Ô Dạ Đề - Đâu Đâu Ma (Chương 9/1oo) DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      #LạcLạc Cảm ơn bạn nhắc nhở. Giao sửa lại rồi đấy a. ^^ Giao là mem mới, còn non dại lắm, nên có gì nhớ bạn chỉ bảo thêm nhè. Cảm ơn bạn nhiều lắm. :3

      #Nước_xanh Cảm ơn ghé xông nhà nhé. ^^
      bà tác giả này chỉ thích thơ văn, tả cảnh nhiều, mà còn thích tả trang phục các thứ nữa. Giao mần mới có nửa chương đầu mà chóng mặt với các loại trang phục thời đó quá, nào là hung bối, mũ cánh chuồn ... :yoyo25:

      thế, vì diễn tả cái đẹp lộng lẫy thoát tục của nam chính, bà tác giả dùng hàng tá câu nửa thơ nửa văn xuôi mà nhìn vào có đôi khi Giao chết trân hiểu nó gì. Thế là phải lục tục tra gg, baidu các thứ. T_T

      Lúc đọc convert lướt lướt qua thôi, bây giờ mới bộ mặt của truyện này. Qúa kinh khủng rồi! =_= Nhưng vì mê nam chính nên Giao quyết kiên trì đến cùng! (Khổ, chết vì mê giai ~ )

      #susu Cái chú thích của văn án và trích đoạn là nó đỡ nhất ấy . Khi tôi mần 1/3 chương 1 phải làm 8 cái chú thích. :031:

      #Trâu Giao cũng ghiền ngụy thái giám lắm á! Thần tượng số là Vũ Hóa Điền mỹ nhân trong "Long Môn phi giáp", ngồi tra nát gg để tìm đồng nhân về ảnh. Mỹ nhân đẹp bất chấp thiên địa mà! :xitmau:
      Lúc xem phim "Hậu cung" Giao cũng chỉ ngồi tua cho đến cảnh Đốc chủ Uông Trực thôi, ảnh ác ác , nhưng Giao cứ . ^^ Sau đó mò ra được truyện này nam chính lấy nguyên mẫu lịch sử từ Uông Trực nên đọc thử, và bị mê luôn! bước sa chân, vạn kiếp bất phục! >.<

      *Thông báo: Nếu có vấn đề gì từ giờ đến tối, chương mới lên sàn. ^^ Giao đánh vật với nó cả tuần rồi đấy, hận bà tác giả! =.=

    2. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      CHƯƠNG 1: HOA QUỲNH
      Tác giả: Đâu Đâu Ma

      Sắp chữ: Ngọc Giao

      I.

      [​IMG]
      Đây là trận mưa dai dẳng đầu tiên của mùa thu, lúc ngừng lúc tạnh, chịu dừng hẳn cho xong. Trong Bích Khê các, bình rượu nóng Tang Lạc, lượn lờ hương rượu, gợi nhớ cảnh đẹp năm cũ, cảnh tượng tưng bừng khi người xưa chưa rời , tương phản với tiêu điều trong viện lúc này đến mức khiến người ta nảy sinh cảm giác ưu tư phiền muộn.

      Cũng may còn có viện trước náo nhiệt, ngoài cửa đặt chiếc bàn có vân hình rồng khắc hoa làm bằng gỗ lim, bàn là bụi Huyết San Hô cao độ bằng nửa người, trong ánh sáng nhàn nhạt cuả đèn lồng lóa sáng chói mắt, Bán Hạ tay ôm chiếc gậy ngọc như ý (1) xanh biếc sáng bóng, cất lên giọng trong trẻo thánh thót, mắng từng câu :

      “Tào Đắc Ý nhà ngươi xem như là cái thá gì? Xuất thân thấp hèn, cha mẹ cũng chẳng là dòng giống hạ tiện phương nào, được chủ nhân xem trọng, vừa cho gọi liền run rẩy tiến đến, dám cưỡi đầu bà đây, trước kia thấy ngươi mở miệng ra là bà , cụ tổ, hôm nay giỏi rồi, đem người đến hai câu muốn lục soát liền lục soát, ta muốn hỏi chút xem, ngươi phụng ý chỉ người nào, dám đến lục soát viện của Quận chúa nhà chúng ta? Là thánh chỉ do chính Hoàng thượng ngự bút, hay là ý chỉ của Thái hậu nương nuong? Tào công công xin cho , để nô tỳ tiện đường bẩm báo lại Quận chúa theo lệnh mà tiếp chỉ.”


      Tào Đắc Ý kia ba mươi ngoài, làn da xanh trắng, tuy bị Bán Hạ mắng như máu chó giội đầu, thế nhưng vẫn khom người, mỉm cười, dùng giọng chói tai mà lần lượt giải bày mọi chuyện: “Bán Hạ nương sao lại như vậy, nô tài là kẻ thấp hèn sống trong bùn nhơ, nào dám cùng nương so cao thấp, có điều hôm nay là ý chỉ của Qúy phi nương nương, cũng phải chỉ lục soát mình phòng của Quận chúa, cung Duyên Phúc ở phía tây kia, người nghe xem, các vị Qúy nhân, Chủ tử còn khóc đấy …”

      đưa ngón tay hoa lan (2) chỉ hướng Tây, nếu tròng mắt đảo cái nữa, cũng có mấy phần điệu bộ hát hí kịch: “ nương hãy đem vật được ngự tứ này cất thôi, ngộ nhỡ đụng trúng vỡ mất, là khó lòng khai báo lại! Những chuyện trong cung thế này, có thể lớn cũng có thể , làm trễ chúng nô tài ban sai (3) quan trọng, nhưng làm trễ Quận chúa nghỉ ngơi chúng nô tài lại lớn chuyện đấy ạ! …. Ối! Bà của tôi ơi, sao lại đánh người thế này!”

      Ngón tay hoa lan kia vẫy vẫy lên xuống, như phải gánh chịu muốn vàn oan ức, muốn tìm Bao Thanh Thiên để giải oan: , , to gan!”

      Bán Hạ tiến lên bước, cười nhạo :

      “Cái mạng thấp hèn lạng thịt chỉ đáng ba văn tiền, lại còn dám đến trước cửa chủ nhân nhà ta năng xằng bậy, đánh ngươi là đáng!”

      Nàng đưa tay vuốt ve ngọc như ý, đoạn khinh miệt : “Vật mà Thái Tổ ngự ban cho khai quốc công thần, đánh ngươi, là ngươi có phúc khí ba đời tu luyện rồi!”

      “Được, được lắm, chờ đó, chờ đó!” Tào Đắc Ý vừa vừa ôm trán, vịn vào mấy tiểu thái giám ở phía sau, lảo đảo ra khỏi cửa cung, nhằm hướng Xuân Hòa cung của Dụ quý phi mà tố cáo.

      “Bà đây chờ ngươi đó, cho dù nghĩa phụ ngươi là Tào Thuần có tời, bà đây cũng đánh chừa!”

      Đồng hồ Tây Dương (4) bàn lại gõ tiếng, đêm càng sâu tầng, Cảnh Từ ngồi trước bàn trang điểm, để cho Bạch Tô xõa tung búi tóc ra, vẻ biếng nhác chải lấy mái tóc dài. Giày thêu của Nhẫn Đông đáy rất dày, bước cũng nghe thấy tiếng, nàng chỉ từ trong gương trông thấy màn cửa lay động, Nhẫn Đông đến bên gót chân, thấp giọng :


      “Thưa chủ nhân, mọi chuyện đều làm ổn thỏa rồi ạ.”

      Cảnh Từ khẽ nâng tay, Bạch Tô vội nhận lấy cây lược ngà, đỡ nàng đứng dậy, nàng vươn người ra nhìn bên ngoài lúc, lại nghe Bạch Tô bảo:


      “Bán Hạ dẫn hai tiểu nha đầu, còn ở ngoài cửa canh chừng, Tào Đắc Ý trở về tìm viện binh, chỉ sợ các nàng chống đỡ được bao lâu.”

      Chẳng ngờ nàng lại hỏi rằng: “Hoa của ta đâu?”

      Nhẫn Đông :

      “Theo nô tỳ thấy, e là tối nay mới nở.”

      Nàng đằng này lại hớn hở, chuyện cung nhân lục soát mới vừa nãy trôi tuột , bị ném đến tận góc trời nào, khóe mắt đuôi mày của nàng đều ngập tràn ý cười, “Quế Tâm đâu? Nhanh ra ngoài đình, đem đèn tới đây, dù sao tối này cũng thoải mái được, chẳng bằng xem chừng nó.”

      Nghe gọi, cung nga khoác áo màu vàng nhạt vận váy trắng bạc vén rèm vào, cúi người thưa:

      “Nô tỳ làm ngay.”

      Trong Xuân Hòa cung, vụ án còn chưa tra xong, khắp nơi đều là tiếng roi da chan chát vang lên, giữa đêm khuya, Dụ quý phi ăn vận chỉnh tề, trà an thần uống đến cốc thứ hai, vẫn chẳng có nửa phần buồn ngủ, chỉ nghe những tiếng khóc lóc thấy bực bội, liền sai người lôi ra xa tiếp tục đánh dữ dội hơn nữa.

      Khi Tào Đắc Ý khóc chạy vào cửa, Lục Yên đứng dưới đèn châm trà cho Qúy phi, xa xa thoạt nhìn góc mặt, tựa như bức tranh được vẽ tinh tế, người đẹp trong tranh toàn thân khoác bộ áo bào cổ tròn màu xanh lơ, trước ngực là hung bối (5) thêu hoa hướng dương, thắt lưng màu xanh nhạt có hoa văn rồng rắn buột lơi, thắt lưng tê giác bên hông đính túi hương ngọc bội, nếu phải chiếc mũ cánh chuồn (6) đầu quá đỗi chướng mắt, e rằng cho rằng y là “mạch thượng công tử, cạnh trục phong lưu”. Bất cứ ai cũng thể ngờ rằng, trong muôn tầng cung cấm, lại giấu nội thị Ty Lễ giám (7) tinh xảo như điêu châu khắc ngọc dường này.

      Qủa là làm lãng phí mất công trình tuyệt mỹ trời đất tạo thành, hóa công ban tặng.

      Trà rót ra bảy phần, Tào Đắc Ý kia cũng khóc đủ bảy phần, thút tha thút thít kể:


      “Quận chúa Thiên Phương kia ngang ngược quá mức, đem vật mà Thái Tổ ngự ban ra chắn trước cửa, lời hay ý tốt nô tài hết rồi, vẫn cho vào trong, nha đầu giữ cửa chết tiệt tên Bán Hạ kia, còn dám đánh cả nô tỳ …”


      tới chỗ xúc động, lại còn che mặt khóc ngất:

      “Nương nương phải làm chủ cho nô tỳ đó …”


      “Cạch!” Cốc trà còn chưa đến khóe miệng, bị đặt mạnh xuống bàn, Dụ Qúy phi nhíu chặt đôi mày thanh tú, vừa hận Cảnh Từ ỷ thế, vừa giận Tào Đắc Ý vô dụng.


      là đồ ăn hại! con nhóc chưa dứt sữa mà cũng khiến ngươi cách đối phó!”

      Tào Đắc Ý vội vàng quỳ xuống dập đầu lạy, nghe tiếng côm cốp côm cốp:


      “Nương nương bớt giận, nô tài vô dụng, nô tài đáng chết.”


      “Cái con ma tinh này! Thái hậu có trong cung mà còn dám cao ngạo như thế, đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!”

      đợi Qúy phi mở miệng, Lục Yên liền khom mình hành lễ thưa:

      “Thần nguyện vì nương nương giải mối lo.”

      “Ngươi sao? Cũng tốt, ngươi luôn hiểu chừng mực.”

      Vừa quay sang Tào Đắc Ý, là vẻ mặt khinh ghét:

      “Sau khi Ngụy Trung Hiền chết , Đông Xưởng ( 8 ) các ngươi, là càng ngày càng lụn bại. Tất cả các ngươi, kẻ nào kẻ nấy cũng là đồ ăn hại.”


      Tào Đắc Ý chỉ dám quỳ dưới đất mà hô, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết, nương nương thứ tội, khiến cho khinh miệt của Lục Yên, tất cả đều treo nơi khóe miệng.


      ***​

      Còn chưa tiến vào cửa lớn Bích Khê các, từ xa trông thấy bóng dáng điệu của nha hoàn đứng tựa bên cửa, đôi mắt nàng ta ngó lên , chẳng thèm để ý gì tới hàng tiểu thái giám nhận nhiệm vụ ban sai ở ngoài cửa.

      Mà Bán Hạ cũng dưới ánh đèn lập lòe mà ngơ ngẩn, chỉ biết rằng người nọ cả người áo trắng, tà áo viền hoa văn chìm bay bay, lỡ lướt qua đóa thu cúc bên đường, làm rơi trận mưa hoa, la đà đậu xuống chân người, cũng khiến cho đôi giày đen giẫm lên khe hở của phiến đá, hát lên vở kịch độc diễn thoáng chốc rơi rụng thành cát bụi.

      Bóng người trong tranh từng bước tới gần, trong màn đêm tối đen như mực phảng phất chỉ còn lại duy nhất đốm sáng này. Tiểu thái giám cầm đèn dẫn đường khom lưng thành vòng cung, người bên cạnh cũng cúi đầu ngang vai, duy chỉ có y, như mưa bụi ở chốn Giang Nam, vị công tử thanh nhã thoát tục, lưng thắng tắp, vừa cất bước phất tay áo khiến người nghiêng ngã, vừa khoát tay kéo đến hàng nghìn cánh bướm trắng.


      Mãi đến khi y gọi tiếng “Bán Hạ nương”, nàng mới lấy lại tinh thần, bất giác hành lễ:

      “Nô tỳ tham kiến Lục đại nhân.”

      Vốn Bán Hạ ngỡ rằng còn phải cần đôi co hồi, nào ngờ y cáo lỗi trước:

      “Chuyện vừa rồi Tào Đắc Ý bẩm lên Qúy phi nương nương, là do Tào Đắc Ý kia lỗ mãng, nếu có chỗ nào đắc tội mong Bán Hạ nương khoan thứ cho.”

      Bán Hạ nhún gối, ấp úng :


      “Nào dám, nào dám, đại nhân quá lời.”



      *Chú thích:

      (1) Gậy ngọc như ý:

      [​IMG]

      (2) Lan hoa chỉ: là bàn tay ngón cái áp vào ngón giữa.

      [​IMG]

      (3) Ban sai: là công việc bắt người hoặc trưng thu của cải, lục soát nhà cửa ngày xưa.
      (4) Tây Dương: ý chỉ các nước phương Tây
      (5) Hung bối: là mảnh vải hình vuông đính ở ngực và lưng áo phẩm phục của các quan trong triều thời phong kiến Việt Nam, Trung Hoa và Triều Tiên, thường là vải thêu với cấp hiệu phẩm hàm của vị quan.

      [​IMG]
      (6) Mũ cánh chuồn: Mũ cánh chuồn, còn gọi là mũ ô sa (Hán văn: 烏紗帽, Hán Việt: ô sa mạo), là tên thông dụng gọi loại mũ của quan lại thời phong kiến Việt Nam và Á Đông dùng làm phần trong trang phục khi chấp hoặc dự việc có tính cách nghi lễ. Mũ có dạng úp lên đầu, phần phía sau nhô cao hơn phần trán. Đặc biệt là hai bên tai có hai thanh nhô ngang, tương tự như cánh con chuồn chuồn.

      [​IMG]

      (7) Ty Lễ giám: Ty là tổ chức, bộ phận chuyên làm công việc nào đó trong cung đình. Ty Lễ giám là người quản lý ty Lễ.
      (8-) Đông Xưởng: Ở thời Minh, có bốn cơ quan giám sát là Cẩm y vệ được thành lập dưới thời Minh Thái Tổ, Đông xưởng (còn được gọi là Đông hán) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ, Tây xưởng được thành lập dưới thời Minh Hiến Tông và Nội hành xưởng được thành lập dưới thời Minh Vũ Tông. Ngoại trừ Cẩm y vệ do vị quan quản lý, ba Xưởng đều do hoàng đế trực tiếp điều hành với cố vấn của các hoạn quan. Đông xưởng (东厂; Xưởng phía đông), tên đầy đủ Đông tập xưởng (東緝事廠) được thành lập dưới thời Minh Thành Tổ. Vốn lên ngôi bằng cách cướp ngai vàng của người cháu, Minh Thành Tổ cũng đa nghi kém gì Minh Thái Tổ vì vậy để trấn áp các lực lượng chính trị chống đối, vị hoàng đế này quyết định thành lập Đông xưởng vào năm 1420 để bí mật giám sát các quan lại trong triều đình, các tướng lĩnh trong quân đội, các quan viên bên ngoài, các học giả có tiếng trong xã hội. Đông xưởng do hoạn quan đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện thái giám (欽差總督東廠官校辦事太監) gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng (提督東廠) hay Xưởng công (廠公), Đốc chủ (督主). Viên hoạn quan đứng đầu nổi tiếng là Ngụy Trung Hiền. Dưới Xưởng công, đặc vụ của Đông xưởng được chia làm 8 cấp khác nhau. Bên trong Đông xưởng người ta cho dựng tượng Nhạc Phi để nhắc nhở các đặc vụ được gây ra án oan.
      Sau này Giao thêm về phân biệt giữa Đông Xưởng của Ngụy Trung Hiền và Tây Xưởng của Uông Trực (Uông Trực là nguyên mẫu từ lịch sử của nam chính Lục Yên nhà chúng ta nhé ^^).

      *Lời Giao muốn : đoạn rất ngắn mà cần tới 8 cái chú thích hẳn mọi người hiểu nỗi khổ của Giao. Văn phong tác giả nó man mác đến nỗi lan man luôn, nhiều khi đọc mà hiểu cho lắm mọi người thông cảm giúp Giao nhé, nhiều câu nó “thơ” quá nên Giao cũng hiểu cho hết nghĩa được, mà hiểu được lại diễn tả lại sao cho vừa thuần Việt mà vừa trọn nghĩa. Thế nên, vì quan điểm của Giao là ưu tiên độ mượt và trôi chảy của bản edit, nên chém khá nhiều đoạn. =.= Mong mọi người quăng đá vừa vừa, đừng nặng tay quá ạ. T_T Ngày mai Giao thi nên tạm thời được đoạn này thôi, khi nào thi xong Giao lại mần tiếp cho xong chương 1. (Vầng, đây chỉ là 1/3 chương 1 thôi đấy ạ! :00:)
      Last edited: 5/1/16
      Cain, 1012, Huyềnpluss10 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Mần đê...... mần đê..... cho nó nóng, hehe, văn án thui cũng fê rồi....... :yoyo26:
      Huyềnpluss, TrâuNgọc Giao thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Vao comt ung ho Co, de nhieu nhieu doc cho da, co len Co
      Huyềnpluss, Ngọc Giaoquỳnhpinky thích bài này.

    5. Ngọc Giao

      Ngọc Giao Active Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      180
      CHƯƠNG 1: HOA QUỲNH

      TÁC GIẢ: ĐÂU ĐÂU MA
      SẮP CHỮ: NGỌC GIAO

      II.

      [​IMG]



      Bán Hạ nhún gối, ấp úng :





      “Nào dám, nào dám, đại nhân quá lời.”





      Y khẽ nhếch khóe môi, toát lên vẻ phong lưu vô hạn:





      “Hôm nay trong cung xuất kẻ gian, Quý phi nương nương quản lí hậu cung, đặc biệt lệnh cho ta đến xem Quận chúa có bình yên hay chăng. Thái hậu cùng Bệ hạ giá hạnh (1) núi Thang Tuyền, trước khi Thái hậu nương nương có phân phó cho vi thần, cần phải trông nom cho tốt Bích Khê các, lần này nếu thể hoàn thành nhiệm vụ, thần chỉ còn cách đợi Thái hậu hồi cung, lại xin tội với Thái hậu nương nương thôi.”



      Lời này cũng là với Cảnh Từ.





      Bán Hạ khó xử nhìn về phía sau, thấy ai lên tiếng, liền :





      “Thỉnh an có thể, có điều chủ nhân của chúng ta là nương gia trong trắng, trong phòng người ngoài cũng thể vào, sao có thể để muốn lục soát liền lục soát.”





      Lục Yên :



      “Qủa do tình thế bắt buộc, mong Quận chúa thứ lỗi.”





      Lời trong bông có kim, lại cương quyết hơn nhiều so với Tào Đắc Ý.





      Rốt cục, cũng đợi đến lúc Nhẫn Đông tiến ra, kéo Bàn Hạ ra bên, hành lễ xong, dặn dò hai, ba tiểu cung nga, “Mau mang đồ , nên làm chậm trễ Lục đại nhân ban sai chứ.”





      Lại cáo lỗi với Lục Yên:



      “Đại nhân thứ tội, Quận chúa mới ngủ dậy, đều do chúng nô tỳ chân tay vụng về hầu hạ tốt, làm trễ nãi giờ giấc, Lục đại nhân, xin mời.”





      Lục Yên cất bước trước, tiểu thái giám theo hầu cầm đèn lồng qua cánh cửa, bấy giờ mới trông thấy đình đài hoa tạ của Bích Khê các cùng các cung bên cạnh giống nhau, cầu nước chảy, chuông gió đinh , quả là có mấy phần phong vận của Giang Nam.





      “Mùng ngắm trăng, Lục đại nhân thú vị cơ đấy.”



      Nghe tiếng ngẩng đầu, ngọc bích trang đài, trong tiểu đình cây xanh giấu mỹ nhân trong trắng như ngọc. cái nhíu mi, nụ cười tựa như trăng sáng trời, mi mắt phảng phất tuyết đọng lá, khiến người ta khỏi quên hít thở, ngẩng đầu đồi diện với đôi mắt mang ý cười nhàng của nàng, ngay cả hành lễ cũng nhớ nổi, tiểu thái giám cầm đèn ở bên cạnh, tiến cũng được, mà lùi cũng chẳng xong, chỉ nghe Lục Yên trầm giọng :





      “Quận chúa vạn an.”



      “Để Lục đại nhân chờ lâu, là ta phải. Đại nhân phụng chỉ làm việc, ta cũng hiểu , vườn này muốn lục soát thế nào, tất cả đều do đại nhân làm chủ, Quế Tâm, gọi người ra ngoài hết .” Cảnh Từ được Bạch Tô đỡ, từng bước bước xuống Tiểu Sơn đình, ước chừng bởi vì nửa đêm đột ngột có khách thăm, nàng chỉ mặc xiêm y ở nhà, áo ngoài màu ngọc bích dịu mát nhàng, váy ngắn màu xanh nhạt như bầu trời sau cơn mưa, mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa đầu vai, để lộ khuôn mặt tựa bạch ngọc chẳng hề tỳ vết, đôi mắt trong trẻo sáng ngời ai có thể tránh thoát được, lời chưa tỏ người cười.





      Giờ này đêm nay, tựa hồ khác với ngày thường, nhưng cũng hiểu được khác ở chỗ nào.



      Đợi y liếc mắt cái, Xuân Sơn tức khắc dẫn nhóm người vội vã vào trong nhà trong phòng, tìm kiếm chung quanh.





      Xuân Sơn lớn tiếng dặn:





      “Tất cả cẩn thận cho ta, nếu đụng hỏng đồ,phải liệu chừng xem coi cái mạng này của các ngươi có đủ đền hay !”

      Cảnh Từ quay sang nhìn Xuân Sơn:





      “Công công phải, quả cần lượng sức mình, dù sao, mạng chỉ có thôi.”





      Xuân Sơn len len liếc Lục Yên, cúi đầu dám nhiều lời:





      “Quận chúa dạy phải.”



      “Ôi, hoa của ta.” Nàng tựa như bỗng nhiên nhớ đến cái gì, xoay người trở vào trong đình. Đóa hoa quỳnh kia dưới ánh đèn, vẫn là dáng vẻ e ấp, màng tới tục nhân chốn phàm trần.





      Lục Yên cũng cất bước tiến lên, quanh thân hoa cỏ bát ngát, chẳng chút gì là vẻ tiêu điều của mùa thu. Có thể thấy rằng nàng là người vô cùng thích náo nhiệt, lại chịu tuân thủ quy luật bốn mùa. Ngẩng đầu nhìn, tấm bảng đề “Tiểu Sơn đình”, bất giác than tiếng.





      Chẳng ngờ Cảnh Từ lại đáp:





      Tiểu sơn trọng điệp kim minh diệt, tấn vân dục độ hương tai tuyết (2). Chẳng qua là tâm tư vẽ mi điểm trang của nữ nhi gia thôi.”





      *Chú thích:



      • Giá hạnh: đến nơi nào đó, từ dùng cho vua chúa.
      • Tiếu sơn trọng điệp kim minh diệt, tấn vân dục độ hương tại tuyết: Hai câu thơ trong bài “Bồ tát man I” của Ôn Đình Quân thời Vãn Đường, nguyên văn bài thơ như sau:


      “Tiểu sơn trùng điệp kim minh diệt,
      Mấn vân dục độ hương tai tuyết.
      Lãn khởi hoạ nga mi,
      Lộng trang sơ tẩy trì.
      Chiếu hoa tiền hậu kính,
      Hoa diện giao tương ánh.
      Tân thiếp tú la nhu,
      Song song kim giá .”



      “Núi con trùng điệp, ánh vàng tắt
      Tóc mây, má trắng hương thơm phức
      Lười dậy vẽ mày ngài
      Điểm trang tẩy rửa chầy!
      Bóng hoa đầy khắp kính
      Hoa gặp mặt cùng ánh
      Áo lụa mới thêu thùa
      Giá vàng lượn đùa!”



      – Bản dịch thivien –
      *Giao lảm nhảm: Gần xong chương 1 rồi. :025: Chương này thơ thẩn với tả cảnh nhiều nên mần hơi bị lâu. T_T

      #linhdiep17: Hô hô, văn án nó lừa tình đấy. Đừng tin những gì văn án . :v

      #susu: Cảm ơn nhé. Mà chờ nhiều nhiều chắc cũng hơi lâu đấy, tình hình là mần chương truyện này nó lâu gấp mấy lần mần chương truyện huyền huyễn. đại cũng có cái đáng sợ của nó. >_<
      Last edited: 9/1/16
      ngocanh, 1012, Huyềnpluss8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :