1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5.1: Lão công tương lai

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Lão công tương lai?

      Dựa vào! Sao lại đáng tin cậy đến mức này!

      Lần đầu tiên bị sốt cao, ngay cả mắt mũi người ta cũng thấy , nhào tới kêu lão công, chơi vừa thấy cũng phải thấy chất lượng chứ, đúng là khôi hài! Này nguyên chủ sao còn có bệnh mê trai nghiêm trọng như thế?

      Trưởng Tôn Ngưng tự nhiên đem hành động hoang đường này đẩy lên chủ cũ của thân thể này, cũng nghĩ Trưởng Tôn Ngưng trước kia tính tình mềm yếu, trầm mặc ít , có người thích sao dám ra khỏi miệng? ràng là sau khi đến thân thể người ta, xảy ra phản ứng kỳ quái, mới làm ra loại chuyện đó.

      Nhìn bộ quân trang duy nhất treo phẳng phiu ,cẩn thận, tỉ mỉ trong tủ, đành từ bỏ đóng tủ cửa. Nếu mặc bộ quân trang kia vào, chắc chắn giống như đứa trẻ trộm quần áo người lớn, trông cực kỳ tức cười.

      Căn nhà này có ba phòng hai sảnh, cộng thêm phòng bếp, ban công, rất rộng rãi, chẳng qua so với biệt thự hào hoa của lại là gặp sư phụ.

      Quay vòng, ngay cả mỗi góc căn phòng cũng quét dọn đến mức nhiễm hạt bụi, nhưng trừ ra, phát sinh vật thứ hai, hơn nữa cũng tìm được quần áo của mình.

      Chuyện gì đây? Chẳng lẽ bảo mình trần truồng ra ngoài!

      Thuận tiện đến phòng vệ sinh soi gương, sau khi sống lại biết được bản thân là thôn , vốn hề ôm ảo tưởng, nhưng mà sau khi phát vóc người đáng kiêu ngạo của thân thể này lại sinh ra mấy phần mong đợi đối với vẻ bề ngoài. Mặt trái xoan, da phát vàng. Tinh tế nhìn, ngũ quan cũng coi như thanh tú, đặc biệt là ánh mắt trong suốt sáng ngời giống như lưu ly, trong suốt sáng long lanh, càng mê người, rất hài lòng.

      Ủa? Mùi gì thơm như vậy! Trưởng Tôn Ngưng theo hướng mùi thơm đẩy cửa phòng bếp ra, mới vừa bận suy nghĩ chuyện quần áo, có vào chỗ này, đâu có người nào lại đem quần áo để trong phòng bếp, chẳng lẽ nấu tới ăn?

      Trong phòng bếp, nồi bếp ngừng bốc hơi nóng, mùi thơm phát ra từ chỗ đó. Nghe thấy mùi thơm, Trưởng Tôn Ngưng khỏi cảm giác bụng trống rỗng, suy nghĩ chút ngày hôm qua chỉ có buổi trưa ăn phần cơm rang kia, đấu tranh với vi-rút lâu như vậy, năng lượng sớm tiêu hao sạch.

      Cầm lên mảnh vải sạch sẻ bên cạnh mở nắp nồi ra, Wa ! Cháo gà đen cao cấp, nước canh nấu đậm đà mà ngấy, thịt gà tươi mới, thơm quá, tốt, ăn trước rồi hãy .

      Sau khi quan sát vòng ánh mắt lợi hại của Trưởng Tôn Ngưng tìm được chính xác chén, muỗng, thìa. tay gặp khó khăn, dứt khoát cầm cái nồi ăn luôn nghĩ thầm dù sao vẫn ăn hết đỡ phải phiền toái. Đánh chết cũng thừa nhận là sau khi mình nếm thử, muốn ngừng mà được, muốn ăn nhiều hơn nữa.

      Lúc Hoa Tử Ngang từ bên ngoài trở về, lập tức thấy màn như vậy: giống như mèo vùi ở trong ghế sa lon, sợi tóc hơi xốc xếch, mang theo vài phần biếng nhác, cầm tay quả táo ăn hết nửa,chỉ còn lại chén canh xương gà đặt ở khay trà, thoải mái xem ti vi, nghiễm nhiên là bộ dáng nữ chủ nhà.

      Đó là cảm giác đầu tiên của Hoa Tử Ngang, phải trách móc, chỉ là cảm giác đầu tiên mà thôi.

      " về rồi." Trưởng Tôn Ngưng gần như là bật thốt lên, giống như vợ chồng già quen thuộc đến mức thể quen thuộc hơn nữa.

      "Ừ." Đáp lại xong, Hoa Tử Ngang lập tức ngổn ngang trong gió, chuyện này là như thế nào, bọn họ rất thân sao? Cục diện này, người như vậy. . .quả thực quá mập mờ mà? Hai chữ này cũng có ngày bị dùng ở người mình, kinh khủng a! khỏi bắt đầu nổi da gà cả người.

      Ánh mắt trong suốt có chút tạp chất nào như trẻ sơ sinh của Trưởng Tôn Ngưng nhìn sang, chăm chú ngắm nhìn Hoa Tử Ngang. Tuổi chừng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tóc ngắn, lông mày lưỡi mác đen như mực nhíu lại, lông mi tự nhiên dài mà tinh tế vểnh lên, làm thân là phái nữ như đều khỏi hâm mộ chút. đôi con ngươi mê người của nam chính trong truyện, ánh mắt thâm thúy, che giấu tất cả tâm tình. Ngũ quan góc cạnh ràng, lập thể sinh động, phối hợp ở chung chỗ lại giống như tác phẩm vô cùng khéo léo dưới tay Thượng Đế.

      Năm nay vẫn chưa quá ba mươi, nhìn vào cấp bậc Thượng tá lóng lánh, tiếng động thể ra ra tầm thường. Eo vai rộng, kia thân binh phục ngụy trang mặc ở người , càng làm cho tăng thêm vẻ uy nghiêm, cương nghị, chững chạc, mười phần mùi vị đàn ông. Hai chữ khái quát: Có hình. câu vè thuận miệng, đẹp trai ngây người, khốc chết người, quả thực cách nào so sánh được gì.

      câu , có có nào nhìn thấy người đàn ông như vậy mà động tâm, Trưởng Tôn Ngưng đột nhiên cảm giác được mình là quá sáng suốt, trực tiếp cho cái mác ‘lão công tương lai’. tại 'thẩm tra chính trị hợp lệ' nữa là hoàn toàn có thể bỏ hai chữ 'tương lai', n đàn ông tốt đời này đều sắp tuyệt chủng, càng về đời sau, nhân phẩm càng kém, nhanh chóng xuống tay, chờ xong rồi thừa lại con , có khóc cũng trễ rồi.

      Vào lúc này, Trưởng Tôn Ngưng rất có tự trọng, ôm hành động hoang đường trước đó bản thân còn khinh thường thành công lao của mình.
      Last edited: 5/1/16
      PhongVy, Dion, Chris2 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5.2

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      " cũng hề bạc đãi mình." Hoa Tử Ngang phá vỡ bầu khí yên lặng, quét mắt qua xương và chén còn dư lại, ngồi vào bên kia ghế sa lon. Tiếng của hùng hậu, lộ ra khí thế mạnh mẽ cứng rắn, chỉ có dễ nghe, hơn nữa làm người ta có nhiều cảm giác an toàn.

      Trưởng Tôn Ngưng nháy con ngươi trong suốt, khẽ hé đôi môi đỏ mọng vô tội : "Em đói bụng."

      Bây giờ lại chống đỡ nổi ánh mắt thuần khiết như vậy, giống như là ông chú kì quái bắt nạt em , ánh mắt đòi mạng. "Vốn chính là nấu cho ." cũng biết tại sao mình lại làm như vậy, ràng là bèo nước gặp gỡ, nhưng lại ma xui quỷ khiến làm.

      "Ông xã tương lai, à , ông xã, là tốt nhất." Đôi mắt đẹp của Trưởng Tôn Ngưng cong thành đường trăng khuyết, cười ngọt ngào với .

      Kiếp trước gặp qua vô số người, ánh mắt nhìn người tựa như Tôn Ngộ nhìn tinh, đối với hành động của Hoa Tử Ngang vô cùng hài lòng. chỉ có đẹp trai phóng khoáng, phong thái hiên ngang, rộng lượng, liếc mắt cái liền biết là nhân tài kiệt xuất, hơn nữa có lí tưởng thiêng liêng của bản thân cùng trái tim kiên nghị, hoặc là vô tình, hoặc là si tình.

      Vì vậy, Trưởng Tôn Ngưng làm ra quyết định trọng đại thứ nhất sau khi sống lại: Người đàn ông này muốn chắc rồi, người nào giành, diệt người đó!

      Kiếp trước, mang tất cả tinh lực toàn bộ cầu lợi dâng hiến cho quốc gia, tới lúc hai mươi tám tuổi hy sinh vẫn là người đơn, đời này, muốn làm người giàu có nhàn rỗi, mạnh mẽ theo đuổi hạnh phúc của mình.

      Hoa Tử Ngang biết mình bị để ý, tiến lên đưa tay thăm dò chút cái trán , lại sờ sờ mình:

      " nóng mà, đầu bị nóng hỏng rồi sao!?" Ánh mắt khỏi lộ ra mấy phần thông cảm nhìn Trưởng Tôn Ngưng.

      ", đó là cái ánh mắt gì, đầu óc tôi rất bình thường." Trưởng Tôn Ngưng nuốt ngụm táo cuối cùng xuống, .

      "Vậy là tốt nhất." Hoa Tử Ngang giọng nhàn nhạt, độc thân hai mươi chín năm, đột nhiên đụng vào cái trong ngõ lập tức bá đạo tước đoạt chủ quyền, mình cũng đói khát đến loại trình độ đó.

      "Ông xã, tên gì?" Trưởng Tôn Ngưng rất nghiêm túc, chuyện nhận định rồi nên ra tay tức .

      "Trước khi hỏi người khác, có nên tự giới thiệu trước hay ." ra , sớm xem qua giấy chứng nhận của , cũng điều tra qua, nữ sinh viên đại học, hèn yếu ít , bị người thiết kế suýt nữa bỏ mạng, nhưng những điều này cùng gặp gỡ lại là hai người hoàn toàn trái ngược, chẳng lẽ có hai mặt?

      Trưởng Tôn Ngưng suy nghĩ chút như vậy cũng là có lí mà, vì vậy đơn giản tự giới thiệu mình: "Tới lượt ."

      "Hoa Tử Ngang." câu giới thiệu, đơn giản phải chỉ có ba chữ.

      "Chiến thần ba quân, lão đại Ngọa Long!" Tám chữ bật thốt lên, lập tức ý thức ổn, tay bé che ở ngoài miệng, nhưng lời ra, giống như bát nước hất , thể lấy lại.

      Kiếp trước, thuộc về nhân viên bí mật quốc gia, xuất thân quân nhân, đối với tình huống nội bộ trong quân đội hết sức quen thuộc, mặc dù có tiếp xúc qua Hoa Tử Ngang, nhưng tên của tuyệt đối như sấm bên tai. là cháu út của nguyên lão cấp cao Thượng tướng Hoa Tư Lệnh, 15 tuổi vào bộ đội, từ cơ sở thực lực giành được danh xưng Chiến thần, tự nhiên trở thành tấm gương học tập, lãnh tụ tinh thần toàn quân. Trước khi thiết kế tự tử, thành vị Trung tướng trẻ tuổi nhất, lại vẫn độc thân.

      Tin đồn ít , cơ trí, mạnh mẽ, có thể lập kế sở trường về chặn đường, trước khi nhập ngũ nếu như là Hỗn Thế tiểu Ma vương khiến người nghe tiếng đều nhức đầu, sau khi đầu quân mài mòn bớt ngây thơ, lại vẫn là nhân vật cực kỳ nguy hiểm im hơi lặng tiếng khiến kẻ địch mất mạng.'Ngọa Long' là cấp bậc cao nhất trong bộ đội đặc chủng, bị nội bộ xưng là “thanh kiếm ngầm” , tồn tại của thuộc về cơ mật cực kỳ bí mật cấp quốc gia, hôm nay chỉ là nữ sinh bình thường lại có thể lời vạch trần bí mật, chẳng phải tự nhiên cho người ta có vấn đề?

      Lần này làm sao bây giờ, phải tự bào chữa như thế nào đây? Hoa Tử Ngang lại há lại là người có thể dùng mấy lí do lung tung lừa dối qua loa? Thảm! Thảm!
      Last edited by a moderator: 16/2/16
      PhongVy, Dion, Chris2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.1: hai bên giằng co

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Trong mắt Hoa Tử Ngang dâng lên ánh sáng lạnh nguy hiểm, bàn tay chút thương tiếc bóp ở cổ Trưởng Tôn Ngưng. Chỉ cần Trưởng Tôn Ngưng có chút hành động, năm ngón tay hơi dùng sức, là có thể vặn gãy cổ của .

      " rốt cuộc là ai? !" Thân thủ của , sớm khiến cho bắt đầu hoài nghi, nghĩ tới vậy mà còn biết bí mật quốc gia.

      "Khụ. . . Khụ. . . ." Hoa Tử Ngang ra tay chút lưu tình, cái thân thể chưa hề trải qua huấn luyện này bây giờ chống đỡ nổi, nhịn được ho khan.

      " có thể điều tra." nhiều hơn nữa, cũng thể bằng kết quả điều tra của , cho nên . Tin tưởng Hoa Tử Ngang sớm điều tra qua, nếu làm sao có thể mang về nhà mình, còn để ở nhà mình, ràng cũng có đề phòng .

      "Tôi dĩ nhiên điều tra." điều tra, nhà chỉ có mẹ con ba người sống nương tựa lẫn nhau, người mẹ tính tình mềm yếu, em trai hai chân tàn tật, bản thân hèn yếu nhát gan, nhà dân quê đàng hoàng. Cuộc sống khó khăn, thường bị bắt nạt, có chút chỗ đáng ngờ nào.

      Nếu có điểm nghi ngờ, đó chính là cha ruột của , tài liệu điều tra cho thấy ông cũng hy sinh từ lúc còn rất , nhưng theo biết, người này chỉ có chưa chết, hơn nữa sống vô cùng tốt. Chẳng qua, nhà họ vốn biết chuyện ông ta còn sống."Làm sao biết chuyện 'Ngọa Long'?" Trưởng Tôn Ngưng tĩnh táo thản nhiên, khiến Hoa Tử Ngang càng cảnh giác. Đối thủ càng gian xảo, thường thường núp càng sâu, chuyện có liên quan đến lâm nguy quốc gia, thể lơ là dù chỉ chút.

      "Tôi chỉ có thể cho biết, chuyện 'Ngọa Long' là do tôi vô tình biết được. . . Khụ. . . , tôi mặc dù phải loại người có tình cảm cao cả sâu đậm với tổ quốc, nhưng còn khinh thường làm chuyện bán cơ mật quốc gia. Nếu như tôi thực có ý đồ gây rối, làm sao có thể để cho biết? chỉ cần tin tưởng lời của tôi là được, sau này tôi từ từ cho biết, nhưng phải là tại."

      Phương pháp tự bào chữa tốt nhất chính là , nếu dùng ngàn vạn lần lời dối tới làm cho luống cuống hôm nay trọn vẹn cũng tốt. Nhưng mà chỉ kéo dài được lúc, tạm thời, chuyện mình sống lại ra, Hoa Tử Ngang tức giận trực tiếp bắt giam vào bệnh viện thần kinh mới là lạ? Chờ sau này giữa bọn họ có tình cảm, tình huống lập tức giống nhau, có lẽ đến lúc đó cũng so đo chuyện này, mà lại tuyệt đối làm chuyện bán nước, dĩ nhiên là sao.

      Lời của Trưởng Tôn Ngưng có đạo lý, nhưng sức lực Hoa Tử Ngang hề giảm ngược lại còn gia tăng, khi nghe được, lí do này ràng chính là lấy cớ trì hoãn thời gian, giữa hai lông mày khỏi ngưng tụ lại ba phần sát khí."Vì sao phải là tại?"

      "Bây giờ chuyện của tôi ra, lại hoài nghi đầu óc tôi bị nóng hỏng, bậy bạ." Những lời của Trưởng Tôn Ngưng là , xong cũng vô cùng bình tĩnh tự nhiên, trừ ho khan, hơi thở cũng chưa từng loạn chút nào.

      Hoa Tử Ngang tự nhiên cũng nhạy bén nhận ra được điểm này, sát khí từ từ chuyển hóa thành nghi ngờ sâu, nhưng thể đánh cuộc, cũng dám đánh cuộc." phải hiểu được, bí mật biết là cơ mật cực kỳ quan trọng của quốc gia, hy vọng mẹ mình với em trai gặp chuyện may chứ?"

      "Yên tâm, tôi biết phải làm sao. Tôi làm chuyện bán lợi ích quốc gia, nhất định làm, đời này tôi chỉ muốn làm người rảnh rỗi lo ăn uống." Giọng Trưởng Tôn Ngưng nghiêm túc, ánh mắt kiên định, sáng lấp lánh. Lời này của , cũng là mong muốn trong lòng, đây chính là mục tiêu kiếp này của .

      hiểu sao, Hoa Tử Ngang cảm giác bị mình bóp cổ bản chất là cùng cùng loại người với , biết biết là cái gì, có quan hệ lợi hại như thế nào, cũng hiểu lo lắng của , cho nên bừa,chỉ bảo đảm có thể làm được. ràng chẳng qua chỉ là nữ sinh bình thường đến mức thể bình thường hơn, làm sao lại cảm giác dường như biết điều này, đây là vì sao?

      " thấy bây giờ yên lòng, vậy giữ tôi ở bên người, ở bên cạnh giám sát là được rồi." Trưởng Tôn Ngưng đề nghị, cầu cũng được.

      "Còn có biện pháp tốt hơn, lần vất vả suốt đời nhàn nhã."
      Last edited: 16/2/16
      PhongVy, Dion, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      "Vậy có thể lập tức dùng phát súng bắn chết tôi, nhưng mà từ nay về sau, phải thay tôi chăm sóc người nhà đó." Dưới nách Hoa Tử Ngang còn có khẩu súng lục quân dụng, theo như lời , cũng là ngầm thừa nhận phương thức xử lý thường dùng, trách .

      Trưởng Tôn Ngưng càng thản nhiên, hiểu sâu sắc nghĩa lớn như thế, Hoa Tử Ngang càng chậm chạp dám chốt lại phán đoán, nhưng giống như ý muốn của lúc đầu, cán cân nghiêng về , hi vọng lời đều là lời , mình như vậy rất kỳ quái.

      " đến gần tôi có mục đích gì?" thiếu nữ mười chín tuổi lại bám lấy người đàn ông lớn hơn mình 10 tuổi gọi ông xã, làm sao cũng thể tin hề có bất kỳ mưu đồ gì, vừa thấy mình.

      "Tất cả chỉ vì tôi muốn làm bà xã của , chỉ đơn giản như vậy." Trưởng Tôn Ngưng từ trước đến nay vốn bụng dạ thẳng thắn, thích chính là thích, căng thẳng giống như các khác.

      Kiếp trước, áp lực tùy thời có thể mất mạng, làm hiểu hơn ngắn ngủi của sinh mạng, vui vẻ muốn mượn dịp tại, cho nên càng quý trọng gấp đôi cơ hội sống lại, mặc dù biết nghèo rớt mồng tơi, cũng chưa từng hối hận, tin tưởng mình có thể sống cuộc sống đặc sắc giống như vậy.

      " cũng , muốn làm người người rãnh rỗi." Vị trí nhị thiếu phu nhân nhà họ Hoa bao nhiêu người nhìn chằm chằm, tuyệt đối phải là vị trí tốt để ngồi rãnh rỗi. Bất quá, nghĩ thầm, lấy bản lĩnh của , ngồi cái chỗ đó cũng có gì khó khăn.

      "Khụ... ." Sức lực tay Hoa Tử Ngang giảm chút, nhưng tay còn có ý muốn lấy ra, tay phải Trưởng Tôn Ngưng nắm tay của , để cho mình hô hấp dễ dàng hơn chút, "Cái này hoàn toàn xung đột, bộ đội các cũng ở địa phương vắng vẻ phải sao, tôi cũng đủ tư cách theo quân, tôi gần đó khai khẩn vài mẫu đất, trồng ít lương thực rau dưa, đủ sống qua ngày, chỉ có nhất cử lưỡng tiện, còn dễ dàng cho thời khắc giám thị có phải tôi có ý đồ gây rối hay . Như thế nào, đề nghị này tệ chứ, ông xã, đáp ứng tôi !"

      Hoa Tử Ngang cũng biết nên tốt, nhìn cặp con ngươi trong suốt lóng lánh kia của , biện pháp bình thường đối với những chiến sĩ kia lại đành lòng dùng người . Trừ mẹ ra, cũng chưa hề đơn độc chung đụng với bất kỳ người phụ nữ nào trong thời gian dài như vậy, Trưởng Tôn Ngưng dây dưa như vậy lại khiến cho trái tim phẳng lặng như mặt nước của rối loạn.

      ", người phụ nữ này... đúng là đặc biệt." Xem náo nhiệt lại kiếm ra bà xã giống như , vậy chắc cũng là đời có hai.

      "Ông xã, người ta còn chưa phải phụ nữ đâu." Trưởng Tôn Ngưng vô tội chớp lông mi, sửa lại .

      "... ." Hoa Tử Ngang gì mà chống đỡ, cảm giác người có cỗ dòng điện mạnh mẽ chạy qua, phụ nữ nay đều to gan thổ lộ như vậy? Hoa Tử Ngang còn biết, to gan hơn còn chờ ở phía sau đây.

      "Ông xã, tay của có thể buông lỏng ra ? Còn nữa thân thể có thể đứng lên chút xíu ? nặng nề." Trưởng Tôn Ngưng mềm giọng , tiếng tiếng ông xã vô cùng thân mật.

      , còn có phát , cả thân thể mình dường như đều đè ở người người ta, bàn tay khóa cổ người ta lại, in lại dấu năm ngón tay hồng hồng, mặt cũng cách người ta tới hai mươi cm, hơn nữa tư thế mập mờ dứt. Lập tức lập tức lui người rời , cũng may màu da là màu lúa mạch còn nhìn ra hồng, nếu lại càng xấu hổ.

      "Xin lỗi."

      Ha ha, nghĩ tới công tử cao quý như , nhưng lại vẫn ngây thơ như vậy. Nha! Hỏng bét, kiếp trước vẫn độc thân, chẳng lẽ có vấn đề, hoặc là thích đàn ông?

      Vậy phải là mình nhảy vào hố lửa sao, tuyệt đối thể nha!
      Last edited: 16/2/16
      PhongVy, Phương Lăng, Dion2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.1 Cố ý chọc giận

      được? Phải quyết định nghĩ biện pháp kiểm tra, mặc dù thấy bị trúng khôn may mắn nhưng mà mặt khác trong đó, sớm tính toán tốt, tránh cho lầm người, lầm mình, lầm cả đời.

      “Lão công, quần áo của em đâu?” trong nhà mặc dù lạnh, nhưng chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi lúc lúc người vẫn chướng tai gai mắt, lại có đam mê lộ thân thể ra ngoài. cẩn thận trống , bị Hoa Tử Ngang nhìn là , nếu bị kẻ háo sắc nào khác rình coi chẳng phải thiệt thua lớn nữa sao.

      “Ném” Hoa Tử Ngang nhìn Trưởng Tôn Ngưng chút, khôi phục bình tĩnh tự nhiên, dứt khoát. Quần áo người ngay cả cũng nhìn được, bội phục còn dũng khí mặc ra cửa.

      “A! Vậy em đây mặc cái gì?” Lời còn chưa dứt, Hoa Tử Ngưng lấy ra cái túi bên người giống như có ma thuật, bên trong có bộ quần áo vải bông mới tinh, tuy là bộ đồ ở nhà, nhưng so bộ trước kia của biết tốt hơn gấp bao nhiêu. “Cảm ơn lão công, cũng biết tốt nhất.” Trừ chiếm chút lợi đầu lưỡi, còn dám ép Hoa Tử Ngưng quá gấp, phản bác, chẳng qua là muốn so đo với thôi.

      Cũng chỉ có biết vì kiện “Ngoạ Long” này, dễ dàng để xuống ngăn cách như vậy, lại động tâm như thế nào? chẳng phải là muốn lấy bất biến ứng với vạn biến, chấp nhận đề nghị “Bên cạnh giám thị” của sao, đây chính là cơ hội tuyệt vời để bắt lấy công tử đẹp trai, tài giỏi, nhà giàu đó.

      cần.” là con em quân đội nhân dân, tôn chỉ chính là vì nhân dân phục vụ, bộ quần áo mà thôi, coi như người xa lạ cũng keo kiệt, trong lòng Hoa Tử Ngang nghĩ như vậy.

      Ai? đúng nha! Quần áo bị ném, vậy tiền của đâu? “Lão công, vậy tiền của em đâu?” vất vả mới thu được tiền đó vào tay, khoảng thời gian này toàn phải dựa vào tiền kia để sống.

      “Sung công.”

      “Cái gì?” Trưởng Tôn Ngưng bình tĩnh rồi, đây chính là thành quả lao động mà mang theo bệnh tật, mạo hiểm nguy hiểm tính mạng mới đạt được. “Lão công đó là tiền của em mà.” tội nghiệp .

      “Đó là tiền vơ vét được, vốn thuộc về .” Hoa Tử Ngang lời lẽ chính đáng, ánh mắt rét lạnh, doạ cho Trưởng Tôn Ngưng sợ đến lè lưỡi.

      Nhưng mà nhân quyền thiêng liêng cho phép xâm phạmế kiên quyết thoả hiệp, bắn chết cũng thừa nhận là mình luyến tiếc những tiền kia. Tâm tình kích động, mượn cơ hội lật người nhảy qua ngồi ở đùi Hoa Tử Ngưng: “Lão công, người ta đó mới gọi là vơ vét được, phải kêu là cướp của người giàu giúp người nghèo khó, đạo cũng có câu, tại sao có thể để người ngoài được lợi đây?” Vừa tay còn thành , lắc lư bả vai Hoa Tử Ngang liên tục, tư thế tạo hình hai người thế sa lon có chút giống như lúc làm chuyện gì đó, hết sức mập mờ.

      Hoa Tử Ngưng cầm tay Trưởng Tôn Ngưng, cưỡng chế được phép lộn xộn, có trời mới biết mà lộn xộn nữa phát sinh cái gì? “Cướp của người giàu? Giúp người nghèo? Cướp của người ta giúp ! , cái người phụ nữ này có biết hai chữ vô sỉ viết thế nào hay ?” phải là cố tình châm chọc, là đối với cái quấn mình làm lão công này, biết nên làm thế nào mới tốt.

      Trưởng Tôn Ngưng lắc đầu, tròng mắt trong suốt lóe ra chút tủi thân, phải là biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào, mà là chuyện giải quyết nhất định chừa thủ đoạn nào đạt được, tốt hơn so với việc tiếc tự tình thiết kế tự tử để rồi được đời sau khắc ghi như kiếp trước, đàn ông tốt vô cùng hiếm có, khi nên ra tay ra tay, lúc muốn ra tay nữa “giành” tới.

      Cho nên vì kế hoạch hạnh phúc cả đời, đành liều mạng!
      Last edited by a moderator: 12/1/16
      PhongVy, Dion, thuyt 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :