Tên truyện: Ô Dạ Đề
Tác giả: Đâu Đâu Ma
Sắp chữ: Ngọc Giao
Thể loại: Cổ đại, giả thái giám, ngược toàn bộ, sủng chi tiết, nam nữ sạch, …
Rating: [T]
Độ dài: 100 chương
Link raw: http://www.jjwxc.net/onebook.php?novelid=2299595
http://www.365xs.org/books/30/30838/
Văn án:
Lục Yên Đề đốc Tây Hán, là quỷ Tu La đến từ Địa ngục, lại là người dịu dàng như nước, mình y có ngàn bộ mặt, vai mang theo bí mật thể với ai.
Cả đời này y tính hết mọi kế mưu, chỉ độc để sót Cảnh Từ.
Nàng vừa xông vào, toàn bộ ván cờ của y rối loạn.
tảng băng, gặp nồng nhiệt như lửa.
Đó là chuyện xưa của y và nàng.
*Lời tác giả: nhãn mị có thể dán chữ “ngọt sủng” ? lòng cảm thấy ngọt, ngọt lịm đến tận cổ.
* Trích đoạn 1:
*Trích đoạn 2:
Chú thích:
(1)Thái tổ phụ: ông tổ
(2)Tằng tổ: ông cố
(3)Tổ phụ: ông nội
(4)Bá phụ: Bác
*Cảnh báo:
- Nam chính rất tàn ác, có khái niệm nhân nghĩa hào hiệp gì đâu, ngoài Cảnh Từ ra trong mắt ấy có tính mạng ai là đáng giá cả, nên những bạn thích nam chính chính nghĩa xin click back.
- Nam chính có quyền lực, nhưng lên từ tầng lớp thấp nhất (thái giám) nên phải tay che trời, bị mắng chửi nhưng đôi khi phải nhẫn nhịn, sau đó mới về thầm tính kế hại người đắc tội với mình thôi. (Cho nên bị người ta mắng là tiểu nhân cũng phải lắm mà ~) (>_<)
- Nam chính là gian thần, đại đại gian thần!!! Nam chính là biến thái, đại đại biến thái!!! Nam chính là nhân vật phản diện, đại đại phản diện!!! (>__<) Thế nên truyện có số cảnh bạo lực máu me, mang tính chất biến thái cao, bạn nào còn trong sáng ngây thơ khuyến khích đừng đọc.
- Nữ chính phải dạng siêu cường, siêu hoàn hảo. Bạn ấy có chút trẻ con, có chút kiêu ngạo, chung là điển hình cho hoàng tộc ngày xưa, phải hiền lành, thiện lương, cũng hẳn rất giỏi, cái gì cũng biết, thẳng ra là chỉ số EQ rất thấp. Thế nên ai thích nữ cường, hoặc nữ hoàn toàn thiện lương, Mary Sue vạn năng xin click back.
MỤC LỤC
QUYỂN 1: HOA RỪNG TÀN HẾT PHAI HỒNG, CẢ MÊNH MÔNG !
PHẦN I
Chương 1: Hoa quỳnh | I – II
Đời người có bao lâu, gặp nhau tựa như đóa hoa quỳnh, phá mây che trăng.
Chương 2: Tuyệt thực
Đêm tàn Bích Khê các, Xuân Hòa cung chưa tan
Chương 3: Giảo hoạt
Xuân Sơn sau lưng rùng mình cái, chỉ sợ nghĩa phụ nổi giận, muốn giết người diệt thành.
Chương 4: Người mới
Bảo hổ lột da, coi chừng tự hại mình.
Chương 5: Tranh chấp
Lục đại nhân, người ngài là thơm, đều là mùi vị của người ở Xuân Hòa cung.
Chương 6: Cảnh Ngạn
Người là khó hầu hạ.
Chương 7: Ân nghĩa
Như thế sao được, phủ Quốc công là nhà của Quận chúa mà.
Chương 8: Tình chớm
Ta có bệnh, ngươi mới có bệnh!
Chương 9: Về nhà
Tổ phụ lòng dạ tàn nhẫn, phụ thân càng tàn nhẫn hơn!
Chương 10: Diệu Nghi
Tạm cho ngươi sống lâu thêm vài năm, vốn là sai lầm của ta.
Chương 11: Mã phu
Muốn chết ư? Cũng chỉ có thể chết giường tiếp khách của ngươi!
Chương 12: Song thành
Ngươi từ bỏ những ý định đó? Phải từ từ thôi.
Chương 13: Hàn sơn
Y cả cười, sưởi ấm cả ngọn Hàn sơn tuyết phủ.
Chương 14: hồ
Ngươi trả lời ta ta liền cầm roi đánh ngươi!
Chương 15: Khó quên
Ừ, cần nữa, để lại cho Tiểu Mãn.
*Giải thích tên truyện + tên quyển:
biết Giao với mọi người ở đâu chưa, văn phong của Đâu Đâu Ma phảng phất thơ cổ. Bà tác giả này có vẻ rất giỏi môn Ngữ Văn khi còn học. Bằng chứng là bà ấy đưa rất nhiều thơ ca vào truyện và hành hạ Giao. ( =_= )
Riêng tên truyện và tựa các quyển trong truyện có thơ.
- Ô Dạ Đề: Trong thơ cổ Trung Hoa Giao biết được có hai bài “Ô Dạ Đề” nổi tiếng: bài của Lý Bạch và bài của Lý Dục. Căn cứ vào việc bà tác giả thường chêm thơ Lý Dục nên Giao đoán tên truyện được đặt theo tên bài thơ của ông ấy. Nguyên văn bài này là:
Tạc dạ phong kiêm vũ,
Liêm vi táp táp thu thanh.
Chúc tàn lậu đoạn tần ỷ chẩm,
Khởi toạ bất năng bình.
Thế mạn tuỳ lưu thuỷ,
Toán lai mộng lý phù sinh.
Tuý hương lộ ổn nghi tần đáo,
Thử ngoại bất kham hành.
Nghĩa là:
Xậm xụt đêm mưa gió
Tiếng thu rèm lọt lao xao
Đuốc tàn lậu cạn luôn xoay gối
Ngồi dậy luống nao nao
Thế cuộc trôi theo dòng nước
Kiếp người tựa giấc chiêm bao
Làng say lối ổn năng lui tới
Chốn khác chẳng nên vào.
– Bản dịch thivien –
- “Hoa rừng tàn hết phai hồng, cả mênh mông !”: Nếu Giao ghi hết tên các quyển khác ra mọi người phát ghép tất cả lại là ra bài “Tương kiến hoan” của Lý Dục. (Vâng, tác giả cuồng Lý Dục mà! ^^)
Nguyên văn:
“Lâm hoa tạ liễu xuân hồng,
Thái thông thông.
Vô nại triêu lai hàn vũ,
Vãn lai phong.
Yên chi lệ,
Tương lưu tuý,
Kỷ thời trùng.
Tự thị nhân sinh trường hận,
Thuỷ trường đông.”
“Hoa rừng tàn hết phai hồng
Cả mênh mông !
Sớm đến mưa rơi lạnh buốt
Buổi chiều dông .
Phấn nhòe lệ
Ở say nhé
Gặp nhau !?
Vốn dĩ đời người luôn khổ
Nước về đông !!!”
-Bản dịch của Lâm Trung Phú-
*Giải thích xưng hô:
- Lục Yên đối với Cảnh Từ xưng ta – người, vì Cảnh Từ là Quận chúa, Lục Yên chỉ là nô tài (>_,<), nên xưng như vậy để thấy cách biết thân phận.
- Tương tự, Cảnh Từ gọi Lục Yên là “ngươi”, tự xưng “ta”, vì ấy là Quận chúa, và tính tình khá kiêu ngaọ nữa. Đôi khi để mỉa mai hay giận dỗi Cảnh Từ gọi Lục Yên là “ngài”.
- vài xưng hô thân mật: -Lục Yên thường gọi tên thân mật của Cảnh Từ là “Tiểu Mãn”, hoặc tên chỉ có mình ấy gọi là “Kiều Kiều”. (Lí do có cái tên Kiều Kiều biến thái ~)
- Cảnh Từ gọi tên trước đây (thực ra là tên ) của Lục Yên là Phượng Khanh.
- Lục Yên tự xưng là “A cha” và gọi Cảnh Từ là “con ”. (lí do xưng hô này cũng rất rất biến thái ~ Lục Yên là kẻ biến thái ! =_
- Cảnh Từ gọi Vinh Tĩnh bằng tên thân mật là Văn Tu (cách gọi lám bạn Yên ghen lộn ruột )
- Cảnh Từ gọi Cảnh Ngạn bằng tên thân mật là Thanh Nham.
*Liên lạc với Giao qua:
- Nick fb: Ngọc Giao
- Email: [email protected]