1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 64

      Edit: Diệp Nhược Giai

      “Tam đệ, đệ sai Tam Lang đâu vậy?” An Nhị gia lơ đãng hỏi, “Đệ muốn thằng bé tra gì vậy, ra chút, huynh cũng giúp tay.”

      An Tam gia thêm than vào trong bếp lò , tay hơi ngừng lại trong nháy mắt, lập tức cười cười, “Chỉ là vài chuyện xưa nghĩ ra mà thôi.”

      Chuyện xưa gì nghĩ ra mà đến năm mới cũng để cho Tam Lang được yên ổn? Tuyết còn chưa tan hẳn bảo thằng bé xuất môn. An Nhị gia chịu cho qua, , “Tam đệ, vẫn là câu kia, chúng ta là người nhà, có chuyện gì thực giải quyết được cứ ra. Huynh đệ chúng ta hợp lại, ma quỷ quái cũng sợ.”

      ma quỷ quái? Quả là chuyện ma quỷ quái.An Tam gia thản nhiên cười cười, “Nhị ca, yên tâm, nếu thực giải quyết được, đệ nhờ mọi người giúp.”

      An Nhị gia nâng chén trà lên, ngửi ngửi, “Trà ngon.”

      An Tam gia cười cười, “Trà tốt, nước tốt, đương nhiên phải pha ra trà ngon.”

      “Người có tay nghề tốt thể pha ra trà ngon như vậy.” An Nhị gia cười cười, như có thể nhìn thấy An Tam gia xuyên qua hương trà, chợt cảm thấy vài phần buồn bã. Từ sau khi Tam đệ mất thê tử, cả người đều thay đổi. Ông thường nghĩ, nếu phải khi đó Thập Nhất Nương mê man bất tỉnh, Tam đệ cố nén bi thương để cứu Thập Nhất Nương, có lẽ đệ ấy sớm sụp đổ rồi.

      *********************

      Cơm trưa hôm nay, Thập Nhất Nương ăn cùng với Thập Lang. Sau khi ăn no, hai người mỗi người cầm ly trà sữa đường đỏ thơm ngát, uống đến ánh mắt đều híp cả lại.

      “Thịt kho đông pha ăn ngon .” Thập Lang đặt mông ngồi xuống đất xoa bụng, “Aiz, chỉ là huynh còn chưa viết ra được mấy bài thơ hay hay kiểu như ‘Đại giang đông khứ, lãng đào tận’ (1).”

      (1) câu trong bài thơ nổi tiếng ‘Niệm nô kiều – Xích Bích hoài cổ’ của Tô Thức (Tô Đông Pha).

      Thập Nhất Nương lăn qua lăn lại mặt đất, dứt khoát lăn đến bên cạnh Thập Lang, vươn tay sờ sờ cái bụng tròn vo của , “Nhất định là ăn quá ít thịt kho đông pha, ăn nhiều thêm chút là có thể viết được bài thơ hay.”

      Thập Lang cũng nằm xuống, học theo Thập Nhất Nương lăn qua lăn lại mặt đất, “Thảm này là thoải mái.” Thảm trải trong phòng Thập Nhất Nương dày cực kỳ, mùa đông ngồi đất cũng thấy quá lạnh.

      “Đúng vậy, có thể làm giường ngủ luôn rồi.” Thập Nhất Nương ngáp cái .

      Thập Lang bị lây bệnh, cũng nhịn được ngáp cái. Mùa xuân đến đất Tây bắc, vạn vật bắt đầu sống lại, nhưng thời tiết vẫn còn hơi lạnh, đánh giấc ngủ trưa là thoải mái nhất. Thảm trong phòng Thập Nhất Nương tốt, mà trong cả cái nhà này cũng chỉ có Thập Nhất Nương xa xỉ như vậy. Thảm mềm mại ấm áp như thế, phải ngủ nhiều chút mới đúng.

      “Thập Lang ca......” Thập Nhất Nương bắt đầu buồn ngủ, hề đề phòng gì, , “Muội nhớ ca ca, nhưng cha là quá đáng, chịu cho muội biết ca ca đâu. Muội biết bọn họ có việc gạt muội, hơn nữa việc này còn liên quan đến muội......”

      Thập Lang thoáng chốc mở to mắt, nhìn về phía Thập Nhất Nương, vươn tay vỗ vỗ lưng Thập Nhất Nương, dỗ dành, “Bọn họ chỉ là sợ muội lo lắng mà thôi. Có rất nhiều chuyện, cho dù Thập Nhất Nương có biết cũng chỉ có thể lo nghĩ suông.”

      Thập Nhất Nương lại ngáp cái, buồn ngủ đến mức mở mắt nổi, “Quả nhiên là vấn đề về thực lực. Nếu muội có thực lực, có lẽ cha gạt muội.”

      Thập Lang cầm chăn từ ghế quý phi, đắp lên cho nàng, giọng , “Ngủ , Thập Nhất Nương, Thập Lang ca vẫn luôn đứng về phía muội.”

      Thập Nhất Nương lâm vào mộng đẹp, cuối cùng chỉ nghe thấy Thập Lang , “Thập Lang ca...... luôn giúp muội.”

      ***********************

      Khi Xuân Lan vào nhà, nhìn hai heo ngủ say sưa, nhịn được thở dài. Nếu tiểu thư bị ma ma thấy cứ nằm lăm quay ra ngủ đất như thế, bảo đảm nổi cáu, rất thục nữ.

      Xuân Lan lôi thêm cái chăn ra, đắp lên người Thập Lang. Tây bắc nghèo xơ xác, dân phong cởi mở, chuyện huynh đệ tỷ muội đến mười tuổi vẫn còn ở cùng với nhau cũng có rất nhiều. Kinh thành bảo thủ hơn, tuy đến mức nam nữ bảy tuổi ngồi chung bàn, nhưng huynh muội cùng nằm ngủ đất giống như vậy, người kinh thành chắc chắn là chấp nhận nổi.

      Nhưng bụng dạ người Tây bắc rộng rãi, câu nệ tiểu tiết. Người kinh thành cảm thấy bọn họ sống ở ngay cạnh hoàng thành, thân phận cao hơn bậc so với người ở mấy địa phương khác. ra, nếu luận về lòng người xấu xa, người dân Tây bắc xem như thuần lương.

      Xuân Lan cầm đồ thêu, ngồi ở bên chờ hai người tỉnh lại. Tiểu thư rành thêu thùa, các nàng đành phải vất vả làm giúp thôi.

      *********************

      thảo nguyên nở đầy hoa xuân, lại đến mùa ‘ngọt bùi nhớ lúc đắng cay’. Lần này cần Thập Nhất Nương gì, Vinh Nhị cùng Thập Lang xung phong trước, nhằm về hướng sườn đồi: hái rau dại!

      Ánh mắt mừng rỡ của Thập Nhất Nương cong cong, cả mùa đông ăn củ cải trắng, giờ thấy rau dại làm cho người ta nhịn được mà chảy nước miếng.

      Dạo gần đây, rau dại trở thành món ăn chính bàn cơm của An gia. Ăn xong đào hoa tô (1), đào hoa cao (2), hoa cải vàng rực đầy núi giống như chạy dài đến chân trời, nhìn thấy điểm cuối.

      (1), (2): Hình cuối chương.

      “Thập Lang ca, huynh xem, xinh đẹp đúng ? Cả ngọn núi đều được bao phủ bởi hoa cải vàng rực.” Thập Nhất Nương tán thưởng , “Đây chính là cái gọi là biển hoa.”

      Ong mật vo ve kêu, bướm trắng thụ phấn bay khắp nơi, Thập Nhất Nương cong cong đôi mắt, định bắt lấy con bướm trắng vừa bay ngang qua, ngờ chỉ bị dính phấn hoa đầy người.

      “Tiếc quá, hôm nay mang theo vợt.” Đông Mai có chút hối hận, “ tiểu thư có thể bắt bướm rồi.”

      Thập Nhất Nương cười hì hì, “Ta thèm làm mấy chuyện ngây thơ như vậy đâu. Thập Lang ca, hôm naychúng ta ăn tiệc hoa cải được ?”

      Chỉ cần là ăn, Thập Lang đều cảm thấy hứng thú, “Tiệc hoa cải ăn thế nào?”

      Vinh Nhị cũng chưa từng ăn tiệc hoa cải, nhưng giờ mọi tâm tư của đều đặt dòng suối róc rách kia, “ phải là bắt cá ăn à? Huynh còn xách theo cần câu đây.”

      Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , “Cơm trưa hôm nay giao cho các huynh. Nếu các huynh bắt được nhiều cá, chúng ta ăn sủi cảo nhân cải và cá, cũng có thể nấu canh cá hoa cải.”

      Vài thị vệ theo sau bọn họ cũng đến giúp bắt cá, Thập Nhất Nương cùng vài nha hoàn hái hoa cải non nhất ngon nhất.

      “Thập Lang ca, huynh phải băm thịt cá......” Thập Nhất Nương đảo đảo, vừa xào hoa cải vừa .

      Hoa cải trụng nước vài giây rồi đem xào lúc, trộn cùng với cá tươi làm nhân ngon vô cùng, và cả canh cá hoa cải nữa. Bọn thị vệ bắt về hai con thỏ, ừ, nướng lên ăn khá được.

      “Vinh Nhị ca, huynh cẩn thận chút, vỏ sủi cảo bị vỡ hết rồi.” Thập Nhất Nương buồn bực nhìn Vinh Nhị, “Nam nhân đúng là chân tay vụng về.”

      Thập Lang phục, “Huynh gói rất tốt mà. Vinh Nhị ca, huynh đừng tham quá, cho nhân quá nhiều bị rơi ra.”

      Vinh Nhị vội vàng lấy thêm miếng vỏ sủi cảo, cố gắng cứu vớt cái sủi cảo sắp bị vỡ kia, “ sao, huynh gói thêm mấy lớp vỏ, sợ bị rơi ra nữa. Ai da, Xuân Lan tỷ, mau đưa ta miếng bột to to tí, gói được.”

      Thập Nhất Nương ghét bỏ nhìn miếng sủi cảo có cái đầu to khủng khiếp, được bọc tầng lại tầng vỏ, “Cái nào Vinh Nhị ca gói huynh tự ăn nha.”

      Vinh Nhị thờ ơ nhìn cục bự chà bá do chính mình bao. “ sao, huynh rất thích bánh bèo.”

      “Cái này gọi là bánh bao.” Thập Nhất Nương kiên trì .

      “Được, bánh bao bánh bao.” Vinh Nhị sửa miệng. quen với chuyện Thập Nhất Nương phân biệt tên cho các loại bánh rồi, màn thầu hoa quyển bánh bao, loạn xì ngầu cả lên.

      Nước sôi ùng ục, sủi cảo trắng trắng tròn tròn nổi lên mặt nước. Thập Nhất Nương để riêng bánh bao mà Vinh Nhị gói vào trong bát .

      “Ăn ngon.” Ánh mắt mọi người sáng rực, “Rất tươi mát, ngờ hoa cải lại ngon như vậy.”

      Xuân Lan cũng gật đầu, “Lát nữa chúng ta hái thêm ít hoa cải về cho mấy người Đại nãi nãi .”

      Vinh Nhị vác vẻ mặt đau khổ, đầu sủi cảo của to gấp đôi người khác, cắn xuống mấy tầng vỏ mới thấy nhân, mà hoàn toàn có mềm như sủi cảo mà đám Thập Nhất Nương gói, màu nhân nhìn cũng ngon.

      Vài thị vệ lắc đầu, mỗi người dứt khoát gắp bánh bao do Vinh Nhị gói. Da quá dày, mùi vị của nhân có vẻ đủ, may mà Thập Nhất tiểu thư có mang theo dấm đen, lại cho thêm thịt thỏ nướng vào, ăn cũng tệ.

      Ăn hết sủi cảo, mỗi người lại ăn thêm chén canh cá lớn. Cá mùa xuân tươi roi rói, Thập Lang hận thể nuốt cả lưỡi của mình.

      “Huynh cứ tưởng cá có mùi tanh.” Thập Lang khó tin , “Vậy mà chỉ có vị tươi của cá!”

      Thập Nhất Nương nở nụ cười, “Bởi vì mùi tanh đều bị hoa cải át hết rồi. Còn nhiều món làm với hoa cải lắm, đem xào tỏi hoặc làm gỏi gà cũng ngon, hơn nữa hoa cải có thể chống lão hóa, có người còn gọi nó là rau trường sinh đấy.”

      Mấy người gì, chỉ là tốc độ gắp đũa đều nhanh hơn.

      Sau khi ăn no, mọi người cần ai nhắc, người nào người nấy đều rất ăn ý hái hoa cải dầu. Tiểu thư đem xào ăn ngon, nấu canh cũng tệ, món canh cá hôm nay chính là minh chứng tốt nhất. Tiểu thư còn đổi sang canh gà cũng rất ngon, Đại nãi nãi có thích hay các nàng biết, nhưng xét về mặt chống lão hóa, Nhị nãi nãi nhất định thích.

      “Mùa xuân quả nhiên thích hợp chơi xuân.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm nghĩ, “Cổ đại vẫn là tốt nhất, chỗ nào cũng đều có thứ để ăn, mà quan trọng nhất là cần phải lo lắng đến ô nhiễm.”

      ******************

      Thập Nhất Nương vừa về tới nhà nghe được tin tốt, khoảng tám đến mười ngày nữa, An nguyên soái với mấy ca ca về đến Tây bắc. Đương nhiên Đại bá với An Đại Lang bị hoàng đế giữ lại bảo vệ kinh thành rồi.

      “Cuối năm về kinh?” Thập Nhất Nương tò mò hỏi, “Vậy vì sao mấy ca ca kia còn muốn về đây? Trực tiếp đợi chúng ta ở kinh thành phải là được rồi à?”

      Thập Lang trả lời, “Muội tưởng kinh thành là nơi gì tốt lắm sao. Chúng ta ở Tây bắc quen rồi, làm sao hợp với tập quán quy củ ở kinh thành. chuyện quanh co, cẩn thận tí là bị hãm hại, phóng cái rắm cũng phải cân nhắc địa điểm. Aiz, Thập Nhất Nương, huynh thấy muội phải tìm Lộ ma ma , học tác phong của quý nữ kinh thành cho tốt, mất công mai mốt lại bị người khác gài bẫy......” Ca ca tốt Thập Lang lo lắng nhìn muội muội ngây thơ hồn nhiên nhà mình, giống như kinh thành là đầm rồng hang hổ, Thập Nhất Nương vào bị nuốt đến xương cốt cũng còn vậy.

      Thập Nhất Nương bất mãn nhìn , “Thập Lang ca quá coi thường muội rồi, muội hề ngốc.”

      “Được được, Thập Nhất Nương ngốc. Đúng rồi, Thập Nhất Nương, sau này chúng ta cùng học .” Thập Lang đảo tròn đôi mắt, . Học nhiều chút tăng thêm chỉ số thông minh là tốt nhất.

      “Đến thư viện à?” Thập Nhất Nương lấy làm lạ, “Nữ hài tử cũng đến thư viện được sao?”

      Thập Lang bĩu môi, “Địa phương khác được, nhưng ở Tây bắc của chúng ta mặc kệ. Hơn nữa Tam thúc dạy học ở Trung Châu thư viện, Thập Nhất Nương là nữ nhi của Tam thúc, còn sợ vào được à?”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ 1:

      Thập Nhất Nương: Hôm nay chúng ta ăn sủi cảo, Vinh Nhị ca ăn bánh bao.

      Vinh Phượng thị: tệ nha. Nhị Lang, con gói sủi cảo thành bánh bao, mẹ còn lo con gói thành màn thầu ấy chứ.

      Vinh Nhị: Mẹ, mẹ quá coi thường con rồi, nhiều nhất con chỉ gói thành hoa quyển thôi.

      Thập Nhất Nương: Khụ, may mà gói thành xíu mại.

      Vở kịch nhỏ 2:

      Thập Lang: Mẹ, có người tên Đông Pha ăn rất nhiều thịt kho đông pha nên có thể viết ra bài thơ hay truyền lại ngàn đời.

      Tôn thị: sao?

      Thập Lang: Cho nên con muốn ăn nhiều thịt hơn, như vậy mới có bụng văn hóa.

      Tôn thị (giận): bụng thịt béo có.

      Chú thích:

      (1) Đào hoa tô:

      [​IMG]

      (2) Đào hoa cao:

      [​IMG]

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 65

      Edit: Diệp Nhược Giai

      An nguyên soái về đến Trung Châu, mang theo tước vị Quốc công vừa mới được phong, cùng với Vinh tuần phủ --- người được quang vinh nhậm chức ở Trung Châu. Đương nhiên con trai trưởng của ông cũng đến, sau này Trung Châu chính là nhà của bọn họ.

      An nguyên soái cảm thấy Hoài vương, , đương nhiệm hoàng đế quả kẻ gian xảo. Lúc đoạt chức vị tỉnh bơ phái Vinh tuần phủ đến Trung Châu, vì tránh cho An gia phản lại mà còn đặc biệt chọn bạn cố tri của An gia là Vinh tuần phủ, ngoài ra còn quẳng con mình về đây. là Tư Đồ Tinh La ở bên ngoài được an toàn, hai là để bày tỏ lòng thẳng thắn vô tư của mình.

      Sau khi lên làm hoàng đế, vì muốn tỏ ý mình phải là kẻ thỏ khôn chết xẻo thịt chó săn, còn đặc biệt phong ông làm Quốc công.

      An nguyên soái thể thừa nhận, cho dù hoàng đế công khai đoạt binh quyền nhưng cũng thể làm người ta chán ghét nổi. Dù sao cùng hành vi, tỏ vẻ thiện cảm người ta vẫn cảm thấy thoải mái hơn chút.

      Giờ An gia có thể yên tâm, cho dù hoàng đế hết sức xảo quyệt, nhưng ít nhất cũng rộng lượng, suốt ngày nghĩ cách làm sao để giết thuộc hạ công cao hơn chủ. An nguyên soái cũng muốn khi cả nhà mình đánh giặc Hồ, phải xài binh khí dỏm, ăn đồ mốc meo......

      “Thập Nhất Nương, bé cưng, nhớ tổ phụ ?” đám người đứng đầy ngoài cửa nhưng An nguyên soái liếc mắt cái liền nhìn thấy Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương ngoan ngoãn , “Cực kỳ nhớ tổ phụ. Tổ phụ gặp Hoàng thượng rồi à? Hoàng thượng có trách tổ phụ ?” Hiển nhiên là nàng còn nhớ chuyện trước đó An nguyên soái đến kinh thành trễ.

      An nguyên soái cười tủm tỉm , “Hoàng thượng vì mấy việc vặt đó mà trách mắng tổ phụ đâu. Với cả bây giờ tổ phụ là quốc công rồi, sau này Thập Nhất Nương chính là cháu của quốc công...... Ặc, Thập Nhất Nương con làm sao vậy?”

      có gì, chỉ là cảm thấy tổ phụ có thể làm quốc công, tổ phụ vĩ đại......” Thập Nhất Nương cười gượng, quốc công? biết có Pháp quốc công Mỹ quốc công nữa?

      An nguyên soái sờ sờ đầu nàng, rất muốn bế nàng như lúc trước, nhưng được, Thập Nhất Nương phải đứa bé bảy tuổi nữa, nếu bế lên hợp lễ nghi. Mà Thập Nhất Nương có vẻ thấp hơn mấy đứa bảy tuổi khác cái đầu nha. An nguyên soái có chút chua xót nghĩ, nhất định là vì con bé mê man ba năm lớn nổi, nên mới lùn hơn mấy đứa con nít cùng tuổi nhiều như vậy.

      Thập Lang chen vào, An nguyên soái cau mày, “Thập Lang, con béo thêm nữa hả? Dạo này chịu tập luyện à?”

      Thập Lang lắc mạnh đầu, “Tổ phụ, ngày nào con cũng tập hết, tin người cứ hỏi chút xem, con chạy trốn chậm hơn thị vệ trong nhà đâu.”

      An nguyên soái mang vẻ mặt nghi ngờ nhìn tiểu trắng mập, ông còn chưa thấy ai mập mạp mà trốn mau đâu. Thấy An Nhị gia gật đầu, ông mới yên lòng. Tuy mai mốt Thập Lang hơn phân nửa là làm quan văn, nhưng An gia bọn họ thể cho ra kẻ nào tay trói gà chặt được.

      Tay trái ôm cháu trai, tay phải ôm cháu , An nguyên soái cười đến mức mắt đều híp lại.

      An Nhị Lang với mấy ca ca khác đứng đằng sau buồn bực. Tổ phụ quá đáng, cứ chiếm Thập Nhất Nương miết, bọn họ còn chưa có chuyện được mấy câu với Thập Nhất Nương đâu.

      Thập Nhất Nương líu la líu lo, miệng chưa từng ngừng lại, giống như con chim sơn ca, “Tổ phụ, khi nào chúng ta đến kinh thành? Thập Lang ca , tâm nhãn của người kinh thành sâu lắm, thích nhất là gài bẫy hãm hại, có ?”

      “Đến mùa thu chúng ta , năm nay chúng ta đón Tết ở kinh thành. Đừng lo là có người bắt nạt, giờ tổ phụ là quốc công, ở kinh thành ngoại trừ công chúa, ai dám chọc giận con đâu......” An nguyên soái cười tủm tỉm .

      Thập Nhất Nương đặc biệt cao hứng, “Ý tổ phụ là con có thể ngang tàng tùy ý sao? Thập Lang ca còn lo cho con kìa, huynh ấy sợ con quá ngốc, bị người khác ức hiếp.”

      An nguyên soái nhịn được nở nụ cười, tiểu nha đầu này mềm lòng kinh khủng, vậy mà còn muốn ngang tàng?

      “Được, Thập Nhất Nương muốn ngang cứ ngang, tổ phụ làm chỗ dựa cho con.”

      An Nhị Lang cười, “Thập Nhất Nương, yên tâm, các ca ca cũng làm chỗ dựa cho muội.” Mấy đời An gia chỉ có khuê nữ này, cực kỳ quý giá.

      ******************

      Thập Nhất Nương lại nhận được đống quà, trong đó số trang sức mà An Nhị Lang tặng là đắt tiền nhất, ánh mắt của khá tốt, chọn trang sức chẳng những mới mẻ thời trang mà còn vô cùng thích hợp với Thập Nhất Nương.

      Thập Nhất Nương quá hứng thú với đồ trang sức, nhưng mấy nha hoàn ngược lại hoàn toàn. Nghe bọn họ ríu rít chuyện, hưng phấn đến mức hận thể cài toàn bộ trang sức lên tóc nàng, nàng phản xạ có điều kiện cảm thấy cổ mình nặng đến mức nhấc nổi.

      Ngoại trừ mấy món đó, Thập Nhất Nương thích nhất là roi mà An Ngũ Lang tặng. Cây roi màu đỏ, rất rất đẹp, có thể quấn lại làm thắt lưng, khi quất người cực kỳ thuận tiện.

      An Ngũ Lang đắc ý , “Ưu điểm lớn nhất của roi này là dễ lưu lại vết thương. Cho dù Thập Nhất Nương có đánh người cũng cần lo lắng bị lưu lại chứng cứ.” Hiển nhiên cũng nghe được Thập Nhất Nương bảo là sợ đến kinh thành bị bắt nạt.

      Thập Nhất Nương gì. Ngũ Lang ca, mẹ huynh có biết huynh cổ vũ muội muội đánh người ?

      “Quà của Ngũ Lang tốt.” Tôn thị hài lòng, “Xem ra đầu óc của Ngũ Lang cũng phải là bã đậu, còn biết đánh người thể lưu lại chứng cớ.”

      Thập Nhất Nương chỉ có thể cười ha ha, rất muốn với bọn họ, bản thân cây roi này chính là chứng cứ lớn nhất rồi. Chẳng lẽ xem mình là S hay sao? (DNG: S trong SM ấy ạ)

      ***********************

      “Cha, khi nào Tam Lang ca trở về?” Thập Nhất Nương bĩu môi hỏi.

      Toàn bộ tâm tư của An Tam gia đều đặt cuốn sách thuốc mà Thập Nhất Nương đưa cho ông, ngoài miệng có lệ , “Sắp rồi, sắp rồi.”

      “Rốt cuộc Tam Lang ca làm chuyện gì vậy?” Thập Nhất Nương chưa từ bỏ ý định, muốn cạy ra đáp án từ miệng lão cha mình.

      tìm người thôi.” An Tam gia vỗ vỗ đầu con , "Thập Nhất Nương, con xác định mấy thứ này bị viết nhầm chứ?”

      Thập Nhất Nương khẳng định , “Đương nhiên, đây chính là sách thuốc, sai chút có thể lấy mạng người. Cha, làm sao có thể lưu truyền sách này ra ngoài được? Với cả cầm dao mổ chính là chuyện liên quan đến mạng người, nếu cho đại phu hiểu mô tê gì đọc rồi thí nghiệm người bệnh, vậy cũng khác gì tàn sát dân lành.”

      An Tam gia nhịn được, vỗ vỗ đầu con mình lần nữa, “Con tưởng cha là đứa ngốc sao, đương nhiên cha tìm đại phu đức cao vọng trọng, giao sách cho ông ấy.”

      “Vậy làm sao giải thích về nguồn gốc của cuốn sách?”

      “Ừ, làm cho nó cũ rồi bảo là sách y thuật thất truyền lâu là được.” An Tam gia thản nhiên cười cười, “Chuyện kỳ lạ thế gian này nhiều vô số kể, ai có thể được nguyên do chính xác đâu.”

      “Cha......” Mắt Thập Nhất Nương sáng ngời, “Đưa cho Hồ đại phu được , vừa vặn con có thể học y thuật với ông ấy......”

      An Tam gia nhướng mày, “Thập Nhất Nương muốn làm đại phu à?” Chuyện này được, có thiên kim tiểu thư nhà ai xuất đầu lộ diện ra ngoài đâu.

      Thập Nhất Nương lắc đầu, nàng có quá nhiều hứng thú với y học, nhưng nàng muốn chữa khỏi cho chân của An Tam gia, “ phải, con muốn làm đại phu, nhưng con muốn chế ra ít thuốc trong kiếp trước.”

      Được rồi, ý tưởng này tệ, có thể chấp nhận được. An Tam gia mỉm cười, “Vậy là tốt, học với Hồ đại phu chút , nhưng cha muốn con quá mệt mỏi.”

      Thập Nhất Nương có chút ngượng ngùng, cha thực hay là mát vậy? Nàng lười thế này, có bao giờ để mình bị mệt đâu.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Nhất Nương: quốc công? biết có Pháp quốc công Mỹ quốc công hay ?

      An nguyên soái: Ặc, Pháp quốc công? Ta phải là pháp gia, cũng hiểu bao nhiêu luật pháp. Mỹ quốc công? Thập Nhất Nương cảm thấy tổ phụ là mỹ nam tử sao? Thực đúng là tinh tường nha.

      DNG: Haiz, biết bao giờ hai chị nhân vật chính mới gặp lại nhau đây :’(

    3. keobong216

      keobong216 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      39
      Cảm ơn edit.:2one::yoyo14: Đến kinh thành chắc nhanh gặp lại nam chính. :038:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 66

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Gần đây tiểu trắng mập đặc biệt tức giận, muội muội cả ngày đều giúi đầu vào trong sách y dược, thèm chơi với , lại còn mấy ca ca kia của nữa, ngày nào cũng quay quanh Thập Nhất Nương tìm cảm giác tồn tại, ô ô, hồi trước Thập Nhất Nương chỉ là của mình thôi.

      Hôm nay vẫn tiếp tục như thế, Thập Lang nổi giận đùng đùng nhìn hai vị huynh trưởng lại chạy tới tìm Thập Nhất Nương. Đáng ghét, hai ca ca thối ăn no rửng mỡ này, vì cái lông gì mà ở kinh thành làm kẻ ăn chơi trác táng, lại cứ khăng khăng quay về Trung Châu đoạt Thập Nhất Nương với cơ chứ.

      “Vật giá ở kinh thành đắt đỏ, trước tiên kiếm khoản tiền ở Trung Châu rồi tính sau.” An Nhị Lang trả lời như thế, “Lông thú cùng với nhân sâm ở Trung Châu đưa đến kinh thành cực kỳ có giá, mà lại có người bán. Chờ đến mùa thu quay lại kinh thành, có binh mã hộ tống, vừa vặn có thể tiết kiệm lộ phí cùng với tiền thuê tiêu cục.” cần phải , An gia mà về kinh, hoàng đế nhất định cho quan viên dọc đường đưa đón bọn họ, cũng bảo đảm cho an toàn của bọn họ. An gia rất thức thời, binh quyền đều giao ra hết rồi, ngươi mà làm cho nhà người ta gặp phải vấn đề gì, chỉ sợ thể ngồi yên vị trí hoàng đế đâu, mọi người đều cảm thấy bất an!

      Nếu cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa, An Nhị Lang nhân cơ hội chuẩn bị nhiều nhiều hàng hóa mang đến kinh thành đổi tiền phải là An Nhị Lang.

      “Người kinh thành ỉu xìu xìu, đánh được.” An Ngũ Lang trả lời, “Aiz, hồi trước cẩn thận xuống tay hơi nặng, vậy mà có người khóc lóc gọi mẹ ỏm tỏi cả lên, chút khí khái của nam tử hán gì cả. Vẫn là hán tử của Tây bắc chúng ta chịu được đánh đấm.” Ai cũng xem vết sẹo người mình là quang vinh, còn nam nhân ở kinh thành, lại còn đánh phấn nữa, người này còn thơm hơn, đàn bà hơn cả người kia.

      “Thoại bản ở kinh thành...... Khụ, sách vở tệ, nhưng cả ngày đều có người tới gõ cửa, ta có thời gian suy nghĩ tình tiết...... Khụ, văn chương.” Trạch nam ở cổ đại có mặt tròn tròn giống thằng con đầu to - Lục Lang .

      “Ta còn chưa kịp phản ứng lại...... bị Ngũ Lang ca...... Túm lên xe ngựa.” Bất kể làm gì cũng phản ứng chậm hơn nửa nhịp, Lục Lang chậm rì rì .

      *************************

      “Thập Nhất Nương, muội xem thử xem mặt nạ này làm thế nào? Huynh sửa lại chút dựa theo phương thuốc của muội, huynh cảm thấy hiệu quả chắc tệ đâu.” An Nhị Lang cầm chén chất lỏng đặc quánh màu xanh biếc tiến vào.

      “Đây là mặt nạ trắng da dưỡng ẩm, hiệu quả khá tốt với da bị thương tổn bởi phơi nắng.” Thập Nhất Nương vô cùng vừa lòng, ông nội kiếp trước chế ra ít bài thuốc làm đẹp, thực chính là nam châm hút vàng mà.

      “Thương tổn bởi phơi nắng?” Thập Lang sáp vào, “Màu sắc này nhìn hơi tởm, hình như còn có mùi khổ qua nữa?”

      “Mũi Thập Lang ca là nhạy nhất, trong này đúng là có khổ qua.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm , “Khổ qua dưỡng ẩm tệ. Mùa hè nắng khá gắt, bổ sung nước sau khi phơi nắng là rất cần thiết.”

      “Thương tổn do phơi nắng cần phải trị sao?” An Ngũ Lang có dung mạo tuyệt lệ kinh người thôi , lại còn mặc quần áo đỏ thẫm, càng có vẻ chói mắt hơn. đến gần, đẩy tiểu trắng mập tỏa ra hơi thở u như đầu gấu qua bên.

      Thập Lang bị đẩy sang bên cực kỳ xấu xa nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Ngũ Lang, “Người có sắc đẹp trời sinh như Ngũ ca quả cần đâu.”

      An Ngũ Lang trầm mặc chút rồi bỗng nhiên toét miệng cười , “Thập Lang, lâu rồi huynh đệ chúng ta luyện tập cùng nhau. Đến đây, chúng ta ra ngoài hoạt động gân cốt chút .”

      Thập Lang cực kỳ sợ hãi, cuống cuồng lắc đầu. cần, sao lại quên khuấy mất Ngũ Lang ca là kẻ cuồng bạo lực kia chứ. Cứu mạng với, Nhị ca, đệ dám nữa đâu.

      “Được rồi.” An Nhị Lang đau đầu, “Ngũ Lang, quần áo này của đệ là do mẹ mất nửa tháng mới làm xong. Nếu cẩn thận làm hỏng, coi chừng mẹ khóc cho mà xem.”

      Tay An Ngũ Lang cứng ngắc. Bộ quần áo đỏ rực chói mắt này là do mẹ làm cho , vì muốn mặc mà Tôn thị uy hiếp lợi dụng làm nũng giả khóc, từ bất cứ thủ đoạn nào. Đương nhiên là chịu nghe theo bà, nhưng lão đầu thối có tuổi mà mặt còn con nít kia chịu nổi ái thê đau lòng, nối giáo cho giặc, dám dùng bối phận cha ruột tài trí hơn người buộc mặc vào thứ đồ khác gì giá y này. định mười ngày nửa tháng thèm tắm rửa, mang theo thân hương vị “nam tử hán” hun mẹ ruột của mình chút xem sau này bà còn dám may cho mấy bộ quần áo đỏm dáng như vậy nữa hay .

      Chỉ có điều là, bây giờ biện pháp tốt hơn rồi. Nếu trong lúc luận võ cẩn thận làm lủng hai lỗ quần áo......

      “Nếu quần áo bị lủng, mẹ lải nhải bên lỗ tai đệ khiến đệ thể nào sống yên ổn được, cha nghĩ biện pháp chỉnh đệ khiến đệ muốn khóc cũng khóc nổi.” Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Ngũ Lang, An Nhị Lang thèm ngẩng đầu lên, nhàn nhã .

      Thập Lang vui sướng khi người gặp họa , “Cha nhất định bảo huynh phải tự mình cầm kim vá áo.”

      Ngũ Lang hung tợn trừng mắt liếc nhìn đệ đệ mình cái, lập tức nhụt chí. Quên , cha dễ chọc, lần trước với , nếu còn làm cho mẹ vui nữa, sau này bắt phải mặc nữ trang, mẫu thân hận thể xem như tiểu thư để mà nuôi dưỡng rất chờ mong kìa.

      “Ngũ Lang ca có muốn thử mặt nạ này hay ? Mặt của Ngũ Lang ca phơi nắng bị thương tróc da, dùng mặt nạ mát rười rượi này thư thái vô cùng.” Thập Nhất Nương nhìn Ngũ Lang đứng cả ngày dưới ánh mặt trời nên giờ mặt hơi bị tróc da, đề nghị.

      cần!” Ngũ Lang lắc mạnh đầu, “Nam tử hán đại trượng phu như huynh cần mấy thứ đồ chơi của đàn bà này.” Hừ, nam nhân đại trượng phu đổ máu đổ lệ, sẹo người đều là công trạng cả, thương tổn do phơi nắng tính là cái rắm gì.

      Thập Nhất Nương có chút đáng tiếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của An Ngũ Lang, bộ dạng đẹp như vậy mà lại chẳng biết trân trọng gì cả, “Thập Lang ca có thể tìm vài người có làn da được tốt thử chút , xem hiệu quả của mặt nạ này thế nào. Nhưng đầu tiên phải với người ta trước, chứ lỡ bị dị ứng tốt lắm.” Kiếp trước, mấy sản phẩm làm đẹp này đều được thí nghiệm động vật, phương thuốc của nàng là thuần thiên nhiên, có thể trực tiếp thí nghiệm con người.

      “Thập Nhất Nương, huynh có thể làm chuột bạch cho muội.” Thập Lang lại lao ra, ngại da mình trắng hơn chút.

      “Nam nhân mà trắng đẹp cái rắm gì, da phải đen mới là hán tử .” An Ngũ Lang khinh thường đạp tiểu trắng mập ra góc, còn phủi phủi đống bụi tồn tại, khiến tiểu trắng mập giận đến mức hận thể đánh .

      “Đệ đâu phải là nữ nhân, thử cũng vô dụng thôi. Hơn nữa đệ thể hiểu được cuồng nhiệt của nữ nhân đối với việc trắng da đẹp mắt đâu.” An Nhị Lang cũng ghét bỏ liếc nhìn Thập Lang cái, sau đó lập tức nhìn chằm chằm thứ trong bát, mặc sức tưởng tượng đống mặt nạ này biến thành bạc trong tương lai. Thập Nhất Nương thề ánh mắt kia thua gì nhiệt tình của nàng và tiểu trắng mập đối với thức ăn.

      “Hay là tìm Vinh bá mẫu thử chút .” Thập Nhất Nương đề nghị, “ phải Vinh bá mẫu luôn ghét bỏ làn da đen của mình sao?”

      “Ừ, ý kiến hay!” An Nhị Lang tính toán, sau này nhà Vinh tuần phủ tiếp nhận Trung Châu, coi như là lão đại của Trung Châu rồi, thứ mà Vinh Phượng thị bảo là dùng tốt, nhất định có rất nhiều phu nhân cầm bạc đến mua, “Nếu có hiệu quả tốt, có thể mở cửa hàng chuyên môn bán mấy sản phẩm dưỡng da làm đẹp gì đó, bạc chắc chắn cuồn cuộn chảy vào.”

      “Nhị Lang ca, huynh định mở cửa hàng mặt nạ sao? phải có Bách Hoa lâu rồi à?” Thập Nhất Nương hỏi.

      “Đương nhiên phải mở, có bạc mà kiếm bị trời phạt. Nhưng huynh muốn bán thứ này trong Bách Hoa lâu, thể đặt trứng chim vào cùng rổ được.” Hơn nữa sau này bọn họ mà mở cửa hàng ở kinh thành phải cẩn thận, người ghen tị đỏ mắt trong kinh thành nhiều lắm. Tuy sợ, nhưng chấy rận quá nhiều cũng khiến người ta phiền chán.

      “Nhị Lang ca lợi hại, rất có đầu óc.” Thập Nhất Nương đồng ý , khoe của ở cổ đại phải là ý kiến hay ho gì, hoàng đế theo dõi đó.

      An Nhị Lang tha thiết tính toán xem thứ này nên bán giá bao nhiêu. Mà nhắc đến chuyện này là tức sôi máu, muội muội làm ra nhiều món ăn như vậy, thế mà lại có vài cái truyền ra ngoài, tuy rằng phần lớn đều được nữ đầu bếp béo cất giữ, nhưng vẫn là tức giận, mấy thứ này đều là bạc đó nha.

      “Nhị Lang ca, đệ cảm thấy bằng mở thêm vài tiệm cơm.” Tiểu trắng mập lập tức sống lại ngay lập tức, khẩn thiết nhìn An Nhị Lang, “Đệ cảm thấy quán cơm là chủ ý tốt, tốt nhất là quán cơm có thể diện ở mọi nơi khắp Đại Hạ này, cho dù đến đâu cũng có thể ăn ngon, rất tốt!”

      An Nhị Lang còn chưa kịp trách mắng tiểu trắng mập, Thập Nhất Nương tỏa sáng hai mắt nhìn , “Nhị Lang ca, mở quán cơm quả thực là ý kiến hay. Có thể điều chỉnh món ăn sao cho đặc sắc với từng địa phương khác nhau, ngoài ra còn có thể thu thập tin tức từ nam chí bắc. Đấn lúc đó Nhị Lang ca biết được mối làm ăn nào kiếm được tiền còn mối nào .”

      An Nhị Lang sửng sốt, thu thập tin tức? cân nhắc chút, có lý. vuốt vuốt đầu muội muội, khen ngợi, “Thập Nhất Nương đúng là thông minh, đây quả ý kiến hay. Huynh bảo trù nương chỉnh lại cách nấu khá tốt rồi, chúng ta mở tiệm ở Tây bắc trước xem thử thế nào.”

      Tiểu trắng mập mừng rỡ nhảy dựng lên, “Nhị ca, đệ cho huynh tiền tiêu vặt hàng tháng của đệ để huynh mở quán, đệ cũng muốn góp suất.”

      An Nhị Lang vỗ lên đầu tiểu trắng mập, “Đệ mơ , nếu có phần của đệ vào trong đó, tiệm cơm của ta cũng mở được nữa, đủ cho đệ ăn.”

      Tiểu trắng mập phục, “Ca, huynh là keo kiệt, mở quán cơm mà cũng để người ta được ăn no.”

      Vắt cổ chày ra nước trả lời khá là máu lạnh vô tình, “Cho đệ ăn no tiệm cơm của huynh còn có chút cơm thừa thức ăn thừa gì sao?” xong, An Nhị Lang ôn nhu với Thập Nhất Nương, “Nếu muội muội đến, huynh vô cùng hoan nghênh. Đúng rồi, Thập Nhất Nương, ca ca nghe muội muốn mua rất nhiều vị thuốc đắt đỏ về làm thí nghiệm phải ? Ca ca có ngàn lượng bạc đây, đưa muội làm tiền vốn.”

      Tiểu trắng mập hộc máu, quá đáng, thiên vị mà đạt được đến trình độ này là quá đáng rồi. Ô ô, vì sao muội muội là bảo vật còn đệ đệ lại là thực vật chứ.

      “Ai da, Trữ Bị Lương, lại đây nào.” Tiểu trắng mập tỏa sáng hai mắt ngoắc ngoắc Trữ Bị Lương bên ngoài. quyết định tìm Trữ Bị Lương để an ủi trái tim bị thương tổn của mình.

      định bước vào trong sân, Trữ Bị Lương chợt thấy An Nhị Lang, chân cứng ngắc chút, phản xạ có điều kiện muốn rời .

      An Nhị Lang lãnh diễm cao quý cười cười với nó, “Đêm nay ăn heo sữa hương nướng, được ?”

      Trữ Bị Lương lập tức dừng chân lại, ủ rũ cúi đầu đến trước mặt An Nhị Lang.

      “Xem ra cũng tệ lắm.” An Nhị Lang khá là hài lòng, “Cuối cùng giảm béo thành công.”

      Thập Lang thông cảm nhìn Trữ Bị Lương, sau khi Nhị ca trở về từ kinh thành, thấy Trữ Bị Lương béo như mang thai mấy con heo con vô cùng giận dữ, ngày nào cũng dán mắt vào nó, bắt nó giảm béo. Chỉ tội cho Trữ Bị Lương, bỗng dưng bị sụt mười cân. Mỗi lần nghe được tiếng kêu thảm thiết của nó, là khiến cho người ta đau lòng đến rơi lệ mà.

      Thập Lang nghĩ lại mà vẫn còn rùng mình. Mẫu thân của đối với vẫn còn tốt chán, tuy ngày nào cũng la lối om sòm bảo giảm béo, nhưng cho tới bây giờ vẫn luôn là giơ cao đánh khẽ, chưa bao giờ dùng thủ đoạn bắt phải tuyệt thực.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Tôn thị là mẫu thân bận rộn.

      Tôn thị: Nhị Lang, đừng đếm bạc nữa.

      An Nhị Lang yên lặng lấy vàng ra.

      Tôn thị (giận): Cũng được đếm vàng.

      Tôn thị: Ngũ Lang, tắm .

      An Ngũ Lang: Con có tắm mà, mỗi tháng tắm lần đấy thôi.

      Tôn thị: Tên trứng thối kia, sao con lại có thể cả tháng trời đổi quần lót!

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 67

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Khi Vinh tuần phủ về Trung Châu cũng dẫn theo con trai trưởng của mình, trước đó Vinh Phượng thị luôn bận thu dọn phủ đệ, bây giờ cả nhà vừa vặn được sum vầy.

      Bà vô cùng thỏa mãn với cuộc sống tại, cần về kinh xem sắc mặt mẹ chồng mà sống nữa. Cuộc sống ở đây tồi, con trai trưởng khiến bà yên lòng cuối cùng cũng đến, có mẹ chồng đoạt con với bà, được làm đương gia chủ mẫu, là rất hoàn mỹ.

      Trước khi Vinh tuần phủ quay lại Trung Châu, Vinh Phượng thị cùng Vinh Nhị dọn ra khỏi An gia, nhưng Vinh Nhị cứ cách hai ngày ba bữa lại sang xem rau củ thóc lúa trồng. Ở Tây bắc có bạn khuê mật nào, hiển nhiên là Vinh Phượng thị cũng sang nhà tìm Phương thị Tôn thị tán gẫu. ra mỗi ngày sang chơi cũng phải là chuyện khó khăn gì, vì Vinh phủ ở ngay kế bên An nguyên soái phủ.

      Vinh tuần phủ mỉm cười nhìn tiểu nhi tử chổng mông quan sát lúa mạch. Tiểu nhi tử giống như thay đổi thành người khác vậy, người còn dáng vẻ thư sinh cổ hủ mà ông chán ghét nữa.

      Về phần con phơi nắng đen thui như lão nông dân sao? Vinh tuần phủ tỏ vẻ đây mới là màu da của trang nam tử hán, ông còn hâm mộ gần chết đây, ông ra chiến trường lột lớp da, nhưng đáng giận là lớp da sau khi lột còn trắng hơn hồi xưa......

      Đáng tiếc, Vinh Phượng thị thích nổi màu da như vậy. Trượng phu trắng hơn, khiến bà nhìn có vẻ càng đen hơn. Nữ nhân đen nhìn có vẻ già, Vinh Phượng thị nhìn bộ dáng trắng nõn nhã nhặn của phu quân nhà mình, rồi lại nhìn nhìn đám nha hoàn xinh đẹp mà mẹ chồng nhét về đây với danh nghĩa là chăm sóc cho con mình, ai nấy đều hồng hào thanh tú, Vinh Phượng thị cảm thấy tiếng chuông cảnh giác ngân lên báo động, tuyệt đối thể làm phụ nhân nông thôn đen đúa xấu xí được.

      Nhưng những chuyện xa xỉ như lấy sữa dê ra rửa mặt, bà cũng làm hàng ngày, vậy mà làn da vẫn suy chuyển gì, thậm chí còn đen hơn chút. Vinh Phượng thị sờ sờ mặt mình, quyết định đến An gia tìm Tôn thị tâm kinh nghiệm làm đẹp.

      ******************

      chút, Ngũ ca, huynh chút......” Tiểu trắng mập cố gắng trốn, nhưng kiểu gì cũng trốn thoát cú đấm của Ngũ ca .

      “Thập Lang, đều do Ngũ ca ra chiến trường, chứ nếu Ngũ ca ở nhà luyện tập với đệ hàng ngày, đệ kém đến thế.” Ngũ Lang được tiện nghi mà còn khoe mẽ, động tác tay càng hung ác hơn, trong miệng càng thêm ngọt ngào, “Yên tâm, sau này ca ca nhất định luyện võ với đệ mỗi ngày. Vui chưa.”

      Thập Lang đau đến mức sắp trào nước mắt. Vui cái rắm, đơn phương bị đánh, cũng phải là kẻ ngược cuồng mà Thập Nhất Nương .

      “Huynh tin là dưới tình thương của Ngũ ca, ngày nào đó Thập Lang trở thành cao thủ võ lâm.” Ngũ Lang chảy xuống ít nước mắt cá sấu vì tấm lòng rộng lượng và coi trọng tình cảm huynh đệ của mình. ca ca tốt cỡ nào cơ chứ!

      “Ngũ ca, đệ trở thành cao thủ võ lâm cũng sao...... Ngũ ca cần quản đệ...... Oa oa, đau chết mất......” Mỗi lần Thập Lang muốn cầu xin Ngũ Lang dừng tay đều phải nghênh đón cú đấm càng kịch liệt hơn của .

      “Huynh thích nghe lời này. Đệ chính là đệ đệ của huynh, sau huynh có thể quản đệ cho được...... Đây phải là hành động mà ca ca tốt nên có......” Ngũ Lang mặt đỏ thở gấp, giống như chỉ cần có thể đánh Thập Lang, có thể đánh ba ngày ba đêm nghỉ cũng được.

      Trong sân luyện võ to đùng đoàng, chỉ có mỗi tiếng kêu gào thảm thiết của Thập Lang vang vọng.

      *****************************************

      “Mẹ!” Tiểu trắng mập An Thập Lang vui tươi hớn hở cầm chén đựng chất gì đó xanh mướt chạy tới.

      “Đây là gì vậy?” Buổi chiều sau khi tỉnh ngủ, sắc mặt Tôn thị càng hồng càng đẹp, khiến người ta nhìn mà phải lóa mắt. Bà ngó ngó cái chén tay con mình.

      “Đây chính là đồ tốt, phải mẹ là dạo này da mẹ rất khô sao? Đây là mặt nạ dưỡng ẩm.” Thập Lang cúi đầu khuấy khuấy thứ chất lỏng đặc sệt xanh biếc, “Nhị ca cho người thử rồi, hiệu quả vô cùng ràng, làn da trở nên trắng mịn, giống như đứa trẻ năm tuổi đó nha.”

      ?” Tôn thị kinh hỉ hỏi. Vừa nghe thấy có thể trở nên trẻ trung hơn, lý trí của bà bay sạch.

      “Đương nhiên, con tự mình quan sát, tin mẹ cứ nhìn thử chút .” Thập Lang vô cùng ân cần , “ mỹ nhân như mẹ thể để già được.”

      Tôn thị hơi nghi ngờ nhìn Thập Lang, “ , Thập Lang, phải con làm sai chuyện gì chứ? Ân cần như thế giống con tẹo nào.” Đứa con phun ra ngà voi nổi của mình đột nhiên trở nên đáng như thế, nhìn kiểu nào cũng thấy bất thường.

      Thập Lang kêu oan, “Mẹ, sao mẹ lại tin con như thế chứ? Chẳng qua người ta trưởng thành, cảm thấy cần phải hiếu thuận với mẹ nhiều hơn chút. Lời của mẹ khiến con đau lòng, mặt nạ này chính là do người ta đặc biệt lựa chọn nguyên liệu rồi tự mình làm đó.”

      Tôn thị có chút áy náy, sau đó lại có chút cảm động, “Thập Lang, con đặc biệt làm cho mẫu thân đấy à?”

      An Thập Lang cố gắng bắt chước cách chuyện của Thập Nhất Nương, bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ sắc đẹp của Tôn thị, “Mẹ, diện mạo mẹ xinh đẹp động lòng người như vậy, hoa mẫu đơn ở trước mặt mẹ cũng phải xấu hổ, hoa hồng nhìn thấy mẹ cũng phải tự ti. Dạo này mẹ vì làn da của mình mà phiền lòng, như thế làm sao được, nếu phiền não hơn nữa giữa hai hàng lông mày xinh đẹp của mẹ có nếp nhăn mất.” A a, cách năng như thế siêu ghê tởm, ngày nào Thập Nhất Nương cũng ra mấy câu kiểu này như thể cần bạc, dạ dày của muội ấy bị chua sao?

      Tôn thị vội vàng cầm lấy gương soi trái soi phải, “ có nếp nhăn sao?”

      “Đương nhiên có!” An Thập Lang vội vàng an ủi bà, nở nụ cười đầy quan tâm, “Nhưng nếu buồn phiền hơn nữa nhất định có nếp nhăn. Cho nên con muốn phòng họa từ khi nó chưa xảy ra.”

      Tôn thị nằm ghế quý phi, Thập Lang vô cùng cẩn thận bôi chất lỏng xanh biếc lên mặt bà.

      “Mẹ, có phải mặt cảm thấy mát mẻ hay ?” An Thập Lang cười tủm tỉm , “Nếu dùng thường xuyên, da của mẹ càng ngày càng mịn màng, có khi còn đẹp hơn cả da của Ngũ ca ấy chứ. Hôm nào mẹ ra ngoài cùng với Ngũ ca, chừng người ta còn tưởng rằng hai người là tỷ đệ. đúng, giờ ngày nào Ngũ Lang ca cũng phơi nắng, làn da càng ngày càng kém. Mà làn da kém chưa già yếu, mai mốt hai người đứng cùng nhau, người ta nhất định Ngũ ca là ca ca còn mẹ mới là muội muội......”

      đến An Ngũ Lang, Tôn thị liền tự hào. Sinh ra được đứa con có bộ dạng vô cùng giống mình, biết có bao nhiêu người hâm mộ bà. Đáng tiếc là thằng con chết tiệt này lại biết quý trọng sắc đẹp mà mẫu thân ban cho , “Hôm nay Thập Lang ăn bao nhiêu mật thế, miệng là ngọt quá . Aiz, Ngũ Lang ca của con dạo này cũng chịu chú trọng bảo hộ làn da. với cả mấy trăm lần rồi, ra nắng nhất định phải đội mũ, làn da bị phơi đỏ như con tôm luộc. Mặt bị tróc da hết trơn mà còn chịu để ý, ngày nào cũng đứng phơi nắng ngoài trời...... Đúng rồi, Thập Lang, con là mặt nạ này có thể phòng ngừa chữa trị cho thương tổn do phơi nắng à? Người đâu...... mời Ngũ công tử đến sân của ta...... Thập Lang, mặt nạ này con làm có nhiều ? Nếu nhiều chia ra ít cho Ngũ Lang dùng được ? Con cũng muốn nhìn mặt của Ngũ ca con bị tróc da phải , đau cỡ nào chứ.” Tôn thị dè dặt thương lượng với Thập Lang.

      Thập Lang cố gắng để nụ cười hiểm của mình lộ ra, cúi đầu che giấu khóe miệng manh nha cong lên, “Đương nhiên, con làm nhiều lắm. Cho dù đủ, nhưng chỉ cần Ngũ ca muốn dùng, con cũng nghĩ cách chuẩn bị nhiều thêm chút.” Ha ha, chuẩn bị cực kỳ nhiều mặt nạ kiểu này, nhiều đến nỗi đủ để bảo dưỡng cho làn da của Ngũ ca trắng mịn như tiểu thư, bảo đảm hoàn toàn toát ra hơi thở của phụ nữ.

      Tôn thị vui mừng, “Tình cảm huynh đệ của hai con tốt, mẹ rất vui mừng.”

      Thập Lang nở nụ cười hết sức hồn nhiên ngây thơ, “Ngũ ca tốt với con như vậy, con vẫn luôn muốn báo đáp Ngũ ca mà. Có thể giúp đỡ được chút, tốt quá.” nhất định “báo đáp” Ngũ ca tốt.

      Bởi vì tình của con trai mà mặt Tôn thị bị trét đến xanh lè xanh lét. An Nhị gia vừa bước vào cửa suýt chút bị hù chết. Nương tử xinh đẹp của ông sao lại trở nên dọa người dữ vậy?

      Biết tác dụng của thứ chất lỏng xanh biếc này, hai mắt An Nhị gia tỏa ánh sáng, “Con trai, cũng bôi ít cho cha .” Gần đây vì phải ra chiến trường mà ông cũng biến thành da thô thịt ráp, nương tử vẫn luôn cực kỳ bất mãn mà xoa xoa nặn nặn, da ông trở nên thô ráp, cơ ngực quá cứng, ngủ thoải mái.

      *******************************

      An Ngũ Lang phát ra tiếng kêu thảm thiết, cũng quay đầu lại muốn lao ra khỏi cửa. An Nhị gia hừ tiếng, chặn đường trốn của lại.

      “Ngũ Lang, con cần cũng được. Bộ quần áo lần trước con mặc bị lủng lỗ to, vừa vặn học may chút .” Tôn thị vác bộ mặt xanh biếc, chỉ lộ ra hai con mắt. Cho tới bây giờ Ngũ Lang chưa từng nghi ngờ như giờ khắc này, mẫu thân phải là quái biến thành à?

      “Mẹ, phải chỉ là lỗ lớn thôi sao?” An Ngũ Lang buồn bực, “Quần áo may cho con, con để ý làm rách thôi mà.”

      Tôn thị cười lạnh, “Con muốn để cho người khác biết An gia khắc nghiệt với con, để con phải mặc quần áo rách à? Quần áo này bị rách rồi, vá lại được, mẹ định thêu con chim ưng lên đó che . Nếu hôm nay con đắp mặt nạ này, vậy mẹ thêu hoa thay thế. Đúng rồi, sau này quần áo của con chỉ thêu hoa......”

      “Hơn nữa kiểu dáng đều là nữ trang.” An Nhị gia bổ thêm đao, thưởng thức vẻ mặt biến tới biến lui của con mình. A, hóa ra bộ dáng của nương tử khi giận mà dám gì là như thế, là rất đẹp nha.

      Mợ nó, phải là đắp mặt nạ thôi sao? Ngũ Lang nghiến răng nghiến lợi. quyết định, mai mốt phải tăng thời gian phơi nắng lên gấp bội, cũng tin cái mặt nạ quái quỷ này có thể sửa chữa lại được.

      Dưới ánh mặt trời, hai vợ chồng nằm song song ghế quý phi, mang gương mặt xanh biếc quái dị, ân ân ái ái trò chuyện với nhau, bên cạnh còn có thiếu niên cũng mang gương mặt xanh biếc giống vậy khò khò ngủ say.

      Vừa nghe thấy đây là thứ có thể làm trắng da, Vinh Phượng thị quẳng chồng con mình sang bên, cực kỳ tha thiết thảo luận với Phương thị Tôn thị.

      Vinh Đại Lang tới cửa thăm hỏi vô cùng ngạc nhiên nhìn An Ngũ Lang đắp mặt nạ dưỡng trắng da ngủ khò khò. mở to hai mắt, tưởng là mình nhìn nhầm. phải chứ, gia phong An gia là rất tự do, An Nhị Lang thích mấy thứ có mùi tiền thôi tạm thời , An Ngũ Lang lớn lên giống nương cũng đừng , mà càng đặc sắc chính là cha mẹ lại còn thích làm đẹp trang điểm ăn mặc cho con mình kiểu này, cũng sợ nuôi ra cái thói quen quái gở gì à? Sắc mặt Vinh Đại Lang được tốt, nhớ tới mấy ham mê lộn xộn của nhóm ăn chơi trác táng trong kinh thành, như là đoạn tụ gì gì đó.

      Vinh tuần phủ vỗ vỗ đầu con mình, nhàng bâng quơ giải thích với , “Đây là Tây bắc, là Tây bắc phóng khoáng rộng rãi, chúng ta chỉ nhìn vào thực lực. Đừng nhìn An Nhị gia có bề ngoài tinh tế, nhưng chỉ vì ông ấy có ** lợi hại, mỗi lần đánh nhau là cứ như phát điên, cha con cũng dám đụng vào ông ta. Hơn nữa ông ấy tính toán khá là lợi hại, so với kinh học triều đình coi trọng toán học mấy, nhưng nếu có An Nhị gia tính toán chi li kỹ lưỡng, hơn hai mươi vạn lính của An gia quân sao có thể sống dễ chịu như vậy. An Nhị công tử giống cha , thậm chí còn con giỏi hơn cha. An Thập Nhất tiểu thư hôn mê ba năm, tiêu tốn vô số bảo vật quý hiếm, tiền của hao phí có thể là làm cho giá trị của An Thập Nhất tiểu thư ngang với người được đúc từ vàng. Nhưng mặc dù như thế, An gia cũng chưa từng buông tha cho việc cứu tỉnh An Thập Nhất tiểu thư, danh hiệu vắt cổ chày ra nước của An Nhị công tử cũng là vì gom góp tiền thuốc thang cho An Thập Nhất tiểu thư mà ra. Còn An ngũ công tử, thoạt nhìn chút cũng giống trang nam tử hán, nhưng thực tế có quái lực. Mười hai tuổi ra chiến trường, lập được chiến công , trước kia còn có người chê cười giống nương, giờ con xem , còn có ai dám cười nhạo ......”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      An Nhị gia: Muốn nhìn bộ dáng của nương tử khi giận mà dám rất đơn giản, nhìn Ngũ Lang là được.

      An Ngũ Lang: Cha, vì sao cha nhìn mẹ mà lại nhìn con rồi tưởng tượng ra mẹ? Bộ cha là biến thái à?

      An Nhị gia: Sao cha nỡ làm cho mẹ con tức giận chứ. Khụ, sức tưởng tượng của cha tốt lắm. Nào, kế tiếp khóc cho cha xem, nhiều năm rồi cha thấy mẹ con khóc......

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :