1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ai bảo quan kinh thành có tiền có thịt - Triệu Hi Chi (100C - HOÀN) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Tốc độ edit của bạn quá siêu.
      Mong sao ngày nào cũng có chương mới để đọc thế này.
      Thanks editor nhiều nhiều
      :yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Merry christmas
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      2 chương này đọc xong thiệt muốn chìm trong ngọt ngào của chàng và nàng quá <3
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Ah, quên, merry Christmas nàng @Diệp Nhược Giai nhé. Hihi. Editor tốc độ tên lửa ^°^
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @phuongvutyty ô ô thanks nàng, chúc nàng Giáng sinh vui vẻ nhé. Mình noel ko gấu nên ở nhà làm bạn với Thẩm chị Mạnh đây :026:

      Tiện thể mượn cái mess này thông báo cho các nàng khác luôn, truyện này mình cố gắng post 2c/ngày vào khoảng 6h tối nhé <3
      Last edited: 24/12/15
      phuongvutyty, Jeremej Sansusu thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 57: Lâu về (trung)

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Nhưng Thẩm cũng chỉ ngây người trong giây lát rồi trở lại bình thường. cong khóe môi, giọng bình tĩnh: “Chờ ta à? Có chuyện gì sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân bấy giờ mới hoàn hồn, phát mình đứng trong hành lang ngay trước cửa phòng ngủ của . Nàng nhìn trước ngó sau, giải thích: “Trưởng tỷ mới cho ta hai bộ quần áo, liền mặc thử xem có vừa hay . Trời hơi nóng nên ta ra ngoài hóng gió đêm lát.”

      Thẩm chỉ đáp lại tiếng rồi : “Màu sắc hoa văn có vẻ hơi già, nàng cũng chỉ mới hai mươi, sao lại mặc kiểu này.”

      “Ơ?” Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn, nàng lại thấy rất tốt.

      Thẩm thừa dịp nàng cúi đầu, nhanh chóng đánh giá nàng phen từ đầu tới chân. hơi quay đầu , thủng thỉnh : “Nha đầu kia đúng là chỉ cam lòng tiêu tiền cho Nghiêm Học Trung. May bộ quần áo này cho nàng chắc cũng chỉ tốn lượng bạc, vậy mà nàng sướng đến thế rồi cơ à?”

      Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, lượng cũng đâu có ít. Nàng nhìn thoáng qua phòng của Thẩm Thời Linh, giọng : “Bộ đồ này tốt xấu gì cũng là tâm ý của trưởng tỷ, huống chi ta cũng rất thích......"

      Thẩm tiến lên, nhàn nhạt lườm nàng cái: “ có kinh nghiệm.”

      Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, bám gót theo sau. Thẩm : “Nàng theo ta như vậy, chẳng lẽ biết trong phòng ta có tủ quần áo à?”

      “Gì cơ?” Trời đất chứng giám, chuyện này từ lúc nào vậy? Nàng căn bản là hề hay biết gì.

      Thẩm tự ý mở cửa, cầm đèn đến trước tủ quần áo, bày ra bộ dạng của kẻ ăn chơi trác táng, với Mạnh Cảnh Xuân: “Cứ việc chọn.”

      Mạnh Cảnh Xuân ló đầu qua nhìn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thở dài: “Ta chỉ thấy đống bạc.” Trong tủ quần áo có ít nhất hai, ba mươi bộ, mà toàn là nữ trang. Nàng duỗi tay sờ thử, đều được may từ chất liệu tốt.

      Thẩm đến ghế dựa, ngồi xuống, lười nhác : “Nếu nàng thấy bộ nào thuận mắt, vậy sau này cứ tìm người đó đến may đồ, đỡ phải lo nhiều.”

      “Cái này......" Mạnh Cảnh Xuân chỉ chỉ đống đồ trong tủ, “Đều là do thợ may khác nhau làm ra à?”

      Thẩm vẫn bày ra dáng vẻ như chẳng hề gì của tên phá gia bại sản, : "Tuy trong kinh thành có khoảng mười mấy thợ may lành nghề, nhưng chừng khẩu vị nàng đặc biệt, thích mấy thứ dị thường khác người gì đó, bằng để mỗi người may bộ cho nàng xem thử.”

      Mạnh Cảnh Xuân xoay người lại nhìn đống quần áo trong tủ, nâng cằm lên, nghiêm túc hỏi: "Tướng gia tìm người may từ khi nào vậy?”

      Thẩm mò lấy quyển sách bàn, theo khuôn theo dạng lật trang ra, nhàn nhạt : “Mới đây thôi. Nhiều chuyện quá, nhớ lắm.”

      Mạnh Cảnh Xuân “hừ” tiếng trong lòng, lập tức hỏi tiếp: “Sao Tướng gia biết được kích thước quần áo của ta?”

      Thẩm liếc nàng cái: “ phải nhìn bằng mắt sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân bị làm cho nghẹn chút, nghĩ nghĩ rồi : “Ta mặc quần áo xưa giờ là được rồi. Với lại chờ ta về kinh, sau này cũng cực ít có dịp mặc đến mấy bộ này, phải quá lãng phí rồi sao?”

      “Lãng phí gì chứ?” Thẩm thầm lẩm bẩm tiếng, lại lật trang sách, cũng ngẩng đầu lên: “Nàng may thêm bộ, ta may ít bộ, tính qua tính lại cũng như nhau cả thôi.”

      Mạnh Cảnh Xuân oán thầm, cái này cũng gọi là tiết kiệm á? Lý luận kiểu gì vậy.

      Thẩm lại : “Bên ngoài mặc được, nhưng trong nhà chắc vẫn được chứ.” rồi vẫy vẫy tay gọi nàng qua.

      Mạnh Cảnh Xuân biết trong hồ lô của bán thuốc gì, chỉ có thể qua. Đứng cả buổi trời, Thẩm cũng lên tiếng, chỉ lật thêm trang sách nữa, lâu sau mới ngẩng đầu liếc nhìn nàng cái: “Rót cho ta ly nước."

      Dạo này Thẩm hay lấy cớ bị thương, bảo là tay phải thể cử động, cũng tuyên bố là mất năng lực tự lo cho mình, chỗ nào cũng bắt người ta phải phục vụ cho, cực kỳ khó hầu hạ.

      Mạnh Cảnh Xuân rất là tốt tính rót cho chén nước, Thẩm giương mắt nhìn nàng, : “Nàng thử chút à?”

      "Thử gì?"

      “Quần áo đó.”

      " thử." Mạnh Cảnh Xuân từ chối chắc như đinh đóng cột.

      Thẩm gì, để sách lên bàn, tay trái phủ lên đai lưng to bản của nàng, : “Nàng bó chặt như vậy làm chi?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội chuyển tay : “Nghe buộc chặt mới lộ eo."

      Thẩm lườm nàng cái: “ khó thở à?”

      Mạnh Cảnh Xuân vội : “ có.” Nàng liếc nhìn bộ dáng giờ của Thẩm cái, vội vàng cười hì hì lui về sau hai bước, khom lưng tiếng: "Ta về trước, Tướng gia nghỉ sớm .”

      “Nàng ngay bây giờ à?”

      Mạnh Cảnh Xuân gần đến cửa, cười làm lành : "Ta muốn tốt cho Tướng gia thôi.” xong liền nhanh chóng ra ngoài rồi khép cửa lại.

      Nàng đứng bên ngoài, tựa lưng vào cửa, hít sâu hơi, mặt tràn ngập ý cười, nhìn mặt trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa bầu trời đêm. Đêm nay là đẹp.

      Vừa rồi Thẩm chỉ mặc bộ trung y mỏng manh lỏng lẻo, mùi hương người cực kỳ dễ chịu. Nếu nàng nán lại thêm chút nữa, có khi lại làm ra chuyện gì cầm thú với mất.

      Cũng biết có phải vì ngày hôm sau phải rời khỏi nhà hay , mà tối hôm đó cả hai người đều ngủ ngon, sáng dậy tinh thần uể oải phấn chấn. Thẩm Thời Linh nhìn hai người bọn họ, châm chọc : "Ỷ còn trẻ mà buông thả là tốt đâu, coi chừng sau này lại hối kịp.”

      Thẩm thèm đếm xỉa gì tới nàng, Mạnh Cảnh Xuân đỏ mặt vùi đầu ăn cơm. Thẩm mở miệng : “ ai đút ta ta ăn thế nào?”

      Thẩm Thời Linh liếc nhìn cái: “Tay trái ngươi cũng gãy à?”

      Thẩm trả lời như lẽ đương nhiên: “Ta quen dùng tay trái.”

      Mạnh Cảnh Xuân yên lặng bưng chén cháo trước mặt lên, múc thìa đưa tới miệng : "Cháo nóng, Tướng gia ăn nhanh .”

      Thẩm rất là hưởng thụ.

      Nghiêm Học Trung ngồi đối diện cấp tốc ăn xong bữa sáng, đứng lên: "Phu nhân ăn từ từ, Thẩm đại nhân Mạnh bình cũng ăn từ từ, ta trước bước."

      Đợi Nghiêm Học Trung rồi, Thẩm mới lườm Mạnh Cảnh Xuân cái, : “Haiz, nàng quả thực là biết cách chăm sóc người khác mà, cầm thìa cũng cầm xong nữa.” xong liền vươn tay cầm lấy cái thìa từ trong tay nàng, cúi đầu tự múc ăn.

      Mạnh Cảnh Xuân yên lặng xoay người lại, bưng chén của mình lên. Ồ, Tướng gia nhen kích Nghiêm Học Trung đấy à?

      Hai người ăn cơm xong, Ngưu quản gia tiến lên, xác nhận hành lý chuẩn bị trước đó đều được chất lên xe, có thể xuất phát.

      Mạnh Cảnh Xuân ngồi trong xe ngựa, vén rèm cửa sổ lên, nhìn ra bên ngoài, : “Đến khi trở về chắc kinh thành vào thu rồi.”

      “Ừ.” Thẩm khẽ đáp tiếng, vẫn tựa vào thành xe đọc sách, với nàng: “Đưa đống tấu chương trong cái rương phía dưới cho ta.”

      “Tấu chương?” Mạnh Cảnh Xuân cúi người kéo rương lại gần, quả từ bên trong nhặt ra được vài cuốn tấu chương đưa cho .

      Nàng còn tưởng Thẩm đếm xỉa gì đến triều chính nữa, còn lấy làm lạ là sao bỏ xuống được, ngờ chỉ là miệng mà thôi. Nàng khỏi hỏi: “Chẳng lẽ Tướng gia có việc muốn xử lý đường à?”

      Thẩm biếng nhác trả lời: “Cứ coi như vậy .” lật tấu chương ra xem: “Muốn xử người, mời người."

      Mạnh Cảnh Xuân nghe mà như lọt vào trong sương mù.

      Thẩm cũng ngẩng đầu lên: “Mới đây có quan địa phương dâng sớ lên , là Châu mục Hồ Châu Liêu Hâm xây phủ, đến khi gần hoàn thành có thầy phong thủy bảo với lão là tòa nhà kia có hung khí, nếu lập tức chuyển vào, nhất định có người chết trong nhà mới. Liêu Hâm kinh sợ, hỏi thầy phong thủy phải làm sao để hóa giải hung khí này, thầy phong thủy liền với lão, cho oan quỷ thay. Liêu Hâm liền ra lệnh cho nô bộc trong nhà giết người, kéo người sắp chết vào nhà mới để làm oan quỷ giải họa.”

      Tốt xấu gì Mạnh Cảnh Xuân cũng từng mò mẫm lăn lộn trong các loại vụ án được hơn năm, đương nhiên thấy kỳ lạ. Điều khiến nàng cảm thấy nghi ngờ chính là, vụ án này kiểu gì cũng thể nào đến lượt Thẩm phải quản.

      Theo thường lệ, Giám sát ngự sử tiếp nhận vụ án phải tự mình tra, nếu thực có chuyện này, phải xử lý thế nào cứ xử lý thế đó. Nhưng bây giờ Thẩm lại bày ra bộ dáng của Giám sát ngự sử, muốn bắt tên quan địa phương xem mạng người như cỏ rác?

      Nàng nghĩ thông, dứt khoát hỏi lý do.

      Thẩm tiếp tục đọc tấu chương, chỉ qua loa trả lời nàng: "Tiện đường."

      Mạnh Cảnh Xuân bĩu môi, cứ hay bày ra dáng vẻ này. Chuyện liên quan đến việc công, vậy mà lại nhàng như thế, giống như nàng dễ gạt lắm bằng. Nàng hà hà hơi, đột nhiên bổ nhào qua cù lét . Tay trái Thẩm còn cầm tấu chương, tay kia tiện cử động, đành phải để mặc cho nàng cù.

      nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn cười thành tiếng, cầu xin nàng tha cho: "Đừng cù nữa!”

      Mạnh Cảnh Xuân cách rất gần, móng vuốt cong cong để bên miệng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể quay sang cù . Thẩm sợ nàng, đành phải thành khai báo: “Vụ này là cái cớ để có thể xử lý Liêu Hâm, chỉ cần bắt được lão, liền có thể lôi ra rất nhiều chuyện khác.”

      Mạnh Cảnh Xuân hơi hơi nheo mắt: "Chẳng lẽ, xử lý Liêu Hâm cũng chỉ là cái cớ?"

      Thẩm duỗi ngón tay ra chọc chọc lên trán nàng: “Bây giờ lại thông minh thế nhỉ.” tiếp: "Xử lý được Liêu Hâm liền có thể lôi ra người đứng phía sau lão. Tìm lý do bắt trọn mẻ là xong.”

      Mạnh Cảnh Xuân từng nghe nhắc đến Liêu Hâm, nàng hơi suy nghĩ chút, giọng : “ lẽ...... Người đứng sau là dư đảng của phế Thái tử......"

      Thẩm nâng tay làm động tác suỵt: “Mấy lời này nên lung tung.”

      Mạnh Cảnh Xuân nghĩ nghĩ, trong lòng phát lạnh: “Người kia bây giờ lên ngôi rồi, chẳng lẽ còn muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

      Thẩm nghe nàng như vậy, vội vàng an ủi nàng: “Mấy năm nay Liêu Hâm nhậm chức Châu mục Hồ Châu, làm việc cực kỳ xằng bậy, dân chúng khổ cực kinh khủng, cũng nên là thời điểm tóm lão ta rồi. Còn về người đứng sau lưng, cũng nối giáo cho giặc nhiều năm, bây giờ ở trong triều lại đảm nhiệm chức vị quan trọng, bây giờ chẳng qua là phải...... thanh lý mà thôi."

      Tuy như vậy, nhưng trong lòng lại biết , lòng vua khó dò, cho dù giờ còn có thể vài câu đúng mực với tân hoàng, nhưng ai biết đến ngày đẹp trời nào tân hoàng trở mặt đâu.

      tại Mạnh Cảnh Xuân càng lúc càng hiểu thêm về những chuyện thế này, cũng muốn tìm tòi nghiên cứu sâu hơn, chung quy là sợ nhiều rồi lại lo lắng vớ vẩn. Nàng thở ra hơi, hỏi: “Vậy chắc là phải ở Hồ Châu mấy ngày đúng ?”

      Thẩm chỉ duỗi ra ngón trỏ.

      " ngày?" Tra án gì chứ? Tưởng uống trà sao?

      Thẩm nhíu mày nhìn nàng: “Chẳng qua ta chỉ đến để trấn an tí thôi, Giám sát ngự sử cũng sắp đến Hồ Châu rồi."

      Mạnh Cảnh Xuân thở phào, từ người đứng lên, cầm lấy tay phải của , : “Vết thương cánh tay còn đau ?”

      Thẩm hơi chột dạ : “Ừ, rất đau."

      Mạnh Cảnh Xuân lại bị thuyết phục: “Tướng gia giả vờ khéo......"

      Thẩm phản bác: “Ta giả vờ khi nào? Nàng có thể giả vờ được giống như vậy sao?”

      Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên cau mày, liếc xéo cái: “Tay phải của Tướng gia quả thể cử động à?"

      "Đau mà, tất nhiên thể."

      tin.” Mạnh Cảnh Xuân đổi tư thế ngồi, bỗng nhiên lại nhớ đến gì đó, liền mở miệng hỏi: "Vừa rồi Tướng gia , xử lý người, mời người. Vậy...... người muốn mời là ai?”

      mặt Thẩm bỗng nhiên lộ ra ý cười nhàn nhạt, giọng điệu lại có phần buồn bã, trả lời: " người còn ít tuổi nữa...... là nữ nhân."

      *********

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :