1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 90: Mười nhà bệnh chín

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Khi đám người Thẩm đến thành Hoa Dương, nơi đó vào lúc cảnh xuân tươi đẹp.

      Vì trước khi xuất phát chưa từng gửi thư thông báo về nhà, nên lúc Thẩm phu nhân biết bọn họ đến cực kỳ kinh hỉ, vội vội vàng vàng ra cửa nghênh đón. Thẩm phu nhân mặc kệ Thẩm , cả lòng đều đặt hết người Mạnh Cảnh Xuân, vừa thấy nàng gầy ốm liền cằn nhằn liên miên. Tận cho đến khi Thẩm ôm A Thụ từ trong xe ngựa ra, ánh mắt Thẩm phu nhân mới dời qua đó.

      Bà cố gắng kiềm chế vui sướng, nhìn thoáng qua Thẩm . Thẩm lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân rồi mới đưa A Thụ cho bà bế.

      Thẩm phu nhân nhất thời xúc động, Thẩm Thời Linh thành hôn lâu nhưng vẫn có con, còn Thẩm luôn kéo dài tới gần ba mươi mới thành hôn, trong phủ hiu quạnh nhiều năm, rất lâu chưa được nghe tiếng con nít. A Thụ vừa mới tỉnh lại, đôi mắt mịt mờ nhìn Thẩm phu nhân.

      Thẩm phu nhân cúi đầu nhìn A Thụ, sững sờ, giống như thấy lại Thẩm nằm trong tã lót năm xưa. Cho đến khi Thẩm Đại Duyệt từ trong phủ ra, bà mới lấy lại tinh thần, đưa A Thụ lại cho Mạnh Cảnh Xuân ôm, cười : "Vào trong thôi, đừng đứng ở cửa."

      Đương nhiên Thẩm bận lòng vì sức khỏe của phụ thân, khỏi nhắc tới, Thẩm phu nhân cũng chưa nhiều lời, dẫn bọn họ ra đằng sau nhà. nhóm người đến bên ngoài phòng ngủ của Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân dừng chận lại, : “Ông ấy chưa biết các con về, để mẹ vào báo cho ông ấy tiếng trước .”

      Thẩm đứng lại, nét mặt của rơi vào mắt Mạnh Cảnh Xuân lại có chút khó thăm dò. Nàng lắm lúc còn trẻ trở mặt với phụ thân thế nào, cũng biết trong ngần ấy năm rốt cuộc cha con bọn họ lui tới thế nào, như tình hình tại, tâm trạng của ra sao, nàng cũng thể nhìn thấu.

      Mạnh Cảnh Xuân vươn bàn tay ra, nắm lấy tay . Thẩm nắm ngược lại tay nàng, ôn hòa mà mạnh mẽ, ý bảo thê tử cần lo lắng cho mình.

      Thẩm phu nhân chưa ra, chỉ có thị nữ ra ngoài, cúi đầu : “Lão gia mời thiếu gia thiếu phu nhân vào trong."

      Thẩm cùng với Mạnh Cảnh Xuân vào phòng, thấy Thẩm lão gia nửa nằm, chỉ vào khay, : "Ta muốn ăn cháo, bảo đút cho ta.”

      Tay ông run run, bệnh trạng như bị trúng gió. Thẩm im lặng qua, bưng chén cháo bàn, ngồi xuống bên giường, múc muỗng cháo đưa tới. Thẩm lão gia nhìn , trong con ngươi luôn u có ít tia sáng. Khi ông ăn, khóe miệng thường hay có cháo chảy xuống tới, Thẩm liền lấy khăn tay ra, kiên nhẫn lau cho ông.

      Thẩm phu nhân đứng nhìn bên, trăm mối cảm xúc hỗn độn trong lòng.

      Vất vả lắm mới ăn xong chén cháo này, Thẩm đặt bát về lại bàn, quay đầu ra hiệu cho Mạnh Cảnh Xuân tới. Mạnh Cảnh Xuân gọi Thẩm lão gia tiếng, Thẩm lão gia “Ừ” tiếng đáp lại, ánh mắt cũng chuyển qua A Thụ trong ngực Mạnh Cảnh Xuân.

      Ông run rẩy nâng tay, nhàng vẫy vẫy. Mạnh Cảnh Xuân đến gần, đưa A Thụ đến trước mặt ông. Tiểu gia hỏa còn chưa biết gọi người khác, chỉ ra sức cười, đôi mắt cực kỳ lanh lợi. Thẩm lão gia hơi hơi nheo mắt, khóe môi cũng vô thức cong lên, nửa ngày mới hỏi: “Tên là gì?”

      Mạnh Cảnh Xuân ấm giọng trả lời: “Vẫn chưa đặt tên ạ, còn nhũ danh là A Thụ.”

      Thẩm lão gia trầm ngâm nhìn hồi, khàn giọng : "A Thụ rất tốt." Qua lát lại : “Tên cứ gọi là Thẩm Thụ thôi."

      Thẩm ngồi ở bên, lời. Mạnh Cảnh Xuân nhìn cái, mới câu: "Nhi tử biết."

      “Đến giờ ăn cơm rồi, đừng dây dưa ở đây nữa, ăn cơm .” Thẩm lão gia xong, ra hiệu cho thị nữ kia tới đỡ ông nằm xuống, tỏ vẻ mệt mỏi, muốn trò chuyện với bọn họ nữa.

      Thẩm phu nhân đứng phía sau Thẩm , khẽ kéo áo cái, Thẩm bấy giờ mới đứng lên, đợi Mạnh Cảnh Xuân và Thẩm phu nhân đều ra ngoài, mới ra theo.

      Bữa ăn đầu tiên sau khi về phủ cũng được chuẩn bị từ sớm, vì thế thức ăn rất đơn giản, món chay cơm trắng, rất là tiết kiệm. Thẩm phu nhân : “Mẹ là người ăn chay niệm Phật, quen ăn chay rồi. Sau khi nha đầu Đại Duyệt về đây cũng chỉ ăn đơn giản, đụng đến thức ăn mặn, thậm chí còn tìm đầu bếp trong phủ, suy nghĩ ra mấy món chay khác. Chỉ có thể ủy khuất các con.”

      Mạnh Cảnh Xuân vội sao, đường ăn lung tung lang tang, đúng lúc ăn thanh đạm chút để bồi dưỡng. Thẩm nghe vậy, lại hỏi: “Sao Đại Duyệt đến ăn cơm?"

      Thẩm phu nhân nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh: “Chắc là lại quay về đọc sách rồi, cần để ý đến con bé.”

      Thẩm hơi lo lắng, đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân biết lo lắng gì. Bây giờ ngay cả thức ăn mặn mà Đại Duyệt cũng đụng, biết có phải vì Trần Đình Phương hay .

      Giữa bữa ăn, Thẩm phu nhân bất chợt nhắc đến câu, bây giờ tình hình bệnh dịch ở phía nam đất Sở rất nghiêm trọng, hiển nhiên là thành tai họa, biết triều đình có chú trọng đến hay . Bà rồi thở dài hơi: "Bây giờ toàn bộ việc buôn bán ở phía nam đều ngừng lại, cũng biết trận dịch này đến bao giờ mới hết. Chắc cửa thành Hoa Dương phải thủ chặt chẽ lắm? Nghe cho dân lưu lạc vào đây. Hôm nay các con vào thành có bị làm khó ?”

      Thẩm là cũng tàm tạm, trước khi rời kinh còn biết đến chuyện này, đến khi tới gần Sở mới nghe phía nam bùng nổ dịch họa.

      Thẩm phu nhân hỏi nhiều nữa, Thẩm lại hỏi ít chuyện về sức khỏe của Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân chỉ là năm ngoái đột nhiên trúng gió, sau đó chân cẳng còn hoạt bát nữa, đại phu nằm nghỉ giường là tốt nhất, khi nào thuận tiện có thể lại chút, vì thế ông cũng chỉ dưỡng ở trong nhà đến tận bây giờ.

      khí bữa ăn lộ vẻ trầm trọng. Sau khi thu dọn sơ qua chút, Mạnh Cảnh Xuân liền về phòng mình cho A Thụ ăn.

      ——*——*——*——*——

      Có lẽ là do tình hình bệnh dịch ở phía nam ảnh hưởng, thành Hoa Dương thoạt nhìn cũng tiêu điều hơn hẳn, hoàn toàn còn cảnh tượng phồn hoa năm kia. Mạnh Cảnh Xuân thấy Thẩm phu nhân có nhiều hứng thú, chợt nhớ tới hộp điểm tâm tám ngăn ở Phù Dung lâu. Hôm ấy, nàng thu xếp ổn thỏa cho A Thụ, với Thẩm tiếng rồi ra ngoài mình.

      Trí nhớ của nàng tốt, tự mình đến cửa Phù Dung lâu, vào tiệm mua hộp điểm tâm tám ngăn, lại nếm vài kiểu mới, gói ít đồ ngon rồi xách về.

      Trời dần dần ấm lên, đường nàng cảm thấy hơi khát nước, liền rẽ vào gian trà lâu bên đường, gọi bình trà xanh.

      Vì chỉ nghỉ ngơi quãng ngắn, nàng cũng có lòng dạ nào mà nghe xem người đài kể chuyện gì. Tiên sinh kể chuyện kia hứng thú, khiến mọi người cười vang, Mạnh Cảnh Xuân quay đầu , trong lúc vô tình lại thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua trong đám người. Tuy chỉ có bóng lưng, nhưng bộ quần áo hòa thượng màu nâu sẫm kia lại lẫn vào đâu được.

      Mạnh Cảnh Xuân chộp lấy gói điểm tâm bàn, lập tức vòng qua đám người, đuổi theo. Nhưng người kia lại rất nhanh, chẳng mấy chốc biến mất ở chỗ rẽ. Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng đuổi tới góc đường, băng qua ngõ hẻm, khi nhìn lại, căn bản còn thấy bóng dáng kia đâu.

      Có lẽ là nhận sai thôi, sao Trần Đình Phương lại có thể ở địa phương này cơ chứ.

      Nàng đứng tại chỗ lát rồi mới xách điểm tâm về phủ.

      Mạnh Cảnh Xuân đoán, chắc là lúc này Thẩm phu nhân ở Phật đường, vì thế nàng thẳng qua đó. Vừa định gõ cửa, lại nghe được bên trong truyền ra tiếng tranh chấp khe khẽ.

      Thẩm phu nhân : “Con thể , bây giờ ở phía nam rất nguy hiểm, cả bốn cửa thành, mỗi ngày đưa trăm gần ngàn thi thể ra ngoại ô để thiêu chôn. Bệnh dịch kia chỉ cần nhiễm phải buổi sáng, đến chiều là chết, mấy gia đình chết cả nhà nhiều đếm xuể, mỗi gia đình, nhà nào được bảo toàn."

      Thẩm trả lời.

      Thẩm phu nhân lại cực kỳ bất mãn, : “Sao Hoàng thượng có thể như thế chứ? Con là xin nghỉ về quê, sao hôm qua vừa mới đến, sáng sớm nay liền có chiếu lệnh đưa tới? Chẳng lẽ tính toán tốt hết rồi sao? Con chuyến này, quả thực là nhảy vào hố lửa, có từng nghĩ đến chưa —— "

      "Mẫu thân." Thẩm rất là bình tĩnh cắt ngang lời bà, “Hôm qua ngài còn hỏi, biết triều đình có coi trọng chuyện này hay . Vì sao hôm nay lại bày ra dáng vẻ hoàn toàn đếm xỉa đến sống chết của dân chúng phía nam như thế......"

      "Có thể giống nhau sao?!" Thẩm phu nhân khỏi có phần kích động, tiếng đều phát run, hình như cực kỳ sợ hãi xảy ra chuyện: “Địa phương kia, mười nhà chết chín! Đại phu trong thành bó tay có biện pháp, chỉ cần nhiễm bệnh chỉ có thể ngồi chờ chết, có thể may mắn sống sót chẳng qua chỉ là hai trường hợp trăm ngàn. Con lần này, mẹ làm sao biết được con còn có thể về hay ! A Thụ còn nằm trong tã lót, vợ của con vẫn còn chưa hay biết gì. Dù sao con cũng là người muốn từ quan, con còn phải quan tâm đến tờ chiếu lệnh này sao?”

      Thẩm phu nhân thở hổn hển, thoáng chốc ngồi xuống, ôm ngực thở hơi. Tâm trạng của bà lúc này có khác gì phải đưa con trai mình ra chiến trường đâu chứ.

      Đôi mắt Thẩm ảm đạm, thể tìm ra lời nào để phản bác lại bà. Đứng lập trường của mẫu thân, bà sai. Nhưng lại chỉ bình tĩnh trả lời: “Y quan với dược liệu cứu tế từ kinh thành cũng sắp đến, con chú ý đến bản thân nhiều hơn, mẫu thân cần lo lắng. Huống chi —— Ngày nào ôn dịch phía nam còn chưa kết thúc, ngày đó thành Hoa Dương cũng vẫn còn kinh hoàng khiếp sợ. Lo lắng dân lưu lạc xông vào, dám bước bước về phía nam. Cuộc sống như thế, có ai tình nguyện cả.”

      Tuy vậy, nhưng sao có thể biết tình hình bệnh dịch ở bên kia nghiêm trọng cỡ nào cơ chứ. Ngay cả quan huyện cũng sợ hãi bỏ chạy, e là gần đạt đến cảnh giới còn thấy hy vọng rồi.

      Chư vị đại phu trong thành bó tay, có phương pháp hơn nữa cũng bị thiếu dược liệu. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì phía nam cũng biến thành tòa thành chết. làm quan đến hôm nay, tuy đây là lần đầu gặp tai họa nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra thảm trạng trong đó. Người chết nằm ngổn ngang, hộ dân bị diệt sạch, người nhiễm bệnh, gây họa đến cả nhà, thậm chí đóng cửa cùng nhau đến cuối.

      lo lắng sao? cũng là người phàm, có thất tình lục dục, có vướng bận nơi hồng trần, sao có thể lo lắng đến tính mạng mình đây?

      Thẩm nữa, cầm lấy tờ chiếu lệnh bàn, liền mở cửa ra ngoài. Mạnh Cảnh Xuân đứng bên ngoài nghe đến sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng cánh cửa kia mở ra.

      Bước chân Thẩm đột ngột dừng lại, tay đặt khung cửa cũng vô thức rũ xuống.

      Mạnh Cảnh Xuân khẽ nâng đầu nhìn , cố gắng giữ vững vẻ bình tĩnh mặt, nháy mắt tiếp theo lại cúi đầu, đưa điểm tâm tay tới.

      Thẩm đứng đó cả buổi cũng nhận lấy, nàng cũng vào phòng, đến trước mặt Thẩm phu nhân, giọng vững vàng: "Hôm qua quên mua điểm tâm ở Phù Dung lâu, hôm nay con ra ngoài dạo dạo, thuận đường mua ít. Phù Dung lâu mới ra vài món ăn khác, con cũng mua về ít, mẫu thân có thể nếm thử." Sau khi đặt điểm tâm xuống, Mạnh Cảnh Xuân lại : “Lúc này sợ là A Thụ cũng sắp tỉnh rồi, con qua đó nhìn, chỉ có thể xin phép được cáo lui.”

      Thẩm phu nhân nghẹn lời, chỉ sững sờ nhìn Mạnh Cảnh Xuân.

      Mạnh Cảnh Xuân xoay người ra cửa, câu dư thừa cũng . ra nàng cũng có lời gì hay để , Thẩm phải thần tiên, cũng có tin tưởng nắm chắc mười phần rằng lần này e ngại đến tính mạng. Chỉ là —— rất nhiều lo lắng đều chỉ là lo lắng suông, chưa gì bày ra dáng vẻ sinh ly tử biệt như thế, đối với chuyện của bản thân hoàn toàn hề có trợ giúp gì.

      Thẩm ra cùng, Mạnh Cảnh Xuân phút chốc quay lại nhìn , vẻ mặt bình tĩnh hỏi han: “Khi nào Tướng gia xuất phát?"

      “Chiều mai.”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi suy nghĩ: “Ừ, vẫn còn đủ thời gian. Tuy thiếp có phương thuốc thần kỳ gì, nhưng có thể làm ít thuốc bột để Tướng gia mang cũng tốt."
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên12 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Sao doc hai chuong nay thay buon man mac, thanks Co
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Giai Giai hom nay co truyen ko Co, tui doi ne
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 91: Trò chuyện đêm khuya
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mạnh Cảnh Xuân bình tĩnh như vậy, ngược lại khiến Thẩm càng buồn.

      Làm con, làm chồng, làm cha, đứng lập trường này, hận thể xem chiếu lệnh kia chỉ là tờ giấy lộn. Nhưng cũng là bề tôi, cũng muốn vì dân chúng mà dốc hết sức lực nhoi của mình. Bây giờ phía nam be bét như thế, mọi việc cần phải có người điều hành, cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà ra trận.

      Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại: " , suy nghĩ trong lòng thiếp cũng giống với mẫu thân, nhẫn tâm cũng yên tâm để chàng mạo hiểm. Nhưng mà ——" Nàng hơi cúi đầu thấp xuống, ánh mắt rơi cái bóng kéo dài mặt đất: “Nếu thiếp với chàng có giao tình gì, lấy thái độ của người bên ngoài đứng xem, chàng lại thể thoái thác, cũng có đường để đùn đẩy trách nhiệm.”

      Nàng cật lực giữ vững tươi cười, quay người lại: “Lúc đó thiếp thích Tướng gia, đó là bởi vì —— Tướng gia rất lợi hại nha."

      Nàng hơi ngừng chút: "Tuy sau này phát ra, chẳng qua cũng chỉ là người bình thường như vậy thôi, nhưng xưa nay trong lòng thiếp, Tướng gia luôn là hùng. Vụ án của phụ thân thiếp có thể có đường cứu vãn, Tướng gia chỉ hờ hững với thiếp là ‘ ít nỗ lực', nhưng Tông đại nhân lại từng đề cập với thiếp, ‘ ít’ nỗ lực kia liều mạng thế nào. Tướng gia vốn chính là người liều mạng vì chuyện như vậy mà......"

      Giọng của nàng hơi nghẹn lại. Sao nàng có thể cam lòng để chứ, tư tâm của nàng cũng ít hơn người khác là bao.

      đến đây, cũng còn con đường nào khác, Mạnh Cảnh Xuân : “Lúc phụ thân thiếp mười bảy tuổi, từng theo tổ phụ đến Trừ Châu trị dịch họa. Đó là lần đầu tiên ông đối mặt với nhiều bệnh nhân như thế, mỗi ngày đều thấy sinh sinh tử tử. Nếu phải có lần đó, e là phụ thân cũng quyết tâm con đường này cho đến cuối cùng. Tập ghi chép kia cũng bắt đầu được viết từ lúc đó, cho nên chương đầu tiên chính là các loại phương thuốc trị chướng khí dịch bệnh độc hại. Đó là tâm huyết của tổ phụ và phụ thân của thiếp, nghe nay thầy thuốc phía nam biết cách cũng biết thuốc gì, nếu có thể giúp được, cũng uổng công phụ thân thiếp viết ra.” Nàng ngắn ngủi thở dài, lại : "Canh giờ còn sớm, trong nhà có thuốc, thiếp ra ngoài mua ít. Chế thuốc bột phải mất ít thời gian, thiếp đến hiệu thuốc hỏi người ta xem có thể làm phiền họ chút hay .”

      Vì biết nay tâm tình Thẩm phức tạp, biết trả lời thế nào, cho nên nàng vừa xong cũng lập tức mất.

      Lúc này vì dược liệu khan hiếm, nên những dược liệu tầm thường mọi khi, giờ cũng bán đắt gấp hai ba lần. dám tưởng tượng, lỡ như ôn dịch này lan tràn ra ngoài, nếu ngay cả dược liệu cũng đủ phải xử lý ra sao.

      Khó khăn lắm mới tìm tìm được tiện có thể chế thuốc, Mạnh Cảnh Xuân đưa ba toa thuốc ra, chưởng quầy kia nhìn phía , thấy mấy loại dược liệu có vị cay và thơm, nghĩ chẳng lẽ ngươi muốn nấu ăn, đến khi tiếp tục xem xuống dưới, lại vuốt vuốt ria mép, : "Tiểu nương tử muốn phòng dịch sao? Chẳng lẽ trong nhà có người bị bệnh dịch?"

      Mạnh Cảnh Xuân sợ ông hiểu lầm, liền : "Trong nhà có người làm quan, phải mang thuốc đến phía nam trị dịch họa, ngày mai là xuất phát rồi, khá là lo lắng. Xin ông chế thuốc mau mau chút.”

      Chưởng quầy kia nghe được đầu đuôi, nhất thời cảm thấy kính nể. Quan phụ mẫu ở phía nam đều sợ chết nên bỏ chạy hết cả, thời điểm này mà thành Hoa Dương vẫn còn có người nhớ đến dân chúng ở bên kia, tình nguyện dấn thân vào nước sôi lửa bỏng, phần dũng khí này quả rất đáng để khen ngợi. Vì thế ông : “Mấy dược liệu này bán cho tiểu nương tử theo giá ban đầu, để quan gia nhà ngươi mang nhiều chút.” Ông vội vàng gọi sư phụ chế thuốc ở đằng sau ra, đưa đơn thuốc tới: “Nhanh chút.”

      Mạnh Cảnh Xuân tiếng cảm ơn, lại hẹn giữa trưa ngày mai tới lấy, rồi mới cáo từ.

      ——*——*——*——*——

      Ngày hôm sau, đến khi chia tay, Thẩm phu nhân lại trận, luyến tiếc đủ loại. Mạnh Cảnh Xuân vội vội vàng vàng cầm thuốc bột đến, dặn Thẩm khi nào dùng, dùng thế nào, đồng thời đeo túi hương phòng dịch lên người , tháo bùa bình an của mình ra nhét vào lòng bàn tay .

      Cũng mặc kệ Thẩm phu nhân cùng Đại Duyệt còn ở sau lưng, Mạnh Cảnh Xuân kiễng chân kéo cổ xuống. Thẩm hơi cúi người, duỗi tay ôm ngược lại nàng. Mạnh Cảnh Xuân ghé vào lỗ tai : "Nhất định phải bình an trở về. Nếu chàng dám xảy ra chuyện gì, hừ hừ."

      Tay Thẩm vòng ra đằng sau lưng nàng hơi hơi cứng lại.

      Mạnh Cảnh Xuân buông tay: "A Thụ còn ngủ, thể ra tiễn chàng, chàng trở về sớm sớm nhìn thằng bé là được.” Lại hơi quay đầu , nhìn về hướng nam cái: " , đừng để muộn quá.”

      Đến lúc này, Thẩm mới từ biệt người nhà, cưỡi ngựa rời .

      Thẩm rồi, Mạnh Cảnh Xuân mơ rất nhiều. Chẳng hạn như sáng sớm đầu hạ đứng cạnh bờ đê, tiếng côn trùng văng vẳng giữa lớp cỏ lau trùng trùng điệp điệp, có cá nhảy ra khỏi mặt nước, con chim màu trắng đứng gần bờ, xung quanh có ai, quan đạo ở ngay bên kia bờ đê, vắng vẻ hiu quạnh, mảnh tĩnh mịch.

      Nàng giật mình tỉnh ngủ rất nhiều lần, chỉ vì sau khi Thẩm xuất phát, bên kia cũng chút tin tức gì.

      Lúc Thẩm đến, dược liệu cứu tế từ kinh thành cùng với mấy châu huyện xung quanh cũng được đưa đến. Nhóm y quan vượt ngàn dặm xa xôi tới đây, mặc dù nhìn quen sinh tử nhưng khi nhìn tình cảnh trong thành cũng phải hít vào ngụm khí lạnh, huống chi là Thẩm .

      Nhiệt độ càng lúc càng cao, mấy thi thể trong thành còn chưa kịp xử lý bắt đầu thối rữa rất nhanh, mùi hôi nồng đậm tràn ngập cả tòa thành, côn trùng tụ tập càng lúc càng nhiều mấy thi thể chất thành núi, mấy con chuột đen thui chạy tán loạn bốn phía, thỉnh thoảng có con mèo đói meo râu băng qua, muốn ăn no nê bữa.

      Thẩm điều quân đội từ Kinh Châu tới, chẳng mấy chốc đống thi thể chồng chất được dọn sạch, mang hỏa táng ở ngoại ô, nhưng trong thành vẫn ngừng có người nhiễm bệnh, ngừng có người chết , mà bệnh tình lan tràn cực kỳ nhanh, thường thường ngay cả thuốc cũng chưa kịp dùng, lập tức biến thành xác chết.

      Thẩm cùng với y quan định mang đồ ăn thức uống và dược liệu đến, thương lượng cùng với cấp của quân đội, dựng lều lương thực cùng với lều thuốc trong thành. Lương thực nhiều, nước lại càng thêm khan hiếm, cho nên mỗi ngày đồ ăn phát ra cũng chỉ đủ để mọi người bị đói chết. Thi thể dần dần được dọn dẹp đem hoả táng, trong thành ban đầu dày đặc mùi thối, nay được mùi dược liệu cùng với giấm chua đun sôi thay thế. Người nhiễm bệnh đều được cấp tốc cách ly bón thuốc, ban đầu những người buổi sáng nhiễm bệnh, đến buổi tối hoặc nhiều lắm hôm sau là chết, bây giờ có vài người có thể sống sót ra khỏi lều bệnh.

      Điều này thể nghi ngờ nhen nhúm lên tia hy vọng trong lòng những người dân còn may mắn sống sót. Số người trong quân đội có hạn, giờ có dân chúng tự phát đến giúp đỡ xử lý thi thể, dọn sạch tòa thành hoang tàn tiêu điều này.

      Nhưng đói khát vẫn đầy rẫy khắp nơi như trước. Mỗi ngày dân chúng chỉ có thể tránh bị đói chết, quân lương của quân đội cũng chỉ có hạn, y quan thường thường cả ngày cũng chỉ ăn được nửa cái bánh bao cho đỡ đói, ngay cả Thẩm cũng đói đến sắp ngất luôn rồi. Trong thành mãi mà vẫn đổ mưa, nước sạch dùng để uống ít đến đáng thương, môi khô nứt đến chảy máu.

      Thời gian kéo dài từng ngày từng giờ, ngày hè đến gần, mặt trời càng thêm chói chang, lương thực ít dần, trong thành có người duy trì được.

      Kinh Châu ở kế bên cũng vừa mới vượt qua năm mất mùa, kho thóc hầu như trống rỗng, lương thực trợ giúp cung cấp đến đây cũng chỉ như muối bỏ biển. Thẩm đành phải hướng về thành Hoa Dương mượn lương mượn nước, thừa dịp đưa tin ra ngoài cũng thuận đường nhờ chuyển hộ phong thư nhà, báo cho Mạnh Cảnh Xuân biết, mọi việc cũng đến nỗi nào.

      Trong mấy ngày đợi thành Hoa Dương đưa lương thực tới, trong thành truyền ra lời đồn đáng sợ bảo là có người ăn thi thể. Mắt thấy tình hình bệnh dịch dần dần khống chế, lại có lời đồn như thế truyền ra, trong thành rơi vào hoảng loạn lần nữa. còn cách nào khác, chỉ đành phải dán thông báo bảo dân chúng đừng hoảng loạn. Mỗi ngày y quan ở trong lều bệnh khám lượt, quân đội cứ đúng giờ lại phát dược vật miễn phí cho dân chúng trong thành. Tình hình bệnh dịch có thể được khống chế, những người chết trong thành đều được ghi chép lại mỗi ngày, thi thể cũng được xử lý gần hết.

      Thẩm mệt mỏi đến mức muốn ngã gục, giờ ngay cả thể diện cơ bản cũng chẳng quan tâm. biết bao nhiêu ngày thấm nước rửa mặt, cũng hề có ngày được ngủ an ổn, đêm đó khi tuần tra mình trong ngõ hẻm, vì quá mệt quá đói, nhất thời thể chống đỡ, cứ thế mà hôn mê bất tỉnh.

      Quần áo bẩn thỉu, nằm ở bên đường bị dân chúng tuần tra xử lý thi thể nhìn thấy, mấy người kia đẩy xe, che kín mũi miệng, rắc vôi xong rồi định nâng Thẩm lên xe thi thể.

      Người kia mang bao tay dày tới, vừa mới nâng chân Thẩm lên, liền nghe thấy ở gần đó truyền tới tiếng: “Khoan khoan !”

      Người kia dừng lại chút, chỉ thấy người vội vội vàng vàng chạy tới, hành lễ : "Vừa rồi ta kiểm tra hơi thở của người này, còn chưa chết, chỉ là té xỉu."

      "Ngươi nhận ra ?"

      "Nhận ra."

      “Vậy ngươi thấy té xỉu rồi còn chạy làm chi!"

      “Ta lấy ít nước sạch......"

      “Mau kéo , chứ lát nữa người khác đến đây cũng tưởng là người chết mà quẳng lên xe đấy.” Người kia lẩm bẩm trận, thấy có phần xui xẻo buông tay ra, cùng với người bên cạnh đẩy xe thi thể .

      ——*——*——*——*——

      Lúc Thẩm tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra, mắt như muốn cháy nổ, chỉ nhìn thấy mơ mơ hồ hồ. Ánh sáng xung quanh mờ mịt, phải nhắm mắt mở mắt mấy lần, cực kỳ khó chịu.

      "Thẩm đại nhân."

      Thẩm nỗ lực mở to mắt, muốn phân biệt ràng bóng dáng người trước mắt, lại chỉ lờ mờ nhìn thấy bộ quần áo hòa thượng màu nâu đậm, nhìn mặt mũi đối phương.

      "Thẩm đại nhân uống chút nước ." rồi qua đỡ Thẩm ngồi dậy, đưa túi nước da trâu tới cạnh môi . Cho dù như thế, Thẩm cũng chỉ uống chút nước. nhìn diện mạo người trước mắt, cảm thấy bất ngờ.

      Đúng là Trần Đình Phương.

      vẫn ăn mặc như hòa thượng, thoạt nhìn có thêm chút gió sương, có lẽ hành tẩu rất lâu bên ngoài.

      Tính tình Trần Đình Phương vẫn thong dong như trước, đợi Thẩm uống xong nước, mới đứng lên, lấy ra miếng bánh, bẻ ít đưa cho , giọng nhàn nhạt: “ có gì để ăn, Thẩm đại nhân ăn đỡ .”

      Thẩm mở miệng, giọng khàn đặc: “Sao ngươi lại tới đây?”

      Vẻ mặt Trần Đình Phương nhàn nhạt: "Sư phụ cho ta ra ngoài du lịch, liền đường đến nơi này." hơi cúi đầu, giọng thanh nhã: "Gặp qua địa ngục nhân gian, mới biết trước kia mình nông cạn cỡ nào.”

      Sắc trời bên ngoài tối dần, Thẩm vô lực mở miệng : "Ta ngủ bao lâu?"

      “Gần ngày." Trần Đình Phương lại đưa túi nước tới.

      Thẩm cảm ơn, định đứng dậy, nhưng đầu lại chợt choáng váng, chút khí lực cũng có. Trần Đình Phương đứng lên, thoáng nhìn xung quanh, thản nhiên : “Nhà này hình như rất lâu trước đây bị bệnh qua đời hết cả, từ khi ta đến đây, vẫn luôn ở torng gian phòng này. Tuy sơ sài nhưng cũng tốt hơn là qua đêm nơi đầu đường xó chợ. giờ Thẩm đại nhân rất yếu, bên ngoài lại cấm lại ban đêm, ngại nghỉ ở đây tối.”

      biết lấy từ đâu ra củ khoai lang, nhóm lửa bếp lò, quăng khoai lang vào trong đó nướng: “Trong nhà này vào đông chôn rất nhiều khoai lang trong gạch sống,may mà bị hỏng, vẫn còn ăn được.”

      Thẩm lẳng lặng nhìn, tuy chịu nổi mấy lời lảm nhảm của , nhưng cổ họng lại có bao nhiêu tinh lực mà lên tiếng. Trần Đình Phương tại cùng với Trần Đình Phương mà biết, hình như phải là cùng người. còn là tên thiếu niên mới mười mấy tuổi đạt hạng nhất, là Trạng nguyên lang hăng hái nữa, mà bây giờ là thanh niên gần hai mươi tuổi, lòng dạ dần dần rộng rãi, khắp thiên hạ, tính tình cũng càng thong dong hờ hững, dù cho áo nâu mặc người có nhiều mảnh vá, nhưng vẫn làm giảm khí chất thanh quý của .

      Trần Đình Phương nướng khoai lang xong, lấy ra để cho nguội bớt, chia hơn nửa cho Thẩm , lẩm bẩm: “Ta ăn được nhiều.”

      Có gần trăm củ khoai lang chôn trong gạch sống, phân chia rải rác cho mấy người khác, bây giờ cũng chỉ còn thừa lại củ này.

      Thẩm ăn rất chậm, nửa buổi mới : "Ngươi tới nơi này, sợ nhiễm bệnh sao?"

      phải Thẩm đại nhân cũng sợ sao?"

      "Ta sợ." Cổ họng Thẩm đau rát, nhịn được ho khan trận, “Ta phải là kẻ có vướng bận gì.”

      Trần Đình Phương nhàn nhạt cười, chỉ : " hồi liền đến đây, nghe có tai họa cần nhân thủ cấp bách, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới. Có lẽ đều do số mệnh định sẵn cũng chừng.”

      Thiên hạ lớn như vậy, thế nhưng lại mạch đến đây.

      Im lặng nửa buổi, Thẩm mới mở miệng hỏi: "Là bởi vì Đại Duyệt sao?"

      Trần Đình Phương hơi hơi quay đầu sang nhìn , xác nhận nhưng cũng phủ nhận, chỉ hơi ngửa đầu nhìn thoáng qua xà nhà.

      Thẩm thấy phản ứng như vậy, lại qua thêm lúc rất lâu, cuối cùng mới mở miệng : "Nếu người kia —— còn sống ở nhân thế sao?”
      banhmikhet, Phong Vũ Yên, midnight8 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 92: Cấp lưu dũng thối

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tên chương: Câu này nghĩa là giã từ nghiệp khi đỉnh vinh quang.

      Thẩm ra lời này, vẻ mặt Trần Đình Phương vẫn nhàn nhạt như cũ, giống như căn bản là nghe thấy.

      Thêm khoảng thời gian dài trôi qua, Trần Đình Phương mới khe khẽ thở dài: “Trước khi cạo đầu tu, sư phụ từng hỏi ta vấn đề giống vậy. Ta ta biết, nhưng mười mấy năm trước, cuộc sống của ta quá hạn hẹp, vì vậy từng lợi dụng người khác, cũng từng phụ mảnh chân tình, cuối cùng chỉ muốn buông tay. Nhưng sư phụ , xuất gia phải là lánh đời, viễn thiệu Như Lai, cận quang di pháp (1),phải có xuất ly tâm (2), cũng cần Bồ Đề Tâm (3). Vạn pháp duy tâm tạo (4),thế giới của mỗi người đều khác nhau, chỉ quyết định bằng việc mình lấy tấm lòng gì đối đãi.”

      (1) Câu này là của Pháp sư Huyền Trang (Đường Tăng ấy ạ). Khi được hỏi vì sao muốn xuất gia, Huyền Trang trả lời câu này, nghĩa là ‘xa muốn nối chí của Phật Như Lai, gần hy vọng có thể vinh danh, truyền bá Phật giáo rộng rãi cho chúng sinh.

      (2) Xuất ly tâm: Tiêu chuẩn để có được xuất ly tâm chân chính chính là, bất cứ khi nào bạn muốn, bạn có thể vứt bỏ những gì bạn quen thuộc, có thể thoát ra khỏi những thói quen lâu ngày, có do dự, nỡ.

      (3) Bồ đề tâm: Còn gọi là giác tâm, muốn giác ngộ, muốn thấy được Phật pháp chân chính, tin vào nhân quả, lòng tu hành hướng về đức Phật.

      (4) Vạn pháp duy tâm tạo: Toàn thể thế giới quanh ta đều do tâm của chúng ta tạo ra, do cách chúng ta nhìn nhận.

      Khi đó Trần tướng thấy tinh thần con trai mình sa sút, trong khoảnh khắc liền với . Nhị điện hạ chết , mà chỉ vì tiên đế hy vọng lại bị cuốn vào trong trận tranh đấu mệt mỏi này, dứt khoát dùng kế kim thiền thoát xác. Sau khi cho gọi Tương vương vào kinh, trong triều bận bịu thành như vậy, thế mà trong lúc cấp bách đó, Thẩm lại ra ngoài thành chuyến, cũng là để xử lý ổn thỏa chuyện này.

      ngờ Trần Đình Phương vốn thấy nản lòng thoái chí, bắt đầu nhìn mọi chuyện bằng con mắt trào phúng. Tự xưng là thông minh, sống mười mấy năm, kết quả ra chỉ sống trong ngu ngốc. Người có ái dục (1), cũng giống như cầm bó đuốc ngược chiều gió, nhất định luôn tiềm mối họa bị bỏng tay. Huống chi xưa nay thể nhìn trực diện vào ái dục của mình, cũng chưa từng có ai đáp ứng lại ái dục của .

      (1) Ái dục gồm có ái và dục, ái ở đây là chỉ tình cảm (, thương, nhớ, ghét, giện, buồn…), còn dục là những ham muốn của bản thân. Muốn tu hành cần phải từ bỏ ái dục.

      quyết tâm xuất gia, ban đầu là có lòng muốn ở . Nhưng đường này càng càng xa, trong giới Phật gia thanh tịnh trang nghiêm tu hành, mới chậm rãi hiểu ra được bản tâm của mình. Mình là người như thế nào, từng làm những chuyện như thế nào, ôm lấy chân tâm thế nào, mang khát vọng thế nào, cứ thế, lòng dạ dần dần rộng rãi ung dung. Sống sống chết chết, chết chết sống sống, mọi việc chẳng qua cũng chỉ chìm nổi giữa luân hồi.

      Thẩm nghe lời này của , hơi hơi ngây người.

      Trần Đình Phương lại nghiêng mặt qua, cười cực nhạt: “Trước kia ta thấy, xuất gia với chết cũng giống như nhau, hoặc luẩn quẩn trong lòng, hoặc cùng đường bí lối, hoặc nản lòng thoái chí đối với mọi việc...... Bây giờ mới hiểu ra những lỗ mãng nông cạn trong đó.”

      Thẩm thấy thế, cũng nhắc lại chuyện của Thẩm Đại Duyệt nữa.

      đêm khó khăn trôi qua, bên ngoài trời bắt đầu sáng, tiếng chuông giải trừ lệnh cấm lại ban đêm vang lên, Thẩm lập tức đứng dậy ra ngoài. Tuy thân thể vẫn suy yếu như cũ, nhưng vẫn còn có chuyện quan trọng hơn, thể kéo dài lâu thêm.

      Trần Đình Phương ngồi trong góc, dựa vào tường chợp mắt, nghe được tiếng động cũng đứng lên theo.

      Thẩm đến cửa, lại xoay người lại: "Trước mắt dịch bệnh nằm trong vòng khống chế, đợi quan phụ mẫu mới tới đây, chắc chuyện ở đây cũng kết thúc. Ơn cứu mạng khó lời cảm ơn, bằng đợi mọi chuyện đều được giải quyết rồi đến nhà ta ngồi chút. Hoa Dương là địa phương tốt.”

      “Ta xin ghi nhận tâm ý của Thẩm đại nhân, nhưng ta còn muốn lên đường, tiện quấy rầy."

      đến nước này, Thẩm cũng còn lời gì có thể khuyên nhủ nữa, cúi đầu chắp tay thành chữ thập, hành lễ với rồi ra ngoài mình.

      ——*——*——*——*——

      Rốt cuộc tình hình bệnh dịch phía nam cũng được khống chế, triều đình phái quan phụ mẫu mới đến nhậm chức, quân đội mượn của Kinh Châu cũng dần dần rút lui khỏi khu vực dịch bệnh, Thẩm giao nhận mấy khâu cuối cùng, dâng sớ bẩm báo Hoàng thượng rồi lê thân thể mệt mỏi rời thành, quay về Hoa Dương. dám trực tiếp về nhà, mà ngủ hai ngày trong khách điếm ở thành Hoa Dương, dưỡng tốt tinh thần, thay áo khoác mới tinh rồi mới về nhà.

      Lúc tới nơi, A Thụ khóc rống, Mạnh Cảnh Xuân dỗ thằng bé ngủ, bỗng ngẩng đầu, mới phát cửa mở.

      A Thụ bỗng nhiên ngừng khóc, hốc mắt Mạnh Cảnh Xuân chua xót, tâm tình lúc này khó mà nên lời. Thẩm gầy rất nhiều, Mạnh Cảnh Xuân nhìn mà đau lòng vô cùng, nhất thời biết nên gì mới tốt. Vẻ mặt Thẩm vẫn như thường ngày, lên trước ôm lấy A Thụ, A Thụ nhìn thấy liền cười khanh khách, mơ mơ hồ hồ hô tiếng "Phụ thân".

      Thẩm lại nhịn được muốn khóc.

      Ở bên kia cửu tử nhất sinh, đủ loại việc, cũng hề nhắc tới với Mạnh Cảnh Xuân. Mạnh Cảnh Xuân thấy bình an trở về thấy vô cùng may mắn, càng đành lòng khiến phải nhớ lại những gian nan khổ cực kia.

      Còn Thẩm phu nhân nhìn thấy lải nhải lảm nhảm trận rất lâu, lại thấy gầy yếu đến mức này, bảo là muốn ở nhà dưỡng thân thể cho tốt, bồi bổ đàng hoàng rồi hẵng về kinh.

      Thẩm thuận theo đủ điều, hề chê phiền phức dù chỉ là câu.

      Lúc này gần tới cuối hè, tính ra cách mùa kể từ khi rời khỏi nhà. bỏ lỡ tiệc mừng đầy tuổi của A Thụ, lúc nhớ tới liền hỏi Mạnh Cảnh Xuân, thằng bé chọn đồ gì trong lễ thôi nôi. Mạnh Cảnh Xuân cười cười, : "Chàng đoán xem."

      Thẩm nhíu mày nghĩ lát: "Chẳng lẽ cầm lấy thức ăn?”

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ cười, trả lời: “Trong mắt Tướng gia, sau này A Thụ trở thành hạng người ham ăn ham chơi sao?”

      Thẩm nhướng mi, : “Cái này cũng nhất định. Cầm trúng thức ăn, chừng tương lai có lộc ăn rất tốt, giống như mẹ ruột của thằng bé vậy.”

      “Đúng là chỉ dựa vào cái miệng là giỏi.” Mạnh Cảnh Xuân xoay người, kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra con dấu: “Nè, con trai của chàng cầm lấy thứ này. Mọi người đều tương lai nhất định là đường làm quan rộng mở, đường phát đạt."

      Thẩm cầm lấy con dấu kia, nắm trong tay vuốt ve qua lại. Quyền lực là thứ mà rất nhiều người tha thiết ước mơ, nhưng tiếp tục leo lên , ra chẳng qua cũng chỉ như thế. Thời niên thiếu mình chưa từng nghĩ có ngày lên làm Tướng, hơn nữa còn làm vào lúc còn trẻ như vậy. tại nếm đủ mọi đắng cay ngọt bùi trong đó, so với tấm lòng lúc ban đầu, hình như còn giống nhau.

      Thế hệ con chau có lựa chọn cùng phúc lợi khác, chỉ có thể dốc sức dạy dỗ, về phần tương lai ra sao, ai cũng thể can thiệp cùng cam đoan. Vừa nghĩ như vậy, lại cảm thấy ung dung.

      Dưỡng trong Thẩm phủ ở thành Hoa Dương tháng, Thẩm tự cảm thấy thể kéo dài thêm nữa, hỏi qua ý kiến của Mạnh Cảnh Xuân, lại thương lượng với Thẩm phu nhân phen, liền quyết định hồi kinh.

      Ngày bọn họ khởi hành, Thẩm lão gia ngồi phơi nắng trong sân, tuy chân cẳng ông tốt, nhưng đầu óc cũng vẫn rất ràng, nâng gậy chỉ thẳng vào Thẩm , : “Nếu tiểu tử ngươi lại muốn trốn chạy, cũng cần về đây nữa.” Vẫn là bộ dáng thở phì phì, y hệt như năm xưa.

      ——*——*——*——*——

      Khi trở lại kinh thành vừa đúng vào mùa thu, lại là con đường đầy lá đỏ như ngày nào.

      Thẩm có công chủ trì cứu tế, trong triều đều cho rằng Đổng Tiêu Dật lui ra đằng sau, vị trí Tả tướng hiển nhiên thuộc về Thẩm , nhưng lại ngờ vào đúng lúc này, Thẩm dâng sớ xin được từ quan.

      Rất nhiều người tỏ vẻ khó hiểu, cũng có người đây là giã từ nghiệp khi đỉnh vinh quang, gọi là biết lợi dụng thời cơ.

      Nhưng tấu chương dâng lên, Hoàng thượng lại chậm chạp chuẩn tấu.

      Thẩm dứt khoát bảo ốm bệnh, xin được nghỉ ngơi điều dưỡng ở nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách, để ý bất kỳ việc gì trong triều.

      Lúc này, Mạnh Cảnh Xuân lại có thai.

      Cùng lúc đó, bên Thẩm phủ truyền tới tin tức, Thẩm Thời Linh cũng mang thai.

      Với Thẩm Thời Linh và Nghiêm Học Trung mà , đây quả thực là là tin vui động trời. Sau khi Thẩm Thời Linh xác định có thai, thậm chí còn quá lố hơn cả Thẩm , bụng còn chưa lộ bảo người ta làm rất nhiều quần áo đồ chơi , tích trữ tận mấy ngăn tủ. Mạnh Cảnh Xuân thấy vậy, chỉ còn biết dở khóc dở cười. Bây giờ quan hệ giữa hai người các nàng càng thêm thân cận, bất kỳ chuyện gì liên quan đến con cái cũng có thể liên miên tận hơn nửa ngày.

      Lần này bụng Mạnh Cảnh Xuân lại vô cùng an tĩnh, cho dù đến tháng, tiểu gia hỏa cũng chỉ ngẫu nhiên nhúc nhích, lực đá người cũng hơn nhiều. Nàng cảm thấy trong bụng mình là tiểu nương, vì thế Thẩm lại càng thêm sung sướng.

      ngày nọ, Mạnh Cảnh Xuân ngồi phơi nắng ghế, ánh nắng hiếm hoi ngày đông rọi lên người, khiến toàn thân đều giãn ra. Nàng nghiêng đầu hỏi Thẩm : “Muốn có con đến thế cơ à?”

      Thẩm cũng ngồi trong sân, mân mê đống gỗ, quyết định thừa dịp thời tiết tốt, tranh thủ đóng cái giường trước.

      “Chứ sao. Con thân thiết, con trai ầm ĩ, tương lai có khi còn cãi nhau nữa, lại còn phải cưới vợ, rất phiền." vừa dứt câu, thấy nhũ mẫu dắt A Thụ tới đây. Bây giờ A Thụ biết đường, nhưng vẫn còn xiêu xiêu vẹo vẹo, lung la lung lay giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chụp ếch.

      A Thụ đến bên cạnh Thẩm , duỗi tay túm chặt lấy áo khoác của , liều mạng túm . Thẩm khom người, liếc nhìn cái: “Con muốn gì?"

      A Thụ cũng chuyện, chỉ nắm chặt lấy áo khoác của buông tay. Thẩm dừng việc trong tay lại, hai bàn tay giơ lên cao, ngồi xổm xuống, : “Tay phụ thân bẩn, muốn gì tìm mẫu thân .”

      A Thụ phồng má, thèm đếm xỉa tới nữa, đột nhiên thả tay ra, lẹt đẹt chạy tới chỗ Mạnh Cảnh Xuân, kết quả vừa để ý chút, lập tức ngã lăn quay ra đất. Mới đầu tiểu gia hỏa có phản ứng gì, qua lát lấy lại tinh thần mới khóc lớn lên. Thẩm cũng đến đỡ , nhũ mẫu định ôm lấy, Thẩm lại : “Con trai ngã cái tính là gì, đừng để ý đến thằng bé."

      A Thụ thở phì phì đứng lên, dựa vào chân Mạnh Cảnh Xuân ưỡn ẹo làm nũng, cọ hết nước mắt nước mũi lên quần áo nàng. Mạnh Cảnh Xuân nâng tay xoa xoa đầu , lại quay đầu liếc Thẩm cái, chậc chậc trêu ghẹo : “Có mới nới cũ, đúng là —— "

      Thẩm cũng thèm quan tâm tới lời trêu ghẹo này của nàng, lần nữa cầm lấy cây thước gỗ, thuận miệng câu: “Nàng cứ chiều thằng bé , tương lai phải chịu đau khổ. Con trai thể nuông chiều, sớm muộn gì cũng chiều ra thói xấu.”

      Tuy A Thụ thể nghe hiểu hoàn toàn, nhưng cũng quay đầu căm giận liếc Thẩm cái.

      Thẩm để ý thấy ánh mắt oán giận mà tiểu gia hỏa phóng tới đây, khỏi cười, đặt công cụ trong tay xuống, cũng bất chấp tay bẩn, bước qua xoa xoa khuôn mặt dính đầy nước mắt của , cuối cùng khiêng lên: “Được rồi, nháo loạn kỳ cục gì chứ, phụ thân dẫn con ra ngoài mua đồ ăn.”

      A Thụ ngồi vai , quay đầu lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân, cười khanh khách.

      Mạnh Cảnh Xuân vẫy tay với , tiểu gia hỏa khác trong bụng lại nặng đạp nàng cước.

      Vào lúc ngày đông càng lúc càng đậm, cuộc sống thế này là rất hạnh phúc.

      ——*——*——*——*——

      Thời gian trôi qua nhanh chậm, mười tháng kể từ khi Thẩm dâng sớ từ quan, nhưng bên lại vẫn luôn có ý kiến gì. Thẩm cũng hề gấp gáp, lời đồn đãi trong triều lại vẫn nhao nhao ngừng.

      Hôm ấy Nghiêm Học Trung đến thăm, Thẩm đọc sách, thấy tới, cũng mang máng đoán được là vì chuyện gì.

      Đương nhiên Nghiêm Học Trung cũng hy vọng từ quan về quê, Thẩm lại : "Hồi trước thi làm quan cũng phải vì vinh hoa phú quý, mấy năm nay những điều nên lĩnh hội cũng lĩnh hội được. Sức lực người có hạn, ở vị trí này, có thể còn có địa phương khác để dung thân, đạt thành nguyện vọng. Huống chi trong triều giờ, nhân tài xuất tầng tầng lớp lớp, bệ hạ cần sợ có ai kế tục mà thể chuẩn tấu."

      Nghiêm Học Trung là tâm phúc của Hoàng thượng, hôm nay Thẩm tới trình độ này, tỏ là muốn Nghiêm Học Trung chuyển lời lại cho Hoàng thượng.

      đứng dậy muốn tiễn khách, cửa thư phòng lại bị gõ vang dội, nhũ mẫu vội vàng : "Tướng gia, e là phu nhân muốn sinh!"

      Thẩm sửng sốt, vội vàng mở cửa ra ngoài: “Ta tìm bà mụ ngay, ngươi trông chừng chút.”

      Nghiêm Học Trung thấy thế, ra cửa cùng với , vừa định cáo từ, phía tây lại có con ngựa chạy vội tới. Nghiêm Học Trung hơi nghiêng đầu, thấy đó là Ngưu quản gia trong phủ, liền hỏi câu: “Sao vậy?”

      Thời tiết lạnh như vậy, nhưng Ngưu quản gia lại ra đầu đầy mồ hôi. Ông lau mồ hôi vội vàng : " gia, đại tiểu thư sắp sinh, ngài về mau !"

      Tác giả có lời muốn :

      Hoán Hoán: Ta là ca ca.

      Hồi Cam : Ngươi nằm mơ, ta là tỷ tỷ.
      Lim-0403, banhmikhet, Phong Vũ Yên10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :