1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Làm tới luôn , khai thông chị
      Chrispink_lee thích bài này.

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Sắp đến ngày bạn Mnaj Thanh từ thái hậu thành hoàng hậu rồi
      Bé Bi, Chrispink_lee thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      tuyển editor ~~
      quỳnhpinky thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 27
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đỗ Mạn Thanh nhớ tới bạn trai Thạch Mỗ trước đây, nhớ tới quãng thời gian ngọt ngào của bọn họ, vẻ mặt có chút ngơ ngẩn. Hồi nàng còn thích Thạch Mỗ, chỉ biết là thích người này, nhưng muốn nàng cụ thể thích Thạch Mỗ ở điểm nào, thể được.

      "Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh trả lời , liền gọi tiếng.

      nửa tinh thần của Đỗ Mạn Thanh vẫn còn bị chôn trong hồi ức, đáp lại Mộ Dung Khuê: "Thích là loại cảm giác, là loại nhãn duyên, thể dùng lời để miêu tả cụ thể.”

      Thích là khi tim đập thình thịch! Mộ Dung Khuê bổ sung thêm câu dưới đáy lòng, cực kỳ to gan hỏi: "Mẫu hậu có thích nhi tử ?”

      Đỗ Mạn Thanh thuận miệng đáp: “Có mẫu thân nào mà thích nhi tử chứ?”

      Mộ Dung Bội ngồi bên cạnh nghe bọn họ hỏi đáp, nghe đến ngây người. Đợi đến khi lấy lại tinh thần, nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt thanh tú của mình nóng lên, rốt cuộc ngồi yên, đứng dậy : "Thái hậu nương nương và Hoàng thượng cứ từ từ chuyện, ta cáo lui trước." xong chạy trối chết.

      Khi Mộ Dung Khuê chuyện, vốn tự động bỏ quên Mộ Dung Bội, bây giờ nghe được giọng của Mộ Dung Bội, mới lấy lại tinh thần, ý thức được trong điện vẫn còn có những người khác.

      Lúc này Đỗ Mạn Thanh cũng cũng ý thức được, trong lời của Mộ Dung Khuê còn có ý ám chỉ khác, nàng thầm đổ mồ hôi hột. Bệnh của hoàng đế nhi tử , nên làm thế nào mới tốt đây?

      Mộ Dung Khuê thấy sắc mặt Đỗ Mạn Thanh thay đổi thất thường, hơi rụt lại chút, chỉ sợ mình quá mức đường đột, chọc giận Đỗ Mạn Thanh, vì thế sửa lời, : “ phải mẫu hậu muốn xuất cung chuyến sao?"

      Đỗ Mạn Thanh nghe được hai chữ “xuất cung”, tinh thần cũng tỉnh táo hẳn, hỏi: "Khi nào ?”

      Nếu xuất cung, hiển nhiên có thể tìm cách để danh chính ngôn thuận ở chung với mẫu hậu, hoặc là, có biện pháp làm cho mẫu hậu tim đập thình thịch, xiêu lòng vì trẫm. Mộ Dung Khuê cũng để ý gì nhiều, đáp: “ bí mật sắp xếp hết rồi, tuyên bố với bên ngoài là mẫu hậu bị bệnh, trẫm muốn cầu phúc cho mẫu hậu, nên đến tiểu phật đường tĩnh tu vài ngày, thừa dịp này trộm xuất cung chuyến."

      Ra khỏi Khôn Ninh cung, trở lại Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê lập tức sai người mời Mộ Dung Bội đến.

      Chẳng mấy chốc Mộ Dung Bội tới, hỏi: "Hoàng thượng có gì phân phó?"

      Mộ Dung Khuê mời Mộ Dung Bội ngồi xuống, lại đuổi nội thị ra ngoài, bấy giờ mới hỏi: "Hôm nay ở Khôn Ninh cung, hoàng tỷ cũng nghe thấy lời của mẫu hậu rồi. Rốt cuộc mẫu hậu có thích trẫm vậy?”

      Mộ Dung Bội nghĩ nghĩ : "Thái độ của Thái hậu nương nương đối với Hoàng thượng, người ngoài khó mà đoán được. Nhưng có thể xác định điểm, loại nam nhân mà Thái hậu nương nương thích là người có thể ra phòng khách vào phòng bếp. Cái gọi là ra phòng khách, hiển nhiên là phải có sắc đẹp, có thể gặp người. Còn vào phòng bếp, chính là tài nghệ nấu ăn phải tốt, có thể nấu vài món ăn.”

      Mộ Dung Khuê trầm tư chút, : "Trẫm là là người ra triều đình luôn ấy chứ, đâu chỉ ra phòng khách. Mà gần đây trẫm cũng học làm điểm tâm, sao lại thể học làm thêm mấy món ăn nữa. Tóm lại, trẫm nhất định phải khiến cho mẫu hậu hài lòng.”

      Mộ Dung Bội gì, Hoàng thượng vì muốn chiếm được trái tim của Thái hậu nương nương, là……

      Về phần Đỗ gia, sau khi nghe Đỗ Hàm Lan trở về, tất nhiên phải ra cửa nghênh đón. Đợi đến khi cung nữ đỡ Đỗ Hàm Lan từ trong xe ngựa ra, mọi người nháy mắt yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.

      Đỗ Hàm Lan thấy vậy, cũng ngây ngẩn cả người. Mấy người này bị sao vậy? Cứ như là nhận ra mình ấy.

      Cuối cùng vẫn là đệ đệ của Đỗ Hàm Lan, Đỗ Hàm Tùng hoàn hồn đầu tiên, kêu lên: "Tỷ tỷ, là tỷ sao?"

      Đỗ Hàm Lan trách móc: “Chẳng qua chỉ mới có ba tháng gặp, vậy mà đệ cũng nhận ra tỷ nữa à?”

      Đỗ Hàm Tùng vừa nghe thấy giọng của Đỗ Hàm Lan, lúc này mới "nha" tiếng, xông lên trước nhìn Đỗ Hàm Lan từ xuống dưới, la lớn: "Tỷ tỷ chỉ tiến cung có ba tháng, vậy mà như thay đổi thành người khác vậy. Hai cục thịt béo gò má thấy nữa, cái mũi nhìn có vẻ cao hơn chút, đôi mắt nhìn có vẻ to hơn chút, lông mày cũng thanh tú. Với cả, gầy hơn so với đệ.”

      Chúng hạ nhân cũng tỉnh lại, sôi nổi tiến lên đón chào, vây quanh Đỗ Hàm Lan vào cửa, vừa mừng vừa sợ : “Tiểu thư nhà chúng ta trở nên đẹp hơn nha! Quả nhiên Thái hậu nương nương phải là người phàm, chỉ trong vòng ba tháng mà biến tiểu thư nhà chúng ta thành dáng vẻ như vậy.”

      Đỗ Hàm Lan nghe được lời thảo luận, giải thích: " phải Thái hậu nương nương biến ta thành như vậy, mà là Thái hậu nương nương để ta nhảy múa chạy bộ, kiên trì ba tháng, gầy nên mới thành như thế này.”

      Làm sao mà mọi người còn nghe lọt được lời của nàng? Người nào người nấy cũng đều tự mình tiếp tục tán thưởng bản lĩnh thần kỳ của Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Bá Ngọc cùng Nhâm thị ngồi ngay ngắn ở chính sảnh từ trước, thấy mọi người vây quanh Đỗ Hàm Lan tiến vào, tất nhiên là phải quan sát nàng tỉ mỉ, vừa thấy cái cũng giật mình. Hàm Lan của chúng ta thay đổi nhiều!

      Đỗ Hàm Lan bước lên phía trước bái kiến Đỗ Bá Ngọc cùng Nhâm thị, gọi: “Cha, mẹ!”

      Nhâm thị vội vàng gọi Đỗ Hàm Lan lại gần, nắm chặt tay nhìn kỹ, hốc mắt ươn ướt, quay đầu với Đỗ Bá Ngọc: “Hàm Lan của chúng ta trổ mã thành thế này.”

      Cả nhà sum vầy chuyện, có vài thân thích nghe Đỗ Hàm Lan về nhà, cũng nhanh chóng qua thăm, vả lại cũng tò mò muốn tám ít chuyện trong cung.

      Chỉ trong chốc lát mà trong sảnh chật ních người. họ xa của Đỗ Bá Ngọc ỷ vào vai vế cao của mình, đẩy mấy người khác ra, chen vào, kéo Đỗ Hàm Lan đến trước mặt nhìn kỹ, chậc chậc ca ngợi: "Trời ạ, nhìn diện mạo này của Hàm Lan, đúng là giống Thái hậu nương nương năm đó."

      Đỗ Hàm Lan đỏ mặt, biện bạch : “Cháu so được với Thái hậu nương nương."

      Lại có nữ quyến kéo Đỗ Hàm Lan qua, hỏi: “Mỗi ngày cháu đều cười cười với Thái hậu nương nương, chỉ qua ba tháng liền biến thành đẹp thế này à?”

      Đỗ Hàm Lan vội vàng giải thích lại lần nữa, là mình vận động chảy mồ hôi, vất vả giảm cân ba tháng, nên mới trở nên xinh đẹp.

      Có nữ quyến khác : “Mấy tháng nay kinh thành có mưa, Thái hậu nương nương mới trai giới có nửa ngày, gọi được mưa xuống, quả là thần thánh.”

      Nhắc đến chuyện này, mọi người liền ồn ào như chợ vỡ, thoáng cái thảo luận ầm ĩ, ngay cả Đỗ Hàm Lan cũng chen miệng vào được.

      Tới tối muộn, Đỗ gia khó khăn lắm mới thanh tĩnh lại được, Đỗ Bá Ngọc cùng Nhâm thị bấy giờ mới hỏi thăm Đỗ Hàm Lan về mấy chuyện trong cung, nghe xong quay sang ngơ ngác nhìn nhau.

      Nhâm thị với Đỗ Bá Ngọc: “Khi thiếp gả đến đây, Thái hậu nương nương còn, trong nhà lại có bức họa, đương nhiên thể nào nhận ra được. Nhưng chàng là đệ đệ ruột của người, chẳng lẽ có thể nhận sai sao?”

      Đỗ Bá Ngọc nhìn Đỗ Hàm Lan, chỉ vào Đỗ Hàm Lan : “Nàng nhìn diện mạo của Hàm Lan xem, chẳng lẽ giống với Thái hậu nương nương à? Sao ta có thể nhận sai cho được?”

      thể , bây giờ Đỗ Hàm Lan trở nên xinh đẹp, quả thực diện mạo nhìn có vài phần tương tự với Đỗ Mạn Thanh. Nhâm thị nhìn nàng lúc lâu, lại quay sang hỏi Đỗ Bá Ngọc: “Ngay cả Thái hậu nương nương cũng dám xác nhận mình có phải là Hiền Đức thái hậu hay , chàng nhận sai chứ?”

      Đỗ Bá Ngọc vừa nghe thấy lời này, hơi hơi dao động, lúc sau mới trả lời: “Chắc là nhận sai đâu.”

      Tầm nhìn của Nhâm thị lại xa hơn chút, : “Lỡ như…”

      Đỗ Bá Ngọc nghe được hai chữ này của Nhâm thị, cũng có chút kinh hãi. Lỡ như Hoàng thượng nhìn thấy bức tranh của mình, sau đó sắp xếp cho nữ thần giống với người trong bức họa xuất sao?

      Nhâm thị bình tĩnh lại, : "Nếu Thái hậu nương nương , chúng ta cần đối đầu với Lữ đại nhân, vậy chúng ta liền xem tình hình mà làm việc, cần phải cố chấp đứng ra.”

      Đỗ Bá Ngọc do dự hồi, nghĩ Đỗ Mạn Thanh cố ý để Đỗ Hàm Lan về nhà lời này, đúng là muốn mình đừng cố chấp đứng ra, vì thế gật gật đầu : "Chỉ cần bọn họ hại Thái hậu nương nương, ta cũng can thiệp vào."

      Nhâm thị thấy Đỗ Bá Ngọc đáp ứng xuất đầu lộ diện, bấy giờ mới thở phào, lại quay sang dặn dò Đỗ Hàm Lan: “Nếu bên ngoài đồn Thái hậu nương nương vì cầu mưa mà bị giảm mất nửa tuổi thọ, bây giờ ốm, nằm giường, vậy con xuất cung lúc này cũng ổn lắm. Ngày mai nhanh chóng tiến cung hầu hạ , đợi đến khi ngài khỏe rồi, con muốn ra cung ra lần nữa.”

      Đỗ Hàm Lan ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, liền gật đầu đáp ứng.

      Hôm sau, Đỗ Hàm Lan chưa kịp tiến cung, liền có bà mối tới cửa cầu hôn.

      Nhâm thị vừa nghe thấy lời của bà mối, khỏi ngây dại. Cái gì? Người cầu thân là nhi tử của Công bộ Thị lang Giải Nguyên Hóa?

      Đỗ Bá Ngọc cũng ngạc nhiên, Giải Nguyên Hóa là cậu ruột của trưởng công chúa Mộ Dung Bội, gần đây rất được hoàng đế trọng dụng, thế lực ở trong triều cũng coi như khá mạnh. Mà con của ông ta, Giải Ưu Nhiên, tài mạo song toàn, là con rể tốt mà người trong khắp kinh thành này mong muốn. Gia đình như thế mà lại chịu đến Đỗ gia cầu thân?

      Bà mối vô cùng tự tin, mối hôn tốt như thế này, Đỗ gia có lý do gì để cự tuyệt.

      Nhâm thị hoàn hồn lại, : “ giờ Hàm Lan hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương, hôn của con bé cũng phải được Thái hậu nương nương gật đầu mới được.”

      Trong hoàng cung, Lạc công công cũng bẩm báo với Mộ Dung Khuê: "Hoàng thượng, khi lão nô còn hầu hạ tiên đế, thấy mấy phi tần muốn chiếm được niềm vui của tiên đế, đều bắt đầu tấn công từ hai phương diện, bình thường đều có thể thành công. Hoàng thượng muốn có được lòng của Thái hậu nương nương, cũng có thể bắt chước thử xem sao.”

      “Hai phương diện nào?” Mộ Dung Khuê vừa nghe, tinh thần tỉnh táo hẳn, hồn nhiên quên béng chuyện mình là hoàng đế, giống với phi tần hậu cung.

      Lạc công công cũng cho rằng Đỗ Mạn Thanh là nữ thần, đương nhiên đáng giá để Mộ Dung Khuê bỏ tâm sức ra mà lấy lòng, vì thế trả lời: “, sắc đẹp dụ dỗ. Hai, món ngon dụ dỗ."

      Tới tối, dưới trợ giúp của ngự trù, Mộ Dung Khuê tự tay xào vài món, hâm bình rượu ngon, ngồi uống rượu với Đỗ Mạn Thanh trong đình bát giác ở Ngự hoa viên.

      Đỗ Mạn Thanh nếm thử thức ăn, nghe mấy món này do Mộ Dung Khuê làm, rất ngạc nhiên, “Ngươi chỉ cần học nửa ngày biết xào rau? Mà còn xào ngon đến thế?”

      Mộ Dung Khuê ngượng ngùng : “Có ngự trù giúp đỡ nấu nướng nữa, nhi tử chỉ làm theo lời , lấy muôi đảo đảo mà thôi. Nhưng với thiên phú của nhi tử, chỉ qua mấy ngày là có thể tự mình xào ra món ăn thế này.”

      Đỗ Mạn Thanh gác đũa xuống,:"Hoàng nhi, ngươi là hoàng đế, thứ phải quản lý là đại trong thiên hạ, chứ phải là món ăn. Sau này đừng xuống bếp nữa.”

      Mộ Dung Khuê có cảm giác như mình bị giội chậu nước lạnh, hỏi: "Mẫu hậu thích ăn thức ăn do nhi tử nấu sao?”

      Đỗ Mạn Thanh đáp: "Ngươi xào rau cho ta ăn, đương nhiên là ta rất cảm động. Nhưng ngươi ngồi cái ghế này, thể chỉ vì muốn hiếu thuận với ta mà phí phạm thời gian vào chuyện xào rau, phụ kỳ vọng của dân chúng được.”

      Mộ Dung Khuê cúi đầu : "Mẫu hậu dạy đúng.”

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê được vui, cũng có chút đành lòng. vì lấy lòng mình mới làm như thế nha, vậy mà mình lại nghiêm nghị lời đại nghĩa như thế, hình như được tốt cho lắm.

      “Thôi, dùng bữa !” Đỗ Mạn Thanh gắp đồ ăn cho Mộ Dung Khuê, lại rót rượu cho , nâng chén lên, mỉm cười nhìn .

      Mộ Dung Khuê vừa nâng đầu, liền nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo như nước của Đỗ Mạn Thanh, nhất thời thể tự chủ, nâng tay cụng ly với Đỗ Mạn Thanh cái, tâm trạng buồn bã lại tăng vọt lên.

      Đỗ Mạn Thanh nếm thử rượu, hương vị cũng cay, nghĩ là nồng độ cao, uống xong chén, lại rót thêm chén nữa.

      Mộ Dung Khuê xuyên qua miệng chén liếc nhìn Đỗ Mạn Thanh cái, thấy nàng uống chén rượu, gương mặt thanh tú hồng hồng như hoa đào, đẹp sao tả xiết, cảm thấy mừng thầm: Người ta , sau khi uống rượu ra lời lòng. Nếu mẫu hậu uống rượu, có thể thổ lộ tiếng lòng hay ?
      Yên Hoa, Nga Nhi, Sô Cô la Đắng19 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 28
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Ba chén rượu vào bụng, quả nhiên Đỗ Mạn Thanh bắt đầu nhiều hơn, cười cười tìm hiểu về mấy chuyện lý thú thời thơ ấu của Mộ Dung Khuê.

      Đương nhiên là Mộ Dung Khuê phải kể về mấy tích sáng suốt uy phong ( minh thần võ) của mình, tự miêu tả mình thành thần đồng, lại ca ngợi khắp nơi: “Năm đó nhi tử được sáu tuổi biết cưỡi ngựa. Vào đợt săn mùa thu, theo phụ hoàng ra ngoài, bắn chết con nai con, phụ hoàng còn khen nhi tử dũng."

      xong, lại muốn khiến cho Đỗ Mạn Thanh thương tiếc, xắn tay áo lên chỉ cho Đỗ Mạn Thanh thấy, : “Lúc bắn tên phải dùng sức rất mạnh, nên bị trầy da, cổ tay vẫn còn sẹo đây này!”

      Đỗ Mạn Thanh nhìn mãi mà thấy cái gọi là vết sẹo kia, nhất thời cảm giác say dâng lên, quẳng mất rụt rè xưa nay, vươn tay sờ sờ cổ tay của Mộ Dung Khuê, khẽ cười : “Sẹo chỗ nào đâu?”

      có sẹo mà.” Mộ Dung Khuê nắm chặt lấy tay của Đỗ Mạn Thanh, nhưng lại dám lỗ mãng, giọng khàn khàn, lừa gạt dụ dỗ : "Mẫu hậu sờ , sờ nữa !”

      Đỗ Mạn Thanh cầm lấy cổ tay của Mộ Dung Khuê, tỉ mỉ vuốt ve, nhưng cảm giác được vết sẹo nào, liền : “Nhất định là ngươi nhớ nhầm chỗ bị thương rồi.”

      "Hình như là nhớ nhầm." Mộ Dung Khuê lập tức sửa lời, : "Chỗ bị thương là cánh tay." xong, vén tay áo cao lên, để lộ cánh tay ra rồi để sát vào mặt Đỗ Mạn Thanh, : "Mẫu hậu nhìn xem, có phải có vết sẹo to như cái chén ?”

      Đỗ Mạn Thanh kéo cánh tay Mộ Dung Khuê qua, nhìn nhìn, đương nhiên là làm sao mà thấy sẹo được, trong phút chốc nghĩ là mình bị hoa mắt nên mới thấy , lại dùng tay xoa , giọng : " thấy mà!”

      Mộ Dung Khuê ngửi thấy mùi thơm ngát từ người của Đỗ Mạn Thanh, khi chuyện lại có mùi rượu thoang thoảng lẫn vào, mùi vị tản ra làm say lòng người, nhất thời trong lòng nhộn nhạo, mặt nóng lên, cánh tay bị Đỗ Mạn Thanh mơn trớn càng ngày càng tê dại. Cuối cùng, ngay cả trái tim cũng tê dại theo, nỉ non gọi: "Mẫu hậu ~ "

      Đỗ Mạn Thanh sờ ra được vết sẹo nào, lại nghe thấy giọng điệu run rẩy của Mộ Dung Khuê, kịp thời phản ứng. Hoàng đế nhi tử đùa nàng! Nàng khỏi cười cái, ngồi thẳng dậy, : “Khá lắm, còn dám gạt ta?”

      "Là nhi tử sai, nhi tử nhận tội với mẫu hậu.” Mộ Dung Khuê lại vội vàng rót rượu, khuyến khích Đỗ Mạn Thanh uống thêm chén.

      Đỗ Mạn Thanh nghi ngờ gì, nâng chén uống cạn.

      Mộ Dung Khuê cười : “Xưa nay mẫu hậu thường hay kể chuyện xưa cho cung nữ trong Khôn Ninh cung nghe, nhi tử lại bỏ lỡ. biết mẫu hậu có thể kể cho nhi tử nghe chút hay ?”

      Đỗ Mạn Thanh uống rượu, cũng có hứng thú chuyện, vì thế cười : “Vậy để ta kể cho ngươi nghe câu chuyện vậy!” xong bắt đầu kể.

      Mộ Dung Khuê nhân cơ hội rót rượu, khuyên nhủ: "Mẫu hậu uống thêm chén cho thấm giọng.”

      ly tiếp ly, Đỗ Mạn Thanh uống hết nửa bình rượu, cơn say xông lên, nhưng lại ra mấy lời trong lúc say như Mộ Dung Khuê nghĩ, mà lại trực tiếp nằm sấp ra bàn, ngủ khò.

      "Mẫu hậu, mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê gọi hai tiếng, thấy Đỗ Mạn Thanh trả lời, liền vươn tay lật Đỗ Mạn Thanh lại, muốn đỡ nàng đứng lên.

      Đỗ Mạn Thanh mở mắt ra, đẩy Mộ Dung Khuê cái, lảo đà lảo đảo đứng lên, : "Bãi giá hồi cung!"

      "Mẫu hậu, ngài uống say rồi!” Mộ Dung Khuê vươn tay ra đỡ Đỗ Mạn Thanh, ôn nhu : "Nhi tử dìu ngài hồi cung!”

      Đỗ Mạn Thanh vịn vào cánh tay của Mộ Dung Khuê đểđứng vững, bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu, “Khoan , sao ta lại có nhi tử rồi? Ta nhớ ta còn chưa kết hôn cơ mà.”

      Mộ Dung Khuê mừng thầm. Xem , quả nhiên là bắt đầu ra lời lòng!

      Đỗ Mạn Thanh nhìn nhìn bộ dáng của Mộ Dung Khuê, hỏi: "Ngươi là ai?"

      Mộ Dung Khuê thấy đôi mắt của Đỗ Mạn Thanh bao phủ tầng sương mù mông lung, lại càng thêm chọc người, lúc này cũng muốn tự xưng là nhi tử nữa, chỉ : “Ta là A Khuê, A Khuê của nàng.”

      “A Quy?” Đỗ Mạn Thanh để sát mặt vào, nhìn Mộ Dung Khuê, cau mày : "Lại lừa ta!"

      Tên bạn trai cũ của Đỗ Mạn Thanh vốn là Thạch Quy, sau khi Đỗ Mạn Thanh chia tay với , mỗi lần ngầm nhắc đến , căn bản là muốn gọi tên nên trực tiếp gọi là Thạch Mỗ.

      Bây giờ Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê tự xưng là A Khuê, cũng kinh ngạc nhìn , lúc lâu sau mới :"Ngươi phải A Quy."

      Mộ Dung Khuê ôm gọn lấy eo của Đỗ Mạn Thanh, : "Ta là A Khuê."

      “Bốp” tiếng, Đỗ Mạn Thanh vung bàn tay qua, tát lên mặt Mộ Dung Khuê, thấp giọng quát: "Còn dám tới tìm ta?"

      Trước mắt Đỗ Mạn Thanh lên từng chi tiết khi mình qua lại với Thạch Quy. Khi đó, nàng chịu để cho Thạch Quy sờ loạn, chỉ là muốn để dành đến đêm tân hôn, Thạch Quy lại cho rằng nàng , hai người cãi nhau ầm ĩ trận. bao lâu sau, Thạch Quy chia tay với nàng, đặt quan hệ với con của giám đốc công ty .

      Sau đó, nàng cũng tỉnh lại, có phải nàng giống như Thạch Quy chỉ trích, ? , phải, là nàng đạt được cảm giác an toàn. Nàng sợ cái mà Thạch Quy thích chỉ là bề ngoài của nàng, mà phải là chính bản thân nàng.

      "Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê sững sờ, mắt thấy Đỗ Mạn Thanh giơ tay muốn tát nữa, liền nắm chặt lấy tay nàng, gọi tiếng.

      Đỗ Mạn Thanh nghe được hai chữ ‘mẫu hậu’, cảm thấy mơ hồ, ngửa đầu nhìn mặt của Mộ Dung Khuê, lúc sau mới ‘a’ tiếng, : "Hoàng đế nhi tử!"

      "Nhi tử đưa mẫu hậu hồi cung!” Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh đứng vững, duỗi cánh tay dài qua ôm lấy nàng, bế nàng vào trong ngực, chậm rãi về hướng Khôn Ninh cung.

      Đỗ Mạn Thanh nấp trong ngực Mộ Dung Khuê, nghe tiếng tim đập của , cười : “Nè, nhịp tim ngươi cứ như là tiếng trống ấy, tùng tùng tùng tùng nha!"

      Hô hấp của Mộ Dung Khuê chợt thô hơn, bước chân cũng tăng tốc, chẳng mấy chốc đến Khôn Ninh cung. Bởi vì trước đó bí mật căn dặn, cho nên bế Đỗ Mạn Thanh cả đoạn đường, nhưng hề có nội thị cung nữ nào, cũng ai dám lảng vảng ở gần đó.

      Diệu Tâm và Thu Tình đợi ở ngoài điện, thấy Mộ Dung Khuê bế Đỗ Mạn Thanh đến, đáng lẽ phải tiến lên đón, nhưng vừa liếc mắt cái, thấy ánh mắt của Mộ Dung Khuê, dám đến gần, chỉ phúc thân cái rồi núp ở bên.

      Mộ Dung Khuê lập tức vào trong điện, đặt Đỗ Mạn Thanh lên giường. Thấy cung nữ muốn vào, vung tay chặn lại, thanh lạnh lùng : "Đều lui ra !"

      Các cung nữ dám trái lời, vội vàng lui xuống.

      Mặc dù Diệu Tâm với Thu Tình nghi ngờ, nhưng cũng lui xuống.

      Đỗ Mạn Thanh la lên: “Nước!”

      Mộ Dung Khuê vội rót nước, hơi nâng Đỗ Mạn Thanh dậy, đút nước cho nàng uống.

      Đỗ Mạn Thanh uống nước xong, lại la lên: “Vai đau!”

      Mộ Dung Khuê nghe vậy, cởi giày, leo lên giường, nâng Đỗ Mạn Thanh dậy để nàng tựa vào ngực mình, xoa bóp vai giúp nàng.

      Đỗ Mạn Thanh say, mắt lờ đờ mê ly, đè lại tay của Mộ Dung Khuê, giọng gọi: "A Quy!"

      Mộ Dung Khuê nghe được tiếng gọi này ràng là ôn nhu lưu luyến, cực kỳ có tình ý, tim của cũng bốc lửa, nóng lên, vội vàng đáp lại tiếng, cúi đầu hỏi: “Nữ thần của trẫm, nàng tên gì?”

      Đỗ Mạn Thanh cười hì hì : "Lại thế nữa rồi, ngươi cứ thẳng, ngươi muốn gọi ta là bảo bối được rồi!”

      "Bảo bối!" Mộ Dung Khuê giọng gọi tiếng, cả người phát run, đôi mắt khỏi sâu hơn, cúi đầu hỏi: “Nàng thích ta ?"

      Đỗ Mạn Thanh quay đầu, đúng lúc thấy dấu tay mặt Mộ Dung Khuê, trả lời mà vươn tay xoa lên má , thương tiếc hỏi: “Bị đánh đau ?”

      Mộ Dung Khuê tranh thủ làm nũng, : "Đau, nàng giúp ta thổi thổi !”

      Quả nhiên Đỗ Mạn Thanh hơi ngẩng đầu lên, thổi thổi gò má của Mộ Dung Khuê, ôn nhu hỏi: “Khá hơn chưa?”

      Tim Mộ Dung Khuê đập như trống dồn, miệng lại cầu : “Vẫn đau, có thể hôn cái ? Hôn rồi chắc chắn đau nữa.” Giọng điệu của mang đầy vẻ dụ dỗ.

      Đỗ Mạn Thanh nhìn nhìn Mộ Dung Khuê, đột nhiên ngồi thẳng dậy, để sát vào tai , hét lớn: “Muốn dụ ta hôn ngươi à, có cửa đâu!"

      Màng tai Mộ Dung Khuê rung động ầm ầm, lại bị Đỗ Mạn Thanh đẩy, cả người ngửa ra đằng sau, ngã lên giường, chân cũng bị vấp cái, khiến Đỗ Mạn Thanh trượt té vào ngực mình. Mặt đỏ tới mang tai, : "Mẫu hậu hù dọa nhi tử!"

      Đêm nay Mộ Dung Khuê cũng uống ít rượu, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, mà bên má trái còn có dấu tay, khiến cho người ta vô cớ cảm thấy thương tiếc, quả là sắc đẹp có thể thay cơm.

      Đỗ Mạn Thanh chống người dậy, cúi đầu nhìn Mộ Dung Khuê dưới thân mình, nhất thời cũng có chút mê hoặc, lẩm bẩm : “Diện mạo này, nghiệt mà!”

      Mặt Mộ Dung Khuê đỏ bừng, hỏi: "Thích ta à?”

      Đỗ Mạn Thanh nâng ngón tay đặt lên môi Mộ Dung Khuê, vuốt ve môi , : " cho ngươi!"

      Mộ Dung Khuê nghe thấy lời này, chính là lời của tiểu nữ nhi, bất chợt động tình, há miệng ngậm lấy ngón tay của Đỗ Mạn Thanh, đầu lưỡi quấn lấy ngón tay của Đỗ Mạn Thanh, ánh mắt cố định mặt nàng, bộ dáng nhu thuận như thể mặc cho người hái.

      Đỗ Mạn Thanh cảm giác ngón tay bị thứ mềm mại quấn lấy, hơi ngưa ngứa, muốn rút ra, nhưng lại bị ngậm chặt hơn, tự chủ được mà dò xét vào bên trong, tim cũng đập nhanh hơn.

      Mấy buổi tối nay, Mộ Dung Khuê chỉ học làm điểm tâm, mà còn xem ít mấy loại kỹ thuật dưỡng sinh, kỹ thuật trong phòng của đạo gia, bây giờ bắt đầu trổ tài, đầu lưỡi khi cuốn, khi liếm, khi hút, gắt gao quấn lấy ngón tay của Đỗ Mạn Thanh tha.

      Ngón tay của Đỗ Mạn Thanh chôn trong chỗ ấm áp, luồng tê dại chậm rãi chạy từ đầu ngón tay đến cổ tay, sau đó tới cánh tay, cho đến trong tim.

      "Mẫu hậu!" Mộ Dung Khuê thấy đôi mắt trong vắt của Đỗ Mạn Thanh bây giờ vẻ mê ly, cúi đầu nhìn . khỏi nhả ra, hơi ngẩng đầu, hé môi, dụ dỗ Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh giơ ngón tay lên nhìn nhìn, phát ngón tay trắng nõn bị mút đến đỏ bừng, gương mặt thanh tú của nàng cũng đỏ bừng, lẩm bẩm : " là hung tàn!"

      Mộ Dung Khuê làm y như trong sách dạy, bày ra tư thế dụ dỗ, vậy mà Đỗ Mạn Thanh vẫn hạ cố nhận lấy, tất nhiên là nóng vội. định bày ra tư thế lần nữa, đột nhiên nhớ tới, thứ mà mình xem là sách dạy nữ nhân dụ dỗ nam nhân, phải sách dạy nam nhân dụ dỗ nữ nhân, hình như phương hướng bị sai rồi phải.

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê “yểu điệu” nằm đó, còn hơi thở dốc, môi hồng răng trắng, nàng mơ hồ nghĩ, thiếu niên có diện mạo đẹp như vậy, nếu chà đạp phen, vậy đáng tiếc. Ngay sau đó, nàng vươn ngón tay ra vân vê môi của Mộ Dung Khuê, dùng sức hết xoắn lại nhấn.

      “Uhm!” Mộ Dung Khuê rên rỉ tiếng, khoái mà còn vờ chống cự.

      Đỗ Mạn Thanh thấy cả người Mộ Dung Khuê nóng lên, hô hấp cũng nóng đến kinh người, vội vàng xoay người, tìm được ấm trà, sờ dưới đáy cái, thấy trà lạnh, lập tức cầm đến bên giường, hắt lên mặt Mộ Dung Khuê, kêu lên: “Ta tới chữa cháy đây!”

      “A!” Mộ Dung Khuê sờ đống lá trà mặt mình, xoay người ngồi dậy, thần trí dần dần quay về, nhìn về phía Đỗ Mạn Thanh, nhất thời biết được Đỗ Mạn Thanh say hay say giả.

      Đỗ Mạn Thanh thấy bộ dáng chật vật của Mộ Dung Khuê, vỗ tay cười, xong rồi kêu lên: “Người đâu, người đâu!”

      Mấy cung nữ nghe tiếng gọi, vội vào.

      lát sau, Mộ Dung Khuê quay về Dưỡng Tâm điện.

      Đỗ Mạn Thanh còn làm ầm ĩ ở Khôn Ninh cung lúc, sau đó mới được Thu Tình với Diệu Tâm dỗ ngủ.

      Đêm đó, Mộ Dung Khuê ngồi mình trong phòng tắm hồi lâu, lúc ra ngoài, sắc mặt vẫn ửng hồng. Đến khi nằm giường, hé môi, cắn góc chăn, trong lòng gọi tiếng "Mẫu hậu", xuân tâm bắt đầu nhộn nhạo lần nữa, sau lúc, lại vào phòng tắm.
      Yên Hoa, Nga Nhi, Sô Cô la Đắng26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :