1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lunaluna

      lunaluna New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      12
      Cám ơn b nhìu! Happy new year :)
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Đọc gheghe
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 31
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Hiển nhiên là giường trong khách điếm thể nào bằng giường quen thuộc của mình, vả lại mùi hương lẫn lộn, chỗ lại bé. Mộ Dung Khuê nằm non nửa canh giờ, vẫn hề buồn ngủ, trong lòng nhớ nhung Đỗ Mạn Thanh ở phòng bên cạnh, chỉ là đêm hôm khuya khoắt, tiện qua quấy rầy. nhất thời suy nghĩ lung tung, kéo góc chăn ép buộc mình phải ngủ.

      “Cộp cộp..." Cửa sổ khách điếm đột nhiên truyền đến vài tiếng vang rất theo quy luật, Mộ Dung Khuê ngồi bật dậy, trầm giọng : "Tiến vào!"

      Lần này xuất cung, Mộ Dung Khuê cũng chuẩn bị chu toàn trong ngầm, để vài mật vệ thầm bảo hộ, đề phòng cố. Bây giờ truyền đến tiếng gõ cửa sổ, chính là ám hiệu mà quy ước với mật vệ.

      Mật vệ nghe được tiếng của Mộ Dung Khuê, đẩy cửa sổ nhảy vào, lại cẩn thận đóng cửa sổ, lúc này mới hành lễ thỉnh an, đứng lên đến trước giường Mộ Dung Khuê bẩm báo.

      “Tên nhi tử Vương Lão Hổ của Binh bộ Thị lang cho người theo dõi Hoàng thượng cùng Thái hậu nương nương, bị Thạch thiếu tướng quân phát , đuổi . Vương Lão Hổ chưa từ bỏ ý định, mua chuộc tiểu nhị khách điếm, để tiểu nhị trộn thuốc vào trong nước tắm của Thái hậu nương nương, may mà bọn thuộc hạ phát kịp thời, thay nước khác cho Thái hậu nương nương, đuổi tiểu nhị rồi. Chỉ là thuộc hạ vừa mới canh giữ ngoài cửa sổ của Thái hậu nương nương, nghe thấy tiếng hô hấp của Thái hậu nương nương hơi lạ, sợ có tình huống nào khác xảy ra, nhưng lại tiện vào xem.”

      Mộ Dung Khuê vừa nghe, lập tức sốt ruột, vội vàng bay xuống giường, đẩy cửa ra ngoài, lao đến trước cửa phòng Đỗ Mạn Thanh, gõ cửa gọi: "A Thanh!"

      Đỗ Mạn Thanh vuốt di động trong bóng đêm, nhớ tới đủ chuyện trong kiếp trước, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cảm xúc được ổn định. Đột nhiên nghe thấy tiếng "A Thanh", đôi mắt sáng lên, buột miệng : "A Quy!" Lời vừa ra khỏi miệng mới chợt tỉnh lại, Thạch Quy thể nào xuất ở đây.

      Mộ Dung Khuê nghe được tiếng trả lời của Đỗ Mạn Thanh, thoáng an tâm, hỏi: "Ta vào được ?”

      Đỗ Mạn Thanh nghe giọng điệu của Mộ Dung Khuê giống như là có chuyện gì, lập tức chỉnh chỉnh quần áo rồi xuống giường, thắp đèn lên ra mở cửa, cho Mộ Dung Khuê vào phòng.

      Mộ Dung Khuê vào phòng, đầu tiên là liếc nhìn Đỗ Mạn Thanh cái, thấy cũng có gì khác lạ, lúc này mới nhìn quanh bốn phía, thấy xung quanh cũng có gì dị thường, hơi buông lỏng chút, hỏi Đỗ Mạn Thanh: "Mẫu hậu còn chưa ngủ sao?"

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê như thế, cũng đoán là có chuyện gì đó xảy ra, liền trả lời: "Ngủ được. Xảy ra chuyện gì à?”

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh ngồi lại lên giường, chút nghĩ ngợi, cũng bắt chước ngồi xuống giường, với nàng chuyện mà mật vệ phát , giọng : “Chỉ sợ còn có chỗ nào nhìn thấy được, hù dọa mẫu hậu, nếu mới tới đây nhìn cái."

      Đỗ Mạn Thanh có chút cảm động, vươn tay xoa xoa đầu Mộ Dung Khuê, : “Ta sao, ngươi nghỉ ngơi sớm !”

      "Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh mặc áo ngủ màu ánh trăng, hóa trang mặt được tẩy rửa, để lộ ra gương mặt trắng thuần, cũng cực kỳ điềm đạm đáng , tự chủ được mà nắm lấy tay Đỗ Mạn Thanh, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa đến miệng, hôn cái.

      “Ặc!” Đỗ Mạn Thanh ngẩn ngơ, vội rút tay về, trong phút chốc biết nên gì cho tốt.

      Tim Mộ Dung Khuê đập loạn, lại duỗi tay sang, nắm lấy tay Đỗ Mạn Thanh, : "A Thanh, ta..."

      Đỗ Mạn Thanh ngẩn người, lấy lại tinh thần, vội vàng rút tay về nữa, chỉ bằng giọng điệu của người mẹ hiền: “Trời còn sớm, mau mau ngủ , ngoan!"

      Cho dù Mộ Dung Khuê có muốn đến thế nào, cũng dám, chỉ đành phải đáp lại tiếng, buông tay Đỗ Mạn Thanh ra, cáo lui ra ngoài cửa.

      Trở lại trong phòng, Mộ Dung Khuê suýt tự tát vào miệng mình. ràng nắm được tay của nữ thần, sao lại buông tha dễ dàng như thế?

      Sáng hôm sau, Đỗ Mạn Thanh tự thoa phấn vàng lên mặt mình, lại tô lông mày cho thô chút, tướng mạo thoạt nhìn chỉ như nương bình thường, lúc này mới vừa lòng.

      Đến khi Mộ Dung Khuê tiến vào, nhìn nhìn Đỗ Mạn Thanh, : “Bộ dáng này của mẫu hậu vẫn còn thu hút lắm.”

      Đỗ Mạn Thanh liếc Mộ Dung Khuê cái, : “Thu hút là nhóm ba người các ngươi kìa.”

      Mộ Dung Khuê nghe vậy, : "Hai người bọn họ quả rất thu hút. Bây giờ là ban ngày, chắc đám kẻ xấu dám làm bậy đâu, nhi tử cùng mẫu hậu dạo dạo, để hai người bọn họ theo đuôi là được rồi.”

      Lần này, Mộ Dung Khuê cũng vẽ lông mày cho thô hơn, ăn mặc giống như thư sinh, lại dẫn theo Đỗ Mạn Thanh dạo phố, quả nhiên còn thu hút như tối qua.

      Hai người ăn sáng trong tửu lâu trước, sau đó lại ngắm cảnh đường phố, rồi đến hiệu sách cùng với tiệm bán châu báu xem chút. Ông chủ của cửa tiệm châu báu là người có đôi mắt sắc bén, thấy nam nữ bước vào, tuy ăn mặc theo kiểu phổ thông, nhưng cử chỉ cùng lời giống những người bình thường khác, vả lại nam nhân che chở nữ nhân mọi bề, đoán bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới, vì thế cười với Mộ Dung Khuê: “Công tử muốn chọn quà để tặng cho phu nhân sao?"

      Mộ Dung Khuê nghe thấy câu hiểu lầm này, khóe miệng có ý cười, gật gật đầu, thừa dịp Đỗ Mạn Thanh xem đôi nhẫn ngọc, liền khẽ khàng hỏi chủ tiệm: “Ông chủ nhìn chúng ta xem, có phải thấy rất xứng đôi hay ?”

      Ông chủ vội vàng ca ngợi: "Công tử cùng phu nhân quả thực là đôi do trời đất tạo ra, chính là đôi thần tiên quyến lữ.”

      Trong lòng Mộ Dung Khuê khoái đến mức nội thương, vỗ vỗ bả vai của ông chủ tiệm, : “Mắt của ngươi rất tốt!”

      Từ trong cửa tiệm châu báu ra, trở lại khách điếm, Đỗ Mạn Thanh bày ba chiếc nhẫn ngọc ra bàn, cười với ba người Mộ Dung Khuê: “Tặng cho nhóm ba người các ngươi, đến mang thử chút , xem thử có vừa ?" xong liền cầm chiếc nhẫn lên, bất ngờ đưa cho Thạch Cố Hành trước.

      Thạch Cố Hành sửng sốt, đành phải vươn tay nhận lấy, đeo lên ngón cái, rất là vừa vặn, vội vàng cảm tạ: “Mắt của Thái hậu nương nương là tốt, đeo vừa khít!”

      Đỗ Mạn Thanh sâu sắc liếc nhìn Thạch Cố Hành cái, vị này chỉ có dáng dấp giống Thạch Quy, mà giọng cũng giống. Nếu trở về được, lại thoát khỏi thân phận Thái hậu nương nương, như vậy...

      Mộ Dung Khuê bỗng chốc ngăn lại tầm mắt của Đỗ Mạn Thanh, giọng hơi trầm xuống, "Mẫu hậu, của nhi tử đâu?"

      Đỗ Mạn Thanh hoàn hồn, đưa chiếc nhẫn cho Mộ Dung Khuê, cười tủm tỉm : "Ngươi thử cái này xem!”

      Mộ Dung Khuê nhận, nhìn chiếc nhẫn ngón cái của Thạch Cố Hành, : “Nhi tử cảm thấy màu của chiếc nhẫn tay Thạch đại nhân khá tốt.”

      ra lúc Thạch Cố Hành vừa đeo nhẫn vào liền hối hận. Hoàng đế còn chưa lấy nhẫn được, mình duỗi tay ra làm cái gì? vừa nghe thấy lời này, hai lời, lập tức tháo nhẫn ra đưa cho Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê chỉ nhìn nhìn tay Thạch Cố Hành, cau mày : "Nhìn kỹ, nhẫn của ngươi cũng có gì đặc sắc, đúng là hợp với ngươi!” xong quay đầu lại, nhận lấy chiếc nhẫn ngọc mà Đỗ Mạn Thanh vừa mới đưa tới, đeo lên ngón cái ngắm ngắm rồi lại đến bên cửa sổ nhìn sắc trời bên ngoài.

      Chiếc nhẫn ngọc còn lại đương nhiên thuộc về Nghiêm Thừa Ân.

      Nghiêm Thừa Ân thấy tình hình đúng, lôi kéo Thạch Cố Hành, hai người đứng sang bên, im thin thít.

      Mộ Dung Khuê quay đầu lại, thấy Đỗ Mạn Thanh phát nhẫn ngọc xong, nhân tiện : "Sắc trời còn sớm, hồi cung thôi!"

      Trong Khôn Ninh cung, Diệu Tâm sốt ruột đến mức xoay quanh. đến giờ này rồi mà sao Thái hậu nương nương vẫn chưa trở lại?

      Thu Tình cũng nóng nảy đến độ xoay quanh, nếu về giấu nổi nữa. hồi trưởng công chúa mà qua thăm bệnh lần nữa, cũng còn cớ nào để ngăn ngài ấy lại! Hơn nữa, e là ngài ấy sinh lòng nghi ngờ.

      Đỗ Hàm Lan nghĩ ra cách khá tốt, lỡ như chuyện xấu , nàng mặc đồ của Đỗ Mạn Thanh, giả trang Đỗ Mạn Thanh lúc, ngồi trong màn lừa gạt đám người Mộ Dung Bội.

      Ba người bàn bạc đối sách, may mà Đỗ Mạn Thanh quay về.

      Qua vài ngày, “bệnh” của Đỗ Mạn Thanh khá hơn, bắt đầu dẫn theo đám người Đỗ Hàm Lan chạy bộ như trước.

      Nhâm thị vào cung lần nữa, mang đến tin tức khác, là nhi tử của Binh bộ Thị lang Vương Lão Hổ đột nhiên bị bệnh, nằm liệt giường thể nhúc nhích, cũng làm việc xấu được nữa.

      Nhâm thị xong, lắc đầu, lại nhắc tới hôn của Đỗ Hàm Lan, : "Thái hậu nương nương, sau khi Giải gia tới cửa cầu hôn, lại có thêm vài nhà nhờ bà mối tới cửa cầu hôn, trong đó nhi tử của Bạch gia với Triệu gia cũng tồi đâu!”

      Đỗ Mạn Thanh cười : “Ồ, Hàm Lan hấp dẫn đến thế sao?”

      Nhâm thị : "Do lần trước Hàm Lan về nhà, mấy nhà thân thích nghe , nên sang đây tán gẫu chút. Lúc về liền tuyên dương khắp nơi, Hàm Lan tiến cung ba tháng, toàn thân thay đổi, chính là tiểu mỹ nhân. Vả lại những người đó còn , Hàm Lan được Thái hậu nương nương quan tâm, đương nhiên khác với người bình thường vân vân. Bởi vậy bà mối mới sôi nổi đến nhà như thế.”

      Đỗ Mạn Thanh hỏi vài câu, theo như Nhâm thị , trong số những gia đình này, Giải Ưu Nhiên vẫn là ưu tú nhất, liền gật đầu : "Nếu như vậy, trọng điểm nằm ở người Giải Ưu Nhiên rồi, hơn nữa phải đợi Hàm Lan gặp Giải Ưu Nhiên lần rồi mới tiếp được. Nếu thích Hàm Lan, Hàm Lan của chúng ta cũng thể gả cho , mất công lại bị khinh bỉ."

      Đương nhiên Nhâm thị có dị nghị gì.

      Khi Nhâm thị rồi, Đỗ Mạn Thanh ngồi đợi Mộ Dung Khuê đến, nhân tiện : "Ngày kia là rằm tháng tám, trong cung phải mở tiệc. Nhân cơ hội này, gọi Giải Ưu Nhiên theo Giải Nguyên Hóa tiến cung, để Giải Ưu Nhiên cùng Hàm Lan gặp nhau lần. Mặt khác, lần này tứ đại gia tộc tiến cung, tất nhiên mang theo Sài thị cùng với bức tranh thêu, muốn vạch trần thân phận của ta trước mặt bá quan văn võ. Thừa dịp này giải quyết cho xong luôn !”

      Mộ Dung Khuê gật đầu : "Nhi tử cũng nghĩ thế.”

      Chẳng mấy chốc đến Trung thu, trong cung giăng đèn kết hoa, tổ chức tiệc rượu.

      Tiệc rượu được tổ chức trong Thưởng Nguyệt đình ở Ngự hoa viên, ngoại trừ vài hoàng thân, quan tam phẩm cùng với nữ quyến của họ cũng được mời đến bữa tiệc.

      Giải Nguyên Hóa mang theo Giải Ưu Nhiên tiến cung, lại đến gặp Mộ Dung Bội trước.

      Mộ Dung Bội cũng biết chuyện Giải gia đến Đỗ gia cầu hôn, vì thế nhìn nhìn Giải Ưu Nhiên, trêu chọc vị biểu đệ này vài câu.

      ra Giải Ưu Nhiên rất vui, trước kia nghe khuê nữ Đỗ gia là nương béo, bây giờ ngược lại, trong nhà lại quyết định cho lấy nương béo này làm vợ. Giờ nghe thấy Mộ Dung Bội nhắc đến Đỗ gia, lông mày liền nhíu lại, im lặng lên tiếng.

      Mộ Dung Bội cũng biết Giải gia cùng Đỗ gia đều thế đơn lực bạc, nếu có thể liên thủ, có khi còn có thể đối đầu với tứ đại gia tộc được lúc, nên cũng rất muốn thấy Giải Ưu Nhiên với Đỗ Hàm Lan đính hôn, bây giờ lại thấy Giải Ưu Nhiên nhíu mày, nàng liền cười : “Sao, ngươi còn vừa ý Đỗ tiểu thư à? Biết đâu đến lúc gặp mặt, Đỗ tiểu thư nhà người ta còn vừa mắt ngươi ấy chứ!”

      Giải Ưu Nhiên đồng ý, bày ra bộ dáng như nương béo như thế có ai mà hiếm lạ gì đâu.

      Mộ Dung Bội cười tủm tỉm : “Đỗ tiểu thư theo Thái hậu nương nương, trổ mã thành tiểu mỹ nhân rồi, ngươi cứ đợi đến bữa tiệc rồi tự mình nhìn .”

      chuyện Thải Châu tiến vào thầm : “Trưởng công chúa, người của Lữ gia tiến cung."

      Lần này An thị tiến cung, tùy thị bên người phải là nha đầu tâm phúc nữa, mà là Sài thị.

      Sau khi bị đám người An thị cổ động cùng dụ dỗ, Sài thị quyết định, đêm nay nhất định phải lấy thân phận bạn khuê mật của Đỗ thị năm đó, ra ít bí mật của Đỗ thị, vạch trần thân phận của người giả mạo trong cung kia.
      Yên Hoa, Nga Nhi, Nhược Vân16 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 32
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Khi bữa tiệc bắt đầu, Giải Ưu Nhiên ngồi phía dưới Giải Nguyên Hóa. Trước đó bị Đỗ Mạn Thanh kinh diễm phen, đợi đến khi thấy Đỗ Hàm Lan ngồi phía dưới Đỗ Mạn Thanh, lại kinh ngạc hồi. nương béo trong truyền thuyết lại xinh đẹp như vậy sao?

      Giải Nguyên Hóa thấy Giải Ưu Nhiên nhìn về hướng kia, sắc mặt căng cứng cả đêm dần dần dịu , lắc đầu : "Xem , cha mẹ có mất lương tâm bắt con phải cưới nữ nhân xấu xí đúng ? Con còn tin, còn muốn nữa ! Bây giờ nhìn thấy người, chỉ sợ người ta cần con nữa ấy!”

      Giải Ưu Nhiên thấp giọng : “Con của cha tuấn tú như vậy, nàng ấy có thể vừa mắt được sao?”

      Giải Nguyên Hóa vừa nghe thấy lời này, chỉ nghĩ, tiểu tử này ngon, nhìn thấy người ta xinh đẹp là miệng buông lỏng ngay, trước đó khắc vẫn còn mang vẻ mặt giống như sắp chết đến nơi kia mà!

      Mặc dù Đỗ Hàm Lan nhìn về chỗ của Giải Ưu Nhiên, nhưng lúc chia thức ăn,có cung nữ cúi xuống bên tai nàng: “Đỗ tiểu thư, Giải công tử nhìn người đó!”

      Đỗ Hàm Lan đỏ ửng mặt, động tác càng thêm tao nhã. Thái hậu nương nương , nam tử đều nông cạn, đều thích bề ngoài của nữ nhân, sau đó tiếp xúc mới chú ý đến tính cách, trải qua vài việc rồi mới thích toàn bộ của đối phương. Lúc đầu muốn làm đối phương thích mình, chi bằng tìm mọi cách để ý đến bề ngoài.

      Tiểu nhi nữ ngồi bên rình coi đối phương cùng với phỏng đoán tâm của đối phương, ở đầu khác, An thị lại thừa dịp mời rượu, đứng lên với Đỗ Mạn Thanh: “Thái hậu nương nương, biết ngài có nhớ bà ấy ?" xong chỉ chỉ Sài thị đứng bên cạnh.

      Đỗ Mạn Thanh hờ hững liếc mắt nhìn Sài thị cái, : "Nhớ , bà ấy phải là tú nương mà ngươi dẫn theo lúc tiến cung lần trước sao?”

      An thị thấy Đỗ Mạn Thanh lơ đễnh, khỏi cười lạnh tiếng trong lòng, quả nhiên phải là nữ thần gì nha, sao chút cảnh giác cũng có?

      Sài thị vừa nghe thấy lời của Đỗ Mạn Thanh, bi thương : “Thái hậu nương nương, ngài nhớ thần phụ sao? Thần phụ chính là A Hiền bạn khuê mật lúc trước của ngài! Ngày trước chúng ta còn hay thiêu thùa may vá cùng nhau, chơi đùa cười giỡn cùng nhau, tình nghĩa thắm thiết biết bao? Sao ngài có thể nhớ thần phụ?”

      Đỗ Mạn Thanh lườm Sài thị cái, : "Ta là người chết lần, chuyện trước kia quên sạch rồi, nhớ ngươi có gì kỳ lạ đâu?”

      Sài thị ngẩn ra, trước đó, khi bà cùng với An thị dự tính, cho rằng chỉ cần bà đứng ra rằng mình là bạn khuê mật thuở xưa của Đỗ thị, tất nhiên Đỗ Mạn Thanh phải bối rối, khi đó lại lấy tranh thêu ra, nàng ta lộ ra dấu vết. ngờ Đỗ Mạn Thanh lại trấn định như thế, nhất thời biết phải tiếp tục thế nào.

      An thị vội vàng giúp: “ phải ngươi có bức tranh năm đó thêu cho Thái hậu nương nương sao?”

      Sài thị liền lấy khăn tay từ trong ngực ra, run rẩy mở ra cho Đỗ Mạn Thanh nhìn, "Thái hậu nương nương, đây là chiếc khăn mà thần phụ thêu cho ngài năm đó. Bây giờ xem ra, tướng mạo của Thái hậu nương nương lại thay đổi, hoàn toàn khác với tranh thêu!”

      Đám người Lữ Lương muốn vạch trần thân phận của Đỗ Mạn Thanh, rồi lại nghĩ Mộ Dung Khuê có an bài trước, chỉ bằng vài lời của Sài thị, sợ là lay động nổi, cũng chỉ có thể khiến cho kẻ khác sinh lòng nghi ngờ trước, sau đó mới mượn bố trí này, cho đến khi tìm được những chứng cứ xác thực hơn nữa.

      Mọi người nghe lời này, quả nhiên vô cùng tò mò, rướn cổ lên nhìn khăn tay.

      Sài thị lại cứ giữ chắc khăn tay, cơn gió thổi qua, khăn tay liền bay đến bàn trước mặt các vị đại thần bên cạnh. Có đại thần cầm lên, nhịn được liếc mắt nhìn cái.

      Vài vị đại thần ngồi bên cạnh đương nhiên cũng nhìn thấy tranh thêu khăn tay, trong lòng lộp bộp tiếng. Người trong tranh thêu, thay vì giống Thái hậu nương nương, phải là giống Đỗ Hàm Lan hơn. Thực luận ra, thần thái của Thái hậu nương nương phấn chấn hơn người trong tranh thêu chút.

      sớm có cung nữ tiến lên cầm lấy khăn tay, trình lên trước mặt Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh nhận lấy, liếc mắt nhìn cái, lại ngẩng đầu nhìn Sài thị, thản nhiên : "20 năm qua , chỉ ta, mà ngay cả ngươi, sao có thể có biến hóa cho được?”

      Ý của Đỗ Mạn Thanh là, nàng chết lần rồi, tu tiên ở trời, sau đó lại rơi xuống trần gian, đương nhiên có biến hóa. Chỉ là Sài thị, trải qua hai mươi năm tang thương ở thế gian, sớm từ thiếu nữ biến thành lão phụ rồi, còn diện mạo năm đó nữa.

      Sài thị bị khí thế của Đỗ Mạn Thanh đè ép, trong khoảng khắc trả lời được câu nào.

      An thị thầm than hơi, sớm biết rằng chỉ bằng lời của Sài thị cùng với bức tranh thêu, thể vạch trần nữ nhân trước mắt phải là Hiền Đức thái hậu, nhưng ngờ nữ nhân này lại bình tĩnh như vậy, chỉ câu giải thích nguyên nhân vì sao người trong tranh thêu giống nàng.

      chờ Sài thị thêm nữa, Nghiêm Thừa Ân đứng ra bẩm báo với Mộ Dung Khuê: "Hoàng thượng, thần có việc muốn bẩm báo.”

      "!" Mộ Dung Khuê nhướng lông mày, thầm cao hứng. Tốt lắm, qua đêm nay, mẫu hậu còn là mẫu hậu nữa, chỉ là nữ thần mà thôi. Khi đó, trẫm có thể tự mình ao ước nàng thỏa thích.

      Nghiêm Thừa Ân vỗ vỗ tay, chẳng mấy chốc có người ôm cái hộp lên.

      Nghiêm Thừa Ân nhận hộp, mở ra trước mặt mọi người, với Mộ Dung Khuê: "Năm đó tiên đế xuống Giang Nam, cũng ra lệnh cho sư phụ điêu khắc gỗ làm loạt pho tượng khắc mỹ nữ, mà pho tượng gỗ này chính là Hiền Đức thái hậu lúc đó."

      Mộ Dung Khuê ra hiệu cho Nghiêm Thừa Ân tiến lên, tự tay cầm lấy pho tượng gỗ, nhìn lát, rồi đưa đến trước mặt Đỗ Mạn Thanh, : “Mời mẫu hậu xem!”

      Lữ Lương vừa thấy Nghiêm Thừa Ân lấy ra pho tượng gỗ, liền phỏng đoán đây chính là do Mộ Dung Khuê đề phòng có người vạch trần thân phận của Đỗ Mạn Thanh, đầu tiên là để sư phụ khắc gỗ khắc ra pho tượng của Đỗ Mạn Thanh, rồi là sư phụ khắc gỗ khắc ra năm đó, lấy chuyện này để chứng minh Đỗ Mạn Thanh chính là Đỗ thị. Vì thế thầm hừ tiếng: Năm đó quả có sư phụ khắc gỗ làm ra mấy pho tượng mỹ nhân này, chỉ là ta còn chưa tìm được sư phụ khắc gỗ đó, mà pho tượng được khắc năm xưa cũng tìm ra. Đợi đến khi ta tìm được pho tượng gỗ chân chính, để xem đến lúc đó các ngươi làm sao kết thúc?

      An thị cũng nghẹn. Giỏi , mặc dù kỹ thuật thêu của Sài thị khá tốt, nhưng dù sao tranh thêu cũng giống bằng tượng gỗ, càng có thể nhìn ra dáng dấp. Bây giờ bọn họ tìm ra tượng gỗ, đương nhiên mọi người tin phục tượng gỗ hơn, chỉ biết chúng ta cố ý vu hãm.

      Đỗ Mạn Thanh nhận lấy pho tượng gỗ, nhìn kỹ, hiển nhiên sư phụ khắc gỗ này có đôi bàn tay rất khéo léo, pho tượng gỗ này được khắc rất sống động, mặt mũi ràng, ngay cả ý lo âu trong mắt cũng khắc ra được. Lúc nãy khi nhìn thấy tranh thêu, cũng cảm thấy người trong tranh thêu khác nàng bao nhiêu, bây giờ nhìn thấy tượng gỗ này, có thể thấy cực kỳ ràng, pho tượng gỗ này phải là nàng. Nàng đưa tượng gỗ cho Diệu Tâm, : “Chuyền cho mấy vị đại nhân xem chút!”

      Diệu Tâm nghe được lời của Sài thị, lại nhìn tranh thêu, vốn dĩ cho rằng Sài thị bị đám người An thị xui khiến, cố ý đến vu hãm. Nhưng bây giờ thấy Nghiêm Thừa Ân trình lên pho tượng gỗ này, quả là có vài phần tương tự Đỗ Hàm Lan, nhưng muốn pho tượng gỗ giống Thái hậu nương nương, chính là mở mắt dối.

      Diệu Tâm hiểu ý đồ của Đỗ Mạn Thanh, có hơi thấp thỏm bất an, vươn tay nhận lấy tượng gỗ, theo thứ tự chuyền xuống cho đám quan viên được xem.

      Khi Lữ Lương nhìn thấy pho tượng gỗ này, khỏi chấn động. Tượng gỗ này hề giống với vị Thái hậu nương nương ngồi kia, nàng ta chơi trò gì vậy?

      Đỗ Mạn Thanh thấy mọi người đại khái đều được nhìn thấy bức tượng gỗ kia, lúc này mới giương giọng : "Hôm ấy ta rơi xuống từ , khi tỉnh lại, cũng mất ký ức. Lúc đó Hoàng thượng gọi ta là mẫu hậu, Đỗ đại nhân lại gọi ta tỷ tỷ, ý thức của ta mơ hồ, liền đáp lời. Thời gian qua ở trong cung, ta cũng nghi ngờ về thân phận của mình, rất sợ mình phải là Hiền Đức thái hậu, nhưng lại ngồi hưởng phúc phần của Hiền Đức thái hậu, nên bảo Hoàng thượng gắng sức điều tra những chuyện năm đó của Hiền Đức thái hậu. Bây giờ có tượng gỗ làm chứng, hẳn là ta phải là Hiền Đức thái hậu."

      thanh của mọi người còn chưa kịp phát ra, Mộ Dung Khuê tiếp lời: “Nhưng nữ thần rớt xuống trong từ đường của Đỗ thị, nếu phải là Hiền Đức thái hậu, vậy chỉ có khả năng. Nữ thần chính là thần bảo hộ mà Hiền Đức thái hậu phái tới để bảo vệ cho trẫm. Nếu , thể nào giải thích được vì sao nữ thần lại rơi xuống trong ngực trẫm.”

      Mấy quan viên đến dự tiệc hôm nay đa số là người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu Đỗ Mạn Thanh rơi xuống trong từ đường, trong lúc đó mặc dù cũng từng thoáng nghi ngờ thân phận của Đỗ Mạn Thanh, nhưng đêm nay thấy được Đỗ Mạn Thanh tự chứng minh mình phải là Hiền Đức thái hậu, ràng tham ngôi vị Thái hậu, hành vi quang minh lỗi lạc, hoàn toàn có phong độ của nữ thần. Bây giờ lại nghe thấy lời của Mộ Dung Khuê, bất giác cảm thấy lời của Mộ Dung Khuê rất đúng, biết là ai quỳ mọp xuống, đầu tiên: "Trời giáng nữa thần, phù hộ Nam Chu, bảo vệ bệ hạ, tạo phúc vạn dân." Chẳng mấy chốc, cả đám quan viên đều quỳ rạp xuống đất ca tụng.

      Mặc dù Lữ Lương cảm giác tình phát triển có chút quỷ dị, nhưng vào lúc này cũng thể quỳ xuống theo.

      Chỉ trong nháy mắt, thân phận của Đỗ Mạn Thanh từ Hiền Đức thái hậu biến thành nữ thần bảo hộ do Hiền Đức thái hậu phái tới nhân gian bảo vệ cho Mộ Dung Khuê.

      Lữ Lương thấy tình biến đổi, nhớ đến câu “Kẻ có được nữ thần nắm được thiên hạ” trong bản chép tay của Lưu quốc sư, tâm niệm nhanh chóng quay ngược lại, đợi đến khi mọi người gọi xong, nhân tiện : "Nếu nữ thần là do Hiền Đức thái hậu phái tới bảo vệ Hoàng thượng, vả lại hình dáng còn giống với Hiền Đức thái hậu, Hoàng thượng vẫn nên tôn nữ thần làm Thái hậu nương nương như cũ, phụng dưỡng như mẹ, mới xem như đáp tạ ân đức của trời cao.”

      Hừ, để các ngươi tiếp tục quan hệ mẫu tử, xem Hoàng thượng làm cách nào có được nữ thần! Lữ Lương thầm đắc ý, ngoài miệng tiếp tục : "Thỉnh Hoàng thượng phụng dưỡng nữ thần như mẹ!"

      đám quan viên cũng phụ họa : "Thỉnh Hoàng thượng phụng dưỡng nữ thần như mẹ!"

      Ầm ĩ cả buổi trời, vậy mà trẫm còn phải tiếp tục làm nhi tử của nữ thần sao? Mộ Dung Khuê giận dữ trừng mắt liếc Lữ Lương cái rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giả cười : “Cứ theo như lời của các khanh .”

      Đỗ Mạn Thanh: Ặc, sau khi chứng minh thân phận rồi mà vẫn phải làm Thái hậu nương nương như cũ sao?

      Bởi vì là Trung thu, phải để đám quan viên về phủ đoàn tụ với gia quyến, vì thế chỉ ban thưởng rượu thêm vòng, khích lệ vài câu rồi liền giải tán tiệc rượu.

      Đợi đến khi đám quan viên đều lần lượt cáo lui, trong Thưởng Nguyệt đình chỉ còn lại Mộ Dung Khuê và Mộ Dung Bội, Đỗ Mạn Thanh mới thở dài, : “Ta có định lừa các ngươi, ta phải là người ở đây.”

      Mộ Dung Khuê cùng Mộ Dung Bội đồng thanh : “Bọn ta biết."

      Mộ Dung Bội : "Thơ mà Thái hậu nương nương viết cũng phải là những câu mà sĩ tử Nam Chu có thể viết ra, vả lại bảo vật kia của Thái hậu nương nương cũng phải là thứ mà người phàm có thể có được, lại thêm đủ loại lời cử chỉ của Thái hậu nương nương cũng tuyệt đối giống với người Nam Chu. Nếu Thái hậu nương nương phải là nữ thần còn có ai?”

      Mộ Dung Khuê : “Hôm đó nhi tử tự tay tiếp được mẫu hậu, cảm giác kinh ngạc kia vẫn còn đọng lại đây. Nhi tử tin mẫu hậu chính là nữ thần do ông trời phái xuống.”

      Tới lúc này, Đỗ Mạn Thanh lại cho là, từ đầu đến cuối Mộ Dung Khuê vẫn luôn xem nàng là Hiền Đức thái hậu mà đối đãi, chỉ sợ có đủ sức chứng thực thân phận của nàng, bị đám người Lữ Lương tìm cơ hội làm ầm lên, bèn đổi ngay sang phương thức khác, lần thứ hai nhận nàng làm mẹ.

      Mộ Dung Bội ngồi thêm chút rồi cáo từ.

      Trăng tròn treo cao, trong Thưởng Nguyệt đình chỉ còn lại Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Mạn Thanh, đám cung nữ nội thị đều lui ra rất xa.

      Mỗi phùng giai tiết bội tư thân (1)! Đỗ Mạn Thanh nhìn trăng hoài niệm, lại chạm cốc với Mộ Dung Khuê, hay biết mà nốc quá lố. Lần này, nàng ngã vào người Mộ Dung Khuê, dịu dàng gọi: "A Quy!"

      (1) câu trong bài ‘Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ’ (Ngày chín tháng chín nhớ huynh đệ ở Sơn Đông) của Vương Duy, nghĩa của câu thơ này là mỗi khi tới ngày lễ lại càng nhớ người thân gấp bội.

      Tim gan Mộ Dung Khuê run rẩy, lên tiếng đáp lại, nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng, rốt cuộc nhịn nổi tương tư mấy ngày qua, chậm rãi cúi đầu xuống.
      thuyt, Yên Hoa, snow_angel_lily13 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 33
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Có hương hoa quế bay tới, ánh trăng chiếu vào trong chén rượu, gió phất qua cái, sóng lăn tăn mặt chén, ánh trăng lan tỏa.

      Ngực Mộ Dung Khuê sôi trào, hơi thở nóng rực, quan tâm gì nữa, chỉ muốn được nếm thử dung mạo kia.

      Hô hấp nóng hổi của phả vào môi Đỗ Mạn Thanh, mắt Đỗ Mạn Thanh lờ đờ say, liếc cái, đột nhiên vươn tay nâng cằm lên, cho hôn xuống, cũng cẩn thận quan sát nhận biết gương mặt , lẩm bẩm : ", ngươi phải A Quy."

      "A Thanh, ta là A Khuê của nàng!" Mộ Dung Khuê ôn nhu gọi tên Đỗ Mạn Thanh, gắn bó triền miên.

      Trong khoảnh khắc Đỗ Mạn Thanh lại mơ hồ, tay nắm lấy Mộ Dung Khuê hơi lỏng ra, ngón tay phủ lên môi , chần chờ hỏi: " ?"

      Mộ Dung Khuê dùng sức gật đầu, "Là ta!"

      Lửa giận trong lòng Đỗ Mạn Thanh đột nhiên sôi trào, Thạch Quy tên tra nam này vậy mà cũng xuyên qua đến đây? Ngón tay nàng khép lại, nắm thành quyền, “bụp” tiếng liền nện thẳng lên mũi Mộ Dung Khuê.

      tiếng trầm đục vang lên, máu mũi văng vào trong chén rượu, ly rượu trắng biến thành màu son.

      “Oái!” Mộ Dung Khuê quát to tiếng, vươn tay bịt kín mũi, lòng bàn tay ẩm ướt mảnh, tất cả đều là mùi máu tươi.

      “Quá ! Cái mũi nở hoa rồi kìa!” Đỗ Mạn Thanh vỗ tay cười, đột nhiên lại nhào tới, ôm lấy vai Mộ Dung Khuê, ngụm cắn vào vành tai , gọi: "Cắn chết ngươi!"

      ***

      Ngày hôm sau, lúc Đỗ Mạn Thanh tỉnh lại, liền thấy cung nữ khắp cả điện đều mang vẻ mặt như đưa đám.

      “Sao vậy?” Đỗ Mạn Thanh nhớ lại tối hôm qua mình uống quá nhiều, thầm cảm thấy ổn, gọi Diệu Tâm đến hỏi.

      Diệu Tâm thở dài tiếng : "Tối hôm qua, Thái hậu nương nương đánh Hoàng thượng chảy máu mũi."

      Sặc, toi rồi! Đỗ Mạn Thanh đứng bật dậy, hỏi: “Chỉ có chảy máu mũi thôi sao?”

      Diệu Tâm bấy giờ mới gian nan : "Còn cắn cái lên tai Hoàng thượng, cắn đến máu chảy đầm đìa."

      Mặt Đỗ Mạn Thanh biến sắc, vỗ trán : “Quá hung tàn!"

      Diệu Tâm tiếp tục gian nan : "Hoàng thượng bị thương, thể vào triều, hôm nay phải tĩnh dưỡng ở Dưỡng Tâm điện đó! Thái hậu nương nương nên qua đó an ủi chút. Còn nữa, rượu phẩm của Thái hậu nương nương như vậy... , lần tới tốt nhất đừng uống rượu nữa."

      Lúc này, Mộ Dung Khuê phê tấu chương ở Dưỡng Tâm điện, mặc dù máu mũi của ngừng, vết thương tai cũng được đắp thuốc mỡ, nhưng rốt cuộc vẫn buồn bực, vì thế cả buổt sáng vẫn luôn lạnh mặt, khí trong điện bị đè ép đến cực thấp, đám người Lạc công công ai dám thở mạnh.

      Đợi đến khi nghe được ngoài điện có người tiến vào bẩm: "Thái hậu nương nương đến đây!" Sắc mặt Mộ Dung Khuê mới hơi dịu lại ít. Mẫu hậu, sau khi ngài tẩn người ta bị thương, vẫn còn biết vội vàng đến đây hỏi thăm là tốt rồi.

      Lạc công công lấy cớ nghênh đón Đỗ Mạn Thanh, nhanh chóng chuồn ra ngoài. Đợi đến khi thấy Đỗ Mạn Thanh, sau khi hành lễ, cứ thế đứng luôn bên ngoài điện vào nữa.

      Đỗ Mạn Thanh thấy bộ dáng này của Lạc công công, cũng có thể tưởng tượng Mộ Dung Khuê buồn bực đến thế nào. Nàng phất tay, để đám người Diệu Tâm đợi ngoài điện, còn mình tự vào, bày ra khuôn mặt tươi cười gọi: "Hoàng nhi!"

      "Hừ!" Mộ Dung Khuê nghe được giọng của nàng, định ngẩng đầu, nhưng nhớ tới cái gì, lại cúi đầu, tiếp tục phê tấu chương, thèm đếm xỉa đến Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh hơi xấu hổ, lết lết qua, lại gọi tiếng rồi cười : "Nghe cung nữ ngươi bị thương. Để mẫu hậu nhìn cái xem. Nghiêm trọng ?"

      Mộ Dung Khuê nghe được tiếng cười của Đỗ Mạn Thanh, vẫn cứ ung dung bình tĩnh, mí mắt cũng nâng, tiếp tục giả vờ lạnh nhạt.

      Đỗ Mạn Thanh "Khụ" tiếng, vươn tay xoa xoa đầu Mộ Dung Khuê, lại ghé sát vào nhìn tai , thấy mặc dù vành tai đắp thuốc, nhưng vẫn có thể thấy loạt dấu răng, cực kỳ thê thảm. Nàng nhất thời đỏ mặt, tối hôm qua hạ mõm quá nặng rồi!

      Mộ Dung Khuê cảm giác được Đỗ Mạn Thanh ghé sát vào mình, hơi thở lướt qua vành tai mình, nhất thời cảm giác vành tai vừa ngứa vừa nhức, cực kỳ khó chịu.

      Đỗ Mạn Thanh xem xét vành tai của Mộ Dung Khuê, lại thấy tai Mộ Dung Khuê nháy mắt đỏ lên, nàng sửng sốt, chút nghĩ ngợi, vươn tay ra sờ sờ thái dương của Mộ Dung Khuê, vội la lên: "Chẳng lẽ là miệng vết thương nhiễm trùng nên bị sốt? Ngự y đâu?" xong lại cảm giác thấy thái dương của Mộ Dung Khuê được tính là nóng, lại kinh ngạc phen.

      "Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê bắt được tay của Đỗ Mạn Thanh, giương mắt nhìn nàng, hơi cắn răng : "Mẫu hậu vẫn còn muốn giày vò nhi tử à?”

      Đỗ Mạn Thanh để kệ cho Mộ Dung Khuê nắm lấy tay nàng, chỉ nhìn mũi Mộ Dung Khuê, thấy mũi vẫn còn thẳng, có bị méo, lúc này mới thở phào : “ có đánh phế là tốt rồi."

      Mặt Mộ Dung Khuê tối sầm, buông tay Đỗ Mạn Thanh ra, quay mặt .

      Đỗ Mạn Thanh cười trừ, : "Hoàng nhi, do mẫu hậu uống rượu mà!”

      “Nếu mẫu hậu thương nhi tử, cho dù có uống rượu cũng ra tay nặng như vậy." Mộ Dung Khuê chỉ trích : "Vả lại mẫu hậu đánh xong còn gào lên, là sớm muốn cắn rớt lỗ tai nhi tử rồi.”

      Đỗ Mạn Thanh ngẩn ngơ, qua lúc lâu mới : "Hoàng nhi muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ mẫu hậu? ta đưa tai ra cho ngươi cắn lúc?”

      Mộ Dung Khuê đột nhiên xoay người, đối mặt với Đỗ Mạn Thanh : "Mẫu hậu ?"

      A? Đỗ Mạn Thanh nâng tay lên bảo vệ tai mình. Gì chứ? Hoàng đế nhi tử muốn cắn ngụm mới có thể giải hận?

      Mộ Dung Khuê lạnh mặt, ánh mắt lại lóe lóe, sợ chính mình giữ được, liền vòng ra sau lưng Đỗ Mạn Thanh, nhìn tai nàng, : “Răng của nhi tử bằng mẫu hậu, cho dù có cắn cũng cắn ra máu đâu.”

      Đỗ Mạn Thanh hơi xấu hổ, buông cái tay che lỗ tai ra, : "Ngươi cắn !" Hoàng đế nhi tử chỉ thôi, khẳng định dám cắn đâu.

      Mộ Dung Khuê kề sát lại gần Đỗ Mạn Thanh, nhìn vành tai trắng nõn lại lộ ra chút phấn hồng của nàng, vô thức nuốt nuốt nước miếng, cúi đầu xuống, thầm : "Mẫu hậu, nhi tử cắn đây!"

      Giọng trầm thấp của Mộ Dung Khuê vang lên bên tai, hơi thở nóng rực phù phù phả vào tai, mặt Đỗ Mạn Thanh đột nhiên nóng lên, miệng cười : " cắn sao?”

      Mộ Dung Khuê duỗi bàn tay ra, đặt lên vai Đỗ Mạn Thanh, đề phòng nàng đột nhiên tránh ra, môi phủ lên vành tai Đỗ Mạn Thanh, mạnh mẽ ngậm lấy, đầu lưỡi cuốn lên, chỉ cảm thấy vừa mềm vừa trơn, hơn nữa còn có mùi thơm thoang thoảng, khỏi mút vào, hận thể nuốt tươi toàn bộ lỗ tai của Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh chỉ cảm thấy vành tai nóng lên, nhanh chóng rơi vào trong mảnh ấm áp, khỏi giật mình, gọi tiếng, chưa đợi nàng làm gì, bả vai bị Mộ Dung Khuê đè lại, cả người bị ôm vào trong ngực, giãy ra.

      "Mẫu hậu, mẫu hậu..." Mộ Dung Khuê lơ mơ gọi, đầu lưỡi câu lấy vành tai Đỗ Mạn Thanh, chịu nhả ra.

      Cứ tiếp tục thế này khẳng định xảy ra chuyện. Tim gan Đỗ Mạn Thanh nhảy loạn, hai má lên hai mảnh hồng hồng như hoa đầo, hai chân hơi hơi nhũn ra, suýt đứng vững, chỉ có thể đẩy đẩy Mộ Dung Khuê, : “Được rồi, được rồi, cắn ngụm rồi buông ra thôi!”

      Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Mộ Dung Khuê làm sao mà bỏ ra cho được? Tuy buông vành tai Đỗ Mạn Thanh ra, nhưng lại cắn lên cổ nàng.

      Đỗ Mạn Thanh chấn kinh, nâng giò dùng sức đạp lên mu bàn chân của Mộ Dung Khuê, Mộ Dung Khuê bị đau lùi chân lại, nàng nhân cơ hội đẩy ra, phi như bay ra ngoài điện.

      "Mẫu hậu, mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê vội đuổi theo, mới chạy vài bước, lập tức tỉnh lại. Mình là hoàng đế, chạy đuổi theo Thái hậu như vậy, nếu truyền ra ngoài, nhất định thành tin tức chấn động, vì thế ngừng chân lại.

      Lạc công công đứng bên ngoài thấy Đỗ Mạn Thanh đột nhiên chạy ra khỏi điện, dẫn cung nữ vội vàng mất, nhất thời ngạc nhiên. Đến khi vào điện, thấy mặt Mộ Dung Khuê đỏ đậm, hô hấp ổn định, trong lòng lập tức sáng như gương, nhưng chỉ làm bộ như thấy, vội vàng châm trà đưa cho Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê uống nửa chén trà, khá là trấn định, nhìn thấy trước mắt cũng có ai khác có thể hỏi, tất nhiên phải hỏi Lạc công công: “Chắc là mẫu hậu giận trẫm rồi, làm sao cứu vãn đây?”

      Hồi trước, khi Lạc công công còn hầu hạ Mộ Dung Khuông, từng thấy rất nhiều phi tần muốn làm cho Mộ Dung Khuông vui vẻ, mỗi người thủ đoạn, mỗi cái lại có hiệu quả thần kỳ khác nhau, nhưng chưa từng thấy Mộ Dung Khuông muốn lấy lòng nhóm phi tần, hiển nhiên là thể nghĩ ra biện pháp nào hay ho, chỉ lẩm bẩm : "Thái hậu nương nương vừa giận Hoàng thượng, muốn gặp Hoàng thượng. Hoàng thượng cứ tránh vài ngày, đợi ngài ấy hết giận rồi lại qua đó nhận tội, chắc sao đâu.”

      Mộ Dung Khuê cũng sợ lúc này mình nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh lần nữa, lại khống chế được xúc động muốn thân cận nàng của mình, vì thế gật đầu : "Cũng được. Ngươi sai người tìm hiểu chút động thái của mẫu hậu .”

      Đỗ Mạn Thanh vội vàng trở về Khôn Ninh cung, cũng muốn cung nữ hầu hạ, chỉ tự mình ngồi thư giãn lúc, nhất thời cảm thấy lửa nóng hừng hực thiêu đốt mặt mình, vành tai lại có cảm giác tê dại khó hiểu, nàng mở vải phủ gương ra, nhìn vào mình trong gương, thấy mặt mình có rặng mây đỏ, bên tai cũng đỏ ửng, khỏi vỗ trán, “Trời ạ, dáng vẻ này mà để cho các cung nữ nhìn, nghĩ nhiều mới là lạ? Hoàng đế nhi tử càng ngày càng... Đây là muốn loạn luân sao?”

      Diệu Tâm cùng Thu Tình đợi ở ngoài điện, đối mặt nhìn nhau, cũng dám nhiều. Hôm qua Trung thu, Thái hậu nương nương tự chứng minh rằng ngài phải là Hiền Đức thái hậu, luận ra, ngài với Hoàng thượng cũng có huyết thống quan hệ, đương nhiên có thể cùng Hoàng thượng... Nhưng phải sau đó các đại thần muốn Hoàng thượng phụng dưỡng Thái hậu nương nương như mẹ sao? Như thế tức là, vị trí của Thái hậu nương nương vẫn là mẫu thân của Hoàng thượng nha. Nhưng tối hôm qua Thái hậu nương nương uống rượu, vậy mà lại cắn Hoàng thượng. Mà lúc nãy Thái hậu nương nương từ Dưỡng Tâm điện chạy ra, ràng giống như bị Hoàng thượng "khi dễ". Chuyện này...

      Diệu Tâm trải qua chuyện này nhiều hơn Thu Tình, thích nghi khá dễ, lát sau nàng ghé vào tai Thu Tình : "Thái hậu nương nương là nữ thần, Hoàng thượng lại là thiên tử, trai tài sắc, nếu có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, đó chính là chuyện tốt. Nô tỳ như chúng ta chỉ cần để ý hầu hạ cho tốt là được rồi.”

      Thu Tình trừng lớn mắt, sau đó lại vòng vo ngẫm nghĩ trong lòng. Hoàng thượng chịu cưới Hoàng hậu, nhưng vẫn liên tiếp chạy đến Khôn Ninh cung, chẳng lẽ vấn đề còn chưa được giải thích sao?

      Lúc này Đỗ Mạn Thanh vươn tay vân vê vành tai mình, vẫn còn cảm thấy nóng ran. Nàng nhớ tới hành động lúc nãy của Mộ Dung Khuê, tuy hiểu nhưng cũng phản cảm, ngược lại cảm thấy có chút cảm giác khác thường.

      Ngày hôm đó, trong cả Dưỡng Tâm điện và Khôn Ninh cung đều yên ả lạ thường.

      Đỗ Mạn Thanh vốn tưởng rằng Mộ Dung Khuê đến đây chọc cho nàng vui vẻ như mọi ngày, đến lúc đó nàng trách cứ vài câu, hai mẹ con lại hòa thuận như ban đầu, ngờ đợi đến tận tối mà vẫn cứ thấy bóng dáng Mộ Dung Khuê đâu. Cái này đúng là đáng kinh ngạc, ơ kìa, ta còn chưa buồn bực mà ngược lại còn giận?

      Mộ Dung Khuê được gặp Đỗ Mạn Thanh buổi chiều cùng buổi tối, có chút đứng ngồi yên, nhưng chỉ có thể cực lực đè ép xúc động muốn gặp Đỗ Mạn Thanh xuống. Đêm đó, trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ, lại mơ thấy Đỗ Mạn Thanh xuất trong từ đường của Đỗ thị, sau đó có luồng ánh sáng trắng nhanh chóng lên, Đỗ Mạn Thanh cứ thế biến mất.

      "Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê từ trong mộng tỉnh lại, nhất thời mồ hôi đầm đìa. , , trẫm tuyệt đối thể để mẫu hậu biến mất.

      Cùng lúc đó, Đỗ Mạn Thanh cũng từ trong mơ tỉnh lại, lau mồ hôi thái dương, vươn tay lấy di động dưới gối đầu ra, ôm trong lòng bàn tay, lẩm bẩm: “Vậy mà lại mơ thấy mình tự sướng trong từ đường của Đỗ thị, luồng sáng lên, mình trở về nhà!”

      Đỗ Mạn Thanh chuyện, linh quang chợt lóe. A, lúc trước, sau khi tự chụp xuyên qua, rớt xuống ngay trong từ đường của Đỗ thị, chẳng lẽ phải tự chụp trong từ đường Đỗ thị mới có thể xuyên về?
      thuyt, Yên Hoa, Nga Nhi19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :