1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trở thành vợ của tình địch - Thư Hoài (Chương 85.2)Hoàn chính văn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78:

      Editor: Lin

      Nháy mắt đến Chủ nhật, Tô Giản đồng ý lời mời của Nhan Tử Vi, đến khu nhà nghỉ ngoại ô tắm suối nước nóng.

      Trong làn hơi nước mờ mịt, Nhan Tử Vi duỗi thắt lưng, phát ra tiếng thở dài: : là thoải mái!"

      "Đúng vậy." Tô Giản đáp tiếng, ánh mắt lại sáng quắc nhìn chằm chằm ngực Nhan Tử Vi.

      Nhan Tử Vi thuận theo ánh mắt của cúi đầu nhìn cái, cười : "Thế nào? Mặc dù kém cậu, có điều mình cảm thấy hình như cái này lớn hơn chút, cậu xem đúng ?" xong còn ưỡn ngực, bày ra cho Tô Giản.

      Tô Giản lúng túng "ừ" tiếng trong lòng lại kêu rên. Dáng người Nhan Tử Vi rất tốt, phối hợp với khuôn mặt xinh đẹp phía , lúc này lại hoàn mỹ chút che đậy ra trước mặt , nếu là trước đây, chỉ sợ máu mũi sớm phun ra ngoài, nhưng tại sao tại, mặc dù cảm thấy thân thể trước mắt rất đẹp, cũng rất mê hoặc, nhưng hoàn toàn có cảm giác miệng khô lưỡi khô như trước?

      Chẳng lẽ bắt đầu đổi tính, thích đàn ông rồi?

      Tô Giản đột nhiên cảm thấy đau khổ, vẻ mặt thể nổi.

      Ngược lại, Nhan Tử Vi nhìn thân thể cái, ngay sau đó ánh mắt dừng lại.

      Hai mắt sáng ngời đến bên cạnh Tô Giản, Nhan Tử Vi đưa ngón tay đâm ngực Tô Giản chút, cười có chút xấu xa: "Đây là cái gì?"

      Tô Giản cúi đầu, đột nhiên có chút nóng mặt, tại sao dấu hôn này còn chưa có biến mất?

      Ánh mắt Nhan Tử Vi khỏi thuận theo dấu hôn, nhìn thân thể chôn trong nước của Tô Giản chút, cười : "Phía dưới phải cũng có chứ?"

      Tô Giản vội vã lắc lắc đầu: " có!"

      Nhan Tử Vi nâng cánh tay lên, nắm vai , hỏi: "Tiểu Giản, cậu hãy thành cho mình biết, rốt cuộc cậu có thích An Dĩ Trạch hay ?"

      Tô Giản thành lắc đầu: "Mình biết."

      " biết?" Nhan Tử Vi nhíu mày. "Rất đơn giản, mình hỏi cậu, cậu phải thành trả lời mình."

      Tô Giản gật đầu.

      "Cậu thích ở cùng ta ?"

      An Dĩ Trạch náo loạn bám người, sống chung với ta, vừa có thể thoải mái làm chuyện của mình, muốn uống cái gì ăn cái gì cũng có thể ta làm, nghĩ lại, cũng ghét.

      Tô Giản do dự chút, mơ hồ "ừ" tiếng.

      "Vậy lúc ta ở cạnh cậu, cậu có nhớ ta ?"

      Trước đây nhất định là có cảm giác gì, có điều gần đây, tồn tại của An Dĩ Trạch quá cao, thỉnh thoảng xuất trong đầu của , dù người ở cạnh , nhưng mỗi lần chạm mặt, lại kiềm chế nổi!

      Tô Giản bất đắc dĩ đỡ trán: "Ừ."

      Nhan Tử Vi mím môi cười: "Vậy, lúc ta hôn cậu, cậu... Cảm thấy thoải mái ?"

      thoải mái có thể thích An Dĩ Trạch sao? Mẹ nó, trước kia bị hôn , bị sờ sờ, nhiều nhất là cảm thấy có chút ấm áp, gần đây mỗi lần tiếp xúc liền có cảm giác bị điện giật toàn thân, có lúc thậm chí nghe giọng của đối phương trong điện thoại cũng có loại rạo rực nên lời, người này hoàn toàn là viên thuốc kích dục mà!

      Tô Giản xấu hổ che mặt: "" Ừ..."

      " Vậy nếu như ta ở cùng với người đàn bà khác, cậu có khó chịu ?"

      Đàn bà khác? Kỷ Nghiên sao? thể nào, ràng An Dĩ Trạch từ chối! Bạch Ninh Tuyết? Cũng , An Dĩ Trạch , chỉ xem như em !

      Nhan Tử Vi ở bên cạnh dẫn đường: "Cậu nghĩ như vậy, cậu xem, nếu như cậu và An Dĩ Trạch ly dị, An Dĩ Trạch nhất định ở cùng với người đàn bà khác, ta làm tất cả những chuyện làm với cậu với người phụ nữ khác..."

      Tô Giản ngẩn ra.

      An Dĩ Trạch gắp thức ăn cho người khác...

      An Dĩ Trạch mua băng vệ sinh cho người khác...

      An Dĩ Trạch sấy tóc cho người khác...

      An Dĩ Trạch ôm người khác tỉnh lại...

      An Dĩ Trạch nắm tay của người khác...

      An Dĩ Trạch với người khác ' em'...

      ... Sao?

      Tô Giản cúi đầu cười cười: "Hình như cũng khó chịu."

      Nhan Tử Vi nhìn vẻ mặt có chút cứng ngắc của , nở nụ cười: " sao? Dù sao khó chịu hay , cũng chỉ có cậu hiểu ."

      Tô Giản thực cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ cảm thấy có chút mơ hồ. Nghĩ đến có lẽ có ngày, và An Dĩ Trạch có thể gặp nhau phố, An Dĩ Trạch bày ra vẻ mặt bình thản với : "Giản Giản, đây là vợ ." liền yên lặng cảm thấy có chút cảm giác đau khổ cẩu huyết.

      Nhan Tử Vi thở dài: "Tiểu Giản, ra cậu thích ta."

      Tô Giản há mồm phản bác: "Mình có..."

      Nhan Tử Vi ngắt lời : "Loại chuyện như vậy có gì mà xấu hổ? Mặc dù mình tính là quen thuộc An Dĩ Trạch, nhưng nhìn chút, ta cũng tệ, đối với cậu cũng tốt, ra có gì là lạ. Đổi lại là mình, mình cũng muốn giao ta cho người phụ nữ khác!"

      Tô Giản có chút mệt mỏi, nhất thời lại có chút có gì để .

      Nhan Tử Vi : "Dù sao tại hai người là vợ chồng, bớt bao nhiêu chuyện! Tiếp theo chờ ngày, gạo nấu thành cơm!"

      Tô Giản nấu: "..."

      tắm suối nước nóng với Nhan Tử Vi, vốn muốn trái tim thoải mái, nghĩ đến sau khi xuống tắm xong, cả người Tô Giản lại thấy mệt mỏi.

      Trong phòng trọ, Tô Giản đặc biệt nhìn chăm chú thân thể số người nam. Dáng người đẹp, cơ bụng tám múi, nhưng phát , có cảm giác đặc biệt gì, cảm giác hoàn toàn giống như khi ngắm thân thể các bạn học thời còn sinh viên, chữ... Thịt.

      Tô Giản vừa vui vẻ yên tâm lại sụp đổ... chết tiệt, tại có cảm giác với em, với đàn ông cũng có hứng thú, chỉ có khi đối diện với An Dĩ Trạch mới có phản ứng?

      Tô Giản lại muốn cào tường.

      Về đến nhà, Tô Giản lặng lẽ nằm ghế sa lon ngây ngẩn hồi, thấy An Dĩ Trạch tới, đột nhiên hỏi: "Dĩ Trạch, hợp đồng của chúng ta, cụ thể là đến nagyf nào?"

      Hành động của An Dĩ Trạch ngừng lát, chậm rãi : "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

      Tô Giản đột nhiên có chút dám nhìn vào mắt , thấp giọng : "Tôi chỉ cảm thấy, ngày chúng ta ly dị, hình như sắp đến..."

      An Dĩ Trạch yên lặng, lcus sau, cũng lên tiếng.

      Cũng may hôm sau, An Dĩ Trạch lại khôi phục bộ dáng bình thường. Mặc dù nét mặt vẫn nhiều như cũ, nhưng ánh mắt nhìn Tô Giản vẫn dịu dàng, khi đưa Tô Giản tới trường học, lúc Tô Giản xuống xe, vẫn như cũ nghiêng người qua hôn lên mặt Tô Giản.

      Tô Giản lại bỗng nhiên nghiêng mặt .

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch thoáng cứng ngắc.

      Tô Giản vội mở cửa xe: "Tôi sắp trễ rồi! trước!"

      đoan, Tô Giản quay đầu lại, phát An Dĩ Trạch lái xe .

      Tô Giản đột nhiên thả lỏng vai, thở dài hơi.

      ra nhìn vẻ mặt An Dĩ Trạch như vậy, cũng chịu nổi, chỉ là, vừa nghĩ tới thích An Dĩ Trạch, cũng có chút hoảng sợ. Mặc dù tại thân thể biến thành phụ nữ, nhưng xu hướng tính dục của vẫn là thích con , tại đột nhiên thích người đàn ông, quả có chút khó tiếp nhận...

      Buổi tối về đến nhà, Tô Giản yên lặng kiểm tra quá trình li dị hồi, in ra hai tờ thỏa thuận li hôn.

      Sau đó cứ ngây ngốc nhìn hai đơn đề nghị li hôn này.

      Cho đến khi phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động.

      Tô Giản hoảng sợ, vội vàng nhét giấy thỏa thuận li hôn vào, xoay người lại, chỉ thấy An Dĩ Trạch lẳng lặng nhìn chằm chằm .

      Tô Giản biết thấy giấy thỏa thuận li hôn chưa, khỏi có chút thấp thỏm.

      Giọng của An Dĩ TRạch vẫn như ngày thường, lạnh lùng mà dịu dàng.

      "Giản Giản."

      "Hả?"

      An Dĩ Trạch nghiêng người qua, để ý Tô Giản né tránh, nhàng hôn lên ấn đường của .

      " em."

      Tô Giản có chút luống cuống: "Ừ, tôi... tôi biết rồi..."

      An Dĩ Trạch thêm gì nữa, đến giấy thỏa thuận li hôn, cũng đến chuyện giữ lại.

      Ngược lại là Tô Giản, nhìn ánh mắt bình tĩnh lại có chút ảm đạm của An Dĩ Trạch, đột nhiên có chút khó chịu.

      An Dĩ Trạch lại bắt đầu làm thêm giờ.

      Tô Giản biết là cố ý tránh mặt mình hay là bận rộn, nhưng cũng hỏi nhiều.

      Những ngày gần đây, hai người vẫn luôn sống chung dịu dàng thoải mái, thậm chí còn thân mật hơn cả trước kia, hôm nay đột nhiên cứng ngắc, Tô Giản có chút quen.

      cũng biết vấn đề ở người mình. An Dĩ Trạch thích . Hai người lại từng xảy ra quan hệ như vậy, An Dĩ Trạch cho là mình cũng có ý với ta là chuyện bình thường, kết quả đến cuối cùng, mình lại vẫn lòng dạ muốn ly dị, An Dĩ Trạch tất nhiên có chút tiếp nhận nổi.

      Tô Giản thở dài tiếng.

      Nếu là trước đây, An Dĩ Trạch khó chịu, làm thêm giờ, hoàn toàn ảnh hưởng đến vui vẻ của , nhưng nay...

      Tô Giản cầm áo khoác lên, quyết định ra ngoài.

      Lúc qua tiệm bánh ngọt 'Ba con gấu con', Tô Giản bảo tài xế ngừng xe chút.

      Nghĩ lại An Dĩ Trạch thích ăn bánh ngọt, Tô Giản mua xong bánh ngọt lên xe, thấy lời quảng cáo gói hàng ' vui, hãy đến ba con gấu con', nhịn được cười tiếng, nhưng nghĩ tới lát nữa gặp An Dĩ Trạch , nụ cười lại từ từ nở ra.

      Trong cao ốc CMI, đèn đuốc sáng trưng, xem ra An Dĩ Trạch làm thêm giờ cũng phải viện cớ. Tô Giản đến phòng làm việc của tổng giám đốc, kết quả được cho biết An Dĩ Trạch họp, vì vậy Tô Giản thể làm gì khác hơn là vào trong phòng làm việc của An Dĩ Trạch đợi.

      Ngồi sô pha trong phòng làm việc, Tô Giản ngửi mùi thơm của bánh ngọt bàn trà trước mặt, từ từ có chút mơ hồ.

      " Giản Giản?" muốn nghe giọng của An Dĩ Trạch vang lên.

      Tô Giản dụi mắt, mơ mơ màng màng : "Họp xong rồi?"

      "Ừm." An Dĩ Trạch ngồi xổm trước người , sờ đầu cái, giọng vô cùng dịu dàng: "Sao đột nhiên lại đến đây?"

      Tô Giản ngồi dậy, cười : "Đến đón tan làm, cảm động ?"

      An Dĩ Trạch cũng cười: "Ờ, cảm động." Nhìn thấy bánh ngọt bàn trà, ngẩn ra. "Mua bánh ngọt?"

      Tô Giản gật đầu: "Ừ, đặc biệt mua ba con gấu con để dỗ , cũng biết có tác dụng ."

      An Dĩ Trạch sửng sốt chút: "Dỗ ?"

      "Đúng vậy." Tô Giản cười . "Tôi sợ giận tôi."

      An Dĩ Trạch lắc đầu: " giận em."

      "Đây là !" Tô Giản cười , nụ cười lại chậm rãi nâng lên. "Dĩ Trạch, tôi có việc muốn với ."

      Vẻ mặt An Dĩ Trạch cứng lại, nhìn về phía gì.

      Tô Giản : "Trường học sắp xếp giáo viên về nông thôn giúp đỡ, tôi xin phép, trường học cũng đồng ý."

      An Dĩ Trạch im lặng hồi, sau đó hỏi: " bao lâu?"

      Tô Giản : " năm."

      An Dĩ Trạch : "Vì sao lại xin?"

      Tô Giản cười : "Vì tôi giác ngộ cao!" Nhưng nhìn ánh mắt chút ý cười của An Dĩ Trạch, vẻ mặt buồn bã che giấu được, nụ cười liền từ từ thu lại.

      An Dĩ Trạch bình tĩnh nhìn , giọng trầm thấp: "Giản Giản, em cứ muốn ở cùng vậy sao? Em vẫn muốn ly dị, đúng ?"

      Các nhân viên làm thêm giờ kết thúc, cả tòa cao óc hoàn toàn yên lặng, chỉ có gió đêm thỉnh thoảng rít qua khẽ cửa vang lên bên tai.

      Mà ngoài cửa sổ lớn, ánh đèn thành phố trong bóng đêm cũng yên lặng tắt .

      Tô Giản nhìn ánh mắt đau đớn của An Dĩ Trạch dưới ánh đèn, bỗng nhiên thỏa hiệp.

      " ."

      An Dĩ Trạch bỗng nhiên chấn động.

      Tô Giản lặng lẽ nhìn chằm chằm , trong đôi mắt là nghiêm túc chính bản thân cũng nhìn thấy: "Dĩ Trạch, tôi cũng muốn ở cùng ."

      Đôi mắt An Dĩ Trạch dần dần sáng lên.

      "Có điều, tôi cách nào xác nhận." Tô Giản . "Tôi nghĩ ra tôi có thích chút, nhưng tôi chắc chắn cái thích này, có bao nhiêu."

      An Dĩ Trạch gì, yên lặng nhìn , nghe rất chăm chú.

      " Cho nên, ta muốn tỉnh táo suy nghĩ chút." Vẻ mặt Tô Giản có nghiêm túc mà trước nay chưa từng có. "Quan hệ của chúng ta, bắt đầu là giao dịch, tôi thích , có lẽ là bởi vì cảm động, có lẽ là bởi vì áy náy, còn có thể thị muốn tiếp tục lợi dụng , nhưng bất kể là loại nào, đều phải là nguyên nhân cuối cùng."

      An Dĩ Trạch nhàng nắm tay của Tô Giản, Tô Giản nhúc nhích, ngoan ngoãn để tay mình nằm trong lòng bàn tay .

      An Dĩ Trạch , giọng khàn khàn: " sao, cảm động cũng được, lợi dụng cũng được..."

      "." Tô Giản ngắt lời . "Nếu như tôi chỉ có như vậy, công bằng với . Tình nhất thời qua , có lẽ tôi có thể buông tay, nếu như vậy, nếu như sau này có những cám dỗ khác, Dĩ Trạch, tôi giữ được."

      Có lẽ với người khác mà , thích An Dĩ Trạch, chẳng qua là cuộc nam nữ mến nhau đơn giản, nhưng với , đó cũng là thay đổi xu hướng tính dục khó khăn, nếu như tình đó đủ kiên cố, vậy sau này nhất định hối hận, gặp phải em khác, có lẽ vứt bỏ An Dĩ Trạch. Nếu đúng là như vậy, bằng tại ở cùng An Dĩ Trạch, tránh cho đến lúc đó An Dĩ Trạch lại càng khó chịu.

      An Dĩ Trạch ôm lấy , giọng khàn khàn: "Giản Giản, quan tâm..."

      Tim Tô Giản nóng lên, giơ tay ôm chặt hông , mặt chôn trong ngực : "Nhưng tôi quan tâm."

      quan tâm, có lẽ tôi có thể tùy ý chà đạp, tôi quan tâm , cho nên, tôi mới sợ, phụ lòng .

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79:

      Editor: Lin

      Tô Giản vốn tưởng rằng, thừa nhận mình thích người đàn ông, việc khó khăn. Nhưng nghĩ đến, sau khi chính mình thích An Dĩ Trạch, lại cảm thấy thoải mái.

      Thấy An Dĩ Trạch lộ vẻ xúc động, trong lòng đều là cảm giác ấm áp.

      Lúc trước tất cả thích gần như đều có tên gọi, Tô Giản bỗng nhiên tỉnh ngộ, lại như trút được gánh nặng.

      Vì vậylúc An Dĩ Trạch hôn lên, tránh nữa.

      Trước đây lúc An Dĩ Trạch hôn , cũng có chút tự chủ đáp lại, nhưng nay, loại chủ động đáp lại này tất nhiên khác, thân có thể động tình, nhưng lòng động tình, ràng càng khiến người ta muốn ngừng cũng được.

      Hai người vừa mới thẳng thắn mở lòng thỏa thích thân mật ghế sô pha hồi.

      An Dĩ Trạch đưa tay vào trong áo , Tô Giản liền chủ động cởi nút áo của mình, An Dĩ Trạch cởi cà vạt của mình, Tô Giản liền bắt đầu cởi quần của .

      An Dĩ Trạch cười tiếng.

      Tô Giản có chút xấu hổ: "Cười cái gì?

      An Dĩ Trạch hôn môi chút: "Em đúng

      Nhưng mà đến lúc tiến hành bước cuối cùng, Tô Giản vẫn có chút chần chờ, nuốt từng ngụm nước bọt, thở dốc : "Cửa, còn có rèm cửa sổ... có người xông vào ?" bảo đảm, mang theo mục đích thuần khiết tới đón An Dĩ Trạch về nhà, tuyệt đối chưa từng nghĩ kết quả chơi trong phòng làm việc này! Có điều... Tô Giản liếm liếm môi, ở chỗ này gì đó, là có chút kích thích, sau này lại đến, nhất định thể nhìn thẳng cái ghế sofa trong phòng làm việc này nữa.

      Hành động của An Dĩ Trạch dừng chút, đột nhiên đứng dậy, bế Tô Giản lên.

      Tô Giản vội ôm cổ của , thấy An Dĩ Trạch ôm vào bên trong, lập tức ràng, nhưng vẫn quên dặn dò: "Đóng chặt cửa!"

      Giường trong phòng lớn, Tô Giản nằm ở , thấp giọng câu: "Giường quá , có cơ hội vẫn nên đổi cái lớn hơn..."

      An Dĩ Trạch mỉm cười hôn cái: "Được."

      Giữa trận nghỉ ngơi chút, Tô Giản đột nhiên nhớ đến chuyện, trợn mắt : " vừa mới vào trực tiếp bắn?"

      An Dĩ Trạch cẩn thận đút nước cho , nghe vậy cốc nước rung chút.

      Để cốc nước xuống, An Dĩ Trạch ôm Tô Giản vòng trong ngực, cọ xát khuôn mặt đầy mồ hôi của , bỗng nhiên : "Giản Giản, chúng ta sinh đứa ."

      vừa mới tiếp nhận An Dĩ Trạch, tiếp bị cầu sinh con, cuộc sống cũng có thể đừng tập kích nhanh như vậy !

      đường về nhà, Tô Giản ngồi bên cạnh An Dĩ Trạch, có chút buồn rầu.

      Thiếu chút nữa quên rồi, nếu ở cùng An Dĩ Trạch, chuyện con cái là thể tránh, nếu là đàn ông dễ rồi, dù sao cũng thể sinh, nhưng tại điện nước đầy đủ, chuyện con cái chỉ là sớm hay muộn thôi.

      Ngược lại, cũng phải muốn sinh con cho An Dĩ Trạch, đối chuyện bản thân sinh con này, vẫn cảm thấy sợ hãi!

      Tô Giản khỏi đưa tay sờ bụng của mình cái.

      " Dĩ Trạch" Tô Giản nhìn người bên cạnh lái xe, chậm rãi , "Tôi cảm thấy chúng ta nên sớm nhắc đến vấn đề con cái như vậy."

      An Dĩ Trạch rất bình tĩnh: "Tại sao?"

      Tô Giản : " xem, nếu như có con, nếu đến lúc đó tôi khó sinh, phải liền phải đối mặt với vấn đề bảo vệ mẹ hay đứa bé sao?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Hơn nữa, lỡ như tôi đủ kiên định sao? Tô Giản lên tiếng, nhìn An Dĩ Trạch cái.

      Thông thường phụ nữ nguyện ý sinh con cho người đàn ông, vậy cũng nhất định phải vô cùng người đàn ông kia mới được, huống chi tình huống của rất đặc biệt. thừa nhận tại mình thích An Dĩ Trạch, thế nhưng thích cũng đủ để tình nguyện sinh con cho ta, , thực nên khẳng định hoàn toàn.

      Tô Giản úp mở: "Huống chi, tại tôi còn phỉa về nông thôn."

      An Dĩ Trạch : "Biết cụ thể đâu ?"

      Tô Giản : "Giống như là là thị trấn ở huyện B"

      An Dĩ Trạch trầm ngâm: " tàu cao tốc, hình như cũng chỉ hai giờ."

      Tô Giản lập tức hiểu suy nghĩ của : "Ở đó là vùng núi, nghe tàu cao tốc còn phải môt đoạn đường núi, rất khó ."

      An Dĩ Trạch nhìn cái: "Vậy Chủ nhật qua?"

      Tô Giản lắc đầu: " cần."

      Đợi đến lúc ánh mắt An Dĩ Trạch buồn bã, thản nhiên bổ sung: "Bên kia có xe đường dài về thành phố, tự tôi về là được."

      Tô Giản cho An Dĩ Trạch ra ban đầu cũng có chủ động xin dạy.

      Trường học vốn sắp xếp đồng nghiệp khác, nhưng đồng nghiệp kia muốn chăm sóc cho con học nên cũng tình nguyện. Giáo viên lớp 12 muốn , những giáo viên khác phần lớn cũng đều có con, rồi lại mấy giáo viên mới ra trường có kinh nghiệm, vì vậy, chỉ có Tô Giản là thích hợp nhất.

      Vì vậy giáo viên kia thường ngày hay giúp đỡ Tô Giản ngượng ngùng Tô Giản có thể thay , Tô Giản do dự chút, đồng ý.

      nghĩ, cũng tốt, tạm thời tách khỏi An Dĩ Trạch, có lẽ, có thể xác định chút.

      Nhưng dù phải rời , vẫn phát , và An Dĩ Trạch sống chung, lúc nào cũng thoải mái tự nhiên hơn bất cứ lúc nào, mà tâm trạng của , cũng vui vẻ hơn bất cứ lúc nào.

      Buổi sáng tỉnh lại, An Dĩ Trạch tự nhiên hôn 'buổi sáng tốt lành', mà lúc thắt cà vạt cho An Dĩ Trạch cũng tự nhiên kiến nghị chút màu sắc, thậm chí còn tự mình trước tiên giúp đỡ.

      Buổi tối An Dĩ Trạch ngồi ghế sa lon xem tài liệu, Tô Giản liền khách khí gối lên đùi của chơi điện thoại di động.

      Ở trước mặt An Dĩ Trạch khả dĩ chút kiêng dè khua chân, mà An Dĩ Trạch cũng ngoan ngoãn nằm úp sấp ở trong lòng mặc ngoáy lỗ tai/

      Sau khi làm ở phòng làm việc, bọn họ cũng có làm tiếp, nhưng ngày thường hôn sờ sờ, ngược lại, hai người cũng vô cùng thoải mái.

      Đây chính là tình trong truyền thuyết sao?

      Tô Giản trộm nở nụ cười, nhưng ngay sau đó liền ngữa mũi, tại sao lại cảm thấy hai người bắt đầu tiến vào tình trạng hai vợ chồng già?

      Trước khi lên đường, hai người cùng xem phim.

      An Dĩ Trạch chọn ghế tình nhân, Tô Giản lại quan tâm An Dĩ Trạch lựa chọn phim kịnh dị.

      Tình tiết bộ phim cũng tệ, bầu khí kinh khủng cũng đầy đủ, vì vậy chỉ nghe thấy các thét chói tai, đàn ông lúc nào cũng có cơ hội an ủi.

      Tô Giản suy nghĩ chút, cũng quan tâm tiến vào trong ngực An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch ôm chặt , nhàng : "Sợ sao? Nếu thấy cảnh đáng sợ cũng cần mở mắt."

      Tô Giản : " mở mắt làm sao biết đáng sợ?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Trong tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi, thân thể hai người dán vào nhau.

      Tô Giản: "Ma nữ nhất định ra từ trong bồn cầu."

      An Dĩ Trạch: "Cũng có thể là từ trong gương."

      Tô Giản: " xem, đời có ma sao?"

      An Dĩ Trạch: "Có ý kiến, ma quỷ ra là từ loại sóng điện từ năng lượng yếu."

      Tô Giản: "Vậy sóng điện từ và sóng điện nào có liên quan gì ?"

      " Cốc cốc." Trong tiếng thét chói tai ghế bên cạnh đột nhiên có cái đầu ghé qua.

      "Tôi hai người, xem phim kinh dị đừng có nghiêm túc như vậy được ? Tôi muốn xemm ' vào khoa học'!"

      "..."

      Ngày Tô Giản lên đường, An Dĩ Trạch đúng lúc phải ra nước ngoài hợp đồng quan trọng. An Dĩ Trạch vốn định lùi lại lịch trình để đưa , nhưng Tô Giản từ chối.

      "Kiếm tiền vẫn quan trọng hơn." Tô Giản cười . "Huống chi cũng xa, tự tôi được rồi."

      An Dĩ Trạch ôm lấy : "Nhưng yên tâm."

      Chú An, thấy chán sao? Tô Giản thầm châm chọc, trong mắt lại đầy ý cười: "Tôi ngồi xe yên tâm, vậy ngồi máy bay tôi cũng yên tâm, năm nay có vài vụ rơi máy bay rồi!"

      Tô Giản xong, lại cảm thấy có chút kiêng kỵ, vội bổ sung: "Có điều số lượng những năm gần đây, có lẽ dùng hết rồi, cho nên nhất định thành vấn đề. Đến nơi rồi nhớ gọi điện cho tôi."

      An Dĩ Trạch hôn : "Được rồi, tài xế đưa em . Đồ có đủ ? chú Vương mua. Còn có quần áo, gần đây nhiệt độ hạ xuống, cũng nên mang nhiều đồ ăn chút..."

      Tô Giản nhìn đột nhiên cười hắc hắc.

      An Dĩ Trạch cũng cười theo: "Cười cái gì?"

      Tô Giản : "Dĩ Trạch, trước kia phải phong cách này, đột nhiên trở thành vợ hiền thế này, tôi thấy khỏe cho lắm!"

      "...Vậy trước đây, phòng cách của thế nào?"

      " Cao sang đẹp lạnh lùng."

      "..."

      Điều kiện dạy học trong trấn được tốt lắm, nhưng xung quanh có sông có núi, phong cảnh tệ.

      Trường học phân cho Tô Giản gian ký túc xá, bên trong đồ đạc nhiều, cũng chỉ có cái giường cái bàn cái tủ, cũng may ký túc xá có phòng vệ sinh riêng, khiến Tô Giản vô cùng vui vẻ.

      Tô Giản quét dọn căn phòng hồi, lại sắm thêm ít đồ dùng hàng ngày, sau đó chống nạnh đứng giữa phòng được dọn dẹp sạch , ộ ra vẻ mặt hài lòng.

      Lúc nhận được điện thoại của An Dĩ Trạch, Tô Giản ăn cơm tối.

      " xuống máy bay rồi sao?"

      " Vừa đến khách sạn. Bên đó điều kiện thế nào?"

      " khí trong lành, môi trường tuyệt đẹp, cũng kém hơn bên ."

      " Chỗ ở sao?"

      ", mỹ nhân làm bạn."

      "..."

      "Ha ha, ra dù có chút đơn sơ, có điều tốt hơn trong tưởng tượng của tôi.'

      "...Bất kể thế nào, Giản Giản, chăm sóc mình tốt."

      " Ừ! cứ yên tâm !"

      " yên tâm."

      "..."

      "Bây giờ ở trong nước chắc là giờ ăn tối, em ăn tối chưa?"

      " ăn đây!"

      "Ăn cái gì?"

      "Món ngon dân gian..."

      "Mì ăn liền hay là sủi cảo đông lạnh?"

      "...oa, lợi hại."

      "Đổ sạch, nấu cơm."

      "Hả? được, lãng phí lương thực bị sét đánh!"

      " chịu thay em. Ngoan ngoãn ăn cơm."

      " Dĩ Trạch..."

      "Hả?"

      "Tôi vẫn thích dáng vẻ cao quý lạnh lùng của hơn."

      "..."

      P/s: Do đến tại Tô Giản xác nhận tình cảm của mình nên từ chương sau mình đổi xưng hô của Tô Giản với An Dĩ Trạch từ ‘tôi-’ thành ‘em-’ nha.
      Last edited by a moderator: 19/1/16
      Diệp DiệpHoa Lạc Thiên Nhai thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 80:

      Editor: Lin

      Từng ngày trôi qua, Tô Giản dần thích ứng với cuộc sống ở thị trấn .

      Trẻ con ở đây hoạt bát như học sinh trước đây của , có vẻ giản dị hơn nhiều, nhưng đáng , mặc dù lúc đầu Tô Giản có chút bỡ ngỡ, nhưng nhanh chóng quen thân với bọn họ.

      Địa phương có tiết mục giải trí gì, ký túc xá cũng có TV, ngược lại Tô Giản có đưa máy tính theo, chỉ là có mạng, lại thể ra tiệm net ngồi cùng học sinh, vì vậy thể dùng điện thoại lướt net.

      Lúc An Dĩ Trạch gọi điện thoại tới, nghe được cảm thán lưu lượng hết quá nhanh, : " sao, trả tiền điện thoại cho em."

      Tô Giản lập tức vui vẻ ra mặt, liền : "Ông xã, tốt!"

      Ở đầu bên kia, An Dĩ Trạch cười khẽ tiếng.

      chuyện hồi lâu, Tô Giản cúp điện thoại mới phát , bản thân vô thức chuyện với An Dĩ Trạch gần tiếng.

      Khi nào lại có nhiều lời để với An Dĩ Trạch như vậy? Tô Giản có chút buồn bực, lại có chút đau lòng, đây chính là đường giây quốc tế đó!

      Nhưng mà sau khi kiểm tra cước phí điện thoại lập tức đau lòng... An Dĩ Trạch lại trả cho 1 vạn tệ cước phí!

      Đây đơn giản chính là phòng cách nhà giàu thô bạo! Tô Giản vừa châm chọc, lại nằm giường ôm điện thoại di động ngây ngô cười.

      Buổi tối, lúc ngủ, Tô Giản luôn cảm thấy hơi lạnh.

      Quả nhiên là nhiệt độ thấp...

      Tô Giản bò dậy lại kiểm tra cửa sổ lần, sau khi xác nhận đóng chặt, lúc này mới run rẩy chui vào chăn.

      Siết chặt chăn bên người, Tô Giản đột nhiên hơi nhớ An Dĩ Trạch, bất kể như thế nào, An Dĩ Trạch vẫn xứng chắc làm lò sưởi dạng người...

      Kết quả nghĩ Tào Tháo điện thoại của Tào Tháo đến.

      Tô Giản cuộn mình trong chăn, mơ hồ nghiêng đầu nghe điện thoại, lúc này, nằm trong gian bé với bóng tối bao quanh, như chỉ còn lại có giọng của An Dĩ Trạch.

      " Giản Giản, hôm nay ăn gì?"

      " Lại hỏi ăn? Có thể hỏi cái khác ?"

      " Vậy, ngủ được ?"

      " Dĩ Trạch, em cái này, đừng tức giận đó!"

      "Ừ, em ."

      "Em có thể biết ban đầu tại sao Thiên hậu Kỷ lại từ chối ?"

      "..."

      "Được rồi, tại đổi lại em hỏi . ăn thế nào?"

      "Rất tốt."

      "Vậy ngủ thế nào?"

      "Rất tốt."

      "..."

      Nghe thấy tiếng cười bên kia điện thoại, khóe miệng Tô Giản cũng giường lên: "Cười cái gì?"

      Giọng của An Dĩ Trạch trong gian bé được phóng đại lên: "Vì vui vẻ."

      Tô Giản hỏi tại sao vui vẻ, vì nghĩ biết, vì vậy cũng tự chủ được nhếch miệng, trong miệng lại : "Nhưng em lại vui."

      Giọng An Dĩ Trạch rất dịu dàng: "Tại sao?"

      Tô Giản thở dài : "Có chút lạnh."

      An Dĩ Trạch im lặng chút, sau đó : "Ngày mai lại mua chăn."

      Tô Giản "Xì" tiếng vui vẻ.

      An Dĩ Trạch hỏi: "Cười cái gì?"

      Tô Giản cười : "Em cho là , dùng như lửa nóng tình , ở xa vạn dặm sưới ấm trái tim ấm áp này của em."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Bởi vì trời vẫn luôn mưa, ngồi xe có chút tiện, hơn nữa An Dĩ Trạch cũng còn ở nước ngoài chưa về, tuần, Tô Giản gọi điện thoại về nhà, cuối tuần này tạm thời về.

      Thứ sáu tan làm, Tô Giản lần đầu tiên chơi cầu lông với đồng nghiệp, sau đó đến siêu thị mini lượn vòng, sau đó xách túi mì ăn liền và túi táo về nhà.

      Ngày dần tối, huống hồ trời còn mưa, dù thời gian còn sớm, nhưng sắc trời có chút tối. Tô Giản elo lên tầng, muốn móc chìa khóa mở cửa ra, đột nhiên phát có chút đúng.

      Tại sao cửa lại khép hờ? biết buổi sáng đóng chưa? Hay là có trộm?

      Tô Giản lặng lẽ đẩy cửa ra, rón rén vào, nhưng giây sau, bước chân dừng lại.

      Nếu nhìn lầm, cái bóng lưng đứng trước cửa sổ kia... là An Dĩ Trạch?

      Tô Giản ngây người.

      Có lẽ nghe thấy thanh, An Dĩ Trạch nấu ăn quay đầu lại, nhìn thấy Tô Giản ngẩn ngơ, cười với : "Giản Giản."

      Trong thời tiết mưa phùn bay bay, người đơn về nhà, chợt phát ánh đèn ấm áp trong nhà, còn có người chờ bạn trở về, trong lòng ấm áp, đó là giả. Tô Giản mở to hai mắt, trong mắt giấu được ỏe kinh ngạc: "Sao lại ở đây? phải ah còn phải ở nước ngoài hai ngày sao?"

      An Dĩ Trạch nhìn : "Chuyện hoàn thành trước thời hạn, về sớm."

      Tô Giản vòng quanh người vòng: " làm gì?"

      An Dĩ Trạch mỉm cười : "Nấu cơm."

      Tô Giản quanh người .

      An Dĩ Trạch : " tìm cái gì?"

      Tô Giản : "Sách dạy nấu ăn."

      An Dĩ Trạch : " cần tìm, có."

      Nhìn ánh mắt long lanh của Tô Giản, thừa nhận: "Trước kia, có đặc biệt học với đầu bếp riêng hai ngày..."

      Tô Giản ngẩn người, yên lặng nhìn .

      An Dĩ Trạch vốn định sờ sờ mặt , nhưng vươn tay ra, phát chưa có rửa tay, chỉ cười : "Sao vậy?"

      Tô Giản cười : "Đột nhiên có chút háo hức."

      An Dĩ Trạch hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

      Tô Giản thở dài: "Hạnh phúc chính là Chủ nhật làm, trời mưa mang theo dù, về nhà còn có nương trong ốc nấu cơm cho!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Cũng lâu lắm, An Dĩ Trạch liền làm xong cơm.

      Tô Giản lên giúp, chỉ ngồi ở giường quan sát toàn bộ quá trình, thấy An Dĩ Trạch hoàn thành nhiệm vụ, cười hì hì : "Đột nhiên em nghĩ đến bữa cơm lần trước..."

      Động tác bưng thức ăn của An Dĩ Trạch ngừng lại chút, nhìn về phía , ánh mắt ấm áp: " nhất định làm tốt bằng em!"

      "Đó là dĩ nhiên!" Tô Giản đắc ý , nhưng ngay sau đó liền cười nhìn về phía An Dĩ Trạch. "Có điều tinh thần của rất đáng khen."

      Hai người dọn phòng xong, ngồi vào cạnh chiếc bàn . Tô Giản nhìn hai món canh bàn, chỉ đĩa gần nhất đánh giá: "Nhìn ngoài cũng tệ lắm."

      An Dĩ Trạch cười tiếng.

      Tô Giản nhìn về phía : "Sao đột nhiên muốn làm cơm?"

      An Dĩ Trạch : "Muốn làm làm?"

      " thích nấu cơm?" Tô Giản lắc đầu. "Câu trả lời này có chút tiêu chuẩn nào."

      An Dĩ Trạch: "..."

      " Mặc dù có chút cháy, nhưng mùi vị khá tốt." Tô Giản nếm hai ngụm, vỗ vỗ vai An Dĩ Trạch. "Cố gắng lên, em cổ vũ ! Tổng giám đốc biết làm cơm cũng phải là tổng giám đốc tốt!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Hai người ăn cơm xong, Tô Giản tự động rửa bát, sau đó nằm ở giường ôm bụng lầm bầm.

      An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh , cúi đầu nhìn : "Làm sao vậy?"

      " No chết rồi..." Tô Giản kéo tay của An Dĩ Trạch qua, đặt lên bụng. "Xoa xoa."

      An Dĩ Trạch nhàng sờ bụng cái, cau mày : "Lần sau đừng như vậy, ăn nổi cũng đừng cố ăn, tốt cho cơ thể."

      Tô Giản thoải mái : " phải đó đều là tình của sao!"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Cơm nước xong, hai người tắm qua chút, sau đó liền lên giường.

      Tô Giản chỉnh lại chăn: " biết muốn đến, cũng chưa mua chăn, hình như hơi ."

      An Dĩ Trạch : " sao." xong liền ôm Tô Giản vào lòng.

      Tô Giản nằm trong cánh tay của , nhìn trần nhà cũ nát loang lổ, bỗng nhiên cười rộ lên.

      An Dĩ Trạch nghiêng đầu: "Cười cái gì?"

      Tô Giản nhìn : "Luôn cảm thấy bây giờ nằm đây có chút đúng."

      An Dĩ Trạch : "Tại sao?"

      Tô Giản : " phải cậu ba nhà họ An sao, tại lại nằm chiếc giường đơn ở vùng núi đơn sơ này, còn phải đúng sao?"

      " có" An Dĩ Trạch cúi đầu xuống, hôn cái lên mặt Tô Giản. "Vì mợ ba ở đây."

      Tô Giản: "..."
      Last edited by a moderator: 19/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      81. Ngoại truyện: Phụ huynh.

      Editor: Lin

      Tô Giản nhìn phiếu điểm của con trai út, có chút rầu rĩ.

      Thường An Dật và An Nhạc đều ra từ bụng , lúc chào đời cũng chỉ kém vài phút, tại sao con trai lớn An Dật lại tốt giống như chị An Nhiên như vậy, vô cùng đẹp, mà thành tích của con trai út An Nhạc, mỗi lần đều thảm như vậy?

      Tô Giản nhìn con trai , buồn bực : "Mẹ với ba con lúc học cũng tệ, chị và con đều là tiểu học bá, cả nhà ta đều học tốt, tại sao hết lần này đến lần khác thành tích của con đều kém như vậy?"

      Tiểu An Nhạc sáu tuổi suy nghĩ chút, nước mắt lưng tròng : "Mẹ, có phải con là do ba mẹ nhặt được ?"

      Tô Giản: "..."

      Tiểu ca ca An Dật ở bên ngọt ngào ngây thơ : "Mẹ, em trai , giáo của em ấy muốn ngày mai phụ huynh đến trường gặp."

      Tô Giản nghĩ đến lần trước bị giáo trân, trong lòng có chút suy nhược, đồng thời oán giận An Dĩ Trạch: Sớm muộn , tại sao hết lần này tới lần khác cứ vào lúc này lại có công tác!

      Tô Giản suy nghĩ chút, nghĩ nghĩ lại, sau đó có ý tưởng.

      Ngày hôm sau, An Dật đẩy cửa phòng làm việc giáo viên của An Nhạc ra.

      An Dật: " giáo, em là phụ huynh của An Nhạc."

      giáo: "Em là phụ huynh?"

      An Dật: "Mẹ , em là trai, cho nên cũng là phụ huynh. giáo có chuyện gì, với em là được."

      giáo: "..."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 82:

      Editor: Lin

      vào trong nhà, An Dĩ Trạch để Tô Giản bị ướt thay quần áo trước, quay đầu nhìn thức ăn nguội lạnh bàn, ánh mắt lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi, đường cao tốc xảy ra tai nạn xe, kẹt xe rất lâu, cho nên tới chậm."

      " sao." Tô Giản lắc đầu cái. "Sao điện thoại gọi được?"

      An Dĩ Trạch lấy điện thoại di động ra nhìn cái, đúng là hết pin, lại nghĩ đến vẻ mặt Tô Giản vừa rồi, dần dần hiểu : "Vừa rồi em gọi được cho phải ?"

      Tô Giản cúi đầu giật giật khóe miệng: " Ừ, em còn tưởng đến." Ngừng lại chút. "Em hâm nóng thức ăn."

      Có điều vừa đưa tay cầm bát, tay run rẩy bỗng nhiên mất thăng bằng, bát lập tức rơi xuống đất.

      Thanh vỡ tan vô cùng ràng. Tô Giản bỗng nhiên run cái, sau đó ngồi chồm hổm nhặt mảnh vỡ.

      "A..."

      "Sao vậy? Cắt phải tay?"

      "Ừm."

      An Dĩ Trạch tìm băng cá nhân, cau mày dán lại cho Tô Giản, nhìn Tô Giản còn muốn qua nhặt mảnh vỡ, liền : "Để ."

      Thu thập xong mảnh vỡ, An Dĩ Trạch ngồi xuống bên cạnh Tô Giản, thấy Tô Giản ngơ ngác nhìn băng cá nhân ngón tay, khỏi khẽ cười: "Giản Giản?"

      Tô Giản nhìn , đột nhiên đưa tay ôm lấy .

      An Dĩ Trạch sững sờ, cũng đưa tay lên, nhàng : "Sao vậy?"

      Tô Giản thấp giọng : "Có chút lạnh..."

      An Dĩ Trạch siết chặt tay, ánh mắt vẻ dịu dàng: "Có ấm ?"

      Tô Giản mơ mơ hồ hồ 'ừ' tiếng.

      Ngoài nhà bóng tối thâm trầm, tiếng mưa rơi róc rách.

      Dưới ánh đèn lờ mờ, hai người yên lặng ôm nhau như vậy, nhất thời, ai cũng gì thêm.

      An Dĩ Trạch nhìn người trong ngực.

      Lúc tỉnh táo cũng ít khi thấy Tô Giản biết điều ngoan ngoãn như vậy, mà diễn trò lại chịu chủ động ôm như vậy cũng hay có.

      , là lạnh sao...

      Tóc của Tô Giản còn có chút ẩm ướt , An Dĩ Trạch dùng mặt nhàng chạm chạm, trong lòng đột nhiên có cảm giác mềm mại nên lời.

      Đêm như vậy. Mưa như vậy.

      Còn có người trong ngực này.

      Khẽ hôn tóc của Tô Giản, An Dĩ Trạch đột nhiên cảm giác được loại 'thỏa mãn' dậy lên trong ngực.

      lúc tình cảm người trong ngực đột nhiên giật giật.

      " Giản Giản?" Giọng của An Dĩ Trạch vô cùng dịu dàng và cưng chiều.

      Tô Giản ngẩng mặt nhìn : "Dĩ Trạch, có phải mập hơn ?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      An Dĩ Trạch hâm nóng thức ăn, hai người ngồi trước bàn bắt đầu ăn cơm.

      Tô Giản cúi đầu nhanh chóng bới cơm, An Dĩ Trạch thấy vậy, dịu dàng : "Giản Giản, ăn từ từ."

      Tô Giản ngẩng đầu nhìn cái, bỗng nhiên : "Dĩ Trạch, sau này tháng đến lần là được rồi."

      Tay gắp thức ăn của An Dĩ Trạch ngừng lát: "Tại sao?"

      " Mỗi tuần đều đến vẫn có chút nhiều..." Giương mắt thấy tia buồn bã trong mắt An Dĩ Trạch, sau khi Tô Giản ngẩn người bỗng nhiên . "Chỉ là em... cảm thấy như vậy có chút nguy hiểm, vừa rồi lúc đến phải xảy ra tai nạn sao?"

      An Dĩ Trạch : " cẩn thận."

      Tô Giản có chút vội: "Lúc này là người khác nhưng chắc! Tỷ lệ xảy ra chuyện lớn như vậy! Em thấy tháng lần là đủ rồi, tình đủ bền chặt, đâu cần phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều!"

      Ánh mắt của An Dĩ Trạch bỗng nhiên sáng lên.

      Thấy trong mắt An Dĩ Trạch mơ hồ ý cười, Tô Giản có chút tự nhiên, nhưng ngay sau đó liền mạnh miệng : " cũng đừng suy nghĩ nhiều! Chỉ là em đột nhiên cảm thấy từ ngữ Trung Hoa vô cùng tinh xảo, tùy tiện ngâm chút mà thôi!"

      An Dĩ Trạch cười : "Ngâm nga?"

      " Cười cái gì?" Tô Giản cũng nhịn được nhếch mép. "Ngày ngày em luyện tập được sao? Hai bờ sông tiếng vượn hót ngừng, nhành hồng hạnh vượt tường nở hoa!"

      An Dĩ Trạch: "... Rèn luyện hàng ngày tốt."

      Đến lúc hai người nằm giường, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ hơn chút.

      Tô Giản yên lặng nằm trong ngực An Dĩ Trạch, lời nào. An Dĩ Trạch thấy vui vẻ giống bình thường, cho là mắc mưa thân thể khó chịu, cũng nhiều, chỉ ôm chặt vào trong ngực.

      Tiếng mưa rơi lọt vào tai, lại càng làm gian thêm yên lặng. Trong nhà khí có chút ẩm thấp, nhưng trong chăn lại vô cùng ấm áp.

      Nhưng Tô Giản lại bị khí xung quanh làm buồn ngủ.

      Giương mắt nhìn người ôm mình, Tô Giản nhịn chút, cuối cũng vẫn nhịn được, bò dậy từ trong ngực An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch mở mắt ra, nhìn người nhìn mình chằm chằm. "Làm sao vậy?"

      Tô Giản bình tĩnh nhìn , thốt lên: "Sao hôn em?"

      ràng trước kia mỗi lần trước khi ngủ đều hôn , có lúc nửa đêm còn có thể len lén hôn , hôm nay lại nhàng chìm vào giấc ngủ, người này hôn, cái này giống như chiếc giày tầng mãi rơi xuống vậy, khiến người khác rất để ý!

      An Dĩ Trạch ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt từ từ lên ý cười.

      Sau đó chậm rãi nghiêng người sang, ôm lấy hông của Tô Giản, hướng về phía môi Tô Giản, hôn lên.

      Tô Giản nhắm mắt lại, nhưng đáp lại rất là nóng bỏng.

      Quần áo từ từ rơi xuống đất, da thịt và da thịt kề sát, còn môi An Dĩ Trạch kéo dài đường.

      Môi, vành tai, cổ, xương quai xanh, ngực, còn có...

      Tô Giản cắn môi, cổ bỗng nhiên ngửa ra sau, lên tiếng thở dốc.

      Đôi môi run rẩy thốt ra hai chữ "Dĩ Trạch" khiến cho toàn thân An Dĩ Trạch càng nóng.

      Chỉ là...

      An Dĩ Trạch đẩy Tô Giản ra, ánh mắt ngập nước trong mắt thăm dò.

      An Dĩ Trạch thở dài tiếng, giọng khàn khàn: "Giản Giản, mang áo mưa."

      Tô Giản ngây ngốc, sau đó từ từ giơ tay lên ôm lấy : " sao..."

      Từ sau khi kết hợp số lần hai người làm tính là nhiều.

      Nhưng An Dĩ Trạch lại cảm thấy, đây là lần thấy tốt nhất.

      Bởi vì biết tại sao, lần này Tô Giản đột nhiên quấn quít rất chặt, chỉ muốn luôn luôn ở phía đối diện, hơn nữa vẫn luôn ôm buông tay.

      Chỉ là An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản nước mắt lưng tròng, cũng có chút luống cuống.

      "Đau?" An Dĩ Trạch cau mày, lập tức nhàng, khẽ vuốt vuốt khuôn mặt ướt mồ hôi của Tô Giản.

      Tô Giản thở hổn hển nhìn , lắc đầu.

      Chống lại đôi mắt kiều ánh lệ kia, An Dĩ Trạch chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên mềm xuống, cúi thấp đầu, dịu dàng hôn lên nước mắt của Tô Giản, giọng dịu dàng khàn khàn: "Bảo bối, em..."

      Tô Giản mơ hồ thở dốc: "Ừ, em cũng vậy..."

      "..."

      Tất cả lắng xuống, đêm khuya.

      An Dĩ Trạch nâng mặt của Tô Giản, khẽ hôn.

      " được...." Vẻ mặt Tô Giản hồng lên, yếu ớt. "Dĩ Trạch, phải chú ý chút, phải cố gắng kéo dài thời gian, kiệt trạch nhi ngư là đúng..."

      An Dĩ Trạch khẽ cười tiếng: "Lần sau chú ý."

      Tô Giản thực mệt muốn chết, vùi trong ngực An Dĩ Trạch, nhanh chóng trở nên mơ hồ.

      Ánh mắt An Dĩ Trạch trong suốt, nhớ lại câu mơ hồ 'em cũng vậy' của Tô Giản lúc nãy, trong lòng lại nóng lên.

      bỗng nhiên rất muốn, nghe lần nữa.

      " Giản Giản?"

      "Ừ..."

      " em."

      "Ừ... Như chuột... gạo..."

      "..."

      Hôm sau lúc Tô Giản mở mắt ra, trời sáng choang.

      An Dĩ Trạch hôn cái lên trán : "Tỉnh rồi?"

      Tô Giản nhăn mũi, mềm nhũn "ừ" tiếng, sau đó tự nhiên để chân lên bụng An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch: "..."

      Đợi đến lúc tỉnh táo, Tô Giản thanh thanh cổ họng: "Hình như tạnh mưa rồi?"

      " Ừ, tạnh mưa rồi."

      Ban đầu Tô Giản nâng nửa người, nhưng bởi vì ngoài chăn khí lạnh, vì vậy lập tức rụt trở về. An Dĩ Trạch ôm chặt , trùm kín lại thân thể .

      Tô Giản miễn cưỡng thanh thanh cổ họng: " ngờ..."

      An Dĩ Trạch nhàng : "Vậy đừng dậy."

      Tô Giản nở nụ cười, tay sờ soạng thân thể của An Dĩ Trạch.

      "Sao luyện được cư bụng thế này?"

      "Luyện tập."

      " cường tráng!"

      "... Giản Giản."

      Tay bị An Dĩ Trạch bắt lại, Tô Giản ngẩn ra, ngay sau đó có chút ngượng ngùng: "Sao lại keo kiệt như vậy? phải là cơ bụng sao? Em cũng có!"

      Thấy An Dĩ Trạch kinh ngạc nhìn sang, Tô Giản : " khối cơ bụng cũng gọi là cơ bụng chứ?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Bởi vì An Dĩ Trạch cho sờ cơ bụng, Tô Giản liền mò mẫm nơi khác.

      Nhìn Tô Giản nồng nhiệt nhìn chằm chằm nghiên cứu trước ngực mình, An Dĩ Trạch có chút bất đắc dĩ.

      " xem tại sao vật này của đàn ông lại dài như vậy chứ?" Tô Giản nghiêm túc quan sát vị trí bộ ngực của An Dĩ Trạch, thỉnh thoảng còn đưa ngón tay đụng cái. "Vừa thể thưởng thức, vừa có tính thực dụng, nghe còn bị ung thư tuyến vú."

      An Dĩ Trạch: "..."

      Tô Giản nhìn chút, bỗng nhiên lè lưỡi, liếm cái.

      Toàn thân An Dĩ Trạch khẽ run lên.

      Tô Giản cảm thấy thú vị, đột nhiên cúi đầu xuống, lại nhàng ngậm lấy mút mút.

      Hơi thở An Dĩ Trạch hổn hển: "Giản Giản..."

      Tô Giản ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi: "Có cảm giác cho con bú sữa ?"

      An Dĩ Trạch: "..."

      Kết quả nghiên cứu khoa học là, Tô Giản bị An Dĩ Trạch đè xuống giường hung hăng hôn trận.

      Lúc được buông ra, môi Tô Giản có giọt nước sắc dục, trong mắt tình triều lui, nhìn bộ dáng kiềm chế của An Dĩ Trạch, đột nhiên nở nụ cười.

      An Dĩ Trạch chống đỡ trán lên trán của , nhàng : "Cười cái gì?"

      Tô Giản thở hổn hển, : "Đột nhiên nhớ đến vài câu thơ?"

      An Dĩ Trạch : "Thơ gì?"

      Tô Giản chậm rãi : "Lão phu tán gẫu thiếu niên cuồng, nhất thụ lê hoa áp hải đường." (Ý chỉ ông gì cười vợ trẻ, ý chí sung mãn như trai tân.)

      An Dĩ Trạch: "..."

      Thấy vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút cứng, Tô Giản cười rộ lên, ôm lấy cổ , tiến đến bên tai , giọng : "Còn có mấy câu, có muốn nghe hay ?"

      An Dĩ Trạch cắn môi chút, khẽ gật đầu.

      Tô Giản thong thả thầm: "Nhất khắc trị thiên kim, tuyệt tri thử yếu cung hành. Đình xa tọa ái phong lâm vãn, thử vô thanh thắng hữu thanh."( khắc đáng giá ngàn vàng, tất nhiên phải do mình cảm nhận, đêm tối dừng xe bên rừng vắng, lúc này hành động tốt hơn lời )

      Trong mắt An Dĩ Trạch lên ý cười: "... Thơ hay."

      Tô Giản cười cái, bỗng nhiên xoay mình, cỡi người An Dĩ Trạch.

      Sau lần tát ao bắt cá, Tô Giản nằm người An Dĩ Trạch, đột nhiên buồn cười.

      An Dĩ Trạch khẽ vuốt vuốt mồ hôi ướt lưng : "Sap vậy?"

      Tô Giản vùi mặt vào cổ , : "Em đột nhiên nghĩ đến câu."

      An Dĩ Trạch: "Hả?"

      Tô Giản: "Ngân bình sạ phá thủy tương bính, tòng thử quân vương bất tảo triêu." (Vòi bạc chảy ra nước sữa, từ nay vua thể lâm triều.0

      An Dĩ Trạch: "..."
      Last edited by a moderator: 26/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :