1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Điên

      Edit: Nhisiêunhân

      Bệnh viện nhân dân số 3, thành phố Phượng Bình.

      Viên Thanh Cử qua lại trong hành lang, từng vòng từng vòng khiến người ngồi cũng cảm thấy yên. ghế có hai người, người là trợ lý riêng của Viên Thanh Cử, Đỗ Liễm, người nữa là đầu sỏ khiến An Lai ngất xỉu – ở số 9 đường Ngô Đồng.

      Viên Thanh Cử dừng bước, ngồi xuống cách ghế cạnh kia: “Đỗ Liễm, mua thứ gì cho vị tiểu thư này uống .”

      Đỗ Liễm biết ông chủ muốn rời , hiểu ý đứng lên hỏi: “ biết tiểu thư quen uống gì?”

      gật đầu cảm ơn : “Nước khoáng là được rồi.”

      Đỗ Liễm rời , trong hành lang trống trải chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người. Dây thường xuân bò đầy ngoài cửa sổ bằng kính, ánh mặt trời chiếu vào thành những vệt loang lổ mặt đất.

      Viên Thanh Cử mở miệng phá vỡ im lặng trước: “Chuyện hôm nay gây phiền phức cho rồi.”

      Rốt cục cần phải im lặng nữa, thở phào nhõm: “ có gì đâu, tôi và An Lai vốn là bạn tốt. Chỉ là ngờ mới mấy tháng gặp, ấy lại tiếng chạy lập gia đình.”

      Thấy sắc mặt Viên Thanh Cử hơi biến, vội giải thích: “ đừng để ý, tôi có ý gì khác, chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên thôi.”

      ấy chưa từng với chuyện kết hôn sao?”

      đến đây, cũng rất tức giận: “Tôi nào biết ấy còn như vậy kết hôn chứ…” đến nửa, mới nhớ ra chồng người ta ngồi cạnh mình, vội ngừng lại: “Mấy tháng trước chúng tôi mất liên lạc rồi.”

      Viên Thanh Cử phát thẳng thắn có tâm cơ, khó trách có thể chơi nương cùng với của .

      cũng tên là An Lai?”

      kia vung tay, ra vẻ đến cũng vậy, “Đây là tên hồi trung học, lúc cấp ba, cha tôi chạy theo tiểu tình nhân của ông, ly hôn với mẹ tôi, tôi đổi sang họ mẹ, giờ tôi tên là ‘Phương Lai’. Nhưng người quen trước kia của tôi vẫn còn quen miệng gọi tôi là An Lai.”

      “Chuyện này An Lai biết sao?”

      Phương Lai rũ vai, ỉu xìu : “Lúc mới quen, tôi thường hay khoe với ấy cha mẹ tôi ân ái bao nhiêu, ấy cũng luôn cho rằng như vậy. Sau này bọn họ ly hôn, tôi có cách nào ra miệng, dần dần chuyện này cũng phai nhạt, tôi cũng biết phải từ đâu nữa.”

      “Hai người quen nhau thế nào?”

      “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chú tôi là người làm thìa*, ở Phượng Bình cũng có chút danh tiếng, tôi cũng học ít. Tôi thích tự làm khổ mình nên lập diễn đàn ẩm thực mạng, con mèo tham ăn đó liền tìm đến như vậy. Sau này quen thuộc rồi, trao đổi tên mới biết cả hai cùng tên, chuyện này phải rất tốt sao, cho nên mới phát triển từ mạng ra ngoài đời.” (*chỗ này mình hiểu nên chém đại @@)

      Viên Thanh Cử mỉm cười: “Hai người đúng là có duyên.”

      “Đúng vậy!” Phương Lai cũng cười: “Nhưng ấy làm sao thế? Nhìn thấy tôi mà như gặp quỷ vậy.”

      Viên Thanh Cử có việc muốn nhờ nên cũng gạt , chua xót giải thích: “ ấy đúng là cho rằng mình gặp quỷ rồi. Khoảng thời gian trước đầu ấy bị thương, mê man nửa tháng. Lúc tỉnh lại chẳng những quên hết chuyện cũ, lại còn… tự biên ra ký ức cho chính mình.”

      “Tôi hiểu lắm.”

      Viên Thanh Cử duỗi hai chân dựa vào lưng ghế thở ra hơi, “ đơn giản là loại giống như chứng bệnh tâm lý suy tưởng, ấy cho rằng mình phải mình, tự tưởng tượng mình thành người khác.”

      Phương Lai nghe ra chút manh mối, “ rằng ấy nghĩ rằng ấy là tôi? trai à, cũng thể lung tung được, việc này rất gây kinh hãi.”

      Viên Thanh Cử day day huyệt thái dương: “Cũng phải chỉ mình , ấy đại khái là biên tập lại toàn bộ những chuyện trước đây rồi, mà chỉ là chủ thể thôi. Có lẽ là do tên của hai người giống nhau!”

      Phương Lai cảm thấy rét run, tay nổi tầng da gà, biểu cảm cũng có chút dữ tợn: “Nhưng ấy tốt, vì sao lại tưởng tượng mình thành người khác?”

      Viên Thanh Cử cúi đầu, xoay xoay nhẫn ngón áp út: “Có lẽ ấy cho rằng người khác hạnh phúc hơn mình nhiều.” Giọng rất thấp, cũng biết Phương Lai có nghe thấy .

      Hồi lâu sau mới nghe Phương Lai hỏi: “Bệnh này có thể trị ?”

      Viên Thanh Cử thống khổ lắc đầu: “ tốt, bác sĩ toàn bộ đều dựa vào ý chí của bản thân.” Nhưng nội tâm Lai Lai của lại hề mạnh mẽ chút nào, “Nếu để qua thời gian dài, trí nhớ bị hỗn loạn, cho nên tôi muốn xin Phương tiểu thư giúp việc.”

      Phương Lai há miệng định gì đó, nhưng nhìn về phía bên cạnh lại ra lời nào.

      Viên Thanh Cử như có cảm giác quay đầu, cửa phòng bệnh nửa mở, An Lai sắc mặt trắng bệch đứng đó, cũng biết đứng bao lâu.

      An Lai chưa từng cảm thấy thực lại hoang đường như bây giờ. luống cuống chân tay đứng đó nhìn Viên Thanh Cử chạy về phía mình. biết mình nên làm biểu cảm gì, động tác gì. thậm chí còn dám để Viên Thanh Cử tới gần, sợ cũng là giả, vừa chạm vào hóa thành bọt nước tan biến.

      Còn có ai tuyệt vọng hơn lúc này ? Có người cho rằng toàn bộ trí nhớ của là giả, là bị hư cấu. phải là , vậy sống còn ý nghĩa gì.

      Viên Thanh Cử chậm rãi tới gần , tuy rằng chỉ cần vừa chạm đến là khiến thét to, nhưng vẫn qua ôm chặt lấy , hô lên từng tiếng “Lai Lai”.

      An Lai bị gọi hồi phục chút thần trí, giữ tay hỏi: “Em nghe các người … em phải là em!” Lời này rất chậm, rất nghiêm cẩn, cứ như mỗi chữ đều hao phí của rất nhiều sức lực.

      , Lai Lai, em vẫn luôn là em.” Viên Thanh Cử dừng lại, dựa theo trạng thái tinh thần tại của , khẳng định là thể thông được, đổi ý : “Em chính là An Lai, là vợ , từ lớn lên ở Thanh Yển. em phải sao?”

      Lời này An Lai tin. Viên Thanh Cử tiếp: “Được, nếu em là An Lai ở Phượng Bình, vậy lần trước sau khi em tỉnh lại ở bệnh viện, có phải em hề có ý niệm liên hệ với cha mẹ và người nhà mình ?”

      An Lai giật mình. Đúng vậy, chưa từng có ý niệm này, vì sao? gấp gáp nghĩ.

      Viên Thanh Cử thay trả lời: “Bởi vì em căn bản phải người đó, em hề có chút cảm tình nào với bọn họ. Em chỉ biết đến bọn họ qua miêu tả của Phương Lai mà thôi.”

      Ánh mắt An Lai trống rỗng, Viên Thanh Cử tiếp: “Em ngẫm lại xem, trong trí nhớ của em, có phải em là fan cuồng của Viên Đông Hành ?”

      An Lai gật đầu mạnh.

      “Vậy vì sao sau show diễn tiết Thanh Minh đó, biết lão Ngũ Viên Đông Hành chính là Hành Đông, em lại hề có chút nhiệt tình nào?”

      Đúng vậy, còn nhiệt tình với Tiểu Bàn hơn nữa.

      Viên Thanh Cử tiếp tục hạ thuốc mạnh: “Bởi vì em phải là fan của lão Ngũ, fan cuồng là Phương Lai mới đúng.”

      Viên Thanh Cử lại thêm nhiều ví dụ, An Lai nghi hoặc. vô lực nắm áo : “ em chính là An Lai, mà em… nhớ được gì cả.”

      Viên Thanh Cử ôm từ đất đặt lên giường: “ sao hết, nhớ được chúng ta từ từ nhớ. vẫn luôn ở đây mà.”
      Last edited: 15/2/16
      ly sắc, Dion, Mymy975 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29: Quá khứ

      Edit: Nhisiêunhân

      Ba năm trước, người đứng đầu Thanh Yển phải Viên Hồng Uy, mà là An Chính Nghiêu, tỏa sáng, chính lệnh quả quyết, tương đối được nhân dân khen ngợi. Nhưng ba năm trước đột nhiên ông ta bị đình chỉ điều tra, cuối cùng lấy nhiều tội nặng khai trừ khỏi Đảng và công chức, bị bỏ tù, khiến người ta phải thổn thức.

      Án này chấn động thời, ba năm sau người ta vẫn còn hay nhắc tới.

      Đó là cha ruột của An Lai.

      Lúc An Lai còn rất mẹ qua đời, An Chính Nghiêu thêm bước nữa nhưng vẫn luôn nuôi phòng ngoài, người phụ nữ đó sinh cho ông đứa con trai, tên là An Vãng, chỉ hơn An Lai tuổi. Nhưng bà nội An Lai, cũng chính là lão thái nhà họ An cố chấp cho là người phụ nữ đó thân phận thấp, cho dù có sinh con trai, mẫu bằng tử quý cũng cho rước vào cửa, chỉ đón cháu trai về nhà. Sau này biết xử lý thế nào, dù sao mấy năm sau bà ta cũng gả cho phú thương.

      Tin dữ của An Chính Nghiêu truyền đến, bệnh cũ của An lão tái phát, cưỡi hạc về Tây (qua đời). Nhà họ An chỉ còn hai chị em tuổi sống nương tựa lẫn nhau. Tuy rằng An Lai còn có ông chú, nhưng lúc bà nội An còn sống luôn cưng chìu con trưởng, làm hai em thường xuyên gây gổ, hai nhà sớm cắt đứt quan hệ. Lúc này nhà họ An cũng có trưởng bối đứng ra làm chủ.

      Tình cảnh này, ngoại thất của An Chính Nghiêu gả cho phú thương rồi vẫn có tình, bà ta đón An Vãng qua bên đó.

      Nhà họ An, tan tác như vậy.

      An Chính Nghiêu từ là con cưng của trời, đời trôi chảy, nay gặp biến đổi lớn, vốn là bị kích thích . Nghe tin mẹ qua đời, con trai đổi họ, ông ta bi ai muốn chết, tích tụ thành bệnh trong tù, lâu sau cũng ra . Khi chết, lặng yên tiếng động.

      Trước khi lâm chung, ông giao bé mồ côi An Lai nhờ đưa cho Viên Thanh Cử.

      Những tin này liên quan đến thân thế của này đều là Viên Thanh Cử cho .

      Đối với An Lai, Viên Thanh Cử là bè gỗ cứu mạng duy nhất.

      Khi hồi hộp bất an, sợ hãi tuyệt vọng, chỉ có làm bạn bên cạnh. là tia sáng duy nhất trong quá khứ hỗn độn của .

      là vợ , tin.

      cửa nát nhà tan, người dựa vào, cũng tin.

      giữ chặt lấy tay , chứng minh mình có gốc rễ ở đây, mình vẫn còn sống.

      Khóe mắt An Lai ngân ngấn nước, dựa vào ngực Viên Thanh Cử: “Trước khi em mất trí nhớ, vì sao quan hệ của chúng ta lại tệ như vậy?”

      Vấn đề này từng hỏi Viên Thanh Cử, nhưng luôn bị đáp qua loa có lệ. giờ biết mình mất trí nhớ, nhất định phải hỏi cho .

      Viên Thanh Cử nhìn xung quanh : “ còn sớm nữa, Lai Lai em có đói ? bảo Đỗ Liêm mua chút…”

      “Em hỏi đó!”

      Viên Thanh Cử vùi mặt vào cổ An Lai, cọ mấy cái: “Ai da, bà xã buồn ngủ quá à, ngủ lát nha.”

      An Lai lùi lại, dùng tay giữ chặt mặt , ép đối diện mình: “Đừng hòng sang chuyện khác!”

      Viên Thanh Cử rơi vào đường cùng, sờ sờ mũi, chậm rì rì : “Khi đó em bằng lòng gả cho lắm.” Giọng càng ngày càng .

      An Lai nghe vậy trừng mắt, câu trong bất an của : “Nếu giờ có giấy đăng ký kết hôn, em cũng muốn gả cho .”

      Viên Thanh Cử nóng nảy: “Tại sao chứ bà xã?”

      An Lai đáp đương nhiên: “Em mới hai mươi tuổi, còn chưa kịp hoang phí tuổi xuân bị dán nhãn thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, em phải cảm ơn sao.”

      Viên Thanh Cử búng trán : “Cái gì mà hoang phí tuổi xuân, đừng có học xấu theo bọn ranh con. Với lại, gả sớm có gì tốt chứ, ông xã em trải nghiệm phong phú, tuyệt đối mở cho em tiền đồ thênh thang, đỡ phải đường mòn chịu khổ sở lừa gạt.”

      chịu khổ mà có thể kêu là thanh xuân sao?” An Lai giọng oán giận: “Hơn nữa chừng còn có thể gặp được trai trẻ đẹp đa dạng gì đó.”

      “Em chê già hử?”

      “Em vậy.”

      “Dù sao em cũng còn cơ hội rồi.” Viên Thanh Cử thấy theo đuổi chuyện bị ép gả nữa, đề tài lại phát triển theo hướng quỷ dị, nhàng thở ra, kéo vào lòng ôm chặt, cười hì hì : “Dù sao cũng đồng ý ly hôn, em vĩnh viễn luôn là bà xã của .”

      trong lòng vừa ý, miệng dẩu lên, làm người ta hận thể gặm ngụm, thực tế cũng làm như vậy. ô ô từ chối vài lần rồi cũng theo , còn chậm rãi đáp lại , từng chút từng chút, dè dặt cẩn trong như chim non tập bay. chết quyền lợi làm chồng này, cho nên kết hôn sớm vẫn luôn tốt. thích cái gì phải gom vào phạm vi thế lực của mình, đỡ phải ngồi bên cạnh nhìn mà sốt ruột.

      dựa vào ngực thở, trong mắt sóng nước mênh mông. Viên Thanh Cử hôn mặt , : “Em biết, lần đầu tiên nhìn thấy em, chỉ biết gặp hạn rồi.” Viên Thanh Cử cười mê ly, hồi tưởng: “Khi đó em chơi đu dây trong sân, tóc dài, mặc váy trắng. An Vãng đứng sau lưng đẩy em, em đu rất cao, cười rất lớn tiếng, đứng từ xa nghe được.”

      “Ha ha, là cao lắm, làm tim nhảy vọt lên tận cổ họng, sợ em bị ngã xuống. Nhưng em còn thúc giục An Vãng đẩy cao thêm chút.” cưng chiều vuốt mũi chăm chú lắng nghe: “Tới giờ vẫn để người ta bớt lo. Từ đó về sau, bướng bỉnh chút khách khí chui vào lòng , bá đạo chiếm toàn bộ gian, cho ai cơ hội nào.”

      “Nhưng làm phiền não là nương đó rất , lúc gặp mặt, câu đầu tiên em với lại là ‘chào chú Viên’.” Viên Thanh Cử buồn cười lắc đầu, rất hoài niệm với cảnh tượng cũ: “Vì thế chờ rồi chờ, chờ nương đó chậm rãi lớn lên, chờ suốt năm năm. Lai Lai, em có thể vội được sao?”

      An Lai vẫn luôn dựa vào tập trung nghe, đến trước đoạn thổ lộ, nhịn được mặt đỏ tim đập, thậm chí còn suy nghĩ có nên đáp lại chút gì đó hay . Nhưng khi nghe nửa đoạn sau, cảm thấy càng ngày càng đúng. Rốt cuộc nhịn được mở miệng: “Năm năm? Lần đầu gặp em là em bao nhiêu tuổi?”

      Con mèo sắp xù lông, Viên Thanh Cử rất bình tĩnh đáp: “Mười lăm.”

      “Mười lăm?” An Lai mất bình tĩnh, bong bóng phấn hồng trôi nổi xung quanh lập tức bể sạch, đổi thành từng đường hắc tuyến dài mặt. Hồi lâu sau mới nghẹn ra câu: “ xác định có tính luyến đồng chứ, tiên sinh?”

      “Ha ha ha…” Thấy con mèo sắp nổi nóng, Viên Thanh Cử nhịn cười thề: “Bảo bối em yên tâm, ông xã em có tư tưởng rất khỏe mạnh, tuyệt đối có tật xấu này.” Ngừng chút, ho khan hai tiếng mới : “Kỳ thực khi đó em lớn rồi, ừm, thứ nên có đều có cả rồi.” Tầm mắt như có như đảo qua dưới cổ : “Cho nên cũng biết em mới mười lăm tuổi, nếu biết cũng dám có tâm tư này. Em để đợi vài năm dễ chịu được sao?”

      “Sắc lang!” An Lai che ngực, nhích ra xa : “ đáng lắm!”

      Chuyện cũ này cho chúng ta biết, tuyệt đối thể sâu vào lãng mạn với đàn ông, vì diễn biến thành trường tai nạn.

      An Lai muốn ở lại bệnh viện nữa, sắc lang bị thúc giục làm thủ tục xuất viện. Hai người trở về khách sạn, Viên Thanh Cử lo lắng muốn để An Lai mình, cũng may mà chuyện công ty giải quyết gần xong. Để lại vài người đóng quân, ngày hôm sau mang theo An Lai trở lại Thanh Yển.

      Tuy rằng có biểu gì quá kịch liệt, nhưng mấy ngày tiếp theo An Lai rất trầm lắng, chuyện gì cũng có hứng thú. hơi giống những ngày vừa mới ra viện, thường xuyên ngẩn người mình.

      Đối với chuyện này, Viên Thanh Cử cũng thể giúp gì. Mới đầu còn định để Đồng Lê đến xem xem sao, nhưng từ khi biết Đồng Lê là bác sĩ tâm lý, liền bài xích ta, nên đành thôi. chỉ có thể tận lực rút thời gian ở cùng , chút chuyện râu ria trước khi mất trí nhớ. Phương Lai cũng gọi điện qua mỗi ngày, kể nghe chuyện cũ, còn tìm lại tài khoản của ở diễn đàn ẩm thực để giải buồn.

      giờ diễn đàn đó rất lớn, là nơi trao đổi ẩm thực số số hai internet, cũng rất thương nghiệp hóa. Phương Lai tổ kiện đôi chuyên quản lý đưa vào hoạt động, bản thân cũng coi như là nữ cường nhân.

      Giữa tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng bức.

      Viên Thanh Cử đề nghị: “Ở nhà mãi cũng có ý nghĩa gì, vừa khéo là Chủ Nhật, chúng ta chơi hai ngày được ?”

      An Lai lười vận động, Viên Thanh Cử bám riết tha: “ , bảo bối, chúng ta đến trấn Thanh Hà thôi, cũng xa mà. Trước kia em rất thích đến đó, sau khi mất trí nhớ cũng chưa qua lần nào.”

      An Lai bị dây dưa còn cách nào, chỉ phải thu xếp đơn giản rồi bị bắt cóc. Viên Thanh Cử lái xe, cũng mang theo những người khác. Đúng là rất gần, ra khỏi thành phố mười phút là đến. Xe ô tô được lái vào, hai người tìm bãi đỗ xe ngoài trấn rồi bộ qua.

      Trấn náo nhiệt hơn trong tưởng tượng của An Lai nhiều, có lẽ vì là thứ Sáu. đường gặp rất nhiều người ngoại quốc, Viên Thanh Cử giải thích là do cổ trấn Thanh Hà bảo tồn hình thức văn hóa truyền thống rất tốt, lúc chính phủ quy hoạch kiến thiết cũng tránh , cho nên rất nhiều người đến đây du lịch, đây cũng là thu nhập chính của cổ trấn này.

      Vì trời còn sớm, Viên Thanh Cử tay cầm hành lý của hai người, tay che ô chống nắng cho An Lai. Được rồi, vốn có thể tự cầm, nhưng hai người cùng nhau, Viên Thanh Cử ngại tay chân vụng về, hay làm ô nện vào mặt nên quyết định ôm việc luôn.

      Dưới chân là đá lát bị bước chân người mài ngàn năm, hai bên đường là những cửa hàng cổ kính. An Lai thậm chí còn cảm thấy cây dù của phù hợp với nơi đây. Lúc ngang qua nhà trưng dù giấy, liền vào chọn cái màu đỏ thẫm, ô có hoa văn gì.

      Viên Thanh Cử lắc đầu với màu đỏ chói mắt này: “Nhìn thôi cũng thấy nóng.”

      “Em thích màu này.” An Lai gấp cái ô kia lại, mở ô giấy ra che cho . Đừng , nhìn ô này có vẻ nhàng nhưng ra cầm rất nặng. Che nắng còn được, biết có che mưa nổi , “Chúng ta đâu vậy?”

      Viên Thanh Cử có cách nào với , dây dưa vấn đề ô này nữa: “Sắp đến rồi.”

      Bọn họ dừng lại trước căn nhà chưa mở cửa, từ mặt tiền phải vào đường hẻm khác, trong cùng là cánh cửa . Viên Thanh Cử lấy chìa khóa mở cửa, nghiêng người để An Lai vào trước, sau đó mới nhấc va ly vào rồi đóng cửa.

      Sau cửa là khoảng trời riêng, là khoảng sân lớn lắm, có đặt rất nhiều chậu hoa cỏ thông thường, lệch lạc đều nhưng rất tươi tốt. Trong góc còn có mảng lớn hoa phụng tiên nhiều màu. Trước sân chính là mặt tiền vừa rồi bọn họ nhìn thấy bên ngoài, trong sân còn có mấy căn lầu hai tầng , dưới lầu là phòng bếp, sảnh và đồ gia cụ linh tinh. Căn nhà tọa lạc bên bờ đê của trấn Thanh Hà, xuống phòng bếp đẩy cửa ra ngoài, ngồi dưới mái hiên còn có thể thả chân xuống nước. lầu là hai căn phòng ngủ, gia cụ bằng gỗ lim, hoa văn đơn giản mà tinh xảo, hỉ thước hồng mai hoặc điệp hí mẫu đơn.

      Nơi này quả thực tạo ra theo sở thích của An Lai, mang lại cho niềm vui và kinh ngạc . bắt lấy Viên Thanh Cử nhàn nhạt cười sau lưng, kích động hỏi: “Phòng này là của sao?”

      Viên Thanh Cử hài lòng lắm cách dùng từ của , thở dài: “Bảo bối, phải là của chúng ta. Ba năm trước Tiểu Thất thích gian phòng bên cạnh,” Viên Thanh Cử chỉ vào phía bên kia tường: “ hai của cho nó lúc sinh nhật mười lăm tuổi của nó. Nó thường xuyên tới đây ở, năm trước vừa khéo nơi này muốn bán, hai hỏi trong nhà có ai muốn mua hay . đoán em nhất định thích nên mua lấy, chỉ là vẫn luôn có cơ hội đưa em đến đây.”

      An Lai ôm chặt : “Em rất thích.” Sau đó khẩn cấp thăm dò lãnh địa mới của mình.

      Trong mắt lại có ánh sáng lần nữa, Viên Thanh Cử cảm thấy chuyến này tệ. Đứng lát, nam chủ nhân bị nữ chủ nhân lãng quên, đành phải nhận mệnh sắp xếp lại hành lý cũng bị lãng quên ở đây.

      ___
      Last edited: 15/2/16
      HaYen, ly sắc, Dion5 others thích bài này.

    3. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      truyện hay. thank bạn

    4. Minami~

      Minami~ Well-Known Member

      Bài viết:
      43
      Được thích:
      580
      editor quá :3 đọc 1 lèo luôn :yoyo51::yoyo51::yoyo51: cố lên nhé nàng. :yoyo52::yoyo52: Hóng chap mới

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30: Thông minh

      Edit: Nhisiêunhân

      Đêm nay An Lai ngủ tốt lắm, chỉ vì hưng phấn mà còn vì tác nhân khác người – muỗi. Có lẽ là vì gần sông, nên buổi tối muỗi rất nhiều. Lúc đầu chú ý nên người An Lai mọc thêm mấy nốt đỏ. Sau Viên Thanh Cử buông màn lụa xuống mới tốt hơn chút. Tuy bị chích nhưng lại nghe tiếng ong ong vo ve bên ngoài ngừng, chỗ bị chích hồi nãy giờ vô cùng ngứa, khiến người ta cách nào ngủ được.

      Viên Thanh Cử bọc An Lai vào chăn, giữ chặt tay chân : “Đừng gãi, nếu xướt da để lại dấu.”

      An Lai sắp bị con vật đó giày vò đến khóc rồi: “Sao chúng nó chích chứ?”

      Viên Thanh Cử đè cái tay lại muốn gãi của lại: “Chắc là vì nhìn em dễ ăn hiếp hơn.”

      An Lai thể nhìn được bị “miễn nhiễm”, há mồm cắn lên cổ : “Vậy em ăn hiếp !”

      “Còn đợi phu nhân chỉ giáo.” bày ra bộ dáng đợi làm thịt, để An Lai muốn làm gì cũng được, mặc An Lai nháo . Thấy con mèo thở phì phì, sắp bạo tẩu vì muỗi nhiều, cười : “Tính tình em chút cũng tốt.”

      “Tính tình tốt nên muỗi chích sao, đứng chuyện đau thắt lưng.” (ý chưa trải qua nên biết khổ là gì)

      “Hạ văn thành lôi, tư nghĩ tác quần hạc vũ vu trung, tâm chi sở hướng, tắc hoặc thiên hoặc bách, quả nhiên hạc dã.” (Tạm dịch: Mùa hè muỗi kêu như tiếng sấm, thầm mô phỏng theo tiếng đàn hạc múa trung, nhìn gần có cả ngàn cả trăm, quả nhiên như hạc vậy.)

      Viên Thanh Cử đọc đoạn trong Thẩm phục “Phù sinh lục ký”, đến người viết hồi từng chơi đùa cùng muỗi. An Lai than thở: “Em cũng có định lực tốt như vậy.”

      Thấy An Lai khó chịu, Viên Thanh Cử chui ra khỏi màn: “ ra ngoài lát.”

      Gần nửa giờ mới trở về, mang theo hộp nhang muỗi và lọ thuốc bôi. Nhang muỗi đúng là loại cổ xưa nhất, vòng vòng, vòng thành mâm. Sau khi châm khói lượn lờ, còn có mùi thơm nhàn nhạt. Lúc này đám muỗi phá giấc ngủ kia mới ngừng công kích.

      Ngày hôm sau, lúc An Lai tỉnh Viên Thanh Cử còn bên cạnh, chắc là tập thể dục buổi sáng. Vết đỏ bị muỗi chích người hết sưng, chỉ để lại màu đỏ thẫm. May mà An Lai bị chích mặt.

      Thời gian còn sớm, nhưng trấn thức từ lâu, tiếng động này kia vang lên. Tiếng bước chân vội vàng của người đường, tiếng cười đùa của mấy bác hàng xóm, thậm chí cứ cách lát là nghe tiếng rao hàng chợ sáng mơ hồ truyền đến từ đường cái: “Đậu hủ đây ~ Đậu hủ đây ~”

      An Lai đẩy cửa sổ phòng ngủ ra, làn sương mỏng còn chưa tan . phóng mắt nhìn, bên kia bờ sông có bóng màu nâu ngồi khoanh chân, như nhập định. Bên cạnh còn đặt hai thùng gỗ và cái đòn gánh. Đầu người nọ trơn bóng, mặc đồ tăng, đúng là rất giống tăng nhân. Ánh sáng chân trời dần dần ra, thần quang độ lên người cậu tầng màu vàng, như sắp thành Phật lên trời vậy.

      Đường sông dưới lầu có chàng trai da ngăm đen, đội mũ rơm chống thuyền lướt qua, sào trúc dài xẹt qua nước tạo thành từng đường sóng trắng. Cách vách có bé mười mười hai tuổi, tóc rối bù rửa cải cúc ở bên sông, nhìn thấy thuyền tới, bé hắng giọng kêu to: “Mẹ, chú Thủy Tứ về rồi.” (*cải cúc còn có cái tên phổ biến ở Việt Nam là tần ô)


      “Nghe rồi nghe rồi.” người phụ nữ cầm lược ra, tóc cũng rối bù, cười hề hề hỏi: “Thủy Tứ, có cá ?”

      Thủy Tứ dừng thuyền, lấy trong khoang ra con cá chép mập mạp, dùng lá cọ se thành dây xuyên qua mang cá xách lên: “Giữ lại cho nhà chị đó, tối hôm kia cha của Bố Bố báo rồi. Hôm nay thu hoạch tốt, vừa đến bến tàu bị cướp sạch.”

      Thủy Tứ đứng thuyền tính: “Hai mươi ba đồng sáu, đưa hai mươi ba thôi.”

      Người phụ nữ nhận cá đưa cho bé rửa cải cúc bên cạnh: “Bố Bố, mang cá vào nhà.” Còn mình ở lại trả tiền.

      Hai bên mua bán xong, Thủy Tứ chống sào trúc định , An Lai đứng lầu chợt ma xủi quỷ khiến hỏi câu: “Xin hỏi, còn cá ?”

      Hỏi xong lại có chút hối hận, phòng bếp ở đây biết bao lâu dùng đến rồi. Nhưng mà nhìn Bố Bố xách cá vui vẻ như thế, cũng rất động tâm với cá vừa bắt từ dưới sông lên.

      Thủy Tứ còn chưa người phụ nữ kia ồ lên: “Em là nhà mới chuyển đến sao?”

      An Lai cười cười: “Vâng, hôm qua vừa tới.”

      “Còn con cá trích, tôi định giữ lại cho mình ăn.” Thủy Tứ ngửa đầu : “Nhưng mà lần đầu tiên buôn bán với nhà , mới sáng sớm cũng tiện từ chối khách, có lấy ?”

      “Lấy, lấy.” An Lai cuống quít cầm tiền xuống lầu. Thủy Tứ cân cá xong: “Vừa khéo ba cân, ba mươi sáu đồng.”

      An Lai đưa tờ trăm đồng qua, Thủy Tứ đủ tiền trả lại liền hỏi: “Chỗ chị Lâm có năm mươi đồng lẻ ? Đổi cho em .”

      Chị Lâm, cũng chính là mẹ của Bố Bố cấp tóc lấy lược chải bím tóc lớn, lấy tiến ra đếm nhưng cũng đủ, chị trực tiếp đưa ba mươi sáu đồng cho Thủy Tứ: “Được rồi, em , chị trả giúp em trước, khi nào có tiền lẻ trả lại chị cũng được.”

      An Lai vô cùng ngượng ngùng: “Cám ơn chị, em đổi tiền được trả chị ngay.”

      “Có cái gì đâu, hàng xóm mà. Em họ gì?”

      “Em họ An, tên là An Lai.”

      Bên kia Thủy Tứ thu tiền, cầm sào trúc chuẩn bị , ta cười hề hề: “Em họ An, về sau nhớ mua nhiều nhiều nữa nha.”

      “Nhất định nhất định!” An Lai có chút đỡ được nhiệt tình của bọn họ.

      Thủy Tứ rồi, An Lai thêm vài lời với chị Lâm, biết An Lai kết hôn, chị ta hô to nhìn ra. Cuối cùng trước khi An Lai còn được tặng bó cải cúc to, nhánh lá dài rộng, xanh mượt.

      An Lai từ chối được, đành mang theo con cá tươi, bó cải cúc quay về. đúng là hối hận lúc nãy mua cá, vừa xuống chuyến nợ người ta nhân tình rồi.

      Trong phòng bếp có chậu gỗ dựa tường, rất nặng, An Lai dùng hết sức từ khi sinh ra tới giờ để kê thẳng nó xuống, đổ đầy nước rồi bỏ cá vào nuôi.

      Chuẩn bị xong mà Viên Thanh Cử vẫn chưa trở lại, An Lai cũng quyết định ra ngoài chút. thay quần áo rồi nhìn sang bờ bên kia, tăng nhân ngồi thiền thấy đâu nữa.

      Ra đến cửa, An Lai lại vòng về lấy tờ trăm đồng chưa dùng mang theo. Vừa ra gặp phải gánh đậu hủ, An Lai mua hai miếng, nhân tiện đổi tiền lẻ luôn. nghĩ là lúc trở về có thể trả tiền lại được rồi, cảm giác thiếu nợ người khác tốt.

      An Lai dọc theo con đường, hai bên đường ít các cửa hàng lục tục mở cửa. ngang qua nhà bán sớm, hơi nước lượn lờ trong lồng hấp đặt đám gói canh* béo núc ních, An Lai đói bụng thèm ăn. cân nhắc cùng Viên Thanh Cử tới nơi này dùng thử.

      (*) Gói canh: là món ăn vặt đặc sắc vùng Vân Nam, nghĩa như tên, là loại bánh bao nhưng bên trong có canh. Nó khác bánh bao hấp ở chỗ lớn hơn, chú trọng vào hương vị của canh. Có gói canh còn làm lỗ ống hút để hút nước canh bên trong, vị nhân bánh và da bánh cũng phải ngon.


      người phụ nữ đeo sọt để ông chủ gói bánh cho mình, bé cùng nhảy bật xuống chạy về phía trước, bị trượt chân thềm đá lát khóc toáng lên. An Lai cách gần đó, định ôm lấy nhưng có người nhanh hơn, là tăng nhân gánh nước. Gánh nước của cậu ta đặt bên cạnh, cậu ôm lấy dịu dàng lau nước mắt cho bé, miệng còn thấp giọng gì đó. Có lẽ cũng đau lắm, chờ đến khi mẹ bé qua ôm cổ tăng nhân cười khanh khách rồi, vệt nước mắt mặt vẫn chưa lau sạch.

      người thoát tục, ở hồng trần.

      người là hài đồng ngây thơ hồn nhiên.

      Tổ hợp kỳ quái đến mức nào? An Lai nhìn cảnh tượng trước mắt, đột nhiên xúc động nguyên nhân. đột nhiên ngộ ra, quá khứ luôn chấp nhất cũng quan trọng đến vậy, có lẽ quên cũng là loại duyên pháp.

      biết là phúc.

      Tình cảnh này, cần gì phải khiến nỗi buồn phiền của mình quấy nhiễu trấn yên tĩnh. Như lời Viên Thanh Cử , chỉ có mình, mà còn có người chồng thương . Chuyện cũ trước kia, có thể nhớ tốt, nhớ cũng cần phải mê mang vì tương lai. còn buồn rầu gì nữa đây?

      Mẹ của bé vô cùng thành kính cảm ơn tăng nhân, nắm tay con mình rời . bé kéo áo tăng chịu động, tha thiết ngước lên nhìn tăng nhân cao hơn mình rất nhiều, như chờ đợi cái gì. Người mẹ hết sức khó xử, tăng nhân cười cười, lấy trong túi màu vàng đất mang theo người ra khối nhìn giống đường đưa cho bé, lúc này mới thoát thân.

      An Lai ngây ngốc nhìn, chẳng lẽ tăng nhân giờ luôn mang theo đường bên người sao? Đôi mẹ con xa, nhưng tăng nhân gánh nước của mình mà bước chậm tới gần An Lai, khẽ mỉm cười: “Còn dư hai khối đường, cho nữ thí chủ vậy.”

      An Lai căn bản có cách nào cự tuyệt, ngơ ngác nhận lấy. Tăng nhân cười cười, làm phật lễ rồi xoay người gánh nước rời . Thùng nước dưới dây thừng hơi lắc lư, sánh ra ít nước theo bước chân của cậu.

      Từ đầu tới cuối, An Lai kịp thêm câu nào, ngơ ngác nghĩ chẳng lẽ vì nhìn chằm chằm quá lâu nên mới khiến cậu ấy hiểu lầm muốn ăn đường?

      A, quá mất mặt mà.

      Đường, là đường mạch nha đậu phộng. An Lai ăn miếng, hương vị cũng tệ.

      Vừa nghĩ vừa đến trước đoạn, đụng phải Viên Thanh Cử trở về. An Lai bước lên nhét viên đường còn lại vào miệng , nhai mấy cái, kinh ngạc nhìn An Lai: “Em gặp * rồi hả?” (dấu * của tác giả)

      “Sao?”

      An Lai , kể lại chuyện lúc nãy lần, đương nhiên bị Viên Thanh Cử cười nhạo hồi: “Từ cậu ta thích ăn đường đậu phộng, sau này còn bị cậu ta ăn ra công thức luôn, đường cậu ta làm cũng giống với nhà khác, rất được hoan nghênh. Nhiều người lên núi lễ Phật vì đường này, nhưng cậu ta thường lại phố, trẻ con ăn đường của cậu ta liền quấn quít lấy, dần dà cậu ra ngoài luôn mang theo ít. Em bị cậu ta xem thành đứa bé tham ăn rồi.”

      An Lai để ý đến lời chế nhạo của , hỏi: “ quen cậu ấy sao?”

      Viên Thanh Cử kéo lùi lại hai bước, chỉ vào tòa tháp mái cong giữa núi Lục Thụ cách đó xa: “* là trụ trì của Pháp Lai tự, tên tục là Hạ Khiêm, con út nhà họ Hạ. Có giao tình tệ với lão Ngũ.”

      “Nhà họ Hạ?” An Lai từng nghe Tiểu Bàn nhắc tới: “Là nhà họ Hạ liên quan đến xã hội đen đó sao?”

      “Phải,” Viên Thanh Cử kéo tay An Lai về: “Nhà họ Hạ chưa có chuyện hiểm độc nào chưa làm qua, nhưng lại nuôi ra đứa con trai chí thiện chí thuần như vậy, cuối cùng còn xuất gia.”
      Last edited: 15/2/16
      ly sắc, Dion, KisaragiYue2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :