1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tổng giám đốc hàng tỷ: Cướp lại vợ trước đã sinh con - Minh Châu Hoàn (368)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 96: Là , hay phải là

      Trong lòng Mạnh Thiệu Đình nghĩ ngợi, chờ đợi điều gì đây mà cũng sợ hãi điều gì đây? Mảnh đất kia, tất cả đều vô cùng quen thuộc mà giờ đây sao xa lạ đến thế.

      hơi xoay mặt ,dinendian.lơqid]on nhìn mây cuốn mây tan bên ngoài cửa sổ mạn tàu bay. Hóa ra, cả khoảng thời gian khá dài như thế, quay đầu lại nhìn lại, cũng chỉ như Thượng Đế trời, chớp mắt cái.
      ********

      "Cái giá của lão tổng công ty Thịnh Hâm cũng khá lớn đấy chứ nhỉ, chúng ta cũng tới ba lượt rồi mà vẫn chưa được gặp. Cho dù thế nào công ty của chúng ta cũng bắt đầu chuẩn bị đưa ra thị trường rồi, sao lại vẫn còn kiểu thèm để người khác ở trong mắt như vậy chứ?" Lâm Thi tức giận thở dài đánh sượt cái, rút phựt chiếc khăn quàng cổ bằng len dầy, lượn vòng vòng quanh Tri Tri.

      "Chị Lâm, chúng ta cứ cố chờ chút , Tổng giám đốc Đỗ gặp chúng ta nhất định là có lý do của mình. Dù sao Tổng giám đốc của Thịnh Hâm cũng là ông trùm bất động sản, ngày kiếm bạc tỷ, chừng chờ đợi cũng vô ích đâu." Tính Tri Tri vốn nhẫn nại, an ủi Lâm Thi.

      "Cái rắm ấy! Thế này là cái quái gì vậy? Đúng là đồ tự cao tự đại! Coi thường hai chúng ta là phụ nữ chứ gì!" Lâm Thi tính tình nóng nảy, quát to lên câu làm cho người ngang qua ai cũng phải liếc nhìn. Tri Tri cuống quít kéo Lâm Thi sang bên: "Chị Lâm, xem chừng cũng trưa rồi, nếu chị về trước , em ở lại nơi này chờ. Dù sao cũng vẫn phải đợi đến khi tổng giám đốc Đỗ hết bận , chị cứ đưa hợp đồng cho em, em theo chị tương đối lâu rồi, chả lẽ em lại học được chút gì đó. Nếu như em có thể làm được, dĩ nhiên là chuyện tốt, nếu như em làm được, chúng ta cũng thiệt hại gì đúng ?"

      Tri Tri lấy hết dũng khí mở miệng, hôm nay chị Lâm cứ luôn nhìn đồng hồ, nhất định còn có chuyện gì khác chờ chị ấy rồi. Mặc dù Tri Tri biết mình có kinh nghiệm gì, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện thương trường, nhưng hợp đồng chuẩn bị xong từ lâu, bản thiết kế cũng rất quen. tự nhận nếu như quá căng thẳng hoặc là gặp phải chuyện gì lớn ngoài ý muốn, có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ lần này!

      "Tri Tri... Em làm được ?" Mắt Lâm Thi sáng lên, rồi lại có chút do dự nhìn Tri Tri, mà lúc này, điện thoại di động của lại rung lên ầm ầm. Lâm Thi vừa lấy ra nhìn, lập tức con mắt trợn lên như muốn rách ra, ngón tay thon dài nhấn nút nghe, còn chưa nâng đến bên tai bắt đầu mắng: " cái *** định chạy đầu thai à? Là con người hèn hạ của tìm chị đây để đàm phán nhé, ngồi chờ lát chết có phải hay ? Nửa giờ sau gặp!"

      Lâm Thi cúp điện thoại cái rụp, thở hơi nặng nề tức giận đến mức nên lời. Chiếc điện thoại trong tay bị siết chặt, hận đến mức chỉ muốn ném nó ra ngoài, nhưng vẫn còn nhịn được, đáng, con tiện nhân kia đáng để hy sinh đồ của mình!

      "Chị Lâm, xảy ra chuyện gì vậy?" Tri Tri nhìn Lâm Thi đôi mắt thoáng trở nên tối lại, dường như bị tiều tụy rất nhiều, khỏi lo lắng mở miệng hỏi thăm.

      Lâm Thi gắt gao cắn môi, mạnh mẽ nặn ra nụ cười: " có gì, gặp phải con đàn bà đê tiện thôi! Đành vậy, trước hết em cứ chờ ở đây, chỉ có điều là đợi lát nữa, chớ có quên ăn cơm đấy, cũng đừng có liều chết mà đợi chờ cách ngu ngốc. Nếu như chịu gặp, chúng ta cũng vội vàng, lập tức luôn, nhớ chưa? Chớ để cho mình thua thiệt."

      Lâm Thi tha thiết dặn dò lại mấy câu, lúc này mới xoay người trong lòng đầy lo lắng. Tri Tri đứng từ phía xa nhìn theo bóng dáng thon dài và cố chấp của Lâm Thi xa. Dường như vừa vừa đưa tay lên gạt lệ, lại vừa như , Tri Tri cũng thoáng trố mắt nhìn. Chị Lâm tốt như vậy, người phụ nữ mạnh mẽ như thế, nhưng lúc này vẫn phải đối mặt với vấn đề tình cảm, toát ra đầy vẻ nhu nhược và bất đắc dĩ. Chẳng lẽ là phụ nữ, trong tình nhất định đều phải chịu hết khổ sở hay sao?

      Tri Tri còn ngẩn người nhìn theo bóng lưng Lâm Thi, lại chợt nghe thấy trong đại sảnh yên tĩnh trở lại. kinh hãi quay đầu lại, nhìn thấy thang máy dành riêng cho tổng giám đốc ở phía bên kia “đinh” tiếng rồi mở ra. người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, cực kỳ nho nhã được mấy người thuộc hạ vây quanh cùng ra. Tri Tri từng nhìn thấy ảnh của vị tổng giám đốc công ty Thịnh Hâm ở tạp chí thương mại, cho nên chỉ liếc qua cái nhận ra được ngay.

      Nhịp tim của Tri Tri đập thình thịch, bản thiết kế cùng với sổ sách trong tay tưởng chừng như nặng ngàn cân vậy. Theo thói quen, thấy khiếp đảm định né tránh, bởi vì khí chất của người nọ là vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đến ba bốn lượt mà vẫn gặp được tổng giám đốc Đỗ. Hơn nữa cam kết với chị Lâm rồi, nếu như tại nhìn thấy tổng giám đốc Đỗ, mà mình lại chạy trối chết, khỏi có chút quá hèn nhát!

      Tri Tri nghĩ tới đây, cuối cùng lấy hết dũng khí, chỉnh sửa lại y phục của mình chút. Chiếc áo khoác dài màu đen, chiếc váy ôm dáng bút chì phối hợp với đôi giày cao gót. Hôm nay chải đầu vô cùng chỉnh tề, để kiểu tóc búi cao ở sau ót nữa , lúc ra cửa còn trang điểm chút rất trang nhã, thoạt nhìn dáng vẻ đến nỗi tệ lắm. Tri Tri có chút lòng tin, hít sâu hơi, chờ Đỗ Mặc Nhiên tới.
      Last edited by a moderator: 26/12/15
      Chris, Lonnaheo điên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 96 (tiếp theo)

      Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

      "Tiên sinh ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài có cần giúp điều gì ?" Tiểu thư ở quầy lễ tân vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, hai mắt khỏi tỏa sáng, tiến lại gần người đàn ông kia. Ông ta có vóc dáng cao mặc chiếc áo khoác bằng vải ka-ki mầu đen, mái tóc cắt cực kỳ đẹp, đeo chiếc kính tròn kiểu kinh điển, tay cắm vào túi của chiếc áo khoác, bước đầy khí thế hiên ngang, khiến người khác nhìn cái dường như bị phong độ tư thái của cuốn hút luôn.

      "Xin hỏi, Tổng giám đốc các có ở đây hay ?" Mạnh Thiệu Đình rất thoải mái tháo kính ra, đôi mắt hẹp dài liền lộ ra con ngươi đen như mực. Tiểu thư lễ tân nhìn có chút sững sờ, nhưng vẫn miễn cưỡng thu lại ánh mắt nhìn gần như đờ đẫn của mình. Phải người đàn ông này nhìn rất đẹp mắt. Phó tổng của các khác xa với người đàn ông này. Chỉ có điều, khí chất và trình độ của Phó tổng... dường như còn cần phải được nâng cao thêm... Tổng hợp lại, người đàn ông trước mặt này đáng để cho phụ nữ tương đối dễ nhìn hơn, nếu như ông ta có vẻ lạnh lùng, khó có thể tiếp cận để chuyện như thế.

      "Xin hỏi, ngài muốn hỏi Tổng giám đốc Kiều của chúng tôi phải ?"

      Mạnh Thiệu Đình hơi cau mày, lập tức lại thêm câu: ", tôi muốn hỏi Phó tổng giám đốc của các kia."

      ngờ bài học đầu tiên là biết giả dạng làm khá tốt, biết Tam đệ nhà mình cố ý che giấu thân phận, đương nhiên phải là đại BOSS của Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

      "Tiên sinh muốn tìm Tam Thiếu ạ, rất xin lỗi, bây giờ Tam Thiếu có ở đây, ngài ấy ra ngoài rồi ạ."

      Tiểu thư lễ tân vừa mới mở miệng lễ phép trả lời xong, Mạnh Thiệu Đình lại hỏi tiếp câu: "Ở đây có phải là có người trợ lý họ Tống ?"

      "Có ạ, nhưng mà trợ lý Tống cũng có nhà, ấy ra ngoài gặp khách hàng rồi."

      Mạnh Thiệu Đình thoáng nhíu mày, nhàng gật đầu cái: "Vậy sao."

      Trong tay vẫn cầm chiếc kính, ngắm nghía chút rồi dừng lại, lúc chuẩn bị rời , thoáng nhìn thấy bên cạnh có xấp giấy in màu để ngay ngắn, lại thấy có mấy dòng chữ ghi cái gì như liên hoan mừng ngày lễ Giáng sinh. vốn thèm để ý, nhưng tiểu thư lễ tân cũng nhanh tay lẹ mắt cầm lên, mở tấm áp phích đó ra, đưa tới, nhiệt tình cười : "Tiên sinh xin dừng bước, đây là áp phích tuyên truyền buổi liên hoan mừng lễ Giáng sinh của Công ty Nhất Phẩm Tĩnh Hiên chúng tôi. Đến lúc đó Tổng giám đốc Kiều của chúng tôi và Tam Thiếu cũng có mặt, tiên sinh có hứng thú có thể xem chút."

      Lúc đầu Mạnh Thiệu Đình vốn muốn nhận, nhưng ánh mắt lại bị dòng chữ in tờ áp phích tuyên truyền thu hút: Người biểu diễn tiết mục thứ ba: tiểu thư Tống Tri Tri - độc tấu Piano, tiết mục được mọi người mong đợi nhất.

      Tống Tri Tri? Trong lòng lặng lẽ đọc lại cái tên này lần nữa, chợt ngẩng đầu lên hỏi: "Xin hỏi tiểu thư Tống Tri Tri này chính là trợ lý Tống phải ?"

      "Đúng vậy, ấy là trợ lý ở bên cạnh Tam Thiếu."

      " ấy là người ở đâu vậy? Tên của ấy gọi là Tống Tri Tri sao? Trước kia ấy làm gì?" biết tại sao Mạnh Thiệu Đình lại cảm thấy có chút bất an. Cái tên này, gần như làm ngay lập tức liền liên tưởng đến Tĩnh Tri. Trong tên của các , tên dùng chứ Tri này cực kỳ ít. Đến cũng chỉ nhìn thấy có cái tên gọi có chữ Tri này mà thôi, đó là Tĩnh Tri.

      "Chính là người này đấy ạ, trước kia ấy làm việc ở nhà hàng đưa đồ ăn mua ngoài, sau này... Sau này biết chuyện gì xảy ra nên tới công ty chúng tôi."

      Mi tâm Mạnh Thiệu Đình cau chặt hơn, chút tin tức này khiến hoàn toàn sao phán đoán nổi.

      " còn biết những chuyện khác của cái trợ lý Tống này nữa ?"

      Trai đẹp đúng là có tác dụng rất lớn, tiểu thư lễ tân cũng chút kêu ca bị làm phiền, ngược lại, còn hết sức nghiêm túc nhớ lại hồi lâu mới ồ tiếng, : "Tôi nghe nhà ấy rất nghèo, hồi cũng được học, phải ra ngoài làm việc, phải chịu rất nhiều khổ sở. Mẹ của ấy còn bị bệnh nữa, cuối cùng biết như thế nào mà lại biết Tam Thiếu của chúng tôi, giờ, cuộc sống chắc là cũng đến nỗi quá nghèo nữa..."

      Mạnh Thiệu Đình nghe đến đó, chợt thở phào nhõm, này phải là Phó Tĩnh Tri, Tĩnh Tri từng học đại học, hơn nữa đầy bụng chữ, lại rất có tài, cũng giống bộ dạng như người mà tiểu thư lễ tân kia miêu tả. biết tại sao tâm tình liền thư thái hẳn, gương mặt vốn lạnh lùng chợt nổi lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn tiểu thư lễ tân trầm giọng : "Cám ơn , buổi liên hoan mừng ngày Giáng sinh đó tôi tới thăm , hẹn gặp lại."

      lịch khẽ xoa cằm, lúc này mới đặt tờ áp phích kia xuống, xoay người ra ngoài.

      Cho đến khi rất xa, biến mất trong màn sương u còn nhìn thấy đâu nữa, tiểu thư lễ tân mới kín đáo thở dài, thu hồi ánh mắt lầm bầm : "Đẹp trai như vậy, cũng biết kết hôn rồi hay chưa nhỉ, người đâu mà nhìn vừa đẹp mắt, lại vừa lịch ... Trời ạ, nếu như mình có thể làm bà xã của ấy, nhất định suốt ngày mình phải hát quá!"

      Mạnh Thiệu Hiên vốn chuẩn bị về công ty, chợt nghĩ đến hôm nay Tri Tri và Lâm Thi cùng đến Thịnh Hâm. nhìn ra ngoài cửa sổ xe chút, hôm nay buổi sáng còn quang đãng là thế, giờ trở nên u. Tay lái chuyển cái, Mạnh Thiệu Hiên liền chạy về hướng công ty Thịnh Hâm. được nửa đường, lúc ngang qua tòa nhà trung tâm thương mại quốc tế, dừng xe, thẳng vào quầy trang phục nữ, cà thẻ mua chiếc áo khoác ngoài bằng lông cừu theo số đo của Tri Tri, sau đó mới tiếp tục tới Thịnh Hâm.
      Last edited by a moderator: 31/12/15
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 97: Lần đầu tiên thành công

      Văn phòng công ty Thịnh Hâm

      Trong phòng tiếp khách khí ấm áp như mùa xuân. Gương mặt Tri Tri nhuốm màu hồng nhàn nhạt, thoạt nhìn lại thấy thêm vài phần quyến rũ, đáng . Trước mặt bày ly trà xanh thơm nồng, hơi nước bốc lên nghi ngút, còn người vừa mới cởi chiếc áo khoác ngoài ra, ngồi trong ghế sa lon đối diện với chính là Đỗ Mặc Nhiên.

      Người kia có đôi tròng mắt đúng như tên của mình, đen như thỏi mực tàu chưa mài trong nghiên mực.

      Tri Tri ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, sống lưng thẳng tắp, để lộ chiếc cổ thon dài với đường cong duyên dáng. hơi cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi người đối diện mở miệng.

      lúc lâu sau, Đỗ Mặc Nhiên mới chậm rãi buông cái ly trong tay xuống, hắng giọng cái, giọng của nghe rất êm tai, trầm ấm, thuần hậu mang theo lắng đọng của năm tháng, giống như rượu ủ lâu năm vậy: "Tại sao lại cho rằng tôi nên nắm bắt cơ hội hợp tác mà công ty của các đưa ra thu được lợi nhuận?"

      bé này hết sức lớn mật, dưới ánh mắt của mọi người dám chặn ngang đường của , chỉ câu , đầy tự tin: Tổng giám đốc Đỗ, tôi có cơ hội tuyệt vời có thể giúp ngài thu hồi tiền vốn ít nhất là 60%, tôi nghĩ, ngài nhất định cảm thấy rất hứng thú !"

      tung chiêu hiểm hóc, quả nhiên chỉ dùng câu này thu hút được chú ý của .

      Bởi vì , Đỗ Mặc Nhiên từng nghe quá nhiều loại người quá nhiều lần tìm tới cửa tái diễn cầu hợp tác: Tổng giám đốc Đỗ, xin ngài cho chúng tôi lần có cơ hội được hợp tác. Nhưng lại chưa từng được nghe tuổi còn trẻ mà lại dám lớn mật thẳng với rằng, cho cơ hội làm ăn phát tài.

      Tri Tri giữ vững tinh thần, mở bản thiết kế ra trước dùng hai tay đưa cho , dùng ngữ điệu rất sinh động lưu loát và đơn giản giới thiệu những các hạng mục lớn nổi bật được Nhất Phẩm Tĩnh Hiên xử lý thành công trong những năm qua. Sau đó chuyển hướng, đứng lên, dùng ngón tay thon dài chỉ vào bản thiết kế, ánh mắt trong suốt và dịu dàng, giọng dễ nghe mà lại lưu loát: "Tổng giám đốc Đỗ, ngài hãy nhìn xem, ở chỗ này chúng tôi định xây cụm khu chung cư lớn, ngài cũng biết, nay ở nước ta ngành nghề bất động sản thời gian qua ngừng phát triển theo hướng quần tụ và phồn thịnh. Hơn nữa nước ta người nhiều đất ít, chuyện nhà cửa ở đô thị vĩnh viễn luôn là tài sản bị mất giá. Nơi này là khu nhà xưởng lớn bị bỏ hoang rất lâu, bên trái là tuyến đường tàu điện ngầm chủ yếu, bên phải chính là khu vực chỗ ở tập trung nhất của các tầng lớp trí thức, công nhân, người nước ngoài, số lượng người ở cực kỳ nhiều. Nơi này có cả bệnh viện, ngân hàng, trường học, siêu thị .v.v. vô cùng tiện lợi. Nơi đây cũng có mấy tiểu khu, nhưng kích thước nhà quá , công ty chúng tôi cũng khảo sát suốt năm mới đưa ra quyết định này. Nếu như khu tổ hợp nhà chung cư được xây dựng ở chỗ này, lợi nhuận tuyệt đối kinh người. Vì vậy, nếu như quý công ty cũng đầu tư vào nơi này, đến ba năm, tôi dám cam đoan, trong ba năm tới Đỗ tiên sinh chỉ ngồi ở trong phòng làm việc cần làm gì cũng có thể thu lại được vốn ngài đầu tư, mà lợi nhuận thu được áng chứng được gấp đôi thậm chí gấp ba!"

      Lời của dừng lại, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn ánh sáng long lanh nhìn về Đỗ Mặc Nhiên. Đỗ Mặc Nhiên rất kiên nhẫn nghe xong, mới chậm rãi cười tiếng, khép lại bản thiết kế.

      " ngồi xuống ." chỉ về phía đối diện, Tri Tri có chút thấp thỏm bất an ngồi xuống, nhìn vẻ chờ đợi.

      "Ý tưởng và kết cấu rất tuyệt vời." Đỗ Mặc Nhiên hơi gật đầu cái, chợt cất lên tiếng cười nho nhã: "Nhưng là các có nghĩ tới hay , tại sao cơ hội tốt như vậy, lại có ai làm, trước cửa xe cộ vắng ngắt như thế?"

      Tri Tri sửng sốt. Đúng vậy, bản thiết kế được kết cấu rất hoàn mỹ, nếu quả thực đây đúng là cơ hội tốt như vậy, tại sao những xí nghiệp thuộc loại sừng sỏ đứng đầu cũng có ai đến bỏ thầu, ngược lại, lại để cho Nhất Phẩm Tĩnh Hiên, công ty mới khởi nghiệp đứng đầu bảng?

      " xem lại chút bản quy hoạch, đây là khu nhà xưởng bỏ hoang từ lâu, việc đầu tiên là phá dỡ và di dời tốn rất nhiều nhân tài vật lực, bên trái tất nhiên là tuyến đường xe điện ngầm chủ yếu rồi! nhìn lại phía sau nó chút, nơi đây là nhà ga xe lửa, làm bất động sản ai cũng biết, mọi người ai cũng muốn ngôi nhà mình ở được yên tĩnh. Với tình hình thế này vô cùng thích hợp cho việc phát triển cửa hàng hoặc mô hình trung tâm thương mại mà thích hợp với việc phát triển nhà trọ. Nhưng diện tích khu này có chút quá lớn, nếu xây thành phố thông thương với nước ngoài và trung tâm thương mại lại quá lãng phí, vì vậy, cũng như việc ăn gân gà, ăn ngon, bỏ tiếc."

      Chỉ vài ba lời giải nghĩa lợi hại của Đỗ Mặc Nhiên, Tri Tri lập tức hết nhuệ khí, ngồi đó có chút suy sụp, cúi đầu nửa ngày ra chữ.

      Đỗ Mặc Nhiên thấy như vậy ngược lại khẽ cười mấy tiếng, rót thêm trà cho : " cũng đừng quá nhụt chí, chuyện còn chưa tới mức tuyệt cảnh đâu, xem..."

      cúi người về phía trước, chỉ cho xem: " xem, chung quanh đây đều là siêu thị quy mô , chung quanh khu vực gần trạm xe lửa chúng ta có thể xây dựng khu đại siêu thị hoặc là trung tâm thương mại, sau đó ở phía sau khu trung tâm thương mại xây khu quảng trường vừa phải, được xanh hóa để dùng làm nơi nghỉ ngơi. Qua quảng trường bắt đầu đến khu nhà trọ cao tầng. Như vậy, trước hết môi trường chung quanh được nâng cấp tăng lên mấy lần, từ đó giá phòng cũng có thể tăng lên bậc , lại có thể tận dụng được hết diện tích quá lớn ở chỗ này để lãng phí. Phải biết rằng, ở khu vực đắc địa như vậy, tấc đất tấc vàng, cho nên phải hao tốn chút, thiết kế lại quy hoạch cho hoàn chỉnh."

      Nghe Đỗ Mặc Nhiên xong lời này, quả Tri Tri phục sát đất, vô cùng bội phục Đỗ Mặc Nhiên. có chút xấu hổ nhìn Đỗ Mặc Nhiên: "Tổng giám đốc Đỗ, tôi múa rìu qua mắt thợ rồi..."

      "Người trẻ tuổi, có tinh thần can đảm, lại , lời lúc nãy của cũng phải là có chút tác dụng nào. Bản thân tôi cũng có chút bị kích động đấy. Tốt lắm, cứ về trước , hoàn thiện lại bản thiết kế lần nữa, cuối tuần mang đến cho tôi xem, nếu như có vấn đề gì lớn cuối tuần, mang hợp đồng tới đây."

      "Tổng giám đốc Đỗ! Ngài ... ngài nguyện ý hợp tác với chúng tôi rồi sao?" Tri Tri kích động mặt đỏ bừng đến mức lập tức đứng bật dậy. Đỗ Mặc Nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy đôi con ngươi đen láy như thủy tinh trong mắt trẻ kia dường như lấp lánh rực rỡ, cuối cùng cũng nhịn được liền mỉm cười xoa xoa cằm: "Dĩ nhiên."

      Công việc của Tri Tri được suôn sẻ, chút che giấu vui sướng và hưng phấn, đôi mắt sáng trong suốt cong lên tràn ngập niềm vui sáng lạn, còn cái miệng nhắn xinh đẹp lúc này cánh môi cũng cong lên lộ nụ cười ngọt ngào. Đỗ Mặc Nhiên nhìn bộ dáng của , cảm thấy đáy lòng cũng như được nụ cười của chiếu sáng lên vậy, khỏi lại liếc nhìn cái nữa. cảm nhận này mặc dù tướng mạo cũng được coi là đẹp, nhưng lại đánh bại người khác ở cái nhăn mày, nụ cười sinh động như vẽ, đôi mắt chứa đựng đầy tình cảm, bất giác, lại thấy có chút hứng thú với .

      Khi Tri Tri ra khỏi toà nhà Thịnh Hâm, trong lòng vui sướng vạn phần, nhưng lại xúc động đến ra được thành lời. là vật đổi sao dời, Tống Tri Tri cũng ngờ rằng, chỉ mấy tháng trước mình còn khúm núm như vậy mà lại có lúc hăng hái như thế. chậm rãi đứng lại, ngửa mặt lên trời, bầu trời u, đầy những bông tuyết nho bay bay. Những bông tuyết lành lạnh rơi rơi vào mặt của , Tri Tri cảm thấy nổi được niềm hạnh phúc. khép mắt lại, nhàng nở nụ cười, ba ba, người ở trời có nhìn thấy ? Tri Tri của ba rốt cục đứng lên được rồi.
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Chris, Hale205Lonna thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 98: Lệ máu

      khép mắt lại, nhàng nở nụ cười, ba ba, người ở trời có nhìn thấy ? Tri Tri của ba rốt cục đứng lên được rồi...

      Tri Tri vừa mới ra khỏi, Mạnh Thiệu Hiên ở trong xe nhìn ra, thấy cầm chiếc áo khoác ngoài bằng lông dê bước xuống xe, dừng lại ở trước mặt cách đó xa lắm. Mãi đến khi mở mắt ra nhìn thấy , mới nhìn cười tiếng, cất bước tới.

      mặc chiếc áo choàng màu đen nhánh may kiểu cổ, khiến vừa thoạt nhìn thấy tăng thêm cường tráng. Ngày hôm qua vừa mới cắt tóc rất ngắn, nên lại càng tôn thêm vẻ tuấn mỹ của gương mặt, càng lộ thêm nét ngang ngạnh của . tiến đến gần , khoác chiếc áo choàng lên người , sau đó kéo tay cách tự nhiên: "Tôi đưa em ăn cơm."

      Tri Tri nhàng rút tay ra, nhưng vẫn cười tươi như hoa nhìn lại : "Được!"

      **********************************************************

      "Mẹ, hôm nay con vừa mới thương thuyết thành công cuộc làm ăn, nếu có gì bất ngờ xảy ra, chỉ hơn nửa tháng nữa ký hợp đồng, có thể được thưởng khoản tiền thưởng khá lớn, chúng ta có thể thuê chỗ ở khác có môi trường sống tốt hơn để ở!" Buổi tối Tri Tri vừa mới vào đến cửa thể chờ đợi được vội ngay với mẹ tin tức tốt này.

      Tống Như Mi xắt đồ ăn, vừa nghe thấy kìm nổi liền vứt ngay chiếc dao thái xuống, Tri Tri thay giày, động tác chợt dừng lại, nhìn thấy mẹ với gương mặt đầy tức giận đứng ở trước mặt .

      " chuyện làm ăn? Mày đừng cho là tao hiểu biết gì nhé! Có phải mày thương thuyết thành công để bán đứng nhan sắc giúp người ta ngủ hay ?"

      Tri Tri có cảm giác như bị chậu nước đá dội xuống đầu mình, sắc mặt trắng bệch ra,nhưng vẫn gượng cười : "Mẹ, người lại nghĩ bậy bạ rồi, con và chị Lâm cùng tới công ty của người ta để thương thuyết..."

      "Mày còn chủ động đến cửa nhà người ta nữa sao? Mày cho rằng mày là ai hả, Tống Tri Tri, mày cũng tự soi gương xem cân lượng của mình chút ? Mày muốn tiền đến phát điên rồi hay sao hả? Mày muốn ở căn phòng lớn, mày xoay ra ăn trộm của người ta cách hèn hạ lúc này bị người ta đuổi ra khỏi nhà rồi..."

      "Mẹ..."

      Tri Tri có cảm giác đầu mình lại bị chậu nước đá khác tiếp tục dội xuống. luống cuống nhìn mẹ nổi giận, đến nỗi ngay câu giải thích cũng còn sức lực để ra khỏi miệng nữa. Mẹ ở trước mặt , mái tóc ngắn rối tung, đôi môi có chút khô khốc khép khép mở mở, ra những lời róc xương róc thịt, từng câu từng câu làm tổn thương, nhưng lại thể đáp lại nổi câu.

      Ngày 13 tháng mười hai năm 2001, có trận mưa tuyết lớn nhất trong năm, chỉ trong đêm, nhiệt độ giảm xuống đến tới mười độ.

      Mà trong đêm ấy Tri Tri bị mẹ mình nhốt ở ngoài cửa, còn ra lệnh cưỡng chế cho rời nửa bước! Trong cơn gió lạnh thấu xương, trong hành lang, co rúc ở phía sau đống đồ cũ để tránh gió tuyết, nhưng vẫn lạnh đến phát run. nhìn vào trong căn phòng có ánh đèn yếu ớt, cho là có thể đợi đến lúc mẹ mở cửa để cho vào. Nhưng cuối cùng, ánh đèn cũng tắt.

      Thế giới đầy màu tối đen.

      Nước mắt Tri Tri còn rơi nổi nữa, nó đóng băng ở đó. Chiếc áo khoác ngoài mà Mạnh Thiệu Hiên mua cho , lúc tan tầm thay ra để ở công ty. Mặc dù tại mẹ hài lòng với công việc của , nhưng cũng hận vô cùng khi nhìn thấy mỗi ngày thay bộ đồ mới. Cho nên dù Mạnh Thiệu Hiên và Lâm Thi mua cho rất nhiều quần áo, vẫn chỉ để ở trong công ty, dám mang về nhà.

      Mà giờ khắc này, thân thể gần như bị đông cứng lại rồi. Hai tay sớm tê cóng còn cảm giác, Tri Tri cố gắng co rúc người lại, chút lửa than đá từ cái bếp cũ hoàn toàn trở ngăn cản nổi gió tuyết. Tri Tri cũng dám bỏ , nếu như bỏ cả đêm về ngủ, nhất định mẹ ăn thịt mất!

      hành lang chất đống những đồ phế thải được tích góp lại chưa kịp bán , Tri Tri run rẩy mở hết các tấm giấy các-tông, báo chí cũ ra, quấn hết lên người, nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Hàm răng của bắt đầu gõ vào nhau, vang lên lập cập, mà tuyết cũng rơi càng lúc càng lớn. Trong ngõ hẻm có ánh đèn của gia đình nào đó hắt ra bên ngoài, qua ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy những bông tuyết bay múa giống như ngàn vạn con muỗi bay. Trước mắt Tri Tri dần dần trở nên mơ hồ, cố gắng muốn trợn to hai mắt nhưng lại cảm thấy mi mắt dần dần trở nên nặng nề...

      Ở tại cái nơi như địa ngục ấy, chịu khổ sở đến nửa đêm cuối cùng Tri Tri cũng chống đỡ nổi nữa... Toàn thân cứ trận nóng lên, lại trận lạnh như băng, ngừng run rẩy.

      Mình muốn chết, mình muốn chết... Chút hy vọng sống nho cuối cùng còn sót lại trong lòng Tri Tri bùng lên, muốn đứng lên, lại ngã xuống. cố hết sức bò ở hành lang đóng băng, ngón tay rốt cục đụng đến đươch cánh cửa. Tri Tri cố sức chụp lấy, trong miệng phát ra tiếng yếu ớt: "Mẹ... Mẹ, con sắp chết rét... Mẹ... Con sai rồi, mẹ cho con vào nhà ..."

      Trong phòng vẫn mảnh tĩnh lặng, đôi môi Tri Tri cũng đông lạnh đến tím bầm. Toàn thân bắt đầu co quắp, nhưng trán lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, giọng yếu ớt của ở trong đêm đen nghe quá thê lương: "Mẹ... Mẹ, con lạnh... Mẹ hãy mở cửa ..."

      Đèn chợt sáng, cửa được mở ra, Tống Như Mi sắc mặt trắng bệch như quỷ đứng ở cạnh cửa, ánh mắt lạnh như băng, chút ấm áp: "Tại sao mày chết ? Mày chết tao sạch sẻ! Tránh cho tao khi ra ngoài khỏi bị người ta đàm tiếu chọc ngoáy! Mày đúng là đồ hạ tiện, ràng nên cho mày làm việc ở nơi đó nữa! Đồ thối tha!"

      Phịch tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại ở trước mắt . Cổ họng Tri Tri chợt căng thẳng, tiếp đó cả người bị từng trận từng trận co quắp. Bụng của tựa như có cái gì đó ngừng lăn lộn, sống lưng nóng bỏng toát ra lớp mồ hôi, nơi trái tim tựa như bị người ta dùng gậy gỗ hung hăng liên tục đập vào... Từ cổ họng xông lên dòng ấm nóng, khống chế nổi nữa ngã nhào xuống, dòng máu nóng sền sệt phun ra mặt tuyết trắng noãn...

      Đầu nặng nề cụng vào mặt đất, tinh thần Tri Tri ngược lại, rất tỉnh táo. chôn mặt ở lớp tuyết lạnh như băng, lạnh thấu vào tận trong xương. vừa khóc vừa cười...

      Mẹ, con sai, vậy mà lại phải thừa nhận nhiều thứ con đáng phải thừa nhận... Có lúc, con vô cùng hoài nghi, liệu con có phải là con ruột thịt của mẹ hay đây?

      Nếu đúng, tại sao mẹ lại lòng dạ ác độc hành hạ con mình như vậy? Nếu như phải, vậy con là ai, còn mẹ là ai? Mẹ... con nợ mẹ nữa, cũng nợ ai nữa...

      Tri Tri lục chiếc điện thoại di động ra, đây là thứ mà Mạnh Thiệu Hiên kín đáo đưa cho , đó chỉ có hai mã số của và Lâm Thi. Tri Tri bấm số điện thoại của Lâm Thi trước, tắt máy. Bất đắc dĩ, bấm số điện thoại của Mạnh Thiệu Hiên, lần này tiếng chuông vang lên lâu, nhưng vẫn có người nhận...

      Tri Tri cũng chống đỡ nổi nữa , gục xuống. Chiếc điện thoại di động từ trong lòng bàn tay tím bầm của tuột xuống rơi mặt đất, Tri Tri còn chút sức lực lại nhặt lên...

      Mạnh Thiệu Hiên tắm xong ra ngoài, đưa tay cầm lấy điện thoại liền nhìn thấy cuộc gọi của Tri Tri, cuống quít gọi lại, lúc này tiếng chuông cũng vang lên lâu, nhưng vẫn có người nhận... biết, nếu phải vạn bất đắc dĩ, Tri Tri tuyệt đối chủ động gọi tìm . kịp suy nghĩ nhiều nữa, Mạnh Thiệu Hiên chỉ mặc chiếc áo khoác bên ngoài bộ quần áo dài rồi xông ra ngoài... Bên ngoài, trời đất bao la, những bông tuyết lớn bay loạn xạ... Khắp trời đất chỉ có màu trắng xóa mênh mông...
      Last edited: 9/1/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 99: CUỘC SỐNG MỚI

      Bên ngoài, trời đất bao la, những bông tuyết lớn bay loạn xạ... Khắp trời đất chỉ có màu trắng xóa mênh mông...

      Vừa mới ra khỏi cửa, Mạnh Thiệu Hiên thấy mình giống như bị rơi vào hầm băng, gió lớn kinh người. Từng khối tuyết lớn gồm bông tuyết xen lẫn tuyết viên đập thẳng vào mặt khiến Mạnh Thiệu Hiên cả người run rẩy, bước nhanh hơn về phía xe. Vừa lái xe vừa tiếp tục gọi điện thoại cho Tri Tri, biết gọi gọi lại bao lâu, thình lình điện thoại được nối thông!

      "Tri Tri, em ở đâu? xảy ra chuyện gì vậy, Tri Tri?"

      gọi liên tục mãi lâu sau mới thấy vang lên giọng yếu ớt khẽ đến mức gần như thể nghe thấy: "Tôi... Tôi lạnh quá..."

      "Em ở đâu? Tri Tri... ràng lên, em ở đâu? xảy ra chuyện gì rồi?" Mạnh Thiệu Hiên lòng như lửa đốt, kiềm chế nổi liền gào lên, nhưng lúc này điện thoại chỉ còn yên lặng, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng gió gào thét. Mạnh Thiệu Hiên quên mở máy sưởi nên trong xe lạnh như trong tủ lạnh, nhưng cả người lại đầy mồ hôi, bàn tay run đến mức gần như cầm nổi tay lái. Nhất định Tri Tri xảy ra chuyện rồi!

      Trong đầu bắt đầu cố gắng nhớ lại, buổi tối Tri Tri vốn bao giờ dám chậm trễ ở bên ngoài, vì vậy lúc này đương nhiên phải ở trong nhà. cũng từng cố ý đưa về nhà, nhưng đều chỉ ở bên ngoài phía xa ngõ hẻm dừng lại. Bây giờ còn cách nào khác, phải tìm !

      Xe dừng lại ở bên ngoài ngõ hẻm, Mạnh Thiệu Hiên vừa vào nhận ra mình nghĩ quá mức đơn giản. Nơi này được có thể coi như là làng trong thành phố, hàng chục con đường thông ra các đường trong ngõ hẻm khác nhau rất rắc rối, hơn nữa chỉ cần đứng đó nhìn thôi, cũng biết rằng mình hoàn toàn có cách nào để tìm được đường đến nhà Tri Tri!

      giống như con ruồi đầu, sau khi tìm hồi lâu giầy của Mạnh Thiệu Hiên ướt đẫm. Lúc ra ngoài bởi vội nên chân chỉ xỏ vội đôi giày vải, ngay cả tất cũng , người cũng chỉ có chiếc áo khoác, toàn thân cũng đông cứng, ngón tay cũng duỗi thẳng được nữa. Nhìn thấy tuyết rơi càng ngày càng lớn, có chiều hướng ngừng rơi, Mạnh Thiệu Hiên đành phải dừng lại gõ cửa ngôi nhà gần đấy.

      Lúc này mới dám thở mạnh bỏ chiếc di động xuống. phụ nữ mắt còn ngái ngủ nhưng vô cùng ân cần chu đáo, dẫn tới tầng trệt ngôi nhà Tri Tri ở.

      Đây chính là căn nhà mà ở bốn năm, lúc này nơi cửa của ngôi nhà gần như bị tuyết lấp kín, lối tối đen, thấy đường. Mạnh Thiệu Hiên chuyển động hai chân gần như đông cứng chạy thẳng tới lầu hai. Nơi lầu hai chỉ có hai gia đình ở, đèn hành lang sáng, may là tuyết lớn phản chiếu lại thứ ánh sáng tự nhiên nhàn nhạt, nên Mạnh Thiệu Hiên va va chạm chạm cuối cùng cũng lên tới tầng .

      Trong hành lang đầy gió và tuyết. nền tuyết trắng chói mắt mơ hồ có cái bóng. Mạnh Thiệu Hiên chợt dừng bước chân, nhưng lại thình lình chạy lên phía trước, đôi giày vải của bị rơi chiếc nhưng cũng bỏ luôn chớp mắt. Gương mặt của Tri Tri trong tuyết chỉ còn lộ ra chút ở ngay trước mặt . Mạnh Thiệu Hiên cảm thấy máu nóng bốc lên, chỉ hai bước xốc thân hình sắp bị tuyết phủ kín người kia lên ôm vào trong ngực. Thân thể lạnh đến dọa người, nếu như phải lúc này còn mơ hồ thấy hơi thở yếu ớt, Mạnh Thiệu Hiên gần như thể tin được mình ôm Phó Tĩnh Tri còn sống!

      "Tri Tri... Tri Tri! Đừng ngủ, tỉnh lại..." Mạnh Thiệu Hiên vừa lớn tiếng gọi tên , vừa chút do dự cởi chiếc áo khoác ngoài quấn vào trong ngực của mình. Tri Tri ở trong ngực của yếu ớt mở mắt ra, dường như phải nhìn rất lâu mới nhận người mới đến là ai, toàn thân đến lúc này mới run lên mạnh mẽ, miệng được chữ.

      "Chúng ta !" Mạnh Thiệu Hiên đau lòng ôm chặt lấy , xoay người rời . Lúc này cánh cửa đóng chặt chợt bị mở ra, Tống Như Mi nghe thấy có tiếng ở bên ngoài liền khoác chiếc áo bông dầy ra. Liếc thấy người đàn ông xa lạ ôm con mình, trong nháy mắt liền giận dữ, bà xoay người cầm lấy cây sào phơi quần áo để bên cạnh nhằm thẳng về phía Mạnh Thiệu Hiên và Tri Tri đập thẳng lên người...

      "Mày bỏ nó xuống cho tao ngay lập tức!" Tống Như Mi vừa gầm thét như nổi điên, vừa cố gắng tóm lấy cánh tay Tri Tri rồi kéo ra bên ngoài. Bà chạy đến quá đột ngột nên Mạnh Thiệu Hiên kịp đề phòng bị bà đánh mấy gậy, còn Tri Tri bị bà dùng sức kéo mạnh sang bên ngã ở mặt tuyết.

      Mạnh Thiệu Hiên vừa nhìn thấy, cơn thịnh nộ hạ xuống ngược lại trở nên bình tĩnh hơn. Đôi con ngươi màu hổ phách giờ phút này lại trở nên lạnh lẽo, đen thẫm giữa đêm tuyết trắng, chỉ có điều cái nhìn nghiêm khắc và lạnh lẽo kia lúc nhìn Tống Như Mi làm cho bà bị trận khiếp đảm.

      "Chính bà giam Tri Tri ở bên ngoài có đúng hay ?"

      "Đúng vậy, là tao đấy! Ai bảo nó vác mặt ra bên ngoài để làm loạn với người khác chứ!" Tống Như Mi hùng hồn mở miệng, thấy Tri Tri chống vào vách tường định đứng lên, bà nhớ lại vừa mới rồi bị người đàn ông kia ôm vào trong ngực, nếu phải bà ra ngoài kịp thời... Tống Như Mi càng nghĩ càng giận, sẵn cây sào trong tay liền nện lên người Tri Tri...

      Mạnh Thiệu Hiên tiến lên bước nắm được cổ tay của bà, vẻ mặt tràn ngập tàn khốc, trong con ngươi lên vẻ u tàn nhẫn như thổ phỉ, cánh môi chậm rãi cong lên nở nụ cười lạnh lẽo: " người mà tôi nâng niu ở trong lòng bàn tay, cưng chiều còn cảm thấy chưa đủ, mà lại để cho người như bà giày xéo hả? Bà xứng đáng làm mẹ của Tri Tri sao? Tôi cảnh cáo bà, đây là lần cuối cùng!"

      "Tri Tri chúng ta !" Mạnh Thiệu Hiên đẩy bà ra, cũng nhìn thêm cái, kéo Tri Tri bỏ . Ai ngờ Tống Như Mi sau khi lảo đảo mấy bước đứng vững lại, mắt nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên ôm Tri Tri còn Tri Tri cũng hề tránh né. Chắc chắn là Tri Tri muốn theo người đàn ông kia rồi, trong lòng bà chợt thấy tức giận, mở miệng chanh chua mắng to: "Phó Tĩnh Tri, mày còn biết xấu hổ nữa ? Đêm hôm khuya khoắt mày còn buông thả ra ngoài cùng với đàn ông định làm gì hả? A? Mày ngày được người đàn ông đụng vào người, mày liền nóng ruột phải ? Sao mày lại đê tiện như vậy? Mày còn ngại chưa đủ mất thể diện hay sao, còn ngại mình đủ thối rữa..."

      "Bà, *** câm miệng cho tôi!" Mạnh Thiệu Hiên nghe thấy lời này tức giận run người thôi, lại thấy Tri Tri cũng hề có phản ứng gì, hiển nhiên hàng ngày thường được nghe những lời như vậy. vừa đau lòng vừa tức giận, quá kích động nên vung lên cái tát. Tống Như Mi giương nanh múa vuốt, bị tát cái thân thể liền lảo đảo. Mạnh Thiệu Hiên cũng tức giận liền văng tục: "Ông mày đây ngay cả lời nặng cũng dám , cũng dám đụng đến đầu ngón tay của ấy, ấy rơi sợi tóc cũng làm ông đây phải đau lòng nửa ngày, vậy mà ấy lại bị loại đàn bà chanh chua như bà chà đạp. Bà thử chữ tốt về ấy nữa xem nào... bà có tin , lúc này tôi có thể giết chết bà luôn!"

      Hai mắt đỏ ngầu vì tức giận, nếu như Tri Tri ở sau lưng kéo lại tay áo , sợ rằng mình khỏi băm nát người đàn bà điên này ra mất!

      Mạnh Thiệu Hiên ra tay vô cùng ác độc, chút nể tình. Vốn dĩ Tống Như Mi thân thể suy yếu, nên cái tát kia làm cho miệng của bà bị rách ra, đau dữ dội. Giờ phút này bà thấy người ở trước mắt này phải hiền lành gì, nên hèn nhát đứng tránh sang bên, ngậm miệng luôn...

      Tri Tri đứng ở nơi đó lảo đảo muốn ngã, nhìn mẹ đứng cách xa mình mấy bước, cười lên tiếng đầy đau khổ, gần như đứng thẳng lên được. Mạnh Thiệu Hiên lại gói vào trong chiếc áo choàng của mình, từ từ ôm chặt, trái tim đầy thương, ngừng vỗ về : "Tri Tri... Đừng khóc nữa, sao đâu, thề với em, sau này còn ai có thể bắt nạt em nữa đâu!"
      Last edited: 9/1/16
      Chris, LonnaHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :