CHƯƠNG 1: HOA QUỲNH
TÁC GIẢ: ĐÂU ĐÂU MA
SẮP CHỮ: NGỌC GIAO
II.
Bán Hạ nhún gối, ấp úng :
“Nào dám, nào dám, đại nhân quá lời.”
Y khẽ nhếch khóe môi, toát lên vẻ phong lưu vô hạn:
“Hôm nay trong cung xuất kẻ gian, Quý phi nương nương quản lí hậu cung, đặc biệt lệnh cho ta đến xem Quận chúa có bình yên hay chăng. Thái hậu cùng Bệ hạ giá hạnh (1) núi Thang Tuyền, trước khi Thái hậu nương nương có phân phó cho vi thần, cần phải trông nom cho tốt Bích Khê các, lần này nếu thể hoàn thành nhiệm vụ, thần chỉ còn cách đợi Thái hậu hồi cung, lại xin tội với Thái hậu nương nương thôi.”
Lời này cũng là với Cảnh Từ.
Bán Hạ khó xử nhìn về phía sau, thấy ai lên tiếng, liền :
“Thỉnh an có thể, có điều chủ nhân của chúng ta là nương gia trong trắng, trong phòng người ngoài cũng thể vào, sao có thể để muốn lục soát liền lục soát.”
Lục Yên :
“Qủa do tình thế bắt buộc, mong Quận chúa thứ lỗi.”
Lời trong bông có kim, lại cương quyết hơn nhiều so với Tào Đắc Ý.
Rốt cục, cũng đợi đến lúc Nhẫn Đông tiến ra, kéo Bàn Hạ ra bên, hành lễ xong, dặn dò hai, ba tiểu cung nga, “Mau mang đồ , nên làm chậm trễ Lục đại nhân ban sai chứ.”
Lại cáo lỗi với Lục Yên:
“Đại nhân thứ tội, Quận chúa mới ngủ dậy, đều do chúng nô tỳ chân tay vụng về hầu hạ tốt, làm trễ nãi giờ giấc, Lục đại nhân, xin mời.”
Lục Yên cất bước trước, tiểu thái giám theo hầu cầm đèn lồng qua cánh cửa, bấy giờ mới trông thấy đình đài hoa tạ của Bích Khê các cùng các cung bên cạnh giống nhau, cầu nước chảy, chuông gió đinh , quả là có mấy phần phong vận của Giang Nam.
“Mùng ngắm trăng, Lục đại nhân thú vị cơ đấy.”
Nghe tiếng ngẩng đầu, ngọc bích trang đài, trong tiểu đình cây xanh giấu mỹ nhân trong trắng như ngọc. cái nhíu mi, nụ cười tựa như trăng sáng trời, mi mắt phảng phất tuyết đọng lá, khiến người ta khỏi quên hít thở, ngẩng đầu đồi diện với đôi mắt mang ý cười nhàng của nàng, ngay cả hành lễ cũng nhớ nổi, tiểu thái giám cầm đèn ở bên cạnh, tiến cũng được, mà lùi cũng chẳng xong, chỉ nghe Lục Yên trầm giọng :
“Quận chúa vạn an.”
“Để Lục đại nhân chờ lâu, là ta phải. Đại nhân phụng chỉ làm việc, ta cũng hiểu , vườn này muốn lục soát thế nào, tất cả đều do đại nhân làm chủ, Quế Tâm, gọi người ra ngoài hết .” Cảnh Từ được Bạch Tô đỡ, từng bước bước xuống Tiểu Sơn đình, ước chừng bởi vì nửa đêm đột ngột có khách thăm, nàng chỉ mặc xiêm y ở nhà, áo ngoài màu ngọc bích dịu mát nhàng, váy ngắn màu xanh nhạt như bầu trời sau cơn mưa, mái tóc dài đen nhánh mềm mại xõa đầu vai, để lộ khuôn mặt tựa bạch ngọc chẳng hề tỳ vết, đôi mắt trong trẻo sáng ngời ai có thể tránh thoát được, lời chưa tỏ người cười.
Giờ này đêm nay, tựa hồ khác với ngày thường, nhưng cũng hiểu được khác ở chỗ nào.
Đợi y liếc mắt cái, Xuân Sơn tức khắc dẫn nhóm người vội vã vào trong nhà trong phòng, tìm kiếm chung quanh.
Xuân Sơn lớn tiếng dặn:
“Tất cả cẩn thận cho ta, nếu đụng hỏng đồ,phải liệu chừng xem coi cái mạng này của các ngươi có đủ đền hay !”
Cảnh Từ quay sang nhìn Xuân Sơn:
“Công công phải, quả cần lượng sức mình, dù sao, mạng chỉ có thôi.”
Xuân Sơn len len liếc Lục Yên, cúi đầu dám nhiều lời:
“Quận chúa dạy phải.”
“Ôi, hoa của ta.” Nàng tựa như bỗng nhiên nhớ đến cái gì, xoay người trở vào trong đình. Đóa hoa quỳnh kia dưới ánh đèn, vẫn là dáng vẻ e ấp, màng tới tục nhân chốn phàm trần.
Lục Yên cũng cất bước tiến lên, quanh thân hoa cỏ bát ngát, chẳng chút gì là vẻ tiêu điều của mùa thu. Có thể thấy rằng nàng là người vô cùng thích náo nhiệt, lại chịu tuân thủ quy luật bốn mùa. Ngẩng đầu nhìn, tấm bảng đề “Tiểu Sơn đình”, bất giác than tiếng.
Chẳng ngờ Cảnh Từ lại đáp:
“Tiểu sơn trọng điệp kim minh diệt, tấn vân dục độ hương tai tuyết (2). Chẳng qua là tâm tư vẽ mi điểm trang của nữ nhi gia thôi.”
*Chú thích:
- Giá hạnh: đến nơi nào đó, từ dùng cho vua chúa.
- Tiếu sơn trọng điệp kim minh diệt, tấn vân dục độ hương tại tuyết: Hai câu thơ trong bài “Bồ tát man I” của Ôn Đình Quân thời Vãn Đường, nguyên văn bài thơ như sau:
“Tiểu sơn trùng điệp kim minh diệt,
Mấn vân dục độ hương tai tuyết.
Lãn khởi hoạ nga mi,
Lộng trang sơ tẩy trì.
Chiếu hoa tiền hậu kính,
Hoa diện giao tương ánh.
Tân thiếp tú la nhu,
Song song kim giá .”
“Núi con trùng điệp, ánh vàng tắt
Tóc mây, má trắng hương thơm phức
Lười dậy vẽ mày ngài
Điểm trang tẩy rửa chầy!
Bóng hoa đầy khắp kính
Hoa gặp mặt cùng ánh
Áo lụa mới thêu thùa
Giá vàng lượn đùa!”
– Bản dịch thivien –
*Giao lảm nhảm: Gần xong chương 1 rồi. Chương này thơ thẩn với tả cảnh nhiều nên mần hơi bị lâu. T_T
#linhdiep17: Hô hô, văn án nó lừa tình đấy. Đừng tin những gì văn án .
#susu: Cảm ơn nhé. Mà chờ nhiều nhiều chắc cũng hơi lâu đấy, tình hình là mần chương truyện này nó lâu gấp mấy lần mần chương truyện huyền huyễn. đại cũng có cái đáng sợ của nó. >_<