1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ muốn hưu phu - Khanh Dư (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83 Gặp phải ác bá khó thoát thân
      Khi đến cầu gỗ , Tần Thư Dao loáng thoáng nhìn thấy cách đó xa có nữ tử đứng ở bên hồ, sau đó vươn người nhảy vào trong hồ.

      Hai người Tần Thư Dao và Trịnh đứng ở cầu gỗ, thấy xiêm y ở người nữ tử kia cũng hoa lệ, thế nhưng cũng nghèo kiết hủ lậu, hơn nữa có thể xuất ở nơi này tất nhiên cũng phải người bần hàn.
      Tính tình Trịnh thẳng thắn, ngay lập tức hô lớn: "A... Tai nạn chết người ... Mau tới cứu người ... Mau tới cứu người... Nơi này có người nhảy hồ!"

      Tần Thư Dao cũng cùng kêu lên.

      Lúc này bóng dáng màu đen cách đó xa vội vàng nhảy vào trong hồ, sau đó nhanh chóng cứu nữ tử kia lên.

      Nơi này cách xa chỗ khai tiệc, hơn nữa người lại phần đông, cũng lâu lắm nhiều người chạy tới xem. Vừa vặn nhìn thấy Mộ Tử Liệt ôm nữ tử đứng lên từ bên trong hồ.

      Tuy rằng lúc này vẫn là đầu mùa xuân, nhưng mà xiêm y mặc người nữ tử kia có chút đơn bạc, lại đụng phải nước. Xiêm y đều dính sát vào da thịt người, phác họa dáng người hoàn mỹ.

      Phương đại phu nhân vừa thấy tình hình như vậy, trong lòng lập tức gấp gáp, hôm nay chính là đại thọ năm mươi của Vinh Quốc phu nhân, gặp phải chuyện như vậy, có thể khiến cho người ta đùa cợt.

      Phương đại phu nhân cũng là người khôn khéo, lập tức sai người nâng nữ tử kia vào trong phòng, sau đó lại để tiểu nha hoàn đưa Mộ Tử Liệt trở về phòng thay y phục.

      Chỉ là ngày hôm nay khách nhân rất nhiều, cho dù Phương đại phu nhân hành động nhanh chóng, nhanh nhẹn, chuyện này cũng có ít người thấy được.

      Tần Thư Dao thấy màn như vậy, khóe miệng nâng lên chút ý cười lạnh, xem ra là Mộ Tử Liệt tránh khỏi rồi.

      Lúc này Trịnh cũng cau mày, giọng hỏi: "Người nọ là ai vậy? Sao lại nhảy hồ trong này? Nhiều điềm xấu!"

      Hôm nay chính là đại thọ của Vinh Quốc phu nhân, nếu việc này truyền ra, nhất định Vinh Quốc phu nhân buồn bực thôi.

      Tần Thư Dao tự nhiên biết người nọ là ai, cũng tự nhiên biết kế tiếp phát sinh chuyện gì, lúc này mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Chỉ là ngay trước mặt Trịnh , cũng hơi chau đầu mày lại, thấp giọng : "Vừa rồi nhảy hồ là Tứ hoàng tử? Mọi người đều nhìn ôm nữ tử kia lên bờ... Tứ hoàng tử còn chưa đính hôn..."

      Trịnh lập tức hiểu ý của Tần Thư Dao, Mộ Tử Liệt là Hoàng hậu sở sinh, cũng là ngoại tôn tử của Vinh Quốc phu nhân, làm sao có thể tùy tiện cưới nữ tử, chỉ là việc hôm nay mọi người đều thấy ràng, sợ là Mộ Tử Liệt phải chịu trách nhiệm.

      Tuy rằng chưa chắc chắn có thể lên làm hoàng tử phi, nhưng mà Trắc phi hẳn là thành vấn đề.

      Nghe tin, Mộ Phương Hoa tới nhìn thấy đám người Tần Thư Dao, nhíu mày, sau đó với Tần Tuyết Như: "Sao đại tỷ của ngươi cũng ở chỗ này?"

      Tần Tuyết Như nhìn thoáng qua hai người Tần Thư Dao và Trịnh đứng ở cầu, khẽ hừ tiếng: "Ban nãy nàng chạy loạn đến chỗ này, lúc này ở trong này cũng kỳ quái!"

      Mộ Phương Hoa nghe vậy mày nhíu lại càng chặt, nàng ta đến cầu, Tần Thư Dao lại giống nhìn thấy nàng ta, cùng Trịnh xoay người rời .

      Nàng ta lập tức quát lớn: "Các ngươi đứng lại cho ta!"

      Lúc này Tần Thư Dao mới quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Phương Hoa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Hóa ra là Bát công chúa! Vừa rồi Tứ hoàng tử nhảy xuống nước cứu người, Bát công chúa vẫn nên chạy nhanh nhìn cái, nếu bị phong hàn cũng tốt lắm!" xong lại cúi người thi lễ.

      Cố tình động tác và giọng điệu của Tần Thư Dao đều rất khách khí, Mộ Phương Hoa tìm ra chút khuyết điểm nào, nhưng mà thế nào cũng đều cảm thấy ý tứ trong lời của Tần Thư Dao cực kỳ cổ quái.

      Mộ Phương Hoa hừ lạnh tiếng, lại mang theo Tần Tuyết Như rời .

      Trịnh làm cái mặt quỷ với bóng lưng của Mộ Phương Hoa, sau đó châm chọc : "Hừ, phải là công chúa thôi sao, có gì đặc biệt hơn người!"

      Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên chút cười lạnh, tới năm năm Mộ Phương Hoa phải nhận kết quả nàng ta nên có, cho nên nàng cũng cần so đo với nàng ta, dù sao cũng là người sắp chết.

      " thôi, chúng ta nhìn xem nương vừa rồi là ai?"

      Trịnh luôn dũng cảm trượng nghĩa, ước gì xem nương kia vì sao nhảy hồ tự sát.

      Tần Thư Dao cũng muốn lại giấu mình tiến vào: "Chúng ta vẫn nên về trước thôi, nơi này nháo thành như vậy, nếu chúng ta lại chậm chạp quay về, như vậy bọn họ cũng lo lắng!"

      Trịnh cũng cảm thấy Tần Thư Dao có đạo lý, thu lại ý muốn theo Tần Thư Dao cùng trở về.

      Nhưng mà đến nửa, bỗng nhiên có người ném đá về phía bọn họ.

      người Trịnh và Tần Thư Dao đều bị ném trúng, bọn họ nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn có người nào khác.

      Hai tay Trịnh chống nạnh, phẫn nộ quát: "Là con rùa đen rút đầu nào, cũng dám ném đá tới người bổn tiểu thư!"

      Lúc này tiếng cười chấm dứt, lát sau hai đạo nhân ảnh nhảy ra từ sau núi giả.

      Hai người Tần Thư Dao và Trịnh đều chưa từng thấy qua người này.

      Người trước mắt này là thiếu niên mặc thân xiêm y màu xanh ngọc, mặt dùng tơ vàng thêu sơn hà đồ (sông núi), đầu buộc bạch ngọc quan, toàn thân phú quý và hoa lệ.

      " ra ngươi là rùa đen rút đầu! Lại trốn ở sau núi giả tập kích người, là to gan lớn mật!"

      Trịnh luôn nhanh mồm nhanh miệng, cũng chọc giận người thiếu niên trước mặt này!

      "Ngươi ai là rùa đen rút đầu?" Vẻ mặt Phương Văn Thanh hung dữ, phẫn nộ quát.

      Tần Thư Dao hừ lạnh tiếng: " muốn làm rùa đen rút đầu, vì sao trốn ở nơi bí mật gần đó tập kích người. Ngươi sợ bị Vinh Quốc phu nhân biết, chọc giận bà? Hôm nay chính là ngày đại thọ của bà, cho dù ngươi là tôn tử bà thương nhất, chắc hẳn cũng thể để cho ngươi làm xằng làm bậy?"

      Phương Văn Thanh nghĩ tới thoáng cái Tần Thư Dao đoán được thân phận của , mặt lộ ra thoáng kinh ngạc, bỗng nhiên lại hừ lạnh tiếng, hai lời cầm lấy cây ná trong tay bắn về phía người hai người Tần Thư Dao và Trịnh .

      Tần Thư Dao nghĩ tới Phương Văn Thanh lại ương ngạnh như thế, lôi kéo Trịnh trốn ở sau gốc cây đại thụ.

      Phương Văn Thanh đắc ý cười ha hả: "Ha ha, nhìn xem tại ai là rùa đen rút đầu!"

      Trịnh tức giận nghiến răng: "Có bản lĩnh ngươi đừng bắn người!"

      Phương Văn Thanh để ý tới, tiếp tục cầm cây ná bắn về phía bọn họ.

      "Có bản lĩnh các ngươi đừng trốn ở phía sau cây!"

      Tần Thư Dao cắn chặt răng, lại : "Ngươi bắn ná tính là cái gì, có bản lĩnh ngươi bắn tên cho chúng ta nhìn!"

      Trịnh cũng lập tức cười : "Đúng vậy, người lớn như vậy, sao nhất định phải chơi đồ của con nít chứ."

      Tuổi của Phương Văn Thanh này cũng quả còn , chính là bắn tên đều bắn ở ngoài phủ, ở trong nhà đều là tiểu bá vương, cầm cây ná bắn ai cũng được.

      Hôm nay tuy khách nhân nhiều, nhưng mà Phương Văn Thanh cảm thấy thú vị cực kỳ. Cố ý tránh ở sau núi giả, chuyên bắn người qua nơi này.

      Lúc trước đường này đều là nô tài của phủ Vinh Quốc, đám bị bắn chỉ có thể chạy trối chết.

      Lúc này sắc mặt Phương Văn Thanh cực kỳ khó coi, Tần Thư Dao lại tiếp: "Nếu như ngươi có bản lĩnh, vậy bằng so bắn tên với ta thế nào?"

      Trịnh nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía Tần Thư Dao.

      Tần Thư Dao cười với nàng, thấy bên ngoài có tiếng động, cũng tiếp tục bắn đá về phía này nữa, lại cười : "Nơi này rất vắng vẻ, ngươi để gã sai vặt bên cạnh ngươi lấy cung tên đến. Nếu như ta thắng, vậy để chúng ta !"

      Phương Văn Thanh thấy nàng chỉ là nữ tử yếu đuối, lập tức gật đầu : "Được, nếu ngươi có thể bắn trúng vào tổ chim, ta lập tức thả các ngươi !"
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Phong Vũ Yên, tú cầufujjko thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84 Hoàng tử bị giam giữ Tề gặp nạn

      Tần Thư Dao từ phía sau cây ra, nhìn Phương Văn Thanh chỉ ngọn cây kia, khóe miệng nâng lên chút cười yếu ớt, sau đó gật đầu: " thành vấn đề!"

      Gã sai vặt bên người Phương Văn Thanh cũng sớm lấy cung tiễn, Trịnh lại luôn lo lắng, có chút hối hận vừa rồi nên lên tiếng nhục nhã Phương Văn Thanh. Nàng lôi kéo ống tay áo của Tần Thư Dao, giọng : "Tỷ có thể làm được?"

      Tần Thư Dao gật đầu cười trấn an Trịnh .

      Tĩnh Nguyệt tương đối cơ trí, vụng trộm trốn ra ở con đường khác.

      Lúc này gã sai vặt cũng cầm cung tiễn trở lại, Phương Văn Thanh khinh thường nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, : "Ngươi trước hay ta trước?"

      Tần Thư Dao khẽ cười : "Ngươi trước , dù sao chuyện này đối với ta mà cũng khó!"

      Phương Văn Thanh thấy vẻ mặt trào phúng của Tần Thư Dao, trong lòng vừa tức vừa giận, hừ lạnh tiếng, cầm lấy cung tiễn lập tức bắn tới tổ chim cây. Tên bay rất nhanh, nhưng mà lại chỉ đụng phải tổ chim, bắn tổ chim rớt xuống!

      "Lợi hại ! Ta ngược lại muốn nhìn ngươi có thể bắn chuẩn giống như ta hay !"๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      Tần Thư Dao cười lạnh tiếng, nhận lấy cung tiễn, nhắm vào tổ chim cây, dùng sức bắn ra ngoài, vừa vặn bắn đúng chính giữa tổ chim, hơn nữa còn làm tổ chim rơi xuống.

      Sắc mặt Phương Văn Thanh lập tức trở nên khó coi vạn phần, cau mày vẻ mặt vui.

      Tần Thư Dao đắc ý cười : "Thế nào? Có thể để chúng ta rồi chứ!"

      Trịnh đứng ở bên, lập tức nhảy lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Tần tỷ tỷ, hóa ra tỷ bắn tên lại lợi hại như vậy, lần sau tỷ phải dạy muội!"

      Phương Văn Thanh chỉ cảm thấy thể diện còn nữa, khuôn mặt trầm xuống lạnh lùng : " thể ! Còn chưa có so xong!"

      Trịnh nghe xong lập tức hô lớn: "Này, ngươi có phải là nam nhân , vừa rồi ràng là chính ngươi bắn trúng tổ chim là để chúng ta , vừa rồi mũi tên ngươi bắn trúng tổ chim, nhưng Tần tỷ tỷ lại bắn tổ chim rơi xuống!"

      "Ta còn chưa xong là chưa có xong, các ngươi cũng đừng nghĩ là chạy được!"

      Tần Thư Dao nhíu đầu mày, lạnh lùng : "Ngươi còn muốn so cái gì nữa?"

      "Chuyện vừa rồi tính, muốn so tiễn pháp theo ta ra bên ngoài!"

      Tần Thư Dao mới ngốc mà theo Phương Văn Thanh ra ngoài, nơi này vẫn là phủ Vinh Quốc, Phương Văn Thanh còn có thể thu liễm ít, nếu vùng hoang vu dã ngoại cùng với , đến lúc đó bị mũi tên của bắn chết là rất có khả năng.

      Chỉ là tại cũng thể chọc giận Phương Văn Thanh, tiểu tử này vừa thấy là biết trong ngày thường bị làm hư, trở nên vô pháp vô thiên kiêu ngạo ương ngạnh, sợ trời sợ đất.

      Tuy rằng Tần gia cũng là nhà quan lại, nhưng mà phủ Vinh Quốc lại xuất ra hai người Hoàng hậu, nếu bọn họ xảy ra chuyện, sợ là Vinh Quốc Công giúp vội vàng che giấu.

      " ra ngoài? Chúng ta nương gia, làm sao có thể theo ngươi cùng ra khỏi phủ. Hơn nữa, hôm nay chúng ta cũng chỉ làm khách ở trong này, cho nên mới trùng hợp gặp được ngươi. tại yến hội cũng trôi qua lâu rồi, nếu ngươi lại để cho chúng ta , đợi lát nữa cũng có người tới tìm chúng ta!"

      Phương Văn Thanh nghe vậy nhíu đầu mày, Tần Thư Dao quả có khả năng, chỉ là cam lòng bại bởi tiểu nương trước mắt này, tài bắn ná của bản thân trong ngày thường rất cao, muốn bắn đến nơi nào là có thể bắn đến. Cho dù là tài bắn cung cũng tệ, nhưng mà hôm nay lại cố tình bại bởi tiểu nha đầu nằm trong tay. Làm sao có thể nuốt nổi cơn giận này.

      " được, hôm nay ngươi theo ta ra ngoài, ta để ngươi ra khỏi phủ!" xong tay lại cầm lấy cung, muốn bắn về phía Tần Thư Dao.

      Trịnh dậm chân tức giận mắng vài câu, sau đó lôi kéo Tần Thư Dao chạy nhanh lại trốn sau cây đại thụ.

      Tĩnh Nguyệt mang theo Tần lão phu nhân và Phương đại phu nhân Mạnh thị cùng tới đây, vừa vặn nhìn thấy Phương Văn Thanh cầm cung đuổi theo bắn các nàng.

      Phương Văn Thanh là nhi tử nhất của Mạnh thị, từ được sủng ái vạn phần, sau khi lớn lên tính tình cũng trở nên thô bạo và ương ngạnh. Trong ngày thường ở bên ngoài gây chuyện, Mạnh thị đều ra mặt hỗ trợ che giấu.

      Nhưng mà nghĩ tới Phương Văn Thanh lại càng ngày càng hồ nháo, hôm nay là thọ yến của Vinh Quốc phu nhân, lại cầm cung, đuổi đánh khách nhân.

      Hai vị nương này người từ Trịnh gia, người từ Tần gia, cũng phải hù dọa là xong. Nếu việc này truyền ra ngoài, cho dù Mạnh thị muốn hỗ trợ che giấu, sợ cũng che giấu được.

      "Thanh Nhi, con dừng tay cho ta!" Mạnh thị giận quát tiếng.

      Lúc này Phương Văn Thanh mới phát Mạnh thị đứng sau lưng , buông cung xuống, vẻ mặt vui, chỉ vào Tần Thư Dao và Trịnh phía sau đại thụ : "Hai người bọn họ kết hợp lại khi dễ con!"

      Mạnh thị nghe vậy vừa tức vừa giận, hai vị nương kia khi dễ thế nào được, huống chi bọn họ lại là khách.

      Tần lão phu nhân lâu chưa đến phủ Vinh Quốc, nghĩ tới con nối dòng của phủ Vinh Quốc lại được dạy thành bộ dạng này, lúc trước còn muốn để Tần Thư Dao hoặc là Tần Khả Cầm gả vào phủ Vinh Quốc, tại nhìn thấy Phương Văn Thanh này phân phải trái, cũng lập tức bỏ ý niệm này.

      Từ phía sau cây đại thu, Tần Thư Dao vội vàng lôi kéo Trịnh chạy tới, trốn sau lưng Tần lão phu nhân, mới cúi người thi lễ với Mạnh thị, giọng : "Vừa rồi chúng cháu ngang qua chỗ này, nghĩ tới lệnh lang lại dùng ná bắn chúng cháu. chỉ hai câu, lệnh lang lập tức đuổi theo chúng cháu. chịu để cho chúng cháu !"

      Mạnh thị càng nghe càng tức giận, chỉ cảm thấy mặt có ánh sáng, mặt trầm xuống với gã sai vặt bên: "Còn chạy nhanh mang chủ tử ngươi trở về, cũng khuyên nhủ được chủ tử ngươi, đợi lát nữa lột da của ngươi!"

      Gã sai vặt kia sợ tới mức chân đều mềm nhũn, hai chân đều run rẩy, run rẩy với Phương Văn Thanh: "Thiếu gia, chúng ta vẫn nên về trước thôi!"

      Làm sao Phương Văn Thanh chịu được cơn tức này, dùng sức đẩy gã sai vặt ngăn cản ở trước mặt ra, sau đó cầm lấy cung nhắm bắn về phía Tần Thư Dao, may mắn Tần Thư Dao trốn tránh kịp thời, cũng bị bắn trúng.

      Sắc mặt Mạnh thị lúc xanh lúc trắng, tiến lên giơ tay đáng Phương Văn Thanh bặt tai vang dội, trách mắng, : "Đồ nghịch tử này, còn cút xuống cho ta!"

      Từ đến lớn Phương Văn Thanh vẫn chưa từng bị đánh qua, đứng tại chỗ sững sờ sờ gò má của mình, sau đó hung dữ trừng mắt Tần Thư Dao, lại phất tay áo rời .

      Đợi sau khi Phương Văn Thanh rồi, Mạnh thị mới lộ ra tươi cười xin lỗi: " là xin lỗi, đứa này trong ngày thường bị ta làm hư, cho nên mới như vậy. Các ngươi cũng đừng để ở trong lòng!"

      Tần lão phu nhân cũng sớm sớm thu lại bất mãn, cười lắc đầu : "Người trẻ tuổi thôi, đều hoạt bát hiếu động như vậy!"

      Câu đầu tiên hóa giải xấu hổ cho Mạnh thị.

      Phủ Vinh Quốc liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần lão phu nhân cũng có suy nghĩ lưu lại, mang theo ba tỷ muội Tần gia trở về Tần phủ.

      Trịnh lưu luyến rời, Tần Thư Dao cười qua hai ngày nữa Trịnh gia nhìn nàng, nàng mới thả tay.

      Thọ yến của Vinh quốc phu nhân qua được hai ngày, liền truyền ra tin tức, ngày ấy nữ tử rơi vào trong hồ là đích nữ của Hộ bộ thượng thư Tô Nhã Hạm, nghe ngày ấy Tô Nhã Hạm thiếu chút nữa bị Mộ Tử Liệt xâm phạm, cho nên mới trong giận dữ nhảy xuống trong hồ.

      Chuyện này là hay giả có mấy người biết, nhưng mà sau khi Hoàng thượng biết chuyện này, mặt rồng giận dữ, giam giữ Mộ Tử Liệt ở trong cung, sau đó thu hồi quyền lực trong tay .

      phố còn lưu truyền, từ khi Mộ Tử Liệt quản lý Hình bộ, cũng theo dõi nữ nhi Tô Nhã Hạm của Hình bộ thượng thư, thường xuyên vào Tô gia, vì chỉ muốn thấy Tô Nhã Hạm lần, nhưng mà Tô Nhã Hạm luôn quy củ, chưa từng làm qua việc gì vượt rào, đối với ám chỉ của Mộ Tử Liệt cũng hoàn toàn để ý.
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85 Thư Dao dạo chơi núi Phi Phượng

      Yến hội ngày đó, hai người Tô Nhã Hạm và Mộ Tử Liệt ngẫu nhiên gặp mặt, tính tình của Mộ Tử Liệt luôn nóng nảy, nhìn thấy nữ tử ngưỡng mộ trong lòng quan tâm để ý đến mình, liền tiến lên muốn phi lễ, lại nghĩ rằng tình tình của Tô Nhã Hạm trinh liệt, vậy mà nhảy hồ tự sát, bởi vì xung quanh người, Mộ Tử Liệt cũng sợ hãi quậy đến chết người, mới vội vàng cứu người.

      Đúng lúc hai người Tần Thư Dao và Trịnh nhìn thấy chuyện này, hai người bọn họ đều nhìn thấy Tô Nhã Hạm bị Mộ Tử Liệt phi lễ, lại đều nhìn thấy Tô Nhã Hạm nhảy vào trong hồ, Mộ Tử Liệt lập tức nhảy theo xuống. Cho nên mặc kệ việc này là hay giả, cũng đều ảnh rất lớn đến Mộ Tử Liệt.

      Tần Thư Dao biết chuyện này là bước đầu tiên trong kế hoạch của Mộ Thành Hi, nàng cao hứng nhất chính là Hàn Thế Quân cũng bởi vì chuyện này mà bị Hoàng thượng vắng vẻ.

      Bởi vì cuộc sống riêng tư của Hàn Thế Quân vô đức, đương nhiên Hoàng thượng cho rằng chuyện Mộ Tử Liệt gây nên đều là Hàn Thế Quân dạy hư.

      Dù sao phụ thân nào nguyện ý thừa nhận nhi tử của mình hư hỏng, chỉ là bị người dạy hư mà thôi!

      Xem ra hợp tác với Mộ Thành Hi, cũng có ít chỗ tốt, dù sao có số việc cần nàng tự thân xuất mã, Hàn Thế Quân có thể bị đánh bại hoàn toàn. Suy cho cùng là ta muốn dựa vào Mộ Tử Liệt, chỉ cần Mộ Tử Liệt xảy ra chuyện, như vậy Hàn Thế Quân cũng tuyệt đối có kết quả tốt.

      Túy Tiên lâu

      Tần Thư Dao cầm lấy ly rượu chậm rãi uống ngụm, cười : " tại Tam hoàng tử xa cách kinh thành, Tứ hoàng tử bị giam giữ, đại hoàng tử lại có quyền, hẳn là ngài muốn nắm chắc cơ hội tốt!"

      Hai hàng lông mày của Mộ Thành Hi hơi nhướng lên, khóe miệng lộ ra chút tươi cười tà mị: "Lời này của Tần nương là có ý gì?"

      Việc mưu kế đoạt quyền, ai cũng ngay trước mặt.

      Tần Thư Dao đặt ly rượu xuống: "Ý của dân nữ, Ngũ hoàng tử hẳn là cũng ràng. Chính là hi vọng Ngũ hoàng tử có thể chuyện giữ lời!"

      "Ha ha, từ trước đến nay Bổn hoàng tử đều nuốt lời!" Mộ Thành Hi ngửa đầu ra phá lên cười, cầm lấy ly rượu uống hơi cạn sạch, lại cười : " nương muốn mở trà lâu?"

      Tần Thư Dao hi vọng Mộ Thành Hi có thể ra mặt giúp nàng mở trà lâu. Nếu dùng danh nghĩa của Mộ Thành Hi, Tần Thư Dao có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, cũng có thể dựa vào thân phận hoàng tử của Mộ Thành Hi thu hút càng nhiều khách nhân.

      "Chẳng lẽ Ngũ hoàng tử cảm thấy tốt?"

      "Chuyện nào có đáng gì, chỉ cần nương xem chỗ nào tốt, với Bổn hoàng tử tiếng, Bổn hoàng tử lập tức sai người làm!"

      Mộ Thành Hi thẳng thắn dứt khoát như thế, Tần Thư Dao cũng yên lòng.

      " biết Ngũ hoàng tử hẹn dân nữ tới chỗ này, là vì chuyện gì?"

      Tần Thư Dao xong điều kiện của mình, lại thấp giọng hỏi.

      Mộ Thành Hi chỉ cảm thấy Tần Thư Dao thẳng thắn dứt khoát, dong dài dây dưa, trong lòng hài lòng, nâng lên chút tươi cười, : "Hôm nay đến chỉ là vì cảm kích nương!"

      Bởi vì có hai người Tần Thư Dao và Trịnh làm chứng, cho nên Hoàng thượng mới tin tưởng chuyện Mộ Tử Liệt phi lễ Tô Nhã Hạm.

      " nghĩ tới nương vậy mà còn có thể kéo theo tam tiểu thư Trịnh gia cùng, nếu phải nàng tới chỗ Hiền phi, sợ là Hoàng thượng cũng tin tưởng chuyện này là !" Mộ Thành Hi rót cho Tần Thư Dao ly rượu, cười .

      Chuyện này chẳng qua là Tần Thư Dao tiện tay làm, nhưng mà dũng khí của Tô Nhã Hạm kia cũng lớn.

      "Người trong lòng Tô nương hẳn là Ngũ hoàng tử rồi!"

      Mộ Thành Hi nghĩ tới Tần Thư Dao đột nhiên hỏi câu này, ngẩn ra, sau đó lại lắc đầu cười : "Trong lòng Tô nương sớm có chủ, chỉ là phải Bổn hoàng tử!"

      Nghe vậy Tần Thư Dao càng thêm nghi hoặc, có thể vì Mộ Thành Hi làm việc như vậy, phải ngưỡng mộ Mộ Thành Hi, chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác. Chỉ là đây là chuyện của người khác, nàng cũng quan tâm đến nhiều như vậy.

      "Tiếp qua vài ngày nữa là ngày lễ trưởng thành*, Hoàng hậu muốn mang phi tần trong hậu cung cùng đến núi Phi Phượng dạo chơi. Đến lúc đó nương cũng cần phải ?" Mộ Thành Hi đùa giỡn với ly rượu trong tay, thấp giọng .

      (*Ngày lễ này chắc các nàng đều biết rồi nhỉ? Các nàng có nghe lễ trưởng thành ở Nhật Bản rồi nhỉ? Nếu biết phiền các nàng hỏi bác gg nhá ^^. )

      Tần Thư Dao cười yếu ớt : "Hoàng gia chơi, những người dân chúng bình dân làm sao có thể cùng. Huống chi ngày đó dân nữ sớm có hẹn với !"

      " Nhi cũng sớm đồng ý với Hiền phi cùng núi Phi Phượng!" Mộ Thành Hi biết Tần Thư Dao muốn , cho nên giọng câu, sau đó liền cúi đầu tiếp tục uống rượu.

      Tần Thư Dao nghĩ tới bản thân tùy tiện tìm cái cớ, lại dễ dàng bị Mộ Thành Hi vạch trần như vậy. Chính là nàng muốn quá thân thiết với Mộ Thành Hi, hai người bọn họ chỉ là minh hữu. Hôm nay tới đây cũng chỉ là muốn chuyện trà lâu với Mộ Thành Hi.

      "Nhưng mà..."

      chờ Tần Thư Dao hết lời, Mộ Thành Hi ngắt lời, : "Liền quyết định như thế, ngày lễ trưởng thành, Bổn hoàng tử phái người tới đón nương!" xong lập tức đứng lên, về phía cửa, chỉ để lại chủ tớ hai người Tần Thư Dao và Tĩnh Nguyệt.

      "Tiểu thư, có phải Ngũ hoàng tử..." Tĩnh Nguyệt nghi hoặc nhìn Tần Thư Dao, tuy rằng nàng vui mừng cho Tần Thư Dao, nhưng mà Mộ Thành Hi luôn phong lưu thành tính, lại thầm lo lắng cho Tần Thư Dao.

      Khóe miệng Tần Thư Dao nâng chút cười khổ, ý nghĩ của Mộ Thành Hi nàng biết, kiếp này nàng thầm nghĩ muốn dẫm nát Hàn Thế Quân dưới chân, về phần những người khác chuyện khác, nàng cũng muốn tham dự vào.

      " thôi, nơi này quá nhiều người."

      Mộ Thiếu Dục và quân đội của Trương gia cùng chiến đấu ở Mạc Bắc, đến ba tháng đuổi người Đột Quyết ra khỏi Mạc Bắc, Mộ Thiếu Dục và Trương Trí Viễn cùng hồi kinh, để lại Trương Lập Niên và Trương Phong Thành trấn thủ Mạc Bắc.

      Hoàng thượng tự mình mang theo Hoàng hậu và Hiền phi đến cửa thành nghênh đón, trong triều ít người ủng hộ Mộ Thiếu Dục làm thái tử. Mà Hoàng thượng cũng có ý nghĩ này, chỉ là luôn hạ quyết tâm.

      Dù sao thế lực của Trịnh gia và Phương gia phủ Vinh Quốc tương đương, ông muốn nhà bên ngoại có quyền lực quá lớn, cho nên cũng chưa từng để Mộ Tử Liệt làm thái tử, lúc trươc quả là ông hài lòng Mộ Thiếu Dục, nhưng mà trong khoảng thời gian này Mộ Thiếu Dục quá mức nổi bật, ông lại bắt đầu sợ hãi!

      Làm hoàng đế đều là như thế cả, khi nhi tử của mình tầm thường có tài năng, ông lại sốt ruột. Nhưng mà khi nhi tử của mình có dũng có mưu, ông cũng bắt đầu lo lắng ngôi vị hoàng đế của mình bị người nhìn trộm.

      Cho nên quân vương có tình phụ tử! (cha con)

      Cùng ngày Mộ Thiếu Dục trở về, đúng lúc Tần Thư Dao cũng ở Cẩm Tú Các, bên ngoài Cẩm Tú Các đều là người đông nghìn nghịt.

      Tĩnh Nguyệt đứng ở cửa, vui mừng kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, người mau tới xem, đó chính là Tam hoàng tử!"

      Tần Thư Dao để sổ sach trong tay xuống, ngoài cửa cũng sớm đứng đầy tiểu nhị và chưởng quầy. Mộ Thiếu Dục nở mày nở mặt như hôm nay cũng đều là chính bản thân tranh thủ đến, người như vậy hẳn hoàng tử tốt, tướng quân tốt!

      Tĩnh Nguyệt thấy Tần Thư Dao còn ngồi ở ghế, vội vàng kéo nàng tới cửa, cười : "Tiểu thư, sổ sách kia có nhiều thời gian để xem. Nhưng mà Tam hoàng tử này là hiếm thấy đấy!"

      xong lại chỉ vào Mộ Thiếu Dục cưỡi con hắc mã ở phía xa, : "Ngài nhìn chút xem, Tam hoàng tử rất tuấn, rất lãnh khốc!"

      Tần Thư Dao cười nhí vào cái trán của Tĩnh Nguyệt: "Ngươi nha đầu ngốc này, chẳng lẽ tư xuân rồi?"

      Tĩnh Nguyệt nghe vậy oán trách hai câu, mặt cũng sớm mảnh đỏ ửng.

      Mộ Thiếu Dục cách nơi này càng gần, người ngoài cửa Cẩm Tú Các lại càng nhiều.

      Đối với cảnh tượng như vậy Tần Thư Dao có hứng thú gì, nàng buông tay Tĩnh Nguyệt ra, cười : "Ngươi chậm rãi xem , ta lại tính toán sổ sách. Tháng này giống như tính sai chỗ nào rồi..."

      "Ôi... Tiểu thư, mảnh vải cổ tay Tam hoàng tử nhìn quen quen!" Tĩnh Nguyệt cau mày, nghi hoặc .


      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 9/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86 Công chúa làm khó chẳng lẽ tức giận

      Tần Thư Dao lập tức nhìn về phía Mộ Thiếu Dục ở lưng ngựa, Mộ Thiếu Dục thân trang phục màu đen, mà cổ tay kia quả buộc mảnh vải màu mực, mặt dùng chỉ bạc thêu đóa hoa Ngọc Lan, nếu nhìn kỹ hoàn toàn nhìn ra.

      Chiếc khăn kia đương nhiên Tần Thư Dao nhận ra, là ngày đó nàng đưa đến miếu đổ nát ở thành Nam, bởi vì sợ bị người khác nhận ra, nàng còn đặc biệt dùng khăn của Tiết Nhã đưa cho nàng. Nhưng mà chiếc khăn kia làm sao có thể rơi vào trong tay Mộ Thiếu Dục được, phải hơn tháng trước Mộ Thiếu Dục còn ở Mạc Bắc sao?

      Mộ Thiếu Dục ngồi ở lưng ngựa, nhàng qua bên nguơì Tần Thư Dao, giống như vô tình liếc nhìn Tần Thư Dao cái.

      Trong lòng Tần Thư Dao chấn động, luôn cảm thấy ánh mắt của Mộ Thiếu Dục lộ ra chút cổ quái.

      Chuyện Mộ Thiếu Dục chiến thắng trở về kinh, vượt qua cả chuyện Mộ Tử Liệt phi lễ đích nữ Hộ bộ thượng thư, mọi người bên trong kinh thành cũng thảo luận Mộ Thiếu Dục có dũng có mưu thế nào, chiến đấu hăng hái giết địch thế nào.

      Lễ trưởng thành vào ngày mùng ba tháng ba, vốn là ngày các nương ra ngoài dạo chơi, nhưng mà ngày hôm đó ngoại trừ các nương chưa lấy chồng, còn có ít công tử phú gia, nếu nhìn trúng, tới cửa cầu hôn.

      Núi Phi Phượng cũng sớm bị phong tỏa, chỉ có con nối dòng của hoàng gia mới có thể ra vào.

      Tần Thư Dao muốn , nhưng mà Mộ Thành Hi lại sớm phái người tới Tần phủ đón nàng.

      Hành động này của Mộ Thành Hi làm cho bọn người Ngô thị có chút hoang mang, Tần lão phu nhân vừa mừng vừa sợ, cũng mang theo chút bất an nhàn nhạt.

      Tần Tuyết Như cũng được mời đến, chỉ là Mộ Phượng Thiên phái xe ngựa đến đón. Nàng ta tức giận phồng má lên xe ngựa.

      Tần Thư Dao cảm thấy trong núi Phi Phượng đều là Hoàng hậu, phi tần và công chúa, mang theo Tần Khả Cầm cũng nhất định tốt, cho nên an ủi Tần Khả Cầm vài câu, còn bản thân lên xe ngựa Mộ Thành Hi chuẩn bị.

      Tính tình của Tần Khả Cầm luôn tẻ nhạt, cũng có thể hiểu được nổi khổ tâm của Tần Thư Dao, cho nên tiễn tới cửa dặn dò vài câu.

      Núi Phi Phượng, trăm loài chim hướng lên trời, truyền thuyết có Phượng Hoàng từng dừng chân ở đây, cho nên mới lấy tên là núi Phi Phượng.

      Xe ngựa chạy đại khái nửa canh giờ lộ trình, mới đến núi Phi Phượng.

      Cửa lên núi sớm có ngự tiền thị vệ canh giữ, đám người Hoàng hậu cũng sớm dạo chơi trong núi Phi Phượng.

      Tần Thư Dao vừa xuống xe ngựa, lập tức nhìn thấy Trịnh cũng bước từ xe ngựa xuống, nàng cười đến phía trước, : " nghĩ tới khéo như vậy, thế nhưng ở trong này gặp được muội!"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

      Chỉ thấy gò má Trịnh đỏ ửng, dáng vẻ ngượng ngùng, Tần Thư Dao còn cảm thấy có chút nghi hoặc. Lại nghĩ rằng lại sau lúc lâu, Mộ Thiếu Dục mặc thân trường bào màu đen bước từ trong xe ngựa ra.

      Tần Thư Dao xấu hổ cười cười, cúi người thi lễ với Mộ Thiếu Dục.

      Nếu sớm biết còn bằng nàng vào trước, khó trách Trịnh ngượng ngùng như vậy.

      Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục lạnh như băng, hơi vuốt cằm, sau đó kéo tay Trịnh về phía trước.

      Trịnh quay đầu lại nghịch ngợm cười cười với Tần Thư Dao, sau đó nâng góc váy, theo sau lưng Mộ Thiếu Dục.

      " là trai tài sắc!" Tĩnh Nguyệt đứng sau lưng Tần Thư Dao, cười .

      Tần Thư Dao hơi vuốt cằm, chỉ là nàng luôn cảm thấy chút cổ quái, vừa rồi dường như Mộ Thiếu Dục nhìn nàng, ánh mắt kia có dụng ý khác.

      Tuy rằng Mộ Thiếu Dục nhiều lần cứu bản thân, nhưng mà tính tình của luôn lãnh ngạo, chưa bao giờ từng chủ động chuyện nhiều với nàng.

      Tần Thư Dao nghĩ ra, cũng nguyện lại nghĩ, mang theo Tĩnh Nguyệt cùng vào núi Phi Phượng.

      Tiên đế từng xây dựng tòa biệt viện lớn ở trong núi Phi Phượng, trong viện có hồ lớn xanh biếc, bên hồ đủ loại cây liễu, lá liễu theo gió phất phới, cái bóng mặt hồ, hình thành phong cảnh tuyệt đẹp.

      Xung quanh trong trạch viện đủ có loại hoa cỏ, cũng xây dựng ít đình hóng mát, để cho nhóm Hoàng hậu và phi tần nghỉ ngơi.

      Mộ Thành Hi sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Tần Thư Dao tiến vào, hai bước lên , khóe miệng nâng lên chút ý cười: "Sao lúc này mới đến?"

      Tần Thư Dao muốn quá mập mờ với Mộ Thành Hi, cho nên nàng vẫn tận lực duy trì khoảng cách nhất định, giọng : "Chậm trễ đường đến!"

      Mộ Thành Hi cũng để ý, ở phía trước, : " thôi, Hoàng hậu và Hiền phi đều ở đằng kia chờ!"

      Hôm nay nàng đặc biệt mặc thân váy màu tím xanh thêu cành hoa Hạnh đơn giản, búi tóc kiểu nguyệt kế, dùng chiếc trâm phỉ thúy chạm hoa kết dây vàng rũ xuống, lại cài đóa hoa Hạnh màu hồng nhạt, càng làm nổi bật làn da trắng nõn mềm mại. tai lại mang đôi khuyên tai vòng tròn mã não tơ vàng, theo nhịp bước của nàng nhàng lay động.

      Tuy rằng thân trang phục này trang nhã, nhưng mà cũng lộ ra chút hoa lệ và phú quý.

      Điều này cũng là Tần lão phu nhân biết Tần Thư Dao muốn tham gia lần yến hội này, đặc biệt chuẩn bị cho nàng.

      Tần Thư Dao gắt gao theo sau lưng Mộ Thành Hi, đến chỗ đình hóng mát, nhìn thấy đám Hoàng hậu và phi tần ngồi ở bên trong đình hóng mát, mà Trịnh và Mộ Thiếu Dục cũng đều ngồi ở bên trong.

      Đình hóng mát này được xây dựng lớn, chứa được ít người, bốn phía đều dùng lựa mỏng màu tím nhạt phủ xung quanh vòng, những tấm lụa mỏng nhạt này như cánh chim như mặt nước, phảng phất như ở bên trong tiên cảnh nhân gian vậy.

      Bên ngoài đình hóng mát đứng vài cung nữ, khi Mộ Thành Hi mang theo Tần Thư Dao vào đình hóng mát, các nàng ào ào cúi người thi lễ, giọng : "Ngũ hoàng tử vạn an!"

      Ngồi ở bên trong đình hóng mát, Hoàng hậu vui vẻ chuyện nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Thư Dao trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc, sau đó lập tức cười : "Hi Nhi, nương này là ai? Sao chưa từng thấy qua?"

      Khóe miệng Tần Thư Dao nâng lên chút ý cười yếu ớt, khom người, cười : "Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

      "Đứng lên ."

      Tần Thư Dao đứng thẳng người, hơi cúi đầu vụng trộm đánh giá Hoàng hậu ngồi ở cao chút, lúc này bà ta mặc thân gấm vóc dùng sợi kim tuyến thêu hoa văn Phượng Hoàng, hoa mẫu đơn ở tay áo, đầu búi tóc mẫu đơn kế, búi tóc cài mười hai cánh Phượng chạm khắc ngà voi nạm vàng, tai mang đôi khuyên tai hồng ngọc hình dạng giọt lệ, mặt giống như có trang điểm đơn giản, ung dung xinh đẹp cao quý nên lời, hoàn toàn nhìn ra phụ nhân bốn mươi tuổi.

      Lúc này Mộ Thành Hi đứng ở bên giọng cười : "Vị này là đích trưởng nữ của Tần thái sư, vẫn chưa từng tiến cung, cho nên Hoàng hậu nương nương chưa từng thấy qua!"

      Tần Tuyết Như thường xuyên tiến cung, đương nhiên là Hoàng hậu nhận ra, chỉ là ngờ diện mạo của đích trưởng nữ này lại xinh đẹp như vậy, hơn nữa chút cũng kém so với Tần Tuyết Như, mà người Tần Thư Dao có loại khí chất tao nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà Tần Tuyết Như chưa từng có.

      "Ồ? Tần thái sư cũng biết che giấu, khuê nữ như hoa như ngọc như vậy, vậy mà che giấu. Hôm nay nếu phải là Hi Nhi mang đến, bản cung còn biết Tần thái sư còn có nữ nhi xinh xắn như vậy!"

      Lúc này ngồi ở phía dưới bên tay phải của Hoàng hậu, phụ nhân diện mạo xinh đẹp cười khẽ tiếng: "Hôm qua Hi Nhi với muội, muốn dẫn nữ tử đến, ngờ lại là đích trưởng nữ của Tần thái sư, muội còn nghe đích trưởng nữ của Tần thái sư chỉ có diện mạo xinh xắn, mà tài nghệ cũng kinh người, ngay cả trưởng công chúa Hoa Phượng cũng cực thích nàng!"
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Phong Vũ Yên, tú cầu, song ngư3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87 Mộ Thiếu Dục ra nguyên do

      Tần Thư Dao mỉm cười cúi đầu, Hoàng hậu và Hiền phi cũng chưa làm khó xử nàng, bảo cung nữ mang ghế tròn đến, để Tần Thư Dao ngồi xuống.

      Bởi vì nơi này nàng chỉ quen biết với Trinh , mà Tần Tuyết Như lại còn chưa có đến, cho nên Tần Thư Dao ngồi xuống cùng chỗ với Trịnh .

      Trịnh vui mừng lôi kéo tay Tần Thư Dao, : "Tần tỷ tỷ, nghĩ tới tỷ cũng tới rồi. Nếu sớm biết hôm nay muội cùng với tỷ đến đây..."

      xong ánh mắt của Trịnh nhìn về phía Mộ Thiếu Dục luôn lạnh lùng ngồi ở cách đó xa, mặt lại xuất chút đỏ ửng.

      Tần Thư Dao biết tâm tư thiếu nữ của Trịnh , cười : "Ta mới cần đâu, nếu cùng muội chẳng phải là phá hỏng chuyện tốt của muội ư!"

      Lời này vừa ra, mặt Trịnh càng đỏ hơn, oán trách vỗ vỗ tay Tần Thư Dao, giọng mắng vài câu.

      Bởi vì nơi này còn có Hoàng hậu và phi tần, cho nên hai người Tần Thư Dao và Trịnh cũng dám hồ nháo.

      Lại lát sau, Tần Tuyết Như, Mộ Phương Hoa và Mộ Phượng Thiên cùng vào đình hóng mát, Mộ Phương Hoa nhìn thấy Tần Thư Dao ràng sửng sốt, chỉ là rất nhanh khóe miệng nâng lên chút khinh thường.

      Mộ Phương Hoa chỉ hơi khom người, sau đó lập tức chạy đến bên người Hoàng hậu, ôm cánh tay của bà ta, làm nũng : "Mẫu hậu, sao người đợi con vậy!"

      Hoàng hậu cưng chiều vỗ vỗ tay Mộ Phương Hoa, cười : "Con lại chỗ hoang dã, ta tìm thế nào đều tìm thấy con!"

      "Vừa rồi con và Hoàng huynh cùng đến Tần phủ, nghe hôm nay Ngũ ca đặc biệt sai người chạy xe ngựa đến Tần phủ đón trưởng nữ Tần gia."

      Hai tròng mắt Mộ Phương Hoa nhìn về phía Tần Thư Dao, trong mắt lộ ra chút khinh thường cùng với trào phúng.

      Tần Thư Dao tự biết là tránh khỏi, nên đứng lên, khom người, khẽ cười : "Ngũ hoàng tử núi Phi Phượng khá xa, cho nên mới đặc biệt gọi người tới đón dân nữ. Vốn cũng muốn cùng với tam muội, nhưng mà tam muội lại sớm ra cửa rồi. hề nghĩ rằng các ngài lại đều đến Tần phủ, nếu sớm biết dân nữ để xa phu kia lại chờ chút."

      Mộ Phương Hoa hừ lạnh tiếng, lại : "Xe ngựa của Như Nhi hỏng ở giữa đường, nếu phải chúng ta rất khéo gặp phải, hôm nay nàng thể tới được!"

      Ý tứ trong lời này dường như là Tần Thứ Dao làm hỏng xe ngựa, Tần Thư Dao cũng muốn so đo với vị công chúa điêu ngoa này, cười yếu ớt nữa.

      Lúc này Mộ Thành Hi đứng lên, ôm quyền cười : "Hôm nay là lễ trưởng thành, vốn là có quan hệ gì đến những nam tử kia. Nhưng là lúc này cảnh sắc trong núi Phi Phượng cực đẹp, cho nên nhi thần mới muốn mang theo bọn họ, cùng dạo chơi ở trong biệt viện."

      Trước mặt nhiều người như vậy, Hoàng hậu cũng là dáng vẻ có trái tim nhân hậu, bà ta dịu dàng gật đầu: "Trong ngày thường rất gò bó các ngươi, cũng nên cho các ngươi ra ngoài dạo chơi phen." xong lại nhìn về phía Mộ Thiếu Dục bên, lại : "Dục Nhi lập công trở về, cũng nên thả lỏng chút. Các ngươi đều xuống chơi , ở cùng với chúng ta những lão bà tử này, cũng thú vị gì!"

      Vẻ mặt Mộ Thiếu Dục vẫn lạnh như băng như trước: "Đa tạ mẫu hậu nhớ đến!"

      Hôm nay công chúa và hoàng tử đều ra ngoài dạo chơi, chỉ có Mộ Tử Liệt bị giữ lại trong cung. Nhưng mặt Hoàng hậu chút mất mác nào, Tần Thư Dao thể bội phục, Hoàng hậu này che giấu vô cùng tốt.

      Hoàng hậu phất phất tay, cười : "Hôm nay trăm hoa nở rộ, cho các ngươi đợi ở trong này cũng buồn bực cuống lên, bằng chúng ta chơi trò đoán cỏ. Lấy nửa canh giờ làm hạn định, hái được nhiều hoa cỏ biết tên nhất thắng."

      xong Hoàng hậu lại tháo vòng tay vàng ròng khắc du long hí phượng ra, cười : "Người thắng, Bản cung đưa vòng tay này cho người đó. Đây chính là năm đó Hoàng thượng thưởng!"

      Mộ Phương Hoa sớm thích vòng tay này lâu, nhìn thấy Hoàng hậu đưa ra vòng tay này làm phần thưởng, vẻ mặt bất mãn.

      Hiền phi cũng lấy ra cây trâm cài vàng ròng chạm hoa Hải Đường của bản thân ra, hoa Hải Đường cây trâm dùng màu vàng óng ánh điêu khắc, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh.

      Lúc này, tất cả mọi người đứng lên, cúi người thi lễ với Hoàng hậu và Hiền phi, sau đó mới ra khỏi đình hóng mát.

      Hôm nay người đến rất nhiều, biệt viện này cũng rất lớn. Chỉ là Tần Thư Dao và Mộ Phương Hoa đều luôn hợp nhau, ngay cả Trịnh cũng luôn hòa hợp với Mộ Phương Hoa.

      Mộ Phương Hoa nhìn Tần Thư Dao hừ lạnh tiếng: " nghĩ tới Tần đại nương nhanh như vậy quyến rũ đến Ngũ ca ta, là nhìn ra mà!"

      Lời này vừa ra khí cũng lập tức thay đổi có chút ngưng trọng.

      Mộ Thành Hi khẽ nhíu mày, quát lạnh : "Bát muội, được hồ nháo!"

      Mộ Phương Hoa cũng sợ Mộ Thành Hi, chỉ cười lạnh hai tiếng, liền lôi kéo cánh tay Tần Tuyết Như, chỉ vào cách đó xa : "Chúng ta chỗ kia hái , chỗ kia hoa nhiều, cỏ cũng nhiều. Hai người biết xấu hổ gì đó hoàn toàn là biết chút gì đâu!"

      Hôm nay tham gia trận đấu chỉ có bốn nữ tử bọn họ, những hoàng tử kia chẳng qua là cùng.

      Trịnh nhíu mày, lúc muốn mở miệng, lại bị Tần Thư Dao kịp thời giữ chặt, nàng khẽ lắc lắc đầu.

      Tuy rằng vừa rồi nhìn qua vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa, nhưng cũng có thể nhìn ra được bà ta là người có thể cực kỳ nhẫn. Lúc này Mộ Tử Liệt còn bị nhốt ở bên trong hoàng cung, lấy thế lực của Hoàng hậu cũng có thể tra ra chuyện lúc trước. Hơn nữa bà ta nhất định chán ghét Trịnh , nhưng mà theo như tình hình vừa rồi, Hoàng hậu lộ ra chút vẻ chán ghét nào.

      Chỉ là Hoàng hậu khôn khéo như vậy, dạy dỗ nhi tử nữ nhi lại đều quá mức tự đại làm bậy. Bằng cuối cùng cũng rơi vào kết quả chết được tử tế.

      Trịnh nhíu cái mũi giọng mắng câu, sau đó mới lại lôi kéo cánh tay Tần Thư Dao : "Chúng ta chỗ đó hái, Hoàng hậu nương nương chỉ cho chúng ta nửa canh giờ thời gian thôi!"

      Mộ Thiếu Dục luôn lẳng lặng đứng ở bên, hé răng, bỗng nhiên chỉ vào chỗ ngược hướng với chỗ Mộ Phương Hoa, trầm giọng : "Chỗ kia hoa cỏ rất nhiều, các ngươi hái . Ta và ngũ đệ còn có việc muốn !"

      Cái này vốn là trò chơi nữ nhi, hai nam tử bọn họ theo cũng lý thú gì.

      Hơn nữa Tần Thư Dao cũng muốn quá thân thiết với Mộ Thành Hi, nàng muốn để cho người khác hiểu lầm. Cho nên nghe được đề nghị của Mộ Thiếu Dục, lập tức gật đầu đồng ý, lôi kéo Trịnh : "Chúng ta chạy nhanh thôi, nếu muộn, hái ít, bị Bát công chúa chế giễu!"

      Trịnh vừa nghe Mộ Phương Hoa, lập tức bĩu môi, kéo tay Tần Thư Dao về phía trước: "Muội mới thua nàng ta đâu!"

      Tần Thư Dao cười lắc đầu.

      Đợi sau khi hai người các nàng xa, Mộ Thiếu Dục mới lạnh lùng với Mộ Thành Hi: "Đệ xem trong nàng?"di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn

      Mộ Thành Hi vội vàng lắc đầu, mặt bày ra tươi cười bất cần đời: "Nàng là tiểu thư khuê các, đệ còn chưa đến mức để bản thân rơi vào. Muốn chơi đùa cũng phải chơi đùa những nữ tử bất lương!"

      mặt Mộ Thiếu Dục vẫn nhàn nhạt như trước, ánh mắt đều luôn nhìn bóng lưng Tần Thư Dao.
      Last edited by a moderator: 9/1/16
      Phong Vũ Yên, tú cầu, Nga Nhi2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :