1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nếu có duyên trọng sinh - Nhất Niệm (Toàn văn hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 25: Điều kiện

      Edit: Nhisiêunhân

      Lúc ăn cơm tối, Ngọc Lam Sinh xuống bếp phụ giúp nữa, An Lai và Triển Hoa dọn xong bộ đồ ăn mới gọi hai người chơi bài xuống ăn cơm. Bài poker chơi vui vậy sao, kỳ thực lúc trước Tiểu Bàn lên gọi họ lần rồi. (╰_╯)#

      “Ăn xong rồi lại chơi, chỉ còn chờ hai người thôi.” An Lai cười.

      Ngọc Lam Sinh vỗ đầu cái: “Ai da, sáu giờ rồi hả, chơi đến mức quên thời gian luôn, đúng là đói bụng .”

      Viên Thanh Cử đứng lên chỉnh lại quần áo, nhìn về phía An Lai định gì đó, An Lai làm bộ như phát , cười với Ngọc Lam Sinh: “Nhanh rửa tay .” Sau đó nhàng xoay người vào phòng ăn.

      Viên Thanh Cử rửa tay rồi ngồi xuống cạnh An Lai, An Lai đẩy đẩy Tiểu Bàn bên cạnh: “Tiểu Lục, chúng ta đổi chỗ , chị muốn ngồi cạnh ông nội.”

      “Được được, bé ba qua đây ngồi với ông.” Lão thái gia rất vừa lòng, nghĩ rằng biết vậy lấy da hổ ra từ sớm, cháu dâu này bắt đầu sùng bái thân cận với ông rồi.

      Viên Tiểu Bàn cũng rất vừa lòng, như vậy cậu có thể ngồi gần con nợ.

      Viên Thanh Cử vừa lòng, nhưng An Lai căn bản cho cơ hội tỏ thái độ.

      Triển Hoa bưng canh ra liếc mắt nhìn cái, lại nhìn Ngọc Lam Sinh ngồi cạnh Viên Thanh Cử ở bên kia, : “Lần này Lam Sinh trở về, định nào ?”

      “Em định ở Thanh Yển phát triển luôn, nữa.”

      Triển Hoa thở dài: “Tài nguyên Kyoto phong phú hơn Thanh Yển nhiều.”

      Ngọc Lam Sinh liếc nhìn Viên Thanh Cử như có điều ngụ ý: “Dù sao gốc rễ của em cũng ở đây.”

      “Cũng phải, nếu , ngày khác chị giới thiệu cho em mấy thanh niên tài tuấn của Thanh Yển, em cũng lớn tuổi rồi.”

      Ngọc Lam Sinh cười cười, gì.

      An Lai chọt chọt con cá được ông nội Viên gắp cho, đầu nâng lên.

      Mưa to suốt từ sáng đến giờ vẫn chưa ngừng, bản tin buổi chiều đưa tin gara của tòa nhà nào đó bị ngập, đường quốc lộ ngang qua thôn trấn nào đó của Thanh Yển bị đá lở, tại sửa gấp…

      Tất cả mọi người đều lo mưa lớn như vậy thể lái xe trở về, vì thế quyết định đêm nay ngủ lại nhà chính, đương nhiên Ngọc Lam Sinh cũng vậy.

      Sau khi ăn xong, An Lai liền lên lầu nghiên cứu da hổ cùng ông nội Viên.

      Bên ngoài mưa, cũng thấy nóng, An Lai hề e ngại tấm da này lột từ xác hổ, ôm đầu hổ vào ngực xem tin tức quân cùng ông nội Viên.

      An Lai nghe vào chữ nào, tuy rằng hai mắt nhìn chằm chằm TV nhưng hồn biết bay đâu rồi.

      Lão thái gia quay đầu, nhìn thấy bộ dáng của , chỉ chỉ vào da hổ ôm: “Thích?”

      “Sao ạ? Da hổ? Đương nhiên thích ạ!”

      “Được,” lão thái gia vung bàn tay to lên: “Vậy cho con!”

      Hạnh phúc tới quá đột nhiên, An Lai suýt chút nữa ngã khỏi giường trúc: “Ông đùa con sao?”

      “Trẻ con đừng lung tung, ta chưa bao giờ đùa với tiểu bối cả.”

      An Lai vẫn có chút dám tin, lại nghe lão thái gia bổ sung thêm: “Nhưng mà ta có điều kiện.”

      biết là tốt như vậy mà, bất quá An Lai thấy lòng ổn định hơn. Dù sao bánh thịt từ trời rơi xuống thường đều có bẫy.

      An Lai chờ lâu, nhưng ông nội lại tiếp. nóng nảy: “Điều kiện gì vậy ông nội?”

      Ông nội Viên vuốt râu cười: “Hỏi Tiểu Tam .” An Lai cảm thấy nụ cười này hiểm cực kỳ.

      An Lai bị lão thái gia hiểm đuổi ra khỏi cửa. gặp được Viên Thanh Cử và Ngọc Lam Sinh ở đầu cầu thang. An Lai dừng bước, hai gật đầu với nhau xem như chào hỏi. Viên Thanh Cử bước lên ôm An Lai: “Ông nội ngủ rồi?”

      “Ừm.”

      Viên Thanh Cử chỉ về phía bên phải cầu thang cho Ngọc Lam Sinh: “Phòng của em là căn đầu tiên.”

      Ngọc Lam Sinh đến trước cánh cửa: “Phòng này à?”

      Viên Thanh Cử gật đầu: “Ngủ sớm .” ôm An Lai xoay người, chợt nghe Ngọc Lam Sinh gọi: “Đàn .”

      “Còn có chuyện gì sao?”

      Ngọc Lam Sinh hơi nhích chân, muốn lại thôi, cuối cùng di di mũi chân : “ có gì… Em chỉ muốn là, ừm, cái đó, ngủ ngon.”

      Viên Thanh Cử bị động tác của làm bật cười: “Ha ha, ngủ ngon.”

      An Lai để mặc Viên Thanh Cử ôm mình về phòng, lúc Viên Thanh Cử mở cửa quay đầu lại nhìn, thấy Ngọc Lam Sinh vẫn đứng trước cửa nhìn theo bọn họ.

      Như là muốn chờ Viên Thanh Cử quay đầu, cứ như dù rất xa, tới đâu, vẫn cứ đứng đó chờ vậy.

      loại cảm giác xa lạ ập đến, xen lẫn sợ hãi và nôn nóng, khiến phát giác mình xoắn làn váy trong tay. Viên Thanh Cử dẫn vào cửa, kéo gấu váy trong tay ra: “Nhăn rồi này.”

      An Lai nhìn người đàn ông trước mặt, cảm thấy bực mình, cảm xúc nghẹn ngày rốt cục cũng đến lúc bùng nổ. hất tay ra, ngồi xuống giường.

      Viên Thanh Cử ngồi cạnh , ôm vai mềm giọng an ủi: “Lai Lai, biết em quen ở đây, nhưng em xem, giờ trời mưa lớn như vậy, chẳng những ông nội và mọi người lo lắng, mà chúng ta trở về cũng an toàn…”

      An Lai giận vì ngay cả lý do vui cũng biết, bỏ mặc tìm chỗ khác ngồi. Viên Thanh Cử đương nhiên đuổi theo: “Làm sao vậy? Vừa rồi phải còn tốt sao? Là vì buổi chiều em thua tiền? có việc gì, Tiểu Bàn biết cách dạy, sau này ông xã dạy cho em, đảm bảo em có thể thắng lại.”

      Viên Thanh Cử tiếp tục đoán, An Lai càng thêm tức giận, muốn để ý đến . Viên Thanh Cử thấy bắt đầu dùng sức xoắn váy, cứ như hận thể xé nát luôn vậy, cũng hiểu rất tức giận, nhưng biết là vì sao. Đoán mấy lần cũng thấy để ý đến , cũng nóng nảy, quýnh lên liền dễ bậy. gỡ tay ra: “ được cáu kỉnh, có gì chuyện đàng hoàng!”

      Được rồi, giọng hơi cao chút, nhưng phải bị gấp sao? Trước kia lúc chưa mất trí nhớ, giận lên là ném đánh , lần nào im lặng như lần này, cho dù có bị uất ức đến mức nên lời cũng thế. có kinh nghiệm ứng phó.

      An Lai bị quát cái cũng sửng sốt, cực kỳ uất ức, trước kia có bao giờ lớn tiếng với đâu, cho dù ném thuốc cũng thấy như vậy. Vừa gặp Ngọc Lam Sinh ngày bắt đầu quát rồi. Càng nghĩ càng uất ức, nước mắt lộp bộp lăn xuống. Viên Thanh Cử càng thêm lo lắng, chưa từng khóc trước mặt như vậy, nhiều lắm chỉ buồn bã chút thôi. khóc ra tiếng, nước mắt cứ im lặng lăn xuống như vậy, khiến người ta hận thể móc tim móc gan ra giao hết cho . vội vàng ôm hôn : “Bảo bối, em sao vậy. làm sai cái gì, em đánh mắng đều được, đừng bỏ mặc .”

      An Lai đẩy ra, nhưng cánh tay siết cứng như sắt, chỉ đành phải bỏ cuộc, thút thít, đứt quãng lên án: “ quát tôi!”

      biết là nhìn như mơ hồ, kỳ thực đôi khi rất mẫn cảm, lập tức hối hận mình nóng nảy. chứ, Viên Thanh Cử cũng hơn ba mươi tuổi rồi, để ý đến , cũng từ từ mà đoán, lớn tiếng dọa người như vậy làm gì? “ sai rồi bảo bối, về sau vậy nữa, bỏ mặc khiến gấp gáp. Em đánh là được…”

      gấp cái gì… A, tôi để ý… phải vừa lúc hợp ý sao… Còn có nhiều người gấp hơn nhiều.” Viên Thanh Cử càng nghe càng mờ mịt, lại lau nước mắt : “Dù sao tôi cũng … cũng thể… thể chơi bài poker với , còn chỉ biết thua tiền phá sản, cũng biết làm tiệc nướng!”

      An Lai xong hơn nửa ngày mà thấy Viên Thanh Cử đáp lại, ngẩng đầu nhìn, a, cừ , ta cười, ta lại cười! Còn là nhịn cười rất khổ sở nữa. Ngọn lửa vừa áp xuống trong ngực lại bùng lên, tay đấm chân đá muốn đẩy ra, “Cười cười , nhắc tới ta liền cười, nhìn tôi liền quát rống như vậy, buông tôi ra!”

      Viên Thanh Cử sao có thể để như ý, đè lại: “Bảo bối, ra là em ghen!”

      rồi lại nhịn được nở nụ cười: “ rất vui.” Trước khi mất trí nhớ, An Lai chưa từng ăn dấm chua lần nào, cho dù có phụ nữ quyến rũ trước mặt cũng chỉ nhàn nhạt câu “Hai vị tận hứng chút” rồi bỏ . Cho nên khác thường của hôm nay cũng làm nghĩ tới phương diễn này.

      cúi đầu, thương tiếc hôn lên đôi mắt ngấn nước của , hương vị chua xót trong miệng khiến lòng càng thêm mềm mại. như vậy bảo sao thương được, cho dù ghen cũng rất vất vả, tự tra tấn mình, cũng tra tấn cả .

      trong ngực chậm rãi yên tĩnh lại, lau nước mắt mặt , khe khẽ : “ với Ngọc Lam Sinh hề có chút quan hệ nào, nhà họ Viên và nhà họ Ngọc xem như là thế giao, trước kia hai nhà cũng có ý hợp tác tụi .” Nghe đến đó, lại bất an vặn vẹo, Viên Thanh Cử vỗ vỗ trấn an: “Nhưng phải gặp được bảo bối là em rồi sao, chuyện này liền giải quyết được. Có lẽ ấy đúng là có chút ý với …”

      An Lai chen miệng: “Cái gì có lẽ, ta tuyệt đối là có lòng quấy phá với đó.”

      “Ha ha… Được, cũng mặc kệ ấy nghĩ thế nào, nhưng bảo bối em nhất định phải biết, tuyệt đối có ý trêu chọc ấy!” Viên Thanh Cử lập tức tỏ quyết tâm: “Về sau cũng tuyệt đối giữ khoảng cách với Ngọc Lam Sinh, ừm, ít nhất ba thước! Bảo bối em thấy thế nào? Còn nữa, sau này nếu em lại ghen, đừng tự uất ức mình như vậy, nhìn mắt em sưng lên hết rồi kìa. Cũng thể bỏ mặc như hôm nay, phải với biết ? Đương nhiên, cũng tự giác giữ khoảng cách với nữ sĩ khác ngoài Viên phu nhân ra.”

      An Lai hừ hừ nhích lại gần người , tìm tư thế thoải mái làm tổ: “Hừ, còn có lần sau nữa à, lần sau em trực tiếp chạy trốn luôn! Vừa hay để lại gian cho mấy người.”

      Dù sao cũng phải , An Lai rất dễ dụ, sở dĩ phản ứng lớn như vậy là do Viên Thanh Cử chưa hiểu kịp thôi. Lúc này thái độ nhận sai của Viên Thanh Cử vô cùng tốt, cũng nhanh chóng thả lỏng, còn có tâm tình rúc trong lòng Viên Thanh Cử xem TV. Meo! Thế giới động vật vậy mà lại phổ biến rồi! o(╯□╰)o

      Lúc này An Lai mới nhớ đến điều kiện của lão thái gia, liền hỏi Viên Thanh Cử là chuyện gì.

      Nào ngờ Viên Thanh Cử nhìn chằm chằm, cười cổ quái cả nửa ngày: “Em rất muốn tấm da hổ đó sao?”

      Đó là da hổ nha! Nghe rất uy phong phải sao!

      “Được rồi, giúp em.” Nghe được đáp án khẳng được, Viên Thanh Cử buông An Lai ra, đứng lên bắt đầu cởi quần áo.

      An Lai ngồi quỳ giường, ngây ngốc nhìn cởi từng cái từng cái nút áo, thân thể cơ bắp đầy sức mạnh lộ ra. Áo trong bị tùy ý ném lên sàn nhà, sau đó bắt đầu tháo dây lưng.

      Lúc này An Lai mới có phản ứng, vội quỳ thẳng dậy đè tay lại, run rẩy hỏi: “ muốn… làm gì?”

      Viên Thanh Cử tay nâng mặt lên hôn, giữa răng môi dây dưa, giải thích nghi hoặc của , giọng còn mang đầy ý cười: “ nương ngốc, tấm da hổ đó mấy em trước giờ đều đòi, nhưng ông nội lại công chính, ông liền đưa ra điều kiện ai cho ông ôm cháu nội trai trước tấm da hổ thuộc về người đó.”

      Giữa cơn mơ hồ, An Lai nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất phát ra tiếng “keng”, đó là dây thắt lưng. Sao cứ luôn có cảm giác bị lão thái gia lừa gạt vậy? o(╯□╰)o
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      ly sắc, Dion, thuyt4 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 26: Trở lại

      Edit: Nhisiêunhân

      Bóng đêm như rượu, tình say thế gian.

      An Lai quỳ ở mép giường, thắt lưng bị bàn tay đàn ông to giữ chặt, bị ép ngửa đầu đón nhận thương của . An Lai bị hôn đến toàn thân như nhũn ra, phải vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông để ngã xuống.

      Lúc nãy vui đùa hồi, Viên Thanh Cử đứng trước giường, quần áo cởi ra hơn nửa. giờ thừa dịp còn mơ màng mà thử thăm dò sờ soạng khóa kéo sau lưng , đầu tiên là khẽ kéo xuống đoạn. hề hay biết, vì thế lại kéo thêm chút… Cứ thế, khóa bị kéo đến giữa lưng, áo lót và lưng đều lộ ra ngoài.

      Viên Thanh Cử hoàn toàn động tình, có chút vội vàng xao động kéo cánh tay ôm cổ xuống, muốn cởi hẳn váy ra.

      An Lai hơi tỉnh lại, mở mắt ra từ cơn mê man, đôi mắt như phủ tầng sương, mềm mại như nước, mị nhãn như tơ. Thấy thế người đàn ông dừng động tác lại, tựa trán mình vào trán cầu xin: “Lai Lai, để ôm em lát thôi được ?”

      Trong đầu An Lai rất hỗn loạn, nghe thấy gì, nhưng hơi thở thô nóng của phả lên mặt khiến thấy thoải mái, vặn vẹo cổ cọ cọ vào mặt , ý chỉ mình khó chịu.

      “Ha ha, như con mèo con vậy.” Viên Thanh Cử phát tiếng cười trầm thấp, tay lại bắt đầu đứng yên: “Em gì, coi như em đồng ý rồi đó.”

      Váy bị cởi ra hoàn toàn, bị tùy ý ném sàn. An Lai được chậm rãi thả lên chiếc giường mềm mại…

      Ngay thời khắc cuối cùng, xúc cảm xa lạ khiến hơi thanh tỉnh chút, mới nhớ ra vừa rồi Viên Thanh Cử gì. vội vàng nắm tóc : “Đừng, đừng ở đây.”

      Viên Thanh Cử nghe vậy, chống người, nhìn xuống , nở nụ cười hàm xúc, cuối cùng cắn lên chóp mũi : “Được, nếu bảo bối thích chúng ta có thể lên sofa, hay là em thích chỗ nào khác?”

      thuận thế tay đỡ lấy lưng , tay nâng mông về phía sofa. An Lai biết hiểu sai ý mình, nâng tay xoay mặt qua: “Em là em muốn ở trong nhà người khác…”

      Viên Thanh Cử nhìn vợ của mình, rất vất vả mới chịu thân mật cùng , lại chỉ bởi vì ở nhà người khác… dở khóc dở cười. Con mẹ nó chứ nhà người khác! Ah oán hận nghĩ. ôm , định hành động, nhưng nhìn đôi mắt to sũng nước của , lòng lại mềm ra, hai tay thả lỏng, nằm bò lên người .

      Viên Thanh Cử, ấy chính là kiếp của mày.

      Nghĩ vậy nhưng vẫn cam lòng, ôm lăn vòng, chôn mặt vào tóc rầu rĩ : “Oa hu hu ~ bà xã, muốn tắm nước lạnh nữa đâu.”

      Tình hình này, cần cũng biết uất ức bao nhiêu, giống hệt như cún con lạc đường, ai nhìn cũng thấy thương.

      An Lai cũng thấy có lỗi, mấy tháng nay, bắt đầu từ lúc ở trong bệnh viện đến giờ đều phải nghẹn. Cuối cùng, bị dỗ phải dùng phương pháp khác.

      Đạt được ước muốn, Viên Thanh Cử lấy khăn giấy lau tay cho An Lai, An Lai tức giận, ghét bỏ nhìn quần lót gặp họa: “Đều tại hết!”

      “Ha ha, sao đâu bảo bối, tuyệt đối nhận nợ, phụ trách đến cùng, giúp em giặt.” rồi đưa tay muốn lột xuống, An Lai sao có thể để làm vậy được, vội vàng ôm quần áo chạy vào phòng tắm: “Em tự giặt!”

      Váy là tơ lụa, vừa rồi lăn qua lăn lại hồi nhăn nhúm chịu nổi. An Lai nghĩ rồi dựa vào cửa thủy tinh gõ gõ. Viên Thanh Cử dọn dẹp xong cho mình, nghe thấy tiếng gõ liền qua hỏi: “Bảo bối, em đây là nghĩ thông suốt rồi, muốn tắm uyên ương với sao?”

      An Lai thèm tiếp chuyện , bằng bị đùa giỡn hồi nữa, chỉ : “ tìm bộ áo ngủ giúp em.”

      Lúc đầu định ở lại nên mang theo gì hết, giờ muốn ngủ cũng tiện. có áo ngủ, Viên Thanh Cử tìm nửa ngày, cuối cùng đưa cho cái T-shirt mặc hồi đại học. Viên Thanh Cử cao hơn mét tám, so với An Lai áo rấ dài, mặc như váy ngủ cũng được. An Lai hé cửa phòng, thò tay ra lấy áo. Tắm rửa xong giặt sạch quần lót, sấy khô bằng máy sấy tóc rồi mới mặc ra ngoài.

      Viên Thanh Cử đổi xong bộ drap giường sạch , vào phòng tắm lấy váy ra đưa cho người mang giặt. Lúc quay lại, tóc An Lai còn ướt sũng, buồn bực : “ phải em sấy rất lâu sao…” Được rồi, dường như phản ứng kịp chuyện gì xảy ra rồi, tìm khăn lông khô lau tóc cho , giọng bên tai : “Lần sau mua nhiều hơn để chuẩn bị.”

      An Lai có da mặt dày giống , giơ chân đá cước, vừa đúng đá trúng ngay ngực: “Bẩn muốn chết, tắm .”

      Viên Thanh Cử bắt lấy bàn chân trước ngực, im lặng chăm chú nhìn: “Khụ khụ… Bảo bối, chân sạch rồi mà.”

      “…”

      Mưa đến đêm ngừng, ngày hôm sau, lúc ăn điểm tâm sáng, Triển Hoa : “Chú ba, chút nữa hai người trở về thuận tiện tiễn Lam Sinh luôn .”

      Ngọc Lam Sinh : “Làm phiền mọi người quá.” Nhưng cũng có ý cự tuyệt ràng.

      An Lai chuyên tâm xoay xoay chiếc lắc tay, làm như nghe thấy đối thoại của hai người. Lắc tay là Viên Thanh Cử vừa tìm ra buổi sáng nay trong mấy đồ vật cũ, tuy là kiểu nam, nhưng thích kiểu mạnh mẽ của nó, nên chiếm làm của mình luôn.

      Viên Thanh Cử trực tiếp hỏi Tiểu Bàn: “Bàn Bàn, sáng nay em bận gì phải ?”

      Tiểu Bàn mờ mịt lắc đầu.

      “Được, vậy em tiễn Ngọc tiểu thư . đưa chị ba em đến bệnh viện tái khám.”

      Chờ đến khi ra khỏi nhà chính, An Lai hỏi: “Hôm nay tái khám? Sao lúc trước nghe nhắc tới.

      Viên Thanh Cử dùng di động nhận bưu kiện, cũng ngẩng đầu: “Hôm nay? , hẹn tuần sau.”

      “À…” Tâm tình An Lai nhảy nhót, ngay cả núi đá trụi lủi ngoài cửa sổ nhìn cũng thấy đẹp.

      Viên Thanh Cử xem xong bưu kiện, ngẩng đầu, cười xoa xoa tóc . đưa mặt qua, An Lai cảm kích hôn cái lên má cổ vũ.

      Trở lại biệt thự núi Nghiệp, Viên Thanh Cử trực tiếp vào thư phòng, giờ sau mới ra lại, áy náy với An Lai: “Bảo bối, vốn định đưa em chơi vào mùng tháng Năm, nhưng lúc này có thể phải ra ngoài chuyến.”

      đâu?”

      “Thành phố Phượng Bình, chi nhánh bên kia có chút vấn đề.”

      “Phượng Bình? Em cũng !” Thấy mình quá mức vội vàng, An Lai lại giấu đầu hở đuôi bổ sung thêm: “Ừm, em nghe hoa cải dầu bên đó rất đẹp.”

      “Qua đó rồi có thể có thời gian chăm sóc em.” Viên Thanh Cử quá đồng ý, tiện đó nghĩ đến cái gì, cau mày lại, đổi ý: “Được rồi, nhưng em thể mình chạy loạn, em tận lực rút thời gian ra ở cùng em.”

      Lúc này điện thoại reo lên, An Lai đẩy : “Được, nghe điệnthoại trước .”

      Viên Thanh Cử nhìn thoáng qua dãy số, đến cửa sổ nhấn nút nghe, quay đầu nhìn vội vàng xếp hành lí. Lần đầu tiên Đồng Lê đến đây, : “Tôi tên là An Lai, nhà ở Phượng Bình.”

      Ngẫm lại tư liệu nhận được, chỉ có thể thầm thở dài hơi. Vốn định từng bước, nhưng hôm nay dường như chờ kịp rồi. Hôm qua lúc ở nhà chính, mấy chuyện đó cho ông nội nghe, lão thái gia nghe xong chỉ : “Mọi chuyện đều theo ý trời, phải xem tạo hóa của duyên phận.”

      tin tạo hóa, chỉ tin bản thân.

      chỉ biết là ban đầu và An Lai có khoảng cách, là nỗ lực rút ngắn khoảng cách đó lại, là dùng hết thủ đoạn biến thể giữa họ thành có thể, là chấp nhất bỏ qua khiến chậm rãi hướng tới gần

      Người nhà họ Viên bị động nhận, chỉ biết chủ động tranh thủ.

      và An Lai được đến bước ngày hôm nay quả thực dễ dàng gì, bất kể An Lai thế nào, cũng luôn che chở . Phượng Bình nho làm sao trở thành chướng ngại của được.

      Nhưng mà…

      Nhưng mà thế nào cũng được, chỉ sợ bị tổn thương. sợ nhìn rôi nước mắt, lại sợ nhìn bộ dáng mê mang bất lực của .

      chuyện điện thoại xong ra ngoài, vợ của chạy tới chạy lui thu xếp hành lí, miệng hát khe khẽ giai điệu nào đó chưa từng nghe. Viên Thanh Cử nhìn thoáng qua rương hành lí, bên trong chỉ có , mà có bọn họ, thích loại cảm giác xưng hô cả hai người cùng nhau như vậy.

      qua giữ vai lại: “Sao phải tự tay làm, nuôi nhiều người giúp việc như vậy phải chỉ để cho bọn họ ăn cơm trắng.”

      An Lai đẩy tay ra, xoay người giật mũi : “ là đồ tư bản, lúc nào nhớ bóc lột nhân dân lao động hết.”

      là nhà tư bản, em cũng tránh được liên can đâu, em là phu nhân hợp pháp của nhà tư bản đó.”

      “Hừ… Tư bản tiên sinh, đừng nghĩ cái gì cũng để cho người ta làm, người giúp việc nào có tận tâm như bản thân mình chứ. Cẩn thận coi chừng ngày nào phá sản đó, còn phải bị đói chết sao.”

      Viên Thanh Cử ngồi xổm xuống cùng nhau thu xếp giúp : “Chỉ cần em còn nguyện ý ở bên , tính là phá sản.”

      An Lai hừ hừ hai tiếng, hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ những lời này, ngoài miệng lại : “Ưu điểm lớn nhất của nhà tư bản là có tiền, nếu phá sản em ly hôn với .”

      sao?”

      đó, để xem hầu hạ bản tiểu thư thế nào.”

      Viên Thanh Cử xoa xoa gương mặt kiêu ngạo của vợ , ôm vào trong ngực, lẩm bẩm : “ dựa vào tạo hóa, khiến chúng ta ở cùng nhau vĩnh viễn.”

      “Hả? cái gì?”

      , nhất định hầu hạ phu nhân tận tâm, để em giây cũng muốn rời khỏi .”

      __
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      HaYen, ly sắc, Dion6 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 27: An Lai

      Lần này đến Phượng Bình còn có vài vị cao tầng của công ty, khi hai người An Lai vội vã đến sân bay nhìn thấy người ngóng chờ ở lối vào sân bay. Nhìn thấy Viên Thanh Cử, mấy người họ thở phào nhõm như tìm được tâm phúc, lập tức bước lên báo cáo tình hình mới. Nhưng xuất của An Lai hiển nhiên là ngoài dự liệu của bọn họ, phải biết rằng ngoài hôn lễ ra, Viên Thanh Cử chưa từng mang An Lai xuất tại trường hợp công khai. Cũng may họ luống cuống quá lâu, phản ứng nhanh lập tức cung kính ân cần gọi tiếng phu nhân, những người khác lần lượt dè dặt cẩn trọng chào hỏi nàng, biến thành người được tự nhiên là An Lai.

      Viên Thanh Cử trấn an vỗ vỗ vai , giới thiệu từng người cho . Tâm tư An Lai ở đây, cũng chỉ nhớ kỹ người – Đỗ Liễm, trợ lý riêng của Viên Thanh Cử.

      Lộ trình từ Thanh Yển đến Phượng Bình chỉ có năm mươi phút. Trước khi An Lai kịp chuẩn bị tốt tâm lý máy bay đáp xuống thành phố từng nuôi dưỡng .

      Sân bay Phượng Bình sớm có người của công ty đứng chờ, mấy chiếc xe trực tiếp đưa đoàn người đến công ty chi nhanh. Viên Thanh Cử kéo An Lai yên lòng lại, nhìn đồng hồ cổ tay rồi với những người khác: “Mọi người trước , tôi đưa ấy đến khách sạn.”

      Người của chi nhánh tuy rất sốt ruột, nhưng lần này xuất sơ suất lớn như vậy quả thực là lỗi của bọn họ, sớm chuẩn bị tinh thần nghe Viên Thanh Cử mắng, ngờ lần này có phu nhân theo. Hoãn chút cũng tốt, ai dám trái lời Viên Thanh Cử, bọn họ vội vàng báo địa chỉ khách sạn đặt phòng từ trước.

      Lần này Hoành Ca Hoành Châu cũng tới đây, An Lai kéo kéo tay áo Viên Thanh Cử: “Có mấy người Hoành Ca là được rồi, cần cùng em đâu.”

      Hoành Ca tự động bỏ hành lý vào cốp xe, ngồi vào ghế lái.

      Viên Thanh Cử kiên nhẫn phất tay với những người khác, kéo An Lai lên xe: “ vội.”

      An Lai nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, có chỗ nào là quen thuộc. nhíu mày hỏi: “Đây là khu nội thành mới sao?”

      Viên Thanh Cử nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy câu hỏi của , cũng mở mắt nhìn ra ngoài: “Khu này xem như là lão thành rồi.”

      “Lai Lai, em xem, đó là công trình điêu khắc biểu tượng của Phượng Bình.” An Lai nhìn theo hướng chỉ, đó là Kim Phượng giương cánh muốn bay, phía dưới là rất nhiều người chụp ảnh lưu niệm.

      An Lai đột nhiên sinh ra ảo giác thuộc về thế giới này. sống ở Phượng Bình hai mươi bốn năm, nhưng khi nhìn thấy Kim Phượng lại chẳng hề có cảm giác quen thuộc nào. bắt đầu hoài nghi, thuộc về Phượng Bình sao?

      đúng, An Lai vội vàng lắc đầu, nỗ lực tự trấn định lại. nhất định là người của Phượng Bình, bằng thuộc về đâu chứ?

      Viên Thanh Cử đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của : “Lại đau đầu rồi hả?”

      An Lai tận lực ra vẻ tự nhiên, nở nụ cười tươi tắn: “ có, chỉ hơi mệt thôi.”

      Viên Thanh Cử để tựa đầu lên vai mình: “Ngoan, dựa vào ngủ lát , đến nhanh thôi.”

      An Lai dựa vào vai , hai tay tự giác ôm eo , lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cứ như nhiệt độ người có thể hấp thu được cho mình vậy.

      Đến khách sạn, An Lai có chút nỡ ngẩng đầu lên khỏi ngực Viên Thanh Cử. Viên Thanh Cử nhìn vợ thể hết cảm xúc lên mặt, rất buồn cười, trêu : “Nếu ôm em vào nhé?”

      An Lai thèm để ý đến , giờ có chút miễn dịch với trêu đùa của Viên Thanh Cử rồi, nếu càng để ý, càng hăng hái. quan tâm đến yên tĩnh lại.

      Khách sạn của họ là khách sạn lớn nhất Phượng Bình – Phượng Đô. An Lai ngửa đầu nhìn kiến trúc cao ngất, ánh mặt trời chói mắt, nhìn phía lắm, chỉ cảm thấy rất cao rất cao. Cửa lớn hai bên được điêu khắc hình chim phượng sừng sững, đường rộng lớn, vách đá còn khắc bộ Bách Điểu Triều Phượng.

      Phòng của họ ở lầu hai mươi ba. Viên Thanh Cử đưa lên, lại gọi bữa cơm cho rồi mới rời .

      cũng chưa ăn trưa mà, cùng ăn chút .”

      Viên Thanh Cử quay lại ôm , giở trò xấu cắn chóp mũi : “Ăn em sao?”

      …” An Lai chán nản.

      “Được rồi, đừng giận.” Viên Thanh Cử lại hôn hôn : “ chưa đói bụng, bên kia còn nhiều người chờ. Em ngoan ngoãn ở đây, Hoành Ca ở phòng bên cạnh, có việc gì cứ kêu cậu ta.”

      Thấy An Lai vui gật đầu, nghĩ nghĩ rồi thêm: “Lai Lai…”

      An Lai ngẩng đầu nhìn , thấy gì mà chỉ nhìn chằm chằm, đôi mắt sâu như đầm nước u, mang ý nghĩa gì đó hiểu, khiến hồi hộp, bình ổn hô hấp chờ câu tiếp theo của .

      lúc lâu sau, Viên Thanh Cử mới hít hơi : “Lai Lai, biết em, ừm…” giải bày được lưu loát lắm, như châm chước tìm từ: “ biết em rất… tò mò với Phượng Bình. Nhưng em có thể chờ hết bận được , tận lực xử lý xong chuyện sớm. Đến lúc đó, em muốn đâu đều cùng em.” Dừng lát, bổ sung thêm: “Ý là, bất cứ nơi nào!” nghiêm túc nhìn vào mắt , nhấn mạnh.

      An Lai ấp úng đáp. lại yên tâm lắm, : “Lai Lai, bất kể xảy ra chuyện gì, em đều phải nhớ là chồng em, là người em nhất.”

      An Lai bị giọng điệu trịnh trọng của dọa sợ. Viên Thanh Cử rất vừa lòng loại hiệu quả này, nâng tay vuốt môi vài lần, giữ đầu hôn xuống, cũng xâm nhập vào mà chỉ chậm rãi cọ xát bên ngoài, trấn an: “Em nhớ chưa?”

      An Lai đáp, môi liền bị cắn cái, lại hỏi: “ nhớ chưa?”

      An Lai lúng búng: “Nhớ rồi.”

      ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Nhớ cái gì?”

      Bất luận là khi nào, An Lai chưa bao giờ là đối thủ của người đàn ông trước mắt này, mặc dù rất khó hiểu nhưng vẫn đỏ mặt đáp: “ là chồng của em.”

      “Ừm…” Nghe được đáp án vừa lòng, trước khi rời , thưởng lên trán nụ hôn: “Bé ngoan.”

      Lại tiếp, An Lai là có tính thích ứng rất kém. Đối với hoàn cảnh và vật lạ lẫm rất khó để làm quen. Căn phòng lớn xa lạ này, trống rỗng chỉ có mình , bắt đầu thấy nhớ Viên Thanh Cử vừa rời . Còn có bác Hách thường xuyên gõ cửa đưa đủ thứ hoa quả và đồ ăn vặt, nhớ mọi thứ trong nhà, thậm chí cả cây hồng dại là bảo bối của hoa tượng Trần Ngôn nữa. Lúc bọn họ rời , cây hồng bắt đầu ra quả rồi.

      An Lai ôm tay ngồi xuống giường lớn, có chút khó tin. Hóa ra ở lúc phát giác, xem biệt thự núi Nghiệp như nhà mình rồi sao?

      Tinh thần sa sút lát, đứng dậy mở TV, cũng quan tâm nó chiếu cái gì mà chuyển kênh đến phim thần tượng tranh cãi ầm ĩ. Nghe tiếng khóc tiếng cười trong TV, mới cảm thấy căn phòng này bớt lạnh lẽo.

      Đầu tiên, tìm quyển tạp chí giá sách lật xem, nhưng tâm bình tĩnh nổi, đám chữ chi chít tiến vào mắt được. buồn chán cuộn người sofa, ôm điều khiển xem TV. Chuyển qua chuyển lại đến bộ phim cổ trang hot hay, mấy nhân vật mang biểu cảm thù hận, tình tiết ngốc nghếch, tư liệu lịch sử được trích dẫn sai quá nhiều, đủ loại sai sót cấp thấp lộ . tóm lại chỉ là bộ phim dở tệ hơn kém. An Lai hiểu vì họ còn có thể diễn nhiệt tình như vậy. Nhưng tất cả các truyền hình lớn đều phát sóng phim này, cũng có gì khác để xem, chỉ có thể chịu đựng xem tiếp thôi. Thoáng cái qua buổi trưa, da gà tay chưa bao giờ lặn xuống.

      Đến sáu giờ có người gõ cửa, An Lai tưởng Viên Thanh Cử về, vội vàng ra mở cửa nhưng lại phải thất vọng, là Hoành Châu qua đưa cơm chiều cho .

      Sắc trời dần tối, đèn đường rực rỡ. Viên Thanh Cử vẫn chưa về, cũng gọi cuộc điện thoại nào. Nếu phải trước lúc ăn tối nhắn tin “Ngoan ngoãn ăn cơm”, nhất định sinh ra cảm xúc bị vứt bỏ.

      Cầm di động trong tay, tìm lại dãy số đọc thuộc làu làu, lại chậm chạp ấn xuống. cũng biết lúc này Viên Thanh Cử hẳn rất bận, cuối cùng quăng di động qua bên, tắt đèn lên giường ngủ. Giường lớn bằng ở nhà, nhưng An Lai lại thấy lăn thế nào cũng hết, lớn đến mức khiến chịu được. Mơ mơ màng màng ngủ lát, nghiêng người thấy bên cạnh vẫn trống rỗng, nhất thời tỉnh lại, ngủ được nữa. ngồi dậy, bật đèn, ôm chăn thất thần.

      tự hỏi, An Lai, tình hình giờ mày còn có thể rời khỏi ấy được sao? Đáp án đương nhiên là thể.

      Viên Thanh Cử biết vợ của bị tráo đổi linh hồn, như vậy mày vẫn còn có thể dùng thân phận của người khác ở bên ấy sao? Nếu là trước kia, lưu loát , nhưng giờ lại do dự. ôm tâm lý may mắn nghĩ, từ khi quyết định khiến ghét mình, chuyện gì cũng làm theo tính tình của bản thân, Viên Thanh Cử cũng phát giác ra có gì khác phải sao? Có lẽ người cũng chừng?

      nghĩ ra, xuống giường mở cửa sổ hóng gió. chín giờ, dòng xe dưới cầu vượt vẫn chảy. Lầu hai mươi ba cao, nhưng trong đêm tối, mỗi chiếc xe tựa như con đom đóm, cấp tốc chảy trong ánh sáng nhảy múa.

      An Lai nhẫn nại nhìn từng chiếc xe qua cửa sổ, biết trong đó có chiếc chở chồng về hay .

      Dòng xe ít dần, cũng biết thời gian qua bao lâu. đứng mỏi chân nên chuyển cái ghế lại tiếp tục ngồi chờ. Ban đêm, tiếng động nào cũng nghe rất , căn bản cần chú ý cũng có thể nghe ra tiếng thẻ tách cái mở cửa phòng. Đối với , nó tựa như thiên vậy. vội vàng chạy tới, Viên Thanh Cử tay chân lại phát hoảng, vội mở đèn: “Sao em còn chưa ngủ?”

      người Viên Thanh Cử ràng có mùi rượu, An Lai đứng cách bước, trừng mắt: “Ngủ để hủy diệt chứng cứ sao?”

      ràng vui, Viên Thanh Cử cẩn thận hỏi: “Chứng cứ?”

      tức giận: “Trễ như vậy về, chẳng lẽ phải lêu lổng rồi sao?”

      dùng từ khiến bật cười, nhưng vì phối hợp với cảm xúc tức giận của dám cười ra, “Bảo bối, thề khẳng định , ừm, lêu lổng!” nhấn mạnh hai chữ “lêu lổng”, thấy trừng mắt vội giải thích: “Chỉ là xong việc hơi trễ, mọi người rủ nhau xuống căn tin công ty ăn bữa khuya, bị kính mấy chén thôi.”

      An Lai sáp lại người ngửi ngửi, quả thực có mùi hương nào nên có, lúc này mới thả tâm.

      “Chỉ mấy chén mà có mùi nặng vậy sao?” An Lai cũng nhìn thấy gương mặt mỏi mệt của , oán giận: “Chuyện bọn họ làm xong phải làm, bọn họ còn dám rót rượu cho nữa.”

      “Đỗ Liễm cũng là, chẳng lẽ cứ nhìn bị rót rượu vậy sao?” ngừng tay giúp cởi áo, lấy áo ngủ trong hành lý ra: “Còn mau tắm , hun mùi chết người rồi.”

      Viên Thanh Cử cười hề hề nhìn cau mặt oán giận trợ lý riêng của , rồi chạy ra chạy vào bận bận rộn rộn, lúc tìm quần áo lúc pha nước ấm. Đêm nay khiến thụ sủng nhược kinh*, bất quá loại cảm giác này xấu là được. Chờ đến khi tắm rửa sạch , nhàng khoan khoái ra ngoài, lên giường rồi. Hai mắt nhắm chặt, vừa xốc chăn vào nằm lập tức lăn vào lòng , tìm tư thế thoải mái cọ cọ: “Buồn ngủ quá, ngủ .”

      (*) Thụ sủng nhược kinh: Lo sợ vì được sủng ái, cưng chiều.

      bé trong lòng an tĩnh ngủ, thở dài: “Về sau nếu bận việc em cũng đừng chờ , cứ ngủ trước .”

      Hôm nay vừa vào công ty là họp ngừng, đến khi xong việc cũng hơn mười giờ rồi. muốn gọi điện thoại tiếng, lại nghĩ đến bé mèo lười thích ngủ chừng lên giường, nếu đánh thức khẳng định lại giương nanh múa vuốt nên gọi, nào ngờ chờ đến trễ như vậy.

      biết có nghe được lời hay , lung tung đáp mấy tiếng, còn ngại phá ngủ mà lầu bầu: “Đừng ầm ĩ nữa, buồn ngủ quá.”

      Trong lòng mềm nhũn, nhàng hôn trộm cái: “Ngủ ngon, bảo bối.”

      đêm ngủ say, ngày hôm sau chưa tới bảy giờ Viên Thanh Cử ngồi dậy, An Lai cũng bị đánh thức theo. làm tổ trong chăn nhìn thay quần áo: “Chuyện lần này rất khó giải quyết sao?”

      “Có chút phiền phức thôi, nhưng em cứ tin tưởng, ông xã em xuất mã nhất định giải quyết mọi chuyện gọn gàng, còn phải giữ lại sản nghiệp này để kiếm tiền nuôi bà xã mà.”

      An Lai thèm ba hoa cùng , thấy vậy cũng hỏi lại nữa, chủ yếu là hiểu. Nhìn thắt caravat, đột nhiên nảy sinh ý tưởn: “Em thắt giúp .”

      Viên Thanh Cử nhíu mày: “Em biết thắt?”

      “Đừng khinh thường em!” Mỗi ngày đều nhìn thắt, biết cũng thành biết rồi, cũng chẳng phải khoa học đỉnh cao gì.

      Viên Thanh Cử dám đả kích xung phong nhận việc, tới trước giường, An Lai quỳ ở mép giường thắt cho .

      thực chứng minh, lý luận và thực tiễn vẫn có chênh lệch nhất định, An Lai rối rắm nhìn thành phẩm của mình, sao lại y như cột dây thừng vậy? lập tức hủy diệt chứng cứ.

      Viên Thanh Cử nhẫn nại chờ thắt thắt lại… suốt hai mươi phút. bất đắc dĩ ôm thắt lưng : “Bảo bối, muộn mất rồi.”

      An Lai thở phì phì chui vào trong chăn. Viên Thanh Cử tháo caravat lưu đầy vết tích ra, đổi cái mới thắt lại lần nữa, ngồi xuống mép giường an ủi : “Kỳ thực cũng rất tệ, đó, chỉ có chút thuần thục thôi, về sau em luyện nhiều là được rồi.”

      “Em thẻm thắt cái thứ đó nữa đâu.”

      Viên Thanh Cử bật cười, với thêm lát nữa mới ra cửa.

      rồi, An Lai ngủ thêm được. Cứ ở mãi trong phòng rất chán, muốn ra ngoài dạo. Đương nhiên, hai em Hoành Ca Hoành Châu cũng theo tấc rời.

      An Lai đến vài cảnh trí tiêu biểu của Phượng Bình, vẫn tìm được chút cảm giác quen thuộc nào. phiền chán, địa chỉ mơ hồ trong trí nhớ: “Hoành Ca, đưa tôi đến số 9 đường Ngô Đồng.”

      Hoành Ca cũng hỏi vì sao biết địa chỉ như vậy, chỉ đảo tay lái chạy theo lời .

      Đây là nhà của An Lai.

      Đến Phượng Bình, mới phát mình quên mất bao nhiêu việc, ôm nỗi sợ hãi lại vui vẻ nghĩ, có lẽ lâu sau cần phải rối rắm có nên rời khỏi Viên Thanh Cử hay nữa, vì chỉ sợ bản thân mình là ai cũng quên.

      Khiến vui mừng là, số 9 đường Ngô Đồng này cho có chút cảm giác quen thuộc. cũng biết vì sao muốn tới đây, chỉ cảm thấy nên đến. Có lẽ sau khi nhìn lát, an tâm quên lãng đời này?

      An Lai để Hoành Ca Hoành Châu ở trong xe chờ mình, nhưng bọn họ sao có thể đồng ý, cuối cùng vẫn phải để họ theo. lại phiền não biết lúc quay về phải giải thích cho Viên Thanh Cử thế nào về việc mình muốn tới đây.

      Có lẽ là đến gần nên lòng kinh hãi, đứng ngoài hành lang hồi lâu cũng dám gõ cửa. Hoành Ca Hoành Châu cũng giả làm người gỗ, đứng sau lưng hỏi gì.

      Cuối cùng, lúc An Lai rốt cục có dũng khí định nâng tay gõ cửa, khóa cửa đột nhiên chuyển động, cánh cửa được mở ra, hơn hai mươi tuổi xách bao đồ đỏ xuất phía sau cánh cửa.

      này có gương mặt giống An Lai như đúc, chính xác mà là giống của kiếp trước như đúc. hoảng sợ nhìn “mình khác” xuất trước mặt.

      Nhưng sau cửa kia cũng có vẻ gì hoảng sợ, ngược lại còn vui sướng kinh ngạc, dùng giọng điệu quen thuộc hỏi: “An Lai, sao cậu lại tới đây, tới cũng gọi điện thoại để mình đón cậu nữa.”

      An Lai tức nhớ tới giấc mộng “mặt nạ” ở biệt thự rất lâu trước kia, rốt cuộc chịu nổi kinh hãi, hôn mê bất tỉnh. Trước khi choáng váng còn nghe được giọng sốt ruột của kia: “An Lai, An Lai, cậu làm sao vậy?”
      Last edited by a moderator: 15/2/16
      hoadaoanh, ly sắc, Dion4 others thích bài này.

    4. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      truyện hay quá. cảm ơn bạn

    5. Mymy97

      Mymy97 New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Hôi hôp wa ak !!! Co len ban oi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :