1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tử Thời - Sói Xám Mọc Cánh (Chương 57.2) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 55(1)

      Editor: lila2211

      Thịnh Thừa Quang là chủ nhân của bữa tiệc, dĩ nhiên có nhiều người đến gần bắt chuyện, có suy nghĩ ràng, cũng chỉ mỉm cười gật đầu thăm hỏi xã giao với những bên cạnh, cũng hỏi nhiều. Nhưng đứa bé cả đêm nằm trong tay Thịnh tổng đáng như thế, khen hai câu cũng có gì là làm quá.

      Vì thể tiểu thư Gấu cả đêm ngừng nhận được lời khen ngợi, những người khen bé đều tiện thể xoa bóp khuôn mặt bé hoặc véo cằm, vậy là Gấu luôn bị sờ qua sờ lại... Thịnh Thừa Quang luôn thể khiêm tốn mọi phương diện, ngờ được, độc chiếm thông minh xinh đẹp tươi trẻ như vậy, ít nhiều lời khen ngợi khoa trương cũng nhận, lại vẫn rất vui vẻ chủ động khoe khoang con , Gấu sau lúc cuối cùng chịu được nữa, nổi giận.

      Lúc tiểu thư Thịnh Gia Tinh nổi giận... Quả có chút giống Thịnh Minh Hoa, cơ thể bé trong tay bố dùng sức quẫy đạp, cẳng chân dùng sức như muốn đạp cho nguời khác bắn ra ngoài. Bé cũng có thể những từ ngữ đơn giản, ngẩng đầu lên giọng kêu to bên tai bố: "A! A! Chu! Chu!"

      Thịnh Thừa Quanng nghiêng mặt dán vào gương mặt bé của con : "Con muốn đâu hả?"

      "Mẹ!" Bé nắm chặt gương mặt tuấn tú của bố, ánh mắt đen tròn lại phát sáng nhìn chằm chằm vào Thịnh Thừa Quang, mở miệng vừa kiên định lại ràng .

      Hình như Thịnh Thừa Quang cũng hiểu được chút gì đó, ôm lấy bé rồi kéo tay Tử Thời lên phòng nghỉ lầu.

      Tử Thời có chút xấu hổ, hôm nay trước khi ra cửa cho đứa kia ăn no rồi, cho nên nếu bé ầm ĩ như vậy đoán chừng là tè dầm rồi. Tử Thời sờ sờ tã lót có phần nặng hơn, gọi Thịnh Thừa Quang: "Để em ôm con, lấy tã cho con ở trong túi sách của em !"

      Toàn bộ chú ý của đều dành cho con , giọng điệu bình tĩnh, nhưng người nghe lại cảm thấy có chút bình thường.

      Chính bình thường này làm cho ai đó mở cờ trong bụng (ý chỉ vui sướng nha): "Em sai khiến ?"

      Tử muốn ôm con chợt sửng sốt.

      Thịnh Thừa Quang đặt con vào trong tay Tử Thời, thuận tiện cúi đầu ghé sát vào , nhấn mạnh từng từ , giọng vừa trầm vừa nóng: "Sai khiến , phải trả phí đấy!"

      Nửa người Tử Thời đều mềm nhũn, lảng tránh ánh mắt tỏa sáng của , giọng : "Là con của muốn thay tã!"

      Là kêu làm cho con , được chứ...

      ra Thịnh tổng cũng nghe Tử Thời lý, cúi đầu xuống hôn lên môi .

      Tử Thời trang điểm, môi thoa mấy lớp son, chỉ có thể ấn lên môi , phút cuối cùng tách ra có chút lưu luyến ngậm môi Tử Thời.

      Môi Tử Thời trơn bóng mọng nước, giữa hai lông mày nhíu lại càng sâu, chìm đắm trong ánh mắt ôn nhu dịu dàng của Thịnh Thừa Quang.

      Gấu ở gần như vậy nhìn thấy cảnh này xong, sau đó phát biểu cảm nghĩ: "Hôn !"

      Tử Thời nghe được, phản ứng đầu tiên là lúng túng: Làm bố mẹ sao có thể như vậy được, thân thiết ngay trước mặt con !

      chút nghĩ ngợi trừng mắt nhìn người bày trò.

      Thịnh Thừa Quang vốn là lòng dạ khó đoán, lại bị đôi mắt Tử Thời trừng làm cho ngực run lên, ma xui quỷ khiến muốn hôn lên, nhưng Tử Thời kiên quyết quay đầu cho, vẫn là Gấu tốt bụng, hai cái tay tròn vo mập mạp nâng mặt của bố lên, dẩu miệng hôn cái lên môi của bố.

      Lòng Thịnh Thừa Quang cũng bị con làm cho mềm nhũn, thương thôi dán sát vào mặt con , vui sướng thấp giọng : "Gấu nhà chúng ta thích bố nhất!"

      Như vậy... Quá ngây thơ rồi! Tử Thời quay đầu đưa cho ánh mắt khinh bỉ, đột nhiên chớp lấy cơ hội hôn trộm mốt cái má của

      Tử Thời nửa giận dữ nửa kỳ quái nhìn , Thịnh tổng lai càng ngây thơ, vẻ mặt quả thực có chút dương dương đắc ý... Thỏa mãn lấy tã cho con .
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      thư hồ, kabi_ng0k, Tôm Thỏ3 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55(2)

      Tử Thời bế Gấu đặt giường của phòng nghỉ, bảo Thừa Quang chăm sóc con rồi vào trong nhà vệ sinh giặt chiếc khăn nóng cho con lau mông.

      Thịnh Thừa Quang tháo khuy tay áo ra bỏ vào trong túi, sau đó mới ôm con chơi đùa, dạy bé : "Gọi bố bố nào!"

      Gấu thích thú ngậm ngón tay của mình.

      "Bảo bối, gọi bố!" Thịnh Thừa Quang dịu dàng thúc giục.

      Gấu bỏ ngón tay trong miệng mình ra, duỗi ra trước mặt bố: Bố ăn sao? Chỉ cần ăn là có thể ngậm miệng đúng ?

      Thịnh Thừa Quang cúi đầu hôn ngón tay bé, dùng cằm cọ cọ vào cái mũi : "Bố.. bố..."

      Gấu bị cọ chịu được, cố ý học dáng vẻ của trai họ của bé, ngón tay tròn trịa mập mạp làm thành khẩu súng, chĩa vào bố: "Pằng!"

      Lúc này tiếng Trung của Thịnh tổng lại tốt, phân biệt được P và B, cực kỳ vui sướng lại vạn phần nhàng "Ai!" tiếng, ôm lấy bé dùng trán cụng vào trán con , Gấu bị ngứa cười khanh khách, tay đầu bố đánh "Bốp bốp" hai cái, hai chân ngừng đá loạn.

      Lúc Tử Thời vắt khăn mặt xong vào, thấy tình huống như vậy vội vàng nhắc nhở con : "Gấu , thể đánh người đâu!"

      Trong khi Thịnh Thừa Quang cực kỳ thích thú, híp mắt hưởng thụ : " có chuyện gì!", Tử Thời lại giơ tay ra: "Để em bế con !"

      Thịnh Thừa Quang đặt con xuống, vừa ngồi xuống vừa xắn tay áo.

      Động tác thay tã của có chút thành thục, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ vô cùng chính xác, nếu chụp được cảnh này, có thể làm thành bộ sách hình ảnh về việc chăm sóc con.

      Vừa nhanh tay thanh tã cho con, Thịnh Thừa Quang cũng ngẩng đầu lên hỏi Tử Thời: "Đúng rồi, lần trước trong điện thoại em bảo muốn với chuyện gì vậy?"

      Tử Thời sớm chuẩn bị sẵn sàng, lúc hỏi, liền lấy ra cái hộp màu hồng được cất trong túi, quà sinh nhật mà hôm ở sân bay đưa cho , khi đó bảo về nhà mới được mở ra. Lúc Tử Thời mở hộp ra phát ... bên trong là chiếc nhẫn ngọc đính đá ruby màu hồng.

      Ánh sáng màu hồng rực rỡ của đá quý làm cho Tử Thời nhớ đến có lần mình từng : Đá ruby hồng tượng trưng cho bất tử, là đại diện cho tình vĩnh viễn.

      mở chiếc hộp ra, có chút chờ mong, hồi hộp, băn khoăn, ánh mắt phức tạp đầy hoài nghi nhìn , Thịnh Thừa Quang ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua chiếc nhẫn, cũng rất bình tĩnh : "Ừm?"

      Any problem? (Có vấn đề gì sao?)

      Thái độ lơ đễnh như vậy đủ để dọa ngốc ngếch kia, nhưng bây giờ Tử Thời khác trước kia rồi, ít nhất cũng có dũng khí để đặt ra câu hri: "Vì sao đưa cái này cho em?"

      "Em thấy thế nào?" Thịnh Thừa Quang cũng có trả lời mà chợt hỏi lại, hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh trước sau như .

      Tử Thời cũng được gì nữa rồi.

      Đôi mắt khép hờ, vẻ mặt uể oải ràng như thế làm Thịnh Thừa Quang bật cười trong lòng: Bản lĩnh cũng chỉ đến như vậy mà thôi?

      Nhưng mà cũng rất vui vẻ, nhàng : "Tử Thời, còn tưởng rằng em hỏi."

      vẫn như vậy: Nhát gan, hèn nhát, tự ti, trầm lặng dường như là lạnh nhạt. Cho nên Thịnh Thừa Quang còn nghĩ rằng Tử Thời cầm chiếc nhẫn đó, có thể phải chờ đến khi chủ động nhắc đến, mới có thể yên lặng nghe, sau đó mặc kệ gì, chỉ cần là điều tốt, có ý kiến.

      nghĩ đến sớm như vậy mà hỏi rồi.

      " cứ nghĩ em hỏi, chỉ biết chờ đợi với em." Thịnh Thừa Quang đưa hai ngón tay cầm chiếc nhẫn lên, nhìn thoáng qua chút , lại nhìn về phía Tử Thời, "Cho nên tính toán đến lúc đó phải thuyết phục lại."

      Tử Thời hỏi : "Tới lúc nào?"

      "Lúc mà hai người trở về bên cạnh ." Thịnh Thừa Quang cực kỳ giảo hoạt .

      Sau đó ngốc nghếch kia, bối rối.

      quay trở lại nét mặt ngốc nghếch mà quen thuộc là Thịnh Thừa Quang phì cười, tay đưa ra kéo Tử Thời ngồi vào bên cạnh mình.

      Ngăn giữa hai người là Gấu vui vẻ sau khi được thay tã lăn qua lộn lại, Thịnh Thừa Quang cầm cái nhẫn kia lên nhìn, : "Trong Thánh Kinh, hồng ngọc là loại đá quý giá nhất trong tất cả các loại đá quý."

      Là "viên đá tình ", tượng trưng cho tình chung thủy vĩnh hằng. Mà hồng ngọc tốt nhất (Theo nguyên tác là Cáp Huyết Hồng) là viên đá cao cấp nhất, cho nên Thịnh Thừa Quang cho rằng nó tượng trưng cho tình tốt đẹp nhất.

      "Vì vậy vừa nhìn thấy mua ngay." Giọng chợt chuyển, thoải mái lại phóng khoáng: "Quý lắm đấy, cất cho kỹ!"

      Tất nhiên là cố ý trêu Tử Thời, nhưng mà Tử Thời lại cười chút nào. cúi đầu vuốt ve con lăn qua lăn lại, sau lúc, giọng : "Bây giờ em có thể đeo ?"

      Gấu cười quá to làm Thịnh Thừa Quang còn tưởng rằng chính mình vừa nghe nhầm: "Em vừa cái gì?"

      Tử Thời lấy hết dũng khí cả đời, ngẩng đầu liếc nhìn thoáng qua con , sau đó chỉ dám nhìn cúc áo sơ mi của , giọng nhàng lại kiên định: "Bây giờ thể đeo khi nào mới có thể? Em muốn làm như thế nào? Em cũng muốn biết, em phải trưởng thành hơn mới được." (Có thể là đến khúc này editor mới quý được Tử Thời chút, có lẽ cũng do editor thích hình tượng nữ chính mạnh mẽ hơn tiểu bạch thỏ suốt ngày chỉ biết khóc : "( )

      Chiếc nhẫn quý giá như vậy, em phải làm như thế nào mới xứng để đeo nó đây?

      Mà vị trí bên cạnh kia... Em phải cố gắng nhiều bao nhiêu mới có thể xứng đáng được cùng sóng vai bên ?

      Vừa hỏi xong Tử Thời cũng đỏ mặt, lại vẫn dùng giọng điệu kia chống đỡ, thắt lưng thẳng tắp. Vẫn là nhát gan trước kia, chỉ là những việc từng trải qua bên mang đến cho nhiều thay đổi, bây giờ Tử Thời cuối cùng cũng có dũng khí... Dũng cảm lần vì tình .

      Hầu kết Thịnh Thừa Quang giật giật, khi mở miệng giọng có chút khàn khàn: " cần.." nhìn ánh mắt tỏ ra bất ngờ của , nâng lên khóe miệng, kiên định nhìn Tử Thời : "Tử Thời, em phải chờ , đeo chiếc nhẫn này, cùng với con của chúng ta chờ đến bên cạnh hai người."

      Gấu say mê hết lăn sang chỗ mẹ lại lăn qua chỗ bố đầy thích thú, chỉ là bố mẹ của bé hóa đá, hai người giống như hai bức tượng đá, bị tác động, chỉ có ánh mắt vẫn giằng co, bắn ra tia lửa.

      Ở bên cạnh này lâu, bây giờ mới đến giai đoạn thừa nhận cùng thổ lộ tình cảm, tiến độ kiểu này gặp nhiều.

      " chờ chứ?" Vai nam chính mới biết thâm tình hỏi, bàn tay mở ra đỡ lấy con hoạt bát hiếu động.

      Đôi mắt sáng như sao trong đêm tối, cách nhiều năm vẫn giống như lần gặp đầu tiên, ánh mắt khiến Tử Thời bị lạc biết trời đất là gì.

      "Vâng!" Vào vai nữa chính, lần đầu tiên trong đời Tử Thời trả lời dứt khoát đến vậy.
      Last edited: 7/12/15
      trangtrongnuoc, Thanh Hằng, Chris3 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56(1)

      Editor: lila2211

      Thời gian trôi qua gần hai năm trời gặp, Tạ Gia Thụ vẫn lẳng lơ như vậy, thành phố C vào cuối mùa thu rất lạnh, cậu ta mặc chiếc áo khoác ngoài màu nâu nhạt, cổ áo mở rộng để lộ ra chiếc áo len rộng mà mỏng. Chiếc cổ dài cùng xương quai xanh tao nhã lộ ra vừa thời thượng lại gợi cảm, nhưng nhìn cũng lạnh mà!

      Phùng Nhất Nhất hoàn toàn trái ngược với Tạ Gia Thụ, mặc bộ quần áo lông vũ, đội mũ đeo khăn quàng cổ, vì kích động mà nắm chặt chiếc găng tay trong tay.

      "Mình..." Phùng Nhất Nhất vừa mở miệng khóc nức nở, cũng rất hung hăng, "Mình đại diện cho hàng ngàn độc giả tới truy sát cậu, Tử Thời to gan!"

      "... Hoan nghênh."

      Từ sau khi Tử Thời nhận được điện thoại của họ đứng chờ ở cửa lớn từ sáng sớm, cuối cùng lúc này cũng nhìn thấy bạn tốt hai năm gặp, lâu như vậy rồi, Tử Thời cũng cực kỳ vui sướng, hai tay nắm tay, mắt đảo quanh nhìn đối phương lượt, cả hai nhất thời ra lời, đều nước mắt lưng tròng.

      Tạ Gia Thụ đứng ở phía sau bất chợt bị cơn gió lạnh thổi qua làm cho rùng mình, rằng vội vàng kéo chặt áo khoác người, còn mái tóc quăn xinh đẹp kia lại bay bay trong gió.

      Sau đó, cậu ta lại tiếp tục tiết mục: " lâu gặp nha, Gấu ~"

      >>dieeeeenddanleequyddoon<<

      Tạ Gia Thụ bày ra hành động tiêu chuẩn giống tình huống gặp lại trong phim thần tượng, hai mắt nữ chính quả cũng mông lung đẫm lệ...Hai mắt Tử Thời mông lung đẫm lệ, gật đầu,nhưng mà ánh mắt chút cũng dừng người Tạ Gia Thụ mà chăm chú nhìn vào người bạn tốt của mình!

      Tạ Gia Thụ làm sao có thể chịu được cảnh bị đối xử như vậy? Cậu bất mãn lấy ngón tay chọc chọc vào Phùng Nhất Nhất, : "Tôi hơi lạnh, ra xe lấy cái khăn quàng cổ cho tôi."

      chờ Phùng Nhất Nhất trả lời lại, Tử Thời thân thiết kéo tay : "Chúng ta mau vào nhà thôi! Vào nhà ấm hơn!"

      Cái gì??? Lạnh phải là tôi mới đúng-- Tạ đại thiếu gia chỉ được chú ý mà còn bị bỏ lại mình trong gió lạnh...

      ***

      Quả thực nhiệt độ trong phòng ấm áp giống như mùa xuân, Tề Quang mặc bộ quần áo sơ mi dài tay màu trắng, đứng đợi phía trong nghênh đón khách quý. Phùng Nhất Nhất vừa vào cửa hai mắt sáng lên... người này sau hai năm càng thêm đẹp trai phong độ hơn!

      Tề Quang đẹp trai phong độ duỗi tay về phía Phùng Nhất Nhất: " lâu gặp, hoan nghênh tới chơi!"

      Đúng lúc ấy Tạ Gia Thụ vừa bước vào cửa, liền tiến lên bước chen vào nắm lấy tay bạn tốt Tề Quang.

      Tề Quang cười: "Tạ Gia Thụ, lâu gặp!"

      Cậu ta vẫn ngây thơ như vậy!

      Tạ Gia Thụ vẫn luôn để ý đến việc chiều cao chênh lệch của cả hai, muốn đứng chung chỗ với Tề Quang, qua vài câu liền vội vàng vào trong phòng.

      Phòng khách ở đây được trang trí vô cùng đẹp, cầu thang xoắn ốc bên cạnh cây đàn Piano màu trắng là phong cách ấm áp mà Thịnh Tề Quang thích, cây thông noel trong góc phòng được trang trí đầy màu sắc là phong cách của Tử Thời, Tạ Gia Thụ làm bộ liếc qua, vậy mà chút ý muốn châm chọc lại cảm thấy được thoải mái ấm áp, vừa bước vào cảm thấy cả người được thả lỏng.

      Cách Piano xa là chiếc ghế salon trắng làm bằng da , vây quanh ba phần tư bể cá, nệm êm chiếm mộ phần lớn gian, ở bày rất nhiều đồ chơi cho trẻ em, Tạ Gia Thụ liếc nhìn qua thấy thứ động: Mặc chiếc váy bông màu xanh nhạt, trong tay cầm búp bê Barbie.

      Sống?!

      Tạ Gia Thụ qua, nghe được tiếng bước chân của , đứa mặc áo màu xanh nhạt kia như có linh cảm chợt quay đầu lại, chỉ thấy khuôn mặt nhắn giống hệt Thịnh Thừa Quang, lại thấy nét đàn ông chút nào, vừa xinh đjep lại đáng , mái tóc xoăn của bé đính chiếc kẹp tóc đồng màu với màu váy, đáng ! nhìn đôi mắt đen tròn của bé vẫn dõi theo mình giống như : "Oa, này từ đâu tới đây? Nhìn rất đẹp trai nha!"

      Tạ Gia Thụ bị cảm động, vừa nhìn đứa bé dễ thương này rồi! Còn Tề Quang vừa tới cười với bé: "Gấu , chúng ta có khách đến, mau ra chào nào!"

      Ngay sau đó bé xinh đẹp liền bỏ đồ chơi trong tay, khoanh tay vào chào Tạ đại thiếu gia.

      Oh, bị hạ gục rồi!

      Giờ phút này Tạ Gia Thụ muốn nhảy đến cướp lấy đứa bé rồi bỏ trốn!
      Last edited: 24/12/15
      thư hồ, Thanh Hằng, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56 (2)

      Editor: lila2211

      "Con bé tên là gì? Gấu ?" Tạ Gia Thụ tò mò hỏi.

      "Ừm, tên đầy đủ là Thịnh Gia Tinh." Tề Quang dịu dàng nhìn đứa .

      Vừa đúng lúc Tử Thời dẫn Phùng Nhất Nhất vào, Tử Thời vui vẻ gọi con : "Gấu , đến chỗ mẹ nào! Mẹ nuôi của con tới chơi đấy!"

      Gấu được gọi đến, lập tức tay chân nhanh nhẹn bò tới chỗ mẹ, rồi bò cách lộn xộn đến bên người Phùng Nhất Nhất. Chỉ là chưa bò được đến bên người Phùng Nhất Nhất bị Tạ Gia Thụ nhanh tay ôm lấy khi bé bò qua chân ta, Tạ Gia Thụ vui vẻ : "Cháu tên là Gia Tinh à? khéo, chú gọi là Gia Thụ! Chị của chú gọi là Gia Vân! Hay về ở với nhà của chú nhỉ?"

      Tử Thời nghe thấy cũng sửng sốt, nhìn về phía Tề Quang, Tề Quang cực kỳ bất đắc dĩ giải thích: " 'Gia' tên văn tự sau 'Quang', têm đệm thể thứ bậc, nếu cậu muốn coi mình như vậy chúng tôi cũng đành miễn cưỡng tiếp nhận. Gấu , hoan hô!"

      Gấu luôn luôn nghe lời chú mình, vừ ràng lại vang dội kêu lên với người ôm bé: "Hoan hô!"

      "...." Tạ Gia Thụ ra quân bất lợi, nhưng mà tâm chết, tiếp tục lừa gạt trẻ con : "Gấu , cháu là người nhà chú, cháu nhìn mái tóc cháu xoăn, tóc chú cũng xoăn này! :3"

      " ra, tóc của cậu phải là vì bắt chước Thừa Quang nên mới uốn tóc à?" Tề Quang cực kỳ chuyên nghiệp : "Tạ Gia Thụ, trước kia tôi nghĩ đến cậu muốn làm em trai của Thừa Quang, nghĩ đến ra cậu lại muốn làm con trai của ấy?"

      Tạ Ma Vương bị trúng đạn lộ ra nguyên hình, nhe răng trợn mắt nhìn, có thể là hình tượng của như vậy quá đáng sợ, Gấu bị dọa sợ tới mức tè dầm, đúng lúc lại mặc tã, cho nên bãi nước tiểu nhàng thấm ướt toàn thân .

      ****
      Chuyện Gấu tè dầm lên người Tạ Ma Vương làm cho hầu hết mọi người đều hứng thú muốn nghe, chỉ có Thịnh Thừa Quang cực kỳ vui - con còn chưa tè dầm lên người nữa!

      Mà điều làm cho mất hứng còn là Tạ Gia Thụ vậy mà ở lại đó lâu dài!

      Tề Quang, Tử Thời, Phùng Nhất Nhất lại thêm Tạ Gia Thụ, chẳng còn mang dáng vẻ người lớn gì cả, lúc chơi với Gấu quả thực rất vui vẻ hòa thuận, trong nhà mỗi ngày đều như là có tiệc ăn mừng. Bây giờ Thịnh Thừa Quang có gọi điện thoại đến con cũng muốn chuyện nhiều với , chỉ muốn chơi với Tạ Gia Thụ.

      Đứa bé này quả rất thông minh, mỗi ngày bé đều có thể học được nhiều điều mới lạ, mỗi
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :