94: Mộc Tây và Mẫn Lão đại
Editor: Linhhai_bn
“Lúc còn , chủ yếu đều phải huấn luyện, có gì đáng cả.” Bạch Thắng hời hợt .
Quý Nghiên đổi tư thế, đầu gối ở đùi , hai tay cầm lấy tay của chơi đùa. Tay của thon dài, khớp xương ràng, nhưng quanh năm cầm súng, có vài vết chai sần.
Nghe như thế, Quý Nghiên nâng mắt lên, nhìn về phía , tùy ý : “Ít nhất phải có hai kiện ở trong trí nhớ còn khắc sâu chứ? Các nhiều người như vậy, coi như chỉ huấn luyện, cũng cùng trải qua ít chuyện chứ.”
Bạch Thắng lắc đầu cái, “Bọn huấn luyện ở cùng chỗ.”
“Hả?”
“Ở Hội Liên Hợp có trụ sở chuyên để huấn luyện, bọn Y Hàm, Phù Tô, Bạch Tinh đều do dì tự mình dạy còn ở Cục Quốc An, người huấn luyện là mẹ . Chỉ có những lúc ở nhà mới có thể tập chung lại chỗ, nhưng mà số lần lão đại về nhà rất ít.” Bạch Thắng giải thích với .
Quý Nghiên gật đầu cái, bày tỏ hiểu.
“Khi đó Mẫn Lão đại vẫn còn ở Hạ Môn chứ?”
vừa nhắc đến Mẫn Y Thần, Quý Nghiên tự chủ nghĩ đến Mộc Tây, ngày hôm qua Tây Tây gọi điện lại cho , rằng gần đây gặp phải số chuyện. Mộc nương thuận lợi vào Thánh Y, bởi vì thực tập, bây giờ ấy chỉ có thể cực khổ chạy theo tổ diễn kịch, làm ít chuyện vặt. Từ Mộc Tây trải qua cuộc sống của đại tiểu thư, bị làm khó mà đến nay ấy còn chưa kêu khổ. Ngày đó, Mộc Tây làm trễ, vừa đúng lúc Mẫn lão đại ở nhà qua đêm, Y Mạt Thuần muốn Mẫn Lão đại đưa Mộc Tây đoạn đường, dù sao cũng thuận đường. Mẫn lão đại tiện từ chối, Mộc nương chút cũng khách khí liền lên xe, ai ngờ màn này bị nhân viên ở Thánh Y nhìn thấy, vả lại người đó còn biết Mộc Tây.
ta bóng gió hỏi Mộc Tây có chuyện gì xảy ra, Mộc Tây thuận miệng láo Mẫn Y Thần cùng với xinh đẹp vị thành niên ước hẹn ở nơi nào đấy bị ấy nhìn thấy, đại Boss người ta sợ ấy ra ngoài lung tung làm ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, vì vậy mới tìm ấy để phong kín miệng của ấy lại, dưới quyền uy của đại Boss thê thê thảm thảm đồng ý, cũng dặn dò người đó với bản thân cùng nhau giữ bí mật này. Người đó nghe Mộc Tây như thế, chỉ có kinh ngạc vì đại Boss nặng khẩu vị, thái độ nghi ngờ đối với Mộc Tây cũng thay đổi thành đồng tình trong nháy mắt, phát bí mật của đại Boss nha, như vậy khác gì lông đầu lão hổ, có kết quả tốt gì. “Nén bi thương!”
Kết quả là xế chiều hôm đó, chuyện này ở công ty truyền ra, ngoài dự đoán của Mộc Tây. Ý tứ loại người này, thể dựa vào! Nhất là đối với những người ôm trong lòng muốn thỏa tâm nguyện nhiều chuyện của phụ nữ.
Lúc ấy với Quý Nghiên chuyện này, Quý Nghiên hỏi : “Cậu cố ý à?”
“ nhảm, cố ý mình cũng với kia nhiều như vậy, rảnh rỗi lắm à?” Mộc nương thẳng thắn.
Quý Nghiên tò mò hỏi ấy, “Cậu và Mẫn lão đại như thế nào? ta thể cứ níu lấy cái chuyện quá khứ kia buông sao? Người ta tạo cho cậu phiền toái, cậu còn tạo chuyện cho ta, sợ ta đuổi ra ngoài sao?”
“Ơ, ngược lại mình mong ta có thể tìm đến cửa đây! Nhưng mà người ta là Tổng giám đốc đại nhân bận rộn như vậy, làm sao có thời gian để ý tới nhân vật bé như mình đây được chứ?” Mộc Tây giọng chua chát.
Quý Nghiên rất ít thấy Mộc Tây có bộ dạng này, dứt khoát như vậy. Dù sao ấy kiêu ngạo như vậy, ai mà để ý đến ấy, ấy để mảnh thái độ cho người khác biết, lão tử mới lạ gì! Ai dám chọc giận ấy, ấy trả lại cho người đó gấp bội! Vẫn sống tự nhiên bừa bãi, nhưng hôm nay bởi vì Mẫn Y Thần mà phải dùng biện pháp như vậy để gây chú ý của ta.
Quý Nghiên chợt trầm mặc lúc, hồi lâu mới : “Tây Tây, có phải cậu vẫn còn thích ta?”
Chỉ có thích, mới có thể quan tâm đối phương có để mình ở trong mắt hay chứ?
Mộc Tây rất thản nhiên. “Đúng như thế nào? Người ta thích cũng phải là mình.” lại : “Choáng nha lão tử cũng biết tại sao tự làm khổ mình? Tên khốn Mẫn Y Thần kia càng ngày càng làm cho người ta thoải mái……….”
“Bởi vì thích.” Quý Nghiên .
Bởi vì thích người. Tình nguyện cãi nhau mặt lạnh với nhau, cũng tốt hơn hờ hững sát vai làm như thấy, ít nhất như vậy , ở trong cuộc sống của ta vẫn có vị trí. phải người xa lạ, phải khách qua đường, vị trí này cũng quan trọng, nhưng luôn tồn tại trong tim ta, bị ta nhớ.
“Ừ, ở Hạ Môn.” Bạch Thắng gật đầu.
Quý Nghiên bị câu của mà thần trí quay về, ra bây giờ nhớ tới, tình cảm có rất nhiều loại, nhưng bất luận là loại nào, tất nhiên có hai loại vì thế cứ dây dưa quấn quýt lấy người. Bỏ xong mà để ý rối bời!
nhanh chậm : “ là kỳ lạ, Mẫn gia có nhiều tiền như vậy, nhìn qua dì cũng rất quan tâm Mẫn lão đại, tại sao còn đưa ấy đến Diệp gia ở Hạ Môn?”
thời gian rất dài Mẫn Y Thần đều sinh hoạt ở Diệp gia, nhớ Tây Tây từng , Diệp gia cùng với Mộc gia là thế giao (quan hệ nhiều đời), Mẫn Y thần đến Diệp gia vừa đúng lúc ấy xuất ngoại, lúc ấy mười bảy tuổi trở về nước hai người mới chính thức biết. Ông nội Mộc rất thích Mẫn Y Thần, thường nhắc tới với Mộc Tây, mà khi đó Mộc Tây cũng biết Mẫn Y Thần cũng phải ruột thịt của Diệp gia, lúc đó còn lấy tên là: Diệp Thần.
“Dì có nguyên nhân của dì, dì , bọn cũng biết.” Mẫn lão đại cũng biết.
“Có phải Mẫn lão đại thích người khác?”
“Em muốn hỏi cái gì?” Bạch Thắng liếc thấy tâm tư của .
Quý Nghiên le lưỡi, rất thuần khiết mà : “Lấy việc rất hiểu về Mẫn lão đại mà , ấy và Tây Tây có gian phát triển ?”
Nếu bị nhìn ra, cũng quanh co lòng vòng nữa.
Bạch Thắng mấp máy môi. “Rất có khả năng, lão đại thích loại con giống như Mộc Tây.”
“ làm sao có thể khẳng định được như vậy?”
“Trong lòng ta có người rồi.” Bạch Thắng tạm ngừng, lạnh nhạt : “Đời này của Lão đại rất khó khăn để người khác.”
“Ah?” Người nào lại có mặt mũi lớn như vậy, khiến Mẫn lão đại chung tình như thế.
ta nhìn qua như vị đế vương, cả người tản ra khí lạnh, có cảm giác như bất kỳ người con nào cũng lọt vào trong mắt ta.
Bạch Thắng nhàng : “ ấy vài chục năm rồi, mực làm bạn bên cạnh người đó. Vì ấy muốn trả giá cho người đó.”
“A…..” Quý Nghiên trừng mắt nhìn, bây giờ Mẫn Lão đại chỉ có hai mươi lăm tuổi chứ mấy? ta lớn hơn Bạch Thắng hai tuổi, như lời của , ta vài chục năm rồi, như vậy chẳng phải từ rất sớm biết rồi. “Vậy tại sao hai người bọn họ lại ở cùng nhau?”
“Khi đó, lão đại còn chưa ý thức được là mình thích ấy, chỉ xem ấy như em . ấy vì Lão đại từ Hồng Koong Hạ Môn, nhưng bởi vì có người con khác tham gia, thương thấu chú ý. Nhưng ra ấy đến như với lão đại, tự mình , lão đại cũng biết mình tổn thương ấy, cho đến khi người đàn ông khác xuất . Người đàn ông kia đối với ấy rất tốt, mỗi lần khổ sở ở bên cạnh ấy, trêu chọc cho ấy vui vẻ, những gì lão đại cho ấy, người đàn ông kia cho ấy tất cả rồi. Hơn nữa cũng cần báo đáp, yên lặng xuất , lại yên lặng biến mất, mặt vĩnh viễn treo lên tươi cười, dáng vẻ rất vui mừng cởi mở, giống như thần bảo vệ của ấy. Cuối cùng người đàn ông kia cũng làm cho ấy cảm động, hai người ở cùng nhau. Chờ đến lúc Lão đại cảm thấy mình mất cái gì, ấy thể tìm về được nữa rồi……..”
“Chuyện xưa này rối rắm.” Quý Nghiên hiểu. “Thích người, như thế nào cũng phải cảm nhận được chứ, tại sao phải đợi đến lúc mất mới biết?”
“Nguyên nhân là do thân phận.”
Quý Nghiên hiểu nhìn Bạch Thắng. “Bây giờ ấy ở cùng với thần bảo vệ kia sao?”
“Ừ.”
Quý Nghiên thở dài, nắm tay Bạch Thắng, mười ngón tay đan xen vào nhau. “Rốt cuộc biết tại sao nhiều người như vậy đều hai người ở chung chỗ dễ dàng, phải chỉ cần em và em cũng , mà còn cần đến duyên phận, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó mà đến cuối cùng bỏ lỡ, cũng là chuyện rất khổ.”
“Em vừa mới cái gì?” Bạch Thắng nhíu mày.
“Rốt cuộc biết tại sao………” Quý Nghiên cho rằng nghe , chuẩn bị lặp lại theo bản năng.
Bạch Thắng lắc đầu. “ phải câu này, bỏ qua trước mặt.”
“Cái gì bỏ qua trước mặt?” Quý Nghiên nháy mắt, đem lời vừa mới nhớ lại trong đầu lần nữa, trong miệng cũng tự chủ ra. “ em, em cũng , nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó cuối cùng bỏ qua………”
“Ừ, phía sau của câu em.”
“Em .” Quý nương thoải mái .
chút nào nhận thấy người khác có thâm ý khác, Bạch Thắng nhếch môi, lộ ra nụ cười vui thích.
rút tay từ trong tay ra, thỏa mãn ngồi chỗ, đặt người ở cỏ trải lên, phía còn quần áo của đệm lên.
Đống lửa vẫn đốt như cũ.
Tiểu bạch thỏ ý thức được cái gì, từ chối hai cái, vẫn bị sói xám lớn tấn công tới…….
Aegean Sea.
Mộc Tây ở trong phòng bao riêng, dù thế nào cũng nghĩ ra Phó Tổ Trưởng lại mang các tới những nơi như thế này.
Hồng Kông nổi danh nhất là quán Ngưu lang, cho dù chưa từng đến, nhưng cũng từng nghe qua. Nghe nơi này mỗi người MB đều là cực phẩm, ngừng có những gương mặt đẹp, vóc người công phu giường cũng là hạng nhất. Mẹ nó, cái già đói khát này. Nếu sớm biết trong miệng ta high phen chính là mang các tìm đến MB, gì Mộc Tây cũng đồng ý.
“Tôi với các , chỗ này là nơi tốt nhất. Nhìn điều kiện xung quanh, cùng người đàn ông này, bảo đảm các chơi vui đến quên cả trời đất.” Bên tai truyền đến giọng hưng phấn của Phó Tổ trưởng: “Tôi mời khách, tối nay ai cũng được , mọi người cùng nhau high đến tận trời sáng.”
High cái em .
cho rằng ai cũng giống như sao, Mộc Tây chuẩn bị cầm túi xách , đồng nghiệp ngồi ở bên cạnh đột nhiên cầm tay . Mộc Tây nhìn về phía ấy, thấy đồng nghiệp nhìn lắc đầu cái, dùng khẩu hình miệng câu: “Nhịn chút.”
chừng chỉ là uống rượu chuyện phiếm, tìm thú vui. Dù sao người nọ cũng là Phó tổ trưởng của các , Mộc Tây là người theo mà về quá sớm tốt chút nào.
đồng nghiệp đó nhắc nhở Mộc Tây như vậy, Mộc Tây cũng bình tĩnh lại. cũng phải người truyền thống, huống chi từng sinh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cái gì cũng từng thấy qua. Chỉ là từ Mộc lão gia dạy , con phải giữ mình trong sạch, làm cái gì chơi cái gì đều phải có chừng có mực. Cho nên hết sức bảo vệ mình, mặc kệ ở hoàn cảnh nào, cũng chịu ảnh hưởng, đây là nguyên tắc của .
Mộc Tây ra nước ngoài từ lúc năm tuổi, trở về lúc mười bảy tuổi. Khi đó Mộc lão gia rất thích Mẫn Y Thần, ngừng đưa đến trường học của Mẫn Y Thần, còn cầu xin ta chăm sóc cho Mộc Tây. Mộc Tây là người thích tự do vui vẻ, ghét nhất bị người quản thúc, cố tình Mẫn Y Thần là người lạnh lùng lại cứng nhắc, nguyên tắc hết. Ở bên cạnh ta Mộc Tây đừng gì đến tự do, nhàm chán cũng nhanh nhàm chán đến chết. Hiển nhiên Mẫn Y Thần cũng chỉ coi Mộc Tây là người bị trưởng bối cứng rắn nhét bọc quần áo sang đây, cho nên khi đó hai người vô cùng hợp nhau.
Nhung mặc dù vậy, biết bắt đầu từ lúc nào, dần dần Mộc Tây có thói quen tiếp xúc với những chuyện mà Mẫn Y Thần thích.
Ví dụ như minh tinh, còn nhớ lần giỡn hỏi ta: “ có khả năng ở chung cùng kiểu phụ nữ như thế nào?” Mẫn Y Thần trả lời chính là minh tinh, Mộc Tây hỏi ta tại sao? ta vì nghề nghiệp đó có quá nhiều thị phi. Lúc ấy Mộc Tây còn cười ta, ông cụ non, có việc gì cũng biết giả bộ thâm trầm. Nhưng sau lúc lựa chọn nghề nghiệp, lại theo bản năng buông tha biểu diễn mà lại chọn theo biên kịch.
Cho nên hôm nay kích động như thế, cũng là bởi vì nhớ lại khuôn mặt của Mẫn Y Thần. Nhớ đến nếu như ta biết đến MB, nhất định vui.
Nhưng hôm nay tỉnh táo lại suy nghĩ chút, Mẫn Y Thần có cái gì tốt mà quan tâm xem ta có vui hay ? ta lòng muốn vạch giới hạn với , cả đời qua lại với nhau. Làm sao có thể còn quan tâm xem như thế nào? Mộc Tây, như thế nào lại có suy nghĩ ngây thơ như vậy.
“Người đẹp, nghĩ gì vậy? Gọi em lâu như vậy mà lại để ý đến người ta.”
Mộc Tây phục hồi lại tinh thần, biết từ lúc nào bên cạnh có thêm chàng đẹp trai trắng trẻo ngồi cùng, ân cần nhìn .
bình tĩnh nhìn, kinh ngạc, trong phòng bao rất náo nhiệt. Hai ba MB khoa tay múa chân trêu chọc Phó Tổ trưởng vui vẻ, có tất cả hai người ngồi bên cạnh ta. Những người khác đều có người ngồi cạnh, uống rượu, chơi đoán số, chơi xúc xắc, nhìn hài hòa nha.
Cũng chỉ có mình ngồi ngẩn người.
chàng đẹp trai này lại ở người cọ xát, cái tay sờ lên bắp đùi của Mộc Tây, đôi môi thổi khí bên tai . “Có phải em thích chỗ này, nếu chúng ta chuyển sang nơi khác? phục vụ rất tốt.”
Mộc Tây cười lạnh tiếng, dưới ánh đèn, khuôn mặt xinh đẹp càng tỏa ra mê người, giọng . “Đem bàn tay quấy rối của lấy ra.”
Tâm tình của vốn tốt, giờ phút này sắc mặt lại càng có gì tốt.
Người nọ vẫn còn cười làm lành : “Đừng như vậy chứ. Đêm xuân khắc đáng giá ngàn vàng, đảm bảo em hài lòng.”
xong tay lại càng làm càn kiêng sợ lên tìm kiếm, Mộc Tây thể nhìn được nữa, muốn nổi đóa, cửa phòng đột nhiên bị người dùng sức đẩy ra. Mẫn Y Thần mặt lạnh lùng xuất ở cửa.
“Tổng, Tổng giám đốc.” Phó tổ trưởng lắp bắp.
Những người khác cũng sửng sốt, tại sao Tổng giám đốc lại ở chỗ này? Hơn nữa vẻ mặt rất trầm.
“ theo tôi.”
Mẫn Y Thần thẳng đến trước mặt Mộc Tây, chặn ngang tên MB quấn kia, lôi kéo ra ngoài.
Mộc Tây ước gì có thể sớm chút, cho nên cũng ngoan ngoãn mặc kệ ta lôi kéo mà có phản kháng. Mọi người lại càng dám gì rồi, mặc dù tò mò, nhưng chỉ trơ mắt nhìn.
Bọn họ đường thẳng ra khỏi Aegean Sea.
“Mẫn Y Thần, mang tôi đâu vậy?” Sức lực của ta rất lớn, lôi kéo Mộc Tây thấy đau. Hơn nữa bước chân của Mẫn Y Thần vừa nhanh, Mộc Tây còn giày cao gót, đường bị ta lôi kéo như vậy, đường vô cùng cực khổ.
……………………
Lần bên ngoài, ba năm trước đây.
Đó là ánh mặt trời rất tốt sau bữa trưa.
Ba………
Tiếng bạt tay thanh thúy, đánh vỡ phòng yên tĩnh.
Mộc Tây quay đầu , mặt đau rát, mà lông mày cũng nhíu lấy cái. Thân thể đứng nghiêm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng thản nhiên đối mặt với người đàn ông mặt lạnh như Diêm La phía trước.
Lạnh lùng : “Tôi có.”
Tay người đàn ông rơi xuống bên người nắm chặt thành quyền, quanh thân cỗ tức giận khổng lồ chiếm giữ, ánh mắt trầm.
Quản gia trầm mặc đứng ở bên.
trầm giọng . “Dì Lý, dì ra ngoài trước .”
Quản gia xoay người rời , ngang qua người Mộc Tây lén lút nhìn cái, bất đắc dĩ, lo lắng, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài.
Tại sao người hại chết lão phu nhân lại là tiểu thư Mộc Tây, nếu như phải………..
Ai.
Tiếng đóng cửa vang lên.
Ngăn cách hai thế giới.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? phán tôi tử hình cũng phải cho tôi biết lý do chứ.”
Chân dài của người đàn ông tiến đến gần, ngón tay dài nâng cằm của Mộc Tây lên, thanh rét lạnh như gió tháng mười hai, lạnh thấu xương: “Phùng Dục điều tra được, người cuối cùng gọi điện cho bà nội là , có phải ?”
Mộc Tây trợn to mắt, thoáng lên tia kinh ngạc, ngay sau đó liền biến mất thấy.
“Bị tôi trúng?” Giọng của càng phát ra cay nghiệt: “Bà nội đến chỗ hẹn sau đó bệnh tim tái phát, dám liên quan gì đến chuyện này?”
Mộc Tây trong lòng run lên, lạnh lùng : “ phải là tôi.”
“Tôi căn bản có gặp qua bà nội Diệp.”
“ quả chưa từng gặp qua bà. Bởi vì người cuối cùng thấy bà, là Đường Minh Triết. chỉ hẹn bà ra ngoài.” giễu cợt , ánh mắt mang theo cổ khát máu lạnh lẽo.
Mộc Tây chê cười, “Tại sao nhận định là do tôi làm? Quan hệ của tôi với bà nội Diệp rất tốt, Đường Minh Triết lại càng có lý do để hại bà.”
“ còn muốn ngụy biện.”
Động tác dưới tay của nặng hơn. ràng là vô cùng giận, vẻ mặt lại có loại ra được nghiệt, giọng mị hoặc, như Atula từ chỗ sâu nhất của địa ngục ra, từng câu từng chữ, làm lòng người sợ hãi. “ có tin , bây giờ tôi có thể giết ?”
Trong khí có luồng khí màu đen bao quanh mãnh liệt, chèn ép, căng thẳng, làm cho người khác muốn hít thở thông.
“Tôi chưa từng làm.”
Mộc Tây vẫn là câu kia, khuôn mặt xinh đẹp nhắn có ít gợn sóng.
tin , có giải thích như thế nào chăng nữa cũng vô dụng.
Người đàn ông buông tay ra, cười.
Dần dần cười đến thể dừng lại.
Nhưng đột nhiên, sắc mặt của trầm xuống, đưa tay giữ chặt cổ tay của Mộc Tây, sau đó mang đến dãy ghế salon, thân hình cao lớn đặt ở ghế salon.
Trong mắt có hàn cùng tàn nhẫn khiến Mộc Tây ý thức được nguy hiểm, nhưng kịp rồi.
Những nụ hôn thô bạo rơi xuống, mang theo chút nhiệt độ. tựa như con sư tử mất khống chế, điên cuồng gặm cắn môi của , ở trong lãnh địa của , ngừng chiếm đoạt cùng chiếm giữ.
Mộc Tây giận dữ, nghiêng đầu tránh thoát nụ hôn của , thế nhưng lại thuận thế hôn cổ của . tay từ quần áo của vào thăm dò, cách lớp áo ngực, tàn phá bừa bãi nơi no tròn của .
Cả người run lên, phản ứng kịp, liều mạng đánh lồng ngực của .
“Diệp Thần, mau buông tôi ra.”
Mộc Tây gầm lên.
luống cuống.
Dùng cả tay chân chống cự tiến công, nhưng hơi sức của nào lớn được hơn . Trong chốc lát hai chân bị áp chế, tay cũng bị đặt sang hai bên
tàn nhẫn : “ cảm thấy tôi muốn làm ……. có thể ngăn cản được sao?”
Mộc Tây khiếp sợ nhìn , trong lòng dấy lên tức giận, thể tin được đây là lời từ trong miệng của ra, lúc nào Diệp Thần lại trở thành như vậy.
“ buông tôi ra.” càng thêm dùng sức giãy giụa: “Buông tôi ra, khốn kiếp…”
Người đàn ông nhíu mày lại, cầm lấy cánh tay của vung, Mộc Tây nhếch nhác bị quăng xuống đất.
“Cút!”
mở miệng, ngắn ngủi, có lực, vô tình.
Mộc Tây chưa từng chịu khuất nhục như vậy, quay đầu lại hung hăng trừng .
“Tôi cho cơ hội, nếu cút tiếp tục.” ngồi ở ghế salon, từ cao nhìn xuống , giống như Đế Vương.
Tay Mộc Tây siết chặt thành quyền.
Đứng dậy, từ từ về phía trước.
là người thông minh, cũng biết Diệp Thần phải đùa, từ trước tới giờ đều là người được làm được. Bây giờ , ở lại chính là được. Cho dù rất tức chăng nữa, rất hận, đều đặt ở trong lòng, nếu thua thiệt chỉ là .Khi tay chạm đến cái tay nắm cửa, phải đẩy cửa rời .
Sau lưng lại truyền đến giọng trầm thấp của : “Vĩnh viễn, cũng đừng để cho tôi nhìn thấy lần nữa.”
Mộc Tây chấn động, sắc mặt chuyển từ trắng sang xanh.
Ngoài miệng vẫn quật cường như cũ lại: “Cũng vậy.”
Ngoài phòng, ánh nắng tươi sáng.
Mộc Tây ở trong xe, đầu tóc rối bời, đôi môi sưng đỏ, quần áo cũng nhăn nhúm, nhếch nhác khác thường.
mặt chỗ bị đánh vẫn cón kêu gào đau đớn, trong lòng rất là khó chịu, mắt lại khô khốc rơi nổi giọt lệ.
Buồn cười dường nào, vốn đến muốn tỏ tình với , thế nhưng lại dùng phương thức này, cho kích trí mạng.
Diệp Thần, tốt .
phải là muốn gặp lại tôi hay sao? Vậy tốt, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hoàn toàn xong rồi.
Mộc gia.
“Bác Phúc, ý của bác là gì?”
Mộc Tây đứng ở cửa lớn, nhìn người ngăn trước mặt là quản gia, bên chân còn là đống hành lý, sắc mặt trầm xuống, vui hỏi.
“ xin lỗi Mộc tiểu thư, đây là ý của lão gia. Trước khi lấy được tha thứ của Diệp thiếu gia, thể bước vào cửa Mộc gia bước.”
Quản gia cung kính , trong mắt có lòng thương, cũng làm khó cho ông.
Đôi tay của Mộc Tây nắm chặt thành quyền, hồi lâu, ngước mắt : “Tôi muốn gặp ông nội.”
“Mộc tiểu thư…….”
“Ơ, đây phải là đại tiểu thư của nhà chúng ta hay sao? Thế nào? Rốt cuộc biết trở về?”
Lời của bác Phúc bị thanh chanh chua cắt đứt. Cách đó xa, người phụ nữ người mặc áo màu trắng gạo da cỏ chậm rãi tới, hộ vệ ở phía sau thay ta đóng cửa xe. Ánh mắt Mộc Tây lạnh lẽo, cũng quay đầu lại, chỉ là tay để bên người càng dùng sức nắm chặt. Tầm mắt của bác Phúc dời đến người của người phụ nữ kia, khẽ vuốt cằm: “Nhị tiểu thư.”
“Bác Phúc, cái này Lý cũng xách tốt lắm, thế nào mà Tôn tiểu thư của chúng ta vẫn đứng ở cửa vậy? Ông đem lời của ba cho nó biết sao?” của Mộc Tây, Mộc Đan liếc Mộc Tây cái, ngược lại hướng bác Phúc .
Phúc bá: “Chuyện này………..”
“ liên quan đến bác Phúc, là tôi muốn gặp ông nội. đừng lại mượn đề tài này để chuyện của mình.” Mộc Tây mở miệng, lạnh lùng .
Mộc Đan luôn luôn nhìn vừa mắt.
Chê cười cũng phải là lần hai lần, Mộc Tây cũng phải là người dễ chọc. Mỗi lần gặp mặt, hai người chắc chắn miệng lưỡi sắc bén phen.
Quả nhiên, Mộc Đan hừ lạnh tiếng: “Lúc này mới biết đến săn sóc người. buồn cười, lúc người kia ra phải rất kiên quyết sao? Bây giờ còn trở lại làm cái gì? Ngại ông nội giận mày còn chưa đủ, muốn tức chết người hay sao? Ta là nghĩ tới, cái người nha đầu này như thế mà độc ác. Diệp lão phu nhân đối tốt với mày như thế mà mày cũng xuống tay hại người được. Có phải ngày nào đó đem người này cũng giết ?”
Sắc mặt Mộc Tây đại biến, gầm : “ chuyện khách khí chút.”
“Xem , xem . Vẻ mặt này, cũng hận thể ăn ta.” Mộc Đan dương quái khí . Đột nhiên, ánh mắt mãnh liệt, quét vòng hộ vệ bên cạnh, phân phó : “Còn đứng ngây ở đó làm gì? nghe thấy lão gia phân phó cho Tôn tiểu thư vào cửa hay sao? Còn mau mời người ra ngoài.”
Hộ vệ lập tức tiến lên, chuẩn bị mang Mộc Tây rời .
“Ai dám thử động đến tôi chút.” Mộc Tây quát chói tai.
Từ luôn làm theo ý mình, người tự có cỗ khí phách của thiên kim nhà giàu. Hộ vệ dừng lại, đuổi người cũng được, đuổi người cũng được, tình thế khó xử.
Đúng lúc ấy bác Phúc tiến lên, thở dài đối với Mộc Tây : “Tôn tiểu thư. Trước tiên nên thôi. Vào lúc này lão gia nổi nóng, cảm xúc tốt. Diệp lão phu nhân chết là đả kích quá lớn đối với lão gia, lúc người nhận được tin tức, thiếu chút nữa người hít thở thông, may là ông trời phù hộ, vượt qua khổ sở. Bác sĩ bây giờ thân thể của lão gia càng ngày càng tốt, hơn nữa cũng thể chịu nổi kích thích gì. Tôi sợ lão gia thấy , chỉ đau lòng hơn thôi.”
Mộc Tây lên tiếng.
Lần đầu tiên sắc mặt của trắng bệch như tờ giấy.
Lần đầu tiên, cảm thấy mệt mỏi.
Cũng là lần đầu tiên, là muốn là muốn, đây chỉ là giấc mơ.
nhìn về phía đống hành lý kia, nhấc chân, bước chân rất nặng nề. Mỗi bước , cũng mất nhiều hơi sức. lâu lâu, lâu, khom lưng, nhấc mấy thứ đó lên.
Xoay người lại bác Phúc đứng ở phía sau.
đứng cùng sát vai với ông, đứng lại.
“Ông nội cũng tin tưởng tôi.” thanh tự sâu kín trong miệng truyền ra, mắt Mộc Tây nhìn ông, hỏi: “Bác Phúc, có phải ngay cả ông cũng tin tưởng tôi?”
Bác Phúc đành lòng quay mặt .
Mộc Tây khổ sở cười tiếng, trước khi , : “ tại tôi muốn ở nhà trọ kia nữa rồi. Nếu muốn gãy, phải đoạn sạch chút. Từ nay về sau, tôi còn là con cháu của Mộc gia nữa, cũng cầm phân tiền nào của Mộc gia. Xin ông hãy nhắn với ông nội giùm tôi, để cho người bảo trọng nhiều hơn.”
“Về sau ông nội xin nhờ ông rồi.”
xong, do dự chút nào rời .
Cho tới bây giờ đây chính là chỗ kiêu ngạo của , dù bị người của cả thế giới hiểu lầm, vứt bỏ, cũng rơi xuống giọt nước mắt nào.
Đầu đường người đến người , dòng xe chạy ngừng ở lối bộ, lần thứ n + 1 Mộc Tây gọi điện thoại cho Đường Minh Triết đều được, rốt cuộc buông tha gọi nữa. Trận biến cố này đột nhiên xuất làm cho ứng phó kịp, có người nào tin tưởng , tất cả mọi người đều chỉ trích , nhưng chuyện gì xảy ra lại hiểu . Còn có chuyện gì đáng buồn hơn so với chuyện này hay sao?
Giờ phút này, ngay cả ánh mặt trời có vẻ có chút chướng mắt.
Con đường phía trước khá mơ hồ, giống như cả thế giới này chỉ còn mỗi mình , độc mình. Lại biết nên về đâu…….
Mà năm ấy, Mộc Tây mười bảy tuổi.
lâu về sau này, biết Diệp Thần ra là con cả của gia tộc quyền thế Mẫn thị đẳng cấp thế giới, tên là Mẫn Y Thần. biết nguyên nhân gì, khi ta còn vợ chồng chủ tịch Mẫn đưa Mẫn Y Thần đến giao phó cho Diệp gia nuôi dưỡng, cho đến khi Diệp lão phu nhân qua đời, mới trở lại Mẫn gia.
Khách sạn Hoàng triều quốc tế cũng là sản nghiệp của Diệp gia, chỉ là Diệp gia có người thừa kế, trước kia vẫn dựa vào mình Diệp lão phu nhân chống đỡ gia nghiệp, sau khi Diệp lão phu nhân chết, để lại tất cả tài sản cho Mẫn Y Thần.
Vẫn còn nhớ những ngày đó truyền thông đều đưa tin tức “Thái Tử Gia của Mẫn Thị tráng lệ trở về, hai mươi hai tuổi tiếp nhận chức vụ Tổng giám đốc của Thánh Y quốc tế” tin tức này, kinh hãi cả thương giới.
Mà lúc đó Mộc Tây ở Hồng Kông
Last edited by a moderator: 14/1/16