1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

TỪNG ĐÓA BỌT SÓNG - Tửu Tiểu Thất (Full -Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 18: Đường Nhất Bạch đến rồi

      Đường Nhất Bạch đến rồi!

      Đây là tiêu đề bài tổng hợp của “Sport Weekly” ngày hôm sau.

      Theo lý thuyết, cho dù là cuộc thi bơi lội mùa đông hay Đường Nhất Bạch đều đủ tư cách để lên trang nhất, nhưng ai bảo Đường Nhất Bạch phá kỷ lục rồi, hơn nữa còn nâng kỷ lục châu Á lên 0.3 giây. Quả đây là điều trước nay chưa từng có, cộng thêm chuyện trước đây muốn khiêu chiến với Ái Nhĩ Phổ Tây được bàn tán xôn xao cho nên chủ đề có chút phong phú.

      Vì vậy tòa soạn báo cùng tư thế “Người này mạnh mẽ quật khởi” để đưa Đường Nhất Bạch lên trang đầu.

      Vân Đóa có chút thổn thức, nghĩ lại tháng trước bản thảo viết về Đường Nhất Bạch bị bỏ qua, bây giờ sao, thoải mái lên trang đầu! Cuộc sống, thay đổi nhanh chóng là quá kích thích!

      Cảm khái xong, lật qua tờ báo của nhà mình, rất bảnh chỏe đọc lại tin tức mà ghi. Tin này chỉ có ghi lại biểu mạnh mẽ của Đường Nhất Bạch trong trận đấu ngày hôm qua, mà còn giới thiệu ít về Đường Nhất Bạch. Nội dung phóng phú, chút ít cũng viết. Ngày hôm qua, sau khi ban biên tập họp xác định đưa Đường Nhất Bạch làm đầu đề thông báo ngay cho Vân Đóa, tòa soạn cần càng nhiều về tin tức của . Vân Đóa hề từ chối, thoải mái viết tất cả những bài phỏng vấn từ khi mình biết Đường Nhất Bạch và những hình ảnh sửa sang lại.

      Cuối cùng tòa soạn báo chọn ba bức ảnh, trong đó có hai bức ảnh ngày hôm qua. bức là diễn tả hình ảnh Đường Nhất Bạch bơi trong nước, bả vai rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ, toàn thân tản ra khí thế vương giả trong nước. bức khác là khi đứng bục lĩnh thưởng, Đường Nhất Bạch đứng ở chính giữa giơ cao hoa tươi, mà Kỳ Duệ Phong đứng ở bên nhìn , khuôn mặt mỉm cười, vẻ mặt đều là mừng rỡ và chúc phúc. Bức hình này lấy được khen ngợi của cả tòa soạn. Là quán quân Olympic cho nên thực tế Kỳ Duệ Phong là người khá kiêu ngạo và rắm thối, mà Đường Nhất Bạch lại có thể được người kiêu ngạo như Kỳ Duệ Phong đối đãi như vậy, có thể thấy được phần tầm thường của . Mặt khác, mọi người vẫn luôn rằng Kỳ Duệ Phong tự kỷ, bất hòa với đồng đội, nhưng nhìn từ tấm hình này phải như thế.

      Tấm ảnh thứ ba là tấm ảnh trước kia Vân Đóa chụp, Đường Nhất Bạch đứng dưới cây bạch quả, phong thái tuấn tú, xa xa là thư viện đại học thể dục thể thao và khu giáo đường. Xa hơn là bầu trời mùa thu xanh lam bao la.

      Đường Nhất Bạch vừa mới thi đấu chung kết bao lâu, hơn nữa lại là người vô cùng an phân, cho nên các đồng nghiệp truyền thông nắm được nhiều tin tức về , so ra ít bài phỏng vấn của Vân Đóa là phong phú. thêm vào chút tin tức ví như lúc Đường Nhất Bạch đối mặt với lời chê trách vô cùng bình tĩnh, cho rằng thành tích là chuyện có ích nhất (trải qua đồng ý), gom góp ít, bài báo này nghiễm nhiên trở thành tin tức độc nhất vô nhị. Trong ngày có ít các nhà báo mạng đăng lại bài báo này. Tên nho của Vân Đóa được viết vào sau bài tin tức, được truyền lại.

      Cùng lúc đó, dư luân internet xảy ra thay đổi.

      Trước đó ít người TV hoặc internet chờ đợi Đường Nhất Bạch thua, kết quả Đường Nhất Bạch lại phá vỡ kỷ lục châu Á tát bọn họ cái. Thành tích như vậy làm cho rất nhiều người chuẩn bị rất nhiều lý do đành phải lặng lẽ câm miệng. Bọn họ thừa nhận sai lầm của mình, chỉ biết trầm mặc rời , giả bộ như mình chưa hề tới, chưa từng làm việc ngốc nghếch kia, chưa từng bị truyền thông đùa giỡn như con khỉ. Trong thời đại tự do ngôn luân Internet trở thành xu thế như ngày nay, kiện phát triển đến cuối cùng, kết quả tốt nhất cũng chỉ là nhanh chóng chìm vào yên lặng. Người trong cuộc dám chờ mong, cũng ngu ngốc đòi lại công bằng với giới truyền thông và cư dân mạng.

      Cái gì là công bằng? Thực lực mới là công bằng.

      Buổi tối, Vân Đóa nhận được tin nhắn của Trần Tư Kỳ, ấy gửi cho Vân Đóa đọc bài post.

      Bài này được mở ra tại diễn đàn bát quái, tiêu đề là: Đây có phải là vận động viên đẹp trai nhất trong lịch sử ? Người gửi bài viết có ID là “Con kiến giải trí”

      Căn cứ vào nguyên tắc “Có hình ảnh có ”, “Con kiến giải trí” đưa ra bức ảnh ‘trấn lâu’, bức ảnh này là nửa mặt của Đường Nhất Bạch, dưới ánh mặt trời loang lổ, cúi đầu chớp mi, đôi mắt trong suốt dịu dàng, khóe môi là nụ cười thản nhiên. Vân Đóa liếc nhìn là biết đây là bức ảnh chụp Đường Nhất Bạch ở cuộc thi lần trước, Trần Tư Kỳ vì muốn Đường Nhất Bạch nổi lên, cắt bỏ hết những người khác.

      (Trấn lâu: Bức ảnh trấn giữ topic)

      Những người trong bài post phản ứng như sau:

      “Mẹ nó, đây là ai thế, đẹp trai quá!”

      “Mặt nghiêng vô cùng suất, nhưng mà cậu ta là ai? Hạng mục gì thế?”

      “Vì sao chỉ có nửa gương mặt, nửa gương mặt khác đâu? Có thể xem chính diện ?”

      “Photoshop sao? Lăng xê cho nghệ sĩ sao?”

      “Lầu , tất cả đều là vận động viên, nghệ sĩ mà có thể có được khí chất này sao?”

      “Chủ thớt, vì tôi cởi cả quần rồi, thớt hãy cho thêm vài bức ảnh nữa .”

      “Đây mà là đẹp trai sao? Xấu hơn XXX nhà tôi nhiều!” xxx là nam minh tinh đẹp trai nổi tiếng.

      “Đây là Đường Nhất Bạch đấy, trận đấu ngày hôm qua vô cùng đẹp trai, phá vỡ kỷ lục châu Á!”

      “Xem qua các chị em chú ý tới thể thao rồi, ngày hôm qua người này bị chửi vô cùng thê thảm!”

      Sau đó rất nhiều người muốn được phổ cập xem Đường Nhất Bạch là ai, muốn xem vì sao bị chửi.,

      Đúng lúc này, “Con kiến giải trí” lại gửi lên bức ảnh, lần này là bức ảnh Đường Nhất Bạch vừa ra khỏi bể bơi. Trong bức hình, chỉ mặc quần bơi, cơ thể hoàn mỹ xinh đẹp hoàn toàn lộ ra, đôi chân dài thẳng tắp bước về phía trước.

      Mọi người còn tiết tháo rồi!

      “A a a a cầu hình ảnh size lớn!”

      “Mẹ nó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người toàn thân đều lõa!”

      “Xem ra tôi thể cởi quần rồi!”

      “Có ai sờ cơ bụng của ấy qua màn hình giống tui ?”

      “Em sờ cơ ngực của ấy.”

      “Tôi sờ đôi chân dài, nước miếng nước miếng nước miêngs!”

      “Mấy thím lầu vô sỉ quá! Tôi chỉ sờ em trai qua quần bơi của ấy!”

      Câu comment này vừa được đưa ra phía dưới đều trả lời lại là dấu ba chấm.

      Vân Đóa nhìn lúc cũng nóng mặt, hỏi Trần Tư Kỳ, “Trong diễn đàn này toàn là nghiệt gì vậy?”

      Trần Tư Kỳ cười : “Thú vị mà, dù sao mạng chả ai biết ai, cho nên mỗi người đều có điểm cuối.”

      Vân Đóa nhìn xuống, Trần Tư Kỳ nhanh chậm, lần lượt gửi từng bức ảnh lên, vừa gửi ảnh vừa giới thiệu về Đường Nhất Bạch, tất cả tin tức và hình ảnh đều từ báo tới, cò có hai video clip về trân đấu. Nhưng tổng thể mà , những tài liệu này là rất ít, hoàn toàn thể thỏa mãn nhu cầu của quần chúng nhân dân. Lúc phổ cập kiến thức về Đường Nhất Bạch bị mắng dùng bài báo của Vân Đóa để chính danh cho .

      Sau đó có người nghi ngờ Kỳ Duệ Phong:

      “Kỳ Duệ Phong cố ý sao?”

      mưu ràng sao?”

      “Ha ha ha, Kỳ Duệ Phong mau tới mà xem, có người mưu kìa!”

      “Bệnh tự kỷ của Kỳ Duệ Phong đến thời kỳ cuối, đề nghị bỏ qua việc điều trị, cái người như thế mà ta có mưu sao?”

      “233333333333333333”

      Vân Đóa nhìn những câu trả lời này, đập bàn cười lớn. suy nghĩ biết có nên cho Kỳ Duệ Phong biết hình tượng của mạng hay .

      Sau khi Trần Tư Kỳ phổ cập giáo dục xong, rất nhiều người trở thành người hâm mộ của Đường Nhất Bạch, còn có người tỏ vẻ gả cho .

      Vân Đóa lau mồ hôi, đúng là các bưu hãn.

      Sau đó lại có đoàn người cầu hình HD size lớn, Vân Đóa hỏi Trần Tư Kỳ có cần gửi hay Trần Tư Kỳ lắc đầu trả lời: “ cần, bây giờ mình đứng lập trường của người hâm mộ tinh khiết, gửi hình ảnh đều là ảnh công khai mạng. Nếu như mình lấy ảnh size lớn, được nguồn gốc ràng người khác nghi ngờ động cơ của mình. Các trong diễn đàn này đều là thám tử cả đấy.”

      Vân Đóa ngờ còn có nhiều vấn đề như vậy, tỏ vẻ thụ giáo, sau đó Trần Tư Kỳ còn : “Nếu cậu cứ đưa hình ảnh size lớn HD cho mình? Đợi sau này Đường Nhất Bạch nổi tiếng chúng ta từ từ gửi lên.

      Vân Đóa nhìn những mạng có tiết tháo YY, quyết định vẫn nên trưng cầu ý kiến của Đường Nhất Bạch. Vì vậy gửi tin nhắn cho .

      Vân Đóa: Đường Nhất Bạch?

      Đường Nhất Bạch: Tôi đây. Sao thế?

      Vân Đóa: Có người hỏi tôi muốn hình ảnh size lớn HD của .

      Đường Nhất Bạch: Ai thế? Lãnh đạo sao?

      Vân Đóa: phải, là người bạn của tôi, ấy là phóng viên giải trí.

      Đường Nhất Bạch: Vậy chính giữ , đừng gửi cho người khác.

      Vân Đóa: Được.

      Sau đó Vân Đóa cũng gửi ảnh cho Trần Tư Kỳ. Sau khi Trần Tư Kỳ biết được nguyên nhân chỉ tiếc chút, sau đó cũng tôn trọng quyết định của . Cuối cùng Trần Tư Kỳ hỏi bóng hỏi gió xem có phải Kỳ Duệ Phong muốn làm việc xấu với ‘chồng của ấy’ , bởi vì ánh mắt Kỳ Duệ Phong nhìn Đường Nhất Bạch rất ‘dịu dàng’, cho nên có thể là ‘có chuyện’.

      Cả người Vân Đóa nổi da gà. cảm thấy mỗi lần chuyện với Trần Tư Kỳ, đều cần bổ sung giá trị tiết tháo cho mình.

      Ngày 18 tháng 12 là thời gian thi tiếng cấp bốn của các sinh viên đại học cả nước. Đường Nhất Bạch lao tới trường thi vào buổi trưa, ít sinh viên nhân ra , chào hỏi với , còn có người chúc mừng phá được kỷ lục châu Á.

      Trước khi phát bài thi, Đường Nhất Bạch lấy đồ dùng đặt lên mặt bàn. Đồ dùng là do Vân Đóa chọn giúp , bút có ghi vài chữ : Bút cầu phúc miếu Khổng Tử.

      Mỗi lần Đường Nhất Bạch nhìn thấy mấy chữ này đều rất muốn cười.

      Giám thị chính là đại ma đầu nổi tiếng, nghe người mặt tha, chưa bao giờ biết cười, đối với học sinh lạnh lùng như mùa đông, oan hồn rơi tay ông vô số. Đường Nhất Bạch ngồi ở hàng đầu tiên, nghênh đón ánh mắt chính diện của vị đại ma đầu này. Lúc phát bài thi, vị đại ma đầu này đặt bài thi bàn Đường Nhất Bạch, sau đó nhàng với câu: “Đường Nhất Bạch cố gắng lên.”

      Đường Nhất Bạch sợ tới mức làm rơi bút cầu phúc ở miếu Khổng Tử rơi xuống đất.

      Cho dù thời gian cuộc thi dài bao nhiêu các thí sinh đều cảm giác thời gian trôi rất nhanh. Lúc tiếng chuông vang lên Đường Nhất Bạch còn chưa trả lời xong. Nhưng mà sao, dù thế nào trả lời bài dịch, cũng nắm chắc được phần này. Nhưng đề khác cũng đoán mò xong rồi, trong đó bài đọc hiểu trả lời dễ dàng nhất, uổng công khổ luyện trong thời gian rồi.

      Ra khỏi trường thi, Đường Nhất Bạch gọi điện thoại cho Vân Đóa.

      Vân Đóa vừa tiếp điện thoại hỏi: “Đường Nhất Bạch, thi xong rồi sao?”

      Đường Nhất Bạch ra ngoài theo mọi người, thấp giọng đáp: “Ừ.”

      “Thi thế nào rồi?”

      “Cũng được.”

      câu trả lời lập lờ nước đôi, Vân Đóa biết có làm tốt , chỉ : “Nhất định có thể qua.”

      “Ừ, tôi dùng bút cầu phúc ở miếu Khổng tử mà.”

      Cách di động Vân Đóa nghe được tiếng cười thanh nhuận dễ nghe của , biết đùa . Nhưng mà vừa muốn đáp lại đột nhiên Đường Nhất Bạch : “Vân Đóa, nhà hàng ngày mai tôi chọn xong rồi.”

      “A, vậy sao? Lát nữa gửi địa chỉ cho tôi nhé.”

      “Được, nhưng mà...” Đường Nhất Bạch dừng lại chút, biết nên chuyện này thế nào.

      Vân Đóa hỏi: “Làm sao vậy? có thời gian sao?”

      phải, là thế này, chắc là chỉ hai người chúng ta ăn đâu.”

      “Vậy là bao nhiêu người?”

      “... Sáu.”

      Sáu người sao? Quả nhiên Đường Nhất Bạch vẫn bị đồng đội đánh bại rồi? Nhưng mà dù bốn người trong đội cùng cũng chỉ có năm người, còn người nữa là ai?

      Vân Đóa gì, Đường Nhất Bạch cho rằng mất hứng, giải thích: “Xin lỗi, tôi có thể ứng phó với người vô sỉ, nhưng tôi thể đối phó với đám vô sỉ được.”

      Vân Đóa đột nhiên rất đau lòng Đường Nhất Bạch......
      Last edited: 15/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 19: Liên hoan

      Nhà hàng Đường Nhất Bạch chọn là nhà hàng đặc biệt, dùng thực phẩm hữu cơ màu xanh làm điểm bán. Nhà hàng này rằng có hợp tác cùng nông trường, tất cả nguyên liệu nấu ăn thực vật đều sử dụng phân hóa học và thuốc tăng trọng, gà dê bò lợn đều dùng lương thực hữu cơ nuôi lớn, thịt và rau vô cùng an toàn.

      Bởi vì giá thành nguyên liệu nấu ăn rất cao cho nên giá của nhà hàng này cũng rất cao.

      Lúc Vân Đóa đến cửa nhà hàng đúng lúc gặp mấy người Đường Nhất Bạch xuống xe. Bọn họ năm người hai chiếc xe, nguyên đám người cao lớn chui từ trong xe ra. Đường Nhất Bạch thấy Vân Đóa đầu tiên, vẫy vẫy tay với .

      Vân Đóa qua, tò mò hỏi: “Nhiều người vậy sao mượn xe của đội, như thế tiện hơn nhiều.”

      “Khụ” Đường Nhất Bạch có chút xấu hổ: “Chúng tôi đều có bằng lái.”

      ra chân tướng việc là như vậy.

      Vân Đóa nhìn năm người có hai người đeo khẩu trang và kính đen, khuôn mặt che kín. Mặc dù thấy khuôn mặt nhưng từ chiều cao Vân Đóa có thể phán đoán được trong hai người đó là Kỳ Duệ Phong, người còn lại thấp hơn Kỳ Duệ Phong cái đầu, cao gần bằng Minh Thiên Vân Đóa biết là người nào.

      Đường Nhất Bạch giới thiệu với : “Đây là chị Dương, cũng biết rồi đấy.”

      “... Hả?”

      Người nọ vẫy tay với Vân Đóa: “Xin chào, tôi là Hướng Dương Dương.” Bởi vì cách khẩu trang, giọng có chút ấm ách.

      Vân Đóa há to miệng. Vây là hôm nay ăn cơm cùng với hai quán quân Olympic và ba quán quân trong nước sao? Trong nháy mắt có cảm giác đứng đỉnh cao nhất của cuộc sống...

      Kỳ Duệ Phong thấy Vân Đóa ngẩn người dùng giọng điệu kiêu ngạo như trước : “Ăn cơm cùng bọn tôi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, bất mãn cái gì chứ!”

      Bốp! Hướng Dương Dương đánh cái lên đầu Kỳ Duệ Phong: “Cậu đến đây xin cơm đấy, khiêm tốn chút cho tôi!”

      Vân Đóa thấy thế trợn tròn mắt, Hướng Dương Dương đánh đầu Kỳ Duệ Phong? ấy dài dòng đánh phát, hề do dự chút nào, quả khí phách! Đó là Kỳ Duệ Phong đấy!

      Kỳ Duệ Phong xoa đầu, oán giân : “Chị cần phải đánh đầu tôi.”

      “Được, lần sau tôi đánh mông cậu.”

      Kỳ Duệ Phong: “...”

      Vân Đóa dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hướng Dương Dương, làm Hướng Dương Dương cảm thấy hơi xấu hổ, ấy giải thích: “ ra chị chưa hề đánh mông cậu ta.”

      Kỳ Duệ Phong cảm thấy ‘đành đòn’ là chữ thuộc về những đứa trẻ đúng là ảnh hưởng tới hình tượng ‘ minh thần võ’ của . để ý tới hai kia, dẫn đầu bước vào nhà hàng: “ thôi, chết đói rồi!”

      Trong những người này, thấp nhất là Minh Thiên và Hướng Dương Dương cũng cao tới 1m78, Vân Đóa giữa bọn họ, cảm giác như mình vào thế giới của người khổng lồ.

      Kỳ Duệ Phong và Hướng Dương Dương trang bị rất cẩn thận, ràng là lo bị nhận ra, nhân vật của công chúng ấy mà, luôn gặp phải những điều phiền não này. Họ cứ tưởng rằng ăn mặc như vậy ngay cả mẹ ruột cũng nhận ra, có thể vô tư vào, ngờ tới cửa chính nhà hàng họ bị nhận ra.

      A, phải bọn họ, mà là Đường Nhất Bạch.

      mặc sườn xám đón khách nhìn những người vào, lập tức ôm mặt kích động hét lên: “A, Đường Nhất Bạch!”

      Đường Nhất Bạch càng hoảng sợ, nghiêm túc nhìn đó rồi nghi ngờ hỏi: “Tôi có biết sao?”

      biết, tôi là người hâm mộ của .”

      Đường Nhất Bạch có chút ngoài ý muốn, ra có người hâm mộ rồi sao?

      lại nhìn thấy người cao cao bên cạnh Đường Nhất Bạch, ấy lập tức phản ứng kịp: “ là Kỳ ——”

      “Suỵt ——” Đường Nhất Bạch đặt ngón tay lên môi, ý bảo ấy đừng lên tiếng: “Chúng tôi chỉ tới ăn bữa cơm, đừng tiết lộ nha.”

      nhìn vào đôi mắt của , khuôn mặt đỏ lên. ấy ấp úng : “Vâng, vâng, tiết lộ.”

      có chuyện gì, cảm ơn .”

      “Khách, khách khí. Tôi có thể, có thể....”

      Đường Nhất Bạch ra giúp : “Muốn chữ ký sao?”

      “Ừ.”

      “Được, ký ở chỗ nào?”

      chạy tới trước quầy lễ tân lấy bút và ví tiền màu hồng nhạt: “Ký lên ví tiền!”

      Đường Nhất Bạch ký xong trả bút lại cho ấy, sau đó Kỳ Duệ Phong lên trước hỏi: “Có cần tôi ký tên ?”

      ôm ví tiền vẻ mặt hạnh phúc: “ cần!”

      Bóng lưng cao lớn của Kỳ Duệ Phong hơi dừng lại, thoạt nhìn đìu hiu, độc tịch mịch.

      Vân Đóa che miệng cười trộm, Mặc dù Kỳ Duệ Phong đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này. luoonc ho rằng chỉ có từ chối ký tên cho người khác, ngờ lần này lại bị người từ chối.

      Phòng của bọn họ được đặt trước, toàn bộ trong phòng trang trí chủ yếu là đò cổ. Vừa bước vào cửa nhìn thấy tấm bình phong khắc hoa, qua tấm bình phong có thể nhìn thấy bức tường gỗ thô và thảm dệt hoa ám bụi, ở giữa căn phòng đặt bộ bàn ghế dựa, ở góc tường là giá đồ và ngăn tủ lỗi thời, kệ bày vài đồ hàng mỹ nghệ. Màu trần nhà đậm hơn mặt tường chút, đó treo cái đèn chùm có vài gốm sứ , ngọn đèn xuyên qua lớp vỏ mỏng trắng sứ, nhu hòa mà tinh tế, hoa văn hoa sen mặt sứ nhìn vô cùng xinh đẹp.

      Minh Tiên vuốt quai hàm cảm thán: “Chỗ này rất đồ sộ nha, Nhất Bạch đúng là bạn chí cốt!”

      Vân Đóa tới trước cửa sổ, nhìn thấy chỗ đó bày biện cái bình gốm sứ thâm thấp có đường kính hơn nửa mét, trong bình có trồng hoa súng. Những cái lá tròn tròn xanh biếc nổi mặt nước thanh tịnh, vài đóa hoa súng màu trắng thò ra giống như khuôn mặt xấu hổ của thiếu nữ. Vân Đóa cả kinh : “Hóa ra hoa súng này là , khó trách em ngửi thấy mùi hương!”

      Hướng Dương Dương nghe thấy tiếng cũng tới, hai người đứng trước bình hoa súng tấm tắc khen kỳ lạ. Hoa súng là loài hoa yếu ớt, cầu rất cao đối với nhiệt độ nước, làm cho hoa súng nở vào mùa đông là chuyện rất phiền phức. tại nhiệt độ bên ngoài dưới 0 độ, toàn bộ xung quanh đều là mờ mịt, vào trong căn phòng này thấy bình hoa súng nở rộ làm lòng người từ từ dâng lên.

      “Vân Đóa, chị Dương, tới ngồi .” Đường Nhất Bạch mởi hai người.

      giúp các kéo ghế ra, Vân Đóa và Hướng Dương Dương lần lượt ngồi xuống, Hướng Dương Dương ngồi cạnh Kỳ Duệ Phong, Vân Đóa ngồi cạnh Đường Nhất Bạch. Hai quán quân Olympic cởi khẩu trang và kính xuống, Hướng Dương Dương có mái tóc ngắn gọn gàng, mắt to mày rậm, hiên ngang mạnh mẽ.

      Sau khi ngồi xuống, Đường Nhất Bạch với Vân Đóa: “ thích vậy chính mình nuôi bình .”

      Vân Đóa vừa nghe thấy vậy than thở: “Nghèo.”

      “Hoa súng rất quý sao?”

      phải là hoa súng quý, mà là tiền thuê nhà quý. Phòng tôi sống bây giờ rất , còn ở chung với người khác, nếu như có thể trồng súng, có lẽ chỉ có thể nuôi trong bô rồi...”

      Dường như các thanh niên vừa bước chân vào xã hội đều có thời gian đầu túng quẫn, Vân Đóa cũng ngoại lệ. Cho nên mục tiêu của bây giờ là góp tiền để năm sau có thể đổi được phòng ở có điều kiện tốt hơn.

      Đường Nhất Bạch như có gì suy nghĩ nhìn trong chốc lát, sau đó hỏi: “Có cần tôi giúp gì ?”

      cần đâu, sang năm tôi có thể đổi phòng rồi. Mà lại , lần trước tin của tôi được lên trang nhất, nhận được ít tiền thưởng. Nếu như muốn giúp tôi, vậy thêm nhiều lần lên trang nhất là được, ha ha.”

      Đường Nhất Bạch nở nụ cười: “Được, chúng ta cùng cố gắng.”

      Món ăn bọn họ gọi được đưa lên bàn, mấy người trẻ tuổi vừa ăn vừa chuyện. biết có phải do nguyên liệu nấu ăn hay mà hương vị của món ăn cũng rất tốt.

      Trong sáu người, Trịnh Lăng Diệp vẫn luôn trầm mặc ít , nhưng mà làm cho Vân Đóa cảm thấy ngoài ý muốn chính là lần này Minh Thiên cũng nhiều, cậu bé yên tĩnh ngồi, ăn cái gì cũng chậm rãi, bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn. Vân Đóa cảm thấy kỳ quái: “Minh Thiên bị làm sao vậy?”

      Hướng Dương Dương : “Thằng nhóc đau răng!”

      ra là thế, khó trách hôm nay thấy cậu bé ăn kẹo que, đúng là đứa đáng thương. Vân Đóa muốn đưa miếng thịt bò hầm cách thủy ở trước mặt mình cho cậu bé: “Này, ăn thịt , hầm cách thủy nên rất mềm.”

      Đường Nhất Bạch ngăn lại: “Đừng cho nó ăn thịt.”

      “Vì sao?”

      Hướng Dương Dương giải thích đơn giản với . Bởi vì thịt thị trường ngày càng nhiều thịt chứa thuốc tăng trọng, trong thuốc tăng trọng có chứa thuốc kích thích. cách khác, nếu như cẩn thận ăn phải thịt có thuốc tăng trọng, có nguy cơ bị kiểm dương tính với thuốc kích thích. Cho nên đội tuyên quốc gia vẫn luôn đề nghị vận động viên ăn cơm bên gnoaif, nhất là thời điểm có thi đầu, đề nghị này hình thành quy định.

      Vân Đóa càng nghe càng hồ đồ: “Vậy vì sao mọi người có thể ăn?”

      “Chúng tôi là người trưởng thành, cho dù ngẫu nhiên ăn phải thịt có thuốc tawg trọng có thể nhanh chóng đào thải nhưng Minh Thiên còn , thân thể vẫn còn phát triển, ai biết được thằng nhóc này ăn vào có thể lưu lại trong cơ thể hay . Cho nên chúng tôi chưa bao giờ để Minh Thiên ăn những thức ăn từ thịt, lần cũng được, đây là vấn đề nguyên tắc.”

      Vân Đóa lại hỏi: “ phải nguyên liệu nấu ăn trong nhà hàng này đều sạch sao?”

      Kỳ Duệ Phong khinh bỉ liếc nhìn cái: “Người khác cũng tin sao? Đúng là ngốc.”

      Được rồi, lại bị Kỳ Duệ Phong coi thường là ‘đồ ngốc’ cũng coi như là khó có được. Vân Đóa đột nhiên nhớ tới mạng có Kỳ Duệ Phong là ‘bệnh tự kỷ thời kỳ cuối thể trị liệu’. Bây giờ nhìn Kỳ Duệ Phong, càng nhìn càng cảm thấy hình dung này rất đúng, vì vậy che miệng cười trộm.

      Kỳ Duệ Phong hừ tiếng: “ đừng nhìn tôi si mê như vậy.”

      ... Mẹ nó, đây là cái từ gì chứ!

      Hướng Dương Dương đột nhiên nhàm chán đẩy chén nước trái cây trước mặt: “Chúng ta uống rượu chứ?”

      Đôi mắt của bốn cậu con trai sáng lên. Chị cả lên tiếng, đương nhiên bọn họ cung kính bằng tuân mệnh rồi. phục vụ nhanh chóng mang vài chai rượu, mở giúp bọn họ. Trịnh Lăng Diệp nhận lấy bình rượu lần lượt rót cho mọi người. Minh Thiên đổ nước trái cây trong chén , vô cùng chờ mong bưng chén chờ rượu, tính tự giác cực kỳ cao. Nhưng mà bình rượu của Trịnh Lăng Diệp thấy cái chén của cậu ta trực tiếp bỏ qua, đổ cho người khác.

      Minh Thiên: ==

      Hướng Dương Dương : “Mình Thiên, em vẫn còn là vị thành niên, cho phép uống rượu. Phục vụ, cho nó ly sữa nóng.”

      “Vâng.”

      Minh Thiên che miệng ủy khuất : “Em uống sữa.”

      “Ngoan ngoãn, nghe lời, nếu đánh chết em.”

      “...”

      Vân Đóa cuối cùng cũng phát , Hướng Dương Dương chính là bá chủ trong đội bơi lội, ngay cả Kỳ Duệ Phong cũng dám trêu chọc chị, sức chiến đấu này của Minh Thiên trước mặt chị cũng coi như bỏ .

      Trịnh Lăng Diệp rót rượu cho Vân Đóa Vân Đóa lại nhận bình rượu: “Cảm ơn cảm ơn, để tôi tự rót được rồi!”

      Đường Nhất Bạch ngăn lại, lấy bình rượu , đổ vào trong chén chỉ chút xíu: “Nhấp xíu là được, con đừng uống nhiều rượu.”

      Vân Đóa phục, mắt liếc thấy chén của Hướng Dương Dương đầy : “Chị Dương sao?”

      “Chị ấy phải con .”

      ... Được rồi.

      Đổ rượu , Đường Nhất Bạch nhìn , dưới ánh đèn sứ, đôi mắt trong suốt như nước mùa thu. giọng hỏi : “Vừa rồi vì sao lại cười?”

      “Hả?”

      “Vì sao vừa rồi lại nhìn Phong cười?”
      Last edited: 15/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 20

      Đường Nhất Bạch hỏi Vân Đóa vì sao lại cười, Vân Đóa cười ha ha : “ có gì.” để cho nhìn thấy bài post đó đâu, khẩu vị của nhóm sắc nữ kia qua nặng mà.

      Hướng Dương Dương cầm cốc nhàng gõ lên mặt bàn: “Nào, nâng cốc.”

      Mọi người nâng cốc lên, Hướng Dương Dương nhìn thấy trong chén Vân Đóa chỉ có chút rượu : “Vân Đóa, chút này sao đủ, phải đầy.”

      Kỳ Duệ Phong : “Hướng Dương Dương, chị cần lo cho ấy, chị nghĩ rằng người khác cũng có thể uống như chị sao, ấy yếu như vậy.”

      Vân Đóa có chút quẫn, nhìn rất yếu sao? nhìn sang hai bên chút, thể thừa nhận, so với mấy kiện tướng thể thao thể chất của giống như trình độ tốt nghiệp mầm non.

      Hướng Dương Dương trợn mắt trừng Kỳ Duệ Phong: “Gọi tên chị đây? biết lối gọi chị à? lớn gì cả.”

      Hai quán quân Olympic này cùng đến từ tỉnh, ở tỉnh được cùng huấn luyện viên dạy cho nên hai người ra là chị em đồng môn. Sau Olympic quan hệ này được truyền tin ra, Vân Đóa cũng biết điều này. vốn nghĩ rằng Hướng Dương Dương là chị cả luôn dịu dàng chăm sóc cho đàn em, ai ngờ trước mắt lại là hình ảnh khí phách như vậy. Nhưng mà cũng phải , với người tự kỷ như Kỳ Duệ Phong, rất khó để người ta dịu dàng với ...

      Vân Đóa hỏi Hướng Dương Dương: “Chị Dương, lúc chị và Kỳ Duệ Phong ở đội tuyển tỉnh cũng rất quen thuộc sao?”

      Hướng Dương Dương tùy tiện dựa vào ghế, vịn cánh tay lên, Vân Đóa vô cùng muốn cho ấy điếu thuốc, như vậy mới có thể làm nổi bật điệu bộ chị cả của chị ấy dược. Hướng Dương Dương : “Quen thuộc gì chứ, lúc đó cậu ta mới chỉ là đứa , hợp khẩu vị của chị.”

      Kỳ Duệ Phong ghét nhất bị người khác là trẻ con: “Hướng Dương Dương, đủ rồi, chị cũng chỉ lớn hơn tôi tuổi, kiêu ngạo gì chứ!”

      có cách nào, lớn hơn cũng là lớn rồi.” Hướng Dương Dương xong, nghiêng đầu sang hỏi Vân Đóa: “Vân Đóa, năm nay em bao nhiêu tuổi.”

      “Em hai mốt tuổi.”

      “Bằng tuổi tôi?” Đường Nhất Bạch nhìn : “Sinh nhật lúc nào”

      “Ngày 2 tháng 10.”

      “Ừ, vậy tôi lớn hơn rồi, tôi là ngày 5 tháng 9.”

      Vân Đóa xoa cằm: “ là cung xử nữ sao? Phiền toái, thích sạch , bệnh cầu toàn, hà hà, nhìn ra đấy.”

      Kỳ Duệ Phong cười xấu xa: “Cậu ta phải xử nữ, cậu ta là xử nam.”

      Khi xong những lời này, lại nhân được cú đánh mạnh của Hướng Dương Dương: “Đừng những lời này trước mặt con , bọn chị xấu hổ!”

      Kỳ Duệ Phong ôm đầu phàn nàn: “Chị đâu có giống như xấu hổ!”

      Hướng Dương Dương để ý tới Kỳ Duệ Phong mà quay sang hỏi Vân Đóa: “Vân Đóa, hình như em có nghiên cứu về các chòm sao hả? Em có thể nhìn xem chị là chòm sao gì ?”

      Vân Đóa khiêm tốn gật đầu: “Em chỉ biết được ít... Chị có lối suy nghĩ linh hoạt, hơn phân nửa là chòm sao Bảo Bình.”

      Hướng Dương Dương có chút kinh ngạc: “Hả, em đoán đúng rồi. Vậy em đoán xem cậu ta là chòm sao gì?” Chị xong đẩy Kỳ Duệ Phong.

      “Điển hình của chòm sao Sư Tử.”

      “Oa, lại đúng rồi, Trịnh Lăng Diệp sao?”

      “Trầm mặc ít , chòm sao Kim Ngưu.”

      “Lại đúng nữa.” Hướng Dương Dương hưng phấn xoa tay: “Em lợi hại quá!”

      Ngay cả Trịnh Lăng Diệp cũng nhìn và cảm thấy ngoài ý muốn.

      Sau đó, Minh Thiên chỉ chỉ vào mình: “Chị có thể đoán em là chòm sao gì được ?”

      “Sức sống bắn ra bốn phía, chòm sao Bạch Dương.”

      “Lại đúng rồi!” Hướng Dương Dương kích động lắc cánh tay Vân Đóa: “Em rất giỏi! Chị muốn bái em làm thầy!”

      Vẻ mặt Minh Thiên cũng thán phục : “Chị, hãy nhận của em lạy.”

      “Quá khen quá khen.” Vân Đóa cười vô cùng xấu xa: “Chị là phóng viên mà.”

      Kỳ Duệ Phong có chút buồn bực: “Chẳng lẽ phóng viên đều kiêm chức bói toán sao?”

      “Chưa hẳn, nhưng mà phóng viên nhất định có tư liệu về vận động viên.” Cho nên đâu có đoán, hoàn toàn biết ràng mà.

      Hướng Dương Dương tuyệt đối ngờ đáp án lại như vậy, ôm ngực kêu lên: “Chị bị đả thương rồi!”

      Kỳ Duệ Phong cười lạnh: “Chị ngu ngốc mà!” Mỗi lần mắng chửi người khác “Ngu ngốc” hoặc “Đần độn luôn có cảm giác thành tựu.

      Hướng Dương Dương là người hào phóng, hoạt bát nhanh nhẹn, nhanh chóng coi Vân Đóa là “tri kỷ”, hai người để ý mấy cậu trai khuyên can (chủ yếu là ngăn cản Vân Đóa), uống hai ly rượu biểu tượng tình hữu nghị. ra những người ngồi đây ngoại trừ Minh Thiên đều uống ít, khó có khi được thư giãn chút, bọn họ bỏ qua cơ hội này. So ra Vân Đóa là rất kiềm chết.

      Cho nên mọi người đều uống hơi say, nguyên đám đáy mắt đều hơi mờ sương. Chỉ có vẻ mặt của Minh Thiên vẫn bình thường, mặt cậu thay đổi nhìn này nhìn kia, sau đó dùng điện thoại gửi tin tức bạn bè:

      Người khác ăn thịt tôi ăn rau, người khác uống rượu tôi uống sữa.

      lòng chua xót đều ở trong mười bốn chữ này.

      lát sau, cậu nhận được like của Vân Đóa.

      Vân Đóa còn biết ngón tay mình vừa lướt qua tạo thành thương tổn thế nào đối với Minh Thiên. để di động xuống, nghe Hướng Dương Dương tán gẫu, sau đó cảm giác được Đường Nhất Bạch chọc chọc cánh tay .

      quay đầu lại nhìn .

      Đường Nhất Bạch nghiêng người, lqđ tay chống nửa bên mặt, đôi mắt hơi híp lại nhìn Vân Đóa: Vân Đóa nhìn thấy nhiều tư thế oai hùng tinh thần phấn chấn của , đây là lần đầu tiên thấy bộ dạng lười biếng như vậy, trông rất giống con báo sau bữa ăn no. thấy Vân Đóa nhìn lại cười, khóe mắt nheo lại che vẻ say rượu mông lung trong mắt, tràn đầy rực rỡ. cong khóe miệng, nụ cười nhàng như đóa hoa trắng nở rộ trong màn đêm yên tĩnh.

      “Sao thế?” Vân Đóa hỏi . cũng phải lạ lẫm gì nhưng vẫn bị vẻ đẹp của làm lung lay. Sắc đẹp hại người, tội lỗi.

      “Rốt cuộc là cái gì?” nhất quyết tha, có thể là do uống rượu vào nên giọng của càng thêm trầm và dễ nghe.

      Vân Đóa thán phục chấp nhất của , chẳng lẽ điều này do bệnh cầu toàn của cung Xử Nữ sao? đảo mắt, hỏi : “Đường Nhất Bạch, vì sao huấn luyện viên Ngũ luôn lấy di động của ?”

      “Đúng là cách lảng vụng về.” Đường Nhất Bạch cười , nhưng mà vẫn trả lời câu hỏi của .

      Nguyên nhân rất đơn giản, huấn luyện viên sợ họ mê mải mất cả ý chí. Trong đội bơi lội đều là những người trẻ, còn có cả trẻ con, đối mới với những sản phẩm điện tử tự chủ luôn xuống thấp. Cho nên có nhiều huấn luyện viên chọn thu điện thoại lại. Cái gì, hỏi máy vi tính và ipad sao? A, suy nghĩ nhiều quá....

      “Vậy vì sao điện thoại của Kỳ Duệ l.q,đ Phong bị lấy ?” Vân Đóa hỏi.

      “Bởi vì huấn luyện viên khác nhau. Viên sư thái khá tin tưởng Phong.”

      Chú ý của Vân Đóa nhanh chóng bị chuyển sang hướng khác: “Viên... sư thái sao?”

      “Mọi người trong đội đều gọi ấy như vậy.”

      Trong ấn tượng của Vân Đóa, những người được mệnh danh là “sư thái” đều là nhân vật hung ác, huấn luyện viên Viên Nhuận Mai nhìn rất dịu dàng, chuyện ấm áp, sao lại là sư thái được?

      Nhưng mà cũng chắc, Vân Đóa nhanh chóng suy nghĩ thông suốt, ngay từ đầu còn nghĩ rằng Hướng Dương Dương dịu dàng đấy!

      Đột nhiên có chút đồng tình với Kỳ Duệ Phong....

      “Được rồi, tôi trả lời vấn đề của , bây giờ tới lượt . Rốt cuộc có gì cổ quái?” Đường Nhất Bạch .

      Lúc này Hướng Dương Dương cũng tới góp lqđ vui, khoác tay lên bả vai Vân Đóa hỏi: “Hai người gì thế?”

      ra, có chuyện vui mà thể chia sẻ cũng khiến người ta cảm thấy buồn bực, vì vậy Vân Đóa cho Hướng Dương Dương xem bài post kia.

      Hướng Dương Dương thấy vui, vừa xem vừa thuật lại: “A ha ha ha, Nhất Bạch, cậu bị người ta sờ hết.... ha ha ha, Kỳ Duệ Phong, cậu là đứa ngốc!”

      Vẻ mặt Kỳ Duệ Phong khó hiểu: “Đâu có gì liên quan tới tôi!”

      Minh Thiên tò mò duỗi cổ: “Em cũng muốn xem.”

      , con trai thể xem, trẻ con càng được xem!”

      Nghe rất thô bạo...

      Hướng Dương Dương tiếp tục vừa cười vừa : “Nhất Bạch, có người muốn gả cho cậu này!... Oa, có rất nhiều người muốn gả cho cậu, Nhất Bạch à, nhân khí của cậu rất cao đấy, vượt cả Kỳ Duệ Phong rồi!”

      Kỳ Duệ Phong rất phục: “Sao chị biết có ai muốn gả cho tôi?”

      “Có cũng gả cho Nhất Bạch, bởi vì cậu là người có bệnh tự kỷ, bệnh này phải trị, nếu bị lây bệnh sao bây giờ ha ha ha ha!”

      Chị cười vô cùng kiêu ngạo, máu nóng trong người Kỳ Duệ Phong dâng lên, lại thêm có uống chút rượu, vì vậy lấy điện thoại ra đăng trạng thái weibo:

      Có người nào muốn gả cho tôi ?

      Người hâm mộ của vừa thấy những lời này bắt đầu điên rồi, nhắn lại liên tục cho .

      Có!

      Tôi nguyện ý!

      Lấy em lấy em nè!

      Tôi là đàn ông, có thể gả ?

      ....

      Kỳ Duệ Phong rất cao hứng, phách lối đưa di động tới trước mặt Hướng Dương Dương: “Nhìn này, có rất nhiều người muốn gả cho tôi, vào nhìn !”

      “Bỏ bỏ .” Hướng Dương Dương đánh cái đẩy ra, tiếp tục xem bài post đó: “Nhất Bạch, chị biết người hâm mộ của cậu ở đâu ra rồi!”

      Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Em cũng biết rồi.” ngồi thẳng người lên, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Được rồi, chúng ta phải về thôi, ngày mai còn phải tập luyện.”

      được, chơi lát nữa, rượu còn chưa uống xong mà.” Hướng Dương Dương uống nhiều quá, bắt đầu vô lại.

      “Mang về cho huấn luyện viên uống .” Đường Nhất Bạch .

      Mọi người tưởng tượng đến vẻ mặt của huấn luyện viên khi bọn họ đưa cốc rượu lên, mọi người đồng loạt rùng mình. Vì hòa bình thế giới, chúng ta làm như thế được...

      Vì vậy mọi người đều đứng dậy thu dọn đồ đạc, tính tiền rời . Đến cửa nhà hàng, Đường Nhất Bạch đứng ở ven đường thuê xe giúp mọi người, Vân Đóa đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Tư Kỳ.

      Trần Tư Kỳ: “Vân Đóa! Kỳ Duệ Phong đăng trạng thái tìm bạn trăm năm đây!”

      Vân Đóa nghĩ thầm, mình biết mà, mình còn chứng kiến thời khắc kỳ tích đó cơ!

      Đưng nhiên có ý định thừa nhận điều này: “Hả?”

      “Mau lên weibo xem ! Chuyện trong giới thể thao, người đầu tiên có được đừng quên chị em nhá!”

      “Được, mình xem chút.” lqđ. Vân Đóa bình tĩnh giả vờ ngốc.

      Trần Tư Kỳ rất bận, xong tắt điện thoại luôn. Vân Đóa vừa cúp máy nhận được điện thoại của thầy Tôn.

      Thầy Tôn: “Vân Đóa! Kỳ Duệ Phong đăng trạng thái tìm bạn trăm năm đấy!”

      Em biết mà...

      Thầy Tôn: “ có nghe được gì ?”

      .”

      Thầy Tôn: “Bây giờ có thể phỏng vấn Kỳ Duệ Phong ?”

      Vân Đóa nhìn Kỳ Duệ Phong, người này dù uống khá nhiều nhưng vẫn có bộ dạng “Ông đây gánh vác cả bầu trời”. với thầy Tôn: “.”

      Thầy Tôn cũng mong chờ phỏng vấn được Kỳ Duệ Phong, ông ôm chút mong chờ hỏi Vân Đóa: “Có thể phỏng vấn Đường Nhất Bạch sao?”

      Vân Đóa nhìn bóng lưng của Đường Nhất Bạch, người này ngay cả bóng lưng cũng đẹp trai như vậy: “.”

      “Minh thiên sao? Cậu ta cùng đội tuyển tỉnh với Kỳ Duệ Phong.”

      thể.”

      “Trịnh Lăng Diệp sao? Cậu ta chung đội tuyển tỉnh với Đường Nhất Bạch, có lẽ là quan hệ tồi với Kỳ Duệ Phong?”

      thể.”

      Vân Đóa sắp điên rồi, đến nửa phút chín chữ năm chữ là dối! Trong đời chưa từng làm trái đạo đức như thế.

      Thầy Tôn cũng ôm hy vọng quá lớn, vì vậy ông : “Được rồi, tôi biết rồi, nghỉ ngơi , tin tức này do tôi lấy.”

      “Được.”

      Đường Nhất Bạch gọi được hai chiếc xe, để cho bốn người kia trước: “Tôi đưa Vân Đóa về.” .

      Vân Đóa hơi xấu hổ: “ cần đâu, về muộn bị huấn luyện viên mắng đấy.”

      mở cửa xe, khẽ đẩy bờ vai : “ sao, thôi, con về mình buổi tối an toàn.”

      Trong lòng Vân Đóa thấy ấm áp, lên xe.

      Hai người cùng ngồi ở ghế sau, Đường Nhất Bạch đóng cửa xe rồi mở điện thoại lên nghịch. Trong lúc lơ đãng Vân Đóa nhìn lướt qua màn hình của , lập tức chấn kinh: “ ....”

      “Tôi làm sao vậy?” Đường Nhất Bạch rảnh rang dựa người ghế, cúi đầu hỏi.

      “Làm sao có thể tìm được bài này?”

      Giọng của có chút vô sỉ: “Tôi muốn tìm được là có thể tìm được.”

      Vân Đóa có chút xấu hổ. xem quá trình Đường Nhất Bạch bị YY, bây giờ Đường Nhất Bạch lại biết là người xem, cảm giác giống như ở sau lưng người ta nhìn lén đột nhiên bị xách ra ngoài. Khuôn mặt của hơi nóng lên.

      Xe chạy vững vàng, ánh đèn thành phố buổi đem xẹt qua xe, bị cửa sổ xe chắn lại nên có chút tối. Vân Đóa nương ánh sáng nhìn lén Đường Nhất Bạch, phát ánh mắt vô cùng chăm chú, thậm chí có vẻ nghiêm túc như nghiên cứu tác phẩm học thuật.

      Thiệt là, xem bài post giải trí có cần phải như vậy .

      Đường Nhất Bạch đột nhiên nâng mắt, bắt được ánh nhìn lén của .

      Vân Đóa có chút bối rối nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phả Đường Nhất Bạch khẽ cong môi.

      “Vân Đóa.” Đường Nhất Bạch gọi .

      “Hả?” Vân Đóa quay đầu lại nhìn .

      Đường Nhất Bạch nhìn , cười như cười: “Nhiều lưu manh như vậy, người nào là thế?”

      “Wey wey wey, tôi có!”

      “Vậy tại sao lại đỏ mặt?”

      toạc ra mặt Vân Đóa càng đỏ hơn, xoay mặt : “Tóm lại là có!”

      Đường Nhất Bạch thấp giọng cười, tiếng cười trầm thấp dịu dàng, như bài hát nhàng vang lên trong đêm tối. Trong tiếng cười của , khuôn mặt Vân Đóa đỏ như tôm hùm chua cay.

      là, sao lại ngốc như vậy chứ, nghĩ thầm, Vân Đóa sai, trêu chọc đúng là rất thú vị...
      Last edited: 15/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 21

      Lúc Kỳ Duệ Phong và bọn họ về ký túc xá kề vai sát cánh cùng nhau, còn rất vui vẻ lẩm nhẩm hát. Sau đó, nhìn thấy huấn luyện viên của , Viên Nhuận Mai đứng dựa ở ngoài cửa ký túc xá.

      mặt bà, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

      Trong nháy mắt đó, Kỳ Duệ Phong cảm giác được cơn gió lạnh phả vào mặt, và nó cũng giúp tỉnh rượu ít.

      Minh Thiên và Trịnh Lăng Diệp biết xem thời thế, nhanh chóng chạy mất.

      Viên Nhuận Mai cười híp mắt nhìn Kỳ Duệ Phong: “Muốn kết hôn rồi hả?”

      “Khụ.”

      “Cậu thấy tôi như thế nào?”

      Kỳ Duệ Phong cảm thấy cả người đều bốc lên khí lạnh, hoàn toàn tỉnh rượu. cúi đầu giọng : “Bà chủ Viên, em sai rồi.”

      “Sai ở chỗ nào?”

      “Em nên đăng trạng thái đó, bây giờ em xóa .” Kỳ Duệ Phong xong, vươn tay vào túi áo lấy điện thoại ra.

      Viên Nhuận Mai hừ lạnh: “Bây giờ xóa được tích gì?”

      “Hả, vậy em phải làm sao bây giờ?”

      Viên Nhuận Mai đáp hỏi lại: “Ngoại trừ nên đăng trạng thái, cậu còn phạm phải điều gì nên làm nữa?”

      nên, dạ, uống rượu sao?” Về điều này Kỳ Duệ Phong dám chắc chắn, bởi vì trong đội cũng cấm thể uống rượu.

      “Vậy cậu định đứng như vậy chuyện với tôi sao?”

      Kỳ Duệ Phong nghe như thế, lập tức quỳ rạp mặt đất, nhanh chóng bày bộ dạng chuẩn bị hít đất, phản ứng vô cùng nhanh.

      Lúc này. Ngũ Dũng tới, dựa tường bên hàng hiên khác, cười với Viên Nhuận Mai: “Viên sư thái, lại bắt nạt đứa à?”

      “Thổ phỉ Ngũ, có chuyện của ông ở đây.”

      “Tôi biết mà, tôi chỉ nhìn thôi.” Ngũ Dũng nhìn có vẻ hả hê, chính ông cũng biết chuyện này hiền hậu nhưng ông nhịn được.

      Viên Nhuận Mai lộ vẻ vui, bà cúi đầu với Kỳ Duệ Phong: “Trở về viết bản kiểm điểm, thể ít hơn 800 chữ, cầu câu lưu loát, cảm tình chân thành tha thiết, tổng kết hành vi ba tháng gần nhất của cậu. Ngày mai phải giao cho tôi.”

      Oạch! Kỳ Duệ Phong té ngã mặt đất. Sắc mặt trắng bệch, “Sư thái, đừng thế mà!”

      Kỳ Duệ Phong sợ nhất phải viết kiểm điểm. vui , trình độ viết văn của chỉ dừng lại ở tiểu học năm thứ ba, bắt ghi 800 từ kiểm điểm, còn khổ hơn là bơi mười nghìn mét.

      Viên Nhuận Mai hề bị lung lay: “ cho phép Đường Nhất Bạch viết giúp cậu.” Bà xong nghênh ngang rời .

      Kỳ Duệ Phong bò dậy, hô với bóng lưng của Viên Nhuân Mai: “Sư thái, nếu như em viết xong làm sao bây giờ?”

      “Vậy đừng tập luyện nữa, khi nào viết xong tập.”

      Ngũ Dũng đứng ở bên, lắc đầu cảm thán: “Quá độc ác!”

      Đối với vận động viên cấp cao tính chủ động tập luyện vô cùng mạnh, cho Kỳ Duệ Phong tập luyện người sốt ruột nhất chính là bản thân cậu ta. Cho nên Kỳ Duệ Phong chỉ có thể ngoan ngoãn viết kiểm điểm, quá trình này chắc chắn rất đau khổ... Ngũ Dũng đành lòng nghĩ lại. Thẳng thắn mà , ông và Kỳ Duệ Phong hề có thù hận gì, ông còn rất thích thằng bé này. Ông chỉ nhìn Viên Nhuận Mai vừa mắt mà thôi.

      Viên Nhuân Mai rồi, Ngũ Dũng hỏi Kỳ Duệ Phong: “Đường Nhất Bạch đâu?”

      Kỳ Duệ Phong ỉu xìu : “Cậu ta đưa Vân Đóa về rồi.”

      “Đưa... cái gì?”

      “Vân Đóa, Vân Đóa là người.”

      “Tên này, ba mẹ đặt tùy ý quá.” Ngũ Dũng phun ra câu, rồi lại hỏi: “Là sao?”

      “Vâng.”

      “Haiz, con trai lớn dùng được.” Ngũ Dũng lắc đầu cảm thán, chắp tay sau lưng rời .

      Hôm sau, dòng trạng thái tìm bạn trăm năm của Kỳ Duệ Phong quả nhiên lên đầu đề của các tạp chí thể dục. Phía tổng cục thể thao trả lời lại: điện thoại của Kỳ Duệ Phong rơi ở căn tin, bị cậu chàng xào rau nhặt được, cậu chàng xào rau vừa mới chia tay cùng em bưng cơm cho nên tâm tình hậm hực, cậu ta dùng điện thoại của Kỳ Duệ Phong đăng dòng trạng thái đó lên, mượn điều này để thỏa mãn lòng hư vinh của mình.

      Những người mạng đều tỏ vẻ: Chủ nhân của điện thoại bị bệnh tự kỷ còn chưa tình, vì sao cậu trai xào ra cũng như vậy? Chẳng lẽn nguyên nhân là do điện thoại di động này, ai dùng cũng bị như thế sao? Kỳ Duệ Phong, nên mau chóng đổi điện thoại đó ! Đây là hi vọng duy nhất để chiến thắng được căn bệnh đó!

      Kỳ Duệ Phong nhìn thấy những lời chúc phúc tha thiết của những người mạng. buồn bực ngồi trong phòng viết kiểm điểm. Đường Nhất Bạch ăn xong cơm trưa trở lại ký túc xá, trong tay cầm tờ báo Sport Weekly.

      Đường Nhất Bạch đọc xong “Thực hư câu chuyện Kỳ Duệ Phong tìm bạn trăm năm”, cảm thán câu: “Đây là câu chuyện mà Viên sư thái bịa ra sao? Nhất định thể để cho người như vậy bước vào giới văn học.”

      biết.” Tâm tình Kỳ Duệ Phong được tốt.

      Đường Nhất Bạch nhìn báo lát nhận được điện thoại.

      Kỳ Duệ Phong nghe thấy Đường Nhất Bạch : “Gần đây con có thời gian mà, cuộc thi mùa đông vừa qua bao lâu, tháng nữa chính là tới cuộc thi mùa xuân rồi, qua tết tâm lịch là giải quán quân, sau đó còn chuẩn bị thi đấu Á Vận hội nữa... phải con cố ý, mẹ phải tin tưởng con, khắp thiên hạ con mẹ nhất mà... Đừng như vậy, con mẹ như vậy, sao mẹ lại nhẫn tâm...”

      Đường Nhất Bạch trò chuyện trong chốc lát, cúp điện thoại rồi thở dài hơi. Kỳ Duệ Phong để bút xuống, vẻ mặt cổ quái nhìn hỏi: “Cậu và Vân Đóa phát triển tới bước này rồi hả?”

      (Trong tiếng Trung chỉ có wo và ni, ta và ngươi, Kỳ Duệ Phong chỉ nghe được ta và ngươi, hiểu nhầm người gọi điện là Vân Đóa)

      bậy bạ gì vậy.” Đường Nhất Bạch dở khóc dở cười, quơ quơ điện thoại: “Là mẹ em gọi.”

      “À, dì muốn thu thập cậu rồi hả?”

      Đường Nhất Bạch có chút bất đắc dĩ: “Mẹ em nếu em về nhà cho em ngủ ở ổ chó.”

      Kỳ Duệ Phong vui vẻ : “Vậy cậu dừng về nhà, muốn nhìn thấy cậu ngủ ổ chó.”

      ra nhà của Đường Nhất Bạch ở thành phố này, cũng nhất thiết phải ở lại trụ sở huấn luyện. Nhưng mà nhà cách trụ sở huấn luyện quá xa, thời gian của Vân Đóa luôn quý giá, mỗi ngày lãng phí hai đến ba giờ đường, nghĩ thôi là thấy đau lòng rồi, cho nên bình thường luôn ở lại ký túc xá, thỉnh thoảng mới về nhà. Từ ngày thi đấu tới này liên tiếp có những trân đấu, số lần về nhà ngày càng ít...

      Cho nên, mẹ của nổi giận.

      Hơn nữa mẹ trong thời kỳ mãn kinh, tâm tình ổn định, dễ nổi giận, cho nên cơn giận của bà bây giờ chính là ở cấp bậc max.

      Nghĩ đến là thấy đau đầu.

      Vân Đóa cũng rất đau đầu. Học trò của —— Lâm Tử, từ khi nhận chức đến bây giờ, qua được bản thảo nào. Điều này khiến cho Lão đại như làm sao chịu nổi! Hôm nay lại bị chủ nhiệm Lưu nhìn khinh bỉ. cũng cảm thấy kỳ quái, lúc Vân Đóa có biểu tốt, chủ nhiệm Lưu cũng chưa bao giờ khen , vừa nắm được nhược điểm ông ấy liền dùng kính viễn vọng nhìn . Hơn nữa chủ nhiệm Lưu vốn thích Lâm Tử, bây giờ tổ hợp hai người và Lâm Tử, ở trong mắt chủ nhiệm Lưu chính là tổ hợp “Chán ghét, nhanh chóng khai tử”.

      Vân Đóa cũng thử dạy Lâm Tử theo hướng bình thường, kết quả Lâm Tử nuôi dưỡng quan niệm đáng sợ “Có Lão đại ở đây ta sợ gì”, vô cùng có chí tiến thủ mà ỷ lại Vân Đóa. Bản thảo đều là Vân Đóa viết, ta ngẫu nhiên nghĩ tiêu đề cũng là rắm chó kêu, tràn đầy não động. Có đôi khi ta chụp hình, ý nghĩa duy nhất của những bức hình này là dùng kỹ thuật chụp ảnh vặn vẹo chứng mình giới tính của mình.

      Tóm lại, dùng cầu chức nghiệp đối với phòng viên nhìn người này cái gì cũng hỏng.

      hối hân lúc trước vì vài bữa cơm mà giúp người này... Mặc dù cần xen vào, nhưng khi nhìn thấy ta vào nghề như vậy, Vân Đóa rất hổ thẹn rất hổ thẹn...

      Cuối cùng, Vân Đóa xuất đòn sát thủ: “Cho thêm cơ hội cuối cùng, nếu như cuộc thi mùa xuân thể gửi bản thảo , tôi xin chủ nhiệm Lưu chuyển sang tổ khác.”

      đâu với chủ nhiệm Lưu cũng sao cả, đối với Lâm Tử mà lại là mấu chốt. ta chỉ muốn ở bên cạnh Vân Đóa, có thể phỏng vấn được đội bơi lội.

      Lâm Tử bình tĩnh trả lời: “Chủ nhiệm Lưu chia rẽ chúng ta, hai chúng ta là hai người ông ấy ghét nhất tòa soạn báo.”

      Mẹ nó, những lời này đừng có dùng giọng điệu tự hào ra có được hả!

      Vân Đóa vô lực: “Dù sao tôi cũng có biện pháp đối phó , cùng lắm tôi tố cáo với tòa soạn, đuổi ra ngoài, hừ hừ.”

      Lâm Tử có chút do dự: “Đừng thế, nhìn em tôi mà giữ tôi ở lại, em tôi rất thích bơi lội.”

      “Đủ rồi, cả ngày đều em , nhưng mà cho tới giờ tôi vẫn chưa thấy em lần nào!”

      Lâm Tử há to miệng, vẻ mặt có chút ảm đạm, ta thấp giọng thở dài: “Tôi có em mà.”

      Vân Đóa giật mình, nhìn vẻ mặt mất mát của ta, Vân Đóa cảm giác như mình sai: “Đúng, đúng, xin lỗi.”

      có chuyện gì.” ta lắc đầu: “Tôi cố gắng gửi bản thảo.”

      Vân Đóa nhìn vẻ mặt tiêu điều lạnh lẽo của ta, đột nhiên mềm lòng: “Nếu như... làm được, cũng quên .”

      “Được.”

      ta đáp gọn gàng nhanh chóng như vậy, làm cho Vân Đóa cảm giác như mình trúng kế...
      Last edited: 15/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 22

      Ngày 20 tháng 1, cả nước cử hành thi đấu bơi lội mùa xuân tại thành phố C, bây giờ là là tháng chạp lịch, thành phố C ở phía Đông Bắc, ngoài trời hai mươi mấy độ, cho nên dù trận đấu này có tên là “Thi đấu bơi lội mùa xuân” nhưng thực tế có chút xíu quan hệ nào với mùa xuân cả. Vân Đóa chuẩn bị đầy đủ nhưng ở bên ngoài cũng suýt đông lạnh. Trời lạnh thế này mà phải bơi, nghĩ lại cũng thấy đáng sợ. Mặc dù nước trong bể bơi nhất định có tăng nhiệt độ, nhưng vẫn có áp lực tâm lý...

      Vân Đóa suy nghĩ của mình cho Lâm Tử, đổi lại nhận được khinh bỉ của Lâm Tử: “Đừng giống như biết bơi vậy.”

      Vân Đóa cảm thấy, người này càng ngày càng cần đánh đòn rồi.

      Cuộc thi bơi lội mùa xuân diễn ra trong bốn ngày liên tiếp, so với trận đấu cả nước ít hơn gần nửa, trận đấu sắp xếp khá dày đặc, có thể thấy được người tổ chức coi trọng nó lắm. Trong lần tranh tài này, các tuyển thủ có tiếng vẫn lựa chọn rèn luyện hạng mục phụ, Hướng Dương Dương và Kỳ Duệ Phong cũng như thế. Lần này Kỳ Duệ Phong vẫn báo danh hạng mục 100 mét tự do, với người bình thường nhìn vào, điều này giống như đáng muốn vượt qua Đường Nhất Bạch. Là người chuyên nghiệp, Vân Đóa biết Kỳ Duệ Phong lựa chọn như vậy phải do tùy hứng, nhưng mà rất nhiều người nghĩ như vậy.

      Giống như Trần Tư Kỳ, ấy hét lên trong điện thoại: “Đường Nhất Bạch mới đích thực là người Kỳ Duệ Phong !”

      Vân Đóa cảm thấy rất buồn cười: “Đường Nhất Bạch phải chồng cậu sao?”

      , mình nhận tình hình rồi, bây giờ mình theo đảng Bạch Duệ.”

      Vân Đóa tò mò hỏi: “Đảng Bạch Duệ là cái gì?”

      “Là nhóm theo couple Đường Nhất Bạch và Kỳ Duệ Phong, ha ha ha ha....”

      ấy cười vô cùng dâm đãng, Vân Đóa nhịn được nổi cả da gà. Bây giờ làm người của công chúng rất vất cả, biết bị người ghép couple lúc nào.

      Hai hạng mục cá nhân của Đường Nhất Bạch đều thi đấu ngày đầu tiên, theo thứ tự là 50 mét và 100 mét. Thành tích 100 mét của là 48 giây 13, so với thành kích 48 giây 04 lần trước kém hơn chút. Có người bắt đầu lo lắng thành tích mùa đông của phát huy vượt xa lúc bình thường, sau này muốn bơi vào 48 giây cũng khó khăn.

      Nhưng khí lo lắng này duy trì bao lâu, bởi vì trong trận chung kết 50 mét tự do, Đường Nhất Bạch bơi được thành tích cá nhân tốt nhất là 21 giây 90, đồng thời cũng vượt qua kỷ lục châu Á của tuyển thủ Nhật Bản.

      Đúng là tuyển thủ kỳ lạ, biểu ở hạng mục chủ bình thường nhưng hạng mục phụ lại ghi kỷ lục châu Á.

      ra cái này cũng có gì kỳ lạ. Trận đấu cự ly ngắn, tính ổn định rất cao, cho dù xảy ra điều gì cũng cần quá mức ngoài ý muốn. Đây cũng là sức hấp dẫn của hạng mục này, bởi vì chỉ kém vài chục giây thậm chí mười tích tắc, ai cũng có thể là quán quân, đây mới là điều khẩn trương nhất. Nếu như hạng mục 1500 mét của Kỳ Duệ Phong, bơi đoạn đường ưu thế ràng, ai là người đứng đầu đều có thể nhìn gia, cố gắng để trợ uy cho người khác cũng vô dụng, rất lúng túng.

      Lúc Đường Nhất Bạch nhận phỏng vấn, các phóng viên hỏi vài vấn đề theo quy tắc xong bắt đầu hỏi những vấn đề bát quái: “Đường Nhất Bạch, mạng có người là vân động viên đẹp trai nhất trong lịch sử, nghe được như vậy có cảm giác gì?”

      Đường Nhất Bạch sốt ruột trả lời mà chuyển mắt nhìn Vân Đóa đứng trước mắt, hơi mím môi, bộ dạng như muốn cười.

      Vân Đóa biết cố ý vì vậy tức giận trừng mắt lại.

      Rốt cuộc Đường Nhất Bạch vẫn nở nụ cười, cười vô cùng sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề. với phóng viên kia: “Tôi nhìn đẹp trai cũng đâu có gì, tôi cũng thể dùng khuôn mặt để bơi lội mà, đúng ?”

      Lâm Tử đứng bên cạnh Vân Đóa giọng ra: “ ra cũng chắc. Khuôn mặt chút lực cản của nước hơn, trong điều kiện ngang nhau có thể bơi nhanh hơn người có khuôn mặt lớn.”

      Giải thích như vậy được sao? Người có khuôn mặt lớn rất vô tội!... Vân Đóa lau mồ hôi, may mà những lời này chỉ nghe được, nếu bọn họ bị vây xem tập thể rồi.

      Phóng viên kia nghe thấy Đường Nhất Bạch như thế hỏi: “Nhưng thể thừa nhân, đẹp trai có thể khiến người khác thích hơn chút, như vậy người hâm mộ của cũng nhiều hơn chút.”

      Đường Nhất Bạch hỏi ngược lại: “Có nhiều người hâm mộ hơn tôi có thể bơi nhanh hơn được sao?”

      “Hả...” Phóng viên bị hỏi khó rồi. ta có chút kinh ngạc, bình thường người biết có rất nhiều người thích mình phải cảm thấy rất vui chứ? Ít nhất nên vài lời cảm ơn với người hâm mộ... Cậu thanh niên này mới 21 tuổi sao lại có biểu bình tĩnh như thế? Là giả hay là vậy?

      Tâm lý của phóng viên chuyên nghiệp rất mạnh, cho nên ta chỉ sửng sốt trong chốc lát liền hồi hồn, hỏi Đường Nhất Bạch: “Cho nên nghĩ người hâm mộ cần thích sao?”

      Vấn đề này hơi xảo quyệt, nếu Đường Nhất Bạch trả lời “Đúng” là cách xa ngàn dặm, hợp lý hợp tình, chừng còn bị mắng, nếu như trả lời “ tự đánh miệng mình.

      Đường Nhất Bạch cười : “Người hâm mộ có thích tôi hay là quyền tự do của bọn họ, tôi có quyền lợi cho phép hoặc ngăn cản. Nhưng mà tôi muốn với những người hâm mộ là, nếu quả thihcs tôi nên rèn luyện thân thể nhiều hơn, bơi lội là môn thể thao rèn luyện rất tốt.”

      xong những lời này ít người thầm khen ngợi . Vận động viên là quần thể, bởi vì gần như dùng tất cả sức lực để tập luyện cho nên phương diện khác thiếu hụt khá nhiều, vì vậy tâm tư của bọn họ rất đơn thuần, thậm chí còn có chút ngây thơ. Mọi người ở lâu trong giới thể thao, gặp nhiều vận động viên thẳng, người có tài ăn như Đường Nhất Bạch rất tốt, biết đắn đo đúng mực bọn họ thấy nhiều. Hiếm có chính là dù tài ăn của nhưng cũng hoàn toàn trơn tru mà vẫn chân thành, có sao vậy.

      Vân Đóa nhịn được giơ ngón tay cái lên trước ngực, điều này bị Đường Nhất Bạch nhìn thấy, hơi nhếch mày với Vân Đóa.

      Lâm Tử giọng với Vân Đóa: “Có phải trở thành người hâm mộ của Đường Nhất Bạch rồi ?”

      Vân Đóa liếc nhìn ta cái: “Ai cần lo.”

      Sau khi phỏng vấn chấm dứt, Đường Nhất Bạch gọi Vân Đóa lại.

      Bây giờ, nhờ phúc của Đường Nhất Bạch, lqđ những phóng viên thường xuyên theo đội bơi lội đều biết đến phóng viên nữ tên Vân Đóa này.

      Cùng với việc, trước Đường Nhất Bạch được đoạt vấn đề hỏi của Vân Đóa này...

      Vân Đóa nghiêng đầu nhìn Đường Nhất Bạch: “Chuyện gì thế?”

      Đường Nhất Bạch đưa ấm vé và : “Đây là vé vào cửa của sân trượt tuyết, người bạn cho tôi nhưng tôi có thời gian, cầm lấy mà .”

      Vân Đóa tin tưởng có thời gian , vì vậy nhận lấy, cười : “Cảm ơn .”

      Đường Nhất Bạch cười cười nhìn : “Khách khí gì chứ.”

      Lâm Tử biết nhìn thời thế mà chen miệng vào: “Vì sao chỉ đưa tờ? Đưa vé vào cưa phải đều đưa hai tờ sao, đúng là có thành ý.”

      Vân Đóa cắn răng : “ câm miệng cho tôi.”

      Đường Nhất Bạch cũng tức giận, chỉ thu nụ cười lại và nhìn Lâm Tử: “Nếu như là bạn trai ấy, tôi đưa cho hai người hai tấm.”

      “Ha ha ha.” Vân Đóa nở nụ cười: “Đừng đùa, kiếp trước tôi phải hủy diệt cả hệ ngân hà kiếp này tôi mới gặp phải báo ứng như vậy...”

      Đường Nhất Bạch mỉm cười.

      Sau ngày phỏng vấn, Vân Đóa cũng rất mệt mỏi. và Lâm Tử rời khỏi hồ bơi về khách sạn, Vân Đóa vừa vừa phàn nàn với Lâm Tử: “Những vấn đề nghiêm chỉnh được cái nào, lúc tranh luận đúng là giỏi nhỉ!”

      Lâm Tử giúp xách đồ, điều chỉnh tiến độ tới bên người : “Đừng nóng giận, tôi mời ăn cơm.”

      “Chiêu này hết hạn rồi! có thể có chút gì mới lạ ?”

      “Tôi mời tắm rửa.”

      “Cút....”

      Lâm Tử đột nhiên : “Vân Đóa, tôi ——”

      “Gọi lão đại!”

      Lâm Tử cố gắng hết sức mấp máy miệng, mỗi lần gọi là “Lão đại” ta đều cảm thấy ngượng... ta : “Lão đại, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên mau chóng nhận bài phỏng vấn Đường Nhất Bạch độc nhất vô nhị, nên để bị người khác đoạt mất.”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì Đường Nhất Bạch có chiều hướng phát triển, là cái đích mà mọi người hướng tới.”

      Vân Đóa có chút kỳ quái: “Mặc dù trong giới mọi người đều đoán vậy, nhưng mà ai dám thế, hơn nữa Đường Nhất Bạch mới thi đấu mấy lần mà dám khẳng định như vậy sao?”

      Lâm Tử xoa xoa huyệt thái dương của mình, có chút kiêu ngạo liếc mắt nhìn Vân Đóa, đó là ánh mắt khinh bỉ mà học sinh khối tự nhiên đối với khối văn. ta : “Mẹ nó, phân tích chứ sao. Đầu tiên, hạng mục của Đường Nhất Bạch có tính đặc thù. Trận đấu cự ly ngắn gần như là hạng mục là người châu Á đều kém, hễ xuất hi vọng có thể đáu với người châu Mĩ đều được chú ý. Đường Nhất Bạch bơi 100 mét tự do trong nước chỉ là trận đấu bé mà lấy được thành tích 48 giây 04, sau này trong những trận đấu quan trọng hy vọng có thể vào được 48 giây là rất lớn. Chỉ cần tiến vào 48 giây cậu ta có thể lấy được huy chương của Thế Cẩm hoặc Thế vân hội Olympic rồi. Vì khả năng này, quốc gia nhất định bồi dưỡng cậu ta tốt. Thứ hai, là nhu cầu kiểu mẫu mới. Chúng ta nhìn xem những siêu sao thể thao có thể phân cao thấp với người Âu Mĩ. Diêu Minh Minh chơi bóng rổ nghỉ thi đấu, Lý Na Na đánh tennis cũng nghỉ thi đấu, Lưu Tường Tường chạy vượt rào 110 mét cũng nghỉ thi đấu. Kỳ Duệ Phong vốn cũng có thể miễn cưỡng trở thành người mới nhưng tiếc là phong cách của cậu ta lại dưới tiêu chuẩn, nếu người như vậy trở thành thần tượng thanh thiếu nhiên lãnh đạo đất nước này thể ngủ ngon được. Mà Đường Nhất Bạch khác, Đường Nhất Bạch rất xảo trá ——”

      chờ chút.” Vân Đóa cắt đứt lời: “ dùng từ hình dung gì đấy.”

      “Tóm lại ý đại khái là, bởi vì cầu tấm gương mới, quốc gia và nhân dân đều ký thác kỳ vọng vào Đường Nhất Bạch. Cho nên Đường Nhất Bạch ngày càng đạt được nhiều chú ý. Chúng ta nên nhân lúc độ chú ý của cậu ta cao, dụ dỗ cậu ta tới ——”

      “Dừng dừng dừng.” Vân Đóa lại cắt đứt l.q.đ lời ta lần nữa: “Tôi rất tò mò, thi đại học được bao nhiêu điểm? Ý tôi là viết văn ngữ văn.”

      Khuôn mặt Lâm Tử hơi méo chút, ta muốn trả lời vấn đề lúng túng này nên tiếp tục : “Thứ ba, Đường Nhất Bạch là tiểu bạch kiểm, người như vậy rất thích hợp làm thần tượng của toàn dân.”

      “Ha!” Vân Đóa nhịn được cười, chỉ vào Lâm Tử: “Mặt của còn trắng như thế, biết xấu hổ mà người khác là tiểu bạch kiểm sao?”

      Vẻ mặt Lâm Tử thay đổi nhìn .

      Vân Đóa xoa cằm gật đầu: “Mặc dù lời thuyết minh của có chút biết điều nhưng cũng có đạo lý. Tôi rốt cục phát phải là làm gì cũng hỏng rồi.”

      “Trong phương diện dự đoán ai có thể địch được đây.”

      Vân Đóa trở về với chủ nhiệm Lưu những lời Lâm Tử . Chủ nhiệm Lưu cần suy tính chút, trong giới truyền thông thịnh hành dự đoán, bọn họ đều là chờ kết quả.

      Chuyện này muốn kết quả cũng phải đợi sau giải quán quân.

      Mà quan trọng nhất trước mắt, chính là về nhà nghỉ lễ mừng năm mới!

      Nhà Vân Đóa ở thành phố N, là nơi xa xôi mất 2 tiếng. tới nhà thả rúi hành lý, nhìn thấy mẹ giang hai cánh tay và : “Mẹ, con rất nhớ mẹ!”

      Mẹ nhìn cái: “Rốt cục về, hai giờ nữa xem mắt.”

      Vân Đóa: ==

      rất muốn làm giám định DNA!

      Sau khi xem mắt trở về mới có thể cảm thụ ấm áp từ ba mẹ, nhưng mà lúc tối rốt cuộc cũng ấm áp nổi nữa rồi.

      Nhiệt độ ở thành phố phương Nam tính là thấp, nhưng độ ẩm hề thấp, ở đây còn có hệ thống sưởi hơi, buổi tối mà ngủ vô cùng lạnh. Còn bằng ngủ ở trong ổ chó, ở đó còn có thân thể ấm áp!

      Vân Đóa ở trong chăn run rẩy trong chốc lát, rốt cục rưng rưng thò đầu ra, cầm di động run cầm cập viết trạng thái:

      Vừa về tới thành phố N cả người đều run l.q\đ rẩy lập cập rồi! QAQ

      Có rất nhiều người nhanh chóng ấn nút thích cho , cho nên đây là tiếng của rất nhiều người sao?

      Nhưng mà kinh ngạc hơn chính là đột nhiên có tin nhắn tới.

      Lãng lý Nhất Bạch Điều: Tôi cũng ở thành phố N.

      Vân Đóa: !!!

      hỏi Đường Nhất Bạch: Làm sao lại ở thành phố N vậy? Tôi nghe là bên này có trận đấu gì đấy.

      Đường Nhất Bạch: Ngốc, đêm ba mươi còn thi đấu cái gì nữa?

      Vân Đóa: Cũng đúng. Vậy vì sao lại ở đây?

      Đường Nhất Bạch: Nhà tôi ở đây.

      Vân Đóa: ????? Nhà phải ở thành phố B hả?

      Đường Nhất Bạch: Hồi tôi học tiểu học mẹ bị điều động công khác mới tới thành phố B, trước đó tôi vẫn luôn ở thành phố N.

      Vân Đóa: Ha, vậy chúng ta là đồng hương đấy!

      Đường Nhất Bạch: Giờ mới biết sao. ==

      Vân Đóa: ở thành phố N mấy ngày vậy?

      Đường Nhất Bạch: Ba ngày, mùng lq/đ ba tôi phải về trụ sở để huấn luyện.

      Vân Đóa: Buồn nhỉ! Tôi còn định đưa chơi!

      Đường Nhất Bạch: Được, đưa tôi chơi ở đâu?

      Vân Đóa có chút quýnh, chỉ khách khí chút tôi, còn nghiêm túc như vậy. chỉ trả lời: có rảnh ?

      Đường Nhất Bạch: Mùng nhưng mùng hai có.

      Vân Đóa: Tiếc quá, mùng hai tôi rảnh. Phải coi mắt....

      Đường Nhất Bạch: Xem mắt vào buổi sáng? Hay buổi chiều? Hay buổi tối?

      Vân Đóa: Đều phải ==

      Đường Nhất Bạch: tin.

      Vân Đóa: !

      Đường Nhất Bạch: vội vã muốn gả ra ngoài như vậy sao?

      Vân Đóa: phải tôi mà là mẹ tôi! Mẹ tôi cần tôi nữa! QAQ

      Đường Nhất Bạch suýt nữa trả lời : “Vậy tới nhà tôi”, nhưng nghĩ nghĩ cảm thấy lời này với con có chút kỳ cục, vì vậy nhanh chóng xóa hết .

      Vân Đóa cứ thế triển khai việc xem mắt oanh oanh liệt liệt. Thẳng thắn mà xem mắt là hoạt động hữu ích để nâng cao khai thác rèn luyện sức chịu đựng của ánh mắt. vừa xem mắt vừa ghi chú lại gửi lên weibo giới hạn bạn bè, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cảm giác mình sắp thành cao thủ đoản văn. Cùng lúc đó cũng thu được rất nhiều độc giả trung thành kiêm nhóm người hay ‘like’, ví như Hướng Dương Dương, ví như Kỳ Duệ Phong hay là Minh Thiên... Những người trong đội bơi lội đều thích bát quái vậy sao?

      lần, Vân Đóa gửi đoan như thế này:

      Tối hôm nay gặp “phú nhị đại”, cao như chị Dương Dương, nhìn cũng tệ lắm. ta luôn với tôi, bởi vì ta đẹp trai cho nên có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, tôi liền đưa bức ảnh tôi chụp chung với chàng đẹp trai cho ta xem. Sau đó, để ý tới tôi nữa.... [đập bàn cười]

      Phía dưới có nhiều người nhắn lại rất sôi động.

      Hướng Dương Dương: Tò mò xem chàng đẹp trai là ai.

      Kỳ Duệ Phong: Là tôi.

      Minh Thiên: Là em.

      Trịnh Lăng Diệp: Là em.

      Đường Nhất Bạch: A
      Last edited: 15/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :