1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 31. Lời đúng vô cùng

      Editor: Puck

      Chỉ thấy cửa sổ mở ra, có cánh tay duỗi ra từ bên trong, ngón tay rất thon dài, khá trắng, từ tay áo có thể thấy được áo ngủ mặc chính là món đồ Duy Nhất từng mặc.

      Đây là lần đầu tiên Duy Nhất nhìn thấy , mặc dù chỉ là cánh tay, nhưng tim Duy Nhất vẫn nhảy dựng thình thịch, hơn nữa có hưng phấn khó giải thích.

      Thú nhồi bông bị cầm vào, lát sau lại buộc trở lại sợi dây, tiếng chuông vừa vang lên, Duy Nhất liền cẩn thận từng ly từng tí kéo sợi dây lên, vội vàng mở tờ giấy ra, nét chữ quen thuộc nhảy múa giấy: Đúng, về nhà, công việc hôm nay có vui vẻ ?

      Nhớ lại cuộc đối thoại buổi chiều với Doãn Tử Nhiên, Duy Nhất liền tụt cảm xúc, xé trang giấy lần nữa, viết: em, hư sao? ích kỷ, tham lam hư vinh?

      Sau khi thả tờ giấy xuống, Duy Nhất tựa vào cửa sổ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời thuyết phục của , đợi tiếng chuông vang lên, chậm chạp dám thu dây thừng, biết vì sao, thậm chí hơi quan tâm tới đánh giá của .

      Lấy dũng khí, mở tờ giấy ra, đáp án bên trong khiến đỏ mặt, đồng thời cũng nở nụ cười.

      giao lần đầu tiên cho chồng mình sao lại là hư? Duy Nhất, thấy em là thuần khiết nhất! Phía sau còn vẽ vẻ mặt háo sắc.

      Nhớ tới đêm ở cùng với , Duy Nhất khỏi hoang mang, vẽ vẻ mặt này là có ý gì? Chẳng lẽ… cùng .

      được! Hôm nay phải chủ nhật! vội vã vẽ mặt trăng sáng, vẽ tiếp màn trời màu xanh đậm phía lên tờ giấy, viết hai chữ: ngủ ngon! Lập tức thả tờ giấy xuống, cũng chờ trả lời, tắt đèn ngủ, hơn nữa, nhanh chóng tiến vào giấc mộng đẹp.

      Gió buổi sáng lay động chuông gió, trong giấc mộng liền bị tiếng chuông đánh thức, chuyện thứ nhất chính là nhìn xuống tầng dưới, thú bông và chuông gió nhàng lay động, kéo sợi dây lên, mở tờ giấy ra:

      Duy Nhất, công ty, sau khi rời giường ăn sáng xong rồi làm, buổi trưa có thể má Tằng mang cơm hộp cho em. Chỉ có điều, ngờ người nào đó tham ăn như vậy!!!

      Ba dấu chấm than liên tục sau đó vẽ con heo .

      Duy Nhất khép tờ giấy lại, để vào trong lòng, có cảm giác ấm áp chảy trong ngực.

      Ánh mắt lại rơi vào thú bông , khỏi cong môi, ngón tay nhàng gõ lên đầu thú bông, “Em buôn bán có lời, rình coi ấy cả đêm, chị đây còn biết hình dáng ấy ra sao!”

      khẽ đảo mắt, có chủ ý, cũng thể để cho con thú nhồi bông này chiếm tiện nghi!

      vội vã thay quần áo xuống tầng dưới, tìm má Tằng muốn bỏ vài thứ vào trong túi xách, phải thừa dịp thời gian rảnh rỗi trong lúc làm việc hôm nay làm chút đồ!

      Chương 32. Bị bắt nạt


      Để cho cảm thấy may mắn chính là suốt ngày hôm nay Doãn Tử Nhiên tới quấy rầy , để cho hoàn thành công việc của mình, hơn nữa lúc nghỉ rưa còn chờ má Tằng rồi làm xong chuyện riêng của mình.

      nhìn vật trong tay, bắt đầu mong đợi buổi tối đến, bản thân ý thức được, nụ cười bên môi dịu dàng cỡ nào, thậm chí lóe sáng như giấc mộng rực rỡ…

      “Duy Nhất, đây là cái gì?!” tiếng hô to thức tỉnh , cuống quýt bỏ đồ vào trong túi xách, theo giọng nhìn sang, Mỹ Mỹ tò mò nhìn chằm chằm vào cái bọc túi xách của .

      có, có gì!” Duy Nhất mất tự nhiên giải thích.

      Mỹ Mỹ tới bên người hỏi ân cần, “Duy Nhất, có phải cậu có chuyện gì dối tớ?”

      Duy Nhất lắc đầu, muốn chuyện mình kết hôn ra cho ấy biết, “! có!”

      “Duy Nhất, cậu đừng lừa tớ, cậu có biết bây giờ ở công ty bàn luận gì về cậu ?” Mỹ Mỹ cứ nhìn chằm chằm.

      “Cái… cái gì?” Ánh mắt Duy Nhất dao động, dám nhìn thẳng ấy.

      “Họ quan hệ giữa cậu và Tổng giám đốc trong sáng, dựa vào Tổng giám đốc leo lên vị trí thư ký này, sau đó tìm được người có tiền hơn chơi bắt cá hai tay, bỏ rơi Tổng giám đốc!” Mỹ Mỹ thở hổn hển , “Tớ biết quan hệ giữa cậu và Tổng giám đốc, ngờ thằng nhóc hay chơi chung chỗ với cậu ngày đó lại chính là Tổng giám đốc, nhưng tớ tin cậu bắt cá hai tay, cậu phải loại người như vậy! die endanl equ ydo onn

      Duy Nhất muốn giải thích, nhìn đồng hồ vách tường chút, đẩy Mỹ Mỹ , “Cậu tin tưởng tớ là được rồi, để ý người ta làm gì vậy? Đến giờ làm việc rồi, cậu mau !”

      vất vả mới đẩy Mỹ Mỹ , Serena – thư ký khác của Doãn Tử Nhiên – vào, khinh thường nhìn , sau đó lạnh lùng hừ mũi tiếng.

      Duy Nhất việc, thờ ơ mím môi, trở lại chỗ làm của mình.

      Tự dưng bắt đầu mong đợi hết giờ, mong đợi trở về nhà họ Lãnh. Cuối cùng tới lúc tan làm, Duy Nhất mang túi xách chạy vào trong thang máy, giờ tan việc rất nhiều người, trong thang máy càng lúc càng chen chúc, còn có số người có ý tốt đẩy Duy Nhất sang bên cạnh, Duy Nhất bị ép đến góc khuất phía trong.

      Thang máy đến, Duy Nhất định chen lấn cùng các ấy, đợi đến khi các ấy gần hết, mới ra khỏi thang máy, nhưng dưới chân lại bị trẹo, ngã xuống cửa thang máy, đúng lúc cửa thang máy đóng lại, chân của bị thang máy kẹp lại, đau đến hét ầm lên, trong khi giãy hiểu sao chân váy của lại bị rách ra, té xuống đất nửa người dưới chỉ còn quần lót.

      lúng túng dùng túi xách che kín nửa người dưới, nhưng sao che được? Chung quanh phát ra tiếng cười to, đủ loại ngôn ngữ dơ bẩn dội lên người .

      “Nhìn xem! Đây chính là người phụ nữ đó của Tổng giám đốc, nghe còn chơi bắt cá hai tay!”

      “Quả nhiên là đủ điên khùng! Lại có thể cởi váy trong thang máy, cùng ai đây? Ra ngoài liền bất chấp! Diễm phúc như vậy!”

      “Stop! Đây sợ rằng phải là có phúc! Người lăng nhăng như vậy có thể có bệnh ? Đừng để bị lây bệnh!”

      “Cũng phải! Này, các người ai tiếp xúc nhiều với ta, nhanh bệnh viện kiểm tra, xem có phải bị mắc bệnh Sida!”

      “Này, các cậu nhìn mấy người đàn ông kia mắt nhìn chớp rồi! Nhanh chóng nhớ kỹ, ta mặc quần lót màu hồng nhạt!”

      “Ha ha ha ha!”


      Last edited: 28/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 33. Giải vây

      Editor: Puck

      Duy Nhất ôm đầu gối cuộn tròn đất, đầu chôn sâu, chưa từng bị nhục nhã như vạy, dám ngẩng đầu lên, tiếng cười chung quanh giống như tiếng nguyền rủa kinh khủng, hận mình thể lập tức chết .

      “Mấy người làm gì! Tan việc còn chưa về!” Đột nhiên tiếng rống to vang lên.

      Duy Nhất len lén nhìn về phía thanh, chỉ thấy trong thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc có hai người đàn ông, là Tổng giám đốc, người khác mặc comple màu đen từng gặp nhiều lần – núi băng nhà giàu số Lãnh Ngạn, tức giận vô cùng, khó trách hôm nay xui xẻo như vậy, lại gặp ta!

      Nổi giận là Tổng giám đốc, mà tòa núi băng này thấy người kia là sắc mặt thay đổi rệt, lập tức xông tới cởi áo vest bọc lấy , sau đó ôm ra ngoài công ty.

      Tiếng cười chung quanh như ngưng lại, Duy Nhất giấu mặt trong bộ ngực của , mùi vị áo sơ mi của hơi có cảm giác quen thuộc, tự nhiên, nước mắt nhục nhã trào ra, thấm ướt áo sơ mi của .

      Mà nhân viên công ty nhìn mọi chuyện diễn ra, từng người ngây ra như phỗng, núi băng nhà giàu nhất gần nữ sắc trong truyền thuyết lại có thể biết cởi áo mình đưa cho người phụ nữ này ôm ra ngoài?

      “Nhìn cái gì vậy? muốn sau khi tan ca toàn bộ ở lại suốt đêm!” Tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị Doãn Tiêu Trác căm tức nhìn đám người kia.

      Trong nháy mắt, người trong sảnh chính biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      Duy Nhất bị ôm đến xe BMW của nhà họ Lãnh, lái xe tiểu Thân thấy bọn họ, miệng há ra, “Thiếu… phu nhân.”

      Duy Nhất khóc thút thít nghe thấy ba chữ kia dừng lại ở giữa, cũng ngờ, tại sao núi băng này lại biết xe của mình…

      đặt ghế, cũng lấy lại áo của mình, lại đưa tay lướt mặt , lau nước mắt cho .

      Uất ức đầy bụng Duy Nhất có chỗ phát tiết, phát gạt tay ra, khóc lớn kêu, “Tránh ra! Đừng giả bộ làm người tốt! Mỗi lần gặp phải , giày cao gót của tôi bị xui xẻo! là khắc tinh! Lần sau cần ra trong tầm mắt của tôi!”

      hơi sững sờ, nhưng lời nào, đóng cửa xe, xe chậm rãi lái .

      trở lại sảnh chính tập đoàn Doãn thị, nhặt giày cùng váy rơi ở cửa thang máy lên nhìn kỹ, với Doãn Tiêu Trác, “Rất ràng, giày cao gót bị người cắt trước đó, váy cũng bị rạch trước, đây là công ty của cậu, cậu phải cho tôi công đạo.”

      Doãn Tiêu Trác cười ha ha, “Tôi còn tưởng sao lại mua đồ kém chất lượng như vậy cho bà xã mặc, chỉ có điều…” cười xấu xa, “Làn da của bà xã rất trắng! Ha ha ha!”

      xong nhanh chóng tránh , nếu theo được biết kết quả của rất thê thảm…

      Chương 34. Mất mát

      Editor: Puck - *******************

      Xe vừa mới lái vào nhà họ Lãnh, Duy Nhất nhìn thấy má Tằng cầm cái quần đợi , còn khóc đỏ con mắt cũng suy nghĩ tại sao và lái xe gọi điện cho má Tằng, sao má Tằng lại biết tình trạng của , chỉ mặc quần dài vào lên tầng nhanh, tự giam mình trong phòng khóc, má Tằng lên gõ cửa vô số lần, cũng mở.

      Bên tai giống như vẫn còn văng vẳng tiếng cười nhạo và nhục mạ của những người đó, biết sau này làm như thế nào, đối mặt với đám người kia như thế nào.

      “Duy Nhất, phải kiên cường! Phải kiên cường! Phải kiên cường!” vùi đầu trong chăn hô to mấy tiếng, nhưng cảm giác muốn khóc vẫn mãnh liệt như vậy.

      “Đều tại ! cho em biết có thể khóc, hại em bây giờ yếu ớt như vậy!” Tự nhiên, bắt đầu oán giận người tầng dưới, bước chân lại tự nhiên tiến ra cửa sổ.

      Ngoài cửa sổ bóng đêm như mực, mà cửa sổ tầng dưới cũng đen kịt mảnh, tỏng lòng hiểu sao cảm thấy mất mát, chậm rãi về bên bàn, chống cằm, , tại sao trở lại?

      Cứ cách năm phút đồng hồ, nhìn xuống dưới lần, mãi cho đến khi kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, tầng dưới vẫn đen như mực. Tối nay, về, nhưng mà, tại sao hy vọng ở nhà?

      Lấy hết dũng khí, mở điện thoại di động ra, ấn xuống số điện thoại duy nhất có trong đó, nhận được hồi : Xin lỗi, số máy ngài gọi tắt…

      Lấy từ trong túi xách ra con búp bê con nít, tóc dài xõa hai vai, tóc mái chỉnh tề trước trán, hai mắt to, mặc quần jean cũ rách cùng áo sơ mi, hiển nhiên chính là bản thân Duy Nhất.

      Đây là bởi vì thú nhồi bông rình coi cả đêm, phục mới làm, chuẩn bị làm búp bê thay thế mình rình coi , nhưng mà lại có ở đây…

      Rất uất ức lấy bút ra, vẽ mấy giọt nước mắt con búp bê , cột vào sợi dây thả xuống dưới.

      Tiếng chuông như cũ, gió đêm như cũ, nhưng con búp bê lại lắc lư đơn như vậy…

      lau lệ , chui vào trong chăn, lặng lẽ nhớ lại giọng dịu dàng, lẳng lặng nhớ nhung chữ viết rồng bay phượng múa, lẳng lặng gối lên cái tên đó ngủ -- Lãnh Dực…

      biết mình ngủ bao lâu, ngày giống như tối lại như sáng, vừa sáng vừa tối.

      Rốt cuộc…

      “Baby, em chính là duy nhất của ..” Giai điệu quen thuộc vang lên, Duy Nhất nhảy cẫng lên từ giường, lấy điện thoại di động ra, liền khóc lớn với người ở đầu bên kia, “Tại sao về nhà?!”

      Người ở đầu điện thoại bên kia cảm thấy rất vô tội, ràng ngày hôm qua có người mắng là khắc tinh, muốn xuất trong tầm mắt của

      “Duy Nhất, tại sao hôm nay làm? Tại sao hai ngày ăn cơm?”
      Last edited: 31/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 35. Muốn gặp

      Editor: Puck

      “Em muốn làm, em muốn từ chức, từ chức giúp em !” Lần trước chuyện từ chức, sớm biết liền nghe , cũng xảy ra chuyện chịu nổi như vậy.

      Ở đầu điện thoại bên kia, rất nghiêm túc cho , “Đây phải là Duy Nhất mà biết!”

      biết em sao?” Duy Nhất khỏi tức giận, cũng nhận ra .

      quả nhiên trầm mặc, trong điện thoại chỉ còn lại hô hấp của lẫn nhau…

      Sau đó, ngay cả thanh hô hấp của cũng còn, chỉ còn lại tiếng tút tút tút. Duy Nhất nóng nảy, lớn tiếng “Này này này!” với điện thoại.

      Trả lời vẫn là tiếng tút tút tút…

      tức giận vứt điện thoại, đây là tính khí gì! Khi muốn nghe giọng của nhất lại là thái độ này!

      Gió đêm ngoài cửa sổ thổi qua, chợt vang lên tiếng chuông gió, Duy Nhất đứng bật dậy, vọt tới cửa sổ, bởi vì dùng sức quá mạnh mà bật ngược ghế lại.

      thể chờ đợi được thu con búp bê lên, mở tờ giấy ra, chữ viết như nước chảy mây trôi khiến nước mắt Duy Nhất lại chảy ra:

      Duy Nhất, nước mắt có thể chảy với , nhưng biểu ra với người ngoài, nhất định phải kiên cường! Dáng vẻ bây giờ chính là em dùng sai lầm của người khác trừng phạt mình, có đáng ? ngốc!

      Những lời này có ý gì? Dùng bề ngoài kiên cường với người khác, mà nước mắt để cho , vậy phải là người ngoài đó sao? Đó thuộc về cái gì? Nhưng mà, cũng biết hình dáng của như thế nào …

      Duy Nhất nhìn con búp bê trong tay, giọt lệ vẽ lên bị dùng bút đỏ bôi thành vòng tròn lớn, mặt con búp bê thêm hai hình phấn son buồn cười, khóe môi cũng bị vạch ra hơi nhếch lên.

      khỏi phì cười ra tiếng, xấu xí!

      Ôm búp bê vào trong ngực, bắt đầu tưởng tượng vẻ mặt của lúc vẽ mặt cho búp bê , hiểu sao, rất muốn nhìn thấy . Đột nhiên nghĩ đến ở tầng dưới, sao gặp chút chứ? vì ý nghĩ của mình mà hưng phấn, lập tức mở cửa lao xuống tầng dưới.

      tới tầng hai, cửa gian phòng quen thuộc, hít sâu hơi, mới lấy dũng khí mở cửa, nhưng mà, cho dù gõ thế nào, bên trong cũng có động tĩnh.

      tức giận buồn bực mà đạp lên cửa cước, “Có gì đặc biệt hơn người! thấy thấy! Về sau muốn gặp bà đây còn cho thấy!”

      “Thiếu phu nhân, ở đây làm gì đó?” Má Tằng đột nhiên xuất ở phía sau , mang theo nụ cười mập mờ mặt.

      Duy Nhất che miệng lại, mặt căng ra đỏ bừng, “ có, có gì…” Xong rồi, má Tằng cho là chủ động ôm ấp thương chứ?

      “Thiếu gia vừa mới ra ngoài, cần tìm thiếu gia sao?” Má Tằng hỏi.

      “Ai muốn tìm ta! Bụng của con đói! Má Tằng, con muốn ăn nhiều đồ!” Duy Nhất chạy đến phòng ăn tầng hô to, chính cũng ý thức được, trong lúc vô tình, tâm tình tốt của biến mất hết gần như còn!

      Ăn no! Ngủ ngon! Ngày mai làm! oán hận cắn chân vịt thầm nghĩ.

      Má Tằng nhìn , cười híp mắt, xem ra thiếu phu nhân muốn gặp mặt thiếu gia, vậy chắc thích thiếu gia? Có lẽ bà nên tìm cơ hội…
      Last edited by a moderator: 31/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 36. nên làm tổn thương cậu ta

      Editor: Puck

      Duy Nhất biết mình dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể lại đứng trước cửa thang máy công ty lần nữa. Sau đám người chen chúc, ép mình ngẩng đầu ưỡn ngực.

      Khi đồng nghiệp liên tiếp quay đầu lại, trong mắt vẫn cười nhạo và bàn luận qua lại, dáng vẻ mập mờ vẫn khiến trái tim Duy Nhất đau nhói sâu sắc, biết bao nhiêu lần với chính mình: Duy Nhất, phải kiên cường, nước mắt của mình thể để người khác nhìn thấy!

      Vì vậy, bên môi tràn ra nụ cười tự tin nhất, hào phóng vừa đủ mà chào hỏi với đồng nghiệp nhìn quen mắt, nhớ hình như tên là Mary, “Hi! Mary! Buổi sáng tốt lành!”

      Mặt của đối phương cũng đỏ, lúng túng tránh né trả lời , “Hi, buổi sáng tốt lành!”

      Tiếng bàn luận đột nhiên ngừng lại…

      Duy Nhất cười, lần này là cười lòng, dừng lời đồn bằng trí tuệ, ra tất cả đơn giản như vậy!

      “Duy Nhất, tới thang máy bên này!” giọng nam rất ôn hòa.

      Duy Nhất theo tiếng nhìn sang, Tổng giám đốc Doãn Tiêu Trác ở thang máy riêng của ta đợi .

      ưu nhã phất tay với Mary, “Vậy tôi qua đó! Có muốn cùng ?”

      ! ! Cảm ơn!” Mary đỏ mặt lắc đầu, phải muốn, mà là dám, phải ai cũng có thể lên thang máy riêng của tổng giám đốc, còn chưa đến mức lỗ mãng như vậy.

      “Duy Nhất, về sau có thể sử dụng thang máy này!” Ánh mắt của Doãn Tiêu Trác ôn hòa như giọng của ta.

      “Cám ơn tổng giám đốc!” Tiếp tục mỉm cười xinh đẹp.

      Cửa thang máy mở ra, Duy Nhất và tổng giám đốc cùng nhau bước vào thang máy, sau lưng hoàn toàn yên lặng như tờ…

      “Tại sao?” Duy Nhất vào trong thang máy mới hỏi vấn đề này.

      “Hả?” Dường như Doãn Tiêu Trác hiểu ý của .

      “Tại sao đối xử với tôi khác với người khác?” Là bởi vì Doãn Tử Nhiên sao? Duy Nhất hy vọng xảy ra hiểu lầm thêm nữa.

      Doãn Tiêu Trác cười, cười đến thâm thúy mà u buồn, “ nên làm tổn thương cậu ta.”

      “Người nào? Doãn Tử Nhiên” Duy Nhất cho là người tổng giám đốc là Tử Nhiên, bọn họ là em, phải sao?

      Doãn Tiêu Trác lại lắc đầu, “Lúc nó còn , chưa từng trải qua thất bại, làm tiêu tan nhuệ khí của nó cũng phải chuyện xấu.”

      “Cái đó đúng…” Duy Nhất hiểu.

      “Lãnh… Dực.” định Lãnh Ngạn, đột nhiên sửa lại.

      Đây là người thứ hai với lời giống vậy…

      “Tôi còn chưa từng thấy ấy, sao lại tổn thương ấy?” Tiếng thang máy vang lên, cuối cùng, Duy Nhất cúi đầu ra khỏi thang máy, cảm giác sa sút này, gọi là uể oải sao?

      Chưa từng thấy? Doãn Tiêu Trác hiểu…

      Trái tim Duy Nhất bị lời Doãn Tiêu Trác quấy rối, nhớ lại rất nhiều cực kỳ nhiều, lời cảnh cáo của Tần Nhiên, hôn nhân kỳ quái, thái độ của Lãnh Dực, phủ nhận, bắt đầu có hứng thú với người tên Lãnh Dực này, có ỷ lại…

      Đột nhiên hơi hoảng sợ, thừa dịp công ty còn chưa chính thức vào giờ làm, gọi điện thoại cho Mỹ Mỹ, “Mỹ Mỹ, tớ hỏi cậu chuyện, nếu như người có biểu như thế nào?”
      Last edited by a moderator: 31/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 37. ?

      Editor: Puck

      “Hả? nhóc! Cậu đương sao? Người nào? Doãn Tử Nhiên? Rốt cuộc cậu cũng chịu thừa nhận!” Giọng cao quãng tám của Mỹ Mỹ thiếu chút nữa phá tan màng nhĩ của .

      phải! Cậu đừng bừa, tớ hỏi chút! nhanh !” Duy Nhất hơi nhíu mày.

      người, chính là lúc ở bên cạnh ấy cảm thấy rất ngọt ngào, lúc ấy ở đây cứ mãi nghĩ về ấy, muốn gọi điện thoại cho ấy lại dám, sau đó mình thất hồn lạc phách, đứng ngồi yên…” Mỹ Mỹ rất háo sắc hồi trong điện thoại.

      Duy Nhất ở bên này dám nghe tiếp, toàn bộ “biểu lâm sàng” này đều được kiểm nghiệm người , như vậy, ? ông xã thần bí chưa từng gặp mặt? Chuyện này cũng quá hoang đường?

      ! nghe nổi nữa, cũng quan tâm Mỹ Mỹ vẫn còn càu nhàu cái gì, liền cúp điện thoại, tâm phiền ý loạn tới cực điểm.

      Lại bắt buộc mình cẩn thận nhớ lại thời gian chung với Doãn Tử Nhiên lần, phát cho tới bây giờ cũng chưa có những biểu này, Doãn Tử Nhiên ở bên người người đứng ngồi yên gọi điện thoại quấy rầy ấy, lúc hai người ở chung chỗ người cười ngây ngốc cũng là ấy, ấy nước Mỹ hai năm, mình rất có lương tâm, chưa bao giờ nghĩ tới , chỉ có gọi điện thoại tới mỗi lần đều hỏi, Duy Nhất, nhớ ?

      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Duy Nhất ôm đầu nhớ tới lời khuyên của Tần Nhiên, ngàn vạn lần được thiếu gia, nếu đau lòng, lời dặn dò lúc sáng của Doãn Tiêu Trác cũng như quỷ thần xui khiến chui vào đầu, “ nên làm tổn thương cậu ta!”

      Rốt cuộc bọn họ nhau có tổn thương như thế nào Tại sao muốn để cho mình thấy? Nếu giữa bọn họ chỉ là khế ước, vậy những thứ này đều sao cả, chỉ khi nào phát mình lặng lẽ , tình hình có thể hề giống vậy rồi!

      Vậy chỉ có thừa dịp bây giờ vẫn chưa thích sâu đậm nhanh chóng rút lui mới để tổn thương đến thấp nhất? Đúng! Chỉ có như vậy!

      lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gửi tin nhắn cho , cho biết, muốn ngưng hẳn hiệp ước.

      Trong lúc bất tri bất giác tiếp thu cái cớ Doãn Tử Nhiên cho :

      Chào ! Khế ước giữa chúng ta căn cứ theo vụ án của mẹ em, bây giờ mẹ em qua đời, có phải chúng ta có thể ngưng hẳn hiệp ước ? Có khi bằng ly hôn !

      Ngón tay cái của Duy Nhất bồi hồi lâu nút “Xác định”, rốt cuộc nhẫn tâm đè xuống, sau đó trong lòng bắt đầu nhảy loạn nhịp, trả lời thế nào? đồng ý sao?

      “Tút tút” mấy tiếng, nhắc nhở có tin nhắn tới.

      Che ngực mở ra, ba chữ, gọn gàng: thể nào!

      Tự nhiên, Duy Nhất thế mà lại thở phào nhõm…

      “Duy Nhất, chào buổi sáng!” Trước bàn làm việc bao phủ bóng đen.

      Ngẩng đầu, ra là Doãn Tử Nhiên.

      “Tổng giám đốc, chào buổi sáng!” Hôm nay Duy Nhất cố gắng hết sức tránh quá nhiều với Doãn Tử Nhiên.

      nghe chuyện lần trước. Sau khi điều tra, là Serena cắt hỏng giày cao gót của em, cho nên…” Doãn Tử Nhiên cười tiếng, “Về sau làm nên cởi giày cao gót ra đổi dép thỏ !”
      Last edited by a moderator: 31/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :