Chương 19: Cướp người. Edit: Skye Hôm sau, biết được cung điện từ đồng tiền do mình tạo ra cho Tề Dương xem bị chuyển , Nguyên Sơ Hàn đắc ý hừ hừ. Cỡ như nàng chốc còn chẳng nghiên cứu ra được, Nhiếp chính vương khá hơn sao? Trừ phi xây dựng nhà cửa, hiểu được kiến trúc vật lý, chừng mới có thể nhanh chóng nghiên cứu ra. Qua giữa trưa, Nguyên Sơ Hàn cầm tiền đồng mới vơ vét đến chỗ Tề Dương, tính toán dựng tiếp cho kiến trúc tiền đồng, miễn cho nhàm chán. Nguyên Sơ Hàn đến, Tề Dương cực kỳ vui vẻ, từ giường xuống, chồng gậy di chuyển nhanh tới chỗ bên bàn. “Nghe cung điện ta dựng cho ngươi hôm qua bị ‘cướp ’, hôm nay ta dựng cho ngươi cái đặc biệt hơn.” Bắt đầu dựng tiền, mày Nguyên Sơ Hàn cong cong, đồng tiền trong tay nàng hoàn toàn phát huy tác dụng khác. Tề Dương gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng tiền, chờ mong. Đáy trụ hoàn thành, mặt lại bắt đầu nghiêng, hơn nữa hoàn toàn nghiêng hướng về mặt, Tề Dương xem chớp mắt, lo lắng nó sập. Nhìn lướt qua Tề Dương, Nguyên Sơ Hàn cười lạnh đắc ý. Bỗng dưng tiếng Hương Phụ vang lên bên ngoài, ngay sau đó, nàng vội vã chạy vào phòng. “Tiểu thư, tiểu thư, ngài ở chỗ này tốt quá. Trong cung có người tới, đám người tới đây mang theo đao kiếm, phụng ý chỉ thái hậu, tiếp ngài tiến cung.” Hạ đồng tiền trong tay, Nguyên Sơ Hàn đứng lên, “Thái hậu phái người đến đây? Phong Ly đâu?” Nếu có mặt Phong Ly, người của Thái hậu làm sao dám tiến vào vương phủ.” “Vương gia ở trong phủ. Tiểu thư ngài mau trốn , bọn họ quá nhiều người! Hộ vệ trong phủ đều qua đây, nô tỳ thấy như sắp muốn đánh nhau rồi.” Hương Phụ thập phần kích động, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải loại chuyện này. Tề Dương chống gậy đứng lên, “Quận chúa đừng lo lắng, tuy Vương gia ở trong phủ nhưng hộ vệ trong phủ cũng tuyệt đối để bọn họ dẫn ngài .” “Người của thái hậu dám động thủ với hộ vệ các ngươi sao?” Bọn họ là người của Phong Ly nha. Tề Dương gật đầu, “Người của Thái hậu là đại nội thị vệ, cao thủ trong cao thủ, nếu Vương gia ở đây, bọn họ dám.” Thở sâu, Nguyên Sơ Hàn lấy ra ngân châm, vững vàng đâm chuẩn sau tai. Tề Dương khó hiểu, nàng làm cái gì vậy? phút đồng hồ sau, mặt Nguyên Sơ Hàn nổi mụn hòng, tầng lại tầng, giống hệt bộ dạng tiến cung ngày đó. Tề Dương tức hiểu nàng làm gì, cư nhiên thần kỳ như vậy. Hương Phụ vẫn lo lắng, tựa hồ nghe được động tĩnh trước phủ. “Xem ra đánh nhau rồi.” Thính lực Tề Dương mạnh, nghe được tiếng động bên kia. Hương Phụ lập tức kinh hoảng, “Vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư, người trốn .” Thực nghĩ tới đế đô nhiều nguy cơ như vậy. “Trốn thế nào? Bọn họ đều biết ta ở trong phủ rồi.” Mụn hồng gồ ghề mọc khắp mặt, Nguyên Sơ Hàn lắc đầu, trốn được. Chỉ có thể trông cậy hộ vệ trong phủ, nếu bọn họ có thể ngăn trụ, vậy nàng bị thái hậu bắt . Lần trước tiến cung, Phong Ly dẫn nàng ngay dưới mí mắt thái hậu, bà ta nhất định hận thấu xương. Lần này nhân cơ hội Phong Ly ra ngoài, liền phái người đến bắt nàng, xem ra đối với nàng mà , vị thái hậu kia chính là tình thế bắt buộc. “Quận chúa đừng lo lắng, thuộc hạ bảo hộ ngài.” Tề Dương chống gậy, hướng cửa đến. Hương Phụ lập tức lắc đầu, “Ngươi như vậy làm sao có thể bảo hộ tiểu thư được chứ? Còn bằng cầu cho huynh đệ ngươi có thể chống đỡ. Xong rồi, động tĩnh càng ngày càng gần, bọn họ giết đến đây rồi.” Ngay cả thính lực bình thường như Hương Phụ cũng nghe . Tề Dương nghiêm mặt, nhìn cửa viện, chưa tới vài phút, mấy hộ vệ thân, động tác như gió. “Quận chúa ở trong này?” Bọn họ là từ hiệu thuốc qua đây, cho rằng Nguyên Sơ Hàn ở bên kia. “Người trong cung tới đến đây rồi à? to gan, thừa dịp Vương gia ở đây, cư nhiên dám xông tới cướp người.” Tuy Tề Dương bị thương nhưng khí thế làm hộ vệ vẫn mạnh mẽ như cũ. Việc Phong Ly để Nguyên Sơ Hàn ở trong phủ, ý tứ trong đó mọi người đều biết, nhưng giờ phút này, khỏi muốn nàng về phe mình. “Bọn họ đánh đến đây rồi, thị vệ Triêu Phượng cung đoán chừng đến, quận chúa ngài mau trốn .” Mấy hộ vệ vọt tới trước cửa, xem ra bọn họ là phòng ngự sau cùng, những người khác đều cùng đại nội thị vệ chiến đấu. “Đến rồi.” Tầm mắt xuyên qua mấy hộ vệ đứng ở cửa, bên ngoài cửa đông viện, đám người nhảy ra. Kịch tính như trong phim điện ảnh, bọn họ dùng vật gì trợ giúp, như châu chấu nhảy vào trong viện. Hộ vệ vương phủ cũng xông vào theo, viện lớn như vậy, bọn họ đối chiến chỗ. Đao kiếm va chạm tóe lửa chói mắt, chấn động lỗ tai cũng vang ong ong theo. Hương Phụ khẩn trương đứng bên người Nguyên Sơ Hàn, “Tiểu thư, đánh tới rồi.” “Đừng sợ, cho dù bị bắt, bọn họ cũng làm gì ta.” Hoàng cung kia cũng là nhà giam, chỉ là chắc chắn hơn chút, hẳn mặc nàng tùy tiện xông loạn. “Tuy là như vậy nhưng bọn họ trông dọa người.” Có người phun máu, Hương Phụ trợn mắt nhìn. Người bị thương nàng gặp qua ít, nhưng quá trình bị thương nàng lại chưa từng trông thấy qua bao giờ. Hai đại nội thị vệ áo tím vừa ngăn cản thị vệ vừa xông thẳng đến cửa phòng. Mấy hộ vệ đứng ở cửa lập tức tới nghênh tiếp, cùng đối kháng. Tề Dương chống gậy chặn ở cửa, là che chắn sau cùng. “Xông tới rồi.” Lại người xông tới, mang theo trường kiếm phòng thẳng đến cửa. Hương Phụ hét to tiếng, ôm lấy Nguyên Sơ Hàn, yếu thế che trước mặt nàng. Nguyên Sơ Hàn tay đẩy nàng ra, sau đó bước tiến lên đẩy Tề Dương chống gậy muốn cùng sống chết với người ta, vươn tay về phía người muốn bắt nàng. Đại nội thị vệ kia kinh ngạc, ngay sau đó cánh tay đau xót, động tác đưa tay định bắt Nguyên Sơ Hàn bỗng dừng lại, sau đó quỷ dị chân nhuyễn quỳ gối mặt đất. Tề Dương tựa vào cạnh cửa, cũng kinh ngạc kém, nghĩ tới ngân châm của Nguyên Sơ Hàn còn có tác dụng này. Tất cả đều tranh đấu, lại có thêm hai đại nội thị vệ xông tới, Nguyên Sơ Hàn như cũ nghĩ muốn dùng ngân châm đối phó, nhưng nàng dù sao cũng có võ công, tốc độ tay nhanh. Cổ tay bị nắm trụ, mạnh mẽ bấm chặt ngón tay nàng khiến nàng thể buông, ngân châm rơi xuống đất. Tề Dương nâng gậy muốn đoạt Nguyên Sơ Hàn trở về, lại bị đại nội thị vệ kia quyền đánh vào bụng, cả người ngã nhào đất. Hương Phụ kêu to, nghĩ muốn xông lên phía trước nhưng lại dám. Mắt thấy hai đại nội thị vệ kia mỗi người tay bắt lấy cổ tay Nguyên Sơ Hàn, bắt nàng rời khỏi phòng. Nguyên Sơ Hàn vùng vẫy, chỉ tiếc khí lực bằng người, bị túm rời khỏi phòng. Hộ vệ vương phủ nghênh diện lên tranh đoạt nàng, nàng bị trận tả xung hữu đột làm cho quay cuồng, giờ khắc này nàng mới biết, xét về thô bạo, nàng hoàn toàn chỉ xếp bậc gà non tay mà thôi. Hộ vệ vương phủ đâm tới trưởng kiếm, Nguyên Sơ Hàn nhắm mắt lại, kiếm gió quét qua mặt, tay trái nàng được buông lỏng. Bất quá, cả người đều bị kẹp về phía người bên tay phải nàng, ngay sau đó hai chân cách mặt đất, nàng bị kẹp bay khỏi đông viện. Thân thể nhàng, nhân cơ hội quay đầu nhìn thoáng qua mặt sau, vô số người bay vọt giữa trung. Đại nội thị vệ áo tím phía sau chặn truy kích của hộ vệ vương phủ, mà nàng tuy bị kẹp nhưng tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt chạy ra khỏi đại môn vương phủ.
Chương 20: Bị nhốt thâm cung Edit: Skye Bị ném ở lưng ngựa, người cưỡng ép nàng tựa hồ hoàn toàn để ý tới nàng sống chết ra sao, mục đích duy nhất chính là phục mệnh mang nàng trở về. Nằm bò lưng ngựa, cảm thụ được tuấn mã chạy như bay, Nguyên Sơ Hàn gian nan lấy ngân châm từ trong ống tay áo, muốn mượn thời cơ này công kích người điều khiển ngựa sau đó chạy thoát. Chỉ là lúc quay đầu, mắt nhìn phía sau vô số thị vệ áo tím chạy theo như điên, cho dù nàng công kích người cưỡng ép trước mắt, sợ là cũng cách nào công kích đám người kia. Kết quả là kết cục của nàng vẫn vậy, vẫn là bị bắt. Nghĩ đến đây, ngân châm đầu đầu ngón tay liền trượt xuống cổ tay áo, tứ chi mềm nhuyễn giả chết. Phong Ly coi trọng vật nào đó trong tay Trịnh vương, thế tất muốn giam nàng trong phủ, vậy nhất định tìm nàng. là Nhiếp chính vương, hơn nữa lần trước vào cung, hoàn toàn sợ vị thái hậu kia, dám cùng nàng ta chính diện giao phong. Cho nên từ đáy lòng, nàng đối với Phong Ly vẫn có chút tín nhiệm rằng đưa nàng thoát ra. Khoái mã thẳng đến hoàng cung, theo cửa thành tương đối hẻo lánh tiến vào trong cung, đại nội thị vệ bỏ ngựa, túm Nguyên Sơ Hàn rồi nhanh chóng vào hoàng cung đại nội. Nguyên Sơ Hàn nhắm mắt, giả bộ chết ngất. Nếu nàng mở to mắt liền có thể nhìn thấy, đại nội thị vệ bắt nàng theo hành lang yên lặng người trong hoa viên, bất quá phút sau đến cung điện cỏ mọc tùm lum chưa quét dọn. “Nương nương, thuộc hạ đưa người đến.” Người kẹp nàng dừng lại, sau đó mở miệng chuyện. “Làm tốt lắm, đặt nàng ta vào phòng . Các ngươi đều tẩy trừ thân thể, trời biết nữ nhi Trịnh vương lại có bệnh truyền nhiễm gì.” Tiếng Thái hậu truyền đến, nghe đoán ra nàng ta đứng ở xa. Từng từ từng chữ đều mang theo vài phần đắc ý khó đè nén, còn có ghét bỏ ràng. “Vâng.” Người kẹp nàng vào thiên điện, vứt nàng giường. Nghe tiếng bước chân rời khỏi, Nguyên Sơ Hàn mở mắt, phòng vắng lặng, giường dưới thân thoải mái. Ngoài chiếc giường còn có bàn ghế đều lộ ra tinh xảo, đây là trong cung. “Hai người các ngươi trông coi trong này, cần quá thân cận với nàng, nếu may nhiễm bệnh lập tức rời khỏi cung.” Bên ngoài, tiếng thái hậu truyền đến, ai bì nổi. “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Hai cung nữ giọng yếu ớt, xem ra thái hậu phái hai cung nữ trông coi nàng. Thực cho rằng nàng mắc bệnh nguy kịch, hoặc là ‘bệnh truyền nhiễm’ dọa người, ngay cả đại nội thị vệ cũng sắp đặt. “Các ngươi giữ vững tinh thần, người bị đoạt đến đây, khó bảo toàn Phong Ly đến đòi người. Binh khí được rời tay, nếu dám tới, cần khách khí.” dự liệu xong mọi việc, dù Phong Ly tới cướp người, Thái hậu này tựa hồ cũng sợ. “Vâng.” Vô số tiếng lĩnh mệnh đồng loạt vang lên, đây đều là thị vệ trung thành của thái hậu. Nhìn đầu giường, Nguyên Sơ Hàn cười, tuy biết thái hậu kia có bao nhiêu thực lực nhưng dám dũng cảm cùng Phong Ly giao đấu, phần gan dạ sáng suốt cũng ít. “Mẫu hậu, nghe ngài đem Nguyên quận chủ đoạt đến đây? Mẫu hậu, nàng tại ở trong quý phủ của hoàng thúc, người ngang nhiên đoạt nàng tới, hoàng thúc tức giận.” Bỗng dưng, tiếng tiểu hoàng thượng vang lên bên ngoài. “Tước nhi, cần lo lắng, Nguyên quận chủ là hoàng phi tương lai của con, nàng ta ở trong cung là danh chính ngôn thuận. Trái lại, Phong Ly để nàng ở trong quý phủ mới đúng là nên, mục đích vì sao thiên hạ đều biết.” Nhắc tới Phong Ly, thái hậu nghiến răng nghiến lợi. “Trẫm xem nàng.” Tiểu hoàng thượng thêm cái gì, mẫu hậu cường thế, cậu cũng biết tiếp thế nào. “Tước nhi, được vào. Lời thái y ngày đó con nghe thấy sao? Có thể bị lây bệnh đấy.” Thái hậu lập tức ngăn cản. “Mẫu hậu vừa mới , nàng sớm hay muộn cũng là hoàng phi của trẫm mà.” Giọng của tiểu hoàng thượng mang theo cảm xúc nào. “Cưới nàng là đương nhiên, nhưng chưa muốn con cùng nàng như thế nào. Hoàng cung này dưỡng được người sắp chết, cho con tiếp cận nàng ta, xui xẻo.” Nghe giọng điệu của nàng ta, Nguyên Sơ Hàn là người cực kỳ xui xẻo. Tiểu hoàng thượng nữa, ngay sau đó lại nghe thái hậu gọi trở về, bất quá có vẻ như nghe thấy, bởi vì Nguyên Sơ Hàn nghe thấy tiếng bước chân vào. Nhắm mắt lại, khuôn mặt nàng khiến người ta sợ hãi, nằm ở nơi đó như cương thi. Toàn thân long bào hoàng kim, cùng ngọc đái giày cẩm màu, tóc dài chỉnh tề buộc lên, Phong Chỉ Tước bước qua bình phong thêu vân, sau đó nhìn thấy người nằm giường. Khuôn mặt thanh tú lên nồng đậm đồng tình, cậu chậm rãi bước tới gần, cách giường lớn hai thước mới dừng lại. “Hoàng thượng, ngài ra ngoài , nơi này thể nán lại lâu, bị lây bệnh.” Bên ngoài, tiểu cung nữ nhận mệnh lệnh thái hậu tiến vào mời Phong Chỉ Tước ra ngoài. Phong Chỉ Tước nhúc nhích, hai tay đặt sau lưng, thân hình cao lớn nhưng khí thế. “Chiếu cố Nguyên quận chủ cho tốt, được thất lễ.” Sau gần phút đồng hồ, Phong Chỉ Tước lưu lại câu, xoay đó xoay người rời . Tiểu cung nữ cũng khẩn trương lui ra ngoài, nàng cũng hy vọng ngốc ở trong này, nếu bị lây bệnh, mặt gồ ghề mụn nổi như da cóc thế kia, nàng cảm thấy bằng chết . Tiếng thái hậu chỉ trích Phong Chỉ Tước xa dần, Nguyên Sơ Hàn nằm giường mở mắt, ngay sau đó xoay người ngồi xuống, nhìn quanh vòng, nghĩ nơi này có thể nhốt nàng sao, khỏi quá coi thường nàng rồi. Đem ngân châm cắm trong cổ tay áo rút ra, cước bộ Nguyên Sơ Hàn vô thanh tiêu sái ra ngoài. Vòng qua bình phong lớn sang quý, đại sảnh chưa quét dọn đầy tro bụi xuất trước mắt. Dán sát người cửa sổ, chuyển qua cửa, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, hai cung nữ đứng trong sân thầm. Các nàng đưa lưng về phía đại sảnh, bất mãn oán giận vì bị phân đến nơi này, các nàng thập phần sợ bị lây bệnh. Khóe môi khẽ nhếch, Nguyên Sơ Hàn ra đại môn, vài bước đến phía sau hai tiểu cung nữ, khi các nàng hề hay biết, nàng liền nâng tay, chuẩn xác đâm châm bên gáy các nàng. Hai cung nữ phát lên tiếng, mềm ngã mặt đất, hôn mê. Nhấc chân đá các nàng hai cái, có phản ứng, Nguyên Sơ Hàn qua hai người, hướng tới cửa cung. Trước nhìn thăm dò bên ngoài, nơi này là nơi hẻo lánh nhất hoàng cung, gạch bằng phô con đường bóng người, an tĩnh mà nguy hiểm. Cất bước định chạy ra ngoài, ngay sau đó liền dừng lại, từ trong tóc lấy ra ngân châm, đâm sau tai, phút đồng hồ qua , mụn gồ ghề mặt biến mất. Nếu nàng còn để mặt mụn hồng kia, gặp phải người ngoài liền bị nhận ra ngay, bởi vì ai cũng biết Nguyên quận chúa có bệnh. Khuôn mặt khôi phục trắng nõn bóng loáng, nàng bước nhanh, theo con đường ra ngoài, tại nàng biệt được phương hướng. Mặc dù biết chỗ nào với chỗ nào trong hoàng cung to lớn này, nhưng nàng cũng tính toán ở trong cung điện kia chờ chết, nếu trùng hợp có thể gặp được Phong Ly tiến cung tìm nàng, vậy càng tốt rồi. Vòng qua mấy cung điện nguy nga, gặp người cúi đầu lên tiếng, Nguyên Sơ Hàn tiến vào hành lang dài. Kết quả mới vừa bước bước, trong nháy mắt liền vội thu chân, hành lang dài tận cùng, đoàn người tới. Mà trong đó người nàng vạn phần quen thuộc, váy dài vàng hơi đỏ hoa lệ, búi tóc cao, phải Thái hậu là ai. Oan gia ngõ hẹp, cũng thể bị nàng ta bắt lại, sau lưng nàng ta là đại nội thị vệ áo tím theo. Đảo mắt tìm tòi vòng, Nguyên Sơ Hàn dẫn theo mép váy bước nhanh đến tòa cung điện gần đấy. Nhìn nhìn chỗ có thể thân, sau cùng lựa chọn cái bàn dài trong điện kia. Khăn trải bàn hoa lệ kéo dài mặt đất, hoàn toàn thích hợp thân bên trong. chần chừ liền chui vào, trốn chỗ này ai cũng nhìn ra. Nhưng chưa quá năm phút đồng hồ sau liền nghe tiếng thái hậu từ bên ngoài truyền đến, “Các ngươi thủ tại chỗ này, ai gia cùng tướng quân có chuyện quan trọng cần trao đổi, được để bất kỳ kẻ nào quấy rầy.” “Vâng.” Đoàn người canh giữ ngoài điện, sau hai tiếng bước chân vào trong điện, cửa điện bị đóng, phát ra tiếng trầm nặng.