1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      Chương 91-1: Long Phượng cùng ngâm
      Editor: ๖ۣۜJmiuღ

      Kỳ nàng biết, đây là Tử Tình cố ý. cùng nàng cũng chỉ là vì cùng đường mà thôi, tại đến Danh Kiếm Sơn Trang rồi, mà Tử Tình lại có chuyện mình muốn làm, tự nhiên thể cùng chung chỗ với nàng được, lúc này bầu trời dần dần tối, Tử Tình lặng yên tiếng động xâm nhập vào trong Danh Kiếm Sơn Trang, nàng dừng chân cây đại thụ, đôi mắt tĩnh mịch nhìn đám người ồn ào kia tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.

      Bỗng nhiên, lọt vào trong đáy mắt nàng là bóng người xuất trăm ngàn lần trong đầu của nàng, ánh mắt trong suốt bình tĩnh lên vẻ mừng rỡ kích động sát. Phụ thân! Trong lòng nàng thầm hô, muốn lên nhào vào trong ngực của Phụ thân nàng, kể lể tất cả mọi chuyện mấy năm qua, nhìn thấy Phụ thân còn có tinh thần vô cùng phấn chấn thần và thái khiếp người của năm xưa, trong lòng nàng khẽ chua xót. Những năm qua, có phải cuộc sống của phụ thân trôi qua cũng được tốt hay ?

      Trang chủ của Danh Kiếm Sơn Trang ra, ôm quyền cùng mọi người cười , sau khi kêu gọi mọi người ngồi xuống, lúc này mới tới chính giữa, nơi bầy Danh Kiếm, đưa tay lên ra hiệu, sân bãi vốn ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại.

      "Các vị, được các vị để mắt, đặc biệt từ các nơi tới tham gia đại hội phẩm kiếm của Danh Kiếm Sơn Trang, Bạch mỗ - ta cảm kích khôn cùng, tối nay đại hội phẩm kiếm, ngoại trừ mười thanh Danh Kiếm ở ngoài, ta còn đặc biệt vì đại hội phẩm kiếm lần này của Danh Kiếm Sơn Trang tạo ra trăm thanh bảo kiếm cùng các loại binh khí, các vị có thể dựa theo sở trường của mình mà lựa chọn binh khí, hình thức vẫn như các năm trước, người trả giá cao được." thanh mang theo Huyền khí truyền khắp mỗi khắp ngõ ngách, truyền vào trong tai của mọi người ở trong sân cách ràng.

      Có người chờ ở phía dưới nhịn được, cao giọng hô hào: "Trang chủ, nhanh bắt đầu ! Chúng ta chờ lâu lâu lắm rồi!"

      "Ha ha ... được." Bạch Trang chủ của Danh Kiếm Sơn Trang nở nụ cười rồi phất cái tay, hồng y nữ tử có bộ dáng xinh đẹp bước lên trước, đến phía trước mấy trăm Danh Kiếm, còn bản thân bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Mặc Thành Hiên, ôm quyền cười với hai vị bảo chủ ở bên cạnh.

      "Mấy vị đường xa tới đây, xin mời các vị ở lại trong sơn trang nghỉ ngơi mấy ngày, cũng để cho Bạch mỗ làm tốt hết sức tư cách của chủ nhà, đáp tạ lại mấy vị nể mặt." Bạch Nhất Kiều cười .

      "Bạch huynh khách khí rồi, chúng ta cũng muốn đến xem Bảo kiếm mới mà Danh Kiếm Sơn Trang vừa chế tạo ra, có thể đánh cuộc lần xem hình dáng thanh bảo kiếm ra sao, với lại cũng là để mở rộng tầm mắt nữa." Mặc Thành Hiên trầm giọng cười , ở mặt của thời gian tựa hồ để lại bất kỳ dấu vết gì, vẫn là vẻ mặt chính trực uy nghiêm như vậy, chẳng qua là so với mấy năm trước, sâu thẳm trong đáy mắt có nhiều hơn chút ưu thương.

      Bảo chủ Lạc Gia Bảo ngồi ở bên cười ha hả : "Ha ha, đúng đúng! Binh khí của Danh Kiếm Sơn Trang đứng thứ nhất đại lục, nhìn các hào kiệt này chút biết, họ cố ý từ các nơi khác chạy tới đây, danh tiếng của Danh Kiếm Sơn Trang tốt thế nào, cả đại lục đều biết, ngay cả tiểu nha đầu nhà ta cũng , chọn binh khí nhất định phải là của Danh Kiếm Sơn Trang, binh khí khác tặng cho nó, nó cũng muốn."

      Nghe vậy, Bạch Nhất Kiều cười : "Lạc huynh nhà huynh chỉ có vị thiên kim, lại bái sư tận Thiên Sơn, nhớ khi còn bé nó cũng cùng Lạc huynh tới đây, còn ngọt ngào gọi ta Bạch thúc thúc, tiểu nha đầu kia dáng dấp xinh đẹp lại khả ái, ta vừa gặp thích, ngày khác huynh cho con bé đến đây chọn thanh kiếm hợp ý nó , coi như là ta - thúc thúc này đưa cho lễ vật cho con bé ."

      Lạc bảo chủ cười : "Ha ha, Lạc mỗ tạ ơn ý tốt của Bạch huynh, quên mất Bạch huynh, ta chưa cho Bạch huynh biết nhỉ? Ba năm trước đây ta từng mua của huynh thanh nhuyễn kiếm thượng hạng, thanh nhuyễn kiếm kia chính là cho tiểu nha đầu kia đấy, nó vẫn coi như bảo bối, cho tới bây giờ đều là vật bất ly thân của nó, lần này ta nghe Danh Kiếm Sơn Trang mở đại hội phẩm kiếm, cố ý đón nó từ núi xuống, vốn muốn nó cùng ta tới đây, ai ngờ nửa đường biết nó chạy đâu chơi, nha đầu kia, rất là ham chơi ."

      Vừa , Lạc bảo chủ lại cười ha hả : "Ta biết con trai của Bạch huynh cũng học nghệ ở Thiên Sơn, hôm nào đó chúng ta để cho hai đứa này quen biết chút như thế nào?"

      "Chuyện này là đương nhiên rồi, tiểu nhi hôm nay cũng trở về rồi, lát nữa ta để cho nó ra bái kiến mấy vị." Bạch Nhất Kiều cười .

      Lôi gia chủ ở bên nghe được bọn họ chuyện với nhau, khỏi lắc đầu, giọng oang oang cười : "Được rồi, hai vị huynh đài, tối nay là đại hội phẩm kiếm, hai huynh lại giống như muốn làm thông gia với nhau vậy."

      Lời này vừa ra, làm cho mấy người khẽ giật mình, tiếp theo cười ha ha tiếng, rồi dừng lại đề tài này, đặt lại tinh thần của mình ở phía đài kiếm.

      Mặc Thành Hiên ngồi ở bên cạnh nhìn các loại binh khí đài, vừa rồi nghe Lạc bảo chủ đối thoại với Bạch Trang chủ, chợt giật mình, nếu như Mặc Mặc của ở chỗ này biết con bé thích dạng gì binh khí gì đây? Người đêm đó tới đưa tin, rốt cuộc là ai? Mặc Mặc theo có được học võ hay ? năm năm rồi, nó có khỏe ? cao bao nhiêu đây?

      đài, lúc này mọi người chú tâm đến các loại ra binh khí ở giá, từng món từng món binh khí mới được giao cho chủ nhân mới, lấy được vũ khí hợp ý, trong lòng mọi người ai cũng mừng rỡ, mà Danh Kiếm Sơn Trang bán được binh khí với giá cao, kiếm tiền vào cũng nhiều, tất nhiên cũng rất mừng rỡ, nhìn binh khí đài liên tục được người ta dùng giá cao mua , dần dần, tiếng ra giá cũng ít , cũng tại lúc này, hồng y nữ tử xinh đẹp đứng ở đài lại lần nữa lên tiếng.

      "Các vị, tiếp theo, tiểu nữ xin giới thiệu với các vị mười thanh Danh Kiếm." thanh êm ái mang theo chút mị hoặc, ánh mắt mị quét qua mọi người ở phía dưới, cuối cùng nàng bước lên trước, kéo miếng vải lụa màu đỏ che đậy mười thanh Danh Kiếm xuống dưới, nhất thời, mười thanh Danh Kiếm hình dáng khác nhau xuất ở trước mặt mọi người.

      "Xoạt! Mười thanh Danh Kiếm này quả là thanh kiếm bình thường thể so sánh được, mà kiếm thường so với bảo kiếm này, chính là khác biệt của trời và đất" Đáy lòng của mọi người kinh ngạc hô lên tiếng, từng ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm mười thanh Danh Kiếm đài, mười thanh Danh Kiếm này, ai ai cũng muốn, nhưng phải ai cũng có thể lấy được, coi như là ngươi nhìn trúng, ngươi cầm được, cũng tương đương nó vô dụng với ngươi.

      "Đó là tất nhiên, bằng làm sao Danh Kiếm Sơn Trang dám gọi nó là Danh Kiếm đây! Kiếm tốt, đúng là kiếm tốt, Nhưng có mấy người có thể lấy nó ?"

      "Có lẽ tối nay có thể có người lấy được trong những bảo kiếm này cũng chừng, dù sao đêm nay cũng có người trước đó chưa từng tới đây."

      "Các vị, đây là mười thanh Danh Kiếm của Danh Kiếm Sơn Trang, tiếp đây, ta -Hồng Phiến giới thiệu cho mọi người chút về mười thanh Danh Kiếm này." Hồng y nữ tử vừa , vừa tới trước mặt của thanh kiếm thứ nhất: "Đây là thanh bội kiếm dành cho nam tử, được đặt tên là Trảm Nguyệt, thân kiếm được Huyền thiết chế tạo, chém sắt như chém bùn, vô cùng sắc bén, bên ngoài kiếm được khảm ba viên lam bảo thạch, lại có có hoa văn điêu khắc tuyệt đẹp, từ sau khi Trảm Nguyệt được chế tạo xong, kiếm vừa được nung xong, chưa người nào có thể rút ra."

      "Thanh thứ hai, là Viên Nguyệt Loan Đao, là để nữ tử sử dụng, thân đao như trăng rằm, đồng dạng do Huyền Thiết chế tạo, đao được nung nấu tinh xảo, được nạm hoàng bảo thạch, sau khi chế tạo xong, vẫn luôn chưa có người có thể rút nó ra."

      Hồng Phiến đứng ở đài, đón lấy thanh lại giới thiệu thanh, mười thanh Danh Kiếm, được phân biệt khác nhau và tên cũng khác nhau, mọi người ở phía dưới rất hứng thú nghe, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn mười thanh Kiếm kia.

      Mà Tử Tình đứng mà nhánh cây, khôi phục lại kích động trong lòng nàng, ánh mắt cũng rơi vào mấy thanh Kiếm đài, nhưng, lại phải chằm chằm vào mười thanh Danh Kiếm kia, mà là nhìn thanh Danh Kiếm ở chính giữa, đó là thanh Nhuyễn kiếm.

      Thanh nhuyễn kiếm này là dành cho nữ tử, thân kiếm biết là dùng gì chế tạo thành, chỉ thấy thân tuyết trắng, bởi vì khoảng cách quá xa, nàng chỉ nhìn thấy được thân Kiếm sắc bén kia dường như còn điêu khắc cái gì đó, lại thể thấy , thanh nhuyễn kiếm kia mặc dù có tuyệt đẹp, nhưng thân kiếm lại tản mát ra chút kiếm khí khiếp người, lạnh lẽo thấu xương, viên Dạ Minh Châu ở đằng kia chiếu rọi xuống, làm cho thân kiếm xuất chút sáng ánh sáng trắng như tuyết, chỉ liếc mắt cái, nàng nhìn trúng thanh kiếm này, chỉ là, khi nghe hồng y nữ tử kia giới thiệu xong mười thanh Danh Kiếm, nhưng lại chưa thấy nàng ta giới thiệu thanh Nhuyễn kiếm kia, trong lòng nàng hơi nghi hoặc.


      Sao nàng ta lại giới thiệu thanh Nhuyễn Kiếm kia vậy?


      "Hồng Phiến nương, còn thanh Kiếm còn lại kia sao? Tại sao nương chưa giới thiệu?" Người phía dưới dường như cũng tò mò, thanh hỏi ngừng.


      Hồng y nữ tử kia liếc mắt nhìn Bạch Nhất Kiều cái, thấy gật đầu, lúc này mới : "Thanh kiếm này, được đặt tên là Phượng ngâm Kiếm, cùng Long ngâm Kiếm là đôi, cũng là đôi Danh Kiếm duy nhất ở Danh Kiếm Sơn Trang chúng ta, Phượng ngâm kiếm và Long ngâm Kiếm được chế tạo từ huyền băng thiết ngàn năm, chính là do đích thân Trang chủ chế tạo ra, tất cả hai thanh kiếm, đều có kiếm khí lạnh bức người, có băng hàn khí cường đại, nếu người nào mà có lực lượng Huyền Khí hùng hậu, tùy tiện chạm vào đều bị khí lạnh thân kiếm gây thương tích."


      Nghe thấy nàng như vậy, đáy lòng mọi người đều thầm kinh ngạc, Huyền băng thiết ngàn năm, đây chính là Thượng Cổ thần thiết, trước kia từng nghe khối ngàn năm Huyền băng thiết như vậy, nhưng có ai biết tung tích, hóa ra là nó được chế tạo thành đôi Long Phượng Kiếm! Huyền băng thiết ngàn năm, Huyền thiết bình thường thể so sánh được, nghĩ tới thanh Nhuyễn Kiếm kia lại có lai lịch lớn như vậy.


      Nhưng ở đây lại chỉ thấy có thanh Kiếm, có người hỏi: "Vậy làm sao ở đây lại chỉ có thanh Kiếm vậy? Còn thanh Long ngâm kiếm ở đâu vậy?"


      "Long ngâm kiếm nhiều năm trước bị người khác lấy mất." Bạch Nhất Kiều vốn ngồi ở chính giữa cùng mấy vị trang chủ vừa bước lên trước vừa , đối mặt với mọi người, : "Các vị, nếu như các vị có hứng thú với thập đại Danh Kiếm, cũng có thể lên thử lần, chỉ cần ai có thể rút được trong những thanh Kiếm ở đây, như vậy Danh Kiếm đó thuộc về các ngươi."

      "Trang chủ, vậy còn Phượng ngâm kiếm này sao đây?"


      "Phượng ngâm kiếm cũng thế, chỉ có điều, lúc trước Hồng Phiến cũng qua, toàn thân Phượng ngâm kiếm là hàn khí, phải là ai cũng có thể lấy được, còn điều nữa chính là Phượng ngâm kiếm là nhuyễn kiếm thuộc về nữ tử, thân Long ngâm kiếm chạm trổ hình con rồng bay lượn bầu trời, còn thân Phượng ngâm kiếm chạm trổhình con phượng hoàng trông rất sống động giương cánh bay lượn, nếu như các ngươi cảm thấy có hứng thú, cũng có thể thử lần, chỉ có điều Bạch mỗ muốn trước, nếu như các vị bị Phượng ngâm kiếm gây thương tích, vậy Danh Kiếm Sơn Trang chịu trách nhiệm."


      " Được ! như vậy, ta đây thử tới trước lần!" tên hán tử trong đám đông lớn tiếng hô hào, đồng thời từ trong đám người đứng lên, bước lên trước, đến trước mặt hồng y nữ tử, hồng y nữ tử đưa tay ra dấu mời, còn chính mình lui sang bên.


      Tên kia hán tử vốn chỉ nhìn Phượng ngâm kiếm cái, liền đưa ánh mắt rơi vào thập đại Danh kiếm. Phượng ngâm kiếm kia tuy tốt, nhưng là bội kiếm của nữ tử, muốn cũng vô dụng, hay là thử thập Đại danh kiếm này chút, bước lên trước bước nữa, xúc động nhìn đám bảo thạch quý giá phát sáng được khảm bảo kiếm, ánh mắt của chợt lóe lên, bảo thạch mỗi thanh kiếm ở Danh Kiếm Sơn Trang đều có giá trị liên thành, thập đại Danh kiếm này lại càng cần phải ! Chỉ cần lần này mình rút được thanh là của mình, thế nào nữa cũng phải rút thử lần.


      đưa tay vươn tới thanh đầu tiên tên Trảm Nguyệt, vốn nghĩ mình có thể cầm lấy, ai ngờ thanh Kiếm này trông vậy mà trọng lượng tựa như ngàn cân, thầm vận dụng Huyền khí, ai ngờ lại bị phản ngược trở về, toàn thân bị lùi lại ba bước, lòng bàn tay tê rần, đưa tay lên nhìn, thấy lòng bàn tay của mình bị Huyền khí phản ngược trở lại làm bị thương, máu tươi chảy ra, gượng gạo chịu đau đớn.


      Trong lòng kinh hãi, ánh mắt nhìn lên những thanh kiếm còn lại, dám tùy tiện tiến lên. Thập đại Danh Kiếm, quả là phi phàm!


      Mọi người xung quanh thấy thế, người nào tham gia cũng cảm thấy kỳ quái, còn người chưa tham gia nhân trong lòng vạn phần khiếp sợ, thập đại Danh Kiếm này vậy mà cũng đả thương người? Vậy , những ai muốn lên trước thử rút kiếm, chẳng phải khả năng bị thương rất cao hay sao?


      Trong lúc nhất thời, bởi vì nhìn thấy đại hán kia ngốc trệ ở đài, người chung quanh thấp giọng thầm, ai dám tự ý lên nữa. Danh Kiếm tất nhiên là rất hấp dẫn người, nhưng mà mạng sống càng quan trọng hơn, nếu như sơ ý chút bị bị thương nghiêm trọng, đây chẳng phải là được đền bù lại còn bị mất mát hay sao?


      "Các vị, còn có ai còn muốn lên thử nữa ?" Bạch Nhất Kièu cười , ánh mắt xẹt qua đám người ở dưới.


      "Ta muốn!" Lúc này, nam tử thân mặc cẩm y lên trước, đến trước mặt Bạch Nhất Kiều : "Bổn công tử ngược lại rất muốn thử lần."


      "Ha ha, công tử mời." Bạch Nhất Kiều cười , đưa tay ra dấu mời.


      Cẩm y công tử kia lên trước, ánh mắt xẹt qua mười thanh Danh kiếm, cuối cùng dừng lại ở Thanh bảo kiếm, tay vận lên chút Huyền khí, rồi vươn tay dò xét Thanh kiếm kia, lúc mọi người ngừng thở dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy vậy mà dễ dàng cầm lên Thanh kiếm kia, nhưng, khi tính toán rút kiếm ra, làm thế nào cũng rút ra được, gương mặt vốn mang theo vài phần ý cười, cũng ngay tức khắc cứng đờ lại, thử vài lần vẫn cách nào rút ra được, khỏi khẽ thở dài tiếng, thả trở về thanh kiếm, tiếc hận : "Xem ra ta cùng với những Danh Kiếm này vẫn là vô duyên."


      Tiếp đó, lại có vài người tiến lên thử kiếm, nhưng thực lực lại quá yếu nên toàn bị Kiếm gây thương tích, cũng có người chạm nổi vào Thanh kiếm, thấy ai có thể lấy bất luận Thanh bảo kiếm nào, mọi người dần dần cũng mất hi vọng.


      Cùng lúc đó, ở trong hậu viện của Danh Kiếm Sơn Trang, lúc này Lạc Tinh Ninh thân y phục màu hồng nhạt ngó dáo dác ở khắp nơi tìm kiếm thân ảnh màu trắng của Tử Tình, vừa nàng vừa giọng lẩm bẩm: "Như thế nào lại thấy tăm hơi đâu vậy?"


      người thiếu niên mặc áo gấm lặng yên tiếng động tới gần nàng, ở sau lưng nàng tò mò hỏi: "Cái gì thấy?"


      "Tỷ tỷ của ta nha, vừa rồi ràng nàng vẫn còn ở đây, ai ngờ lát sau thấy tăm hơi, cũng biết nàng ở chỗ này có bị lạc đường hay ." Nàng thuận miệng đáp lời, sau đó mới phản ứng lại, nhảy dựng lên kêu tiếng, nhanh chóng lui về phía sau vài bước, duỗi ra ngón tay trắng nõn ra chỉ vào gương mặt thiếu niên tuấn lãng nở nụ cười: "Ngươi ngươi ngươi là ai vậy? Sao lại biết lễ phép như vậy! Đột nhiên xuất sau lưng người ta muốn hù chết người à!"


      "Ha ha, ta là Bạch Vân Phi, trông thấy ngươi qua lại ở nơi này, nên muốn tới hỏi chút ngươi tìm cái gì, ra là ngươi ở đây tìm tỷ tỷ của ngươi, tỷ tỷ của ngươi hình dáng ra sao? Hay là ta giúp ngươi tìm thế nào?" Bạch Vân Phi cười hỏi, nụ cười tuấn tăng thêm vài phần thân thiết, khiến người khi nhìn thấy buông xuống cảnh giác.


      "Ngươi chính là Bạch Vân Phi? Thiếu chủ của Danh Kiếm Sơn Trang? Ngươi phải ở Thiên Sơn học võ hay sao? Như thế nào lại chạy về đây?"


      Hử? Cái chữ Thiếu Chủ này làm cho ánh mắt Bạch Vân Phi nhàng lóe lên cái, cười : "Đương nhiên là bởi vì đại hội phẩm kiếm lần này, đúng rồi, ngươi tên là gì? Là thiên kim nhà nào?"


      "Ta tên là Lạc Tinh Ninh, là người Lạc gia bảo, phụ thân ta ở phía trước, ta tuyệt đối phải vụng trộm chạy vào đây." Nàng vừa , vừa sợ bị hiểu lầm nàng trộm chạy vào đây, mà xác thực, nàng vốn có cùng phụ thân của nàng tới đây, chỉ thừa dịp nhân lúc đông người mà chen lấn vào đây thôi.


      "Ờ! ra là người của Lạc gia bảo." Bạch Vân Phi cười , trong lòng cũng thầm nghĩ, theo như được biết, Lạc gia bảo chỉ có vị tiểu thư, chính là Lạc Tinh Ninh, cũng giống như đều ở Thiên Sơn học võ, như vậy, vị tỷ tỷ trong miệng nàng là ai? Trong lòng khẽ xoay chuyển cái, liền : "Mặc dù ta chưa thấy qua tỷ tỷ của ngươi, nhưng ta từng nghe Phụ thân của ta qua, ngươi cũng giống như cũng là đệ tử Thiên Sơn, như vậy, chúng ta còn là đồng môn sư huynh muội đấy! Hơn nữa ta với đại ca ngươi - Lạc Thiểu Tường cũng là bạn tốt, ở Thiên Sơn thể quen biết ngươi, ở chỗ này nhận biết, âu cũng là duyên phận, ngươi tìm người, ta đây dẫn ngươi tới xem đại hội phẩm kiếm! Có lẽ gặp được tỷ tỷ của ngươi ở đó cũng nên."


      Lạc Tinh Ninh nghe xong, đôi mắt to xinh đẹp nhanh chóng chớp cái, gật đầu : " ra ngươi là bằng hữu của đại ca ta! Cũng được, dù sao cái viện này ta tìm kiếm mấy lần rồi, mà vẫn tìm được tỷ tỷ của ta."


      Hai người về phía trước, Bạch Vân Phi ở bên hỏi: "Ngươi vẫn luôn gọi tỷ tỷ, chỉ có điều ta nhớ , Lạc gia bảo trừ đại ca ngươi ra, cũng chỉ có ngươi mà thôi, vậy từ đâu ngươi lại có tỷ tỷ nữa vậy?"


      Vừa nhắc tới chuyện này, Lạc Tinh Ninh khỏi nở nụi cười, cặp mắt xinh đẹp híp thành đường thẳng, cười hì hì : " đường ta mới nhận thức nàng đấy, dáng dấp nàng rất đẹp, tỷ tỷ của ta sau này lớn nên nhất định là người đẹp nhất."


      Nghe thấy nàng như thế, Bạch Vân Phi khẽ giật mình: "Ngươi phải là gặp ai có dáng dấp đẹp, cứng rắn ép buộc người đó nhận là tỷ tỷ của mình chứ ?" Có loại nhận thức tỷ tỷ như vậy sao? Lạc Tinh Ninh này lớn cũng được coi như là mỹ nhân bại hoại rồi, vậy nữ tử so với nàng còn đẹp hơn? là như thế nào? Trong lòng Bạch Phi Vân, khỏi nhóm lên tia hiếu kỳ.


      "Cái gì cứng rắn ép buộc nhận là sao? Thế nhưng mà dọc đường ta gọi nàng là tỷ tỷ, nàng đều có phản đối mà." Nàng đắc ý , vốn nàng xác thực chính là thấy Tử Tình lớn lên xinh đẹp quá mới cứng rắn ép buộc Tử Tình nhận thức mình, chỉ là dọc đường cùng nhau, tuy rằng nàng cảm giác Tử Tình có chút lạnh lùng, nhưng cảm giác lại cũng tệ cho lắm.


      "Ờ? Vậy tỷ tỷ của ngươi tên gì? Là tiểu thư nhà nào?" Bạch Vân Phi chớp mắt nhìn nàng.


      "Ah!" Trong lúc đó, Lạc Tinh Ninh kinh hô tiếng, bước chân cũng dừng lại.


      "Làm sao vậy?" Thấy thế, Bạch Vân Phi cũng dừng lại nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, ra muội muội của Thiểu Tường lớn lên lại đáng như vậy, khuôn mặt nhắn đáng của nàng, sao lại có thể biến hóa ra nhiều biểu cảm như vậy?

      Last edited: 3/1/16
      Alice Nguyen, Dinhloannữ sinh 9x thích bài này.

    2. nữ sinh 9x

      nữ sinh 9x Well-Known Member

      Bài viết:
      590
      Được thích:
      678
      lâu lắm mới được gặp nàng, thank nàng, ngày càng hót

    3. maixuan

      maixuan New Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      20
      Ồ oh. Quá lâu rỗi lại thấy có chương mới. Mừng quá xá. Tiếp tục cố gắng nhé bạn. Mong chờ chương tiếp

    4. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      CHƯƠNG 91-2: LONG PHƯỢNG CÙNG NGÂM

      EDITOR: ๖ۣۜJMIUღ

      "Ta quên hỏi tỷ tỷ của ta tên là gì, ở nơi nào rồi! Nếu như chút nữa tìm được nàng, chẳng phải là sau này ta cũng tìm được rồi sao? được được, ta phải mau đến phía trước nhìn chút." xong, nàng cũng thèm để ý tới Bạch Vân Phi nữa, dưới chân khẽ nện xuống cái, nhanh chóng phóng về phía trước.


      Nghe như vậy, Bạch Vân Phi khẽ run, tiếp đó khẽ cười tiếng, đồng thời cũng vận dụng khinh công bay theo nàng, nhanh chóng đuổi theo cước bộ của nàng.


      Đại hội phẩm kiếm, lúc này dần dần yên tĩnh trở lại, bởi vì có ít người muốn lên đài thử rút kiêm lần, nhưng vẫn cách nào lấy bất kỳ thanh Danh Kiếm, dưới đài mọi người nghị luận ầm ĩ, nhưng còn ai muốn lên trước thử rút kiếm, Bạch Nhất Kiều trầm giọng hỏi: " biết các vị ngồi ở đây, còn có ai muốn lên đài nữa ?" Đại hội phẩm kiếm cũng phải mỗi năm đều có, bỏ lỡ lần này, vậy phải chờ rất lâu đấy.


      Tử Tình đứng ở cây thấy còn ai tiến lên thử rút kiếm, ánh mắt tĩnh mịch của nàng khỏi rơi vào thanh Phượng ngâm kiếm kia, thấy phía dưới nhiều người của các môn các phái như vậy, ánh mắt nàng nhàng chớp chớp, vận lên Huyền Khí trong cơ thể, mũi chân đạp cái ở cành cây, thân ảnh màu trắng ở giữa trung bay xuống, ở trong bóng đêm phá lệ nổi bật, càng giống như tiểu tiên nữ vậy, tay áo lướt , nhàng rơi xuống đất.


      nữ hài tử đột nhiên xuất làm cho mọi người hơi ngẩn ra, thấy nàng thân y phục màu trắng, chỉ chừng mười tuổi, dung nhan còn chưa có nẩy nở nhưng vẫn có thể tuyệt sắc, tinh xảo như mảnh điêu khắc tinh tế của trời cao vậy, nữ hài chừng mười tuổi đột nhiên xuất ở cục diện như vậy, mà chút mất bình tĩnh, cặp mắt thanh đạm u lãnh, yên ả như hồ nước, vô hình hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, trán nàng tản mát ra luồng khí bình tĩnh tự nhiên.


      Mọi người ở đây cũng là người có chút địa vị đại lục, thấy có người đột nhiên xông vào, trừ quan sát ra, chính là kiểm tra tu luyện của người này, ai ngờ lại ai có thể nhìn ra chút gì, trong lòng mỗi người khỏi suy nghĩ sâu xa, nữ hài này rốt cuộc là người như thế nào? Khí chất người cùng tuổi của nàng tương xứng, nếu như phải khuôn mặt nhắn tinh xảo tuyệt đẹp của nàng còn mang chút non nớt, rất khó có thể khiến cho người ta tin tưởng, nàng cũng chỉ là nữ tử chừng mười tuổi.


      " Xú nha đầu từ đâu tới? Thậm chí ngay cả Danh Kiếm Sơn Trang cũng dám xông vào!" thanh khinh miệt từ trong đám người truyền ra, trừ những người có địa vị ngồi ở hàng trước trầm mặc đánh giá nàng ra, người phía sau đều kêu gào.


      Tử Tình chậm rãi xoay người, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng quét qua mọi người ở phía dưới, nàng thèm đếm xỉa tới người vừa : "Ta biết người có thể sủa giống chó như vậy đấy."


      "Lại dám so sánh chúng ta với chó! Xú nha đầu là ngươi muốn chết à!" gã đại hán nghiêm nghị hét lên, ánh mắt ngoan nhìn chằm chằm nữ tử áo trắng đứng ở phía trước, người Huyền Khí chuyển động cái, phi thân nhảy lên , đại đao trong tay đầy ác độc chút lưu tình đánh về phía nữ tử áo trắng.


      Mọi người ở xung quanh thấy màn như vậy, cười đau khổ của người khác, đều y hệt nhau, cùng xem kịch vui, nữ tử áo trắng dám so tài với đại hán, biết sống chết!


      Tử Tình liếc mắt nhìn người vung đại đao về phía mình cái, nhàn nhạt cười : "Là ai muốn tìm chết còn chưa trước được đâu!" Vừa dứt lời, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người chỉ thấy nàng phi thân về phía đại hán kia, bóng người ở giữa trung chuyển động cái, từ trước mặt đại hán lắc mình đến phía sau của , bàn tay ngưng tụ luồng Huyền Khí hùng hậu cùng khí thế ác liệt đánh lên lưng của tên đại hán kia.


      "Ầm!"


      "Phốc!"


      Khi nàng dùng chưởng phong ác liệt đánh lên lưng của đại hán kia, thanh nghiêm trọng do trúng chưởng phong lập tức truyền ra, chỉ nghe đại hán kia rên khẽ tiếng, dòng máu tươi bỗng nhiên phun ra, thân thể cũng rơi từ giữa trung xuống, lao xuống đám người đứng ở phía dưới, đám người ở phía dưới khẽ cả kinh rối rít đứng lui sang bên!


      "Ta nhìn lầm chứ? Nàng, nàng chỉ cần dùng chưởng đánh bại tên đại hán kia rồi ư?"


      "Rốt cuộc nữ hài kia là ai? Từ đâu tới? Sao nhìn ra được cấp bậc của nàng?"


      Mà hán tử kia bị chưởng đánh cho hộc máu, giùng giằng từ dưới đất đứng lên, cầm lên đại đao, chuẩn bị tiến lên chém nàng thành mấy khối lớn, lúc lại bị Bạch Nhất Kiều sai người ngăn lại.


      "Bạch trang chủ, ngươi có ý gì? Ngươi muốn che chở cho xú nha đầu kia ư!" Đại hán kia trợn trừng mắt nhìn Bạch Nhất Kiều, thấy mọi người xung quanh nhìn mình bằng ánh mắt nhạo báng, khỏi lên cơn giận dữ.


      Bạch Nhất Kiều cười ha ha: "Vị bằng hữu này, ngươi phải là đối thủ của vị tiểu nương này đâu, ngươi mà cứng rắn muốn tiến lên, chỉ làm mình càng thêm tổn thương mà thôi."


      Nghe như vậy, mọi người khiếp sợ trợn to hai mắt, nhìn về phía nữ tử vận y phục màu trắng kia, có thể để cho Bạch Nhất Kiều như vậy, nữ hài này, nhất định đơn giản! Chẳng lẽ bọn họ cũng nhìn ra cấp bậc của nàng, xem ra nàng đúng là thâm tàng bất lộ! Trong lòng bọn họ thầm vui mừng vì lúc trước mình giống đại hán kia khiêu khích nàng, thua là chuyện , mà là thua ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt mũi coi như mất hết.


      Khi thân ảnh của nàng từ giữa trung phiêu nhiên bay xuống, mặt của nàng cũng quay về phía Mặc Thành Hiên ngồi, Mặc Thành Hiên vốn ngồi ở hàng ghế phía trước, con ngươi hơi co lại, thân thể theo bản năng đứng lên khỏi chỗ ngồi, ánh mắt ra chút khiếp sợ, kinh ngạc cùng dám tin tưởng, bàn tay nằm trong ống tay áo bất tri bất giác khẽ run run, trong lòng giống như có cuồng phong bão tố vậy, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm kia thân ảnh màu trắng, nhìn chằm chằm khuôn mặt có vài phần giống như phu nhân của .


      Mặc Mặc! Là nữ nhi của Mặc Mặc! tuyệt đối thể nhận nhầm được! Gương mặt kia, cùng Nhu Nhi có mấy phần giống nhau, từ lúc mũi chân của con bé chạm xuống đất, con bé làm như vô tình liếc mắt nhìn , nhưng ràng có lộ ra chút kích động khó che giấu được, có nhìn lầm! Đây nhất định là nữ nhi của ! Nhất định là Mặc Mặc của !


      Người xung quanh thấy Mặc Thành Hiên khác thường, tất cả ràng cho lắm nhìn về phía , thấy kích động nhìn mữ tử vận y phục màu trắng kia, Trang chủ Ngọa Long Sơn Trang nghi ngờ, trầm giọng kêu tiếng: "Mặc huynh, huynh biết nữ hài này sao?" Nữ hài này có thể chưởng đả thương tên đại hán kia, có thể tưởng tượng được thực lực nhất định là yếu, tuổi còn mà có thể có tu vi như thế, là khiến cho người ta kinh ngạc.


      Biết! Làm sao biết chứ? Đó là nữ nhi của ! Sâu trong đáy lòng Mặc Thành Hiên thầm , nhưng là nhìn vẻ mặt của Mặc Mặc, tựa hồ muốn để cho người ta biết nàng chính là nữ nhi của . Nhớ tới lời người kia trong đêm khuya năm năm trước, hết sức đè xuống kích động trong lòng: ", quen biết, ta chỉ hơi kinh ngạc vì tiểu nương này tuổi còn , mà lại có thân thủ như vậy thôi, là quá bất ngờ."


      Mặc Mặc của , chắc hẳn mấy năm qua chịu ít khổ rồi? Thân pháp và chưởng phong ác liệt của con bé mới vừa rồi, ở chỗ này cũng có mấy người có thể so với con bé. Nghĩ tới đây, tảng đá lớn đặt trong lòng nhiều năm rốt cuộc cũng có thể để xuống được rồi, hôm nay Mặc Mặc có năng lực tự vệ, cứ như vậy , cũng cần lo lắng an nguy của nàng nữa.


      Nghe được lời của Mặc Thành Hiên, lúc này mọi người mới giải thích thắc mắc trong lòng mình, nữ hài này quả thân thủ rất giỏi, mấy người bọn họ cũng nhìn ra nàng tầm thường, có thể chưởng đánh bại tên đại hán, thực lực quả nhiên cường hãn, phải người bình thường nào cũng có thể sánh được, cũng khó trách Mặc Thành Hiên lại kinh ngạc như thế.


      Tử Tình nghe thấy phụ thân nàng vậy, cũng từ từ đè xuống kích động trong lòng cùng tình cảm thấy thân nhân mừng rỡ, nàng hơi hướng gật đầu cái, lộ ra nụ cười, lúc này mới chuyển sang Bạch Nhất Kiều ở bên cạnh: "Trang chủ, ta muốn thử rút thanh Phượng ngâm kiếm của quý trang lần, có được ?"


      Ai ngờ, Bạch Nhất Kiều còn chưa mở miệng, Mặc Thành Hiên đứng ở gần đó mở miệng trước: " được!"


      Nghe như vậy, mọi người lại là sững sờ, sao tối nay Mặc trang chủ lại kỳ quái như vậy?


      Ý thức được thất thố của mình, Mặc Thành Hiên nhìn mọi người cái, cất bước lên trước, tới bên cạnh Tử Tình : "Ngươi chỉ là tiểu nương bé, làm sao có thể cầm nổi cây Phượng ngâm kiếm đây? Bản thân Phượng ngâm kiếm mang theo khí lạnh vô cùng, cẩn thận ngay cả mạng cũng còn." vất vả mới thấy nữ nhi của mình, làm sao có thể để cho nàng mạo hiểm như vậy!


      Nghe vậy, trong lòng Tử Tình ấm áp, khóe môi khẽ cười rộ lên, bây giờ bọn họ là người ngoài cho nên ánh mắt tĩnh mịch của nàng thể nào lên vẻ vui mừng khi gặp lại được phụ thân, nàng giọng : "Ta có thể." Bao nhiêu năm gặp, phụ thân của nàng, trước sau như vẫn thương nàng.


      Thấy vậy, Mặc Thành Hiên khỏi hơi nhíu mày, cuối cùng mới : "Vậy ngươi cẩn thận chút." Vừa , xoay người đứng sang bên, cũng trở lại chỗ ngồi, nếu như lát nữa nàng như bị khí lạnh gây thương tích, có thể ngay lập tức cứu nàng.


      "Ồ? Tỷ tỷ của ta! Tỷ tỷ của ta ở chỗ này!" Lạc Tinh Ninh nhìn thân ảnh màu trắng đứng ở trước mặt, chút nghĩ ngợi chuẩn bị chạy lên, ngờ bị người ở phía sau kéo lại, khỏi quay đầu trợn mắt giận dữ : "Ngươi làm gì? Thả ta ra! Ta phải tìm tỷ tỷ của ta!"


      "Bây giờ được, ngươi nhìn thấy nàng muốn thử rút kiếm sao? cẩn thận hại nàng mất mạng đấy." Bạch Vân Phi vừa kéo nàng vừa , ánh mắt cũng hướng lên đài nhìn nữ tử áo trắng kia, ánh mắt khỏi có chút kinh diễm, quả là đẹp người! Khó trách lúc nãy Lạc Tinh Ninh vẫn lẩm bẩm dung mạo của tỷ tỷ nàng rất đẹp, nếu như thêm mấy năm nữa, chắc hẳn nàng đẹp nghiêng nước nghiêng thành!


      Nghe Bạch Vân Phi như vậy, khuôn mặt nhắn Lạc Tinh Ninh hơi chau lại, cắn cắn môi, tiến lên, cùng đứng ở chỗ nhìn, tính toán đợi lát nữa tiến lên hỏi nàng, rốt cuộc nàng tên là gì? Nếu như muốn tìm nàng, vậy phải nơi nào mới có thể tìm được nàng?


      "Ha ha, nếu như vậy, tiểu nương, xin mời!" Bạch Nhất Kiều nhìn Mặc Thành Hiên chút, cười ha hả với nữ tử áo trắng ở trước mặt, trong lòng hơi nghi hoặc chút, chẳng lẽ Mặc trang chủ biết nữ hài này? Chỉ có điều khinh công của nữ hài này, khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, ngay cả tiểu tử nhà , chỉ sợ cũng kém hơn so với nàng.


      Nghe được lời của Bạch trang chủ, mọi người ở phía dưới khỏi cũng đưa ánh mắt nhìn nữ hài vận y phục màu trắng kia, nữ hài bé như vậy, lại cũng dám đánh chủ ý lên Phượng ngâm kiếm, sợ bị kiếm phản kích làm tổn thương ư?


      Mà Bạch Vân Phi cùng Lạc Tinh Ninh đứng ở bên nhìn, thấy nàng đến chỗ thanh Phượng ngâm kiếm, lúc này mới biết nàng lại là muốn rút thanh Phượng ngâm kiếm kia, trong lòng hai người cũng vô cùng khiếp sợ, Phượng ngâm kiếm kia là do Hàn Băng Huyền ngàn năm chế tạo, khí lạnh bức người, sơ ý chút, có thể ngay cả mạng sống cũng còn, lòng can đảm của nàng là rất lớn!


      Ở dưới ánh mắt của mọi người, Tử Tình tới trước mặt thanh Phượng ngâm kiếm, ánh mắt sắc bén kia lên chút đánh giá hàn quang thân kiếm, quả nhiên thân kiếm chạm trổ con phượng hoàng trông rất sống động, thân kiếm mỏng như cánh ve, dạ minh châu ở xung quanh chiếu rọi xuống, tản ra luồng ánh sáng khiếp người. Đây quả thanh kiếm tốt! Trong lòng nàng khỏi thầm khen tiếng, nàng lặng lẽ vận lên khí tức Huyền Khí trong cơ thể, ai nhìn thấy trong lòng bàn tay của nàng tràn ngập luồng Huyền Khí hùng hậu, nàng đưa tay lên cầm thanh Phượng ngâm kiếm kia.


      Mặc Thành Hiên ở bên thầm khẩn trương, ngay cả tay lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi, trong mắt che giấu được lo âu. Khi nàng đưa tay lên thanh Phượng ngâm kiếm, lúc này tất cả mọi người xung quanh cho rằng nàng nhất định bị khí lạnh bắn ngược trở lại, lại nghĩ nàng có thể cầm được thanh Phượng ngâm kiếm rút nó lên dễ như trở bàn tay, lặng lẽ đánh giá nó.


      "Nhìn! Nàng cầm lên được Phượng ngâm kiếm!" Người xung quanh khỏi kêu lên, thể tin nhìn kia thân ảnh màu trắng, trong lòng khiếp sợ thôi.


      " thể tin được! Nàng lại có thể rút được Phượng ngâm kiếm? Điều này sao có thể?" Có người dụi mắt cái, thể tin được những gì nhìn thấy, lúc trước có chừng mấy nữ tử muốn lên cầm thử thanh Phượng ngâm kiếm kia, ai ngờ tay còn chưa kịp chạm bị phản kích đánh bay ra ngoài, mà nữ hài này, lại dễ dàng lấy được như vậy, làm cho người ta thể tin được!


      Thấy nàng cũng bị phản kích bị tổn thương, lúc này Mặc Thành Hiên mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng, trong lòng cũng vạn phần kinh ngạc, Mặc Mặc lại có thể lấy được Phượng ngâm kiếm, là cho kinh ngạc! Chỉ có điều chợt suy nghĩ chút, nữ nhi của và Nhu Nhi, làm sao có thể kém cỏi được cơ chứ?


      "Oa! Tỷ tỷ của ta lợi hại!" Lạc Tinh Ninh mừng rỡ hoan hô tiếng, trong mắt giấu được vui vẻ, giống như là người lấy được Phượng ngâm kiếm là nàng vậy.


      Bạch Vân Phi ở bên cạnh nàng, khẽ chớp mắt nhìn nữ hài mặc áo trắng kia, đáy lòng cũng khó giấu được vẻ kinh ngạc, thanh Phượng ngâm kiếm để ở Danh Kiếm Sơn Trang bao lâu, tất nhiên biết , nhiều năm qua như vậy đều có ai có thể lấy được thanh kiếm này, nghĩ tới ngày hôm nay lại có nữ hài lấy được, chẳng qua là, nữ hài này, rốt cuộc là ai?


      Bạch Nhất Kiều từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lại lần nữa đưa mắt quan sát nữ hài ở trước mặt, nở nụ cười trầm giọng hỏi: "Tiểu nương là rất bản lĩnh, nếu có thể cầm lên thanh Phượng ngâm kiếm, vậy từ lúc này trở thanh Phượng ngâm kiếm chính là của tiểu nương rồi, chẳng qua là ta chưa thỉnh giáo, tiểu nương là người nơi nào, tên họ là gì? Là người kế thừa nơi nào?"


      Ánh mắt Tử Tình dời khỏi thanh Phượng ngâm kiếm, từ từ nâng mắt nhìn Bạch Nhất Kiều ở trước mặt cái, lúc này mới nhanh chậm hỏi: "Kiều trang chủ, lúc trước hình như người lấy kiếm phải thân phận của mình phải ?"


      Nghe như vậy, ánh mắt Bạch Nhất Kiều chợt lóe lên, cười : "Ha ha, tiểu nương có thể lấy được Phượng ngâm kiếm, chắc hẳn phải hạng người tầm thường, nhân tài như vậy, Bạch mỗ tất nhiên muốn làm quen chút, biết tiểu nương có thể hay cho ta biết tên họ?"


      "Ta chỉ là người vô danh, đáng giá để Bạch trang chủ phí sức như thế." Tử Tình lạnh nhạt , trước mặt phụ thân nàng giọng điệu của nàng lãnh đạm giống lúc trước chuyện cùng Bạch Nhất Kiều, ngược lại có thêm vài phần thân thiết cùng nụ cười: "Đa tạ Mặc gia chủ trước đó quan tâm, sau này gặp lại." xong, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng điểm mũi chân cái phi thân rời , giống hệt như lúc nàng lặng lẽ xuất vậy, vô tung vô ảnh ( hình bóng). . .



      Mặc Mặc. . .


      Mặc Thành Hiên nhìn bóng dáng nàng rời , trong lòng khỏi nổi lên nồng đậm thương cảm, đêm nay ngoài ý muốn gặp nhau, lại thể nhận nhau, ngay cả chân chính với nhau mấy câu cũng có thời gian, con bé ngay như vậy, lần sau gặp lại, có phải là lúc con bé về nhà hay ?


      Mọi người thấy nữ hài kia rời như gió vậy, chỉ thấy thân ảnh màu trắng bay qua trước mặt mọi người, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, nàng mang thanh Phượng ngâm kiếm biến mất ở trước mắt mọi người, để cho người ta cảm giác như đây chỉ là giấc mộng. . .


      "Tỷ tỷ! Chờ ta chút!" Lạc Tinh Ninh và Bạch Vân Phi đứng đứng ở bên thấy nàng đột nhiên rời , khỏi ngơ ngẩn, nhanh chóng hồi phục tinh thần dùng khinh công đuổi theo.


      Mà Lạc bảo chủ nghe được thanh quen thuộc của nữ nhi nhà mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người màu hồng vút trung, đuổi theo nữ hài vận y phục màu trắng kia, khỏi trầm giọng kêu: "Ninh Nhi, con đâu vậy!"


      "Lạc thế bá cần lo lắng, con mang nàng bình an trở về." Bạch Vân Phi phi thân, đuổi theo hai người bọn họ.


      Nghe thấy vậy, Lạc bảo chủ nhìn , suy nghĩ xem là ai? Bên tai liền truyền tới thanh của Bạch Nhất Kiều: "Ha ha, Lạc huynh cần lo lắng, Vân Phi theo có việc gì đâu."


      "Hóa ra là công tử Bạch Vân Phi của Bạch huynh, nghĩ tới giờ thiếu niên sáng sủa nhanh nhẹn rồi, bảo sao nhất thời ta nhận ra." Lạc bảo chủ khẽ giật mình, tiếp đó yên tâm cười tiếng.


      Mà mọi người vốn lắng xuống, lúc này tất cả đều hồi thần lại, nghị luận xem nữ hài vận y phục màu trắng kia là ai? Từ đâu tới? Làm sao bỗng nhiên lại mất?


      "Aiz, Lạc bảo chủ, phải ngươi chỉ có vị thiên kim sao? Làm sao lệnh thiên kim mới vừa rồi lại gọi nữ hài áo trắng kia là tỷ tỷ?" Người xung quanh chợt nhớ ra lời mới vừa rồi của Lạc Tinh Ninh, tất cả dồn ánh mắt dò xét về phía Lạc bảo chủ.


      "Ha ha, nha đầu nhà ta thích kết giao bằng hữu, chắc là ở bên ngoài làm quen ! Ta cũng lắm." Lạc bảo chủ cười ha ha, trong bụng lại thầm nghĩ, làm sao Ninh Nhi lại quen biết nữ hài áo trắng kia vậy? Đột nhiên nghĩ tới hôm đó hộ vệ bẩm báo, nàng cùng nữ hài vận y phục màu trắng lai lịch ràng, đêm nay lại nhìn thấy Ninh nhi ở chung với nữ hài áo trắng.


      Nghe thấy lời của , trong lòng mọi người đều có suy nghĩ khác nhau, tuy nhiên họ thông minh dám ra. Mặc Thành Hiên nhìn phương hướng mấy người kia rời , tâm tư bay xa. . .


      nơi khác, sau khi rời khỏi Danh Kiếm Sơn Trang, Tử Tình vận dụng khing công cao cấp nhanh chóng thoát khỏi truy tìm ở phía sau, nàng phi thân rơi xuống chỗ có người, nhìn thanh kiếm trong tay, hơi suy nghĩ, bất chợt, thanh kiếm trong tay nhất thời hóa thành tuyết lăng (sợi dây lụa bằng tuyết) quấn quanh hông của nàng, giống như đai lưng vậy khiến cho người ta nhìn ra đó là thanh kiếm.


      Nàng kinh ngạc nhìn thanh kiếm hóa thành tuyết lăng quấn ở bên mình, thanh Phượng ngâm kiếm này lại còn có thể biến thành như vậy sao? thể ngờ được, đoán chừng ngay cả người của Danh Kiếm Sơn Trang cũng chưa chắc biết được điều này, nàng nghĩ đến nhiệm vụ của mình, lại nghe thấy cách đó xa có thanh truyền đến, ánh mắt nhàng lóe cái, vận khinh công, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. . .


      "Ồ? Tỷ tỷ của ta đâu? Mới vừa rồi ta ràng còn nhìn thấy nàng về bên này mà!" Lạc Tinh Ninh đuổi tới đây nhưng thấy thân ảnh màu trắng đâu cả, khỏi nhìn xung quanh kêu: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ ở đâu? Tỷ tỷ. . ."


      "Được rồi, ngươi đừng gọi nữa, ta đoán chừng nàng cũng nhớ ra là ngươi theo nàng, bằng cũng tránh ngươi." Bạch Vân Phi phi thân rơi xuống đất, tới bên cạnh nàng, đưa mắt quét vòng xung quanh, thấy nửa bóng người cũng cảm giác được khí tức khác biệt tồn tại, trong lòng biết người nọ nhất định là khỏi nơi này rồi.


      Nghe , Lạc Tinh Ninh khỏi thất vọng ủ rột cúi đầu xuống: "Ta còn chưa hỏi được nàng tên gọi là gì! Cũng chưa biết được nàng ở nơi nào, sau này ta biết đâu tìm nàng đây?"


      "Phượng ngâm kiếm là độc nhất vô nhị, sau này ngươi chỉ cần thấy được ai sử dụng Phượng ngâm kiếm, chẳng phải biết người ngươi muốn tìm là ai rồi sao." Bạch Vân Phi vừa , vừa nhìn bóng đêm chút, lại : "Đêm nay cũng muộn rồi, mau trở về thôi! Phụ thân ngươi rất lo lắng cho ngươi."


      "Nhưng mà ta vẫn chưa tìm được tỷ tỷ." Nàng giọng , đôi mắt to xinh đẹp có chút thương tâm, nàng rất thích tỷ tỷ xinh đẹp kia, nhưng mà xem ra, tỷ tỷ hẳn là thích nàng, bằng cũng tránh nàng.

    5. phanphan

      phanphan Active Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      160
      ta cũng cố các nàng ạ, tết nhất đến nơi nên ta cũng bận lắm, mong các nàng thông cảm và ủng hộ ta nhé^^
      nữ sinh 9xB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :