1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Con Đường Sủng Thê - Tiếu Giai Nhân (Link Full+EBOOK trang 20)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 43.1


      Editor: Windchime


      Làm sao Triệu Trầm có thể để cho A Kết tức giận bỏ được?

      "A Kết, nàng nghe ta giải thích!" nắm tay nàng, kéo nàng vào trong ngực, ôm chặt chịu buông, A Kết hận liên tục lừa gạt, giãy giụa, nắm chặt tay , móng tay đâm vào tay . Đây là lần thứ hai Triệu Trầm chịu đau đớn này từ nàng, lần trước giận thể nuốt, lần này chỉ mong nó giúp nàng giải tỏa tức giần, vì vậy cắn răng chịu đựng, "Nàng bấm , chỉ cần nàng , ta đưa hai tay cho nàng cũng được!"

      Ai muốn nghe hư tình giả ý gạt người chứ?

      Nước mắt dâng lên, muốn để cho nam nhân thấy, A Kết cúi đầu, nước mắt lập tức rớt xuống, rơi tay hai người, tay của nàng nắm lấy , mu bàn tay trắng nõn như ngọc của xuất mấy vết máu. Trong lòng A Kết chấn động, tự chủ được buông lỏng tay ra, nghĩ tới những ngày này đổi xử với nàng tốt là vì lừa gạt lòng của nàng, vì để cho nàng cam tâm tình nguyện với , nghĩ đến mình ngu ngốc rơi vào kế hoạch của , khi nàng ngượng ngùng vui mừng chắc còn cười nhạo nàng ngu ngốc, những tức giận thất vọng áp chế được nữa, hóa thành nước mắt tràn mi.

      thiếu gia nhà giàu, đáy lòng nàng bỏ được bất an, sợ những ngọt ngào này có bởi vì chưa gặp nương khác đẹp hơn, tương lai gặp được có mới nới cũ. Giờ biến hóa nhanh chóng thành trưởng tử Hầu phủ, phụ thân trở thành huân quý của triều đình, kinh thành a, dù A Kết chưa từng đến, biết cuộc sống của những huân quý kia, nhưng chuyện xưa của cha mẹ cũng cho nàng biết, nam nhân ngày thường quá tốt cũng bị người nhớ thương.

      A Kết biết phụ thân Triệu Trầm tuấn mĩ như thế nào, theo nàng đời này có ai xuất sắc hơn Triệu Trầm, tương lai nếu có quý nữ(con nhà quyền quý) muốn gả cho , Triệu Trầm lựa chọn như thế nào? Phụ thân của Ninh thị cũng là đại quan, nàng đường đường là danh môn khuê tú, Hầu gia thích nàng như vậy, ban đầu dùng hết tâm tư thú về, cuối cùng cũng thể lui từng bước. Còn nàng đây, nàng chẳng qua là nương nông thôn, trừ gương mặt, thí dụ như Vân Mai bên cạnh Ninh thị cũng có rất nhiều mặt hơn nàng, ngay cả hôn Triệu Trầm cũng lừa gạt mình, trừ những lý do kia, là bởi vì xem thường Lâm gia sao? đối với phụ thân, mẫu thân rất kính trọng, nhưng còn xem thường, nếu như phụ thân có quyền thế, sao Triệu Trầm dám giấu giếm?

      nghĩ rằng nàng gả tới đây có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cùng mới lừa nàng. luôn luôn làm chuyện xấu mà lại giả bộ quân tử làm cho người ta cảm kích, cho nên đụng nàng, là muốn cho nàng biết trong lòng cũng có nàng, có mấy phần lòng. Nhưng ở chỗ phụ mẫu, nàng là người của , đoán chừng mặc dù nàng muốn, phụ mẫu vì danh tiếng của nàng cũng để cho nàng cùng thôi phải ?

      Nhưng ngay cả chuyện thân mật nhất của phu thê cũng có thể bị tính toán, nếu lòng, có thể có mấy phần đây?

      Chỉ mình , A Kết còn chịu nổi, càng cần phải đến những người nhà của .

      A Kết hận Triệu Trầm.

      Cho dù đêm thành thân Triệu Trầm muốn nàng rồi đắc ý ép buộc nàng với còn khiến nàng dễ chịu hơn so với việc tính toán. ép nàng, cùng lắm nàng xem như bị chó cắn lần, xin hưu thê, hai người còn quan hệ. Nhưng bây giờ, nàng lại rung động, thích nhầm người, trước khi còn đâm cho nàng dao...

      A Kết khóc thành tiếng, ngay cả lời mắng cũng ra chữ.

      Triệu Trầm nhìn nàng khóc, khóc đến nắm chăn lên che mặt, ở trong ngực ngừng run rẩy.

      Biết tại gì nàng cũng nghe lọt, Triệu Trầm lời nào, liền ôm chặt nàng. Lúc mới đầu nàng còn có thể giãy giụa kháng cự, từ từ cũng chỉ cố khóc, khóc đến khi trời tối. Triệu Trầm nghe phòng ngoài có người đến gần, nhìn lại trong phòng tối đen có ánh nến, chỉ cảm thấy cả người rét run. Nếu như nàng , sau này khi về nhà thấy chỉ còn mình , vắng ngắt.

      "A Kết..."

      "Buông ra..."

      Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời dừng lại, tiếp theo là im lặng lâu.

      Triệu Trầm lời nào, A Kết cuối cùng lau nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bên ngoài mái hiên hạ treo ngọn đèn lồng, đèn lồng ở trong gió rét lay động, ánh sáng nhàng lại trở nên thê lương. Nàng ngẩn ra lúc, cuối cùng bình tĩnh : "Ngươi hỏi ta có nguyện ý theo ngươi đến kinh thành hay , giờ ta cho ngươi biết, ta muốn. Ngươi lừa ta nhiều lần như vậy, nhưng cuối cùng cũng muốn ta, điều này thể ngươi cũng có chút quan tâm ta, nếu quan tâm, cầu xin ngươi cho ta hưu thư . Ta chỉ là thôn nữ, chỉ muốn yên lặng sống qua ngày, ta sợ Hầu phủ, sợ tranh đấu trong nhà của ngươi, sợ bị người xem thường, coi như ta cố gắng đến đó, ta cũng an tâm, nếu như ngươi quan tâm ta, để ta về nhà được ? có ta, ngươi gặp tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối với ngươi..."

      ", dù nàng hận ta cả đời, ta cũng buông."

      Triệu Trầm cắt đứt lời của nàng, quay người nàng lại, giữ lấy khuôn mặt ướt đẫm của nàng, trong gian tối hỏi nàng: "Ta lừa nàng, lừa nàng rất nhiều lần, làm những việc cũng chỉ vì muốn thú nàng. A Kết, đừng đến chênh lệch gia đình, ta chỉ muốn hỏi nàng, tháng này ta đối với nàng như thế nào, nàng nhẫn tâm muốn cùng ta sao? Đừng khóc, ta biết trong lòng nàng có ta, nàng với ta, nàng rốt cuộc sợ cái gì? Ta bảo đảm với nàng, đời này ta chỉ có nàng, nàng chớ suy nghĩ lung tung được ?"

      Nước mắt A Kết lần nữa tuôn rơi. Nàng có thể tin tưởng lần nữa sao? Nàng cũng biết câu nào là là giả, huống chi cả cuộc đời dài như vậy, thân phận của lại cao như vậy, Ninh thị cũng dám bảo đảm đứa con
      [​IMG]
      ly sắc, Tịch Vũ, duyenktn19 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43.2

      Editor: Windchime

      chuyện này với bà bà rồi sao?

      mặt A Kết nóng bừng, tiếng giẫm tuyết đọng nhắc nhở nàng. Mới vừa rồi đường về gặp người làm, nhưng ràng muốn ôm nàng trở về viện, nếu Tưởng mama hay Lục Vân nhìn thấy, sau này nàng còn mặt mũi gặp người khác chứ?

      "Ngươi để ta xuống!" Nàng nghiến răng nghiến lợi, buồn buồn . Người này vô lại, ỷ vào mình có sức lực lớn ức hiếp người.

      Bước chân của Triệu Trầm ngừng lại, trong lòng A Kết vui mừng, nhưng người nọ cũng để nàng xuống, cúi đầu, cách áo choàng với nàng: "Nàng đồng ý giận ta, đồng ý cùng ta trở lại kinh thành, ta liền thả nàng xuống."

      Sao A Kết có thể tức giận được chứ? ràng là lừa gạt, ép cưới, hôm nay vẫn muốn dùng loại thủ đoạn vô lại để ép nàng cùng sao?

      "Ta , ngươi nhanh để ta xuống!" A Kết oán hận , đáng tiếc vì sợ bị người khác nghe thấy, tiếng nàng rất , chút khí thế tức giận cũng có, lại giống như làm nũng.

      Lo lắng trong mắt Triệu Trầm biến mất, bông tuyết lạnh như băng rơi ở người cũng xua tan được ấm áp của . chưa từng lo lắng lúc chân tướng ràng nàng ra bởi vì buông tha nàng, còn việc lo lắng nàng để ý tới , trước tiên cứ tùy cơ ứng biến, giờ có cơ hội dụ dỗ nàng, làm sao có thể bỏ qua chứ?

      ngẩng đầu lên, tiếp tục về phía trước, "A Kết, trước mặt chính là cửa viện chúng ta, còn khoảng trăm bước, ta tại bắt đầu đếm, đếm tới trăm nàng đồng ý cùng ta hồi kinh, ta nhất định thả nàng xuống, nếu chờ ta vào cửa viện, nàng có đồng ý cũng muộn." xong để ý đến nàng, tự đếm.

      A Kết gấp gáp, bất kể nàng trách mắng hay cầu xin , Triệu Trầm đều thả người. Nghe đếm tới chín mươi, A Kết hoảng lên, muốn khóc, nhưng lại có biện pháp, "Dừng, dừng lại!"

      Triệu Trầm dừng lại như nàng mong muốn, "Nàng đồng ý sao?"

      A Kết siết chặt áo , trong lòng mâu thuẫn, lát sau mới : "Ngươi, ngươi sợ người bên cạnh cười ngươi thú nữ nhi nhà nông sao?"

      "Ta chỉ sợ nàng nghe xong mấy lời xấu lại buồn phiền." Triệu Trầm lập tức , "A Kết, ta thích nàng, nàng cũng thích ta, hai người chúng ta quan tâm đến nhau, những điều khác nàng cần bận tâm. Thân phận địa vị, chỉ cần ta có thể đứng đến chỗ cao, tự nhiên có người nào dám cười nàng. A Kết, nàng tin ta lần, tin ta có ngày đứng ở chỗ cao chứ? Dám theo ta chứ?"

      Trong trời đông tuyết phủ, hỏi nàng có dám theo hay , đến nơi nàng chưa hề đến.

      Nước mắt A Kết chảy ra, chôn đầu trong ngực , nghẹn ngào: "Ta sợ chàng tới nửa đường cần ta nữa..."

      văn võ song toàn ngọc thụ lâm phong, nàng ngoài việc có vẻ ngoài hơn người chút cái gì cũng hiểu, ngay cả Hầu gia là quan hay tước vị cũng phân biệt được. dùng dịu dàng lừa nàng, để nàng cùng , bỏ được , vì chút hy vọng xa vời. Nhưng nàng sợ, sợ chưa được mấy bước chê nàng, cần nàng nữa.

      Nàng khóc ra tiếng, Triệu Trầm ôm chặt nàng, cúi đầu : "Ta dùng hết tâm trí để thú nàng về làm thê tử, ta muốn cái gì chứ có chuyện muốn nàng. A Kết, lòng ta lớn, trừ nương ra, cũng chỉ còn , nàng ở đó, mọc rể, ta mất nàng, chẳng biết làm gì nữa. Nàng hãy yên tâm, những điều quá đáng mà ta làm trước khi cưới xảy ra nữa, sau này chỉ biết phải đối xử tốt với nàng."

      A Kết gì, ít nhất giờ khắc này, nàng nguyện ý tin .

      Triệu Trầm cười cười, tiếp tục về phía trước. A Kết sửng sốt chút mới phản ứng được, vén áo choàng lên thúc giục : "Chàng làm gì vậy, chàng nếu thiếp đồng ý với chàng để thiếp xuống!"

      Triệu Trầm vừa vào của viện vừa cúi đầu nhìn nàng cười: " đất tuyết dày, ta sợ nàng lạnh."

      "Chàng..."

      Triệu Trầm hôn mặt nàng nhanh, ngăn chặn cơn giận của nàng, "A Kết đừng nóng giận, đây phải là ức hiếp nàng, đây là ta đau lòng vì nàng, người bên cạnh nhìn thấy hâm
      [​IMG]

    3. lêthanh9009

      lêthanh9009 New Member

      Bài viết:
      17
      Được thích:
      22
      Hay quá. Mình tưởng tình hình chiến đấu để thuyết phục c phải căng thẳng lắm cơ. Ko ngờ lại dễ dụ thế. Hóng chương tiếp. :yoyo19::yoyo12::039::039:
      ChrisDung Nguyễn 1995 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44.1

      Editor: Windchime


      Khóc suốt nửa ngày, buổi sáng ngày hôm sau A Kết tỉnh lại, cảm giác mắt thoải mái, đưa tay day day, nhưng lại làm Triệu Trầm tỉnh giấc, thấy nàng lau mắt hoảng sợ, vội vàng kéo tay nàng xuống, lúc này mới phát chỉ là sợ bóng sợ gió, "Ta còn tưởng nàng khóc ."

      Nàng làm gì có nhiều như vậy nước mắt?

      A Kết thầm cười lo lắng vớ vẩn, nhưng mà lo lắng vẫn tốt hơn so với việc để trong lòng. Nàng cúi đầu, tiếp tục dụi mắt, trước đây cũng có vài lần khóc như vậy, biết khóe mắt có gì đó, muốn nhìn thấy.

      Triệu Trầm hiểu suy nghĩ của nương gia cho rằng nàng còn mệt mỏi, nhìn ra bên ngoài thấy sắc trời xám xịt, giúp nàng đắp chăn rồi : "Ngủ , đến khắc hai(Từ 7 giờ 20 đến 9 giờ 40 sáng) ta gọi nàng dậy." Thanh khàn khàn vì mới tỉnh ngủ làm cho người nghe cũng an tâm.

      A Kết lẳng lặng nằm trong lòng , chớp chớp mắt.

      Mặc kệ là trưởng tử Hầu phủ, hay là thiếu gia nhà giàu, vẫn là , là trượng phu của nàng. Mặc kệ ở trước mặt người bên ngoài thanh trong veo mà lạnh lùng hay là là lá mặt lá trái khi trước mặt nàng đều là vừa bá đạo vừa ôn nhu, ôm nàng ngủ chung chỗ, là hai người thân mật nhất. Lo lắng cái gì chứ, chỉ cần Triệu Trầm còn vẫn đối xử với nàng như vậy ngày, nàng bên cạnh ngày. Nàng giỏi cầm kỳ thư họa nhưng nàng chăm sóc việc ăn, mặc ở, lại của , hỏi han ân cần, đây là những thứ mà thê tử tốt cần làm trong suy nghĩ của nàng, trước mắt nàng chỉ làm được những thứ này, sau này nàng cố gắng học hỏi làm mất mặt .

      Có lẽ do được nam nhân ôm,những lo lắng bất an kinh hãi hôm qua đều biến mất tâm tình cũng bình tĩnh. Áp vào lồng ngực ấm áp của nam nhân, A Kết nghĩ nghĩ, hỏi : "Việc này lúc nào với nhóm người Tưởng ma ma đây? Các nàng cũng cùng phải ?"

      Triệu Trầm kinh ngạc vì nàng tỉnh táo, nhấc nàng lên, hai người mặt đối mặt.

      Bởi vì trong phòng mờ tối, A Kết ngượng ngùng, lớn mật nhìn lại , cũng biết mắt của mình vì khóc nên sưng lên, dễ nhìn như thường ngày. Nhưng Triệu Trầm cảm thấy khó coi, chỉ đau lòng, thương nàng đối với khoan dung tín nhiệm, thương nàng ôn nhu kiên cường, khóc nháo, sau khi được dỗ dành liền bắt đầu suy xét cuộc sống sau này.

      Sắp xa xứ, trong lòng nàng chắc chắn lo lắng nhưng nàng dũng cảm, biết nhìn về phía trước.

      Đơn giản lại giản dị.

      Nữ nhân nhà nông sao chứ, chỉ thích như vậy đấy.

      Triệu Trầm nhịn được hôn lên mắt nàng, chỉ khẽ chạm lên chỗ sưng. cho nàng khóc , sau này để cho nàng vì sai mà khóc mấy canh giờ nữa.

      cẩn thận và ôn nhu như vậy khiến A Kết ngây ngẩn cả người, ngơ ngác chờ kết thúc.

      Triệu Trầm hôn lên hai mắt nàng, cuối cùng hôn lên mặt nàng chút, sau đó tụa vào mái tóc dài của nàng, : "Từ nhà nàng trở về cho các nàng ấy biết , gã sai vặt ở ngoài viện ta có sắp xếp nhưng những người trong nội việnđều dùng quen, nếu nàng có gì hài lòng chúng ta đều đưa đưa, dù sao dùng người mình quen thuộc vẫn hơn."

      Nàng mang đến ba người, Tưởng mama cần phải , quả thực đây là chuyện ngoài ý muốn, dù cho chỉ là cung nữ thông thường, có thể từ địa phương ăn thịt người đó có thể sống sót rời , bản thân chắc cũng bình thường. Lục Vân và Bích Ngọc tuổi còn chút, lại được Tưởng ma ma dạy dỗ, biết tiến biết lùi, đối với quy củ và cấp bậc lễ nghĩa ở Hầu phủ chỉ cần thay đổi chút ít là được. Bên cạnh , Cẩm Thư và Cẩm Mặc là người mà mẫu thân chỉ bảo, ba năm gần đây phạm phải quy củ. Cẩm Mặc, tâm tư hơi chút linh hoạt, cũng may biết khắc chế, chỉ cần nàng vẫn làm đúng bổn phận, sau khi đến Hầu phủ có thể tiếp tục dùng, có thể giúp đỡ A Kết khoảng hai năm rồi thả , còn nếu dám có suy nghĩ gì khác, dùng nàng ta chỉ bảo cho A Kết. Có số việc phải cứ nhắc nhở trước là được, để cho A Kết khổ sở, nhưng khiến nàng chú ý hơn. phải Cẩm Mặc cũng có tiểu quỷ khác, dù sao cũng phải khiến A Kết cảnh giác chút, học được phải đề phòng người khác.

      Lại đến chuyện đến Lâm gia, "Ta bảo Trần Bình mời dượng và dì nàng đến luôn, chuyện lớn như thế này bọn họ cũng nên biết, ta trực tiếp ra để nhạc phụ phải lại. Dượng có kiến thức rộng rãi, sau khi chúng ta , nhạc phụ có cái gì dượng cũng có thể đưa ra vài ý kiến giúp đỡ giúp nhạc phụ."

      suy nghĩ chu đáo, A Kết ngoan ngoãn nghe là được, chờ xong, bên ngoài sáng hơn chút, nàngrời khỏi ngực , "Nên dậy thôi."

      Triệu Trầm có chút luyến tiếc khí yên tĩnh như vậy, muốn tiếp tục ôm nàng thêm chút.

      A Kết cười
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 44.2

      Editor: Windchime


      Vừa xong trận tuyết đầu tiên, người trong thôn đều bận rộn chuyển tuyết từ trong sân ra bên ngoài, nay cũng trong ngày nghỉ, Lâm Hiền dẫn Lâm Trọng Cửu cùng làm, hai phụ tử cùng xúc tuyết, Liễu thị ở phía sau dùng chổi quét tuyết vỡ, tay mang bao tay dày. Lâm Trúc cũng giống như vậy, theo sau đệ đệ, lấy chổi quét phòng bếp.

      Khi thu dọn hàng rào Liễu thị nhìn cái máng trống , có chút bất đắc dĩ : "Mọi người xem Thừa Viễn đưa nai đến làm gì, mùa hè cho chúng nó ăn cỏ xong, nhưng tại có cỏ, chỉ có thể cho ăn lương thực phụ(ngô, khoai, sắn... đó), vẫn thể nuôi dưỡng dễ dàng như heo, phí tâm phí tiền nuôi chúng nó, chẳng lẽ chỉ để cho mọi người nhìn chơi à? thế lại là Thừa Viễn đưa, bán khó coi."

      Lâm Trọng Cửu nghe mẫu thân lại nhắc tới cái này, khuôn mặt nhắn xụ xuống, khẩn trương nhìn mẫu thân, sợ nàng đem nai bán .

      Lâm Hiền cũng cảm thấy nuôi dưỡng hai con nai vô dụng, còn đều là nai mẹ, vào thu khi nai mẹ phát tình, khiến bọn họ phiền lòng, phải dùng dược mới ngăn được. Nhưng mà chuyện trong nhà đều nghe theo thê tử, để cho nàng cùng bọn thương lượng .

      Lâm Trúc đem chổi đặt vào bên cạnh hàng rào, hà hơi : "Nương, nếu chúng ta bảo tỷ phu mang nai về , nhà tỷ phu thiếu tiền nuôi chúng, có lẽ còn có thể mời người hiểu biết đến chăm sóc chúng ấy chứ, hơn nửa lúc trước tỷ phu chính là vì thích đại tỷ mới đưa nai tới..."

      "Câm miệng, bớt hưu vượn!" Liễu thị bất mãn đánh gãy lời của thứ nữ. Tuy rằng nàng cũng cảm thấy Triệu Trầm để ý trưởng tử từ lâu, nhưng lúc đưa nai đến, trưởng nữ và Mạnh Trọng Cảnh vẫn còn hôn ước, việc này người trong nhà dù biết cũng thể truyền .

      Lâm Trúc tự biết mình lỡ, thè lưỡi, chạy tới chuyện cùng đệ đệ: "Tiểu Cửu nghe lời, nhà chúng ta nuôi nổi ô ô, đưa đến nhà tỷ phu, tỷ phu có thể mời người chăm sóc tốt cho chúng nó, đệ muốn nhìn cũng có thể tùy lúc đến chơi, có phải ?"

      Lâm Trọng Cửu hiểu được đạo lý này, nhưng trong lòng là luyến tiếc, suốt cả mùa hè trong rừng cỏ, nỡ.

      Tiểu nam hài giương cao cái miệng nhắn, Lâm Trúc nhìn buồn cười, vừa muốn khuyên nữa bên ngoài truyền đến tiếng xe ngựa nghiến lên tuyết đọng, còn có tiếng láng giềng chào hỏi , có phải vừa kêu "Triệu công tử" ?

      Người trong nhà đưa mắt nhìn nhau, đồng thời tiến đến cửa, cũng vừa lúc xe ngựa ngừng lại trước cửa, Triệu Trầm tung người xuống ngựa, cười gọi.

      Liễu thị vừa mừng vừa sợ, ánh mắt dừng tại tấm rèm dày của xe ngựa, vừa tiến đến vừa oán giận : "Sao giữa thời tiết như thế này lại đến đây? đường xảy ra việc gì... A, bà thông gia cũng tới, nhanh, mau vào nhà , A Trúc con nhanh chuẩn bị nước trà!"

      Ninh thị và A Kết cười, xuống xe ngựa.

      A Kết nhìn khuôn mặt mỉm cười bình tĩnh ung dung của bà bà cùng trượng phu, biết bọn họ muốn đợi dượng dì lại đây mới , liền lộ ra, đỡ cánh tay Ninh thị vào. Còn chưa ngồi yên, bên ngoài nghe tiếng xe ngựa, A Kết khỏi nhìn về phía Triệu Trầm, Triệu Trầm khẽ vuốt cằm, sáng sớm sai Trần Bình Chu gia chuyển thư, thời gian vừa vặn.

      Tiểu Liễu thị vừa vào phòng liền nghi ngờ hỏi Triệu Trầm: "Thừa Viễn con có đại muốn , rốt cuộc là chuyện gì?"

      Phu thê Lâm Hiền đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía mẫu tử Triệu gia.

      Triệu Trầm nhìn về phía A Kết, A Kết ngầm hiểu, mời Ninh thị vào buồng trong, sau đó kêu cả mẫu thân dì lại đó, Lâm Trúc cũng chủ động ghé đến, như vậy các nữ quyến ngồi cách mành có thể nghe phía bên ngoài chuyện. Liễu thị và Tiểu Liễu thị càng thêm hoang mang, Ninh thị cùng Liễu thị ngồi sóng vai, áy náy : "Bà thông gia, trước hết bà nghe Thừa Viễn , nghe xong mọi người tức giận như thế nào cũng đúng, mẫu tử chúng ta thành tâm giải thích."

      Sắc mặt Liễu thị thay đổi, thể tin nhìn về phía trưởng nữ, chẳng lẽ, chẳng lẽ con rể làm chuyện gì có lỗi với nữ nhi sao?

      Bên ngoài Lâm Hiền nghe thấy Ninh thị , nhưng mắt thấy Triệu Trầm quỳ xuống, hai chân lập tức mềm nhũn, giống như ác mộng tái . Lúc trước Mạnh Trọng Cảnh quỳ xuống từ hôn, chẳng lẽ lần này con rể cũng phụ lòng nữ nhi của sao?

      "Thừa Viễn, con, con đến cùng là làm cái gì?" Lâm Hiền miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, tay giấu trong áo nắm thành quyền. Lời cam đoan của Triệu Trầm khi cầu hôn vẫn còn bên tai, thế sao mới thành thân hơn tháng, nếu phụ lòng A Kết, đánh Triệu Trầm ngay!

      Sắc mặt Chu Bồi cũng xanh mét, Chu Lan Sinh ở bên chân mày hơi nhíu, Lâm Trọng Cửu mặt đầy lo lắng.

      Tim Triệu Trầm thực ra cũng như treo lên, trước mặt phụ thân cũng chưa từng có cảm giác thế này, cho dù A Kết được dỗ dành, nhưng trước mặt nhạc phụ đại nhân này, thủ đoạn dùng để dỗ thê tử trước mặt nhạc phụ trở nên hoàn toàn vô dụng, chỉ có thể , mà Lâm Hiền lựa chọn lựa chọn như thế nào, có bảy phân nắm chắc, thành quỳ ở nơi này, đành biến thành bốn phần.

      ở chỗ kia khẩn trương bất an, Lâm Hiền cũng kiên nhẫn, nhẫn : "Vì sao lại quỳ trước ta? Chẳng lẽ ngươi cũng giống như Mạnh Trọng Cảnh?"

      Triệu Trầm ngạc nhiên, nhìn sắc mặt nhạc phụ, lập tức đoán được hiểu lầm, vội giải thích: " phải, con và A Kết rất tốt, chỉ là, con rể vẫn giấu diếm người chuyện, hôm nay đến để xin lỗi." xong đưa hai hôn thư giả ra, đưa đến trong tay Lâm Hiền, "Nhạc phụ hãy xem qua, sau khi người xem xong hiểu, chỉ mong nhạc phụ quan tâm thân thể, chớ nên tức giận."

      Nghe phải chuyện có lỗi với nữ nhi, tim Lâm Hiền cũng hạ xuống chút, nghi ngờ tiếp nhận, mở ra. Tờ thứ nhất là hôn thư mà ngày Triệu Trầm tiến đến đón dâu xem qua, nhíu mày liếc mắt nhìn Triệu Trầm, lần nữa mở ra tờ thứ hai, mới nhìn đến hàng đầu tiên, mắt liền trợn tròn.

      Chu Bồi thấy chân mày càng nhăn càng sâu, nhấc chân dựa gần, cùng xem.

      Hôn thư ghi xuất thân quê quán chân chính của phu thê...

      Biết bên trong nhạc mẫu vẫn còn chờ, Triệu Trầm rũ mắt, ngắn gọn thân thế của mình, ân oán của phụ thân và mẫu thân, chỉ từ bắt đầu từ chuyện Phủ Quốc công ép buộc, giải thích mẫu tử vì sao phải mai danh tích ở nông thôn, vì sao tổ chức đại hôn mà phụ thân chỉ có thể có mặt 1 ngày, sau đó liền đến tình huống tại của triều đình, "Nhạc phụ, Tần Tư Dũng đóng giữ Tây Bắc, Tần gia tại kinh thành người nào có thể dùng, chúng ta bây giờ hồi kinh, bên ngoài có người nào dám cậy thế ức hiếp, ở bên trong Tần thị chỉ có hư danh, căn bản có quyền quản chế A Kết. Xin người yên tâm, Thừa Viễn chắc chắn bảo vệ tốt A Kết."

      Những điều này đều là sỉ nhục của Triệu gia, muốn , nhưng phải , sỉ nhục của nhà mình cho người khác nghe.

      Nhiều năm như vậy, phụ thân ở kinh thành chính là trò cười, thê tử cũng thể bảo vệ. Nhưng phụ thân gắng gượng trở lại, phò tá Đường Văn đế lật đổ Tần gia, ngăn chặn lời những người đó, chứng minh rằng phải kẻ chỉ có vẻ bề ngoài mặc người ta ức hiếp. Giờ này ngày này, cần thư của phụ thân, Triệu Trầm cũng biết, phụ thân còn tiếp tục đấu với Tần Tư Dũng, cho đến khi tất cả những người ức hiếp biến mất.

      Phụ thân là trò cười, cũng là trò cười, chỉ có thể ở nông thôn trốn tránh Tần gia, nay Tần gia gần như lụn bại, mới dám quang minh chính đại hồi kinh.

      Trò cười thế nào?

      cũng muốn trốn, nghĩ trốn, cũng muốn làm trưởng tử đỉnh thiên lập địa, nhưng có tư cách để được tin tưởng sao? tránh né, vẫn ở tại Hầu phủ, đến chuyện tuổi sức yếu có bị người ta hại chết hay , mẫu thân phải lẻ loi ở chỗ này nhiều năm như vậy, Triệu Trầm thể tưởng tượng mẫu thân mình sống trong tiểu viện, có con lại thể nhìn thấy, thê lương.

      Nếu có thể quay trở lại lần, vẫn trốn như cũ, bảo vệ tính mạng, ở nông thôn phụng dưỡng mẫu thân.

      Nhưng trốn mãi.

      Biết sỉ(nhục nhã) rồi sau đó dũng(gan dạ). trở lại kinh thành, mặc người chê cười, sớm muộn gì cũng có ngày, khiến những người trào phúng đều câm miệng, chờ thành người người, này đó ai còn nhớ chuyện cũ chứ? Dù cho nhớ , ai dám ở trước mặt đề cập đến nữa chứ?

      tranh nhất thời, tranh đời.

      ~

      tình được ràng, Lâm Hiền đánh Triệu Trầm cũng mắng , cùng vào trong thư phòng chuyện lúc, rồi cho Triệu Trầm đưa Ninh thị về trước, cả nhà bọn họ muốn thương lượng. tại trong đầu có chút loạn, muốn bởi vì tức giận nhất thời mà ra những lời khiến bản thân sau này hối hận, dù sao trưởng nữ thành người Triệu gia, phải câu đoạn tuyệt lui tới đơn giản là được.

      Triệu Trầm ngờ tới kết quả này. Có lẽ nên dự đoán được, nhưng hôm qua A Kết đồng ý với , rất vui vẻ, chỉ muốn nhạc phụ nhạc mẫu hỏi ý kiến A Kết, lại ngờ tới bọn họ muốn giữ A Kết lại nương gia(nhà mẹ đẻ).

      nhìn về phía A Kết, đáy mắt mang theo tia khẩn cầu, chính mình cũng cầu nàng dù nhạc phụ nhạc mẫu gì nàng cũng đừng thay lòng đổi dạ, hay là cầu nàng cùng mình về nhà. Thành thân hơn tháng, ngoại trừ lần về nhà đó, hai người vẫn ngủ chung chỗ, dù cho nàng đến nguyệt , cũng ôm nàng ngủ, dùng bàn tay của cách trung y giúp nàng ấm bụng.

      A Kết nhìn ra Triệu Trầm lo lắng, muốn chút gì, nhưng phụ thân bỗng nhiên quay đầu, bảo nàng vào trong phòng , giọng điệu cho phép từ chối.

      Từ đến lớn, phụ chưa từng nghiêm khắc như thế với nàng, A Kết dám làm trái ý phụ thân, huống chi là loại chuyện này, sáu ngày sau có thể xa người nhà, trong lòng A Kết cũng muốn ở lại. Về phần Triệu Trầm, A Kết tin tưởng phụ mẫu đồng ý để nàng cùng , cho nên hai người tách ra mấy ngày cũng tính là gì.

      Đến cùng vẫn sợ nghĩ nhiều, bước vào trước cửa phòng, A Kết quay đầu nhìn thoáng qua, Triệu Trầm quả nhiên vẫn nhìn nàng, để ý người nào, cứ nhìn nàng, lại ra vài phần đáng thương. A Kết mềm lòng lại bất đắc dĩ, gật gật đầu với , mắt thấy phụ thân hình như muốn quay đầu nhìn sang, cũng dám chậm trễ, vén mành vào.

      Triệu Trầm chỉ cảm thấy lòng của mình cũng theo vào .

      Thấy mất hồn mất vía, Ninh thị thầm thở dài, xoay người với Liễu thị: "Chúng ta trước , ngày mai ta lại để Thừa Viễn lại đây. A Kết là nương tốt, ta tâm thích người con dâu này, khi giấu diếm thân phận để cầu hôn ta cùng với Thừa Viễn đều sai, chỉ mong bà thông gia nhìn Thừa Viễn đối với A Kết cố chấp si tình, tha thứ lần ."

      "Nương, người cần thay ta chuyện, lúc trước người nhiều lần khuyên ta tình hình thực tế, là ta lo lắng A Kết muốn gả ta mới lừa nhạc phụ nhạc mẫu." Triệu Trầm thu lại luyến tiếc trong lòng, cúi mình thấp hành lễ với phu thê Lâm Hiền, "Nhạc phụ nhạc mẫu, Thừa Viễn biết sai, chỉ là Thừa Viễn nhận định A Kết, về sau mỗi ngày đều lại đây xin lỗi,cho đến khi nhị lão đồng ý để A Kết cùng con mới thôi. Thừa Viễn biết nhạc phụ nhạc mẫu giờ phút này muốn thấy con, vậy con đưa nương con trở về trước, ngày mai lại đến xin lỗi."

      xong xoay người, đỡ Ninh thị ra ngoài, Ninh thị áy náy liếc mắt nhìn Liễu thị, theo .

      Trong lòng Liễu thị phức tạp, cùng trượng phu và phu thê Chu Bồi tiễn họ ra ngoài.

      Xe ngựa xa, Lâm Hiền nhìn thê tử thân thương, tự mình thư phòng.

      Cơm trưa cũng dùng, Chu Bồi trước khi lên đường có tìm , hai người vài lời, Lâm Hiền tiễn ra cửa xong lại đến thư phòng ngẩn người. Buổi tối người nhà dùng cơm, Lâm Hiền giữ A Kết lại, tỷ đệ Lâm Trúc cũng muốn ở lại, bị đuổi .

      Liễu thị dọn dẹp xong phòng bếp trở về, thấy này hai phụ tử nàng ngồi ở kháng, người quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, người cúi đầu khâu tất. Liễu thị thở dài, đóng cửa ngồi lên kháng, cầm kim chỉ trong ta trưởng nữ, "Trời tối, tất phụ thân con cũng đâu phải đủ dùng, cần vội."

      A Kết khỏi nhìn về phía phụ thân, vừa lúc Lâm Hiền cũng nhìn lại, hai phụ tử nàng bốn mắt nhìn nhau, đều nhanh chóng tránh .

      ra nếu bàn về cảm tình phụ nữ, trong lòng Lâm Hiền, 2nữ nhi đương nhiên phân cao thấp, nhưng nữ nhi tính cách khác nhau, phụ nữ thường ngày ở chung tình hình cũng khác. Giống như Lâm Trúc, biết làm nũng, thường thường bổ nhào lên người Lâm Hiền, mỗi khi Lâm Hiền vui vẻ cười, sờ đầu nàng, lúc tức giận cũng có thể trừng mắt răn dạy nàng. Nhưng A Kết lại khác, ngoại trừ khi còn làm nũng với phụ thân, bảy tám tuổi bắt đầu chững chạc khâu tất giặt xiêm y cho , rồi sau ngày bận rộn trở về nhà sau bưng cơm châm trà cho , cũng ôm xin phụ thân mua cho nàng xiêm y trang sức đẹp mắt, bởi vì giận dỗi với đệ đệ chạy đến trước mặt tố cáo. Nàng hiểu chuyện như vậy, căn bản cần , người phụ thân này lo lắng gì, phần lớn thời gian Lâm Hiền đều giao trưởng nữ làm việc, khen trưởng nữ hiểu chuyện, bảo trưởng nữ mua gì đó trực tiếp cho nàng, trưởng nữ ôn nhu cười, có động tác thân mật.

      Có đôi khi nhìn thấy trưởng nữ cùng nương nàng thân mật, trong lòng Lâm Hiền ít nhiều có chút ghen tị, nhưng trưởng nữ từ dính phụ thân, cũng có biện pháp.

      Nhìn nữ nhi khâu được nửa tất, Lâm Hiền thử thăm dò mở miệng, "A Kết, con cho phụ thân biết, Thừa Viễn đối với con thế nào, con muốn cùng kinh thành sao?"

      Ánh mắt A Kết lại dừng lại đôi bàn tay sần sùi của mẫu thân nắm tay nàng, khẽ giọng đáp: " đối với con rất tốt, con, con cũng muốn cùng . Cha, nương, đừng lo lắng, đến kinh thành con cố gắng chăm sóc tốt chính mình."

      Liễu thị biết nên gì, nhìn về phía trượng phu. Những chuyện ở Kinh thành nàng hiểu, nàng chỉ biết ý kiến của nữ nhi, nghe trượng phu quyết định, nếu hai phụ tử nàng ý kiến thống nhất, nàng lại nghĩ biện pháp hòa giải.

      Trong lòng Lâm Hiền phức tạp.

      Ván đóng thuyền, truy cứu lại những gì Triệu Trầm lừa gạt cũng có ý nghĩa, hơn nữa Triệu Trầm lừa bọn họ cũng là vì lo lắng bọn họ bởi xuất thân của mà từ chối. Đổi thành kẻ khác tự cho là thanh cao mắt chó coi thường người khác, ăn chơi trác táng, căn bản cần giấu diếm, sớm ra thân phận với suy nghĩ thô bỉ rằng bọn họ chỉ là người nông thôn phải uổng phí tâm tư nịnh bợ nữa, Triệu Trầm giấu diếm thân phận cũng minh chứng cho cách nhìn người của . Ngoài ra Triệu Trầm đối với nữ nhi là lòng, chỉ nhìn cách đơn thuần việc chịu xuống ruộng làm việc, Lâm Hiền liền tin , ít nhất là bây giờ, Triệu Trầm đối với nữ nhi là lòng.

      Nhưng thành thân phải chỉ là chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình, đến phiên Triệu gia, dù cho phụ mẫu đều đồng ý vẫn còn có rất nhiều chuyện đủ khiến nữ nhi nhức đầu.

      "A Kết, con có bao giờ nghĩ tới, loại người như chúng ta vào Hầu phủ, những người thân thích của Triệu gia bình thường lại cùng phu nhân tiểu thư nhà quan khinh thường con ?" Tuy rằng muốn khiến nữ nhi khổ sở, Lâm Hiền vẫn phải chỉ ra.

      Quan điểm riêng của từng bè phái từ xưa có, năm đó lên trấn đọc sách, ở trấn , đứa nhà người có tiền khinh thường , trong thành thi tú tài, mang xiêm y vải thô, thí sinh cùng khoa nhìn thấy cũng cười nhạt. là nam tử do bị xem nhiều lần mới dần dần lạnh nhạt, nương gia da mặt như vậy mỏng bị người cười nhạo sao? Trời sinh khác biệt như thế phải nam nhân sủng ái có thể bù đắp, nữ nhi khi tự ti, sau này càng ngày càng ngốc đầu lên được, thời gian dài sợ hãi rụt rè bó tay bó chân, lúc này thuần phác cũng mất , Triệu Trầm có thể tiếp tục thích sao?

      "Còn có, Thừa Viễn thân phận như vậy, vạn nhất sau vài năm để ý người khác, cưới tiểu thiếp làm thế nào?" Thấy nữ nhi cúi đầu , Lâm Hiền ràng lần, "Con đừng nghe những lời cam đoan của , lời của nam nhân phần lớn đáng tin cậy, người trong thôn có tiền nuôi dưỡng tiểu thiếp, trong thôn cũng có tập tục ấy, nhưng Triệu gia giống với họ, sau khi trở lại kinh thành, Thừa Viễn tiếp xúc với nhóm công tử đều có thông phòng tiểu thiếp, ai có thể bảo đảm động tâm đây?"

      Lời này quá nặng, dù cho trong lòng Liễu thị tán thành, nhưng vẫn nhịn được phản bác: "Chàng đừng vơ đũa cả nắm, muội phu trong nhà cũng đâu có như vậy, còn canh chừng dì ấy chứ. Thừa Viễn đối xử tốt với A Kết là chuyện hẳn làm được. A Kết đừng nghe phụ thân con, trước tiên đừng hoài nghi Thừa Viễn, chỉ là vế trước phụ thân con đúng, con kinh thành bị người ta khinh thường làm thế nào?"

      Trong phòng ánh đèn mờ nhạt, phụ mẫu mỗi lời ra đều là quan tâm, A Kết nắm tay của mẫu thân, ngẩng đầu với hai người: "Cha, nương, những chuyện này con đều từng nghĩ. Con xuất thân tại nơi này, người bên ngoài khinh thường con con cũng có biện pháp, nhưng con cũng vững mà ngồi cũng ngay, có gì là mất mặt , người khác trào phúng con con cũng để bụng. Về phần , con cũng gả cho , nếu giờ bởi vì nghi ngờ sau này có người khác mà chia tách con cam lòng. tại rất tốt với con, con chỉ muốn thử xem, có thể sống cả đời với là tốt nhất, nếu là loại người có mới nới cũ, sau khi trở lại kinh thành chắc chắn thay lòng đổi dạ rất nhanh, khi đó con lại trở về, dù sao phải là cùng cách chính là hưu thê, sớm năm hay trễ năm cũng có gì khác nhau. Đến lúc đó hai người bảo con tái giá cũng tốt, nuôi dưỡng con đời cũng tốt, con đều nghe theo hai người."

      Nàng từ từ , nương mới mười lăm tuổi nhưng lời lại thông suốt hợp với tuổi.

      Liễu thị nhịn được rơi lệ, ôm nữ nhi khóc : "Đều do nương tốt, lần hai lần đều nhận thức người, liên lụy con sống yên ổn ngày nào." Trưởng nữ muốn cái gì, có người nào so với nàng ràng hơn.

      A Kết chính mình từng khóc, cũng muốn chọc mẫu thân khóc, vội vàng trấn an : "Nương người đừng như vậy, đối với con rất tốt, con, trong lòng con cũng có , cam tâm tình nguyện cùng , người đừng như con chuẩn bị rơi vào hố lửa vậy, có lẽ đời đều tốt với ta sao?"

      Liên quan đến chuyện cả đời của nữ nhi, Liễu thị lập tức nhịn lại nước mắt, "Đúng, A Kết nhà chúng ta tốt số, sau này chắc chắn xuôi gió xuôi nước, tương lai khiến mọi người đều hâm mộ, Hầu phu nhân! Khi đó nương cũng theo được thơm lây!" Nếu nữ nhi muốn , nàng nên chút chuyện tốt.

      A Kết cười, ôm mẫu thân : "Được, chờ con làm Hầu phu nhân, nương chính là mẫu thân của Hầu phu nhân bao nhiêu người đều hâm mộ!"

      Hai mẫu tử trấn an cho nhau, mặt đều mang theo ý cười, Lâm Hiền bị tươi cười của hai người làm ấm lòng, cũng cười : "Được, nếu con tin tưởng Thừa Viễn, cha cũng tin lần. A Kết, Thừa Viễn đề nghị ta sang năm tham gia thi Hương, giới thiệu tiên sinh(thầy giáo) cho ta, cha trước đây muốn thi, bây giờ vì con, cha gì cũng muốn thi đậu, chẳng sợ chỉ là quan , ra con cũng có chút mặt mũi, nếu may mắn cha được làm quan tại kinh thành, người nhà chúng ta lại có thể ở cùng chỗ."

      mới 33, tính là già.

      Vì thê tử nữ nhi, liều mạng sao?

      Tác giả có lời muốn : ngày mai phỏng chừng liền tới kinh thành , ha ha, ta cũng đều tò mò chính mình viết ra cái dạng câu chuyện hào môn gì, đây là giai nhân nếm thử, mặc kệ thành công hay , giai nhân cố gắng viết xong, hi vọng phụ đại gia thích .
      ly sắc, Tịch Vũ, duyenktn17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.