1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38. là ai?

      Editor: Puck

      Duy Nhất cúi đầu nhìn dép thỏ chân mình, may mà chung quanh có ai, nếu thành vai hề rồi.

      Chỉ có điều, ai bảo có thói quen mang giày cao gót? Nếu mang giày cao gót ngày chân của gẫy mất, cho nên mới phải sau khi đến công ty bỏ giày lại, mang dép. Như thế lại tạo cơ hội cho Serena cắt hỏng giày mình. Nhưng tại sao ta lại phải đối xử với mình như vậy? oán thù với ta…

      “Duy Nhất, đuổi Serena rồi. Sau khi ra sức giành đoạt, điều Mỹ Mỹ từ chỗ trai về làm thư ký cho , như vậy em cũng có bạn!” Doãn Tử Nhiên thay đổi thái độ từng bước áp sát Duy Nhất, ôn hòa như vậy khiến Duy Nhất thấy xa lạ, ra hy vọng mất tình bạn với

      “Cảm ơn!” Duy Nhất gật đầu, dám nhìn mắt Doãn Tử Nhiên.

      Chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Doãn Tử Nhiên dần dần rời , Duy Nhất mới dám ngẩng đầu.

      Doãn Tử Nhiên tới trước cửa phòng làm việc của mình, đột nhiên dừng bước chân, “Duy Nhất, phải nhớ bảo vệ tốt cho mình, nếu như ta đối xử tốt với em, còn có , luôn chờ em.”

      Bóng lưng của dần biến mất phía sau cánh cửa đóng chặt, Duy Nhất hơi cảm động, rồi lại rơi vào mê man lần nữa, sao mỗi người đều cho rằng bọn họ ở bên nhau có kết cục đau lòng chứ?

      Duy Nhất tỉ mỉ nghiền ngẫm lời Doãn Tử Nhiên , cảm thấy nhất định là Doãn Tử Nhiên biết người này! muốn hỏi ràng!

      vẫn mang đôi dép thỏ , Duy Nhất ầm ầm xông vào phòng tổng giám đốc, Doãn Tử Nhiên bị làm sợ hết hồn, “Có chuyện gì?”

      ấy… Rốt cuộc là ai?” Duy Nhất hỏi hơi hụt hơi.

      “Ai?” Doãn Tử Nhiên tỏ vẻ hiểu ra làm sao.

      “Ông xã… của em đó! biết phải ?” Ánh mắt Duy Nhất hơi lưỡng lự.

      “Bịch” tiếng, là thanh Doãn Tử nhiên té xuống từ ghế, “Em… có ý gì? Em biết ta?” đứng lên từ đất hỏi.

      “Tổng giám đốc, tôi tới trình diện!” Đột nhiên Mỹ Mỹ chui ra từ sau lưng Duy Nhất, nhìn tình hình hai người le lưỡi cái. “Đây, giống như tôi tới đúng lúc?”

      Duy Nhất nhíu mày, “ ra ngoài làm việc thôi!” Thôi, hay là hỏi, quan tâm ấy là ai làm gì, thuận theo tự nhiên…

      Kế tiếp lại bị Mỹ Mỹ làm phiền cả ngày, từ việc ngã xuống thang máy lần trước, tới trưa nay má Tằng mang cơm hộp tới, rồi đến trang phục giá cả xa xỉ người Duy Nhất, chọc cho Duy Nhất chỉ muốn trốn.

      Cho nên vừa tan tầm, Duy Nhất nắm lấy túi xách bỏ chạy, Mỹ Mỹ gần đuổi kịp phía sau, may mà Duy Nhất có quyền lợi sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, rốt cuộc mới bỏ rơi Mỹ Mỹ!

      Nhưng mà khi cửa thang máy mở ra, bóng người bao phủ lấy
      Last edited: 15/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39. Gặp gỡ ở thang máy

      Editor: Puck

      Duy Nhất tự giác cảm thấy trận lạnh lẽo chui lên từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, lạnh buốt.

      Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy cặp mắt trong trẻo lạnh lùng.

      Khó trách lạnh như thế! Hóa ra là núi băng!

      Đáng chết chính là ánh mắt của ta lần này tuyệt đối băng giá, ngược lại thiêu đốt lên ngọn lửa, hơn nữa là ngọn lửa tức giận, trong nháy mắt, Duy Nhất giống như trải qua khảo nghiệm băng và lửa đồng thời.

      Duy Nhất ném ánh mắt xem thường, “Xui xẻo! Khắc tinh!”

      Núi băng Lãnh Ngạn nhìn thẳng chằm chằm, bước vào thang máy, ánh mắt ấy, Duy Nhất có cảm giác mình giống như bị ta ăn, hoặc là giống như mình thiếu ta mấy ngàn mấy triệu, hiểu nổi vì sao ta lại nhìn mình như vậy, mình chọc ta chỗ nào?

      Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

      “Đợi chút! Khoan !” Có người lớn tiếng kêu.

      ràng Doãn Tử Nhiên giơ đôi giày da cao gót chen lấn vào, tay kia cầm gói to, dưới cái nhìn chăm chú của Lãnh Ngạn, vẻ mặt tươi cười cứng lại trong nháy mắt.

      cũng ở đây!” lạnh lùng lên tiếng chào.

      Khi đó ánh mắt Lãnh Ngạn cùng đảo qua Duy Nhất, gật gật đầu, nhưng lời nào, quả nhiên đủ lạnh!

      Doãn Tử Nhiên rất thân mật đến bên cạnh Duy Nhất, “Duy Nhất! Em xem em mơ hồ ! Quên thay giày!”

      Duy Nhất cúi đầu nhìn, ôi , vẫn còn mang dép thỏ ! Quá ngốc nghếch rồi! Đều do Mỹ Mỹ làm hại! Còn có tòa núi băng này! Mỗi lần gặp ta đều có chuyện gì tốt! Hơn nữa nhất định là giày gặp chuyện may!

      Chắc là vậy, tính toán khoản sổ sách này lên đầu Lãnh Ngạn…

      “Duy Nhất, đến đây, nhấc chân lên!” Doãn Tử Nhiên ngồi xổm dưới chân , nhàng nâng mắt cá chân của lên, thay giày da cho .

      Sau khi thay xong, Duy Nhất mới đột nhiên phát , đây phải là đôi giày cao gót kia của , mà là đôi giày bệt!

      Doãn Tử Nhiên nhặt túi đất đưa cho , còn cằn nhằn trận, “Mang giày cao gót khổ cực như vậy, đừng mang nữa! Đôi giày bệt này, cầm lấy mà ! Đôi cũ ở đây, nhưng thấy chỉ có thể ném! hiểu phụ nữ các em có chuyện gì, tiêu tiền chịu tội, đôi giày cao như vậy nhất định dễ nhìn sao? Như vậy có phải đà điểu đẹp mắt nhất thế giới?”

      “Cũng phải do em mua!” Duy Nhất rất uất ức mà làu bàu.

      Doãn Tử Nhiên tuyệt đối chơi ác mắng tiếng, “Đó chính là do tên ngu ngốc kia mua! ta ngu ngốc! Em cũng ngu ngốc! Mua rồi phải mang sao?”

      Nghe Doãn Tử Nhiên chửi mắng ấy, trong lòng Duy Nhất cảm thấy vui, chu môi nhìn sang bên cạnh, lại nhìn thấy sắc mặt tái mét của Lãnh Ngạn.

      “Ting” tiếng, thang máy dừng lại, Lãnh Ngạn bước ra khỏi thang máy đầu tiên, mặt đen như đáy nồi.

      Duy Nhất suýt chút nữa bị đụng vào, nhìn bóng lưng của mà hung ác trợn mắt theo, “ có phong độ!”
      Last edited: 15/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 40. Bá đạo

      Editor: Puck

      Đối với Duy Nhất, cuộc sống mỗi đêm ở nhà họ Lãnh đều giống nhau

      Bị má Tằng hung ác nhét bữa cơm tối, uống chén to thuốc bắc có thể “Sớm sinh quý tử”, sau đó trở về phòng vượt qua ban đêm thuộc về mình.

      Chỉ có điều, đêm nay có thêm phần thấp thỏm chờ mong.

      Mong ngọn đèn dưới lầu kia lặng yên tiếng động mà sáng lên, mong chuông gió con búp bê vang lên thanh thúy trong đêm.

      Duy Nhất thấy mình giống như rơi vào cảm giác qua mạng.

      qua mạng phải như vậy sao? Chờ đợi hình ảnh đại diện u ám sáng lên, chờ đợi thanh “tinh tinh tinh” của hình đại diện nhảy lên, ngày thấy liền mất hồn mất vía…

      Tối nay có ở đây ? Duy Nhất đến bên cửa sổ nhìn vô số lần, cũng thất vọng vô số lần, lần này…

      Chậm rãi đến bên cửa sổ, ngưỡng cửa sổ tầng dưới sáng , trong lòng cũng sáng theo.

      Kéo dây thừng ra, chuông gió vội vã vang lên ngừng, nhưng mà, người bên trong cửa sổ phản ứng…

      Ánh sáng trước mắt vẫn như cũ, nhưng ánh sáng trong lòng lại ảm đạm xuống, tiếng chuông cũng biến thành thưa thớt.

      ở đây? Hay là, muốn để ý đến ?

      Bắt đầu ngây ngốc, chuẩn bị ngủ thiếp , “tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” vang lên.

      Duy Nhất mở cửa, má Tằng cầm mảnh vải đỏ trong tay đứng ở ngoài cửa, “Thiếu phu nhân, thiếu gia kêu tôi đưa xuống đó.”

      Mảnh vải đỏ?!

      Duy Nhất thấy nó liền đỏ mặt, chẳng phải có ý nghĩa…

      “Má Tằng, hôm nay phải Chủ nhật!” Duy Nhất đỏ mặt .

      “Dạ! Nhưng thiếu gia là thời kỳ rụng trứng.” Má Tằng nghiêm trang.

      Rống! Ngay cả thời kỳ rụng trứng của cũng biết, người gì vậy!

      Chỉ có thể ngoan ngoãn theo má Tằng xuống tầng hai, ở trước cửa gian phòng của bịt kín cặp mắt.

      Má Tằng gõ cửa thay , cửa mở ra, má Tằng rời , để lại tất cả cho , mím môi, khổ sở như vậy, mặc cho đôi tay cường tráng ôm vào phòng, cũng ôm lấy…

      “Hi! Chào buổi tối!” phải là lần đầu tiên, nhưng Duy Nhất vẫn cảm thấy lúng túng, cũng thể gì liền tiến thẳng vào khâu tiếp theo chứ? Chào hỏi trước…

      nhìn nét mặt của em, hình như em tuyệt đối cảm thấy đây là buổi tối tốt đẹp…” Giọng giống như buồn buồn mang theo chút tức giận.

      Duy Nhất im lặng, vốn phải là…

      Phản xạ có điều kiện giống như đưa tay chụp tới, hy vọng có thể ôm gấu tiểu Bố của mình, nhưng mà, nghĩ lại, gấu tiểu Bố đặt ở tầng

      “Em có thể lên lấy gấu tiểu Bố trước ?” Duy Nhất nhát gan hỏi.

      “Tại sao mỗi lần em đều muốn ôm gấu tiểu Bố?” thấy thể hết sức tập trung ôm mình mà hơi nổi cáu.

      “Đó là Tử Nhiên đưa cho em…” Duy Nhất thuận miệng , ra định ôm gấu tiểu Bố cảm thấy an toàn, nhưng vì sao lại thành như vậy?

      thể!” cần suy nghĩ hôn lên môi , vội vàng, nóng bỏng, bá đạo, cắn nuốt , xâm lược , hòa tan , cho đến khi người trong ngực trở nên mềm mại mà run rẩy, cho đến khi cặp mắt người trong ngực mơ màng, hô hấp rối loạn, mới để cho gian hô hấp, dịu dàng tiếp tục dây dưa.
      Last edited by a moderator: 15/2/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41. Làm thế nào?

      Editor: Puck

      “Duy Nhất…” thanh trầm thấp hơi khàn khàn, khẽ cắn lên cái cổ trắng bóng của , tay theo đó chuyển qua trước ngực .

      Duy Nhất đoán được sắp làm gì, gấp đến mức hô to, “Cởi là được, đừng xé hỏng!”

      là giết chết phong cảnh! khẽ chau mày, đôi tay dùng sức, Duy Nhất chỉ có thể thương áo ngủ bị chia làm hai.

      giận dữ, đẩy ra, hoàn toàn chú ý tới thân thể mình lộ ra ngoài, “Này, coi như có tiền cũng thể lãng phí như vậy? cuồng xé áo ngủ sao? Lại tiếp tục như thế em có quần áo ngủ mặc!”

      nhìn chằm chằm phong cảnh vô hạn trước ngực , buồn cười nhất chính là nhóc này còn biết…

      Cười xấu xa tiếng, cúi người cầm chỗ đẫy đà của , khí nóng phun lên vành tai , “ có quần áo ngủ đừng mặc, thích hơn…”

      Mặt Duy Nhất đỏ ửng, đôi tay lập tức bảo vệ trước ngực, nhưng như vậy lại giống như lấy tay của đặt lên trước ngực, cuống cuồng vung tay ra…

      chịu hết nổi cười ra tiếng, chụp lên thân thể mềm mại của , càng thêm tùy ý làm bậy…

      Duy Nhất dần dần mê muội trong lửa nóng của , khi đẩy mạnh từng đợt sung sướng trong thân thể , nhịn được ôm chặt , nhàng gọi , “Lãnh Dực…”

      Động tác của đột nhiên dừng lại, che môi , thầm, “Đừng gọi là Lãnh Dực.”

      Duy Nhất hơi tỉnh táo, tại sao thể gọi là Lãnh Dực? “Vậy gọi là gì?”

      Gọi là gì? Tới giờ vẫn chưa từng nghĩ, nỗi đau khó tả lướt qua lòng , hề trả lời nữa, chỉ ôm chặt , dùng cuồng loạn rửa sạch nỗi đau này, rửa sạch những dĩ vãng chịu nổi kia…

      Khi tất cả sóng êm gió lặng, hai cánh tay Duy Nhất vẫn vòng quanh , chui vào trước ngực , ngủ say sưa.

      vuốt tóc của , trong lòng lẩm nhẩm tên , nỡ đứng dậy rời , nếu như ngày trước, nhất định rời , bởi vì sợ chú ý thấy

      Tại sao lại thành như vậy? cho rằng trái tim mình đóng băng, đồng ý cũng do má Tằng ép buộc có cách nào, ai ngờ lại động lòng với nhóc này.

      Khi nào bắt đầu đây? Đau lòng khi buổi chiều đầu tiên nhìn thấy ràng rất đau, lại cắn chặt môi dưới để cho nước mắt chảy xuống?

      Thấy và Doãn Tử Nhiên mặc trang phục tình nhân vào trong bữa tiệc, trong lòng tự dưng ê ẩm; và Doãn Tử Nhiên thân mật như vậy trong thang máy, càng làm cho lửa giận của toát ra.

      là ông xã của ! Nhưng lại chàng chàng thiếp thiếp với người đàn ông khác trước mặt , coi là gì? Còn nữa, lại dám ly hôn? thể nào! nhất định phải cho biết tay, để cho nhớ ai mới là ông xã của !

      Cho nên, mặc dù tối nay phải Chủ nhật, vẫn muốn ! Ông xã muốn bà xã là thiên kinh địa nghĩa *, còn phân ra Chủ nhật gì?

      (*) thiên kinh địa nghĩa: Lý lẽ bất di bất dịch, lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên

      Nhưng mà, nhưng mà, có quyền lợi sao?

      Ôm chặt vào trong ngực, đau đớn lan tràn, Duy Nhất, nên làm thế nào?




      Chương 42. Lãnh Dực, Lãnh Ngạn


      Editor: Puck

      Khi tỉnh lại luôn đơn mình, trong chăn chỉ có nhiệt độ của chính .

      Nhưng mà, lại có mùi vị của , tất cả đều là mùi vị của , rất quen thuộc, rất mát mẻ, giống như… mùi vị của áo sơ mi, biết tại sao mình lại đưa ra kết luận này.

      Duy Nhất mở mắt ra, biết ai tháo mảnh vải che kín cặp mắt của xuống.

      Rời giường, phát mình mặc áo ngủ của , rất rộng rãi, cũng có mùi vị giống vậy.

      mặc vào cho sao? Mặt Duy Nhất lúc đỏ lúc trắng, tự nhiên quấn chặt áo ngủ, giống như… được che kín. Ý nghĩ này khiến cho đỏ mặt nửa ngày.

      Duy Nhất bắt đầu quan sát căn phòng này, đây là lần đầu tiên nghiêm túc quan sát căn phòng của .

      Rộng rãi, đơn giản, sạch , hề có chút cảm giác giàu sang quyền thế nào. Nếu coi như giàu có, phòng của quý báu nhất chính là sách đầy hai vách tường.

      là người thích đọc sách sao? Tiếc nuối lớn nhất của Duy Nhất chính là lên đại học, nhìn thấy nhiều sách như vậy, trong lòng tự chủ được sinh ra kính nể ông xã thần bí này.

      Tiện tay rút ra vài cuốn sách lật xem, đều là giáo trình mình xem hiểu, thậm chí còn có văn tự biết của nước nào đó, chỉ có điều ở giữa vài cuốn sách phát khung hình.

      Trong khung hình là mặc váy đầm màu tím nhạt, tóc nâu quăn, quyến rũ động lòng người.

      Chua xót trong lòng Duy Nhất dâng lên, này đẹp, là bạn trước của sao?

      lấy tay tỉ mỉ lau vết ố thủy tinh, nhưng khung hình hơi cũ rồi, đinh phía sau vô ý cào xước ngón tay, đau quá, buông lỏng tay ra, khung hình rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy…

      Hỏng bét! để ý ngón tay chảy máu, nhanh chóng thu dọn ảnh chụp mặt đất, cũng phát phía sau bức hình có mấy chữ.

      Tặng Ngạn:

      Thân mến, phải nhớ em cả đời.

      Ngạn? Là ai? Tại sao đồ của ta lại ở đây? Chẳng lẽ là Lãnh Ngạn?

      Lãnh Ngạn? Lãnh Dực? lẽ hai người này có quan hệ gì?

      Duy Nhất rơi vào trầm tư. Chỉ có điều cũng may, tấm hình này phải đưa cho Lãnh Dực, hơi may mắn.

      “Thiếu phu nhân? Thiếu phu nhân? Thức dậy rồi sao?” Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của má Tằng.

      Duy Nhất vội vàng nhét hình trở lại quyển sách, “Đến đây!”

      Má Tằng vào nhìn thấy Duy Nhất cuống cuồng, thầm kỳ quái, “Thiếu phu nhân, làm sao vậy?” Rồi sau đó lại phát ngón tay của rỉ máu, càng thêm chấn động.

      có việc gì! có việc gì!” Duy Nhất liên tiếp che giấu, “Con… làm vỡ thủy tinh, cẩn thận cắt đến!”

      “Phù!” Má Tằng hở phào nhõm, “Tôi tới dọn dẹp!”

      Nhìn bóng dáng má Tằng, Duy Nhất thử hỏi câu, “Má Tằng, Lãnh Dực đâu?”

      Thân thể má Tằng hơi cứng lại, nhanh chóng xoay người, “Lãnh Dực? Sao thiếu phu nhân biết tên này?”

      Duy Nhất khẽ hé miệng, hơi kinh ngạc, “ ấy… kết hôn với con phải ký tên, con đương nhiên là nhìn thấy chữ ký!”

      là… Cậu ta…” Má Tằng mở to miệng khép lại được.
      Last edited: 15/2/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43. bay ngoài cửa sổ

      Editor: Puck

      “Thằng nhóc thối này!” Má Tằng thầm lẩm bẩm tiếng, vội vã thu dọn xong xuống tầng dưới.

      Duy Nhất hiểu vì sao má Tằng lại có phản ứng này, nhìn lên đồng hồ treo tường, chỉ chín giờ, đột nhiên nhớ ra phải làm!

      “Má Tằng! Sao má gọi con sớm hơn! Con bị trễ!” Duy Nhất chạy ra khỏi phòng hô to.

      Má Tằng từ phòng bếp ra, “Thiếu phu nhân, thiếu gia hôm nay nên làm, cậu ấy xin nghỉ cho .”

      “Ồ --” Duy Nhất cong môi lên, cái gì! làm hay đều do quyết định sao? Chỉ có điều, hôm nay mệt mỏi quá, muốn làm!

      Khó được ngày thanh nhàn, Duy Nhất vẫn mặc áo ngủ của tản bộ trong vườn hoa, thích cảm giác mặc áo ngủ của .

      Ngày đầu tiên đến nhà họ Lãnh nghe Tần Nhiên giới thiệu qua về cảnh vật chung quanh nhà họ Lãnh, vườn hoa, hồ bơi, chỗ tập thể hình, cái gì cũng có.

      Duy Nhất thích bơi lội, tới hồ bơi, lại phát nước trong hồ bơi màu tím! Tím trong suốt, giống như khối ngọc bích khổng lồ, lóe sáng chói mắt dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt, liền nơi này.

      Đưa chân ra thử nước ấm, hình như mới thêm nước ấm, mừng rỡ vào phòng tắm thay đồ tắm ra ngoài. Vừa đúng hôm nay mặc đồ tắm màu tím nhạt, nhảy vào trong nước giống như tan vào trong biển sâu màu tím, mà , giống như con cá màu tím.

      Nhưng mà, lúc bơi lội, Duy Nhất cảm thấy toàn thân có cảm giác tê dại vây quanh, hình như có người chăm chú nhìn .

      thầm hoảng sợ, ngắm nhìn bốn phía, nhưng phát ra cái gì.

      Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, chẳng lẽ mình bị ảo giác? hoài nghi tiếp tục bơi mấy vòng, cảm giác này vẫn còn đuổi theo chặt.

      Hơn nữa, trực giác cho biết, ánh mắt ấy thân thiện.

      dám bơi tiếp, vội vã lên bờ, dùng khăn tắm lớn bọc lấy thân thể, thậm chí để ý tới thay quần áo, trực tiếp trở về nhà chính.

      Tối hôm nay, trở lại, mà , lại đổ bệnh!

      Có thể do bơi lội dẫn đến bị cảm, hỗn loạn, người thăng bằng, sớm rúc vào trong chăn, nhưng lại buồn ngủ, lúc tỉnh táo, lúc lại ngủ say.

      Đột nhiên, nghe thấy thanh “Soạt soạt soạt”, Duy Nhất miễn cưỡng nhấc mí mắt nặng nề lên, trong đêm đen, bên ngoài song cửa sổ màu trắng, lại có người phụ nữ mặc áo trắng bay, tóc quăn tán loạn, sắc mặt trắng bệch, hơn nữa buồn bã cười tiếng với Duy Nhất, lộ ra hàm răng trắng hếu…

      “A --” Duy Nhất thét tiếng chói tai, rúc vào chăn, dùng chăn che kín đầu.

      lâu, lâu sau, Duy Nhất mới dám nhấc góc chăn lên nhìn ra phía ngoài, ngoài cửa sổ biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi…
      Last edited: 15/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :