1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 57

      Editor: Lost In Love


      Bởi vì con nít luôn chơi đùa có chừng mực, sợ thằng bé biết nặng ầm ĩ đụng tới vết thương của Đường Diệc Thiên, cho nên mãi đến khi vết thương của Đường Diệc Thiên tốt lên nhiều, Hàn Niệm mới dám dẫn Diệu Linh đến bệnh viện.

      Từ trước đến nay con nít đều có thiện cảm với bệnh viện, dù phải mình chích hay uống thuốc, cũng cảm thấy thích. Nhưng lâu gặp ba nên thực rất muốn gặp ba, Diệu Linh bối rối nửa ngày, mới quyết định ôm Iron Man với mẹ đến bệnh viện thăm ba.

      Vừa vào bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng, mấy ngày nay Hàn Niệm sớm quen, Diệu Linh lại rất nhạy cảm, đường đều nhăn mũi. Cho đến khi vào phòng bệnh thấy ba, mặt mày thằng bé mới giãn ra, "Ba!"

      Còn ở trong lòng mẹ, thằng bé dang tay nhào về phía ngực của ba, nửa người gần như treo lơ lửng giữa trung. Con nít phấn khởi sức lực rất lớn, thiếu chút nữa Hàn Niệm ôm được thằng bé, "Diệu Linh! Ba bị thương, thể đè lên người ba!"

      "Ba bị thương ở đâu ạ?" Được mẹ đặt ngồi xuống giường, Diệu Linh rút bàn tay bé nhe nanh múa vuốt ban nảy lại.

      "À..." Hàn Niệm nhất thời nghẹn lời, biết nên với con thế nào. Đường Diệc Thiên trực tiếp cởi đồ bệnh màu trắng rộng rãi của mình ra, ngực có thêm dao cảm thấy mình còn man hơn! "Diệu Linh, con xem! Có phải ba rất dũng cảm !"

      Miệng vết thương dài 10cm khép lại, nhưng vết sẹo màu hồng nhạt của dao vẫn rất đáng sợ. Nhưng ánh mắt của con nít từ trước đến nay luôn khác với người ta, "Ba, ở đây của ba có con sâu màu hồng."

      Giọng ngọt ngào ngây thơ của Diệu Linh, trong nháy mắt hình dung vết sẹo dao dữ tợn trở nên vô cùng dễ thương. Đường tiên sinh muốn đóng vai hùng trước mặt con trai lập tức cứng đờ, tuy cách nghĩ thổi phòng của con trai thông minh đến khiến người ta vui vẻ, nhưng mình là người đàn ông, người có con sâu màu hồng dễ thương...Dường như tâm trạng tốt lắm.

      Nhưng đả kích hơn nữa còn ở phía sau, Diệu Linh cầm Iron Man trong tay, chỉ vào Stark trong ngực nó rồi hỏi ba, "Ba, tại sao ngực của Iron Man uy mãnh! Ngực của ba lại là con sâu !"

      "..." Đường tiên sinh bắt đầu hối hận, hối hận tại sao mình lại khoe hùng. Cũng may có Hàn Niệm ở bên cạnh giải vây giúp , nhưng cách giải vây..."Diệu Linh! Ba con phải Iron Man, ba con là hiệp khách sâu bọ!"

      "Wow!" Con nít rất dễ bị lừa, hiệp khách sâu bọ là gì quan trọng, quan trọng là vẻ lợi hại của hiệp khách sâu bọ! "Ba! Vậy ba làm được gì vậy ạ?"

      Đường tiên sinh đưa mắt về phía vợ xin giúp đỡ, Hàn Niệm nhún vai hết cách, " là hiệp khách sâu bọ, bản thân biết sao?" xong sờ đầu của hai người họ, "Hai người chơi vui vẻ, lát nữa là bà Trần đến rồi. còn nhiều thiều gian, em trước."

      Đường Diệc Thiên biết, chuyện Hàn Niệm muốn làm là gì. vươn tay kéo đến bên cạnh, ho , giọng , "Em làm được, cũng sao."

      Hàn Niệm cong khóe miệng cười cười, tất cả biến cố cho biết, mất chính mình, mất cả cuộc đời. Nếu muốn tìm về tất cả, nhất định phải tìm về chính mình. kiên cường, suy nghĩ của bản thân và kiên trì của Hàn Niệm.

      Biết mình tốt, vậy thay đổi, biết mình sai, vậy xin lỗi. Thế giới này có ai có nghĩa vụ bao dung cho sai lầm của bạn, có Đường Diệc Thiên, là may mắn của .



      Diệu Linh vỗ tay, "Con biết rồi! Hiệp khách sâu bọ gặp người là hôn!"

      "Hả?" Đường tiên sinh hiểu. Diệu Linh chỉ vào miệng , "Bởi vì lưỡi của ba giống như con sâu lớn vậy!"
      "..."

      * * *

      Hàn Niệm hẹn gặp mặt Tô Hải Mai. cần đến chuyện Tô Hải Mai làm gì để đẩy Hàn Phục Chu vào chỗ chết, lúc đầu bà cũng là người bị hại, tất cả trả thù đều có lý do.

      "Về chuyện sạt lỡ đất, tôi biết hết rồi. Hạ phu nhân, tuy bà nhận, hơn nữa lời xin lỗi cũng thể bù đắp được nỗi đau của ba, nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi bà, rất xin lỗi!" Lúc ba chữ cuối cùng ra miệng, Hàn Niệm cảm thấy lòng mình thở dài hơi, rất nhàng và thoải mái.

      Giấu diếm mình, ép mình tiếp nhận , thực ra cũng rất khổ sở, mỗi ngày mỗi phút đều phải nghĩ ra vô số lý do, vô số cớ để thuyết phục mình. Đấu tranh trong chấp niệm giống như rơi vào đầm lầy, càng vùng vẫy càng chìm sâu, bị bao phủ từng chút, ngạt thở, mất chính mình.

      "Tôi biết, bà cũng biết ba tôi bị phình động mạch, Có lẽ tất cả mọi thứ đều trừng phạt ông ấy đúng tội, nên nếu bà muốn công khai , tôi cũng ngăn cản. Nhưng tôi chỉ có cầu , có thể cho tôi tháng , để tôi có cơ hội chăm sóc ông ấy. Bởi vì trong thời kỳ thẩm tra, tôi gặp được ông ấy...Bởi vì phình động mạch chịu được kích thích, tôi sợ lúc thẩm tra..."

      Mùa xuân ở thành phố J luôn nóng rất nhanh, trong vườn hoa của quán cà phê đầy ánh mặt trời, Hàn Niệm lại lạnh như mùa đông. Dường như xong mấy chữ, kiệt quệ sức lực cả người , rút hết độ ấm của toàn thân . Nhưng thể làm vậy, dù làm được cũng sao.

      Con người luôn phải đối mặt với thực, có mấy thứ, phải trốn tránh là tồn tại, cũng phải lừa được chính mình là có thể lừa gạt cả đời, "Cho nên, chỉ cần tháng là được rồi, tôi muốn nhìn ông ấy nhiều hơn chút. Được ?"

      Mái tóc dài của buông vai, lọn tóc bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng, Tô Hải Mai nhìn thấy cười nhạt.

      Rất lâu trước đó, Tô Hải Mai biết vị Hàn tiểu thư này. Đệ nhất danh viện của thành phố J, xinh đep, xuất sắc, tự tin. đến đâu cũng là tiêu điểm của mọi người, cuộc đời của cũng tốt đẹp như con người của khiến cho người ta phải hâm mộ. Tuy Tô Hải Mai hận Hàn Phục Chu, nhưng từ trước đến giờ có hận con tên Hàn Niệm này.

      Từng trải đời người lên và xuống, trong mắt bi thương, có sợ hãi, nhưng cũng có kiên cường và dũng cảm. Tô Hải Mai luôn nhớ cặp mắt dũng cảm này.

      Lúc nước tuôn nhanh ở giữa rừng núi, cơ thể nhắn giãy giụa trong hỗn loạn, cả người đều bị dính bùn đất, chỉ có đôi mắt đó, sáng ngời giống như ngôi sao bắc cực đời đời bền vững trong đêm. Đứa bé tám tuổi đó, là người sống sót được cứu ra cuối cùng lúc đội cứu viện sắp kết thúc.



      Được khiêng bằng băng ca từ núi xuống đặt tạm ở chỗ đất trống dưới chân núi, đợi xe đưa bệnh viện. Hôm đó mưa rơi giọt, xung quanh u ám nặng nề, Tô Hải Mai tìm đầy đủ cơ thể chồng về nhìn thấy bé, bé cuộn mình băng ca giống như búp bê bùn .

      Tô Hải Mai qua ngồi xổm xuống hỏi bé, "Con có sao ?"

      bé mở to mắt, sau tai nạn sinh tử lớn, trong cặp mắt kia chứa sợ hãi vô hạn, ngoài ra còn có kiên nghị. Giống như có nhiều gian khổ hơn nữa, bé cũng có thể tiếp nhận, có thể cắn răng vượt qua. bé muốn mở miệng gì đó, lại ra tiếng, Tô Hải Mai cầm khăn tay lau mặt cho bé.

      Trán của bé bị cạnh của đá đập vào, chảy máu nhưng bị bùn dính lên, lúc Tô Hải Mai cẩn thận đụng vào, bé đau đớn co lại. Khăn tay trắng tinh chỉ lau mấy cái, hoàn toàn biến dạng, Tô Hải Mai nhớ cuối cùng mình lau tới thuỳ tai phải của bé, ở đó có nốt ruồi chu sa , phải máu, phải vảy, là nốt ruồi màu hồng, ở thuỳ tai, vô cùng phong tình.

      Tô Hải Mai nhìn kỹ, ra đứa bé này, là . Băng ca nhanh chóng được khiêng bệnh viện, Tô Hải Mai gặp bé nữa. Huyện Bạch Mặc là cơn ác mộng, Tô Hải Mai chôn sâu nó vào đáy lòng, nhưng chưa bao giờ quên.

      Nhiều năm sau bọn họ gặp lại ở thành phố J. Ở lễ chúc mừng Hàn Phục Chu thăng từ phó thị trưởng Hàn lên làm thị trưởng Hàn, con chín tuổi Hạ Bồng Bồng của Tô Hải Mai sơ ý vấp ngã, Tô Hải Mai vội vàng chạy tới, nhưng có người nhanh hơn bà bước, đỡ Hạ Bồng Bồng ngã đất dậy.



      khoảng mười bảy mười tám tuổi mặc chiếc váy màu vàng nhạt, mái tóc dài búi thành búi, khuôn mặt tròn trịa chưa hết nét ngây thơ nhưng xinh đẹp đến mức làm người ta kiềm được nhìn thêm mấy lần. mỉm cười giao Hạ Bồng Bồng bị té vào trong tay của Tô Hải Mai, cúi đầu xuống với Hạ Bồng Bồng, "Mẹ em đến rồi! đường phải cẩn thận nhé!"

      Trong giây phút cúi đầu đó, Tô Hải Mai nhìn thấy nốt ruồi chu sa thuỳ tai phải của , giống như hạt đậu tương tư , nằm thuỳ tai mượt mà, vô cùng phong tình. Tô Hải Mai chưa kịp mở miệng, hào phóng đưa tay ra chào hỏi, "Hạ phu nhân, xin chào! Cháu là con của Hàn Phục Chu, Hàn Niệm."

      * * *

      Tô Hải Mai bưng cà phê lên, uống hớp, "Hàn tiểu thư, tôi từng mất người thân, đương nhiên hiểu được tâm trạng của . Cho nên tôi có thể cho tháng."

      "Cảm ơn." Hàn Niệm cúi đầu cầm ly của mình, muốn dùng cà phê nóng làm ấm tay mình.

      "Hàn Phục Chu có biết quyết định của ?" Tô Hải Mai biết vì chuyện của Hàn Phục Chu, Hàn Niệm rất mệt mỏi, gần như dùng hết tất cả sức lực của . Mà tất cả những điều này, đều là Hàn Phục Chu đẩy Hàn Niệm làm.

      "Tôi với ông ấy." Hàn Niệm cố gắng giương khóe miệng, để mình nở nụ cười cách khó khăn, "Tôi hẹn thăm tù vào ba giờ chiều."

      "Ông ta trách chứ?" Tô Hải Mai hỏi.

      Hàn Niệm lắc đầu. biết tại sao, có lẽ là sợ hãi, có lẽ là bất an, hiểu tại sao lại muốn trò chuyện với ai đó, để mình thả lỏng chút, "Tôi biết. Tôi biết nên với bà, nhưng đối với tôi ông ấy thực người cha tốt, từ đến lớn... , tôi biết tôi phải tiếp nhận , nhưng thực ra tôi cũng thể hoàn toàn tiếp nhận chuyện của ba tôi...Ông ấy gạt tôi. . Nhưng, với tôi ông ấy là ba tôi, đây đều là những chuyện nghiệp của ông ấy, gia đình, trong cuộc sống, ông ấy có lỗi gì với tôi..."

      "Đối với , đưa ra quyết định này rất khó phải ?" Bản thân Tô Hải Mai cũng là ba mẹ người ta, bà có thể hiểu được hết thảy cố chấp của Hàn Niệm, ngoài ra những thứ phải nhận cũng rất lớn.

      "Đúng vậy." Hàn Niệm thừa nhận, "Đúng là rất khó, nhưng phải làm."

      "Tôi còn tưởng sau khi biết chuyện sạt lở đất, khổ sở như vậy." Tô Hải Mai uống hớp cà phê, từ đầu đến cuối, bà nghĩ làm Hàn Niệm khó xử, dù sao bọn họ cũng đều trải qua trận tai nạn đó. Cho nên đây cũng là lý do tại sao bà đồng ý giao tư liệu cho Đường Diệc Thiên, uy hiếp của rất lớn, nhưng so với nỗi hận của người mất người thân, Tô Hải Mai dễ bị đe doạ như vậy.

      "Tôi biết..." Hàn Niệm cúi đầu, rủ mặt sâu, che giấu cặp mắt sáng ngời, "Trận tai nạn đó chết rất nhiều người, đều là do ông ấy tạo nên, nhiều sinh mạng vô tội...Chuyện này còn là ân oán cá nhân giữa tôi và Đường Diệc Thiên nữa, nhưng dù sao ông ấy cũng là ba của tôi, sinh ra tôi và nuôi nấng tôi, mặc dù tội ác tày trời..."

      Tô Hải Mai dùng câu hỏi ngạc nhiên ngắt lời , "Hàn Niệm, biết được nhận nuôi sao?" Công nuôi dưỡng lớn hơn công sinh thành, từng là trẻ mồ côi có gì cả, Hàn Phục Chu nuôi lớn . Cho dù ba nuôi có tội, muốn trả lại công ơn nuôi dưỡng, có gì đáng trách. Nhưng mà... phải bây giờ biết của vụ sạt lở đó rồi sao?

      Hàn Niệm ngẩng đầu. Nhìn thấy khó hiểu trong mắt của Tô Hải Mai, sau đó ngôi sao sáng ngời cũng bị mây đen che khuất, tối đen.

      "Ba mẹ của đều chết trong vụ sạt lở đất đó, chỉ có may mắn còn sống sót..."
      [​IMG]
      Last edited: 12/1/16
      thư hồ, hoadaoanhheo điên thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 58.1

      Editor: Lost In Love



      Nét mặt của Hàn Niệm trả lời câu hỏi của Tô Hải Mai, chỉ có sợ hãi, Tô Hải Mai cũng vậy, "Hoá ra biết à?"

      "...biết." Hàn Niệm lắc đầu, đến bây giờ cũng biết, ra phải là "", vậy là ai?

      "Cũng đúng..." Tô Hải Mai ngẫm nghĩ, sau vụ sạt lở đất, Hàn Phục Chu chuyển công tác đến thành phố M, rời khỏi huyện Bạch Mặc. Chuyện ông ta nhận nuôi trẻ mồ côi, có rất ít người biết, sau này lại đến thành phố J, càng có ai biết. Nhưng, bản thân Hàn Niệm..." nhớ gì sao?"

      Nhớ gì? Nhớ gì? Với Hàn Niệm, ký ức trước tám tuổi đều trống , tất cả ký ức của đều bắt đầu từ sau tám tuổi, bắt đầu từ bệnh viện ở thành phố M. Về huyện Bạch Mặc, còn có vụ sạt lở đất, chưa từng nghe ba tới. càng biết mình phải con của ông, mà cũng chỉ đơn giản là đứa trẻ được nhận nuôi...

      lắc đầu, cũng biết trả lời câu hỏi của Tô Hải Mai, hay biết có nên tin tưởng vào tin tức giáng từ trời xuống này , "Nhưng mà....Tôi từng xem hình lúc tôi còn , có tôi, có ông ấy, còn có mẹ tôi..."

      Máu cả người đều cuồn cuộn lên, dường như muốn xông ra khỏi cơ thể , nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của mình chôn vùi tiếng chuyện của . Máu trong người nhanh chóng di chuyển, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề và khó khăn.

      "Ông ta có đứa con , tôi gặp lần." Tô Hải Mai , "Trước khi sạt lở đất, tết lịch năm đó chồng tôi từng dẫn tôi đến nhà họ Hàn chúc tết. Tôi chỉ gặp đứa bé lần, nhưng tôi nhớ tên của con bé gọi là Tư Tư, học ở tiểu học trong huyện Bạch Mặc. Sau vụ sạt lở đất, vì tôi muốn tìm chứng cớ, từng điều tra Hàn Phục Chu, ông ta nhận nuôi đứa bé mồ côi ba mẹ trong vụ sạt lở đất đó."

      Lạ , khác với Hàn Phục Chu luôn theo đuổi danh lợi, ông ta có thể đưa ra tin tức ông ta nhân từ, nhưng ông ta chưa từng công khai. Tô Hải Mai hận Hàn Phục Chu, đương nhiên tuyên truyền giả nhân giả nghĩa của ông ta. Sau này Hàn Niệm xuất , gần như cả thành phố J đều biết tình cảm cha con bọn họ rất tốt, thậm chí quan hệ của Hàn Phục Chu và bạn trai của con mình cũng rất tốt. Dĩ nhiên Tô Hải Mai làm chuyện vô nghĩa gì khi có chứng cứ. Bà tưởng nếu Hàn Niệm biết , hiểu tất cả, nhưng ngờ trong đó có rối rắm... biết mình được nhận nuôi?

      "Tôi được gọi là Tư Tư, tên ngoài của tôi..." Hàn Niệm khốn khổ muốn tìm bằng chứng cho mình, chứng minh là con của Hàn Phục Chu.

      Nhưng chứng cứ của luôn mỏng manh vô lực, Tô Hải Mai có thể bóp nát nó cách dễ dàng, " phải , tôi từng nhìn thấy , chính mắt tôi nhìn thấy được khiêng xuống núi, đứa con gọi là Tư Tư, phải là ."

      "Vậy Tư Tư đâu?" Hàn Niệm hỏi bà ta, mở to mắt, lông mi cong mang theo thứ gì đó trong suốt và lóng lánh, giống như trong phút chốc, rơi xuống địa ngục, sau đó vỡ tan, "Nếu tôi phải Tư Tư, vậy Tư Tư đâu rồi?"

      Hàn Phục Chu chỉ có đứa con , Hàn Niệm từng xem hình chụp hình ở trong tả lót hồi , bởi vì chơi đùa và tò mò xem giấy khai sinh, thẻ tiêm chủng này kia, bất luận là cái gì, đó đều chỉ có đứa bé là , đứa duy nhất.

      "Tư Tư gặp nạn trong trận sạt lở đất đó." Tô Hải Mai , "Con của Hàn Phục Chu, chơi xuân do trường tiểu học của huyện tổ chức trong trận sạt lở đất của huyện Bạch Mặc, hơn trăm học sinh gặp nạn, trong đó cũng có con của Hàn Phục Chu. Cho nên... biết? Từ trước đến nay luôn dùng thân phận của con ông ta? Đóng vai con của ông ta?"

      Trường tiểu học ở trung tâm của huyện, tuy Hàn Niệm nhớ chuyện trước kia, nhưng nhớ lúc mình chuyển đến thành phố J, bản lý lịch của thực viết vậy, từng học trường tiểu học ở trung tâm huyện Bạch Mặc, tên của gọi là Hàn Niệm, ba thường kêu là Tư Tư.

      "Tôi nhớ được chuyện trước tám tuổi." Lúc này ngoại trừ lắc đầu Hàn Niệm làm được gì. Chỉ bác bỏ, bác bỏ nhận thức của , bác bỏ trí nhớ của , thậm chí bác bỏ 28 năm đời người của , "Lúc tôi tỉnh lại...Là ở bệnh viện, ông ấy, bọn họ tôi bị cơn bệnh nặng, tôi nhớ được chuyện trước kia, bọn họ tôi tên Hàn Niệm...Ông ấy gọi tôi là Tư Tư...Đều là bọn họ với tôi..."

      Hàn Niệm chưa từng nghi ngờ thân phận của mình, có thể , thể nghi ngờ thân phận của mình, chuyện đó quá mức....Giống như trò đùa? Hoang đường đến mức làm muốn cười lại cười ra, hy vọng Tô Hải Mai với đây là trò đùa.

      Sau đó bọn họ cùng cất tiếng cười to, thực , quan tâm người khác đùa giỡn mình vậy đâu, chỉ cần đây phải là .



      Nhưng ngừng phủ định, Tô Hải Mai ngừng khẳng định, "Hàn Niệm. phải là con của Hàn Phục Chu. Hơn nữa, ba mẹ đều vì ông ta mà chết..."

      "Tôi đặc biệt khẳng định, Hàn tiểu thư." Tô Hải Mai , "Tôi cần thiết phải gạt chuyện này. là người sống sót trong trận sạt lở đất đó, cũng là trẻ mồ côi vì ba mẹ gặp tai nạn."

      * * *

      Nhà tù Bắc Giao, phòng thăm tù.

      Nhiệt độ khí gần tuần nay hơi cao, Hàn Phục Chu thay đồ mùa hè, tuy tóc mai của ông bạc, nhưng nhìn cả người rất gọn gàng và đầy sức sống, tinh thần khỏe khoắn. Giống như chỉ cần có thể bước ra khỏi tường cao song sắt này, là ông có thể trở lại ngày xưa, địa vị, quyền lực, tiền tài ông từng mất , đều có thể nắm lại trong tay lần nữa.

      Chỉ cần ông có thể ra ngoài, nhất định ông thắng người kia đến cùng, Đường Diệc Thiên thể làm gì được ông. Dù sao Hàn Niệm cũng là con của ông, con làm gì đó cho ba, đều là nên, mà nhất định cũng dùng hết sức.

      Hàn Niệm vào phòng thăm, giày cao gót nện lên đất vang lên tiếng. Hàn Phục Chu nhìn thấy con mình, đạp lên ánh mặt trời ngoài cửa sổ tới, từ tám tuổi cho đến hai mươi tám tuổi, hai mươi năm ròng rã, ông nhìn lớn lên, luôn là trụ cột tinh thần cho ông dựa vào.

      Đặc biệt là cố chấpcủa , dũng cảm của , kiên định của , vô cùng giống mình.
      Last edited: 2/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 58.2

      Editor: Lost In Love



      ngồi xuống, nhìn Hàn Phục Chu, cầm lấy ống nghe. Ngược chiều với ánh sáng, Hàn Phục Chu nhìn mặt , hơi lóa mắt. Nhưng ông đoán, chắc là cười.



      Ống nghe kề sát lỗ tai, lạnh lẽo dán tai ông, ông nghe thấy giọng của Hàn Niệm còn lạnh hơn.

      "Con là ai?" đột nhiên hỏi. Vừa nghe chuyện vô cùng hoang đường, nhưng biểu cảm của , chưa bao giờ nghiêm túc.

      "Tư Tư?" Hàn Phục Chu muốn thừa nhận, lại thể nghi có phải mình lớn tuổi rồi , lỗ tai cũng còn tốt nữa.

      "Tư Tư phải là con. Con là ai?" Hàn Niệm vẫn hỏi câu đó, như Hàn Phục Chu , rất cố chấp, "Con biết hết rồi."

      "Con biết điều gì?" Cặp mắt sắc bén của Hàn Phục Chu chớp chớp, ông phải là người dễ bị người ta hù cho ngây người, dù người kia là con ông cũng vậy.

      Cách thuỷ tinh, Hàn Niệm nhìn người "Ba" kêu hai mươi năm, có thể , bất luận thế nào, ông vẫn là "Ba" của , nhưng lúc này, biết nên đối mặt với ông, đối mặt với nghi ngờ trong lòng mình ra sao.

      "Chuyện sạt lở đất, chuyện ba của Đường Diệc Thiên, còn có..." Hàn Niệm nghẹn ngào ra cách xưng hô này, "Chuyện của mẹ con..." Ông là ba của , cũng là người gạt nhiều nhất. Trớ trêu và buồn cười đến cỡ nào, giống như bị lời của Đường Diệc Thiên trúng, cuối cùng cũng hiểu, ba của mình là người thế nào, mà kiên trì từ trước tới nay của , hoang đường và nực cười biết bao.

      "Ai cho con biết?" Hàn Phục Chu bình tĩnh hỏi .

      Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như tất cả đều liên quan đến Hàn Phục Chu ông, từng tin tưởng ông biết mấy, mà lúc này, chính mắt nhìn thấy , đột nhiên ý thức được, Hàn Phục Chu bình tỉnh như thế đáng sợ đến cỡ nào.

      nhớ ông từng , "Tư Tư, ba tuyệt đối gạt con." Đúng vậy, ông có thể vậy, vì vốn phải là Tư Tư, từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là vật thay thế. Ông nhận nuôi , nhưng cho thân phận, mà dùng bù vào chỗ trống của người khác. thân phận đáng buồn biết bao!

      hiểu tại sao chỉ nhìn thấy hình trong tã lót, nhưng chưa từng nhìn thấy hình mình trước khi mất trí nhớ, tại sao dáng dấp của mình giống Phạm Tâm Trúc, Phạm Tâm Trúc cũng thích như Hàn Phục Chu, cũng gọi là Tư Tư, bởi vì Phạm Tâm Trúc là mẹ, có tình thương và ký ức của người mẹ, thể kêu đứa bé khác bằng tên của đứa con chết của mình.

      Phạm Tâm Trúc có thể chăm sóc , có thể nuôi nấng , nhưng chỉ thể trút hết tình cảm của con cho Hàn Niệm, bởi vì giây phút Tư Tư chết, Phạm Tâm Trúc cũng vùi tình thương đối với Tư Tư vào trong bùn đất ở núi của huyện Bạch Mặc.

      Cuối cùng cũng hiểu tại sao lúc tỉnh lại ở bệnh viện, Hàn Phục Chu gọi là Tư Tư, lại cảm thấy quen tai. Bởi vì bé gọi là Tư Tư cũng lớn như , các là bạn học ở trường tiểu học, cùng chơi xuân, cùng gặp phải sạt lở đất. Nhưng khác biệt là, Tư Tư gặp nạn, còn sống.

      còn sống, nhưng đầu bị đập nghiêm trọng nên mất trí nhớ. Ba mẹ là công nhân làm việc núi, cả hai đều mất mạng trong trận sạt lở đất đó, để lại đứa trẻ mồ côi nhớ gì như . Hàn Phục Chu nhận nuôi , rốt cuộc là để bù đắp lại áy náy trong lòng, hay muốn để làm thế thân, đến an ủi nỗi đau mất con của ông? Làm ông cảm thấy mình có mất gì cả, sau này có thể dễ đuổi theo danh lợi hơn, hỏi đúng sai, để ý điều gì khác?

      "Cho nên, theo ý của ba, truy vấn con nghe được tin tức từ ai, quan trọng hơn trả lời câu hỏi của con đúng ? Ba thèm tìm lý do để với con cho có lệ sao?" đường đến đây, Hàn Niệm liên tục với mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh. Nhưng lúc Hàn Phục Chu lạnh nhạt như thế, gần như sụp đổ.

      "Ba gạt con. Còn gạt mẹ nữa đúng ? Thẻ nhớ đó là mẹ ghi đúng ? Bà ấy phát ...chuyện ba hại chết chú Đường, còn biết của vụ sạt lở đất, bà ấy chấp nhận nổi, mới chọn cách tự sát?"

      "Tư Tư." Hàn Phục Chu gọi , mặc dù lúc này nước mắt tuôn rơi, tay cầm ống nghe cũng ngừng run rẩy, nhưng ông vẫn có thể giữ bình tĩnh, khiến trái tim lạnh lẽo của bình tĩnh lại, "Con đừng tin người khác, con phải tin ba."

      Nước mắt hoàn toàn che kín hai mắt , hình ảnh của người cha trước mắt chỉ còn loang lổ, còn là con người ngày xưa, giống như ảo ảnh mơ hồ, cũng giống như cơn ác mộng lờ mờ, bóp chết hết lòng tin của , còn gì nữa.

      "Tin tưởng ba, con cũng muốn..." rất muốn tin tưởng ông, tin ông vô tội, ông là người bị hại, vậy có thể mơ tưởng ngày nào đó phơi bày, ông ra khỏi song sắt và sống với , giống như trước đây, ông là ba của , ông gọi là "Bạn học Tư Tư", gọi ông là "Đồng chí Phục Chu." Ông dẫn chơi, khích lệ , làm bạn với , rơi nước mắt khi kết hôn, lúc tuyệt vọng còn có thể giữ vững lòng tin đối với ông.

      Nhưng lòng tin ấy, còn nữa.

      "Nhưng con nhìn thấy tư liệu của Phương Lượng, còn nhìn thấy tấm thẻ nhớ kẹp trong di vật của mẹ, thậm chí..." Hàn Niệm mở miệng, muốn gì đó, cả cổ họng cũng bị nghẹn đến thể ra tiếng, "Con biết...Ba mẹ con cũng chết trong vụ sạt lở đất đó."



      "Ba hại chết bọn họ! Ba là kẻ lừa gạt! Kẻ giết người!" bỗng nhiên hét lên, chưa từng gào thét với ba , nhưng làm vậy. hy vọng, Hàn Phục Chu đứng lên, cho bạt tai mạnh, mắng hồ đồ, mắng bị người khác lừa gạt, bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần bác bỏ , dùng, , , làm lý do phản bác lại !

      Nhưng ông có.

      Hàn Niệm nghe được tiếng lòng của mình bị xé rách, bị xé từng chút, nhưng biết đau lòng...Đúng, nó nát, sao có thể đau?

      "Cho nên...là ông đúng ? Ông hại chết rất nhiều người, hại chết chú Đường, ép chết mẹ...Ông phải là ba của tôi, ông là kẻ thù của tôi." Nước mắt trào ra, cuối cùng cũng nhìn khuôn mặt đó, dữ tợn và khổ sở, trắng bệch, sau đó ông trực tiếp té từ ghế xuống đất.


      mạnh, nặng nề, ngã mặt đất, bụp tiếng.
      Last edited: 2/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 59

      Editor: Lost In Love



      "Ba..." Tiểu Diệu Linh dụi mắt, chui từ trong chăn ra. Sau khi ngủ trưa, khuôn mặt nhắn vừa hồng vừa mềm, tóc dựng đứng giống như chú nhím con, thằng bé dùng nắm đấm chống vào cái lưng bị mỏi, sau đó phịch tiếng ngã về lại giường, vùi đầu vào chăn cọ xát, sau đó đó vểnh cái miệng lên với Đường Diệc Thiên, "Con đói bụng..."

      Đường Diệc Thiên tỉnh ngủ từ lâu, nhưng luôn nhắm hai mắt nghỉ ngơi, con trai khẽ kêu tiếng, lập tức mở mắt ra. Vươn tay vò mái tóc mềm mại của Diệu Linh, "Vậy con muốn ăn gì?"

      "Muốn ăn pizza ạ." Diệu Linh chẹp cái miệng , dáng vẻ quỷ thèm ăn vô cùng dễ thương.

      "Vậy gọi đồ bên ngoài về nhé?" Đường Diệc Thiên hỏi, "Con muốn ăn vị gì?"

      "Đừng gọi đồ bên ngoài!" Diệu Linh lắc đầu, "Có tiệm pizza ăn rất ngon! Vô cùng ngon luôn! Chú Hạ dẫn con ..."

      Nghe thấy tên của Hạ Đông Ngôn, Đường Diệc Thiên cau mày theo thói quen, hơn nữa lần này cách Hạ Đông Ngôn ra sàn liên quan đến những ký ức tốt đẹp của Diệu Linh, làm cho Đường tiên sinh hết sức buồn bực, với , nuối tiếc lớn của cả đời này là mình trong thể xuất trong ký ức trước ba tuổi của con trai.

      Diệu Linh sinh ra và lớn lên từng chút, nghĩ ra cách nào có thể bù lại. Kỳ thực Hàn Niệm rất đúng, bọn họ từng quá cố chấp, cố chấp với những thứ mình mất , nhưng biết ngược lại mất nhiều hơn.

      "Nhưng bây giờ ba thể ra ngoài." Đường Diệc Thiên khó xử , "Hay để mẹ về dẫn con ăn nhé?"

      "Ba! Ba gọi điện thoại kêu chú Hạ mua !" Diệu Linh chớp hai mắt, đôi mắt lóe sáng, "Mua đến bệnh viện rồi chúng ta ăn chung!"

      "Diệu Linh..." Trong lòng của Đường tiên sinh xuất cảm giác chua xót, vô, cùng, thích! "Có phải con rất thích chú Hạ ?"

      "Dạ..." Diệu Linh suy nghĩ rồi gật đầu, "Lúc có ba, đều là chú Hạ chơi với con, chú ấy còn xách bọc nặng cho mẹ, còn biết lái xe, còn kể cho con nghe truyện cổ tích nữa."

      "Vậy so với ba sao?" Tuy trong lòng Đường Diệc Thiên rất ghen tị, nhưng ngoài miệng nhận thua.

      "Ba oai hơn!" Đối với tận tâm và trung thành của ba, Diệu Linh khẳng định địa vị tuyệt đối của ba, "Nhưng mà...Thời gian chú Hạ ở với con lâu hơn." Thằng bé dang hai tay cố gắng ra dấu, "Dài vậy nè..." xong còn đưa ngón cái và ngón trỏ ra làm dấu trước mặt Đường Diệc Thiên là ngắn vậy đó, "Ba, ngắn vậy nè..."

      "Diệu Linh..." Đường tiên sinh đỡ trán, "Sau này đừng ba con ngắn như vậy trước mặt người khác..."

      * * *

      Đường Diệc Thiên gọi điện thoại, kêu Hạ Đông Ngôn mua pizza rồi mang đến bệnh viện. Hạ đại thiếu gia vô cùng khó chịu với việc đưa đồ ăn của mình! Nhưng nhìn ở khía cạnh tình bạn... sao, ai bảo bọn họ là bạn bè chứ!...Phần khác, hơn nữa cũng muốn làm, với lại cũng muốn gặp Diệu Linh, cho nên vừa chửi mắng, vừa lái xe .

      Chờ chú Hạ đưa bánh pizza nóng hầm hập đến, Diệu Linh vô cùng vui vẻ, nằm ghế xô pha bên cạnh cửa sổ chơi đồ chơi, luôn đứng lên thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      "Ba!" Diệu Linh kêu , "Có xe cấp cứu!"

      "Ừ." Đường Diệc Thiên buông sách trong tay ra, "Bệnh viện có rất nhiều xe cấp cứu."

      "Tại sao phải có xe cấp cứu? Tại sao lúc con đến bệnh viện có ngồi vậy ạ?" Câu hỏi của Diệu Linh luôn xuất chuỗi dài, "Ba có ngồi xe cấp cứu chưa ba? Ba biết lái xe cấp cứu ba?"

      "Nếu bị bệnh nặng, ngồi xe cấp cứu đến bệnh viện. Nhưng phải ai cũng ngồi được." Trả lời câu hỏi của con nít là chuyện phiền phức, nhưng Đường tiên sinh lại cảm thấy rất thú vị. biết trả lời ít câu hỏi, có dài ra ?

      "Con biết rồi ạ!" Diệu Linh tiếp tục gật đầu nhìn ra ngoài cửa sổ chờ pizza, xe cấp cứu ngừng bên phải trước toà cao ốc điều trị gấp. Kéo cửa sau ra, y tá và bác sĩ kéo băng ca xuống, theo phía sau là gia đình. Thị lực của con nít rất tốt, Diệu Linh vươn tay chỉ ra ngoài, đầu ngón tay chọc lên kính, "Ba! Mẹ ngồi nghe cứu thương kìa ba!"

      * * *

      Hạ Đông Ngôn từ tiệm pizza ra, trời đột nhiên trở tối. Mây đen như mực nặng nề áp xuống, gió cũng mạnh hơn, vội vàng lên xe chạy về phía bệnh viện. Mới chạy bao lâu, mưa rơi xuống, vừa bắt đầu là từng hạt đập vào kính xe, tiếp theo đó là văng tung tóe, cuối cùng mưa to. Xe cộ đường bắt đầu chạy chầm chậm, bao lâu sau, Hạ Đông Ngôn bị kẹt đường.

      lớp sương mù dày đặc trong xe, ngoài xe u ám, Hạ Đông Ngôn quyết định hỏi Đường Diệc Thiên lấy chi phí gấp đôi.

      Di động vang lên, là Đường Diệc Thiên gọi tới, Hạ Đông Ngôn trề môi, bên ngoài mưa lớn như vậy, ta còn dám hối mua đồ sao?

      chứng minh, thực dám, "Hạ Đông Ngôn! Cậu! Lập tức! Đến bệnh viện ngay!"

      "Tôi bị kẹt xe rồi!" Hạ Đông Ngôn tức giận , " muốn ăn pizza tôi cũng hết cách!"

      Đầu bên kia điện thoại là tiếng nghiến răng của Đường Diệc Thiên, ta bị đâm dao rất sâu, sao hồi phục nhanh vậy chứ? Hạ Đông Ngôn nghi ngờ biết có phải ăn hết hai cân đông trùng hạ thảo của mình trong ngày nữa!

      , "Vậy chạy tới cho tôi!"

      * * *

      Diệu Linh ngồi giường ăn pizza, miệng đầy phô mai sợi, pizza này là ngon nhất mà! Hạ Đông Ngôn tắm vội xong từ trong nhà vệ sinh ra, mạo hiểm mưa to chạy hai con đường đến bệnh viện, cả người từ trong ra ngoài đều ướt đẫm. Lúc này chỉ có thể mặc tạm đồ bệnh nhân của Đường Diệc Thiên, chờ người đưa quần áo đến cho .

      "Má...chân dài vậy làm gì biết." Hạ Đông Ngôn chậc miệng, bất đắc dĩ cuối người xắn ống quần lên, sau đó đến cạnh giường cầm miếng pizza nhét vào miệng.

      Đường Diệc Thiên ngây thơ! Bởi vì trong phòng bệnh có ai, thể giao con trai cho người ngoài sợ bị bắt cóc, vậy nên muốn đội mưa chạy tới, thêm vào đức hạnh! Chẳng lẽ bắt cóc sao! Bắt cóc đều là người quen gây ra biết à!

      "Ba đâu rồi ạ?" Diệu Linh đúng là rất đói bụng, ăn xong miếng, đưa tay cầm miếng khác, "Ba ăn sao?"

      "Ba con là siêu nhân, cần ăn cơm." Hạ Đông Ngôn tức giận vừa ăn vừa , pizza vẫn chưa nguội, mùi vị tệ.

      "Ba phải siêu nhân!" Diệu Linh nghiêm túc chứng minh cho ba mình, "Ba là hiệp khách sâu bọ."

      Hạ Đông Ngôn nằm lên giường, liếc mắt nhìn khoảng đen ngoài cửa sổ, dù cửa sổ khép chặt nhưng vẫn nghe được tiếng mưa to gió dữ. Con người, luôn cảm thấy mình rất mạnh, nhưng ở trước mắt vài thứ, con người cũng rất yếu ớt, trận mưa to, vụ tai nạn, hay cơn bệnh tật, đều có thể làm người ta mất sinh mạng trong phút chốc...

      * * *

      Phòng phẫu thuật còn sáng đèn. Hàn Niệm ngồi hành lang, đèn màu trắng có chút ấm áp chiếu lên khuôn mặt tái mét của , hai tay mảnh mai nắm chặt lộ ra mạch máu màu xanh lờ mờ.


      Đường Diệc Thiên nắm lấy tay , giống như nắm miếng băng. biết tại giờ phút phó mặc cho số phận này, an ủi gì cũng vô dụng. Nhưng ngoại trừ an ủi, thực còn cách nào khác, " sao đâu, có chuyện gì..."

      "Đều do em..." Nước mắt rơi xuống, mát lạnh đập vào mu bàn tay của , Hàn Niệm , "Đều do em, tất cả đều do em..."

      Ba ngã xuống trước mắt , chất vấn ông, mắng nhiếc ông, lại quên trong đầu ông mắc chứng phình động mạch có thể vỡ bất cứ lúc nào! Chỉ cần vỡ ra, lấy mạng của ông! Lời quá kích động của giống như viên đạn cứng
      bắn vào cơ thể ông, viên cũng đủ mất mạng.

      "Chuyện này thể trách em được." Đường Diệc Thiên kéo vào ngực, ngực của ấm bao nhiêu, giây phút này lạnh bấy nhiêu. còn biết sợ hãi giống như lưỡi dao sắt bén, đục khoét làm ổ trong lòng , cả người chết lặng chút cảm giác đau khổ, cũng có sức lực, tuyệt vọng mà đáng sợ.

      cảm thấy dường như tử thần giơ liềm lên, cười dữ tợn, giống như khen ngợi , đưa tới cho sinh mạng tươi sống, "Em biết...Em phải nên hận ông ấy, nhưng tại sao em lại sợ hãi như vậy, sợ...ông ấy chết?" Hàn Niệm run rẩy, ràng người đàn ông trong phòng phẫu thuật gạt nhiều năm, gián tiếp hại chết ba mẹ ruột của . Nhận nuôi để đóng vai vật thay thế, ông làm đủ chuyện xấu, vô lương tâm. bị ông gạt biết gì, trở mặt thành kẻ thù với Đường Diệc Thiên, còn thiếu chút nữa bị ông phá đứa bé trong bụng. Ông chỉ huỷ hoại tất cả hạnh phúc tốt đẹp của , còn khiến cuộc đời trở thành trò cười hoang đường!

      Nhưng ở lúc sinh mạng ông treo lơ lửng, lúc vốn nên vui mừng, vậy mà lại sợ ông chết! Sợ ông rời khỏi dương gian!

      "Bởi vì em biết..." Đường Diệc Thiên siết chặt cánh tay, "Nhiều năm qua, ông ấy thực xem em là con ..." Bất luận là ở trong mắt Hàn Phục Chu, Hàn Niệm có phải là vật thay thế của con ông hay , ông thực thương , cho những thứ mà cha nên cho con . Có lẽ ông phải người tốt, nhưng ông thẹn với trách nhiệm của người cha.



      "Tại sao ông ấy phải tốt với em như vậy chứ..." Hàn Niệm thà rằng từ đầu đến cuối ông đều là người xấu, vậy sợ khi hận ông, cũng đau khổ dằn vặt như lúc này.

      Tại sao ông vừa muốn chăm sóc cho , vừa lừa gạt , ông cho cuộc sống đầm ấm hạnh phúc, rồi tự tay bóp nát nó, ông gọi là Tư Tư, ông cõng vai, sau đó nặng nề ném vào vực sâu!

      Tại sao đối xử độc ác với mình như với người khác? Vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn máu lạnh, cho tình thương, những điều tốt đẹp, quá khứ gì đó. Vậy lúc này nhớ tới ông, nhớ đến những ngày mưa ông đưa ô đến trường cho , nhớ ông nắm tay trong lòng bàn tay lúc mùa đông, nhớ mỗi lần qua đường cái ông đều nắm chặt tay , nhớ khi mình bệnh ông thức cả đêm ngủ để chăm sóc...

      Đường Diệc Thiên biết, đây chịu đựng cực độ của Hàn Niệm. bên bờ sụp đổ, chỉ thiếu chút nữa thôi, thực chống đỡ được nữa. Ngay cả , cũng hy vọng Hàn Phục Chu đừng chết.

      * * *

      Đèn đỏ tắt, Hàn Niệm muốn đứng lên nhưng hai chân có sức, dùng sức lập tức té từ băng ghế xuống đất. Tầm mắt mơ hồ, thính giác mơ hồ, tất cả giác quan đều mơ hồ.

      nhìn bóng dáng màu xanh đến gần, nhưng lại thấy , nghe mấy chữ kia, mấy cụm từ kia, giống như truyền đến từ nơi xa xôi, cố gắng dùng ý thức cuối cùng ghép chúng lại thành ngôn ngữ.

      "May là chỗ phình động mạch có vỡ ra, nhưng máu di chuyển quá nhanh dẫn đến nhức đầu dữ dội và sốc , nhưng phình động mạch trong sọ gần đến giới hạn bị vỡ, bệnh nhân thể nhận lấy kích thích nữa, nếu , bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng..."



      Hàn Niệm nghe thấy bốn chữ " có vỡ ra", sau đó cảm thấy trước mắt tối sầm, nhìn thấy gì nữa. căng thẳng tột cùng lập tức thả lỏng, cơ thể hẫng. nghe có người gọi tên của bên tai , rất muốn cười với họ, mình sao, nhưng lại mệt đến mức chỉ muốn ngủ...
      Last edited: 12/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 60.1

      Editor: Lost In Love




      Hàn Niệm nằm giấc mơ dài, giấc mơ luôn rất đẹp, biết. Nhưng thể để mình vùng ra khỏi giấc mơ, vùng ra khỏi thế giới ấm áp và ngọt ngào đó, vào thế giới lạnh lẽo và tàn khốc.

      Nơi ấy giống như vết nứt, giống như đêm tối vô tận, nhưng lại có ngôi sao chỉ dẫn ở phía trước. Ngôi sao của , Đường Diệc Thiên của .

      "Ư..." mở mắt ra, đèn trần sáng ngời làm lóa mắt . quay mặt tránh né theo bản năng, ngoài cửa sổ là khoảng trong veo sáng sủa. Sau trận mưa lớn bầu trời giống như tấm gấm mới nhuộm tuyệt đẹp, lâu Hàn Niệm thấy thời tiết tốt như vậy.

      "Tỉnh rồi à?" Đường Diệc Thiên ngồi cạnh giường trông chừng cả đêm, tuy miệng vết thương của khép lại hơn phân nửa, nhưng vẻ mặt vì chịu đựng cả đêm mà có chút mệt mỏi.



      Hàn Niệm đưa tay xoa mi tâm, ngồi thẳng người dậy. ngủ cả đêm, nhưng trong đầu ngừng lóe lên đủ thứ hình ảnh, cho nên lúc này vẫn cảm thấy đầu óc rối loạn, mơ màng.

      "Vâng." gật đầu rồi hỏi , " ngủ sao?"

      Đường Diệc Thiên vịn giường đứng dậy, đưa tay xoa đầu , dỗ dành giống như đứa bé, " mệt."

      "Ông ấy...Có khỏe ?" ngửa mặt hỏi , Đường Diệc Thiên nhếch miệng cười, " sao rồi. Người còn ở ICU, nhưng nghe tối nay có thể xuất viện..."

      Hàn Niệm cúi đầu, mệt mỏi xoắn chặt tay, vốn tưởng rằng vụ sạt lở đất đó là chuyện xấu nhất mình biết về ba, nhưng ngờ rằng, vẫn quá ngu ngốc. thể, hoặc giả , dám tin thậm chí ngay cả ba cũng gạt, còn gạt nhiều như vậy.

      vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, " còn nhớ ? từng với em, tất cả mọi chuyện em làm đều là trò cười hoang đường cực độ...Bây giờ xem ra, trò cười này nó còn hoang đường hơn nghĩ."

      "Tiểu Niệm." Đường Diệc Thiên ngồi xuống giường ôm lấy , " qua hết rồi."

      "Nhưng em cho qua được..." Hàn Niệm vòng lấy , dựa sát vào ngực , nơi đó rộng lớn và ấm áp. Sau khi mẹ qua đời, Hàn Niệm tưởng là đời này còn có ba, lúc rời khỏi Đường Diệc Thiên, vẫn tin còn có ba. Nhưng bao nhiêu kiên định và lòng tin của , bây giờ buồn cười biết mấy.

      phải là trẻ ngây thơ, chịu nổi chút đả kích, thế giới này đầy rẫy lừa dối, vì thế mà khóc lóc. Nhưng ngờ, người gạt , là người thân nhất của .

      "Em muốn ra ngoài hóng mát." , "Dẫn theo em, còn có Diệu Linh nữa, chúng ra cùng có được ? Châu Úc? Hay Nam Phi? Trước kia dẫn em lần..."

      Đường Diệc Thiên đỡ lấy hai vai , cúi đầu tránh né ánh mắt của , giống như mình là đứa trẻ phạm lỗi, trốn tránh nhìn thẳng, trốn tránh đối mặt, "Tiểu Niệm, em phải đợi ở đây."

      "Tại sao?" ngước mặt, chớp cặp mắt trong veo như nước, đầy cầu xin, "Tại sao dắt em ?"

      "Bởi vì em phải đối mặt." Đường Diệc Thiên nghiêm túc , " biết rất khó. Nhưng ở bên cạnh em."

      "Nhưng em muốn." Hàn Niệm chớp mắt, nước mắt chảy xuống khăn trải giường màu xanh nhạt, thấm vào mảng , "Em biết em là ai, cũng biết rốt cuộc ông ấy làm bao nhiêu..." Hàn Niệm tiếp nhận việc ông là người xấu, nhưng đừng để biết hết chi tiết, sợ phải biết nhiều hơn.

      "Em cần phải truy xét điều gì cả, nhưng em phải ở bên cạnh ông ta đến phút cuối." siết chặt tay, giống như người chính chắn, cho hậu thuẫn kiên cố, nhưng cũng muốn phải học cách đối mặt.

      "Bởi vì nếu làm vậy, em hối hận và đau khổ cả đời." Đường Diệc Thiên nhìn , đôi mắt sâu giống như ngôi sao rực rỡ, ở đó, khiến hoảng loạn muốn trốn chạy tất cả bình tĩnh lại. nhàng hôn lên trán , "Đừng sợ."

      * * *

      Tuy rằng chỉ lần Hàn Niệm nghĩ đến cái chết, nhưng lại chưa bao giờ có nhận thức ràng về cái chết. Cảm giác giữa sống và chết, cách nào tưởng tượng được.

      Giống như ban ngày đột nhiên biến thành đêm tối, hoặc giống như biển xanh hoá thành ruộng dâu? Trong nháy mắt, nhìn tất cả?

      Lúc Hàn Phục Chu tỉnh lại, trước mắt phải là song sắt tường bụi, tất cả mọi thứ xung quanh, đều sáng sủa. Trắng, xanh nhạt, giống như bầu trời trong thuần khiết.

      Đầu còn hơi đau, ống dẫn trong lỗ mũi và dụng cụ bên cạnh cho ông biết, cuối cùng ông mới nhớ ra phải là mơ, đúng là trong nháy mắt ông nhức đầu dữ dội, sau đó hoa mắt té xuống.



      Ông hơi quay mặt, nhìn thấy Hàn Niệm...và Đường Diệc Thiên ngồi bên cạnh giường bệnh. Diệu Linh ở trong lòng Đường Diệc Thiên giống như con khỉ chịu yên trèo qua trèo lại, thấy Hàn Phục Chu tỉnh, thằng bé là người lên tiếng đầu tiên.

      "Ông ngoại!" Giọng vô cùng trong trẻo, dường như có sức sống vô tận.

      Hàn Phục Chu cố gắng chuyển động khóe miệng, để mình nở nụ cười. Diệu Linh nhảy từ trong lòng ba xuống, bàn tay bé vịn vào giường, nhìn sắc mặt tái mét của ông, quan tâm hỏi, "Ông ngoại, chích đau ạ?"

      " đau..." Hàn Phục Chu mở miệng, sau đó hít thở bằng ống khí, giọng của ông khàn khàn mệt mỏi, lại có phần hiền lành hơn. Hàn Niệm biết, còn có thể dùng tư "Hiền lành" này để hình dung ông hay .

      "Ông ngoại dũng cảm." Diệu Linh giơ ngón tay cái lên, "Mẹ khen thưởng cho ông ngoại, sau đó chúng ta cùng ăn gà chiên..."

      Đường Diệc Thiên cười đứng dậy, dùng tay kẹp Diệu Linh ở dưới nách, cúi người với Hàn Niệm, " dẫn thằng bé ra ngoài trước, ồn ào quá."

      Chương 60.2


      Editor: Lost In Love



      Đóng cửa phòng bệnh lại, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở ồ ồ. Trong đêm dường như Hàn Phục Chu già rất nhiều, đôi mắt kiên quyết kia trở nên đục ngầu, ánh sáng trong mắt tan biến.

      Hàn Niệm biết, đó là điều ông từng có, dù ở trong tù cũng chưa bao giờ từ bỏ...dã tâm. Cuối cùng nó cũng rơi xuống như ngôi sao băng, Hàn Phục Chu có hy vọng gì nữa, ít nhất là ông thể có hy vọng gì từ nơi nữa. Nhưng ngoại trừ , cuộc đời này, ông còn có thể dựa vào ai chứ?



      "Bệnh của ba...Rất nặng phải ?" Hàn Phục Chu hỏi , bất luận câu trả lời là gì, ông cũng muốn biết.

      Hàn Niệm gật đầu cách bất đắc dĩ, biết tại sao hốc mắt lại đỏ lên. thực phải con của bọn họ, quyết đoán của Phạm Tâm Trúc, cũng nhẫn tâm của Hàn phục Chu, chỉ là người giả bộ kiên cường.

      Hàn Phục Chu nhìn lên trần nhà màu trắng, ở đây rất sạch , nhưng lại khiến ông cảm thấy mất phương hướng, "Tiểu Niệm. Tiểu Niệm phải tên của con bé, là tên ba đặt cho con..." ngừng lúc, tiếp tục , "Con cũng hoàn toàn là con bé. Tuy ba nhớ con bé, nhưng ba biết, con là con, con bé là con bé. Ba thừa nhận lúc đầu ba chỉ muốn lừa gạt mình, nhưng có lẽ con tin tưởng vào áy náy của ba...Nhiều lúc nhìn thấy con, đúng là cũng nghĩ đến con bé."

      "Ba chỉ muốn biết, nếu con của ba còn sống, con bé lớn lên, có dáng dấp thế nào." Hàn Phục Chu xong, liếc mắt nhìn , "Cảm ơn con, giúp ba thực . Nhưng mà...Xin lỗi con."

      Hàn Niệm chỉ bình tĩnh nhìn ông, nước mắt trào ra trong hốc mắt, rơi xuống. cắn răng, để mình rơi nước mắt.

      "Có phải con nghĩ, có nên tin lời của ba hay đúng ?" Hàn Phục Chu hít vào hơi sâu rồi hỏi . Hàn Niệm biết nên hay nên gật đầu thừa nhận, sợ thú nhận mình còn tin ông nữa, sợ nước mắt rơi xuống, thừa nhận mềm yếu của mình. thực , thực muốn nghe ông thẳng thắn hết tất cả với .

      "Con tin, cũng đúng." Hàn Phục Chu thở dài, " thế giới này, ba cũng tin người khác. Bởi vì tin, mới từng bước, nhưng mà...Hình như ba sai rồi?"

      "Ông thực cho là mình sai sao?" Hàn Niệm nhân lúc ông để ý, đưa tay lau nước mắt, cố gắng để giọng của mình nghe bình tĩnh và lạnh hơn, "Hay ông chỉ muốn gạt tôi..."

      Hàn Phục Chu trả lời câu hỏi của , vẫn tiếp tục về mình, hình như người dối quá lâu, dù lương tâm lên án, cũng có lúc muốn hết ra, "Ba tin bọn họ, bọn họ cũng tin tưởng ba. Giống như mẹ của con, nếu phải bà ấy bị người ta xúi bẩy nghi ngờ ba ngoại tình, bà ấy nghe lén điện thoại của ba, cũng biết chuyện bà ấy vốn nên biết...Còn Đường Khải, bị gạt có gì tốt chứ? Tại sao nhất định phải biết ? Tiểu Niệm, thế giới này, có ai tin tưởng ba, tín nhiệm ba, chỉ có mình con."

      " từng." Hàn Niệm ngắt lời của ông như chém đinh chặt sắt, "Sau nay còn nữa."

      Hàn Phục Chu có chút bất ngờ, dường như cũng buồn phiền, giống như từng ngang địa ngục lần, có gì đáng sợ nữa, "Nhưng con phải biết, thế giới này, ba của con, phải là người dơ bẩn nhất."

      "Tôi biết ông phải, nhưng ông cũng phải người tốt." Hàn Niệm trả lời.

      Ông cười khổ, phủ nhận.

      Hàn Niệm hơi do dự, chủ động hỏi ông câu hỏi, "Ông còn nhớ lúc đầu tôi tên gì ?"

      Nhưng câu hỏi duy nhất này, Hàn Phục Chu cũng thể trả lời , "Ba biết, lúc trước vì có ai nhận nuôi con, được chuẩn đoán là đầu bị chấn động nên mất trí nhớ, ba mới nhận nuôi con."

      Có lẽ Hàn Phục Chu thực biết, cũng có thể ông biết cũng với , bởi vì chỉ nhớ gì, cũng có người thân còn sống. Biết và biết, cũng khác nhau mấy. thân phận giả tạo, cũng sống được nhiều năm như vậy, thay cái tên , có lẽ ngược lại quen lắm.

      "Ép chết mẹ, giết hại chú Đường, ông có từng hối hận ?" Hàn Niệm nhìn ông, người ba quen thuộc nhất, lại giống như người hoàn toàn biết, câu hỏi hỏi ông, giống như hỏi người xa lạ.

      "Từng có, con tin ?" Hàn Phục Chu hỏi lại.

      Hàn Niệm trả lời câu hỏi của ông, bởi vì bản thân cũng có câu trả lời. phát câu hỏi của mình vô cùng ngây thơ, từng có thế nào? Ông làm, thế nào, nợ máu người ông chỉ hai người.

      đứng dậy, xem ra phải rời . Hàn Phục Chu gọi lại, "Con còn đến thăm ba ?" Ông hôm nay, là người lẻ loi hoàn toàn, bên cạnh ông, còn ai nữa.


      Hàn Niệm nhét chăn vào cho ông, thản nhiên , ". Đường Diệc Thiên với tôi, tôi nên ở bên cạnh ông đến phút cuối cùng."

      "Được rồi." Hàn Phục Chu khẽ cười, tuy đôi mắt vô cùng ảm đạm, nhưng trong nụ cười thực thoả mãn, "Phút cuối ở tuổi già, có người chăm sóc trước khi chết, có người gọi tiếng ông ngoại, là đủ rồi."

      * * *

      Ngoài phòng bệnh, Đường Diệc Thiên ôm Diệu Linh ngồi ghế dài kể chuyện cho thằng bé nghe, Diệu Linh nghe vô cùng nghiêm túc, đôi mắt đen lúng liếng sáng rực.

      hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng có y tá ngang qua, nhưng bước chân có ngắt ngang tiếng động lòng người của .

      "...Sau đó, thợ săn mổ bụng bà ngoại sói, cứu bé quàng khăn đỏ ra..."

      Hàn Niệm khẽ dựa vào tường, nhắm mắt lại, lắng nghe câu truyện ngây thơ và hồn nhiên. nhớ đến lúc , hỏi Hàn Phục Chu, "Ba, con tới từ đâu vậy ba?"

      Hàn Phục Chu cười với , "Con là do ba nhặt được!"

      mỉm cười, Đường Diệc Thiên ngẩng đầu nhìn , cũng cười.
      Last edited: 12/1/16
      Phong nguyet, xixonheo điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :