1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mật phi ở Thanh triều - A Li Tiểu Phi (16.1/209)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Lật bài tử 2

      Sau khi bước ra khỏi thùng nước, bọn họ liền hầu hạ nàng thay quần áo, chãi tóc, cần nghi ngờ, nàng cam tâm tình nguyện thay trang phục nữ tử người Mãn Thanh, đây là lần đầu tiên nàng mặc sườn sám tay áo hẹp của người Mãn, , nàng thể nào thoải mái trong Hán phục (*quần áo người Hán).

      Cũng may, trang phục nữ tử Mãn Thanh được thợ may rất tinh xảo, ngay cả chỗ ống tay áo cũng được thêu đóa bạch ngọc lan, làm cho người ta kiềm được chút mê muội.

      Sau khi mặc quần áo xong, cung nữ Lan Hinh lấy ra giày đế hoa (*) trong truyền thuyết, nghe giày đế hoa này chỉ có quý phụ cung đình triều Thanh dùng, bởi vì đế giày cao nên rất dễ bị té, cho nên người mang nó phải phá lệ coi chừng, chỉ cố gắng cho sống lưng thẳng, còn phải học bước như thế nào, sau khi nữ tử luyện tập thuần thục, bước phá lệ thướt tha uyển chuyển.

      Được rồi, , cái này thoạt nhìn cũng dễ dàng . Mặc dù giày chỉ cao khoảng bảy, tám xentimet, căn bản cùng cấp bậc với mấy đôi giày cao gót đời sau, nhưng thắng ở chỗ trọng tâm lòng bàn chân của gót giày, khi chân mang vào trọng tâm ổn, giống như cà kheo vậy, cho dù cà kheo có thấp, đường cũng khó khăn rồi.

      Vương Mật Hành cẩn thận lại mấy lần trong phòng, trong lòng vô cùng cảm thán, may mắn nàng có bó chân, nếu để chân của nàng mang giày đế hoa này, tuyệt đối là lấy mạng như chơi?

      Ngày thứ hai, sau khi thay xong quần áo, có hai ma ma phụng chỉ Hoàng thái hậu đến chỉ dạy cung quy lễ nghi trong cung cấm cho nàng, còn có tình huống trong cung, có kinh nghiệm thanh lọc mưu kế hậu cung của kiếp trước làm trụ cột, Vương Mật Hành học rất nhanh, nghe ma ma khích lệ, nàng khỏi nhớ đến Dung ma ma trong truyện Quỳnh Dao, ra ai cũng chất phác khiếm khuyết, sai là ở chỗ hạn chế của ngươi là hiểu thấu hết.

      Bất quá, lúc lý luận chuyển thành thực tế, học cũng chưa chắc dễ dàng như vậy, động tác giống nhau, ngày kế tiếp có thể làm mấy trăm lần, tay chân càng về sau cũng có chút tê tê.

      Vương Mật Hành khó tránh khỏi oán thầm lễ nghi hoàng gia nhiều hạn chế và hà khắc, nhưng nếu tiến cung, cũng phải chịu được, bởi vì những thứ này, chỉ mới bắt đầu mà thôi.

      Chờ kiếp sống trong cung quy kết thúc, thời gian cũng qua nửa tháng.

      Sau khi tiễn hai vị ma ma , Vương Mật Hành lập tức sao chép từ cuốn sách dạy đánh cờ Tinh Hữu Thư đến Kim Tướng Công: Độc sủng phúc hắc thê (*cái này Nuy nên bê nguyên văn vào @@). Mặc dù lúc đó Khang Hi có quy định thời gian, nhưng nàng cảm thấy, bước đầu tiên để lấy lòng Khang Hi chính là thời thời khắc khắc đem lời của ghi tạc trong lòng, hơn nữa biến nó thành hành động.

      Huống chi, bây giờ ngoài trừ chép sách, nàng cũng có chuyện gì làm nữa. Trong cung, tuy có quy định phi tần từ quý nhân trở lên mỗi ngày phải thỉnh an Hoàng Quý phi, nhưng nàng chỉ là Mật quý nhân, hiển nhiên giống mấy vị danh chánh ngôn thuận kia.

      Trước đó vài ngày nàng từng mở miệng hỏi, ma ma kia nhìn nàng cái, chỉ câu: "Hoàng quý phi ở tại cung Thừa Càn, hay là quý nhân đợi sau khi thị tẩm rồi hãy đến đó thỉnh an Hoàng quý phi."

      Vương Mật Hành lập tức hiểu ý, trong lòng có chút buồn bực,, đều là lăn long sàn, chẳng lẽ ở chỗ nào cũng giống nhau, chỉ có lăn ở Tử Cấm Thành mới được tính à?

      Cũng may nàng cũng ràng hai vị ma ma này tuy là được Hoàng thái hậu phái tới, nhưng chủ tử sau lưng là ai thể chính xác, duy nhất có thể xác định, chính là vô luận chủ tử các bà là ai, đều phải quý nhân nho như nàng chọc được.

      Cho nên mặc dù trong đầu có ủy khuất, nhưng mặt vẫn lộ ra vẻ khác thường, chỉ cảm kích cười : "Cám ơn ma ma chỉ điểm."

      Cho nên mới , chỉ cần ôm bắp đùi Khang Hi là tốt sao? Đáp án ràng là phủ định. Bây giờ điều duy nhất nàng có thể làm, chính là chép sách chờ đợi, cố gắng hòa thuận như mấy cuộc sống ổn định của gia đình bình thường, mặc dù đối với cuộc sống ổn định này có phần ấm ức. Edit by NuyHam

      Về phần có thị tẩm hay , chỉ có thể nghe theo ông trời.

      Sau khi chép sách dạy đánh cờ lát, Vương Mật Hành nhắm mắt nằm tháp mềm, vừa mới nằm chút, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo của Tiểu Lâm tử: "Chủ tử, Hi quý nhân tới."

      Đây là lần đầu tiên Vương Mật Hành tiến cung thấy nữ nhân mặc trang phục cung nữ, trước mắt sáng lên, tướng mạo Hi quý nhân này dịu dàng, dáng người thướt tha, vừa nhìn chính là dáng người điển hình của người Giang Nam.

      Vương Mật Hành vừa muốn chuyện, nghe người trước mặt : "Muội chính là Vương muội muội mới vừa đến ?"

      Vương Mật Hành gật đầu cười, nàng lại tiếp tục : "Trong cung có nhiều nữ tử người Hán, nghe muội muội đến, ta nhân tiện tới đây tìm muội giải sầu mà."

      Vừa , nàng lôi kéo tay Vương Mật Hành, giọng hỏi: "Hoàng thượng còn chưa triệu kiến muội à?"

      Vương Mật Hành gật đầu, có chút chịu được thân cận có chút quá của Hi quý nhân, bất qua sau phen chuyện, nàng cũng hiểu nhiệt tình của vị Hi quý nhân này từ đâu.

      Chẳng qua chỉ là vì quá tịch mịch mà thôi!

      Vào cung sáu năm, phải đến mấy tháng trước Hi quý nhân mới được Khang Hi gọi đến, sau đó được phong làm quý nhân, thể , Khang Hi này là cặn bã có thừa mà!

      Buổi trưa, Hi quý nhân lôi kéo nàng rất nhiều chuyện, thao thao bất diệt giống như lâu rồi chưa cùng ai chuyện. Vương Mật Hành kiên nhẫn lắng nghe, cũng cùng vài chuyện ở Tô Châu, dĩ nhiên những chuyện này đều được giản lược hết rồi.

      Nếu bàn về mưu kế, nàng biết hoàn cảnh của mình, lo lắng nhiều chi bằng lo lắng tốt hơn!

      Tiễn Hi quý nhân lâu, Vương Mật Hành ngạc nhiên thấy Lý công công hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, Lý công công mang đến tin nàng thị tẩm, trong nhất thời, cả cung Kỳ Tường mảnh vui sướng.

      Nhưng thân là nhân vật chính, trong lòng Vương Mật Hành vô cùng bất an, mặc dù nàng có bước chân ra khỏi viện, nhưng cũng có nghe được từ sau khi Khang Hi nam tuần trở về, cũng chưa từng lật bài tử. Mà lần đầu tiên lật này, hết lần này đến lần khác lại là bài tử của nàng.

      Vương Mật Hành cảm thấy lạnh, lạnh, trực giác cho nàng biết, cuộc sống yên tĩnh của nàng chỉ sợ vì vậy mà kết thúc.

      === =====

      (*)Giày phụ nữ thời Mãn Thanh

      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Thị tẩm 1

      Sau khi Vương Mật Hành nghe Lý công công xong ý chỉ của Khang Hi, trong lòng có chút vướng mắc, phải nàng sợ lăn lộn long sàn với Khang Hi, ra nàng rất muốn Khang Hi còn nhớ tới người là nàng, nhưng Khang Hi làm rầm rộ như vậy, phải dồn nàng vào chỗ chết sao?

      Bất quá, mặc dù trong lòng nàng trăm ngàn lần muốn, nhưng có cho nàng trăm lá gan cũng dám nghe lời Khang Hi nha! Trong lòng Vương Mật Hành thầm mắng tiếng khốn kiếp, sau đó mới là ra vẻ vui mừng, ngồi trước bàn trang điểm.

      Kỳ thực nhìn như rất mừng rỡ, nhưng tuyệt đối chính là cười khổ đấy?

      "Nô tỳ chúc mừng tiểu chủ, mong tiểu chủ sớm ngày thay hoàng thượng thêm tiểu a ca." Cung nữ Phỉ Thúy dẫn đầu cúi người, những người khác cũng lần lượt chúc mừng Vương Mật Hành.

      Nghe vậy, Vương Mật Hành hơi ngượng ngùng cười, xoay người dặn Phỉ Thúy: "Mau thu thập chút , xa giá vẫn còn đợi ở ngoài."

      Cho đến bây giờ nàng vẫn thể hiểu Khang Hi suy nghĩ gì, ngươi ngươi muốn ngủ với ai ngủ , hết lần này đến lần khác lại làm ra trận thế lớn như vậy á?

      trách được bên trong hậu cung lại tranh đấu ngừng, Khang Hi e sợ thiên hạ loạn, hậu cung này có loạn thành đoàn là tổ tông che chở rồi.

      Phỉ Thúy đáp tiếng, nhàng đến bàn trang điểm, tháo cây trâm ngọc Hải Đường đầu nàng xuống, cầm lược chải mái tóc đen nhánh cho nàng, miệng quên nịnh nọt vài câu.

      "Tiểu chủ, ngài đẹp, so với Lương quý nhân trong cung còn đẹp hơn, trách được ngài được hoàng thượng để ý như vậy! Từ lúc Nam tuần đến nay, lần đầu lật bài tử chính là bài tử của ngài, phần sủng ái này của ngài cũng có thể xem là đứng đầu hậu cung đấy!" Edit by NuyHam

      Vương Mật Hành nghe vậy, cũng để ý lắm, chỉ cười cười, nha đầu này dám lung tung nha. Lương quý nhân kia là ai, đây chính là truyền thuyết mấy trăm năm sau cũng làm cho người ta bàn tán hăng say đấy.

      tội nô Tân Khố, chỉ có thể bị người ngự nữ vô số như Khang Hi nhìn trúng, hơn nữa còn sinh ra Bát a ca, kia chắc chắn phải nghiêng nước nghiêng thành, nét đẹp áp cả hoa thơm cỏ lạ!

      Huống chi, người khác như thế nào nàng biết lắm, nhưng chính nàng biết mình có bao nhiêu cân lượng có được hay ?

      Vương Mật Hành cảm thấy mệnh mình tốt, người khác dầu gì cũng có nô tài trung tâm hộ chủ, nhưng mấy người bên cạnh nàng, đừng hộ chủ, có thể phải bội nàng nàng thiên ân vạn tạ rồi.

      Cho nên mới , người với người thể so mà, Vương Mật Hành thầm thở dài, quả cũng muốn hoài nghi nhân phẩm của mình có phải có thiếu sót hay , nếu tại sao lại liên tiếp gặp phải mấy cái băn khoăn khó chịu này?

      Được rồi, nàng chỉ có thể an ủi trong lòng, cũng may mấy thái giám cung nữ này cũng có làm ra vẻ mặt cao quý hơn quý nhân nho này, nếu nàng muốn điên đấy.

      "Tiểu chủ, hôm nay nô tỳ chọn cây trâm này được ? Ngài xem cây trâm này thế nào?"

      Nghe câu này xong, Vương Mật Hành nhìn cũng nhìn, từ trong hộp trang điểm lấy ra trâm ngọc chạm khắc trang nhã đưa cho Phỉ Thúy thay cho cây trâm quý báu lấp lánh kia trong tay ma ma.

      cần biết nha đầu này có ý tốt hay , nàng đều muốn đội đầu ánh vàng rực rỡ xuất trước mặt Khang Hi, nếu nàng dụng tâm tạo hình tượng thoải mái trang nhã nhất định bị hủy trong chốc lát.

      Trước mặt Khang Hi, dáng vẻ bên ngoài vẫn có chút quan trọng, dù sao, muốn ôm chặt bắp đùi người ta, trước nhất phải tránh để người ta thấy ngươi là buồn nôn phải ?

      Vương Mật Hành bình tĩnh mà có bình phẩm khả năng thưởng thức của Phỉ Thúy, bất quá, khi nàng thấy bộ quần áo mỏng gần như trong suốt trong tay Phỉ Thúy, đột nhiên nàng cảm thấy tối nay tam quan có thể bị hỏng hay ? Hơn nữa còn là tam quan của nàng?

      Vương Mật Hành sửng sốt giật mình, lập tức nhớ lại quy định thị tẩm biến thái của triều Thanh, mặt khỏi lúc xanh lúc đỏ.

      Được rồi, lúc trước nàng còn đau đầu về chuyện bài tử của mình được lật làm cho vô số người hâm mộ và ghen ghét, phẫn hận, mà vào lúc này mới hậu tri hậu giác phát mình được hâm mộ ghen ghét và phẫn hận kia vẫn thể nào so với cái quy định thị tẩm biến thái này.

      "Chủ tử, ngài sao vậy?" Cung nữ Phỉ Thúy bên cạnh lo lắng nhìn Vương Mật Hành ngây ngốc, đẩy người nàng cái, mở miệng hỏi.

      "À, có gì." Vương Mật Hành phục hồi tinh thần, cắn cắn môi, đè trái tim bị thương vì cái quy định chết tiệt kia xuống, nhìn Phỉ Thúy : "Lấy thêm áo khoác lại đây." Edit by NuyHam

      Ài! Có phải nên trước tiếng với nàng được ? Muốn sống phải phục vụ Khang Hi cho tốt sao? Mà muốn phục vụ Khang Hi tốt phải tuân thủ quy định trong cung phải ?

      Vương Mật Hành thầm lập lại câu hỏi nhiều lần trong lòng, sau đó mới làm như có chuyện gì vươn tay để Phỉ Thúy giúp nàng thay quần áo.

      Cuộc sống ở đâu mà có bi kịch? Hoặc giả là dùng hết vận khí xấu để sau này tất cả đề là vận khí tốt .

      Nghĩ vậy, Vương Mật Hành cũng hơi cảm thán, dù sao mình kháng cự cũng kháng cự được, cứ như vậy mà tiến tới cũng tốt.

      Chẳng qua, khi nàng mặc xong bộ quần áo nửa trong suốt này, muốn khóc ngay mà, cái này cùng tận mắt mình nhìn quá trình mặt đồ giống nhau mà.
      song ngư, Huỳnh Thượng Hỷ, Dion2 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 11: Thị tẩm 2

      Giờ phút này ngượng ngùng gì đó nàng cảm giác được, cảm giác duy nhất cũng chỉ có xấu hổ. Cảm giác này, so với mặc bikini và quần cục cùng cấp độ mà!

      Thấy sắc mặt Vương Mật Hành ngừng biến ảo, Phỉ Thúy vội vàng khoác áo khoác lên người nàng, trong đôi mắt còn có tia tâm tình phức tạp: "Tiểu chủ, nô tỳ đỡ ngài ra cửa."

      Vương Mật Hành gật đầu, trong lòng biết cười khổ mấy lần rồi, thân thể nàng cứng ngắc, chân cũng có chút mềm nhũn, , nếu lúc này có ai đỡ nàng, nàng cũng thể bước chân ra khỏi ngưỡng cửa này được.

      Đến trong sân, tim Vương Mật Hành nhảy loạn xạ lên, trong ánh mắt nhìn soi mói của mọi người, nàng được đỡ ngồi lên kiệu Thừa Ân mà rời .

      Kiệu trong màn đêm yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội, giống như đạo phù chú níu chặt tim nàng. Vương Mật Hành ngồi trong kiệu, trong đầu đủ mọi tư vị, cũng có loại gọi là mừng rỡ.

      Trong kiệu xen lẫn nhiều mùi thơm, có lẽ ngay chính nó cũng biết đem bao nhiêu nữ nhân đưa lên giường Khang Hi. (@Đọc câu này Nuy cũng chút cảm thán với những phi tần hậu cung...!)

      Vương Mật Hành cố gắng đè xuống cảm giác buồn phiền kia, hé góc màn kiệu, từng trận gió lạnh lập tức thổi vào.

      Dọc theo đường , nàng nhiều lần khuyên răn chính mình, dù sao ngủ cũng ngủ, còn sợ làm cái gì? Nàng cảm giác có lúc mình cũng có chút tinh thần AQ, nhưng như vậy có thể làm gì? Dù sao, cửa ải này cuối cùng vẫn phải qua.

      biết qua bao lâu, cuối cùng kiệu cũng dừng lại, Vương Mật Hành được dẫn đến thiên điện, Diêu ở Tư Tẩm (*) cầu cởi áo khoác bên ngoài ra, lục lọi mấy lần người của nàng, đại khái là kiểm tra xem nàng có mang vũ khí .

      (*) Tư Tẩm: bộ phận cai quản việc phi tần thị tẩm cho vua.

      ra nàng rất muốn câu, sắp JJ rồi, coi như có hung khí nhưng cũng có chỗ giấu nha! Chẳng lẽ nàng nghiền hung khí thành bột trét lên người mình sao?

      Được rồi, cuối cùng nàng hiểu chân tướng, đời này người sợ chết nhất phải ai khác, chính là hoàng đế. Đó chính là lý do tại sao nhiều hoàng đế tốt cuối cùng đều cầu trường sinh bất lão. Edit by NuyHam

      Vương Mật Hành lần nữa hung hăng phỉ nhổ quy định triều Thanh, vì sau đó, dựa theo quy định, nàng lần nữa phải tắm rửa thay quần áo.

      "Tiểu chủ, nô tỳ hầu hạ qua rất nhiều chủ tử, da thịt ngài vừa lại vừa mềm, trách được hoàng thượng lại lật bài tử tiểu chủ, nô tỳ dám , sau này tiểu chủ nhất định sủng ngừng."

      " khen sai rồi." Vương Mật Hành ngồi trong thùng nước, cố gắng cười tiếng, đối phó với lời nịnh nọt của Diêu .

      phải là nàng đủ bình tĩnh, nàng thể chịu được bốn thái giám đứng đây nhìn mình tắm, mặc dù nàng biết bọn họ có chỗ khiếm khuyết, căn bản thể coi là nam nhân chân chính, nhưng so với nữ nhân, ngươi còn giống nam nhân hơn có phải hay ?

      Dĩ nhiên lời hay ai cũng muốn nghe, nhưng có mềm hay mềm cũng cần bình phẩm ! Nếu nàng cũng có thể rơi vào tình cảnh xấu hổ. Thái giám, ni mã (**), đây chính là đao sát thiên gì đó nha? Nàng cảm thấy chỉ sợ cả đời này mình cũng thể xem thái giám là nữ nhân .

      (**) ni mã: giống như lời chửi mắng vậy, Nuy biết thay bằng gì nên giữ nguyên, biết Nuy nghĩ có đúng @@

      Sau khi tắm rửa xong, Vương Mật Hành nhìn thấy hai thái giám đem áo ngủ màu đỏ bằng gấm vỗ mặt đất, khóe miệng hơi co quắp, chợt nổi da gà.

      Chỉ cần nàng vừa nghĩ đến mấy người bán nam bán nữ tay chạm vào người mình, nàng cảm thấy cả người tốt! Mặc dù chỉ cách tầng sa mỏng, động tác kia cũng đủ để giết nàng!

      chứng minh, năng lực chịu đựng của người là có thể vô hạn, lúc tưởng tượng tình cảnh chân chính, Vương Mật Hành cũng nghĩ khuất nhục như vậy.

      Hoặc giả là nàng tự với mình, đây chỉ là quá trình, người khác bởi vì ngươi bị mang thị tẩm mà coi thường, ngược lại, thị tẩm mà thị tẩm như thế nào.

      tâm bệnh cần bóc đúng thuốc, chính nàng nghĩ, trong lòng cũng có khó khăn như vậy. ra, tất cả thoải mái là do mình làm. Từ đầu tới đuôi nàng chỉ có việc, đó chính là giành được sủng ái của Khang Hi, sau đó dùng phần sủng ái này để cho cuộc sống sau này của mình thoải mái, bình yên.

      Mặc dù nghe qua có chút khó khăn, nhưng nếu như luôn hướng tới, vẫn có cơ hội. Cuộc sống cả đời, nàng cũng thể dừng tại phân vị thấp hèn quý nhân này mãi, sau đó đợi Khang Hi băng hà, người đàn ông khác lên ngôi rồi an bài đường của nàng sao? Edit by NuyHam

      Bất kể Mật tần trong lịch sử như thế nào, nếu người sống là nàng, nàng chỉ có thể tranh thủ giành hết tất cả mình muốn.

      Trong đó bao gồm tôn trọng, bao gồm phú quý, còn bao gồm...có thể được con mình nhận đến phủ của sống quãng đời còn lại.

      Khó hơn nữa là, đều phải buông tay đánh trận, còn phải vì chính nàng mà sống sao?

      Vương Mật Hành được người ta cẩn thận đặt lên long sàn, sau khi hầu hạ nàng ổn thỏa, liền vội vã lui ra, toàn thân nàng cũng được áo ngủ bằng gấm bao lấy, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, chờ cũng lâu lắm, cảm thấy cả người dần nóng lên.

      Thân thể Vương Mật Hành giật giật, cố gắng tránh áo ngủ bằng gấm người mình, đáng tiếc thử nhiều lần mà thành công, lúc này, bên tai truyền đến thanh đầy hứng thú: "Trẫm phát , mỗi lần thấy nàng, nàng đều có đầy sức sống như vậy!"

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 12: Chủ động đáp lại 1

      Dưới hoảng sợ, toàn thân Vương Mật Hành căng cứng, hô hấp ngừng lại, má ơi, Khang Hi vào đây bao lâu rồi?

      Nàng biết kế tiếp nên làm như thế nào, Tư Tẩm nàng cần phải từ chăn bò qua bên kia, hay cách khác, chính là từ chân Khang Hi bò lên, sau đó mới có thể vào chuyện chính.

      Được rồi, nàng cũng cảm thấy cách phục vụ nam nhân như vậy, ràng chính là sỉ nhục mình! Cái cầu này đạp vào lằn ranh của nàng nha! Huống chi, tình huống thực tế là Khang Hi cũng có nằm giường, mà là đứng dưới đất á!

      Mặc kệ có phải mình kiếm cớ hay , Vương Mật Hành cuối cùng cũng quyết định đạp tự ái mình xuống. Vì vậy, hai chân nàng từ từ cọ lên, thể thừa nhận, động lực đầy đủ làm cước lực mạnh mẽ, Vương Mật Hành rất nhanh chui ra khỏi chăn.

      Mặc dù ở trong dự liệu, có thể cảm giác được ánh mặt quan sát trắng trợn của Khang Hi, mặt của nàng lập tức đỏ lên.

      Vương Mật Hành lệ rơi đầy mặt, thời điểm này mà đỏ mặt phải con người! Mà lúc này, từ đầu đến cuối Khang Hi vẫn mỉm cười nhìn.

      "Hoàng thượng." Vương Mật Hành ngại ngùng mang theo chút tay chân luống cuống, trong lòng thầm mắng tiếng chế độ phong kiến vương triều đáng chết, chỉ có bồi ngủ, còn phải bồi chuyện, nếu đêm nay hoàng thượng trừng mắt to mắt với nàng là muốn tự tìm chết hay sao?

      "Thế nào, lúc này ngược lại thẹn thùng à?" Khóe miệng Khang Hi ngoéo cái, mỉm cười nhìn nữ nhân nằm giường, trong lòng vô cùng hài lòng. Vào cung hai tháng, tính tình nữ nhân này ngược lại thay đổi chút nào. Mặc dù có chút quy củ, nhưng bên trong vẫn lớn mật như cũ, thể gạt được ánh mắt của .

      Khang Hi nhìn nàng cười cười, sau đó : "Chuẩn bị ."

      Trong lòng Vương Mật Hành lộp bộp cái, quả nhiên nam nhân này là lạt thủ tồi hoa, biết làm nhiều chuyện tình, nhưng cũng cần phải trực tiếp như vậy nha! Edit by NuyHam

      Khang Hi thấy dáng vẻ bị hù dọa đến ngốc của Vương Mật Hành, khỏi muốn trêu chọc lần nữa: "Có lẽ Mật Nhi lâu rồi chưa hầu hạ trẫm, chẳng lẽ muốn...?"

      Vương Mật Hành vừa nghe, ánh mắt trừng lớn, đây gọi là đùa giỡn trắng trợn hả?

      Bởi vì quá mức kinh ngạc, cái miệng nho của nàng hơi mở ra, thoạt nhìn mỏng manh, mềm mềm, hương vị mỹ nhân mềm mại chạm vào được, nghĩ như vậy, Khang Hi lập tức cúi đầu lấp vào hai cánh môi mảnh hấp dẫn kia.

      Vương Mật Hành ngơ ngác, phản ứng chậm nửa nhịp, thấy sắp chạm vào, môi theo phản xạ muốn ngậm lại, nhưng lại dám làm. Đừng quên, người này giữ cái mạng của nàng đấy?

      Ngập ngừng lúc, từ khẽ hôn thành hôn sâu, nụ hôn của mang theo báo đạo ai bì nổi, trong lòng Vương Mật Hành có chút sợ, có thể nhìn thấy áo ngủ màu vàng thêu Kim Long người , cuối cùng chỉ có thể nhắm mắt lại, từ từ đáp lại nụ hôn của .

      Mũi của nàng nồng nặc mùi Long Tiên Hương, hơi thở độc quyền của nam nhân làm cho nàng có chút đầu choáng mắt hoa, Vương Mật Hành theo cảm giác từng chút, từng chút đáp lại , bắt đầu từ giờ khắc này trở , nàng chân chính vì chính mình mà làm hết tất cả, đoạt lấy những thứ nàng muốn.

      ra nàng cũng phải là lolita, sống mấy mươi năm, mặc dù nàng quá hiểu loại nam nhân như thế này, nhưng cũng phải chút biết. người đàn ông, thể nào vĩnh viễn có hứng thú thân thể với khúc gỗ được, hai lần có thể đặc biệt ngây ngô, nhưng nhiều lần như vậy có tình thú rồi.

      Cho nên, phải nàng quá yếu đuối, mà là đối thủ quá mạnh mẽ, bất luận là Khang Hi hay là mấy đại, tiểu lão bà kia, nàng cũng chọc nổi. Nếu như vậy, nàng liền từ gốc rễ dưới tay, vững vàng ôm chặt bắp đùi Khang Hi, cho nên khi hôn xuống, nàng đáp lại cũng có chút áp lực nào.

      Động tác đáp lại của nàng khác nào kiểu trêu đùa khác, hạ thân Khang Hi chợt căng, trong bóng tối, Vương Mật Hành nghe được tiếng vải bị xé, ngay sau đó, toàn thân đều lộ ra trong khí lạnh.

      ra Khang Hi nghĩ tới nữ nhân phía dưới lại đáp trả lại , có thể cảm nhận được hai gò bồng mềm mại cọ vào ngực bởi vì khẩn trương mà hết sức dồn dập. Cảm giác ràng này, rất lâu rồi chưa gặp lại, tiểu đệ nhịn được rồi!

      Uy nghiêm của dần dần tăng lên, vô luận nữ nhân trong cung được sủng, hay được sủng, ở trước mặt luôn quy củ câu nệ bản thân, ngay cả lúc sủng ái cũng cố gắng đè nén, chỉ sợ chút sai lầm , chọc mình vui.

      Mà loại câu nệ này, đối với Khang Hi mà , quả thú vị chút nào. Mỗi lần gọi người thị tẩm, bất quá chỉ là phát tiết trận, cũng có hăng hái gì.

      Cho nên, mặc dù động tác Vương Mật Hành căn bản là vô cùng ngây ngô, cũng làm cho Khang Hi chỉ ham thích phát tiết lập tức nhiệt huyết sôi trào. Chuẩn xác mà , cái loại đáp lại theo bản năng này, lại để cho Khang Hi chỉ hoài nghi tính cách của nàng, ngược lại, rất hưởng thụ loại động tác mang theo kiểu cách ngang ngược này, phảng phất có thể đem tất cả ham muốn tích tụ trong cơ thể đẩy ra, hết sứng sung sướng. Edit by NuyHam

      Khang Hi vội vàng xé sa y mỏng của nàng ra, da thịt trắng nõn như tuyết lộ ra, bởi vì động tình mà hơi phiếm đỏ, lông mi nàng dài như cây quạt chớp động ngừng, hai tròng mắt đen vừa ngượng ngùng, vừa quyến rũ, lại mơ hồ lộ ra cả tia quả quyết và dũng cảm.

      Chỉ điểm đó, là có thể làm cho người ta hãm sâu vào, cúi đầu đánh dấu hôn màu tím hồng da thịt trắng noãn của nàng, bàn tay ngừng dao động khắp thân thể của nàng, lực rất lớn, nữ nhân phía dưới cuối cùng cũng khống chế được mà phát ra tiếng ngâm kiều mị.

      Tiếng ngâm này giống như lời mời gọi, chợt Khang Hi ưỡn thân ra tiến thẳng vào cơ thể nàng, động tác bất ngờ này làm cho Vương Mật Hành kêu lên tiếng, bên trong đôi mắt mở to là ý tứ tố cáo, đợi Vương Mật Hành mở miệng, Khang Hi trực tiếp dùng miệng ngăn lại lời kháng nghị của nàng, nên bên tai chỉ còn lại tiếng rên thỉnh thoảng của hai thân hòa vào nhau.

      đợi Vương Mật Hành phản ứng kịp. Khang Hi bắt đầu tiến công, động tác của vừa kịch liệt, vừa tăng tốc, lửa bên trong thân thể đốt cháy ngày càng mạnh, cũng lâu lắm, Vương Mật Hành hoàn toàn bại trận, trong miệng chỉ còn lại những tiếng rên rỉ suy yếu.

      "Hoàng thượng...." Đầu Vương Mật Hành trống rỗng, ý thức bắt đầu mông lung, theo bản năng nàng muốn đẩy người nằm người nàng ra, nhưng thân thể nàng vừa mới động, đầu lưỡi bá đạo của rất nhanh thăm dò vào trong miệng nàng, động tác phía dưới cũng càng lúc càng lớn.

      Vất vả cày cấy, cuối cùng gầm , cỗ dịch thể ấm áp phun vào trong thân thể nàng, nhưng dù thế nào Vương Mật Hành cũng thể nghĩ được tinh lực của lại tràn đầy như vậy. Khang Hi đưa tay nhéo nhéo hông của nàng, ý bảo nàng nằm úp sấp giường.

      Vương Mật Hành trừng mắt nhìn, hiển nhiên có lĩnh ngộ ý nghĩ của .

      Khi nàng bị ép buộc bày ra tư thế, nhất thời Vương Mật Hành cảm thấy cả người tốt!

      Chương 12: Chủ động đáp lại 2

      Ni mã, cần phải chơi kiểu mở như vậy nha! Tuy kiếp trước đọc ít tiểu thuyết Trung Quốc, loại động tác này nàng xem dưới mấy trăm lần, mà trong thực tế, Vương Mật Hành chỉ muốn chết cho rồi. cái khác, chỗ tư mật kia của mình trực tiếp lộ ra trước mắt Khang Hi, suy nghĩ chút muốn sống nữa á!

      Trong lòng nàng đem Khang Hi đánh té tát, dù là trâu già gặm cỏ non cũng thể ăn như vậy chứ!

      Vương Mật Hành theo phản xạ tính kẹp chặt thân thể lại, cũng trong lúc đó, Khang Hi nguy hiểm nheo mắt lại, vươn tay ra, tách hai chân của nàng ra.

      Vương Mật Hành nằm quỳ chỗ này, cũng hít hơi khí lạnh. Ngoại trừ sợ, nàng nhiều hơn là xấu hổ và luống cuống.

      ra, thấy được Khang Hi mới bi thương á!

      "Ô...Ưm..." Thân thể Khang Hi vừa động, Vương Mật Hành khống chế được bản thân mà rên lên.

      Giờ khắc này, ý chí và suy nghĩ của nàng đều bị nàng khống chế, cái loại tê dại yếu mềm được phóng đại vô số lần, giống như toàn bộ ý thức của nàng đều tập trung ở đó, hai chân nàng run lên, nếu như có hai cánh hai chống bên hông nàng, nàng sớm xụi lơ rồi.

      Ánh đèn yếu ớt, cổ họng Khang Hi thỉnh thoảng từng trận gầm , Vương Mật Hành biết tấn công bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng cũng kết thúc, nàng mệt mỏi, hai tay cũng còn sức giơ lên.

      Vương Mật Hành nằm long sàn trong Cung Càn Thanh, toàn thân dính dính chất nhầy vô cùng khó chịu. Lúc này, nếu có thể tắm tốt nhỉ?

      Ý niệm này vừa chuyển, đột nhiên nàng cảm thấy hình như mình quên cái gì đó, dường như Tẩm Tư có với nàng, sau khi nàng thị tẩm xong được người ta đưa về Cung Kỳ Tường , bởi vì trừ hoàng hậu, có bất kỳ nữ nhân nào có thể qua đêm ở Cung Càn Thanh.

      Nghĩ như vậy, Vương Mật Hành thanh tỉnh rất nhanh, nhưng chờ vẫn chờ, cũng có nghe bên ngoài có động tĩnh gì.

      "Xem ra Mật Nhi vẫn có mệt?" Cánh tay ôm nàng càng chặt lên, Khang hi ý vị thâm trường cười cười.

      "....."

      Khang Hi nhất định là cố ý!

      Vương Mật Hành theo bàn năng cúi đầu, dám nhìn , lát sau, cuối cùng cũng kiên trì nổi, mới giọng hỏi: "Hoàng thượng, tối nay nô tỳ ngủ ở đâu?"

      thể , lời này có chút trực tiếp , Khang Hi nghe khỏi buồn cười. Quả nhiên, tiểu nữ nhân này có thời điểm ngốc nha, bất quá cũng cảm thấy tức giận, thậm chí còn có tâm tính nuối nữ nhi, cảm giác hơi quỷ dị .

      Khang Hi thở dài cái, sờ tóc nàng giống như sờ đầu chú chó con, : "Hôm nay trẫm cho nàng ân điển, nàng suy nghĩ chút coi muốn cái gì?"

      Vương Mật Hành ngửa đầu nhìn , mặt thể tin được.

      "Do dự nữa có cơ hội đâu." Khang Hi làm cho nàng cảm thấy như mơ vậy, từ lúc nào mà lão Khang ăn tươi nuốt sống bắt đầu nhân ái với nàng?

      "Cái gì cũng được sao?" Vương Mật Hành cười càng thêm sáng lạn.

      "Nàng cứ ?" Ý tứ tự nhiên ai cũng hiểu.

      Vương Mật Hành cười khan tiếng, suy nghĩ chút, sau đó nhìn Khang Hi, mở miệng : "Nô tì có thể đổi hai cung nữ thiếp thân ?"

      Nàng cũng phải là nữ nhân 'mặt trời lên rồi chói sáng' (*), nhưng có cơ hội, lúc này đề cập tới còn đợi tới lúc nào? Nàng tin tưởng, lấy cơ trí Khang Hi, tất nhiên là hiểu nàng có ý gì.

      Ở trong cung này, phải trung phó (**) quan trọng sao?

      (*)Đại khái giống câu "Được sủng mà kiêu".

      (**) trung phó: tôi tớ trung thành với chủ


      "Mấy người bên cạnh nàng... còn dùng được nữa sao?" Trong lúc Vương Mật Hành thấp thỏm chờ câu trả lời của Khang Hi, thình lình nghe được câu như vậy, nàng mơ hồ gật đầu.

      Sau đó, đối mặt với ánh mắt hơi uy nghiêm có điều suy nghĩ của Khang Hi.

      "Nếu dùng được, cứ để phủ Nội Vụ đổi mấy người dùng được tới."

      Hai mắt Vương Mật Hành trừng lên, rất khó thông suốt ý tứ của Khang Hi. Bất quá hậu cung này là quá kinh khủng, nắm chặt nguyên tắc 'chết đạo hữu, chết bần đạo', nàng chỉ có thể cười tạ ơn: "Nô tì tạ ơn Hoàng thượng."

      Đêm nay, Vương Mật Hành theo quy định tổ tông trở về Cung Kỳ Tường, chuyện hôn quân cưng chiều phi trong truyền thuyết cũng có xuất người Khang Hi.

      Xem ra, Khang Hi có thể được đời sau xưng là Thiên Cổ Nhất Đế, tuyệt đối phải ngẫn nhiên.

      Bất quá bây giờ, cái Vương Mật Hành lo lắng nhất, chính là ngày mai thỉnh an Hoàng quý phi ở Cung Thừa Càn như thế nào đây.

      Trực giác cho nàng biết, ngày mai nhất định bị người khác châm chọc.
      song ngư, Huỳnh Thượng Hỷ, Dion3 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13: (1)

      Tối hôm qua chiến đấu kịch liệt, mặc dù cảm giác ngủ rất ngon, Vương Mật Hành vẫn cảm thấy toàn thân đau như cũ, cả người có chút khí lực nào.

      Trong lòng nàng ngừng nguyền rủa Khang Hi xứng đáng là con ngựa đực lớn, sau đó mở mắt tập trung vào cổ tay, lúc này nàng chỉ có thể hy vọng dựa vào linh khí trong vòng ngọc để giúp mình phục hồi thể lực chút, mấy giây sau, đạo ánh sáng màu xanh thoáng qua, ngay sau đó từ từ chảy vào kinh mạch nàng, nét mệt mỏi mặt Vương Mật Hành từ từ chuyển sang đỏ ửng.

      "Chủ tử, ngài tỉnh?" Cung nữ Phỉ Thúy hầu hạ ngoài màn giọng hỏi.

      Vương Mật Hành nhanh chóng giấu vòng ngọc , lúc này mới lên tiếng: "Ừ."

      "Vậy nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa trước được ?" Phỉ Thúy vén màn lên, thuận tay khoác áo khoác lụa lên vai Vương Mật Hành, thần sắc vô cùng cung kính.

      Vương Mật Hành dấu vết nhìn nàng cái, có thể lúc đầu nàng chọn Phỉ Thúy làm cung nữ thiếp thân của mình cũng chính bởi vì phần cung kính này . Chẳng qua là dù có cung kính như thế nào, nếu trung thành, cuối cùng cũng gieo họa.

      Vương Mật Hành thở dài trong lòng, từ lúc nào mà nàng lại có thể mặt đổi sắc khi nghĩ về sinh mạng sắp chết?

      Đối với mấy cung nữ này, nàng thủy chung vẫn có áy náy, nhưng phần áy náy này cũng đủ thay đổi quyết định của nàng, bởi vì nàng biết rất , tính tình thiện lương thích hợp với nàng trong hoàn cảnh này. Edit by NuyHam

      Sau khi tắm rửa xong, Vương Mật Hành thay bộ cung trang màu xanh nhạt, thể đầy đủ vẻ đẹp nhu nhược đặc biệt của nữ tử Giang Nam, có thể bởi vì mới vừa thừa ân sủng, loại nhu nhược này lại kèm theo nét kiều mị, đặc biệt làm cho người ta chú ý.

      Ài, gương mặt xuân sắc này của nàng, quả nhiên là muốn đưa tới căm hận tập thể mà!

      Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Vương Mật Hành mang theo cung nữ Phỉ Thúy thỉnh an Hoàng quý phi, lúc này, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, giẫm lên hành cung dài, nghĩ đến cuộc sống sau này của nàng như thế này, nhất thời Vương Mật Hành biết nên có cảm giác như thế nào.

      Bất quá, nàng cũng có oán trách gì, nếu vào cung, nữ nhân nào phải sống như vậy. Coi như làm tới Hoàng quý phi hay Hoàng hậu, cũng phải dậy sớm như thế này thôi, khác biệt duy nhất là ngồi, quỳ.

      Đối với tình chán ghét cách nào thay đổi này, căn bản nàng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình chút.

      chừng nửa canh giờ, hai người mới đến cung Thừa Càn, Vương Mật Hành ngẩng đầu lên nhìn ba chữ lớn bằng vàng cửa, trong lòng có cảm giác nên lời.

      Nếu trước kia nàng chẳng qua bị Khang Hi thu vào cung, bây giờ nàng bước vào đây, đồng nghĩa với việc vào tầm mắt của mọi người, cần suy nghĩ, sau này nhất định gặp phiền toái ngừng, tranh đấu dứt.

      Vương Mật Hành chần chờ giây lát, hít hơi sâu, lúc này mới quả quyết nhấc chân bước qua ngưỡng cửa màu đỏ thắm, bây giờ, trong viện có rất nhiều phi tần đứng, hoàn mập yến gầy, hồng hương xanh biếc, cơ hồ làm nàng hoa cả mắt.

      Được rồi, quả nhiên trình độ ngựa đực Khang Hi cùng cấp bậc như trong suy nghĩ của nàng, những người này đều là từ phi tần từ quý nhân trở lên, cũng có thể nghĩ, hậu cung này...còn cất giấu bao nhiêu nữ nhân bị Khang Hi lãng quên?

      Nàng vừa xuất , tầm mắt tất cả mọi người đều tập trung vào người nàng, có ghen tỵ, có xem xét, có quan sát, cần phải , các hành động liên tiếp này của Khang Hi, sớm biến nàng thành cái gai trong mắt chúng phi tần hậu cung.

      Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng lần đầu tiên bị nhiều nữ nhân dùng ánh mắt như kiếm nhìn chằm chằm, Vương Mật Hành vẫn được tự nhiên. Edit by NuyHam

      Vương Mật Hành đứng ở đó, cũng hành lễ, dù sao, nữ nhân đứng ở đây, nàng cũng nhận biết được ai, xưng hô như thế nào cũng quá làm khó người ta.

      Vào đúng lúc này, có cung nữ ra thông báo, là Hoàng quý phi triệu mọi người vào, mới hóa giải lúng túng của nàng.

      sau lưng mọi người, Vương Mật Hành nhàng thở ra hơi, đứng ở đó mắt to trừng mắt , muốn mệt chết người mà.

      Mọi người vào lâu, Hoàng quý phi từ trong tẩm cung ra, nàng thân mặc cung trang màu vàng của phụ nữ Mãn Thanh, đôi giày đế hoa cao ba tấc, đầu cài trâm khắc phượng, khí chất cực kỳ đoan trang quý phái.

      Vương Mật Hành nhìn nàng ta được cung nữ đỡ ngồi vào chủ vị, rồi đứng sau lưng cùng mọi người hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng quý phi nương nương!"

      "Đứng lên , các vị muội muội cực khổ." Mặc dù cười, nhưng thần thái nàng tự nhiên phát ra chút uy nghiêm.

      "Tạ ơn Hoàng quý phi nương nương!"

      Trong điện, chúng phi theo thứ tự ngồi xuống, lúc này, Vương Mật Hành mới chậm rãi bước lên, cung kính quỳ xuống, dùng đại lễ ba quỳ chín lạy.

      "Nô tỳ thỉnh an Hoàng quý phi nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

      Theo quy củ trong cung, sau khi phi tần lần đầu tiên thị tẩm, đều phải dùng đại lễ với Hoàng hậu, bây giờ trung cung có, hậu cung có Hoàng quý phi chấp chưởng Phượng ấn, cho nên ba quỳ chín lạy này Hoàng quý phi thay mặt nhận.

      Hoàng quý phi quan sát nàng từ xuống dưới lát, mới lên tiếng: " sớm muốn truyền muội muội đến gặp mặt lần, chẳng qua trong cung có quy củ, mới kéo dài đến tận hôm nay, mấy ngày nay ở trong cung, muội muội có bị ủy khuất gì ?"

      "Hồi nương nương, phủ Nội Vụ đưa người tới hầu hạ rất thỏa đáng, nô tỳ dám ủy khuất gì ạ."

      "Cũng đúng, muội nguyên bản chính là tùy giá hồi cung, nghĩ lại mấy người đó cũng phải loại người có mắt, ngược lại là Bổn cung hồ đồ rồi."

      Chương 13: (2)

      Vương Mật Hành nghe xong, trong lòng lộp bộp cái, có cần trắng trợn kéo thù hận đến cho nàng hay hả, nàng ta vừa xong, nàng cảm thấy trong khí lập tức khẩn trương lên.

      Nếu ánh mắt có thể giết người, tại nàng sớm bị các loại ánh mắt hâm mộ cộng thêm hận thù giết tươi rồi.

      "Nô tỳ dám, có thể được nương nương mến chính là phúc khí của nô tỳ." Mặc dù cảm thấy có chút giả dối, nhưng Vương Mật Hành vẫn kính cẩn trả lời, phàm gặp trường hợp này người có đầu óc vài câu, dù trong lòng có nghĩ như vậy.

      Quả Hoàng quý phi có cớ để nàng quỳ tiếp, chỉ cười : "Mau đứng dậy, ngồi xuống ."

      Vương Mật Hành đáp tiếng, lúc này mới đứng dậy đến chỗ ngồi, vừa ngồi xuống nghe người khác .

      " hổ là từ người Hán ra, nhìn mồm miệng này chút, đúng là lanh lợi, trách được Hoàng thượng từ xa mang về cung."

      Vương Mật Hành nghe giọng này, hơi ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt đầy giễu cợt. Nếu nàng đoán sai, vị này hẳn là Định tần được sủng ái trước khi Khang Hi Nam tuần.

      Có mới bỏ cũ, quả nhiên là kẻ hãm hại!

      Định tần này có thể được Khang Hi cưng chìu, dung mạo bản thân tệ, trang phục nhàng khoan khoái nhưng mất khí chất cao quý, ánh mắt làm người ta dời được. Mặc dù Hoàng quý phi khí chất cao quý bức người, nhưng đó là loại ở vị trí cao lâu ngày mà thành đại khí, đối với nam nhân mà , loại ôn uyển động lòng người này mới tốt hơn. Edit by NuyHam

      Vương Mật Hành thu hồi tầm mắt, giống như căn bản nghe ra lời giễu cợt của nàng ta. Ngược lại nàng rất muốn phản bác, nhưng nghĩ tới phân vị của bản thân, hay là thôi ?

      Sau khi gặp Khang Hi, thần kinh của nàng được luyện vô cùng cứng rắn, lúc này mà mở miệng, hơn phân nửa cũng chỉ có thể xin tội mà thôi.

      Nhưng từ khi bước vào cho đến bây giờ, nàng chỉ tổng cộng có bốn câu, cho dù muốn trách tội cũng có lý do gì.

      Nghĩ như vậy, nàng nghĩ bằng trước bỏ qua, cần gì, ngồi tại chỗ kính cẩn nghe theo là tốt nhất.

      "Đúng vậy, trong cung này cũng phải có Hán nữ, muội muội được Hoàng thượng sủng ái như vậy, trong cung có ai mà biết, từ khi Hoàng thượng Nam tuần trở về, lần lật thẻ bài đầu tiên là bài tử của muội muội, cũng quên Định tần tỷ tỷ rồi nha."

      Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, Vương Mật Hành cũng cảm thấy tranh cãi giữa mấy nữ nhân như vậy làm cho người khác vô cùng phiền toái.

      Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng chỉ có thể lẳng lặng nghe, phát tình huống này, nàng gì cũng sai, bởi vì thể chối cãi, người lăn lộn với Khang Hi long sàn tối hôm qua, chính là nàng.

      Dù sao bị mấy câu cũng mất thịt, huống chi, nàng cũng tin, có ai giả bộ làm người tốt đứng ra giúp.

      "Tốt rồi, hai người các muội hơi nhiều, cái gì mà người Hán, người Mãn, nếu để cho Hoàng thượng nghe, lại tức giận đó. Định tần, muội cái gì cũng tốt, chính là tính tình hơi nóng nảy chút, nếu có thể an tĩnh như Mật quý nhân, Bổn cung cũng bận tâm với muội."

      Nàng vừa xong, sắc mặt Định tần lập tức thay đổi.

      Mấy tháng trước, nàng từ quý nhân nho bước lên trời thành chủ cung, mặc dù thể so được phong mang của Hoàng quý phi và Đức phi, nhưng mấy ngày sau đó rất thuận bườm xuôi gió, ân sủng ngừng.

      Nào ngờ Hoàng thượng lần Nam tuần, lại mang về Hán nữ đầy mê hoặc, còn trực tiếp phong làm quý nhân, điều này cũng thôi , đêm qua còn truyền nàng ta thị tẩm, vào lúc này còn biết có bao nhiêu người cười thầm sau lưng nàng đây? Edit by NuyHam

      Nàng cắn môi, cam lòng : "Nương nương phải, chẳng qua nếu an tĩnh tốt, còn nếu là người có thủ đoạn bất nhập lưu, quay đầu lại khuấy động dưới hậu cung an tĩnh, tần thiếp cũng thể cầu xin nương nương làm chủ."

      Vương Mật Hành biết nàng ta chỉ cây dâu mắng cây hòe, trong lòng cũng thở phào nhõm, nhìn thấy cũng biết tính tình của Định tần có bao nhiêu, người thiếu kiên nhẫn như vậy, đối với nàng mà cũng là chuyện tốt.

      Ngược lại Đức phi ngồi phía trước, mặc dù lời nào, sắc mặt cũng bình tĩnh, nhưng trong lòng Vương Mật Hành biết , nữ nhân như vậy dễ đối phó chút nào.

      Lúc này Vương Mật Hành khỏi cảm thấy may mắn, nếu tiền sủng phi là Định tần có đầu óc đơn giản, ông trời cũng giúp nàng mà.

      Bất quá rất nhanh nàng cười được rồi, bởi vì người đầu óc đơn giản thường giải quyết vấn đề bằng cách vừa trực tiếp vừa thô bạo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :