1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thái tử phi tham ăn - Đẳng Đãi Quả Đa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 60

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Thập Nhất Nương thở phì phò, thống khổ vì đồ ăn có cái gì đúng chứ, cha cứ thử ngày nào cũng đem Hoàng liên ra làm cơm ăn xem thế nào, làm cho người ta nghi ngờ về ý nghĩa tích cực của cuộc đời đó.

      “Ô ô, cha đúng là đứng chuyện nên thấy đau thắt lưng (1) mà, mấy thứ đó khác gì thuốc Đông y hết, , còn khó ăn hơn cả thuốc Đông y.” Cuối cùng Thập Nhất Nương cũng giải cứu được cái mặt bị chà đạp của mình từ trong tay lão cha, cẩn thận xoa mặt. Bây giờ mặt càng ngày càng tròn, làm ơn đừng biến thành bánh nướng mà, “Cha, ngay cả Thập Lang ca nếu phải ăn đồ ăn giống thuốc Đông y mỗi ngày cũng chịu nổi, con như thế là đủ kiên cường lắm rồi, có thể tốn mấy năm trời, ngừng kiên trì loại bỏ độc tố trong thức ăn. Aiz, tiếc là con mới ăn được có miếng bị cha kéo về, tốt xấu gì cũng phải đợi con ăn xong nắm gạo nếp đó chứ. Khó khăn vất vả lâu như vậy mới ăn được miếng đồ ăn bình thường.”

      (1) Đứng chuyện thấy đau thắt lưng: Ý chỉ những người biết đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ cho họ mà lại còn ba hoa khoác lác, được hưởng lợi lại còn khoe mẽ. Cũng có ý chê bai người biết tình hình thực tế, chỉ biết miệng mà biết làm, như rồng leo làm như mèo mửa, tiêu chuẩn cầu bản thân cao trong khi năng lực thực tế thấp. (nguồn: baike.baidu.com)

      Ngón tay của An Tam gia rục rịch, lại có loại xúc động muốn kéo mặt nữ nhi thành bánh nướng cỡ lớn.

      “Đúng rồi, cha, con chuẩn bị rất nhiều thuốc cho cha, hì hì, con làm nghiên cứu , chế ra bản sơ cấp của thuốc tăng sức mạnh cho cơ thể. Cha có muốn thử ? Ngâm tắm nhiều nhiều rồi rèn luyện thêm chút, biến nam nhân trói gà chặt thành kẻ cơ bắp đó nha......”

      cần, cha hoàn toàn muốn biến thành kẻ cơ bắp.” A Chỉ nhất định cũng thích kẻ cơ bắp. An Tam gia tức giận , lông mày dựng thẳng, ông cố gắng áp chế nỗi xúc động muốn đánh con . nương mà đẩy miệng đều là kẻ cơ bắp gì gì chứ......

      An Tam gia nghĩ nghĩ , “Cha từng tuổi này rồi, chân có được hay cũng thế, con cần phải tự làm khổ mình. trong nhà tràn ngập mùi chuột chết.” Nữ nhi chế thuốc làm độc chết ít chuột, may mà ông vừa thấy tình hình ổn vội vàng giếu nhẹm tin tức . Cho dù ai ai cũng kêu đánh chuột đuổi chuột, nhưng nương mà ngày nào cũng giết chết đống chuột như thế, nếu để truyền ra ngoài, biết khó nghe đến cỡ nào.

      Thập Nhất Nương lắc mạnh đầu, cự tuyệt, “Thuốc mà con chế ra có thể giúp tăng cường thể chất của con người. đến cái khác, chỉ đến ông nội và Đại bá, người bọn họ nhất định có vết thương cũ nhiều năm. Tuy phương thuốc này thể kéo dài tuổi thọ nhưng trị liệu cho mấy vết thương người gì đó tuyệt đối thành vấn đề.“

      An Tam gia sửng sốt chút, “ phải làm ra bản sơ cấp sao?”

      vì là bản sơ cấp đó, hiệu quả nhiều nhất cũng chỉ như mấy loại thuốc bổ mà mọi người hay uống thôi, cách cường cân tráng cốt còn xa lắm. Con nhất định phải làm ra bản thăng cấp.” Thập Nhất Nương tràn đầy tự tin .

      An Tam gia lập tức hùa theo, “Nếu cần bạc cứ với cha, cha giúp con.”

      Thập Nhất Nương mừng rỡ, vui tươi hớn hở bắt lấy tay áo An Tam gia, lắc qua lắc lại làm nũng, “Cha tốt, là người cha tốt nhất thế gian này.” Thời này có động thực vậtbiến dị, phí tổn để điều chế thuốc cường thân rất đắt, nàng lo quắn mông đây.

      An Tam gia vô cùng hưởng thụ đểnữ nhi mặc bộ đồ mèo làm nũng, nhịn xuống niềmxúc động muốn túm lấy cái đuôi cong queo đằng sau mông mèo, hừ tiếng , “Được rồi, muốn mua gì bảo ca ca của con giúp .”

      khuôn mặt nhắn tròn tròn ngọt ngào của Thập Nhất Nương tràn đầytươi cười, “Cám ơn cha, con thích cha nhất.”

      “Như thế tức là, rau mà chúng ta ăn tương đối ngon là nhờ có dị năng của Thập Nhất Nươngà?” An Tam gia hỏi.

      “Đúng vậy.” Thập Nhất Nương vô cùng đắc ý, “Độ ngon của rau tăng nhiều.”

      “Vậy dị năng của con cũng làm tăng sản lượng sao? Sản lượng lúa mạch tăng nhiều như vậy cũng là nhờ dị năng của con à?” Sắc mặt An Tam gia bắt đầu khó coi, nếu dị năng của nữ nhi có thể làm gia tăng sản lượng, mà lương thực chỉ cần vừa rời khỏi dị năng lại cho ra sản lượng như ban đầu, vậy cũng phải là chuyện tốt gì. Nếu bị ai phát , Thập Nhất Nương bị người ta cầu, ngừng lợi dụng dị năng để xúc tác cho hạt giống phát triển. Cho dù An gia có bản lĩnh hơn nữa, cũng thể địch lại những người có tâm toàn Đại Hạ.

      Thập Nhất Nương lắc đầu, “Sao có thể cơ chứ, dị năng của con có thể loại bỏ độc tố trong đồ ăn, nhưng thời này đồ ăn vốn có độc, cho nên chỉ có thể làm tăng thêm độ ngon của nó thôi, chứ có ảnh hưởng quá lớn đến sản lượng. Lúa mạch mà con và các ca ca trồng cho ra sản lượng cao, thứ nhất là vì tụi con chọn giống tốt, con dùng dị năng để chọn ra những hạt giống có sức sống tốt nhất; thứ hai là nhờ bón thúc, ngay cả giống lúa mạch loại tốt bình thường, nếu làm theo phương pháp bón phân của tụi con, sản lượng cũng quá kém. sao con dám để cho Vinh Nhị ca viết sách chứ.” Nếu là dựa vào dị năng mới có thể trồng ra sản lượng gần gấp đôi, vậy mấy người nông dân dụa theo cách trồng trong sách của Vinh Nhị xong, thu được lương thực nhiều như vậy, tìm tính sổ mới là lạ.

      An Tam gia thầm nhàng thở ra, “Dị năng của con bị xem là yếu hơn so với những người phi thường khác à?”

      Thập Nhất Nương gật đầu, “Đúng vậy, người có dị năng thuộc hệ mộc , nếu lợi hại vết thương lớn cỡ cái chén cũng có thể cầm máu trong tíc tắc. Còn dị năng của con, tuy là cũng có thể trị liệu, nhưng tác dụng tiêu trừ độc tố trong đồ ăn vẫn nhiều hơn. Mà tác dụng này hầu như để làm gì cả, dù sao sau tận thế, cơ thể loài người đều tiến hóa đến mức có thể bỏ qua thuốc độc, cho dù ăn đồ ăn có độc cũng sao.”

      Aiz, tiếc là sau tận thế, mấy gian thương cũng còn điều kiện để sản xuất ra Sudan, Melamine, Cyclamate này nọ nữa, chắc chắn mừng chết mất, oh yeah, rốt cuộc có thể sản xuất sữa chua làm từ giày da hỏng, bán thịt heo thư thịt bò, bán thịt mèo như thịt chó, mà lại hoàn toàn hợp pháp. đáng buồn là xưởng sản xuất đều bị zombie chiếm, có nước có điện có máy móc nguyên vật liệu...... Nhớ hôm đó có người đến căn cứ, nghe là người phụ trách chế biến sữa chua trước tận thế, Thập Nhất Nương còn chạy tới hỏi riêng xem có thể quay lại nghề cũ hay , tiếc là tên trứng thối đó lại có da giày với chất phụ gia chế được.

      “Thập Nhất Nương cũng cảm thấy, nếu cơ thể con người có thể quan tâm đến các loại thuốc độc, ăn mấy món có độc cũng hề gì, rất tốt sao?” An Tam gia cau mày, mấy hôm nay thu được từ trong miệng Thập Nhất Nương khá nhiều tri thức về thời đại, nhất là về phương diện tiến hóa của nhân loại. Ông tiêu hóa rất khá, có thể lập tức đưa ra nghi vấn của mình.

      Thập Nhất Nương lắc mạnh đầu, “ đâu, con vẫn cảm thấy mấy thứ có độc gì đó gây trở ngại cho tiến hóa của nhân loại. Ông nội cũng nghĩ như mọi người, cho nên mục tiêu của ông mới là chế tạo ra thuốc giúp sức mạnh của cơ thể người tăng cao, thích ứng với hoàn cảnh có độc trong tia phóng xạ. Còn con cho rằng đồ ăn cần phải được tinh lọc, thức ăn có độc mới có thể thúc đẩy hoạt tính của tế bào trong cơ thể người......”

      “Đây chính là nguyên nhân khiến cho Thập Nhất Nương bỏ ra mấy năm trời để tinh lọc thức ăn đó sao?”

      “Khụ, con cảm thấy mọi chuyện đều đáng giá. Lúc đó cũng có rất nhiều người tán thành ý nghĩ của con, nhưng zombie là kẻ địch lớn nhất, bọn họ có lòng dạ nào so đo xem thức ăn có ngon hay .” Thập Nhất Nương hơi chột dạ , ra nguyên nhân chân chính là vì mấy món sau tận thế quá khó ăn.

      An Tam gia trầm tư lát rồi , “Thập Nhất Nương cho rằng thức ăn độc có lợi ích đối với tiến hóa của nhân loại, cha cũng nghĩ thế. Nếu đồ ăn được trải qua quá trình loại bỏ độc tố giúp tăng mạnh mức độ tiến hóa của loài người, vậy công đức của Thập Nhất Nương rất lớn.”

      Công đức? Thập Nhất Nương đỏ mặt, “Con chỉ vì muốn được ăn ngon mà thôi. Cha biết đâu, con vất vả lắm mới tinh lọc được hết độc tố trong thức ăn, đến khi muốn ăn lại bị cha gọi về. Aiz, nắm gạo nếp của con......” Thập Nhất Nương cực kỳ tiếc rẻ, nhịn được lại nhắc tới nắm gạo nếp của mình, chỉ cần trễ thêm vài phút thôi, để cho nàng ăn xong rồi về tốt biết mấy.

      Giọng An Tam gia lạnh lạnh, “Sao, Thập Nhất Nương muốn được mau mau nhìn thấy cha à? Hóa ra trong lòng Thập Nhất Nương, cha còn kém hơn nắm gạo nếp.”

      Tuy chuyện bình thường, nhưng bản năng phòng bị sâu sắc của động vật khiến Thập Nhất Nương cảnh giác , “Đâu có đâu, chuyện hạnh phúc nhất thế gian này chính là được ở bên cạnh cha. Sao cha lại so sánh mình với nắm gạo nếp như thế chứ.”

      An Tam gia vô cùng vừa lòng với địa vị của mình trong lòng nữ nhi, tiện đà hỏi, “Thập Nhất Nương có viết lại cách tinh lọc truyền cho đời sau ?”

      “Đương nhiên.” Thập Nhất Nương khẳng định , “Đồ ăn được tinh lọc ăn ngon như vậy, sao con có thể để cho mọi người tiếp tục ăn mấy thứ khó nuốt kia chứ.” Cảnh giới cao nhất của tham ăn chính là biến tất cả mọi người xung quanh mình thành kẻ tham ăn.

      An Tam gia trầm tư lúc, nếu những suy nghĩ của Thập Nhất Nương là , thức ăn tinh lọc có thể đẩy mạnh tiến hóa của nhân loại, vậy số mệnh mà con bé phải đeo lưng chắc chắn là .

      Thập Nhất Nương quan tâm mấy về cái thứ công đức nhìn thấy sờ được kia, nàng cần nhiều công đức như thế để làm chi đâu, cũng đâu có định thành tiên, “Công đức? Nếu người Thập Nhất Nương có công đức, vậy con hy vọng có thể lấy nó để đổi cho chân của cha.” Thập Nhất Nương tiếc nuối nhìn chân An Tam gia, cha con hai người đều rất ăn ý, nhắc tới nguyên nhân khiến chân của An Tam gia bị tật, nhưng ra trong lòng đều biết .

      Thấy Thập Nhất Nương thành kính như thế, An Tam gia vỗ vỗ cái đầu của nữ nhi, “Đừng suy nghĩ miên man, còn chưa xác định được là người con có công đức hay đâu.” Miệng thế, nhưng ánh mắt An Tam gia càng thêm trầm xuống. Chắc chắn là Thập Nhất Nương mang số mạng lớn người, lúc ấy Phổ Tuệ thất thố có thể là vì việc này.

      Thập Nhất Nương phục, , “Sau này con làm nhiều việc thiện, con tin là thể tích được công đức.”

      Nhìn nữ nhi tức giận bừng bừng tìm Thập Lang, An Tam gia dựa vào lưng ghế, trầm tư.

      trong số những người bạn hiếm hoi của Phổ Tuệ đại sư, ông may mắn được nhìn thấy bộ mặt của thánh tăng mà trong mắt mọi người là Bồ Tát hóa thân này.

      biết vì sao Phổ Tuệ đại sư luôn có vẻ rất lo âu, cực kỳ thích qua lại với những người có tướng mạo nhìn có vẻ có số mạng lớn, nhưng sau đó sao, rất nhiều người thoạt nhìn có số mạng lớn lại tan biến trong nhân thế, nhất định là bọn họ từng làm “giao dịch” với Phổ Tuệ đại sư như ông.

      Sắc mặt An Tam gia khó coi, mạnh mẽ cướp đoạt số mạng của người khác bị phản phệ, cho nênđiều mà Phổ Tuệ đại sư có thể làm chỉ là giao dịch, giống như ông ta từng cầu lấy đường làm quan của ông để trao đổi với tuổi thọ của A Chỉ, lấy đôi chân trao đổi với việc gọi linh hồn của Thập Nhất Nương quay về......

      Nhưng nếu mạnh mẽ chiếm đoạt số mệnh sao? Từ sau khi làm phép cho Thập Nhất Nương, Phổ Tuệ liền biến mất thấy bóng dáng. Mấy năm nay ông luôn phiền não vì chuyện của Thập Nhất Nương, sau đó lại giao đấu với người Hồ, có rất nhiều chuyện kịp suy nghĩ kỹ càng. Nhưng lúc này nghĩ đến, ông cảm thấy thích hợp, hẳn là Phổ Tuệ đại sư làm gì đó, ông ta mai danh tích nhiều năm như vậy.

      An Tam gia nở nhụ cười lạnh băng, nếu Phổ Tuệ đại sư mạnh mẽ tước đoạt lấy số mạng của Thập Nhất Nương, vậy ông cũng ngại khiến cho ông ta phải hối hận vì sống thế gian này.

      “Người đâu, gọi Tam công tử đến đây.”

      ****************

      “Cha bảo con tìm Thanh Viễn đại sư?” An Tam Lang hiểu mô tê gì, “Trước đó cha bảo con tra xét về Phổ Tuệ đại sư, bây giờ lại mời Thanh Viễn đại sư đến để cố vấn, cha phát ra gì à?” Tuy Thanh Viễn đại sư nổi tiếng bằng Phổ Tuệ đại sư, nhưng chỉ có vài người biết được, bản lĩnh của ông ta hề kém hơn Phổ Tuệ đại sư, chỉ là ông ấy muốn để cho người đời biết mà thôi.

      An Tam gia thản nhiên cười cười, ánh mắt lộ ra sát khí nhàn nhạt, “Chỉ là có vài chuyện muốn con chứng thực mà thôi, chuyện có liên quan đến Thập Nhất Nương. Con đừng lo lắng, chẳng qua cha chỉ muốn xác định chuyện thôi.”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Vở kịch nhỏ 1:

      An Tam gia: Trong lòng Thập Nhất Nương, cha còn kém hơn cả nắm gạo nếp.

      Thập Nhất Nương: Sao cha lại có thể so sánh mình với nắm gạo nếp chứ? (Trong nội tâm : So sánh với trăm ngàn nắm gạo nếp được.)

      Vở kịch nhỏ2:

      An Tam gia: A Chỉ, nàng thích kẻ cơ bắp sao?

      Lâm Chỉ: Cho tới bây giờ đều là Giả Bảo Ngọc xứng đôi với Lâm Đại Ngọc, chưa từng nghe Arnold sánh đôi với Lâm muội muội đâu. Nếu chàng muốn đổi phong cách chờ ta đầu thai biến thành mỹ nữ đầy thịt rồi hẵng .

      Thập Nhất Nương: Chuyện gì cũng có thể xảy ra, Lâm Đại Ngọc với Giả Bảo Ngọc sớm bị chia cắt đôi ngả rồi, biết đâu được ngày nào đó kẻ cơ bắp lại thực sánh đôi với Lâm Đại Ngọc.

    2. keobong216

      keobong216 Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      39
      Đến khi nào mới gặp lại nam chính đây. Truyện rất hấp dẫn. Cám ơn bạn.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 61

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Mùa đông ở cổ đại chính là mùa nhàn rỗi có chuyện gì làm, cũng là mùa phát phì. Nhìn tiểu trắng mập lại béo thêm vòng, Tôn thị khóc ra nước mắt, cầm roi buộc Thập Lang giảm béo.

      Thập Lang buồn bực theo sau Thập Nhất Nương nhảy điệu thỏ, nhưng người mặc bộ đồ lão hổ màu vàng, Vinh Nhị mặc là bộ gấu đen, Thập Nhất Nương mặc đồ thỏ nhưng được may từ lông hồ ly trắng.

      Vì thế, An Nhị gia thấy chính là con hổ, con gấu và con thỏ tương thân tương ái nhảy nhót.

      Ăn thịt và ăn chay ở cùng với nhau, thế giới là hòa bình mà!

      An Nhị gia cười tủm tỉm nghĩ, chậm rãi cầm tỳ bà chuẩn bị đàn cho đám nhảy.

      “Cha, đợi chút .” Lão hổ nhảy lên, “Thiên Bồng Nguyên Soái còn chưa đến đâu.”

      “Ồ, heo sữa hương cũng muốn khiêu vũ sao?” An Nhị gia sờ sờ cằm, “Cha còn tưởng bắt đầu từ đầu đông nó trừ ăn ra chính là ngủ chứ.”

      Thập Lang hề hổ thẹn, “Cho nên con mới gọi nó dậy vận động nhiều chút. Heo quá béo bị mổ thịt, Trữ Bị Lương cũng phải giảm béo.” Hừ, dựa vào cái gì mà Thiên Bồng Nguyên Soái có thể sống cuộc sống ăn ngủ ngủ ăn chứ? Có họa phải cùng chia thôi.

      Trữ Bị Lương mặc da hổ bông bông mềm mềm, lung lay lảo đảo vào, nhìn như ngủ đủ.

      Gấu đen Vinh Nhị kinh ngạc, “Heo cũng phải ngủ đông á?”

      “Chắc là cần, nhưng heo vào mùa đông quả ngủ rất nhiều.” Thập Lang thở dài, “ tại Thiên Bồng Nguyên Soái quá béo, nếu béo thêm biểu diễn ở Bách Vị lâu còn linh hoạt nữa. Lần trước cho nó nhảy qua vòng lửa mà nó nhảy nổi.”

      Vinh Nhị chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Đây là chuyện hiển nhiên.”

      “Ừ, quá béo nên cũng vụng về. Vòng lửa kia hoàn toàn cao tí nào, vậy mà nhảy qua. Đệ cảm thấy nó cần phải giảm béo.”

      Miệng Vinh Nhị co rút, “Chắc là do lửa đúng hơn.” còn chưa nghe thấy có động vật nào sợ lửa đâu.

      Thập Lang như lẽ dĩ nhiên, “Thập Nhất Nương sư tử nhảy được, vậy heo cũng phải nhảy được mới đúng.”

      Vinh Nhị thông cảm nhìn Trữ Bị Lương, quyết định sau này đối xử với nó tốt hơn chút. Ừ, lén trộm củ cải đến cho nó ăn vậy.

      Thập Nhất Nương hoàn toàn để ý tới chuyện bọn họ , nàng tò mò nhìn tỳ bà tay An Nhị gia. Ngũ quan của An Nhị gia nhu hòa tú lệ, dáng vẻ cầm tỳ bà là……

      Ừ, phải hình dung thế nào nhỉ, Thập Nhất Nương sờ sờ cằm, đúng rồi, rất có hương vị mà bạn học kiếp trước gọi là tiểu thụ.

      “Thập Nhất Nương, muốn học tỳ bà à?” An Nhị gia đưa tỳ bà ra, hết sức nóng bỏng nhìn nàng, giống như chỉ cần nàng mở miệng muốn học, ông lập tức dốc túi truyền dạy cho nàng, hoàn toàn hề lo lắng nếu dạy Thập Nhất Nương chơi đàn tỳ bà mà chỉ có nữ tử thanh lâu mới học, An Tam gia có thể tìm ông để liều mạng hay .

      Thập Nhất Nương nhận lấy tỳ bà. Kiếp trước, bên nhà hàng xóm có biết chơi đàn guitar, dạy nàng được vài ngày, nên nàng biết đàn vài khúc đơn giản.

      Lạch cạch leng keng tưng tưng......

      Thập Lang cùng Vinh Nhị bị kinh hách đến mức nhảy dựng. Sao mà chói tai vậy? Quay lại nhìn thấy Thập Nhất Nương nghiêng người ôm tỳ bà, dùng hết mọi khí lực từ khi còn bú sữa mẹ đến giờ, điên cuồng gẩy dây đàn.

      An Nhị gia vội vàng đoạt lấy tỳ bà, “Thập Nhất Nương, ngón tay có bị thương ? Dây đàn này căng lắm, dùng sức như vậy bị đau tay.”

      Thập Lang nhịn được , “Cha, cha đừng để Thập Nhất Nương đánh đàn nữa. Muội ấy có thiên phú chơi tỳ bà đâu, ầm ỹ chói tai kinh khủng.”

      Thập Nhất Nương trừng , “Huynh biết gì, đây chính là rock, nhạc này vốn dĩ ầm ỹ thế rồi.” Kiên quyết chịu thừa nhận mình có thiên phú, nhất định là bọn họ biết thưởng thức nhạc rock thôi.

      Vinh Nhị phát cáu, , “Thập Nhất Nương, chúng ta học tỳ bà, chúng ta chỉ học cổ cầm. Cổ cầm chính là loại đoàn của quân tử, khá thích hợp với Thập Nhất Nương.” Dù sao cổ cầm cũng thể xuất tạp như vậy.

      Thập Lang lập tức sửa miệng, gật đầu theo, “Khụ, ra học thổi sáo cũng tệ.” Thập Nhất Nương có trung khí như vậy, học thổi sáo là hợp nhất.

      Hừ, Thập Nhất Nương bĩu môi trừng bọn họ, “Được rồi, nhảy thôi. Trữ Bị Lương, ngươi cũng lại đây nhảy cùng . Nhị bá, chơi bài nào vui vẻ dễ nghe chút nha.”

      An Nhị gia mỉm cười đánh đàn. Khụ, hổ gấu thỏ nhảy rất đều, nhưng còn con heo vụng về kia cứ quay mòng mòng, động tác cứ bị chậm hơn nửa nhịp. Thập Nhất Nương lắc đầu, nàng hầu như có thể nhìn thấy đôi mắt nhang muỗi của nó. (DNG: tức là thế này :039:)

      “Trữ Bị Lương, cố lên, động tác của ngươi chậm như vậy có hiệu quả giảm béo đâu.”

      Éc éc, Trữ Bị Lương bi thương kêu vài tiếng, béo là ưu điểm của heo có biết , nó hoàn toàn hề muốn giảm béo, nó chỉ muốn ăn ngủ ngủ ăn, làm con heo hạnh phúc thôi.

      Thập Nhất Nương lắc lắc mông, lại xoay thêm vòng mới , “ béo phì lại còn chịu tập thể dục thể thao mắc rất nhiều bệnh, lại còn thọ nữa chứ.”

      Thập Lang cũng uy hiếp liếc nhìn nó cái, “Nếu nhảy nghiêm túc sắp xếp cho ngươi đến Bách Vị lâu biểu diễn hàng ngày, dù sao biểu diễn cũng có thể giảm béo.”

      Éc éc, Bị Lương kêu hai tiếng, vô cùng cam chịu mà đẩy nhanh tốc độ.

      ***************************

      “Vinh Nhị ca, đây là sách nông mà hai người định viết à?” Thập Nhất Nương cau mày.

      Vinh Nhị khá đắc ý, “Sao, tài văn chương tệ đúng ?”

      Thập Nhất Nương thở dài, “Vinh Nhị ca, cuốn sách này huynh muốn cho dân trí thức đọc hay muốn cho dân chúng đọc?”

      “Đương nhiên là cho nông dân xem rồi, người đọc sách tay trói gà chặt, bọn họ đọc hiểu mới là lạ.” Vinh Nhị khinh bỉ , hoàn toàn quên khuấy chuyện trước kia mình cũng là thanh gỗ phế trói gà chặt.

      “Viết lại lần nữa , càng văn hoa càng tốt.” Thập Nhất Nương miễn cưỡng , “Huynh viết mấy thứ chi, hồ, giả, dã này, dân chúng đọc hiểu đâu.”

      Vinh Nhị nghe vậy mới chợt sáng tỏ, lại có chút xấu hổ, hình như quá đắc ý mà quên mất rồi. Vừa đến có thể viết sách, lập tức nghĩ đến chuyện nổi tiếng trong giới sĩ lâm, quên ước nguyện ban đầu của mình là muốn dạy dân chúng cách trồng rau trồng lúa.

      “Huynh với Thập Lang.” Vinh Nhị đỏ mặt, với Thập Lang mỗi người phụ trách phần bản thảo, phải nhắc Thập Lang đừng viết quá cao nhã.

      cần, Thập Lang ca viết rất đơn giản.” Thập Nhất Nương , “Huynh ấy có đặt quá nhiều tâm tư vào chuyện trau chuốt câu chữ, chỉ viết huỵch toẹt ra thôi.”

      Vinh Nhị hơi cúi đầu, quả nhiên vẫn kém hơn Thập Lang sao? Thập Lang quá nhiệt tình với chuyện viết sách như , nhưng hành vi xử lại thành thục hơn .

      Thập Nhất Nương vừa nhìn thấy bộ dáng uể oải của Vinh Nhị, giật nảy mình, “Vinh Nhị ca, đừng là huynh khổ sở đấy?”

      có......” Vinh Nhị ấp a ấp úng , “Chỉ là cảm thấy, tuy huynh lớn tuổi hơn Thập Lang, nhưng cách suy nghĩ của huynh lại hoàn thiện như đệ ấy.”

      Thập Nhất Nương thở phào, phải tự ti là tốt rồi, “Muội cảm thấy Vinh Nhị ca có ưu điểm của riêng mình mà, ít ra về phương diện nghiêm túc tập trung khi làm việc, Thập Lang ca kém hơn Vinh Nhị ca. Hơn nữa Vinh Nhị ca có tâm địa rất tốt, chỉ cần ý nghĩ thay đổi, muội cảm thấy tương lai Vinh Nhị ca nhất định trở thành đại quan làm rạng rỡ tổ tông.”

      Vinh Nhị đỏ mặt, “Thập Nhất Nương nghĩ như vậy à?”

      “Ừ, Vinh Nhị ca đặc biệt hợp với chức vị Đại tư nông. Ngẫm lại xem, nếu Vinh Nhị ca có thể giải quyết vấn đề ấm no cho Đại Hạ, nhất định lưu danh sử sách.”

      Vinh Nhị hô hấp dồn dập, lập tức bình tĩnh lại, sao có thể giải quyết được vấn đề ấm no của Đại Hạ chứ. Trăm ngàn năm qua vẫn chưa có người nào có thể giải quyết được vấn đề này.

      “Vinh Nhị ca đừng có nghi ngờ.” Thập Nhất Nương cổ vũ , “Huynh ngẫm lại xem, nếu sản lượng lúa mạch của toàn Đại Hạ có thể tăng lên, có phải là lương thực của mọi người tăng hơn nửa hay , vậy người chịu đói nhất định giảm rất nhiều.”

      Vinh Nhị nhiệt huyết sôi trào, “Thập Nhất Nương, muội đúng, huynh lập tức quay về viết lại cho dễ hiểu, để cho dân chúng toàn Đại Hạ đều có thể đọc được.”

      Thập Nhất Nương mỉm cười nhìn Vinh Nhị hưng phấn rời , cho biết, dân chúng Đại Hạ có được bao người biết chữ.

      ************************

      Tết chính là khoảng thời gian được sống phóng túng, Thập Nhất Nương vuốt bụng , dạo này ngày nào cũng ăn lẩu, bụng lại tròn, giống như vận động viên đấu vật của Nhật có thể béo như vậy là nhờ ăn lẩu mỗi ngày ấy.

      Người cũng béo lên giống vậy chính là nan huynh Thập Lang và nan sủng Trữ Bị Lương. (1)

      (1) Chỗ này có chơi chữ chút nhé. Có câu là ‘nan huynh nan đệ’, tức là người cùng cảnh ngộ, ở đây tách ra thành nan huynh và nan sủng.
      Nhìn người heo ăn no ngủ khò khò, mặt Tôn thị xanh mét. Con à, con sắp 150 cân rồi đấy! Cả Trữ Bị Lương nữa, to gấp ba heo sữa hương bình thường rồi!

      “Hoặc là vận động hoặc là ăn uống điều độ, chọn cái!” Nữ vương đại nhân vung roi gầm lên.

      Thập Nhất Nương cảm thông nhìn bọn họ, cực kỳ may là khung xương của mình , tuy người toàn là thịt, nhưng nhìn chỉ béo ít ít mà thôi.

      Dù là mùa đông cũng thể vận động, Tôn thị dứt khoát cùng với An Nhị gia giám sát Thập Lang vận động, Vinh Nhị vừa nhảy là gầy, nhưng Thập Lang ràng là vận động chưa đủ.

      Trữ Bị Lương gian nan qua cánh cửa, đối với nó mà , đây cũng phải là chuyện dễ, đợt này nó béo hơn chỉ vòng đâu.

      “Trữ Bị Lương, cố lên, cố lên, mông phải dùng sức!” Tiểu trắng mập Thập Lang đứng bên khuyến khích nó, đều là người (heo) mập mạp quá độ, cùng nhau trải qua những trang sử giảm béo đầy máu và nước mắt làm cho tiểu trắng mập cùng Trữ Bị Lương bồi dưỡng ra được tình nghĩa cách mạng tốt đẹp.

      Trữ Bị Lương run run cái mông đầy thịt béo của mình, thở hồng hộc vào.

      Thập Nhất Nương nhìn hành vi dại dột đến mức khiến kẻ khác muốn khóc của Trữ Bị Lương mập mạp, có chút thất vọng, “Vì sao vậy, trước đó còn tưởng là bộ tộc heo sữa hương ăn mãi béo chứ, bây giờ lại béo thành ra như vậy, chả đáng tí nào.” Ô ô, hồi trước be bé, còn có thể ôm vào lòng đùa giỡn, giờ căn bản là ôm nổi.

      Tôn thị chỉ thích mấy thứ xinh đẹp đáng , nên đối với con heo béo ụt ịt thế này ghét bỏ thôi, “Quá béo, quá xấu, đau mắt.”

      An Tam gia đánh giá lâu, “ đúng, con heo này quả thuộc giống heo sữa hương, chỉ là vì ăn quá nhiều nên mới béo thôi.” Ông phải nhìn lâu mới dám khẳng định đây là thuộc giống heo sữa hương. là chưa từng gặp qua heo sữa hương nào mà béo đến cỡ này, Thập Lang Thập Nhất Nương đúng là có tay nuôi heo nha.

      An Nhị gia hơi tiếc hận nhìn chằm chằm Trữ Bị Lương, “Heo sữa hương ngon nhất chính là quá mười tháng tuổi, khi đó nướng lên ăn là mềm nhất. Bây giờ béo đến mức này, quá nhiều mỡ, nướng lên mất hết cả hương vị......”

      Heo sữa hương kêu éc éc chạy ra sau lưng Thập Nhất Nương trốn, muốn giấu thân thể dài rộng của mình kín. Chủ nhân, ánh mắt của cha người, bác người quá đáng sợ, người ta cảm giác như thành lợn sữa xắt lát rồi.

      Thập Nhất Nương né ra, sờ sờ Trữ Bị Lương bị mọi người hết sức để ý, “Cha, Nhị bá Nhị bá mẫu, mọi người như thế, Trữ Bị Lương nhất định rất đau lòng. Béo có chỗ tốt của béo, làm thịt kho tàu hoặc thịt kho đông pha mà quá nạc khô lắm.”

      Bị gợi lên cơn thàm ăn, Thập Lang cũng nhịn được mà phi lễ nhìn mông béo run run của Trữ Bị Lương, đầy thịt chắc nịch thế kia, bao nhiêu là chén thịt kho tàu đó. đúng, “Muội muội, thịt kho tàu muội từng cho người làm rồi, còn thịt kho đông pha là gì?”

      Thập Nhất Nương nghĩ nghĩ , “Là món thịt do người tên là Tô Đông Pha nấu, vì ăn món thịt này mà ông ta làm ra được rất nhiều bài thơ lưu danh ngàn đời.”

      Hai mắt Thập Lang tỏa sáng, “Thập Nhất Nương, vậy chẳng phải có nghĩa là món này rất thích hợp cho tài tử ăn sao? Bảo phòng bếp nấu món thịt kho đông pha này , huynh cũng muốn có được thêm hai phần tài hoa.”

      An Nhị gia ngắm ngắm cái bụng tròn vo của Thập Lang, buồn bực thôi, “Ta thấy thêm hai phần thịt béo có.”

      An Tam gia cũng rất hiếu kỳ về món này, hiếm khi nhiệt tình nhìn về phía Trữ Bị Lương, “Đưa Trữ Bị Lương đến phòng bếp . Đúng rồi, món thịt đông pha này là nấu từ chỗ thịt nào người Trữ Bị Lương đấy?”

      Thập Nhất Nương sờ sờ, vô cùng khẳng định , “Chỗ này với chỗ này đem nấu thịt kho đông pha là ngon nhất, còn phía dưới chút thích hợp làm đầu sư tử kho.”

      Trữ Bị Lương sợ tới mức hận thể thu lại, tốt nhất là đến mức ai nhìn thấy được ấy.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Trữ Bị Lương vô cùng được hoan nghênh, mỗi ngày đều có người phi lễ nó.

      Thập Nhất Nương (sờ đùi): là nhớ món giò kho mà, giò heo thái lát cũng tệ.

      Thập Lang (sờ mông): Kho tàu kho tàu.

      An Nhị Lang (sờ hai sườn): Sườn xào chua ngọt vẫn là ngon nhất.

      An Nhị gia (sờ đầu heo): Ừ, đầu heo này lớn thêm chút nữa rất thích hợp để cúng tổ tiên.

      Trữ Bị Lương: Éc éc, ta giảm béo, ta nhất định giảm béo.
      Last edited: 22/12/15

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 62

      Edit: Diệp Nhược Giai

      Tây bắc tháng 1 rất lạnh, nhưng ngăn nổi nhiệt tình của mọi người trong An gia đối với vận động, vì thế tần suất sử dụng sân luyện võ cũng cao hơn.

      Cho dù Phương thị có bận cỡ nào cũng chạy tới luyện chút. Từ khi Thập Nhất Nương và Thập Lang thường xuyên xuống bếp mò mẫm nấu ăn, khuôn mặt của bà liền tròn chưa từng thấy, vốn đủ tròn rồi, giờ lại càng giống cái mâm.

      Tôn thị thích làm đẹp cũng vô cùng cảnh giác, mập mạp chính là kẻ địch lớn của nữ nhân, bà cũng dám lơi lỏng, ngày nào cũng đến sân luyện võ múa roi. Nghe người gỗ phát ra thanh ‘chát chát’, Thập Lang phản xạ có điều kiện cũng cảm thấy đau.

      "Thập Lang, hôm nay tập nhảy à?” Tôn thị nhìn con trai mặc bộ đồ hồ ly đỏ, hỏi. Tết cần phải náo nhiệt, cho nên trong mấy ngày này, đám Thập Nhất Nương toàn mặc đồ động vật lấy màu đỏ làm chủ đạo.

      “Giờ này có nhảy. Mẹ, con định đắp người tuyết cùng với Thập Nhất Nương và Vinh Nhị ca, mẹ có muốn đến xem ?”

      “Ồ, năm ngoái đắp thỏ tuyết, năm nay định đắp con gì?”

      Thập Lang tự hào ưỡn ngực, “Đắp hồ ly! Con thỏ quá đơn giản, Thập Nhất Nương muốn cách tân, cái gì mà cách tân là linh hồn của dân tộc gì gì ấy.”

      Đắp hồ ly chính là cách tân? Tôn thị có ý định làm gì khác, nối gót theo, thấy Thập Nhất Nương với Vinh Nhị cũng mặc đồ hồ ly đỏ, ba con hồ ly đỏ ríu rít thảo luận, muốn đắp bao nhiêu hồ ly, có thể đắp con màu đỏ hay .

      phải muốn đắp người tuyết à? Sao còn chưa bắt đầu?” Tôn thị cười tủm tỉm , “Nào, các con đắp , ta vẽ cho.”

      Ba đứa thường xuyên tập thể dục nhanh chóng đắp được con hồ ly lớn, lại còn rất sống động nữa.

      Thập Nhất Nương vô cùng tiếc nuối, “Nếu có thể nhuộm màu tốt rồi.”

      Thập Lang lắc đầu, “Muội mơ , thuốc nhuộm quý lắm, Đại bá mẫu để cho chúng ta nghịch đâu.”

      Tôn thị cũng thấy hồ ly trắng được đẹp lắm, “ lấy miếng vải bố màu đỏ mặc vào cho hồ ly phải là được rồi à. Ta vừa vặn có mảnh lụa đỏ đây.”

      Lụa đỏ được cầm đến, hồ ly lớn mặc quần áo lụa đỏ, từ xa nhìn lại đẹp đến mức khiến người ta nỡ chớp mắt. Tôn thị cười, vẽ lại hồ ly đỏ cùng với ba đứa vui vẻ vào trang giấy.

      ****************************

      Tây bắc tháng 2 càng lạnh hơn, tuyết vẫn còn rơi, băng đóng dưới mái hiên còn to hơn cả cẳng chân Thập Nhất Nương, cứ ba ngày hai bữa là hạ nhân lại phải cầm gậy đập cột băng xuống.

      Trong kiểu thời tiết này, Thập Lang khó tránh khỏi lười hơn lúc trước chút. Đương nhiên Trữ Bị Lương cũng thế, trời càng lạnh ngủ càng ngon.

      Thể trọng của Thập Lang như cây mè nở hoa nối tiếp nhau tăng lên, Tôn thị thể nhịn được nữa, vung roi đến. Thập Lang thấy tình hình ổn, vội vàng đá cước gọi Trữ Bị Lương dậy. Nữ vương đến, muốn chết trùm à, chúng ta chính là người cùng cảnh ngộ đó nha.

      Éc éc, Trữ Bị Lương vào bên trong sân luyện võ, kháng nghị kêu hai tiếng.

      Thập Lang hề áy náy, “Ta muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi mà béo thêm nữa bảo đảm thể nào biểu diễn trong Bách Vị lâu được. Xong rồi đến khi Nhị Lang ca về, ngươi nhất định vô cùng xui xẻo.”

      "Thập Lang, mau tới nhảy . Ai da, bụng của Trữ Bị Lương thế này là sắp sinh rồi.” An Nhị gia cười tủm tỉm nhìn, “Nếu sinh ra mấy con heo sữa hương rất tốt.”

      Thập Lang buồn bực, “Cha, Thiên Bồng Nguyên Soái là đực.”

      An Tam gia có việc gì làm đến xem nữ nhi nhảy múa ngồi ghế dựa, điểm tâm bày đầy bàn trước mặt. thấy Vinh Nhị đâu, An Tam gia hơi lấy làm lạ, “Hôm nay Vinh Nhị công tử tới à?”

      “Vinh Nhị ca phải xem rau hẹ.” Thập Nhất Nương bội phục , “Huynh ấy hôm nay phải xem xem rau trồng trong phòng lớn đến đâu rồi, có thời gian đến.”

      An Nhị gia cảm thán, “Vinh Nhị công tử đứa trẻ ngoan, làm việc lại còn nghiêm túc như thế......”

      Tôn thị ở bên gật đầu, “Đúng vậy, đứa này còn giảm béo thành công nữa.” Nghĩ đến đây, Tôn thị lại buồn bực. Hồi trước Vinh Nhị cũng gầy hơn Thập Lang là bao, ràng còn vận động ít hơn Thập Lang, kết quả ốm còn Thập Lang càng béo, có thiên lý.

      Da đầu Thập Lang run lên, cả người cũng được tốt lắm. Quả nhiên, nữ vương đại nhân rút roi ra, quất lên mặt đất ‘chát chát’ vài cái, “Thập Lang, hôm nay con nhảy thêm nửa canh giờ, sau đó nâng tạ đá thêm nửa canh giờ......”

      Thập Lang trưng ra vẻ mặt đau khổ cầu xin nhìn về phía mẫu thân , “Mẹ à, nhiều quá. Hay là chỉ nhảy thêm nửa canh giờ, còn nâng tạ đá thôi......”

      Nữ vương đại nhân vô cùng tàn khốc , “Đâu phải là bảo con chọn. nâng tạ nửa canh giờ cũng được, nhưng phải bớt nửa phần cơm.” Vừa đến mùa đông, lượng cơm Thập Lang ăn liền tăng thêm đáng kể, mỗi bữa cơm ăn gấp ba Tam Lang, có giảm nửa vẫn là cái thùng cơm.

      Thập Nhất Nương cổ vũ nhìn , “Thập Lang ca, cố lên, nửa canh giờ trôi qua nhanh lắm. phải huynh muốn ăn thịt đông pha à? Dùng hành hương, hồi, xì dầu, đường, thêm khoảng cân rượu vàng, cho vào kho, thịt ba chỉ béo mà ngấy, hương thơm đầy miệng...... Đợi đến khi thịt kho xong, dùng đũa kẹp cái, thịt đàn hồi, vào miệng tan ngay, ăn cùng với chén cơm tẻ thơm ngào ngạt và rau xanh mơn mởn......”

      Thập Lang chảy nước miếng tí tách, xoay qua nhìn Tôn thị, “Mẹ, con luyện thêm nửa canh giờ nữa, đồ ăn tăng thêm nửa, được ?”

      Tôn thị hé răng, chỉ quăng roi đến, cười lạnh tiếng, , “Mẹ quyết định, từ hôm nay trở , huấn luyện tăng gấp đôi, lượng cơm giảm nửa.”

      Thập Lang gào khóc liều mạng trốn, “Mẹ à, người mà mẹ đánh chính là con trai ruột của mẹ đó, là do mẹ sinh ra chứ phải là mẹ kế nuôi dưỡng đâu......”

      Nữ vương đại nhân càng tức giận, “Vì chính là con ruột cho nên mới phải đánh. Nếu con phải là con ruột, mẹ cần phải hao tâm tốn sức như vậy đâu.”

      cẩn thận bị roi đánh trúng, Thập Lang kêu thảm thiết liên tục, “Mẹ, chút chút......”

      Thập Nhất Nương trợn mắt há mồm, cuối cùng nàng biết ‘ làm chết’ nghĩa là thế nào.

      “Được rồi, ta thấy hôm nay tụi con cũng tập được, ngồi xuống uống trà .” An Tam gia lắc đầu, than trong bếp lò bàn cháy đỏ rực, nước sùng sục reo vang.

      Éc éc, Trữ Bị Lương thích thú kêu hai tiếng, lê ‘bụng bầu’ đến trước khay trà, chảy nước miếng nhìn điểm tâm bàn.

      Tôn thị thở hồng hộc ngừng lại, ừ, hôm nay vận động đủ rồi, hình như đem Thập Lang ra luyện roi là chủ ý tồi? Ít ra cũng tốt hơn là đánh người gỗ thể cử động.

      “Mẹ, nghỉ chút , con nghỉ ngơi ăn điểm tâm chút rồi sau.”

      Nhìn Thập Lang đau ngứa sáp lại gần cười hì hì kêu Thập Nhất Nương để cho làm thịt kho đông pha, tay cầm roi của Tôn thị lại giơ lên. Thằng con chết tiệt này, mình sắp mệt chết rồi mà tên béo như còn có thể vui vẻ đến thế, ràng là sức lực vẫn còn tràn trề. Tôn thị cảm giác cả người được tốt lắm, chẳng lẽ mình già rồi, cho nên sức chiến đấu bị giảm?

      “Phu quân, có phải là người ta già rồi hay . Chàng xem, thiếp mệt thành như vậy mà Thập Lang còn hoạt bát sôi nổi thế kia.” Tôn thị cực kỳ đáng thương hỏi An Nhị gia.

      An Nhị gia đau lòng gần chết, vội vàng bưng đến chén trà ngon mà An Tam gia vừa rót, “Phu nhân, nghỉ chút , nàng sao mà già chứ, ràng là do dạo này tinh lực của Thập Lang quá dồi dào. Chắc là do điệu nhảy thỏ của Thập Nhất Nương có công dụng lớn phương diện tăng cường thể lực.”

      Thập Nhất Nương chậm tay, chén trà lão cha rót cho nàng lập tức bị Nhị bá đoạt mất, nàng bĩu môi nhìn An Tam gia.

      An Tam gia cười cười, rót thêm ly đưa cho con .

      Thập Nhất Nương hớn hở uống trà ăn điểm tâm xem diễn, ừ, mấy cảnh buồn nôn nóng bỏng ở cổ đại thế này cũng chỉ có thể xem được ở An gia.

      Quả nhiên, Tôn thị làm nũng với phu quân, “Ừ, người ta quên khuấy mất. Nhất định là bởi vì tiểu tử Thập Lang này gầy nổi, nên thiếp mới hiểu lầm là do điệu nhảy thỏ này có tác dụng lớn. Phu quân, chàng xem, người ta có cần phải nhảy chung luôn ? Thiếp cảm thấy dạo này béo quá rồi, còn đẹp như hồi trước nữa.”

      An Nhị gia dùng biểu cảm thành khẩn đến thể thành khẩn hơn, cầm lấy bàn tay bé của Tôn thị, “Phu nhân, nàng vẫn cứ mười năm như ngày, xinh đẹp động lòng người, hệt như thời điểm mà lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đẹp đến mức khiến người ta thể thở. Nàng có thể nghi ngờ khắp thiên hạ, điều duy nhất nên nghi ngờ chính là sắc đẹp của nàng cùng với tấm lòng của ta đối với phu nhân......”

      Thập Lang thấy thịt mình đau nhức, đối với chuyện lão cha lão nương ba ngày hai bữa là ân ân ái ái, bẽ mặt đến mức thèm đếm xỉa. Nhưng ràng gần đây bị cách chuyện khoa trương nhiệt tình của Thập Nhất Nương ảnh hưởng, trình độ chuyện buồn nôn của An Nhị gia tăng thêm bước dài, điều này làm cho Thập Lang thể nào tiếp nhận nổi.

      “Cha, mẹ, hai người mà thêm gì nữa con ăn nổi cơm tối luôn quá.” Thập Lang bưng chén trà lên, uống ngụm lớn để áp chế cơn buồn nôn của mình. Lão ông lão bà trung niên diễn tiết mục của thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi, khiến cho người ta choáng váng.

      Chia rẽ nhân duyên người khác, đúng, quấy rầy vợ chồng người ta ân ái bị thiên lôi đánh. Tôn thị hung tợn nhìn về phía con, “Vừa khéo có thể tiết kiệm cơm tối.”

      Thập Lang oa oa kêu to, “Mẹ, mẹ thể làm vậy. Mẹ ghen tị với tuổi trẻ của con, mẹ thừa nhận , mẹ tuổi già sức yếu sao có thể so sánh với người trẻ tuổi như con chứ.”

      Tôn thị giận dữ quăng thêm roi qua, Thập Lang còn cầm nửa khối điểm tâm trong tay, nhưng động tác lại cực kỳ nhanh nhẹn né tránh.

      Thập Nhất Nương gì, hôm nay Thập Lang ca cần nhảy cần nâng tạ lượng vận động cũng đủ rồi.

      An Nhị gia dứt khoát mò đến uống trà ăn điểm tâm. Cách thức trao đổi tình cảm của vợ con mình quả thực là mười năm như ngày, đây chính là cái mà Thập Nhất Nương là “ngược luyến tình thâm” sao?

      Éc éc, Trữ Bị Lương ăn xong khối điểm tâm, kêu lên tỏ ý muốn ăn thêm khối nữa.

      Thập Nhất Nương bối rối nhìn nó, “Trữ Bị Lương, dạo này ngươi béo quá rồi, được ăn nữa. Béo đến mức này, bây giờ còn được bao nhiêu người nhìn ngươi mà vẫn nhận ra ngươi là heo sữa hương chứ.”

      Éc éc, Trữ Bị Lương chưa từ bỏ ý định, dùng ánh mắt to tròn ngập nước, cố gắng tỏ ra đáng .

      Hai mẹ con bên này cũng đánh đủ, sáp lại nghỉ ngơi ăn điểm tâm.

      “Thiên Bồng Nguyên Soái, ngươi đừng ăn nữa, tốt xấu gì cũng phải chừa lại cho ta ít chứ.” Thập Lang đặt mông ngồi xuống, nhíu mày với nó, “Dạo này ngươi vận động quá ít, trách được ngươi béo dữ vậy.” Tết chính là khoảng thời gian Bách Vị lâu nghỉ bán, Trữ Bị Lương cần biểu diễn, đương nhiên càng ngày càng béo.

      An Nhị gia cười tủm tỉm vỗ vỗ mông béo của nó, “Ta thấy món thịt kho đông pha tối nay cần phải ra ngoài mua nữa, có sẵn nguyên liệu thượng hạng ở đây rồi.”

      Thập Lang cũng nhịn được, chảy nước miếng nhìn nó, “Thập Nhất Nương cần thịt ba chỉ, nửa nạc nửa mỡ, con thấy Thiên Bồng Nguyên Soái là thích hợp nhất.”

      Trữ Bị Lương éc éc kêu, quay mông lại với điểm tâm, ù té chạy ra ngoài, còn thần kỳ nhảy vụt qua cửa, nhanh như chớp thấy bóng dáng.

      Mọi người trầm mặc.

      hồi lâu, An Tam gia cảm thán , “Xem ra môn chạy bộ vẫn là thích hợp với Thiên Bồng Nguyên Soái nhất.” Thân thủ kia nhìn mạnh mẽ cỡ nào.

      Thập Nhất Nương gật đầu đồng ý, “Sau này muốn Trữ Bị Lương chạy bộ cứ bảo người cầm dao mổ heo rượt theo nó là được.” Chắc Trữ Bị Lương nhanh chóng giảm béo thành công thôi.

      Bị tốc độ trốn chạy của Trữ Bị Lương làm cho kinh hoảng, Thập Lang tự lẩm bẩm: Muội muội , có áp lực mới có động lực, xem ra có lý.

      Tôn thị có ý tốt nhìn chằm chằm tiểu trắng mập: Đến lúc đó nếu cho người cầm roi rượt theo quất đằng sau, biết Thập Lang có thể chạy nhanh hơn hay ?

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Nhất Nương: Trữ Bị Lương, ngươi nhất định phải giảm béo, ai cũng nghĩ ngươi sắp sinh rồi.

      Trữ Bị Lương: Éc éc, ta là đực, đây là bụng tướng quân vô cùng vinh quang, bụng lớn có thể chứa cả thiên hạ. Ta có bụng lớn, ta vinh dự.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 63

      Edit: Diệp Nhược Giai
      Thời tiết lạnh cắt da cắt thịt của Tây bắc khiến cho sân luyện võ của An gia thành tân sủng. An Nhị gia cùng An Tam gia dứt khoát làm ổ ở đó, cùng với mấy đứa giết thời gian trong sân luyện võ.

      Đừng thấy An Nhị gia thanh tú tinh tế y hệt như đầu bài trong tiểu quan quán mà lầm, thực ra nam nhân sinh ra trong An gia có ai là gà què cả, thân thể ông thoạt nhìn mảnh mai như vậy nhưng kỳ thực khá là vững chắc khỏe mạnh. An Đại gia am hiểu đại đao, An Tam gia am hiểu kiếm, mà An Nhị gia am hiểu......**.

      Tính tình của An Nhị gia rất tốt, bao giờ tùy tiện đánh nhau với người khác, cho dù có người mắng ông té tát như dội cả xô máu chó lên đầu trước mặt bàn dân thiên hạ, ông cũng chả để tâm gì, chỉ cần ngươi đừng mắng người nhà ông, ông cực kỳ dễ dàng tha thứ cho ngươi.

      Sinh ra trong nhà võ tướng, bộ dạng tốt, tính tình tốt, đáng lẽ cuộc đời của An Nhị gia phải êm ả, sóng gió. Đáng tiếc, đại khái là ông bị ông trời nguyền rủa, chuyên môn hấp dẫn mấy nam nhân nam sắc đến quấy rối.

      “Ngươi mà động tay động chân lần nữa, ta lấy ** ra.” Trán An Nhị gia nổi đầy gân xanh, nhưng vẫn cố gắng lý với tên nam nhân mượn rượu giở trò với mình.

      Nam nhân có thân hình cường tráng sờ cái mông đầy đặn của An Nhị gia, tán thưởng vừa cười, “Cục cưng, ngươi muốn nhìn ** sao? Yên tâm, ** của gia nhất định làm ngươi vừa lòng. Của ngươi làm sao có thể được gọi là **, nhất định chỉ là que tăm thôi......”

      Sắc mặt An Nhị gia quỷ dị, “Ồ, ý của ngươi là muốn xem ** của ta? Chết dưới ** đói khát của ta, ngươi cũng vui vẻ?”

      Đầu óc của nam nhân kia bị rượu và sắc mê hoặc, “Mỹ nhân, là ngươi chết ở dưới ** của ta, nhưng nếu như ngươi có **, dù có chết dưới thân mỹ nhân, ta cũng để ý.” Hóa ra vị này vừa là công vừa là thụ, có thể co có thể giãn có thể ra có thể vào.

      Dây thần kinh lý trí cuối cùng trong đầu An Nhị gia rốt cuộc cũng đứt, vừa đánh nhau còn lý trí gì, vũ khí của An Nhị gia -- ** , tuyệt đối uống no máu tươi. Kẻ thích nam sắc bị gương mặt cùng với dáng người mảnh mai của ông lừa, lúc này phải kêu cha gọi mẹ, cực kỳ thống khổ. Đánh cứ đánh, nhưng vì sao cứ phải đánh dưa chuột với cúc hoa của ta, ô ô, chuyện bi thảm nhất thế gian này chính là dưa chuột khô cúc hoa tàn.

      Khi Thập Nhất Nương nghe được chuyện xưa của An Nhị gia, trong đầu liền lên tình cảnh sau: đám nam nhân quỳ rạp, khóc hô bị lừa bị gạt, kẻ có gương mặt tiểu thụ kia hóa ra chỉ là bá vương công, mà vũ khí cũng khí phách đến thế.

      Đương nhiên, sau khi An Nhị gia thành thân, phiền phức cũng bớt rất nhiều. Khi Tôn thị còn ở Giang Nam, có biệt hiệu là hổ cái, trong phạm vi tám trăm dặm ai dám cưới, bà mối đều phải đường vòng qua Tông phủ, sợ bị Tôn phu nhân bắt được rồi bảo các bà tìm phu quân cho tiểu thư Tôn gia.

      Vậy mà An Nhị gia lại vừa gặp Tôn thị, sau khi thành hôn còn ân ái đến mức khiến người khác phải buồn nôn.

      Tôn thị là người thích ăn dấm chua, nữ nhân đừng nghĩ tới chuyện đến gần phu quân của bà, nam nhân lại càng mơ . Nữ vương đại nhân cầm roi, có mấy ai dám trêu. Roi vung đến chỗ nào, đám đoạn tụ đều tránh né, Tôn thị toàn thắng, sau đó giống như thổ phỉ vừa vào nhà dân cướp được đống tài sản về, chạy đến trước mặt An Nhị gia, được An Nhị gia cảm động thương khôn xiết mà hôn .

      Có thể , Tôn thị là người hạnh phúc. Vợ chồng ân ái, con cái có triển vọng. Điều duy nhất khiến bà phiền não chính là sắc đẹp cùng với dáng người của mình.

      Khuôn mặt của An Nhị gia giống như bao giờ già , gần ba mươi mà thoạt nhìn nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi. Tôn thị chỉ có thể cố gắng bảo dưỡng khuôn mặt của mình mỗi ngày. Ô ô, nhất định phải làm mỹ phu nhânvĩnh viễn xứng đôi với tướng công nhà mình.

      Vì thế, dạo gần đây Tôn thị vô cùng chịu khó thổi sáo cho Thập Lang Vinh Nhị cùng Thập Nhất Nương, đúng rồi, cả con heo nữa, bà rất siêng năng đệm nhạc cho bọn họ nhảy. An Nhị gia cười tủm tỉm nhìn bà, giống như trong mắt ông, bà là phong cảnh duy nhất. Bên ngoài băng tuyết ngập trời, trong phòng lại ấm áp như xuân, lòng của bà cũng có cảm giác như vĩnh viễn sống trong mùa xuân.

      Tôn thị kiên định tự tin quay về trong phòng, học theo động tác của đám Thập Nhất Nương, nhảy lại điệu thỏ. Đương nhiên là bà mặc bộ đồ thỏ, hồ ly hay là lão hổ gì cả, chỉ là quần áo thông thường chuyên dùng để luyện võ thôi.

      Điệu nhảy thỏ của Thập Nhất Nương có động tác còn khó hơn so với tưởng tượng, Tôn thị cảm thấy thắt lưng già cỗi của mình đau đến mức muốn gãy, đành phải phái người mời Thập Nhất Nương mặc thân con thỏ trắng trông vô cùng đáng đến đây.

      “Động tác sai. Nhị bá mẫu, lúc mới bắt đầu luyện, xương cốt rất khó chịu đựng nổi, nhưng quen rồi là ổn.”

      phải vì ta già nên xương cốt cứng rắn sao?” Tôn thị vẫn còn hơi nghi ngờ.

      “Tuyệt đối phải.” Thập Nhất Nương vô cùng thành khẩn , “Nhị bá mẫu thoạt nhìn nhiều nhất mười tám, sao có thể bảo là mình già chứ.”

      Tôn thị mặt mày hớn hở, ôm lấy con thỏ hôn hôn. Quả nhiên sinh con vẫn là tốt nhất, con lời ngon tiếng ngọt, còn con trai chỉ biết làm ngươi tức chết.

      “Nhưng vì sao Nhị bá mẫu lại nhảy cùng với tụi con? Nhảy nhiều người, có bạn chung vui, phải tốt hơn sao?”

      Tôn thị ềà, “Nhị bá mẫu cảm thấy...... tiện lắm. Các con đều là con nít, chỉ có Nhị bá mẫu là người lớn.”

      Thập Nhất Nương vô cùng vui vẻ đề nghị, “ bằng tìm Đại bá mẫu đến nhảy cùng , như vậy có bạn. Con lập tức với Đại bá mẫu là nhảy điệu thỏ có thể giảm béo, Đại bá mẫu nhất định đồng ý thôi.”

      “Từ từ, Thập Nhất Nương.” Tôn thị vội vàng nắm lấy...... đuôi thỏ của nàng, “Ta và Đại bá mẫu của các con tự luyện là được rồi. Cái này...... bọn ta lớn tuổi, linh hoạt bằng các con, ngượng lắm.” Nguyên nhân chân chính là vì điệu nhảy thỏ của đám Thập Nhất Nương có mấy động tác lắc mông banh chân rất bất nhã, sao bà dám quang minh chính đại nhảy chứ.

      Được rồi, Thập Nhất Nương kéo kéo lỗ tai thỏ đầu, người lớn luôn có đủ thứ lý do thể nào tưởng tượng nổi.

      “Vậy con ở trong phòng xem Nhị bá mẫu nhảy, nếu động tác của Nhị bá mẫu có chỗ nào đúng con sửa cho.”

      Tôn thị thở phào, cười tủm tỉm nghĩ, Thập Nhất Nương đúng là đứa bé ngoan. Con tốt, vì sao năm đó bà sinh con chứ.

      “Dáng người của Nhị bá mẫu mềm mại. Đúng rồi, động tác này sai, nhưng mông lắc hơi bị .” Thập Nhất Nương nghiêm túc , “Nhị bá mẫu biết cái gì gọi là mông giật như điện ...... Ý của con là, mông lắc càng nhanh càng tốt, biên độ càng lớn càng tốt.”

      Tôn thị cực kỳ xấu hổ, chỉ có thể tự an ủi là trong phòng có nam nhân, cho dù mình có nhảy kinh khủng hơn nữa cũng sao. Mà cũng lạ, bình thường xem ba đứa mặc đồ thỏ nhảy điệu thỏ chỉ cảm thấy đáng vô cùng, sao bà nhảy lại có cảm giác như mấy điệu múa ướt át trong thanh lâu vậy.

      , điệu múa ướt át trong thanh lâu cũng ướt được đến mức này. Tôn thị cảm thấy mình vẫn nên lén tập mình hơn, da đại tẩu còn mỏng hơn mình, nhất định là bỏ thể diện xuống được.

      Vừa về tới phòng liền thấy được màn hay, hai mắt An Nhị gia tỏa sáng, máu mũi cũng chảy ra.

      “Phu nhân quá đẹp, hoa đào tháng ba cũng bằng phu nhân!” An Nhị gia thở dài .

      Mặt Tôn thị đỏ như gấc, nhảy diễm vũ mà bị phu quân bắt gặp......

      Đêm đó bị ép đến chết sống lại, Tôn thị ấn thắt lưng, khóc ra nước mắt. Tướng công nhà bà quả thực chỉ có bề ngoài nhã nhặn, còn nội tâm còn cầm thú hơn cả cầm thú.

      “Nhị bá mẫu, thắt lưng của người vẫn còn đau à?” Thập Nhất Nương khó hiểu, “ thể nào, luyện gần tháng rồi.”

      Tôn thị vội vàng bỏ tay xuống, đỏ mặt, nhưng vẫn cười gượng, , “Do ta cẩn thận...... va trúng đồ. Điệu nhảy này đúng là rất có ích, hồi xưa ta...... khụ...... bị va vào thắt lưng phải đau đến mấy ngày, ngờ bây giờ lại hết đau nhanh như vậy.” Bà có cảm giác như thể lực của mình tốt hơn rất nhiều. Trước kia mỗi khi Nhị gia nhiệt tình quá độ, triền miên cả đêm, hôm sau bà căn bản là xuống giường nổi. Bây giờ lại có thể rời giường, mà sức lực lại còn nhiều như vậy. Tôn thị cảm thấy là khó tin, mơ hồ hiểu được vì cái lông gì mà bà đuổi đánh Thập Lang béo lại đuổi theo kịp.

      ngờ điệu nhảy thỏ này lại có ích như thế. Tôn thị đăm chiêu, chạy tới đề nghị với Phương thị. Đương nhiên bà là từ khi luyện điệu nhảy thỏ, cơ thể bà càng mềm càng dẻo, ở giường cùng với Nhị gia càng thêm tận hứng. Bà chỉ là mình giảm được hơn ba cân!

      Phương thị càng ngày càng tròn nghe được mà hết sức mừng rỡ, cũng lén lút luyện tập theo.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Vở kịch nhỏ:

      Thập Nhất Nương: Nhị bá, vì sao người lại lựa chọn ở cùng với Nhị bá mẫu?

      An Nhị gia: Đương nhiên là vì Nhị bá mẫu của con rất hay ghen chứ sao. Nàng đánh tình địch đến mức phải kêu cha gọi mẹ, rất tốt, rất tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :