1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Càng Béo Anh Càng Yêu - An Tựu (update Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      ☆, PART 25

      “Để tôi xem sao…”

      khí trong văn phòng quá nặng nề, cúp điện đột ngột như vậy ngược lại khiến thở phào nhõm, rốt cuộc cũng có cơ hội chạy khỏi đây tìm nơi yên tĩnh chút.

      Chỉ là vừa định xoay người đột nhiên eo bị siết chặt từ phía sau, thân thể lảo đảo nghiêng về trước bước. Phương Cảnh Xán vẫn giữ tư thế ngồi ghế, bất ngờ kéo vào lòng, đầu áp sát vào bụng của .

      “Giám đốc…” Tiêu Quả Quả bối rối, phản ứng đầu tiên của là tự hỏi ‘Tại sao lại ôm bụng! Tại sao lại là bung! bụng là chỗ nhiều mỡ nhất đóooo!’ щ(゚ロ゚щ)

      Đây là khuyết điểm lớn nhất, là chỗ muốn bị lộ trước mặt người khác nhất của lại bị ta tiếp xúc cách thân mật như vậy. Tiêu Quả Quả chìm đắm trong ngại ngùng cực hạn của mình, thấy hoàn toàn có ý định buông tay, lần này nổi giận, quát tiếng: “Phương Cảnh Xán! Buông tay!”

      Phương Cảnh Xán run cái, lại dán sát vào người thêm chút, khàn giọng : “Đừng , sợ tối…”

      Tiêu Quả Quả: “-_-|||…”

      Cảm giác giống như vừa biết được chuyện tưởng vậy… người đàn ông to đầu như vậy mà sợ tối ư?

      Lúc đầu còn hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ kĩ lại nếu như phải sợ tối, có người người đàn ông nào tự nguyện thừa nhận mình có nỗi sợ này. Hơn nữa sau khi bình tĩnh lại, cảm nhận được thân thể run rẩy, hình như là sợ

      Tiêu Quả Quả nhất thời biết làm sao, chỉ có thể do dự an ủi , “Xin lỗi, tôi biết… yên tâm, tôi cho ai biết đâu.”

      xong, nhìn thấy khu đối diện đèn đuốc sáng trưng, hình như chỉ có tòa nhà này mới bị cúp điện vậy, vì thế hỏi: “Giám đốc, có số điện thoại của bên sửa chữa ?”

      có.” Phương Cảnh Xán trả lời chút do dự.

      “! ! !” Tiêu Quả Quả nhất thời biết sao, sao lại chứ!

      Vì thế hai người cứ im lặng hồi lâu, Tiêu Quả Quả nghĩ cách làm thế nào cho buông tay ra đột nhiên lên tiếng hỏi: “ ta là ai?”

      “Ai chứ?” Tiêu Quả Quả nhất thời phản ứng kịp.

      Phương Cảnh Xán lại im lặng.

      Lúc này Tiêu Quả Quả mới kịp phản ứng, “ người tối qua ấy hả?”

      Phương Cảnh Xán gật đầu, cái đầu của dao động, cọ xát vào bụng của . Tiêu Quả Quả bị cọ cọ nên hơi mất tự nhiên, “À người đó… là tôi…”

      Trong bóng tối, gương mặt Phương Cảnh Xán ngẩn ra, hơi chần chừ hỏi: “… ruột hả?”

      ruột…” Tiêu Quả Quả xong, lập tức phát thân thể Phương Cảnh Xán cứng ngắc cách kì lạ, dường như cả hơi thở của cũng dừng lại, lo lắng hỏi câu: “ làm sao vậy…?”

      “Chết tiệt… Vậy mà lại ăn dấm chua với trai em ngày đêm…” Phương Cảnh Xán phiền muộn thôi, lại đập đầu mình hai cái vào bụng , rầu rĩ : “ biết vì sao vừa gặp chuyện của em, trong lòng vô cùng rối loạn, trở thành người chẳng giống tí nào…”

      xong, còn xấu hổ chôn sâu đầu mình vào bụng , có thể cảm nhận được trán và gò má của nóng dần lên…

      Tim Tiêu Quả Quả đập loạn nhịp, ăn dấm? ra khó chịu cả ngày là vì ghen sao?

      “Quả Quả, xin lỗi, chỉ là muốn giúp em hả giận, nên mới cố ý phô trương như vậy, ngờ lại gây phiền phức cho em, đừng giận được ?” Phương Cảnh Xán thành khẩn nhận lỗi.

      Tiêu Quả Quả cảm thấy tim của mình đập càng lúc càng nhanh. Lẩm bẩm lấy lệ: “ ra tôi cũng giận…”

      sợ em chán ghét …” Phương Cảnh Xán than , giọng tràn đầy lo lắng bất an.

      Phương Cảnh Xán thiếu tự tin như vậy khiến cho đáy lòng nhũn ra thành nước, bất giác dịu dàng an ủi : “Sao có thể thế được chứ! như vậy ai nấy đều thích!”

      “Vậy còn em, em có thích chút nào ? Dù chỉ chút thôi…” hỏi vặn.

      Từng giây từng phút trôi qua, biết qua bao lâu, cuối cùng Tiêu Quả Quả cũng ra chữ.

      “Có…”

      xong, cũng phát vành tai mình nóng ran, vì thế cảm thấy căn phòng tối đen như bây giờ quả là may mắn cho , giờ phút này thể thấy được gương mặt đỏ ửng của .

      Nhận được câu trả lời khẳng định, cơ thể căng cứng của Phương Cảnh Xán cuối cùng cũng thả lỏng, thở ra tiếng: “Quả Quả, rất vui, rất vui… tiếp tục cố gắng, mỗi ngày khiến cho em thích thêm chút… Đúng rồi, lần trước có chào hỏi đàng hoàng với trai của em, liệu ấy có ấn tượng tốt về ?”

      Chỉ sợ là vợ tương lai dễ dàng đối phó, đêm qua ràng là cố ý thăm dò mình.

      đâu, có vẻ như ấy có ấn tượng rất tốt với . ấy rằng được giới thương nhân nhận xét rất tốt.” Tiêu Quả Quả ăn ngay .

      Phương Cảnh Xán lập tức tỏ ra mình trong sạch “Ừ, Quả Quả, em cũng biết mà, phần lớn thời gian chúng ta đều ở gần nhau, ban ngày cùng làm, tối đến cùng nhau chơi trò chơi. vẫn luôn giữ mình trong sạch, cuộc sống riêng tư rất đơn giản. Bên cạnh có phụ nữ bừa bãi nào, tất nhiên cũng có đàn ông bậy bạ khác, hơn nữa người ta đến nay vẫn chưa từng đương..."

      Nghe thế, Tiêu Quả Quả biết phải làm sao, vội vàng : “Ừ ừ, em biết rồi… có thể buông em ra trước được …” Ôi cái bụng của !

      “Nhưng sợ…” Phương Cảnh Xán như ôm chặt bảo bối của mình muốn buông. Ui, bụng của Quả Quả mềm mại, rất thoải mái!!

      Tiêu Quả Quả khẽ quát: “ buông ra trước !”

      Phương Cảnh Xán sợ nổi giận, lưu luyến rời ngồi thẳng dậy.

      Tiêu Quả Quả do dự cầm bàn tay của , ho tiếng: “Như vậy được chưa?”

      Phương Cảnh Xán hoảng hốt, lập tức nắm lấy cái tay múp múp của phủ lên tay mình, nắm trọn vào lòng bàn tay . Ngay lúc này, đèn chợt sáng lên, văn phòng khôi phục lại vẻ sáng sủa ban đầu.

      Tiêu Quả Quả chưa kịp thích ứng với ánh sáng nên nheo mắt lại, rút tay về: “Có điện rồi…”

      Phương Cảnh Xán mất mát nhìn bàn tay trống của mình, thuận miệng hỏi câu, “Quả Quả, của em chưa?”

      “Ừm, vì biết phải tăng ca đến lúc nào, nên em kêu ấy về trước, chuẩn bị ngày mai dọn .”

      “Em muốn chuyển nhà?”

      “Phải.” Tiêu Quả Quả gật đầu, “Em vốn tìm được phòng trọ gần công ty, sắp thuê phòng hai kiên quyết muốn em về nhà ở.”

      “Con mình an toàn, ở nhà mình vẫn tốt hơn.” xong, cầm áo khoác lên, “ thôi, tan làm!”

      “Hả? Công việc làm xong đâu?”

      “Cũng gần xong rồi, đem về nhà sửa soạn chút là được.”

      “Ừm.”

      Khóa cửa xong, Phương Cảnh Xán vừa vừa : “Bây giờ vẫn còn sớm, đến trường giúp em dọn đồ.”

      “Hả? cần, cần đâu, ngày mai em đến phụ tay.” Tiêu Quả Quả liên tục xua tay, ngại làm phiền , đồng thời cũng cảm thấy sau việc này, giữa hai người có chút gì đó thay đổi, làm cho có cảm giác ổn lắm. tim vẫn đập thình thịch loạn nhịp, càng đến gần , cảm giác này càng mãnh liệt, làm cho hoảng sợ mà có xu hướng muốn né tránh .

      “Dù sao cũng tại giúp tăng ca mà em kịp chuyển đồ. Chắc là tối qua em đóng gói hết đồ dùng hàng ngày và mấy thứ khác vào thùng rồi, nếu tối nay chuyển mấy cái kem đánh răng sửa rửa mặt gì đó lại phải lôi ra lần nữa, vậy phiền lắm. Em yên tâm, hôm nay lái xe nghiệp vụ thông thường, hơn nữa cũng chạy vào trường.”

      Phương Cảnh Xán như vậy, Tiêu Quả Quả cũng chỉ còn cách đồng ý.

      Vào thang máy, Tiêu Quả Quả nhàm chán nhìn những con số thay đổi để phân tán chú ý của mình, Phương Cảnh Xán hơi nhăn nhó kêu tiếng: “Quả Quả.”

      “Sao?”

      “Có thể nắm tay em được ?”

      “…” Mặt Tiêu Quả Quả đỏ bừng lên.

      sợ đột nhiên mất điện…”

      “Vậy khi nào mất điện hãy nắm…”

      “À…”

      lầm bầm gì đó?” Nghe thấy Phương Cảnh Xán hình như lầu bầu gì đó, Tiêu Quả Quả hỏi.

      nghĩ hay là gọi cho bảo vệ trị an cúp cầu dao điện xuống.” Phương Cảnh Xán nghiêm túc trả lời.

      “…”

      *

      Sau xuất hoành tráng của Phương Cảnh Xán vào buổi sáng hôm đó. Ngày hôm sau, hơn phân nữa sinh viên đều cố ý dậy sớm chuẩn bị xem náo nhiệt, kết quả người ta có xuất .

      Mọi người thất vọng thôi, thầm nghĩ quả nhiên cũng chỉ là thích nhất thời. Nhưng khi bọn họ người đồng tình, người muốn xem phản ứng của Tiêu Quả Quả, lại ngờ rằng nhìn thấy lên xe của người đàn ông khác. Có người nhận ra người lái xe chính là người đàn ông đêm qua đến sân vận động tìm Tiêu Quả Quả. Trong khoảng thời gian ngắn, những lời đồn đại có liên quan đến cuộc sống riêng tư của Tiêu Quả Quả bị truyền ra khắp trường…

      Thế là ngay khi Tiêu Quả Quả tan làm xuất trong trường, mọi người đều nhịn được ném cho những ánh mắt xem thường và uất hận. Phương học trưởng rất đáng thương, khi lại bị mập đá bay…

      Nhưng chỉ giây sau, ánh mắt khinh bỉ của họ đều biến thành kinh ngạc.

      Bởi vì Phương Cảnh Xán xuất ngay sau Tiêu Quả Quả, hơn nữa hai người còn sóng vai với nhau, trò chuyện rất vui vẻ.

      “Vãi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Mình thể hiểu được thế giới này nữa rồi!! Bắt cá hai tay mà cũng chấp nhận được hả?[1] Tối hôm qua ràng là mình lén báo tin cho học trưởng biết rồi mà!”

      [1] Nguyên văn là Tề nhân chi phúc: phúc của người Tề, ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp. Nhưng cho phù hợp với văn cảnh nên đổi sang Bắt cá hai tay cho dễ hiểu.

      “Sao cậu có được số vậy? Có phải lộn số rồi ? Nhìn thái độ của học trưởng nhất định là vẫn chưa biết!”

      “Vậy phải làm sao bây giờ? Đáng ghét ! Tuyệt đối thể để học trưởng bị lừa gạt vậy được!”



      Đến dưới lầu ký túc xá nữ.

      Tiêu Quả Quả xoay người : “ chờ ở đây, em lên lầu đem hành lý xuống.”

      Phương Cảnh Xán đồng ý, “Sao có thể để con làm việc nặng được, để với quản lý, lên giúp em.”

      Tiêu Quả Quả thở dài, “Xin đó, nhìn xem ràng em là thân thể ‘cường tráng’ đúng ? Em làm được, hơn nữa cũng thể lên…”

      Nếu như có chuyện gì đặc biệt, ký túc xá nữ tuyệt đối để đàn ông vào. Nhưng biết Phương Cảnh Xán gì với dì quản lý, chỉ mới hai ba câu, dì cười rực rỡ như hoa. Có điều cuối cùng dì vẫn cho Phương Cảnh Xán lên

      , phải lo các nữ sinh gặp nguy hiểm, mà là lo có chuyện, nên dì để đảm bảo an toàn của , kiên quyết cho vào ký túc xá.

      Phương Cảnh Xán vẻ mặt chán nản, Tiêu Quả Quả vỗ vai : “Dì có lý đấy! ở đây đợi em !”

    2. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Ôi ta bấn, đợi lau aaa. Cảm ơn nàng lắm lắm lắm.....

    3. Jin292

      Jin292 New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      9
      Cam on bạn, mình rất thích truyện này cứ tưởng bị ngưng rồi chứ!!!

    4. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Truyện hay quá

      thích Xán Xán quá thôi

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      có truyện của tiêu mộ bạch và phương cảnh thâm k bạn
      quỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :