1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Thượng Vạn Tuế - Đại Ôn (C44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 44

      Editor: Tịch Ngữ

      Bên kia, Thẩm Cảnh bắt đầu cuộc sống học sinh trung học của mình. Bên này, Tống Hiểu Hoa chính thức vào lớp bốn. Từ sau khi Thẩm Cảnh rời , Tống Hiểu Hoa còn vui vẻ, bé vừa thi múa ba-lê cấp năm, vốn vui mừng, quay đầu với Phương Văn: “Về nhà con múa cho Thẩm Cảnh xem.”

      Sau khi bé xong, đột nhiên nhớ lại, nụ cười mặt hoàn toàn biến mất, nữa.

      Văn Phương thấy bé như vậy, thở dài hơi, : “ sao. Con đếm ngày xem, nửa tháng sau là có thể gặp Thẩm Cảnh rồi, Thẩm Cảnh đến tìm con.”

      Tống Hiểu Hoa gật đầu, nhưng vẻ mặt cũng tốt bao nhiêu.

      Mỗi buổi chiều, sau khi học về bé liền đánh dấu lên lịch bàn. Kế đó suy nghĩ hoạch định đến ngày mười lăm, Thẩm Cảnh trở về.

      Khi Thẩm Cảnh phơi nắng dưới ánh nắng chói chan, có lẽ ngờ Tống Hiểu Hoa ở thành phố A chờ cậu như Hòn Vọng Phu.

      Huấn luyện quân liên tục nửa tháng, mọi người đều đen như cục than. Đám trẻ trắng trẻo đều phơi nắng thành dân Châu Phi chạy nạn. Vất vả kết thúc kỳ huấn luyện, bà Trần lập tức dẫn Thẩm Cảnh về thành phố A.

      xe lửa, bà Trần đau lòng nhìn cháu trai: “Ra làm sao? Sống trong trường có tốt ? Có phải thích ứng hay ? Hay là chuyển trường? Cháu nhìn lại mình xem, huấn luyện quân phơi nắng thành như vầy, ở thành phố A tốt hơn sao?”

      Thẩm Cảnh trả lời: “Đến chỗ nào cũng phải phơi nắng thôi ạ. Cháu cảm thấy ở trường rất tốt, hoàn cảnh ký túc xá và bạn chung phòng cũng rất được. Bà nội, cháu cảm thấy ở đây hoàn toàn tồi, bà đừng khuyên cháu quay về thành phố A nữa.”

      Bà Trần lắc đầu thở dài : “Còn phải sợ cháu chịu uất ức sao? Được rồi, được rồi, bà biết rồi.”

      Thẩm Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hình ảnh gương mặt đen của mình kính xe, thầm nghĩ biết Tống Hiểu Hoa nhìn thấy ra sao?

      Về đến nhà, Khương Hồng Cầm và ông Thẩm đều có mặt, bàn cơm đầy món ăn ngon. Vừa thấy Thẩm Cảnh và bà Trần liền tiến lên đón.

      Trước tiên, Khương Hồng Cầm quay sang với bà Trần: “Mẹ, nửa tháng này cực khổ cho mẹ rồi.”

      Bà Trần cười cười, : " khổ cực, cực khổ chỗ nào chứ.”

      Khương Hồng Cầm nhìn Thẩm Cảnh, cười rộ lên, : “Con chạy vào đống than lăn lộn cả buổi chiều đấy à?” Ngoài miệng vậy, nhưng ánh mắt đầy đau lòng.

      Ngoài cửa, thanh kích động của Tống Hiểu Hoa truyền vào: “Dì ơi, dì ơi! Thẩm Cảnh về chưa? Vừa nãy, con nghe mẹ Thẩm Cảnh về rồi!”

      Ông Thẩm mở cửa cho Tống Hiểu Hoa, liền thấy Tống Hiểu Hoa dùng tốc độ như bay vọt vào phòng. Nhìn chung quanh nhà, nụ cười mặt dần giảm xuống, đến cuối cùng thành buồn rầu: “ Thẩm Cảnh? ấy chưa về sao? Mẹ gạt người ta.”

      Thẩm Cảnh: ". . ."

      Mọi người đều xì tiếng bật cười. Khươn Hồng Cầm chỉ chỉ Thẩm Cảnh, : “Nè, Hiểu Hoa, phải Thẩm Cảnh vẫn luôn đứng bên cạnh con đó ư?”

      Tống Hiểu Hoa ngờ vực nhìn về phía Thẩm Cảnh, đôi mắt xinh đẹp vụt sáng lại tràn ngập thể tin. Sau đó, bé tới gần, hết nhìn rồi nhìn, : “ ấy làm sao là Thẩm Cảnh? Thẩm Cảnh có đen như vậy! So về chiều cao Thẩm Cảnh thấp hơn ấy chút! Thẩm Cảnh rất đẹp trai!”

      Thẩm Cảnh đỡ trán. Tự nhủ phải bình tĩnh chút, mấy người lớn ở bên cạnh cười đến còn hơi để .

      “Hiểu Hoa, là Thẩm Cảnh đây. Em xem này, mặt mũi đâu có thay đổi. Chỉ hơi đen chút, em nhìn nè.” Thẩm Cảnh nhìn bé, chỉ vào mặt mình.

      Tống Hiểu Hoa ngờ vực lại gần thêm tí, ngẹo đầu : “Ơ, hình như có chút giống, Thẩm Cảnh à?”

      Thẩm Cảnh gật đầu. Thầm nghĩ, cuối cùng con gấu con này cũng nhận ra.

      Thế nhưng, Tống Hiểu Hoa lại lắc đầu, : “ đúng. Thẩm Cảnh thấp hơn .” Bé vươn tay huơ tay múa chân, ra dấu vóc dáng Thẩm Cảnh chỉ cao đến eo mình. =]

      Thẩm Cảnh: “…” Trong mắt cưng, rốt cục trẫm thấp cỡ nào hả???

      Khương Hồng Cầm cẩn thận quan sát Thẩm Cảnh, : “Ớ, diện mạo bên ngoài còn chưa tính. Có phải Thẩm Cảnh cao lên hay ? Hình như cao hơn lúc chút!”

      Thế nhưng Tống Hiểu Hoa lại lắc đầu, : “ lớn nhiều, nhưng đúng là có cao hơn.”

      Bà Trần đứng bên cạnh cười : “À, tôi nhớ rồi. Tôi mua cho Thẩm Cảnh đôi giày thể thao mới, dày hơn bình thường tẹo, cho nên nhìn cao hơn bình thường ít.”

      Thẩm Cảnh: “…” ràng ở xe lửa, bà hứa vạch trần cháu rồi mà!! Lòng tin cơ bản giữa người với người đâu rồi?

      Lúc này, Tống Hiểu Hoa mới tin tưởng cậu là Thẩm Cảnh. Bé có chút ngượng ngùng, [​IMG]
      PhongVy, windlove_9693, Hà Hoàng2 others thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :