1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ký sự cướp nàng dâu - Hân Hân Hướng Vinh (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905



      Chương 18


      "Gia, người còn cười nô tài, nếu phải người bảo nô tài đào khe cửa, nô tài cũng đến nỗi bị chậu nước bẩn này tạt, tiếc cho quần áo hôm nay nô tài mới mặc lần đầu..." khuôn mặt Đắc Lộc đau khổ muốn khóc lên, mũ quả dưa đầu cũng lệch ra, bên còn lủng lẳng hai cây rau, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.


      Diệp Trì cũng cảm thấy chủ tử như cũng có chút phúc hậu, dừng cười, ho khan tiếng : " bộ quần áo thôi mà, đợi trở về gia bảo châm tuyến phòng làm cho ngươi thêm hai bộ nữa."


      Đắc Lộc nghe xong hơi có chút vui, lại nghe câu sau của gia, cả người liền khoẻ, gia nhà ghé sát vào : "Đắc Lộc, ngươi nàng dâu này của gia có phải có cá tính quá hay , nhìn yếu ớt mỏng manh, chút thiệt thòi cũng không chịu, ngươi nàng nghĩ như thế nào mà lại giội cho tiểu tử ngươi chậu nước bẩn vậy..."


      "Gia..." Đắc Lộc kéo dài thanh , vẻ mặt đau khổ nhìn Diệp Trì như nhìn kẻ thù, Diệp Trì phất phất tay: "Lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải nàng dâu của gia giội có chậu nước sao, trời nóng mà ngươi được mát mẻ như vậy, được rồi, gia nữa."


      Đắc Lộc giơ tay áo lên lau mặt: "Tiểu gia của ta ơi, nếu người có thể lấy nương kia về phủ, cho dù nô tài bị mười chậu nước bẩn cũng có gì, chỉ sợ cuối cùng việc thành, nô tài đây phải chết oan uổng sao."


      Diệp Trì nghe xong lông mày dựng lên: "Muốn ăn đòn phải , gia còn chưa ra tay, ngươi mấy lời xúi quẩy rồi, tính tình tiểu gia ngươi biết à, ta nhìn trúng rồi, con mẹ nó ai dám đoạt vợ với ta, tiểu gia giết chết cả nhà ."


      Đắc Lộc rụt cổ cái, nào dám gì nữa, tính tình của tiểu gia nhà cũng phải là đùa, nếu thực náo loạn lên ai cũng chịu nổi, nhưng vị nương kia, nhìn sao cũng thấy giống với dáng vẻ mà gia thích, ánh mắt gia so với Quách Đại Bảo cố chấp hơn một chút, nếu gia muốn cứng rắn tranh đoạt, cùng lắm là bá vương ngạnh thượng cung, nhưng hết lần này tới lần khác biết tiểu gia nhà bị trúng gió độc gì, lòng dạ muốn ngươi tình ta nguyện, theo Đắc Lộc thấy, đợi nha đầu kia cam tâm tình nguyện, đời này cũng đùa.


      Càng đừng , bên cạnh còn có nha đầu hung hãn giúp đỡ, nha đầu hung hãn bán rượu thế nhưng đối với gia chút ấn tượng tốt cũng có, chừng còn gì đó với nha đầu kia, cho dù cuối cùng nha đầu kia cho lòng cảm động gật đầu với gia, còn có cửa ải của Vương Gia, Vương Phi, lão Vương phi nữa, ngay cả thông qua những chuyện này bên còn có Thái hậu Hoàng Thượng, tiểu gia muốn lấy nha đầu kia vào cửa, sau này phiền phức còn lớn hơn.


      Nghĩ đến đây, Đắc Lộc cũng phát sầu thay gia nhà , còn Diệp Trì xưa nay theo đuổi nguyên tắc thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chút cũng buồn, nghĩ đến hôm nay nha đầu kia thấy mình, mắt to lóe sáng lộ ra khuôn mặt nhắn trắng nõn, sao mà xinh đẹp quá , còn có tóc đen dày óng ả, thắt bím đuôi sam thả trước ngực, bím tóc được cột bằng dây cột tóc hoạ tiết hoa rơi, muốn sờ thử chút.


      ra chính Diệp Trì cũng thấy mới mẻ, cho dù là lúc vừa mới khai trai, nhìn thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp cũng ngứa ngáy tới như vậy, biết sao vừa thấy nha đầu kia, từ trong đầu ra ngoài liền thích như thế, Diệp Trì suy nghĩ nhanh chóng lấy về nhà, mỗi ngày chải tóc cho nàng, tết tóc, vẽ lông mày cho nàng, mặc quần áo cho nàng, mang giày, cái gì cũng cho nàng làm, chỉ việc ngồi đó để mình thương thôi.


      Nhưng lúc nào mới có thể lấy về đây, nha đầu kia thấy mình cũng hoà nhã, chuyện hôm nay nha đầu kia nhất định cho cha nàng biết, cũng biết sáng mai nàng có ra đây nữa , nếu nàng ra, sáng mai gặp, vừa nghĩ gặp, trong lòng Diệp Trì liền cảm thấy vắng vẻ.


      Vừa mới tới đầu phố còn chưa tới cửa Vương phủ, từ xa nhìn thấy Song Phúc cùng với người mặc quần áo và trang sức thái giám đứng ở bức tường, ngừng nhìn qua hướng này.


      Trông thấy Diệp Trì, Song Phúc vội vàng chạy vội tới, đợi Diệp Trì xuống ngựa liền nghênh đón : "Tiểu gia của ta, người lại đâu vậy, nô tài tìm người hơn nửa ngày rồi." xong liếc Đắc Lộc: "cái tên này, theo gia đâu cũng biết lưu lại câu, trong phủ có việc gấp cũng biết tìm người ở đâu, trở về bẩm với Vương Gia, hồi đánh cho ngươi chạy được luôn."


      Đắc Lộc cảm thấy so với Đậu Nga còn oan hơn, có trêu ai ghẹo ai đâu, tiểu gia nơi nghiêm chỉnh mà, mấy ngày nay chẳng phải dạo quanh phố Tỉnh Thủy vây lấy nha đầu kia sao, chuyện này cũng dám lại đâu, nếu để Vương Gia biết, làm hỏng chuyện tốt của gia, đợi Vương Gia đánh gậy xuống, tiểu gia nhà cước đạp chết rồi.


      Song Phúc chẳng muốn nhìn cái đức hạnh xúi quẩy của , vội vàng với Diệp Trì: "Tiểu gia người nhanh vào thay xiêm y , Hoàng Thượng tuyên người đấy, Hải công công chờ hơn nửa ngày rồi."


      Diệp Trì quét mắt phía sau Lưu Hải, trong lòng tự nhủ vạn tuế gia êm đẹp sao lại nhớ tới , xuống ngựa với Lưu Hải: "Hải công công mấy hôm nay sao thấy, đôi kia cua mai xanh hôm kia thế nào rồi "


      Lưu Hải trước tiên thi lễ mới : "Tiểu vương Gia người cũng đừng hỏi cua mai xanh nữa, vạn tuế gia chờ ngài đến sốt ruột rồi, sai người thúc dục ngài trở về, nếu thấy người, cái mạng già này của nô tài giữ được nữa, người nhanh theo lão nô tiến cung ." trong lòng Diệp Trì mặc dù nghi ngờ, rốt cuộc cũng dám chậm trễ, vào thay đổi xiêm y theo Lưu Hải.


      Sùng Nhân đế là Hoàng Đế chăm chỉ, trời sanh là mệnh Đế Vương, đăng cơ mười năm, thiên hạ đại trị, quốc thái dân an, cũng lười biếng chút nào, mỗi ngày kiên trì giờ dần thức dậy, giờ mão vào triều, hạ triều mới truyền đồ ăn sáng, ăn đồ ăn sáng, gọi sư phụ đến luyện quyền cước, ăn trưa, nghỉ giấc, thức dậy xem tấu chương, gọi quan viên lục bộ đến ngự thư phòng nghị .


      Trước bữa tối gọi sư phụ dạy cỡi ngựa bắn cung, ở trường ngựa luyện cỡi ngựa bắn cung, buổi tối tiếp tục xem tấu chương, đến trống canh , mới gọi tần phi thị tẩm, mà tần phi thị tẩm này cũng phải mỗi ngày mỗi gọi, trong tháng chỉ gọi mười ngày, ngoại trừ ngày mười lăm ở chỗ Hoàng Hậu, Tần phi còn lại, kính phòng cũng cần đệ trình bài tử, lần lượt luân phiên xuống, mưa móc đồng đều, thiên vị, nếu có tâm tư giở trò xấu, vậy cầu Thần Phật phù hộ đừng trở mình, nếu thực trở mình, đừng đời này còn thấy Hoàng Thượng, khi gây chuyện tốt lão tử nương ca ca huynh đệ trong nhà mình đều được may mắn theo.


      Lúc Sùng Nhân đế vừa đăng cơ, hồi rối loạn, đợi Sùng Nhân đế giải quyết xong chuyện triều đình đại lại ra tay xử lý hậu cung gọn gàng, mười năm sau, liền ai dám hó hé.


      Diệp Trì vốn để ý tới những điều này, nhưng ít nhiều cũng biết được chút, theo Diệp Trì thấy, cuộc sống này của Hoàng Thượng trôi qua còn tí sức lực nào, dễ nghe, cửu ngũ chí tôn, quần lâm thiên hạ, cái rắm á, cả ngày phải dùng tâm nhãn đối phó với đám thần tử kia, bản thân mệt chết , trở lại hậu cung còn phải ứng phó nhiều nữ nhân như vậy.


      Đừng nhìn phi tần hậu cung nhiều như vậy,lại có người nào chiếm được trái tim Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Hậu cũng vậy, thế nhưng nhìn thấy hình thức Đế hậu ở chung chỗ, cùng với quân thần có gì khác nhau, phu thê giống như vậy, cuộc sống như thế có ý nghĩa gì, theo kiểu bất kính mà , cuộc sống này của Hoàng Thượng trôi qua còn thoải mái bằng hán tử bày quầy bán hàng bên đường.


      Cho nên Diệp Trì có thể vào cung tiến cung, trong cung nhiều quy củ, gò bó khắp nơi, chịu được, nhưng vào cung Hoàng Thượng cũng tha, cách mười ngày nửa tháng nếu nhìn thấy , liền sai Lưu Hải Định thân vương phủ tìm người, vì vậy, Diệp Trì vừa thấy Lưu Hải ở trước cửa Vương phủ, liền biết Hoàng Thượng lại tìm rồi, nhưng lúc này có vẻ như bất thường, năm ngày trước mình mới cùng Hoàng Thượng luyện cỡi ngựa bắn cung cả buổi, sao hôm nay lại tuyên .


      Diệp Trì theo Lưu Hải vào Càn Thanh Cung, đến bên ngoài Ngự Thư Phòng, Diệp Trì kéo Lưu Hải chút giọng : "Hải công công với ta , rốt cuộc có chuyện gì vậy, Hoàng Thượng vội tuyên ta tiến cung như vậy."


      Lưu Hải vừa muốn gì, chợt nghe bên trong Sùng Nhân đế : "Còn lăn tới đây cho trẫm, muốn trẫm tự mình ra ngoài mời ngươi sao."


      Lưu Hải mím môi cười tiếng : " tiểu vương Gia, vạn tuế gia chờ đến sốt ruột rồi, người nhanh vào thôi !"


      Diệp Trì gãi gãi đầu, bước chân tiến vào, Diệp Trì mỗi lần từ Ngự Thư Phòng trở về đều thoải mái, nhìn dãy giá sách trong phòng, liền đau đầu, lại nhìn kệ đầy ắp kinh sử tử tập, lập tức đau đầu nhức óc.


      Cái bệnh này của , do lão Vương phi nhà kể lại, đây là lão gia tử nhà ép đọc sách đến phát bệnh, hễ nhìn thấy sách liền đau đầu, Hoàng Thượng cũng biết tật xấu này của , mấy năm này tuyên phần lớn là ở võ đường, nhiều năm đầu năm chưa đến Ngự Thư Phòng rồi.


      Diệp Trì càng cảm thấy hôm nay đúng, giống như là tuyên đến luyện quyền, đừng là chuyện của Quách Đại Bảo đâm thọt tới ngự tiền, liền vào quỳ xuống dập đầu.


      Sùng Nhân đế dựa vào gối giường gạch đọc sách, vừa thấy vào, để sách trong tay xuống : "Ngươi còn vội vàng hơn trẫm vậy, sáng sớm bảo Lưu Hải đến tìm ngươi, đến lúc này mới đến, mau trẫm nghe chút, vội vàng làm chuyện đứng đắn rồi hả?"


      Diệp Trì nhìn khắp nơi, Sùng Nhân đế biết toan tính, phất phất tay, cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh khom người lui ra ngoài, đợi trong phòng có người khác, Sùng Nhân đế mới liếc mắt cái : "Được rồi, đứng lên , trong phòng cũng có người, quỳ cho ai nhìn."


      Diệp Trì nhảy lên, cười hì hì : "Vẫn là Hoàng Thượng thương ta hơn lão gia tử cố chấp nhà ta nhiều, thần đệ hôm kia có thanh đao sừng trâu, gọi là Tê Ngưu Giác hôm nay vội vàng nên quên mang đến, trở về ta bảo Đắc Lộc chuyến nữa."


      Sùng Nhân đế trừng mắt liếc cái : " mà ân cần phải gian xảo tức là đạo chích, tiểu tử ngươi trẫm còn biết, bình thường chỉ từ chỗ của trẫm vơ vét thứ tốt đem về, thấy ngươi ra bên ngoài lấy, hôm nay là thế nào, có phải biết mình gây họa, trước dùng đao sừng trâu để chắn miệng trẫm."


      Lời này nghe xong, Diệp Trì liền hiểu, thực đúng như mình đoán, đích thị là Quách Đại Bảo phủ Thị Lang náo loạn, ngược lại nhìn ra, quách Thị Lang giả nghiêm chỉnh kia, đối với nhi tử hời Quách Đại Bảo này cũng rất để tâm, chạy đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng.


      Tuy đoán, cũng phải giả ngu, nghĩ đến đây, Diệp Trì nháy mắt mấy cái: "Đúng là từ chỗ Hoàng Thượng được ít thứ tốt, quay về cũng tự kiểm điểm bản thân, có được đao sừng trâu, liền nhớ tới hoàng thượng, người như vậy là oan uổng thần đệ rồi, thần đệ là lòng dạ nịnh nọt Hoàng Thượng mà."


      Lời này gian xảo, Sùng Nhân đế cho có chút tức giận, gật đầu : "Vậy ngươi chút, cánh tay của công tử Thị Lang phủ là như thế nào bị cắt đứt, chẳng lẽ yên lành tự mình cắt thành hai khúc, gãy xương, tiểu tử ngươi bớt liếc mắt với trẫm , thiệt cho ngươi biết, hôm nay Quách Khánh Lâm ở trước mặt trẫm tố cáo ngươi, ngươi vô cớ bẻ gãy xương cánh tay con của , còn ném gia nô của xuống sông, hôm nay vẫn chưa tìm được người, muốn trẫm cho công đạo, ngươi cho trẫm,vụ án cắt đứt này ..."




    2. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Đôi lời tám nhảm: phải công nhận về nội dung truyện này rất hay, có thể hay hơn phiên bản đại rất nhiều, nhưng câu từ của tác giả súc tích ngắn gọn quá, nhiều lúc ta đọc hiểu gì hết trơn, đọc mấy lần câu mới hiểu được câu dưới muốn gì, nên ta xin trước, ta lỡ ôm hố này rồi và cũng rất thích nội dung của nó nên mới nỡ bỏ ngang, vậy nên ta xin trước ta chỉ có thể đàm bảo thay dổi cốt truyện (có muốn cũng được), nhưng về câu từ có 1 số ta chém, nên bạn nào đọc convert hoặc raw đừng vào đây bắt bẻ là ta edit khong hay, đúng ... nhé, mà có bắt bẻ cũng làm gì được ta (hahhaha - phiên bản bá đạo), thanks rất nhiều.

      :059::059::059::059::059::059::059:

      Chương 19


      Diệp Trì liếc Hoàng Thượng cái, thấy Hoàng Thượng mặc dù mặt trầm như nước, nhưng ánh mắt cũng nghiêm khắc, rất hiểu rõ hoàng thượng, điều này đại biểu cho việc có chuyện gì, chỉ có điều mặt mũi của hoàng thượng vẫn phải chú ý.


      Nghĩ vậy liền mở miệng : "Hoàng Thượng ngày kiếm tỷ bạc, bao nhiêu chuyện quốc gia đại xử lý hết, Quách Khánh Lâm ngược lại biết xấu hổ còn đem cái việc như lông gà vỏ tỏi này đến làm phiền Hoàng Thượng, theo thần đệ đừng để ý đến mấy ngày, ai biểu thức thời."


      câu kia thực trúng tiếng lòng của Sùng Nhân đế, vừa đầu xuân, phía nam phải phòng chống úng lụt mùa xuân, phía bắc phòng chống hạn hán, bận rộn tới mức ngay cả thời gian ngủ cũng phải duyệt tấu chương, Quách Khánh Lâm này ngon lắm, cái chuyện xíu chó má xúi quẩy này mà cũng dám làm phiền , làm như Hoàng Thượng đây rảnh rỗi có chuyện gì làm.


      Hơn nữa người bị tố cáo còn là Diệp Trì, Diệp Trì là huynh đệ đường thúc bá của , lại là thư đồng đánh lúc , tình cảm này khoe ở đâu được chứ, so với huynh đệ ruột của còn thân hơn, đừng dạy dỗ Quách Đại Bảo, cho dù đánh Quách Khánh Lâm, cũng che chở, tới chuyện này, Quách Khánh Lâm làm sao lại , nhưng tiểu tử này cũng thế, giúp tự thôi , còn cả ngày gây phiền phức cho .


      Nghĩ đến đây liền giận trắng mặt nhìn cái : "Ngươi đây là được tiện nghi còn khoe mã, Quách Khánh Lâm tốt xấu gì cũng là quan to triều đình, tuy chuyện này tính là chuyện lớn, nhưng ồn ào trước mặt trẫm, cho dù ai dám , nhưng thực tế người ta luôn miệng ngươi cậy vào quyền thế Vương Phủ ức hiếp con của , trẫm muốn giúp cũng thể giúp họ hàng."


      Diệp Trì nghe xong nháy mắt mấy cái: "Hoàng thượng là thánh quân tự nhiên thể thiên vị thần đệ, người cứ đứng ở giữa mà xét xử công bằng, Quách Khánh Lâm tố cáo ta, ta còn chưa tố cáo mà."


      Sùng Nhân đế trừng mắt : "Càng càng vô lý, tố cáo ngươi bẻ gãy tay con trai , ngươi tố cáo cái gì?"


      Diệp Trì : "Thần đệ tố cáo quản giáo bất nghiêm mặc cho con hồ đồ, đường cưỡng ép dân nữ, phải thần đệ vừa vặn ngang qua, Quách Đại Bảo này thực thành công, đời này của nương kia cũng bị hủy, người thần đệ đây muốn tố cáo có được hay ."


      Sùng Nhân đế ngược lại nghĩ tới lại có chuyện như vậy, ừ cũng đúng, tiểu tử này người nào biết , có khi nào để ý tới chuyện gì đâu, nhất định bên trong còn có duyên cớ, tạm thời hỏi nữa, xử vụ án này rồi tính tiếp.


      Liền hỏi Diệp Trì: "Ngươi như vậy có chứng cứ ?"


      Diệp Trì gật đầu: " đương nhiên là có, lúc ấy ngay cầu Bích Ba, đừng dân chúng đứng xung quanh xem náo nhiệt, những người buôn bán dưới cầu kia đều là nhân chứng, dù gì còn có mấy gã sai vặt của Quách Đại Bảo, thần đệ thế nhưng là bênh vực kẻ yếu, vả lại là do Quách Đại Bảo ra tay trước, thần đệ nếu đánh trả, chẳng lẽ bị đánh thể đánh trả, chỉ có điều lực tay của thần đệ, hoàng thượng biết mà, Quách Đại Bảo này hư quá nhịn được mới đánh chút, thần đệ cũng chỉ nhàng đụng cái, vậy mà tay cũng gãy."


      Sùng Nhân đế tức giận trắng mặt nhìn : " nhịn được liền đánh , ai có thể chịu được quả đấm của ngươi hả, thôi được rồi, nếu như thế, trẫm gọi Quách Khánh Lâm tới vậy."


      Tiếng Diệp Trì ào ào: "Gọi, gọi, thần đệ khó khi nào làm được việc tốt còn bị tố cáo, thần đệ oan uổng quá, đến rồi, thần đệ vừa vặn hỏi chút quản nhi tử thế nào."


      Ngay sau đó Sùng Nhân đế sai Lưu Hải Thị Lang phủ, ra trong lòng Quách Khánh Lâm cũng nghẹn khuất, năm ấy dựa vào ngọn gió đông của lão nhạc phụ, đường làm quan vững vàng, chịu đựng đến chức Thị Lang, cũng coi như hãnh diện, nhưng người này cũng có khuyết điểm, lúc ấy mặc dù biết thê tử và gã sai vặt tư thông có con, nghĩ đến phải dựa vào lão nhạc phụ, cái nón xanh này cũng liền miễn cưỡng úp lên đầu mình.


      Cân nhắc có cái khuyết điểm này bóp trong tay, sau này nạp bao nhiêu thiếp, Vương thị cũng ra lời , ai ngờ Vương thị lại là bình dấm chua, trời sinh là người người đàn bà chanh chua, đừng nạp thiếp, chỉ cần nhìn nha đầu nào nhiều chút, Vương thị đều có thể ngay trước mặt mà đánh nha đầu kia nát như đầu dê, làm cho nha đầu trong phủ thấy liền trốn, sợ bị nhìn trúng.


      Vì chuyện này mà Quách Thị Lang ít lần ầm ĩ với nàng ta, nhưng tính tình của Vương thị cũng vừa, nào là giật tóc, khóc lóc om sòm, vì vậy Quách Khánh Lâm dứt khoát để ý nàng ta, miễn cho ầm ĩ khiến cho mặt mũi thêm nhục nhã với mọi người.


      Trong phủ thể nuôi dưỡng ở bên ngoài, kế hoạch cuộc sống yên ổn coi như ổn thoả, thế nhưng muốn sống yên ổn lại thể sống yên, ngươi cha hời như đây lại bị nghẹn khuất, Quách Đại Bảo cứ ba ngày hai bữa lại gây chuyện cho , Quách Khánh Lâm chỉ ước gì tên nhi tử hời này của bị Diệp Trì đánh chết cho rồi, đỡ khỏi phải vừa nhìn thấy liền nhớ đến cái nón xanh biếc.


      Nhưng Vương thị lại nghe theo, ngày đó mời Trương Bảo của Thọ Nhân Đường tới nối xương, phía sau chính là An Bình, An Bình vừa thấy vị nằm giường rên ài ài chính là tiểu tử ban ngày đùa giỡn Thời Tiêu, liền cố tình giở trò xấu, sau khi sư phụ nối xương xong bảo ngừng dán thuốc giảm đau.


      Quách Đại Bảo đời này chưa từng chịu tội như thế này, đau rên cả đêm, biết còn tưởng là Thị Lang phủ có sói, làm Vương thị đau lòng đứt ruột, canh giữ trước giường ở nhi tử cục cưng cả đêm.


      Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, sai quản gia ra ngoài báo với Quách Khánh Lâm, nhi tử thể bị khi dễ, phải tố cáo lên vua, Quách Khánh Lâm nghe đối phương là Diệp Trì, thực hận thể bẻ gãy luôn cánh tay kia của Quách Đại Bảo, Diệp trì chính là bá vương có tiếng trong kinh, chọc ngươi là mừng rồi, còn dám chọc lại , đây phải là tự làm khó mình ư, còn tố cáo lên vua, người nào biết quan hệ mật thiết giữa Hoàng Thượng và Diệp Trì, tố cáo ai đây.


      Vừa mới chữ , Vương thị liền ăn vạ ngang ngược, đầu nhào tới: "Ngươi cái đồ Sát Thiên Đao có lương tâm, năm ấy đến cửa nhà ta cầu xin, cha ta mới dìu dắt ngươi, có Vương gia ta, ngươi có thể lên làm Thị Lang, chừngăn xin ở góc nào rồi, ngươi tố cáo hay tố cáo, nếu tố cáo hôm nay bất cứ giá nào ta cũng phải cãi nhau trận, ngươi bên ngoài nuôi hai con tiểu thiếp cũng khỏi phải nghĩ đến."


      Quách Khánh Lâm cho là nàng ta có cách nào cãi nhau, lại nghĩ chuyện này rốt cuộc Diệp Trì là đúng, yên lành sao lại bẻ gãy tay Quách Đại Bảo, cho dù nhìn mặt mũi Thị Lang phủ, cũng nên lưu hai phần tình cảm, đây là coi ra gì, nên chú ý đến tình hình cụ thể, liền ồn ào đến tai Hoàng Thượng.


      Tố cáo xong, đường về nhà Quách Khánh Lâm càng suy nghĩ càng thấy bất thường, Diệp Trì coi như là bá vương, nhưng cũng thể vô cớ sinh , có phải Quách Đại Bảo làm chuyện gì rồi hay , nếu thực là như thế, vậy hỏng mất.


      Nghĩ như vậy, vừa hồi phủ liền chạy đến hậu trạch, mới vừa vào cửa viện Quách Đại Bảo, liền đụng phải nha đầu, Quách Khánh Lâm trầm mặt xuống, vừa muốn quát lớn thấy là Tử Liên, sắc mặt hơi trì hoãn, ho khan tiếng : "sao lỗ mãng thế hả?"


      Tử Liên hơi u oán nhìn cái, vừa muốn chuyện, chợt nghe Quách Đại Bảo bên trong gân cổ gọi tiếng: "Tử Liên, nha đầu chết tiệt kia ngươi chạy đâu rồi, còn mau bưng trà cho gia, cả ngày chỉ biết lẳng lơ, hễ chút lại khiến tiểu gia buồn bực, bán ngươi cho Thúy Hỉ Lâu cho rồi, ngươi lẳng lơ đủ chưa, mau lên, chết khát ta rồi."


      Tử Liên lại càng hoảng sợ, cũng chẳng quan tâm tới lão gia liếc mắt đưa tình, vội vàng tới bếp lò, trong lòng Quách Khánh Lâm buồn phiền, sắc mặt vừa đen vừa trầm, bước chân vào.


      Vừa mới vào nhà, chợt nghe Vương thị : "Ta lão gia sao lại đứng ở cửa ra vào, ra là bị câu hồn, ngược lại làm cho thiếp thân mở mắt, chạy tới nha đầu thông phòng của nhi tử luôn."


      câu khiến sắc mặt Quách Khánh Lâm hồi xanh hồi đỏ, muốn phẩy tay áo bỏ nhưng nghĩ đến chính , đành nhẫn nại ngồi xuống với Quách Đại Bảo: "Ta tới hỏi ngươi, tranh chấp với tiểu vương gia như thế nào, chẳng lẽ yên lành lại bẻ gãy tay ngươi."


      Quách Đại Bảo làm sao chịu , quay đầu ra : " chính là ỷ vào Vương Phủ khi dễ ta, trong mắt ngay cả cha là Thị Lang cũng bằng cái rắm, lúc ấy , bẻ gãy tay ta có là gì, ngay cả ngài cũng dám đánh."


      Quách Thị Lang nghe xong, vỗ bàn cái : "Còn muốn hồ đồ, hôm qua người nào theo thiếu gia, cũng gọi vào đây cho ta."


      Cũng lâu sau, mấy gã sai vặt hôm qua theo cũng quỳ mặt đất, quách Thị Lang giơ lên tay chỉ người : "Ngươi, ngươi , hôm qua rốt cuộc làm sao, sao, nhưng có nửa câu ngoa, toàn bộ đánh chết hết."


      Này gã sai vặt nghe xong vội vàng dập đầu tùng tùng mấy cái đầu : "Lão gia khai ân, lão gia khai ân, hôm qua là như thế như vậy..."


      Run rẩy kể lại chuyện hôm qua, quách Thị Lang nghe xong, tức giận đến hàm răng cũng ngứa, trừng mắt Quách Đại Bảo, đây là oan nghiệt kiếp trước, nghiệt chủng này chính là hủy hoại mà.


      Vương thị vừa thấy sắc mặt tốt, vội vàng đứng lên ngăn trước mặt nhi tử : "Ngươi, ngươi nhìn Đại Bảo như vậy làm gì, dù sao cũng nha đầu thôi mà, cũng phải đoạt Định thân vương phủ của , Diệp Trì sao, còn đánh gãy tay con ta, chính là đúng, là tiểu vương Gia, Đại Bảo nhà chúng ta là quốc cữu gia, so với ai cũng kém, dựa vào cái gì liền khi dễ ."


      Quách Thị Lang bị nàng ta làm tức giận đến run rẩy: "Ngươi chỉ biết che chở con của ngươi, ngươi nhìn chút xem đây làm chuyện gì, ngày thường ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi , bài bạc thôi , đường còn cưỡng ép dân nữ, cho dù đánh tới chỗ Hoàng Thượng, Diệp Trì mực chắc chắn là bênh vực kẻ yếu, ta làm sao cãi lại, con của ngươi gây họa, lão tử ta đây mắc mớ gì lại bị liên luỵ."


      Vương thị nghe xong cũng có chút sợ, suy nghĩ hai câu mềm mại, nghĩ biện pháp quản gia bên ngoài đạp đạp chạy vào : "Lão gia, Hải công công trong cung đến, tại đứng ngoài cửa lớn."


      Quách Thị Lang vội : "Mau mời vào phòng khách đãi trà."


      Quản gia : "Nô tài cũng như vậy, nhưng Hải công công cần, bảo người nhanh ra ngoài, Hoàng Thượng gọi người yết kiến."


      Quách Thị Lang liền cảm giác đầu ô...ô...n...g, trừng mắt nhìn mẫu tử Vương thị, vội vàng ra, đến cửa lớn thấy Lưu Hải, bước lên phía trước chắp tay : "Hải công công, biết hoàng thượng có chuyện gì quan trọng mà triệu kiến vi thần?"


      Lưu Hải quét mắt cái nhìn từ xuống dưới trong lòng tự nhủ, Quách Khánh Lâm này sống nhiều tuổi như vậy uổng phí, ánh mắt ngay cả cao thấp cũng biết nhìn, chuyện chưa biết ràng tố cáo trước mặt Hoàng Thượng, đối đầu tiểu vương Gia, tiểu vương gia có tiếng là khốn nạn, đừng Quách Khánh Lâm có lý, cho dù có lý, đối đầu là tiểu vương gia, vậy cũng lưu lại được cái gì tốt, phải già nên hồ đồ rồi chứ, , huống chi giày vò như thế cũng phải vì con của mình, toan tính gì thế này...

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905

      Chương 20


      "Lời này của Thị Lang đại nhân người lại hỏi sai rồi, Hoàng Thượng tuyên người đều là chuyện quốc gia đại , nô tài sao có thể biết được."


      Quách Khánh Lâm biết đây là lời khách sáo, những tên thái giám này, người nào cũng là kẻ dối trá, có lợi nhận chủ nhân, quay người lại từ trong tay quản gia lấy túi bạc nhét vào tay Lưu Hải : "phiền công công ngài vất vả chuyến, cái này gửi công công uống trà!"


      Lưu Hải cũng từ chối, thu trong ngực, mặt liền đổi sắc, cười cười tiến đến trước mặt giọng : "Thị Lang đại nhân là người thẳng thắn, bình thường lão nô cũng nhận ít ân huệ của ngài, được rồi, hôm nay liền nhiều lời câu với ngài, biết gì khác, chỉ biết người vừa rời , Hoàng Thượng liền sai nô tài phủ thân vương một chuyến, nay tiểu vương Gia ở trong trong ngự thư phòng với vạn tuế gia, chắc là chuyện liên quan đến lệnh lang, phải lão nô người đúng, người người tố cáo ai là tố cáo sao, tính cách của vị kia phải người biết, có chuyện gì đừng nên gây chuyện, người còn va vào, trong lòng đại nhân trước chịu tìm hiểu ngọn nguồn, chút nữa trước mặt vạn tuế gia ráng mà trả lời, chính ngài quyết định, thôi! Vạn tuế gia vẫn chờ, đợi lâu quá, lão nô đảm đương nổi, đúng rồi, Hoàng Thượng cố ý dặn dò, bảo mấy tên tiểu tử hôm qua theo lệnh lang ra ngoài cũng dẫn theo luôn."


      Quách Khánh Lâm vừa nghe, mặt mũi trắng bệch, trong lòng biết chuyện hôm nay thể bỏ qua, ruột hối hận xanh mét rồi, sớm biết tố cáo, chuyện này mà tố cáo xong mình cũng bị vướng vào.


      Rồi lại suy nghĩ, chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, lý lẽ là dừng lại, Giết người để đầu chỉ xuống đất (Đầu chỉ xuống dất ở đây chính là đến lễ tiết này là lễ tiết nặng nhất trong giang hồ), trước tiên đẩy nghiệt chủng này ra, tự mình lại nhận tội quản giáo bất nghiêm, vạn tuế gia cũng phải lưu lại phân tình cảm.


      Nghĩ đến đây, với Lưu Hải: "Công công tạm nghỉ lát, đợi ta dẫn nghiệt tử kia theo, tùy Hoàng Thượng và tiểu vương gia xử lý."


      xong quay đầu vào nhà trong, Quách Khánh Lâm sớm sốt ruột, cho cùng lúc trước vứt bỏ vợ con lấy Vương thị là cái đồ vứt này phải là vì tiền đồ của mình sao, hôm nay nàng ta sinh ra nghiệt chủng này muốn hủy tiền đồ của , có cửa đâu.


      Vào phòng, mặt lạnh quát lên: "Còn mau trói cái đồ nghiệp chướng này lại cho ta."


      "Nương ơi, nương, người cứu cứu nhi tử , đây là muốn đại nghĩa diệt thân!" Quách Đại Bảo bị doạ sợ kêu la, Vương thị đuổi theo ngăn trước mặt nhi tử : "Ta xem ai dám động đến, muốn trói con của ta trước trói ta ."


      Quách Khánh Lâm giậm chân cái, lên đẩy Vương thị ra, khí lực quá lớn, Vương thị đề phòng Quách Khánh Lâm luôn luôn nhẫn nào dám động thủ với nàng ta, nay bị đẩy lảo đảo, sững sờ nhìn trong nháy mắt, vỗ ngực khóc lên, bên khóc bên chỉ : "Quách Khánh Lâm, ngươi là đồ lòng lang dạ thú, ngươi thiếu đại đức rồi, lúc trước ngươi cầu xin nhà của chúng ta thế nào, ngươi với cha ta thế nào, hôm nay hối hận à, muộn rồi, hôm nay ngươi dám đụng đến nhi tử của ta, ta liều mạng với ngươi."


      Quách Khánh Lâm tức giận run rẩy, chỉ về phía nàng ta : "Ngươi còn biết xấu hổ mà với ta, lúc trước ta chỉ ngươi tuổi còn , bị lừa gạt mới gây ra tai tiếng, nhưng ai ngờ còn phải nuôi nghiệt chủng, có phải ngươi quên rồi , đứa con trai phía sau này của ngươi cũng phải là dòng giống của Quách Khánh Lâm ta, thực chọc giận ta, phong hưu thư bỏ ngươi cho thanh tịnh, còn lo lắng cái gì, muốn lão gia ta tự mình động thủ phải ."


      Quản gia vừa thấy thế, vội vàng lên Quách Đại Bảo : "Thiếu gia, nô tài đắc tội." xong trói Quách Đại Bảo lại dẫn ra ngoài.


      Vương thị đâu có ngăn cản được, đuổi xuống hành lang, chân đứng vững, ngã ở bậc thang, đau chân đứng lên cũng nổi, chỉ có thể chỉ lên trời mà mắng, thanh lại lớn, Lưu Hải ngoài cửa lớn cũng nghe ràng.


      Lưu Hải nghe phu nhân bên trong ngay cả khóc lóc cũng chửi rủa nha đầu, khóc có thảm hay biết, chứ chửi rủa như thế quả rất khó coi, thái giám nghe cũng cảm thấy ê răng, thầm nghĩ mọi người Thị Lang phủ có sư tử hà đông tuân thủ nữ tắc, hôm nay nhìn thấy, so với người đàn bà chanh chua đường còn hung hãn hơn, hôm nay lĩnh giáo.


      Quách Khánh mang khuôn mặt xanh mét ra, Lưu Hải nhìn thấy phía sau trói Quách Đại Bảo, trong lòng tự nhủ rốt cuộc vẫn là Thị Lang đại nhân, chiêu rút củi dưới đáy nồi này làm tốt.




      Diệp Trì nhìn thấy Quách Đại Bảo, vẻ mặt nham hiểm, thầm mắng cái lão Quách Khánh Lâm này dối trá thành tinh, nhanh như vậy nghĩ được chiêu này rồi, Quách Khánh Lâm đến Ngự Thư Phòng, trước tiên đè Quách Đại Bảo xuống đất, tự mình quỳ xuống nằm sấp mặt đất : "Thần nhất thời điều tra kĩ càng, dung túng nghiệt tử bên ngoài làm chuyện thương thiên hại lí, lại để tên nghiệp chướng này lừa gạt oan uổng tiểu vương gia, tố cáo sai người rồi, xin Hoàng Thượng giáng tội."


      như vậy, Sùng Nhân đế ngược lại cũng thể trách móc nặng nề rồi, cho cùng chính là chuyện như lông gà vỏ tỏi, nhưng cứ bỏ qua như vậy, chỉ sợ Diệp Trì thuận theo, tiểu tử này cũng phải là loại người chịu thua thiệt, yên lành lại bị người ta tố cáo, có thể cho qua như vậy, Sùng Nhân đế còn tin, nhưng cũng thử ba phải : " Quách Thị Lang nhận sai, oan uổng ngươi, bằng trẫm làm chủ, chuyện này cho qua, ngươi thấy thế nào?"


      Diệp Trì nghe xong, đầu dao động lắc như trống: "Này thể, nếu Thị Lang đại nhân tố cáo ta đến ngự tiền, chuyện này nên cho ràng, tên tuổi của Diệp Trì ta cậy vào thế lực Vương Phủ khi dễ công tử Thị Lang phủ đều truyền ra ngoài, có câu người có tên, cây có bóng, cây có bóng mà nghiêng, nhưng chẳng qua chỉ là bóng cây, nhưng tên của tiểu gia thể nghiêng được, nghiêng có lỗi với tổ tiên nhà chúng ta."


      Sùng Nhân đế ngụm trà xém tí phun ra, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn , chuyện này đáng để kéo theo tổ tông ư, tổ tông cũng phải là tổ tông của mình, tiểu tử này ràng chịu giảng hoả, nhịn được bực bội Quách Khánh Lâm, ngươi đây phải là có chuyện nên kiếm chuyện chơi ư, phải chọc ghẹo là cái gì.


      Sắc mặt Khánh Lâm muốn khó coi có bao nhiêu khó coi bấy nhiêu, giết người nhưng đầu chỉa xuống đất a! Diệp Trì đây là muốn làm cái gì, chẳng lẽ làm khó mình chịu sao.


      Nghĩ đến đây cũng chỉ có thể : "Vi thần có tội, xin Hoàng Thượng giáng tội." Sùng Nhân đế ngược lại càng khó xử, nhìn Diệp Trì : "Ngươi muốn thế nào?"


      Diệp Trì lành lạnh : " muốn thế nào, thần đệ bị chút oan uổng cũng sao, nhưng liên lụy tới tổ tông thần đệ đảm đương nổi."


      Sùng Nhân đế chẳng muốn nhảm với , trực tiếp xen lời : "bớt nhảm , ngươi , ngươi muốn thế nào?"


      Diệp Trì lúc này mới : " gặp phải con trai như vậy, Thị Lang đại nhân cũng dễ dàng, ta cũng làm ngài khó xử, nếu cứ như vậy, ngày nào đó bảo lệnh lang gõ cái chiêng, bộ vòng dọc theo Tứ Cửu Thành, hảo hảo kể lại chuyện ngày đó với các thiếu gia, già trẻ trong kinh thành, phải là tiểu gia ỷ thế hiếp người, mà là lệnh lang đùa giỡn dân nữ, tiểu gia bênh vực kẻ yếu, Thị Lang đại nhân người xem cứ như vậy là được!"


      Lời sỉ nhục đến mức này, Quách Khánh Lâm có thể được sao, cắn răng : "Đa tạ tiểu vương gia đại nhân đại lượng." Lại nghe Quách Đại Bảo : "Ta , Diệp Trì ngươi đây là khinh người quá. . ." Lời còn chưa dứt, Quách Khánh Lâm quay đầu liền tát cho cái: "Còn ngậm miệng, đây là nơi nào, trước mặt thánh thượng, há có thể cho ngươi láo xược." Đánh xong vội vàng dập đầu thỉnh tội.


      tát này đánh là ác độc, máu theo khóe miệng Quách Đại Bảo chảy xuống, Sùng Nhân đế nhíu nhíu mày, phất phất tay : "Được rồi, chuyện này kết thúc, xuống ."


      Quách Khánh Lâm vội vàng mang theo Quách Đại Bảo lui xuống, đợi hai người rời , Sùng Nhân đế liếc mắt Diệp Trì tức giận: "Náo đến nước này, hài lòng chưa?"


      Diệp Trì hì hì cười tiếng : "Hài lòng, hài lòng, đây phải là nhờ cậy vào Hoàng Thượng sao."


      Sùng Nhân đế trừng mắt liếc cái: "Vẫn còn hiểu chuyện, chuyện này cho dù qua, sau này đừng tìm Quách Đại Bảo nữa, muội tử tốt xấu gì cũng là quý nhân của trẫm, chung quy ngươi làm khó cũng kỳ."


      Diệp Trì nghe xong sáp đến : "Dù thế nào với đức hạnh này của Quách Đại Bảo, muội tử cũng thể là tiên nữ, đáng để Hoàng Thượng che chở như vậy sao, ngay cả thần đệ cũng vứt sang bên rồi."


      " nhảm, coi như là tiên nữ sao, trẫm là đồ trọng sắc à." xong, vỗ Diệp Trì cái: "Vừa vặn hôm nay ngươi tiến cung, cùng trẫm luyện quyền cước lát, những thị vệ kia chỉ toàn đồ yếu ớt, trẫm quyền đánh qua cũng chịu nổi, nằm ì ra đó chịu đứng lên, có tí sức lực gì hết."


      Trong lòng Diệp Trì cười nghiêng ngửa, tính tình hoàng thượng nhiều năm như vậy cũng thay đổi.


      Đáp lại là theo phía sau Hoàng Thượng ra khỏi ngự thư phòng, vừa vừa suy nghĩ, khẩu khí này xem như là tính thay cho nàng dâu của .






      Lại về Thời Tiêu, đường từ thành Nam trở về liền nghĩ kỹ, chuyện hôm nay thể với cha nàng, cha nàng gan , nếu ông biết mình chọc phải hoàn khố nổi danh trong kinh, chừng thậm chí ngủ cũng ngủ được, chỗ Quyên Tử cũng thể , tính tình Quyên Tử nóng nảy, nếu biết biết gây ra chuyện gì nữa.


      Trong lòng Thời Tiêu hiểu , Tiểu Bá Vương kia là người thể trêu vào, nghĩ tới lại bất giác thở dài, mới sống yên ổn được hai năm, tại sao lại rước lấy phiền toái nữa rồi, chẳng lẽ mình là sát tinh, nếu tại sao đâu cũng đượcyên ổn, chợt nhớ tới quê nhà, nhịn được lại buồn bã, nghĩ đến đời này cha con nàng trở về được nữa, lại nhớ đến thiếu niên tuấn tú trong trẻo kia, cũng nên quên thôi.


      Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ban đêm lại nằm mơ, trong mộng Minh Chương tha thiết nhìn nàng : "Tiêu Tiêu nàng đâu vậy? Làm ta tìm nàng là khổ, có phải nàng quên chuyện nàng đáp ứng ta, chờ ta về cưới nàng, nàng chờ ta được oán ta thay lòng." xong bỗng nhiên cười, bên cạnh lại nhiều thêm giai nhân trẻ tuổi, dựa vào ngực cười ôn nhu.


      Tiêu Tiêu cảm thấy tim mình thắt lại đau đớn, vừa muốn mở miệng gì, chợt cảnh tượng trước mắt thay đổi, biến thành màu hỉ đỏ rực, Minh Chương nắm dây luạ đỏ, cười vô cùng vui vẻ, tân nương nắm đầu dây lụa khác, biết ai hô to tiếng; "Bái thiên địa!" đoàn người chen lấn xô đẩy chen lấn làm nàng văng ra ngoài.


      Nàng muốn vào, đại môn Hứa gia cũng đóng, tiếng pháo lẫn tiếng trống vang bên tai, làm đầu nàng đau đớn, nàng ôm đầu lắc lắc liền tỉnh lại, mở mắt ra mới phát giấc mơ, ngoài cửa sổ sáng .


      Thời Tiêu vừa muốn xuống giường, chợt nghe có tiếng chiêng trống, nghe giống như là từ đường truyền tới, vội vàng chỉnh đốn rồi mở cửa ra ngoài, gặp Bảo Trụ từ bên ngoài chạy về : "Thời tỷ tỷ, nhanh xem náo nhiệt, thiếu gia Thị Lang phủ ở bên ngoài diễu phố thị chúng, nên đùa giỡn dân nữ, tội đáng chết vạn lần,..."


    4. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      hôm nay vô tình phát truyện này có nhà bắt đầu đào hố, ta nên edit tiếp hay drop nhỉ. Sao bộ nào ta chọn cũng bị trùng.
      susu thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :