1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đích Nữ Vương Phi - Nam Quang (115.1/152) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.1: Vợ chồng bất hòa.

      Editor: Lin

      Mùi vị tiểu nha hoàn hôm qua tệ, Phong Cực sờ sờ cằm, nghĩ đến tiểu nha hoàn ngọt ngào và mỏng manh, trong lòng lại dang lân cảm giác thương tiếc, làm nha hoàn đáng tiếc, muốn phong nàng làm thiếp, sau khi quyết định xong, hít hơi tìm Tống Thi Linh.

      Trải qua mấy tháng chung sống, thấy ràng từ trong ra ngoài nữ nhân Tống Thi Linh này, rất ràng, trước kia mắt mình mù, sao lại có thể coi nữ nhân như vậy như nữ thần trong lòng mình? Nữ nhân này hoàn toàn là kẻ điên, ngày ngày cãi nhau với người khác, ngày ngày đánh chửi nha hoàn.

      Nghĩ đến cái khe phập phồng, khuôn mặt tức giận, nhất thời cảm thấy buồn nồn, dừng bước, do dự, mình có quyền tự lập thiếp, cần thương lượng với nữ nhân này, mình mới là chủ nhân trong phủ tướng quân này, nữ nhân kia tính là gì? vẫn nên tìm tiểu mỹ nhân của .

      Quyết định xong, lập tức xoay người vào vườn của nha hoàn, dọc đường , Phong Cực cảm thấy vô cùng kì quái, nha hoàn nhìn thấy vội vàng yên lặng cúi đầu vội vàng vòng qua, hơn nữa còn có số nha hoàn nhìn thấy trực tiếp xoay người ngược lại, hôm nya sao lại kì quái như vậy?

      đến trước cửa phòng Hồng Nguyệt Cư, vì giữ vững khí chất nam sĩ, tính đưa tay lên gõ cửa, nhưng tay vừa nâng lên, chỉ nghe thấy có tiếng khóc bên trong, đưa đầu lại sát cửa, cẩn thận nhận , là tiếng khóc của tiểu mỹ nhân Hồng Nguyệt.

      Tiểu mỹ nhân chính là tiểu mỹ nhân, ngay cả tiếng khóc cũng khiến người ta động lòng như vậy, nhịn được nữa, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Hồng Nguyệt vốn ngồi đầu giường đau đớn, mặt tầng tầng máu thịt, nhìn qua như thể Bạch Cốt, nàng đau quá, đáng sợ, cũng đáng hận! Mình theo Tống Thi Linh lâu như vậy, mọi chuyện đều nghĩ cho nàng, ngay cả ngày nàng bị đuổi khỏi Vương Phủ, mình cũng nhẫn nhục, theo nàng, chưa bao giờ oán trách, nhưng là nàng, từ sau khi bị hủy dung tính tình lập tức thay đổi lớn, động chút là đánh mình, mình là người, phải đồ vật, cũng đau, cũng khó chịu!

      Phong Cực vừa tiến lại, nhìn thấy trong phòng rèm chưa được kéo lên, trong nhà tối như mực, chút ánh sáng. đột nhiên đạp trúng mảnh vụn mặt đất, phát ra tiếng động chói tai, nhìn chăm chú lên mặt đấy, phát đều là đồ bị ném, ngay cả gương cũng bị ném vỡ mặt đất.

      bỏ qua dự cảm bất thường trong lòng, vừa vào trong, vừa làm mềm , giọng gọi: "Hồng Nguyệt, bản tướng quân tới thăm ngươi..."

      Hồng Nguyệt ngẩn ra, hình ảnh tối hôm qua bị cường bạo lên trong đầu, đều do người đàn ông này! Nếu phải , sao hôm nay mình lại gặp phải tình cảnh này? Trong mắt nàng là cừu hận ngập trời, tại sao mình lại luôn bị Tống Thi Linh bắt nạt, mình cũng là người, chỉ là xuất thân tốt chút, mình đường đường chính chính là người, tại sao Tống Thi Linh lại vũ nhục hủy dung của nàng? Hơn nữa thân phận của Tống Thi Linh cũng có gì tốt, trước kia ăn nhờ ở đậu ở vương phủ, tại ở trong phủ tướng quân, người đàn ông tên Phong Cực này hoàn toàn liếc nhìn nàng lấy cái.

      Phong Cực dựa vào bản năng nhiều năm của mình, cuối cùng nhìn thấy Hồng Nguyệt cúi đầu ở giường, ủy khuất ngồi đó rơi lệ.

      chuẩn bị đến, đột nhiên tiếng quát truyền đến: "Tướng quân, người đừng đến nữa!" Hồng Nguyệt nghiêng đầu, quay lưng về phía Phong Cực, đưa tay ngăn cản.

      Phong Cực lúng túng dừng bước, trong lòng lại vui, dù sao mình cũng là tướng quân, hạ mình vào phòng nhìn nàng, nàng phải cảm thấy vinh hạnh, sao lại có thái độ này với mình?

      Thấy Phong Cực dừng bước, cuối cùng Hồng Nguyệt vô lực thả tay xuống, nức nở: " xin lỗi, tướng quân, nô tỳ cũng cố ý muốn ngăn tướng quân, trải qua tối hôm qua, tướng quân có thể đến thăm nô tỳ, nô tỳ vui mừng, nhưng nô tỳ, nô tỳ..." Càng cố gắng đè nén giọng đau khổ càng truyền đến: "Nô tỳ sợ mặt mình dọa tướng quân, hay là tướng quân trở về ..."

      Phong Cực vốn vui, sau khi nghe Hồng Nguyệt giải thích, vui lập tức tan thành mây khói, nhưng đột nhiên bắt được điều mấu chốt: Mặt, trong đầu đột nhiên lên khuôn mặt của Tống Thi Linh, bộ dạng điên cuồng của nàng, còn có chuyện gần đây nha hoàn trong phủ bị hủy dung, cả người nhát thời lạnh băng, hé đôi môi khô khốc hỏi: "Mặt có ngươi có phải..., phải ?" đột nhiên hỏi được, cảm thấy hơi thở cũng bị đè nén, nhắm mắt lại lúc, lại lần nữa mở ra, vẫn hỏi lại vấn đề trong lòng: "Mặt của ngươi có phải bị bà điên kia hủy rồi ?"

      Hồng Nguyệt ngẩn ra, lại đoán được, nàng khó chịu gật đầu, tiếng khóc càng thêm đau lòng, gương mặt này bị hủy, toàn bộ cuộc sống sau này của nàng bị hủy, nàng vốn muốn chờ Tống Thi Linh tìm được hạnh phíc, nàng liền hồi hương, ở đó tìm nam nhân trung thực có thể tin tưởng gả cho, trôi qua cuộc sống hạnh phúc, nhưng trong sạch của nàng bị người đàn ông trước mắt này đoạt, mặt của nàng lại bị tiểu thư nàng tôn kính làm hỏng!

      Nếu trước đây Phong Cực đều nhắm mắt mở mắt, lười phải so đo cùng bà điên Tống Thi Linh này, nhưng tại thể nhịn nữa, mình cũng là đàn ông, nàng thích mình, cũng thể ngăn cản mình hưởng thụ nữ nhân khác!

      Nghe tiếng khóc đè nén bi thương này, trong lòng có chút áy náy và khó chịu, muốn ở lại nơi này thêm giây nào nữa, xoay người chảy như bị ai đuổi, trốn khỏi nơi khiến người khác hít thở thông này.

      Linh Lung viên, tâm tình Tống Thi Linh vui vẻ mặc cho nha hoàn bóp vai cho mình, trong miệng còn thỉnh thoảng khẽ hát.

      Đột nhiên cửa lớn bị người ta đá văng, Phong Cực mang bộ mặt tức giận tiến vào, cả phòng lập tức bị bao trùm bởi tầng khí lạnh như băng.

      Tống Thi Linh đưa tay vẫy vẫy, bọn nha hoàn thấy thế, cúi người hành lễ rồi ra ngoài.

      "Ô... người nào chọc đại tướng quân của chúng ta tức giận, nhìn mặt đen như bao công rồi!" Tống Thi Linh đứng lên đến trước mặt Phong Cực, tấm tắc vòng.

      "Ta hỏi ngươi, mặt của Hồng Nguyệt có phải do ngươi hủy ?" Phong Cực nghiến răng nghiến lợi nhìn nữ nhân xấu xí này, ban đầu sao mắt mình lại mù như vậy, gặp phải nữ nhân ác độc thế này?

      Tống Thi Linh thưởng thức sắc mặt đại biến của , trong lòng vô cùng vui sướng, nàng chút che giấu thừa nhận: "Là ta hủy sao?" Sớm biết hủy dung gương mặt của tiểu tiện nhân có thể khiến Phong Cực tức giận như vậy, nàng nên tìm người giám sát, sau này chỉ cần đến gần nữ nhân nào, có ý với nữ nhân nào, mình phá hủy mặt của nữ nhân đó. Ban đầu nếu phải mình vô dụng bị nam nhân này cướp mất trong sạch, sao nàng có thể nổi giận đùng đùng tìm Vân Tuyết Phi tính sổ, kết quả lại khiến mình bị hủy dung.

      Nàng làm sao nuốt được cơn tức này? Trước kia, nàng xinh đẹp rung động lòng người, nam nhân hận thể thời thời khắc khắc dính mắt lên người nàng, sao có thể như tại, mặt đầy sẹo, loang loang lổ lổ, kinh người nha dạ xoa, nam nhân nhìn thấy cũng phải vòng.

      "Ngươi điên rồi! Đó là nha hoàn vẫn theo ngươi, ngươi lại niệm tình cũ, ác độc phá hủy gương mặt của nàng!" Phong Cực vô cùng tức giận chỉ trích, trong mắt toàn là thống khổ, nghĩ đến bóng dnags bi thương của Hồng Nguyệt, trong lòng trừ tức giận chính là tội lỗi, nếu như phải mình uống rượu say cưỡng bức nàng, như đầu tội gì mà bị hủy cả đời.

      "Tình cũ?" Tống Thi Linh chê cười. "Con tiện nhân kia leo lên giường của phu quân ta, ngươi ta phải niệm tình cũ gì với nàng? Đó là nàng đáng đời!" Cho dù mình thích nam nhân vô dụng này, nhưng nếu mình là Phong phu nhân, nàng cho phéo bất luận kẻ nào khiêu chiến quyền uy của nàng, nàng muốn Phong Cực ở cạnh nàng, cùng chịu đau khổ.

      Nhìn nữ nhân điên cuồng trước mắt, nét mặt dữ tợn, khiến cho gương mặt xấu xí càng thêm kinh người, Phong Cực cũng nhịn được nữa, đưa tay kéo tóc nàng, đưa nàng đến cạnh chậu nước cách đó xa, để nàng nhìn bóng mình trong nước, trong mắt toàn là tia máu, tức giận chấy vấn: "Ngươi nhìn chút bộ dạng tại của ngươi là thế nào?"
      Last edited by a moderator: 31/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66.2:

      Editor: Lin

      Nhìn gương mặt toàn là vết sẹo trong nước, nàng nhàng nhíu mày, hành động của cái bóng tỏng nước cũng giống vậy, gương mặt xấu xí này, sao có thể là nàng?

      Tống Thi Linh đưa tay vỗ mặt, khuôn mặt trắng nõn ngày trước, hôm nay lại thô ráp khiến người ta nhìn liền muốn nôn, tại sao gương mặt này lại là nàng? Nàng khẽ gật đầu cái, tự nhủ: " phải, phải, đây phải mặt của ta, ta nghiêng nước nghiêng thành, sao kẻ xấu xí này có thể là ta!"

      Phong Cực nhìn nữ nhân lừa mình dối người này, châm chọc: "Bây giờ ngươi còn nhìn vào , đây phải mặt của ngươi là của ai?" Nữ nhân này để ý nhất chính là dung mạo của mình, muốn khiến nàng khó chịu, phải bắt đầu từ vết sẹo của nàng, Tống Thi Linh, ngươi để ta dễ chịu, ta khiến ngươi thống khổ!

      Nàng đột nhiên tức giận hất văng chậu nước xuống đất, giãy giụa đứng dậy, hét lớn về phía Phong Cực: "Ta , đây phải mặt ta, phải, phải!"

      Chậu nước kêu loảng xoảng tiếng, nước bên trong bắn ra làm ướt mảng lớn.

      Phong Cực cười khẽ tiếng "Mặt ngươi biến thành thế này là , vẫn nên an phận chút, ta còn có thể giữ lại vị trí chính thê cho ngươi, nếu sau này ngươi còn muốn làm ác, ta bỏ ngươi, đuổi ngươi ra khỏi phủ tướng quân, ta xem còn nam nhân nào nguyện ý lấy ngươi!" đột nhiên đến bên cạnh nàng, kề sát tai nàng, thở ra hơi nóng, có chút hả hê : "Dù sao khuôn mặt ghê tởm này của ngươi khiến người khác khó tiêu hóa, mỗi khi nhìn thấy ngươi, ta đều ghê đến muốn ói!"

      Sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, thân thể run rẩy, hoàn toàn nghĩ đến Phong Cực dám chuyện nể mặt như vậy, nàng để bất kỳ cái gương nào trong căn phòng này, vì nàng dám nhìn, nhưng tại sao nam nhân trước mắt này lại buộc nàng nhìn bộ dạng bây giờ của nàng?

      Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình, nàng có xúc động muốn hủy diệt thế giới, cả đời nàng bị Phong Cực và Vân Tuyết Phi làm hỏng, sau này nàng đều có hạnh phúc và vui vẻ, bây giờ nàng là cái xác hồn, nàng còn sống chỉ vì mục đích để trả thù Phong Cực và Vân Tuyết Phi!

      Nàng đột nhiên độc ác cười tiếng: "An phận, tại sao ta phải an phận? Ta biến thành như vậy là do ai làm hại?" Trước kia nàng cao quý xinh đẹp, người đàn ông này từng giống như con chó bò dưới ống quần nàng, hận thể bỏ ra tất cả vì nàng, nhưng bây giờ sao? Trong mắt khi nhìn nàng chỉ có chán ghét, nàng thể chịu được loại ánh mắt này, nàng biến thành như hôm nay là do làm hại!

      "Đó là ngươi đáng đời!" Phong Cực trực tiếp câu, còn chút đồng cảm nào đối với nữ nhân này, suy nghĩ của nàng ác độc, trước kia mình đối tốt với nàng như vậy, hoàn toàn là cầu được ước thấy, nhưng nữ nhân này những thích mình, còn coi mình là quân cờ, tính kế mình và vương phi.

      Nghĩ đến lúc ấy, toàn thân Phong Cực toát mồ hôi lạnh, nếu như vương phi nhìn ra rượu có vấn đề, vậy phát sinh quan hệ và vương phi, nhìn trình độ quan tâm của vương gia đối với vương phi ngày đó, có lẽ tại cũng chỉ đơn giản bị thu lại binh quyền như vậy, bây giờ có thể hăn chỉ còn là thi thể lạnh như băng.

      "Ngươi!" Tống Thi Linh tức giận ra hơi, chỉ có thể đưa mắt hung hắng trừng Phong Cực, khuôn mặt xấu xí như ác quỷ, nàng đột nhiên đưa tay lên muốn cho nam nhân đáng chết này bạt tai.

      Tay giữa trung bị người chặn lại, Phong Cực khống chế tay Tống Thi Linh, ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng kéo tay nàng lại.

      Tống Thi Linh bị kéo ngã xuống đất, nàng giống như rắn độc, con ngươi lạnh băng nhìn nam nhân nàng hận thấu xương trước mặt, lạnh lùng : "Có bản lĩnh tại ngươi giết ta , nếu , ngày ta còn sống, người đừng mong được sống yên ổn!"

      Phong Cực nhịn được nữa, trực tiếp xoay người ra ngoài, đồng thời để lại câu: "Tự giải quyết cho tốt!"

      Trước Phượng viên, Tiêu Hàn lôi éo Tần Hương Quân cảm ơn Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi.

      Vẻ mặt Tần Hương Quân hồi hộp đứng đó, Tiêu Hàn và Tư Nam Tuyệt ra ngoài chính , trong nhà chỉ còn hai người nàng và Vân Tuyết Phi, trong lòng nàng cảm thấy có lỗi, trước luôn mở miệng kêu Vân Tuyết Phi là tiện nhân, ra ngoại trừ Tư Nam Tuyệt, giã hai người cũng có thâm cừu đại hận gì, tại sao trước kia mình lại mê muội, mất lý trí như vậy, làm ra chuyện hoang đường như vậy?

      Nghĩ đến ngày trước nàng còn mắng Vân Tuyết Phi như vậy, mặt nàng hồng lên, bất an : "Ngày đó, xin lỗi, ta... ta..."

      Thấy giọng càng ngày càng , vẻ mặt chỉ hận thể chui xuống đất của nữ nhân trước mặt, Vân Tuyết Phi cười : "Ngươi và Tiêu Hàn là thanh mai trúc mã, tại sao lại chọn Tư Nam Tuyệt?"

      Tần Hương Quân ngẩn ra, nghĩ đến Vân Tuyết Phi lại lời nào về chuyện ngày đó, lại còn hỏi chuyện nàng và Hàn, nàng vâng dạ , tựa như chìm vào ký ức: "Dù suy nghĩ của người dân Đại Hạ Quốc khá thoáng, nữ nhân có thể tùy ý ra đường, nhưng chuyện trọng nam khinh nữ vẫn tồn tại, còn nhà quý tộc được nuôi lớn, là vì chuẩn bị cho đám hỏi trong con đường làm quan của gia tộc, ta và là thanh mái trúc mã, nhưng gia đình như vậy, phụ thân cho phép ta gả cho , nếu như ta cố gắng nghịch ý phụ thân, ta sợ phụ thân bỏ qua cho !"

      Nàng đột nhiên chuyển mắt lên người Vân Tuyết Phi, nghiêm túc : "Ta dám lấy mạng của ra cá cược, nếu như nhất định phải làm đám hỏi, vậy ta tình nguyện tự mình tuyển chọn."

      Vân Tuyết Phi gật đầu cái, mình tự lựa chọn chắn chắn tốt hợn bị người khác sắp xếp, nàng đứng dậy đến trước mặt Tần Hương Quân, ánh mắt lợi hại : "Vậy tại sao ngươi lại muốn được vương gia thị tẩm?"

      Tần Hương Quân nghe đến đó, hơi đỏ mặt, cúi đầu : "Chỉ là muốn ở trong này quá đơn!" Còn có nguyên nhân chủ yếu là lấy được binh phù cho phụ thân, nhưng nàng biết thể ra cái này, cảm kích là chuyện, nhưng nếu dính đến cha mình, nàng nên cẩn thận vẫn hơn.

      Vân Tuyết Phi lời nào, vẫn yên lặng đánh giá nữ nhân xấu hổ trước mặt, nàng luôn cảm giác chuyện này đơn giản như vậy.

      Hồi lâu, Vân Tuyết Phi xoay người : "Có thể gặp được người nam nhân trong lòng mình, bao dùng với mình là chuyện dễ dàng, Tiêu Hàn là nam nhân tốt, ngươi nên phụ lòng !"

      Tần Hương Quân ngẩng đầu lên, kiên định gật đầu: "Lần này ta buông tay!"

      Khi Tư Nam Tuyệt vào, Vân Tuyết Phi đứng ở cửa sổ, nhìn ánh mắt trời nhu hòa hắt lên người nàng, cảm thấy có loại như tình ấm ápđang thiêu đốt trong lồng ngực mình.

      nhàng tiến lên phía trước, ôm lấy nàng từ phía sau, tựa đầu lên vai nàng, ôn nhu : "Sao vậy? Hâm mộ?" Cảm thấy chưa đủ, lại đưa tay lên trước cầm tay nàng, nhàng vuốt ve, loại cảm xúc mềm mại này tốt.

      tựa đầu lên cổ nàng nhàng cọ xát, hít hơi dài, nhắm mắt cảm thán: " thơm!"

      Khí tức quen thuộc, tiếng bước chân quen thuộc, lúc cửa vừa mở ra, nàng biết là .

      Nàng đưa tay đẩy ra, xoay người, ngắm nhìn nam nhân luôn cưng chiều mình này, nàng vươn tay ôm lấy hông , tựa đầu lên lồng ngực , nhàng cọ xát, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: "Tiêu Hàn si tình!"

      Tư Nam Tuyệt cứng ngắc, giọng lạnh lùng khinh thường : "Si tình có ích lợi gì? Còn phải đẩy nữ nhân mình thích vào lòng nam nhân khác!"

      Vân Tuyết Phi hung hăng đập Tư Nam Tuyệt cái, nghiến răng : "Ý của ngươi là Tiêu Hàn đẩy nữ nhân thích vào lòng ngươi? phải bây giờ ngươi còn là xử nam trong sạch sao, chẳng lẽ ngươi dám gạt ta?"

      Nhìn ánh mắt nguy hiểm của Vân Tuyết Phi, tựa như chỉ cần mình chữ, nàng lập tức đá mình , khẽ nhướn mày: "Nàng ?"

      Vân Tuyết Phi nhìn khuôn mặt đáng đánh kia, lập tức đưa tay kéo thắt lưng của , trong ánh mắt chăm chú của đưa tay vào vạt áo, chạm được da thịt trơn nhẵn của , lưu manh cười : "Ta muốn kiểm tra, nếu còn nguyên vẹn, ta muốn trả lại hàng!"

      Đôi tay trong áo mềm mại như con rắn , tới lui đốt lửa trong cơ thể .

      Lông my Tư Nam Tuyệt nhấp nháy, giọng khàn khàn, bên trong bụng như có lửa đốt: Lửa, đục khoét bụng , như nhẫn nại cực lớn, đột nhiên, môi cúi xuống, ngậm lấy môi nàng, hung hăng ôm chặt nàng vào người mình, như trừng phạt, cắn lấy bờ môi nàng.

      Hai người đều muốn bại bởi đối phương, liều mạng triền miên, phun ra nuốt vào hơi thở của đối phương, muốn chiếm lấy lẫn nhau.

      biết âu yếm bao lâu, Tư Nam Tuyệt nhàng buông Vân Tuyết Phi ra, lúc nàng còn chưa tỉnh táo, ôm nàng lên, về phía giường lớn.

      Sau khi đặt nàng lên giường, cúi người xuống, lại lần nữa ngậm lấy cánh môi đỏ thẫm, làm chuyện vừa rồi còn chưa làm xong, đầu óc choáng váng, Vân Tuyết Phi bị động nhận lấy nhiệt tình của . Đột nhiên cảm thấy trước ngực lành lạnh, đôi bàn tay mạnh mẽ tiến vào trong váy của nàng, nhàng vuốt ve, nàng cảm thấy thân thể mình như cây đuốc, cảm giác rất kỳ lạ, nàng tự chủ được lên tiếng rên rỉ, toàn thân xụi lơ, chỉ có thể mặc cho nam nhân người định đoạt.
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      duyenktn1, rjnchan, thuyt3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Lần nữa giao hợp.

      Editor: Lin

      Nhìn nữ nhân dưới thân nhắm chặt mắt, lông mi hơi động, mặt đỏ hồng, da thịt trắng nõn như tuyết, Tư Nam Tuyệt trước nay bình tĩnh vậy mà giờ đây con ngươi lên tia máu, thở hổn hển, dời khỏi môi Vân Tuyết Phi, lướt qua cần cổ, xuống, lưu lại từng dấu vết phấn đỏ.

      Vân Tuyết Phi nằm dưới , bị động tiếp nhận nhiệt tình của , nhàng thở dốc, nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, thân thể nàng hơi run rẩy, mặc tùy ý hưởng dụng.

      Đột nhiên khí tức nam nhân quanh thân nàng biến mấy, lửa nóng trong khí dần tiêu tán, bên cạnh đột nhiên lõm xuống, Tư Nam Tuyệt nằm xuống bên khác giường của nàng, nhắm mắt lại ngủ.

      Trong lúc Tư Nam Tuyệt trêu chọc, trong lòng nàng như có cây đuốc khiến nàng khó chịu, nàng ở bên bờ xúc động, nhưng nam nhân này lại dừng lại ngay lúc mấu chốt, còn làm vẻ sao nằm ở bên cạnh, đặt nàng nằm bên, nàng trừng mắt nhìn nam nhân đáng giận này, thấy nam nhân trước mắt hồi lâu vẫn mở mắt ra, nàng hé miệng, lời như phát ra từ kẽ răng: "Còn làm hay ?"

      Trước kia đều là đùa giỡn nàng, chiếm hết tiện nghi, lần này là lần đầu tiên nàng đột nhiên hăng hái, muốn đùa lại, nghĩ chọc lửa thiêu thân, thực ra trong lòng nàng vô cùng khẩn trương và bất an, còn bao nhiêu điều mình chưa chuẩn bị xong, lại nghĩ đến nam nhân trước mắt đột nhiên còn hăng hái, Vân Tuyết Phi thở phào, đồng thời bắt đầu hoài nghi đến vấn đề nghiêm trọng, vừa rồi bộ dạng ràng là bị tình dục thiêu đốt, sao tại lại yên tĩnh, chẳng lẽ dáng người mình đủ đầy đặn, đủ ngon miệng? Vân Tuyết Phi lo lắng nghĩ, đưa mắt nhìn từ ngực đến đầu ngón chân mình, trải qua mấy ngày điều dưỡng, có lồi có lõm, vẫn rất đầy đủ!

      Tư Nam Tuyệt đưa tay kéo lại, ôm Vân Tuyết Phi vào lòng, hô hấp của có chút dồn dập, giọng khàn khàn: "Ngoan, ngủ, bây giờ còn chưa phải lúc!" xong, lại dán thân thể lửa nóng vào người nàng, cho nàng biết ra có phản ứng.

      Sắc mặt Vân Tuyết Phi khẽ hồng, nàng dĩ nhiên biết thân thể nóng bỏng này là vì cái gì, trong lòng ngượng ngùng đồng thời cũng khẽ thở phào nhõm, ra nàng cũng sợ.

      Cảm nhận khí tức quen thuộc, thần kinh căng thẳng những ngày qua cũng dần thả lòng, mí mắt nàng cuối cùng nhịn được nghe theo lời gọi của chu công, cảnh vật trước mắt ngày mơ hồ, nàng nghiêng đầu tiến vào mộng đẹp.

      Cảm nhận tiếng hít thở đều đều của người trong ngực, Tư Nam Tuyệt mở mắt, nhìn đôi môi đỏ hồng phía trước, tiến lên, nhàng ngậm vào trong miệng, đợi đến sau khi trong miệng nàng toàn là hơi thở của , mới buông nàng ra, cúi đầu thâm tình nhìn nữ nhân an ổn ngủ, liếc xuống phía dưới chút, cười khổ : là, tự mình làm bậy thể sống được!

      Trong buổi tối yên tĩnh như vậy, có người tiến vào mộng đẹp, lại có người cả đêm hề chợp mắt, thời gian cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua!

      Khi mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên từ phía đông, dần dần, cả vùng được chiếu sáng, khắp nơi đều bị màu vàng bao phủ.

      Sáng sớm Lê Họa tới Hộ Quốc phủ, nàng hi vọng có thể nhìn thấy Tư Nam Tuyệt, từ lần trước từ biệt ở Vân Phủ, Tư Nam Tuyệt nể mặt Bạch Tuyết Nhu, an bài cho nàng ở trong tòa nhà khác biệt, còn quan tâm nàng nữa.

      Khi gã sai vặt cho nàng muốn thời gian này Tư Nam Tuyệt muốn thấy mặt nàng, trong lòng nàng rất hận, nhất là ánh mắt khinh thường của gã sai vặt, trong lòng nàng khó chịu, nếu như Lê phủ phải bị cẩu hoàng đế chèn ép, bây giờ nàng còn là thiên kim cao quý của phủ tướng quân, sao có thể bị vũ nhục như vậy?

      Nàng nhất định phải gặp Tư Nam Tuyệt, dù thế nào, nàng nhất định phải để nam nhân này báo thù cho nàng, giết chết cẩu hoàng đế đó cho nàng, trả lại thân phận Tướng quân tiểu thư cho nàng!

      Nàng biết tại sao Tư Nam Tuyệt lại sủng ái nữ nhân đó như vậy, khuôn mặt nhắn, cũng chỉ có thể xem là thanh tú, mọi mặt đều bằng mình, cho dù có nhà ngoại, nhưng khuôn mặt bình thường như vậy, chỉ có thể mất thể diện, có gì tốt hơn mình!

      Nhưng lại đặt tất cả chiều của mình lên người nàng, thèm ngó ngàng đến mình!

      Màng khỏi nghĩ đến nữ nhân huyết ngọc xinh đẹp kia, cao nhã mỹ lệ, tự nhiên lại quyến rũ, phong thái nổi bật, cho dù nàng cảm thấy mình rất xinh đẹp, nhưng thừa nhận được, nữ nhân tuyệt sắc như vậy mới xứng đứng bên cạnh Tư Nam Tuyệt!

      loạt tiếng võ ngựa vang lên, Phong Cực ghìm chặt dây cương, tung người xuống ngựa, đưa ngựa cho binh lính giữ cửa, cất bước tính vào. Hôm nay phải tìm lại binh quyền từ Tư Nam Tuyệt, trải qua mấy tháng nay, biết sai rồi, là nam nhân, sao có thể vẫn ở nhà?? tình nguyện để Tư Nam Tuyệt phạt ra trận giết địch, cũng muốn ở nhà đối mặt với bà điên Tống Thi Linh này!

      ôm may mắn đến đây, nghĩ đến Vương Phủ lại vẫn để cho tự do lại, Tư Nam Tuyệt còn cố kỵ tình nghĩa trước đây với .

      "Xin hỏi..." Lê Họa tiến lên, bất an siết chặt khăn tay, ngăn Phong Cực lại: "Vị công tử này, người có thể đưa ta vào Vương Phủ cùng được ?"

      Tóc đen mềm mại được búi lên xinh xắn, vài sợi tóc xõa xuống, lộ ra đường cổ duyên dáng, lớp phấn , làn da trắng như tuyết, nàng đứng ở đó, lo lắng, hai gò má hơi ửng hồng, ánh mắt sáng linh động, bộ sa y màu lam nhạt, bên ngoài là lớp lụa mỏng màu trắng, đứng dưới ánh mặt trời, khiến cho người ta cảm thấy nhàng phiêu dật.

      Phong Cực bị ngăn lại tâm tình vốn tốt, sau khi nhìn thấy là tuyệt sắc giai nhân như vậy, tâm tình lập tức thoải mái, có điều sau khi gặp qua nữ nhân như Tống Thi Linh, ưa thích nữ nhân dịu dàng như vậy, nhưng vẫn có tia cảnh giác, dò xét: "Ngươi vào phủ để làm gì?"

      Lê Họa mất hứng nhìn ánh mắt càn rỡ người đàn ông khôi ngô này, nhưng hết cách rồi, hôm nay nàng nhất định phải vào Vương Phủ gặp Tư Nam Tuyệt, nàng khẽ mỉm cười, cúi đầu : "Tiểu nữ có chuyện muốn tìm Vương Gia giúp tay, nhưng Vương Phủ thêm nghiêm, vào được!"

      Đối với nữ nhân luôn đặt Tư Nam Tuyệt bên bờ môi, Phong Cực rất vui, có điều ánh mắt của nữ nhân trước mắt trong sáng, có loại ánh mắt nóng bỏng khi đến Tư Nam Tuyệt, càng giống Tống Thi Linh cố chấp điên cuồng đó, nàng cứ luôn đứng ở đó như vậy, nghĩ nữ nhân có cặp mắt kiên định như vậy, muốn gặp cũng là chuyện khó, thở dài gật đầu đáp ứng: "Ngươi vào với ta !"

      Gã sai vặt giữ cửa thấy Phong Cực đưa nữ nhân này vào, vội tiến lên ngăn cản: "Vương Gia có lệnh, được tùy tiện đưa người lạ vào trong phủ!"

      Phong Cực chau mày, trừng mắt nhìn gã sai vặt coi mình ra gì này, vội vã nhìn sang nữ nhân bên cạnh, sau khi phát nàng có gì khác lạ, liền quay đầu ác liệt quát lớn gã sai vặt gan lớn dám cản đường: "To gan! Bản tướng quân ta đây ngươi cũng dám cản, muốn sống! Đây là bạn của bản tướng quân, cùng gặp Vương Gia, xảy ra chuyện gì mình bản tướng chịu tội, còn mau cút !"

      Rốt cuộc vẫn là đại tướng quân sa trường lãnh binh đánh giặc, khí thế bén nhọn này, vẻ mặt uy nghiêm này, khiến cho gã sai vặt mỉm cười lui xuống, nếu như vậy, chỉ có thể ngoan ngoãn nhường đường.

      Lệ Hoa mỉm cười, ngẩng đầu nhìn thẳng nam nhân trước mặt, nghĩ đến còn là đại tướng quân!

      Ánh mắt dò xét của mỹ nhân, Phong Cực rất vui vẻ, biết xưa nay hùng với mỹ nhân, người đẹp luôn kết tâm với hùng, nghĩ đến mình vừa làm ra bộ dáng oai phong trước mặt hạ nhân, càng thêm ưỡn ngực, trước dẫn đường.

      Sau khi Tư Nam Tuyệt nghe Bạch Phong thông báo, khẽ cười, khoát tay : "Dẫn đến đây, đừng để Vương Phi nhìn thấy, tránh nàng vui!"

      Khi tiếng bước chân truyền đến, Tư Nam Tuyệt cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt ung dung, lạnh lùng lật sang trang khác.

      Sau khi Phong Cực nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Tư Nma Tuyệt, trong lòng vẫn có chút sợ hãi, vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Mạt tướng bái kiến Vương Gia!"

      Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, vẫn lên tiếng như cũ, đọc sách của mình.

      Từng giây trôi qua, Phong Cực thấy Tư Nam Tuyệt mở miệng cho đứng, cũng chỉ có thể quỳ dám động, trán rịn tầng mồ hôi, trong lòng lại nóng nảy như kiến bò chảo nóng, biết Tư Nam Tuyệt cho mình vào, lại nhìn , cho đứng lên là có ý gì? Là trừng phạt hay khảo nghiệm ?

      trong lúc lo lắng, cuối cùng Tư Nam Tuyệt cũng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Phong Cực vẫn còn quỳ dưới đất, bên là Lê Họa đứng bất động, mặt chút thay đổi : "Đứng lên !"

      Phong Cực như nhận được đặc xá, vội vàng đứng lên, đưa tay lau giọt mồ hôi trán, may mắn Vương Gia có tức giận!

      "Tìm bổn vương có chuyện gì sao?" Tư Nam Tuyệt tiếp tục hỏi, giọng trong trẻo lạnh lùng, nghe ra tâm tình.

      "Mạt tướng..."

      "Xin Vương Gia báo thù giúp ta!" Lê Họa tiến lên bước, ánh mắt kiên định, vất vả mới gặp được Tư Nam Tuyệt, nàng khôngdễ dàng buông tha cơ hội này.

      Phong Cực vừa định xem nên thế nào mới có thể khiến Vương Gia tín nhiệm mình, giao binh quyền trong tay cho mình, nghĩ đến vừa mở miệng, liền bị nữ nhân này cắt ngang.

      Tư Nam Tuyệt thèm để ý đến Lê Họa, quét mắt về phía Phong Cực, nhướn mày: "Hôm nay ngươi tìm bổn vương là vì muốn bổn vương báo thù cho nữ nhân này?"

      Phong Cực muốn há miệng phải nhưng vừa hé miệng, liền bị giọng ngọt ngào của Lê Họa chặn lại: "Là Tướng Quân đưa ta vào đây, cả nhà tiểu nữ bị diệt, tướng quân đại nghĩa, đưa tiểu nữ đến gặp Vương Gia, thỉnh cầu Vương Gia có thể làm chủ cho cả nhà tiểu nữ, báo thù!" xong, nàng còn dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía Phong Cực.

      Ánh mắt đáng thương này, trong sáng lại khí chất, ra phải ngưỡng mộ vương gia, mà vì muốn báo thù cho cả nhà nàng, đây là nữ nhân kiên cường lại lương thiện, Phong Cực cảm thấy may mắn vì mình nhìn lằm người, hơi bị chặn trong cổ họng, biết nên giải thích với Vương Gia, hay là trực tiếp giúp nữ nhân xinh đẹp này.

      "Ồ? sao?" Tư Nam Tuyệt lại làn nữa dùng ánh mắt nghi ngờ quét về phía Phong Cực, nhếch miệng tạo thành vòng cung nhàn nhạt: " nghĩ đến Phong Cực tướng quân lại trượng nghĩa như thế!"

      Phong Cực vội vàng khiêm tốn: "Tạ Vương Gia khích lệ! Mạt tướng thấy nương này đáng thương như vậy, mới mang nàng cùng gặp Vương Gia, xin Vương Gia giúp vị nương này!"

      Tư Nam Tuyệt như thơ như vẽ, mặt phủ tầng sương mù, nhìn ra nghĩ gì, Phương Cực tiếp tục tức giận : "Cả nhà bị giệt, đây là chuyện tàn nhẫn đến mức nào! Làm ra chuyện bi thảm như vậy, tên hung thủ này quả dù bị băm vằm muôn mảnh, cũng đủ để yên dân!"

      Lê Họa khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Phong Cực càng thêm dịu dàng, nhưng trong lòng chỉ có nàng biết, tên tướng quân này là tên đại ngốc, cũng hỏi xem kẻ thù của mình là ai, lại nóng lòng ra mặt giúp mình!

      "Phong tướng quân khoái ý ân cừu, bổn vương bội phục, nhưng có biết kẻ thù của nàng là ai ?" Giọng của Tư Nam Tuyệt ba phần nhàng, ba phần thản nhiên, lại sâu như biển.

      "A..." Phong Cực vốn hùng hồn, bị câu của Tư Nam Tuyệt chặn lại ở cổ họng, sắc mặt hơi hồng, chuyển ánh mắt nghi ngờ sang nữ nhân bên cạnh.

      Lê Họa lo lắng xoắn chiếc khăn trong tay, để ý đến tầm mắt tò mò của Phong Cực, nàng nâng mắt lên, nhìn thẳng Tư Nam Tuyệt, nghiêm túc : "Bất kể kẻ thù của tiểu nữ là ai, Vương Gia cũng có năng lực báo thù giúp tiểu nữ, cái này là !"

      Tư Nam Tuyệt ném cuốn sách trong tay xuống, cười lạnh : "Tại sao bổn vương phải giúp ngươi báo thù?"

      "Chỉ bằng chiếc vòng trong tay ta!" Lê Họa nâng chiếc vòng ngọc màu máu trong tay lên, nữ nhân phòng hioa tuyệt đại như vậy, nàng cũng tin quan hệ của Tư Nam Tuyệt và nàng chỉ là bằng hữu, có chút tình cảm mập mở nào, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường, cho dù nàng nhìn thấy vẻ mặt thâm tình và cưng chiều Tư Nam Tuyệt dành cho Vân Tuyết Phi, nhưng nàng tin, nam nhân chỉ biết nữ nhân!

      "Chiếc vòng này có ý nghĩa sâu xa gì sao?" Vân Tuyết phi đột nhiên đẩy cửa vào, vô cùng hứng thù nhìn chằm chằm vòng ngọc màu đỏ cổ tay nàng ta.

      Ánh mắt Lê Họa lóe lên, vội vàng để tay xuống, nghĩ đến lúc này nữ nhân này lại đến đây, mặc dù nàng dùng danh nghĩa Bạch tuyết Nhu ép Tư Nam Tuyệt báo thù cho cả nhà mình, nhưng nàng cũng biết Tư Nam Tuyệt sủng ái nữ nhân này bào nhiêu, trong lúc lắm cảm giác của Tư Nam Tuyệt đối với hai nữ nhân này thế nào, nàng dám tùy tiện cho biết tồn tại của Bạch Tuyết Nhu trước mặt nữ nhân này.

      Vân Tuyết Phi tiến lên trước, nhàng nắm lấy tay Lê Họa, thở dài : "Tỉ lệ tệ, là vọng ngọc thượng hạng!" Nàng đột nhiên chuyển mắt lên người Tư Nam Tuyệt, cười : "Vòng ngọc này có bí mật gì sao?"

      Ánh mắt sâu kín của Tư Nam Tuyệt biến thành dịu dàng, đưa tay cho Vân Tuyết Phi, cười : "Qua bên này ngồi!"

      Vân Tuyết Phi đặt tay lên tay Tư Nam Tuyệt, tìm đến vị trí gần Tư Nam Tuyệt ngồi xuống, nhìn thẳng Tư Nam Tuyệt, chu mỏ bất bình: "Ngươi còn chưa cho ta biết vòng tay có bí mật gì? Tại sao nàng có thể dựa vào vòng tay này muốn ngươi báo thù cho nàng?"

      Lê Họa lo lắng dùng tay còn lại đặt lên vòng tay, nàng đột nhiên rất muốn biết Tư Nam Tuyệt trả lời thế nào, rốt cuộc nữ nhân nào chiếm vị trí quan trọng nhất trong mắt ?

      Tư Nam Tuyệt đưa tay qua cầm tay Vân Tuyết Phi, lòng vào năm ngón tay của nàng, tay còn lại đưa lên xoa đầu nàng, nhìn vào mắt nàng, dịu dàng cười : "Vòng tay này có quan hệ gì với ta chứ?" Động thời ánh mắt quét về phía Lê Họa, nhướn mày: "Ngược lại, Lê Họa tiểu thư có thể giải thích cho chúng ta, tại sao bổn vương lại vì vòng tay chút quan hệ này báo thù cho ngươi?"

      "Ta... ta..." Lòng Lê Họa khẩn trương, nàng hiểu nam nhân Tư Nam Tuyệt này, ràng lần trước lúc nàng nâng vòng tay lên, ánh mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng, mình thấy được, nhất định có tình cảm với Bạch Tuyết Nhu, nếu vì Bạch Tuyết Nhu, sắp xếp chỗ ở cho mình! Nhưng bây giờ ở trước mặt Vân Tuyết Phi, lại dễ dàng bỏ ý nghĩa của chiếc vòng tay này, chẳng lẽ Vân Tuyết Phi, mà phải Bạch Tuyết Nhu sao? Nàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía tướng quân thẳng thắn giúp mình, hi vọng có thể giải vây cho mình.

      Kể từ khi Vân Tuyết Phi vào, Phong Cực dám ngẩng đầu lên, lần trước còn chia tay vui, mình bị nữ nhân đáng giận Tống Thi Linh đó lợi dụng, thiếu chút nữa giết Vương Phi, lần này đến vương phủ, hy vọng nhất là nhìn thấy Vân Tuyết Phi.

      "Lê Họa tiểu thư nhìn Phong đại tướng quân thâm tình như vậy, chẳng lẽ chiếc vòng này là do Phong đại tướng quân tặng?" Vẻ mặt Vân Tuyết Phi kinh ngạc, ánh mắt mập mờ nhìn lướt qua hai người.

      Ánh mắt Lê Họa nhìn về phía Phong Cực cứng ngắc, trong lòng buồn nôn, ngờ Vân Tuyết Phi lại liên hệ nàng với nam nhân thô kệch này với nhau, nhưng tại còn cách nào khác, trước khi vòng tay này chưa giúp nàng đạt được mục đích, nàng tiết về về Bạch Tuyết Nhu cho Vân Tuyết Phi.

      Phong Cực ngẩng đầu muốn phải, bản thân vốn có mâu thuẫn với Vân Tuyết Phi, hơn nữa Vân Tuyết Phi còn đẩy Tống Thi Linh cho mình, huống hồ mình và nương này mới lần đầu gặp mặt.

      "Đúng, cái này là do Phong đại tướng quân tặng cho tiểu nữ!" Lê Họa ngại ngùng nhìn về phía Phong Cực, long cảm kích đến lời nào diễn tả đươck. "Phong đại tướng quân trượng nghĩa giúp tiểu nữ nhiều như thế, vì vậy..."

      Vẻ mặt sùng bái nhìn mình đó, hoa nhường nguyệt thẹn, nữ nhân làm rung động lòng người, Phong Cực như bị đầu đọc, kinh ngạc nhìn Lê Họa, trong lúc nhất thời quên mất lời giải thích, cũng quên hành động.

      " ra là như vậy!" Ánh mắt Vân Tuyết Phi lóe lên, bàn tay giấu dưới bàn di chuyển đến đùi Tư Nam Tuyệt, vuốt, hai ngón tay lại hung hắng bấm.

      Tư Nam Tuyệt hơi nhíu mày, nhìn đến ánh mắt vui của người trước mặt, tự tay cầm bàn tay đùi mình, nắm chặt, cười nịnh nọt.

      Vân Tuyết Phi để ý đến.

      Nam nhân đáng giận này, nhìn về phía Lê Họa cười như cười: "Nếu như vậy, bổn vương phi giúp ngươi hoàn thành mong muốn!" Ngươi , cố gắng che giấu như vậy, ta giúp ngươi chút.

      Nàng đưa mắt nhìn sang Phong Cực, đột nhiên cười tiếng, nghiêm mặt : " như vậy, Phong tướng quân đưa Lê Họa tiểu thư về , chọn giờ lành, hoàn thành chuyện tốt!" Liếc mắt nhìn vẻ mặt biến sắc của Lê Họa, nàng dịu dàng cười: "Mặc dù Phong tướng quân có Linh muội muội, nhưng hẹn ước với Lê tiểu thư, chỉ có thể cưới vào cửa, sau này dù là Linh muội hay là Lê tiểu thư, Phong tướng quân cũng phải đối xử tốt, nhất định phải sống chung cho tốt!"

      Sau đó, Vân Tuyết Phi nhướn mi nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, cười : "Vương Gia, người thấy thế nào?"

      Tư Nam Tuyệt từ tốn : "Vô cùng tốt!" câu liền định.

      Lê Họa thể tin, trong lòng nàng tức giận, những cái khác nàng có thể nhịn, nhưng chuyện chung thân đại lại thể định xong như vậy, nếu cái này truyền , khiến khuê danh của mình bọ hỏng, sau này sao có thể tìm được phu quân tốt!

      Tư Nam Tuyệt, nếu ngươi vô tình như thế, ngược lại, ta muốn xem rốt cuộc hai nữ nhân này, ai là người quan trọng nhất trong lòng ngươi?

      Nàng đột nhiên quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ lên án: "Vương Gia, người đáp ứng Tuyết Nhu tỷ tỷ phải chăm sóc ta!"
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      duyenktn1, thuyt, lêthanh90092 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,953
      Chương 68.1: Hai nữ nhân sân khấu

      Bỗng dưng nghe được cái tên này, tim Vân Tuyết Phi hơi hồi hộp chút, ngoài mặt ung dung, chẳng qua bàn tay nắm đột nhiên siết chặt, nàng nhếch miệng cười, với Tư Nam Tuyệt: "Vương Gia, người có quen Tuyết Nhu tỷ tỷ của nàng ta à?" Cái tên này nàng sớm nghe từ trong miệng những người khác. Nếu bây giờ bị người nhắc tới, như vậy nàng hỏi cho ràng, đỡ phải khó chịu trong lòng!

      Tư Nam Tuyệt trầm ngâm nhìn thoáng qua Vân Tuyết Phi, gật đầu cái: "Nàng và ta lớn lên cùng nhau!" câu đơn giản dễ dàng quan hệ của hai người.

      À ~ ra là thanh mai trúc mã, Vân Tuyết Phi chua xót, mí mắt rũ xuống, ấm áp trong tay bất chợt biến thành châm chọc, nàng vội vàng rút tay lại, ý định muốn tránh xa .

      Nhận thấy được hành động của nàng, Tư Nam Tuyệt nắm càng chặt hơn, bàn tay bao bọc tay bé của nàng, khiến nàng cách nào thoát được.

      Vân Tuyết Phi hừ lạnh tiếng, trợn mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, im lặng .

      Tư Nam Tuyệt trông thấy sắc mặt Vân Tuyết Phi nặng trĩu, mày nhíu lại, đưa mắt nhìn về phía Lê Họa, ngữ điệu có chút rét lạnh: "Ngươi và Phong tướng quân tư định chung thân, Bổn vương bảo chịu trách nhiệm với ngươi, sao có người chăm sóc ngươi hả?"

      Lê Họa run rẩy, vội vàng muốn mở miệng trả lời, giải thích tình huống.

      Nhưng Tư Nam Tuyệt tiếp: "Bắt đầu từ bây giờ ngươi hãy đến trú chỗ Phong Cực, cần ở tòa nhà đường Quan Thiên nữa, trong phủ tướng quân sắp xếp, ngươi có thể được chăm sóc tốt rồi!" Chuyển mắt nhìn Phong Cực, khóe môi lộ ra nụ cười như có như : "Phong Cực, ngươi thấy đúng ?"

      Lần này Phong Cực chút do dự, chấp tay thi lễ, cung kính lĩnh mệnh: "Xin Vương Gia yên tâm, mạt tướng nhất định đối xử tốt với Lê Họa nương!"

      Sau đó, Tư Nam Tuyệt cho bất kì cơ hội chuyện nào, lặp tức khoát tay : "Trở về !"

      Lông mi dài của Lê Họa giật , thâm thúy nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, lộ ra mấy phần sắc bén khiếp người, nàng đành ngoan ngoãn theo Phong Cực ra ngoài, ngờ hôm nay mình chuẩn bị nhiều như vậy, lại nhận được kết quả này.

      Đợi sau khi hai người kia rời khỏi, lúc còn lại hai người, rốt cuộc Vân Tuyết Phi nhịn được nữa tức giận quát: "Buông ta ra!"

      "Ghen?" Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn Vân Tuyết Phi, tỉ mỉ quan sát sắc mặt nàng, nhếch miệng cười vui vẻ.

      Vân Tuyết Phi cũng che giấu, thẳng thắng thừa nhận, nổi nóng trừng Tư Nam Tuyệt: "Đúng là ta ghen đấy sao?"

      Tiếng cười tràn đầy sung sướng của Tư Nam Tuyệt vang lên, mở miệng giải thích: "Quan hệ giữa ta và nàng ấy chẳng qua là cùng nhau lớn lên, nhiều hơn nữa cũng có!"

      Vân Tuyết Phi chợt cười tiếng, nụ cười cực kì nhạt, như gió lướt qua chút dấu vết, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt: "Nếu quả có gì, tại sao ngươi lại nóng lòng tống khứ nữ nhân Lê Họa kia hả?"

      Tư Nam Tuyệt thở dài, đưa tay ôm Vân Tuyết Phi vào trong ngực, khẽ: "Ta và nàng ấy phải như nàng nghĩ!"

      "Vậy chứ là gì?" Vân Tuyết Phi cười nhạt, nụ cười chạm tới đáy mắt: "Cho ngươi cơ hội giải thích!"

      "Tạm thời chưa phải lúc, đợi thêm thời gian nữa, ta nhất định cho nàng biết!" Tư Nam Tuyệt trịnh trọng bảo đảm.

      Trong lòng Vân Tuyết Phi run động, nàng vẫn nhớ câu kia của Quan Tâm Liên: ngươi chỉ là vật thay thế, chờ sau khi Bạch Tuyết Nhu trở về, ngươi cũng bị vứt bỏ mà thôi!

      Nàng bất giác nhắm mắt lại, lúc mở ra, trong mắt nàng mảnh quả quyết, bỗng nhiên : "Trước khi chuyện giữa người và nàng ta chưa được giải quyết, chúng ta sống với nhau như bằng hữa!"

      Cánh tay Tư Nam Tuyệt ôm Vân Tuyết Phi khỏi tăng thêm lực, cười bất đắc dĩ : "Nha đầu ngốc, nghĩ gì thế? Ta và nàng ấy làm gì có chuyện cần xử lý chứ!"

      Vân Tuyết Phi kềm chế chua xót trong lòng, nhíu mày nhìn về phía Tư Nam Tuyệt: "Đó là chuyện của ngươi, từ hôm nay trở , ngày nào người còn chưa có câu trả lời hợp lý, ngày đó cho phép ngươi chạm vào người ta!" Đồng thời đổi giọng: "Nếu người dám, cẩn thận ta thiến ngươi!" xong vẫn quên quét mắt xuống hạ thân .

      Tư Nam Tuyệt lặp tức giật mình, đợi lúc phản ứng kịp.

      Vân Tuyết Phi nhân cơ hội rút tay về, thoát khỏi ngực , nhanh chóng nhảy ra xa, nghiêm túc : "Ta trước, bắt đầu từ hôm nay cho phép ngươi leo lên giường của ta nữa!"

      xong đầu cũng quay lại rời .

      Tư Nam Tuyệt nâng trán, đành chịu mà lắc đầu, cái này nên vui mừng, hay nên khổ não đây?

      Thời điểm Phong Cực mang Lê Họa về phủ, trong phủ lập tức có nha hoàn báo cáo tình huống cho Tống Thi Linh biết.

      "Ngươi được đấy Phong Cực, vừa dụ dỗ Hồng Nguyệt xong, bây giờ lại công khai mang nữ nhân bên ngoài về nhà, là càng ngày coi ta ra gì rồi!" Ánh sáng lạnh chợt lóe trong mắt Tống Thi Linh, ném mạnh ly trà xuống đất, nàng hừ lạnh: ngươi mang về , ta hủy , ngược lại ta muốn xem ngươi có thể mang về được bao nhiêu! Ta rồi, ngươi phá hủy ta, ngươi cũng vĩnh viễn đừng nghĩ hạnh phúc!

      Phong Cực dẫn Lê Họa vào trong phủ, sắp xếp chỗ ở cho nàng gần viện mình nhất, hơn nữa còn tỉ mỉ dặn dò: "Tạm thời uất ức nàng ngụ nơi này trước, cần gì cứ việc với bọn nha hoàn!"

      Lê Họa nhìn bốn phía xung quanh, điều kiện tệ, quả lớn hơn tòa nhà Tư Nam Tuyệt an bày cho mình. Chẳng những vậy mới vừa rồi dọc đường , từ nha hoàn đến gã sai vặt mọi người đều cúi người hành lễ, cảm giác này tựa như nàng vẫn còn là thiên kim tiểu thư của Lê phủ.

      Cảm giác khó chịu lúc nãy do Tư Nam Tuyệt và Vân Tuyết Phi gây nên từ từ tiêu tán, Lê phủ bị diệt môn, bản thân nàng là nữ tử yếu đuối, bèo dạt mây trôi. Nếu như phu quân để dựa vào, như vậy làm sao mà báo thù rửa hận cho Lê phủ.

      Nàng dời mắt quét về phía nam nhân lấy lòng trước mặt, có được tuấn mỹ và quyền thế như Tư Nam Tuyệt, chưa tính là dân thường, nhưng ít nhất cũng là Tướng quân, có thể khiến nàng tìm lại cuộc sống trước kia. Hơn nữa nếu người đàn ông này cho mình sử dụng, như vậy cách ngày mình báo thù thành công gần thêm bước rồi.

      Nghĩ tới đây, nàng nở nụ cười dịu dàng, cảm kích : "Cám ơn Phong đại ca!" Nếu như Lê phủ bị diệt môn, nàng vẫn là người có quyền thế lẫn địa vị, nam nhân nông cạn như thế, chắc chắn chẳng thể lọt vào mắt mình rồi!

      Nhưng có nếu như, nàng nắm chặt quả đấm, trong mắt chợt lóe lên thù hận, nàng hận Hoàng đế. Nếu phải , mình đâu có lâm vào tình cảnh nhà tan cửa nát; nàng hận Bạch Tuyết Nhu, cho mình hy vọng, lại lấy về vô tận thất vọng; nàng hận Tư Nam Tuyệt, tại sao có năng lực mà báo thù cho mình; nàng hận Vân Tuyết Phi, ràng cái gì cũng bằng mình, nhưng có thể gả cho Tư Nam Tuyệt, ngồi lên chiếc ghế vương phi, nàng càng hận ông trời hơn, hận vận mệnh bất công. . . . . .

      Hận, hận, hận, nàng hung hăng cắn chặt đôi môi, càng nghĩ càng tức giận, chỉ cảm thấy cỗ nhiệt huyết dâng trào.

      "Họa Nhi, nàng sao chớ?" Phong Cực nhìn vẻ mặt người trước mắt yếu ớt đau khổ, nghĩ đến thân thế bi thảm của nàng, trong nháy mắt loại cảm giác thương tiếc trào ra. nữ tử xinh đẹp nhu nhược như vậy, nên đáng được che chở, nâng niu trong lòng bàn tay, ông trời khắc nghiệt mà!

      Lê Họa lau nước mắt, ánh mắt long lanh, nàng lắc đầu dịu dàng : "Ta sao! Ta chỉ muốn mang thêm phiền toái cho Phong đại ca thôi!"
      Last edited: 8/1/16

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      dung la khung ma.minh thi chang bang ai ma cai j cung muon chang ai bang minh

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :