Dị Thế Tà Quân - Phong Lăng Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 98: Lăng mộ của Vô Hối.
      Mồ hôi lạnh đầu Quân Mạc Tà từ từ xuống, rầu rĩ miễn cưỡng cười : "Tam thúc, tình báo của người đúng giăng như võng a, cường đại, phải lúc đó người cũng xuất đó chứ!"

      "Địa giới nhiều cường giả điên phong xuất như vậy, ta xem náo nhiệt có gì lạ!" Quân Vô Ý tức giận quát lớn tiếng, : "Việc này dù sao cũng chính là đại phát sinh đất của Thiên Hương quốc chúng ta, sớm kinh động đến bệ hạ, người hạ lệnh tra chuyện này, ta nếu biết, vậy Quân gia chúng ta đây quả là quá dốt nát rồi."

      Hai mắt sáng quắc nhìn Quân Mạc Tà, : "Những điều này đều trọng yếu, điều trọng yếu, cũng chính là điều ta muốn biết là, vị cầm huyền đan xuất , biết trời cao đất rộng, làm việc vô liêm sỉ cực kỳ, chính là người hắc y che mặt tiểu Vương Bát Đản kia là ai?!"

      "Ách, hẳn là vị tiền bối cao nhân trong truyền thuyết chăng! Cao nhân như thế, há điệt có thể biết được, có khi là Chí Tôn Thần Huyền Vân Biệt Trần cũng biết chừng, người khác há lại có khí độ xuất trần như vậy!" Quân Mạc Tà trịnh trọng nghiêm túc .

      "Rất xuất trần sao?" Nét mặt của Quân Vô Ý lúc này giống như tòa núi lửa sắp bộc phát, : "Mấy ngày trước ta mới cho ngươi khỏa lục giai huyền đan, tại lấy viên huyền đan này ra cho ta nhìn chút coi."

      Huyền đan tại ở trong ngực Hạc Trùng Tiêu, lấy ra thế quái nào được? cho ta đường sống mà.

      A!

      "Ách, chính là lục giai huyền đan đó sao." Nhãn châu Quân Mạc Tà xoay động, : "Bị mất rồi."

      "Ném rất tốt, phải là ném cho thiên phạt chi vương sao?" Quân Vô Ý chậm rãi gật đầu : "Rất tốt, rất cường đại, từ lúc ngươi tỉnh lại tới giờ, lão tử hỏi ngươi đống vấn đề, ngươi trả lại cho lão tử tám đống lời dối. Quân Mạc Tà, Quân tam thiếu gia ngươi lớn lên đúng là có tiền đồ."

      "Tuy ta biết ngươi dựa vào cái gì mà có thể nắm chắc như vậy, thế nhưng bằng với thủ đoạn thoát thân của ngươi, lại càng biết ngươi làm sao lừa những người kia; ta biết ngươi láo chính là muốn ta lo lắng, thế nhưng." Quân Vô Ý chậm rãi , ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

      Quân Mạc Tà nghe vậy, trái tim bình bịch đập. vội vã xô chăn lên, muốn xuống giường, : "Tam thúc, điệt có chút mắc tiểu, chịu được nữa rồi."

      "Nhịn xuống cho lão tử! Nếu nhịn được tiểu trong quần, trong chăn cũng được!" Quân Vô Ý rống to tiếng. Quân Mạc Tà sầu khổ ngoan ngoãn dám động. Quân tam gia lúc này mới tiếp tục : "Ta trừng trị ngươi theo gia pháp."

      Quản Thanh Hàn giờ phút này tại nội viện lo lắng tới lui, vừa nghe được chuyện Quân Mạc Tà tỉnh lại, định tiến vào, thế nhưng lại thấy Tam thúc tiến vào trước. Tuy Quân tam thiếu gia chính là tiểu thúc tử, thế nhưng dù sao cũng là phòng ngủ của thanh niên nam tử, Quản Thanh Hàn tự nhiên xấu hổ dám tùy tiện xông vào, đành phải ở bên ngoài chờ. tới lui đột nhiên nghe thấy tiếng gào trong phòng truyền ra. Nàng khỏi xiết chặt nắm tay, nghĩ: Tam thúc bạo nộ rồi, cái tên gia hỏa này phải là làm chuyện xằng bậy gì chứ, sao lại làm cho Tam thúc giận giữ lớn như vậy?

      Chính là lúc trong lòng nàng lo lắng!

      "Rầm!" đoàn bóng trắng từ trong phòng bay ra, Quản Thanh Hàn cơ hồ là vô ý thức đón lấy, lại bị xung lực mãnh liệt làm cho lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, đồng thời tiếp được thân thể này, ép vào khuôn ngực mình, người nọ còn kêu thảm tiếng: "Tam thúc, tay thôi a!"

      ra là Quân đại thiếu gia!

      Quản Thanh Hàn "A" tiếng kinh hãi, bàn tay sờ trúng hạ thân , nàng đỏ bừng cả khuôn mặt.

      Quân Mạc Tà bị Quân tam gia cước đạp bay, ngoài miệng tuy hô to gọi , thế nhưng thân thể trung điểu chỉnh tốt tư thế, tuyệt đối mười phần nắm chắc có thể đẹp mắt rơi xuống đất; sao biết thoáng cái lọt vào ngực nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương a, sợ hãi định mở miệng kêu lên, lại ngửi thấy mùi thơm xông lên mũi, cảm giác mềm mại như xuyên qua lớp vải, khiến có cảm giác mình lập tức bắn ngượi lại.

      Nhịn được toàn thân hồi sảng khoái. muốn hảo hảo mà hưởng thụ lại bị ném ra ngoài.

      Lần này đúng kịp đề phòng chỉnh tư thế, tư thế lúc này chính là rơi tự do, cho nên cái mặt trực tiếp hôn lên mặt đất, thiếu chút nữa răng môi lẫn lộn. Tiếp đó Quân tam gia nhảy ra khỏi phòng, tránh khỏi trận rầm, bịch, bốp, chát... Đánh điên cuồng trận, quyền đấm cước đá dày đặc như mưa rơi,lại thấy Quản Thanh Hàn ở bên cạnh sắc mặt đỏ bừng kêu lên tiếng kinh sợ.

      Quân tam gia cũng hỏi han gì, biết là Quản Thanh Hàn ở bên ngoài cũng nghe hết, cho nên Quân Vô Ý hoàn toàn có điểm cố kỵ, buống chân xả quyền.

      Quân Mạc Tà tay ôm đầu, tay che đũng quần, toàn thân trực tiếp co thành khối cầu y như bao cát.

      Bó tay a, cứ thế mà đáng a! Nếu mãi hết giận làm sao đây? Mỗi đòn đều hơn trăm cân đó! Tam thúc ngài biết thu pháp tùy tâm hay sao!

      "Tam thúc...Người, người, đừng đáng, đừng đáng nữa!" Quản Thanh Hàn sốt ruột ra mặt khuyên can.

      Lời vừa ra ràng trong thanh còn xen lẫn vẻ sốt ruột cùng đau lòng. Quân Vô Ý rất bất ngờ ngừng tay, thậm chí Quân Mạc Tà nằm mặt đất cũng kinh ngạc mở to hai mắt. Thúc chất hai người vô cùng có ăn ý đồng thời trừng tròng mắt thành chữ o nhìn Quản Thanh Hàn, sau đó nhìn nhau, cùng thấy vẻ tin trong mắt đối phương.

      Khi nào mà Quản Thanh Hàn lại quan tâm đến chuyện chết sống của Quân Mạc Tà vậy?

      Chẳng lẽ gặp quỷ, hay cháu dâu, chị dâu bị điên?

      Quản Thanh Hàn thấy hai người ngơ ngác trơ mắt ếch nhìn mình, hơi suy nghĩ lại liền hiểu ra, lúc trước mình đối xử rất cực đoan với vị tiểu thúc tử này, bây giờ đột nhiên vì cầu tình, khó trách hai người lại có biểu tình như vậy.

      Quái lạ.

      Thế nhưng tại sao mình lại vì cầu tình?

      Quản Thanh Hàn nghĩ nghĩ lại. Khuôn mặt trong sánh, nhưng lạnh lùng đỏ lên, đỏ đến tận mang tai, khỏi giậm mạnh chân, có phần thẹn quá hoá giận, : "Điệt, điệt sợ Tam thúc người mệt mỏi thôi, nếu , người người cứ đáng tiếp , đáng chết càng tốt." xong lại cảm thấy trong thanh của mình có pha chút làm nũng, khỏi hồi bối rối, túng quẫn. Thấy ánh mắt của hai người lại càng nở ra, quả thực có dấu hiệu rách mí mắt. Trái tim bình bịch đập mạnh, nhanh như làn khói biến mất trước mặt hai người. "Ta vừa rồi hẳn là nhìn lầm chứ? Cũng có nghe lầm a? Người nọ là đại tẩu sao?" Quân Mạc Tà gãi gãi đầu. Cong người hai cái liền bật lên. Tư thế này là rất giống với Lý Tiểu Long a.

      "Có vẻ, đúng vậy." Khẩu khí của Quân Vô Ý cũng có xác định. Đột nhiên lại giận dữ : "Ai cho ngươi đứng lên, tưởng ta già rồi à."

      Tiếp tục thao luyện đánh đấm: bộp, bịch, chát...

      lâu sau, Quân tam gia có vẻ đắc ý dào dạt lắc lắc cánh tay, : "Ngày mai chính là ngày dỗ của phụ thân ngươi, đến lúc đó theo ta tiến đến Từ Đường gia tộc thắp hương, sau đó tới nơi mộ phần của các các tướng sĩ và phụ thân ngươi bái tế. Ngươi phải có trách nhiệm với thế hệ sau của bọn họ, hiểu ?"

      Mạc Tà lầm bầm hai tiếng: "Hiểu rồi."

      Quân tam gia xoa cổ tay sau đó tiêu sái bước tới ngồi lên xe lắn. Bản thân tự điều chỉnh xe thản nhiên rời . tới cửa viện tử mới dừng lại, sau đó quay đầu lại : "Chuyện tình về Huyết Hồn sơn trang rốt cuộc là như thế nào!"

      vẫn chưa xong a, Quân Mạc Tà khóc ra nước mắt.

      Tam gia rời .

      Sướng! Chỉ có thể từ tam gia cảm thấy rất sướng! Có thể tìm cớ dạy tiểu tử này lần nghiền. Tam gia cảm thấy đây mới chính là đoạn thời gian vui vẻ nhất đời mình.

      Ngày tiếp theo, bầu trời vẫn còn mảnh u ám.

      Quân Mạc Tà, Quân Vô Ý hai người cùng cái xe lăn, lặng lẽ đứng nghiêm, nhìn lên tòa mộ chôn quần áo và di vật có thể dùng hai chữ "Vĩ đại" Để hình dung, nhân tâm hai người đều cảm thấy xúc động dạt dào.

      Đây sớm vượt qua phạm trù là nơi mộ phần, có vẻ giống tòa quân doanh cùng tòa cung điện hơn, nơi này mang cỗ khí tức nồng đậm giống như trong cung điện.

      Khi đến nơi này, ngay cả Quân Vô Ý cũng phải qua tám đạo trạm gác, hai bên chung quanh ràng còn chứa vô số bẫy rập. tòa mộ phần lại có thể được bảo vệ sâm nghiêm như vậy!

      Tám cây cột đá to lớn chống lên thẳng lên. Hai bên là hai khối đá lớn đứn sừng sững trước mặt. Bên có khắc mấy hàng chữ lớn.

      Bên trái là: phong vân thính quân rền vang!

      Phía bên phải: thiên địa trung quân tung hoành!

      Mặt đất, chính là từng hàng từng hàng đá xang xếp chỉnh tề thành hàng. Hai bên có đội nhân mã cưỡi ngựa mang thương đều bằng thạch điêu, càng tiến lên phía trước, hai bên, mỗi bên đều có bốn cự hán bằng thạch điêu hùng dũng đứng thẳng. Người người đều là tay đè chuôi kiếm, mắt nhìn thẳng. Tuy là thạch điêu thế nhưng trông rất sống động. Tất cả đều là lầm lẫm uy phong, khí thế thể xâm phạm.

      "Tám bức thạch điêu này đều dựa vào tướng mạo hình dáng của người thực mà điêu khắc, chính là đám người thị vệ thiếp thân của phụ thân ngươi.Đó chính là nhân nghĩa Bạch y bát tướng; từ khi đại ca bắt đầu gia nhập quân đội, tám người này theo phục thị rồi, mãi cho tới khi chết trận ở Thiên Quan Lĩnh, đám người cũng rời bước!" Quân Vô Ý nhìn lên tám bức tượng đá, trong mắt bắn ra quang mang cảm khái. Ngữ điệu dị thường trầm thấp. Mang theo vẻ hoài niệm da diết.

      "Cùng sinh tử, chung vinh hoa, bạch y vệ, quần áo dính máu, nghĩa quán trường hồng tùy vô hối, huyết thấu thiên quan ai như ?" Quân Vô Ý trầm thấp ngâm lên, chậm rãi tới, ánh mắt lưu luyến chăm chú nhìn sâu lên mỗi pho tượng.

      Quân Mạc Tà khỏi nghiêm nghị cung kính, trong lúc bất giác, lưng cũng dựng thẳng lên.

      Cả tòa mộ phần rộng rãi này đều rất sạch , điểm nhiễm bụi, lúc này trời cuối thu, vậy mà có lấy nửa phiến lá rụng, nửa phần rễ cỏ, thậm chí có nửa điểm rong rêu.

      "Ở đây có người trong quân doang tới phụ trách, trong quân đội có quy định bất thành văn: Bất luận kẻ nào chỉ cần để cho mộ phần của đại ca nhiễm điểm tro bụi, chính là tử tội! Cần trảm lập quyết! Mặc dù phải là quy định ràng, thế nhưng còn nghiêm khắc hơn rất nhiều so với quân pháp! Tuyệt ngoại lệ, cho nên có người dám vi phạm, cũng thể vi phạm!" Quân Vô Ý trầm giọng , chậm rãi thôi động xe lăn, đường tiến lên phía trước.

      Quân Mạc Tà yên lặng ở bên cạnh , trong lòng chấn động thôi, chỉ từ điểm này là có thể nhận ra, trong quân đội cha mình được tôn trọng cỡ nào, hiển nhiên được tôn sùng đến mức thần thánh, có lẽ trong lòng đám quân nhân của Thiên Hương,hình tượng bạch y quân suất Quân Vô Hối sớm trở thành Thần! Chiến Thần!

      Dưới đỉnh điện, tại vị trí chính giữa, có tòa thạch điêu cao lớn, đứng đó là vị chiến tướng trung niên cưỡi ngựa oai phong, thân hình thẳng tắp. Mày kiếm nhập thần, hai mắt hữu thần sáng ngời, từ hai đầu lông mày toát ra bá khí khiến bá táng kính ngưỡng. hai tay rủ xuống đặt vào chiến kiếm bên hông, tay trái hờ hững nắm cương ngựa, khóe miệng khẽ nhếch nở nụ cười lãnh khốc mà nghiêm nghị, tựa hồ như non sông ngàn dặm trước mặt đều đặt dưới chân, hàng tỉ sinh linh đều nằm trong lòng bàn tay!

      Sau lưng là tấm áo choàng giống như gió thổi nhành liễu, tuy chỉ là vật phẩm chết được tạc bằng đá, thế nhưng cũng cỗ hùng tráng khí khái quân lâm thiên hạ, phong vân cõi!

    2. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 99: Nam nhi nên sầu
      Từ khi bước vào, Quân Vô Ý vẫn nhìn chằm chằm bức tượng đại ca, cả người như đông lại! Tựa hồ như cũng hóa thành bức tượng đá, trong ánh mắt biến hóa như thế xoay vần.

      Quân Vô Ý xuất thần nhìn tượng đá, vẫn nhúc nhích. Mắt hổ chậm rãi có điểm nhòe lệ. Rồi rốt cuộc chảy thành ròng, thanh có phần khàn khàn, màng theo vài phần đau xót: "Đại ca, Lần này Tiểu Tam mang Mạc Tà đến thăm người, Mạc Tà rốt cục cũng có tiến bộ, có tư cách tới bái tế người rồi!"

      Quân Vô Ý yên lặng thống khố nhắm mắt, từng chuyện xưa lần lượt ra trước mắt.

      Cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, từ đến lớn, bản thân đều được hai vị ca ca vô cùng chiều chuộng, vô cùng quan tâm bảo vệ, mà cuối cùng, lại bởi vì chính bản thân mà rước lấy tai họa vô cùng, làm liên lụy khiến hai vị ca ca mất sớm khi còn tráng niên!

      Ngay cả đại tẩu cũng bi thống đến cảnh hấp hối, được nhà mẹ đẻ đón về, sau đó truyền đến tin, tẩu tẩu mất trong trận đau đớn thê thảm! Từ đó về sau hai nhà cũng còn qua lại nữa, Quân gia vô số lần phái người đến thăm, đều bị đánh đuổi khỏi cổng.

      Tuổi thơ của hai vị chất nhi cũng bởi vì chính mình mà chịu chịu khổ ngập đầu!

      Ai có thể hiểu, Quân Vô Ý thà rằng mình chết trăm lần cũng tuyệt hy vọng hai vị ca ca cùng chất nhi bởi vì chính mình mà gặp vận rủi! Mười năm, Quân Vô Ý trong lòng luôn luôn sống trong cảnh địa ngục! Linh hồn chịu đủ thống khổ! Tim như bị mũi khoan đâm vào!

      Quay mặt về phía thạch điêu của đại ca, từng màn chuyện cũ như vẫn còn mới mẻ, tâm linh của Quân Vô Ý cũng tại thời khắc này rơi vào vực sâu thống khổ, khôn cùng hối hận, khôn cùng hận thù!

      Nước mắt đàn ông dễ rơi, chỉ là vì tâm chưa nát!

      "Đại ca!"

      Quân Vô Ý ầm tiếng quỳ xuống trước mặt Huyết Y đại tướng, giờ khắc này toàn thân run rẩy, mắt hổ rưng rưng: Tiểu Tam đệ thực xin lỗi! Thực xin lỗi người! Thực xin lỗi Nhị ca, xin lỗi phụ thân. Càng xin lỗi Quân gia!"

      Hai mắt đẫm lệ hết sức mơ hồ, Quân Vô Ý tựa hồ thấy được khuôn mặt cơ trí kiên quyết của đại ca năm đó, ở trước mặt, khẽ vuốt đầu mình, ánh mắt tràn đầy trìu mến vui vẻ, hoặc là dịu dàng, hoặc là dăn dạy : "Tam đệ, là đàn ông dễ đau khổ, được khóc!"

      Giờ khắc này Quân Vô Ý càng lớn tiếng khóc. Bệnh tật qua, hôm nay cùng người cháu mà mình thương nhất đứng ở trước mộ đại ca, tất cả nỗi lòng đọng, chịu đựng suốt mười năm qua hề giữ lại mà tuôn trào ra, giống như hài tử nhận hết mọi ủy khuất bây giờ đột nhiên nhào vào lồng ngực của thân nhân.

      vẫn còn nhớ lời trước khi xuất chinh đại ca kéo tay mình rồi : "Vô Ý, việc của Phong Tuyết ngân thành, ta thủy chung cảm thấy vẫn chưa xong. Phương diện Ngân Thành chỉ sợ còn có hậu chiêu cũng chưa biết chừng Ta và nhị ca ngươi có ở nhà, ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần nên làm việc lỗ mãnh. Việc hôn nhân của nguơi và Hàn tiểu thư, chỉ sợ thành ngay được, người có tình có lúc thành thân thuộc, chờ khi ta cùng nhị ca của ngươi trở về. Chúng ta cùng nhau cố gắn, ta, ngươi, nhị ca, phụ thân còn cả Quân gia đều ủng hộ ngươi."

      Quân Vô Ý nhớ ràng, khi đại ca những lời này, nhị ca cũng ở bên, ánh mắt hàm chứa lo lắng, ân cần nhìn mình. Hôm nay nhớ lại ánh mắt đầy thâm tình của hai vị ca ca ngày đó, Quân tam gia càng cảm thấy tim mình như bị đao cắt!

      Tại lúc đó, trong lòng hai vị ca ca còn lo cho hôn của bản thân mình, lại lo mình gặp phiền phức! Hoặc chính là lo lắng cho đệ đệ của bọn họ có hay bị người làm thương tổn, có thể chịu được hay , có thể tùy hứng bị xúc động , thế nhưng lại nghĩ tới chuyện nửa đêm địch nhân có thể tìm tới bọn họ!

      Với tài trí của các ca ca, như thế nào lại đoán được, thế nhưng ra miệng mà thôi. Bởi vì, ca ca muốn làm cho đệ đệ của mình lo lắng!

      Tiếng quân xuất trận hùng hồn vang lên bên tai, trong lúc hoảng hốt, đại kỳ phần phật theo gió cuồn cuộc, nhịp trống trận hùng tráng như vang vọng khắp thiên địa.

      Quân Vô Hối thân nhung trang, đứng dưới kỳ chủ tướng, nhàng nhảy lên lưng ngựa, đến bên cạnh mình trầm giọng : "Tam đệ, ta và nhị ca ngươi đây, Quân gia sau này nhờ cả vào ngươi! Hết thảy đều nhờ cả vào ngươi!"

      Đại ca! Đại ca, người tại sao phải những lời này? Tiểu đệ ngu dốt cỡ nào a, cho tới bây giờ mới hiểu được câu của người lúc đó đúng cỡ nào! Đúng là lời di ngôn lúc lâm chung mà!

      Phu ca, khi đó người biết điều gì đó phải ? Người rốt cuộc biết cái gì? Hay là người cảm nhận được cái gì? Người vì sao ? Người vì sao chứ!

      Người cũng biết, tiểu đệ thà rằng phải chết, cũng tuyệt trơ mắt nhìn thân ca ca của mình vào tuyệt lộ mà!

      Nếu thời gian có thể trở lại mười năm trước. Trước lúc gặp được "Nàng". Nếu lần nữa được chọn lại...Ta chọn! Ta chọn...!

      "Tam thúc." Quân Mạc Tà bước lên bước, : "Người chết cũng chết rồi, nén bi thương thuận theo tự nhiên ! Bảo trọng lấy thân thể mới là chính đạo!"

      "Nén bi thương thuận theo tự nhiên? Bảo trọng lấy thân thể, nén bi thương thuận theo tự nhiên? Bảo trọng lấy thân thể." Quân Vô Ý chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Quân Mạc Tà, đột nhiên đau xót nở nụ cười, : "Mạc Tà, ta năm đó cũng từng với phụ thân ngươi câu, chính là câu này: nén bi thương thuận theo tự nhiên. Phải bảo vệ lấy thân, ngươi có biết cha ngươi,ca huynh ấy lời gì ?"

      "Điệt đâu có phải là thần tiên mà biết được người câu gì?"

      "Lúc ấy, huynh đệ ba người chúng ta cùng nhau xuất chinh, sau trận chiến ấy, có vô số huynh đệ vĩnh viễn nằm xuống. Lúc ấy phụ thân ngươi rất đau lòng, ta tới bên cạnh người khuyên câu: Nén bi thương thuận theo tự nhiên! Bạo trọng lấy thân thể." Quân Vô Ý ánh mắt mơ màng, nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi : "Lúc ấy Đại ca , tại sao phải thuận theo tự nhiên? Tại sao phải nén bi thương? Tại sao phải thuận theo tự nhiên? Đệ đệ của ta,con của ta bị địch nhân giết. Tại sao ta phải nén bi thương thuận theo tự nhiên, bảo vệ thân thể."

      thanh của Quân Vô Ý rất lớn, cơ hồ là bắt chước thanh của đại ca năm đó: " sai, chúng ta phải bảo trọng thân thể, đàn ông được mang theo đau buồn! Muốn khóc, phải khóc thống khoái! Muốn giết, liền giết nhàng hùng dũng! Đàn ông phải thuận theo tự nhiên! Bởi vì chúng ta muốn nghịch biến! Chúng ta muốn bảo trọng thân thể là bởi vì chúng ta phải càn quét địch nhân. Để cho huynh đệ chúng ta say này vĩnh viễn cần phải nén bi thương thuận theo tự nhiên nữa!"

      "Đàn ông được mang đau buồn! Đàn ông phải thuận theo tự nhiên!" Quân Mạc Tà yên lặng nhắc tới hai câu này, đột nhiên cảm giác toàn thân như có dòng điện chạy qua, bị hào khí cùng sát khí của những lời này đáng thẳng vào linh hồn!

      "Để cho đám huynh đệ của ta sau này vĩnh viễn cần nén bi thương thuận theo tự nhiên nữa!"

      Tựu câu kia khiến cho Quân Mạc Tà đối với vị phụ thân mà mình chưa bao giờ gặp mặt kia đột nhiên sinh ra loại kính phục từ trong đáy lòng!

      Thiết huyết đàn ông, nên cười cười, muốn khóc khóc, tuyệt làm ra vẻ làm bộ làm tịch, tùy ý mà , thế nhân đối xử lạnh nhạt, có quan hệ gì tới ta?

      Hay cho câu đàn ông được mang đau thương! Đàn ông phải theo theo tự nhiên!!!

      Rất sâu sắc! rất hợp lòng ta!

      Quân Mạc Tà đột nhiên cảm thấy kiếp trước của mình, nếu như có được người cha hùng can đảm như vậy, mình hoàn toàn có thể tiếp nhận! Nếu như kiếp trước là cha ruột của Mạc Tà, cũng là phụ thân kiếp này của ta! Có người cha như thế, còn cầu gì cho bằng!

      Thúc chất hai người ngồi lặng lẽ ở đó, hồi lâu cũng có ai lên tiếng.

      Đột nhiên bên ngoài vang lên hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân đến bên cửa liền dừng lại, thanh vang lên: "Tam Tướng quân Vũ Đường đế quốc tướng quân Triệu Kiếm Hồn cho người tới bái tế nguyên soái, mời tướng quân định đoạt!"

      "Triệu Kiếm Hồn?!" Hai mắt Quân Vô Ý phát lạnh, người này chính là địch nhân chiến trường của tam huynh đệ ba người, tại sao lại tới nơi này! "Mời vào , cũng lâu rồi ta nhìn thấy ! Cũng muốn trông coi vị lão bằng hữu này bây giờ thế nào rồi!"

      "Vâng!" Tên lính đứng ngoài cửa đáp tiếng, sau đó nhanh chóng rời .

      Chỉ lúc sau, phương xa chậm rãi xuất thân ảnh màu đen, người này di thường cao lớn, mặc thân áo choàng màu đen, khuôn mặt cũng màu đen, cả người giống như khối hắc cương thiết, long hành hổ bộ, ánh mắt hề chớp cái thẳng đường tiến tới. Quân nhân Thiên Hương đứng hai bên ánh mắt tràn ngập địch ý. Thế nhưng dường như lại để ý đến hết thảy vẫn trầm ổn bước tới!

      Người này dáng vẻ thon gầy cao lớn, vai rộng tay dài, mũi cao mắt thô, đường cong mặt cứng ngắc, giống như được đẽo bằng thanh đao bén nhọn. Toàn thân mang theo cỗ chiến ý sát phạt nồng đậm, đường tới, ánh mắt hề ngó nghiêng, hề quay lại!

      , Vậy mà lại thân mình tiến đến!

      Tại trong quân doanh địch nhân tới bái tế đối thủ của mình. Độc thân mà đến!

      Triệu Kiếm Hồn!

      Hảo khí phách!

      Hay cho đại tướng quân Vũ Đường đế quốc!

      Triệu Kiếm Hồn tới gần, đột nhiên đứng lại. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Quân Vô Ý, : "Quân Vô Ý, từ biệt nhiều năm, chúng ta lại gặp mặt." Thanh vang vang, ngờ lại loại khí tức sát phạt trong đó!

      Quân Vô Ý hề tỏ ra yếu thế, nhìn chằm chằm vào mắt , trầm ổn : "Triệu Kiếm Hồn, ta cũng muốn gặp lại ngươi, rất lâu rồi! rất lâu rồi!"

      "Mười năm này, chiến trường có Quân gia người..." Triệu Kiếm Hồn tự đáy lòng : "Ta, rất tịch mịch!"

      "Nếu là mười năm này chiến trường còn có người của Quân gia, chỉ sợ giờ phút này chưa hẳn ngươi có cơ hội ở chỗ này cảm thán cái gì là tịch mịch." Quân Vô Ý lạnh lùng nhìn , : "Bởi vì ngươi sớm đầu thai chuyển thế rồi!"

      Những lời này của Triệu Kiếm Hồn tuy rằng cuồng vọng thế nhưng trong khẩu khí của có thể nghe ra được, trong đáy lòng chất chứa vô hạn tiếc nuối. Khẳng định chỉ có Quân gia mới xứng làm đối thủ của ! Nhưng khi lọt vào trong tai Quân Vô Ý, tuy biết ý của , thế nhưng làm quân nhân có lòng tự tôn, đối với câu này của thể nghi ngờ là lời phản kích đối với Thiên Hương đế quốc!

      " sai, nếu như mười năm này chiến trường có người của các ngươi, có lẽ ta sớm vùi mình trong đất rồi! Thế nhưng các ngươi lại tới! Vì sao các ngươi lại vắng mặt?" Thanh của Triệu Kiếm Hồn lại có chút phẫn nộ.

      Khẩu khí của vị danh tướng Vũ Đường này chẳng những làm cho Quân tam gia kinh ngạc hiểu, mà chính là Quân đại thiếu gia ở bên cạnh cũng vò đầu bứt tai hiểu. Mặt hàng này có phải đến từ Vũ Đường danh suất ? Tuy năm đó thắng có phần minh bạch, thế nhưng bản thân chính là vị tướng duy nhất bị bại dưới tay bạch y quân suất Quân Vô Hối. Ngoại trừ đối mặt với Quân gia tam huynh đệ ra, lại càng hiếm khi bại trận, chẳng lẽ những năm này, cha, nhị thúc vẫn lạc, Tam thúc cũng bởi vì tàn phế mà khó tới chiến trường. Tên gia hỏa này liên tiếp thắng trận, làm cho đầu hỏng rồi?

      Triệu Kiếm Hồn tới bức tượng đá Quân Vô Hối, đứng nghiêm tại chỗ, sau nửa ngày, thần sắc nghiêm nghị, cả thân thể cũng dựng thẳng lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tôn kính từ trong đáy lòng. Thân thể khom xuống vái ba lần, lâu cũng chưa có đứng thẳng lại.

      Thân thể sau khi đứng thẳng lên, hai con mắt như lợi tiễn nhìn chăm chú lên bức tượng đá, trong mắt bao hàm mảnh sùng bái đối với vị từng là địch nhân này! thở dài có phần tiếc nuối : "Quân Vô Ý, ngươi biết ? Triệu Kiếm Hồn ta từ lúc còn là thiếu niên trong quân ngũ cho tới bây giờ chinh chiến nửa đời, đáng bại tuy ít đối thủ, thắng lại càng nhiều.

      Tại chiến trường, hùng vô số, danh tướng xuất lớp lớp, thế nhưng chỉ có người có thể làm cho Triệu Kiếm Hồn ta bổi phục từ trong đáy lòng! Bội phục sát đất!"

      "Người này tên chỉ có ba chữ. Chính là Quân Vô Hối!"

    3. Yuusa

      Yuusa Active Member

      Bài viết:
      248
      Được thích:
      67
      Chương 100: Đặc biệt kiêu ngạo
      Triệu Kiếm Hồn sùng kính nhìn lên pho tượng địch nhân trước mắt, : "Ta cùng với Quân Vô Hối giao chiến, sa trường quyết chiến, trước sau hai mươi chín trận. Chưa từng thắng qua lần! Vô luận là đấu trí hay đấu lực ta đều thua sạch . Vô luận trước đó ta an bài như thế nào, tính toán ra sao, Như thế nào mai phục nữa, cuối cùng vẫn gạt được . Quân Vô Hối, bạch y quân suất, cổ kim cũng chỉ có người mà thôi."

      Bạch y quân suất, trước nay chỉ có người!

      Lời này lại từ miệng của địch nhân , có thể được tính là lời đáng giá chân nhất chưa!

      Quân Vô Ý trầm mặc lời nào, lại bị lời của khơi dậy hoài niệm về đại ca, trong lòng khỏi dâng lên niền tự hào.

      Quân đại thiếu gia cũng lẳng lặng trầm tư, sai, Triệu Kiếm Hồn xác thực luân phiên thảm bại là do Quân Vô Hối, thế nhưng chỉ có mình là bại tướng dưới tay Quân Vô Hối. Thủy chung có thể bại trận mà ngã lòng, chính là dũng tướng, vô luận hôm nay thảm bại thế nào, ngày sau lại tập hợp lại. Lại đến trước mặt địch nhân khiêu chiến, người như vậy trong quân trăm người mới có ! Từ điểm này có thể nhìn ra, Triệu Kiếm Hồn người này tuyệt đơn giản!

      "Lúc ấy hai nước giao chiến, ta cùng với Quân Vô Hối tuy quen biết, nhưng mỗi lần gặp mặt đều tại chiến trường, là tử địch của nhau. Triệu Kiếm Hồn ta bình sinh có mong muốn. Đó là có thể cùng vị đối thủ cùng địch nhân đáng sợ này, ngồi cùng bàn đối tửu, mọi chuyện vứt qua bên..!"

      Triệu Kiếm Hồn sầu não : "Nguyện vọng lớn nhất cả đời ta chính là chiến trường có thể đáng bại Quân Vô Hối, tự tay chặt đầu , sau đó tự tay an táng ! Cho nên dù ta có thảm bại bao nhiêu lần, bao lần gặp tuyệt cảnh, ta vẫn kiên trì chèo chống, đó cũng chính là bám vào cái nguyện vọng này ta mới có thể vượt qua tất cả chông gai mà đứng dậy, lần nữa đối diện với cường địch! Từ trong bách bại mà vẫn có thể đáng! Đáng tiếc, nhân vật hùng như thế, bậc thống soái thiên tài như thế, ngờ lại chết ở chiến trường! đáng buồn cũng đáng tiếc!"

      " phải chết ở chiến trường?" Quân Vô Ý đột nhiên lạnh lùng mở mắt : "Triệu Kiếm Hồn. Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Hay ngươi biết điều gì?"

      Hai vị huynh trưởng chết minh bạch khiến Quân Vô Ý cả đời này yên lòng, mặc dù đoán phần lớn là do Ngân Thành ra tay, thế nhưng bên trong biết còn có cơ duyên khác hay , hoặc là rốt cuộc ai hạ độc thủ. Hết thảy mọi chuyện đều là điều tối bức thiết mà Quân tam gia muốn biết, mà Triệu Kiếm Hồn trước mắt lại như vậy là có ý gì?

      Triệu Kiếm Hồn bỗng nhiên xoay người lại, : "Ta biết cái gì? Ta là quân nhân, nếu là chuyện mà ta làm, tuyệt chối! Quân Vô Ý, tuy ngươi từng đánh bại ta, ta cũng bội phục ngươi! Triệu Kiếm Hồn ta chỉ bội phục mình đại ca ngươi mà thôi! Quân Vô Hối nếu vẫn chưa chết, ta đương nhiên muốn giết ! Nhưng chết, hơn nữa lại chết rất mờ ám khi cùng ta giao chiến, thế nhưng Triệu Kiếm Hồn ta tuyệt muốn chịu nỗi oan này đâu, đối với tình năm đó, ta cũng hoàn toàn biết!"

      "Mười năm trước ta vốn nên bại trong tay Quân Vô Hối. Đáng tiếc cuối cùng lại phải thế. Lúc chiến đấu cùng ngươi, ta vốn sắp bại vong, thế nhưng hết lần này tới lần khác cuối cùng lại bị sao! Lại đảo ngược lại. Bại cục cuối cùng lại thắng lợi!" Triệu Kiếm Hồn hắc hắc cười tiếp: " là cực kỳ trào phúng!"

      Giờ phút này Quân Vô Ý mơ hồ có phần minh bạch ý tứ lần này Triệu Kiếm Hồn tới đây, trầm ngâm : "Ngươi muốn biết chân tướng?"

      Triệu Kiếm Hồn lạnh lùng nhìn : "Nếu ta thực đánh bại Quân Vô Hối, giết chết , ta đây lập tức chiêu cáo thiên hạ, công khai chúc mừng! Chuyện này đối với ta mà , chính là điều vinh quang lớn nhất trong kiếp này, nhưng vấn đề là ở chỗ, phải như vậy! Mà chiến tích này cũng có ghi tên ta. Điều này đối với Triệu Kiếm Hồn ta mà , chính là sỉ nhục cực lớn! sỉ nhục khó có thể rửa sạch được! Ta tuyệt đối thể nhẫn nhịn được. Cho nên ta muốn vì báo thù! Quân Vô Hối chính là người quân nhân chân chính, chỉ có thể chết chiến trận, phải chết dưới mưu bẫy rập! Kết quả này ta thể nào tiếp nhận được, tin tưởng dưới cửu tuyền cũng cách nào đối mặt!"

      "Kể cả ngươi nữa, Quân Vô Ý, chúng ta còn trận chiến cuối cùng nữa!" ha ha tiếng cười của Triệu Kiếm Hồn tiếng lớn nhưng lại tràn đầy thê lương, : "Ngươi cũng là quân nhân, nếu như thắng lợi đến với ngươi ràng, ngươi nghĩ gì? Có lẽ đối với số người thầm mừng rỡ, thế nhưng đó phải là phong cách của Triệu Kiếm Hồn ta."

      Quân Vô Ý trầm mặc.

      "Quân Vô Ý. Ta hỏi ngươi! Quân Vô Hối chết như thế nào? Ngươi, bại như thế nào?" Ánh mắt của Triệu Kiếm Hồn như chim ưng trừng lên nhìn Quân Vô Ý, : " cho ta biết, cho ta biết chân tướng chuyện này !"

      Triệu Kiếm Hồn hiểu , tại Vũ Đường đế quốc tuy mình có thể hô phong hoán vũ, thế nhưng đối mặt với cao thủ Phong Tuyết ngân thành, Triệu Kiếm Hồn so với con kiến hôi cũng mạnh hơn bao nhiêu.

      Quân Vô Ý tuy hy vọng Triệu Kiếm Hồn có thể sống đời, thế nhưng đúng như lời Triệu Kiếm Hồn , trong lòng Quân Vô Ý cũng có lòng kiêu ngạo của quân nhân, trước kia cũng vậy sau này cũng vậy, tin tưởng vĩnh viễn đều là như vậy.

      chỉ chấp nhận giết chết Triệu Kiếm Hồn tại chiến trường, mà tốt nhất do chính tay mình giết! Vô luận như thế nào hy vọng Triệu Kiếm Hồn vì Quân Vô Hối mà tìm tới Phong Tuyết ngân thành báo thù, sau đó cứ thế mà mơ mơ hồ hồ chết!

      thực tế, Quân Vô Ý cũng chỉ là mơ hồ suy đoán mà thôi. Rốt cuộc là ai hạ độc thủ đối với Đại ca, Nhị ca còn có cả hai đứa cháu của mình, Quân Vô Ý cũng ngày đó ra sao, cũng chỉ nghe người mà thôi, cho dù Quân gia có vạn mối cừu oán, cũng muốn liên quan đến người khác, vô luận "Người khác" này là ai, cũng thể dính vào!

      "Triệu Kiếm Hồn, chuyện này phải là ngươi có thể quản được. Bọn họ có thể đối phó với Đại ca, Nhị ca, có thể đối phó với ta, như vậy bọn họ cũng rất dễ dàng đối phó với ngươi!" Quân Vô Ý lạnh lùng tiếp: "Triệu Kiếm Hồn nên biết tự lượng sức mình như thế! Tuy ta cũng hy vọng ngươi nhanh chết chút, thế nhưng ta cũng nghĩ giống ngươi. Ta tuyệt đối cũng hi vọng ngươi mơ hồ mà chết! Quân nhân thủy chung vẫn luôn nguyện ý chôn thây ở chiến trường!"

      " như vậy, ngươi sớm biết Quân gia tam huynh đệ các ngươi bại! Cùng người Triệu gia ta có quan hệ?" Triệu Kiếm Hồn tiến lên bước, có phần kích động .

      "Đương nhiên! Triệu Kiếm Hồn ngươi cố nhiên xứng danh với cái tên đệ nhất Đại tướng quân của Vũ Đường đế quốc, nhưng muốn đánh bại huynh đệ chúng ta, bằng vào Triệu Kiếm Hồn ngươi vẫn còn chưa đủ tư cách!" Quân Vô Ý hừ tiếng, thản nhiên : "Ngươi cũng có năng lực đó!"

      "Đa tạ! Đa tạ ngươi!" Bị Quân Vô Ý làm giảm uy danh như vậy, thế nhưng Triệu Kiếm Hồn lại rất cao hứng, rất cảm kích, rất kích động!

      "Quân Vô Ý, ngươi cũng là vị tướng quân trăm trận trăm thắng, có lẽ cũng vĩnh viễn biết, những năm gần đây ta đột nhiên thắng như chẻ tre, thế nhưng trong lòng lại có tư vị gì! Mười năm này, ta tắm máu chiến trường, cũng phải chưa lúc nào bại, thế nhưng thủy chung có thể chỗ nào mà thể tới, cuối cùng giành chiến thắng. Cũng là bởi vì ta cam chịu để bất kỳ kẻ nào thắng ngoại trừ huynh đệ Quân thị, thế nhưng vô luận đến nơi nào, cũng có thể cảm giác được có rất nhiền người ở sau lưng chỉ trỏ, bàn tán. Giống như tên gia hỏa rất nhiều lần xéo vào *** chó, thế nhưng vận mệnh lại rất tốt, đánh đâu thắng đó! Người khác thắng trận đều là nhờ vào chân đao chân thương, chỉ có vận khí quá tốt, vô luận là hiểm địa thê thảm thế nào. cuối cùng cũng có thể tới, biến thành đại tướng quân. Vận khí của còn quan trọng hơn là thực lực.

      "Thế nhưng đây lại là nỗi sỉ nhục lớn nhất của người lính! Quân nhân là người duy nhất tin vào vận khí! Duy chỉ có thực lực mới là hết thảy." Thanh của Triệu Kiếm Hồn rất lớn, dốc cạn bầu tâm , gào lên: "Lão tử chẳng lẽ có thực lực? Lão tử cũng là người đáng trận mười năm qua hề bại trận nào, vô luận là gian khổ như thế nào. Cuối cùng nhất kết quả chính là lão tử quyết thắng, vì cái gì tất cả mọi người đều cho rằng vận khí của lão tử quá tốt, nếu sớm biết như thế. Lão tử thà rằng đáng còn hơn.

      Quân Mạc Tà im lặng nhìn Triệu Kiếm Hồn, tại khắc khi đối phương xúc động, Quân Mạc Tà tựu như nhìn ra được, người này chính là vị quân nhân chân chính! Khi nghe được lời này lại càng thêm minh bạch.

      Có lẽ, tại trong lòng Quân Mạc Tà, đối với đối phương cổ hủ bực này, thắng bại chi niệm phi thường của lão đồng ý, nhưng lại thể bội phục. Cũng thể ủng hộ. Đây mới chính là quân nhân, chính thức là thiết huyết quân!

      Quang minh lỗi lạc, chân đao chân thương, tin vận khí, càng tin vận mệnh! Có chết cũng muốn chết đứng! Có chết cũng muốn chết chiến trường! Dùng tư thế xông về phía trước để tử, cũng phải bảo vệ lòng kiêu ngạo của bản thân cùng tôn nghiêm của quốc gia, đem bất diệt lưu lại sau lưng, giống như Trường Thành lưu cho hậu nhân, lưu cho tổ quốc!

      Chỉ cần hy sinh thân mình vì nước. Cũng cần da ngựa bọc thây! Quân nhân. Đặc biệt rất kiêu ngạo, giờ phút này người Quân Vô Ý cùng Triệu Kiếm Hồn đều toát ra khí thế như vậy!

      Vô luận là địch hay là bạn, quân nhân như thế đều đáng tôn kính.

      Nhưng mà vị thiết huyết tướng quân như vậy, vị nam nhi quang minh lỗi lạc như vậy lại bị người cho rằng có vận khi *** chó Đại tướng quân, Đại tướng quân may mắn, phá hủy bao nhiêu thàng quả tích lũy của Triệu Kiếm Hồn. Vô luận là vị tướng quân nào cũng thể thừa nhận!

      Quân Vô Ý cùng Triệu Kiếm Hồn từng là địch nhân, là đối thủ lớn của nhau, hai người rất nhiều. Lúc này lại ở trước phần của bạch y quân suất Quân Vô Hối tâm . Tuy rằng đối chọi gay gắt, thế nhưng vẫn tỉnh táo đối đáp có vẻ gì là kẻ thù của nhau.

      Từ đầu chí cuối, Quân Mạc Tà có chen vào nửa câu. hiểu được, giờ khắc này, thế giới là của riêng bọn họ. Hai lão binh, hơn nữa từng là đối thủ chiến trường.

      Thẳng đến lúc cuối, Triệu Kiếm Hồn cố ý câu, khiến cho Quân Mạc Tà chú ý, "Quân gia còn có Độc gia nữa, trước mắt Thiên Hương các ngươi dường như được tốt lắm phải."

      "Chuyện này từ đâu mà ra vậy?" Quân Vô Ý hỏi: "Chẳng lẽ Triệu huynh biết tin gì sao? Là quốc gia kia muốn châm ngòi chiến tranh sao?"

      "Còn là quốc gia khác muốn châm ngòi chiến tranh đối với các ngươi sao? Ta cùng quốc sư sau khi vào Thiên Hương, ba vị hoàng tử đều muốn đăng môn bái phỏng, ha ha, hơn nữa thái độ rất là... Hắc hắc."

      Triệu Kiếm Hồn đứng thẳng, tiếng có phần trầm thấp cùng cười lạnh tiếng, : "Quân gia cùng Độc gia đều là tử trung với Thiên Hương quốc chủ Dương Hoài Vũ, mà ba vị hoàng tử điện hạ thủy chung chưa phân cao thấp, ý định của Hoàng Đế các ngươi là muốn duy trì thế cân bằng, cho nên cũng chưa định ai là người kế ngôi; cho nên tại ba người đều có chút đợi được; ai cũng muốn tranh thủ cuối cùng mình thành công thượng vị, binh biến chỉ sợ là lựa chọn duy nhất mà thôi.

      Thế nhưng cũng nhất định là vị hoàng tử nào bởi vì chướng ngại lớn nhất của ba người chính là Quân gia cùng Độc gia, bọn họ phải nghĩ cách thanh trừ hai đại gia tộc này. Mà Độc gia còn có vị nữ nhi chưa gả, cũng bảo lưu phần lợi thế lớn. Tin tưởng bất luận vị hoàng tử nào cũng muốn truy cầu... Ha ha, mà Quân gia sao? Coi như là công chúa được gả cho các ngươi, cũng chỉ là được Hoàng Đế ân sủng mà thôi! Mà phải là ba vị hoàng tử."

      Sắc mặt của Quân Vô Ý trầm xuống, : "Lại có tình bậc này sao?"

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :