1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shizuoka

      shizuoka Member

      Bài viết:
      24
      Được thích:
      36
      Oánh dấu tại đây để bữa sau đọc tiếp! Truyện hay quá !
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Vụ này có vẻ hơi căng. biết bác Lạc định tính sao đây
      lêthanh9009Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 165: Nữ nhân may mắn mang thai!
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đêm hôm đó, sau khi trưởng công chúa cùng Hiền vương trở về từ Nhiếp chính vương phủ vủa Mộ Dung Quân Thương, lần đầu tiên tỷ đệ hai người xảy ra trận cãi nhau kịch liệt. Mộ Dung Ôn Trạch kiên trì , "Hoàng tỷ, đệ luôn luôn kính trọng tỷ. Nhưng đệ là đệ, đệ cần học theo người như Mộ Dung Quân Thương.”

      Hoàng tỷ mà luôn luôn kính trọng có thừa, bây giờ cứ ba câu là lại nhắc đến Mộ Dung Quân Thương lần, hơn nữa luôn so sánh giữa khuyết điểm của với ưu điểm của Mộ Dung Quân Thương. Lời trong lời ngoài đều khen Mộ Dung Quân Thương cả.

      Điều này làm cho cực kỳ căm tức, ràng mới là đệ đệ ruột cùng mẹ với hoàng tỷ.

      Giọng trưởng công chúa lạnh nhạt, "Ôn Trạch, sở dĩ bản cung bảo đệ học nhiều chút, còn phải vì hy vọng đệ có thể thắng hay sao. Trong lòng bản cung, đệ mới là người quan trọng nhất.”

      "Hoàng tỷ, nếu như vậy đệ cũng cần phải vì mà thay đổi gì hết. Quan hệ giữa tỷ đệ chúng ta lại càng thể vì mà thay đổi.”

      Từ đến lớn, ánh mắt của hoàng tỷ chỉ luôn đặt người của đệ đệ ruột cùng mẹ là đây. tại mọi ánh mắt tán thưởng của nàng lại tập trung hết lên người Mộ Dung Quân Thương, ngay cả những lời ca ngợi cũng dành cho Mộ Dung Quân Thương. có cảm giác như mình bị gạt bỏ.

      Hơn nữa, cũng có cảm thấy hành động của Mộ Dung Quân Thương tốt chỗ nào. Nếu ta thực làm tốt, thể luôn luôn bị Quân Cơ Lạc đàn áp như thế. Tình trạng giờ của Mộ Dung Quân Thương cho cảm giác giống như là bách chiến bách bại, sau đó kiếm đủ sức mạnh rồi lại muốn vượt qua Quân Cơ Lạc lần nữa vậy.

      Đôi mắt xếch của trưởng công chúa nhướng lên, giọng điệu lúc này mới từ từ dịu lại.

      "Ôn Trạch, Mộ Dung Quân Thương thực có vài chỗ hơn đệ. Đệ xem, chẳng hạn như đêm nay, chặt đứt ngón tay của thằng nhóc kia mà mắt cũng thèm chớp lấy cái. Người quyết đoán như vậy nhất định phải là hạng người tầm thường. Hoàng tỷ cảm thấy, đệ cần phải học tính quyết đoán này của nhiều chút.”

      Mộ Dung Ôn Trạch khẽ xì cười giễu cợt, dùng lời khá cay nghiệt trả lời, “À, hóa ra trong cảm nhận của hoàng tỷ, đó được gọi là quyết đoán. Còn theo ý đệ, đó là chó cùng rứt giậu có.”

      "Ôn Trạch! Sao đệ vẫn cứ ngoan cố cứng đầu như thế. Bản cung rồi, Mộ Dung Quân Thương thực là có chỗ hơn người. Đệ cần phải học điểm này ở nhiều hơn. Nếu đệ có được nửa của , lại thêm bản cung phụ giúp, đại của chúng ta có khi thành công từ lâu rồi.”

      Lời này làm cho lửa giận của Mộ Dung Ôn Trạch lập tức phun trào ra, phất mạnh ống tay áo phát, quát trưởng công chúa, "Đúng vậy, đều tại đệ hết. Đều tại đệ quá ngu quá đần, nên mới làm liên lụy tỷ. Vậy được rồi, sau này tỷ cứ mà giúp tam đệ làm được của tỷ . Dù sao bản vương cũng chỉ là cái trứng ung, vĩnh viễn cũng chỉ là đống bùn nhão thể trát tường, hoàng tỷ cũng cần phải lãng phí thời gian người đệ nữa.”

      Mộ Dung Ôn Trạch rống xong, trong lòng ấm ức phất tay áo rời ngay lập tức, bỏ lại mình trưởng công chúa đứng nơi đó.

      Trưởng công chúa bị Mộ Dung Ôn Trạch rống như thế, trong lòng chợt dâng lên luồng cảm xúc ủy khuất. ràng nàng vì người đệ đệ ruột thịt này mới phải làm nhiều chuyện như vậy, nhưng hiểu cho nàng dù chỉ chút xíu, chỉ đứng đây phát tiết. Nếu đổi thành Mộ Dung Quân Thương, chắc nàng cũng cần phải nhọc lòng như thế.

      Aiz, đều là người nhưng số mạng khác nhau. Nếu nàng có đệ đệ giống Mộ Dung Quân Thương tốt biết mấy.

      Đương nhiên, sau đó lâu, trưởng công chúa phải trả cái giá vô cùng nặng nề cho ý tưởng này của mình. Chỉ là đến lúc đó, mọi chuyện đều muộn. Người trân trọng nàng đều bỏ nàng mà .

      Vào buổi tối ngày thứ hai sau khi Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ rời khỏi hoàng thành, bọn họ đổi sang chiếc xe ngựa bình thường khác. Hai người cải trang, đường gập ghềnh, rốt cuộc cũng đến ngôi làng mà Tiết thần y từng .

      Đây chỉ là làng có khoảng hơn mười hộ gia đình. Trong làng, nam cày cấy nữ dệt vải, mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ. Mọi thứ đều giữ lại hương vị cổ xưa nhất.

      Quân Cơ Lạc nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó mới nâng tay đỡ Đường Tứ Tứ xuống. Đường Tứ Tứ xốc lên màn xe, thấy rất nhiều bé trai để tóc hình trái đào vây quanh vợ chồng bọn họ tò mò đánh giá.

      Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy mấy bé trai này đều xinh đẹp đáng đến cực điểm, trong lòng nàng lập tức có hảo cảm. Quân Cơ Lạc đến trước mặt bé trai ít tuổi nhất, thân hình cường tráng của ngồi xổm xuống, vươn tay ôm lấy bé trai đại khái khoảng bốn, năm tuổi, cười tươi sờ sờ đầu thằng bé, "Tiểu đệ đệ, cho ta biết, thôn trưởng của các ngươi bây giờ ở đâu thế?”

      Bé trai bị Quân Cơ Lạc ôm hình như chưa từng thấy ai tuấn tú như Quân Cơ Lạc, cố gắng mở to hai mắt, cực kỳ cẩn thận quan sát Quân Cơ Lạc lâu, sau đó mới hơi ngượng ngùng chỉ về hướng ruộng lúa.

      Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy trong cánh đồng cách đó xa, có vài người lớn gập người bận bịu gặt lúa. Quân Cơ Lạc cười cười hết sức thân mật với đứa bé trong lòng, sau đó vói tay vào trong tay áo, từ trong đó lấy ra cái túi giấy dầu. Trong túi giấy dầu chính là kẹo mạch nha mà bọn họ mua đường trước đó.

      Buông tiểu đệ đệ trong lòng ra, Quân Cơ Lạc liền đưa kẹo mạch nha tay mình cho tiểu đệ đệ đó, tiểu đệ đệ cầm kẹo mạch nha, lập tức giải tán cùng với mấy đứa bé khác.

      Thôn trưởng vốn bận gặt lúa cũng mau chóng chạy đến. Đường Tứ Tứ nhìn qua, thấy thôn trưởng kia xấp xỉ tuổi cậu nàng, dáng người khôi ngô, khi nhìn thấy bọn họ, mặt còn mang theo nụ cười hàm hậu.

      Khi ông nghe thấy Quân Cơ Lạc giới thiệu Đường Tứ Tứ, còn cực kỳ nghiêm túc đánh giá Đường Tứ Tứ lượt, giọng lẩm bẩm câu, hình như là “giống nha” gì gì đó, nhưng vì Đường Tứ Tứ nghe nên cũng quan tâm lắm.

      Thôn trưởng họ Mã, gọi là Mã Tư An, nhưng người trong thôn đều gọi ông là lão Mã. Theo như lão Mã , khi còn trẻ ông từng lính, sau đó xảy ra chút chuyện nên mới từ quan hồi hương. Ông ông với Tiết thần y là do lần cơ duyên xảo hợp mà quen biết nhau. Bây giờ hiếm có khi nào Tiết thần y mở miệng, Tứ Tứ muốn ở đây bao lâu cũng được hết.

      Vì thế, ông còn đặc biệt bảo người dọn ra sân viện trong ngôi nhà mới của ông, dành riêng cho Đường Tứ Tứ ở.

      Đến sập tối, lão Mã còn nhiệt tình dẫn bọn họ sang làng kế bên xem chút. Làng ở ngay gần suối, phong cảnh hợp lòng người, dân phong thuần phác, đúng là nơi dưỡng thai vô cùng lý tưởng.

      Quân Cơ Lạc thấy nàng thích, liền quyết định ở lại cùng với nàng thêm ngày. Lần này bọn họ dẫn theo bốn thị nữ, ba tên sai vặt. Mặt khác, ở những nơi mà người khác nhìn thấy còn có vài ám vệ phụ trách bảo vệ cho an nguy của Đường Tứ Tứ. Hơn nữa nơi này cách hoàng thành cũng xa, nếu có chuyện gì, Quân Cơ Lạc có thể đến kịp trong vòng nửa ngày.

      Ban đêm.

      Đường Tứ Tứ khoác tấm áo choàng dài, chui trong lòng Quân Cơ Lạc ngắm mặt trăng treo giữa trời đêm. Hôm nay là mười bảy, mặt trăng còn tròn trịa như hai ngày trước đây.

      Đường Tứ Tứ nằm trong lòng , buồn bực than thở, “Chàng về hoàng thành phải cẩn thận chút. Còn về phía cậu thiếp, nếu có chỗ nào cần chàng giúp chàng cứ giúp ông ấy chút. Còn nữa, chàng được thừa dịp thiếp ở trong hoàng thành mà chạy sang Đường phủ bắt nạt Tử An. Cả Thanh Nhi nữa, nàng theo thiếp rất lâu, chàng cũng giúp thiếp chiếu cố nàng nhiều nhiều chút…”

      Đường Tứ Tứ cực kỳ cẩn thận nghiêm túc dặn dò Quân Cơ Lạc. Quân Cơ Lạc thấy bộ dáng lải nhải như bà già của nàng, nhếch miệng cười cười, “Nàng yên tâm , mấy việc nàng giao cho ta ta đều nghiêm túc thực . Nhưng mà nàng cũng phải dưỡng thai cho tốt, ta cố hết sức giải quyết mấy người kia sớm sớm chút, rồi đón nàng về.” Đường Tứ Tứ vòng tay ôm quanh eo Quân Cơ Lạc, ngửa đầu nhìn ánh trăng trời, giọng nỉ non, " hy vọng đêm nào cũng có trăng tròn..." có chia lìa, có thất lạc, đoàn đoàn viên viên, hợp hợp mỹ mỹ!

      Vào ngày thứ tư khi mấy người Đường Tứ Tứ rời khỏi hoàng thành, Quân Cơ Lạc chia tay với Đường Tứ Tứ, thúc ngựa quay về hoàng thành. Còn trong hoàng thành, mưu quỷ quyệt chờ đợi .

      Vào lúc này, , và cả Đường Tứ Tứ, hai người bọn họ được định trước là đều phải bị cuốn vào trong mưu đó. Thành, hoặc bại, đều được quyết định vào thời khắc này.

      Ở lưng chừng ngọn núi nằm đầu thôn, Trì Lệ Dập tới thôn trang trước mấy người Đường Tứ Tứ, lúc này đứng từ cao dõi theo bóng dáng giục ngựa rời của Quân Cơ Lạc, trong ngực như có tảng đá đè lên, nặng chình chịch.

      Lão Mã đứng bên cạnh ông, thái độ cung kính, "Tướng quân, ngài yên tâm, thuộc hạ nhất định chăm sóc Đường tiểu thư tốt.”

      Trì Lệ Dập quay đầu lại, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai của lão Mã, giọng điệu trầm trọng , "Lão Mã, lần này làm phiền ngươi rồi.”

      Lão Mã hào khí ngút trời xua xua tay, cười ngây ngô , "Tướng quân, ngài là quá khách khí rồi. Nếu năm đó ngài cứu cái mạng này của thuộc hạ, làm sao có thuộc hạ của ngày hôm nay.”

      Trì Lệ Dập bị vẻ hào khí mặt ông cuốn hút, khuôn mặt ngày thường luôn tĩnh lặng giờ đây cũng có thêm ít tươi cười, “Đều là chuyện từ tám trăm năm trước rồi, vậy mà ngươi vẫn còn nhớ. Lúc đó, ngươi là thủ hạ của ta, người làm tướng quân như ta có thể nhìn ngươi chịu chết sao? Được rồi, ơn cứu mạng gì gì đó, ngươi cần phải nhắc tới nữa. Đáng lẽ bây giờ ta phải ở đây lâu thêm chút, nhưng trong hoàng thành truyền tin đến, bảo là mấy ngày nữa có lẽ có chuyện lớn xảy ra. Ta thể nán lại đây lâu hơn, chuyện của Tứ Tứ, ta chỉ có thể nhờ ngươi.”

      Lão Mã nghiêm túc chắp tay với Trì Lệ Dập, cam đoan , "Tướng quân cứ yên tâm, cho dù có phải hi sinh tính mạng của thuộc hạ, thuộc hạ cũng bảo vệ cho Đường tiểu thư."

      huynh đệ tốt đối xử với mình chân thành như vậy, khóe miệng của Trì Lệ Dập thỏa mãn cong lên.

      Sau đó, Trì Lệ Dập cũng rời khỏi thôn trang. Thôn trang náo nhiệt, vì Quân Cơ Lạc cùng Trì Lệ Dập rời mà quay về vẻ bình lặng vốn có. Nhưng vào ngày thứ tư, khi Tiết thần y xuất ở thôn trang này, việc có vẻ như phát triển theo hướng quỷ dị.
      nancy1986, thuytlu, HangVO920 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 166: Quân Cơ Lạc VS Mộ Dung Quân Thương, trận chiến cuối cùng! ()
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Mưa thu lộp độp đánh vào cây hoa quế trồng trước cửa, hoa quế nở rộ cành bị mưa đập vào, rải rác bay bay rồi rơi xuống đất. Đường Tứ Tứ quấn cái áo khoác lông ngồi ghế mây trong phòng, vẻ mặt hơi nhợt nhạt mệt mỏi.

      Tiết thần y chẩn mạch cho nàng, liếc nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, ánh mắt cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi cảm khái , “Aiz, lại thêm mùa thu nữa, cũng biết người bó tuổi như ta… còn có thể trôi qua được bao nhiêu mùa thu nữa.”

      Đường Tứ Tứ nghe thấy lời lão, khóe miệng hơi cong cong, "Tiết thần y, ngươi vậy mà cũng có lúc thương xuân tiếc thu như thế à, hiếm có nha.”

      “Aiz, con người già suy nghĩ nhiều hơn.” Tiết thần y lại thở dài mạnh, sau đó nâng tay khẽ vuốt chòm râu của mình, đôi mắt còn sáng trong như ngày xưa.

      Đây là lần đầu tiên Đường Tứ Tứ thấy bộ dáng phiền muộn của Tiết thần y như thế, trong ấn tượng của nàng, Tiết thần y vẫn luôn là lão ngoan đồng đến chết cũng thích tranh cãi với Quân Cơ Lạc. Tuy thường xuyên bị Quân Cơ Lạc chọc cho giận sôi lên sau đó tuyên bố phải đến Vân Phúc lâu mở tiệc, nhưng lão phải là người xấu xa gì.

      Đường Tứ Tứ tiếp lời lão, hé miệng khẽ cười , "Tiết thần y, ngươi nhất định phải sống lâu hơn ta và Cơ Lạc nha. ngươi làm sao có thể đến Vân Phúc lâu mở tiệc chứ.”

      Tiết thần y cười khổ tiếng, trong lòng đắng chát vô cùng, "Mạng đâu phải do người, mọi chuyện đều tùy vào thiên ý .” Thốt ra lời này xong, lão liền lâm vào trong trầm mặc nặng nề.

      Hàng lông mi cong vút của Đường Tứ Tứ chớp chớp, cũng chậm rãi thu hồi tầm mắt từ người lão, quay đầu nhìn cảnh mưa rơi ngoài cửa sổ. Trong phòng, lư hương bằng vàng vẫn còn rực cháy, khói lượn lờ, yên tĩnh lan tỏa ra khắp căn phòng.

      Hoàng hôn.

      Tiết thần y chủ động bước vào nhà bếp . Bên trong nhà bếp sạch , có hai thị nữ dứng bên cạnh bếp lò. Tiếng bước chân của Tiết thần y làm hay thị nữ kia kinh động, hai người đều mang vẻ mặt khó hiểu nhìn Tiết thần y, biết sao tự nhiên lão lại đột nhiên đến phòng bếp.

      Tiết thần y ngượng ngùng cười với hai thị nữ, hơi mất tự nhiên , “Thuốc nấu cho phu nhân nhà các ngươi có được chưa?”

      trong hai thị nữ mặc bố y màu lạm nhạt cầm cái quạt lá tay, cực kỳ cung kính với Tiết thần y, “ nấu xong rồi, chỉ còn đợi mang qua…” Khi nàng chuyện, tay còn chỉ chỉ chén thuốc đen ngòm đặt bếp lò.

      Tiết thần y đến cạnh bếp lò, bưng chén thuốc lên, với hai thị nữ, “Vậy vừa khéo, để ta bưng chén thuốc này sang.”

      Thị nữ dám có dị nghị gì, chẳng qua khi Tiết thần y bưng chén chuẩn bị rời khỏi, mũi chợt ngửi thấy được mùi rượu quen thuộc. Lão dừng chân ngó quanh quất tìm nơi tỏa ra mùi rượu. thị nữ khác mặc bố y màu xanh biếc vội vàng giải thích với lão, "Phu nhân biết Tiết thần y ngài thích uống rượu, liền bảo nô tỳ hâm rượu trước, lát nữa bưng vào trong phòng ngài.”

      Tay bưng chén thuốc của Tiết thần y run lên, suýt nữa thuốc trong tay lão đổ ra ngoài.

      biết thị nữ mặc bố y màu lam nhạt có ý hay vô tình, lại bổ sung thêm câu, “Trước khi Cửu Thiên Tuế còn dặn dò phu nhân, Tiết thần y ngài là quý nhân, chúng ta thể có chút thất lễ nào.”

      Mũi Tiết thần y chua xót, bước chân lảo đảo, vùi đầu vội vàng bưng chén thuốc rời khỏi phòng. Mà sau khi lão rời , hai thị nữ trong phòng trao đổi ánh mắt với nhau, dường như trong mắt hai người đều có tia sáng xẹt qua rất nhanh.

      Tiết thần y bưng bát thuốc vội vàng về phòng mình, vì nhanh mà thuốc trong bát bị đổ ra ngoài ít.

      Tiết thần y cài then, tựa lưng vào cửa, khóe miệng trĩu xuống, biểu cảm vất vả duy trì mặt cũng theo đó mà suy sụp theo. Ánh mắt lão dán chặt vào chén thuốc trong tay, đôi mắt dần dần tối đen.

      Run rẩy vói tay vào trong tay áo, thời tiết vào thu, nhưng trán lão lại có lớp mồ hôi mỏng toát ra. Từ trong tay áo lấy ra gói thuốc bột màu trắng, lão do dự biết có nên rắc thuốc bột vào trong bát hay



      Khoảng chén trà trôi qua, Đường Tứ Tứ đọc sách trong phòng, thị nữ báo lại, là Tiết thần y đến, Đường Tứ Tứ liền sai người mau mau mời Tiết thần y vào trong.

      Tiết thần y bưng chén thuốc ấm áp đến, vì ánh sáng mờ ảo vào lúc hoàng hôn mà thể thấy vẻ mặt.

      "Tiết thần y, ngươi tới vừa đúng lúc, chơi cờ với ta …” Đường Tứ Tứ dịu dàng cười với lão.

      Tiết thần y đặt chén thuốc trong tay lên bàn, giọng điệu u ám, “Vẫn nên uống bát thuốc dưỡng thai này trước …”

      Đường Tứ Tứ thâm trầm nhìn lão cái, tiếp theo cũng gì thêm, bưng chén thuốc bàn lên, đưa đến gần môi mình, hơi uống cạn. Khi nàng buông chén thuốc tay ra, trong đôi mắt của Tiết thần y lóe lên tia phức tạp rồi biến mất trong tích tắc, hai tay bất giác nắm chặt góc áo của mình.

      Đường Tứ Tứ nhận lấy chiếc khăn từ trong tay thị nữ, đặt bên miệng xoa xoa, ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh nhìn Tiết thần y, "Tiết thần y, bây giờ chúng ta có thể chơi cờ được chưa?"

      "Ta, ta đột nhiên cảm thấy thoải mái, lần khác chúng ta chơi .” Tiết thần y hơi cà lăm , ánh mắt lại mang theo tia nỡ, liếc nhìn Đường Tứ Tứ cái, “Buổi tối ở đây rất lạnh, ngươi uống thuốc rồi nghỉ sớm chút , đối với đứa bé trong bụng ngươi mới tốt.”

      Vội vàng dặn dò Đường Tứ Tứ câu, Tiết thần y cau mày rời khỏi phòng của Đường Tứ Tứ.

      Trong phòng, Đường Tứ Tứ nhìn theo bóng dáng như chạy nạn của lão, nàng cũng thở dài hơi. Rốt cuộc Tiết thần y vẫn là kẻ mềm lòng.

      Sau khi rời khỏi phòng của Đường Tứ Tứ, Tiết thần y hơn bốn mươi tuổi đột nhiên chạy như điên giống như tiểu tử trẻ tuổi hơn mười, hai mươi tuổi. Cuối cùng lão dừng lại kiếm đủ sức lực rồi lại chạy đến ngọn núi gần làng nhất. Chờ đến chạy đến mức mệt, chạy nổi nữa, lão mới ngừng lại được.

      Hai tay nắm chặt lại thành quyền, lão dùng sức đánh lên mặt cát. Sau khi dùng hết toàn bộ sức lực người, lão mới mệt mỏi nằm vật ra đất.

      Mưa thu vẫn rơi tí tách, gió lạnh xen lẫn với giọt mưa khiến quần áo lão ướt đẫm. Nhưng lúc này, lão căn bản chú ý đến mấy chuyện đó. Lão nhắm mắt lại, nằm im đất như người chết.

      biết qua bao lâu, màn đêm buông xuống, gió đêm rét buốt thổi ào ào, giọt mưa lạnh băng đánh lên mặt Tiết thần y, thế này mới buộc lão thể mở to mắt.

      Toàn thân ướt sũng, lão nương theo ánh sáng mờ ảo nhìn xuống dưới núi. Ban đêm tối đen, lão thấy trong viện của căn nhà dưới chân núi đốt đèn lồng. Lão biết người trong thôn trang này chỉ cần trời vừa tối là tắt đèn ngủ. Mà lúc này có nơi vẫn còn đốt đèn, hiển nhiên chính là tiểu biệt viện mà Đường Tứ Tứ ở.

      Khuôn mặt tang thương của Tiết thần y thống khổ vặn vẹo, lại đưa tay vói vào trong tay áo, gói thuốc bột vẫn còn y nguyên. Tiết thần y run run lấy gói thuốc bột ra, trang giấy trắng bị mưa thấm ướt, nhão nhoẹt từ lâu. Tiết thần y nhìn chằm chằm gói thuốc bột kia, đồng tử kịch liệt co rút lại. Đột nhiên, lão coi như hạ được quyết định, bất chợt mở gói thuốc bột trong tay ra, nâng tay giơ lên giữa trung.

      Bột phấn trắng phiêu tán theo gió đêm.

      Nước mắt mãnh liệt dâng lên trong hốc mắt Tiết thần y, nam nhân hơn bốn mươi tuổi hiểu quá , lựa chọn này khiến lão chết toàn thây, hơn nữa còn liên lụy đến mấy đồ đệ của lão. Nhưng lão thể xuống tay được.

      Làm cho đứa bé trong bụng Đường Tứ Tứ trở nên dị dạng —— lại làm cho cơ thể người mẹ cũng bị nhiễm độc —— cuối cùng còn phải báo cho Mộ Dung Quân Thương đóng quân ở bên ngoài thôn đến bắt sống Đường Tứ Tứ...

      Nếu những bước này được tiếp… Đến cuối cùng phải chỉ có hai người Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ bị liên lụy, mà cả Trì tướng quân, Đường gia, và những người có liên quan đến Trì Lệ Dập… Tru di cửu tộc, chỉ sợ ít nhất cũng phải có mấy trăm người bị chém đầu.

      có Quân Cơ Lạc, có Trì Lệ Dập, giang sơn Tiêu quốc chỉ có Mộ Dung Quân Thương, có thể được bao xa?

      Nhưng mà, nếu lão hạ độc Đường Tứ Tứ, vậy e rằng chỉ có thể thực xin lỗi mấy đồ đệ của lão.

      “Khụ khụ…” trận gió lạnh thổi qua, lão quỳ rạp mặt đất, ho khan mãnh liệt, trong cổ họng đột nhiên có búng máu đỏ tươi xông ra. Trong bóng đêm, lão co chặt thân mình ngồi nơi đó. Lão nghĩ, lão còn sống được mấy ngày. Lão thể thấy được mùa thu năm sau.

      Hoàng thành, Cửu Thiên Tuế phủ.

      Quân Cơ Lạc vừa trở về phủ, Mạc Lương liền lặng lẽ triệu tập mấy tâm phúc của Quân Cơ Lạc trong hoàng thành. Trong số bảy, tám người bọn họ, có người chuyên môn quản lý Ngự lâm quân, có người chuyên môn quản lý quân đội đóng quân trong hoàng thành, có cả người phụ trách Ngự sử đài... Sau khi mấy người này biết Quân Cơ Lạc về, đều mang vẻ mặt ngưng trọng tụ tập tại Cửu Thiên Tuế phủ, báo cáo mấy chuyện bất thường xảy ra trong hoàng thành gần đây.

      Tiếng bước chân sột soạt truyền đến từ ngoài cửa, mọi người nhìn qua, thấy Mạc Lương dẫn Quân Cơ Lạc chạy tới mép cửa. Mọi người trong sân đều đứng dậy, trang nghiêm nhìn Quân Cơ Lạc.

      Đêm nay Quân Cơ Lạc mặc bộ cẩm bào màu xanh lục, cổ áo và ống tay áo đều thêu hình mây chìm, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của ôn nhuận thêm vài phần. Đôi giày bằng da hươu chân cũng làm cho thân hình càng thêm kiên cường cao lớn.

      thẳng đến giữa phòng, ngồi xuống chiếc ghế thái sư bằng gỗ lê màu vàng, hai chân thon dài vắt lên cao cao, mặt cũng có vẻ ngưng trọng trước trận chiến lớn, ngược lại lười biếng cười cười nhìn người trong sân.

      " , trong mấy ngày khi bản đốc ở trong hoàng thành, có chuyện gì xảy ra?” Hai chân Quân Cơ Lạc nhàn nhã rung rung, lúc chuyện, người tỏa ra khí thế uy nghi bễ nghễ, làm cho người ta cảm thấy như có áp lực vô hình đè xuống.

      Nhìn thấy Quân Cơ Lạc kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, vài tâm phúc sốt ruột cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.

      Người đứng đầu tiên bên dưới là Ngự sử đại phu Đông Ngự sử của Quân Cơ Lạc, vừa mới được nhậm chức trong Ngự Sử đài. Đông Ngự sử ôm quyền với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, trong Ngự Sử đài vốn có rất nhiều người do Nhiếp chính vương xếp vào. tại số người bị Nhiếp chính vương mượn sức trong cả Ngự Sử đài tăng vọt, những người này ngầm giúp đỡ Nhiếp chính vương thuyết phục quan viên trong triều.”

      Liễu Minh Hải phụ trách công việc cảnh vệ trong kinh đô và vùng ngoại ô. Sau khi quy thuận Mộ Dung Nhược Hồng, được Quân Cơ Lạc bổ nhiệm vào vị trí này. Liễu Minh Hải làm việc cực kỳ có năng lực, khuyết điểm duy nhất chính là quá mức mọn keo kiệt. Cũng bởi vì điểm này mà thường xuyên bị mọi người xa lánh. Sau đó được Quân Cơ Lạc sử dụng, cũng đầu quân vào phe Quân Cơ Lạc. ôm quyền với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, mấy ngày nay mạt tướng vẫn luôn phái người trông giữ ở các cửa ngõ của hoàng thành, phát được dạo này người vào thành gấp hai, ba lần so với bình thường. Hơn nữa nam nhân chiếm đa số. Mạt tướng nghi ngờ, trong những người này có rất nhiều người cải trang trà trộn vào, muốn thừa cơ đối phó với Hoàng thượng và Cửu Thiên Tuế ngài."

      Vô duyên vô cớ, trong hoàng thành đột nhiên có đống người tràn vào. Chỉ sợ những người này là do Mộ Dung Quân Thương sắp xếp, dùng để bức vua thoái vị.

      Mạc Lương đứng bên cạnh Quân Cơ Lạc, mấy ngày nay luôn trợ giúp quản lý vụ trong cung. mím môi với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, trong cung mấy hôm nay xảy ra chuyện gì. Hôn quân kia vẫn thường xuyên tìm hoan mua vui như trước. Chỉ có điều, mấy địa phương khác đều có sóng ngầm mãnh liệt, trong hoàng cung sao có thể bình tĩnh như thế. Cứ có cảm giác khí trong cung giờ quá mức quỷ dị!"

      Mạc Lương xong, mấy người khác cũng nhao nhao tranh nhau như cái chợ vỡ. Quân Cơ Lạc lười biếng ngồi ghế, nâng tay nhàng vuốt ve cái cằm bóng loáng của mình.

      Chờ sau khi mọi người đều báo cáo xong hết tình hình, ánh mắt của toàn bộ người tron sân đồng thời cùng tập trung người Quân Cơ Lạc, đợi lên tiếng.

      Đôi môi gợi cảm của Quân Cơ Lạc khẽ chép chép, từ ghế nhảy lên, nở nụ cười quỷ quyệt với mọi người, "Xem ra gần đây bản đốc bận rộn chăm sóc cho tiểu nương tử nhà mình, những người này liền xem bản đốc như cục bột nhão có thể tùy tiện nhào nắn. Aiz, những người này ấy à, bản đốc ngẫu nhiên muốn ăn chay vài ngày, thế mà bọn họ cũng cho nha! Bọn họ nên háo hức đưa thịt đến trước mặt bản đốc như thế chứ.”

      "Cửu Thiên Tuế, bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Nhiếp chính vương rồi lại còn Hiền vương… giờ khí thế của bọn họ rất hung mãnh đó.” Mạc Lương cau mày, hơi lo lắng .

      Quân Cơ Lạc cực kỳ tự tin cười , "Sợ gì chứ? Khẩu vị của bản đốc tốt lắm, đến tên ngốn tên, đến cặp ngốn cặp. Ai đến cũng cự tuyệt đâu nha!” Khi những lời này, đôi mắt u ám của sáng rực kinh người!
      Vân Thủy Du Ca, tart_trung, thuytlu24 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 167: Quân Cơ Lạc VS Mộ Dung Quân Thương, trận chiến cuối cùng! (hai)
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Vào buổi lâm triều hôm nay, Mộ Dung Nhược Hồng mặc bộ long bào màu vàng sáng, ngồi nghiêm chỉnh ghế rồng. Quân Cơ Lạc đứng bên cạnh Mộ Dung Nhược Hồng, đôi mắt gương mặt tuấn mỹ hơi nheo lại, bễ nghễ nhìn xuống dưới triều, khóe miệng dường như còn lộ ra nụ cười uy nghiêm.

      Rất nhiều văn võ bá quan đứng dưới thấy dáng vẻ cực kỳ khí phách của , trong lòng rầu rĩ.

      “Có việc tấu lên, việc bãi triều!” Quân Cơ Lạc lạnh lùng kéo kéo giọng . Mộ Dung Quân Thương ngồi xe lăn, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng hề có biểu cảm gì.

      Trong đám văn võ bá quan ai bước lên.

      Trì Lệ Dập đứng trong hàng ngũ, cầm thẻ ngọc tay, thấy hai bên đều có ai chuyện, mí mắt của ông khép lại, từ trong hàng ngũ bước ra, với Mộ Dung Nhược Hồng, "Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có việc muốn khởi tấu.”

      "Trì ái khanh cứ !" Mộ Dung Nhược Hồng cũng dám xem thường Trì Lệ Dập.

      Trì Lệ Dập cầm thẻ ngọc, cất cao giọng , "Hoàng thượng, vi thần nghe vị nhậm chức Phụ quốc công trước kia , mấy ngày gần đây số dân vào thành tăng vọt, mà người ra thành lại rất ít, cho nên mấy khách điếm trong hoàng thành đều chật kín hết chỗ.

      Ngoài ra, mấy buổi tối gần đây, trong hoàng thành thường xuyên có nữ nhân bị bắt , mà lại hoàn toàn biết tung tích.

      Theo lý mà , loại chuyện này là việc của Kinh triệu doãn, cũng đủ trọng lượng để triều.

      Chỉ là… Trước kia, khi vi thần ở tiền tuyến, biết tướng sĩ Trần quốc thích nhất là gian dâm nữ nhân Tiêu quốc chúng ta. Hơn nữa gần đây vi thần vừa mới nhận được tin tức từ bên Trần quốc truyền đến, có mật thám Trần quốc trà trộn vào, chờ đợi thời cơ để đối phó với bệ hạ ngài. Cho nên, vi thần cảm thấy dạo này số dân vào thành tăng vọt, có thể là mật thám của Trần quốc lẫn vào.”

      Mộ Dung Nhược Hồng nghe đến đó, cau mày, “Vậy theo như Trì ái khanh bây giờ nên làm thế nào?” So với bất kỳ ai khác, Mộ Dung Nhược Hồng là người hy vọng có thể duy trì cục diện như tại nhất. Tuy chỉ là hoàng đế bù nhìn, nhưng mấy người trước đó chửi là chó, ngoại trừ Quân Cơ Lạc ra, phải bọn họ đều phải ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt sao.

      hoàng đế bù nhìn, nhưng vẫn cao hơn bọn họ bậc!

      Sắc mặt của Trì Lệ Dập vẫn rất điềm tĩnh, với Mộ Dung Nhược Hồng, "Khởi bẩm bệ hạ, vi thần cảm thấy mấy đêm nay kinh thành yên ổn, vậy bắt đầu thi hành lệnh giới nghiêm ban đêm . Mặt khác, trước kia vi thần ở tiền tuyến, thường xuyên giao tiếp với người Trần quốc, cũng có chút kinh nghiệm đối phó với gian kế của Trần quốc, vi thần tình nguyện xin chiếu chỉ, giúp đỡ cấm vệ quân, bảo vệ cho an nguy của hoàng thành.”

      Trì Lệ Dập vừa dứt lời, các vị quan viên trong triều liền bắt đầu thầm khe khẽ.

      Cừ , bọc vòng lớn như vậy, hóa ra là vội vàng muốn nhúng chân vào vũng nước bùn. Khi biết Nhiếp chính vương cùng Cửu Thiên Tuế nhất định xảy ra trận ác chiến, lúc này ông lại muốn chen chân vào, ủng hộ cho bên nào, khả năng thắng của bên đó cực kỳ lớn.

      Thử nghĩ chút, Trì Lệ Dập lấy cớ muốn trợ giúp cấm vệ quân bảo vệ cho an nguy của hoàng thành, như vậy tay hiển nhiên nắm được đội quân có quy mô . Hơn nữa tên tuổi của Trì Lệ Dập lừng lẫy như vậy, để chiến thần như Trì Lệ Dập trợ giúp cấm vệ quân, đốc quân của cấm vệ quân có thể thu phục được ông sao?

      Nếu chọc cho vị đại thần tôn quý này mất hứng, chỉ cần mỗi người dân trong hoàng thành phun miếng đờm, đốc quân cấm vệ quân có thể chết chìm luôn rồi. tóm lại, chiêu này của Trì Lệ Dập nằm ngoài dự đoán của mọi người, lại làm cho người ta dám khinh thường ông.

      Nhưng cũng phải lại, nghe đồn Nhiếp chính vương bắt trói con trai Trì Lệ Dập, mới làm cho Trì công tử gặp chuyện may dẫn đến tử vong. Như thế nghĩa là Trì Lệ Dập có thù oán với Mộ Dung Quân Thương, hẳn là giúp .

      Nhưng còn bên phe của Quân Cơ Lạc… Tuy Quân Cơ Lạc cưới cháu của Trì Lệ Dập, nhưng Trì Lệ Dập tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với Đường Tứ Tứ chỉ ở nơi. Mà bên ngoài ông cũng ít lần mắng chửi Quân Cơ Lạc.

      Xem ra quan hệ giữa Trì Lệ Dập với Quân Cơ Lạc cũng phải tốt lắm.

      Vậy rốt cuộc Trì Lệ Dập giúp ai?

      Mộ Dung Nhược Hồng ngẩng đầu nhìn nhìn Quân Cơ Lạc, gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc lộ ra vẻ phức tạp, nhưng bao lâu sau, lập tức gật gật đầu với Mộ Dung Nhược Hồng.

      Mộ Dung Nhược Hồng hiểu được ý của , liền khách khí với Trì Lệ Dập, "Trì ái khanh, ngươi đúng là phúc tướng của trẫm. Thỉnh cầu của ngươi, trẫm chuẩn!" Trì Lệ Dập tự mình xin chỉ, còn rốt cuộc ông giúp Mộ Dung Quân Thương hay là Quân Cơ Lạc, Mộ Dung Nhược Hồng chính là dưới tình thế cấp bách đó, "đáp ứng" thỉnh cầu của Trì Lệ Dập.

      "Vi thần tạ chủ long ân!" Trì Lệ Dập quỳ xuống với Mộ Dung Nhược Hồng.

      "Ái khanh mau mau bình thân!" Mộ Dung Nhược Hồng ngồi ghế rồng, nâng tay làm tư thế bảo ông đứng dậy. Trong đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc có loại mị thực cốt, ánh mắt lướt nhanh qua Trì Lệ Dập, rồi lại nhìn về phía Mộ Dung Quân Thương. có thể thấy được vẻ tối tăm mặt Mộ Dung Quân Thương.

      Đôi môi gợi cảm của Quân Cơ Lạc nhấp cái, lại cất cao giọng với mọi người, “Còn có tấu chương gì hay . Nếu có tấu chương, vậy bãi triều!"

      Trì Lệ Dập lùi về trong hàng, hàng ngũ hai bên cũng còn ai khác bước ra. Quân Cơ Lạc chắp hai tay sau lưng, lại với người đứng dưới triều, “Gần đây Hoàng thượng vừa mới có được bảo vật, đêm nay muốn đặc biệt bày tiệc rượu trong cung, lúc đó các vị đại nhân nhớ đến nha!”

      Quân Cơ Lạc tới đây, lại tà ác bổ sung thêm câu, "Đương nhiên, nếu có vị đại nhân nào tối nay khỏe, thể đến dự tiệc, bản đốc cực kỳ tri kỷ mà bảo ngự y trong cung đến bắt mạch giúp các ngươi.”

      Đây phải là ép buộc mọi người đến tham dự yến tiệc đêm nay à?

      Mọi người trong triều đều giận mà dám gì! Ai bảo Quân Cơ Lạc quyền thế ngập trời chứ.

      Hai tay Mộ Dung Quân Thương đẩy đẩy xe lăn, sau khi Mộ Dung Nhược Hồng rời , cũng rời khỏi điện. Đợi rồi, những người khác cũng tốp năm tốp ba rời triều.

      Ban đêm, mây đen dầy đặc, cơn mưa to lại ào ào trút xuống. Giọt mưa lạnh như băng ngừng đập xuống đất, thời tiết xấu như thế khiến cho mấy quan viên phải đội mưa tới tham gia tiệc tối khỏi thầm oán Quân Cơ Lạc nhiều hơn.

      Trong Y Liên điện, đèn đuốc sáng rực cả góc trời, Mộ Dung Nhược Hồng ngồi cao cao phía , hai bên là hai nữ nhân có diện mạo mị. Mộ Dung Nhược Hồng bị các nàng nịnh hót, khi sung sướng cười ha hả, khi lại cúi đầu khe khẽ thầm gì đó với hai nữ nhân kia. Bộ dáng của như vậy, làm sao có thể là hoàng đế tốt trong mắt quan viên.

      Còn Quân Cơ Lạc mặc bộ quần áo màu đen, ngồi ở phía dưới Mộ Dung Nhược Hồng uống rượu mình, đối diện là Mộ Dung Quân Thương, kế bên Nhiếp chính vương Mộ Dung Quân Thương chính là Hiền vương Mộ Dung Ôn Trạch.

      Tuy Mộ Dung Ôn Trạch với Mộ Dung Quân Thương xem như hợp tác với nhau, nhưng hai người đều có cảm tình gì với đối phương, vì thế hai người cũng trao đổi gì với nhau. Mọi người tự mình uống rượu, giả vờ vui vẻ xem vũ cơ nhảy múa trong sân.

      Vốn dĩ tiệc tối là phải có bầu khí vô cùng hòa hợp, cho nên mặc dù quan viên trong sân có oán hận đến mấy, cũng miễn cưỡng cười vui, bày ra vẻ mặt hài lòng để phối hợp với bữa tiệc.

      Khi bữa tiệc qua được nửa, cả điện sáng trưng bỗng nhiên tối sầm lại, toàn bộ Y Liên điện lâm vào trong bóng đêm. Vào lúc này, Quân Cơ Lạc bưng lên chén rượu trong tay, từ chỗ ngồi của mình đứng lên. bao lâu sau, bọn cung nữ thái giám thắp lại đèn đuốc trong Y Liên điện, tất cả văn võ bá quan trong điện đều bị hấp dẫn bởi con lừa lông ngắn màu đen cùng với nữ nhân dắt lừa xuất giữa điện.

      Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, nữ nhân dắt lừa kia chậm rãi ngẩng đầu. Sau khi thấy gương mặt nàng, mọi người đều hẹn mà cùng hít vào hơi.

      Nữ tử này xấu đến mức có thể đứng chung với con lừa cực kỳ “hài hòa”.

      Quân Cơ Lạc thanh thanh cổ họng, bưng chén rượu trong tay lên, vô cùng hào sảng uống cạn hơi, sau đó lại lấy tư thế hết sức tiêu sái, ném chén rượu trong tay lên mặt đất. Chén rượu rơi xuống đất, mảnh vỡ lập tức bị người khác quét dọn rất nhanh!

      "Các vị đại nhân, mọi người cảm thấy người súc vật đứng giữa điện thế nào?” Hàng lông mày thanh tú của Quân Cơ Lạc nhướng lên, trong đôi đồng tử trầm nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, làm cho người ta nghĩ ra, rốt cuộc là bây giờ muốn diễn vở kịch gì.

      Mấy quan viên này sợ đắc tội Quân Cơ Lạc, dám mở miệng chuyện. Cả đại điện náo nhiệt chợt im thin thít. Quân Cơ Lạc bĩu môi, thấy bọn họ đều lời nào, bắt đầu điểm danh muốn người ta .

      tùy ý kêu tên vào quan viên, mấy quan viên này bị điểm danh, chỉ có thể liều chết trả lời.

      Có người đoán ra ý đồ của Quân Cơ Lạc, thành đáp lại, "Cửu Thiên Tuế, nữ nhân này quá xấu, còn con lừa này thực bình thường.”

      Có người thích vuốt mông ngựa lập tức nịnh hót , "Cửu Thiên Tuế, mặc dù con lừa với nữ nhân này quá thích hợp với khí đêm nay, nhưng là Cửu Thiên Tuế mang đến, vậy nhất định là có chỗ hơn người.”

      ...

      Quân Cơ Lạc làm như nghiện hỏi, ngoại trừ ba người Trì Lệ Dập, Mộ Dung Quân Thương, Mộ Dung Ôn Trạch, đều ngại phiền mà hỏi lượt toàn bộ mấy quan viên có mặt ở đây. Khắp cả đại điện, số quan viên con lừa với nữ nhân này xấu chiếm nửa, nửa còn lại đều là nương theo con lừa cùng nữ nhân đột nhiên xuất này mà nịnh hót Quân Cơ Lạc.

      Quân Cơ Lạc chiếm được đáp án mà mình muốn, đôi môi gợi cảm hơi cong lên, tươi cười mặt quỷ mị tà tứ, đột nhiên ra câu gây chấn động, “Được rồi, các vị đại nhân đều xong. Vậy bản đốc cũng nên chút. Giữa điện chính là thiên lý mã cùng với nữ nhân đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Tục ngữ rất đúng, ngựa tốt xứng hùng, mỹ nhân tặng hùng. Thiên lý mã cùng với mỹ nhân đêm nay chính là bản đốc đặc biệt tìm đến, muốn tặng cho người vẫn luôn cúc cung tận tụy xử lý chính của Tiêu quốc chúng ta, Nhiếp chính vương."

      ràng là lừa nhưng lại gọi là thiên lý mã? ràng là nữ nhân xấu kinh khủng mà lại là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành? ràng là món quà nhạo báng người khác mà lại còn biết xấu hổ muốn tặng cho Nhiếp chính vương.

      Quân Cơ Lạc này phải là "chỉ hươu bảo ngựa", nhân cơ hội này muốn sát hại trung thần sao?

      Trong điện lập tức có hai quan viên đứng dậy, cường điệu với Quân Cơ Lạc, "Cửu Thiên Tuế, xin thứ cho ty chức ánh mắt kém cỏi, chỉ nhìn thấy người phụ nữ xấu xí cùng với con lừa.”

      Quân Cơ Lạc chờ có người đâm đầu vào họng súng. Tốt lắm, giờ tên ngốc đứng ra. nên nắm chặt lấy để mà thi hành kế hoạch của ! muốn cho bọn họ biết, nếu có người dám đứng ra lý giúp Mộ Dung Quân Thương, hậu quả... Ha ha...
      tart_trung, thuytlu, HangVO926 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :