1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 187+188

      "Mền quân dụng!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩng đầu ba chữ.

      Nghe vậy, thượng úy An Đức Lỗ bối rối.

      "Tướng quân, ngài gì?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, "Mền quân dụng, mền, ông là heo sao?!"

      Thượng úy An Đức Lỗ bị mắng như vậy, lập tức phục hồi tinh thần, chạy tới trực thăng, chiếc mền từ bên thả xuống.

      Lão quản gia vội vàng nhận lấy cái mền, đưa đến tay Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Dùng mền bao lấy Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên.

      "Mau tìm Annie và Trần Tư Viễn, chế du thuyền, lùng bắt tất cả nhân viên công tác đây, chưa có lệnh của tôi, bất cứ kẻ nào cũng được rời khỏi thuyền. Nếu , cứ giết thẳng tay cần nhiều !"

      "Vâng, tướng quân."

      Thương úy An Đức Lỗ lui sang bên, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã xa, mới xoay người lại ra lệnh cho cấp dưới, " chế du thuyền !"
      Nhận được mệnh lênh, trực thăng hạ thấp xuống, lính nhảy dù leo xuống từ dây thừng, vũ khí binh lính trang bị đầy đủ, tiền vào trong, rất nhanh tản ra khắp các tầng du thuyền.

      Cùng lũ đó, chiến hạm thông qua thiết bị truyền tin ra lệnh.

      "Hải Thần Hào nghe lệnh, Hải Thần Hào nghe lệnh, các ngươi mau cho thuyền dừng lại, chúng tôi cần kiểm tra, nếu , các ngươi tự gánh lấy hậu quả !"
      Du thuyền chậm rãi ngừng lại, thả neo.

      Chờ đến khi Hoàng Phủ Diệu Dương ôm Lãnh Tiểu Dã trở lại tầng chín, vào phòng của , toàn bộ du thuyền bị binh lính của thượng úy An Đức Lỗ khống chế cục diện.

      ít mưu đồ chống lại đều bị đánh gục, ít người lựa chọn đầu hàng.

      ...

      ...

      Lầu 9.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận ôm Lãnh Tiểu Dã vào phòng ngủ, rụt tay lại, nhìn thấy vết máu tay mình, lập tức nhíu mày.

      "Lập tức gọi bác sĩ tới đây."

      "Tôi... Tôi sao."

      Giọng Lãnh Tiểu Dã yếu ớt.

      trong thời kỳ đặc biết, có đủ thể lực, hơn nữa lại rơi vào nước lạnh, nên cả khuôn mặt nhắn dường như giọt máu nào.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cau mày, "Nhưng em chảy máu."

      Khuôn mặt tái nhợt bỗng có chút ửng đỏ, "... là heo à, đó là... Dì cả ! Khục..."

      nhanh qua, lại ho khan lần nữa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngớ ra, "Dì cả là gì?"

      tuy thông thạo tiếng Trung, nhưng lại hiểu từ này rốt cuộc có ý nghĩa gì.

      Chưa kịp trả lời, hiểu được, kia chỉ là máu sinh lý bình thường.

      " ra ngoài."

      Đuổi tất cả quản gia cùng trợ lý ra ngoài, Hoàng Phru Diệu Dương ôm vào phòng tắm, ngồi cạnh bồn mở nước ấm cho .

      Lãnh Tiểu Dã giùng giằng đứng dậy, nhưng vừa mới động chút, bị ấn lại.

      "Đừng nhúc nhích."

      "Tôi... tại thể... Tắm bồn... Khục..."

      vô lực .

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghe thấy ho khan, lại nhíu mày, ôm lấy , khóa vòi nước nóng lại, thử độ ấm, rồi cẩn thận cởi quần áo giúp cpp.

      Đồ thể thao ẩm ướt dính vào người, nhất định phải cởi xuống.

      ảo não đưa tay qua, xé quần áo thành hai mảnh.

      Lãnh Tiểu Dã còn sức chống cự, để mặc tắm cho , còn chỉ mềm yếu dựa vào người nah.

      Dòng nước ấm áp, cánh tay khỏe khoắn ôm , tay kia nhàng giúp tắm sạch.

      Mãi đến khi cơ thể ấm lên, Hoàng Phủ Diệu Dương mới cẩn thận lấy khăn tắm quấn lại, như đứa trẻ về giương, giúp sấy khô tóc.

      Chờ đến khi sấy khô tóc cho , Lãnh Tiểu Dã rúc người lại muốn ngủ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy chiếc quần lót mới, nhìn thấy gói to trong túi giấy, cầm mở ra, lấy cái từ bên trong.

      Nhìn tampon hình trụ trong tay, nhíu mày.

      có là người thông mình, nhưng lại là đàn ông, tất nhiên làm sao biết được vật này dùng như thế nào.

      Cầm lấy cái gói, nhìn sơ qua hương dẫn sử dụng, mới hiểu được.

      Xoay người vào toilet rửa sạch tay, Hoàng Phủ Diệu Dương quay lại phòng ngủ, vạch mền lên, đỡ lấy đầu gối, tách hai chân ra.

      "... ... Khục... Làm gì?!

      Cảm nhận được bàn tay , Lãnh Tiểu Dã vốn ngủ, hoảng loạn thức dậy.

      Tên khốn kiếp này, giờ phút này còn muốn làm chuyện này sao?!

      "Đừng động !"
      HOàng Phủ Diệu Dương đè lại, cẩn thận nhét tampon vào cơ thể .

      Cơ thể bỗng khác thường, Lãnh Tiểu Dã hiểu được chuyện gì xảy ra, nháy mắt khuôn mặt đỏ như lửa đốt, kéo mền qua che kín măt.

      nhất định cố ý, có băng vệ sinh dùng, lại dùng cái này.

      Hoàng Phủ Diệu Dương rụt ngón tay về, giúp mặc quần lót, rồi cẩn thận đắp mền lại cho , nhìn che kín khuôn mặt, lo lắng hô hấp thoải mái, vươn tay kéo xuống.

      Kéo kéo, nhưng vẫn động.

      "Buông ra."

      " buông... Khục..."

      Lãnh Tiểu Dã gầm lại ho khan.

      "Bá tước tiên sinh, tìm được Annie và Trần Tư Viễn."

      Ngoài cửa, giọng lão quản gia vang lên.

      Lãnh Tiểu Dã vừa nghe thấy tên hai người kia, liền tỉnh ngủ chút, bất chấp xấu hổ, vạch mền ra, chống tay đứng dậy.

      Vừa chống xuống, trận đau xót từ cánh tay truyền tới.

      Cũng may, Hoàng Phủ Diệu dương kịp thời đưa tay ra, đặt lưng , thuận tay mang nội y đến cho , "Vươn tay ra."

      Vừa rồi từ cao té xuống như vậy, rất may mắn, thoát chết, nhưng với lực đạo như vậy, khiến toàn thân đều đau ê ẩm.

      Dù sao cũng phải chưa từng nhìn thấy cơ thể , Lãnh Tiểu Dã bất chấp, duỗi tay ra, như đứa trẻ, để mặc giúp mặc đồ.

      đợi đứng dạy, mang chăn cùng người ôm ra phòng khách.

      Trong phòng khách.

      Thượng úy An Đức Lỗ và lão quản gia đều có mặt tại đây, còn có thêm vị sĩ quan mang Trần Tư Viễn tới.

      Nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương ôm 'bé bự' ra, thương úy An Đức Lỗ cùng người sĩ quan trừng to mắt, Trần Tư Viễn cũng kinh ngạc kém.

      "Hai người các ngươi... Khục..." Tầm mắt Lãnh Tiểu Dã dừng người Trần Tư Viễn cách đó xa, " sao... Khục... sao chứ?"

      Trần Tư Viễn nhìn khuôn mặt tái nhớt, nhíu mày, "Tôi sao, còn chị Annie nghỉ ngơi tại phòng khác, ngài cần quá lo lắng."

      "Vậy... Vậy là tốt rồi." Lãnh Tểu Dã ho khan hồi, mới ngừng lại, "Tên kia... Khục... Bắt... Có bắt đến vậy?"

      tại, Annie và Trần Tư Viễn sao, nhưng vẫn phải được biết tình hình của Dạ Phong Dương.
      Dunghyt97, Chris, Winter2 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 189+190

      Hoàng Phủ diệu Dương biết là tay chân của Dạ Phong Dương, lập tức hỏi An Đức Lỗ, An Đức Lỗ xoay mặt nhìn người sĩ quan kia.

      "Tất cả tù bình đều ở tầng bảy." Sĩ quan cung kính đáp lại.

      "Mang tôi tới đó !" Lãnh Tiểu Dã lập tức .

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, ôm ra cửa, lão quản gia vội vàng mở cửa.

      Đoàn người tới đại sảnh tầng bảy, những người binh lính khi nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đều cúi người chào.

      Nhìn tướng quân đại nhân nhà mình, ôm 'bé bự' trong lòng, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.

      Tất nhiên, bọn họ đều được huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa lại vô cùng sợ Hoàng Phủ Diệu Dương, nên rốt cuộc chỉ dám để trong lòng, dám nhiều chuyện, cũng có gan liếc nhìn Lãnh Tiểu Dã cái.

      "Tướng quân, tất cả tù binh đều ở đây !" Vị sĩ quan đứng cách đó xa, cung kính báo cáo.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn lướt qua bọn chúng, người bị thương, người trúng đạn, còn có cả nhưng gương mặt sợ hãi tái nhợt của nhân viên công tác, nhưng lại phát bóng dáng Dạ Phong Dương đâu.

      quay đầu vui nhìn An Đức Lỗ.

      "Tôi rồi, người cũng được để chạy thoát !"

      An Đức Lỗ toát mồ hồi lạnh ,"Tướng quâ, chúng tôi lập tức tìm."

      Lãnh Tiểu Dã biết Dạ Phong Dương ở trong nhóm tù binh, thở dài hơi, sợ Hoàng Phủ Diệu Dương thực điều động người tìm, vội vàng mở miệng, "Được rồi, tôi... Khục... Tôi có chút đầu đau, mang tôi về phòng nghỉ ngơi chút."

      Câu này, phải dối gì, có chút đau đầu, đôi mắt cũng bắt đầu đau xót, cả người đều khó chịu, tại, chỉ muốn nghĩ ngơi lát.

      "Được."

      đáp lại, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người vào thang máy.

      "Tướng..."

      Thượng úy An Đức Lỗ vừa muốn mở miệng, bị lão quản gia ngăn lại, ý bảo ông nên câm miệng lại.

      Hai người liếc nhau, An Đức Lỗ nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Diệu Dương, như ngộ ra được điệu gì đó, ông đứng tại chỗ gật đầu.

      Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt để mặc Hoàng Phủ Diệu Dương ôm lên lầu.

      Ra khỏi thang máy, nhìn bộ dạng yên ổn của 'bé bự', kìm lòng được khom người xuống, khẽ hôn lên trán .

      Dưới môi, trán nóng phừng phừng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, dán mặt vào mặt .

      Mặt , như bị bỏng.

      phát sốt !

      lập tức dừng bước, "Mau chuẩn bị trực thăng."

      ...

      ...

      Lãnh Tiểu Dã bị bệnh.

      Bệnh rất nặng, bởi vì cảm lạnh, mà bị viêm phổi.

      Sốt cao hơn nữa còn mất máu, cả người đều mê man, vẻ vẹn ba ngày, dường như chỉ hôn mê nằm chỗ.

      mơ hồ nhớ được có người ghim kim cho, kim tiêm lạnh như băng, theo bản năng trốn tránh, nhưng lại bị bàn tay ấm áp giữ lấy, cúi đầu chửi rủa.

      Như đứa trẻ được chăm sóc, cảm thấy có người giúp tắm, giúp mặc quần áo...

      Đôi mắt đau rát, thể mở ra được.

      Cổ họng đau khô đến nổi ra tiếng.

      Nhất là mỗi khi ho khan, giống như có con dao chém ngang cổ .

      Cũng may, mỗi lần 'khụ' hai tiếng, lập tức có dòng nước đút vào miệng .

      ...

      ...

      Mãi đến hoàng hôn ngày thứ tư, cả người toàn mồ hôi, giằng co mấy ngày với cơn sốt, đây là lần đầu tiên khôi phục nhiệt độ bình thường.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cầm lấy nhiệt kế trong miệng ra, nhìn nhiệt độ.

      36.9 độ, nhìn thấy dòng số này, đôi mày nhíu chặt của rốt cuộc cũng giãn ra.

      Bốn ngày, đây là này đầu tiên hạ nhiệt như vậy.

      Đem nhiệt kế cho nữ giúp việc, sờ cái trán ướt đẫm của , liền vươn tay vói vào chăn, người cũng tràn đầy mồ hôi.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận bao bọc Lãnh Tiểu Dã lại, hai nữ giúp việc nhanh chóng thay toàn bộ giường mới khô ráo cho .

      Trong bống ngày nay, những công việc này biết được lặp lại bao nhiêu lần, động tác của các trở nên vô cùng quen thuộc.

      người giúp việc thay mền gối, người còn lấy chiếc khăn lông khô mang đến, biết phải giúp lau mồi hôi, bọn họ chủ động lui ra ngoài.

      Lúc đầu, bọn họ chỉ thử chủ động làm những việc này, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương vui chỉ chữ 'cút'.

      Từ trước đến giờ bọn họ chưa từng thấy xem như báu vật thế này, ngay cả bọn họ cũng được phép chạm vào .

      Tất cả công việc, lau mồ hồi, thay quần áo, tắm rửa, mớm thuốc... Thậm chí sau mỗi ba giờ, lại giúp thay băng vệ sinh lần, toàn bộ đều do tay làm.

      Dùng khăn lông cẩn thận lau sạch mồ hồi người , Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay nhìn đồng hồ cái.

      Nhìn đồng hồ chỉ sáu giờ, lập tức đứng dậy, tới toilet cẩn thận rửa sạch hai tay, lúc trở lại giường, chỉ thấy Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, nghi ngờ nhìn xung quanh.

      "Em tỉnh rồi?"
      Thấy tỉnh dậy, giọng Hoàng Phủ Diệu Dương lộ niềm vui sướng.

      Lãnh Tiểu Dã thu hồi tầm mắt khỏi tấm rèm màu vàng, "Đây là đâu?"

      "Phủ Bá tước."

      Hoàng Phủ Diệu Dương xong, liền vươn tay tới, vạch chăn người ra, đỡ lấy đầu gối .

      "... Làm gì?"

      theo bản năng mở chân ra.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lắc lắc tampon trong tay, "Ba tiếng rồi, thay."

      Lãnh Tiểu Dã xấu hổ, hoảng loạn đút chân vào chăn, "Để tôi tự làm."

      Giọng vô cùng nghiêm túc, có chút mập mờ: "Em chưa rửa tay, bị nhiễm trùng đó."

      vẫn đồng ý, "Tôi... Tôi muốn toilet."

      chống tay đứng dậy, vạch chăn ra, vừa được nửa, bỗng phát , người mình có mảnh vải nào cả.

      "Quần áo tôi đâu?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, tới cạnh tủ, lấy cho chiếc áo choàng tắm, đặt lên người .

      "Mặc tạm , tôi lập tức cho người chuẩn bị."

      bị bệnh, nên mấy ngày rồi cũng chưa thay quần áo, lúc nào đứng cạnh , có tâm trạng sắp xếp những việc này.

      Vươn tay vào ống tay áo rộng rãi, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng mặc vào, đưa tay giúp cột vạt áo lên.

      Thấy trước mặt, phải do nhìn.

      Mà ngược lại còn nhìn rất cẩn thận, lát sau, liền phát ra điều bất thường.

      người vẫn là bộ quần áo kia, áo sơ mi trắng tinh xảo xuất nhiều nếp nhăn, cổ áo còn vươn lại nhiều vết bẩn.

      Con ngươi màu lam sưng lên, hai bên gò má cũng bắt đầu có lớp râu cằm mỏng, xem ra, nhiều ngày ngủ.

      "Tôi... Tôi đến đây mấy ngày rồi?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương cột vạt áo cho thành nơ con bướm, "Hôm nay là ngày thứ tư rồi."
      Dunghyt97, Chris, Winter2 others thích bài này.

    3. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Ko biet truyen nay bao nhieu chuong vay nang ??? Truyen rat hay

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      @hirari Khoảng hơn 1000 chương nha bạn.
      P/S: Merry Christmas mọi người.

      Chương 191+192

      Bốn ngày?

      Lãnh Tiểu Dã kinh sợ.

      bốn ngày rồi mà vẫn còn mặc bộ quần áo kia, chẳng lẽ lúc nào cũng bên cạnh trông chừng sao?

      Tầm mắt dừng lại chiếc tampon tùy tiện đặt cạnh gối, gương mặt liền nóng bừng..., chẳng lẽ bốn ngày nay đều giúp thay cái này...

      "Tôi dẫn em ." Hoàng Phủ Diệu Dương vạch chăn, cẩn thận dời đùi qua, mang dép lê vào, sau đó bế ngang , đặt vào bồn cầu trong toilet, rồi đưa tampon cho , " được khóa cửa, để phòng ngừa em té xíu, tôi chờ em ở ngoài!"
      Lãnh Tiểu Dã khẽ rên lên tiếng, dĩ nhiên phải muốn toilet, chỉ vì ngượng ngùng mà thôi.

      Rửa tay, xử lý bản thân chút, rửa mắt, tầm mắt lướt nhìn toilet.

      Toilet rất lớn, nội thất xa hoa quý gia, nhưng lại mất tao nhã.

      Dưới vòi sen còn có chiếc ghế dựa bãi biển lỗi thời.

      chàng này lười đến vậy sao, lúc tắm còn muốn nằm.

      Khoan , tên kia vốn thay quần áo, chẳng lẽ... Cái này là giúp tắm sao?

      Lãnh Tiểu Dã giật mình, nhún vai cái, kéo cửa ra.

      Nghe được tiếng mở cửa, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức tiến lên, đỡ lấy cánh tay , ôm trở về giường.

      "Đói bụng chưa, có muốn ăn chút gì ?"

      Giọng của có chút khàn khàn, đến chữ cuối cùng, nhịn được quay mặt sang bên ho tiếng.

      Nhìn thấy ràng khuôn mặt tiều tụy của , Lãnh Tiểu Dã nhếch môi, "Tôi đói bụng, cứ tắm rồi thay đồ chút ."

      "Vậy... Uống nước?" lại hỏi.

      Thẩy vẻ mặt mong mỏi của , đành phải nhàng gật đầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức đứng dậy, ra cửa.

      Lát sau, mang theo cái khay trở về, đặt lên đùi .

      Bên chỉ đặt ly nước, đĩa hoa quả, cùng hai đĩa thức ăn .

      "Tôi cho người giúp việc chuẩn bị bữa tối và quần áo, em ăn tạm cái này chút, lát nữa tắm xong tôi dẫn em ."

      Lãnh Tiểu Dã thể từ chối, "Được."

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, vươn tay sờ trán , đem mặt đến gần, chạm vào đầu cái, xác định thân nhiệt còn tăng lên, mới cầm chiếc áo choàng tắm vào toilet.

      Trước khi đóng cửa, quên dặn dò tiếng.

      "Tôi khóa cửa, có việc gì em cứ gọi tôi !"

      "Được!"

      đồng ý.

      Vừa mới khỏi bệnh, nên chẳng có khẩu vị gì, tùy tiện lấy miếng trái cây, bỏ vào miệng.

      Trong phòng tắm, tiếng nước chảy truyền ra từng đợt.

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu nhìn chiếc rèm hoa văn đẹp đẽ đầu giường, rồi cúi đầu thở dài hơi.

      Đầu tiên là du thuyền, bây giờ lại là phủ Bá tước, như vậy càng có đường chạy khỏi .

      Lại , bốn ngày rồi, biết Annie và Trần Tư Viễn thế nào, cả chiếc thuyền đó, Dạ Phong Dương...

      nâng tay đè chặt thái dương, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.

      Nhiệm vụ đầu tiên mà như vậy, xem ra thể làm nằm vùng được.

      Miếng trái cây trong tay vẫn chưa ăn xong, Hoàng Phủ Diệu Dương ra khỏi phòng tắm.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn nhìn, chỉ thấy mặc áo ngủ màu xám tro nhạt, râu ria được cạo sạch , mái tóc còn ướt, có vẻ hơi tùy ý.

      So với lúc nãy, nhìn thoải mái hơn nhiều, có chút lộn xộn, nhưng vẫn mất vẻ tao nhã, hơn nữa còn lộ ra vài hương vị ra được.

      Nhìn , Lãnh Tiểu Dã mở miệng, "Mấy ngày nay... Cảm ơn chăm sóc tôi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương tới, ngồi vào cạnh , con ngươi màu lam cẩn thận nhìn chằm chằm vào , "Em là của tôi, tôi chăm sóc em là điều đương nhiên."

      Lãnh Tiểu Dã há miệng, biết gì cho phải.

      "..."

      Giơ bàn tay lên, lau vết nước hoa quả còn dính lại miệng , giọng Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh mà bá đạo.

      "Lần này, tôi tha thứ cho em, nhưng, có lần sau đâu."

      Tiếng gõ cửa nhàng vang lên.

      "Vào !"
      Hoàng Phủ Diệu Dương mở miệng.

      Hai người giúp việc lập tức mở cửa vào, đặt vài túi giấy cạnh giường, sau đó lập tức rời khỏi phòng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương lấy quần áo từ trong túi ra, "Mặc quần áo xong, chúng ta ăn cơm."

      "Tôi tự mình làm được." Giọng rất , nhưng lộ ra vài vẻ kiên tri.

      cầm quần áo đặt lên tay , còn mình đứng dậy tới tủ quần áo, mở ra.

      Lãnh Tiểu Dã nhìn đưa lưng về phía cởi áo choàng tắm ra, cầm lấy chiếc áo sơ mi mặc vào.

      run sợ giây, vội vã thu hồi tầm mắt.

      Cầm lấy nội y, cẩn thận nằm trong chăn mặc vào, rồi nhanh chóng mặc bộ váy tơ tằm kia.

      người có quần áo, Lãnh Tiểu Dã lúc này mới có thể thở hơi, vươn tay kéo khóa sau lưng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng mặc đồ xong, chỉ sơ mi tây trang đầy đủ, thậm chí còn đeo thêm dây nịt cùng cúc tay áo đá quý.

      Thân là người của hoàng thất, đối với lễ nghi thường có cầu rất cao, mặc tây trang chỉnh chu ăn cơm chỉ là trong những lễ nghi cơ bản nhất mà thôi.

      Bước tới, vươn tay ra, giúp kéo khóa, rồi chỉnh lại mái tóc lát, trực tiếp ôm vào lòng.

      " cần mang dép đâu."

      Lãnh Tiểu Dã giãy giụa, biết người đàn ông này, dù có chống cự cũng chẳng có ích gì, hơn nữa, tại cũng có sức lực mà đấu lại .

      Hai người ra khỏi phòng ngủ, nằm trong lòng nhàng mở miệng.

      "Bọn Annie đâu?"

      "Tôi phái người mang họ về nước Mỹ."

      Lãnh Tiểu Dã yên tâm chút, nghĩ đến Dạ Phong Dương, nhưng cuối cùng vẫn hỏi.

      Theo tính cách Hoàng Phủ Diệu Dương, nếu hỏi quá nhiều, nghi ngờ.

      "Vậy hành lý của tôi đâu?"

      "Tất cả mọi thứ đều trong phòng khách."

      "Meo!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương vừa dứt lời, tiếng mèo kêu vang lên, sau đó liền nhìn thấy nữ giúp việc ôm con mèo trắng như tuyết từ cầu thang xuống.

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, nhìn tên nhóc quen thuộc kia, vô cùng mừng rỡ.

      "Tiểu Tuyết?!"

      "Bá tước tiên sinh."

      Nữ giúp việc cúi đầu chào Hòang Phủ Diệu Dương cái, sau đó đặt Tiểu Tuyết vào trong lòng Lãnh Tiểu dã.

      vội vàng nhận lấy vật , vươn tay sờ lông lưng nó.

      "Vật , nhớ chị ?"

      "Meo!"
      Tiểu Tuyết ngẩng đầu kêu tiếng, sau đó liền vươn đầu lưỡi liếm tay .

      Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, "Tiểu tử thúi, coi như em còn có lương tâm, vẫn nhớ chị."

      và Tiểu Tuyết cùng nhau trò chuyện, Hoàng Phủ Diệu Dương vừa mang xuống cầu thang, lão quản gia lập tức chào đón, theo vào phòng .

      Xuyên qua đại sảnh xa hoa, tới nhà , lão quản gia nâng tay lắc chiếc chuông bàn, lập tức có người giúp việc mang thức ăn tới.

      Nhận lấy cháo trắng lão quản gia đưa tới, Hoàng Phủ Diệu Dương tay cầm tô, tay cầm muỗng, đút cho Lãnh Tiểu Dã.

      Đúng lúc đo, giọng nữ kiêu ngạo vang lên.

      "King đâu rồi?"

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 193+194

      Nghe thấy giọng này, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức nhíu mày.

      Lãnh Tiểu Dã lập tức cảm nhận được cơ thể người đàn ông bỗng nhiên căng thẳng, cứng ngắc.

      Là ai mà có thể khiến phản ứng như vậy?

      Trong lòng tò mò, nâng mặt nhìn về phía sau phòng ăn.

      Tiếng giày cao gót nên lên mặt đất, thân hình nữ cao gầy nhanh chậm tới.

      Người kia vô cùng xinh đẹp, mái tóc nâu cẩn thận vén sau gáy, cặp mắt kính gọng nằm sóng mũi cao, đằng sau đó là đôi mắt màu lam sâu thẳm.

      Cả người đều mặc bộ trang phục màu xanh nhat, mỗi bước chân đều lộ ra vẻ cao quý.

      Như vị nữ hoàng.

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt cái, lập tức nhận ra vị này là ai, chính là nữ đại công tước nổi tiếng của nước A ----- Amanda Đặc Lôi Toa.

      thực tế, người còn đẹp hơn trong ảnh.

      ràng người phụ nữ trung niên, nhưng mặt có chút dấu vết tháng năm nào, nhìn qua chỉ giống đôi mươi.

      Đương nhiên, khí chất người bà, mới hai mươi mấy tuổi thể có được, đó lại loại cao quý cùng tao nhã.

      Chả trách Hoàng Phủ Diệu Dương lại có gương mặt tinh xảo như vậy, hoàn toàn thừa kế từ mẹ.

      Nữ đại công tước Đặc Lôi Toa dừng lại trước bàn ăn xa, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào Hoàng Phủ Diệu Dương.

      "Trở về bốn ngày rồi, nhưng vẫn chịu thăm hỏi ta, đây là lễ nghi của cậu sao?"

      Lãnh Tiểu Dã theo bản năng muốn đứng dậy, ngồi trong lòng thế này, được lễ phép với bà cho lắm.

      Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ngăn chặn động tác của , đem muỗng cháo đưa đến miệng .

      Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ há miệng, nuốt cháo vào.

      Nữ đại công tước Đặc Lôi Toa nhíu chặt mày lại, dùng tiếng : "Ta chuyện với cậu, cậu nghe sao?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương lại múc thêm muỗng, "Tôi có khách, nếu đại công tước có chuyện muốn , mời đến thư phòng chờ tôi."

      Ánh mắt Đặc Lôi Toa rời xuống người Lãnh Tiểu Dã sau đó lập tức dời .

      Bà thậm chí thèm đánh giá Lãnh Tiểu Dã quay sang chỗ khác, ra khỏi phòng ăn.

      "Trong vòng ba phút, cậu phải có mặt trong thư phòng."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nắm chặt muỗng trong tay, chạm vào thành tô, thanh nhàng vang lên.

      nơi im lặng như vậy, thanh có vẻ lớn hơn bình thường.

      "Đứng lại !"
      khẽ quát ra tiếng.

      Bước chân nữ đại công tước vẫn dừng lại, nhanh chậm ra.

      "Quản gia !" Hoàng Phủ Diệu Dương mở lời, "Tiễn khách !"
      Lão quản gia khó xử, "Bá tước tiên sinh !"
      "Tiễn khách !" Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày lặp lại.

      đợi lão quản gia đáp lại, nữ đại công tước dừng bước, quay lại, mặt bà tràn đầy vẻ tức giận.

      "Công tước tiên sinh, ngài cần tức giận !" Lão quản gia nhanh chân tới trước mặt nữ đại công tước, "Bá tước tiên sinh mấy ngày nghỉ ngơi, nên tâm trạng có chút tốt, ngày khác ngài ấy đến phủ ngài chuyện sau..."

      Nữ đại công tước nhìn thoáng lão quản gia, "Nó nghỉ ngơi tốt, ta tốt sao? Thân là tướng quân, mình dám điều cả hạm đội, quân vào vùng biển quốc tế, ông có biết được hậu quả của việc này là thế nào ?"

      Đặt tô cháo lên bàn, Hoàng Phủ Diệu Dương cẩn thận để Lãnh Tiểu Dã ngồi lền ghế, rồi đứng dậy.

      "Tất cả hậu, tôi gánh chịu, tại, bà có thể được rồi."

      Giọng của rát khách sáo, nhưng điều này chỉ hoàn toàn theo thói quen, thuộc loại quý tộc kia, phải vì bà là mẹ .

      Trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương, từ có mẹ.

      Chào đời chưa được ba năm, có được ngôi vị bá tước, kể từ ngày đó, phải ở đây.

      mẹ, ba cũng , người làm bạn với chỉ có mỗi lão quản gia.

      Theo dọn vào căn nhà rộng lớn này, lão mỗi ngày đều nhìn lớn lên.

      "Cậu gánh vác sao?" Nữ đại công tước cắn mội, " rất hay, cậu muốn gánh vác thế nào đây?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương tới trước mặt bà, bình tĩnh nhìn vào mắt bà, "Tôi từ chức."

      "Cái gì?" Nữ đại công tước kinh sợ.

      "Bây giờ, tôi từ chức tướng quân, xinh ngài đừng can thiệp vào."

      Nữ đại công tước ngẩn người, nâng tay, đánh bạt tai.

      Ba!

      dấu tay xuất mặt, phải Hoàng Phủ Diệu Dương, mà là khuôn mặt lão quản gia chắn trước mặt .

      Lão quản gia nâng khuôn mặt bị đánh lên, cung kính hành lễ với nữ đại công tước.

      "Công tước tiên, xin mời ngài... về trước !"
      Nữ đại công tước hít sâu hơi, cắn răng xoay người, nhanh chóng bước ra ngoài.

      Lãnh Tiểu Dã ngồi ghế, thu màn này vào tầm mắt, trong lòng thầm thở dại.

      Lúc trước luôn cảm thấy kỳ lạ, vì sao mỗi khi nhắc tới mẹ Hoàng Phủ Diệu Dương lại như vậy.

      Bây giờ hiểu được, hai người này hề giống mẹ con, chỉ như kẻ thù truyền kiếp.

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người, lần nữa ôm Lãnh Tiểu Dã vào lòng, tiếp tục cầm lấy tô cháo đút cho .

      mặt có chút cảm xúc, giống như mọi chuyện khi nãy vẫn chưa xảy ra.

      Nhưng, sâu trong ánh mắt màu lam có chút tối lại.

      "Thực xin lỗi."

      Lãnh Tiểu Dã .

      ràng biết được, điều động hạm đội cùng quân, tất cả chi vì .

      " liên quan tới em."

      Hoàng Phủ Diệu Dương tiếng, sau đó mang chiếc muỗng tới bên miệng .

      Lãnh Tiểu Dã liếc mắt nhìn , gì nữa, mở iệng, hết muỗng cháo.

      Tuy có khẩu vị gì, nhưng vẫn cứng đầu ăn hết nửa tô cháo.

      Thấy lại định đút thêm, nâng tay vịn chặt tay .

      "Tôi... Ăn no rồi."

      có khẩu vị, chỉ là bắt buộc bản thân mình phải ăn chút, nhưng tại còn ăn được nữa.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bỏ muỗng lại, "Tôi dẫn em nghỉ."

      Lãnh Tiểu Dã nhướn mày, "... ăn cơm sao?"

      "Bá tước tiên, vài ngày rồi, ngài vẫn chưa ăn cơm no, nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể ngài chịu nổi."

      Lão quản gia bên mở miệng, lúc , ông nhìn chằm chằm Lãnh Tiểu Dã.

      hiển nhiên hiểu được ông muốn khuyên nhủ Hoàng Phủ Diệu Dương, mấp máy môi, vin chặt tô cháo, "Cháo này tệ, có muốn nếm thử ?"

      "Tôi có khẩu vị." Giọng Hoàng Phủ Diệu Dương nhàn nhạt.

      Lãnh Tiểu Dã dùng muỗng múc muỗng cháo đưa tới miệng , " nếm thử xem, cực kỳ ngon luôn đó."

      nhìn .

      cười, cười đến ánh mắt cũng cong cả lên, rất đáng như hồ ly , " chút thôi."

      tự chủ được cảm thấy thư giãn chút, há miệng nuốt muỗng cháo xuống.

      "Thế nào?"

      "Quá ngọt."

      Giọng dường như lên án, thích đồ ngọt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :