1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 30
      Edit: Nguyen Thi

      Phó phủ cách Tề trạch khoảng 2 con đường, lên xe ngựa Phó Dung ngồi bên cạnh Kiều Thị mà ngồi bên Phó Tuyên, cố ý niết lấy khuôn mặt trắng mền nhắn của nàng.

      “ Muội muội 10 tuổi càng ngày nhìn càng đẹp, nhìn 2 hàng mi tuấn này, nếu là mặc nam trang vào có thể đánh bại ca ca.”

      Phó Tuyên gạt tay tỷ tỷ ra, ngẩng đầu trừng nàng: “ Tỷ ngồi bên kia .”

      Phó Dung , liền ôm muội muội như của hiếm : “ Tỷ thích ngồi kế bên muội thôi.”

      Phó Tuyên thầm thở dài, cuối cùng cũng đẩy tỷ tỷ ra, dứt khoát nhắm mắt lại trả lời. Nàng phát tam tỷ thích trêu nàng, nàng càng tức giận tam tỷ trêu càng hăng say, nàng thờ ơ lạnh nhạt tam tỷ rất nhanh thấy còn thú vị.

      Phó Dung chọc chọc muội muội 2 cái, thấy muội ấy như lão tăng nhập định có nhúc nhích, liền dựa vào bên cạnh cười, cuộc sống như vậy thú vị. Thân xác 13, 14 tuổi nhưng có tâm hồn 21 tuổi, sống lại 1 lần so với tưởng tuợng còn đa dạng hơn.

      Cha mẹ trẻ ra vài tuổi, nhưng vẫn là trưởng bối như trước, từng trải của kiếp trước cũng thay đổi nữ nhi kính trọng đối với cha mẹ. Nàng vẫn nguớc nhìn ỷ lại ca ca, lúc này nhìn có chút ấu trĩ. Tỷ tỷ, đệ đệ còn sống là đại lễ của nàng, nàng vô cùng quý trọng, đùa tốt nhất là muội muội.

      nhắc tới tỷ tỷ, đệ đệ, kiếp trước ca ca đón dâu vẫn là ca ca có thân phận khác. Chỉ có muội muội giống, nàng gả cho người khác, tại Phó Dung còn nhớ được bộ dàng muội muội trách cứ muội phu, thậm chí muội ấy còn trách cứ nàng phải có bộ dáng nghiêm túc. Đừng nhìn nàng là tỷ tỷ, khi đó Phó Dung sợ Phó Tuyên, còn bây giờ, muội muội còn là tiểu nha đầu, Phó Dung đương nhiên muốn lấy lại uy phong tỳ tỷ.

      Bản thân tự vui vẻ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Phó Dung định nhích tới gần cửa sổ để xem có chuyện gì, giọng Từ Yến lại truyền vào, bao lâu Phó Thần lại tới : “ Mẫu thân, thế tử cũng thuận đuờng đến Tề gia, đuờng gặp chúng ta, muốn tới đây chào hỏi với Người.”

      Thế tử, danh xưng này ở Tín Đô thành chỉ có 1 người, Kiều Thị thụ sủng nhược kinh, cách màn xe nhanh chóng : “ Thế tử quá khách sáo.”

      Giọng Từ Yến ấm áp: “ Vân Thăng cùng Chính Đường có quen biết, bái kiến bá phụ, bá mẫu là điều hiển nhiên, chúc bá mẫu thân thể an khang, tâm tưởng thành.”

      Được cư xử lễ độ như vậy, Kiều Thị cười rạng rỡ: “ Mượn lời hay của thế tử, hôm nay đường tiện, ngày khác mời thế tử đến phủ chúng tôi ngồi chút, bá mẫu chuẩn bị hồng bao lớn cho ngươi.”

      “ Bá mẫu ưu ái, Vân Thăng sắp xếp ổn thỏa đến cửa quấy rầy.” Từ Yến mỉm cười, khuôn mặt tuấn mỹ tựa như Phan An, dẫn tới người qua đường bất luận nam nữ già trẻ, lớn bé đứng lại tò mò thân phận người này.

      Phó Thần chỉ cảm thấy Từ Yến cười giống như hồ ly, biết nhớ thương ai, ngoài cười nhưng trong cười : “ Được rồi, thời gian còn sớm, chúng ta lên ngựa trước, đến Tề phủ bàn lại cũng muộn.”

      Từ Yến gật đầu, hướng Kiều Thị cáo từ, quay người về lập tức. Trong xe ngựa, Kiều Thị, Phó Tuyên hẹn mà cùng nhìn về phía Phó Dung. Kiều Thị là từ trong đại trạch ra, từ tới lớn nhìn qua ít đấu tranh, gặp chuyện khác thường đều để trong lòng mà cân nhắc nguyên do. Ngược lại Phó Tuyên có trải qua mưu quỷ kế nhưng nàng từ thông minh, nên đương nhiên cũng nhìn ra được. Năm nay xem như Phó gia ở Tín Đô cũng được 3 năm, trước tháng 7 năm ngoái, quận vương phủ cùng nhà mình hề lui tới, tại Từ Yến thân thiết như thế, khẳng định là có thỉnh cầu. Tín Đô vương thích giao tiếp cùng quan viên lớn Ký Châu, quan trường là cần cầu nhà mình, cầu tiền đồ, cũng thể nào là vì hồng bao nhà mình, vậy chỉ còn người.

      Phó Uyển đính hôn, Phó Tuyên mới 10 tuổi, dung mạo Phó Dung khuynh thành lại tuổi dậy , trừ bỏ nàng có thể là ai? Mà Từ Yến từ sau lần găp ở Trúc Lâm tự mới bắt đầu thân thiện, vừa vặn chứng minh điểm này.

      Phó Tuyên thấy tỷ tỷ rình coi, có mừng thầm, bình tĩnh như người có chuyện gì, hơi chút yên tâm. Chỉ cần tỷ tỷ đừng vì Từ Yến cám dỗ mà quên quy củ, những chuyện khác tự có trưởng bối làm chủ.

      Kiều Thị cũng lặng lẽ thu lại nét hưng phấn. Nữ nhi hiểu là tốt nhất, hôn vốn nên do bà và trượng phu bận tâm. mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng vui rạo rực.

      Từ Yến thân phận tôn quý, dung mạo tuấn lãng, mọi điều đều xứng với nữ nhi nhà mình, càng khó được là trong nhà Từ Yến có huynh đệ, tương lai có kẽ hở chị em chồng. Quận vương phi nhìn lãnh đạm, ngôn hành cử chỉ đều quá lễ nghĩa tới khi kết thúc, có khinh thường các bà là phu nhân của quan viên bình thường. Về phần Từ Tịch, nuơng nào sớm muộn cũng phải xuất giá, có cản trở chuyện trai và chị dâu.

      Nùng Nùng của bà xinh đẹp quyến rũ, chỉ riêng vẻ kiều mị thôi cũng đủ được người ta hận thể đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay. Khi ra ngoài làm khách lại biết tiến lùi, hào phóng thong dong, tốt như vậy nên xứng với người mọi phương diện đều hàng đầu.

      Kiều Thị càng cân nhắc càng thấy hài lòng, trở về cùng trượng phu thương lượng chút, để ông ấy để ý thử, dò nghe cách làm người của Từ Yến trước. Tương lai Từ Yến tới hỏi cưới, bọn họ cũng chuẩn bị. Nếu do bà hiểu sai cũng có gì, Nùng Nùng của bà sợ lấy được người trong sạch, chỉ là sau này cùng Từ Yến giao tiếp nên cẩn thận chút, quá lạnh nhạt cũng quá nhiệt tình, miễn cho Từ Yến khinh thường Nùng Nùng.

      Phó Dung cần nhìn mẫu thân cũng biết bà nghĩ gì. Kiếp trước mẫu thân rất thích Từ Yến, lần này cũng khác bao nhiêu. Phó Dung cũng sốt ruột, Từ Yến biết lấy lòng người khác, nàng muốn gả, cha mẹ cũng ép nàng. Nếu có cơ hội, nàng muốn khuyên Từ Yến câu, bảo đừng phí tâm, đáng tiếc Từ Yến mở miệng, nàng lại thể đứng trước mặt . Ngộ nhỡ thẹn quá hóa giận 1 câu: “ nương hiểu lầm, ta thích nương.” Truyền ra ngoài nàng có đường sống.

      Bất quá Từ Yến thế đâu nhỉ? Đường nét gương mặt nam nhân gầy gò tiều tụy đột nhiên lên trong đầu, Phó Dung phiền chán nhắm mắt lại. Vẫn gặp tốt hơn, nàng để ý tới , thời gian dài cũng phai nhạt, có được sau này đương nhiên khổ?

      đường cứ mãi suy nghĩ miên man, Tề phủ ở trước mắt, nam nữ như cũ tách nhau ra .

      Trước cửa chính, thấy Từ Yến cùng Phó Thần sóng vai tới, con ngươi Tề Sách híp lại, lập tức vui mừng đón khách: “ Vân Thăng trở về khi nào? Bá phụ, bá mẫu cũng về sao? Ta nhớ được ngươi nguyên tiêu trước….

      Từ Yến khẽ cười: “ có, là ta quen kinh thành náo nhiệt nên trở lại sớm, vừa vặn nhà ngươi mời khách, ta liền tới đây thăm, Bá Ngọc trách ta mời mà tới chứ?”

      Tề Sách hỏi ngược: “ Nếu ta trách ngươi, thế tử giận dỗi bỏ sao?”

      2 bạn tốt nhìn nhau cười, Tề Sách lại tiếp Phó Thần, rất nhanh mọi người cùng về hướng nội viện. Cửa hông bên kia thuận lợi như vậy. Hôm nay biết xảy ra chuyện gì, trong ngõ hẻm dừng vài chiếc xe ngựa. Xảo Hạnh đến bên đường nhìn quanh phía trước rồi trở về báo: “ Phu nhân, nô tỳ thấy chúng ta phải chờ khoảng chung trà.”

      Kiều Thị gật đầu, với 2 nữ nhi: “ Chúng ta tới chậm.”

      Cửa trước Tề gia mời khách, các nàng xem như đến sớm chút, tai muộn rồi cùng 1 ít khách ngoài thành đụng nhau, có thể chen nhau sao? Ngồi chờ nhàm chán, Phó Dung lặng lẽ đẩy rèm xe ra. Đối diện là tường viện cao lớn bền chặt của Tề phủ, mùng 3 ngày đó có tuyết rơi lớn nên đường còn đọng lại nhiều tuyết. Bên này Tề gia quét tước sạch , tuyết tan đọng lại phiến đá xanh ở dưới ánh mặt trời phản ra ánh sáng lạnh lùng.

      Khi hô hấp có sương trắng nhàng bay ra ngoài, Phó Dung kìm lòng được khép lại áo choàng, vừa định lùi về trong xe, thoáng thấy nương choai choai quần áo lam lũ từ gốc tường tới. 2 tay luân chuyển co lại trong ống tay áo, được mấy bước nâng tay cúi đầu gạt lệ, nhìn như thế nào cũng đáng thương. Phó Dung cũng phải là đại thiện nhân, nhìn thấy chỉ nhíu mày liền muốn buông rèm. Đúng lúc này, nha đầu kia nhìn thấy, ngẩng đầu nhìn sang, lúc này nàng cách xe ngựa Phó gia rất gần. Đừng nhìn nàng ăn mặc rách, đầu lại ngay ngắn, sạch , 1 khuôn mặt tròn bị lạnh tới trắng bệnh, theo động tác ngẩng đầu của nàng hoàn toàn trình diễn trước mặt Phó Dung.

      Tay Phó Dung xiết chặt, động tác buông cửa sổ sững lại. Tiểu nha đầu nhìn thấy, trong mắt lên hi vọng, vội vàng để cánh tay xuống mà chạy tới, đến trước xe bị các ma ma ngăn lại, tiểu nha đầu cũng hoảng, nhìn Phó Dung ánh mắt khẩn cầu : “ Tam tiểu thư xin thương xót, thưởng cho nô tỳ ít tiền, phụ thân của nô tỳ bị bệnh sắp chết, van cầu người…” xong liền quỳ xuống, cuống quýt dập đầu.

      “ Ngươi nhận ra ta?” Phó Dung cúi đầu nhìn nàng, Phó Tuyên bên cạnh Kiều Thị tò mò cũng nghiêng người nhìn sang.

      Tiểu nha đầu lau nước mắt : “ Nô tỳ là Ngọc Châu, là nha hoàn thô sử trong viện nhị tiểu thư Tề phủ, khi tam tiểu thư lại đây chơi nô tỳ thấy qua. Đầu xuân năm ngoái nô tỳ trải qua cơn bệnh nặng, nhị tiểu thư sợ nô tỳ qua khỏi nên đuổi nô tỳ ra ngoài. Hôm nay nô tỳ tới đây cầu tỷ muội trước kia cho mượn tiền thuốc, nhưng các nàng…” Tề Trúc còn các tỷ tỷ nhưng sớm gả cho người.

      “ Đầu xuân năm ngoái, ngươi bị bệnh gì?” Mặt Phó Dung trắng bệnh, cắt còn giọt máu, chặn ngang lời nàng , thân mình khống chế được run lên. Phó Tuyên ngồi kế bên nàng, vóc người nàng nhắn nên thấy người quỳ ở bên ngoài, phát giác tỷ tỷ đúng nhìn như tức giận, vội vàng ôm lấy Phó Dung, ngăn nàng bị run. Sau đó nàng biết vì sao tỷ tỷ tức giận.

      “ Bệnh thủy đậu, thầy thuốc đây là bệnh dễ truyền nhiễm, nên nhị tiểu thư cần nô tỳ.”

      “ Sau khi ngươi chuyển ra ngoài, nàng, tỷ muội trước kia có thăm ngươi ?” Phó Dung nhìn tường viện Tề phủ hỏi, nếu có Phó Tuyên ra sức vạch tay nàng, chỉ sợ nàng nắm chặt tay, lấy khí lực nay của nàng móng tay có thể cắm sâu vào trong thịt.

      Tiểu nha đầu nghi hoặc vì sao Phó Dung hỏi như vậy, nhớ lại phen : “ Có, nhị tiểu thư tìm được 1 phương thức cổ truyền cho nô tỳ, là dùng mứt táo bôi lên nốt đậu…”

      Nghe tới đây, mặt Phó Dung bỗng chốc tái xanh, muốn ngăn nàng đừng nữa, há miệng ra liền vội vàng che miệng lại. Kiều Thị nhanh tay lẹ mắt, lấy ống nhổ trong góc đưa tới trước mặt Phó Dung, lạnh mặt giúp nữ nhi vỗ lưng, trong mắt hận ý ngất trời.

      Ánh mắt Phó Tuyên cũng đỏ, lắng nghe tỷ tỷ ngừng nôn khan, 2 tay xoắn khăn xuýt muốn đứt, ngừng lại 1 lát mới ngó đầu, nhìn trái phải thấy có người để ý đến động tĩnh bên này, khẽ với vẻ mặt hiểu của Ngọc Châu: “ Ngươi về trước, coi như chuyện với chúng ta, sau đó tới Phó phủ tìm ta lấy tiền thuốc.”

      Ngọc Châu cũng là nha hoàn ra từ đại trạch, mơ hồ đoán được cái gì, dập đầu tiếp tục ôm tay áo về phía trước. Bởi vì có hi vọng nên bước chân nhàng hơn.

      Phó Tuyên nhìn nàng xa, nhìn tòa nhà đối diện lạnh giọng phân phó Xảo Hạnh: “ Ngươi Tề phủ chuyến, sáng nay ta ăn phải đồ hỏng bị đau bụng, thân thể thoải mái nên về trước.”

      “ Có cần với lão gia tiếng hay ?” Trong giọng của Xảo Hanh cũng mang theo hận ý.

      cần.” Là giọng suy yếu của Phó Dung.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 31
      Edit: Nguyen Thi

      Tề gia cùng Phó gia giao hảo, tiệc mời Tề gia mà Kiều Thị xuất , khó tránh có tân khách hỏi thăm. Vì thế tin tức thân thể của Phó Tuyên thoải mái, Kiều Thị dẫn 2 nữ nhi tới trước cửa Tề phủ lại trở về, liền dần dần truyền ra ngoài.

      Tiền viện bên này, sau khi tan tiệc trời còn sớm, Tề Sách mời Phó Thần thư phòng của mình xem bảo kiếm mà Tề lão gia tặng cho . Xem đến nửa Tề phu nhân sai nha hoàn đến tìm , Tề Sách áy náy hướng 2 người xin lỗi, với Tề Giản: “ Nhị đệ bồi Vân Thăng với Chính Đường trước, ta lát trở lại.”

      Sắc mặt Tề Giản hơi tái, gượng cười đáp ứng có nhìn ánh mắt Tề Sách. Phó Thần chú ý tới, sau khi Tề Sách rời , ân cần hỏi Tề Giản: “ Có tâm ? Nhìn ngươi mất hồn mất vía, do thân thể thoải mái vậy cần chống đỡ bồi chúng ta, ta cùng thế tử tùy tiện ngồi chút là được.”

      Tề Giản nhìn cười : “ Ta có việc gì, chỉ là nghĩ tới mấy ngày nữa lại phải đọc sách mỗi ngày, có chút hâm mộ các ngươi, luyện võ tốt bao nhiêu, lại có thể dựa vào thân công phu đoạt lấy tiền đồ. Lại có thể cường thân kiện thể, giống ta, cả ngày ngồi trong thư phòng.”

      muốn lời lòng, Phó Thần liền giả vờ biết, vừa uống trà vừa bàn luận võ nghệ. Tề Giản nhìn , tìm kiếm bóng dáng người trong lòng khuôn mặt tuấn lãng, sáng lán của Phó Thần. Đáng tiếc còn chưa có cơ hội thổ lộ tâm với nàng, rốt cuộc bây giờ cũng được.

      2 ngày trước, đại ca uống say, dìu huynh ấy về phòng, đem đại ca đặt tên giường chợt nghe đại ca thào . Tề Giản tưởng là lời say nên để ý, xoay người lại nghe thấy tiếng khàn khàn lại ràng “ Nùng Nùng” nghe đại ca thào năm nay hỏi cưới nàng.

      “ Nùng Nùng” là nhũ danh của nàng, trong mộng lặng lẽ gọi rất nhiều lần. ra đại ca cũng thích nàng. Sao có thể thích chứ? Nàng cười lên đẹp như vậy, giọng cũng dễ nghe, ánh mắt giống như nước suối trong, hồn nhiên ngây thơ.

      Buông tha sao? luyến tiếc.

      Hay nên cùng đại ca tranh đoạt?

      Tề Giản cần nghĩ cũng biết, so ra kém đại ca, mọi thứ đều bằng, cả Phó đại nhân cũng thưởng thức đại ca…. Thay vì giành được còn gây ra xích mích huynh đệ, bằng giả bộ như mình hề động tâm.

      góc hành lang, Tề Sách nhanh chậm bước tới, nhìn cũng nhìn nha hoàn trong viện chính mình, thấp giọng hỏi: “ Người có đến ?”

      Nếu nàng thích , được cầu, nàng chắc chắn đến. Nha hoàn mặc y phục xanh sắc mặt thay đổi, cúi đầu giải thích: “ có, nghe Lục tiểu thư bị đau bụng, xe ngựa đến trước phủ đột nhiên nôn ra, Phó phu nhân liền quay đầu xe trở về phủ, tam tiểu thư cũng có xuống xe.”

      Tề Sách nhíu mày, tại sao trùng hợp như vậy? Cho nha hoàn rời , Tề Sách đứng tại chỗ trầm tư 1 lát, liền trở về thư phòng, thấy Phó Thần liền : “ Nghe Lục muội muội bị nôn đường, …”

      “ Nôn! Giờ Tuyên Tuyên đâu?” mới 1 câu, Phó Thần liền đứng vụt dậy, vô cùng lo lắng chạy ra ngoài. Tề Sách lập tức xác định, Phó Tuyên bị bệnh, cũng phải là do mẹ con Kiều Thị muốn tới. Giải đáp được nghi hoặc, vội vàng ngăn Phó Thần lại, đem chuyện 3 người Kiều Thị về nhà ra.

      Phó Thần vẫn yên tâm, hướng mấy người cáo từ: “Ta tìm phụ thân tiếng, ngày hôm nay tụ tập được vì thân thể Tuyên Tuyên rất tốt, ít khi bị bệnh, ta phải trở về xem mới yên tâm.” Tề Sách, Từ Yến đều là người có muội muội liền trấn an vài câu, cùng nhau đưa ra ngoài.

      Sau khi Phó Phẩm Ngôn biết chuyện cũng có gì khác thường, kêu Phó Thần về trước, ông tiếp tục cùng đám đồng liêu uống rượu chuyện, sau khi giải tán mới lên xe về phủ.

      Vừa xuống xe liền vội vàng Thủy Trúc cư của tiểu nữ nhi. Quản Lưu thúc sớm được Kiều Thị phân phó, liền nhắc nhở: “ Lão gia, Lục tiểu thư có chuyện gì, là tam tiểu thư bị bệnh.” Bước chân của Phó Phẩm Ngôn khựng lại, nhìn Lưu thúc, lại dời qua Phù Cư viện của Phó Dung.

      Vào phòng liền thấy mẹ con Kiều Thị đều ở đây, đầu ái nữ tựa vào đầu giường, sắc mặt tới nhợt, chỉ vừa qua mấy giờ thấy mà dường như gầy rất nhiều. Phó Phẩm Ngôn nhìn về Phó Tuyên, xác định nàng hoàn hảo, ngồi giường sờ trán Phó Dung: “ Nùng Nùng làm sao vậy? Chỗ nào thoải mái, thầy thuốc xem qua chưa?” Tận lực xem nhàn nhạt ý vị trong phòng.

      Phó Dung chôn đầu trong ngực phụ thân, nước mắt lại chảy ra. Hôm nay nàng mới biết được, kiếp trước mình ngu xuẩn bao nhiêu. Từ tới lớn, mổi lần nàng ra ngoài, mẫu thân đều dặn tỷ tỷ chăm sóc tốt cho nàng, lo sợ nàng bị người khác khi dễ. Phó Dung cảm thấy mẫu thân lo ngại quá nhiều, nàng thông minh như vậy, chỉ có nàng khi dễ người khác, ai khi dễ được nàng? Nàng cùng mẫu thân tranh luận, mẫu thân nàng nhìn thông minh, kỳ thực là được lớn lên từ hũ mật, khi ra bên ngoài, ăn được chút ngon ngọt liền nhìn thấy ong mật bên cạnh, mắt thấy sắp bị châm còn đắc ý vì tìm được mật.

      Có lẽ nàng tự cho mình thông minh, nhưng Tề Trúc phải là ong bình thường. 2 người chỉ là bạn khăn tay chi giao bình thường, gặp mặt cười hàn huyên, tách ra cũng tưởng niệm, ai cũng lấy được chỗ tốt của ai, cũng đắc tội với nhau. Đầu xuân năm ngoái, nàng cũng chưa từng thấy qua Từ Yến, 2 người oán thù, Phó Dung nghĩ ra vì sao Tề Trúc nhẫn tâm bưng điểm tâm như vậy cho nàng ăn.

      Trong bụng lại cồn cào, Phó Dung che miệng lại muốn ói, trong bụng lại có gì cho nàng nôn ra. Hận bản thân mình quá ngốc, bị vải thưa che mắt tới chết, càng hận Tề Trúc. Hận nàng ấy hại nàng bị bệnh khổ sở, làm cho trán nàng lưu lại vết sẹo. Hận nàng ấy hại chết đệ đệ, làm nàng tự trách tự ghét, người nhà đều chịu thống khổ. Đáng thương nhất là đệ đệ, chết minh bạch. Hận nàng ấy hiểm giả dối, hại nàng thảm, còn giống như có việc gì cùng trò chuyện cùng nàng, thay Tề Sách tạ lỗi, vẫn luôn là tiểu thư đoan trang của Tề gia trong mắt người khác, danh hiền lan xa.

      Hận thể hình dung như dời non lấp biển hướng về nàng, Phó Dung nắm chặt quần áo phụ thân, suýt nữa nghiến nát răng làm Phó Phẩm Ngôn cực kỳ đau lòng. Nữ nhi biết nhất làm nũng, có ủy khuất gì đều ra hết, cầu ông làm chủ, lần này hận đến cắn răng nhẫn nhịn còn ôm ông khóc làm cho người ta khó chịu.

      Nghe Kiều Thị oán hận kể lại hành vi của Tề Trúc, Phó Phẩm Ngôn giận mà cười, với huynh muội Phó Thần: “ Uyển tỷ nhi dẫn muội muội về phòng , ở đây cần các con lo lắng, Chính Đường ở trong sân trông giữ, cho kẻ nào tới gần.”

      Uy lực của ông rất mạnh, khi tức giận ngoại trừ Phó Dung và Kiều Thị ai cũng dám chọc ông. Phó Uyển sờ đầu Phó Dung, trấn an vài câu liền dẫn Phó Tuyên , Phó Thần liền ra ngoài.

      Phó Phẩm Ngôn nhìn nàng, chỉ đem nữ nhi từ trong ngực đỡ dậy, ép nàng ngồi thẳng, vững vàng chống đỡ bả vai nàng: “ Nùng Nùng , rốt cuộc con tức giận cái gì?”

      Phó Dung khóc đến đứt hơi, trong lòng có oán hận, có hối tiếc, nhưng nhiều nhất là hiểu. Nàng vì sao mình lại bị người ta hãm hại như thế.

      , con , phu thân làm sao biết con tức giận cái gì?” Phó Phẩm Ngôn nhẫn nại, yên lặng nhìn nữ nhi. Bên tai là giọng ôn nhu của phụ thân, rốt cuộc Phó Dung nhịn được, bổ nhào vào ngực phụ thân mà tố ủy khuất: “ Con hề trêu chọc nàng ta, vì sao nàng ta phải hại con như vậy, hại… Nàng ta có biết con chịu bao nhiêu khổ ? Rốt cuộc con làm gì có hại đến nàng ta, mà nàng ta phải nhẫn tâm như thế?” Nhưng dù nàng có làm hại Tề Trúc nàng ta cũng khó chịu như thế. Nàng khổ tính là gì, hại đệ đệ chết oan!

      Phó Phẩm Ngôn nhìn thê tử, Kiều Thị trèo lên giường, ôm nữ nhi vào trong lòng mình, nhàng vỗ lưng nàng: “ Nùng Nùng ngốc, là nàng ta đố kị con xinh đẹp hơn nàng ta, cho nên muốn con sinh bệnh để lại sẹo, nàng ta trở thành đệ nhất mỹ nhân thành Tín Đô. Nương với con, càng xuất chúng càng dễ dàng bị người đời đố kị, khi ghen tị dù có thù oán cũng sinh ra tà niệm. Nùng Nùng đừng giận, lần này trách con sơ ý, là nàng ta quá mức gian trá, còn tuổi mà lòng dạ sâu như vậy, cả nương cũng nhìn ra. Nếu sớm phát ra cũng đến mức làm cho con lớn mới té ngã như vậy.”

      Phó Dung khó tin, 2 mắt đẫm lệ: “ Chỉ vì đố kỵ?”

      phải đố kỵ là cái gì?” Kiều Thị đau lòng giúp nữ nhi lau nước mắt, ra chuyện cũ năm xưa của chính mình: “ Nương hồi cũng bị người ta hãm hại, các quý công tử đến nhà chúng ta làm khách, những tỷ muội kia của nương đè ta xuống nghĩ muốn hủy dung ta, may mắn các nàng giấu kỹ như Tề Trúc bị ta nhìn ra tránh thoát 1 kiếp nạn. Nùng Nùng nhớ kỹ, sau này khi đến nhà người khác làm khách, trừ bỏ người mà con đặc biệt tin tưởng, thức ăn hay bất cứ thứ gì cũng nên chạm vào.”

      Ở trong nhà, có tranh đấu, các nữ nhi chưa thấy qua việc xấu xa nên lòng phòng bị thấp. Phó Phẩm Ngôn bất ngờ nhìn thê tử, chưa từng nghe bà nhắc qua những việc này. Kiều Thị chăm chú nhìn nữ nhi, lưu ý ánh mắt trượng phu. Ngược lại Phó Dung, trải qua mấy phen khóc lóc kể lệ, oán khí tích ở ngực đều thoát ra, chỉ còn lại thù.

      Tề Trúc hại nàng như thế, nàng mà trả thù lại chẳng phải uổng kiếp sống lại này, biết chân tướng bị giấu diếm kiếp trước, hận ý trong mắt nàng giảm, khóe miệng hơi vểnh lên giống như có mùi mưu. Cho tới lúc này, Phó Phẩm Ngôn mới thở phào hơi.

      Ông hi vọng nữ nhi là quả hồng mềm, người khác đánh nàng quyền, nàng có thể khóc nhưng phải trả lại gấp 10 lần. Ông cũng cho nữ nhi tự mình trả thù. Con lớn khôn giữ được, tương lai gả cho người ở nhà chồng bị ủy khuất, người phụ thân như ông nước xa cứu được lửa gần. Các nữ nhi chỉ tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng tại ông trông giữ bên người các nàng.

      “ Nùng Nùng định báo thù như thế nào?” Phó Phẩm Ngôn đứng dậy tới bàn rót chén trà uống, sau đó quay trở về mỉm cười . Phó Dung kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận của phụ thân, nhưng nụ cười nơi khóe miệng của ông nhìn như thế nào cũng xấu xa.

      Nữ nhi lên tiếng, Phó Phẩm Ngôn cổ vũ thúc giục: “ ta nghe thử xem, hãy để phụ thân xem thử bản lĩnh của con.”

      Kiều Thị ngơ ngẩn, có ai dạy con như thế này ?

      Phó Dung nghĩ nhiều như vậy, bị ánh mắt mong đợi của phụ thân dõi theo, nàng cụp mi nghĩ ngợi lát, trong đầu nghĩ ra chủ ý liền bị phủ định, liên tục phủ định 3,4 lần mới chậm rãi : “ Phụ thân, mấy ngày nữa là tết nguyên tiêu, con muốn mời nàng ấy cùng ngắm đèn lồng, trước đó phụ thân sắp xếp vài người đến lúc đó gây ra hỗn loạn, nhân lúc loạn… Hướng mặt nàng tạo vết thương.”

      Mối thù của cả hai kiếp, kiếp này nàng trả lại.

      Tề Trúc phải muốn làm đệ nhất mỹ nhân sao? Phó Dung muốn nàng ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng bằng, muốn nàng sống bằng chết, sau cùng có ngày nào vui vẻ.

      Phó Phẩm Ngôn , cười hỏi thê tử: “Tố Nuơng nghĩ như thế nào?”

      Kiều Thị bĩu môi, nhìn nữ nhi sau cơn mưa trời lại sáng, hừ : “ 2 người các ngươi làm chuyện xấu, đừng kéo thiếp vào.”

      Phó Phẩm Ngôn gật đầu, với Phó Dung: “ Tốt, liền làm theo biện pháp con , con yên tâm những chuyện khác đều giao cho ta lo liệu.”

      Phó Dung săn sóc dặn dò: “ Phụ thân cũng cẩn thận chút, đừng để cho người ta phát đầu mối.”

      “ Ta còn cần con dạy sao?” Phó Phẩm Ngôn xoa đầu nàng. Mắt thấy 2 cha con thảo luận xong, Kiều Thị nhịn được : “ Đợi chút, Nùng Nùng cũng hơn nửa năm tìm nàng ta. tại đột nhiên chủ động mời nàng ta chơi, nửa đường lại xảy ra chuyện, người ta lại ngốc, chắc chắn hoài nghi đến Nùng Nùng.”

      Phó Dung ngẩn ra, quả thực là như thế… chờ nàng nghĩ tiếp, Kiều Thị lại : “ Nùng Nùng cần gấp gáp mời nàng ta trước, vãn lễ nguyên tiêu ai ai cũng đều thích náo nhiệt, chừng nàng ta mời con trước. Cho dù nàng ta mời, cho dù hôm đó nàng ta ra cửa, sau này cũng có thời điểm nàng ta ra ngoài, phụ thân con có thế ra tay bất cứ lúc nào, cần gì phải lập tức báo thù?”

      Bà véo véo gương mặt của nữ nhi vẫn có chút máu, cười dịu dàng: “ Quân tử báo thù ,10 năm muộn, Nùng Nùng, ánh mắt con phải nhìn xa và lâu dài ra chút.”

      Phó Dung nhìn mẫu thân, rồi nhìn phụ thân bên cạnh vẫn luôn mỉm cười nhìn chăm chú mẫu thân. Trong lòng dâng lên dòng suối ngọt ngào: “ Nương, con phát người cùng phụ thân xứng đôi, quả là trời đất tạo thành.”

      Trời đất tạo nên đôi hồ ly xấu xa

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      CHị còn non quá :p Ca

    4. xuxubungbu

      xuxubungbu Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      57
      Hay quá...editor cố lên

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      đọc lèo rồi comt luôn, hihi. truyện hay,lâu lâu mới thấy 1 nữ 9 có cái đầu lạnh và thực dụng vậy, tuy là còn non tay nhưng cg ko wa mềm yếu. TY t ko thik lắm, nhưng ko đủ mạnh để bảo vệ ng mình ah, TS bệnh hoang tưởng nặng quá, còn nam 9 có fan bá đạo, dc cái là sạch hehe. CHờ mong tới ngày 2 ng xẹt điện với nhau ah.
      tks editor và beta nhiu nhiu
      Chris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :