1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quá trình dưỡng thành yêu hậu - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức - FULL + EBOOK

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 62

      Lúc này hai cha con Phó Viễn Trình Phó Tạ đâu vào đấy, đều rất hài lòng, hai bên chiếm được hòa bình tạm thời, trong thư phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.

      Than củi longtiên hương trong lò sưởi được đốt lên ấm áp, toả ra mùi hương ấm áp dễ chịu; trong góc phòng đặt cái đồng hồ để bàn Tây Dương nạm vàng phát ra thanh lớn, con lắc đồng hồ "tạch tạch tạch két" lại lại; cửa sổ thư phòng là cửa sổ thủy tinh Tây Dương, từ góc độ của Phó Viễn Trình có thể thấy những nhánh thông xanh biếc ngoài cửa sổ bị tuyết che phủ...

      Ánh mắt Phó Viễn Trình chuyển hướng sang Phó Tạ đứng tấm thảm đỏ thẫm như có điều suy nghĩ, thấy dáng người cao ngất dung nhan tuấn tú, so với hai vị thứ huynh Phó Tùng Phó Lịch kia của biết hơn bao nhiêu lần, trong lòng khỏi mềm mại hơn rất nhiều, liền cười : "Tiểu tạ, còn có việc gì sao?"

      Phó Tạ nghĩ tới Hàn .

      Hàn tại vẫn chưa trở lại, biết nhất định là bị Phó Quý nghĩ biện pháp giữ lại, hơi suy nghĩ chút, liền : "Phụ thân, hôm nay đại tẩu, nhị tẩu và hai vị di nương đến phủ hoài ân hầu ầm ĩ, sau khi Hoài Ân hầu biết, sợ là ngày mai dọn ra ngoài."

      Phó Viễn Trình nghe vậy, trong lòng vừa thoáng yên ổn chút lập tức liền thấy tăm hơi.

      Ông có chút đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, khuôn mặt tuấn tú ra vẻ thất vọng hiếm thấy.

      Ông biết trong phủ tướng quân này của mình hỗn loạn tôn ti chẳng phân biệt được, chỉ là chính bản thân ông tham lam hưởng thụ chẳng muốn quản, lại muốn ở lại ở kinh thành cho Quốc Công phu nhân quản, cho nên vẫn giả bộ như nhìn thấy, lại định ra quy củ ràng, được náo ra bên ngoài!

      Chưa từng bị mất mặt ra bên ngoài, vẫn ảnh hưởng đến ông.

      Nhưng hôm nay việc xấu trong nhà truyền ra bên ngoài, còn đến tai bạn tốt Hàn Thầm của ông nữa...

      Nghĩ đến Hàn Thầm cẩn trọng thay ông quản lý quân vụ ở quân doanh ngoài thành, Phó Viễn Trình quả thực là đầu muốn nổ tung.

      Ông đau đầu nhìn về phía nhi tử: "Theo ý kiến của con sao?"

      Phó Tạ lẳng lặng nhìn Phó Viễn Trình, giọng trong trẻo: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. có quy củ, vậy phải chấp hành."

      Phó Viễn Trình "ừ" tiếng, lại vuốt vuốt huyệt thái dương.

      Dựa theo gia quy, hai thiếp thất Lương thị và Giang thị bị cấm túc năm, suốt đêm bị đưa đến biệt trang ngoài thành.

      Đối với hai con dâu Lam thị và Liên Thị, lúc này ông là cha chồng có cách nào trực tiếp , vừa rồi kêu Phó Tùng và Phó Lịch đến mắng cho trận, để cho bọn họ quản thê tử của mình.

      Nhưng tại vấn đề trước mắt là, lửa giận của Hàn Thầm bên kia ông sợ là chịu nổi.

      Phó Tạ thấy phụ thân trông mong nhìn mình, trong lòng có tính toán, liền rũ mắt xuống : "Nhi tử cũng có cách nào."

      Phó Viễn Trình nhíu mày nhìn Phó Tạ: "... phải ngươi từ rất có chủ ý sao?"

      Mành gấm cửa bị vén lên, Hàn dẫn Phó Quý bưng khay trà vào.

      Hàn trước hành lễ với Phó Viễn Trình, sau đó cười dịu dàng bưng tách trà dâng lên cho Phó Viễn Trình.

      Phó Viễn Trình vừa thấy nét mặt tươi cười của Hàn , lập tức buông lỏng xuống, sau khi nhận tách trà lại vội thưởng thức, mà hòa ái nhìn Hàn : "A , đêm khuya, bảo Phó Tạ đưa con trở về !"

      Hàn đáp "Vâng", mắt to mang theo vui vẻ, sóng mắt lưu chuyển liếc Phó Tạ đứng bên cạnh.

      Phó Tạ cũng nhìn nàng cái.

      Thấy nhi tử con dâu vợ chồng son vẻ mặt thân mật, Phó Viễn Trình có chút vui mừng, lại cười : "Các con xuống !" Phó Tạ và Hàn sớm trao đổi hôn thư, chỉ cần cử hành hôn lễ nữa thôi, tổ chức hôn lễ xong người làm cha là ông đây mới có thể nhõm trút hết gánh nặng xuống.

      Tạm biệt phụ thân ra khỏi thư phòng, Phó Tạ đứng ở hành lang thư phòng, cầm áo choàng đỏ thẫm giúp Hàn mặc vào, lại giúp nàng nịt dây lưng.

      Bên trong cửa sổ Phó Viễn Trình cách cửa sổ thủy tinh Tây Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn động tác này của Phó Tạ ngoài cửa sổ, quả thực thể tin được người thanh niên ôn nhu này chính là đứa con lạnh lùng vô tình biết thông hiểu, biết lo lắng an ủi cho lão cha là ông đây.

      Phó Tạ nắm tay Hàn , rất nhanh liền qua xuyên qua núi giả về tới bên ngoài thư phòng của Hàn Thầm.

      Phó Bình và Tẩy Xuân cũng theo tới.

      Quay về hành lang Đồng viện, mắt thấy tới cửa nguyệt môn đồng viện, Hàn liền dừng bước nhìn Phó Tạ: "Ca ca, nhà của muội mấy ngày nữa sợ là phải chuyển rồi." Bị những nữ quyến của phủ tướng quân náo loạn như vậy, cá tính phụ thân mẫu thân cao ngạo, nhất định nhẫn nhục tiếp tục ở chỗ này.

      Dưới ánh sáng loe loét của đèn lồng, khuôn mặt Hàn nhìn hết sức ôn nhu, Phó Tạ chăm chú nhìn nàng, ôn nhu : “chuyển cũng tốt." sau khi thành thân muốn mang theo Hàn vào kinh nhậm chức, phủ hoài ân hầu chỉ có nhạc phụ nhạc mẫu, nhân khẩu đơn giản gia đình hoà thuận vui vẻ, hà cớ gì phải lội vào vũng nước đục của phủ tướng quân? Vẫn nên chuyển là tốt nhất, chuyển mới an tâm.

      Hàn nghe vừa như vậy, hoàn toàn yên tâm, tự nhiên cười , vươn tay ôm eo Phó Tạ, cơ thể mềm mại dựa vào người Phó Tạ, thấp giọng : "Ca ca, mấy ngày nay muội rất nhớ huynh..." eo người này mảnh !

      Phó Tạ nghe vậy tâm thần kích động, dùng sức ôm Hàn , thấp giọng : "A , sách ta đưa muội có đọc ?"

      Hàn thấy tự vạch áo cho người xem lưng, lòng tràn đầy kiều diễm thoáng cái thấy tăm hơi, đưa tay đẩy Phó Tạ ra, nhưng căn bản đẩy ra, đành phải hậm hực : "Đọc có xíu hà !"

      Phó Tạ thấy nàng đáng như thế, liền cúi đầu hôn vài cái trán má nàng, ôn nhu : "Sau này mỗi ngày ta đều nhìn muội đọc sách."

      Eo Hàn bị ôm, đành phải ngửa đầu đắc ý cười: "Năm sau huynh sống ở Liêu Châu à? Dưới trướng huynh là mười vạn nhân mã đó? Muội thấy, huynh hoặc là quay về Biện Kinh, hoặc là quay về Tây Cương, dù sao cũng sống ở Liêu Châu! Làm sao mỗi ngày huynh xem ta đọc sách được?"

      Phó Tạ chăm chú nhìn bờ môi đỏ tươi của nàng, cũng gì chỉ trực tiếp áp xuống.

      Hàn trợn tròn mắt nhìn đôi mi dài cách cách mình rất gần, cảm thụ được sống mũi cao thẳng chạm vào khuôn mặt nàng, nhắm mắt lại.

      Bờ môi Phó Tạ hơi lạnh, mang theo mùi trà nhàn nhạt thơm ngát, nhiều lần chầm chậm nghiền ép, làm cho trái tim Hàn kịch liệt nhảy lên, dường như lập tức muốn bay ra khỏi lồng ngực!

      Phó Tạ ôm chặt Hàn mềm mại thơm tho, bắt lấy đầu lưỡi dùng sức mà hút.

      Hàn bị hôn đến mức cả người còn chút sức lực nào, toàn thân mềm nhũn trượt xuống đất, được Phó Tạ dùng tay vừa vặn nâng bờ mông ôm lấy.

      Sau nửa ngày Phó Tạ mới rời khỏi môi Hàn .

      thở phì phò ôm Hàn , nửa ngày gì.

      Hàn ngửa đầu nhìn , thấy mắt phượng xinh đẹp của Phó Tạ sáng đến dọa người, môi cũng bị mình cắn ướt át ửng đỏ, trong lòng khỏi rung động, giọng khàn khàn: "Ca ca..."

      Lâm thị vẫn chưa ngủ, nằm nghiêng giường gấm chờ Hàn và Phó Tạ, Từ ma ma và Kim Châu cùng chờ với bà.

      Ngân Châu ở bên ngoài thông báo: "Phu nhân, nương và gia trở về!"

      Lâm thị nghe vậy, vội vàng muốn ngồi xuống.

      Từ ma ma vội vàng đỡ bà, sau đó lót miếng đệm sau lưng Lâm thị.

      Hàn và Phó Tạ rất nhanh liền vào nhà.

      Thời điểm Phó Tạ hành lễ, Lâm thị quan sát nữ nhi nữ tế phen, thấy búi tóc Hàn chỉnh tề quần áo ngay ngắn, mà Phó Tạ cũng là bộ quần áo này, lúc này mới hoàn toàn yên lòng, Phó Tạ Hàn tuổi còn , chắc biết gì đâu? Làm bà lo lắng vô ích!

      Đợi Phó Tạ ra, lúc này Hàn mới đỡ mẫu thân vào phòng ngủ nằm xuống giường.

      Nàng tháo trang sức quay lại, thấy mẫu thân vẫn chưa ngủ, liền thay đổi quần áo ngủ nằm kế bên mẫu thân, mở miệng hỏi: "Mẫu thân, chuyện hôm nay xử lý như thế nào?"

      Lâm thị thở dài, : “Bên trong phủ tướng quân quá loạn, ta sớm phải chuyển rồi, nhưng thịnh tình của cha chồng con... Hôm nay vừa vặn tìm được lý do!"

      Hàn nghiêng người nhìn mẫu thân, liên miên : "Mẫu thân, chúng ta ở Tín Nghĩa Phường phải có tòa nhà sao? Đằng sau còn mang hoa viên, cách nhà ông ngoại cũng gần, mấy ngày nay con luôn bảo cho người ta dọn dẹp, lúc nào cũng có thể vào ở, ngày mai đợi phụ thân trở về, chúng ta bàn bạc lại với cha, thừa dịp dời luôn !"

      Lâm thị đáp ứng.

      Lúc này Hàn mới yên tâm mà ngủ.

      Trong lòng Lâm thị đầy tâm , tạm thời ngủ được. Bà suy nghĩ lại phát Hàn ngủ say lại giống như con chó cọ qua cọ lại, chui vào trong ngực bà, khỏi khẽ cười tiếng, đưa tay chậm rãi vuốt lưng Hàn , làm cho nàng ngủ được an ổn.

      Sau khi Phó Tạ trở lại Đông viện cũng lập tức ngủ, trước chỉ thị Phó Bình phái người dò xét hướng của Quốc Công gia, lúc này mới tắm.

      tắm rửa xong ra, phát Phó Bình chuẩn bị thức ăn khuya, liền nhíu mày : "Ta ban đêm ăn " phủ tướng quân có quy củ, cho nên Phó Tạ liền đặc biệt quy củ, trong ‘lễ kinh’ có quy định "Thỉnh thoảng ăn" như vậy, từ liền dưỡng thành thói quen, ban đêm cũng ăn gì, trừ phi hành quân bên ngoài.

      Phó Bình ngồi thẳng lên cười : "Công tử, đây là Hàn nương dặn dò, Hàn nương nhìn người quá gầy."

      Phó Tạ: "... Lão tử gầy ở chỗ nào! Lão tử cường tráng giống như trâu mà!"

      Phó Bình nghe vậy, mở to hai mắt, đôi mắt hẹp dài lẳng lặng nhìn công tử nhà mình: "Hàn nương …" đời này chỉ có Hàn nương chạm qua ngài, nàng người gầy, vậy ngài nhất định là thực gầy!

      Nghe nhắc tới Hàn , Phó Tạ lập tức có chút chột dạ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: "... Dọn xong chưa?"

      Phó Bình vội : " dọn xong, công tử mời dùng!"

      Thời điểm Phó Tạ dùng cơm, Phó Bình ra ngoài chuyến.

      Rất nhanh liền trơ vào, ghé sát vào Phó Tạ thấp giọng bẩm báo : "Công tử, Quốc Công gia suốt đêm ra khỏi thành."

      Nghe vậy khóe miệng Phó Tạ nhếch lên, nhưng chuyện, ngày mai có trò hay để xem rồi.

      Ngày hôm sau Hàn tỉnh lại tất muôn.

      Nàng mở to mắt, thấy mẫu thân ở bên cạnh, liền gọi tiếng "Mẫu thân".

      Giọng Lâm thị của từ ngoài trướng truyền vào: "A , mẫu thân ở đây!"

      Hàn ló đầu ra nhìn, thấy mẫu thân ngồi trước bàn trang điểm, Kim Châu và Ngân Châu mang theo hai tiểu nha hoàn ở hầu hạ bà trang điểm.

      Trong phòng tuy có địa long, cũng có lò xông hương, nhưng vẫn có chút lạnh, nàng rất nhanh lại lùi về trong chăn ấm áp, nhắm mắt lại : "Mẫu thân, người bảo Đại Phúc thúc tòa nhà Tín Nghĩa Phường sắp xếp chưa?" Quản gia Đường Đại Phúc ở Phủ hoài ân hầu thuở hầu hạ cha nàng, nhiều lần theo Hàn Thầm ra chiến trường, theo ông vào sinh ra tử, cho nên Hàn rất tôn kính , gọi tiếng " Đại Phúc thúc".

      Lâm thị dùng bút lông thỏ vẽ lông mày, nghe vậy liền cười : "Yên tâm , ta bảo Đường Đại Phúc rồi!"

      Lúc này Hàn mới hoàn toàn yên lòng, thuận miệng lại hỏi câu: "Phụ thân trở về chưa?"

      Lâm thị tự nhiên cười , : " trở về, vừa mới vào thấy con còn ngủ, liền thư phòng rồi !"

      Hàn "vâng" tiếng, rất nhanh liền ngủ lại.

      Lâm thị thấy nữ nhi lại ngủ nữa, liền giọng dặn dò Ngân Châu: "Khép màn lại, mở cửa sổ ra để thay đổi khí, bằng A cảm thấy buồn bực đấy."

      Ngân Châu đáp ứng, vội vàng làm.

      Lúc chiều, thân thể Lâm thị mệt mỏi liền ngủ trưa rồi.

      Đợi mẫu thân nằm ngủ, Hàn liền dẫn Từ ma ma và Tẩy Xuân theo Đường Đại Phúc xem tòa nhà ở Tín Nghĩa Phường.

      Khi đêm đến, trời tối hẳn, Lâm thị mới thức dậy.

      Kim Châu hầu hạ bà uống nước.

      Sau khi Lâm thị uống nửa chén nước đun sôi để nguội thuận miệng hỏi Kim Châu: " nương còn chưa có trở lại à?"

      Kim Châu lại cười : "Phu nhân, nương phải cơm tối ăn ở bên ngoài sao?"

      Lâm thị nâng trán cười: "Ài, phụ nữ có thai hay quên quá! Ngủ giấc ta liền quên mất!" Hàn trước khi ra cửa với bà, mình muốn ăn cơm chiều ở chi nhánh Xuân Phong Lâu ở tín nghĩa phường.

      "Hầu Gia đâu?" bà lại hỏi Hàn Thầm.

      Kim Châu lấy lại chén trà cười : "Hầu Gia thấy người buồn ngủ, liền thư phòng uống rượu với Quốc Công gia rồi!"

      Lâm thị cười cười, thấp giọng hỏi Kim Châu: "Ngọc Châu đâu?" Ngọc Châu là do đại thiếu phu nhân Lam thị của phủ tướng quân đưa tới, bà làm sao có thể tín nhiệm?

      Kim Châu thấp giọng bẩm báo : "Nô tì bảo tiểu nha hoàn quan sát nàng, nghe Hầu Gia và Quốc Công gia ở bên ngoài thư phòng uống rượu, nàng liền nhìn trộm."

      Khóe miệng Lâm thị cười mỉa, nhưng lên tiếng. tìm đường chết chết, Ngọc Châu đây là muốn tự tìm đường chết!

      Bà và Hàn Thầm là phu thê từ thuở thiếu niên, đến trung niên vẫn ân ái như trước, Hàn Thầm tuy ít , nhưng nhiều lần ở trước mặt bà vợ lẽ của Phó Viễn Trình sinh con trai trưởng trước, gia đình hỗn loạn quy củ đều có, quả thực phiền toái muốn chết.

      Lâm thị biết trượng phu mình xưa nay dứt khoát, sợ nhất phiền toái, bởi vậy ông cũng nạp thiếp nạp tỳ, chỉ có phu thê hai người.

      Ngọc Châu như thế, biết là bị người khác xúi giục hay là ý của nàng ta, thế nhưng chỉ cần nàng ta dám hành động thiếu suy nghĩ, cần Lâm thị ra tay, nàng ta tự nhiên có kết quả tốt.

      Hàn bỏ mất hai canh giờ bận rộn trong nhà ở Tín Nghĩa Phường.

      Nàng trước tiên vào tòa nhà xem trong xem ngoài qua lần, sai người ta nhà kính ngoài thành mua ít hoa cỏ cây cối trở về, sai sắp xếp lại đồ dùng trong nhà, sau đó lưu lại mấy người ở lại trông nhà ở, đợi mọi việc thỏa đáng phát trời tối rồi.

      Nàng bận rộn nửa ngày, đương nhiên là cực kì đói bụng, khỏi nhớ tới mấy ngày trước cùng với biểu tỷ muội Xuân Phong lâu thưởng thức mỹ vị, liền đội mũ có màn che ngồi kiệu , trùng trùng điệp điệp mang theo người cùng nàng Xuân Phong lâu cách đó xa.

      Kiệu ngừng lại trước Xuân Phong lâu, Hàn thận trọng đội mũ, vịn Tẩy Xuân và Từ ma ma vào Xuân Phong lâu.

      Đường Đại Phúc mang theo tùy tùng theo phía sau nàng.

      Vừa vào Xuân Phong lâu, Hàn lại đụng phải người quen.
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181048 others thích bài này.

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      biết có phải ta quá khác người mà muốn đợi xem kết cục của co nàng Ngọc châu muốn leo len giường của Hàn Thầm kia, biết hầu gia xử lý thế nào đây. Hờ hờ
      midnightsanone2112 thích bài này.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Người quen này có phải Trần Hi nhỉ?

    4. vũ pigg

      vũ pigg Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      34
      Người quen....... nam ........ Phó ca ghen điiiiiii ..... :yoyo43:

    5. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Chương 63
      Đường Đại Phúc sớm đặt phòng trước ở lầu ba, cho nên Hàn phải ngang qua đại sảnh để lên lầu, nàng vừa mới vào đại sảnh, liền thấy đám người ở bậc thang cửa lầu đối diện, đầu chính là vị ngọc diện môi son quần áo hoa lệ, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, phải Thôi Kỳ là ai?

      Trái tim Hàn nhảy rộn cái, thoáng cái cứng đờ, lúc này Từ ma ma nắm tay nàng bỗng nhiên dùng sức, đôi mắt mang theo sợ hãi buông màn lụa che mặt Hàn xuống, bà cũng nhận ra Thôi Kỳ!

      Thấy Từ ma ma sợ hãi, Hàn đành phải cố gắng khống chế bản thân, thấp giọng dặn dò: " nên lên tiếng, bình tĩnh qua!"

      Thấy Hàn trấn định như thế, Từ ma ma cũng ổn định lại, kéo cái chân cứng ngắc đỡ Hàn ngang qua Thôi Kỳ lên bậc thang.

      Thời điểm Hàn dừng bước khi ngang qua Thôi Kỳ, đôi hoa đào mắt như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Hàn , cảm giác được, cảm thấy bé này nhìn quen lắm.

      Người thanh niên với thân hình cao lớn ngũ quan lập thể chung với Thôi Kỳ, mặc áo choàng lông chồn quý giá, thấy Thôi Kỳ trơ mắt nhìn bóng lưng nương ngang qua, liền cười : "Thôi hiền đệ, nhìn đủ chưa, thôi!"

      Thôi Kỳ cúi đầu theo ta. Sau khi biết tin tức phụ thân sai người đuổi giết Hàn , liền cầu xin phụ thân. Nhưng Thôi Thành Trân coi đây là uy hiếp, để cho đồng ý quay về chính đạo, Thôi Kỳ sợ phụ thân tiếp tục sai người ám sát Hàn , đành phải đáp ứng.

      Buổi sáng hôm nay theo Gia Luật Hạ đến Liêu Châu, đêm nay liền phải rời khỏi Liêu Châu Liêu quốc rồi, mặc dù biết Hàn ở Liêu Châu, nhưng có muốn gặp Hàn lần cũng được.

      Sau khi vào nhã gian Đường Đại Phúc đặt trước, Hàn lập tức tháo cái mũ xáchváy chạy đến phía trước cửa sổ, rút then cài cửa sổ, đẩy cửa sổ ra khe lặng lẽ nhìn xuống.

      Phía trước Xuân Phong lâu treo mấy cái đèn liêu ti[1], dưới ánh đèn Thôi Kỳ khoác áo choàng gấm đen, tùy tùng theo vây quanh và người thanh niên cao lớn cưỡi ngựa rời .

      [1] Đèn Liêu Ti

      Nhìn lấy bóng lưng của bọn họ biến mất dưới ánh đèn Xuân Phong lâu, lúc này Hàn mới thở dài hơi, ngồi xuống bên cạnh lò xông hương dưới cửa sổ.

      Tẩy Xuân nhận ra Thôi Kỳ, thấy nương quên đóng cửa sổ, liền chen vào cài then cửa sổ, sau đó hỏi Hàn : " nương, Đường quản gia hỏi có dọn thức ăn lên liền , người nhìn gì vậy?"

      Tim Hàn đập dần dần chậm lại, nàng suy nghĩ chút, : "Ta có việc gấp, phải trở về ngay. Ngươi gọi Đường quản gia vào đây cho ta."

      Sau lát, Hàn đeo đội mũ xuống lầu, đám người Đường Đại Phúc vây quanh kiệu , rất nhanh liền rời .

      Kiệu ngừng lại trước cửa thuỳ hoa nội viện phủ hoài ân hầu, Hàn xuống kiệu, trước dặn dò Đường Đại Phúc: “Đại Phúc thúc, thúc lặng lẽ phủ tướng quân tìm Phó Bình, để chuyển lời cho Phó tam công tử, ta ở Xuân Phong lâu gặp Thôi Kỳ."

      Đường Đại Phúc đáp "Vâng", lại : " nương xin yên tâm, lão nô ngay bây giờ."

      Lúc này trời hoàn toàn tối hẳn, các lối bên trong phủ hoài ân hầu treo đèn lồng, vầng sáng nhu hòa làm trái tim liên tục nhảy rộn của Hàn dần dần ổn định lại.

      vào Đồng viện, thấy hàng đèn lưu ly treo ngay hành lang sau nhà chính, trái tim Hàn mới hoàn toàn quay về vị trí, nàng dừng bước chân lát, sau đó mới bước nhanh hơn.

      Trong nhà chính Đồng viện đốt hai cây nến hình nén vàng, thắp sáng toàn bộ căn phòng như ban ngày, giường gấm chất đầy các rực rỡ quần áo gấm vóc đỏ thẫm thêu đủ màu, làm cả căn phòng như phát ra ánh sáng màu đỏ rực.

      Lâm thị mang theo Kim Châu đợi nha hoàn hỗ trợ, thấy Hàn vào, bà vội vàng vẫy tay bảo Hàn tới đây: "A , con đến xem nè!"

      Hàn kinh ngạc : "Mẫu thân, sao có nhiều quần áo đỏ thẫm vậy?" Nhìn đều là kiểu dáng lễ phục tân nương.

      Lâm thị cười dịu dàng : "Bởi vì A của ta phải xuất giá rồi!"

      Hàn : "..."

      Đôi mắt Lâm thị có chút ẩm ướt nhìn nữ nhi: "Cha con lúc chạng vạng tối trở về chuyến, ông ấy cùng cha chồng con thương nghị hôn kỳ rồi, vào mùng sáu đầu tháng."

      Hàn quả thực biết gì cho phải, ngơ ngác nhìn mẫu thân, sau nửa ngày mới : "Lúc này... việc này cũng... sao quá đột ngột vậy!"

      Lâm thị đỡ bụng tới, nhàng ôm nữ nhi vào trong ngực, sau nửa ngày mới : “Hôm nay Phó Tạ nhận được ý chỉ của bệ hạ, vinh dự trở thành điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ. Bệ hạ ra lệnh Phó Tạ tết nguyên tiêu phải Lỗ Châu hành cung yết kiến, hộ tống thánh giá hồi triều. Con và Phó Tạ mùng sáu thành hôn, rồi theo thằng bé vào kinh nhậm chức..."

      xong, nước mắt Lâm thị liền chảy ra. Bà sớm biết ngày hôm nay tới, thế nhưng nghĩ tới đến sớm như vậy... Bà vốn còn đánh tính hai ngày sau dọn nhà, chuyển đến Tín Nghĩa Phường, nhà ba người là ở đó ăn lễ mừng năm mới, đợi hài tử trong bụng đầy tháng, bà mang theo Hàn thăm bà ngoại của nàng...

      Nhưng hôm nay hôn kỳ của Hàn ở trước mắt rồi, hết thảy đều là uổng công...

      Đôi mắt Hàn cũng ẩm ướt.

      Nàng đỡ mẫu thân ngồi xuống giường gấm, mình ngồi kế bên mẫu thân, sau nửa ngày im lặng, trong lồng ngực nho tràn đầy tâm .

      mặt nghĩ đến được ở gần Phó Tạ xa rời nhau, trong lòng nàng tất nhiên là vô cùng vui mừng.

      Mặt khác, nghĩ đến vừa đoàn tụ với cha mẹ lại phải xa cách, trong lòng Hàn có chút lưu luyến.

      Mặt khác, trong lòng nàng cũng mơ hồ yên tĩnh, Phó Tạ bò hơi nhanh phải!

      Viên quan lớn nhất triều đình Đại Chu chính là chưởng Xu Mật Sứ của Xu Mật Viện, tại do huynh trưởng Trần Hi là Trần Ân đảm nhiệm; nhân vật thứ hai chính là điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy, cũng chính là tục xưng "Điện soái". Điện Tiền Ti Đô Chỉ Huy Sứ tổng chỉ huy hai mươi vạn cấm quân Đại Chu, chịu trách nhiệm hộ tống Hoàng Đế, phòng thủ, di chuyển bổ sung, thưởng phạt.

      Dựa theo tuổi của Phó Tạ, quyền lực của chức vụ này có chút hơi lớn đến khác thường, cũng biết là họa hay là phúc...

      Lâm thị dùng khăn lụa lau nước mắt, liên miên : "Phó gia bên kia sớm định lễ, hôn thư cũng sớm viết, lễ thư cũng tới, đồ cưới của con cũng sớm chuẩn bị tốt, tất cả các hạng mục đều đủ, chỉ chờ mùng sáu Phó gia tới đón dâu thôi..."

      Nha hoàn dọn cơm tối lên, Hàn cùng mẫu thân dùng cơm.

      Hàn thuận miệng hỏi câu: " trễ như thế, cha vẫn còn uống rượu với phó Thế bá sao?"

      Lâm thị cho rằng nữ nhi lo lắng, liền lải nhải đến tình bạn giữa Phó Viễn Trình và Hàn Thầm, để Hàn yên tâm gả : "... Bọn họ thời thiếu niên là bạn tốt, lại , cha con có thể kế tục tước vị Hoài Ân hầu, cha chồng con cũng coi như xuất lực ít! Cha con chiến trường cũng cứu mạng cha chồng con..."

      Hàn đầy bụng tâm , lại biết từ đâu, cơm tối liền được ăn mấy miếng.

      Súc miệng xong, Lâm thị cho Hàn xem danh sách đồ cưới, bề ngoài Hàn giống như nghe, ra chỉ hỗn hỗn độn độn ngồi ở đó, trái tim cũng biết bay nơi nào rồi.

      Lâm thị được nửa chừng ra ngoài lần, sau khi trở về tiếp tục cùng Hàn chuyện đồ cưới.

      chuyện, nàng nghe bên ngoài truyền đến hồi tiếng bước chân dồn dập, vội vàng định Thần, dặn dò Ngân Châu: "Ngân Châu xem thử!"

      Ngân Châu vừa xốc mành gấm lên, Đường Đại Phúc dìu Hàn Thầm say khướt vào.

      Hàn vội vàng đứng dậy chỉ huy bọn nha hoàn đỡ phụ thân, đưa phụ thân vào phòng ngủ.

      Sau hồi rối ren, rốt cuộc cũng thu xếp ổn thoả cho Hàn Thầm say như chết, trán hai mẹ con cũng rịn tầng mồ hôi.

      Lúc này Lâm thị mới ngồi xuống giường gấm, mở miệng hỏi Đường Đại Phúc: "Đại Phúc, nếu như Hầu Gia uống rượu say, vì sao dứt khoát nghỉ ở thư phòng bên ngoài?" Bà ở ngoại viện có an bài người, ra biết có chuyện gì xảy ra, chỉ là muốn nghe chút Đường Đại Phúc như thế nào.

      mặt Đường Đại Phúc ra vòng lúng túng, dập đầu ấp úng : "Bẩm phu nhân, là Hầu Gia... Hầu Gia phải muốn trở về!"

      Hàn thấy thế, giống như cười mà phải cười : “Đại Phúc thúc, !" Chuyện này quả có chút kỳ quái, cha nàng hôm nay bị An Quốc Công quấn quít uống rượu hơn nửa ngày, lẽ ra uống rượu, lại trễ như thế, ở thư phòng bên ngoài ngủ lại, đêm nay vì sao phải trở về đây?

      Đường Đại Phúc dám giấu giếm, lập tức liền : "Hầu Gia và Quốc Công gia ở bên ngoài thư phòng uống rượu, có cảm giác say liền buồn ngủ, Hầu Gia bởi vì bảo Quốc Công gia ngủ ở phòng ngủ, còn mình ngủ giường bên ngoài thư phòng, ai biết..."

      Ông nhìn Hàn , rồi nhìn về phía Lâm thị, ý phu nhân bảo nương tránh .

      Lâm thị lại : “ít ngày nữa nương xuất giá, phải biết thế rồi, ngươi tình hình thực tế !"

      Đường Đại Phúc cúi đầu : "Ngọc Châu biết sao sờ soạng vào, bị Quốc Công gia phát ..."

      Lâm thị và Hàn vừa bực mình vừa buồn cười, hai mẹ con nhìn nhau, cũng biết cái gì cho phải.

      Đường Đại Phúc nhắm mắt : "Hôm nay Ngọc Châu bị Quốc Công gia xử lý, đại thiếu nãi nãi phủ tướng quân cũng bị Quốc Công gia sai người suốt đêm đưa về nhà mẹ đẻ ở kinh thành rồi... Quốc Công gia chỉ thị tiểu nhân mau đưa Hầu Gia quay về nội viện ngủ lại, miễn cho bị người cố tình..." Nguyên văn của An Quốc Công là "Tránh cho trinh tiết Hầu Gia các ngươi bị người ta cướp ", nhưng những lời này sao có thể ra trước mặt phu nhân và nương?

      Lâm thị và Hàn đề hiểu .

      Hàn do dự, hỏi thăm Đường Đại Phúc: "Đại Phúc thúc, chuyện này còn có người khác biết ?"

      Đường Đại Phúc vội vàng trả lời: "Bẩm nương, ngoại trừ nô tài, người nào biết tình hình cụ thể của việc này!" An Quốc Công thủ đoạn sấm sét, xử quyết đoán, làm việc lưu loát, căn bản để người Hầu phủ nhúng tay, trực tiếp đem chuyện này xử lý được sạch .

      Lâm thị dặn dò Kim Châu: "Đem túi bạc ra đây."

      Lâm thị mỉm cười nhìn Đường Đại Phúc, ấm giọng : "Đại Phúc, bạc này ngươi cầm , chia ra cho đám tiểu hầu hạ bên ngoài thư phòng, chuyện hôm nay chỉ để ở trong bụng, nên nhắc lại!"

      Đường Đại Phúc đáp "Vâng", nhận túi bạc lui xuống. Ông là tâm phúc của Hoài Ân hầu, lại là thân tín của Hầu phu nhân, xử lý chuyện này tốt.

      Sau khi Đường Đại Phúc rời khỏi, Lâm thị nhìn chung quanh, thấy hầu hạ người trong phòng chỉ có Kim Châu và Tẩy Xuân, liền nhìn Hàn chậm rãi : "A , Phó Tạ còn trẻ, đường làm quan rộng mở, lớn lên lại khôi ngô tuấn tú, nữ nhân thích nhất định phải ít, con có nghĩ qua những điều này chưa?"

      Hàn gật đầu: "Con hiểu được."

      Lâm thị thương nhìn nữ nhi, ôn nhu : "Con sẵn sàng nạp thiếp cho sao?"

      Hàn nở nụ cười: "Làm sao có thể? Con theo nam nhân khác, cũng đừng hòng tìm nữ nhân khác!"

      Lâm thị gật đầu cười, mở miệng dặn dò Kim Châu: " lấy cho ta cái tráp khảm ngọc trai ta chuẩn bị cho nương tới đây!"

      Kim Châu đáp "Vâng", vào Tây Sương phòng, rất nhanh liền ôm ra cái tráp khảm ngọc trai tinh xảo.

      Lâm thị giao cái hộp cho Hàn , cười tủm tỉm : "Đây là trước khi ta xuất giá, ngoại... Có người tự tay giao cho ta, ta để lại cho con, con cầm lấy nghiên cứu cho kĩ, chắc chắn bổ ích!"

      Hàn nhận cái tráp khảm trai, đánh bạo hỏi câu: "Mẫu thân, là bà ngoại cho sao?"

      Lâm thị im lặng , sau đó sang chuyện khác: "A , con đói bụng ?" A giống như có tâm , cơm tối cũng ăn được nhiều.

      Hàn : "..."

      Lâm thị cười khẽ tiếng: "Ta bảo Từ ma ma ở phòng bếp Liễu viện làm cho con mấy món hương vị Liêu Châu, chắc làm xong rồi, con mau quay về Liễu viện !"

      Hàn liếc mẫu thân, hậm hực ôm cái tráp theo Tẩy Xuân ra.

      Nàng mới vừa vào chính phòng Liễu viện ngồi xuống, Hoán Hạ liền vào hỏi: " nương, Từ ma ma làm xong thức ăn khuya, người có muốn dọn cơm liền ?"

      Hàn đói bụng, liền : "dọn cơm luôn !"

      Từ ma ma và Hoán Hạ rất nhanh liền dọn thức ăn khuya lên, Hàn thấy là món gà con hầm cách thủy với nấm, khoai tây hầm thịt, bánh nướng cá bột, ăn với cháo ngọc mễ, xác thực đều là hương vị Liêu Châu, lập tức muốn ăn vô cùng, liền rửa tay bắt đầu ăn.

      Mùi vị của những món ăn này đậm đà, tất cả đều tươi sống ngon miệng, Hàn nếm nếm, bảo Nhuận Thu Quế viện xem Hàn Linh ngủ chưa, nếu chưa ngủ gọi tới đây ăn chung. Bởi vì Hàn sắp xuất giá rồi, Liễu viện chứa quá nhiều đồ, Hàn Linh có chút bất tiện, liền được Hàn an bài đến ở Quế viện.

      Quế viện cách nơi này hơi xa, Nhuận Thu hồi mới vừa về: " nương, Tứ nương sớm ngủ rồi!"

      Hàn gật đầu, : "Các ngươi cũng xuống dưới ăn ăn khuya , ta chỗ này cần các ngươi hầu hạ."

      Dùng xong thức ăn khuya, Hàn cảm thấy mỹ mãn, bảo Từ ma ma ngủ trước, tự mình vào tắm rửa.

      Tắm rửa xong ra, lúc này nàng mới nhớ tới cái tráp khảm ngọc trai mẫu thân cho mình, liền xõa tóc dài chỉ mặc áo ngủ mềm mại thêu hoa lê xanh nhạt ngồi trước lò xông hương ở phòng ngủ, bên vén tóc dài, bên mở hộp ra chuẩn bị bắt đầu nghiên cứu.

      Trong hộp ngoại trừ quyển sách có bìa trống , còn có cái hộp sứ màu đỏ tươi, bên trong chứa sáu cái bình bạch ngọc nho .

      Hàn đem sách ra, phát sách vẫn còn mới tinh, còn mang theo mùi mực nhàn nhạt, hẳn là mới sao chép ra.

      Nàng tiện tay lật đến trang bìa trong, phát sách là tám chữ Khải thanh tú " sổ ghi chép kiến thức của Tần phu nhân Đại Chu " là bút tích của mẫu thân nàng.

      Hàn lật xem vài trang, lập tức mặt đỏ tới mang tai, mặt nóng tim đập, nhưng nhịn được vội vàng lật xem qua lần.

      Đây ràng là quyển sách giới tính của cổ đại, bách khoa toàn thư luôn đó chứ!

      tóm lại chính là nữ như thế nào thành công bắt được toàn bộ nam nhân, thậm chí kể cả mỗi đêm đều biểu giống xử nữ như thế nào, mỗi lần đều giống như đêm đầu tiên, hậu sản chặt chẽ như thế nào, nam tử hưởng thụ đồng thời mình cũng hưởng thụ như thế nào...

      Lúc Hàn xem đến mấy bức tranh xuân cung đồ được miêu tả cụ thể xấu hổ đến xuất huyết...

      Đúng lúc này, Tẩy Xuân vào, thấp giọng bẩm: " nương, Phó Bình bà tử thủ vệ truyền tin, gia muốn gặp người."

      Hàn mặt đỏ tới mang tai: " gặp!"

      Thấy Tẩy Xuân kinh ngạc, nàng liền đem sách nhét xuống gối đầu, : " ta buồn ngủ."

      Nàng kéo chăn ra chui vào, nhắm mắt lại ngủ.

      Tẩy Xuân: "..." nương xấu hổ ỏ đấy mặt, chẳng lẽ là bị bệnh?

      Nàng vội vàng với Phó Bình: " nương hình như bị bệnh, ngủ rồi."

      Phó Bình vội vàng trở về bẩm báo Phó Tạ.

      Nghe Phó Bình hồi báo xong, Phó Tạ im lặng lát, cuối cùng hỏi Phó Bình: “Trong viện Hàn nương có người khác ở cùng ?"

      Phó Bình suy nghĩ chút : "Bẩm công tử, trước kia Hàn Tứ nương ở tại Liễu viện, Tẩy Xuân nàng ấy vừa mới chuyển ra, hôm nay Liễu viện chỉ có Hàn nương."

      Phó Tạ nghe vậy đứng lên : "Ta gặp nàng." sớm nhận được mật tín của Hứa Lập Dương, biết Thôi Kỳ với tư cách là người đưa tin cho Tể Tướng Thôi Thành Trân, phải ngang qua Liêu quốc, liền liên tục chú ý, ai biết lại để cho Hàn gặp được Thôi Kỳ.

      lo lắng Hàn là bị Thôi Kỳ dọa nên bị bệnh, bởi vậy định thăm Hàn .

      Phó Bình nhìn nhìn kim đồng hồ báo giờ ở góc tường, há to miệng, cuối cùng vẫn là dám gì.
      Last edited: 11/3/17
      Mun lùn, adamno1, Mieu181044 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :