1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 75

      Chương 75: Hội bạn học

      Edit: Thanh Thạch

      Long Táp và Vương Việt tuy rằng người họ Long, người họ Vương nhưng lại là hai em sinh đôi.

      Điều này có thể thấy từ hai khuôn mặt giống nhau như đúc.

      Xét về hoàn cảnh gia đình “đặc biệt” của hai người – đặc biệt ở chỗ bọn họ có hai người cha mà có mẹ – cho nên khó tránh khỏi đối với loại quan hệ “đồng tính luyến ái” khả năng thừa nhận cao hơn người bình thường nhiều.

      Thế nhưng điều đó cũng có nghĩa là chuyện có tình cảm “ bình thường” đối với em ruột được coi là bình thường.

      “So, cha sớm nhìn ra rồi.” Vương Đại Hổ nuốt nước miếng, có chút khó tin nhìn người đàn ông còn có tâm tình hút Marlboro.

      “Con lớn rồi, quản được.” Long Nhất Minh nhàng cười.

      Vương Đại Hổ nghĩ, ông còn có tinh lực Hawaii hưởng tuần trăng mật cơ mà, già cái gì chứ.

      quản à, chú con biết chuyện này chưa?”

      “Mày thấy lấy trí tuệ của A Tổ có thể phát giác ra sao?”

      Vương Đại Hổ quyết đoán lắc đầu.

      “Lại , tại hai đứa kia còn chưa tự phát giác ra đâu, cha quản làm gì.” Long Nhất Minh vô cùng nhàn nhã .

      Vương Đại Hổ bị hung hăng đánh bại.

      lâu sau mới rất xúc động tổng kết câu: “Này đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, đời sau còn cường hơn đời trước!”

      Bà nội ơi ~ cháu đây chỉ là thích đồng tính thôi, hai thằng kia còn muốn loạn luân nữa kìa!

      Này quá cũng kinh khủng rồi!

      Thân là bề của bọn nó, mình nên ngăn cản? Hay là nên duy trì? Vương Đại Hổ gãi gãi đầu, khuôn mặt rối rắm khó coi.

      “Đừng nhiều chuyện!” Bên tai truyền đến thanh thản nhiên của Long Nhất Minh: “Thuận theo tự nhiên là được.”

      “Thuận theo tự nhiên?” Vương Đại Hổ khinh thường hừ lạnh tiếng: “Con thấy cha là muốn xem náo nhiệt có!”

      Thích xem trò đến muốn xem trò của con mình, quả nhiên là Sói đuôi xù đen ruột đen lòng!

      “Hai người chuyện gì vậy?” Chihuahua thân quần áo ở nhà màu nâu vân gỗ lon ton chạy tới.

      Thời gian tựa hồ phá lệ chờ đợi vài người “khờ dại”, người đàn ông qua bốn mươi mà thoạt nhìn vẫn “ngây thơ trong sáng” như vậy, trong lòng Vương Đại Hổ khỏi châm chọc thầm nghĩ.

      “Nhanh lên, ngồi chuyện nữa, rửa tay ăn cơm!”

      “Vâng!” Vương Đại Hổ điều chỉnh tốt tâm tình, cười ha ha, vào phòng.

      Thuận theo tự nhiên có lẽ chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.

      Chiếc bàn tròn đường kính chừng 2m bày đầy các loại mỹ vị, ông lão tầm tám mươi tuổi mặc bộ Đường trang màu đỏ ngồi ở trong cùng, ba mẹ Đại Hổ, chồng chồng Vương Diệu Tổ, thiếu niên Vương Tiểu Hổ (nghe dạo này mới có bạn xinh đẹp nên mẹ Đại Hổ rất vui), còn có hai em sinh đôi, thêm cả Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên.

      Cả nhà họ Vương xem như đầy đủ.

      Năm mới, cái gì cũng bằng đoàn viên!

      Y theo lệ thường, là ba Đại Hổ đứng lên “mở lời”, sau đó giữa mảnh ồn ào, uống chén rượu thứ nhất.

      Uống rượu chính là lúc Vương Đại Hổ thể tài năng.

      Mời rượu như thế nào, ép người uống rượu như thế nào, làm khí náo nhiệt như thế nào, ai có thể giỏi hơn .

      câu thôi, có Vương Đại Hổ ở đây liền vĩnh viễn cần lo lắng tẻ nhạt.

      Cho nên tiếng sau, bàn phàm là người có thể uống rượu đều mày mặt đỏ bừng, nhất là Chihuahua đáng thương, cứ kéo tay Lý Thanh Nhiên bô bô , cũng biết linh tinh cái gì.

      Long Táp và Vương Việt ngược lại sắc mặt bình thường.

      người ở đó chán đến chết uống nước trái cây, người ngón tay thoăn thoắt nhắn tin.

      Giữa hai em vẫn còn được tự nhiên.

      bữa cơm kéo dài hơn ba tiếng mới kết thúc, Vương Đại Hổ chủ động giúp mẹ rửa bát, hai mẹ con chuyện hồi lâu. Mẹ Đại Hổ hỏi tình hình sinh hoạt của bọn họ ở Bắc Kinh, với Lý Thanh Nhiên có cãi nhau , công ty mới mở buôn bán như thế nào, có kiếm được ?

      Tuy rằng mấy cái đó sớm lặp lặp lại qua điện thoại vô số lần nhưng Vương Đại Hổ vẫn cười ha ha trả lời từng câu.

      Cũng cho mẹ biết tính toán mua căn nhà ở Bắc Kinh, đợi sau này chuẩn bị tốt đón bọn họ qua ở thời gian.

      Trương Phương vui vẻ gật đầu, khen Đại Hổ có tiền đồ.

      Ấn theo quy củ nhà họ Vương, ăn xong cơm tất nhiên nhất định phải đánh ván mạt chược.

      Ba Đại Hổ, Long Nhất Minh, ông nội, cộng thêm Lý Thanh Nhiên bốn người bàn. Vương Đại Hổ chen vào bên cạnh ông nội làm người tham mưu, nhưng sau khi ông thua liên tiếp ba ván, Vương Đại Hổ thể tủi thân nhường vị trí tham mưu của mình cho thằng em Tiểu Hổ.

      Về phần Trương Phương và Chihuahua, người nấu cơm mệt mỏi, người uống rượu say mèm, đều về phòng nghỉ ngơi rồi.

      Nhìn lúc, Vương Đại Hổ bị sai pha trà.

      Đúng lúc chán chết chờ nước sôi, trận thanh khắc khẩu mơ hồ truyền vào tai.

      Theo tiếng Vương Đại Hổ qua, chỉ thấy ở góc tối, hai em song sinh cãi nhau.

      Khác với người càng ngày càng kỳ quái nghe lời, Việt Nhi lớn lên ngược lại trầm ổn hơn nhiều, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vài phần giống cha nó – Sói đuôi xù.

      Vương Đại Hổ hóng hớt vểnh tai nghe.

      “…. Em mặc kệ, dù sao cũng được .”

      “Chết chết, liên quan gì đến em!” Táp Nhi tóc vàng càng càng kích động, khuôn mặt đỏ bừng, thoạt nhìn như sắp khóc.

      “Hu hu, hu hu…. Dù sao ta cũng quan trọng hơn , em khốn kiếp, bao giờ để ý em nữa!” Kết quả tóc vàng khóc, hơn nữa, chỉ khóc mà còn che mặt chạy ra ngoài.

      May mà chỗ này gần cửa, cả nhà đều nhìn thấy.

      Vừa thấy Long Táp xỏ dép lê chạy , mặt Vương Việt dần lộ ra nôn nóng, cũng quản cái gì vội vàng đuổi theo.

      Vương Đại Hổ chớp mắt, giúp hai đứa đóng cửa, sau đó trở lại bếp tiếp tục pha trà.

      Thuận theo tự nhiên, thuận theo tự nhiên…. Sờ sờ trái tim, ngừng với mình như vậy.

      Khi bài hát chúc mừng năm mới vang lên, giữa tiếng chuông đồng hồ gõ vang, cả nhà ăn miếng sủi cảo đầu tiên, năm mới bắt đầu!

      Giữa náo nhiệt, Vương Đại Hổ nắm chặt tay Lý Thanh Nhiên, ghé vào tai cậu : “Vợ , năm tiếp theo lại cần em chỉ giáo nhiều nhiều nha!”

      Lý Thanh Nhiên khẽ cong khoé miệng, trả lại cho cái “lườm” cực kỳ xinh đẹp.

      Vương Đại Hổ cười ngu!

      Sáng hôm sau, Vương Đại Hổ ra cửa nhìn thoáng qua.

      Phát giầy hai đứa đều ở đây, lúc này mới nhàng thở ra.

      Hai thẳng quỷ từ đến lớn đều đồng lòng, giờ thình lình xảy ra nội chiến khiến người lo lắng thôi.

      .

      Vương Đại Hổ rất quen thuộc thành phố H.

      học sơ trung, cao trung ở đây sáu năm, tất nhiên là kết bạn ít.

      Lúc này đến bao lâu, các loại mời họp lớp họp nhóm lần lượt đưa tới cửa.

      Lý Thanh Nhiên để ý mấy cái đó, dứt khoát cái nào.

      Vương Đại Hổ chọn ra hai cái.

      thể , thời gian quả thực là vô tình, người mỗi người đều lưu lại dấu vết của năm tháng.

      Những đơn thuần thơ ngây rốt cuộc còn nữa.

      Người cũng như vậy.

      Nghe mấy câu “Tôi giờ làm ở công ty nước ngoài nào, tháng kiếm được bao nhiêu tiền” hay là “Chồng tôi làm giám đốc công ty nào, làm vợ ông chủ cũng nhàm chán bla bla linh tinh”, Vương Đại Hổ cũng thấy nhàm chán.

      Trong đó gặp lại Kiều Thi Vũ, tiểu hoa khôi năm đó giờ là người có gia đình, đầy mặt hạnh phúc, thoạt nhìn sống rất tốt. Kiều Thi Vũ còn kể chút chuyện của Chu Tuệ và Đới Văn Bác.

      “Hai người đó đều vào tù?” Vương Đại Hổ trợn mắt, có chút khó tin hỏi: “Tại sao?”

      “Hình như là góp vốn lừa đảo gì đó.” Kiều Thi Vũ muốn nhiều, đổi đề tài, trêu ghẹo Vương Đại Hổ: “Cậu bây giờ là Vương tổng rồi, tôi làm bạn học liền chúc cậu làm ăn phát đạt.”

      Vương Đại Hổ khiêm tốn tỏ vẻ tý thành tích này đáng kể chút nào.

      “Lý Thanh Nhiên hôm nay đến sao?”

      “Em ấy có việc.”

      Kiều Thi Vũ nghe vậy bỗng nhiên có chút gian tà chớp mắt cười : “Hai người quả nhiên vẫn ở cùng nhau!”

      Vương Đại Hổ cười.

      Nghĩ rằng: Vô nghĩa, tôi ở với em ấy chẳng lẽ ở với cậu!

      “Kỳ đôi khi, tôi hâm mộ hai người.” Kiều Thi Vũ nhàng thở dài.

      vẫn nhớ hồi học sơ trung, mình thích người này bởi vì ôn nhu của – ôn nhu khi nhìn Lý Thanh Nhiên. Khi đó liền nghĩ nếu phần ôn nhu này có thể cho mình, là hạnh phúc biết bao!

      Nhưng rốt cuộc là được, bởi vì là Kiều Thi Vũ mà phải là Lý Thanh Nhiên.

      .

      “Sao lại uống nhiều như vậy?” tay chân mở cửa, vừa ngẩng đầu liền thấy Lý Thanh Nhiên đứng ở hành lang gần cửa ra vào.

      “Mọi người đều ngủ rồi à?” Vương Đại Hổ nấc cái.

      “Giờ là 2 giờ sáng rồi.”

      “Hì hì, vậy làm ồn bọn họ.” Lý Thanh Nhiên đỡ con ma men vào phòng ngủ.

      “Đây là trà giải rượu, uống !”

      “Vẫn là vợ đau lòng .” Vương Đại Hổ mồm toàn mùi rượu, bẹp cái lên mặt Lý Thanh Nhiên, giây sau, bị bảo bối của ghét bỏ tát cái.

      Người sau khi uống rượu có đủ loại biểu , có người thích vùi đầu ngủ, có người thích đùa giỡn điên cuồng, còn có người mượn cơ hội khóc to trận.

      Mà Vương Đại Hổ thích ôm người lung tung.

      Tự nhiên, Lý Thanh Nhiên liền thành cái thùng rác nhận đống “lảm nhảm”.

      “Bla bla…..” Miệng Vương Đại Hổ nhàn rỗi, lúc lâu, rốt cuộc có chút mệt mỏi, cọ cọ vào bả vai bảo bối của , than thở: “Nhiên Nhiên, hai ta tách ra, vĩnh viễn cùng nhau.”

      Lý Thanh Nhiên búng trán : “Vô nghĩa!”

      _____________

      ra khúc này mình thấy hơi bị vô lý chỗ:

      Lúc Vương Diệu Tổ và Long Nhất Minh kết hôn Vương Đại Hổ với Lý Thanh Nhiên 12-13 tuổi rồi. Đến giờ, Vương Đại Hổ mới học xong, vừa mở công ty, Lý Thanh Nhiên học lên thạc sĩ, như vậy hai người cũng chỉ 24-26 là cùng. Nhưng thế Vương Diệu Tổ với Long Nhất Minh cùng lắm mới cưới nhau được hơn 10 năm, thể 20 năm được. Ngoài ra, hồi trước, trong truyện là 2 đứa con đều mang họ Vương, đến cuối lại thành 1 đứa họ Vương, 1 đứa họ Long. Với cả, nếu tính tuổi hai đứa cùng lắm cũng chỉ 11-12 tuổi là cùng, thể 15-16 được.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 76

      Chương 76: Kết thúc

      Edit: Thanh Thạch

      Qua mười lăm tháng giêng, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên trở về Bắc Kinh.

      Ngày cứ như vậy chậm rãi qua, nháy mắt hàng cây đường còn trụi lủi mảnh, chồi non xanh mơn mởn mọc ra, mang lại cho thành phố hơi thở của mùa xuân.

      Ngày hôm ấy, mưa phùn tí tách rơi.

      Vương Đại Hổ nhìn đồng hồ di động, gọi điện cho Lý Thanh Nhiên.

      “…… Xem thời tiết thế này chắc tạnh đâu, đợi lái xe đến đón em…. Chúng ta ăn ở ngoài rồi về!”

      “Phải làm nghiên cứu, có thể về muộn?…. sao, chừng nào em xong gọi cho …. Được rồi…. Chụt chụt, tạm biệt!” Vương Đại Hổ đặc biệt ghê tởm hôn điện thoại mấy cái, sau đó huýt sáo tắt máy.

      Buổi tối, 9h15.

      Vương Đại Hổ lái xe đến trường đón cậu, hai người đến Phúc Cẩm Kí ăn lẩu.

      “Sao thế?” Thấy Lý Thanh Nhiên thường thường nhìn ra ngoài cửa sổ, Vương Đại Hổ nghi hoặc hỏi: “ nhìn cái gì vậy?”

      Lý Thanh Nhiên có chút do dự nhưng cũng gì, chỉ lắc đầu : “ sao!”

      Hai người ăn xong cơm liền về nhà.

      Xe đỗ ngay cửa, hai người cũng mở ô nên quần áo dính nước mưa có chút ẩm ướt.

      Vương Đại Hổ mở radio xe, biết là kênh nào, chỉ thấy phát ca khúc nước ngoài, phải tiếng , chắc là tiếng Pháp hoặc tiếng Ý, tuy rằng nghe hiểu người ta hát cái gì nhưng hẳn là rất buồn, làm người ta dễ chịu chút nào.

      Vì thế, Vương Đại Hổ quyết đoán chuyển kênh.

      “…. Xin chào quý vị và các bạn, hoan nghênh nghe đài “Phần đặc biệt của Kịch đôi vùng Đông Bắc”….”

      Tựa vào lưng ghế, Lý Thanh Nhiên liếc nhìn người nào đó, bất đắc dĩ khẽ thở dài, nghĩ: Thưởng thức của lão hổ ngốc đúng là càng ngày càng…. Ai!…..

      “Em ở đây chờ chút, kiếm chỗ đỗ xe!” Vương Đại Hổ .

      “Ừ!” Lý Thanh Nhiên che ô, hơi gật đầu.

      Cùng với cuộc sống sinh hoạt của người dân ngày càng tốt xe riêng cũng ngày càng nhiều, mà hậu quả trực tiếp chính là – thiếu chỗ để xe.

      Mỗi lần Vương Đại Hổ về nhà, vận khí tốt kiếm được chỗ đẹp, vận khí xấu phải rất xa, đến tận bãi đất trống đằng sau khu nhà khác mới có chỗ trống, đúng là có chút phiền phức.

      Lý Thanh Nhiên cầm ô đứng bên bồn hoa, vẻ mặt hơi ngưng trệ, cậu thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau, tựa hồ có chút bất an.

      Đúng lúc này, bóng người xuất .

      mặc áo mưa màu vàng, dáng người gầy yếu, rất thong thả, giống như vừa tan ca đêm.

      Thân mình Lý Thanh Nhiên căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm , dường như xác định người này có phải “người theo dõi” mình .

      “Cộp, cộp, cộp……” Khoảng cách giữa hai người càng gần, loại lo lắng sợ hãi càng dâng lên.

      Tại thời điểm hết sức căng thẳng, Vương Đại Hổ chạy tới.

      chạy rất nhanh, quá vài bước liền vượt qua người phụ nữ khoác áo vàng kia, đến trước người Lý Thanh Nhiên.

      “Mưa mãi mà tạnh!” Vương Đại Hổ oán giận vài tiếng, ôm vai Lý Thanh Nhiên : “Nhanh về nhà , đừng để cảm lạnh.”

      Vương Đại Hổ đột nhiên vọt ra từ sau lưng hiển nhiên cũng doạ người áo vàng kia, chỉ thấy vỗ vỗ ngực mình, thầm mắng câu gì đó, hai chân bước nhanh hơn về hướng khác.

      Lý Thanh Nhiên thấy thế liền biết mình hiểu lầm.

      Lắc lắc đầu, hai người vào sảnh.

      “Đinh –” Cửa thang máy mở ra.

      Vương Đại Hổ ra ngoài trước, lấy chìa khoá trong túi quần, tra vào ổ.

      Lý Thanh Nhiên xoay xoay chiếc ô trong tay, muốn vẩy bớt nước xuống.

      “Nhiên Nhiên, vào –” Đẩy cửa ra, Vương Đại Hổ xoay người , nhưng lập tức biến sắc, cơ hồ là dùng tốc độ nhanh như chớp nhào tới người Lý Thanh Nhiên.

      Lý Thanh Nhiên chỉ cảm thấy mình bị đẩy mạnh vào tường, sau lưng vô cùng đau đớn, nhưng giây phút này, cậu hề nghĩ đến chuyện đó bởi vì trong mắt cậu chỉ còn lại Vương Đại Hổ — bị con dao nhọn cắm vào người.

      —-”

      Cùng với tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, Lý Thanh Nhiên điên cuồng vọt lên, hung hăng đẩy ngã kẻ điên kia xuống đất, mặt cậu vặn vẹo, túm tóc mụ ta, liều mạng đập mạnh xuống đất. Tay chân mụ ngừng quơ quào, mặt đất rất nhanh xuất từng bãi máu tươi.

      “Đại Hổ, Đại Hổ, sao, sao!!” Lý Thanh Nhiên bổ nhào vào bên người Vương Đại Hổ, bản năng bác sĩ làm cậu cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng làm cấp cứu, nhưng trong đôi mắt lại ngập tràn cuồng loạn. Hiển nhiên, nỗi sợ sắp mất người nhất khiến cậu gần như sụp đổ.

      “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, bình tĩnh chút!” Vương Đại Hổ tựa vào người Lý Thanh Nhiên, sắc mặt tuy trắng bệch nhưng xem ra cũng giống như sắp chết: “ sao, sao.”

      Lý Thanh Nhiên run rẩy cúi đầu.

      “Là em cứu nha!” Vương Đại Hổ hít sâu hơi, nghĩ mà sợ lại thầm may mắn kéo vòng cổ của mình ra.

      Chỉ thấy mặt dây chuyền có vết đâm rất sâu, vết đâm cơ hồ xuyên thấu cả tấm thiết.

      bảo, có bùa hộ mệnh mà!”

      Đích xác, Lý Thanh Nhiên nhìn ngực người , đúng là bị thương, chỉ có chỗ bụng chảy ít máu, hẳn là dao đâm vào tấm thiết xong, sau đó trượt xuống tạo thành vết thương.

      “Đại Hổ….” Run rẩy phun ra hai chữ, hai người sống sót sau tai nạn nhìn nhau rồi gắt gao ôm chặt.

      lâu sau, cảnh sát mang hung thủ .

      Vương Đại Hổ ngờ, sang kiếp này, chính mình thiếu chút nữa chết tay cùng người.

      Mà càng thêm ngờ là thân phận của người này.

      , ta là ai?” Vương Đại Hổ đầy mặt khiếp sợ hỏi.

      “Tên chứng minh thư là Tôn Lan, người thôn Hưng Nghiệp.” Cảnh sát làm báo cáo như vậy.

      Vương Đại Hổ theo bản năng nhìn sang Lý Thanh Nhiên, quả nhiên, mặt cậu trắng bệch.

      như vậy, kiếp trước mình chết cũng oan.

      biết vì sao, ý niệm như thế bỗng dâng lên trong lòng.

      Vương Đại Hổ khỏi cười khổ tiếng, đời này sao lắm người điên thế, mà sao lại lắm người điên tuỳ ý giết người thế.

      Suy nghĩ chút là biết người này đến “báo thù”!

      Mà đối tượng báo thù cần phải , khẳng định là –

      Vương Đại Hổ vươn tay nắm chặt hai tay lạnh lẽo bên cạnh.

      “Có ở đây!” há miệng, vô thanh .

      Lý Thanh Nhiên kinh ngạc nhìn , lâu sau, nhàng gật đầu.

      Bởi vì Lý Thanh Nhiên xuống tay rất mạnh nên Tôn Lan bị thương , giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện.

      đêm ngủ, ngày hôm sau, hai người cùng đến bệnh viện.

      Nếu phải biết người nằm giường này là Tôn Lan, Vương Đại Hổ căn bản tin được.

      Bởi vì ta — quá già!

      Nhìn qua giống như bà già năm sáu mươi tuổi, cả đầu bạc trắng, cơ mặt nhăn nheo, chỉ để lại đôi xương gò má cao ngất, cả người tản ra loại cảm giác hấp hối sắp chết.

      “Bệnh nhân bị chấn động não ….” Bác sĩ : “Nhưng cũng quan trọng, quan trọng nhất là trong đầu ấy có khối u ác tính, sống được quá vài ngày.”

      “U?” Vương Đại Hổ sửng sốt, lập tức hỏi: “ có biện pháp sao?”

      Bác sĩ tiếc nuối lắc đầu: “Chuẩn bị tinh thần cho tốt!”

      “Nhiên Nhiên?” Vương Đại Hổ khẽ gọi.

      Lý Thanh Nhiên hít sâu hơi: “Em muốn ở lại đây.”

      Tôn Lan hai ngày sau mới tỉnh.

      Mà khi tỉnh lại chuyện thứ nhất chính là bị bác sĩ tiêm thuốc an thần.

      Vương Đại Hổ sờ sờ vết máu mặt, đó là vừa rồi cẩn thận bị ta cào.

      ta điên rồi sao?” Vương Đại Hổ khó tin hỏi.

      Vừa rồi, cái loại ánh mắt điên cuồng cùng la hét coi ai ra gì, giống người bình thường.

      Loại ánh mắt này, từ đến lớn, Vương Đại Hổ cũng chỉ nhìn thấy ở Lý Trường Quý.

      “U trong đầu bệnh nhân đè nặng lên nơron thần kinh, tôi còn tìm thấy trong túi áo ấy Piernui, đây là thuốc giảm đau loại mạnh, chứng tỏ ấy bị bệnh này tra tấn rất lâu. Hơn nữa, kích thước u rất lớn, làm rối loạn hoạt động của não, cho nên ấy bị điên cũng sai!”

      “Như vậy, ta có lúc nào thanh tỉnh ?” Lý Thanh Nhiên đột nhiên hỏi.

      Bác sĩ suy nghĩ chút, quá xác định : “Cái này phải làm kiểm tra, nhưng mà – nhìn biểu của ấy, tỷ lệ chắc là rất .”

      Đối với lý do Tôn Lan muốn “giết” Lý Thanh Nhiên, hai người đều ràng thấu đáo, cho nên bọn họ huỷ đơn tố cáo ta giết người. Bởi đương bị thương, lại là tự nguyện, cảnh sát thấy vậy cũng tự nhiên buông tay. Cứ thế lại qua ba ngày, trong ba ngày này Tôn Lan chỉ tỉnh lại lần, toàn bộ thời gian còn lại đều là hôn mê.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên canh giữ trái phải, lát cũng rời.

      Đương nhiên, mấy ngày này cũng chỉ trải qua như vậy.

      Vương Đại Hổ gọi điện cho Long Nhất Minh, nhờ y điều tra chuyện của Tôn Lan.

      Kết quả điều tra khiến tim hai người càng thêm nặng nề.

      Từ sau “ kiện kia”, tai nạn và ác mộng giống như hồ dán dính lên nhà họ Tôn.

      Mẹ Tôn Lan bởi vì chịu nổi đả kích từ cái chết của con trai, biến thành trầm cảm, ngừng có ý đồ tự sát, tuy rằng được người nhà cứu vài lần nhưng cuối cùng vẫn chết – nhảy vào giếng nước sau nhà. Lại qua vài năm, cha Tôn Lan lần ra ngoài gặp tai nạn giao thông, ngã từ máy kéo xuống, đầu đập xuống đất, chết ngay tại chỗ!

      Tôn Lan mới mười sáu tuổi trở thành người độc, có người thân.

      Sau này, ta kết hôn.

      Nhưng cuộc sống hôn nhân cũng như ý, người chồng đầu tiên nát rượu, luôn đánh đập , nên là được bao lâu hai người liền ly hôn. Người chồng thứ hai lại hoa tâm, khi mang thai năm tháng chạy trốn cùng người khác, Tôn Lan chịu kích thích, con cũng giữ được mà đẻ non.

      Có thể , cuộc đời Tôn Lan tràn ngập bất hạnh.

      Mà bất hạnh này nguyên nhân bởi vì –

      Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Nhiên trầm mặc vô thanh, khe khẽ thở dài, hiểu, ràng chuyện kia qua nhiều năm như vậy, vì sao cứ như hồn bất tán thời thời khắc khắc dây dưa bọn họ.

      “Em năm trước có đoạn thời gian thực tập ở bệnh viện đúng ! Hẳn là lúc đó Tôn Lan nhìn thấy em.”

      Là trong lúc vô ý tình cờ gặp được, hay là Tôn Lan cố ý tìm tới “báo thù”, Vương Đại Hổ biết, nhưng hiển nhiên, cừu hận của Tôn Lan đối với nhà họ Lý chút nào giảm bớt, cho dù là chết cũng muốn kéo Lý Thanh Nhiên chết cùng.

      ta muốn báo thù cho em trai.” Thanh Lý Thanh Nhiên run rẩy: “Tội cha con chịu là điều hiển nhiên.”

      “Cái rắm!” Vương Đại Hổ thô lỗ mắng: “ tại là xã hội pháp trị, giống như thời phong kiến, giết người là Lý Trường Quý cho nên người bị trừng phạt phải là Lý Trường Quý, liên quan gì đến em?”

      Người chết mọi chuyện bỏ qua, cái huyết án điên cuồng kia cũng theo Lý Trường Quý tự sát vĩnh viễn vùi trong quan tài.

      tự mình trả giá, còn muốn thế nào nữa?

      Tôn Lan đúng là đáng thương, nhưng bởi vì ta đáng thương, bởi vì cuộc sống sau này hạnh phúc ta có thể cầm dao giết người?

      “Nhiên Nhiên, em nghe đây.” Hai tay ôm lấy khuôn mặt ảm đạm, Vương Đại Hổ từng chữ : “Từ giây phút ta nhào tới, cắm dao lên người , chúng ta nợ ta cái gì hết!!”

      Ân oán này, kiếp trước dùng mệnh của mình và của Lý Thanh Nhiên đền rồi, cho nên Vương Đại Hổ cảm thấy bọn họ nợ ta cái gì.

      Bệnh tình của Tôn Lan chuyển biến xấu rất nhanh, giống như bác sĩ , đêm khuya vài ngày sau, ta tiến vào giai đoạn hấp hối.

      Đại khái là hồi quang phản chiếu, ta từng “thanh tỉnh” trong chốc lát.

      Nhưng thanh tỉnh này cũng chỉ là thế thôi, bởi vì những gì ta nghe vào tai chỉ là mấy từ ngữ lung tung.

      Ngay tại giây phút cuối cùng, ta ngừng kêu cái tên “Nhị bảo”.

      Tôn Nhị Bảo.

      Vương Đại Hổ cảm thấy khó chịu vô cùng, ánh mắt cũng nóng cháy đau đớn, trong đầu ra hình ảnh.

      Đó là con đường đất trước cổng trường, con bé thắt hai bím tóc đánh tới tấp thằng bé béo lùn chắc nịch. Con bé nghiến răng nghiến lợi xấu hổ và giận dữ, thằng bé nhe răng nhếch miệng liên tục cầu xin tha thứ. ràng khắc sâu trong trí nhớ khiến phát ra mình chưa từng quên.

      bao lâu sau, Tôn Lan trút hơi thở cuối cùng.

      Lý Thanh Nhiên khóc, yên lặng, thống khổ khóc. Vương Đại Hổ ôm chặt cậu, câu.

      Lúc hai người ra khỏi bệnh viện, mặt trời mới từ chân trời dâng lên.

      “Trời sáng rồi!” Vương Đại Hổ khẽ .

      Lý Thanh Nhiên hít sâu hơi, cũng ngẩng đầu, trong nháy mắt cảm nhận được loại ôn nhu mới sinh. Giống như tất cả những tội nghiệt kia đều biến mất trước ánh sáng ấm áp.

      “Sau khi tốt nghiệp đại học, em muốn về thành phố H công tác.” Cậu như vậy.

      Những sinh mệnh mất có khả năng trở lại, như vậy liền để cậu làm bác sĩ, cứu giúp những người khác !

      Coi như là chuộc tội.

      Vương Đại Hổ xoa xoa ngón tay lạnh lẽo, cười : “Được!”

      Lý Thanh Nhiên quay đầu nhìn người bên cạnh, người này xuất đúng lúc mình thống khổ nhất, mang lại cho cậu hạnh phúc cả đời này tuyệt đối chỉ có .

      Cuộc đời này, có thể có được , là may mắn biết nhường nào.

      “Đại Hổ, em .” Giữa buổi sớm, Lý Thanh Nhiên kiễng mũi chân, hôn lên khoé môi người .

      “Đồ ngốc.” Vương Đại Hổ hôn cậu.

      thế giới này có vô số vô số người, nhưng trong vô số vô số người đó, chúng ta gặp nhau, chúng ta nhau, đây là chuyện may mắn biết bao, là chuyện đáng giá cảm ơn biết bao. Chúng ta vô cùng quý trọng đoạn duyên phận này, hơn nữa vĩnh viễn vĩnh viễn nhau, vĩnh viễn vĩnh viễn hạnh phúc.

      Vương Đại Hổ Lý Thanh Nhiên, Lý Thanh Nhiên Vương Đại Hổ.

      vì cái gì, bởi vì họ vốn thuộc về nhau, như là đương nhiên, như là chân lý.

      ______________

      Vậy là hoàn rồi đấy…. Ờ…. Mình chả nghĩ được gì để phát biểu hết. :v

      chung là cảm ơn các bạn đọc và ủng hộ. =D
      Bạch Phụng thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :