Chương 26: Đường tiên sinh táo bạo Edit: Elvie "Chuyện về Đường" trở thành chủ đề trò chuyện của hai người. Cố Sênh theo lời Hứa Luật kể biết được hành vi mâu thuẫn với mèo của Đường Tố, vẻ mặt hào hứng , "Wow, wow, ngạo kiều thụ, tuyệt đối là cái ngạo kiều thụ." "Thụ cái mông tớ ấy. Tớ cảm thấy ta phúc hắc công hiếm có khó tìm mới phải." Hứa Luật như đồng ý cách "thụ" này: "Chỉ với mồm mép độc địa của ta, để ta làm thụ ai công được, cả đám người khẳng định bị ta độc hại đến mắc bệnh tâm lý, rồi "cái đó" kiếp kiếp bất lực luôn." "Phụt --" hay cho câu kiếp kiếp bất lực, khiến Cố Sênh suýt nữa phun cà phê ra, "Hứa tiểu Luật, cậu sống với Đường đó, càng ngày càng hợp nhau ." Nhìn , kiểu cách chuyện cũng bị ảnh hưởng, ai biết được ngày nào đó Thiên Lôi đụng Địa Hoả, nảy sinh ngọn lửa tình . "E hèm." Hứa Luật nhướng mày, nghe ra ngụ ý trong lời của bạn hiền, "Cậu nghĩ nhiều quá đấy. Có cho người đẹp nhảy thoát y trước mặt ta, dự đoán ta cũng nháy mắt, tim đập bình thường, mà còn bắt đầu đầu phân tích triệt để xem mặt người ta có phẩu thuật thẩm mỹ chỗ nào, ngực có tiêm silicon ." Hứa Luật ăn hết ly kem, rồi tiếp, "À, còn nữa, có khả năng ta ngồi thiền như thầy tăng, tiếp tục đọc sách. Trong mắt ta, mấy người đó còn bằng phân mèo, huống chi vũ nữ thoát y làm sao so được với phân mèo? Ha ha, Đường lãng phí thời gian nhìn đâu..." Sau buổi trưa nhàn nhã, Hứa Luật cất bước trong nắng chiều, tâm trạng khoan khoái về nhà, vừa mới vào khu nhà, Arthur chạy vội tới, ôm phắt đùi , mặt mèo béo ú ngu ngơ ngẩng lên, "Meo meo meo meo!" Nghe tiếng kêu dồn dập có tiết tấu của Arthur chứng tỏ nó chịu đựng nổi nữa. "Miêu mập, mày lại đói bụng hả?" Hứa Luật cúi xuống ôm nó, con mèo Arthur này đúng vì ăn mà sinh. Nếu như có thể, ngày 24 tiếng đồng hồ nó đều chôn mặt trong hộp cơm. Arthur duỗi chân trước ra trong ngực , ngừng mà vỗ đôi tai của mình, rồi sau đó úp đầu mèo béo ú vào trong ngực Hứa Luật. "Meo --" Agatha cũng từ ghế nhảy xuống, thân mèo duyên dáng, nhìn Hứa Luật rồi từ từ qua chỗ . Hứa Luật thầm nghĩ, hiếm khi miêu nữ Vương ru rú bên cạnh Đường Tố. Tuy Đường Tố thích mèo, nhưng Agatha hiển nhiên rất thích Đường Tố, theo lẽ thường, lúc Đường Tố đọc sách, Agatha đều ở bên cạnh . Vừa đón lấy Agatha, Allen cùng Quinn từ chỗ khác ra, lớn ngồi trước mặt Hứa Luật. Tiểu Quinn gần đây trở thành 'tuỳ tùng' của Allen, hai con mèo này suốt ngày quấn lấy nhau. Allen liếm đầu mèo nho của Quinn, khiến nó thẹn thùng vùi mặt xuống, khe khẽ kêu meo tiếng, sau đó liền trốn sau lưng Allen. "Ưm Ưm!" Đúng là màn ân ái trắng trợn, xấu hổ quá! Miễn bình luận! Song, trận chiến huy động nhân lực rầm rộ thế này làm người ta phải chú ý. Nếu như chỉ có Arthur ra nghênh đón bình thường, Agatha ra cũng có chút khác thường thôi, đến Quinn và Allen cũng đều ra trở thành dị thường rồi! Đường Tố... Xảy ra chuyện gì sao? Hứa Luật buông Arthur xuống, quét thẻ vào cửa. Ghế nằm ở phòng khách cũng thấy bóng dáng của Đường Tố. ra ngoài ư? Hứa Luật suy nghĩ, đột nhiên có tiếng đàn phát ra từ bên trong. Hứa Luật theo tiếng đàn qua, Đường Tố ngồi ghế trước đàn piano, vận áo lông màu sáng, tiếng đàn lưu loát được gảy lên. Hứa Luật luôn cho rằng ngón tay Đường Tố nhìn rất đẹp, đẹp như trong tiểu thuyết hay miểu tả, thon dài, vừa trắng vừa cân xứng, bàn tay như của nhà piano, mà xem tư thế kia của cũng có vài phần của nhà piano, ngón tay linh hoạt lướt phím đàn, nhưng tiếng đàn chút quy luật, vừa nhanh vừa gấp rút khiến người ta nổi da gà. "Meo ~ " Arthur hơi khó chịu chui đầu ra từ sau lưng Hứa Luật, cùng lên án màn tra tấn tạp cực kỳ tàn ác này. Hứa Luật nhìn thôi hiểu vì sao hôm nay bốn con mèo này đều phải chạy ra ngoài. Hứa Luật chỉ nghe hồi, cả người chịu được, nổi hết cả da gà. ngồi ghế piano, ngẩng đầu, vẻ mặt thờ ơ nhìn , tay cũng có ý dừng lại, hơn nữa còn có xu hướng đánh đàn nhanh hơn lúc nãy. bình thường! Tên này hôm nay bị cái quái gì thế? "Đường Tố, " Hứa Luật chịu được mà xoa xoa cánh tay: "Bị sao vậy?" "Bored." Giọng của có chút bực bội, nét mặt cũng chẳng kém là bao. Hứa Luật quen cách trả lời bằng ngữ của , hồi trước còn cảm thấy cách chen từ tiếng vào ra vẻ "học thức", nhưng hành vi này xuất người Đường Tố lại khiến người ta khó chịu, ngược lại còn thấy chút thích thú, đương nhiên kể đến mấy thường ngữ như OK, NO. Nhàm chán? Câu trả lời của làm Hứa Luật ngạc nhiên. "Sách đâu? Hôm nay sao đọc sách?" người chỉ biết đến sách rốt cục cũng thấy chán ư? Đường Tố nghe xong, động tác cũng chậm dần, luật dồn dập tốc tiến dần chuyển thành bi thương, "Xem hết rồi." "Hả... Cái gì?" "Xem xong hết rồi." Giọng điệu của có vẻ rầu rĩ, cộng tiếng đàn piano bi thương, càng đôn thêm mấy phần thê thảm. Xem... Xong... Rồi hả? Hứa Luật trừng to mắt, nhớ giá gỗ trong phòng sách tràn ngập sách, hơn vạn cũng thành ngàn, xem hết rồi? "Đường Tố, " Hứa Luật vỗ trán: "Tốc độ độc sách của quá nhanh." Trải qua việc lần trước, Hứa Luật hoàn toàn tin tưởng thổi phòng, tốc độ đọc hai vạn chữ mỗi phút, mà lại thích giao tiếp, phần lớn thời gian đều ngâm mình trong sách, có thể cho nhiều sách hơn nữa cũng đủ đọc. "Đọc sách quá nhanh là trời sinh đấy, phải lỗi của tôi." Agatha qua, nhảy lên đàn piano, "Meo" tiếng, tỏ vẻ trấn an, hy vọng có thể giành được chú ý của chủ nhân. "Agatha, " Đường Tố ưu thương nhìn mèo mỹ miều đàn piano: "Mày biến dạng rồi, nhìn thân hình mập mạp của mày , cứ y như bà lão tám mươi tuổi, à, đúng, bà lão tám mươi tuổi cũng giữ tốt hơn mày..." "Meo -- " Agatha hiển nhiên nghe hiểu chủ nhân ghét nó, tức giận nhảy xuống, bỏ mạch, nó dùng hành động thực tế cự tuyệt trao đổi cùng chủ nhân ấu trĩ - nữ vương ta đây cự tuyệt tiếp nhận bất cứ bình luận sai lệch! "Arthur, nhìn thân hình béo ụt ịt của mày kìa, có khác gì bị bệnh béo phì đâu, chỉ số thông minh của mày cũng bị mày ăn mất rồi..." ràng việc Agatha giận bỏ cũng cách nào ngăn cản màn công kích mèo của người ấu trĩ nào đó. Dù có trái tim rộng lượng, thân thể béo nộn như Arthur cũng chịu được mà bắt chước Agatha ra khỏi phòng đánh đàn, nó cũng hạ quyết tâm áp dụng trừng phạt nghiêm khác với chủ nhân độc ác -- nó càng cố ăn, nó muốn ăn chết Đường Tố. Đường Tố thèm để ý, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu công kích kế tiếp. "Quinn..." "Đường Tố, đủ rồi nha!" Hứa Luật nhìn được nữa, đưa mắt ra hiệu cái, Allen trực tiếp dẫn tiểu Quinn rời khỏi phòng đàn.
thanks editor với beta nhiều nhiều thấy bộ này lâu rồi mà úm đó nay lên đọc 1 lèo 20 mấy chương mà vẫn ko ghiền hóng chap mới quá