1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường hoàn mỹ - Cố Phán Nhi An Nhiên (Hoàn - Đã có eBook )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 60: Tiếp cận.

      Editor: Mây


      Lần đầu đến Vĩnh Thọ cung Lục Nhạc Dao chỉ nhìn sơ qua, lần ấy nàng chỉ lo nhìn Thích ca ca của nàng. Lần này nàng quan sát rất nghiêm túc, cẩn thận, từ ngói lưu ly óng ánh đến các loại kỳ hoa dị thảo trước điện, hương thơm ngập tràn, gió thổi hoa rơi, ngàn vạn đóa, tràn ngập mặt đất. Đây quả thực là ngự hoa viên thu , thậm chí còn có xích đu trong sân, ràng là Thích ca ca và Tích tiệp dư thường ngồi đây ngắm cảnh.

      Toàn bộ Vĩnh Thọ cung tản ra loại khí tức an nhàn dật, nhưng lạnh lẽo, trong sân đầy người bận rộn nhưng chút ồn ào, tranh cãi. Có mấy cung nhân từ trong trắc điện đem sách ra phơi, có cung nhân quét tước sân viện, tu bổ hoa cỏ, sau đó Lục Nhạc Dao thấy hai cung nữ thiếp thân của Tích tiệp dư mang đồ ăn sáng vào phòng.

      Lục Nhạc Dao vội vàng gọi hai người đó lại “Tích tỷ tỷ thức dậy chưa? Ta là Lục quý nhân mới tiến cung hôm qua, muốn đến cùng trò chuyện với Tích tỷ tỷ.”
      Niệm Hạ biết Lục quý nhân, lúc đấu mã cầu thấy qua, sau đó nàng còn cùng Lục thống lĩnh đến Vĩnh Thọ cung tìm Hoàng thượng. Niệm Hạ và Xuân Thúy hành lễ với nàng, nhìn vẻ mặt nàng ấy như rất có giao tình cùng chủ tử nên “Nô tỳ vào bẩm báo với chủ tử.”

      Lục Nhạc Dao gật đầu cười, ở ngoài cửa chờ Tích tiệp dư truyền nàng vào.

      Niệm Hạ tiến vào nội điện thấy chủ tử ghé vào người Hứa ma ma, ánh mắt nhắm chặt chịu mở ra “Ta rất muốn ngủ, có thể dùng đồ ăn sáng , lúc dùng ngọ thiện ta dùng nhiều hơn chút là được mà.”

      Vẻ mặt Hứa ma ma tràn đầy bất đắc dĩ, mỗi sáng sớm chủ tử đều như vậy “ thể, người muốn dùng nhưng mà các tiểu chủ tử cần dùng nha.”

      “Các bảo bảo cần, là bọn chúng với ta bọn chúng muốn ngủ… Các bảo bảo chưa đói đâu…”

      Hứa ma ma để ý đến Quý U, nâng đầu nàng dậy, rửa mặt chải đầu xong mà còn lười như vậy, mắt cũng chịu mở ra.

      Hứa ma ma thầm nghĩ, trách được trước đây Hoàng thượng hạ triều xong liền về đây nhìn chủ tử dùng đồ ăn sáng rồi mới về Dưỡng Tâm điện, gần đây lại dám đến nữa, dặn các nàng phải chú ý chủ tử kĩ. Khẳng định là mỗi lần chủ tử làm nũng Hoàng thượng liền hạ thủ được, nhưng dù sao cũng phải để chủ tử dùng bữa, lúc đó, ánh mắt chủ tử u oán, đáng thương làm Hoàng thượng đau lòng đến mức nào. Sợ chính mình đủ kiên định nên lúc ăn sáng Hoàng thượng dám xuất , đợi đến ngọ thiện mới dám trở về…

      Niệm Hạ nhịn cười, “Chủ tử, ngoài cửa có Lục quý nhân chờ vào bái phỏng, ngài có muốn gặp ?”

      Lúc này Quý U mới mở to hai mắt, nhìn Niệm Hạ, lại nhìn Hứa ma ma, “Lục quý nhân?” Trong đầu hỗn độn lúc mới nhớ ra đó là Lục Nhạc Dao… Nàng cũng mới biết Thích Bạch cho các nàng ấy phần vị thấp đến đáng thương như vậy. Nhưng cũng chỉ nghe vào tai vậy thôi chứ để trong lòng, lúc ở cùng chỗ nàng và Thích Bạch chỉ chuyện phiếm, rất ít khi bàn chuyện hậu cung. Quý U thầm nghĩ, có phải là nàng bị Thích Bạch nuôi đến choáng váng rồi , trừ bỏ ăn uống và nhớ Thích Bạch nàng nghĩ được chuyện gì nữa hết…
      Quý U chỉ có thể gật đầu, người đến tới cửa rồi, lý nào lại gặp.

      Niệm Hạ đem đồ ăn sáng đặt lên bàn, dùng mắt hỏi Hứa ma ma là cho chủ tử dùng bữa trước hay gặp Lục quý nhân trước. Hứa ma ma có chút ấn tượng với Lục Nhạc Dao, bất quá ấn tượng này được coi là tốt, chung quy chuyện đến Vĩnh Thọ cung tìm Hoàng thượng có chút hợp quy củ. Vẫn là vừa dùng vừa gặp , tính là thất lễ, dù sao cũng do nàng đến hợp thời gian, chủ tử dùng bữa mới là chuyện quan trọng.

      Lúc Lục Nhạc Dao vào thấy Tích tiệp dư dùng bữa sáng, cả bàn ăn đầy ắp nhưng chỉ động vào ít, gian nan ăn trứng sữa hấp, còn oán trách nhìn ma ma bên cạnh như là muốn ăn.

      Lục Nhạc Dao hành lễ, chờ Tích tiệp dư cho ngồi mới quy củ ngồi xuống đối diện, nhưng lại dùng giọng điệu rất quen thuộc, “Tích tỷ tỷ, tỷ vừa thức dậy sao? Mang thai chắc là rất mệt mỏi.”

      Nhìn Lục Nhạc Dao dùng thần thái ngây thơ, bướng bỉnh, hai gò má ửng đỏ, ra vẻ trẻ tuổi, Quý U gật đầu “Đúng vậy, bị đánh thức dùng đồ ăn sáng. Ngươi dùng ? có chuyện gì cùng ăn .” Hứa ma ma thấy chủ tử ngoan ngoãn dùng bữa lui ra đứng ngoài cửa điện.

      được, muội sớm dùng rồi, vì sáng nay còn thỉnh an.” Lục Nhạc Dao nhìn Tích tiệp dư, hận thể để nàng ăn thêm nhiều nữa.

      Nàng muốn nhìn xem Tích tiệp dư là đóa hoa như thế nào, vì sao nam nhân tôn quý nhất thiên hạ lại nguyện ý sủng ái nàng ấy? Tuy dù nàng ấy béo chút vẫn còn xinh đẹp, nhưng khắp hậu cung nữ nhân nào mà có dáng điệu uyển chuyển, lung linh xinh đẹp chờ đến hái, vậy mà cứ cố tình muốn nữ nhân này. Đến lúc tiến cung nàng mới biết Tích tiệp dư được sủng ái đến mức nào, quả thực là ngàn vạn sủng ái tập trung người nàng ấy.

      Quý U biết người đối diện hận nàng thể béo chết mới tốt… Nàng vừa ăn vừa quan sát Lục Nhạc Dao, biết nàng ấy đến tìm nàng hay là tìm Thích Bạch.

      “Tỷ tỷ, lúc tỷ nhập cung thấy thế nào? Cả tối qua muội ngủ ngon, có chút xa lạ, quen lắm.”

      Quý U nghĩ ra… “Lúc đến nơi lạ đều như vậy, từ từ tốt lên thôi.”
      Lục Nhạc Dao cười cười “Đúng vậy, may mà muội còn quen biết với tỷ, về sau có chuyện gì muộn phiền có thể tìm tỷ tâm .

      Thấy Quý U chỉ cúi đầu ăn trứng sữa hấp, để ý đến nàng, Lục Nhạc Dao oán thầm, đây là đồng ý hay đồng ý a?

      “Muội vừa nhập cung, cái gì cũng hiểu, sáng nay thỉnh an cũng dám mở miệng chuyện. Tích tỷ tỷ, tỷ xem muội phải để ý đến cái gì, vị nương nương nào phải cẩn thận đối đãi? Muội sợ va chạm đến vị nào đó. Phần vị của muội…” Mỗi người đều có thiên tính đồng tình với người yếu thế, chỉ cần nàng giả dạng đáng thương, cho dù bị thương hại Lục Nhạc Dao cũng ngại.

      Quý U nghĩ, lúc trước ta thỉnh an cũng vậy thôi, ngươi cứ ngốc trong cung của ngươi va chạm ai được? Ngươi cũng cần thỉnh an, ngươi xuất ai lại đến tìm ngươi gây phiền toái chứ?

      “Bình thường ta chỉ ở trong cung của mình, rất ít ra ngoài. Trước đây ta từng phạm sai lầm và bị phạt, tóm lại là muốn hiểu quy củ, chỉ cần dĩ hạ phạm thượng là được.” Quý U thành khẩn đề nghị.

      Lục Nhạc Dao thở dài trong lòng, Tích tiệp dư quá nhàm chán, đối với khuê mật lý tưởng của Lục Nhạc Dao , hai người phải ở cùng chỗ xấu người trong cung, chứ phải như Tích tiệp dư giảng quy củ với nàng.

      Về đề nghị ở yên trong cung của mình, Lục Nhạc Dao đánh giá tâm cơ của Tích tiệp dư cũng quá lớn, nếu nàng thành ở trong cung sao có thể gặp Hoàng thượng, nàng hao tổn tâm tư vào cung là để kiếm cái phòng ở thôi sao? Chẳng lẽ Tích tiệp dư ra gặp Thích ca ca sao? Bởi vì Tích tiệp dư ngồi ngốc trong cung nên Thích ca ca mới nguyện ý sủng ái nàng?

      “Ai, tính tình của muội chính là chịu ngồi yên chỗ. Sau này muội đến tìm Tích tỷ tỷ nhiều hơn, dám ở chung với những người khác.” Lục Nhạc Dao giả bộ thở dài, sau đó lại nhàng bên tai Quý U “Muội cảm thấy Trần Trang phi có chút hung dữ, Lục Hiền phi dối trá, Vũ thục nghi lại có chút hà khắc, thoạt nhìn Tình quý tần dễ sống chung hơn.”

      Quý U hơi nhích thân thể, nàng quen thân cận với người khác đến như vậy… Nhưng cũng hiểu chút Lục Nhạc Dao muốn làm gì, đây là muốn cùng nàng xấu người khác sao?

      “Tích tỷ tỷ thấy muội phân tích đúng ? Tỷ đừng thấy muội tuổi mà coi thường, muội biết ai đối tốt với mình đó. Từ lần đầu gặp tỷ, muội rất thích tỷ rồi, muội rất muốn có tỷ làm tỷ tỷ của mình, chúng ta có thể chuyện với nhau mỗi ngày, chuyện về cách trang điểm, về y phục…”

      “Ta cảm thấy Tình quý tần rất tốt, lần ta trễ giờ thỉnh an, là nàng giải vây giúp ta.” Những người Lục Nhạc Dao đề cập đều có phần chức cao hơn Quý U, Quý U thấy bản thân nên ít vài câu. Đừng nàng quen thân với Lục Nhạc Dao, chỉ đến chuyện nàng biết đạo lý họa từ miệng mà ra. Hơn nữa để đến những chuyện kia cần những người bạn thân thiết, phải loại quan hệ như các nàng.

      Lục Nhạc Dao nghe vậy thầm nghĩ, chẳng lẽ Tình quý tần cũng muốn lấy lòng Tích tiệp dư?

      Cứ mặc kệ , Lục Nhạc Dao thấy Tích tiệp dư dầu muối đều ăn, liền cảm thấy có chút ảo não, sở dĩ nàng những chuyện này với Tích tiệp dư là vì thấy nàng ấy có quan hệ tốt với ai trong cung. Nàng với ai những chuyện này, dù có truyền cũng quan trọng, phần vị của nàng thấp như vậy, rất khó làm người khác nghi ngờ.

      Đáng tiếc Tích tiệp dư lại tiếp lời, nhưng Lục Nhạc Dao cũng buông tha, lần đầu tiên đến tìm Tích tiệp dư, có thể gặp, có thể cùng chuyện phiếm rất tốt rồi. Trong hậu cung mà có bằng hữu rất tịch mịch, nàng thường xuyên đến tìm Tích tiệp dư biết bằng hữu có lạc thú của bằng hữu.

      Lục Nhạc Dao biết Hoàng thượng tất cả mọi chuyện với Tích tiệp dư, biết cách nàng được tiến cung rất ràng. biết nàng là người an phận, ai moi tim moi phổi đối đãi với nàng nữa chứ.

      Mấu chốt là Quý U hoàn toàn có hảo cảm với Lục Nhạc Dao, tuy rằng xưa nay hậu cung có rất nhiều người kết minh với nhau, tỷ muội giúp nhau tranh sủng cũng hiếm thấy, nhưng Quý U như vậy. Lúc nàng có được nàng chia cho người khác, thuộc về nàng nàng cũng đạp lên người ta để cướp , dựa vào bản thân mới khiến nàng an tâm.

      Lục Nhạc Dao thấy Quý U lại muốn ngủ có chút nóng lòng, nhưng suy nghĩ lại thể vội vàng được, trước mắt cứ thân cận chút là được.

      “Tỷ tỷ mệt mỏi sao? Vừa dùng đồ ăn sáng xong liền ngủ tốt lắm, muội bồi tỷ tỷ tản bộ nhé? Vĩnh Thọ cung là đẹp, vừa rồi muội ngắm đến mê mẩn. Bụng tỷ tỷ lớn như vậy, chắc là được năm tháng rồi đúng ? Tỷ tỷ hạnh phúc.”

      Quý U sửng sốt chút trả lời… Lại sờ sợ bụng rồi đột nhiên bật cười. Cuống quýt gọi người đứng ngoài cửa “Hứa ma ma, Hứa ma ma, mau đến đây!”
      “Phanh” tiếng, cửa được đẩy ra, “Làm sao vậy chủ tử, thoải mái ở đâu sao?” Hứa ma ma canh chừng ngoài cửa, vừa nghe vội vàng tiến vào.

      Quý U hưng phấn quên luôn cả việc cố kỵ Lục Nhạc Dao, nắm lấy tay Hứa ma ma đặt lên bụng nàng “Ngươi sờ , ta… Ta vừa cảm thấy bụng có động tĩnh… Tựa như là chim mổ lên bụng ta vậy. phải trong bụng ta có cá chứ, hay là chim?”

      Hứa ma ma nhàng thở ra, cái mạng già này của nàng bị dọa rơi mất nửa rồi, nghe được lời của chủ tử khóe miệng giật giật… Hứa ma ma đưa tay sờ bụng chủ tử, cảm nhận được động tĩnh hơi , nở nụ cười từ ái “Tính ra tiểu chủ tử cũng quá lười, có thể thấy việc để chủ tử ăn sáng là đúng rồi, tiểu chủ tử ăn no mới có khí lực động đậy nha.”

      Trong mắt Quý U rưng rưng “Đúng vậy, sau này ta lười nữa, sao lại động nữa rồi, ta muốn chào hỏi cùng bảo bảo.”

      Hứa ma ma vội vàng đưa khăn lau nước mắt cho Quý U, giờ chủ tử như đứa trẻ vậy, rất dễ xúc động. “Sau này động tĩnh càng ngày càng lớn, có lúc làm người ngủ được đó.”

      Quý U cười ra tiếng “Ngủ được nhưng ta vẫn cao hứng.”

      Lục Nhạc Dao nhìn bộ dáng coi ai ra gì của hai chủ tớ này, cực lực khắc chế ghen tỵ trong lòng. Mừng rỡ mở miệng “Tích tỷ tỷ, muội có thể sờ ?”
      Lúc này Quý U mới để ý đến nàng, Hứa ma ma nhíu mày. Lục quý nhân làm gì mà còn coi bản thân là tiểu hài tử vậy. “ tại động tĩnh của tiểu chủ tử còn , vẫn nên đợi lớn thêm chút .”

      Lục Nhạc Dao gật gật đầu, cười sao, đợi lần sau . Tỷ tỷ cần phải chiếu cố bản thân tốt, lúc mẫu thân muội sinh tiểu muội muội rất vất vả.”

      Hứa ma ma chỉ hận thể đá văng Lục Nhạc Dao ra ngoài, người nào lại chuyện sinh nữ nhi trước mặt người mang thai chứ, đây là hy vọng chủ tử sinh tiểu công chúa sao? Tuy rằng chủ tử thèm để ý bảo bảo là hoàng tử hay công chúa, nhưng kẻ làm nô tài như bọn họ luôn hy vọng chủ tử có thể sinh được hoàng tử.

      “Chủ tử, ngài có mệt mỏi , hay là lên giường nghỉ tạm lát?” Lời này dù là với Quý U nhưng kỳ là để đuổi người.

      Lục Nhạc Dao tức giận trong lòng, ngươi là ai, nô tài mà cũng dám đối xử với nàng như vậy.

      “Xem ra muội sơ ý quá, đúng là có mắt nhìn cứ làm phiền Tích tỷ tỷ mãi. Tích tỷ tỷ nghỉ ngơi tốt nhé, muội xin cáo từ.”

      Quý U gật đầu “Ngươi cẩn thận.”

      Lục Nhạc Dao hành lễ, chậm rãi rời khỏi Vĩnh Thọ cung.

      Hứa ma ma thấy chủ tử giữ Lục quý nhân lại nhàng thở ra, “Chủ tử, Lục quý nhân này biết quy củ. Về sau nên lui tới với nàng quá nhiều.”

      “Ân, ta biết. Giờ ta có thể tìm Hoàng thượng với là bảo bảo có động tĩnh được ?”

      đường trở về Lan Tâm điện, Lục Nhạc Dao cúi đầu trầm tư, rốt cuộc làm sao mới có thể trở thành tỷ muội tốt của Tích tiệp dư vậy? Xem ra chỉ dựa lời ngon tiếng ngọt là đủ, trả giá chút là được rồi.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 61: Bất an.

      Editor: Mây.
      Lục Nhạc Dao vẫn còn ngoan cố lắm, lợi dụng Lý Ngưng Nguyệt và tiếp tục ảo tưởng.

      Lúc Lục Nhạc Dao trở về Lan Tâm điện chào đón nàng là Lý Ngưng Nguyệt khóc lóc sướt mướt.

      Nghe Lý Ngưng Nguyệt vừa khóc lóc vừa ủy khuất oán giận Hoàng hậu nương nương đối đãi với nàng thân mật như trước kia, Lục Nhạc Dao phiền chán ở bên an ủi nàng.

      “Hoàng hậu nương nương là quốc mẫu, tất nhiên là thể đối đãi với tỷ giống như trước kia được. Tục ngữ , hoạn nạn mới thấy chân tình, đợi đến khi tỷ gặp phải chuyện gì nguy hiểm, Hoàng hậu nương nương nhất định đứng ra bảo vệ tỷ. Tỷ vừa nhập cung, thân phận rất đặc thù, có khối người trong hậu cung ganh tỵ với tỷ, đương nhiên là Hoàng hậu nương nương phải chú ý đúng mực rồi. Hoàng hậu chỉ là tỷ tỷ của tỷ, mà còn là thê tử của Hoàng thượng, là người quản lý hậu cung này.”

      Hai mắt Lý Ngưng Nguyệt đẫm lệ mông lung, nức nở sao? Nhưng trong Thừa Càn cung chỉ có chúng ta, có người ngoài, sao tỷ ấy lại quan tâm đến ta. Ta mới mấy câu tỷ ấy đuổi ta ra ngoài.”

      Lục Nhạc Dao cầm khăn tay giúp Lý Ngưng Nguyệt lau nước mắt, lau tới mức hốc mắt nàng cũng đỏ lên.

      “Bởi vì thời gian tỷ ở Thừa Càn cung càng lâu càng làm cho người khác chú ý. Đương nhiên là muội ghen tỵ với Lý tỷ tỷ, nhưng có nghĩa là người khác . Có nhiều người cùng tiến cung như vậy, nếu Hoàng hậu nương nương chỉ phân biệt đối xử với tỷ, các tỷ muội khác làm sao cam tâm được? Hoàng hậu nương nương chịu gặp tỷ nghĩa là vẫn xem tỷ là muội muội. Cũng tại muội, lúc ấy chịu suy nghĩ kỹ mà khuyên tỷ gặp Hoàng hậu nương nương. Tỷ tỷ đừng khóc, muội thấy tỷ khóc trong lòng muội cũng cảm thấy khó chịu.” Lục Nhạc Dao cúi đầu , vẻ mặt hổ thẹn.

      “Sao ta có thể trách muội được, những lời này mà muội ai với ta chứ. Nếu nhờ có muội ta hiểu lầm tỷ tỷ mình rồi. Muội quả là tỷ muội tốt của ta. Ta quyết định rồi, dù tỷ tỷ có thân cận với ta hay cũng là tỷ tỷ của ta! Ta khóc, muội cũng khóc nữa!”

      Vốn là Lý Ngưng Nguyệt lo lắng tỷ tỷ chịu thân cận với nàng, chung quy là lúc còn trong phủ quan hệ của nàng và tỷ tỷ cũng tốt lắm, phụ thân chỉ thiên vị cho di nương và nàng. Bất quá nay nàng nhập cung, tỷ tỷ phải giúp nàng, nàng chạy đến Thừa Càn cung thăm dò thái độ của tỷ tỷ, kết quả làm cho nàng có chút khủng hoảng, nếu tỷ tỷ chịu giúp nàng, dựa vào phần vị của nàng, biết khi nào mới ngẩng đầu lên được.

      Bây giờ nghe lời khuyên lơn của Lục Nhạc Dao làm nàng an tâm chút, mọi người trong hậu cung đều biết nàng là muội muội của Hoàng hậu… Các nàng nhất định ghen tỵ, xem ra sau này nàng phải tìm lý do tìm tỷ tỷ mới tốt.

      Lục Nhạc Dao nhìn vẻ mặt cảm kích của Lý Ngưng Nguyệt, thêm lời nào, đây chỉ là suy đoán của nàng, nàng phải quan sát thêm . Tuy nàng có chút tin tình cảm của Hoàng hậu nương nương và Lý Ngưng Nguyệt sâu sắc như vậy, chung quy cũng tại trưởng – thứ cách biệt…

      “Muội xem Hoàng thượng tìm ai thị tẩm đầu tiên?” Lý Ngưng Nguyệt còn phiền não về quan hệ với Hoàng hậu, bắt đầu quan tâm đến chuyện khác.

      Lục Nhạc Dao bày ra biểu tình xấu hổ, đỏ mặt “Muội thấy người đó nhất định là tỷ, tỷ xinh đẹp như vậy, gia thế lại tốt, tính cách cũng tốt, nếu muội là nam nhân cũng rất thích tỷ…”

      Lý Ngưng Nguyệt càng nghe càng ngượng ngùng “Muội muội cũng rất tốt, tóm lại hai người chúng ta ở chung cung, dù ai được sủng ái đều nhớ kỹ người còn lại… Nếu ta được sủng ái, ta quên muội đâu.”

      Lý Ngưng Nguyệt cũng trịnh trọng gật đầu “Muội cũng vậy.”

      Rốt cuộc Lý Ngưng Nguyệt cũng , Lục Nhạc Dao ngồi trước đèn thở dài, ngày đầu tiên nàng nhập cung mà Thích ca ca cũng chưa đến gặp nàng. Gần đây ca ca cũng giận nàng, xem ra là giúp nàng trước mặt Thích ca ca, nàng phải nghĩ biện pháp khác thôi.

      Ngón tay trắng muốt nắm chặt y phục, nàng thua ở chỗ tiến cung chậm hơn nhưng nàng là người quen biết Thích ca ca sớm nhất. Chỉ là chuyện liên quan đến tiên hoàng khi đó làm Thích ca ca lạnh nhạt với tình . Hơn nữa lúc ấy tuổi của Thích ca ca cũng lớn cho nên suy xét quá nhiều.

      Cúi đầu nhìn y phục chế tạo tỉ mỉ trong tay, cuối cùng là có nên đưa cho Tích tiệp dư ? Trong lòng có hai thanh ngừng tranh cãi, thanh nàng phải biết luyến tiếc tiểu hài tử, thanh lại với nàng lỡ đâu Tích tiệp dư càng ở cùng Hoàng thượng càng làm cho ngài ấy rời khỏi Vĩnh Thọ cung được sao?

      Lục Nhạc Dao nhìn về hướng Dưỡng Tâm điện, Thích ca ca, vì sao từ ta quen biết với ngươi, lại thể hiểu nổi ngươi thích cái gì? Tích tiệp dư có điều gì mà khiến ngươi nguyện ý sủng ái nàng đến như vậy?

      Nữ nhân trong hậu cung này vì quyền thế nên mới lấy lòng ngươi, vì ngươi là người ưu tú nhất đời này, tôn quý nhất, nam nhân tuấn mỹ nhất. Có được ngươi có được quyền thế, tài phú ngập trời. Có được sủng ái của ngươi liền có địa vị, tôn vinh, vô số kỳ trân dị bảo, hoa phục gấm vóc, dùng toàn sơn hào hải vị, ở trong cung điện hoa lệ nhất, các nàng chỉ muốn có được những điều này mà thôi.

      Nhưng ta lại muốn những thứ đó, ta ngươi, đến lúc nào ngươi mới nhìn thấy chân tâm của ta?

      -----ta là đường phân cách Lục Nhạc Dao chờ Hoàng thượng liếc nàng cái---

      Quý U đến Dưỡng Tâm điện rồi đương nhiên là Thích Bạch để nàng trở về. Quý U đành phải ở trong nội thất đọc sách, chờ Thích Bạch phê duyệt tấu chương xong rồi cùng nhau hồi Vĩnh Thọ cung.

      Thích Bạch thuận thế chuyển tấu chương vào nội thất phê duyệt, tuy rằng Quý U chuyện sợ quấy rầy nhưng chỉ cần ngẩng đầu thấy được nàng làm cho rất an tâm.

      Lúc đọc sách Quý U đột nhiên nhớ tới chuyện, đến bàn lấy giấy và bút mực đặt lên bàn sách dành riêng cho nàng bắt đầu vẽ tranh, nội dung chính là Thích Bạch nghiêng tai lên bụng nàng nghe ngóng động tĩnh.

      Thích Bạch hỏi mà Quý U chịu nàng vẽ cái gì cũng hỏi nữa, cũng tin nàng giữ bí mật với mãi.

      Thích Bạch phê tấu chương xong cũng đến giờ dùng bữa tối, hai người dùng bữa tại Dưỡng Tâm điện xong mới tản bộ về Vĩnh Thọ cung, thấy tiểu nhân nhi của cầm bức tranh trong tay, Thích Bạch cười cười.

      Hai người vừa vào nội thất Vĩnh Thọ cung, đêm nay quay ra ngoài nữa.
      Trong nội thất, ánh đèn sáng tỏ, chỉ thỉnh thoảng truyền đến thanh hai người trò chuyện.

      “Xong chưa? cho chàng nhìn ta chằm chằm, mau vẽ .”

      Nghe tiếng Quý U khẽ kêu, Thích Bạch mới tiếp tục cúi đầu hoàn thành bức tranh. chột dạ biện bạch, ta chỉ muốn vẽ chính xác thôi mà…

      Chỉ thấy Quý U mang thân trung y màu trắng, tóc đen xõa ở sau vai. Trung y cũng hề rộng rãi, ôm người nàng chặt, lộ ra cái bụng ràng, tay nhè vỗ bụng, cúi đầu cười khẽ, dưới ngọn đèn càng tăng thêm vẻ ôn nhu tốt đẹp.

      Quý U bảo hôm nay là lần đầu tiên bảo bảo có động tĩnh, để lưu lại kỷ niệm phải vẽ lại, đợi các bảo bảo trưởng thành là có thể xem xem lúc còn ở trong bụng mẫu thân bọn chúng có hình dáng gì. Đương nhiên là Thích Bạch dị nghĩ chút nào, bất quá có thể nhìn mà thể ôm nên Thích Bạch rất là u oán nha.

      Thích Bạch vẽ cực kỳ dụng tâm, từ độ cong của sợi tóc, đến cúc áo trung y, từ nụ cười mỉm, đến bóng dáng của ngọn đèn… Về phần bộ ngực đẫy đà của Quý U, Thích Bạch chỉ phác thảo chút, đây là của , cho dù là hài tử của họ cũng được xem.

      Chờ lúc Thích Bạch vẽ xong, Quý U liền đến bên cạnh Thích Bạch, nhìn nàng dưới ngòi bút Thích Bạch… Quý U có chút thẹn thùng, nàng đẹp như vậy sao?
      Thích Bạch ôm Quý U từ phía sau, khẽ liếm tai nàng “Nàng cho ta xem bức họa buổi chiều được ?”

      Quý U cuống quýt đứng dậy lấy tranh, sờ sờ lỗ tai, chán ghét, rất ngứa nha…

      Thích Bạch nhìn hai bức tranh của bọn họ nằm kề bên nhau, hạnh phúc như trong mơ vậy. Cảm giác như vậy làm tim Thích Bạch đột nhiên nảy lên cái, biết vì sao, cảm giác đau lòng như từng quen biết nhau ập đến… Thích Bạch ôm Quý U chặt, đột nhiên có chút sợ hãi, có được nàng, ở bên cạnh nàng tốt đẹp như vậy, có phải là giấc mộng ? Có ngày được ở bên nàng, nhìn thấy nàng nữa sao?

      “U U, nàng luôn ở bên cạnh ta sao?”

      Quý U có thể cảm nhận được Thích Bạch đột nhiên xúc động, đây là vì sao?

      “Sao vậy? Để ta xoay người nhìn chàng .”

      Thích Bạch hơi thả lỏng tay ôm Quý U, Quý U xoay người nhìn Thích Bạch, thấy biểu tình sợ hãi của có chút kinh ngạc.

      Quý U nhàng tựa vào ngực Thích Bạch, đôi tay nàng chậm rãi vỗ về sau lưng , chầm chậm để an tâm, “Đương nhiên là ta luôn ở bên cạnh chàng, ta bị chàng nuôi thành béo như vậy, có thể xa được sao?”

      Nghe được thanh của Quý U, cảm nhận được động tác của nàng, tâm thần Thích Bạch mới an ổn được chút. ôn nhu ôm lấy nữ nhân trong ngực, cẩn thận để chạm phải bụng của nàng, “Vậy sau này nàng ăn nhiều thêm chút, ta ghét bỏ nàng.”

      “Hừ, ta mới cần. Người ta càng béo chàng lại càng thèm nhìn ta… Trong hậu cung nhiều nữ nhân dáng vẻ uyển chuyển, eo mềm như liễu rũ…” Quý U thấy Thích Bạch sao nhàng thở ra, cố ý đùa giỡn chút để thả lỏng hơn.

      Thích Bạch lại thấy thoải mái hơn, nghe vậy khẩn trương giải thích “Sau này ta chỉ có mình nàng, ta hề liếc nhìn các nàng, nàng yên lòng có thể đến Dưỡng Tâm điện canh chừng ta.”

      “Ta rất yên tâm. Ta chỉ muốn chàng biết, ta chàng, đó là , ta tin tưởng chàng, là , ta bỏ rơi chàng, đó cũng là .”Cảm giác được động tĩnh trong bụng, Quý U bắt tay Thích Bạch đặt lên bụng nàng “Chàng xem, các bảo bảo cũng vĩnh viễn ở cùng chỗ với chúng ta.”

      Quý U hôn lên môi Thích Bạch, hôn sâu nam nhân làm nàng động tâm, nam nhân làm nàng đau lòng, vỗ về gương mặt muốn đuổi bất an của .

      Thích Bạch nhắm chặt mắt, cảm thụ an ủi của Quý U, thẳng đến lúc nàng liếm lên lỗ tai, chọc cho hô hấp dồn dập. động tình ôm nàng về phía giường, cảm nhận được Quý U đau lòng vì , giờ là lúc thương nàng.

      Nếu đây là mơ nguyện ý ngủ say, mãi mãi tỉnh dậy.

      -----Ta là đường phân cách chuyển cảnh lần nữa-----

      Cảnh trời tối đen, nội thất chính điện Vĩnh Hòa cung chỉ thắp chiếc đèn hoa sen bát bảo, ánh nến mờ nhạt chiếu lên người nằm ngủ hề an ổn. Tình quý tần siết chặt tay, móng tay hung hăng bấm vào lòng bàn tay, đột nhiên nàng “A” lên tiếng, chợt mở to hai mắt.

      Ngay sau đó truyền đến thanh của nha hoàn gác đêm “Chủ tử, ngài làm sao vậy?”

      có việc gì, ngươi ngủ .” Thanh của Tình quý tần hơi khàn.
      Tình quý tần chớp chớp mắt, cười khổ, ra phải là ác mộng, chỉ là nhớ đến chuyện kiếp trước. Nước mắt chảy dài má, Tình quý tần cuống quýt lau , được như vậy, nàng phải cười, người nên khóc là Lục Nhạc Dao mới đúng.

      Tình quý tần đảo mắt nhìn đèn hoa sen, rất lâu rồi nàng dám ngủ trong bóng tối, từ sau khi trùng sinh, nàng phải đốt đèn hằng đêm mới ngủ được.
      Kiếp trước nàng cũng giống như ngọn đèn này, đèn hoa sen, ngụ ý cát tường cao quý. Hoa sen có tứ đức, hương, tịnh, mềm mại, khả ái. Nàng từng cho rằng trong mắt Hoàng thượng nàng là người như thế, nàng cho rằng Hoàng thượng có chút thương tiếc đối với nàng, nhưng kết quả nàng phát ra rằng phải thế.

      Lúc nàng bị Lục Nhạc Dao đổ oan tội mưu hại hoàng tự, Hoàng thượng hề xuất , chỉ có thái giám đến truyền câu “Ý tứ của Hoàng thượng là tùy nương nương xử trí.” Nàng bị nàng ta tước phần vị, đày vào lãnh cung. Nhưng tiến vào lãnh cung chưa phải là kết cục cuối cùng, nàng biết tại sao Lục Nhạc Dao lại hận nàng như vậy, nàng nhận hết mọi tra tấn trong lãnh cung, chết nhắm mắt….

      Hận thù kiếp trước nàng ghi nhớ sâu, đời này, nàng phải từ từ tra tấn Lục Nhạc Dao, đem toàn bộ khổ sở trả lại cho Lục Nhạc Dao!

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 62: Áo ngực (!?)

      Editor: Mây

      Thích Bạch nhìn Quý U ngủ say, áp chế nỗi bất an trong lòng, cười tự giễu, từ lúc nào bắt đầu lo được lo mất như thế này rồi? ràng là Quý U ở trước mắt , tối qua lại có cảm giác ở ở trong mơ, giấc mơ đến mức làm tim đập nhanh. Loại cảm giác này chỉ lóe qua vào tối hôm qua, Thích Bạch sờ lồng ngực, tại bình phục rất nhiều, xem ra tiểu nhân nhi của an ủi rất hữu hiệu.

      Cúi đầu hôn lên môi Quý U cái, Thích Bạch thầm nghĩ nếu đây chỉ là giấc mộng tỉnh giấc… Thích Bạch khẽ vuốt hai má non mềm trắng noãn của Quý U, nàng nhất định phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, nàng muốn gì ta đều cho nàng, chỉ cần nàng đừng rời xa ta.

      Nghe được động tĩnh ngoài cửa, Thích Bạch nhàng vén chăn lên, mau chóng thu thập chút rồi vào triều. Hôm qua nàng cam đoan ngoan ngoãn thức dậy dùng đồ ăn sáng, cho nên hôm nay có thể sớm trở về ở cạnh nàng đúng ?

      Lúc Quý U bị đánh thức, nàng có chút mơ hồ “Hứa ma ma?” muốn làm nũng nghe tiếng Hứa ma ma “Các tiểu chủ tử muốn dùng đồ ăn sáng.”

      Quý U gian nan mở to mắt, nghĩ tới lời thề son sắt của mình, làm sao có thể nuốt lời được… Làm nữ nhân cần lời đáng giá ngàn vàng, nhưng mà làm mẫu thân phải làm gương cho các con mới đúng.

      Hứa ma ma thấy chủ tử dụi mắt, gật đầu, đây mới là bộ dáng làm mẫu thân nha…

      Quý U nhìn bàn đồ ăn sáng, nhận mệnh bắt đầu nghiệp cho hài tử ăn, tuy bình thường nàng có thể ăn nhưng do thiếu ngủ nên lúc nào cũng ăn được nhiều. Nàng giảm bớt số lượng thức ăn bàn, mỗi lần nàng đều đem đồ ăn bỏ vào cái đĩa rồi dùng, còn lại đều ban cho hạ nhân.

      Niệm Hạ vừa mang đồ ăn sáng tiến vào, chốc lát sau nhăn mặt bẩm báo “Lục quý nhân lại tới nữa, chờ ở cửa… Hình như nàng biết giờ này chủ tử tỉnh… Cho nên nô tỳ…”

      Quý U trách Niệm Hạ, nếu Lục Nhạc Dao muốn đến tìm nàng, vậy khẳng định là nàng ta bất chấp mưa gió. Đến nàng còn ngăn được Niệm Hạ làm sao mà ngăn cản.

      Quý U biết Lục Nhạc Dao có ý gì, hẳn là muốn gặp Thích Bạch , nhưng Thích Bạch có dùng bữa sáng ở chỗ nàng.

      Quý U vẫn gật đầu, để Lục Nhạc Dao vào , biết nàng ta có ý gì tốt hơn.
      Hứa ma ma vẫn như cũ giữ ở trước cửa, để có chuyện gì lập tức nghe được.

      Lục Nhạc Dao trang điểm thanh nhã hơn hôm qua rất nhiều, thân y phục hợp với quý nhân thất phẩm làm Quý U nhìn lâu hơn.

      “Tích tỷ tỷ đều dùng đồ ăn sáng vào giờ này sao? Muội lại quấy rầy tỷ rồi, vốn là muốn đợi tối nay hãy đến… Nhưng tỷ cũng biết đấy, Lưu Hoa cung cách nơi này gần…” đến câu sau, Lục Nhạc Dao dường như vì phần vị của mình mà có chút ngượng ngùng.

      Quý U nuốt canh tổ yến bách hợp trong miệng xuống, mở miệng khuyên nhủ “Kỳ ngươi cần chạy đến đây mỗi ngày thăm ta đâu, quá mệt cho ngươi.”

      “Muội mệt, ở trong cung muội cũng có chuyện gì để làm. Muội tiến cung mang theo lễ vật quý giá gì, chỉ có y phục do chính mình làm tặng cho tỷ.”

      Lúc này Quý U mới chú ý đến cái túi trong tay Lục Nhạc Dao… Có chút hiểu, tại hai người coi như là tình địch của nhau … Vì sao lại tặng lễ vật cho nàng?

      “Tích tỷ tỷ, muội có ý gì khác. phải mỗi nữ tử tiến cung đều vì muốn tranh đoạt sủng ái của Hoàng thượng mà từ thủ đoạn. Kỳ từ lúc gặp nhau ở ngoài cung muội biết Hoàng thượng sủng ái tỷ, muội cũng rất thích tỷ, nếu người Hoàng thượng thích là tỷ tỷ muội thấy cao hứng, bởi vì tỷ xứng đáng được như vậy.”

      …Vậy ngươi phí hết tâm tư tiến cung là để chúc phúc ta?

      “Muội chỉ muốn ở nơi của mình sống tốt là được rồi… Nhưng hình như muội đánh giá bản thân cao quá rồi, ở mình lâu làm muội nhớ nhà… Tỷ tỷ, muội chỉ muốn lúc độc có người để tâm …”

      Quý U nhìn bộ dáng ưu thương, chân thành, tha thiết, tình thâm của Lục Nhạc Dao, cực lực khống chế khóe miệng… Là người này nằm mơ hay Thích Bạch tự mình đa tình? Chẳng lẽ nàng ta thích nàng? (:)) U U nương, đây phải truyện bách hợp, thỉnh tự trọng)

      Nghĩ rồi lại nghĩ, Quý U cảm thấy nếu nàng biết vì sao Lục Nhạc Dao được tiến cung nàng có thể tin nàng ta… Chung quy nàng t biểu giống tiểu muội nhà bên rành thế , có lẽ khi còn thực có cảm tình với Thích ca ca, nhưng lúc có người khác bên cạnh Thích ca ca, nàng cũng có thương tâm như trong dự liệu… Hết thảy đều giống như thiếu nữ vô tri.

      Quý U rối rắm biết có nên với Lục Nhạc Dao là nàng biết hết tin tức từ chỗ Thích Bạch hay thấy nàng ta mở túi, lấy ra hai bộ y phục

      Quý U cật lực khống chế vẻ mặt kinh ngạc… Này… Là… Gì… Sao?

      “Tích tỷ tỷ, đây là muội đọc sách mà làm ra, mặc lên ngực rất thoải mái. Nhất là tỷ tỷ bây giờ, có thai càng phải bảo vệ ngực mới được, còn cái này mặc ở dưới.”

      Lục Nhạc Dao nhìn vẻ mặt thể tiếp thu của Quý U… Thở dài, cổ nhân chính là như vậy, chỉ dùng cái yếm, sau đó ngực bị rũ xuống.

      “Có phải là tỷ mặc ? Để muội giúp tỷ…” xong Lục Nhạc Dao liền muốn đến phía sau Quý U giúp nàng mặc, về chuyện thoát áo ngoài coi như bỏ qua, Lục Nhạc Dao cảm thấy Tích tiệp dư tiếp thu nổi chuyện đó đâu.

      …Quý U quả thực chịu nổi… Vội vàng ngăn Lục Nhạc Dao lại “ cần. Ta chỉ cảm thấy ý tưởng của muội quả thực rất kỳ lạ, đọc được sách gì vậy?”

      Chẳng lẽ triều đại này có người xuyên việt làm nên cuốn sách? Tình quý tần và Lục Nhạc Dao đọc cùng bản sao?

      “Muội nhớ … Lúc ấy chỉ nhìn sơ qua thôi, chỉ nhớ cái này. Hơn nữa cuốn sách cũng được đặt tên, chỉ làm sao có thể bảo hộ đôi kiều nhũ của nữ nhân, muội đặt cho nó cái tên là áo ngực.”

      là cảm ơn muội…” Quý U cảm tạ, vô luận thế nào, Lục Nhạc Dao cũng là đưa lễ vật.

      Lục Nhạc Dao nhìn Quý U vui vẻ tiếp nhận, “Tỷ muội chúng ta lời cảm tạ làm gì, muội có thứ gì tốt nghĩ đến tỷ. Hơn nữa cái này khi mặc vào đặc biệt dễ nhìn, tỷ còn có thể cho Hoàng thượng ngắm… Nhất định là Hoàng thượng càng thích tỷ tỷ hơn.”

      Quý U lộ ra vẻ mặt e lệ nhìn chân thành chúc phúc của Lục Nhạc Dao “Muội gì vậy…”

      Nghĩ nghĩ rồi lại hỏi “Vậy muội có biết các loại đồng dao , ta biết nên cái gì với các bảo bảo. Trời sinh ta hiểu luật rồi…”

      Rốt cuộc Tích tiệp dư cũng thân cận với nàng, Lục Nhạc Dao chỉ hận thể đem tuyệt học suốt đời ra triển lãm, có thể có được cơ hội ở bên cạnh nàng ta mỗi ngày, lo gì có cơ hội đoạt được Hoàng thượng?

      “Muội có nhớ mấy khúc sách, bất quá muội nhớ lắm, hôm nay đọc cho tỷ nghe khúc, chờ muội nhớ ra lại đọc cho tỷ nghe được ?”

      Quý U gật đầu, “Được, có khúc là đủ cho bảo bảo nghe vài hôm, Hứa ma ma ta nên cùng bảo bảo trò chuyện thường xuyên, như vậy làm bảo bảo thông minh hơn.”

      “Vậy muội nên viết hay nên hát cho tỷ tỷ nghe?” Lục Nhạc Dao nghi ngờ chút nào.

      Quý U ngượng ngùng cười cười “Vừa rồi ta luật của ta tốt lắm… Khả năng là đọc hiểu, muội hát cho ta nghe .”

      “Chợt lóe, chợt lóe sáng ngời trong suốt, đầy trời đều là ngôi sao. Treo trời, sáng lung linh, như ngàn vạn đôi mắt sáng ngời. Thế nào, rất đơn giản đúng ? Tỷ tỷ nhớ , nếu để muội viết ra.” Lục Nhạc Dao giọng hát, dường như sợ dọa đến bảo bảo trong bụng Quý U.

      Quý U nhìn Lục Nhạc Dao nhiệt tình như vậy, lắc lắc đầu “Cái này rất êm tai, cũng rất đơn giản, rất cảm tạ muội…”

      Còn chưa xong, cửa bị đẩy ra, chỉ nghe thanh truyền đến “Sao hôm nay nàng lại ngoan như vậy?”

      Lúc đến đây Thích Bạch thấy Hứa ma ma đứng ngoài cửa, quả nhiên là Quý U chịu tự mình dùng bữa sáng sao? đợi Hứa ma ma gì, Thích Bạch đẩy cửa tiến vào.

      Chuẩn bị đùa giỡn tiểu nhân nhi của vài câu, ngờ lại nhìn thấy Lục Nhạc Dao.

      Lục Nhạc Dao cũng thể bộ dáng vui mừng, hành lễ với Thích Bạch cách quy củ “Tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.”

      rất lâu rồi Quý U chưa hành lễ với Thích Bạch nha… Bất quá khi có người ngoài phải hành lễ thôi.

      Thích Bạch vội vàng tiến lại ngăn Quý U “Miễn lễ.”

      Lục Nhạc Dao thấy ánh mắt Hoàng thượng chỉ đặt lên người Tích tiệp dư, mặt thể khổ sở, cười ngọt ngào với Tích tiệp dư, “Tần thiếp quấy rầy tỷ tỷ lát, bây giờ nên trở về rồi.”

      Sau đó hành lễ với Hoàng thượng rồi mới rời .

      Quý U nhướng nhướng mày, tranh sủng sao? Chỉ muốn làm tỷ muội tốt với nàng? Nàng tin đâu nha…

      “Nàng ấy đến tìm nàng làm gì?” Thích Bạch chú ý đến Lục Nhạc Dao, ngồi xuống cầm đũa của Quý U dùng đồ ăn.

      Quý U ngồi ở bên chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của Thích Bạch, cảm thán sao lại ưu nhã như vậy, nam nhân hoàn mỹ này là của nàng đó.

      nghe thấy tiếng trả lời nên Thích Bạch ngẩng đầu lên, lại cúi đầu tiếp tục dùng bữa, sắc nữ, chỉ biết nhìn ta mà biết chuyện. Trong lòng vui đến mức biết làm sao mới tốt. http://***************.com/images/smilies/icon_so_funny.gif

      Thích Bạch dùng vài đũa rồi mới chú ý bên bàn có cái túi… Nhìn Quý U như hỏi đây là cái gì.

      “Đây là y phục Lục quý nhân đưa tới… Còn dạy ta khúc đồng dao để hát cho bảo bảo nghe.”

      Thích Bạch có hứng thú với y phục… nghĩ nghĩ, chưa nghe Quý U hát. Nhất thời trong lòng có chút toan tính, Quý U nên hát cho nghe nha.

      “Nàng học xong chưa, trước hết nên để ta nghe chút, tránh dọa các bảo bảo.”

      Quý U bĩu môi, xem thường nàng sao, nàng phải thể trước mặt mới được.

      “Chợt lóe, chợt lóe sáng ngời trong suốt, đầy trời đều là ngôi sao. Treo trời, sáng lung linh, như ngàn vạn đôi mắt sáng ngời.” Thanh thơ ngây, ngọt ngào, biểu tình sinh động khoa trương, như là chứng tỏ danh xưng “Quý U tỷ tỷ”…

      Thích Bạch đầu đầy vạch đen, cái này thực dọa các bảo bảo rồi…

      Quý U hát xong cũng nhịn được bật cười, Thích Bạch nhìn Quý U vui vẻ mới biết là nàng đùa , đáy mắt mỉm cười… ngốc… đáng

      -----Ta là đường phân cách tiểu tình nhân ra oai-------

      đường trở về Lan Tâm điện, Lục Nhạc Dao khống chế được vui sướng mặt, nàng tìm đúng vấn đề. tại Thích ca ca còn để ý nàng, như vậy bây giờ nàng nên lặng lẽ, trước hết cứ trở thành bằng hữu của Tích tiệp dư trước, đến lúc đó còn sợ có cơ hội hay sao.

      Hôm nay nàng cố ý trang điểm bình thường, muốn làm bằng hữu của Tích tiệp dư, thể để cho Tích tiệp dư thấy nàng hướng về Hoàng thượng.
      Mà nàng hiểu chuyện như vậy, làm Thích ca ca lại nhớ đến nàng tốt, tấn chức là chuyện quá dễ dàng.

      Nhưng quả nhiên Thích ca ca đối xử với Tích tiệp dư rất khác, giọng điệu Thích ca ca khi chuyện với Tích tiệp dư rất ôn nhu.

      sao hết, cơ hội là để cho người có chuẩn bị, ai chuẩn bị nhiều hơn nàng!

      Bởi vì suy nghĩ nên nàng chú ý đến phía trước, lúc qua Ti Vũ đình bị người khác gọi lại…

      Vũ thục nghi và Tình quý tần thỉnh an trở về liền cùng nhau tản bộ, đến Ti Vũ đình dừng lại nghỉ tạm, uống trà ngắm cảnh. Lại ngờ nhìn thấy Lục quý nhân thần sắc rực rỡ. Mắt thấy nàng ta chỉ ngang qua Ti Vũ đình, Vũ thục nghi nở nụ cười châm chọc.

      “Lục quý nhân vội vã như vậy là muốn đâu? Hai người lớn như vậy, đứng sờ sờ ở đây mà người khác lại để vào mắt.”

      Lục Nhạc Dao hồi thần, thấy hai người ngồi ở trong đình, thầm khinh thường… Cuống quýt tiến lên hành lễ “Tần thiếp thỉnh an thục nghi nương nương, tần thiếp thỉnh an quý tần nương nương. Tần thiếp vẫn chưa quen thuộc trong cung, suy nghĩ đường vể Lưu Hoa cung, tuyệt có ý nghĩ thỉnh an với hai vị nương nương…” Ngữ khí kinh hãi, có ý tứ người mới tuổi còn .

      Tình quý tần gì, nhìn Lục Nhạc Dao hành lễ, chung quy phần chức Vũ thục nghi cao hơn nàng, nàng gì cũng là nên làm.

      Vũ thục nghi sớm nhìn Lục Nhạc Dao vừa mắt, sao có thể bỏ qua cơ hội này được, muốn giả trang cái gì, phải cứ phạm sai lầm là lấy cớ tuổi ra.

      học qua quy củ sao? Bây giờ ngươi mạo phạm ta và Tình quý tần, nên chỉ hành lễ mà nên quỳ xuống mới đúng!” Sau đó với cung nữ sau lưng “ dạy nàng chút.”

      Thục nhi vâng lời, tiến lên đạp sau gối Lục Nhạc Dao cái “Oành” tiếng, Lục Nhạc Dao quỳ xuống đất.

      Bởi vì ở bên ngoài tiểu đình là đường trải nhiều đá cuội, nên cái quỳ này làm cho Lục Nhạc Dao phải kêu đau thành tiếng.

      Thục nhi cũng thương hại, nhìn Vũ thục nghi bẩm báo “Tiếng kêu này coi như là mạo phạm hai vị nương nương, nô tỳ có nên rat ay dạy dỗ lại nàng ta ạ?”

      Vũ thục nghi gật đầu, “Dạy , trong cung mà hiểu quy củ là được. Cũng biết là đâu về, ngay cả cung nữ thiếp thân cũng mang theo, như vậy tất nhiên là tìm thấy đường rồi. Vả miệng để nàng ta thông minh lên chút.”

      Lục Nhạc Dao bất chấp đau đớn, cuống quýt mở miệng cầu xin tha thứ, Thục nhi xắn tay áo, tiến lên hai bước, tiếng vả miệng đều đặn vang lên…

      Tình quý tần thấy mặt Lục Nhạc Dao sưng lên, cúi mặt nén cười, uống trà. thục nghi nhị phẩm, quý nhân thất phẩm. Quy củ trong cung là phi tần có thể xử phạt người thấp hơn mình, phạt quỳ, chép sách, vả miệng, đánh trượng,… Chỉ cần phải là hình phạt nghiêm trọng có ai hỏi tới.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 63: Bình dấm chua.

      Editor: Mây

      Trước giờ Lục Nhạc Dao chưa từng chịu khổ như vậy, từ nàng sống an nhàn sung sướng, được ca ca nâng lòng bàn tay như công chúa. Nàng xem qua rất nhiều vở kịch cung đấu, cảnh tượng vả miệng hết sức quen thuộc, nàng từng ảo tưởng qua vô số lần trong đầu, sau này nàng được sủng ái dùng nó đối phó người khác, gần đây ảo tưởng nhiều nhất của nàng là Tích tiệp dư quỳ trước mặt nàng, để mặc nàng xử trí… ngờ bản thân lại được nếm tư vị này trước, quá đau, đau đến mức nàng ngăn được nước mắt.

      Lục Nhạc Dao thất tha thất thểu tới, cung nữ gọi là Thục nhi khi bôi thuốc cho nàng xuống tay rất nặng, làm nàng đau đến hút khí… Bây giờ lại đỡ nàng về Lưu Hoa cung, rất vội vàng, cái này thể gọi là đỡ, là kéo mới đúng…

      “Lục tần chủ, ngài đừng có khóc, bằng lại đem dược khóc cho chảy mất, bất lợi với chỗ bị thương. Chủ tử cũng là tốt cho ngài, nếu như hôm nay ngài mạo phạm người khác chỉ là vả miệng thôi đâu, ngài đừng phụ hảo ý của chủ tử.”

      Lục Nhạc Dao nghe được lời của Thục nhi, hận thể đem nàng xô xuống đất, tại mặt nàng sưng phù, chân đau phải do các nàng làm hại sao? Còn phải cảm kích các ngươi, coi nàng là đồ ngốc chắc? Ngươi cho là ta muốn khóc sao, là ta đau quá nhịn được thôi…

      Còn phải cảm tạ Tình quý tần, Tình quý tần cũng tính là thay nàng giải vây, tuy mở lời hơi muộn, nhưng chung quy của tại phần vị của nàng ấy thấp hơn Vũ thục nghi, có thể xin giảm cho nàng hai cái tát là đủ rồi. Nghĩ tới việc nàng ấy cũng giúp Tích tiệp dư, Lục Nhạc Dao cảm thấy Tình quý tần hẳn là người tốt.

      Thục nhi thấy Lục quý nhân lời nào cũng thèm để ý, chắc là đau nổi chứ gì. Thục nhi càng nhanh hơn, cảm thụ bộ dáng muốn ngã của Lục quý nhân, trong lòng khinh thường, thất phẩm quý nhân mang theo người phục vụ lại dạo trong hậu cung, làm như ai cũng thấy tâm tư của ngươi vậy, nhất định là muốn gặp Hoàng thượng! Chủ tử đứng hàng nhị phẩm còn chưa được gặp Hoàng thượng, chỉ dựa vào ngươi?

      Thục nhi đem Lục Nhạc Dao đưa tới cửa Lưu Hoa cung rồi xoay người rời , Lục Nhạc Dao từng bước gian nan trở về Lan Tâm điện, là đau đến mức nổi, tới trước cửa điện liền kêu lên “Châu nhi, mau tới đây.”

      Châu nhi nghe tiếng chạy đến, thấy chủ tử mặt mày sưng đỏ, hằn vết tay…Sợi tóc hỗn độn, chân còn khập khiễng liền hô lên “Chủ tử, ngài làm sao vậy?”

      “Đừng hỏi, mau đỡ ta vào ,” Lục Nhạc Dao chịu nổi… phải vạn bất đắc dĩ nàng mở miệng, vừa cảm thấy hai má và khóe miệng đều đau dữ dội.

      Châu nhi vội vàng đỡ Lục Nhạc Dao vào nội thất, đem nàng đặt lên giường rồi tìm dược trị thương.

      Lục Nhạc Dao nằm lên giường mới có cảm giác mình còn sống, nhất định là đầu gối bị sưng lên rồi, biết ngày mai có đường được … Nàng vẫn có chút khinh thường, trong hậu cung này nàng thể lơi là được. Lại nhớ đến chuyện Tích tiệp dư được thích ý sinh hoạt, xét đến cùng cũng bởi vì phần vị của nàng thấp, lại được sủng ái. Chuyện hôm nay mà xảy ra người Tích tiệp dư nàng tin Vũ thục nghi dám lớn lối như vậy.

      Nghĩ lại những chuyện hôm nay, Lục Nhạc Dao bật cười, đời người như vở kịch lớn vậy. Những nhân vật tai to mặt lớn, mạnh bao như mãnh hổ đều chết thảm mà thôi. Mà người đau khổ ẫn nhẫn chờ thời cơ thường chính là nữ chủ. Đây phải là hình dung về nàng sao?

      Nhịn chút, đợi thời cơ mà hành động, nàng là Lục Nhạc Dao bất bại.

      Thời điểm bôi thuốc cho chủ tử, Châu nhi thấy chủ tử tươi cười, rùng mình cái… Chủ tử vừa vào cung, quen thuộc nhưng lại cho nàng theo, mang theo thân thương tích trở về… Đau đến mức này mà còn có thể cười, Châu nhi cúi đầu chuyên tâm bôi thuốc, dám nhìn nữa…

      ---Ta là đường phân tích Lục Nhạc Dao kim cương vô địch-------

      Đợi đến lúc Quý U ngủ trưa thức dậy, nghe Niệm Hạ hả hê kể cho nàng nghe tin tức Lục Nhạc Dao bị vả miệng.

      Hứa ma ma có loại cảm giác, Lục quý nhân này hiểu quy củ, đụng tới ai trong cung cũng sống tốt được. Chỉ có chủ tử của các nàng hảo tâm lắm mới so đo với nàng ta, chỉ ngụm Tích tỷ tỷ của nàng ta đủ bị vả miệng rồi. Quý nhân thất phẩm có tư cách gọi các phi tần địa vị cao là tỷ tỷ.

      Quý U nghĩ nghĩ, vẫn nên phân phó Niệm Hạ đem dược trị thương cho Lục Nhạc Dao , xem như đáp lễ… biết Thích Bạch có ban dược cho nàng ta phải nàng tin , mà dù Thích Bạch để ý đến Lục Nhạc Dao chăng nữa, nàng ta vẫn là muội muội của Lục thống lĩnh, Thích Bạch ngồi xem mà thèm quan tâm sao?

      Sau lại nghe Hoàng hậu phái người đến hỏi mấy ngày nữa là ngày hội ngắm hoa, Quý U có hay , nhưng lúc ấy Quý U ngủ nên Niệm Hạ để người truyền tin trở về.

      Quý U nghĩ nghĩ, ngày đó cứ đến ngắm chút

      Đợi Niệm Hạ và Hứa ma ma đều ra ngoài rồi, Quý U mới mở lễ vật Lục Nhạc Dao đưa nàng… Nhìn “áo ngực” trong tay, nghe bài hát “Ngôi sao” Quý U còn nghi ngờ gì nữa.

      Nàng cố ý hỏi Lục Nhạc Dao có biết bài đồng dao nào , nếu nhớ được đồng dao chắc chắn phải nhớ tên sách, loại lấy cớ này cũng quá là gượng ép rồi…
      Quả nhiên Lục Nhạc Dao nhớ , hơn nữa giai điệu sai nốt, Lục Nhạc Dao cũng quá giỏi rồi.

      Điệu vũ của Tình quý tần cũng có bóng dáng xuyên , nhưng Tình quý tần lại biết tên của điệu vũ.

      Nếu Lục Nhạc Dao xuyên , như vậy nàng ta xuyên qua từ lúc nào?
      Giống như nàng hay là từ xuyên qua rồi?

      là hiếu kỳ…

      Tâm vừa động, Quý U tiến vào gian riêng. Nhìn ruộng đồng trống trải trước mắt, lâu rồi nàng chưa làm việc nhà nông. Rừng cây ăn quả lớn, tại nàng rất muốn ăn.

      Nhớ tới lần trước gặp phụ thân lần ở Dưỡng Tâm điện, dược liệu trân quý rất có tác dụng, làm phụ thân và mẫu thân khỏe mạnh hơn, thoạt nhìn có vẻ trẻ ra nữa. Mẫu thân gặp nàng liền biến thành giống hệt Hứa ma ma, các loại cấm kỵ khi mang thai đều đem ra giảng làm nàng muốn hôn mê. Phụ thân thấy nàng, hai mắt đẫm lệ, nhưng cực lực nhịn xuống, trước mặt Hoàng thượng mà khóc lóc rất tốt… Nàng rất tùy ý, khóc nức nở, làm Thích Bạch đau lòng, dỗ dành thôi.

      Ân… Nhìn gian trống trải, chờ nàng sinh hài tử xong hảo hảo xử lý chút, thể bởi vì tại sinh hoạt tốt mà bỏ mặc gian. Nàng vào phòng trong gian lấy chút dược liệu, ai biết được có lúc cần dùng sao.

      Nàng cầm bộ y phục tay, đây mới là nội y, cái Lục Nhạc Dao đưa nàng tuy rất đẹp nhưng lại thô ráp. Quý U yên lặng nhìn cái bụng bự của nàng, yên lặng thả đống nội y trở về, tại nên dọa Thích Bạch…

      Xoay người đến trước bàn , lật lật mấy chiếc hộp, cầm mấy cái có khả năng dùng đến rồi bước ra khỏi gian.

      Vừa đem đồ đặt vào hòm nghe tiếng cửa bị đẩy ra… Quý U thở hơi, nguy hiểm, gần đây nàng cảnh giác tốt lắm… Ai bị nuôi thành dạng buồn lo như nàng cũng vậy hết thôi.

      “Nàng tỉnh dậy mà sao chịu gọi người dọn bữa?”

      Thấy Thích Bạch vừa vào cửa quan tâm đến việc nàng dùng bữa hay chưa, vẻ mặt Quý U bất đắc dĩ “Ta thể cứ ngủ rồi lại ăn, ăn xong lại ngủ… Chàng xem bây giờ ta béo đến mức nào rồi…”

      “Béo ở đâu, vừa mềm vừa trắng, ta thích nhất.” Thích Bạch tiến lên ôm Quý U ước lượng, “Nàng xem, ôm lấy nàng rất thoải mái, nàng vẫn còn hơi gầy đó.”

      Sau khi hai người ăn xong, lại như thường lệ nắm tay nhau tản bộ trong sân.

      “Nàng thích sân viện như thế này sao?” Thích Bạch nhìn phong cảnh xung quanh, khá tốt, nhưng sửa thêm thấy thiếu sót.

      “Thích, chàng đừng đổi tới đổi lui nữa, bằng có khi hội ngắm hoa chuyển tới nơi này mất.” Quý U thấy Thích Bạch ngắm bốn phía tìm chỗ thiếu hụt, tìm ra chịu thả lỏng mày.

      Cố gắng khuyên nhủ lần nữa “Ta cảm thấy phong cảnh rất đẹp mà, thiên điện cũng chỉnh mấy lần, giờ mỗi góc của Vĩnh Thọ cung ta đều thích.”

      Thời điểm tầm mắt của Thích Bạch đặt lên xích đu, nhìu mày “Chỉ có cái xích đu quá ít, khi các bảo bảo trưởng thành cướp chỗ chơi của nàng. Vẫn nên làm thêm hai cái, đúng ?”

      “…” Nàng phải tiểu hài tử, sao lại cùng tranh giành với bảo bảo chứ, Quý U quyết định để ý đến .

      Thích Bạch lại cảm thấy Quý U như vậy là đồng ý, quyết định ngày mai sai người làm.

      “Chàng biết chuyện Lục Nhạc Dao bị thương chưa?” Quý U quyết định hỏi Thích Bạch xem nghĩ thế nào.

      Thích Bạch ngừng bước, ánh mắt Quý U cũng ngừng lại để nhìn .

      “U U, nếu ta coi nàng ấy là muội muội chẳng những ban thuốc, thăm nàng ấy mà có khả năng là xử phạt Vũ thục nghi nữa. Nếu có nàng, dù nàng ấy nhất định đòi tiến cung làm ta chán ghét ta cũng thể để ý đến nàng ấy, nàng ấy phải là muội muội của ta nhưng là muội muội của Lục Viễn. Nhưng tại ta như vậy, bất kỳ hành động nào khiến nàng ấy nảy sinh hy vọng ta đều làm, bất kỳ chuyện nào khiến nàng vui, ta nhất định làm.”

      Ngoại trừ Quý U Thích Bạch cũng quan tâm đến chuyện của hậu cung, cho nên trước nay Tiểu Thịnh Tử đều bẩm báo chuyện liên quan đến . Nhưng thân phận của Lục Nhạc Dao có chút đặc thù nên Tiểu Thịnh Tử đem chuyện sáng nay kể cho nghe.

      Lúc ấy Thích Bạch có nghĩ phái người đưa thuốc, nhưng lại làm, thân phận tại của Lục Nhạc Dao phải là muội muội , tuy vào hậu cung, nhưng vĩnh viễn phải là nữ nhân của . Nếu chuyện này có thể làm nàng ấy quyết định rời cung có thể là chuyện tốt. Tuy Lục Nhạc Dao làm sai chuyện gì, còn bồi U U chuyện, nhưng trong lòng Thích Bạch vẫn nguyện ý để Lục Nhạc Dao ở đây, chỉ muốn U U thân cận với , chuyện cùng

      Quý U nhìn Thích Bạch nghiêm túc giải thích với nàng, có chút ý tứ bất hảo “ phải là ta yên lòng vì chàng… Chỉ là hai người lớn lên bên nhau… Ta đưa dược cho nàng ấy coi như là chàng cũng đưa rồi, chàng cần áy này trong lòng…”

      Thích Bạch ôm lấy Quý U bật cười, “Nàng đưa cứ đưa, đừng đổ lên người ta. Ta áy náy trong lòng, tiến cung là lựa chọn của nàng ấy. Ta thừa nhận là có tình nghĩa lúc nhưng người phá hỏng tình nghĩa này chính là nàng ấy, phải nàng. Về sau gặp chuyện như vậy nữa nàng cứ làm theo ý mình, cần quan tâm đến ta, nàng làm gì cũng đúng, chỉ cần đừng nghi ngờ ta là được.”

      “Nếu nàng còn đến tìm ta nữa ta có thể nàng đến nữa được ?”

      Thích Bạch mang theo ý cười trong mắt “Đương nhiên, thời gian cùng nàng ấy chuyện phiếm bằng đến Dưỡng Tâm điện bồi ta, bằng ta với nàng ấy đừng đến Vĩnh Thọ cung quấy rầy ngươi nữa?” Thích Bạch cứ tưởng Quý U đuổi Lục Nhạc Dao vì ngại, nào ngờ chỉ vì nàng lo lắng cho nên mới vậy. Xem ra sau này phải cách xa Lục Nhạc Dao thêm ít, miễn cho U U của hiểu lầm...

      cần, cần, ta thích chàng với nàng ấy, chính ta là được rồi.” Quý U mới muốn cho Thích Bạch và Lục Nhạc Dao có cơ hội ở riêng chỗ.

      Trong lòng Thích Bạch đắc ý, ngoài miệng lại trách mắng “Bình dấm chua.”

      Quý U đạt được mục đích nên thèm để ý đến Thích Bạch.

      “Bình dấm chua hỏi chàng, Lục Nhạc Dao có từng tặng chàng thứ gì, vì chàng làm thơ hay là hát tiểu khúc cho chàng nghe chưa?”

      Thích Bạch nghĩ nghĩ... Vừa tặng gì đó rồi, vừa làm thơ luôn rồi, còn có hát nữa, Quý U nghe xong tức giận đâu đúng , hoàn toàn trong sạch mà!

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 64: Tâm nữ nhân

      Editor: Mây

      Chương này chị ngọt hơn nữa, ta với các nàng là con đường thê nô còn xa mà. Lục Nhạc Dao sắp trở mặt rồi các nàng ơi.

      Trước kia có rất ít thứ có thể làm Thích Bạch hối hận nhưng sau khi gặp Quý U lại có quá nhiều, hối hận rằng phát ra nàng quá muộn, hối hận vì đối tốt với nàng quá muộn, lần hối hận gần nhất của với bình dấm chua, chọc cho nàng khóc.

      ấp úng chịu . “Chàng có tình cảm nam nữ với nàng ấy, ta ngại. Ta chỉ cảm thấy nàng ấy rất đặc biệt, giống như việc tặng y phục hay dạy cho ta mấy bài đồng dao, ta rất có hứng thú. Từ nàng ấy như vậy sao?” Nàng muốn , còn có thể làm sao, đương nhiên là phải thành khai báo.

      ít lễ vật, Quý U vừa nghe lễ vật đặt ở khố phòng liền muốn xem. Thích Bạch đành phải phân phó Tiểu Thịnh Tử lấy, còn sớm nữa, để nàng đến đó lại muộn, bọn họ còn phải sớm trở về nội thất ôn tồn phen.

      Lúc ngồi xích đu chờ Tiểu Thịnh Tử, Quý U liền hỏi Thích Bạch thử Lục Nhạc Dao có viết thi từ mới lại gì . Thích Bạch nghĩ nghĩ, quả thực là có mấy bài, nhưng gọi là thơ được, viết trong bản tập mà Lục Nhạc Dao đưa cho
      Hình như là Lục Nhạc Dao viết lúc mười tuổi, lúc mở ra xem chỉ thấy Lục Nhạc Dao viết quá…nhiệt tình, vậy, thấy Quý U mất hứng nhõm thở ra, may mà nàng tin .

      Sau Quý U lại hỏi có nhớ khúc hát nào của Lục Nhạc Dao , Thích Bạch cũng thành khai báo, lúc mười sáu tuổi, Thích Bạch luyện võ bị thương, điều dưỡng tốt nên bị phát sốt, khi mơ mơ màng màng nghe Lục Nhạc Dao có hát, lúc ấy cảm thấy được tự nhiên, tuy tỉnh nhưng quyết định để ý đến, chờ lúc nàng ta rời mới mở mắt ra.

      Quý U tò mò hỏi có nhớ hát ra sao , Thích Bạch liền “Tiểu hài xinh đẹp, hôm nay có khóc hay , có làm bẩn y phục đẹp hay … Tiểu hài thân mến, mau mau lau khô nước mắt, ta nguyện ý làm bạn đường với ngươi, cùng trở về nhà…” Có nhiều đoạn nhớ lắm, đại bộ phận là an ủi , lúc ấy Lục Nhạc Dao còn là tiểu nữ hài, hát nghe cũng tệ lắm… Nhưng nội dung có chút khó nghe, trước nay Thích Bạch hề cảm thấy mình là tiểu hài tử cần người khác an ủi.

      muốn đọc khúc hát này, nhưng lại thể gạt Quý U, chưa đọc xong thấy sắc mặt Quý U đúng. có chút hối hận, biết thế nào, vậy là từ Lục Nhạc Dao bày tỏ tình cảm với , chỉ là biết mà thôi.

      Thích Bạch muốn phái người Tiểu Thịnh Tử đừng lấy bản tập đến, chỉ lấy đèn trời đến cho Quý U nhìn là được. Nhưng dám phái người , nếu làm vậy giống như là chột dạ.

      Lúc Tiểu Thịnh Tử chạy về, quả nhiên là trong tay cầm bản tập và đèn trời… Nếu Quý U xanh mặt mở đèn trời ra xem, lúc mở bản tập mặt nàng chuyển sang đen rồi.

      Bản tập đề “Chàng có biết thiếp tương tư chàng khắc sâu tâm cốt”, vài bức họa tình ý kéo dài cũng coi như xong, còn mang theo từng câu thâm tình. Sau mười tuổi còn đề thơ “Khoảng cách xa nhất đời, phải là sinh tử, mà là ta đứng trước mặt chàng, chàng lại biết ta chàng; Khoảng cách xa nhất đời phải là ta đứng trước mặt chàng, chàng lại biết ta chàng, mà là đến say mê cuồng dại lại thể ta chàng…”

      Thái dương Quý U giật giật liên hồi, tiếp tục lật trang tiếp theo… “Chàng thấy, hay thấy ta, ta ở nơi này, buồn vui… Chàng ở bên hay ở bên ta, tay của ta vẫn nắm tay chàng, buồn chê… Đến tâm ta hay là đặt ta ở tâm chàng…”

      Nhìn bản tập đầy thơ tình, Quý U đem tập nhét vào tay Thích Bạch, lạnh mặt vào nội thất, hơn nữa còn “Ba” tiếng đóng cửa lại.

      Thích Bạch nghe tiếng vang, trong lòng run lên cái, Tiểu Thịnh Tử trực tiếp rùng mình sau đó mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng.

      Tiểu Thịnh Tử thấy Hoàng thượng đùng đùng nổi giận đến trước cửa, trong lòng run rẩy, có phải là Tích chủ tử quá giữ thể diện cho Hoàng thượng , Hoàng thượng mà giận phải làm sao, đơn thuần chỉ là lạnh mặt với Hoàng thượng mà còn dám đóng cửa tiếp Hoàng thượng nữa…

      Thích Bạch đến trước cửa, thử đẩy cửa ra, quả nhiên là khóa lại rồi…

      Giương tay gõ vào cửa “U U, nàng sao vậy, nàng mở cửa cho ta có được ?”

      Tiểu Thịnh Tử đứng phía sau lén ngước lên nhìn, Hứa ma ma và Niệm Hạ cũng góp vui…

      Thích Bạch xoay người thấy bộ dáng liếc trộm của ba người này, ánh mắt sắc bén, làm bọn họ sợ đến mức chạy ra đóng cửa lớn.

      Thích Bạch ho khan chút, tiếp tục gõ cửa…

      “U U, nàng đừng tức giận…” bụng chữ nghĩa của Thích Bạch cũng khó lòng giải thích, có tình nam nữ với Lục Nhạc Dao, mọi ý nghĩ của , sớm khai báo với U U rồi, bây giờ cũng đâu thể nào thêm lần nữa. Thích Bạch ủy khuất suy nghĩ, ta ném trong khố phòng rồi, do nàng muốn xem mà…

      Nghe trong phòng có động tĩnh gì, Thích Bạch khẩn trương hết sức, U U tức giận đến phát khóc chứ?

      “U U, là ai ngại, là ai để cho ta chứ… Nàng mở cửa để ta giải thích được ?”

      Chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng khóc “Là ta, là ta đó, tại ta tức giận sao… Chàng tránh xa ra …”

      Thích Bạch chỉ hận thể đem cửa phá bỏ, nhưng lại sợ dọa đến nàng… “Ý của ta là mong nàng bỏ qua cho ta, có ý gì khác nữa…” (Tưởng mạnh mẽ lắm chứ Thích ca ca.)

      Quý U nhìn bản tập, biết tại sao lại rầu rĩ trong lòng, ban đầu nàng chỉ muốn xác nhận xem Lục Nhạc Dao xuyên qua lúc nào, hóa ra là từ lúc , thảo nào nàng ta quấn lấy Thích Bạch từ lúc đó đến giờ. Nhưng nàng bắt đầu lo lắng trong lòng, biết ở đại Lục Nhạc Dao bao nhiêu tuổi rồi, nhưng từ thi từ đến bức họa thể cho nàng biết, tuổi của Lục Nhạc Dao hẳn là lớn hơn nàng bao nhiêu.

      Những lời ngọt ngào quá nhiều, lúc Thích Bạch sinh bệnh, Lục Nhạc Dao ở bên bầu bạn, chờ đợi từ , nhất định tìm cách tiến cung. Quý U nghĩ, nếu Thích Bạch phải là của nàng, Thích Bạch nhất định thích Lục Nhạc Dao chút nghi ngờ.

      biết có phải do mang thai hay , trong lòng Quý U yên, ánh mắt mệt mỏi, cả người toát ra vẻ lo lắng.

      Lúc này bảo bảo trong bụng đá nàng cái, như là an ủi, hoặc là hỏi nàng có làm sao .

      Tâm Quý U nhất thời mềm ra, nghe Thích Bạch đứng ngoài cửa kiên nhẫn dỗ dành, đột nhiên cảm thấy có phải là nàng xúc động quá mức rồi hay .
      Quý U bước về phía cửa, Thích Bạch nghe tiếng bước chân liền im lặng, khẩn trương chờ đợi Quý U mở cửa cho

      Quý U có mở, chỉ dò hỏi bằng thanh hơi khàn khàn “Chàng thích nàng ấy sao?”

      Thích Bạch nghe được thanh ủy khuất của Quý U, ánh mắt trở nên lo lắng “ thích, ai cũng thích, ta chỉ thích nàng thôi.”

      “Chưa từng cảm động chút nào sao?”

      “Ta chỉ cảm động vì nàng, vì nàng mà cảm động thôi.”

      “Két”, cửa được đẩy ra.

      Thích Bạch nhìn mắt Quý U đỏ hết lên, hốc mắt Thích Bạch cũng đỏ ửng. Quý U là vì ủy khuất còn Thích Bạch là đau lòng.

      Quý U bước lên bước ôm Thích Bạch, tim gan Thích Bạch cuối cùng cũng an toàn trở về mặt đất.

      Thích Bạch ôm Quý U chặt, biết phải cái gì cho phải, biết giải thích với nàng thế nào… Nhưng là làm cho nàng thương tâm.

      “Ta có thai… Tính tình trở nên rất kém… Bình thường sao…”

      Thích Bạch gật đầu, “Được rồi, là do ta tốt, nàng rất ngoan…”

      “Bởi vì nàng ấy quen biết chàng sớm hơn ta là lòng ta có chút bất an…”

      “Sau này chỉ có nàng và ta mà thôi…”

      “Ta sợ chàng bị nàng ấy cảm động…”

      “Lúc nàng chưa xuất ta cũng chưa từng bị nàng ta làm cho cảm động, nàng ở đây rồi ta càng bị nàng làm cảm động…”

      Quý U khẽ cong môi lên, nam nhân này an ủi người khác cũng lợi hại, lòng hơi ê ẩm giờ đột nhiên lại thấy ngọt ngào…

      “Ta có thai, còn trong hậu cung lại có nhiều mỹ nhân như vậy…”

      “Trong mắt ta nàng là người đẹp nhất, ta quan tâm đến những người khác.”

      “Vừa rồi ta dập cửa trước mặt chàng…”

      sao hết, sau này ta mà làm nàng mất hứng nàng cứ việc dập cửa, chỉ cần sau đó nàng lại vui vẻ là được.”

      “Vừa rồi chàng tức giận sao?”

      “Ta tức giận với nàng… Là tức giận Tiểu Thịnh Tử chỉ biết đứng nhìn cũng giúp được gì…”

      Tiểu Thịnh Tử đứng ngoài cửa, nghe được thanh của hai người này, bằng nhất định hô to lên, Hoàng thượng, nô tài có thể giúp cái gì chứ, ngài mới là người chọc Tích chủ tử tức giận nha…

      “Lần sau ta hỏi chàng, chàng vẫn như hôm nay hết mọi thứ cho ta biết chứ?”

      Thích Bạch gật gật đầu “Ân, ta bao giờ lừa nàng.”

      “Vừa rồi các bảo bảo đá ta.”

      “Chờ bọn ra ngoài rồi, ta giúp nàng giáo huấn.”

      được! Nhất định là các bảo bảo khuyên ta đừng giận dỗi với chàng.”

      “Ân, giáo huấn. Bảo bảo rất ngoan.” Thích Bạch đưa tay sờ bụng Quý U, nguyên lai là có đứa cũng có chỗ tốt riêng của nó.

      “Ôm ta lên giường nằm …”

      “Được rồi.”

      ----Ta là đường phân cách tình nhân có việc gì náo loạn----

      ba ngày từ kiện “Đóng cửa gặp”, cảm xúc của Quý U tới nhanh mà cũng nhanh, bất quá Thích Bạch vẫn run sợ trong ba ngày này, hối hận vô số lần, có việc nhận muội muội làm cái gì…

      Vào ngày thứ tư, Lục Nhạc Dao lại đến vào lúc Quý U dùng đồ ăn sáng, đầu gối hết sưng, nhưng mặt vẫn còn hơi đỏ, có điều, điều kiện dễ dàng nhận được đồng cảm như vậy sao lại đến thăm Quý U chứ.

      Nàng muốn Tích tiệp dư giúp nàng ra mặt, chung quy Vũ thục nghi cũng đứng hàng nhị phẩm, Tích tiệp dư chịu phái người đưa dược cho nàng là nàng thấy hài lòng rồi.

      Ba ngày này của Lục Nhạc Dao cũng rất có thu hoạch, bởi vì bị thương, mấy người tiến cung cùng đợt lúc trước đến thăm nàng. Nàng cùng Lý Ngưng Nguyệt, Phó Như Tuyết kết giao rất tốt, tuy trước đây chướng mắt Phó Như Tuyết, nhưng vào cung mới biết được, phụ thân là tổng quản phủ nội vụ dùng tốt hơn phụ thân là đại tướng quân, hậu cung và phủ nội vụ có chung nhịp thở.

      Tích tiệp dư vẫn cho nàng vào phòng như lúc trước, nàng ngoan ngoãn cười nhìn Hứa ma ma mặt lạnh, thèm để ý đến. Chờ địa vị của nàng trong lòng Hứa ma ma được cải thiện sợ gì giáo huấn được nô tài!

      Vừa vào cửa hai mắt Lục Nhạc Dao đẫm lệ mông lung “Tỷ tỷ đối với muội tốt, cảm ơn tỷ đưa dược trị thương đến chỗ muội.”

      cần cảm tạ, chỉ là đáp lễ mà thôi. Thương thế của ngươi khỏi hẳn chưa, sao lại chạy đến đây rồi?” Lục Nhạc Dao cũng quá mạnh mẽ rồi, sợ để cho Thích Bạch thấy được cái mặt sưng phù thành dạng này của nàng sao?
      Quý U uống xong huyết yến chưng đường phèn, mới ngẩng đầu chuyện cùng Lục Nhạc Dao.

      “Thương tích chân tốt hơn rất nhiều, tỷ tỷ, tỷ có tham dự hội ngắm hoa ngày mai ?”

      Quý U lắc đầu “Ta , bụng ta lớn như vậy rồi, lại rất bất tiện, đến đó làm nhiều người lo lắng.”

      “Muội có thể chiếu cố tỷ, nếu tỷ muốn cứ , muội nhất định chăm sóc tỷ, nửa bước rời.”

      Quý U vẫn lắc đầu, theo kinh nghiệm của nàng mà , chỉ cần là nơi nhiều người nhất định xảy ra chuyện. Lúc mang thai nhất định phải , nay được phép nàng còn tới giúp vui làm gì?

      Lục Nhạc Dao có chút luống cuống, nàng vừa chịu phạt, lúc đến ngắm hoa mà có người dựa vào bị trêu chọc đến chết. Hoàng hậu nương nương mở lời mời Tích tiệp dư , thế mà nàng ta còn ? Ngươi mới mang thai có năm tháng, làm như sắp sinh vậy.

      “Tỷ tỷ, tỷ phải , tỷ muội cũng dám …”

      Quý U nhướng mày, muốn ta để che chở cho ngươi? Ta còn được Thích Bạch che chở đó.

      Lục Nhạc Dao thấy thái độ của Tích tiệp dư rất kiên định, cũng dám chọc tức nàng. Đành thay đổi đề tài, với Tích tiệp dư ba ngày nay nàng làm gì khác, chỉ ngồi nhớ lại mấy khúc đồng dao, cuối cùng cũng nhớ được khúc.

      Quý U biết Lục Nhạc Dao là người xuyên , tự nhiên có hứng thú nghe nữa, nếu tiếp tục để nàng ta ngụy trang bằng đồng dao, cứ ba ngày khúc, Lục Nhạc Dao có thể đến tìm nàng trong mấy tháng đó… Mưu kế giỏi, hài tử là uy hiếp lớn nhất của mỗi nữ nhân, dạy nàng đồng dao chắc chắn là cách kéo gần khoảng cách nhanh nhất.

      cần đâu, khúc là đủ rồi… Lúc khác ta cho bảo bảo đọc thêm sách.”

      “Tỷ tỷ, khúc này rất êm tai, cũng rất đơn giản.”

      “Tiểu Yến Tử, mặc hoa phục, mùa xuân hàng năm vẫn tới nơi này…” Quý U nhìn Lục Nhạc Dao cố hát, cảm thấy rất bội phục… Đây là buộc nàng phải nhận nhân tình hay sao vậy?

      Hát xong Lục Nhạc Dao liền vội vàng cáo lui, thái dương Quý U co rút, đây là cho nàng cơ hội chuyện sao?

      Lúc trở về, sắc mặt Lục Nhạc Dao càng lúc càng trầm xuống, ràng là lần trước hai người còn chuyện với nhau vài câu, hôm nay Tích tiệp dư lại chịu phối hợp nữa. Nàng phải chật vật trốn ra, chính là vì sợ Tích tiệp dư cho nàng đến Vĩnh Thọ cung nữa.

      Muốn phủi sạch quan hệ với nàng sao? Đâu có dễ như vậy!

      Xem ra nàng thể đem hy vọng đặt lên người Tích tiệp dư được rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :