1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 214+215

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, tới gần hàng rào, chạm vào bờm của Arthur.

      Lãnh Tiểu Dã thực dám tưởng tượng, Hoàng Phủ Diệu Dương lại hành động như vậy, cũng khiến cho Arthur bất mãn.

      Cái đồ đại gia hỏa kia vừa rồi hung dữ với như vậy, thế mà giờ phút này lại giống như con mèo lớn, nheo mắt lại, y hệt như Tiểu Tuyết hưởng thụ vuốt ve chăm sóc của vậy.

      Quay mặt sang, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của , Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cong khóe môi, "Em muốn sờ nó ?"

      "Tôi sao? !" Lãnh Tiểu Dã nhìn Arthur chút, "Có thể chứ?"

      Lúc trước xem thế giới động vật, thích nhất thảo nguyên bao la ở châu Phi, đánh giá cao sư tử đực chúa tể nơi đó, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với loại động vật này ở khoảng cách gần như vậy, muốn tuyệt đối là dối.

      "Tất nhiên." Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đến bên cạnh cửa, "Đem rọ mõm ra đây."

      Nhân viên công tác vội vàng chạy hai bước, lấy ra cái rọ mõm kim loại đưa đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, liền điền nhập mật mã vào, mở hàng rào cửa sắt ra.

      Arthur lập tức liền chạy tới, nâng đôi móng vuốt để lên vai , giống như bạn tốt thân thiết ôm lấy .

      Hoàng Phủ Diệu Dương sờ sờ lông lưng của nó, đem vòng cổ cùng rọ mõm trong tay đeo lên người Arthur, sau đó đem nó dắt ra, dẫn tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã.

      Arthur nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã, trong ánh mắt lộ vẻ phòng bị, cơ bắp toàn thân cũng đều căng cứng.

      ", Arthur!" Hoàng Phủ Diệu Dương vỗ vỗ lưng của nó, " ấy là kẻ thù, ấy chính là Tiểu Dã của ta, là chủ nhân mới của ngươi đấy."

      Đem Arthur dẫn tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương có chút bất an ấn nó ngồi xuống đất, sau đó liền vỗ lưng của nó, ngẩng mặt lên nhìn Lãnh Tiểu Dã, " vòng từ phía sau tôi đến đây."

      Lãnh Tiểu Dã bước về phía trước bước, cơ thể Arthur căng cứng, muốn đứng dậy, lại bị Hoàng Phủ Diệu Dương nhấn trở về.

      Tuy rằng trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng, nhưng mà rốt cuộc là tò mò chiếm lợi thế, Lãnh Tiểu Dã vòng từ sau lưng , Hoàng Phủ Diệu Dương liền nâng tay cầm bàn tay của , nhàng mà đặt ở lông lưng Arthur.

      Cảm giác được chạm đến, Arthur quay mặt lại, có vẻ vui liếc mắt nhìn Lãnh Tiểu Dã cái, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên nhàng nhấn cái, đại gia hỏa liền ngoan ngoãn nằm trở lại.

      Lần này Lãnh Tiểu Dã hạ quyết tâm, nhàng mà sờ lông lưng của đại gia hỏa kia, lông da của nó mịn như tơ lụa, cảm giác vô cùng mềm mại , " Nó nghe lời quá nhỉ, sao làm được như vậy?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng vuốt lông lưng Arthur, nhún vai, "Tôi mất nửa năm để thuần phục nó, ban đêm tôi cũng ngủ cùng nó, để nó có thể thích nghi được với tồn tại của tôi."

      "Ngủ cùng sao?" Lãnh Tiểu Dã mở to hai mắt, "Nó làm bị thương chứ?"

      "Lúc đầu tôi cho nó đeo bịt miệng, tuy nhiên, nó cũng bị trầy xước nhiều lần." Hoàng Phủ Diệu Dương ngữ điệu bình thản, "Nhưng phải rất đáng giá sao?"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn nhàng giúp đại gia hỏa chăm sóc bộ bờm, có lên tiếng.

      Vì thuần phục con sư tử, ngần ngải bỏ ra nửa năm trời, thậm chí bất chấp nguy hiểm để ngủ cùng nó chung chỗ, rốt cuộc chàng kia cứng đầu bao nhiêu?

      Xa xa, người cận vệ tới gần, Arthur lập tức lại khẩn trương lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng vỗ vỗ lưng Arthur, đại gia hỏa lập tức đứng dậy, nhàng lắc lắc lông lưng người.

      Đem nó dắt trở về bên trong hàng rào, Hoàng Phủ Diệu Dương cởi bỏ xiềng xích cùng rọ mõm kim loại cho Arthur, lần nữa quay người ra bên ngoài, nhân viên công tác lập tức ra khóa kỹ cửa.

      Cận vệ liền bước gấp tới, "Tiên sinh, quản gia bảo tôi thông báo với ngài, tiểu thư nên thay quần áo và trang điểm."

      " Được." Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ gật đầu, "Tiểu Dã, chúng ta phải thôi."

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn chăm chú vào hàng rào ở thảm cỏ, nhìn xa xăm, lưng lông Arthur bị gió thổi bay lên, "... Có nghĩ tới đưa nó trở về ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, "Tại sao phải đưa nó trở về?"

      Lãnh Tiểu Dã quay mặt đón nhận tầm mắt của , "Nó là sư tử đó, nhà của nó phải là ở thảo nguyên rộng lớn."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm bàn tay của , "Nơi này chính là nhà của nó!"

      Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy Arthur đơn bên hàng rào, gì nữa, Hoàng Phủ Diệu Dương bướng bỉnh cùng cố chấp, thể nào để có thể dễ dàng thay đổi được.

      Trở lại trong tòa thành, nhà thiết kế chờ sẵn ở trong phòng khách lập tức tiến về phía , cùng với trợ lý cùng nhau mang Lãnh Tiểu Dã vào khách phòng lầu hai.

      Đem Lãnh Tiểu Dã đến khách phòng lầu hai, nhà tạo mẫu cung kính hỏi, "Ngài có cầu gì ạ?"

      " được trang điểm quá đậm là được." có thói quen trang điểm.

      Nghe xong, nhà tạo mẫu và trợ lý lập tức bắt tay vào công việc.

      Từ tắm rửa bằng hoa tươi đến chăm sóc làn da, sau đó trang điểm và làm tóc...

      Sau khi hoàn thành xong mọi việc, Lãnh Tiểu Dã gần như ngủ gật ghế, cũng may, cuối cùng nhà tạo mẫu cũng làm xong.

      "Tiểu thư, thay quần áo thôi."

      Lãnh Tiểu Dã hơi hé mở đôi mắt, nhìn chính mình liếc mắt cái.

      Bản thân mình trong gương cũng có thay đổi quá lớn, tóc làm kiểu búi tóc có vẻ hơi cổ điển, được trang trí bằng kim cương xa xỉ, khuôn mặt được trang điểm gần như nhìn ra dấu vết của việc hóa trang, lại khiến mặt càng thêm góc cạnh.

      "Ngài có hài lòng ạ?" thanh của nhà tạo mẫu lộ ra vài phần thận trọng.

      Mặc dù là tạo mẫu cho bá tước tiên sinh, nhưng phục vụ cho bạn của , lại là lần đầu tiên.

      Biết là bá tước tiên sinh rất cầu kì, nhà tạo mẫu cũng biết tính cách của Lãnh Tiểu Dã, vì vậy cũng vô cùng thấp thỏm yên.

      "Tốt lắm."

      Lãnh Tiểu Dã cũng bủn xỉn lời khen ngợi của mình.

      Nhà tạo mẫu lúc này mới thở phào nhõm, giúp mang váy đến, hầu mặc vào.

      Trợ lý lại giúp chuẩn bị giầy, quá trình thực rất đơn giản, chỉ cần đem giầy mới tới.

      thể , đám người kia cực kì chuyên nghiệp, sau khi mang giầy vào, có vẻ thoải mái hơn trước đó nhiều.

      Lãnh Tiểu Dã lắc cổ chân, cảm thấy dùng đôi giầy này đá người cũng có vấn đề gì.

      Trợ lý ngẩng mặt lên, cung kính cười , "Ngài yên tâm , cho dù ngài khiêu vũ cả đêm, chân cũng bị mài đau đâu."

      Khiêu vũ?

      Lãnh Tiểu Dã cười, nếu như đối phương biết mới vừa rồi suy nghĩ đến việc đá người, biết có biểu thế nào.

      Lúc này, nhà tạo mẫu cầm lấy trang sức, đưa tay muốn gở bông tai lỗ tai xuống.

      ", cái này giữ lại ." Lãnh Tiểu Dã ngăn trở bàn tay của ấy.

      Có thể chú Kiều đến tìm , chắc chắn phải dựa vào di động và bông tai xác định vị trí toàn cầu này, hơn nữa thứ này vẫn là vũ khí hộ mệnh của , nên tuyệt đối thể tháo xuống.

      Nhà tạo mẫu bất đắc dĩ đành phải để nguyên bông tai của , đem dây truyền cùng vòng tay giúp đeo lên người.

      Nữ giúp việc nhàng gõ cửa tới, "Bá tước tiên sinh chuẩn bị xong, tiểu thư có thể chưa ạ?"

      Nhà tạo mẫu liếc mắt đánh giá Lãnh Tiểu Dã cái, nhàng cầm lấy bông phấn đánh thêm ít phấn ở cổ của , khẳng định từ đầu đến chân chê vào đâu được, mới hài lòng gật đầu.

      Nhanh chóng thu dọn thùng dụng cụ rồi giao cho trợ lý, nhà tạo mẫu khách khí hộ tống Lãnh Tiểu Dã xuống lầu, để tránh nếu bá tước tiên sinh có soi mói vừa lòng với bất kỳ chỗ nào, có thể chỉnh sửa ngay lập tức.
      Dunghyt97, Bánh Đậu, Winter2 others thích bài này.

    2. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 216+217:

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Phòng khách.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thay xong quần áo, đứng ở phía trước tường lò sưởi cùng bác sĩ trao đổi bệnh tình của Lãnh Tiểu Dã.

      "Bá tước tiên sinh, tiểu thư đến rồi."

      Lão quản gia đứng ở bên, chú ý tới Lãnh Tiểu Dã xuống lầu, lập tức giọng nhắc nhở.

      "Vừa đúng lúc, bà giúp ấy kiểm tra kỹ càng chút ." Hoàng Phủ Diệu Dương dặn dò nữ bác sĩ câu, rồi quay sang nhìn về phía cầu thang.

      cầu thang, Lãnh Tiểu Dã chậm rãi bước xuống.

      Nghe được giọng của , cũng quay mặt nhìn qua về hướng lò sưởi.

      cầu thang gỗ sang trọng, uyển chuyển xoay người, trang phục màu đen ánh vàng người nhàng tung bay, đèn chùm pha lê ở bên cầu thang chiếu xuống, cả người đều tựa như phát ra ánh hào quang.

      thốt nên lời vì vẻ lộng lẫy động lòng người.

      từng thấy dáng vẻ mê người của lúc ở giường, vẻ tinh nghịch đáng khi mặc quần jeans, rồi vẻ ngây thơ thuần khiết khi mặc bộ quần áo màu trắng tinh khôi...

      Lần này, ánh mắt của Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn kinh ngạc như cũ.

      luôn mang đến cho những điều bất ngờ.

      người của mắc bộ quân trang màu đen, phẳng phiu nếp nhăn, bên ngực trái lộ ra mấy chiếc huân chương lóe sáng, nút áo màu vàng lấp lánh dưới ánh đèn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở dưới bậc thang, khí chất tao nhã nhưng lại mất lạnh lùng của quân nhân.

      Mặc dù đeo miếng che mắt màu đen, nhưng lại ảnh hưởng chút nào đến hình tượng của , ngược lại còn tạo ra cảm giác bí thể diễn tả nên lời.

      Người đàn ông trước mắt này, có thể khiến trái tim mọi loạn nhịp vì.

      Cha là bộ đội đặc chủng, nên trong lòng luôn mực hướng về quân doanh, trái tim cũng có chút tình với quân trang, hơn nữa, Hoàng Phủ Diệu Dương cực kì rất thích hợp mặc quân trang.

      Thời điểm khi Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy , cũng có giây thất thần.

      Vị nữ bác sĩ hình như muốn gì đó, Hoàng Phủ Diệu Dương có nghe thấy được, chỉ cất bước về phía bậc thang cuối cùng, từ đầu đến cuối nhàng tiến về phía Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra.

      Lúc này, Lãnh Tiểu Dã cũng đến bậc thang cuối cùng.

      Khẽ cong khóe môi, phối hợp đưa bàn tay đến, đặt tay vào lòng bàn tay của .

      gì, chỉ đưa tay lên, đem bàn tay bé của đưa đến bên môi, nhàng hôn cái.

      Nâng khuôn mặt của để nhìn lần nữa, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên sinh ra chút cảm giác chán ghét.

      Hay là, đêm nay tham dự tiệc rượu nữa.

      Tuy rằng bộ dạng mặc váy đẹp đến kinh người, nhưng càng muốn tự tay giúp cởi bỏ váy ra.

      Buông bàn tay xuống,ngay lập tức liền bước đến trước mặt .

      Lãnh Tiểu Dã sửng sốt, bàn tay nâng vòng eo sau lưng của lên.

      Sau đó, mặt, liền tiến tới hôn .

      giây trước vẫn là vị bá tước đại nhân, ngay giây sau biến thành người khác rồi.

      Lão quản gia cúi thấp mặt, bác sĩ cùng nhà tạo mẫu, người giúp việc,vệ sĩ đều cúi thấp mặt xuống...

      Lãnh Tiểu Dã sốc nặng, theo bản năng giơ tay bám lấy bờ vai của , sau đó lại buông lỏng cánh tay.

      Phải lập tức tới bữa tiệc, thể gây thêm rắc rối được.

      Cũng may, Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ ở môi nhàng hôn hai cái, rồi chanh chóng kết thúc nụ hôn này.

      Thở hổn hển buông ra, giơ bàn tay lên nhàng giúp lau lau môi, ảo não thấp giọng lầm bầm.

      "Tôi ghét bữa tiệc đó."

      Ở chung chỗ cùng cũng phải ngày hai ngày, Lãnh Tiểu Dã cần đoán cũng biết bây giờ trạng thái của là gì.

      Sợ thay đổi, nâng tay giúp chỉnh lại áo.

      "Chúng ta... Có thể trở về sớm chút."

      Hít sâu cái, áp chế cảm xúc xao động trong cơ thể, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay ôm bước xuống bậc thang cuối cùng, khuôn mặt oán trách hôn khẽ cái ở cổ của .

      Kết quả, hôn phải đống phấn.

      Bá tước đại nhân vui quát khẽ, "Về sau, được bôi này nọ ở cổ của ấy nữa."

      "Rất xin lỗi, bá tước tiên sinh."

      Nhà tạo mẫu vội vàng tới phía trước, giúp Lãnh Tiểu Dã đem phấn ở cổ lau , nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã bị hôn làm môi bị lem lớp trang điểm chút, nhà tạo mẫu nghiêng mắt nhìn nhìn bá tước đại nhân, cuối cùng vẫn cẩn thận đem môi lau sạch .

      vị vệ sĩ tới, "Bá tước tiên sinh, xe chuẩn bị xong."

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng tiến lên hai bước, chủ động kéo cánh tay của Hoàng Phủ Diệu Dương, "Chúng ta thôi."

      Cảm giác được động tác thân mật của , Hoàng Phủ Diệu Dương bị lớp phấn ngọt ngào kia biến thành tâm trạng nặng nề lúc nãy giờ mới hạ xuống, tiếp nhận nón quân nhân quản gia đưa tới rồi đội lên đầu, cất bước khiến dẫn Lãnh Tiểu Dã ra khỏi phòng khách, ngồi vào xe chờ sẵn ở bên ngoài.

      Đoàn xe chậm rãi ra khỏi tòa thành, lái về phía cung điện hoàng gia trong thành phố.

      ...

      ...

      Cung điện Hoàng gia, hội trường chính.

      Dàn nhạc Hoàng gia trình diễn bản nhạc tao nhã, dưới ánh đèn rực rỡ, quan chức nước A cùng rất nhiều nhân vật nổi tiếng đều tới ít.

      Tất nhiên cả công chưa Liliane cũng có mặt.

      Giờ phút này, ta ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi bên cạnh hội trường lớn.

      kiện đêm nay long trọng như vậy, ta đương nhiên cũng tỉ mỉ ăn mặc đẹp phen, chiếc váy dài màu đỏ sẫm tôn lên làn da trắng như tuyết, rất gợi cảm mà mê người.

      Chẳng qua, giờ phút này, bên cạnh đám đàn ông xúm lại mà ta muốn lấy lòng, nên mới mặc lễ phục giống như các khác.

      Những người này, đều là con em quý tộc hoặc là các con nhà thương gia nổi tiếng, thường ngày luôn luôn nghe lời ta.

      "Tóm lại... Tối hôm nay, chỉ cần cái con bỉ ổi kia dám tới, chúng ta nhất định phải làm cho nó mất mặt trước mọi người."

      "Liliane điện hạ, nhưng... Bá tước tiên sinh cũng tới chứ ?" có chút bận tâm hỏi.

      bé khác cũng phụ họa, "Đúng vậy, Liliane điện hạ, nếu bá tước tiên sinh tới, chúng ta... Chúng ta làm như vậy, nhất định ấy nổi giận, chẳng may..."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ở trong giới quý tộc luôn là nhân vật nổi danh, mọi người đều biết tính cách của rất sát thủ, chỉ sợ là muốn nhằm vào , cũng chỉ dám thầm hành động, nếu như làm người phụ nữ của xấu mặt trước mặt , đây phải là đánh mà tự khai sao?

      Các cũng có thân thế như Liliane, chỉ là quý tộc bình thường thôi, nào có ý với Hoàng Phủ Diệu Dương được.

      "Ngu ngốc!" Liliane hừ , " Chẳng lẽ các biết lặng lẽ ra tay sao? Ví dụ như, trong lúc nó khiêu vũ lén lút đẩy nó chút, hoặc là cẩn thận đem bánh ngọt hay rượu hất tới lên người của nó... Xong rồi lại khéo léo xin lỗi, cho dù là vua mất hứng, ta có thể gì được chứ?"

      "Như vậy... Được ?"

      Các vẫn còn có chút dám lên tiếng trả lời.

      Liliane vui hất hàm, "Tóm lại, tối nay ai cũng phải biểu tốt, Liliane tôi nhớ tất cả. Ngược lại, ai biểu lúc đó tốt, tôi cũng nhớ kỹ, muốn làm bạn của tôi mọi người phải cố gắng cho tốt vào!"

      Những người này, hoặc là muốn nịnh bợ ta, hoặc là muốn lấy lòng cha của ta công tước Charles, đâu dám chọc ta mất hứng chứ.

      Lập tức, có người tỏ thái độ.

      "Liliane điện hạ, tôi có cách rất hay!" Người mặc quần ngắn màu đen con phú thương Mary .

      Liliane lập tức quay sang, "Cách gì?"

      Mary nham hiểm cười , "Chúng ta có thể chờ lúc nó mình vào nhà vệ sinh, rồi lặng lẽ theo vào, sau đó..."

      "Đánh ta chút sao?" hỏi.

      "Đánh cái gì chứ?" Mary cười xấu xa, "Chúng ta lột quần áo của nó, sau đó đẩy nó ra khỏi toilet, phải thú vị hơn sao?"

      "Nhưng mà, ta cho bá tước tiên sinh là ai làm." nhắc nhở.

    3. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 218 +219

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Mary lập tức xem thường, "Này đồ ngu ngốc kia, chẳng lẽ chúng ta thể dùng túi chụp đầu nó lại sao, đến lúc đó, nó nhìn nhìn thấy được ai sao có thể mách với bá tước tiên sinh được?"

      "Ha..." Liliane cười to, "Tốt lắm, tôi thích kế hoạch này! Các lập tức chuẩn bị , đến lúc đó, nhìn ánh mắt tôi mà hành động."

      Mấy vội vàng nịnh bợ, ngớt lời khen ngợi ta thông minh.

      Liliane liền khua tay, ý bảo mọi người tản ra.

      ta ở lại trong phòng ngây ngẩn lúc, xác định có ai, mới mang theo cái kế hoạch của con phú thương Mary ra khỏi phòng.

      Trong đại sảnh khách đông đúc, ai có chú ý tới kế hoạch lặng lẽ của mấy này.

      Nhìn thấy Liliane, lập tức ít người chủ động tới gần ta.

      Liliane rất thành thạo trò chuyện cùng với bọn họ, cũng keo kiệt ma lực của mình.

      Công tước Charles có hai người con, con trai, con , người con trai chỉ biết vui chơi, mong đợi được gì, nhưng đứa con Liliane này, lại rất mạnh mẽ và thông minh.

      Bởi vậy, từ , ta được quan tâm chăm sóc cẩn thận.

      Bản thân Liliane cũng phải là người ác độc, ta rất sung bái nữ đại công tước, mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương, trong lòng cũng muốn trở thành đại công tước hô mưa gọi gió ở giới chính trị, là người phụ nữ giỏi giang hơn những người đàn ông khác.

      Đám người trẻ tuổi kia, rất có thể là trụ cột tương lai của đất nước này, chút kiên thức về chính trị và kinh tế, tạo cơ hội cho ta có mối quan hệ rất tốt với những người đó.

      Vừa trò chuyện với mọi người, ánh mắt của ta thỉnh thoảng liếc nhìn cửa ra vào.

      Tưởng tượng đến lúc thấy thân thể Tiểu Dã trần truồng đứng ở trước mặt mọi người, Liliane cong môi nở nụ cười.

      ta là rất mong chờ.

      "Liliane điện hạ, nghĩ đến chuyện vui gì sao?" người tuổi còn trẻ lấy lòng hỏi.

      "Đương nhiên." Liliane thu hồi ánh mắt, " Bá tước đại nhân của tôi mới mua về sủng vật, chắc các bạn ai cũng biết chứ hả ?"

      người tóc đen trẻ tuổi lập tức liền lộ ra vẻ mặt, "Nghe phương Đông kia đẹp như thiên sứ vậy, Liliane điện hạ thấy qua chưa?"

      Thiên sứ? !

      Liliane thầm hừ lạnh.

      Tối nay, ta phải cho Lãnh Tiểu Dã xuống địa ngục.

      "Bá tước tiên sinh đến rồi!"

      Cách đó xa, giọng run rẩy của truyền tới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương được gọi là sát thủ quả sai, nhưng mà điều này cũng ảnh hưởng tới lòng mến mộ của những các quý tộc đối với .

      Phải biết rằng, người đàn ông kia chỉ có được địa vị cao, năng lực tuyệt vời, thêm vẻ đẹp khiến tất cả đều phải rung động.

      Cho dù, lúc nào cũng che con mắt lại, thậm chí còn có người đồn rằng bị mù, nhưng cũng ngăn cản được tình của các dành cho .

      Những bữa tiệc thế này, các thể nào thấy được , bây giờ lại vừa nghe bá tước đại nhân đến, mọi người đều là quay mặt lại, giống như con vịt đưa cổ sang nhìn.

      Những người đàn ông khác đương nhiên cũng nhìn sang, tuy nhiên, mục tiêu của bọn họ phải là Hoàng Phủ Diệu Dương, mà là kia, người nổi tiếng ở trong quý tộc, phương Đồng thần kỳ trong lời đồn.

      đầu tiên có thể khiến người đàn ông như Hoàng Phủ Diệu Dương phải rung động, nhất định rất xinh đẹp, rất đặc biệt.

      Vẻ tò mò, chờ đợi, ghen tỵ… đầy ánh mắt của mọi người.

      Hoàng Phủ Diệu Dương và Lãnh Tiểu Dã, cùng nhau tiến vào.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cao hơn những người đàn ông khác, nhất là đôi chân dài, đầu và tỉ lệ cơ thể gần như muốn tiếp tục thay đổi cho phù hợp.

      Bộ quân trang người rất hợp với dáng , thêm khuôn mặt tuấn mỹ được di truyền từ đại công tước, toàn bộ nhanh chóng trở thành điểm sáng.

      Bất kể là dung mạo, phong thái, vóc dáng... Người đàn ông này, gần như là hoàn mỹ có chút sơ hở nào để chê cười.

      Đàn ông như vậy quá sáng chói quá xuất sắc, cho dù là phụ nữ đứng ở bên cạnh , cũng rất dễ dàng bị làm lù mờ mất màu sắc.

      Nhưng khi hai người cùng nhau tiến vào, tồn tại của Lãnh Tiểu Dã lại bị áp chế chút nào.

      Tất cả mọi người đều thấy được .

      Với bộ lễ phục đen ánh vàng đó, đứng bên cạnh Hoàng Phủ Diệu Dương, hề kiêu ngạo như trong trí tương tượng của họ.

      cao gầy, nhắn, lại thanh lịch, quý phái, khuôn mặt giống như những người phương Đông khác, ngũ quan bằng phẳng, hết sức tinh tế và sâu sắc.

      Cho dù các nhà quý tộc vừa mắt với này, nhưng nhìn lần đầu tiên nhìn thấy , ai nấy đều phải lạ lẫm với vẻ đẹp này.

      Sợ thích ứng được với hoàn cảnh này, Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, vỗ nhè vào cánh tay của vịn ở tay cái.

      "Đừng lo lắng. ”

      "Tôi có kém cỏi như vậy đâu!"

      Lãnh Tiểu Dã công khai nhìn khắp bốn phía lượt, rất nhanh liền nhìn thấy Liliane trong đám người, ánh mắt hơi dừng lại ở người đối phương, rồi liền lập tức đưa mắt dời .

      khẽ nhếch đôi môi lên, lộ ra nụ cười, sau đó nhanh chóng nhìn về phía những nhà quý tộc mỉm cười chào , cũng khẽ gật đầu đáp trả.

      Có vẻ các ở đây rất thường xuyên tham gia những bữa tiệc thế này, thành thạo, hào phóng lại mất nét tự nhiên.

      Thường xuyên theo cha diễn tập ở chiến trường lực lượng đặc biệt, cùng mẹ bước lên thảm đỏ, nhưng dù sao đây cũng chỉ là bữa tiệc hoàng gia mà thôi, cũng bị nó hù dọa.

      "Bá tước tiên sinh!"

      Lập tức ít người chủ động tới chào hỏi Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng lười để ý tới, chỉ gật đầu đáp lại cái.

      Thời điểm hai người vào đại sảnh, dàn nhạc đột nhiên thay đổi bài nhạc, phát ra thanh trang trọng.

      Tất cả mọi người đều biết rằng, Quốc vương bệ hạ lập tức xuất , cuộc chuyện dừng lại, ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai.

      Quả nhiên, ở cầu thang lầu hai, quốc vương Edward nước A và nữ đại công tước cùng nhau ra.

      Bên cạnh ta còn dẫn theo đôi nam nữ trung niên, đó chính là cậu của Hoàng Phủ Diệu Dương, Công tước Charles và vợ của ông ta - Công tước phu nhân.

      Quốc Vương điện hạ mặc bộ quân trang màu đen, có đội mũ, mặc dù dưới sáu mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn cứng giỏi như trước, tóc hoa râm được cắt tỉa tỉ mỉ, đôi mắt màu xám xanh lên đầy uy nghiêm.

      Nữ đại công tước mặc bộ lễ phục màu xanh sapphire, vẫn ưu nhã cao quý như cũ.

      ở bên kia là xuất của Công tước Charles, và nữ đại công tước có khác biệt rất lớn, mũi cao mắt ưng, có chút ảm đạm.

      Thấy ba vị này xuống đại sảng, tất cả mọi người đều khom người hành lễ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng giơ tay lên tháo nón lính đầu xuống, Lãnh Tiểu Dã dĩ nhiên cũng thất lễ, đúng mực khom người lịch .

      Quốc vương điện hạ bước xuống bậc thềm, nhàn nhạt đảo mắt nhìn bốn phía lượt, ánh mắt ngừng dừng lại ở người Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi rất nhanh chóng thu hồi ánh mắt, về bên của phòng tiệc.

      Nữ đại công tước bước theo Quốc Vương điện hạ về phía trước, ánh mắt cũng lướt qua.

      Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương chút, rồi lại chăm chú nhìn Lãnh Tiểu Dã bên cạnh , nữ đại công tước khẽ nhíu mày lại, công khai tỏ vẻ bất mãn đối với việc mang theo Lãnh Tiểu Dã xuất tại bữa tiệc.

      Dĩ nhiên, cục diện thế này, bà thể làm được gì, nhưng ánh mắt kia hết thảy.

      Tất cả mọi người bắt đầu hoạt động lại, vào phòng tiệc.

      Tất nhiên, phải ai cũng có đủ tư cách ngồi ăn cùng quốc vương.
      Dunghyt97, ChrisBánh Đậu thích bài này.

    4. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 220+221

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Thông thường những vị khách này chỉ có thể ở lại hai khán phòng bên ngoài phòng tiệc, còn lại chỉ có những thành viên hoàng thất và các quan chức mới được ngồi cùng với quốc vương.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thân là thành viên trực hệ của hoàng thất, đương nhiên chỗ ngồi rất gần phía trước.

      Nên dẫn theo Lãnh Tiểu Dã lên.

      Có điều, nhìn từ xa chỉ còn dư chỗ trống —— có vị trí của Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã lập tức phát ra điều này, dừng bước.

      "Tôi ra bên ngoài ăn đây."

      cũng phải thành viên hoàng thất, thể có được vị trí nhoi ở trong này, điều này, cũng hiểu .

      Hoàng Phủ Diệu Dương gì, chỉ nắm tay tiếp tục về phía trước.

      Lúc này mà giận dỗi với chỉ là vô nghĩa, Lãnh Tiểu Dã biết nghĩ gì, đành phải theo .

      Hai người cùng bước tới bên cạnh chiếc ghế trống kia.

      Công tước Charles ngồi cạnh Liliane, khẽ cong khóe môi.

      " họ, chẳng lẽ xem thiệp mời sao, bữa tiệc tối nay được phép mang sủng vật tới!"

      Câu này, đương nhiên muốn ám chỉ Lãnh Tiểu Dã, chỉ là sủng vật, có tư cách vào đây.

      bàn, có người cúi thấp khẽ cười tiếng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay mặt nhìn sang, tiếng cười lập tức ngừng lại, tất cả mọi người đều ngồi nghiêm chỉnh.

      Đưa tay qua, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng mà đẩy chiếc ghế kia ra.

      , ngồi vào vị trí của ư?

      "Ngồi !"

      Lãnh Tiểu Dã mơ hồ nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay cầm lấy khăn ăn bàn, nhàng giũ ra, dáng vẻ như chuẩn bị trải khăn ăn ra giúp .

      "King!"

      Giọng của nữ đại công tước vang lên, dù chỉ là cái tên, nhưng lại mang theo mười phần cảnh cáo.

      Hoàng Phủ Diệu Dương để ý đến bà ta, chỉ đưa tay đỡ lấy cánh tay của Lãnh Tiểu Dã, đem nhấn xuống ghế.

      Bất đắc dĩ, Lãnh Tiểu Dã đành phải ngồi xuống.

      Đem khăn ăn trải ra ở người của , Hoàng Phủ Diệu Dương thản nhiên nhìn chung quanh mắt liếc bốn phía lượt.

      "Quốc vương bệ hạ, tôi có thể nhân cơ hội này, tuyên bố chuyện chứ?"

      Quốc vương Edward khẽ gật đầu, vẻ mặt biểu gì, "Đương nhiên."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn ông gật đầu cái, sau đó liền đứng thẳng người lên, đưa tay tới đỡ lấy bả vai Lãnh Tiểu Dã.

      "Bây giờ, xin phép cho tôi giới thiệu với mọi người, người này chính là vị hôn thê của tôi, Lãnh Tiểu Dã."

      Toàn bộ khí phòng tiệc lập tức ngưng đọng lại.

      Trong lòng Lãnh Tiểu Dã cũng rất kinh hãi.

      Chỉ vì nhường ghế cho , mà xem là vị hôn thê sao, tên này lại dở trò gì nữa đây?

      Nhưng là thành viên của hoàng thất, hôn phải là chuyện đùa!

      Lãnh Tiểu Dã lặng lẽ nhìn thoáng nữ đại công tước, bà khẽ cau mày, ngón tay đặt ở đùi... ngừng run rẩy, ràng bà đè nén cảm xúc .

      Công tước Charles và Liliane đối diện vẻ mặt như ngồi trong rạp xem kịch.

      Tất cả mọi người đều biết, quan hệ giữa nữ đại công tước và Hoàng Phủ Diệu Dương được tốt, tại Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên công bố tin tức như thế, nữ đại công tước nhất định rất giận dữ.

      Ngón tay của Nữ đại công tước nắm chặt khăn ăn, hít sâu, thể kiểm soát được, dường như rất muốn phát tiết.

      Đúng lúc này, giọng áy này từ lối vào vang lên.

      "Rất xin lỗi quốc vương bệ hạ, tôi đến trễ rồi."

      câu ngắn ngủi đột ngột phá vỡ khí trong phòng tiệc.

      Lãnh Tiểu Dã nhận ra đó là giọng của chú Kiều, lập tức quay qua nhìn.

      Đúng là chú Kiều rồi.

      Lãnh Tiểu Dã thầm trong miệng.

      Chú Kiều thân mến, chú tới là đúng lúc nha!

      ...

      ...

      Lão quốc vương lộ ra ý cười rất nhạt, "Sĩ quan Kiều, mời ngồi."

      Nhân viên công tác lập tức dẫn chú Kiều tới, xếp ngồi đối diện Lãnh Tiểu Dã, bên cạnh Liliane.

      Chú Kiều gật đầu chào hỏi mọi người, lúc nhìn thấy , ông giả vờ quen biết gật cái, Lãnh Tiểu Dã lịch đáp lại, như là người xa lạ.

      Sau đó, chú Kiều nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương, cũng gật đầu chào hỏi , người lúc nào cũng đứng cao như , lại gật đầu chào lại.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt khỏi kinh ngạc.

      Vừa rồi lão quốc vương gọi chú Kiều là sĩ quan, ràng chú ấy lấy thân phận Interpol quốc tế mà đến.

      Lúc trước Hoàng Phủ Diệu Dương từng , cùng Interpol quốc tế tiến hành đàm phán, chẳng lẽ người đó là chú Kiều sao ?!

      Lúc này, quốc vương Edward nhàng nâng tay, dặn dò với tên trợ lý của mình vài câu, tên kia lập tức liền lại với người phục vụ.

      Bồi bàn mang tới cho Hoàng Phủ Diệu Dương chiếc ghế, đặt cạnh Lãnh Tiểu Dã, vài vị ngồi gần cũng vội vàng đem cái ghế của mình nắm chặt, dời ra chỗ khác.

      Bồi bàn lại giúp thêm bộ chén nĩa.

      Rất ràng, quốc vương điện hạ cũng muốn chỉ vì bé mà phải ảnh hướng tới khí bữa tiệc.

      Tất cả mọi người, bao gồm cả nữ đại công tước ở trong đó, đều rất biết điều có nhắc lại chuyện này nữa.

      Liliane vốn muốn xem kịch vui, đôi mắt liền lộ ra chút thất vọng.

      "Bắt đầu !"

      Quốc vương lên tiếng ra lệnh, tiệc rượu chính thức bắt đầu.

      Đám người hầu nối đuôi nhau mà vào, đem bữa tối tinh xảo đặt ở trước mặt mỗi người.

      Quóc vương điện hạ nâng chén rượu lên, tất cả mọi người bưng ly rượu đứng dậy.

      "Quốc gia trường tồn!"

      "Quốc gia trường tồn!"

      Mọi người cùng nhau , sau đó nâng chén uống rượu.

      Sau nghi thức mở màn đơn giản, quốc vương điện hạ ngồi lại vị trí, cầm lấy đồ ăn của mình, lúc này, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.

      Bên bàn đối diện, công tước Charles mở miệng cười, "Nghe sáng nay, chó của Liliane cẩn thận đụng phải Lãnh tiểu thư, chuyện này tôi rất xin lỗi, mong Lãnh tiểu thư để bụng."

      ràng Liliane cố ý thả chó cắn người, lại còn cẩn thận va chạm.

      Dối trá!

      Lãnh Tiểu Dã mắng thầm ở trong lòng, mặt vẫn duy trì nụ cười như trước, "Công tước đại nhân quá lời, tôi là người, làm sao có thể chấp nhặt với con chó chứ?"

      Lúc câu này, ánh mắt của làm như vô tình nhìn thoáng qua Liliane.

      Lúc vừa mới vào có chỗ ngồi, Liliane liền so sánh là sủng vật, xem là người.

      Bây giờ, Lãnh Tiểu Dã đương nhiên phải dùng câu này để đáp trả chứ.

      Bên ngoài, giả vờ muốn so đo với con chó kia, nhưng người thông minh hiểu được, Liliane là chó.

      Liliane đương nhiên cũng nghe ra là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe(*), tức giận nhưng có cách nào phản bác lại được, đành phải dùng sức cắn miếng thịt nướng trong miệng đến tan nát.

      (*)còn có biến thể khác là chỉ chó mắng mèo, nghĩa là tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua trung gian khác.

      Đáy mắt công tước Charles lên tia cười lạnh, giả vờ cười cái, "Vậy là được rồi."

      "Khụ!" vị quan chức quốc hội bên dưới ho , " mới nhớ, tôi có chuyện muốn hỏi, bá tước tiên, ngài có nên giải thích cho quốc hội chúng tôi biết,về chuyện ngài điều động quân hạm và quân lần trước?"

      Câu hỏi vừa được hỏi, các vị quan chức bàn đều dừng mọi động tác.

      Công tước Charles ngồi ở nơi này, chỉ vì muốn xem Hoàng Phủ Diệu Dương diễn cái gì, còn vị quan chức vừa hỏi Hoàng Phủ Diệu Dương xong, cũng thầm lau mồ hôi cái.
      Dunghyt97, Chris, Bánh Đậu3 others thích bài này.

    5. numxxi

      numxxi Active Member

      Bài viết:
      39
      Được thích:
      118
      Chương 222+223

      Edit: Numxxi

      Beta: Bánh Đậu

      Hoàng Phủ Diệu Dương buông dao nĩa trong tay xuống, bình tĩnh bưng cái ly rượu uống ngụm.

      "Về chuyện này, tôi muốn... cảnh sát Kiều ra suy nghĩ của mình."

      Tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn chú Kiều, ông ngẩng đầu mỉm cười, liếc mắt nhìn chung quanh mọi người lượt.

      "Thưc ra, hôm nay tôi tới tham gia bữa tiếc này, là muốn thay mặt tổng bộ Interpol quốc tế, bày tỏ cảm ơn chân thành nhất tới bá tước tiên sinh. Lần này, đúng là nhờ có trợ giúp của bá tước tiên sinh, mà chúng tôi mới có thể thuận lợi bắt được đám người chủ chốt của tổ chức buôn bán người quốc tế, giải cứu được hơn trăm phụ nữ trẻ tuổi bị bọn họ bắt giữ!" Vừa , chú Kiều liền đứng lên, lấy tập văn kiện cùng chiếc hộp từ trong túi ra, vòng qua bàn ăn, đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương, "Đây là huy hiệu vinh dự mà tổng bộ Interpol quốc tế đặc biệt trao tặng cho ngài, hy vọng ngài nhận nó."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, nhận lấy tập văn kiện và chiếc huy hiệu, xoay người đến trước mặt quốc vương điện hạ.

      "Tôi cảm thấy, huy hiệu này nên giao cho ngài, nếu như có ngài chỉ bảo, tôi cũng có được vinh dự như vậy."

      Quốc vương Edward ngẩng mặt lên, nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng ở trước mặt , trong mắt lóe lên ý cười .

      "Nếu là trao tặng đưa cho cháu, cháu hãy nhận ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng cười rộ lên, "Cám ơn ông ngoại."

      Sau đó, xoay người, ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt bình tĩnh nhìn các quan chức chung quanh.

      "Các vị, còn có vấn đề gì muốn hỏi nữa ?"

      ra mọi người đều biết, chuyện này hoàn toàn là chủ trương của Hoàng Phủ Diệu Dương, nhưng, tại lại trở thành chuyện tốt, đạt được vinh dự lớn như vậy, đều ảnh hưởng tích cực với vị trí nước A toàn thế giới.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại chủ động đưa cái vinh dự này tặng cho quốc vương bệ hạ, những vị quan chức này cho dù có bất mãn trong lòng, có thể gì được đây?

      Sau này, nếu ai dám nhắc lại chuyện này, phải đồng nghĩa với việc vạch tội quốc vương bệ hạ sao?

      Đám quan chức có ai lên tiếng, Lãnh Tiểu Dã liền quay qua nhìn thoáng Hoàng Phủ Diệu Dương, rồi nhếch khóe môi.

      Còn tưởng rằng chỉ biết ngang ngược, ngờ thế mà cũng biết nịnh hót, chẳng những tâng bốc đưa quốc vương lên tận trời ở trước mặt nhiều người như vậy, ông ta thể chấp nhận.

      Đáng tiếc đám quan chức muốn xem diễn trò vui, lại chỉ có thể hờn dỗi mà trút giận vào thức ăn.

      Vốn dĩ vài vị quan chức cũng chuẩn bị sẵn sàng, mượn cơ hội này để phản bác lại Hoàng Phủ Diệu Dương, kết quả, chiến tranh còn chưa chính thức bắt đầu, Hoàng Phủ Diệu Dương giành lấy được thắng lợi.

      Vì thế, bữa tiệc nhanh chóng trở lên nhàm chán, bên ngoài có số người chủ động lấy lòng Lãnh Tiểu Dã, thí dụ như hỏi thân thế của này, hay có thích hợp với thời tiết nước A hay ... Đều là những câu chuyện nhảm nhí.

      Ai bảo, Hoàng Phủ Diệu Dương lại là vị hôn thê của cơ chứ? !

      là Lãnh Tiểu Dã thể ứng phó được với mấy chuyện này, cũng may, bữa tiệc cũng có kéo dài lâu lắm.

      Quốc vương đến lối ra trong sảnh mấy câu liền, sau đó vũ hội mới chuyển thành bầu khí thoải mái, mọi người cũng câu nệ, bắt đầu tích cực tìm kiếm bạn nhảy cho mình hoặc là tìm người quen chuyện phiếm.

      Chú Kiều liền chủ động đến trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương và Lãnh Tiểu Dã, "Chúc mừng bá tước tiên sinh."

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng khách khí , "Rất vui khi có thể hợp tác cùng Interpol quốc tế."

      Lúc này, cả hai bên đều nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, Hoàng Phủ Diệu Dương đưa được người giao cho Interpol quốc tế để họ bắt, chú Kiều phụ trách trao cho vinh dự, giúp giải quyết vấn đề điều động quân đội.

      "Nếu vậy, tôi làm chậm trễ thời gian hưởng thụ vũ hội của hai vị nữa, tôi xin phép."

      Chú Kiều thản nhiên gật đầu, chủ động cáo lui, lúc rời vẫn quên lặng lẽ đánh mắt với Lãnh Tiểu Dã.

      Ý bảo Lãnh Tiểu Dã chờ chút, chú Kiều xoay người về phía phòng vệ sinh

      Lúc này, lại có vài vị quan chức lên chúc với Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã liền mượn cơ hội để chuồn .

      "Tôi... toilet chút."

      Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, nhận ly trái nước trái cây trong tay , giọng nhắc nhở, "Cẩn thận chút."

      "Yên tâm , chó cũng cắn được tôi cơ mà." Mỉm cười với , Lãnh Tiểu Dã xoay người, rồi về hướng phòng vệ sinh.

      Cách đó xa Mary nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã mình rời khỏi Hoàng Phủ Diệu Dương, lập tức liền nhanh chóng đến bên cạnh Liliane, nhàng đụng đụng cánh tay của ta, chỉ về phía Lãnh Tiểu Dã tới toilet hất hất cằm.

      Liliane cười lạnh tiếng, "Các hành động !"

      Mary lập tức liền kêu gọi mấy , rồi cùng nhau tới phòng vệ sinh.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vừa hàn huyên, vừa liếc nhìn Liliane, thấy ta cũng có động tác gì, cũng thu hồi ánh mắt, tiếp tục trò chuyện.

      Xem ra, ngoại trừ Liliane, những người khác đều dám động tới Lãnh Tiểu Dã, huống chi, Tiểu Dã của cũng phải là nhân vật dễ trêu chọc như vậy.

      vào trong phòng vệ sinh, chỉ thấy chú Kiều đứng trước ở bồn rửa tay mà hai bên toilet nam nữ dùng chung.

      Lãnh Tiểu Dã thấy có người nào, bèn lập tức ngay tới đó, đứng ở bên cạnh vòi nước.

      "Cháu có khỏe ?" Chú Kiều lo lắng quan sát .

      Lãnh Tiểu Dã quay sáng mỉm cười an ủi ông, "Cháu sao, mọi việc đều rất tốt ạ."

      Nhìn nụ cười của , chú Kiều chỉ nhíu mày, "Tiểu Dã... Rất xin lỗi cháu."

      việc Hoàng Phủ Diệu Dương, hoàn toàn ở nằm dự tính, mấy ngày nay bên ngoài đồn thổi truyền , đương nhiên chú Kiều cũng biết có quan hệ sủng vật với Hoàng Phủ Diệu Dương, chắc chắn nghĩ rằng chịu ủy khuất nên trong lòng tràn đầy áy náy.

      Lãnh Tiểu Dã nhún nhún vai, " ra cháu..."

      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, lập tức dừng thanh lại, "Có người đến, lát nữa lại tìm thời cơ gặp mặt."

      Vừa , liền cất bước vào toilet nữ, chú Kiều xoay người ra khỏi toilet.

      Hai người mới vừa rời , Mary liền mang theo mấy tới.

      "Tôi vào xem trước, cái con chó kia có ở bên trong hay , nghe thấy tôi ho, các lập tức liền hành động. Lynda, phụ trách đem bao đến chùm lên đầu nó, mấy người các phụ trách cởi quần của nó ra, còn ... phụ trách gọi mọi người vũ hội đến đây xem!"

      Lãnh Tiểu Dã đứng ở trong phòng vệ sinh, cũng toilet .

      Vốn dĩ là chờ người kia vào rồi trở ra tiếp tục trao đổi cùng chú Kiều, đúng lúc lại nghe được toàn bộ lời của Mary.

      nghi ngờ, người các ta là ai, Mary đẩy cửa vào toilet, những khác cũng theo vào.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy bọn họ bước vào, xoay người vào gian phòng khác trong đó, đóng cửa lại.

      Mary đứng ở ngoài cửa, nháy mắt với mấy , bọn họ lập tức liền tiến đến cửa gian phòng mà Lãnh Tiểu Dã ở bên trong.

      Lãnh Tiểu Dã ngồi ở bồn cầu, theo khe hở gian phòng ra ngoài cửa, nhìn mấy người kia tụ tập lại bên ngoài gian phòng của mình, nghi ngờ nhíu mày.

      Đột nhiên, hiểu được 一 đám người kia là vì mà đến.

      Trách được, vừa rồi cái mặc váy đen kia nhìn rất quen mắt, chắc chắn khi nãy, ta là người đứng cạnh Liliane.

      Xem ra, Liliane điện hạ, lần trước vẫn chưa nếm đủ, bây giờ, lại tìm đồng bọn để đối phó với .

      Muốn cởi quần áo của làm xấu mặt ư? !

      Lãnh Tiểu Dã nhàng cong môi, chỉ bằng đám người kia sao, vẫn còn non lắm!

      Từ bồn cầu đứng lên, Lãnh Tiểu Dã cúi mặt nhìn xem giày cao gót chân mình, lại ngẩng mặt lên nhìn trời chút.
      Dunghyt97, Chris, Bánh Đậu3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :