Bao đại nhân bận rộn

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34

    2. Blue Angel

      Blue Angel Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      34
      1. Triển Chiêu : “Bao đại nhân là vị quan tốt có thắp đèn cũng tìm thấy!” Sau khi Bao Chửng nghe thấy, cả giận mắng: “Triển hộ vệ, bản quan đen đến thế sao?”

      2. Lên điện Kim Loan dự triều sớm, Tống Nhân Tông uy nghiêm nhìn quần thần, giận dữ: “Bao Chửng đâu thấy?!”

      “Bẩm thánh thượng, chẳng phải Bao Chửng đứng đây sao?” Bát hiền vương chỉ vào Bao Chửng ngơ ngác .

      Tống Nhân Tông: “À, tại toàn thân đen sì, trẫm còn tưởng rằng chưa đến.”

      3. Triển Chiêu kể cho Vương Triều Mã Hán chuyện xưa dũng của mình: “Ngày đó ta do thám Tiêu Dao lâu, tìm được tin tức quan trọng, nhưng đụng trúng cơ quan, bản thân bị trọng thương. Ta kiên cường giữ chút chân khí, gắng gượng về được Khai Phong phủ, đột nhiên trước mắt tối sầm.”

      Mã Hán quan tâm hỏi: “Ngài té xỉu à?”

      Triển Chiêu: “, là Bao đại nhân ra.”

      4. Sau khi Công Tôn Sách viết lách xong, theo thói quen thường liếm đầu bút, có khi môi bị dính mực đen. Lần đầu tiên Triển Chiêu nhìn thấy, sắc mặt kỳ dị: “Công Tôn tiên sinh, Triển mỗ biết có nên hay …”

      “Triển hộ vệ cứ , đừng ngại.”

      “Phải chăng ngài vừa hôn Bao đại nhân?”

      5. Để thỏa mãn nhu cầu ngắm trăng của sứ giả nước ngoài, Bao Chửng bị buộc lên thay thế mặt trăng.

      “Hoàng thượng, Bao Chửng dù sao cũng là mệnh quan triều đình…” Bát hiền vương xin xỏ, “Huống chi ngắm trăng là ngắm trăng tròn, vết trán Bao Chửng chẳng qua chỉ là trăng non.”

      “Có lý.” Tống Nhân Tông gật đầu, “Người đâu, mau thả Bao Chửng xuống.”

      “Bệ hạ minh!”

      “Đấm sưng mặt thêm chút rồi hẵng treo lại.”

      6. Triển Chiêu đuổi theo thích khách, chỉ chốc lát bắt được, lôi về Khai Phong phủ. Công Tôn Sách thấy Triển Chiêu liền : “Triển hộ vệ, ngươi trúng kế điệu hổ ly sơn rồi! Vừa rồi ngươi đuổi theo thích khách, tên khác mai phục nóc nhà lập tức đột nhập vào phòng Bao đại nhân!”

      Triển Chiêu cả kinh: “Bao đại nhân sao chứ?!”

      Công Tôn Sách nhìn mây đen che kín ánh trăng, : “May mà Bao đại nhân nhanh trí cởi hết quần áo ra, thích khách tưởng ngài có trong phòng nên mất rồi.”

      7. Vì đọc “Cầm phú” của Kê Khang, Công Tôn Sách bỗng nổi hứng với đàn cổ, mất cả năm mới làm xong cái đàn, tất cả mọi người đến xem. Lúc Công Tôn Sách phấn khởi phết sơn lên đàn, đột nhiên Triển Chiêu : “Khoan , nước sơn này đổi thành màu đen rồi, chắc chắn là giả!” Bao Chửng lập tức lườm Triển Chiêu cái : “ có thường thức gì cả, nó là màu nâu cũng biết!”

      8. Tống Nhân Tông bảo Bao Chửng báo cáo nỗi khổ của dân chúng.

      Bao Chửng: “ ít người dân sinh ra nghèo khó, ngay cả ngọn đèn cũng thắp nổi, buổi đêm ở phủ của thần cũng thế, đúng là giơ tay ra năm ngón…”

      “Đó là vấn đề của khanh, đưa ra ví dụ có sức thuyết phục hơn .” Tống Nhân Tông đáp.

      9. Triển Chiêu mới tới Khai Phong phủ, chắp tay chào Bao đại nhân: “Tại hạ Nam hiệp Triển Chiêu.”

      Bao đại nhân đáp lời: “Bản phủ Khai Phong phủ doãn Bao Chửng, ta biết ngươi phải nữ hiệp.”

      10. ngày, Triển Chiêu trở về Khai Phong phủ, nhất thời hứng lên hát mấy câu “Con kiến răng đen, con kiến răng đen”, chợt thấy sát khí phóng tới từ sau lưng, nhưng quay đầu lại chỉ thấy trăng sáng rọi trời. Triển Chiêu nghĩ rằng, ràng vừa rồi vẫn là mặt trời rực rỡ, sao lập tức biến thành đêm đen? bình tĩnh lại, đợi đến khi nhìn là vật gì cảm thấy cả kinh, Bao Chửng tức giận bỏ . Công Tôn Sách đến bên, vỗ vai Triển Chiêu cười : “Sao trí nhớ Triển đại nhân kém vậy, chẳng lẽ biết ở trong Khai Phong phủ phải đen thành trắng à!”

      11. Thời nhà Tống chưa có chocolate, nếu chắc chắn Bao đại nhân cắn nhầm ngón tay của mình.

      12. Buổi đêm, Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường ra ngoài, ngang qua nha môn, Hắc Vô Thường đột nhiên : “Ối, ở đây có con quỷ đầu.” Bạch Vô Thường liếc mắt nhìn , bình tĩnh : “ người mặc đồ trắng thôi mà.” Đúng lúc Công Tôn Sách ra khỏi nhà xí, nhìn thấy giật mình: “Bao đại nhân, sao ngài mặc mỗi áo lót ra ngoài thế!” Hắc Vô Thường thở dài với Bạch Vô Thường: “Hóa ra đời có người đen như thế, ánh mắt của Bạch huynh quả nhiên tầm thường!” Bạch Vô Thường thản nhiên đáp: “ phải, vì nhìn ngươi quen rồi mà.”

      13. Nghe Triển Chiêu gần đây học vẽ, Công Tôn Sách muốn chỉ bảo chút, vì thế tìm đến Triển Chiêu khổ luyện trọng phòng. Trước bàn là tờ giấy Tuyên Thành, mặt giấy chỉ thấy màu đen sì, có dấu vết tẩy tẩy xóa xóa, vì thế hỏi: “Triển hộ vệ, bức họa này vẽ hỏng rồi à?” “ , ta vẽ Bao đại nhân.”

      14. Khai Phong phủ cháy, nhiều người bị thương. Đại phu lưng đeo hòm thuốc ghì Bao đại nhân xuống, dùng vải quấn quanh mặt mũi ngài. Triển Chiêu kinh hãi: “Tên lớn mật ngông cuồng dám hại Bao đại nhân!”

      Đại phu: “Hại cái đầu ngươi, ngươi thấy người này bị lửa thiêu thành than đen rồi à!”

      15. Bao đại nhân kể tường tận chi tiết gây án của hung thủ. Hung thủ kinh ngạc: “Đêm đó trăng tối đen, bốn bề vắng lặng, sao ngài có thể tận mắt nhìn thấy chứ?”

      Bao Chửng chỉ chỉ vào mặt mình , “Ngươi tự hiểu!”

      16. Lễ hội chúc Tết ở kinh thành, mỹ nữ trẻ tuổi hát: “Chàng hỏi thiếp chàng sâu thế nào, ánh trăng hộ lòng thiếp…” Bao phu nhân lộ vẻ vui, đùng đùng giận dữ: “Tiện nhân!”

      17. Mỗi lần Bao Chửng trảm tên tội phạm, thường sờ sờ vết trăng non trán, còn giọng thầm mấy tiếng, hôm nay lại trảm tội phạm, Triển Chiêu đứng sát Bao đại nhân nghe lén, chỉ thấy Bao Chửng vừa vuốt trăng non vừa giọng : “Ta muốn đại biểu mặt trăng tiêu diệt các ngươi!”
      Jin292, Nhok_NjcoPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :