1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Hahaha
      Đổng tỷ muốn Thẩm đại nhân gọi là ??? Vui đây
      Thanks editor
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @Anhdva Mình cũng khá thắc mắc về hai nhân vật này nhưng mà tìm trong đống truyện của tác giả ko thấy nhân vật chính nào tên Đổng Tiêu Dật hết, ko biết có tìm sót ko :021:

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 61

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Vở kịch 1:

      Có lần Mạnh muội muốn Thẩm tiểu cha rất có thâm niên làm quan, lúc đến bờ môi lại biến thành: “Tướng gia ngồi ở vị trí tôn quý này được thời gian......"

      Kết quả chữ “dài” còn chưa xong, Thẩm tiểu cha nhíu mày liếc nàng cái.

      Thẩm tiểu cha : "Chê ta già?"

      Mạnh muội vội : " dám dám, Tướng gia trẻ tuổi nhất, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng có......"

      (Lời bộc bạch của tác giả: ra Thẩm tiểu cha tiêm botox, cho nên nhìn có nếp nhăn đều là giả tạo!! Giả tạo!!)

      Mạnh muội giật mình, khó trách nhìn mặt Tướng gia bại liệt như vậy, tiêm botox quá nhiều rồi, ừ.

      Vở kịch 2:

      Vốn dĩ định thiết lập cho Thẩm tiểu cha bị ăn hèo, mà lúc đó Thẩm tiểu cha còn biết Mạnh muội là nương. Sau đó Mạnh muội áy náy trong lòng, bèn qua nhà hàng xóm chăm sóc cho Thẩm tiểu cha, thay thuốc cho (hình như ta nghĩ đến chuyện gì tốt).

      Sau này thân phận nữ nhi của Mạnh muội bị Thẩm tiểu cha vạch trần.

      Có lần Mạnh muội định giở trò với Thẩm tiểu cha, kết quả bị Thẩm tiểu cha nghiêm khắc cự tuyệt.

      Mạnh muội bĩu môi, đúng lý hợp tình : “Mông của Tướng gia ta cũng nhìn thấy rồi, còn có chỗ nào ta được xem đâu chứ?"

      Thẩm tiểu cha tức điên.

      Vở kịch 3:

      Có lần Mạnh muội bị hỏi, cảm thấy Thẩm tiểu cha giống loại hoa nào.

      Mạnh muội : Chắc là hoa dạ hương ? Chỉ có thể vào buổi tối nhìn mới thấy đẹp, ngửi mới thấy thơm......

      Vở kịch 4:

      Sinh nhật Mạnh muội, Thẩm tiểu cha tóm lấy nàng.

      Đeo cho nàng vòng tay màu đỏ, đó có chuỗi mấy thứ bằng vàng nho , bảo là đưa cho nàng để trừ tà phòng kẻ tiểu nhân.

      vòng tay treo lủng lẳng đậu phộng, thỏi vàng, khóa… gì gì đó.

      Mạnh muội cứ thế mà đần độn đeo tay, kết quả ngày đẹp trời bị Trần Đình Phương nhìn thấy.

      Đình Phương : "Tướng gia đưa cho ngươi à?"

      Mạnh muội: “Ừ, rất đẹp."

      Đình Phương thầm nghĩ: Tướng gia làm vậy là xem ngươi như đứa con nít, còn tặng khóa chính là muốn khóa ngươi lại. Đúng là hiểm.

      Chương 62: Đến chết cũng còn muốn sĩ diện

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đổng Tiêu Dật ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm vừa đột nhiên đứng lên: “Tính tình vẫn dễ bị chọc cho xù lông lên như thế, sao ngươi có thể mạch leo lên chức thừa tướng hay vậy?"

      Thẩm nhịn, chẳng ừ hử gì, ngồi xuống lần nữa.

      Đổng Tiêu Dật đâu ra đấy: “Câu vừa rồi phải là đùa đâu, Mạnh tiểu thư ngại cứ suy nghĩ cân nhắc cẩn thận. Nếu có nhà mẹ đẻ, sau này bị nhà chồng bắt nạt, có ai làm chỗ dựa cả. Hơn nữa, gì gì, Thẩm gia vẫn là nhà giàu nhất thành Hoa Dương, nếu con dâu trưởng vào cửa mà ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cơ bản cũng làm được, phải là bị người ta cười nhạo à?"

      Mạnh Cảnh Xuân còn chưa kịp đáp lại, Thẩm phu nhân ngồi bên vỗ bàn: “Vậy làm phiền Đổng đại nhân."

      " phiền, Thẩm phu nhân cần khách khí." Đổng Tiêu Dật bấy giờ mới chậm rãi cầm thìa lên ăn canh.

      Thẩm phu nhân sảng khoái đáp ứng như thế hiển nhiên là có lý do cả. Trong mắt bà, Đổng Tiêu Dật chính là người có số đại phú đại quý, khó khăn lắm Đổng Tiêu Dật mới chịu bắc cái cầu, quan hệ tốt như thế sao lại leo chứ?

      Thế là Mạnh Cảnh Xuân liền u mê hồ đồ chấp nhận "Đổng Tiêu Dật thành nhà mẹ đẻ của mình, mà ngoại trừ Tông Đình ra, nàng lại ù ù cạc cạc có thêm trưởng bối".

      Đổng Tiêu Dật dùng xong cơm tối, cũng gấp, đợi gã sai vặt dọn hết dĩa cơm bàn rồi, lại nghiêm túc thảo luận hôn với Thẩm phu nhân.

      Thẩm phu nhân chờ đợi ngày này biết bao lâu, đương nhiên là hăng hái bừng bừng.

      Khi hai người tán gẫu đến cực kỳ hưng phấn đương Thẩm lại đứng lên: “Mọi người cứ từ từ thương lượng , con chạy cả ngày đường rồi, nghỉ trước đây.”

      Mạnh Cảnh Xuân thấy bỏ , định theo lại bị Thẩm Đại Duyệt nhàng nắm lấy cổ tay. Thẩm Đại Duyệt : "Mạnh tỷ tỷ ngồi thêm lát .”

      Mạnh Cảnh Xuân chỉ đành phải trơ mắt nhìn Thẩm rời .

      Đổng Tiêu Dật liếc nhìn nàng, giọng nhàn nhạt trêu ghẹo nàng: " nỡ sao?"

      Mạnh Cảnh Xuân vội lắc đầu.

      Đổng Tiêu Dật lại : “Chắc ở kinh thành ngươi chưa từng thấy lép vế như thế phải ?”

      Mạnh Cảnh Xuân do dự chút, gật gật đầu. Mọi khi phần lớn đều là nàng bị lép vế, nhưng từ sau khi Thẩm Thời Linh vào phủ, cả hai người bọn họ đều bị lép vế.

      Thẩm Đại Duyệt xen vào : "A huynh làm được đến chức thừa tướng, chắc là ở kinh thành cũng phải như cá gặp nước, rất biết cách làm người mới đúng. Ai ngờ về nhà lại vẫn như xưa.”

      Đổng Tiêu Dật lại : "Quan trường ở kinh thành là nơi nam nhân tụ tập, đương nhiên có thể hòa mình vào được. Còn nếu giao tiếp với nữ nhân thể. điều kiện với nữ nhân, tranh cãi với nữ nhân, trở mặt với nữ nhân —— chắc là mấy năm qua ở kinh thành cũng chưa từng giao tiếp gì với con , nên vẫn dùng đống quy tắc thời niên thiếu kia để đối phó với nữ nhân. có tiến bộ, có hứng thú." xong lại quay qua hỏi Mạnh Cảnh Xuân: " biết Mạnh tiểu thư dùng cách gì mà có thể chỉnh đốn đến mức ngoan ngoãn như thế?”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi lúng túng xua tay: “Chưa từng chưa từng......" Nàng chỉnh đốn ? Thôi ...... Nàng bị bắt nạt còn chưa đủ sao, Đổng Tiêu Dật đánh giá nàng quá cao rồi.

      Thẩm phu nhân thấy bộ dáng ngại ngùng của Mạnh Cảnh Xuân, liền giải vây : “Đừng làm khó dễ Mạnh tiểu thư nữa. Nàng cũng mệt mỏi cả ngày rồi, để nàng về nghỉ sớm chút thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân đáp lại tiếng, đứng dậy hành lễ rồi mới như trút được gánh nặng bước ra ngoài.

      Trăng sáng treo giữa trời, nhưng cũng theo kịp ánh đèn lồng rực rỡ trong phủ. Nàng đường đến phòng ngủ ở tây sương, đẩy cửa vào trong, vừa định thắp đèn lên, lại cảm thấy trong phòng có người. Nàng mượn ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài nhìn thử, thấy quả nhiên là Thẩm . mặc nguyên quần áo nằm giường nàng, cũng thèm cởi giày.

      Mạnh Cảnh Xuân biết hôm nay bị ngộp, khẳng định quá vui vẻ, cũng đốt đèn, trực tiếp qua, ngồi ở trước giường hỏi : “Tướng gia vui à?”

      Thẩm ngồi dậy: “Đương nhiên là có.”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, chàng giả vờ cho ai nhìn vậy, liền đứng dậy ngồi xuống bên cạnh : “ ra chàng về nhà, mọi người đều rất vui mừng, phải cố ý chọc tức chàng đâu.”

      "Ta biết."

      “Vậy tại sao......"

      Thẩm trầm mặc látmới : “Hồi trước Thẩm Thời Linh ở nhà, nàng ấy cùng với mẫu thân cũng trêu ghẹo ta, thi thoảng còn cố ý chọc giận ta. Lúc đó thích, bây giờ ngẫm lại, có gì đâu mà thích."

      Mạnh Cảnh Xuân cực kỳ đồng ý: "Đúng vậy, dám đùa như thế mới là người nhà. Chứ , ai cũng ngồi thẳng lưng, mang vẻ xa cách ngược lại thiếu chút gì đó. Ta rất là hâm mộ nhà Tướng gia có thể náo nhiệt như thế đấy."

      Thẩm cười khúc khích: “Bị nàng như thế, ta ngược lại giống như tự dưng có được rất nhiều những thứ hiếm có khó gặp.”

      Mạnh Cảnh Xuân dựa vào : “Vốn dĩ Tướng gia có được rất nhiều thứ."

      Thẩm xoa xoa đầu nàng: “Chỉ có nàng là năng xuôi tai.”

      Qua lát sau, Mạnh Cảnh Xuân dựa vào ngủ gật. Thẩm cũng mệt mỏi, tháo giày cởi áo ngoài cho nàng rồi kéo chăn qua đắp kín cho nàng, sau đó dứt khoát nằm xuống mé ngoài, suy nghĩ vài chuyện.

      Ngoài phòng cực kỳ yên tĩnh, nằm hồi cũng ngủ thiếp .

      Khoảng hai canh giờ sau, ngoài phòng chợt vang lên tiếng bước chân cùng với tiếng chuyện. Thẩm bị đánh thức trước, sau đó Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại, cũng tỉnh giấc.

      "Tống quản , thiếu gia chắc ở đây đâu......"

      “Sao lại ? Đêm hôm khuya khoắt thế này mà trong phòng thiếu gia lại trống huơ trống hoác, nếu ở đây còn có thể đến nơi nào khác được à?”

      đâu...... Tướng gia còn chưa thành thân với vị Mạnh tiểu thư kia mà......"

      Tống quản bày ra bộ dáng lão thành: “Ngươi biết cái rắm!"

      “Vâng vâng vâng, tiểu nhân biết......"

      Giọng chút, chỉ nghe Tống quản : "Ngươi gõ cửa .”

      Gã sai vặt : " dám......"

      Mạnh Cảnh Xuân nghe tiếng động bên ngoài, khẩn trương gần chết, còn Thẩm ngược lại, cực kỳ ung dung, dứt khoát nhắm mắt lại nằm ngủ tiếp.

      Ngoài phòng yên ắng lúc, cuối cùng vang lên tiếng đập cửa. Cùng với tiếng đập cửa còn có tiếng của gã sai vặt kia: "Mạnh tiểu thư, lão gia vừa về, muốn gặp thiếu gia với Mạnh tiểu thư gấp. Nếu Mạnh tiểu thư thuận tiện, mời tiểu thư đến chính sảnh chuyến.”

      Mạnh Cảnh Xuân khẩn trương bật dậy.

      Thẩm làm động tác ‘suỵt’ với nàng, giọng : “Kệ , nàng cứ ngủ tiếp là được.”

      Mạnh Cảnh Xuân phát ra tiếng, dùng khẩu hình miệng để : “Làm sao mà ngủ?”

      Tiếng gõ cửa ngoài phòng vẫn vang lên: “Mạnh tiểu thư? Nếu Mạnh tiểu thư tiện......"

      Mạnh Cảnh Xuân cái khó ló cái khôn, lười biếng vọng ra ngoài: “Biết rồi, lát nữa ta ra.”

      Rốt cuộc tiếng gõ cửa ngoài phòng cũng ngừng, Thẩm xác nhận hai người bên ngoài đều cả, bấy giờ mới đứng lên, vuốt vuốt y phục, với Mạnh Cảnh Xuân: “Ta trước."

      Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.

      Nhưng Thẩm vừa ra khỏi cửa, mới được hai bước, liền thấy Tống quản đứng ung dung trong hành lang đợi mình. Thẩm đổi sắc mặt, hờ hững : “Khuya khoắt thế này mà Tống quản vẫn còn chưa nghỉ à?”

      Tống quản giả vờ như biết gì, : “Lão gia mới về, gọi thiếu gia qua chuyến. Nhưng muộn thế này mà thiếu gia vẫn chưa về phòng nghỉ...... Đây là......"

      "Có phần quen giường nên dạo chút.”

      Thẩm trả lời hết sức tự nhiên, Tống quản cũng tiện thêm gì, chỉ : “Vậy thiếu gia mau mau đến chính sảnh thôi, lão gia còn đợi......"

      biết.”

      Thẩm cũng nhiều lời với ông nữa, thong thả về hướng chính sảnh. Trong phòng ngủ, Mạnh Cảnh Xuân cũng mặc đồ đàng hoàng, lại kéo thêm chút thời gian rồi mới ra cửa.

      Thẩm vừa đến cửa chính sảnh thấy có thứ gì đó bị quẳng ra. cúi đầu nhìn, chính là bọc đồ.

      Thẩm cúi người nhặt bọc đồ lên, thủng thỉnh vào phòng.

      Vừa mới bước vào, bị trận quát mắng đổ ập xuống đầu: “Về làm gì? Mang đống đồ mà hồi trước ngươi bỏ lại trong nhà . Lần này cút triệt để chút, đừng có về nữa, ta có thằng con nào như ngươi.”

      Thẩm cầm bọc đồ nhìn người ngồi chủ vị. Phụ thân hơn mười năm chưa gặp, giờ mập ra khá nhiều, cả người béo thêm vòng lớn, núc ních ngồi ghế, điệu bộ lúc này có hơi hổn hển.

      “Con đúng là phải ." Giọng của Thẩm lạnh lẽo rét buốt như chậu nước đá, bỗng nhiên đổ ập xuống dập tắt ngọn lửa bùng cháy.

      Thẩm phu nhân ngồi bên nhìn vừa mắt, : “Hơn mười năm gặp mà sao lại như thế này? Lão gia vẫn nên bớt giận chút .”

      Sắc mặt Thẩm vẫn như thường, giọng điệu bình tĩnh, : “Biết người tức giận bực bội, nhưng cơn tức này tích góp hơn mười năm rồi, cũng phải chỉ có ít ỏi thế này. Nếu thấy con quả thực phải là thứ gì hay ho, người cứ đánh con chút cũng tốt. Lần này con quay về, phải vì tự dưng cảm thấy mấy chuyện người làm trước kia là đúng, chỉ là —— người là phụ thân của con, mà con sắp thành hôn, đây là chuyện mà bất kể thế nào người cũng cần phải được biết.” hơi ngừng lại: "Hồi trước con lời nào rời khỏi nhà, đích thực là bất hiếu. Nhi tử cầu tha thứ, nhưng con người sống đời luôn có những lúc xem những điều mà mình đáng lẽ phải nắm chặt, có chút lẫn lộn đầu đuôi.”

      Thẩm lão gia vốn còn muốn phát tác, nhưng lại thấy Thẩm khác hoàn toàn với hơn mười năm trước, nhất thời biết phải gì. Tuy rằng bên trong vẫn còn bướng bỉnh lắm, nhưng rốt cuộc cũng trầm tĩnh hơn rất nhiều.

      Thẩm lại : “Mấy năm nay người thường xuyên gửi bạc vào tài khoản trong Bảo Phong cho con, con cũng nhận được. phiền người lo lắng sợ con ở kinh thành sống tốt rồi. Con sống rất tốt, khoản tiền này cũng chưa từng đụng đến. Con mang ngân phiếu về đây, khoản tiền này còn phải nhờ người đặt mua sính lễ cho con.” hơi ngừng lại chút, nhìn thoáng qua Thẩm phu nhân, lại : “Tuy con cũng muốn để Đổng Tiêu Dật được lợi, nhưng hôm nay nàng ta tự nâng bối phận nhận cháu , vậy sính lễ này cứ đưa đến Đổng phủ thôi.”

      Thẩm lão gia vẫn chưa biết vụ này, vội nhìn sang Thẩm phu nhân, hỏi bà như thế là có ý gì. Thẩm phu nhân liền kể cho ông nghe chuyện Đổng Tiêu Dật nhận Mạnh Cảnh Xuân làm cháu , lại thêm, kết hôn xong từ nay Thẩm gia với Đổng Tiêu Dật chính là thân thích.

      Thẩm lão gia cực kỳ vui mừng, Đổng Tiêu Dật làm quan được cao như vậy, trước giờ đều từ chối nhận quà cáp. Trước kia Thẩm gia từng tặng quà cho nàng nhiều lần, nhưng đều bị chặn lại ngoài cửa hết, còn bây giờ có thể danh chính ngôn thuận đưa đại lễ vào trong phủ của nàng, đúng là mười năm Hà Tây mười năm Hà Đông.

      Tuy Thẩm lão gia vui sướng nhưng mặt vẫn biểu ra gì: “Ta gửi đống bạc đó cho ngươi phải vì sợ ngươi sống tốt, chẳng qua là lắm tiền quá biết để đâu mà thôi.”

      Thẩm cũng nhiều, hiểu lão cha đến chết vẫn còn sĩ diện của mình, ngoài chuyện buôn bán mấy thứ bẩn thỉu thời còn trẻ ra, lão nhân này cũng có chỗ đáng ghét nào khác.

      Thẩm lão gia vẫn lạnh mặt hỏi: “Hôm nào thành hôn? Tân nương tử là người ở đâu? Sao lại theo ngươi đến đất Sở?”

      Thẩm lần lượt trả lời từng câu, tự ý lược bỏ đoạn Mạnh Cảnh Xuân giả nam thi làm quan, còn lại kể sơ lược qua lần, cũng coi như khai báo ràng.

      Thẩm lão gia nghe, rất là hài lòng, lại hỏi: "Tân nương tử đâu rồi?"

      Thẩm tạm thời muốn để Mạnh Cảnh Xuân ra ngoài. nửa đêm, đánh thức nàng dậy như thế vốn tổn hại đến sức khỏe rồi, nếu còn phải ngồi chuyện, biết kéo dài đến tận lúc nào. Lão cha Thẩm làm việc nghỉ ngơi luôn hợp lý, ông thích làm cú đêm, nhưng dù sao cũng đến mức lôi cả nhà phát điên theo ông.

      Thế là Thẩm khẽ thở dài : “Ngồi xe cả đường mệt nhọc, hồi trước nàng lại còn bị cảm sốt chưa khỏi hẳn, bây giờ nghỉ ngơi rồi, ngày mai hẵng gặp mặt.”

      Mạnh Cảnh Xuân đứng lúc ngoài phòng, vốn định vào cửa, nhưng lại nghe thấy câu này của Thẩm , lùi về vài bước chân. Gió đêm mang theo vài phần hư ảo, mặt Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn vẻ nửa tỉnh nửa mơ. Nàng chợt nâng đầu, nhìn ánh sáng mù mịt tỏa ra quanh đèn lồng, an tâm ngáp cái.
      tieunai691993, Lim-0403, banhmikhet21 others thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 63: Thành thân

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tinh thần của Thẩm lão gia vào lúc hơn nửa đêm tốt, kéo Thẩm chuyện tới gần sáng mới chịu thả về. Thẩm đoán chắc bây giờ Mạnh Cảnh Xuân ngủ say rồi, cũng quấy nhiễu nàng, về thẳng phòng ngủ ở đông sương.

      Sáng sớm hôm sau, Mạnh Cảnh Xuân cùng Thẩm đều uể oải ngồi bên bàn cơm ăn điểm tâm. Mạnh Cảnh Xuân thấy chủ vị vẫn để trống, thầm nghĩ chẳng lẽ Thẩm lão gia ăn cơm cùng với người nhà à, lại nghe thấy Thẩm : "Phụ thân lại ngủ nướng sao?"

      Thẩm phu nhân lườm chỗ trống cái: “Còn phải sao, ngày đêm đảo lộn, béo lên mới là lạ.”

      "Phải khuyên chút thôi.” Thẩm mím môi, gắp khối điểm tâm vào trong dĩa của Mạnh Cảnh Xuân, “Cứ như vậy mãi cũng tốt. còn trẻ nữa mà vẫn cứ thích thức đêm.” lại gắp khối điểm tâm vào trong dĩa của Đại Duyệt: “Cũng phải khuyên ông ấy uống rượu ít lại chút.”

      Thẩm phu nhân gì, Thẩm Đại Duyệt ngồi bên cạnh lại mở miệng : “Nếu mẹ và muội khuyên mà có ích, phụ thân cũng có bộ dạng như bây giờ. Sao a huynh tự mình khuyên?”

      Thẩm rủ mắt xuống, nhìn chén của mình lúc lâu, chỉ : “Lời của huynh ông ấy lại càng nghe lọt.”

      Cả bàn ăn chợt trầm tĩnh, Mạnh Cảnh Xuân muốn làm dịu bầu khí này, nhưng lại phát ra là mình căn bản biết nên gì. Mỗi nhà đều có cuốn kinh khó niệm của riêng mình, với bản lĩnh và kinh nghiệm từng trải của nàng, chưa đủ để đọc rành rọt cuốn kinh của Thẩm gia.

      Nàng chỉ lo cúi đầu ăn, lâu sau mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua cảnh vật bên ngoài.

      Gió nổi lên, lá cây reo vang xào xạc, mây đen nặng nề, có vẻ như sắp rơi trận mưa to.

      Thẩm chú ý thấy nàng được tập trung, nắm lấy tay nàng dưới bàn.

      Bàn tay kia ấm áp khô ráo biết bao, Mạnh Cảnh Xuân lấy lại tinh thần, tiếp tục ăn sáng.

      Đợi đến khi người nhà dùng xong bữa sáng, từng người rời rồi, Mạnh Cảnh Xuân mới đứng lên, ủ rũ ra ngoài. Thẩm ba bước thành hai bước vội đến, song song với nàng, : “Đến thư các ?”

      Mạnh Cảnh Xuân rất lâu mới phản ứng lại, khẽ gật đầu.

      Gió se se lạnh thổi vi vu qua hành lang, Thẩm đằng trước nàng, nghĩ lại phen mới phát ra, rất lâu rồi chưa để ý đến cảm xúc của nàng. quay lại, chỉ ở đằng trước, dẫn nàng mạch đến thư các của Thẩm phủ.

      Từ trước khi rời khỏi nhà có thư các này, hơn mười năm qua cũng mở rộng thêm. dẫn Mạnh Cảnh Xuân vào trong, trong thư các có bụi bặm như dự đoán, chắc là có người quét tước thường xuyên. Mạnh Cảnh Xuân hỏi : “Sao tự nhiên lại đến đây?”

      Thẩm liếc nhìn nàng cái, khóe môi cong: "Thanh tịnh."

      Mạnh Cảnh Xuân chợt thấy tia dịu dàng hiếm có trong đôi mắt , hơi nghi ngờ hỏi: “Sao tự nhiên lại nhìn ta kiểu đó?”

      Thẩm quay đầu sang mấy cái kệ sách để tìm sách, giọng nhàn nhạt mà ôn nhu: "Bởi vì đẹp."

      Mạnh Cảnh Xuân lơ đễnh cười cười tự giễu, cũng tìm sách. Nàng tùy tiện cầm lấy quyển, khi mở ra lại phát chi chít đó đều là ghi chú, có số là chữ của Thẩm , vài nét chữ khác lại cực kỳ thanh tú nắn nót. Nghe Thẩm Đại Duyệt thích đọc sách, chắc muội ấy lục lọi hết đống sách nơi đây, lại còn cẩn thận tỉ mỉ bình luận chú thích như thế, có vài nơi còn phản bác lại lời giải thích của Thẩm .

      Cảm tình của Mạnh Cảnh Xuân đối với vị tiểu muội muội mềm nhũn này bất chợt tăng gấp bội.

      Thẩm cũng thấy mấy hàng ghi chú lít nhít sách, khép lại cất lên kệ lần nữa: " có sách mới để đọc, lên lầu ngồi chút vậy.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy bèn cầm lấy quyển sách kia buồn bực leo nhanh lên cầu thang, Thẩm cũng theo nàng kịp. lầu quá chật chội, nhưng vẫn hơi ngộp, Mạnh Cảnh Xuân mở cửa sổ ra, cơn gió lớn liền ùa vào, khiến người ta bất giác thấy sảng khoái.

      Nàng vốn còn có chút cảm xúc buồn bực khó hiểu, giờ khắc này ngồi lầu, nhìn xuyên qua cửa sổ, Thẩm phủ thu hết vào đáy mắt, trong lòng lại xuôi hơn ít. Mây đen vẫn giăng đầy giữa bầu trời, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ mưa, nàng lại khá là mong đợi.

      trận mưa to trong ngày hè oi bức, có thể làm thức dậy bao nhiêu ký ức của con người? Rất nhiều.

      Thẩm thong thả tới, cũng bắt chước nàng ngồi ở cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu mở sách ra, đọc mấy dòng chú thích bình luận của Thẩm , vừa định chỉ trích câu lộ bất công trong đó, Thẩm ôn hòa ấm áp mở miệng : "Hôm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, có phải là có chút chịu thấu hay ?” Dù sao trước khi đến đất Sở, cũng chưa từng đề cập với nàng về chuyện thành hôn.

      Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu, nhìn bên ngoài : “Đâu có.”

      Lời này ra vô cùng hờ hững, giống như lẻ loi trơ trọi theo về đất Sở, lẻ loi trơ trọi nhìn sum họp, tranh cãi rồi hòa giải với người nhà, lẻ loi trơ trọi tiếp thu chuyện phải làm vợ người khác, toàn bộ đều là những chuyện cực kỳ bình thường.

      Thẩm nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng, trong đáy lòng chợt cảm thấy có lỗi. Tất cả mọi chuyện đều do chủ trương, cũng có đặc biệt hỏi qua ý kiến của nàng. Nếu có Mạnh Cảnh Xuân thân nhất với để có thể kể lể, bây giờ chỉ có mình ngồi đây.

      Ngoài trời bỗng nhiên đổ mưa, chẳng mấy chốc mà dưới đất ướt nước, mùi đất nhàn nhạt dâng lên. Có vài hạt mưa bụi theo gió thổi vào đây, Mạnh Cảnh Xuân duỗi thắt lưng, cà chớn ngã vào lòng Thẩm .

      Thẩm đón lấy nàng, hơi ngồi ngả ra đằng sau, Mạnh Cảnh Xuân liền gối lên chân , nhìn xà nhà đỉnh đầu rồi chợt nhắm mắt lại, : "Tướng gia cần suy nghĩ quá nhiều, ta là người rất cẩu thả, tuy nhìn có vẻ như hơi mất hứng, nhưng nghĩ lung tung. Ta cũng hiểu đạo lý ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’, cho nên vì chuyện thích ứng được mà cảm thấy thoải mái. Dù sao ta vẫn ỷ lại vào Tướng gia như trước, chàng muốn đuổi ta cũng đuổi được.”

      Thẩm cúi đầu nhìn nàng, vuốt vuốt trán nàng: “Nào có suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy —— vốn chỉ có mình ta đơn, tại......"

      Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên mở mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt của : “Người nhà của Tướng gia cũng là người nhà của ta, ngược lại phải là ta nên cảm thấy vui sướng mới đúng.” Lời chân thành tha thiết phát ra từ tận đáy lòng.

      Thẩm khe khẽ thở dài: "Ừ, là ta suy nghĩ quá nhiều." ràng là muốn chiếu cố đến cảm xúc của nàng chút, cuối cùng lại vẫn là nàng tới khuyên giải mình, là vô dụng. nhàng vén mấy sợi tóc mai tản ra ở hai bên má nàng, nhìn gò má gầy yếu của nàng, trong lòng khỏi cảm thấy đau xót.

      "Ngủ lát , ta biết hôm qua nàng ngủ được ngon.” nghiêng người qua đóng cửa sổ lại, tiếng mưa rơi ngoài phòng bị cách lớp chắn, nghe rất là an ổn. Mạnh Cảnh Xuân dịch dịch đầu, tìm kiếm tư thế nằm thoải mái hơn, rồi nhắm mắt lại ngủ.

      ——*——*——*——*——

      Vì Đổng Tiêu Dật nhúng tay mà hôn của hai người Thẫm Mạnh trở nên càng thêm hóc búa. Đổng Tiêu Dật làm “nhà mẹ đẻ”, cầu về sính lễ quả thực vô cùng hà khắc, còn có chút ý tứ như muốn gây khó dễ. Thẩm bị giày vò nhiều ngày, nhưng lại cam tâm tình nguyện chịu bị giày vò.

      Chẳng mấy chốc đến ngày hai mươi sáu, Thẩm gia là nhà giàu nhất thành Hoa Dương, ngoại trừ phát thiệp cưới mở tiệc chiêu đãi khách khứa, hôm đó bên ngoài Thẩm phủ cũng có rất nhiều tiệc cơ động để dân chúng thành Hoa Dương cùng tới góp vui. Tiệc cơ động bày tám mươi tám bàn, trong phủ mời mấy vị đại trù trong thành Hoa Dương tới nấu, dựng cái sân khấu to đùng đoàng, ai ai cũng đợi buổi tối mau mau đến để được xem diễn.

      Người ngoài chỉ biết con trưởng Thẩm gia về, cưới vợ là cháu bà con xa của Đổng đại nhân, những chi tiết khác hoàn toàn hay biết gì. Dù sao cũng có ai dám hỏi Đổng Tiêu Dật vốn độc sao tự dưng lại tòi ra thêm cháu , hơn nữa còn kết thông gia với Thẩm gia nhanh đến thế.

      Tóm lại, dù thế nào chăng nữa, chỉ cần biết nam thừa tướng độc thân lâu năm của Thẩm gia rốt cuộc cũng thành thân, đây là chuyện đáng để chúc mừng, nhiêu đó là đủ rồi.

      đám thân thích cùng với vài người bạn làm ăn của Thẩm gia đều đến chung vui, vào lúc giữa trưa đều đứng đợi giờ lành đến, dâu chú rể lạy trời đất.

      Mạnh Cảnh Xuân ngủ đêm ở phủ của Đổng Tiêu Dật, gần tới giờ lành, Thẩm liền thể đợi được mà gấp rút đến đón dâu, áo đỏ cài hoa, cưỡi ngựa cao to, nhìn giống như Trạng nguyên lang. Người xướng lễ dẫn vào cửa, chỉ thấy Đổng Tiêu Dật ngồi ở phòng khách, bộ dáng trưởng bối cao cao tại thượng. Thẩm nhịn lại nhịn, bái chào người được gọi là này rồi dâng trà, bấy giờ mới được gặp Mạnh Cảnh Xuân đầu đội khăn đỏ.

      Sáng hôm đó Mạnh Cảnh Xuân nghe theo lời của Đổng Tiêu Dật, ăn no kềnh hông, sau đó mới trang điểm, thay sang bộ hỉ phục dày nặng. Vì có huynh trưởng, nên Mạnh Cảnh Xuân có ai cõng đến hỉ kiệu. Thẩm hai lời, trực tiếp bế tân nương tử vào trong hỉ kiệu. Bà mối đứng bên cạnh gấp đến độ giậm chân, la hét om sòm bảo là làm hỏng quy củ.

      Thẩm bất chấp mấy thứ lễ nghi lung tung phiền phức đó. Nhà ngay cả “tiễn dâu” cũng sắp xếp ổn thỏa, còn trách nhà trai có cấp bậc lễ nghĩa à?

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi kiệu về hướng Thẩm phủ, còn chưa tới nơi thấy lụa đỏ giăng đầy khắp nơi, cả phố đều tràn ngập khí vui mừng, ở cửa Thẩm phủ càng náo nhiệt hơn. Giờ lành đến, khách khứa được mời tới đứng chật ních trong lễ đường, mọi người thấy Đổng Tiêu Dật tới, vội vàng nhường đường, Đổng Tiêu Dật mới kiếm được chỗ ngồi xuống.

      Nến đỏ cao cao được đốt sáng rực, tiếng pháo ngoài phòng nổ vang ngừng, gánh hát tấu nhạc, cực kỳ tưng bừng sôi nổi.

      Trong phòng khách có bày bàn thờ, trước bái tổ tông, sau đó người tiếp tân mới tuyên bố bái thiên địa, rồi bái cao đường, cuối cùng là phu thê giao bái. Thẩm cực kỳ kiên nhẫn dẫn dắt Mạnh Cảnh Xuân từng bước bái xong, hoàn thành lễ nghi cơ bản nhất. nắm lấy tay nàng dưới lớp tay áo, mới phát Mạnh Cảnh Xuân khẩn trương đến mức ướt đẫm mồ hôi.

      Người xướng lễ tuyên bố đưa dâu chú rể vào động phòng, mọi người ồn ào trận, vây xung quanh Thẩm cùng Mạnh Cảnh Xuân đến phòng tân hôn ở hậu viện.

      Mấy người nháo động phòng đều là mấy kẻ biết nhìn sắc mặt, Thẩm thầm nghĩ ồn ào ầm ĩ như vậy mà người ta cảm thấy choáng váng à? Sắc mặt liền tốt cho lắm.

      Nhưng người trong thành Hoa Dương lại cực kỳ thích làm chuyện này, nháo động phòng dễ chịu, nhất là động phòng của nam thừa tướng độc thân lâu năm, kiểu gì cũng phải trêu ghẹo nhiều chút. Thẩm đen mặt, đứng đối diện với biển người đông nghìn nghịt trước cửa phòng tân hôn, ánh mắt đảo qua vòng, khí bỗng nhiên lạnh xuống hơn nửa.

      Có người khá là biết điều xung phong : “Ôi, đói quá, ra đằng trước ăn ít lót bụng trước thôi.” Thế là mọi người lập tức giải tán, Thẩm bấy giờ mới vào trong phòng vài bước, lén đưa cho Mạnh Cảnh Xuân cái hộp điểm tâm , thấp giọng : “Đói cứ ăn .”

      Bà mối đứng bên cạnh trừng mắt nhìn Thẩm cái, ra hiệu cho nhanh nhanh cuốn xéo , Thẩm thấy vậy mới lưu luyến rời mà ra ngoài.

      Mạnh Cảnh Xuân ôm hộp điểm tâm trong tay, lòng nghĩ nếu phải dựa vào hộp điểm tâm bé tẹo này chống đỡ đến tối chẳng phải là đói chết à. Hình như lớp khăn trải giường bên dưới có mấy quả táo trái nhãn đậu phộng hạt sen linh tinh gì đó, nếu đói quá ăn vụng vài cái chắc cũng có chuyện gì.

      Nàng nghe thanh cực kỳ náo nhiệt ở đằng trước, lại cảm thấy mệt, chỉ muốn ngủ. Vì thế nàng ngoẹo đầu ngủ thiếp .

      Ở tiền sảnh, Thẩm mệt mỏi ứng phó với đám thân thích hơn mười năm chưa gặp, dù cho giải thích trước là mình tuyệt đối uống rượu, nhưng lại ngăn được thịnh tình. Đám người này quả thực là muốn chuốc say mới chịu bỏ qua, cuối cùng vẫn phải để Đổng Tiêu Dật đến giải vây, Thẩm mới có thể rảnh rỗi uống chén canh giải rượu.

      Trời tối dần, diễn viên hào hứng y y nha nha hát sân khấu, khách khứa hoàn toàn có ý cáo từ, tìm tân lang khắp nơi. Thẩm ở trong nhà bếp uống canh giải rượu, muốn trốn, nhưng lại bị Thẩm phu nhân lôi , chất vấn sao chịu ra ngoài chiêu đãi khách khứa mà lại lười biếng núp ở đây.

      Thẩm cực kỳ thản nhiên thừa nhận tửu lượng mình tốt, Thẩm phu nhân lại : “Mẹ khuyên con tối nay vẫn nên uống say chút tốt hơn.”

      Câu này khiến Thẩm ngây ra hiểu gì, Thẩm phu nhân bày ra bộ dáng như hiểu nội tình: “Mẹ chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”

      Thẩm lại quay ngược về ứng phó vài khách khứa căn bản là có giao tình gì, thầm than thở, thành thân cũng phải là chuyện dễ dàng. Vất vả lắm mới chịu được đến đêm, uống đến sắp đứng nổi nữa, Thẩm Đại Duyệt cực kỳ tri kỷ đưa viên thuốc giải rượu cho . ngồi bên ngoài lúc lâu, nâng tay áo lên ngửi chút, hỏi Thẩm Đại Duyệt: “Có phải mùi rượu người a huynh rất nặng ?”

      Mặt Thẩm Đại Duyệt dài ra như trái khổ qua, cực kỳ nghiêm túc gật gật đầu.

      Thẩm đứng lên, định tới phòng tân hôn, lại thấy mấy người xung quanh ai cũng mang vẻ mặt kỳ lạ. Mới đầu còn tưởng là mình uống nhiều đến mức hoa mắt, sau khi vào tân phòng lại chỉ thấy giường hỉ trống , thấy bóng dáng tân nương đâu cả!

      Hơi rượu xông mạnh lên đầu, đến cửa chất vấn: "Chơi trò gì vậy!?"
      tieunai691993, Lim-0403, banhmikhet14 others thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 64: Thịt trong tim

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Câu hỏi này của phát ra, nhưng lại ai đáp lại. Đột nhiên có người từ trong góc thò đầu ra, Thẩm lập tức đến túm lấy tên gia đinh kia, hỏi: "Tân nương tử ở đâu?”

      Gia đinh kia căng thẳng xua tay: "Tiểu nhân biết, thực biết......"

      Thẩm vừa tức vừa sốt ruột, quay đầu về hướng tây sương tìm. Khắp nơi đều giăng lụa đỏ là chói mắt, vốn là ngày tốt đêm đẹp, tự dưng lại náo loạn ra trò đùa thối tha như thế, lại thêm chưa hoàn toàn tỉnh rượu, đầu óc còn hồ đồ, chỉ có thể lăng quăng chạy loạn khắp nơi như ruồi mất đầu. Sau khi tìm lung tung hồi, bình tĩnh lại chút, hiển nhiên là tin chắc Mạnh Cảnh Xuân tự mình chạy , lập tức rẽ ngược lại, ra đằng trước.

      Sân khấu đằng trước còn chưa hát xong, vẫn còn khách khứa nán lại xem kịch uống rượu. Thẩm băng qua đám người, ai cũng lấy làm lạ sao tân lang tiêu dao vui sướng trong tân phòng, ngược lại xông ra ngoài này xem diễn hát.

      Thẩm lão gia cực kỳ ung dung nhàn tản, vừa xem đào kép hát tuồng vừa lột vỏ đậu nành ngâm muối măm măm.

      Thẩm Đại Duyệt ngồi yên tĩnh bên cạnh ông, uống chén nước, bất chợt nhìn thấy Thẩm tới, vội cúi đầu, câu nào.

      Thẩm lão gia cũng thèm liếc Thẩm lấy cái, chỉ chỉ đào kép sân khấu, với Thẩm Đại Duyệt: “Ai da, con xem thừa tướng mặt trắng kia kìa, vừa nhìn biết là thể có kết cục tốt gì rồi, bị lập hoàn toàn.”

      Thẩm Đại Duyệt ngẩng đầu nhìn huynh trưởng của mình, lại yên lặng cúi đầu uống ngụm nước, vẫn ngoan ngoãn nhu thuận ngồi bên.

      Thẩm vẫn còn bảo trì đươc chút bình tĩnh, hỏi Đại Duyệt trước: “Biết tẩu tử của muội ở đâu ?”

      Thẩm Đại Duyệt cúi đầu, hơi chột dạ uống nước, : "Tẩu tẩu ở trong tân phòng sao?"

      Thẩm nhìn thoáng qua Thẩm lão gia, Thẩm lão gia lại vẫn thoải mái nhàn nhã lột vỏ đậu nành ngâm muối như trước. Qua lúc lâu, Thẩm lão gia mới : “Miếng thịt trong tim ngươi vừa cái là luôn mười năm, phải để ngươi nếm thử mùi vị của chuyện này chút mới được. Ngươi khỏi hy vọng đêm nay có thể động phòng, lập tức về kinh thành , mười năm sau hẵng quay lại. Cả nhà chúng ta nuôi dưỡng vợ ngươi cho tốt, để con bé bị thiệt thòi gì đâu.”

      đùa gì vậy! Thẩm tức sôi gan sôi ruột, nghe câu này xong quả thực muốn phun ra ngụm máu.

      Thẩm lão gia thấy bộ dáng sốt ruột đến mức sắp phát điên của , chậc chậc hai tiếng rồi lại hừ tiếng : “Giờ mới biết sốt ruột? Vậy lúc ngươi , mẹ ngươi sốt ruột thế nào ngươi có biết ? Trở về vẻn vẹn có câu ‘Con muốn thành hôn cho nên người cần phải biết’ là xong à? , ngươi có kết hôn được hay , ta chả thèm để ý. Mấy năm qua nha đầu Thời Linh kia cũng sắp trở thành con trưởng của Thẩm gia rồi, nương nhà người ta biến thành như vậy còn phải là do ngươi hại hay sao?”

      Thẩm mím chặt môi.

      Chợt có bàn tay nhàng kéo kéo vạt áo hỉ bào của , Thẩm Đại Duyệt cẩn thận dè dặt nâng đầu, giọng : “Dù gì hôm nay a huynh cũng mệt rồi, ngủ trước ...... Ngày mai......"

      Nàng định sáng mai trả Mạnh Cảnh Xuân lại cho , Thẩm lão gia ngồi bên cạnh lườm nàng cái, ý bảo nàng cần .

      Thẩm Đại Duyệt thế rồi, Thẩm cũng có thể đoán được chút, qua lúc lâu sau mới thấp giọng : “Cho nàng nghỉ ngơi sớm chút.” Hơi dừng lại rồi tiếp: “Cả ngày nay nàng ăn cơm, đói chết rồi, cho nàng ăn rồi hẵng ngủ.”

      Thẩm Đại Duyệt ra sức gật đầu.

      Thẩm tỉnh táo lại, chỉ có thể thân mình tới tân phòng. Gã sai vặt chuẩn bị nước ấm cho , thay hỉ bào ra, rửa mặt qua loa chút rồi ngồi giường hỉ. Sờ cái, thấy bên dưới là đống táo nhãn đậu phộng gì gì đó, là rải hơi bị quá lố. cũng lười phủi , nằm xoài ra giường, lại bị cấn đến khó chịu.

      Đêm dài đằng đẵng, rượu lui , biết Mạnh Cảnh Xuân bị giữ ở đâu, cũng biết nàng có được ăn uống đàng hoàng hay , bây giờ có phải là ngủ hay . Nha đầu kia vốn chỉ có mình độc, bây giờ đến Thẩm phủ còn phải chịu đựng bị mọi người giày vò như thế. càng nghĩ càng tức, dần dần lại cảm thấy ủy khuất thay nàng.

      Thẩm nghiêng người nằm ở mé trong, đối mặt với bức tường trống rỗng, làm sao cũng ngủ được, trong đầu toàn là cảnh Mạnh Cảnh Xuân cắn khăn tay ủy khuất đến sắp khóc.

      Tiếng trống báo canh bốn vang lên ngoài phòng (khoảng 1h sáng), lá trúc xào xạc lay động ngoài cửa sổ, Thẩm lăn qua lộn lại, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy, ra đứng trước cửa sổ. Ánh đèn lồng chiếu rọi lên bồn hoa túc đỏ rực rỡ, đột nhiên nhớ tới hậu viện trong quan xá ở kinh thành, biết là tiểu lại nào trồng, mà cứ mỗi khi hạ đến là hoa túc đỏ nở rộ cực kỳ diễm lệ, cực kỳ phô trương.

      Tính ra, cũng chỉ mới chuyển ra khỏi quan xá được chừng năm. cùng Mạnh Cảnh Xuân quen nhau năm lẻ ba tháng, lại hình như là qua rất lâu. À đúng rồi, mười sáu tuổi gặp được nàng, chỉ tiếc......

      Đáy lòng dần dần mềm mại, nhàng bình tĩnh lại. Bộ dáng hùng hồn cây ngay sợ chết đứng của Mạnh Cảnh Xuân, bộ dáng đau khổ cau chặt lông mày khi gặp phiền phức, bộ dáng co rúm lại khi sợ hãi, đôi mắt sáng ngời làm lóa mắt người khác khi vui vẻ, bộ dáng to gan cố ý trêu cợt ......

      muốn ôm ôm nàng.

      Nàng vui cũng vui, nàng buồn vươn tay xoa xoa vuốt phẳng hàng lông mày nhíu chặt của nàng. Cứ thế cả đời, tốt biết bao.

      nghĩ nghĩ, liền xuất thần, ngay cả dưới cửa sổ bỗng nhiên có bóng người xuất mà cũng nhận ra. Người kia mặc thân hỉ phục, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thẩm đứng bên cạnh cửa sổ, cũng sững sờ chút.

      Thẩm phút chốc lấy lại tinh thần, Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên mở miệng : "Tướng gia thương xuân tiếc thu à?” Tự nhiên hơn nửa đêm còn đứng đây, dọa nàng nhảy dựng lên!

      Trước đó nàng với Thẩm Đại Duyệt rất nhiều lời hay, lòng Thẩm Đại Duyệt mền nhũn, bấy giờ mới cho nàng len lén về phòng lúc nửa đêm. Mạnh Cảnh Xuân thấy canh giờ còn sớm, tưởng Thẩm nằm ngủ, cũng gõ cửa quấy nhiễu , nâng váy lén lén lút lút đến bên cửa sổ, định leo vào trong phòng, ngờ lại đụng phải Thẩm đứng ngẩn người ngay cửa sổ.

      Cách cái cửa sổ thấp bé, hai người cứ đứng nhìn nhau như thế. Mạnh Cảnh Xuân thấy còn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần,liền giẫm lên viên đá, leo vào trong cửa sổ. Thẩm duỗi tay qua tiếp ứng nàng: "Có cửa sao vào, lại cứ nhất quyết phải leo cửa sổ?”

      Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, cố sức leo vào rồi vội vàng vỗ vỗ bụi bám người, cực kỳ to gan trêu chọc : “Gặp tình lang đương nhiên phải leo cửa sổ, chứ có ai mà vào từ cửa đâu.”

      Vừa rồi nhớ nàng đến thế, bây giờ nàng liền xuất trước mặt, cứ như trò ảo thuật. Thẩm đứng tại chỗ, cảm thấy có lúc nào hạnh phúc hơn lúc này.

      Mạnh Cảnh Xuân rút hỉ khăn từ trong ngực ra, theo khuôn theo mẫu che lên đầu, có chút cảm giác lợn chết sợ nước sôi, mở miệng : "Tới luôn ,tuy bị kéo dài mấy canh giờ, nhưng vẫn nên làm cho xong!”

      Thẩm nhất thời câm họng. Mạnh Cảnh Xuân đội hỉ khăn ngoan ngoãn nhu thuận đứng trước mặt , hai tay nắm chặt vào nhau buông thõng đằng trước, cảnh này chỉ có trong mơ mới gặp được.

      hít hơi sâu, vươn tay khẽ nhấc chiếc khăn đỏ thẫm, mới chỉ lộ ra góc, đôi môi đỏ mọng nho tinh xảo liền ánh vào mi mắt. tiếp tục động tác tay, nghiêng người ra đằng trước, sáp mặt lại gần. Hỉ khăn che khuất tầm mắt Mạnh Cảnh Xuân, nàng còn chưa kịp phản ứngđã bị Thẩm hôn, dịu dàng đụng chạm, chậm rãi thăm dò. Mạnh Cảnh Xuân khỏi né người ra sau, lại bị cánh tay khác của kéo vào lòng.

      Thẩm rời khỏi môi nàng, bấy giờ mới nghiêm túc đẩy tấm khăn đỏ thẫm ra, Mạnh Cảnh Xuân mặc thân hỉ phục nổi bật đứng trước mặt, càng thêm minh diễm động lòng người hơn xưa. Đôi gò má nàng ửng hồng, nến đỏ bàn cháy hừng hực, Thẩm nắm lấy tay nàng, dắt nàng đến trước bàn, kéo cái ghế qua cho nàng, : “Ngồi .”

      bàn có phần điểm tâm, vốn để chuẩn bị nếu tân lang tân nương có đói bụng ăn. Thẩm hỏi nàng: "Ăn ? Có đói ?”

      "Ăn, đói." Mạnh Cảnh Xuân đáp cực kỳ ngắn gọn.

      Thẩm đáp tiếng, cầm bầu rượu qua, rót hai ly rượu , hỏi nàng có uống hay .

      Mạnh Cảnh Xuân cầm lấy ly, cực kỳ sảng khoái uống hơi cạn sạch, Thẩm thấy thế, cũng bưng lên ly rượu khác. Thành ly vừa chạm vào môi, thấy Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên sáp vào, đôi môi ẩm ướt mềm mại thoáng chốc dán lên môi , cái lưỡi linh hoạt mang theo hơi rượu nhàng đảo qua trong khoang miệng .

      Thẩm hơi sững sờ, đôi mắt tối sầm, ngay sau đó Mạnh Cảnh Xuân kéo vạt áo ra, cúi đầu, khẽ hôn lên cổ , nhàng như chuồn chuồn lướt nước, đôi tay cũng nắm chặt vạt áo buông, lại đường hôn lên vành tay , cắn cái.

      Cả người Thẩm căng cứng ở nơi, Mạnh Cảnh Xuân dựa vào người , mùi mộc hương quen thuộc trộn lẫn với hương thơm của son phấn ùa tới, khiến toàn bộ thần trí của đều bị đảo loạn.

      Mạnh Cảnh Xuân ngừng lại, nuốt nước bọt cười nghịch ngợm: “Hôm nay Tướng gia nán lại lâu quá.”

      Lời này của nàng vừa dứt, tay thuận theo vạt áo trượt vào trong, nhàng mở ra hai bên, xương quai xanh của Thẩm lập tức lộ ra. Mạnh Cảnh Xuân cụp mắt nhìn, tay dời lên đó sờ sờ, cổ tay lại lập tức bị nắm lấy: “Gan nàng bây giờ càng ngày càng lớn.”

      Mạnh Cảnh Xuân mang vẻ mặt vô tội : “Gan lớn gì chứ? Chẳng lẽ đêm tân hôn nên làm chuyện này à?”

      Đôi mắt kia vẫn trong veo như thế, vẻ mặt như thể đây là chuyện đương nhiên. Thẩm duỗi tay ra chạm vào mặt nàng, lòng bàn tay nhàng vuốt ve cằm nàng. Mạnh Cảnh Xuân có thể cảm nhận được bàn tay ấm áp kia càng thêm nóng bỏng, mặt bị đốt cháy đỏ bừng bừng.

      Thẩm đột nhiên đứng lên, Mạnh Cảnh Xuân ngẩn người. Tích tắc sau đó bị ôm lên, nàng phản ứng kịp, liền thuận thế duỗi tay ôm lấy cổ , tựa đầu vào vai .

      Trước khi Mạnh Cảnh Xuân bị thả lên giường, cực kỳ nhanh nhẹn đá bay giày ra, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng lụp bụp của vỏ nhãn vỏ đậu phộng bị vỡ nát. Cả tấm lưng của nàng tiếp xúc thân mật với đống hoa quả rắc đầy giường, bị cấn đến mức đau nhe răng. Nàng ngồi bật người dậy, oán hận : “Ai nghĩ ra chuyện phải rắc đống này lên giường vậy? Đúng là mê tín.”

      Thẩm : “Quên , nhặt ra thôi.”

      Nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại cảm thấy vừa lười vừa phiền, nhìn Thẩm đứng bên giường, : “Tướng gia nằm xuống bên dưới phải là tốt rồi sao? Thiếp sợ cấn, nhưng Tướng gia da dày thịt béo chắc là sao cả......"

      Thẩm nhất thời biết phải gì với nàng, Mạnh Cảnh Xuân duỗi hai tay ra, gắng sức kéo ngã xuống, sau đó nhanh chóng cởi giày cho , vạch lớp trung y người ra, cả bộ ngực của Thẩm liền trần trụi ra trước mắt. Nàng nhanh chóng nhìn qua lần, cảm thấy là vừa lòng, liền bắt đầu cởi hỉ phục của mình ra.

      Thẩm khoác lớp trung y lỏng lẽo người, ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn nàng cái, vươn tay giúp nàng cởi dây thắt lưng bị quấn chật cứng, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại vung tay lên: “Chàng cần lo, thiếp tự làm được.”

      Thẩm lại cụp mắt tiếp tục tháo dây thắt lưng cho nàng, giọng hơi khàn khàn: “Ngốc, mấy chuyện thế này mà lại làm như ra trận đánh giặc. Chỉ biết đọc tiểu thuyết suông thôi à, chút tình ý cũng hiểu.”

      Dám cười nhạo nàng! Mạnh Cảnh Xuân gấp đến đỏ mặt: “Lần đầu tiên hiểu có gì quan trọng đâu, dù sao sau này cũng hiểu.”

      Thẩm ngậm họng, thuận lợi cởi áo ngoài của nàng ra, duỗi tay vắt lên giá áo, nhìn thoáng qua : “Hỉ phục này cất vào rương giữ lại , rất đẹp."

      Dũng khí khó khăn lắm mới nổi lên được của Mạnh Cảnh Xuân bây giờ lại bị Thẩm dây dưa khiến xẹp rất nhiều. Nàng vốn định nhanh chóng giải quyết Thẩm tên độc thân lâu năm này, ngờ Thẩm lại nhẫn nhịn được đến thế, hoàn toàn gấp gáp tí gì.

      Nàng khỏi có phần nhụt chí, chân trần ngồi giường nhìn nhìn màn giường, nhanh chóng nằm xuống xoay người vào bên trong: "Thôi, thiếp ngủ trước, Tướng gia cũng ngủ sớm chút .”

      Thẩm thấy nàng còn chưa xõa tóc ra, liền cực kỳ kiên nhẫn tháo từng cái trâm cài trang sức xuống, lần lượt đặt lên bàn trang điểm. Mái tóc dài của Mạnh Cảnh Xuân che khuất cái cổ thon thon, Thẩm vén tóc nàng lên, cần cổ nho trắng nõn liền lộ ra. cúi đầu xuống, môi vừa mới đụng tới làn da của nàng, Mạnh Cảnh Xuân vốn cực kỳ khẩn trương nhịn được mà run rẩy chút.

      Hơi thở nóng ẩm, cảm giác ẩm ướt, Mạnh Cảnh Xuân theo bản năng trốn vào bên trong giường, lại bị Thẩm ôm chặt.

      Thẩm nằm xuống bên người nàng, tay khoác lên eo nàng, ngón tay cử động chút, dây buộc quần áo lập tức bị tháo ra. Bàn tay kia dời lên, phủ lên cổ áo sau của nàng, nhàng cởi bỏ.

      Lưng Mạnh Cảnh Xuân thoáng chốc lạnh lẽo, ngay sau đó lại có bàn tay ấm áp đặt lên, bả vai nàng nhịn được hơi động đậy chút.
      tieunai691993, Lim-0403, banhmikhet19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :