1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Nữ Vương Và Trung Khuyển - Nguyệt Cả Triều Ca (Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Bị bắt cóc rồi

    2. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      thay pic
      Last edited by a moderator: 14/5/17
      JupiterGalileo, midnight, thư hồ12 others thích bài này.

    3. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      Chương 48
      “Chị, em cho rằng… Chị nên dừng lại, bằng cuối cùng lãng phí tuổi thanh xuân của chị.” Chu Thanh Dự nhàm chán lần lại lần bật mở cái bật lửa, ngọn lửa vừa cháy lên, lại dập tắt.

      Chu Tĩnh Nhã chậm rãi đánh đàn dương cầm, tiết tấu thư giãn.

      “Chị khi coi trọng cái gì đó, chưa bao giờ có được.”

      “Tình cảm phải là món đồ.” Chu Thanh Dự xong chợt cảm thấy buồn cười, “Quên , khuyên cũng khuyên được chị, chúc chị may mắn vậy, nếu như đến lúc đó chị cướp được Lục Tử Hoành, như vậy, hai vợ chồng bọn họ lại có thể sum họp ở Chu gia nhà ta.”

      Đàn dương cầm đột nhiên bị lỡ nhịp. Chu Tĩnh Nhã nghiêng đầu qua-----

      “Cậu đùa sao!”

      Chu Thanh Dự nhún nhún vai. “Ai biết được.”

      “Cậu sớm chết tâm !”

      Chu Thanh Dự cười ha hả, “Xem xem chị bị dọa sợ kìa.” Nhìn đồng hồ đeo tay cái. “Ôi! Năm giờ rưỡi rồi, bị trễ hẹn với hoa khôi của khoa nghệ thuật rồi.”

      Chu Tĩnh Nhã ‘chậc’ tiếng, “Chị thấy cậu đừng nên mở công ty cho vay, nên mở… công ty giải trí, đem cậu giao cho những mỹ nữ vừa bước vào nghề.”

      Chu Thanh Dự vội vàng ra cửa, trước khi quên cười đểu cái:

      “Chỉ có chị mới hiểu em, em đây, bye~~~”

      Chu Tĩnh Nhã khoanh tay nhìn em trai ra cửa, nhớ tới mấy ngày trước Lục Tử Hoành hẹn ta ra ngoài, với ta, “Tĩnh Nhã, tôi rất cảm kích lúc ở Canada chăm sóc cho tôi. Tâm ý của tôi rất , nhưng tôi có vợ, có gia đình, cho nên, tôi chỉ có thể xin lỗi. Mặt khác, tôi hy vọng vợ của tôi lại có bất kỳ sơ xuất gì, bằng …”

      Lục Tử Hoành khi rất khách khí, nhưng xong lời cuối cùng, giọng và ánh mắt lại rất lãnh đạm, lạnh như băng. Chu Tĩnh Nhã hồi tưởng lại, cảm thấy rùng mình, nhưng lại cam tâm. ta thích đàn ông có khí phách như vậy, nếu như chiếm được , hôm nay đối với Hứa Mạt che chở, bảo vệ như vậy, tương lai cũng đối xử với ta như vậy hoặc còn hơn cả thế.

      Hạnh phúc cần tự chính mình tranh thủ, cả đời chỉ có lần, sống vì mình lần, vậy sao được.

      ****


      Chu Thanh Dự suy nghĩ chút. Cảm thấy bản thân mình trước đây rất ngu xuẩn, làm sao lại phạm phải những sai lầm đó chứ? Đối xử với người đàn ông Lục Tử Hoành phi phàm như vậy, hãm hại, xúc phạm Hứa Mạt, đúng là thể thực được…

      Chẳng những nên hãm hại, đổi lại nên đối xử tốt với , đối với cả nhà của đều tốt.

      ….

      Chu Tĩnh Nhã suy nghĩ thông suốt, tâm tình rất tốt. Hôm nay là chiều thứ bảy, có chút nhàm chán, buổi tối làm cái gì đây?

      Chu Tĩnh Nhã mở danh bạ điện thoại, tìm được số điện thoại của Sở Nam.

      ….

      Trong phòng ngủ ở Sở gia, Lưu Thi Ngữ xếp từng bộ từng bộ quần áo của em bé, màu hồng phấn, màu xanh, chấm bi, nơ con bướm… Đều là phong cách dễ thương, ấm áp, mềm mại.

      Sở Nam đứng ở bên, cởi đồng hồ đeo tay, tháo cà vạt. Có chi nhánh bán thực phẩm quá đát, bị khách hàng khiếu nại tới chỗ báo chí, Sở Nam hai ngày nay đều vì chuyện này mà bôn ba.

      Từ ngày hôm đó trở về từ chỗ yến tiệc, Sở Nam cũng liếc nhìn cái, rất ít khi ở nhà. tựa hồ luôn bề bộn nhiều việc, mỗi khi có tiếng chuông điện thoại đặc biệt đó gọi tới, lấy tốc độ nhanh nhất nhận điện, sau đó vội vàng ra ngoài. Lưu Thi Ngữ biết, chồng muốn gặp minh nguyệt trong lòng của .

      “Tối nay ra ngoài sao?” Lưu Thi Ngữ ngồi ở bên mép giường, sửa sang lại quần áo, cẩn thận liếc nhìn Sở Nam cái.

      “Ừ” Thanh của Sở Nam vẫn có nhiệt tình, nhưng cũng có lạnh lùng như trước đây.

      Gần đây Lưu Thi Ngữ luôn nghĩ, có phải hối hận ? Hối hận vì nhất thời xúc động, hối hận vì bị gia đình áp lực, nên cưới ? Chỉ tiếc, hối hận cũng kịp rồi. có thai con của

      “Những bộ quần áo trẻ con này là ai đưa tới?” Sở Nam lấy bộ nhìn.

      “Là em đưa tới, kiểu dáng con trai, con đều có.” Lưu Thi Ngữ thấy hiếm khi chồng mình hăng hái như vậy, trong lòng lại dấy lên hi vọng, “ nhìn xem, cái này phỏng chừng rất vừa vặn, mấy món kia có lẽ hơi lớn, lúc con mấy tháng mới có thể mặc. Vải dệt cũng hơi thô, vẫn là phải mua thêm nữa.” Lưu Thi Ngữ lẩm bẩm, Sở Nam có hứng thú nghe những chuyện này.

      Sở Nam nhìn thoáng quá cái bụng hơi to của vợ mình, “Tôi cùng em mua.”

      Lưu Thi Ngữ nhìn khuôn mặt của chồng mình, vui mừng, trong lòng vừa lạnh lẽo lại chảy qua chút hi vọng xen lẫn ấm áp.

      “Dạ.”

      Sở Nam lái xe chở vợ đến cửa hàng bán đồ dùng trẻ em mua ít đồ, dọc theo đường đều im lặng, gì. Lưu Thi Ngữ hai câu, cũng biết cái gì, đành im lặng.

      Dường như tối nay Sở Nam rất rãnh, Lưu Thi Ngữ vẫn là lần đầu tiên cùng dạo cửa hàng như thế này. Hai người bọn họ lấy nhau, tựa như loại trao đổi, loại giao ước, cũng phải “ước định” của tình .

      đến gian hàng, Lưu Thi Ngữ nhịn được nhìn thoáng qua quần áo trong cửa hàng, ánh mắt dừng lại trang phục mặc người của người mẫu, kiểu dáng đơn giản lại tinh xảo, nhìn vào cũng biết giá cả rẻ.

      Sở Nam nhìn thoáng qua trang phục người người mẫu, phong cách này chính là loại mà Chu Tĩnh Nhã thích, lại liếc mắt nhìn vợ của mình, mặc váy coton dành cho phụ nữ mang thai, tóc xõa sau ót, vài tia rũ xuống bên tai, sạch , bình thường, lộ ra .… vẻ đẹp tự nhiên. Trước đó chọn trúng , cũng là vì loại cảm giác này…

      Sở Nam nhớ lại Chu Tĩnh Nhã, nếu như ấy thấy bộ đồ này, nhất định ánh mắt phải như thế…

      “Thích mua .” Sở Nam .

      Lưu Thi Ngữ cần, Sở Nam vẫn cố chấp mua, tại vóc dáng như thế này, có mặc cũng vừa.

      Sở Nam đưa tới cửa hàng độc quyền chuyên bán đồ dành cho phụ nữ có thai, để cho thử quần áo, lúc liền mua hơn mười món, vậy còn để cho tiếp tục thử nữa.

      Lưu Thi Ngữ ở phòng thử đồ thay đổi cái váy khác, vui vẻ ra---

      “A Nam, xem…”

      Ngẩng đầu mới phát , người đàn ông đó có ở ghế sopha rồi.

      “Sở tiên sinh vừa mới trả tiền, mình trước. bà Sở có muốn tiếp tục thử ?”

      “À, cần…”

      Lưu Thi Ngữ mình ra khỏi cửa hàng, hề gọi điện thoại cho Sở Nam. Đột nhiên rời như vậy, chỉ có thể là bởi vì người phụ nữ đó, còn có thể là nguyên nhân gì đây.

      Điện thoại động reo, người gọi tới, là Sở Nam. “Tôi có việc gấp, tự mình trở về .”

      “Việc gấp, là vội vã gặp Chu Tĩnh Nhã sao?” Lưu Thi Ngữ.

      Đầu bên kia điện thoại im lặng, sau đó là giọng lạnh lẽo-----

      “Chuyện của tôi bớt can thiệp vào, tôi muốn lại lần nữa nghe thấy tên Nhã Nhã từ trong miệng của . bất quá chỉ là người đàn bà tôi lấy về để sinh con, có tư cách quản những chuyện này.

      Nhã Nhã….

      “Xin lỗi, em… biết.”

      Lưu Thi Ngữ có rơi lệ, tự giễu hừ lạnh tiếng, ưỡn cái bụng mai thai, cầm quần áo mua tới ven đường đón xe về nhà.

      ****


      Cửa hàng gốm sứ của Lục Tử Hoành rốt cuộc mở chinh nhánh, cửa hàng thứ hai hôm nay chính thức khai trương. Mời nhân viên cửa hàng cùng cửa hàng trưởng, hai vợ chồng vui vẻ xử lý mọi chuyện cả trong lẫn ngoài, lại cùng nhau trông nom việc nhà.

      đường trở về, Lục Tử Hoành nhưng lại có chút buồn bực, vui hồi lâu, mới hỏi:

      “Mạt, em cùng Chu Thanh Dự… quen biết rất lâu rồi sao?”

      “Hình như trước kia có gặp lần, nhưng em nhớ lắm.”

      “Người đàn ông đó phải là người tốt, em nên cách xa ra.” Lục Tử Hoành vừa , từ trong gương liếc nhìn phản ứng của Hứa Mạt.

      Hứa Mạt thầm buồn cười, có ý đùa, “Em cảm thấy tệ, tính tình nhiệt tình lại thành , em rất thích.”

      Xe chợt dừng lại, Lục Tử Hoành xoay người bắt lấy hai cánh tay của Hứa Mạt, vẻ mặt ghen tị, nghiêm túc, “Mạt, em là nghiêm túc sao? Em thích ?”

      “Ừ, đúng vậy, là mẫu người em thích, biết mà.” Hứa Mạt gật đầu. Đơn thuần bên ngoài mà , loại hình như Chu Thanh Dự cùng Giang Dịch Thần có chút giống nhau, đúng là loại hình mà Hứa Mạt thích, đương nhiên về cá tính hai người chênh lệch rất nhiều.

      đây sao hả?”

      …” Hứa Mạt có trực tiếp làm đánh giá, “…Em thích mang chút hỗn tạp như vậy.”

      “Em , em thích ?” Nên sớm nghĩ tới. muốn truy cứu chuyện đêm hôm đó, Hứa Mạt lại cần, là sợ liên lụy đến Chu Thanh Dự sao.

      Hứa Mạt thấy trong mắt Lục Tử Hoành có thất vọng cùng đau lòng, cảm thấy nên trêu chọc nữa.

      “Em đùa thôi mà.”

      chút cũng buồn cười.” Lục Tử Hoành cuối cùng tức giận. Hứa Mạt dỗ đường cũng làm khuôn mặt thối của biến mất.

      Ban đêm, Hứa Mạt và Lục Tử Hoành cùng ngủ ở cái giường, Lục Tử Hoành cũng có ôm giống như mọi lần. Hứa Mạt đành phải xuất ra đòn sát thủ----

      giấu diếm em nhiều chuyện như vậy, em chưa từng có sắc mặt như thế, còn lý luận?”

      Lục Tử Hoành nghe vậy, sau lưng cứng đờ. “ có nha, Mạt.”

      “Chuyện của Hắc Long hội, em biết rồi.” Hứa Mạt nghiêm mặt, “Tử Hoành, em hi vọng dính líu tới hắc bang, biết ? , phải là hi vọng, là được phép. Việc đó hại , Hắc Long hội hại lần rồi…”

      “Cái gì lần?”

      Hứa Mạt phản ứng kịp, cẩn thận nhắc tới chuyện của đời trước. Kiếp trước, Lục Tử Hoành trở về Tiếu gia nhận tổ quy tông, mà vào Hắc Long hội, đường chém giết, làm lão đại, tuy rằng thế lực mạnh, lăn lộn ở hai giới hắc bạch, nhưng trong lòng có bao nhiêu chán ghét chính mình, cuộc sống có bao nhiêu chỗ tối tăm, Hứa Mạt cùng chung sống với nhau nhiều năm như vậy, rất , bất quá…

      có gì, tóm lại, hứa với em, cách xa Hắc Long hội, tuyệt đối được có bất kỳ dính dáng gì!”

      “Được, hứa với em.” Lục Tử Hoành nhiều lời, nhàng đem hai tay của vợ để ở ngực. Nhưng mà, tại có liên quan, muốn hoàn toàn thoát khỏi phải chuyện dễ dàng. Muốn hoàn toàn chịu ảnh hưởng của Hắc Long hội, chỉ có phải trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn nữa!

      Hắc Long hội, ngày nào đó tao tiêu diệt mày…

      Lục Tử Hoành ở trong lòng tự nhủ.

      Chu Tĩnh Nhã thái độ đối với Hứa Mạt đột nhiên thay đổi, trước mặt sau lưng đều gọi Hứa chủ tịch, đặc biệt hào phóng. Đối với mọi người dưới của tập đoàn đều rất lễ phép, gặp mặt ân cần thăm hỏi, quen thuộc đến mức mỗi lần tới đều đưa phần lễ vật.

      Mới đầu tất cả mọi người Chu Tĩnh Nhã phải nịnh bợ, mà chỉ là người chu đáo, là người có phẩm chất tốt.

      Mọi người ở tập đoàn Long Khoa đối với Chu Tĩnh Nhã càng ngày càng tốt. Chu Tĩnh Nhã vài lần gặp Lục Tử Hoành, cũng là thái độ lễ độ, nên chào hỏi chào hỏi, hoàn toàn quấn quyết si mê. Mọi người dưới, đều lần này Tĩnh Nhã bỏ qua chuyện trước kia, hối cải để làm người mới, là người tốt.

      Đương nhiên, trong đám người này bao gồm người, đó là Hứa Mạt.

      Tốt lắm Chu Tĩnh Nhã, lại có mưu khác. lấy lui làm tiến, tôi liền án binh bất động, hưởng thụ ‘ ân cần’ của thôi.
      Last edited by a moderator: 14/5/17
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon19 others thích bài này.

    4. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      THÔNG BÁO: Vì tuần này mình bận nên có thể có chương mới. Mong mọi người thông cảm!

    5. HyoChul

      HyoChul Well-Known Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      322
      Chương 49
      Nửa đêm, Từ Tiểu Cẩn ngủ, mơ hồ nghe thấy có tiếng động ở cửa, đứng dậy nhìn lại có gì cả. Mấy đêm ngủ ngon, ta rất mệt mỏi, ngủ mê mệt, nhưng lại giật mình tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng cười phát ra từ tivi! Sau khi tỉnh lại lại nghe thấy thanh nấu nước của ấm điện! Nước sôi, tiếng động ùng ục phát ra, đặc biệt quỷ dị!

      “Ai! Ai đó!” Từ Tiểu Cẩn vừa sợ lại vừa tức giận, từ giường nhảy xuống, kiểm tra cửa, lại nghe thấy hai tiếng răng rắc----

      Nguy rồi! Khóa trái, ta bị khóa trái ở bên trong!

      Chuyện quỷ dị như vậy mỗi ngày đều gặp phải, trời ạ! Từ Tiểu Cẩn hai mắt đỏ ngầu, bắt đầu hoảng sợ mọi thứ chung quanh, nhiều ngày ngủ, mắt nhìn mọi thứ đều mờ mờ ảo ảo.

      Là Lưu Lạc Bằng, nhất định là oan hồn chết oan của Lưu Lạc Bằng trở về báo thù lấy mạng!

      Trong đầu lại lên hình ảnh Lưu Lạc Bằng chết đột ngột… đất đầy máu, dao nhọn, ánh mắt dữ tợn!

      “A…a…a…a!!!” Từ Tiểu Cẩn kêu lên đầy sợ hãi, xông tới cầm điện thoại di động lên, toàn thân đều run rẩy, nhấn gọi mấy lần đều gọi được. Từ Tiểu Cẩn gọi cho Đỗ Khang.

      “Cứu tôi, mau cứu tôi…” Từ Tiểu Cẩn hoảng hốt, kèm theo tiếng khóc nức nở.

      “Làm sao vậy Tiểu Cẩn! Em ở chỗ nào!”

      Từ Tiểu Cẩn tê liệt ngã xuống đất, nhìn mọi thứ xung quanh sợ hãi đến cực hạn.

      “Mau cứu tôi… Mau cứu tôi… Mau cứu tôi… Cứu tôi…” lần lại lần.

      ****


      So với bên phía Từ Tiểu Cẩn kinh hồn bạt vía, Hứa Mạt thong dong tự tại, ở trong vườn tưới hoa.

      Hướng Tả gọi điện thoại đến.

      “Tiểu thư, Từ Tiểu Cẩn bị dọa sợ đến điên rồi, A Hổ mở khóa là lợi hại, cái cửa đó khóa cùng khóa đối với đều giống nhau!” Ý tại ngôn ngoại của Hướng Tả là: Người này đáng sợ, phải đề phòng nha! Ngộ nhỡ thành kẻ trộm chuyên nghiệp….

      “Ừ, biết, các lại tiếp tục làm …”

      “Dạ.” Hướng Tả dừng chút, “Chỉ có điều, tại làm tiếp được tốt lắm, nửa đêm hôm qua ta theo người đàn ông rồi.”

      theo người đàn ông?”

      “Dạ, người đàn ông đó vẻ mặt quang minh chính đại, giống như là loại người cấu kết làm việc xấu, bất quá nhìn người thể nhìn bề ngoài, tôi điều tra chút.” Hướng Tả tự đắc, lần này là có mắt, chủ động đề nghị.

      “Để cho A Hổ và Lý Trường An , bọn họ là người trong nghề.”

      “Da, dạ, đại tiểu thư.”

      Hứa Mạt và Lục Tử Hoành dời đến căn nhà gần bệnh viện thành phố, Lục Tử Hoành rất bận, nhà ở đây gần chỗ làm. Lý Tinh Tinh theo tới đây, ba người A Tả hàng ngày cũng thường lui tới.

      Hai ngày này, Hứa Mạt tìm những người bạn trước đây tụ họp, nhưng ra cũng có chuyện gì đặc biệt. Lục Tử Hoành hai ngày nay bận rộn như con quay, trở về còn phải tiếp tục xem này nọ đến nửa đêm, nằm xuống liền ngủ. Ngày thứ hai, khi Hứa Mạt tỉnh lại, rồi.

      Hứa Mạt nhìn tờ giấy ghi chú tình dán ở đầu giường-----“Hôm nay có mưa, ra ngoài nhớ mang theo áo khoác. Mặt khác, được mình, ba người A Hổ bọn họ, ít nhất phải có người theo. Tử Hoành.”

      Hứa Mạt tùy tiện lật xấp tài liệu để ở bàn, đều là liên quan đến ngành y học, “Nhìn lại hành trình giới y học mười năm gần đây”, "Hướng dẫn đầu tư vào bệnh viện", "Tổng kết khái quát về ngành kinh tế của Harvard" cùng với ít tự liệu về các công ty, tiếng , tiếng Trung đều có, những điểm trọng yếu đều dùng bút khoanh lại.

      Hứa Mạt sờ sờ những bản phác họa. Cho dù thông minh đến đâu chăng nữa cũng cần phải nỗ lực, có vất vả, làm sao có thể thu hoạch được thành tựu. Hứa Mạt trong lòng hồi cảm thán, vui vẻ.

      Hứa Mạt hôm nay dự định ra ngoài, lại nghĩ rằng, có người khách mời mà đến---Giang Đông Linh.

      “Chị dâu... Hứa Mạt.”

      là hiếm thấy nha, Đông Linh, đến đây ngồi.”

      “Dạ.” Giang Đông Linh cười, ngồi xuống sopha bên cạnh Hứa Mạt, kéo tay . cũng mang thai, bụng rất ràng, lúc trước bởi vì có thai, mới vội vàng kết hôn.

      Mấy tháng thấy, Giang Đông Linh mặt mày thành thục ít, nhưng dưới mi mắt lại có chút quần thâm.

      “Gần đây có khỏe ?” Hứa Mạt hỏi Giang Đông Linh. Nghĩ tới Giang Đông Linh, Lý Lộc Cát và người tình của ta, trong lòng Hứa Mạt thở dài. Mỗi người đều có số mạng của mình, đều là con đường mình chọn, có thể trách ai được.

      “Cũng tạm được…” Ba chữ, vô cùng khổ sở.

      “Chồng em đối xử với em tốt ?”

      Hứa Mạt vừa hỏi, vẻ thoải mái Giang Đông Linh cố gắng duy trì liền hoàn toàn sụp đổ, nước mắt tuôn trào.

      “Hứa Mạt… Em… Em cảm thấy cuộc hôn nhân này có cách nào tiếp tục được nữa. Tên cặn bã Lý Lộc Cát đó, ở bên ngoài có tình nhân… Em chất vấn , lại cái bộ dạng bây giờ của em, thỏa mãn được ‘đòi hỏi’ của , ra ngoài tìm phụ nữ có gì là sai cả…”

      Giang Đông Linh khóc thành tiếng, ở Giang gia, thể trở về khóc lóc kể lể, ban đầu là do cố chấp muốn gả cho Lý Lộc Cát, ai khuyên cũng nghe, hiên tại ‘tự mình gánh chịu’, sợ mất thể diện, có mặt mũi cho người khác biết. Chẳng những dám , trước mặt người khác, vì tự ái của mình, còn muốn giả bộ làm ra bộ dạng gia đình hạnh phúc.

      Ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ ra được. Cho nên hôm nay mới nhớ tới tìm đến Hứa Mạt, chua xót trong lòng , phải tìm người để ra, nếu điên mất.

      Hứa Mạt nghe đủ loại hoa tâm của Lý Lộc Cát, bạc tình, khỏi nghĩ tới Lục Tử Hoành. Cái loại ‘đòi hỏi’ của Lục Tử Hoành, đủ loại quấn quýt si mê, giống như đứa trẻ đòi kẹo vậy. Mỗi lần hai người bọn họ thân mật xong, Hứa Mạt tùy tiện khen vài câu, cũng có thể làm cho vui vẻ cả buổi sáng.

      “Đông Linh, em bây giờ cứ coi như người ngoài, quen biết, ai tìm ai mặc kệ, em cứ an tâm dưỡng thai, sinh con ra, đến lúc đó rồi ly dị ta. Bằng thân phận thiên kim của Giang gia, em cần sợ, coi như… là cơn ác mộng .”

      “Hứa Mạt… em là khổ sở…”

      Giang Đông Linh dựa vào vai Hứa Mạt khóc, Hứa Mạt vỗ vỗ lưng của .

      “Phụ nữ, vĩnh viễn được vì người xứng đáng mà rơi lệ, nhớ kỹ.”

      Giang Đông Linh đôi mắt ngấn lệ trong mông lung, nhìn Hứa Mạt, trong ánh mắt của , tựa hồ như hiểu ra cái gì, “Dạ.”

      ra những đạo lý này, mấy người biết? Chỉ là dễ, nhưng làm khó. Hứa Mạt trong lòng cảm thán.

      Giang Đông Linh ngồi nửa ngày rồi rời . Hứa Mạt thở dài, cũng chỉ có thể làm được những việc này. Hai chân sinh ra ở người của mỗi người, con đường của mình chỉ có thể do mình tự bước , ai cũng giúp được, mặc kệ con đường đó có bao nhiêu nhấp nhô, cũng phải tự mình tiếp.

      Đời này có thể sớm tỉnh ngộ, giải quyết nhanh chóng, muốn giống như kiếp trước, vì đứa và tình cảm còn sót lại, nén giận nhiều năm như vậy, phí hoài tuổi thanh xuân, để thời gian trôi qua cách vô ích.

      Liên quan tới hạng mục biệt thự kia, Hứa Mạt sớm phỏng đoán đó là củ khoai lang nóng bỏng tay. Gần đây giá cả thị trường được tốt, cộng thêm việc phong thủy mảnh đất đó bình thường, gần sông, vừa đến mùa đông càng lộ vẻ ẩm ướt. Giai đoạn tiêu thụ có thể còn là vấn đề.

      Về phần đứng ra đại diện cho hạng mục này đều giao cho công ty bất động sản của Lưu tổng, Giang Dịch Thần cũng rất phối hợp, hai bên hợp tác coi như thuận lợi. Mặc dù chợt có tin đồn hai bên hợp tác nữa, bên muốn rút lui, nhưng Giang Dịch Thần vẫn để ý tới lời đồn đó.

      Đối với Giang Dịch Thần, Hứa Mạt muốn nghĩ quá nhiều. Ai nấy tự sắp xếp .

      Hôm nay rất rảnh rỗi, Hứa Mạt tự mình xuống bếp cùng Lý Tinh Tinh nấu mấy món ăn mới. Tuy rằng cách mùa đông còn xa, nhưng hôm nay có chút lạnh, liền tâm huyết dâng trào nấu nồi thịt dê lớn.

      Gần đến cơm tối, Lục Tử Hoành lại cơm chiều về ăn, cần chờ .

      Việc này kỳ quái. biết Lục Tử Hoành bao giờ để cho nấu ăn, nghe thấy muốn nấu luôn ‘sợ chết khiếp’ chạy cực nhanh quay về ăn.

      Hứa Mạt bồn chồn.

      Nấu đồ tốt như vậy, ai ăn đáng tiếc! Vì vậy Hứa Mạt gọi điên thoại cho hai vợ chồng Dương Thục Du.

      “Mẹ, con nấu thịt dê, mẹ và ba qua đây ăn , con cho Hướng Tả lái xe tới đón hai người.”

      “Bây giờ ăn thịt dê hả? Ôi, ha ha ha, hai chúng ta ra cũng nghĩ đến, nhưng mà đêm nay đúng dịp, ngày mai trường học có lễ tổng kết giữa kỳ, mẹ với Vệ Quốc đốt đèn viết tổng kết đây.”

      Dương Thục Du cười bất đắt dĩ .

      “Haiz, là tiếc quá.” Nấu xong ai ăn.

      “Con ăn nhiều chút nha? Bổ sung khí huyết đối với em bé rất tốt…”

      Hứa Mạt múc canh thịt bỏ vào cái bình giữ nhiệt lớn, để Lý Trường An đem đưa tới cho hai vợ chồng.

      Hứa Mạt hướng về phía nồi canh sôi trào, thở dài. Nấu rồi mà có ai ăn, là tiếc. Uổng công nỗ lực như vậy, nếm thử chút, hương vị tệ nha! ai chia sẻ, ai khen ngợi, aiz…

      Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.

      Lý Tinh Tinh ở nhà bếp lau dọn, Hứa Mạt mở cửa, lại càng hoảng sợ---

      “Tại sao lại là cậu?!”

      “Thơm quá…” Chu Thanh Dự nhắm mắt, mũi hít sâu hơi.

      “Sao cậu lại tới đây?” Hứa Mạt ngăn ở cửa để cho vào.

      “Lái xe ngang qua dưới lầu, ngửi được lầu có mùi thơm, giống như cá bị cắn câu liền lên đây.” Chu Thanh Dự dùng ngón trỏ gãi gãi mặt, nhíu mày, “Phụ nữ có thai thể tức giận, nếu dễ ảnh hưởng tới thai nhi, Hứa tiểu thư đừng nổi giận, nên để cho tôi vào .”

      “Cửa nhà tôi chào đón người nhà họ ‘Chu’, tạm biệt!”

      Hứa Mạt đóng cửa, Chu Thanh Dự ngăn lại----“Ai ai ai, đừng mà, đừng lạnh lùng như vậy. tôi đói bụng, thương xót tôi mà, được ? Làm việc thiện tích thêm đức cho đứa bé sau này, có lợi đối với việc xây dựng xã hội tốt đẹp đó.”

      nhọc Chu đại thiếu gia hao tâm tổn trí!” Hứa Mạt đẩy.

      muốn biết vì sao tối nay Lục Tử Hoành về dùng cơm sao, mà tôi lại tới sao?”

      Những lời này của Chu Thanh Dự thành công làm cho Hứa Mạt mở cửa.

      “Vào !”

      Chu Thanh Dự vô cùng tự giác vào, lại vô cùng tự giác rửa tay, ngồi vào bàn rồi lại giục Hứa Mạt ngồi xuống ăn cơm.

      “Mùi vị tệ, chỉ là muối hơi nhiều, thịt dê vốn mang tính nhiệt, muối nhiều ăn nóng người. Nếu ăn thịt dê sợ nóng nên ăn cùng canh bí đỏ. Bên nhiệt bên hàn trung hoà với nhau.” Hứa Mạt nghe, vừa mới bắt đầu còn bực mình, sau lại có chút nhìn với cặp mắt khác xưa. Người đàn ông này cũng hiểu biết ít về đạo dưỡng sinh nhỉ.

      lâu như vậy, cậu còn chưa cho tôi biết vì sao Tử Hoành trở về mà cậu lại tới.”

      Chu Thanh Dự từ từ dừng lại cười đùa, nhìn Hứa Mạt, “Bởi vì… ta tới nhà của tôi, cùng chị của tôi ăn cơm.”

      “Xoảng….” Chiếc đũa của Hứa Mạt rơi xuống đất.

      “Cậu ?” Hứa Mạt nhớ tới lúc Lục Tử Hoành gọi điện thoại, , cần chờ cơm , buổi tối cũng cần chờ cửa, có chút việc, về trễ chút. Lẽ nào ‘có chút việc’, chính là tới nhà Chu Tĩnh Nhã cũng ta ăn cơm…

      cổ đau đớn lan tràn trong lòng của Hứa Mạt.

      Chu Thanh Dự đợi xem nét mặt xanh đỏ luân phiên mặt của Hứa Mạt, ủy khuất hay là tức giận, nhưng nghĩ tới còn chưa kịp trông thấy biểu tình như mong đợi, Hứa Mạt đứng dậy, ra cửa.

      đâu vậy?”

      “Đến nhà cậu!”

      Chu Thanh Dự ngoài ý muốn, bất ngờ đuổi theo.

      Hứa Mạt cầm chìa khóa mở cửa xe, Chu Thanh Dự kéo lại.

      “Nếu muốn , tôi đưa , mang thai, có chút bất tiện.”

      Hứa Mạt ngầm đồng ý. Chu Thanh Dự giúp mở cửa ghế sau, “Ngồi phía sau , ngồi ở ghế phụ an toàn, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi rất sợ chết, nhất định đánh tay lái về bên trái.”

      suy nghĩ chu toàn.

      Từ đây đến Chu gia, mất khoảng giờ. Hứa Mạt trong lòng ra được có bao nhiêu nặng nề. Vừa rồi muốn đến Chu gia, cũng là do nóng giận nhất thời, cam lòng chờ đợi vô ích. cũng muốn chờ đến sau này mới hỏi Lục Tử Hoành, tình cảm, tín nhiệm, qua nổi chữ ‘nghi ngờ’.

      Dọc theo đường , Chu Thanh Dự tìm mấy đề tài cùng tán gẫu, Hứa Mạt trả lời cho có lệ. Chu Thanh Dự chút tình sử của , toàn là những kỷ niệm đều cùng đủ loại phụ nữ vui vẻ.

      “Chu thiếu gia, nếu như cậu chịu im lặng chút, tôi cảm thấy rất vui.” Hứa Mạt ôn nhu .

      Chu Thanh Dự nhún nhún vai, tà khí cười cười.

      Hứa Mạt nhìn ngoài cửa sổ xe nhanh chóng xẹt qua đèn đường. Chu Thanh Dự từ trong gương liếc nhìn Hứa Mạt quay mặt, thỉnh thoảng có ánh sáng bay qua, chiếu sáng khuôn mặt trang điểm của .

      Hình ảnh điềm tĩnh như vậy, Chu Thanh Dự lại có loại cảm giác kỳ quái trong lòng, giống như hai vợ chồng đến nhà người thân, ăn xong cơm tối, cùng nhau về nhà…

      Trong lòng, có vòng rồi lại vòng gợn sóng nhàng lay động nhàng lay động.

      ****


      Hứa Mạt cùng Chu Thanh Dự đến trước cửa nhà Chu gua, Hứa Mạt lại vào trong, muốn vào, ở đây chờ Lục Tử Hoành ra. Chu Thanh Dự sợ buồn chán, cũng ngồi chờ cùng .

      Đêm thu hơi lạnh, Chu Thanh Dự cởi áo khoác người mình, khoác lên người Hứa Mạt, giống như mặc cái áo khoác ngoài.

      Chu Thanh Dự đem áo khoác đắp lên cái bụng hơi nhô lên của , “Đừng chỉ lo làm ấm cho mình, ở đây cũng có người bị lạnh nè, chớ khi dễ nó biết chuyện.”

      Hứa Mạt liếc cái.

      Đợi nửa giờ, cuối cùng người ở bên trong cũng ra. Là hai người trung niên, cha mẹ của Chu Tĩnh Nhã đưa Lục Tử Hoành ra. Xem bộ dáng vui vẻ của hai vợ chồng già đó, bữa cơm này ăn có vẻ rất vui.

      Lục Tử Hoành tạm biệt hai người, liếc mắt cái nhìn thấy Hứa Mạt trong bóng đêm. Vợ của mở đôi mắt to nhìn mình. cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng che giấu được ủy khuất cùng tức giận.

      Lục Tử Hoành vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng lo lắng, hai ba bước qua kéo tay của Hứa Mạt. Lúc này mới phát khoác người áo khoác mắt tiền của đàn ông, mà… Bên cạnh còn có người đàn ông đứng, dáng dấp tương tự ----Chu Thanh Dự!

      “Tử Hoành, tối nay chơi có vui ? Tôi có việc, thể tiếp, thực là tiếc quá.” Chu Thanh Dự khách khí .

      sao, hôm khác tới nhà của tôi, tôi làm chủ, chúng ta cùng nhau uống vài chén, bổ sung cũng như nhau.” Lục Tử Hoành cười, trong lòng lại nổi lửa. Phàm là đàn ông có vọng tưởng đối với vợ , đều giống nhau nằm trong sổ đen của . Nếu như có chút điểm khác thường… chút lưu tình… đạp đổ.

      “Tôi tối nay qua rồi, Mạt làm đồ ăn mùi vị tệ. Mẹ tôi qua, phụ nữ làm được đồ ăn ngon, đều là người phụ nữ tốt!” Chu Thanh Dự tán dương, chút cũng dẻo miệng.

      Hứa Mạt nghe ‘làm được bàn thức ăn ngon’, dường như cùng thực lực kém cỏi của vẫn có khoảng cách ngắn, khỏi có chút thẹn thùng. Xấu hổ này, trong lòng Lục Tử Hoành cũng là xấu hổ đó!

      “Cậu tối nay đến nhà của tôi…” Giọng của Lục Tử Hoành trầm thấp xuống mấy phần, Hứa Mạt cảm thấy khí xung quanh thấp xuống mấy độ.

      “Ừ, tới.”

      “Tử Hoành, chờ chút…” Chu Tĩnh Nhã từ trong nhà ra, cầm trong tay hộp đựng thức ăn, “Những thức ăn này mang về , đều là món thích ăn.”

      Lục Tử Hoành thân mình cao lớn, ngăn chặn để Chu Tĩnh Nhã nhìn thấy Hứa Mạt. “Đều là em tự làm, đừng lãng phí tâm sức của em.”

      Chu Tĩnh Nhã đột nhiên phát tồn tại của Hứa Mạt, cùng với Chu Thanh Dự,

      “A, con khỉ kia, cậu trở lại rồi, chị Hứa Mạt cũng ở đây à.”

      Lục Tử Hoành trở về ăn đồ ăn của , xe hơn giờ, tới nhà Chu Tĩnh Nhã, ăn đồ ăn ta làm? Hứa Mạt chỉ cảm thấy lửa trong lòng nháy mắt cháy lớn. miễn cưỡng cùng mấy người Chu gia tạm biệt, chui vào trong xe.

      Lục Tử Hoành thấy vợ mất hứng, cũng liền vội vã chui vào.

      “Mạt, em vui sao?” Lục Tử Hoành thử dò xét hỏi.

      “Vui vẻ, em rất vui!”

      “…”

      giận lẫy.

      Lục Tử Hoành cố tình bắt chuyện vài lần, Hứa Mạt cũng để ý.

      Rùng mình.

      Hai vợ chồng về đến nhà hơn 12 giờ, chỉ cần có Lục Tử Hoành, Lý Tinh Tinh cùng A Hổ ngủ qua đêm ở đây, tối nay chỉ có hai vợ chồng bọn họ.

      Lục Tử Hoành vội vã để chìa khóa xuống, muốn ôm Hứa Mạt, dỗ dành . Nhưng Hứa Mạt chưa từng liếc mắt nhìn cái.

      Bà xã ghen, đâu phải nhìn ra!

      Làm vợ chồng, từ trước đến nay Hứa Mạt cũng chưa từng nghi ngờ như vậy. Hứa Mạt ở trước mặt cởi hết quần áo, thân thể trần truồng vào phòng tắm. Lục Tử Hoành nhìn dáng người đầy đặn của , lập tức nhộn nhạo.

      “Mạt…”

      Hứa Mạt cũng nhìn ánh mắt nóng bỏng của , nhìn cũng chưa từng nhìn, vào phòng tắm ‘phanh’ đóng cửa lại. Tiếng nước rào rào vang lên.

      Lục Tử Hoành hướng về phía cửa kiếng thở dài.

      Hứa Mạt ở trong phòng tắm tắm xong, nhìn chính mình trong gương. Làn da nhợt nhạt, bụng nhô ra. Mang thai đến tháng thứ tư, bắt đầu thèm ăn mãnh liệt, quần áo đều che được. Hứa Mạt sờ sờ vòng eo to của mình.

      Chu Tĩnh Nhã thân hình như rắn nước nhưng ra rất…

      Hứa Mạt nhớ tới lời Giang Đông Linh , Lý Lộc Cát bởi vì mang thai nên thỏa mãn ‘ cầu’ của , ra ngoài ăn vụng. Trong ngực buồn buồn. tin tưởng Lục Tử Hoành, đời trước, nhiều năm như vậy, sâu đậm như vậy… tin

      Mặc dù lý trí nghĩ như vậy, nhưng thay đổi được chuyện thực tối nay bỏ chọn Chu Tĩnh Nhã!

      Hứa Mạt tắm xong, mặc quần áo xong.

      Lục Tử Hoành nhưng lại thấy nữa, ở phòng ngủ, cũng ở thư phòng. đâu?

      Hứa Mạt trong lòng trầm xuống, tìm tìm, mới phát , Lục Tử Hoành nằm tở ghế salon trong phòng khách ngủ thiếp . bàn cơm nồi lớn canh thịt dê thấy đáy.

      ăn?

      “Mạt, em tắm xong rồi… Ah, lại có thể ngủ thiếp .” Lục Tử Hoành híp mắt cái, xoa xoa đầu. “Mạt, sau này được làm đồ ăn cho người đàn ông khác ăn, biết ?”

      ghen.

      phải ăn thức ăn Chu Tĩnh Nhã làm sao, làm gì còn phải miễn cưỡng ăn đồ ăn em làm, nhiều như vậy, phải là muốn phá hư bao tử sao.” Hứa Mạt oán trách.

      “Ai ăn đồ ăn ta làm…” Lục Tử Hoành điểm chóp mũi của vợ, “ muốn để dạ dày trống để về ăn đồ ăn em làm, trong đầu đều là đồ ăn của em, tưởng tượng em làm ra món ăn dạng gì. Là món ngon, hay là khó ăn, nếu khó ăn, cũng dối, thể đả kích em.”

      “Vậy, ăn ngon ?”

      “Ăn ngon.”

      , nên dối để dỗ em.”

      “Là lời , có lừa em, đời này đẹp nhất là bà xã, dùng hai bàn tay đẹp, làm ra món ăn ngon nhất…”

      “Miệng lưỡi trơn tru…”

      Lục Tử Hoành tắm, Hứa Mạt thay đổi bộ váy ngủ tình-thú, chờ Lục Tử Hoành ra, muốn tăng thêm chút tình cảm.

      Lục Tử Hoành tắm xong, ngã xuống giường, nỉ non câu, “Mạt, em”.

      Hứa Mạt vừa thấy, thế nhưng ôm ngủ thiếp . Mỗi ngày bôn ba quả khiến an mệt muốn chết rồi…

      Hứa Mạt ở trong ngực , tìm tư thế thoải mái, đặt tay ở trước ngực , cảm thụ hơi thở có tiết tấu của . Dường như phải mộng, trong đầu xẹt qua rất nhiều chuyện, đời trước Lục Tử Hoành té ngã nằm trong vũng máu, lúc sắp chết nằm giường nhìn nhắm mắt, Lục Tử Hoành bá đạo lãnh khốc, Lục Tử Hoành ấm áp đơn thuần, Lục Tử Hoành nũng nịu…

      Suy nghĩ chút, từ từ ngủ mất. Ý niệm cuối cùng trong đầu là: Aiz, tiếc vì mặc cái váy khêu gợi màu trắng này…

      Có lẽ, ‘tính’ cũng phải là lý do ‘’ để vụng trộm bên ngoài. phải Giang Đông Linh, Lục Tử Hoành cũng phải Lý Lộc Cát.
      Last edited by a moderator: 14/5/17
      Pe Mick, tieunai691993, lionlemon17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :