1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88 Thắng được phần thưởng chọc ghen ghét

      Mộ Thành Hi theo ánh mắt của Mộ Thiếu Dục nhìn lại, cười : "Chẳng lẽ huynh xem trọng?"

      Nghe vậy Mộ Thiếu Dục thu hồi ánh mắt, hừ lạnh tiếng: "Tam muội của nàng quá thân thiết với Hoàng huynh, đệ sợ là kế trong kế?"

      Mộ Thành Hi vẫn là dáng vẻ thờ ơ như trước: "Đệ lại có nhược điểm nào ở trong tay nàng. Nhưng mà huynh, làm sao có thể nhét tờ giấy vào trong tay nàng, huynh sợ bản thân bại lộ."

      Khóe miệng Mộ Thiếu Dục nâng lên chút cười lạnh: "Ngày ấy bị người phát , vừa vặn gặp phải nàng, cho nên tiện tay nhét tờ giấy vào trong tay nàng. May mắn nàng thức thời, chưa từng tố giác, bằng tuyệt thể giữ lại!"

      Ngày tết Nguyên tiêu đó quả quá mức hung mãnh, Mộ Thiếu Dục thiếu chút bại lộ thân phận, may mắn Mộ Thành Hi cái khó ló cái khôn, để có thể đào thoát.

      "Huynh hành động cũng quá thiếu suy nghĩ, nếu như bị bắt được, hai người huynh và mẫu phi đều bị xử tử!" Mộ Thành Hi thu hồi vẻ tươi cười bất cần đời vừa rồi, trở nên nghiêm túc.

      "Nếu phải bọn họ ép người quá đáng, sao huynh phản kích như vậy!" Trong đôi mắt phượng của Mộ Thiếu Dục lộ ra chút sắc bén.

      " tại Tứ ca cũng bị nhốt rồi, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Mộ Thành Hi thấp giọng hỏi.

      Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua, đình bát giác cách đó xa, trong đình vẫn tiếng tiếng cười như trước, dường như những phi tần trong hậu cung đều ở chung hòa thuận, chưa từng tranh đấu gì.

      " thôi, chúng ta nhìn xem Nhi!" Mộ Thiếu Dục trả lời, mà là khoanh tay lập tức về phía Tần Thư Dao.

      Hai người Tần Thư Dao và Trịnh ngồi xổm bên trong bụi cỏ, cẩn thận hái ít hoa , cỏ , hoa cỏ này, nàng cũng biết tên, nhưng mà Tĩnh Nguyệt và Cẩm Thư người bên cạnh Trịnh lại đều nhận biết.

      Hai người cười đùa trận, chính là cảm thấy có chút mỏi mệt, lúc đứng lên muốn vào trong đình cách đó xa nghỉ ngơi lát, lại vừa vặn nhìn thấy Mộ Thiếu Dục và Mộ Thành Hi về phía này.

      Trịnh vừa thấy Mộ Thiếu Dục gò má hơi đỏ ửng, sau đó chạy chậm đến trước mặt Mộ Thiếu Dục: "Tam biểu ca, sao lúc này huynh mới đến vậy." xong lắc lắc rổ trong tay, hai tròng mắt cười như trăng lưỡi liềm: "Huynh nhìn chút muội hái được rất nhiều hoa."

      Mộ Thiếu Dục cưng chiều sờ cái trán của Trịnh , cười : "Đừng nghịch ngợm, hái được nhiều, vậy rửa sạch, sau đó chỗ của Hoàng hậu nương nương thôi!"

      Trịnh thấy Mộ Thiếu Dục đều luôn lạnh lùng nhàn nhạt, nhịn được bĩu môi: "Muội mới muốn qua đó sớm như vậy đâu. Từ ngày ấy sau khi muội chuyện của Tứ hoàng tử cho Hoàng thượng nghe, Hoàng hậu nương nương đều luôn đối xử nóng lạnh với muội."

      Nghe vậy Tần Thư Dao có chút hối hận, lúc trước nên mang Trịnh cùng. Tính tình của Trịnh đơn thuần, hề tâm cơ.

      Nàng ngẩng đầu vừa vặn chống lại đôi mắt phượng của Mộ Thiếu Dục, nàng lập tức cúi đầu thấp xuống, nhưng mà sau đó lại thầm mắng bản thân vài câu.

      Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, hai hàng lông mày hơi nhăn lại, có nhiều cảm tình với Tần Thư Dao lắm, nhưng mà ấn tượng cũng quá xấu. Chỉ có chút vui ngày đó nàng lôi kéo Trịnh vào chuyện.

      Đương nhiên Mộ Thành Hi biết ý nghĩ trong lòng Mộ Thiếu Dục, kiện kia là tay bày ra, Tần Thư Dao lại vẫn là người có tác dụng, cho nên lập tức cười với Trịnh : "Muội cũng đừng khổ sở, chuyện Tứ ca làm, mọi người đều biết, Hoàng thượng cũng phải dựa vào câu của muội mà định tội."

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy ánh mắt của Mộ Thiếu Dục có chút trách cứ, nhưng mà tại nàng cũng biết nên lời an ủi gì. Nàng nâng rổ trong tay lên, lập tức về phía đình hóng mát.

      Lúc này Mộ Thiếu Dục cũng tới, giọng với Tần Thư Dao câu.

      Sắc mặt Tần Thư Dao hơi có chút kinh ngạc, sau đó lại thoải mái, giọng cười : "Tam hoàng tử cần khẩn trương như thế, dân nữ hại Nhi!"

      Mặt của Mộ Thiếu Dục trầm xuống, nhếch đôi môi nữa. Mà lúc này Trịnh cũng chạy tới, cười : "Các ngươi cái gì vậy!"

      Tần Thư Dao liếc mắt nhìn Mộ Thiếu Dục cái, sau đó cười : " có gì, chỉ hỏi trong rổ của ta có hoa cỏ gì, có nhiều hơn muội !"

      Trịnh vừa nghe, vẻ mặt lập tức thả lỏng, nàng cười : "Muội quan trọng, chỉ cần có thể thắng Bát công chúa là được."

      Tần Thư Dao cười cười, nữa, đến bên trong đình hóng mát, ngồi xuống.

      Đình hóng mát này giống với ngôi đình rất đẹp tinh xảo như vừa nãy, nó rất khác biệt, nhưng cũng được xây dựng công phu. Trịnh lại vẫn lôi kéo Mộ Thiếu Dục hoa cỏ trong rổ của nàng.

      Tần Thư Dao Nhìn cảnh sắc ở phía xa, lúc này Mộ Thành Hi tới, ngồi xuống bên cạnh nàng, cười : " nương đừng quá để ý. Từ cùng lớn lên với huynh ấy, hồi còn từng cứu huynh ấy mạng, cho nên huynh ấy mới..."

      Tần Thư Dao tự nhiên để ý, nàng cũng có thể hiểu cảm nhận của Mộ Thiếu Dục. Ngày đó quả nàng muốn dụ dỗ Trịnh cùng , cho nên mới kéo nàng vào chuyện.

      " có việc gì, chỉ là trong biệt viện này cũng thú vị."

      Mộ Thành Hi bỗng nhiên kéo tay Tần Thư Dao, đứng lên: "Trong biệt viện này có đồ chơi chơi rất vui, chính là nương cũng chưa từng chơi qua. , bây giờ ta lập tức mang nương chơi..."

      Lời còn chưa hết, Tần Thư Dao bỏ tay Mộ Thành Hi ra, vẻ mặt nàng nghiêm túc, trầm giọng : "Kính xin Ngũ hoàng tử tự trọng!"

      Lúc này Mộ Thành Hi mới phát hành động vừa rồi của bản thân, quả có chút lỗ mãng, vội vàng cười áy náy : "Ta cũng chỉ là nhất thời kìm lòng đậu..."

      Tần Thư Dao trọng sinh qua lần, sớm phải là tiểu nương chưa từng trải qua việc đời, cũng bởi vì câu này của Mộ Thành Hi mà mặt đỏ tim đập nhanh.

      Nàng lạnh mặt, trong trẻo nhưng lạnh lùng : "Canh giờ trôi qua nhiều rồi, dân nữ cũng cần phải trở về!"

      Mộ Thành Hi còn chưa từng gặp được nữ tử cự tuyệt , lúc trước cũng phải chưa đùa giỡn qua tiểu thư khuê các, nhưng mà lại chưa từng bị lạnh nhạt như vậy.

      Tần Thư Dao để ý tới Mộ Thành Hi, sau khi đến trước mặt Trịnh , mặt mới lộ ra chút ý cười yếu ớt: "Canh giờ sai biệt lắm, muội còn hái nữa ?"

      Bởi vì vừa rồi hai người Mộ Thành Hi và Tần Thư Dao đứng từ nơi bí mật gần đó, trong đình lại có lụa mỏng che, cho nên Trịnh hoàn toàn phát trong đình có khác thường.

      Nàng cười gật đầu : "Được, tại chúng ta trở về thôi!"

      Nhưng Mộ Thiếu Dục để sót màn vừa rồi, gương mặt vẫn biểu cảm như trước, chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó mới đến bên người Mộ Thành Hi.
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89 Ghi hận trong lòng sử dụng độc kế

      Khi trở lại đình hóng mát, hai người Mộ Phương Hoa và Tần Tuyết Như cũng sớm đứng ở bên trong, trong tay bọn họ đều mang theo rổ, trong rổ đều có ít hoa, chỉ là đại đa số hoa này đều là hoa nổi tiếng, như Mẫu Đơn, như Hoa Đào vân vân.diễnđàn✪lê✪quýđôn

      Hai người Tần Thư Dao và Trịnh đều mang rổ, đặt ở trước mặt hai người Hoàng hậu và Hiền phi, sau đó để cho bọn họ đoán từng cái .

      hề thiếu những hoa mà hai người Hoàng hậu và Hiền phi đều biết, hơn nữa hoa nhìn cũng đẹp.

      Đoán được đến hoa cuối cùng, Hoàng hậu cười : "Hai dã nha đầu các ngươi chạy đến chỗ nào hái, thế nào đều hái những hoa biết tên!"

      Đoán cỏ vốn là hái các loại cỏ , hoa , những hoa mẫu đơn, hoa đào vân vân đó, trong ngày thường cũng chỉ nhìn, cần đoán cũng có thể ra được. Điều này cũng là loại niềm vui, cũng là trò chơi thường chơi trong ngày lễ trưởng thành.

      Mộ Phương Hoa luôn tự nhận thanh cao, đối với những hoa , cỏ này có hứng thú gì, chỉ thích những hoa nổi tiếng, biết những hoa này tất cả mọi người đều biết được tên, cho dù là hái nhiều loại, cũng sánh bằng bọn Tần Thư Dao hái và biết tên hoa .

      "Vừa rồi ta thấy bọn họ ngồi xổm trong đống cỏ hái, là bẩn chết!" Vẻ mặt Mộ Phương Hoa khinh thường nhìn hai người bọn họ.

      Trịnh là người nóng vội, lập tức lên tiếng: " là trò đoán cỏ, hái ở trong đống cỏ, chẳng lẽ giống như ngài hái những đóa hoa mẫu đơn, hoa đào, vậy còn có cái gì thú vị!"

      Mộ Phương Hoa nghĩ tới Trịnh lại còn dám ở trước mặt Hoàng hậu phản bác nàng, lập tức đen mặt, lạnh lùng : "Ngươi cái gì?"

      Tần Thư Dao thầm lắc đầu, vội vàng lôi kéo Trịnh , cười : " là trò đoán cỏ, tất nhiên là vạn vật hoa cỏ trong thế gian, nhưng lại có vòng tay và cây trâm cài của Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương làm phần thưởng, cho dù là bẩn chút lại ngại gì."

      Nàng lời này lại khéo léo lại cho hai người Hoàng hậu và Hiền phi thể diện lớn, cho dù Mộ Phương Hoa muốn phản bác, cũng biết nên phản bác như thế nào.

      Trịnh cảm kích nhìn Tần Thư Dao.

      Lúc này Tần Tuyết Như tới, tinh tế nhìn hoa trong rổ Tần Thư Dao, cười : "Tỷ tỷ, tỷ vẫn lợi hại, hái được nhiều hoa dại như vậy. Cũng khó trách Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương đều biết, những hoa và cỏ này hình như là hỗn tạp, chỉ có người hạ tiện mới có thể nhận biết!"

      Lời này vừa ra, sắc mặt hai người Tần Thư Dao và Trịnh lập tức đại biến.

      Trịnh muốn mở miệng phản bác, lại lập tức bị Tần Thư Dao ngăn lại.

      Nàng cười liếc mắt nhìn Tần Tuyết Như cái, giọng : "Tam muội rất đúng, đời này người có địa vị cao thấp thế nào, hoa tự nhiên cũng có địa vị thế đó. Nhưng mà vừa rồi Hoàng hậu nương nương , ai hái hoa mà đoán ra được tên, mới là người thắng. Cho nên trong trò chơi này có phân địa vị cao thấp thế nào!"

      Hoa nổi tiếng ai mà biết, chỉ có những hoa cỏ giống như cỏ đuôi chó, hoa nghèo hèn, bọn họ mới có thể biết.

      hiển nhiên, trong trò chơi này, hai người Tần Thư Dao và Trịnh là hai người thắng, mặc kệ hai người Tần Tuyết Như và Mộ Phương Hoa phục như thế nào, chửi bới như thế nào, bọn họ cũng thắng được hai người nàng.

      Hoàng hậu lẳng lặng nhìn Tần Thư Dao, trong mắt thoáng qua chút độc, chính là rất nhanh biến mất thấy.

      Vẻ mặt Hiền phi ôn hòa: "Lần này quả là hai tiểu nha đầu các nàng thắng, nghĩ tới hai người các ngươi dụng tâm như vậy!"

      xong liền vẫy tay để Trịnh tới, tự tay lấy cây trâm hoa Hải Đường đầu bà cài lên đầu nàng.

      Tần Thư Dao có chút xấu hổ đứng ở bên trong, nhà ngoại Hiền phi là Trịnh gia, Trịnh phải gọi bà tiếng , hiển nhiên là càng thêm thương. Hơn nữa ngày đó việc trong phủ Vinh Quốc, chắc hẳn Hiền phi cũng biết đến.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn

      Bây giờ bà hành động như vậy, sợ là cố ý khó xử Tần Thư Dao.

      Trịnh có chút xin lỗi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, Tần Thư Dao lại tự nhiên hào phóng cười : "Hiền phi tốt, biết vòng tay trong tay Hoàng hậu nương nương quý giá, đặc biệt để lại cho dân nữ." xong liền cúi người thi lễ.

      Vốn Tần Tuyết Như còn muốn xem kịch vui, lại nghĩ rằng Tần Thư Dao thế nhưng hóa giải xấu hổ nhanh như vậy, nàng ta cam lòng nhíu mày.

      Hoàng hậu vốn muốn giữ vòng tay này lại cho nữ nhi của mình, tại nghe Tần Thư Dao như vậy, cũng chỉ đành cười vẫy tay để Tần Thư Dao tới, cũng tự mình đeo cho nàng.

      Mộ Phương Hoa thèm vòng tay kia lâu, vốn cho rằng hôm nay nàng ta nhất định thắng, sau đó đoạt được vòng tay kia. Nhưng mà nghĩ tới cuối cùng lại đến trong tay Tần Thư Dao.

      Nàng ta nhíu mày, hừ lạnh tiếng, liền xông lên phía trước muốn đẩy Tần Thư Dao ngã, nhưng mà Tần Thư Dao tránh né kịp thời, có tổn thương đến nàng chút nào.

      Mộ Phương Hoa thấy thế càng thêm buồn bực, tới bên người Hoàng hậu, ngang ngược : "Mẫu hậu, vòng tay kia người đồng ý đưa cho nhi thần, thế nào lại đưa cho nàng. được, hôm nay nhi thần muốn vòng tay kia."

      Hôm nay khách nhân nhiều lắm, nhưng Mộ Phương Hoa lại ở chỗ này trước mặt hậu cung phi tần khóc lóc om sòm, những người này đều thành tinh, việc hôm nay chắc chắn cho Hoàng thượng, nếu như bị Hoàng thượng biết được, mặc kệ là Mộ Phương Hoa hay Hoàng hậu, hai người này đều phải bị trách phạt.

      "Làm càn, vừa rồi Bản cung , ai thắng vòng tay này đưa cho người đó, há có đạo lý nửa đường lật lọng!"

      Tuy rằng Hoàng hậu cưng chiều Mộ Phương Hoa, nhưng mà Mộ Tử Liệt bị giam giữ, nếu hôm nay lại nháo xảy ra chuyện gì nữa, Hoàng thượng chắc chắn mặt rồng giận dữ, cảm thấy Hoàng hậu biết cách dạy con.

      Mộ Phương Hoa nghĩ tới mẫu hậu luôn thương bản thân, lại người ngoài hung dữ với bản thân, nàng ta ủy khuất bĩu môi, hai tròng mắt đỏ bừng, hung dữ trừng mắt nhìn Tần Thư Dao, cuối cùng chỉ vào Tần Thư Dao, oán giận : "Ngươi chờ đó cho Bản công chúa, Bản công chúa chắc chắn giáo huấn ngươi..."

      "Im miệng! Người đâu, bắt nghịch tử này lại cho Bản cung!"

      Lúc này lập tức có hai cung nữ vào, nhưng mà cũng dám đánh Mộ Phương Hoa, chỉ người lôi kéo bàn tay.

      Mộ Phương Hoa phẫn nộ hất bọn họ ra, sau đó quát: "Hừ, ngươi chờ cho ta!" xong phất tay áo rời .

      Tình cảnh này đều làm những người xung quanh giật mình ít, chỉ ngoại trừ Hoàng hậu lo lắng, những người khác đều có chút mừng thầm, việc hôm nay chắc chắn truyền đến tai Hoàng thượng.

      Bát công chúa vì vòng tay, lại khẩu xuất cuồng ngôn, còn muốn cướp .

      Xảy ra việc xen vào giữa như vậy, Hoàng hậu cũng có tâm tư dạo chơi, huống hồ vừa rồi Mộ Phương Hoa cũng quá mức lỗ mãng, bà ta trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định để cung nữ bắt giam Mộ Phương Hoa lại.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

      Tiếp theo bản thân tự xử phạt, cũng tốt hơn để Hoàng thượng biết lại phạt mạnh.

      Sau khi mọi người rời , Tần Thư Dao tự mình mình hồi phủ, nhưng mà vừa mới ra khỏi núi Phi Phượng, Mộ Thành Hi đuổi tới: "Sao nương đợi ta!"

      Tần Thư Dao kinh ngạc nhìn , vẻ mặt hiểu: "Dân nữ chờ ngài làm gì?"
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Phong Vũ Yên, tú cầu, Nga Nhi2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90 đường gặp nạn bị thương nặng

      Trịnh do Mộ Thiếu Dục hộ tống, mà Tần Tuyết Như hoàn toàn khinh thường cùng trở về với mình. Hơn nữa, tuy vừa rồi nàng được vòng tay của Hoàng hậu, nhưng mà cũng triệt để chọc giận hai người Mộ Phương Hoa và Hoàng hậu, nàng cũng muốn lại ở tại chỗ này, để Hoàng hậu đến bắt sai lầm.

      Vẻ mặt Mộ Thành Hi cười rực rỡ: "Trước đó ta phái người chạy xe ngựa đến đón nương, sớm bị Bát muội sử thủ đoạn đuổi rồi nhỉ. Lúc này ngoài cửa cũng có xe ngựa đưa nương trở về!"

      Nghe vậy Tần Thư Dao ngẩn ra, lại lập tức thoải mái mà cười, chắc hẳn đuổi xe ngựa phải là Mộ Phương Hoa, mà là Hoàng hậu.

      "Vậy Ngũ hoàng tử đưa dân nữ trở về sao?"

      Mộ Thành Hi cười gật đầu : "Dù sao cũng tiện đường, cùng nhau trở về thôi."

      Tần Thư Dao nhìn trái nhìn phải, quả có xe ngựa khác. Nếu bản thân lên xe ngựa của Mộ Thành Hi, sợ chỉ có thể bộ trở về.

      Chiếc xe ngựa này còn lớn hơn chiếc xe ngựa mà Tần Thư Dao ngồi lúc sáng rất nhiều, trong xe ngựa bày ra rượu ấm và khay điểm tâm tinh xảo.

      Tĩnh Nguyệt rót cho hai người Tần Thư Dao và Mộ Thành Hi ly rượu, sau đó lui ở bên làm người tàng hình.

      Tần Thư Dao cười cầm lấy ly rượu nhấp ngụm , cười : "Xe ngựa kia hẳn là Ngũ hoàng tử cố ý để Bát công chúa đuổi nhỉ!"

      Nếu Mộ Thành Hi đồng ý, cho dù là Hoàng hậu gây nên, Mộ Thành Hi cũng có biện pháp ngăn cản.

      Mộ Thành Hi lộ ra chút tươi cười tuấn lãng: "Lời này của Tần đại nương là có ý gì?"

      "Nếu Ngũ hoàng tử có chuyện gì, xin mời thẳng!"

      Mộ Thành Hi nghe vậy ngẩn ra, lập tức lại cười vang : "Tính tình của Tần đại nương là ngay thẳng, bổn hoàng tử rất thích tiếp xúc với người như nương vậy!"

      Khóe miệng Tần Thư Dao lộ ra chút cười yếu ớt, lại nữa.

      "Thực ra ta cũng có đại gì, chính là sợ Hoàng hậu gây bất lợi cho nương, cho nên mới đặc biệt đưa nương trở về!"

      Đây chính là phần nguyên nhân, về phần khác, Mộ Thành Hi cũng nguyện .

      Tần Thư Dao nghe vậy cũng yên lòng, nàng đồng ý nhấc lên quan hệ quá lớn với Mộ Thành Hi, cho nên dù là đáp ứng làm minh hữu với Mộ Thành Hi rồi, cũng đồng ý lui tới thân thiết với . Chỉ bất đắc dĩ vì Mộ Thành Hi là hoàng tử, rất nhiều chuyện nàng cũng thể nghe theo.

      "Đa tạ Ngũ hoàng tử quan tâm. Tuy rằng Hoàng hậu thích dân nữ, nhưng mà cũng dám xuống tay trong lúc này!"

      Tần Thư Dao biết Hoàng hậu tâm kế thâm trầm, tuyệt làm ra việc làm cho người ta nghi ngờ.

      Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thành Hi, nàng biết chuyện này lại có phải là Mộ Thành Hi giở trò quỷ hay . Đối với Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao có nửa phần tín nhiệm, nàng nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thành Hi.

      Mộ Thành Hi cũng khẽ nhíu mày, nhấc màn xe lên, hỏi: "Sao lại thế này?"

      "Xe ngựa của Tam hoàng tử rơi vào trong hố, Tam hoàng tử và Tam tiểu thư Trịnh gia đứng ở bên ngoài!"

      "Là sao?" Tần Thư Dao nghe vậy cũng lập tức khom người ra.

      Hai người Mộ Thiếu Dục và Trịnh đứng ở dưới gốc cây đại thụ chuyện phiếm, bỗng nhiên nghe được thanh, lập tức quay đầu.

      Trịnh vừa nhìn thấy Tần Thư Dao, lập tức cười chạy tới, sau đó lại nhìn ra phía sau thấy Mộ Thành Hi xuống xe, nhanh mồm nhanh miệng : "Sao tỷ và Ngũ hoàng tử ngồi chung chiếc xe ngựa?" Sau khi xong lại thầm hối hận, bản thân vẫn ngồi chung chiếc xe ngựa với Mộ Thiếu Dục đó thôi.

      Nhưng Tần Thư Dao lại chút xấu hổ nào, dáng vẻ tự nhiên hào phóng: "Xe ngựa của ta bị Bát công chúa đuổi , may mắn Ngũ hoàng tử tiễn ta, bằng ta cũng biết nên làm thế nào bây giờ!"

      Mộ Thiếu Dục nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó đến bên người Mộ Thành Hi, trong trẻo nhưng lạnh lùng : "Xe ngựa của chúng ta hỏng rồi, bằng cùng trở về!"

      Xe ngựa kia quả có thể chứa bốn người, chỉ là Mộ Thành Hi có chút đồng ý, vất vả mới có cơ hội hai người ở chung chỗ.

      Trịnh thấy Mộ Thành Hi do dự, cười trêu ghẹo : "Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử sợ chúng ta phá hỏng chuyện tốt của hai người?"

      Mộ Thành Hi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao bên, thấy bộ dạng Tần Thư Dao giống như nhìn thấy, chút ngượng ngùng, cũng oán trách Trịnh , dường như chuyện mà Trịnh có liên quan gì đến nàng.

      Mộ Thiếu Dục cũng nhìn về phía Tần Thư Dao, chỉ thấy vẻ mặt nàng hờ hững.

      Mộ Thành Hi lộ ra chút tươi cười xấu hổ: "Xe ngựa của các ngươi chắn ở giữa đường, ta suy nghĩ xe ngựa của ta phải qua thế nào!"

      Lúc này Trịnh mới chú ý tới chiếc xe ngựa rơi vào trong hố kia, vừa vặn chắn ở giữa đường. Nhất thời lại có chút uể oải, cúi đầu : "Chẳng lẽ hôm nay chúng ta trở về được?"

      Người ở đây rất thưa thớt, hơn nữa bọn họ mang người ngựa cũng nhiều, kéo xe ngựa từ trong hố ra, nhanh nhất cũng phải mất ba - bốn canh giờ!

      Mộ Thiếu Dục chỉ vào chỗ đường mọc ít cỏ dại, : "Ta biết bên kia có con đường , chính là đường dốc, khó !"

      Tần Thư Dao đồng ý trở lại núi Phi Phượng, tại biện pháp duy nhất cũng chỉ có đường .

      Đầu mùa xuân, vạn vật bắt đầu sinh sôi. Vùng núi xanh um tươi tốt, mọc đầy hoa biết tên, trong gió mang theo mùi hương hoa nhàn nhạt.

      Trịnh nhấc màn xe lên, nhìn phong cảnh ngoài xe, cười : "Cảnh sắc nơi này thể so với núi Phi Phượng!" Sau đó lại hoạt bát quay đầu, với Mộ Thiếu Dục: "Làm sao mà huynh biết nơi này có con đường !"

      Vẻ mặt của Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh như băng như trước: "Lúc trước qua chỗ này!"

      Lạnh như băng câu, làm Trịnh vui bĩu môi.

      Tần Thư Dao thấy rất tò mò, Mộ Thiếu Dục nhìn như thân thiết với Trịnh , nhưng mà lại giống như cực kỳ lạnh nhạt với nàng ta, chẳng lẽ tính tình của đều luôn như thế?

      Đường núi khó , Tần Thư Dao ngồi ở xe cũng rất khó chịu, cũng có hứng thú thưởng thức phong cảnh, chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi. Có thể là đường núi này xóc nảy, mọi người đều có hứng thú tán gẫu.

      Bỗng nhiên gió lớn nổi lên, ngựa bỗng nhiên điên cuồng chạy về phía trước, suýt chút nữa quăng người trong xe ra, may mắn Mộ Thiếu Dục kịp thời kéo Tần Thư Dao lại, mà Mộ Thành Hi cũng gắt gao lôi kéo Trịnh .

      "Sao lại thế này?" Mộ Thiếu Dục hô lớn.

      Nhưng bên ngoài có bất kỳ kẻ nào đáp lại.

      Xe ngựa vẫn lắc lư kịch liệt như trước, chỉ cần hơi chút nắm vững, bị quăng ra ngoài xe ngựa. Hơn nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, xe ngựa này sợ cũng muốn tách ra từng mảnh. Đến lúc đó bốn người bọn họ ngã từ xe ngựa xuống, vậy hẳn phải chết nghi ngờ gì.

      " nương nhanh nắm chặt, ta ra xem thử!" xong Mộ Thiếu Dục khom người, nhanh chóng ra ngoài.

      Bên ngoài cũng sớm có xa phu, cũng biết là khi nào ngã xuống xe ngựa.

      Xem ra việc hôm nay, là có người cố ý chủ mưu.

      Mấy con ngựa kia vẫn chạy như điên như trước, mà phía trước chính là ngọn núi đá, nếu mấy con ngựa kia còn chạy điên cuồng như vậy, như vậy chiếc xe ngựa này chắc chắn chia năm xẻ bảy, mà người ngồi ở xe, cũng chắc chắn phải chết nghi ngờ gì.
      Last edited by a moderator: 9/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 91 Thư Dao bị thương chỗ trốn

      Mộ Thiếu Dục cau mày, vững vàng bắt lấy cương ngựa, nhưng mà thế nào đều khống chế được những con ngựa phát điên. lập tức nhún người nhảy lên, nhảy đến lưng con ngựa, sau đó lại cầm lấy trường kiếm mang theo bên người của bản thân, dùng sức vung lên chuẩn xác cắt đứt dây thừng nối giữa xe và ngựa.

      Chỉ là trong nháy mắt, xe ngựa nhanh chóng nghiêng sang bên rồi lộn ngược về phía trước, mà mấy con ngựa kia vẫn phát điên như trước, chạy băng băng về phía trước. Mộ Thiếu Dục vội vàng nhảy từ lưng ngựa xuống, sau đó quay đầu lại, lại nhìn thấy Mộ Thành Hi gắt gao che chở Trịnh , mà Tần Thư Dao bị té ngã ở đoạn đường đá lổm chổm.

      Hai tròng mắt Mộ Thiếu Dục híp lại, nhanh chóng qua, với Tần Thư Dao bị quăng ra: " nương sao chứ!"

      Tuy rằng Tần Thư Dao gắt gao cầm lấy xe ngựa, nhưng mà thân mình vẫn chịu được bị ném ra. Tần Thư Dao cắn chặt hàm răng, cúi đầu nhìn thoáng qua hai chân của mình, vẻ mặt tái nhợt trắng bệch.

      Lúc này váy của Tần Thư Dao nhuộm thành mảng màu đỏ.

      Mộ Thiếu Dục cau mày, thấp giọng : "Thất lễ!" xong liền nhàng kéo váy của Tần Thư Dao lên, khi thẳng đến đầu gối, lại nhìn thấy đầu gối sớm mảng màu đỏ. lại kiểm tra qua lần, lại hỏi Tần Thư Dao có chỗ nào thoải mái nữa .

      Tần Thư Dao chỉ cảm thấy hai chân rất đau, những chỗ khác đều khá tốt.

      " có việc gì, may mắn bị thương đến gân cốt." Mộ Thiếu Dục lấy chiếc khăn từ người mình ra. Vừa vặn chiếc khăn màu mực này cũng thêu đóa hoa ngọc lan, sau đó thuần thục băng bó tốt cho Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn chằm chằm vào chiếc khăn đầu gối của mình, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn hỏi xuống.

      Hai người Mộ Thành Hi và Trịnh cũng xử lý tốt vết thương người chính mình, tuy rằng hai người bọn họ có gì đáng ngại, nhưng mà cũng bị chút vết thương .

      " tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" cánh tay của Trịnh vết rách, chẳng qua là chảy ít máu, nhưng có gì đáng ngại.

      Lúc này nàng cau mày, ngồi ở tảng đá, lộ ra lo âu.

      Mộ Thành Hi nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, thấy vẻ mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, môi cũng chút máu, có chút hối hận vừa rồi kịp thời bắt lấy nàng.

      Lúc này bắt đầu rơi những giọt mưa , vừa rồi Mộ Thiếu Dục phải dò đường, phát cách đó xa có ngôi miếu đổ nát, cũng có thể che gió tránh mưa.

      Mộ Thiếu Dục nâng Tần Thư Dao bị thương dậy, lạnh lùng : "Chúng ta chạy nhanh tránh mưa trước, sợ là đêm nay trở về được!"

      Việc hôm nay quá mức kỳ quái, hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục đều biết được chuyện này tuyệt đối phải là việc ngoài ý muốn. Mà Tần Thư Dao càng thêm ràng, người hạ độc thủ như vậy, chỉ có mình Hoàng hậu nương nương. là nhất tiễn song điêu, bỗng chốc trừ khử hai hoàng tử, sau đó còn trừ khử được người vừa mắt. Hoàng hậu quả nhiên là lòng dạ độc ác.

      Mộ Thiếu Dục luôn đỡ Tần Thư Dao, Tần Thư Dao trái lại chút ngại ngùng, lúc này người nàng bị thương, tuy rằng vừa rồi Mộ Thiếu Dục có gì đáng ngại, nhưng mà từ nét mặt của , cũng có thể nhìn ra được, bản thân bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu hơi chút vô ý, sợ là đôi chân này cũng phế .

      Tần Thư Dao cam lòng làm phế nhân, nàng trải qua lần chết, tuyệt rơi vào kết quả như vậy. Cho nên nàng luôn cắn chặt hàm răng, chậm rãi về phía trước.

      Đến bên trong miếu đổ nát, Mộ Thành Hi nhặt ít củi, sau đó nhanh chóng đốt lửa lên. Mà Mộ Thiếu Dục ra ngoài bắt hai đầu thỏ hoang trở về.

      Tần Thư Dao nghĩ tới hoàng tử luôn sống an nhàn sung sướng, vậy mà lại quen thuộc với chuyện đốt lửa nướng thịt thỏ như vậy.

      Bên ngoài mưa càng rơi xuống càng lớn, Trịnh ngửi mùi thơm thịt thỏ bay tới, cười : "Tam biểu ca, huynh nướng thịt thỏ cũng thơm! May mắn hôm nay có huynh ở đây, bằng muội cũng đói bụng chết mất!"

      Giờ phút này người tim phổi có thể cười, cũng chỉ có mình Trịnh . Hơn nữa những lời này của nàng, cũng hóa giải bầu khí có chút ngưng trọng.

      "Nơi này còn có công lao của ta đấy, những củi đó đều là ta nhặt!" Mộ Thành Hi cười .

      Trịnh khinh bỉ: "Củi đốt lửa có gì khó, vẫn là Tam biểu ca lợi hại!"

      Y phục người Tần Thư Dao bị mưa làm cho ướt, tuy còn chưa ướt đẫm, nhưng mà lúc này gió lạnh thổi vào, vẫn cảm thấy rất lạnh, hơn nữa vết thương đùi nàng, làm cho toàn thân nàng đều phát run.

      Cho nên, đối với câu đùa của hai người Mộ Thành Hi và Trịnh , có nửa điểm hứng thú.

      Nàng hơi cúi đầu, nhắm hai mắt lại, dường như ngủ.

      Bỗng nhiên có người khẽ đẩy nàng cái, Tần Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy Mộ Thiếu Dục cầm miếng chân thỏ để ở trước mặt nàng: "Thừa dịp còn nóng nhanh ăn ."

      Tần Thư Dao hơi sửng sốt, kết quả sau đó cầm chân thỏ trong tay Mộ Thiếu Dục, bày ra chút ý cười yếu ớt, : "Đa tạ Tam hoàng tử!"

      Mộ Thiếu Dục chỉ hơi vuốt cằm, lại : "Vừa rồi ở núi ta hái được ít thảo dược, chờ nương ăn xong lại rịt thuốc cho nương!"

      Khó trách lúc vừa mới trở về tay còn cầm ít cỏ dại, trong lòng Tần Thư Dao ấm áp, lập tức cười gật đầu: "Làm phiền Tam hoàng tử!"

      Chuyện hôm nay phát sinh đều quá mức đột ngột, làm cho nàng nhất thời khó tiêu hóa kịp.

      Những người này kiếp trước nàng cũng chưa từng tiếp xúc qua, càng biết kiếp này có biến hóa thế nào.

      Trịnh nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tần Thư Dao, cũng biết vết thương của nàng rất nghiêm trọng, tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng mà bản tính của nàng vốn lạc quan, lại cảm thấy theo, ở chung nơi với hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục, tuyệt đối xuất chuyện gì ngoài ý muốn.

      Cho nên sau khi Trịnh an ủi Tần Thư Dao hai câu xong, liền ngã đầu ngủ.

      ngày này cũng đủ mệt mỏi, ban ngày phải ứng phó đám người Hoàng hậu và Mộ Phương Hoa. Vừa rồi lại suýt chút mất mạng. Lúc này Tần Thư Dao cũng có vài phần mệt mỏi, mà lúc này Mộ Thiếu Dục lại tới, cũng sớm giã thảo dược ra, sớm nhìn ra bộ dạng ban đầu của chúng.

      "Đợi lát nữa có chút đau, nương cần phải chịu đựng!"

      Tần Thư Dao khẽ gật đầu: " có việc gì, ngài rịt thuốc !"

      Tuy rằng ngoài miệng sợ, nhưng mà hai tay lại gắt gao cầm lấy ống tay áo của Mộ Thiếu Dục. May mắn Mộ Thiếu Dục chút bất mãn nào, chỉ tùy ý nàng cầm lấy.

      Mộ Thiếu Dục tháo chiếc khăn kia ra, hành động như vậy, làm cho Tần Thư Dao đau đến trán rỉ đầy mồ hôi. Sau đó Mộ Thiếu Dục lại bỏ thảo dược ở đầu gối của Tần Thư Dao, lập tức Tần Thư Dao kêu đau ra tiếng.

      Ngay cả Trịnh ngủ say cũng bị giật mình tỉnh lại, nàng ta vội vàng đến trước mặt Tần Thư Dao, thấy vẻ mặt nàng tái nhợt chút máu, sốt ruột : " phải vừa rồi còn tốt ư, sao bỗng nhiên lại như vậy?"

      Mộ Thành Hi đều luôn lẳng lặng đứng ở bên nhìn, nghe được Trịnh hỏi như vậy, cũng lập tức : " có việc gì, thảo dược này rất tốt cho vết thương ngoài da. Chỉ cần liên tục rịt thuốc năm ngày, vết thương đùi nàng lành."

      Có những lời này của Mộ Thành Hi, Trịnh cũng yên lòng, nhưng mà cũng còn buồn ngủ nữa.
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 92 Nảy sinh khác thường trong lòng khó phân biệt (1)

      Vừa rồi đau đớn như vậy, Tần Thư Dao đau đến người đầy mồ hôi.

      Mộ Thiếu Dục chạm vào trán của Tần Thư Dao, thấy nàng có chút nóng lên: " tốt, nương hơi phát sốt rồi."

      "Vậy làm sao bây giờ? Nếu đợi lát nữa..."

      Mộ Thành Hi câu kế tiếp ra, bởi vì biết ra có tác dụng gì, ngược lại chỉ làm cho hai nương này càng thêm hoảng sợ bất an.

      Bọn họ cũng đều biết đêm nay là thời điểm nguy hiểm nhất, bọn họ trốn ở chỗ này cũng chỉ là kế hoãn binh. Ai cũng biết đợi lát nữa có thể có người đến giết bọn họ hay .

      Dù sao đây chính là cơ hội tốt nhất, Hoàng hậu ngốc mà để lỡ cơ hội tốt như vậy.

      Tần Thư Dao cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Mộ Thiếu Dục, khóe miệng nàng nâng lên chút ý cười yếu ớt: "Ngũ hoàng tử cần lo lắng. Nếu các ngươi muốn , ta cũng ngăn cản!"

      Lúc này Tần Thư Dao hoàn toàn thể lại đường, hơn nữa bên ngoài mưa to còn trút xuống, nếu lại mạo hiểm chạy trốn trong mưa, như vậy tính mạng cuối cùng này sợ cũng muốn hỏng luôn rồi.

      Hai người Mộ Thành Hi và Mộ Thiếu Dục đều ngờ, Tần Thư Dao lại thẳng như thế, hơn nữa nhìn bộ dạng này của nàng, cũng là còn đường sống .Cũng làm cho bọn họ có chút khó khăn.

      "Cũng chưa chắc bọn họ tìm tới chỗ này!" Trong lòng Mộ Thiếu Dục nắm chắc bao nhiêu, chính là giờ phút này còn chưa thấy được truy binh, cho nên mới như vậy.

      Trịnh nghe đến đó, cũng hiểu được ý của bọn họ, khuôn mặt nhắn của nàng nhăn lại, lo lắng : "Nếu như bị bọn họ tìm được, chúng ta nên làm cái gì bây giờ!"

      Hai nữ tử yếu đuối, người trong đó còn bị thương nặng, muốn chạy trốn sợ là khó càng thêm khó!

      Tần Thư Dao nhìn ngôi miếu đổ nát này, chỉ cảm thấy có vài phần quen thuộc, lại nhìn kỹ mấy lần mới nhớ tới, ngôi miếu này chính là miếu đổ nát ở thành Nam, nàng từng tới nơi này, cũng từng ở trong này vài vòng.
      "Nhanh dập tắt đống lửa kia, ta biết nơi này có chỗ thân!"

      Lời này vừa ra, bọn người Mộ Thiếu Dục hơi sửng sốt, tiếp đó Mộ Thiếu Dục làm việc nhanh nhẹn dập tắt đống lửa, tiếp đó lại dọn dẹp trong miếu đổ nát lần, giống như chưa có ai tới đây.

      Trong tay Mộ Thành Hi còn đốt ngọn lửa , tiếp đó ở phía trước dẫn đường.
      Tần Thư Dao nhớ được ngày đó bởi vì trong lòng tò mò, từng ở trong này vài vòng, cuối cùng phát , ở phía sau tượng Phật cũ nát, còn có động . Hơn nữa chỉ cần nhìn kỹ, hoàn toàn nhìn ra.

      Lúc này là đêm khuya, cho dù truy binh đến đây nơi này, sợ cũng chưa hẳn có thể tìm được bọn họ. Huống chi, tuy xe ngựa kia bị vỡ ra, nhưng mà từ dấu vết xe cũng có thể nhìn ra được, người xe ngựa bị trọng thương.
      Bọn họ hoàn toàn có khả năng biết trước nguy hiểm, sau đó tăng nhanh tốc độ chạy về kinh thành.

      Tần Thư Dao mang theo vài người bọn họ trốn ở bên trong động , may mắn động vừa khéo chứa được bốn người, chỉ là có hơi chút chật chội.

      Tuy rằng Trịnh ngay bên cạnh Tần Thư Dao, nhưng mà bên khác của Tần Thư Dao lại là Mộ Thiếu Dục, chỉ cần hơi chút động đậy, đều đụng tới Mộ Thiếu Dục.

      Thân thể hai người tiếp xúc làm Tần Thư Dao cực kỳ khó xử, muốn để ra ngoài nhìn xem chút, lại bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có trận tranh cãi ầm ĩ.

      "Nơi này có tòa miếu đổ nát, có khả năng bọn họ trốn ở bên trong miếu đổ nát này!"

      Tiếp đó liền truyền đến trận tiếng bước chân.

      "Nhanh lục soát cho ta, ta cũng tin bọn họ chưa trốn mà trở lại kinh thành!" Người đầu phẫn nộ quát.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      Lúc này trong ngôi miếu đổ nát lập tức truyền đến thanh lộn xộn, đám người Tần Thư Dao nín thở, dám động đậy.

      " có ai!" Sau khi truy binh lục soát vòng ở xung quanh, .
      Thủ lĩnh đầu cau mày, cầm cây đuốc lại tỉ mỉ kiểm tra lần, quả có ai, chỉ là đất có chút dấu vết nhóm lửa.

      "Chắc chắn bọn họ vừa mới , nhanh đuổi theo." xong lập tức mang theo đám người chạy ra khỏi ngôi miếu đổ nát.

      Đám người Tần Thư Dao cũng dám lập tức ra, sợ trong đó có trá.
      Lại qua thời gian hai nén hương, Mộ Thiếu Dục mới nhoài người ra thăm dò, kiểm tra lần, mới xác định có ai ở đây.

      Hai chân Tần Thư Dao bị thương, muốn cũng xa, chỉ là tại miếu đổ nát này cũng phải nơi an toàn. chừng đợi thêm lát nữa đám người kia còn có thể trở về tìm.

      Mộ Thiếu Dục cau mày, nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, sau đó lạnh lùng : "Ta trở lại kinh thành tìm viện binh trước, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!"
      xong liền muốn khỏi miếu đổ nát, chạy dưới mưa vào kinh.

      Nhưng mà lại bị Mộ Thành Hi giữ chặt: "Võ công của huynh cao cường hơn đệ, nơi này lại có hai nữ tử yếu đuối, nếu huynh , sợ mình đệ chịu nổi, bằng huynh ở chỗ này trước. Đệ kinh thành tìm viện binh!"

      Mộ Thiếu Dục trầm tư lát, cũng cảm thấy Mộ Thành Hi có đạo lý, liền gật đầu: "Vậy đệ tranh thủ thời gian chạy , bọn họ cũng vừa mới , chờ tìm thấy người khẳng định còn có thể trở về!"

      Mộ Thành Hi hơi vuốt cằm, sau đó lập tức xông ra ngoài.

      Tần Thư Dao lẳng lặng nhìn hai huynh đệ bọn họ, kiếp trước nàng từng nghe qua, hai huynh đệ bọn họ vừa mắt nhau, nhưng mà nhìn tình hình bây giờ lại giống. Quả nhiên có số tin đồn đều là lừa đảo.

      Sau khi Mộ Thành Hi rồi, trong ngôi miếu đổ nát này càng trở nên yên tĩnh.

      Tuy trong lòng Trịnh sợ hãi, nhưng mà cũng che được bối rối khi địch đột kích, Mộ Thiếu Dục sợ đến lúc đó bọn họ bỗng nhiên vọt vào, liền để Trịnh trốn ở trong động nghỉ ngơi.

      Tuy rằng động kia có chút bẩn, thế nhưng có thể tránh gió cũng khô ráo, Trịnh cũng so đo, trực tiếp nằm xuống nghỉ ngơi.

      Mộ Thiếu Dục lo lắng Trịnh bị cảm lạnh, lập tức cởi áo ngoài người xuống dưới đắp cho Trịnh .

      Tần Thư Dao nghi hoặc nhìn hai người bọn họ, kiếp trước hình như Mộ Thiếu Dục cưới vợ, mà Trịnh , nàng cũng từng nghe qua là gả cho nam tử môn đăng hộ đối với nàng.

      Chính là tại nhìn hai người bọn họ như đôi tình lữ, chẳng lẽ là sau này Hiền phi cố ý chia rẽ hai người bọn họ?

      Mặc kệ như thế nào, Tần Thư Dao đều có chút sợ Trịnh hãm vào quá sâu, đến lúc đó khó có thể tự kềm chế.

      Trong ngôi miếu đổ nát chỉ còn lại có hai người Mộ Thiếu Dục và Tần Thư Dao, người Tần Thư Dao ướt đẫm lại có chút phát sốt, chỉ có thể dựa vào đống lửa sưởi ấm. Đau đớn người kèm với sốt cuối cùng cũng chống lại mệt mỏi thân thể, nàng cong người lại, nằm ở đống rơm, nhắm hai mắt lại ngủ.

      Ngồi ở bên cạnh đống lửa Mộ Thiếu Dục vẫn ngừng bỏ thêm củi, để lửa cháy càng lúc càng lớn.

      Màu cam của lửa chiếu vào má Tần Thư Dao, sắc mặt của nàng lộ ra chút đỏ ửng, lông mi dài cúi xuống, đôi môi vẫn còn gắt gao mím chặt, mày liễu cũng hơi nhíu lên, dường như ở bên trong giấc mộng cũng có thể cảm giác được đau đớn người truyền đến.

      Mộ Thiếu Dục nhìn Tần Thư Dao, cảm thấy sau khi nàng ngủ, càng thêm xinh đẹp. Bởi vì thời điểm tỉnh táo, Tần Thư Dao luôn dùng bộ dạng đề phòng nhìn bọn họ, dường như sợ bọn họ bỏ nàng lại.

      Nhìn thân thể của Tần Thư Dao bởi vì rét lạnh mà run nhè , trong lòng Mộ Thiếu Dục xẹt qua chút thương xót, cũng có chút hối hận vừa rồi nên cởi áo ngoài đắp cho Trịnh .

      điều chỉnh lửa cho càng cháy càng lớn, hi vọng có thể làm cho Tần Thư Dao cảm giác được càng nhiều ấm áp hơn.

      Bên ngoài gió lớn gào thét, mưa to sấm sét. Mộ Thiếu Dục có chút lo lắng cho Mộ Thành Hi biết có thể vào kinh được , cũng lo lắng đám người kia có thể trở lại đường cũ, trở lại bên trong tòa miếu đổ nát này.
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :