Chương 92 Nảy sinh khác thường trong lòng khó phân biệt (1)
Vừa rồi đau đớn như vậy, Tần Thư Dao đau đến người đầy mồ hôi.
Mộ Thiếu Dục chạm vào trán của Tần Thư Dao, thấy nàng có chút nóng lên: " tốt, nương hơi phát sốt rồi."
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu đợi lát nữa..."
Mộ Thành Hi câu kế tiếp ra, bởi vì biết ra có tác dụng gì, ngược lại chỉ làm cho hai nương này càng thêm hoảng sợ bất an.
Bọn họ cũng đều biết đêm nay là thời điểm nguy hiểm nhất, bọn họ trốn ở chỗ này cũng chỉ là kế hoãn binh. Ai cũng biết đợi lát nữa có thể có người đến giết bọn họ hay .
Dù sao đây chính là cơ hội tốt nhất, Hoàng hậu ngốc mà để lỡ cơ hội tốt như vậy.
Tần Thư Dao cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Mộ Thiếu Dục, khóe miệng nàng nâng lên chút ý cười yếu ớt: "Ngũ hoàng tử cần lo lắng. Nếu các ngươi muốn , ta cũng ngăn cản!"
Lúc này Tần Thư Dao hoàn toàn thể lại đường, hơn nữa bên ngoài mưa to còn trút xuống, nếu lại mạo hiểm chạy trốn trong mưa, như vậy tính mạng cuối cùng này sợ cũng muốn hỏng luôn rồi.
Hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục đều ngờ, Tần Thư Dao lại thẳng như thế, hơn nữa nhìn bộ dạng này của nàng, cũng là còn đường sống .Cũng làm cho bọn họ có chút khó khăn.
"Cũng chưa chắc bọn họ tìm tới chỗ này!" Trong lòng Mộ Thiếu Dục nắm chắc bao nhiêu, chính là giờ phút này còn chưa thấy được truy binh, cho nên mới như vậy.
Trịnh nghe đến đó, cũng hiểu được ý của bọn họ, khuôn mặt nhắn của nàng nhăn lại, lo lắng : "Nếu như bị bọn họ tìm được, chúng ta nên làm cái gì bây giờ!"
Hai nữ tử yếu đuối, người trong đó còn bị thương nặng, muốn chạy trốn sợ là khó càng thêm khó!
Tần Thư Dao nhìn ngôi miếu đổ nát này, chỉ cảm thấy có vài phần quen thuộc, lại nhìn kỹ mấy lần mới nhớ tới, ngôi miếu này chính là miếu đổ nát ở thành Nam, nàng từng tới nơi này, cũng từng ở trong này vài vòng.
"Nhanh dập tắt đống lửa kia, ta biết nơi này có chỗ thân!"
Lời này vừa ra, bọn người Mộ Thiếu Dục hơi sửng sốt, tiếp đó Mộ Thiếu Dục làm việc nhanh nhẹn dập tắt đống lửa, tiếp đó lại dọn dẹp trong miếu đổ nát lần, giống như chưa có ai tới đây.
Trong tay Mộ Thành Hi còn đốt ngọn lửa , tiếp đó ở phía trước dẫn đường.
Tần Thư Dao nhớ được ngày đó bởi vì trong lòng tò mò, từng ở trong này vài vòng, cuối cùng phát , ở phía sau tượng Phật cũ nát, còn có động . Hơn nữa chỉ cần nhìn kỹ, hoàn toàn nhìn ra.
Lúc này là đêm khuya, cho dù truy binh đến đây nơi này, sợ cũng chưa hẳn có thể tìm được bọn họ. Huống chi, tuy xe ngựa kia bị vỡ ra, nhưng mà từ dấu vết xe cũng có thể nhìn ra được, người xe ngựa bị trọng thương.
Bọn họ hoàn toàn có khả năng biết trước nguy hiểm, sau đó tăng nhanh tốc độ chạy về kinh thành.
Tần Thư Dao mang theo vài người bọn họ trốn ở bên trong động , may mắn động vừa khéo chứa được bốn người, chỉ là có hơi chút chật chội.
Tuy rằng Trịnh ngay bên cạnh Tần Thư Dao, nhưng mà bên khác của Tần Thư Dao lại là Mộ Thiếu Dục, chỉ cần hơi chút động đậy, đều đụng tới Mộ Thiếu Dục.
Thân thể hai người tiếp xúc làm Tần Thư Dao cực kỳ khó xử, muốn để ra ngoài nhìn xem chút, lại bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có trận tranh cãi ầm ĩ.
"Nơi này có tòa miếu đổ nát, có khả năng bọn họ trốn ở bên trong miếu đổ nát này!"
Tiếp đó liền truyền đến trận tiếng bước chân.
"Nhanh lục soát cho ta, ta cũng tin bọn họ chưa trốn mà trở lại kinh thành!" Người đầu phẫn nộ quát.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Lúc này trong ngôi miếu đổ nát lập tức truyền đến thanh lộn xộn, đám người Tần Thư Dao nín thở, dám động đậy.
" có ai!" Sau khi truy binh lục soát vòng ở xung quanh, .
Thủ lĩnh đầu cau mày, cầm cây đuốc lại tỉ mỉ kiểm tra lần, quả có ai, chỉ là đất có chút dấu vết nhóm lửa.
"Chắc chắn bọn họ vừa mới , nhanh đuổi theo." xong lập tức mang theo đám người chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát.
Đám người Tần Thư Dao cũng dám lập tức ra, sợ trong đó có trá.
Lại qua thời gian hai nén hương, Mộ Thiếu Dục mới nhoài người ra thăm dò, kiểm tra lần, mới xác định có ai ở đây.
Hai chân Tần Thư Dao bị thương, muốn cũng xa, chỉ là tại miếu đổ nát này cũng phải nơi an toàn. chừng đợi thêm lát nữa đám người kia còn có thể trở về tìm.
Mộ Thiếu Dục cau mày, nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó lạnh lùng : "Ta trở lại kinh thành tìm viện binh trước, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!"
xong liền muốn khỏi miếu đổ nát, chạy dưới mưa vào kinh.
Nhưng mà lại bị Mộ Thành Hi giữ chặt: "Võ công của huynh cao cường hơn đệ, nơi này lại có hai nữ tử yếu đuối, nếu huynh mà , sợ mình đệ chịu nổi, bằng huynh ở chỗ này trước. Đệ kinh thành tìm viện binh!"
Mộ Thiếu Dục trầm tư lát, cũng cảm thấy Mộ Thành Hi có đạo lý, liền gật đầu: "Vậy đệ tranh thủ thời gian chạy , bọn họ cũng vừa mới , chờ tìm thấy người khẳng định còn có thể trở về!"
Mộ Thành Hi hơi vuốt cằm, sau đó lập tức xông ra ngoài.
Tần Thư Dao lẳng lặng nhìn hai huynh đệ bọn họ, kiếp trước nàng từng nghe qua, hai huynh đệ bọn họ vừa mắt nhau, nhưng mà nhìn tình hình bây giờ lại giống. Quả nhiên có số tin đồn đều là lừa đảo.
Sau khi Mộ Thành Hi rồi, trong ngôi miếu đổ nát này càng trở nên yên tĩnh.
Tuy trong lòng Trịnh sợ hãi, nhưng mà cũng che được bối rối khi địch đột kích, Mộ Thiếu Dục sợ đến lúc đó bọn họ bỗng nhiên vọt vào, liền để Trịnh trốn ở trong động nghỉ ngơi.
Tuy rằng động kia có chút bẩn, thế nhưng có thể tránh gió cũng khô ráo, Trịnh cũng so đo, trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi.
Mộ Thiếu Dục lo lắng Trịnh bị cảm lạnh, lập tức cởi áo ngoài người xuống dưới đắp cho Trịnh .
Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, kiếp trước hình như Mộ Thiếu Dục cưới vợ, mà Trịnh , nàng cũng từng nghe qua là gả cho nam tử môn đăng hộ đối với nàng.
Chính là tại nhìn hai người bọn họ như đôi tình lữ, chẳng lẽ là sau này Hiền phi cố ý chia rẽ hai người bọn họ?
Mặc kệ như thế nào, Tần Thư Dao đều có chút sợ Trịnh hãm vào quá sâu, đến lúc đó khó có thể tự kềm chế.
Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn lại có hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao, người Tần Thư Dao ướt đẫm lại có chút phát sốt, chỉ có thể dựa vào đống lửa sưởi ấm. Đau đớn người kèm với sốt cuối cùng cũng chống lại mệt mỏi thân thể, nàng cong người lại, nằm ở đống rơm, nhắm hai mắt lại ngủ.
Ngồi ở bên cạnh đống lửa Mộ Thiếu Dục vẫn ngừng bỏ thêm củi, để lửa cháy càng lúc càng lớn.
Màu cam của lửa chiếu vào má Tần Thư Dao, sắc mặt của nàng lộ ra chút đỏ ửng, lông mi dài cúi xuống, đôi môi vẫn còn gắt gao mím chặt, mày liễu cũng hơi nhíu lên, dường như ở bên trong giấc mộng cũng có thể cảm giác được đau đớn người truyền đến.
Mộ Thiếu Dục nhìn Tần Thư Dao, cảm thấy sau khi nàng ngủ, càng thêm xinh đẹp. Bởi vì thời điểm tỉnh táo, Tần Thư Dao luôn dùng bộ dạng đề phòng nhìn bọn họ, dường như sợ bọn họ bỏ nàng lại.
Nhìn thân thể của Tần Thư Dao bởi vì rét lạnh mà run nhè , trong lòng Mộ Thiếu Dục xẹt qua chút thương xót, cũng có chút hối hận vừa rồi nên cởi áo ngoài đắp cho Trịnh .
điều chỉnh lửa cho càng cháy càng lớn, hi vọng có thể làm cho Tần Thư Dao cảm giác được càng nhiều ấm áp hơn.
Bên ngoài gió lớn gào thét, mưa to sấm sét. Mộ Thiếu Dục có chút lo lắng cho Mộ Thành Hi biết có thể vào kinh được , cũng lo lắng đám người kia có thể trở lại đường cũ, trở lại bên trong tòa miếu đổ nát này.
Last edited by a moderator: 9/1/16