1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tulip Đen Huyền Bí - Kiều Ninh (Cao H - Full - Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chennie

      chennie Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      63
      biết có được đây :yoyo67:
      travy thích bài này.

    2. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      :payup:Mình chỉ làm sắc, làm gì khác.
      mailinh, Mikovu, Cố Huân Nhiên2 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 7

      Thời điểm gần sắp chạng vạng, tuy rằng ánh mặt trời chói chang chuyển về chiều, nhưng bây giờ lại bắt đầu sương mù, sông Thames sương mù bắt đầu giăng phủ, bầu trời mọc lên vài ngôi sao , chứa ánh sáng nhấp nháy.

      đôi nam nữ kề vai dạo trung tâm chợ hoa Luân Đôn, vừa cùng nhau trao đổi chuyện mua bán hoa cảnh mùa tới, gương mặt hai người thư giãn thích thú.

      "Khoảng hơn ba giờ nữa có chuyến xe lửa, có muốn dạo đâu ?" Belloc ưỡn lưng cái, gỡ xuống cái mũ rộng vành đầu, để lộ đầu tóc nâu.

      "Martha nhờ tôi giúp ấy mua bộ lễ phục để mặc vũ hội sinh nhật, lần trước tôi trả tiền đặt cọc, tôi phải chuyến đến tiệm may rồi". Khiết nhi khép chặt khăn choàng ren, quay đầu mỉm cười với Belloc.

      Belloc cùng Martha vốn là con trai con của bà Thomas - ba tháng trước, xe ngựa của Taylor đến nhà ga Luân Đôn, mờ mịt biết mình đâu, thậm chí ở bên trong nhà ga rồi mà còn ngơ ngác ngồi đến tận bình minh.

      người phụ nữ nông dân đến Luân Đôn mua sắm đồ dùng hàng ngày tốt bụng nhận giúp đỡ , cũng mang trở lại khu nông trại Yorkshire. Người phụ nữ nông dân này chính là phu phân Thomas.

      Gia đình Thomas dựa vào trồng trọt vườn cây ăn quả để nuôi gia đình, Khiết nhi liền sử dụng lợi thế của môi trường này, lại sử dụng hiểu biết của mình lên trồng cây tu líp. Vì để bị ngờ vực, vô cùng cẩn thận, chỉ trồng ít quá dư thừa, loài hoa mà bình thường ở niên đại này có thể dễ dàng tìm ra.

      Dù sao, chỉ cần nuôi sống bản thân là tốt rồi, chưa từng nghĩ đến chuyện làm giàu... Dưới trợ giúp của Belloc, thỉnh thoàng theo ta tới Luân Đôn, tìm hoa thảo luận chuyện thu mua hoa cảnh, thuận tiện dò la gần đây loại hoa cảnh nào khá được phổ biến thị trường.

      Sau đêm hôm đó, cùng Simon Charlemagne- chính là người của hai thế giới, còn liên hệ gì với nhau, cũng khả năng lại có cơ hội chạm mặt.

      Ngẫm lại cũng đúng, đem rất nhiều kỹ thuật canh tác cùng phương pháp lai tạo giống truyền hết cho những người khác, chắc những người đó hẳn có thể quản lý rất tốt.

      Cho nên tóm lại, cũng chỉ là cần kỹ thuật trồng hoa của , chỉ là thuận tiện đem kéo lên giường, hoặc là nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi... nỗi buồn vô cớ lướt qua đáy lòng, đôi môi Khiết nhi khẽ giật , cách nào ngăn được nụ cười cay đắng của mình.

      "Tôi có hẹn ôn lại kỷ niệm xưa ở quán rượu gần đây, có cần tôi đưa trước ?" Belloc hỏi.

      Hàng tháng Belloc dành ra ngày để đến Luân Đôn, kiếm giá buôn tốt hơn cho lương thực, thuận tiện tìm bạn bè hoặc là dò la về bí quyết kiếm tiền mới, rồi mua về vài nhu yếu phẩm có ở vùng nông thôn.

      Nếu có chuyện gì làm, Khiết nhi rất vui lòng đồng hành cùng ta, cùng nhau đến thành phố Luân Đôn lúc rãnh rỗi, ví dụ như chính là hôm nay.

      " cần, tôi ngồi xe qua." Khiết nhi chỉ chỉ người kéo xe ven đường.

      "Chúng ta hẹn gặp lại ở nhà ga nhé?" Belloc đội mũ lên, nhướng cao mày với .

      " Được." Khiết nhi mỉm cười vẫy tay, sau khi cùng phu xe giá xong, ngồi lên chiếc xe kéo coi như sạch dễ chịu, thoải mái, đến phố Wellington.

      Sắc trời đen tối, vùng này là phố buôn cao cấp, có thể thấy được xe ngựa của các quý tộc đậu khắp nơi ở hai bên ven đường, đám phu xe rảnh rang tán gẫu, phụ nữ quý tộc tay trong tay cười vui vẻ, Khiết nhi kéo khăn choàng tuột thấp xuống, nắm chặt lớp tơ lụa, đúng lúc này vào tiệm may nổi tiếng.

      "Chào , tôi lại đây lấy lễ phục tôi đặt làm lúc trước". Khiết nhi mỉm cười với nhân viên trông coi cửa hàng.

      nhân viên lạnh lùng liếc nhìn cái, cái nhìn cởi mở. Khiết nhi đối với loại thái độ này làm như thấy, dù sao người phương đông ở niên đại này vẫn phải chịu đủ phân biệt đối xử như nhau, nhân viên tám phần là xem như nô lệ của gia đình quý tộc nào đó, giúp chủ nhân qua đây lấy y phục.

      "Xin chờ chút." Vén lên bức rèm che, nữ nhân viên cửa hàng uể oải vào trong tiệm, hỏi thầy dạy may giúp khách đo kích cỡ vóc người.

      Khiết nhi nhìn xuyên qua khe hở bức rèm, thoáng thấy mái tóc đen của vị nữ khách, khung xương mảnh mai bé bỏng, có vẻ như người phương Đông?

      Ở nước ngoài mà trông thấy có người cùng màu da với mình, bao giờ cũng đặc biệt phấn khởi. Làm Khiết nhi tò mò muốn chạy lại gần xác nhận, nhân viên chậm rãi ra, tay cầm món đồ thêu thủ công tinh tế, lễ phục màu xanh ngọc được cắt may hoàn mỹ, trong khi đưa cho , đuôi mắt còn liếc nhìn vẻ khinh bỉ.

      Khiết nhi tự biết mình có tính tình tốt, nhưng đối với đối xử này, thể xem được, thế là cố ý cân nhắc về lễ phục chút, : "Để đảm bảo kích thước có vấn đề, tôi muốn mặc thử ngay tại chỗ".

      Mặt nhân viên hơi biến sắc, vẻ kiêu căng mặt lập tức rút , đổi lại bằng nụ cười giả dối. " thành vấn đề, mời".

      Khiết nhi ngẩng cằm lên, ôm lễ phục vào buồng thay đồ, khắc trước khi cánh cửa khép lại lén nhìn trộm nhân viên vì nhìn lầm mình mà cảm thấy thất vọng, tâm trạng của lập tức tốt lên.

      May mà Martha năm nay mới mười lăm tuổi, chưa hoàn toàn dậy , theo kích cỡ lễ phục được đặt làm, mặc vào dĩ nhiên là hoàn toàn vừa người, hiểu nên khóc hay nên cười?

      cách khác, vóc người của so sánh với người phương Tây mà , cùng mười lăm tuổi có gì khác nhau, nghe có hơi thảm hại, phải sao?

      Khiết nhi thay xong lễ phục rồi ra khỏi buồng thay đồ, muốn hỏi nhân viên tấm gương dài ở đâu người phu xe mặc đồ lộng lẫy đột nhiên liều lĩnh chạy vào tiệm may.

      "Công tước phu nhân, xin lỗi tôi tới trễ." Phu xe tháo mũ hướng Khiết nhi nghiêng người tạ lỗi.

      nhân viên nghẹn họng nhìn trân trối, thể tin được chính mình mới vừa rồi thiếu chút nữa chọc giận nhân vật lớn.

      Công tước phu nhân? Khiết nhi mở to mắt kinh ngạc.

      Nhìn quần áo người gã đánh xe này tầm thường, chắc hẳn là người của vị quý tộc nào đó, nhưng có điều tuổi của còn trẻ, vẻ mặt lại sợ hãi lo lắng, nghĩ, có thể là vừa mới được mướn, còn chưa có bước vào mối quan hệ, nên mới có thể nhận lầm người.

      Nhưng, đúng là có gương mặt Đông Phương nha, có vị công tước nào cưới người phương Đông làm vợ?

      Nghe thấy tiếng chuông đồng hồ treo tường trong tiệm may gõ vài cái, phu xe đâm hoảng nhảy dựng lên, thậm chí tức tốc kéo tay Khiết nhi xông ra ngoài.

      "Xong rồi xong rồi! còn kịp rồi! Thực xin lỗi, công tước phu nhân, xin ngài nhất định phải thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ quanh quẩn đến rạp hát gần đó chút thôi, ngờ lại làm chậm trễ thời gian... Xong rồi xong rồi! Nếu chạy đến kịp, tôi nhất định bị đuổi việc!"

      Người phu xe lo lắng, ngay cả phép tắc cũng màng tới, huống hồ Khiết nhi cũng tức giận, thần kinh cũng chỉ lo xúc tiến cho nhanh.

      Khiết nhi bị hành động khoa trương của làm cho tiến thoái lưỡng nan, bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào trước xe ngựa.

      "Chờ chút, hãy nghe tôi trước , tôi …"

      " xin lỗi, công tước phu nhân, còn thời gian!" Người phu xe đem cửa xe chạm trổ lộng lẫy hoa lệ đóng sầm lại, rồi nhảy lên trước ngồi, roi ngựa trong tay lên xuống cái, xe ngựa màu vàng kim di chuyển như bay về phía trước.

      Khi chiếc xe ngựa lần nữa dừng lại, Khiết nhi mới hoàn hồn trở lại từ đoạn đường rung lắc, đến giờ vẫn chưa hiểu chính bản thân mình làm người ta nhầm lẫn phu xe đem cửa mở ra.

      "Công tước phu nhân, đến rồi". Phu xe giơ tay lên lau trán, bộ mặt nhớp nháp treo nụ cười nhõm, hại Khiết nhi nhớ đến thế kỷ 21 hậu cần chạy quảng cáo nào đó, nhiệm vụ nhất định phải đạt tới số này.

      "Ở đây..." Khiết nhi hai tay thu váy bước xuống xe ngựa, ngỡ ngàng nhìn biệt thự lộng lẫy trước mặt, "Là đâu?"

      "Ngài quên rồi sao? Là yến hội tiểu thư Caroline tổ chức ". Gã trẻ tuổi bất cẩn hấp tấp trỏ về đại sảnh biệt thự.

      "Caroline?" Cái tên rất quen thuộc, hình như từng nghe ở đâu rồi phải?

      "Ngài Công tước Holt tới trước rồi, phu nhân mau vào thôi." Phu xe thúc giục Khiết nhi vẻ mặt bối rối.

      "Đợi , nhầm rồi, tôi phải..."

      ra phu xe có nhận nhầm người cũng là chuyện có thể, bất kể là ở thế kỷ mười chín hay là thế kỷ hai mươi mốt, xem ra trong mắt người phương Tây, người phương Đông nhìn cũng gần giống nhau, tuyệt nhiên phân biệt ai là ai.

      "Công tước phu nhân Holt đến!" Người gác cửa đột nhiên lớn tiếng công bố, làm Khiết nhi sợ tới mức ngực chấn động.

      Làm sao giờ? tình sao lại biến thành như vậy?

      Khiết nhi thu lại váy, hoảng sợ bước vào biệt thự, nhìn tấm ảnh thế giới phù hoa di động trước mắt với những tóc tai quần áo thơm phức, liền tính muốn xoay người bỏ chạy.

      "Lily?" Ngay khi quay người, ở xa truyền đến giọng du dương dễ nghe, vừa quay đầu nhìn, thấy người đàn ông cao lớn trẻ đẹp lịch tới.

      "Ơ? Xin lỗi, tôi nhận lầm người." Worth vừa thấy mặt mũi , sắc mặt liền ngưng lại.

      Mới vừa rồi nghe miệng người hầu đón khách ở cửa hô lớn công tước phu nhân Holt, từ xa xa nhìn qua, ngắm thấy mái đầu tóc đen tuyền xinh đẹp, khung xương lại đáng tinh tế của người Đông Phương, trực giác nhận định là Lily của .

      "... Chính là công tước Holt?" Khiết nhi ngạc nhiên hỏi.

      "Đúng. Xin hỏi là?"

      Khiết nhi ngượng ngùng mắt nhìn xuống, rất xấu hổ : "Công tước phu nhân và tôi vừa trùng hợp đều ở trong tiệm may, phu xe hình như tìm nhầm người, cũng nghe tôi giải thích, liền chở tôi lại đây..."

      Worth nhăn mày."Có chuyện thế sao?" thể ngờ ngay cả hình dáng nữ chủ nhân của mình thế nào mà cũng lẫn lộn được, gây ra lầm lẫn lớn như vậy, gã phu xe này nên được dạy dỗ tốt chút.

      "Tóm lại, tôi xin lỗi." Khiết nhi khẽ khom người về phía Worth, hai gò má lên hai đám mây hồng, vội vàng xoay người muốn bỏ , dưới chân lại đột nhiên vấp cái.

      "Coi chừng." Worth phát huy phong thái lịch lãm, vươn cánh tay đỡ lấy .

      "Ôi chúa ơi! Xem là ai đến kìa?"

      Khiết nhi nghe thấy giọng ngạc nhiên của người phụ nữ vang lên gần đó, mắt cá chân của hình như bị bong gân nên trong lúc nhất thời cách nào tự mình đứng vững được, bàn tay đành phải bám chặt vào cánh tay của Worth, ngước mắt lên nhìn về phía trước mặt.

      Chỉ liếc mắt cái, mà gần như cướp hơi thở của .

      Simon dắt tay tóc vàng, đôi mắt xanh lạnh lùng, gương mặt đẹp trai nhìn ra vui vẻ hay giận dữ, quai hàm thon gầy cao ngạo giơ lên, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về trước khiến lòng người kinh hoàng.

      “Gã khốn nhà Charlemagne”. Khiết nhi lạ lùng khi nghe thấy Worth phát ra tiếng càu nhàu khinh thường.

      Ồ đúng rồi! nhớ lại, nghe hai đại gia tộc Holt và Charlemagne là kẻ thù truyền kiếp, tưởng được giờ phút này lại tận mắt xác nhận tin đồn này.

      “Công tước Holt và ….. Công tước phu nhân?” Caroline ban đầu bất ngờ vì xuất của Worth, dù sao mọi người đều biết là người của Simon, kết quả là ánh mắt lóe lên, sau khi nhìn diện mạo của Khiết nhi, trong lòng lập tức căng thẳng.

      ", tôi phải..." Khiết nhi lúng túng nhìn xuống, đồng thời tránh ánh mắt lạnh lùng của Simon.

      "À, trồng hoa”. Khóe mắt Caroline thoáng nhìn như có gì, thò người ra nhìn trộm người đàn ông tình tự bên cạnh.

      Sắc mặt Simon lạnh lẽo, bộ mặt đẹp trai mềm mỏng mặc dù nhìn ra vui vẻ hay giận dữ, nhưng vô cùng căng thẳng, lúc trông thấy tay Khiết nhi khoát lên cánh tay của Worth, quai hàm càng thêm căng ra.

      Đó là hành động đè nén tức giận, chỉ sợ bên trong tức giận này, phần lớn xuất phát từ ghen tị.

      Worth luôn luôn quan sát tỉ mỉ, chỉ cần nhìn kĩ, có thể từ trong ánh mắt tương tác kỳ lạ của ba người này, đánh hơi ra ít đầu mối.

      Mặc kệ việc bắt đầu thế nào, tóm lại, Đông Phương bị ngộ nhận là vợ cùng với Simon, nhất định là có chuyện bí gì đó, hơn nữa giống như là có liên quan đến tình cảm vậy.

      A, quên, trước đó thính thủ hạ của Simon, vì làm vui lòng ông chủ, đường dám bắt vợ bé thân của , đặt lên giường của Simon.

      Cũng quên, lúc đó vì ngăn ngừa miệng của gã Simon khốn kiếp này, làm cho về sau bao giờ mượn cớ tìm Lily quấy rầy nữa, vô điều kiện hai tay dâng lên tòa trang viên cùng con tàu buôn, khi ấy mặt cái gã khốn kiếp này cười tươi đồng ý.

      Worth bao giờ quên. Khó được có cơ hội trời cho hoàn hảo như vậy, để có thể lấy lại thành phố, tại sao phải lãng phí ?

      ổn ?” Worth nhàng đỡ Khiết nhi dậy, khẽ vòng tay lên eo mảnh mai của , đôi mắt màu xanh lạnh lẽo sít sao nhìn chăm chú màn này.

      "Cám ơn ." Khiết nhi ngẩng đầu mỉm cười bối rối xin lỗi Worth.

      “Công tước Holt biết ấy sao? Trước kia Khiết nhi là làm vườn nhà Charlemagne đó”. Thủ đoạn giao tế của Caroline luôn luôn hài hòa, nhưng khi về Khiết nhi lại lộ ra vẻ châm biếm, điểm này khẳng định suy đoán của Worth.

      A, xem ra hôm nay là ngày tốt để tiêu diệt Simon – Charlemagne.

      Worth đột nhiên nắm chặt cánh tay Khiết nhi, rất sợ hãi, theo bản năng giật mình ngửa đầu lên nhìn, thấy trong mắt “người có lòng tốt”, đầy mập mờ cùng mơ màng xa xôi.

      Người có lòng tốt – Đôi mắt xanh của Simon rét lạnh, bàn tay cầm ly thủy tinh lặng lẽ bóp chặt.

      "Tôi đương nhiên biết ấy." Worth mỉm cười vẻ khiêu khích khiến người ta chói mắt, tiện tay đem người đẹp Đông Phương ôm vào ngực, trong lòng vui vẻ nhìn sắc mặt Simon vừa u ám vừa nặng nề, hai ánh lửa bốc cháy trong mắt.

      Sao hả, nhớ lúc trước nhìn thấy người phụ nữ quý của mình nằm ở giường gã khốn này, tâm trạng cũng thế. Đồ khốn, đêm nay để mi nếm đủ !

      “Khiết nhi là bạn đồng hành tối nay của ta”. Worth cầm tay Khiết nhi lên, nhàng để rơi nụ hôn lên mu bàn tay mềm mại. Có thù tất báo, đối với vợ luôn trung thành hề thay đổi, nhiều nhất chỉ ra vẻ thôi, quá đà.

      "Tôi, tôi..." Đầu Khiết nhi choáng váng, đầu tiên là bị phu xe hồ đồ mắt kém nhận lầm, giờ lại bị thành bạn đồng hành của công tước, đây là thế giới gì? Thế giới bi thảm sao?

      "Mới cưới bao lâu, nhanh như vậy liền thay lòng sao?" Khóe miệng Simon nặng nề xoi mói, nụ cười lại lạnh như băng, làm người ta rét mà run.

      "Đàn ông luôn cần chút gian cho bản thân mình thoải mái". Worth thoáng nụ cười tươi rói phóng đãng bị ràng buộc.

      "Tiểu thư Khiết nhi may mắn, lại có thể được làm bạn đồng hành với công tước Holt". Hai người đàn ông bên này lấy ánh mắt ra giao chiến, bên này Caroline cũng sử dụng nụ cười đùa giỡn, ngấm ngầm cười nhạo Khiết nhi.

      Nhìn Caroline khoác chặt cánh tay Simon, ngực Khiết nhi chua xót, có cảm giác thở gấp gáp nhưng nghẹt thở. tưởng mình có thể sao, kết quả lại khó như thế.

      "Nào, chúng ta nhảy điệu" Worth tự nhiên với bạn đồng hành, nhưng đôi mắt chớp lên tia khiêu khích, lại nhìn thẳng Simon.

      "Ơ, tôi...." Khiết nhi bối rối, Worth có bất kỳ giải thích nào mà ôm lấy eo tới sàn nhảy phía trước.

      đôi mắt lạnh như dao, nhìn dán vào bóng lưng hai người quá mức thân mật, nhìn bọn họ vui vẻ trong tiếng nhạc do đội nhạc trình diễn, khoác vai ôm ngang eo bắt đầu nhảy điệu van.

      Rắc rắc, ly thủy tinh trong tay Simon bị xuất vết nứt, rượu vang đỏ chảy trượt xuống các đốt ngón tay trở nên trắng, tí tách rơi xuống đất.

      "Ôi chúa ơi! , hãy cẩn thận tay của ". Caroline vội vã gọi kẻ hầu, tiếp lấy cái ly thủy tinh nứt vỡ, lại dùng khăn mặt lau sạch lòng bàn tay cho ta.

      Cảnh thân mật này, xuyên qua đám đông khiêu vũ, lọt vào trong mắt Khiết nhi, khép hai hàng lông mi xuống, dưới dẫn dắt của Worth quay vòng tròn.

      "Xin lỗi, tôi lợi dụng ". Worth áy náy cười với . "Tôi chỉ muốn làm cho Simon tức điên, phải có ý muốn đùa giỡn , đừng hiểu lầm".

      "Tôi hiểu". Khiết nhi cười gượng, biết Worth lo hiểu lầm, xem ra ta rất thương vợ mình mới đúng.

      " và gã khốn máu lạnh đó có chút hiểu lầm, hay là có dính dáng đến tình cảm, phải ?" Worth hỏi trúng tim đen.

      "..... Tôi....." Khiết nhi nhất thời lúng túng ra câu.

      "Đừng lo, tôi ngó thấy có bí mật, chẳng qua là gã khốn đó lúc trước làm chút việc khiến tôi hận thấu xương, đợi lát tôi có thể làm chút chuyện rất thất lễ, hi vọng có thể hiểu được".

      "Chuyện thất lễ?" Khiết nhi hiểu nhấp nháy mí mắt, giây sau, Worth đưa bộ mặt đẹp trai lịch nghiêng trước chóp mũi , làm thế muốn hôn.

      Ô! Mọi thứ đến quá đột ngột, phòng vệ của phụ nữ bị thất bại, Khiết nhi ngây người.

      "Worth. Holt!" Câu gầm thét này, hẹn mà cùng đến từ trong miệng đôi nam nữ.

      Simon giành bước trước Lily - , chỉ là bước, mà là bước nhanh như chạy tới, trước khi môi Worth chạm vào môi Khiết nhi, Worth bị Simon nắm chặt cổ áo lên, hai người đàn ông quay sang đánh nhau.

      "Chúa tôi!" Các tân khách sợ hãi hô lên, rối rít dạt sang bên, nhường lại sàn nhảy cho hai người đàn ông vật lộn nhau đất như chiến trường.

      Lily hai tay xách theo váy, nổi giận đùng đùng xông vào, bắt đầu la hét: "Simon, lần này tôi ủng hộ , đánh chết tên khốn hoang dâm này ! Cho cú đấm! Đánh méo miệng ! Để sau này méo miệng, xem còn tán thế nào!"

      Câu tán cuối kia là tiếng Hoa, Khiết nhi nghe xong đầu tiên là buột miệng cười, vài giây sau sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

      Lời này phải là người thế kỷ 21 mới hiểu được từ vựng này ?

      Khiết nhi ngạc nhiên gia nhập vào nhóm hỗn loạn kia, kéo tay Lily, dùng tiếng Hoa chuyện: " sao lại biết từ tán này vậy?"

      Lily hết sức tức giận liếc nhìn . " nhảm! phải vừa rồi bỏ rơi sao? Tiểu thư, tôi biết là ai, nhưng hạ thấp phẫn nộ của tôi rồi! Worth là chồng tôi —— Chờ , cũng biết ý nghĩa của tán thế nào à?"

      Ánh mắt hai ngay lập tức tỏa sáng, cảm giác quen thuộc được bao quanh cả hai người.

      "Chẳng lẽ cũng từ......" Khiết nhi khó nén vui mừng, trong lúc vừa mới tỏ thân phận, hai người đàn ông vật lộn đánh nhau mặt đất đột ngột tách ra.

      Worth lau chút máu rỉ ra ở khóe miệng, quần áo trở nên lộn xộn, hung dữ trừng mắt nhìn Simon, rồi mới kéo Lily ra ngoài, "Lily, em nghe giải thích....."

      Khiết nhi ngượng ngùng đứng ngây tại chỗ. Vợ chồng này sao vậy? Sau khi làm cho trong này lộn ngược cả lên, bàn tay to dắt bàn tay liền quay người mất.

      Khóe mắt sáng thoáng nhìn, Simon giống như con thú nguy hiểm bị chọc giận, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh cũng bị thương, ánh mắt như có thể giết chết người, lập tức bị chết thảm.

      Ngực nổi lên trận hoảng loạn, Khiết nhi cảm giác được muộn để nghĩ đến tình trạng của mình, ớn lạnh bò lên sống lưng, xoay người muốn chạy trốn.

      "Lần này, lại muốn cùng bỏ trốn với thằng con hoang nào nữa đây?" Giọng trầm như sét đánh, Simon kéo cánh tay Khiết nhi, trước mặt mọi người lôi ra khỏi phòng.

      Simon lôi đến khu vườn sau viện cách xa ngôi biệt thự, khu vườn rất lớn, bụi hoa màu tím được cắt tỉa cẩn thận chen chúc thành cái mê cung .

      Họ ở giữa gian xanh dày đặc, bông hoa tím nhạt chen chúc ngay bên người, Khiết nhi lui về phía sau, lưng dán lên bụi hoa tím, phiến lá đâm vào làn da mềm mịn, dẫn đến cảm giác kinh hãi.

      Ánh mắt Simon rất hoang dã, tựa như con báo, theo dõi con thỏ liều lĩnh, nhấp nháy tia sáng ác nghiệt vừa khát máu.

      " phải muốn cùng tên con hoang nào bỏ trốn nữa đấy chứ?" từng bước tới gần , bắt lấy hai tay muốn ngăn cản của , bóp chặt cổ tay trắng hơi run, lồng ngực ngang tàng khách khí đè lên ngực .

      Tim phập phồng lên xuống, từ đầu đến cuối truyền vào bộ ngực , nắm giữ từng phản ứng của trong nháy mắt.

      "Thằng con hoang..... đến Taylor sao?" Khiết nhi sợ hãi nhớ lại từng chút ba tháng trước đây. " ấy chỉ đưa tôi đến trạm xe lửa thôi, làm gì ấy chứ?"

      "Nếu tôi , tôi giết rồi, thế nào?"

      "!" Khiết nhi hoảng sợ lắc đầu, vẻ mặt sợ hãi làm cho Simon liên tục cười nhạt.

      "Yên tâm, còn sống tốt". Simon lạnh nhạt . Khi phái thủ hạ tìm đến Taylor, cũng có ở chung với tên nhãi kia, do đó mới bỏ qua cho thằng nhãi đó, chỉ đánh trận đau nhằm trừng phạt thôi.

      " từng sai người tìm tôi?" Khiết nhi nuốt xuống cổ họng khô khốc.

      "Em tin rằng, kẻ đầy tớ quan trọng, đáng giá để tôi lãng phí thời gian và tiền bạc, cho thủ hạ tìm sao?" Simon cười nhạo, vừa bắt đầu đưa thân phận kia ra để lăng nhục , mượn việc này che dấu lòng mình.

      đương nhiên từng phái người tìm , lật toàn bộ Luân Đôn lên, nhưng trước sau vẫn tìm thấy .

      Lúc đó những người gác cửa và bảo vệ , cùng với cái thằng nhãi tên gọi Taylor, hai người dường như rất thân mật, còn thêm đặt phòng khách sạn, lời nhận xét kia làm tức giận, thiếu chút đem cả trang viên san bằng mặt đất.

      vừa biến mất, ngực giống như bị đào rỗng, linh hồn quấy nhiễu yên, tức giận, lo lắng, ghen tuông tất cả trộn lẫn vào nhau.

      Buồn bực đến mức nổ tung mà thể xả được, chỉ có thể lần nữa nhẫn nại chịu đựng, lúc đêm khuya yên tĩnh, trong đầu lại lên hình ảnh kỳ lạ.

      đáng xinh đẹp, dựa vào trong lòng người đàn ông lạ, cười duyên với người đàn ông kia, giúp người đàn ông ấy trồng hoa, lau mồ hôi trán, cởi cúc áo....

      Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!

      Tim Khiết nhi đập khiếp sợ nhìn Simon nghiến răng cúi đầu chửi rủa, nhẫn nại được lui ra sau chút, bụi hoa phía sau lại đâm vào lưng vừa tê vừa ngứa.

      "Đủ..... Đủ chưa? Tôi biết tôi thân phận tư cách, tôi chỉ là tên đầy tớ, có thể cách xa tôi chút được ? Tôi sợ tôi làm dơ bẩn thân phận cao quý của ".

      có lẽ hiểu được, run run đôi môi hồng mềm mại, cặp mắt đen nhấp nháy ướt át, dáng điệu phảng phất như chớp mắt là rơi xuống giọt nước, có bao nhiêu đau khổ đáng thương, lại có thể...... Làm cho người ta thương đến bực nào.

      Cặp mắt sáng của Simon u ám, ngón cái nắm cái cằm mềm của , làm thể cúi mặt xuống, sợ hãi quai lại nhìn .

      "Em để bao nhiêu người nhìn thấy qua dáng điệu này rồi? Hửm?" Ngón cái nặng nề ấn cái, hàng lông mày đẹp đẽ nhăn lại, nén cơn giận hỏi câu khiến ngẩn ra.

      hỏi vậy là ý gì? nghi ngờ dùng chuyện này dụ dỗ đàn ông..... Hay là cám dỗ ?

      Nhục nhã và xấu hổ lúc trước lập tức dâng lên, tất cả ầm ầm tấn công, cắn môi dưới, trong mắt mơ màng chút nước, như mảnh thủy tinh bị vỡ, lóng lánh tia sáng chói mắt.

      " bỏ tay ra! Tôi muốn cám dỗ ! Là dọa nạt tôi, cho nên tôi mới sợ hãi như thế, những người khác giống như , vừa thất thường vừa thích nhục nhã tôi!"

      biết sức lực ở đâu đến, Khiết nhi tức giận đẩy ra lồng ngực hùng hậu kia, xoay người muốn tránh khỏi hơi thở đầy nam tính của , vừa pha lẫn mùi bụi hoa tử đinh hương.

      còn chưa trừng phạt em, em lại muốn trốn đâu?” Simon xoay cánh tay, đem kéo vào trong lòng mình, bóp chặt cái quai hàm của mở ra, nghiêng người che lại đôi môi muốn hét to của .

      Mùi hương nam tính mát lạnh thổi vào miệng, ngậm lấy môi dưới run run của , lưỡi thăm dò tô vẽ, mút sâu, rồi mới cạy ra hàm răng trắng, đem lưỡi xâm nhập vào nơi trơn mềm này.

      Bàn tay to bóp chặt quai hàm đổi thành bưng lấy khuôn mặt xinh xắn của , từ nông đến sâu, điên cuồng mút lấy, lưỡi nóng rực quấn quanh cái lưỡi mềm thơm, ngậm nhấm nháp đầu lưỡi, hết sức kiềm chế khơi gợi ham muốn.

      nghe môi lưỡi của chính mình bị mút phát ra tiếng vang, hai má lập tức ửng hồng.

      muốn kháng cự, muốn hung hăng cho tát nhưng oán giận quá nhiều, cuối cùng hóa thành tiếng còn mềm mại hơn so với nước.

      Simon cách nào chế ngự bản thân mà bú mút , giống như là muốn đem từng giọt ngọt ngào nơi miệng thơm tho đều hút sạch, cánh tay ở hông bất ngờ vòng chặt, bị giữ chặt trong lòng , chỗ nào trốn được.

      nếm đôi môi loại mùi vị kỳ diệu.

      Đó là loại, có chút chua xót, có chút ngọt, có chút đắng, có chút chát ….

      Mùi vị nhớ nhung.
      Last edited by a moderator: 3/6/16
      Dao hoa 1, Khanh¥Ni, Màn Thầu48 others thích bài này.

    4. Tranglinh0808

      Tranglinh0808 Active Member

      Bài viết:
      234
      Được thích:
      236
      Xong . lại có kịch tính rồi.
      Mikovutravy thích bài này.

    5. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      thay pic :022:
      Last edited by a moderator: 3/6/16
      Mai Trinh, AnAn, Hương Thảo26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :