Tuyệt Gả Bệnh Công Tử - Khanh Đinh Nguyệt DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 26: Thần y mỹ nhân

      Edit: Mẹ Chíp

      Beta: Ishtar
      Cố Cửu nằm giường gỗ khắc hoa lê, hai mắt khép hờ, đầu óc hỗn loạn ý thức mơ hồ.

      Nàng nhìn đỉnh màn thêu hoa mẫu đơn tinh xảo màu đỏ thắm, tuy rằng biết người cứu nàng rốt cuộc có phải chàng thiếu niên bạch y hôm đó hay , nhưng nếu nhầm giọng nàng láng máng nghe thấy lại là tiếng của Thanh Y.

      Chàng thiếu niên chỉ lần gặp qua trong chớp mắt, nàng mãi khắc ghi trong tâm khảm.

      Từ ngày xuyên về cổ đại đến nay chắc đây là lần đầu tiên Cố Cửu được nằm chiếc giường mềm mại đến như vậy, là so với giường ngủ của Quả Nguyệt thoải mái gấp bội phần a! Kể cả đồ lót mặc trong người cũng bằng lụa tơ tằm thượng hạng, hẳn đây là thế gia giàu có, hoặc quan lớn trong triều mới có được ưu đãi như vậy!

      Lúc tỳ nữ tới giúp Cố Cửu thay y phục nàng cũng tỉnh rồi nhưng trong người mệt mỏi chẳng buồn mở miệng, và cũng do nàng cũng biết người tới có ác ý.

      Có bóng người lướt qua cửa sổ, lại nghe thấy gió thổiđẩy cành trúc đong đưa xào xạc, cũng có cả tiếng của nam tử mơ hồ truyền đến...

      Cánh cửa bằng gỗ lim khắc hoa văn bị người đẩy ra vang lên tiếng 'kẽo kẹt', bên tai lại nghe thấy tiếng bánh xe bằng kim loại, mắt Cố Cửu giật giật khẽ nghiêng người nhìn qua tấm bình phong họa mai, lan, cúc, trúc… Là nam tử mặc áo đen đẩy thiếu niên mặc trường bào màu xanh ngồi xe lăn vào.

      Cố Cửu kinh ngạc nhìn chớp mắt, tuy trong người mệt mỏi, đầu óc tỉnh táo nhưng giờ đây nàng cảm thấy hồ đồ mất rồi. Người này, nàng biết, cũng nghĩ là có thể quen được mỹ nam tử như vậy!

      Chàng thiếu niên này nghìn câu tả hết, dùng bút thể khắc họa... Trong mắt nàng, Quả Nguyệt được xem là đẹp lắm rồi, vậy mà người này… phải gọi là tuyệt mỹ tựa thiên tiên.

      Toàn thân mặc trường bào xanh đậm, áo khoác ngoài cùng màu dài đến mắt cá chân, mái tóc đen bóng đổ xuống như thác dài đến ngang eo. nhìn nàng ngơ ngác môi vẫn còn vương ý cười nhàn nhạt.

      Nhưng khác với nam tử nho sam bạch y hôm đó, nụ cười đó tựa như tia nắng ấm sưởi ấm hồn người giữa ngày đông giá lạnh, còn chàng thiếu niên này lại làm cho người khác vạn phần lạnh lẽo!

      Thanh Y đẩy thiếu niên tới bên cạnh giường dừng lại. Cố Cửu lúng túng thu hồi ánh mắt, tiếp lại lơ đễnh nhìn lên đỉnh màn!

      Đôi tay lạnh như băng đặt lên cổ tay của nàng khiến toàn thân Cố Cửu run lên.

      Tay thiếu niên chạm vào cổ tay nàng, cảm nhận mạch đập lên xuống phập phồng....

      Thanh Y đem bút mực và giấy Tuyên đặt trênngọc án đến bên cạnh, thiếu niên thu tay tiếp lấy ngọc án bắt đầu đề bút kê đơn.

      Sau khi thấy thiếu niên kê xong đơn, Thanh Y cầm đơn thuốc lui xuống, nàng mới gian nan mở miệng: "Có... nước ?"

      Thiếu niên vẫn như cũ chỉ mỉm cười, hết sức tự nhiên đẩy xe lăn đến trước cái bàn, ngón tay thon dài như ngọc cầm lấy ấm trà chậm rãi rót vào chén ngọc men xanh.

      Cố Cửu lấy hết sức chống thân thể yếu ớt ngồi dậy tựa vào thành giường sau đó tiếp chén nước trong taythiếu niên, trong ánh mắt có chút lúng túng pha lẫn xấu hổ… dù sao người ta cũng là nhân sĩ tàn tật thế nhưng lại còn phải chiếu cố người khỏe mạnh như nàng a...

      Nàng uống ngụm nước nghe thấy : "Toàn thân nóng sốt, hơi độc xâm nhập lục phủ ngũ tạng, vết thương cũ ở cổ tay nặng nhưng thực tế lại khiến bản thân nhiễm phong hàn, vết thương cũ mưng mủ cộng với bệnh mới khiến cho toàn thân mệt mỏi, thần trí mơ hồ gây ra tượng mất ngủ, thường sốt về đêm!"

      Tay cầm chén của Cố Cửu hơi khựng lại, giọng thanh nhuận như ngọc, như dòng nước ấm chảy vào tim can, tuy rằng tràng dài nàng cũng lõm bõm hiểu được mấy phần, nhưng câu cuối cùng là nàng hiểu ràng nhất. Hóa ra biết đường đến đây Cố Cửu đều tỉnh nhưng chỉ là nàng chẳng còn sức để mở miệng nên cứ để tùy ý bọn họ đưa đến nơi này.

      Thiếu niên chợt đẩy xe lăn đến sát cạnh giường, ở khoảng cách gần như vậy khỏi làm cho trái tim Cố Cửu nhanh lên vài nhịp.

      chăm chú nhìn nàng hồi lâu, trong ánh mắt có chút nghiền ngẫm cho đến khi khuôn mặt Cố Cửu đỏ bừng mới cong môi nhạt giọng ---------

      "Còn nhớ lần đầu ta gặp nương, khi đó quỳ dưới điện Kim Loan vừa thấy xe lăn của ta đến liền khóc lóc van nài ta....."

      Trong ánh mắt của y có chút rời rạc, mơ hồ...Khi ấy đích nữ Cố gia yếu đuối nhu nhược, e rằng chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng đủ dọa cho nàng sợ hãi, nhưng khi đó trong khoảnh khắc chỉ có mới nhìn thấu sâu trong đôi mắt kia là trầm tĩnh, phảng phất như tất cả đều là sắp đặt của vận mệnh, vinh hoa phú quý của cuộc đời đến rồi lại , tranh hay tranh hết thảy đều nằm trong bàn tay của nàng.

      Cố Cửu nhíu mày chăm chú nhìn thiếu niên như ngọc trước mắt, nàng chưa từng gặp y, trong tiềm thức của thân thể này cũng có ấn tượng gì cả.

      Thiếu niên hiển nhiên là khá kinh ngạc, sâu trong đáy mắt thoáng qua chút nghi ngờ, nhanh đến nỗi nàng kịp nắm bắt… Y mỉm cười, khẽ đưa taycầm cái chén Cố Cửu mân mê trong tay hồi lâu, đặt sang bên cạnh, giống như để tâm lắm : "Nàng nhớ cũng tốt!"

      Có lẽ như thế lại hay! Nhớ lại khi đó, y chán ghét đôi mắt chứa đầy tâm cơ đó vô cùng, thế nhưng mấy ngày trước gặp lại nàng, khắc đó, đôi mắt trong trẻo tinh khiết làm trong lòng thoáng động, tim cũng đập nhanh hơn....

      ----------------

      Thanh Y bưng chén thuốc vào phòng, Cố Cửu nhăn mày nhăn mặt uống, thuốc đắng vào đến họng rồi lại muốn phun ra nhưng cuối cùng nàng vẫn cố gắng uống hết.

      Nàng đưa chén thuốc cho Thanh Y, người nọ liền đưa cho nàng viên ô mai vẫn còn vương hơi ấm, ắt hẳn để trong túi rất lâu rồi. Cố Cửu có chút buồn cười, thiếu niên này như thế mà lại trữ đồ ănvặt như nương a!

      Đoán được nguyên nhân vì sao Cố Cửu lại cười, khuôn mặt thiếu niên khỏi ửng hồng, y miễn cưỡng cười : "Hàng ngày khám bệnh ta thường chuẩn bị chút cho bệnh nhân!"

      lý do rất hoàn hảo chút sơ hở tiết lộ thân phận, nhưng trực giác Cố Cửu mách bảo có lẽ cố ý giấu diếm muốn cho nàng biết !

      " nương nghỉ ngơi , ngày mai ta lại tới!"Thiếu niên cười khẽ. Tiếp đó Thanh Y thuần thục đổi hướng xe lăn.

      Bánh xe kẽo kẹt, hai người vòng qua tấm bình phong rời khỏi phòng.

      Uống xong chén thuốc, quả nhiên thân nhiệt cũng giảm, đầu còn đau nữa, chỉ là có chút buồn ngủ.Trong lòng Cố Cửu hơi kích động, phương thuốc này là thần kỳ, liệu người thiếu niên nàycó khả năng chữa khỏi bệnh cho Quả Nguyệt hay ?

      Vừa nghĩ đến điều này Cố Cửu liền hạ quyết tâm sáng ngày mai nhất định giúp Quả Nguyệt hỏi qua chút, dù sao trong biển người phải dễ dàng mà gặp được thần y a!

      ---------------

      Sớm hôm sau, vợ chồng Lâm gia quả nhiên cầm ngọc bội của Thanh Y tìm đến .

      Nhìn qua khe cửa khắc hoa lê, Lâm thẩm thấy Cố Cửu ngủ ngon giường, tảng đá đè nặng trong lòng suốt từ hôm qua cuối cùng cũng được bỏ xuống.

      "Cám ơn đại quan nhân, ta...ta có thể vào trong nhìn qua nha đầu này có được ?"Lâm thẩm chỉ vào phòng Cố Cửu .

      Thanh Y nghe thấy phụ nhân đột nhiên thay đổi xưng hô, câu 'quan nhân' lại câu 'nha đầu', y khẽ cau mày, bình thản : "Nàng vẫn còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng đánh thức nàng!"

      Lúc Lâm thẩm từ trong phòng ra vẫn thấy Thanh Y đứng chờ bên ngoài, trong lòng cũng có chút giật mình, nam tử này....sao lại.... điều này cũng khó trách bà có chút suy nghĩ lệch lạc.

      "À...quan nhân, ngài xem gia nương tử cũng khá hơn nhiều rồi, có thể để vợ chồng ta đưa nàng trở về được ?Ngày khác nàng khỏi hẳn chúng tôi quay lại tạ ơn ngài!"Lâm thẩm vừa cười vừa thầm lau mồ hôi.

      " được ."

      Ngoài hành lang, thiếu niên ngồi xe lăn từ chối chút do dự. Khuôn mặt ôn nhu tuyệt mỹ lúc này lại khiến người ta ớn lạnh, sợ hãi.

      liếc nhìn khuôn mặt gợn sóng của Thanh Y có chút lo lắng. nên như thế nào cho phải, hay là lý do đồng ý là xuất phát từ bản năng của đại phu?
      Last edited: 8/11/15
      Chris, Bạch Phụng, Nguyễn^_^An3 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      AQN có khả năng mất vợ nhá......... hố....hố...
      TrâuNước xanh thích bài này.

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Lo lắng lắm thay, lo lắng lắm thay :yoyo36:
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224
      Chương 27. Đọc sách để trả dược phí.

      Edit : Mẹ Chíp

      Beta : Ishtar

      Lâm thẩm kinh ngạc nhìn thiếu niên bất ngờ xuất , chỉ hơi liếc mắt rồi lại nhanh chóng cúi đầu, tuy người nọ mỉm cười nhưng người lại tỏa ra khí chất lạnh lùng cao quý, phụ nhân sống ở nông thôn hoang dã như bà hiển nhiên khi đối diện với những người này tất nhiên trong lòng sản sinh ra loại sợ hãi khó hiểu!

      Người hầu đẩy thiếu niên ngồi xe lăn tiến lại gần, "Ta là đại phu của nàng. Nàng mắc bệnh nặng cần có thời gian để điều dưỡng cơ thể, tại chưa thể được!"Ánh mắt của y xuyên qua khe cửa gỗ hoa lê dừng tấm bình phong trong phòng Cố Cửu.

      Nghe lời y Lâm thẩm thể tin, bà thường nghe các bô lão trong thôn kể chuyện về 'Thiên tài', trong lòng bà thầm nghĩ hẳn đây chính là người tài a. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến cho người ta tin phục, Quả Nguyệt và y chính là loại người như vậy.

      "Phu nhân cứ trở về , ba ngày sau Quả Nguyệt tham dự Kim Khoa, Cố... ừm, phu nhân ở đây với chúng ta là thỏa đáng nhất!"Thanh Y mở miệng khuyên nhủ.

      Lâm thẩm khỏi gật đầu cái, nhìn bọn họ cũng giống người xấu, người chăm sóc Cố Cửu cũng là ma ma trung niên, dù sao bà cũng biết địa chỉ chỗ ở của bọn họ, cùng lắm là ngày khác khi gia nương tử khỏe hẳn tới lần nữa đưa nàng về.

      đường về, Lâm thúc liên tục trách cứ Lâm thẩm cứ tay mà về, Lâm thẩm khinh bỉ nhìn ông nhà phun ra câu: Làm như ông giỏi lắm ấy...đến cửa còn bước vào được!

      Lâm thúc tức giận: "Bà nó, tôi đường đường là đại trượng phu, người ta làm sao có thể cho tôi vào phòng của tiểu nương cơ chứ?"

      Lâm thẩm xùy tiếng: "Ông còn biết ông là trượng phu đấy ? Nếu tối qua có thể vào thành cũng đến mức phải gặp loại chuyện như thế này! gia nương tử cũng đến nỗi rơi vào trong tay vị quan nhân kia!"

      Lâm thẩm lại thở dài, tự nhủ với mình: "Cũng may xảy ra chuyện gì, chỉ mong người nọ với gia nương tử phát sinh ra loại chuyện gì khác!"

      "Chuyện gì?"Lâm thúc nghi ngờ hỏi.

      ", , ông biết cái gì, mau trở về thôi!"Lâm thẩm vội thúc giục.

      -------

      Thiếu niên ngồi xe lăn khẽ khép lại hai vạt áo, tháng chín về trong những đợt nắng cuối mùa hanh hao, chỉ đến cuối ngày mới có thể cảm nhận được chút gió mùa thu mát mẻ luồn qua những kẽ tay.

      Tháng 9, Lễ Bộ bắt đầu khảo thí, các Kim khoa tài tử bận rộn khẩn trương chuẩn bị phụ lục cho ba ngày thi Hội. Thu về, những chiếc lá chuyển màu rực rỡ, thiên nhiên như khoác màu áo mới quyến rũ và đắm say hơn bao giờ hết....chỉ tiếc , cuối cùng vẫn bị văn nhân phụ ....

      Thiếu niên khẽ cúi người, ngón tay thon dài ngắt cành hoa hải đường sắp tàn bên ngoài lan can, chỉ mấy ngày nữa thôi là kết trái. Y có thể làm chậm thời kì nở rộ của hoa thêm nửa tháng, nhưng chung quy lại cũng thể chống đối qui luật vốn có của tự nhiên... gió thu se sắt đến khô héo môi hồng....

      Lục khúc lan kiền tam dạ vũ,

      Thiến thùy hộ thủ kiều thung.

      Khả liên tịch mịch phấn tường đông.


      [ Dĩ phân quần xái lục, do khỏa lệ tiêu hồng.tằng ký tấn biên tà lạc hạ, bán sàng lương nguyệt tinh chung.

      Cựu hoan như tại mộng hồn trung.Tự nhiên tràng dục đoạn, hà tất canh thu phong.

      Lâm Giang Tiên – Nạp Lan Tĩnh Đức ]


      Gió lướt qua, y khẽ cong khóe môi. Thanh Y đứng phía sau sớm đến định đẩy xe thấy y giơ tay ngăn lại.

      "Giờ này chắc cũng tỉnh, đưa ta xem chút." Y thả cành hoa xuống như vứt bỏ điều gì đó phiền muộn...

      Đêm qua kê cho nàng liều thuốc an thần cho nên Cố Cửu mới ngủ đến giờ này chưa tỉnh, chắc có lẽ y cũng tính trước được việc vợ chồng nông gia này sáng nay tới tìm...

      Xe lăn đẩy tới trước giường, thiếu niên khẽ giơ tay lên ngăn lại, với người phía sau: " gọi ma ma mang thuốc tới! Ngươi cũng làm việc !"

      Thanh Y cúi đầu 'Vâng' tiếng, giọng như muỗi kêu, sau đó xoay người lui ra ngoài.

      Thiếu niên thuần thục đẩy bánh xe di chuyển tới góc giường phía Đông tới gần cái sạp hình vuông, sạp có chiếc lư hương hình tròn có ba chân nổi, ngón tay thon dài vặn đầu rùa mở nắp bên trong, lấy chiếc kẹp từ trong ngực ra châm mồi lửa thả vào trong lư, sau đó đậy nắp lò lại.

      Trong phòng mùi hương thơm ngát, chỉ trong khoảnh khắc nữ tử giường mơ màng tỉnh dậy.

      Thiếu niên mỉm cười nhìn người giường mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ, y với tay lấy khăn ướt đưa cho nàng, Cố Cửu theo bản năng tiếp lấy lau mặt qua loa.

      Y lại đưa cho nàng chén nước đặt ở đầu giường, Cố Cửu vẫn mơ màng cầm lấy uống vài ngụm, hề để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người nọ.

      Này.... đó là đưa cho nàng để súc miệng a...

      Xong xuôi hết thảy, thiếu niên cũng đưa thêm đồ gì nữa.

      Lúc này Cố Cửu mới tỉnh hẳn, ban ngày nàng mới có cơ hội nhìn kĩ chàng thiếu niên trước mắt, người này dưới ánh nến đêm qua giống như hai người khác hoàn toàn.

      Cái gì mà ngũ quan thanh tú, mặt mày như họa, cũng bằng cái nhăn mày nụ cười như hàng nghìn bông hoa đua nở, vạn vật thất sắc. Đôi mắt phượng trong suốt tỏa ra ánh sáng trí tuệ phảng phất như cất giấu hàng vạn quyển kinh thư sử tập. Chàng thiếu niên tao nhã vô song, sâu dưới đáy mắt thâm trầm khéo léo che giấu mọi tính toán xen lẫn những xúc cảm u sầu khó hiểu! Thiếu niên này và Quả Nguyệt chính là cùng loại người nhỉ!

      "Cố Cửu đa tạ công tử cứu giúp, mạo muội hỏi danh tính công tử là gì?"

      Cố Cửu định xuống giường phát bản thân chỉ mặc mỗi bộ tiết y, nếu bây giờ nàng đột ngột bước xuống khiến cho cả hai cùng khó xử. Cố Cửu khẽ kéo góc chăn, đôi chân bé dưới chân gấm khẽ chà hai cái, cắn môi .

      Con ngươi thiếu niên chợt lóe lên, trong phút chốc giống như suy tư điều gì đó, sau mới : "Khanh Hoằng."

      Mãi đến tận sau này khi hồi tưởng lại chuyện cũ, Cố Cửu mới nghĩ ra, quả nhiên lúc đầu nàng bị dung mạo mỹ nhân mê hoặc, ngày sau mới hiểu ý nghĩa của cái tên này là gì...

      "Đa tạ công tử cứu giúp."Nàng uyển chuyển mở miệng tạ ơn, nhưng y chỉ cong mắt mỉm cười.

      Ma ma bưng bát thuốc vào làm cho Cố Cửu cảm thấy được tự nhiên cho lắm, bản thân ở nhờ nhà người ta, giờ lại có người hầu kẻ hạ, khiến nàng ngại chết được!

      Khanh Hoằng đón lấy khay thuốc từ tay ma ma rồi ra hiệu cho bà lui ra.

      "Công tử, trước hết để ta xuống giường mặc y phục cho tử tế có được ?"

      Người nọ vẫn trả lời chỉ khẽ mỉm cười.Y cầm bát thuốc khẽ khuấy , đây là chào hầm củ từ và quả sơn tra rất tốt cho sức khỏe của nàng.

      Cố Cửu nhìn y hoàn toàn có ý định rời , khuôn mặt nhắn giận đến đỏ bừng. Nàng bây giờ chính là nằm chảo tùy người nổi lửa xào lăn đây mà....

      Người nọ khuấy cho đến khi cảm nhận được bát cháo đủ ấm mới mở miệng : " nương còn chưa khỏi hẳn, cứ nghỉ ngơi hai ngày xem thế nào !"

      Sao cơ?

      Cố Cửu tròn mắt kinh ngạc nhìn thiếu niên, nghỉ ngơi hai ngày? lẽ y định giữ nàng ở lại đây hai ngày sao?

      Khanh Hoằng có lẽ đoán được suy nghĩ của nàng, lại cười : "Đương nhiên là phải trị bệnh cho nương, trước tiên hãy ăn hết bát cháo này !"

      Cố Cửu im lặng tiếp lấy bát cháo trong tay y. Mới đầu tưởng là thuốc nàng hơi nhíu mày, về sau khi vừa ăn thử miếng lại cảm thấy có mùi thuốc, củ từ và sơn tra tươi tách hột hầm nhuyễn cho vào miệng liền tan như cháo, rất thơm và dễ ăn.

      Cố Cửu như sói đói vèo cái húp hết chén , nàng thỏa mãn liếm môi thầm nghĩ đầu bếp của nhà giàu có đúng là khác ! Nàng ăn xong mới nhớ đến nửa câu đầu y mới , đặt chén thuốc xuống nghi ngờ hỏi: " chữa miễn phí, vậy công tử muốn ta làm gì?"

      Khanh Hoằng nhìn dáng vẻ đề phòng của Cố Cửu trong lòng cảm thấy buồn cười. Vừa rồi y chỉ thuận miệng , chẳng ngờ nàng lại cho là , bây giờ hỏi ngược lại khiến cho y lúng túng, ánh mắt quét qua kệ sách, y chợt nảy ra kế: "Vậy mấy ngày này nàng hãy đọc sách cho ta nghe trả tiền dược phí!"

      Cố Cửu “...”, đọc sách trả dược phí? chắc chắn cho là nàng biết chữ?

      "Ta biết nàng sinh ra trong thế gia giàu có ở Giang Nam, nàng muốn ta cũng nhắc đến.Nhưng, hẳn là nàng phải biết chữ, phải ?" Y vừa hỏi, đôi tay lạnh buốt khẽ đặt lên cổ tayCố Cửu...
      Last edited: 14/12/15

    5. Henlun

      Henlun New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      7
      Mong nàng từng ngày, người có biết ko?
      Nước xanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :