1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 224 + 225:

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Cúi người xuống, cởi chiếc giày ra, dẫm lên bồn cầu, ném vào máy chữa cháy tự động.

      Giày cao gót bay ra ngoài, đập trúng vào lớp thủy tinh của máy chữa cháy tự động , phát ra thanh vang vọng.

      Mấy chờ ở bên ngoài gian phòng của Lãnh Tiểu Dã nghe được thanh, nghi ngờ ngẩng mặt lên, thấy ngay chiếc giày cao gót bay qua đỉnh đầu, sau đó đập vào vòi nước.

      Máy chữa cháy tự động dùng để tự động dập tắt lửa, nhiệt độ càng lên cao tự động phun nước, Lãnh Tiểu Dã trực tiếp đập vỡ lớp thủy tinh bên ngoài ra, nước bên trong lập tức liền phun ra.

      Mọi người còn chưa xảy ra chuyện gì , bị nước lạnh phun đầy đầu.

      Nước lạnh như băng phun xối xả ở người, mấy la thét chói tai.

      Hốt hoảng ôm lấy cánh tay, chạy tới cánh cửa.

      Máy chữa cháy tự động cảm ứng lúc này phát ra báo động, cửa phòng vệ sinh tự động khóa lại.

      Các vất vả mới chạy đến bên cửa, thế mà mở mãi lại ra.

      Nước lạnh lại tiếp tục phun, hơn nữa, chỉ là nước lạnh.

      An ninh bên trong hoàng cung và thiết bị phòng cháy chữa cháy đương nhiên là những thứ cao cấp nhất, chỉ tự động dập tắt lửa, còn là máy chữa cháy.

      Chuông báo cháy luôn được trang bị ở phụ cận cửa phòng rửa tay máy chữa cháy đều tự động tự động làm việc, đem chất chữa cháy màu trắng phun đầy sàn nhà.

      Làm mấy ướt sũng lại còn dính tầng chất bột chữa cháy.

      Tất cả mọi người đều lạnh động cứng run cầm cập, có vài nhát gan khóc nhét lên.

      "Cứu tôi, cứu tôi!"

      Tiếng chuông báo động vang lên, lập tức nhanh chóng thu hút bảo vệ và những vị khách bên ngoài.

      trò chuyện cùng vị quan chức, Hoàng Phủ Diệu Dương nghe được tiếng ồn lạ, nhíu nhíu mày, lập tức liền nhanh chân chạy tới phòng vệ sinh.

      Liliane đương nhiên cũng nghe được thanh đó, còn tưởng rằng là người của mình thành công, thầm cười tiếng, lập tức liền khoa trương hô lớn, " xong rồi, xảy ra chuyện, mọi người mau qua xem chút !"

      Vì thế, mọi người trong bữa tiệc và các nhân viên an ninh cùng nhau xông về phía nhà vệ sinh.

      Hoàng Phủ Diệu Dương xông lên phía trước, nghe thấy bên trong loạn hoảng thét chói tai và tiếng kêu cứu, trong lòng vô cùng căng thẳng.

      "Mở cửa ra!"

      Sau đó đám bảo vệ vội vàng chạy tới lấy thìa khóa ra an toàn mở cửa phòng rửa tay bị khóa ra.

      Cửa vừa mở ra, mấy lập tức liền thét lên lao tới.

      Vừa rồi là đám ăn mặc tỉ mỉ, các bộ dạng mỹ lệ xinh đẹp, bây giờ ai ai người cũng đầy nước, đầu mặt còn dính đầy chất bột màu trắng, bộ dáng thét lên lao ra ngoài quả thực tựa như bầy khỉ điên loạn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua mọi người, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, đẩy Mary lao ra cuối cùng ra, sải bước chạy vọt vào trong toilet.

      "Tiểu Dã? !"

      Nghe thấy thanh của , Lãnh Tiểu Dã núp ở ngoài cửa vội vàng mở cánh cửa của gian phòng ra.

      "Tôi ở chỗ này!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, vọt tới trước mặt , liếc mắt lượt quan sát kiểm tra , thấy từ đầu đến chân đều nhàng khoan khoái, mới thở phào nhõm.

      "Em sao chứ?"

      Nhìn người đứng ở trước mặt mình, tóc Hoàng Phủ Diệu Dương bị phun đống nước, Lãnh Tiểu Dã vội vàng đưa tay kéo vào vị trí gian phòng mà nước phun tới.

      "Tôi sao, chỉ là... mất chiếc giày mà thôi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương liếc mắt nhìn chân trái của , rồi lại nhìn trần nhà, "Em... làm?"

      Lãnh Tiểu Dã làm mặt quỷ với , "Đám người kia muốn đối phó với tôi, vì thế tôi chỉ nghĩ cách trả lại mà thôi, thấy chưa, tình huống vừa rồi rất ngoạn mục đúng ?"

      Nhìn bộ dáng đáng lại bướng bỉnh của , trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương phẫn nộ, nghĩ đến mấy người ... ướt sũng nước, mặt cổ và đầu đầy chất bột, kiểm soát được bất cười tiếng.

      Đem thân thể Lãnh Tiểu Dã đỡ lên, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay cởi bỏ cúc áo, cởi quân trang của mình khoác lên người , rồi lại cầm nón lính trong tay mang đến đội đỉnh đầu của .

      " Chờ ."

      hai chữ, xoay người, bước ra bậc thềm, qua toilet ở bên kia của bức tường khom người nhặt giày cao gót của lên.

      Bỏ lại bọt nước phía sau phía, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa đến bên cạnh hộp khăn giấy, từ bên trong lấy ra khăn giấy khô ráo, tỉ mỉ đem giày cao gót của lau khô nước ở bên ngoài.

      Lúc này mới xoay người, lần nữa trở về bên người , cúi người xuống, đem giày đặt ở bên chân của .

      "Bá tước tiên sinh!"

      Bấy giờ, bảo vệ cùng lão quản gia và đám cận vệ mới chạy tới.

      Nhìn đến người ngồi xổm trước mặt Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ mặc chiếc áo sơ mi, tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

      Vịn lấy bờ vai của , Lãnh Tiểu Dã đưa chân xỏ vào chiếc giày cao gót.

      Đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của , mang Lãnh Tiểu Dã đỡ đến cửa phòng vệ sinh, quay trở về đại sảnh.

      Trong đại sảnh, tại vũ hội tuyệt thành đám hỗn loạn.

      Bao gồm Mary ở bên trong đám người khóc sướt mướt kể nể, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ cánh tay Lãnh Tiểu Dã ra, Mary lập tức giơ bàn tay lên, chỉ về phía Lãnh Tiểu Dã.

      "Chính là ta, chính là ta làm!" Muốn chỉnh Lãnh Tiểu Dã mà lại thành công, Mary cam lòng, lập tức liền cắn ngược lại cái, "Đại công tước, ngài cần phải lấy lại công bằng cho chúng cháu, chúng cháu chỉ vào toilet chút thôi, lại bị làm thành cái dạng này."

      ta dẫn đầu mấy đều đồng loạt chỉ về phía Lãnh Tiểu Dã, "Khóc lóc kể lể" đứng lên.

      "Chính là ta phá hỏng bình chữa cháy..."

      Liliane đứng ở bên, chỉ cười lạnh nhạo báng.

      Tuy rằng những chuyện phát sinh cùng thứ mong đợi có khác biệt rất lớn, nhưng mà phát sinh này, rất hài lòng.

      Rất nhiều người tố cáo như vậy, cho dù Lãnh Tiểu Dã có vạn cái miệng cũng khả năng giải thích được.

      Nữ đại công cũng vừa lòng với Lãnh Tiểu Dã, ngay lúc đó lại chủ động đưa cho bà cơ hội, chắc chắn bà buông tha cho Lãnh Tiểu Dã.

      Nữ đại công sắc mặt rất khó chịu, "King, ta cần lời giải thích!"

      Lãnh Tiểu Dã hít hơi, muốn mở lời.

      Việc làm tự chịu trách nhiệm, cùng lắm bị nữ đại công khiển trách trận, cũng mất khối thịt nào.

      "Là tôi!" Hoàng Phủ Diệu Dương cũng trước bước mở miệng, "Là tôi để cho ấy làm như vậy."

      Đôi mắt màu lam của nữ đại công sau cặp kính mắt vui nheo lại, "Vì sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua, mấy kia... chật vật run run bọc trong khăn, "Bởi vì các ấy rất đáng ghét."

      Đám tân khách đứng ngoài xem đưa mắt nhìn nhau.

      Ai cũng muốn, Hoàng Phủ Diệu Dương ra đáp án như vậy.

      để ý đến nữ đại công sắc mặt xanh mét, Hoàng Phủ Diệu Dương ánh mắt đảo qua mọi người, môi mỏng mở ra, thanh thâm trầm lạnh như băng.

      "Hãy ghi lại tên cùng gia tộc dòng dõi của bọn họ!"

      " Vâng, thưa bá tước tiên sinh." Lão quản gia cung kính đáp lời.

      "Bá tước tiên sinh!" Trong đám người, người đàn ông trung niên vội vàng tới trước, đến trước mặt Mary, dơ tay kề bên lỗ tai , "Ngươi là đồ ngu xuẩn, còn mau xin lỗi tới bá tước tiên sinh cùng Lãnh tiểu thư!"

      Vừa , ông ta liền giữ chặt cánh tay Mary, dùng sức kéo ta đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Cười híp mắt , "Bá tước tiên sinh, xin ngài tha thứ, đều do tôi dạy dỗ nó tốt, xin ngài tha thứ cho đứa con biết điều này."

      Người đàn ông trung niên này, chính là cha của Mary.

      Thân là người quản lý doanh nghiệp nổi danh mà nước A mong đợi, nhưng ông ta cũng là nhà cung cấp quan trọng của lực lượng quân, công ty có 40% doanh thu đều đến từ việc mua bán quân.
      Bánh Đậu, JupiterGalileo, Winter3 others thích bài này.

    2. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 226+227:

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Quân đoàn quân là do Hoàng Phủ Diệu Dương phụ trách, đắc tội với người này, công ty của bọn họ phải tổn thất ít nhất 40 % doanh thu, đối với họ mà đây chẳng khác gì đòn trí mạng.

      Mary bị cha mình cho cái tát, mảng bột còn dính khuôn mặt lập tức trở nên đỏ bừng.

      Người cha luôn thương mình, nhưng giờ đây lại nổi cáu như vậy, cũng ý thức được việc rất nghiêm trọng, vội vàng lắp bắp mở miệng, "Bá tước tiên sinh, Lãnh tiểu thư.. . Đúng... Rất xin lỗi... Vừa rồi... Mới vừa rồi là tôi nhìn lầm rồi, phải... phải Lãnh tiểu thư, là tôi nhận lầm người!"

      Lúc này, phụ huynh của vài bé đồng đảng khác cũng rối rít phản ứng kịp thời, đem con của mình tới gần Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã xin lỗi.

      Mặc dù vậy, trong đó có hai ba người là phe cánh của công tước Charles.

      Nhưng lần này, kẻ thù của Hoàng Phủ Diệu Dương trắng trợn hành động như vậy, ràng chẳng phải việc làm thông minh gì.

      Bọn người kia đều là cáo già, trước khi quốc vương vẫn chưa công bố người thừa kế, bọn họ cũng thực dám đắc tội với Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Thê nên, chỉ cần chỉ trích người, ngay lập tức, cả nhóm người cùng nhau xin lỗi.

      "Hừ!"

      Hừ tiếng, Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy cánh tay Lãnh Tiểu Dã, xoay người dẫn rời .

      Lãnh Tiểu Dã theo tới cánh cửa, tầm mắt liền rơi lên người chú Kiều đứng trong đám đông, ông giơ tay lên ra hiệu gọi điện cho .

      khẽ gật đầu, sau đó liền sải bước về phía trước, theo Hoàng Phủ Diệu Dương ra cửa.

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương rời , cả đám phụ huynh giàu có bên trong, lập tức đưa con của mình tới xin lỗi nữ đại công tước, rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh, vũ hội cũng kết thúc trong buồn bã.

      Mọi người nhao nhao tản ra, nữ đại công cùng trợ lý của mình cũng rời khỏi đó.

      Trong khán phòng lớn như vậy, chỉ còn lại Liliane và Công tước Charles, đứng cạnh vài vị quan chức phe cánh của ông ta.

      Liliane đứng im tại chỗ, chẳng qua là tức giận đến đem hàm răng cắn nát, "Tức chết mất!"

      "Quên ." Công tước Charles đến bên cạnh ta, mỉm cười, "Đây cũng khoonng hẳn là chuyện xấu, mấy bọn gia tộc kia vẫn luôn qua lại với ta, nhưng lần này, quốc vương đẩy bọn họ về phía ta."

      "Con đàn bà kia, con nhất định phải giết nó !" Liliane cắn răng nghiến lợi .

      Công tước Charles nheo đôi mắt màu xám xanh lại, "Bây giờ, vẫn chưa phải là thời điểm tốt để giết ta."

      Liliane nghi ngờ nhìn ông ta, "Ý cha là?"

      "Ta vẫn liên tục tìm kiếm điểm yếu của , cuối cùng, ta cũng tìm được rồi, cho nên chúng ta phải đợi, đến khi điểm yếu này người ta, chúng ta giáng đòn trí mạng!"

      Người đàn ông kia quá thông minh, lại rất tuyệt tình, thậm chí ngay cả nữ đại công tước - mẹ của mình đều cần, từ đầu đến cuối, chút sơ hở nào.

      Công tước Charles có cách nào tấn công .

      Thế nhưng, khi nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, ông ta tìm được cho mình ít cơ hội.

      Đây nhất định là lần đầu tiên, Hoàng Phủ Diệu Dương nổi nóng chỉ vì như vậy.

      Cái người đàn ông mạnh mẽ kia, bắt đầu xuất điểm yếu có thể uy hiếp.

      Liliane có chút cam lòng, "Cha bảo con phải tha con đàn bà đó sao?"

      Công tước Charles cười lạnh, "Đợi đến lúc quốc vương băng hà, ta là miếng mồi ngon cho con, đến lúc đó con muốn chơi như thế nào mà chẳng được? phải người Trung Quốc có câu, 'Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn' sao?"

      Liliane nhìn nét mặt của cha mình, cũng nhếch môi, "Những điều cha dạy dỗ, Liliane nhớ kỹ."

      Xe ô tô vững vàng về phủ bá tước.

      ghế sau, Lãnh Tiểu Dã do dự chút, rốt cuộc vẫn mở miệng, "Xin lỗi, vì gây thêm phiền toái cho ."

      Tuy biết nhiều về danh tính của mấy kia, nhưng có thể tham gia bữa tiệc như vậy, chắc chắn phải là người bình thường.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nghĩ tới những kẻ địch kia,đối với chẳng phải việc tốt đẹp gì.

      Quay sang nhìn khuôn mặt nhăn nhó của , mỉm cười đầy cưng chiều.

      "Chỉ với bọn người như vậy, dễ làm gì được tôi đâu." Giơ bàn tay lên, tháo nón lính đầu xuống, tò mò truy vấn, "Những thứ này là ai dạy em?"

      "Cái gì cơ?" giả ngu.

      Muốn thăm dò sao, dễ bị lừa đâu!

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy khăn tay xe, lau chùi bọt nước văng nón lính, "Em luôn làm cho tôi vô cùng kinh ngạc."

      Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, khóe môi nhàng giơ lên, " phải là giống sao?"

      Phương thức xử lý bá đạo như vậy, đại khái chỉ có người kia mới nghĩ ra.

      Xe tiến vào phủ bá tước, dừng tại cửa.

      Lão quản gia tới mở cửa xe, hai người liền cùng nhau xuống xe vào phòng khách.

      Nắm bàn tay của , Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh lên lầu.

      Lãnh Tiểu Dã cũng tự nhiên cùng với đến lầu ba, quẹo vào hành lang tới phòng ngủ chính, đột nhiên nghĩ đến việc, vội vàng dừng bước.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng dừng lại, nghi ngờ nhìn .

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng mượn cớ, "Tôi... Tôi hơi đói, muốn ăn chút gì đó."

      Vừa rồi chỉ lo nghĩ đến chuyện ở bữa tiệc, thiếu chút nữa quên mất ước định ở giường ngày hôm qua.

      "Tôi bảo bọn họ mang tới." Hoàng Phủ Diệu Dương nắm tay , tiếp tục về phía trước.

      Lãnh Tiểu Dã lại cùng hai bước, "Tôi... Tôi đột nhiên nghĩ đến, còn phải gọi điện thoại cho Annie."

      " tại ở Mỹ là sáng sớm, phải thời điểm thích hợp để gọi điện thoại đâu."

      chuyện qua lại, hai người tới trước cửa phòng, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay mở cửa.

      Nhìn cánh cửa mở ra, Lãnh Tiểu Dã rất hốt hoảng tìm ra được lý do thích hợp nào.

      "Tôi..."

      Xoay người, quay mắt về phía , Hoàng Phủ Diệu Dương cúi đầu, chăm chú nhìn vào ánh mắt .

      Cánh cửa nhanh chóng tự động đóng lại.

      căng thẳng lui về phía sau bước, phía sau lưng cũng tới cánh cửa.

      bước bước, đem khoảng cách hai người rút ngắn lại.

      thêm lời vô nghĩa, cúi thấp mặt, thong thả lại kiên định tới gần môi của .

      Hơi thở của đàn ông hoàn toàn bao vây , Lãnh Tiểu Dã nóng nảy nhảy dựng lên.

      "Chờ chút!" Ngay tại thời điểm sắp hôn đến môi của , Lãnh Tiểu Dã vội vàng mở miệng, "... Cả người đều ướt sũng rồi, tốt nhất là nên tắm nước nóng trước , nếu bị cảm cúm đó, tôi... Tôi giúp ..."

      "Tắm rửa?" hỏi

      "À.. . Đúng... Tắm rửa, tôi giúp tắm rửa!"

      Dù sao có thể kéo trong chốc lát, cho chút thời gian, mượn cớ tốt.

      " Được." Hoàng Phủ Diệu Dương thẳng người lên, "Em mở nước ."

      Lãnh Tiểu Dã thầm thở hơi, vội vàng về phiá phòng tắm.

      đến bên bồn tắm, tâm trí bất an yên đến việc điều chỉnh nước ấm, nhanh chóng khởi động cái đầu bé , tự hỏi xem có biện pháp nào thể trốn thoát khỏi kiếp nạn tối nay đây.

      Dùng sức? được, mình có đánh lại ta đâu.

      Giả bệnh? được, như vậy hư cấu lắm.

      Đến kì? Cũng được, mình vừa mới tới mấy ngày hôm trước thôi mà.

      Chuốc say ta? được, ta chưa say say trước mất rồi.

      ...

      A a a! phải làm sao, chẳng lẽ phải cùng lăn lộn giường sao? !

      "Đầy rồi."

      Giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương từ phía sau truyền tới.
      Dunghyt97, Bánh Đậu, Chris2 others thích bài này.

    3. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Có lẽ lần này k thoát đc đâu :v chị hãy chấp nhận số phận
      Bánh Đậunumxxi thích bài này.

    4. JupiterGalileo

      JupiterGalileo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,336
      Được thích:
      2,342
      Công nhận, tốc độ edit của các nàng thiệt là siêu tốc... :yoyo39::yoyo39:
      @Bánh Đậu Nàng cho ta xin edit chung bộ này với đc ko? :yoyo44::yoyo42:
      Winter, Bánh Đậunumxxi thích bài này.

    5. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 228+229:

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Lãnh Tiểu Dã lấy lại tinh thần, lúc này mới chú ý tới nước trong bồn tắm tràn đầy, ra ngoài.

      "Càng nhiều nước, ngâm càng thoải mái, hì hì..." Vừa , vội vàng tắt vòi nước , đứng dậy, chỉ trong chớp mắt, cái miệng nhắn lập tức há hốc, "... ... làm gì thế?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cởi quần lính ở chân, quăng vào đống quần áo bẩn.

      "Tắm rửa."

      A!

      Đúng vậy, ta đến đây để tắm, đương nhiên phải cởi quần áo rồi.

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng đưa mắt nhìn cái quần bọc lấy thứ t bên trong, "Vậy ngài... Ngài tắm , tôi... Tôi quấy rầy ngài nữa, ngài cứ từ từ hưởng thụ nha!"

      Vừa , vừa chuồn ra ngoài.

      vốn muốn trốn khỏi , kết quả Hoàng Phủ Diệu Dương bước qua bên, vừa khéo, đụng thẳng vào người .

      tiện tay ôm chặt vào ngực.

      "Em muốn đâu?"

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, cười nịnh nọt, "Tôi... Tôi giúp lấy khăn tắm, lấy khăn tắm!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhấc tay, liền cầm lấy khăn tắm từ kệ, đưa vào tay .

      "Tôi... Tôi vẫn chưa thay giày." lại tìm được cái cớ mới.

      chỉ đưa cánh tay ôm chặt, " Chiều cao như này, là vừa vặn rồi."

      Cảm giác chính mình kề sát với bụng , trong lòng Lãnh Tiểu Dã hoảng hốt, nhảy dựng lên, "Tôi... Hay là chúng ta tắm trước , phải tôi ... Tôi giúp tắm à? mau vào tắm , đừng để bị nhiễm lạnh!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên của , nới nỏng tay cánh tay, Lãnh Tiểu Dã vội vàng lui đến bên bồn tắm, giả vờ thử nước.

      "A, độ ấm vừa phải, mau vào tắm , nhất định rất thoải mái!"

      Khom người cởi quần áo cuối cùng người, Hoàng Phủ Diệu Dương tới, cất bước bước vào bồn tắm lớn.

      Khóe mắt đảo qua thân thể của , Lãnh Tiểu Dã hốt hoảng đưa mắt dời ngay.

      A!

      Mất lịch quá , được nhìn , muốn bị đau mắt hột đâu!

      Tiện tay nắm lọ vật dụng hàng ngày đặt ở bên cạnh bồn tắm lên, Lãnh Tiểu Dã vội vàng , "Mau vào tắm , lát nữa nước nguội mất!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương khom người, ngồi vào bồn tắm lớn, thả lỏng cơ thể nằm xuống.

      "Bắt đầu !"

      " Được !" Lãnh Tiểu Dã cầm lấy cái chai trong tay, ánh mắt đảo qua mặt , đột nhiên trong lòng vừa động, "Vậy... Tôi giúp gội đầu trước!"

      luôn luôn che ánh mắt, chịu đem mắt trái ra, khẳng định mắt trái có bí mật gì đó muốn để người khác nhìn thấy được.

      liền chủ động giúp gội đầu, đến lúc đó nhất định đem đuổi ra khỏi phòng tắm.

      Lãnh Tiểu Dã thầm đắc ý, chợt nghe Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên mở miệng.

      "Cái kia phải dầu gội đầu!"

      liếc mắt nhìn kỹ cái chai trong tay lượt, bên ràng viết chữ "Bảo vệ đàn ông", ra lọ dung dịch vệ sinh chuyên dụng của phái nam.

      Mặt Lãnh Tiểu Dã lại đỏ thêm, vội vàng buông cái chai ra, cầm chai dầu gội lại.

      khom người đứng cạnh , làm ướt tóc , đem dầu gội đổ vào mái tóc của , xoa tới ra mảnh bọt màu trắng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi nghiêng mặt, nhìn .

      khom người như vậy, cổ áo váy liền tự nhiên rủ xuống.

      Theo góc độ của , có nhìn thấy ràng hai con thỏ trắng bên trong, đung đưa theo động tác.

      Cảm giác ngón tay xoa qua tóc, thân thể theo bản năng bành trướng.

      Vốn dĩ bàn tay khoát lên bên bồn tắm, nhàng nhấc lên, đặt lên đôi chân của , thuận tiện vào trong làn váy.

      Cảm thấy bàn tay vào trong, Lãnh Tiểu Dã vội vàng lui ra sau.

      Vừa rồi nước chảy nhiều quá, nằm vào cái, ít nước từ trong bồn tắm lớn chảy ra, giày cao gót đạp lên mặt đất ẩm ướt, thân mình liền mất cân bằng.

      Trong lòng hoảng sợ, Lãnh Tiểu Dã rụt tay về, chống đỡ vào thành bồn tắm.

      tay dính đầy bọt xà phòng, nắm bắt được, cánh tay vừa trơn trượt, lập tức liền ngã vào bồn tắm lớn.

      Đúng lúc, Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy thân thể cũng phát hoảng, nóng vội nghiêng người sang phía đó để đỡ .

      Cũng ngẫu nhiên trùng hợp, đúng lúc bàn tay bé của lướt qua, dừng ở nơi nào đó của .

      Lãnh Tiểu Dã sửng sốt hai giây, mới kịp phản ứng được mình túm được cái gì, vội vàng buông ra, đứng thẳng người lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt lấy cánh tay và bàn tay của , kéo về phía trước.

      Bùm tiếng, thân thể của trực tiếp nhào qua, ngã vào bồn tắm lớn, rơi vào trong lòng .

      Bọt nước văng khắp nơi.

      Hai chiếc giày cao gót của Lãnh Tiểu Dã cũng tuột khỏi chân văng ra ngoài, nhanh chóng từ trong nước nửa quỳ đứng dậy, nâng tay lau quệt nước mặt.

      "... kéo tôi vào đây làm gì vậy?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng thẳng người lên, mặt kề sát trước mặt .

      "Tôi muốn làm gì, phải em là người nhất sao?"

      Lãnh Tiểu Dã có sức lực phản bác.

      Đương nhiên biết muốn làm gì, tại điều quan trọng là, muốn a!

      cũng khách khí đỡ lấy người của , giơ bàn tay lên giúp lau quệt xà phòng dính mặt, quay mặt lại hôn lên môi của .

      Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? !

      Lãnh Tiểu Dã trong đầu chớp động vô số những vấn đề lớn, những lại cuối cùng vẫn có đáp án.

      Hoàng Phủ Diệu Dương so với phản ứng nhanh hơn nhiều, duỗi bàn tay, đem thân thể của giam giữ vào trong lòng.

      "Chờ ... Ô!"

      muốn đợi chút , nhưng vừa thốt ra tiếng, nhanh chóng nắm bắt cơ hội, khách khí đem lưỡi tiến vào, chiếm lĩnh hương vị ngọt ngào bên trong miệng của .

      Lời lẽ bị chặn lại, trong nháy mắt đầu óc của đều trống rỗng.

      Bàn tay cũng thuận lợi chạm tới bờ vai của , căn bản là lười biếng để tìm khóa kéo, ngón tay của liền hơi dùng lực, đem đai quần của kéo xuống, bàn tay to cũng thuận tiện, liền gạt nội y bên trong của ra.

      Nháy mắt, Lãnh Tiểu Dã còn mảnh vải che thân.

      phục hồi lại tinh thần, muốn đẩy ra, bàn tay siết chặt, đem cơ thể của dán sát lại.

      Đồng thời, càng dùng sức hôn .

      Ngực dán vào lồng ngực nóng hổi của , lồng ngực rắn chắc của người đàn ôngkia chèn ép cơ thể mỏng manh của , gần như muốn thiêu đốt tới tim của .

      khí bị cướp mất, ngón tay của càng ngày càng vô lực.

      Nụ hôn của càng trở lên cuồng dã hơn, bàn tay to ấn cái gáy của , hôn sâu, thái đó kia, dường như muốn đem lưỡi của nuốt vào trong bụng.

      Mấy ngày qua, mỗi ngày đều chăm sóc , cùng , giúp tắm rửa mát sa cơ thể, mỗi ngày đều đau muốn chết, nhưng dám đụng vào bên dưới của .

      tại rốt cục có cơ hội, làm sao có thể nhẫn nhịn chịu đựng được nữa chứ?

      Đưa tay tới sờ soạng hai cái chạm đến khóa kéo, bàn tay to của bắt lấy bộ lễ phục giá trị rẻ người .

      Thử kéo tiếng!

      Váy liền bằng lòng rách ra, giống như khối khăn lau ẩm ướt bị tùy tay ném vào bồn tắm lớn.

      Ngực lập tức hoàn toàn cùng dán hợp, Lãnh Tiểu Dã bị cơ thể nóng hổi của làm co rụt lại, hốt hoảng tránh nụ hôn của .

      "Chờ... Ừ..."

      vừa thở hồng hộc vừa , lời còn chưa dứt, cúi đầu, hôn lên ngực của .

      Trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng đứng, tim cũng lập tức đập nhanh gấp đôi.

      Hôn , Hoàng Phủ Diệu Dương bàn tay cũng trượt xuống, nắm của ren quần lót.

      Như vậy yếu ớt quần áo, đối với đương nhiên thể có trở ngại nào.

      "... chút!"

      Cho tới khi Lãnh Tiểu Dã chưa xong câu nào, kéo hết tầng trở ngại cuối cùng người mất rồi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương từ ngực ngẩng lên, khàn giọng phun ra hai chữ.

      "Muộn rồi!"
      Dunghyt97, Winter, Bánh Đậu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :