1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 177+178

      Hoàng Phủ Diệu Dương đặt khay lên đầu gối .

      Trong khau là phần ăn khuya kiểu Trung Quốc, trừ hai chiếc đĩa ra, còn tô cháo nóng hổi.

      Lạnh thế này, ăn tô cháo nóng vô cùng ấm áp.

      Lãnh Tiểu Dã ăn thử miếng, cảm thấy mùi vị tệ, lập tức khách khí ăn lấy ăn để.

      Lát sau, cả hai đĩa tô cháo sạch loáng.

      Đặt muỗi xuống, Lãnh Tiểu Dã duỗi tay ra.

      "Khăn giấy !"
      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tờ khăn giấy.

      nhận lấy, lau sạch khóe môi, đến ngón tay, Lạnh Tiểu Dã lại lần nữa đưa tay ra.

      "Nước !
      Hoàng Phủ Diệu Dương yên lặng đưa qua ly nước.

      Nhận ly nước, súc miệng, rồi trực tiếp phun vào tô cháo, Lãnh Tiểu Dã đặt tô xuống khay, rồi vung tay như đại gia.

      "Bưng ." Hoàng Phủ Diệu Dương mang khay , lập tức chui vào ổ chăn, uốn éo hai cái, rồi tìm tư thế thoải mái nhất.

      Lát sau, Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa vào, nhìn tay chân Lãnh Tiểu Dã khách chiếm hết giường lớn, khóe môi giơ lên, tới cạnh giương, vươn tay kéo chăn lên.

      Lãnh Tiểu Dã trợn mắt, "Tướng ngủ tôi tốt, bá tước tiên sinh vẫn nên tìm chiếc giường khác !"
      "Tôi có thói quen đổi phòng khác." Hoàng Phủ Diệu Dương chui vào trong chăn.

      Tùy , chỉ cần ngủ được !
      Lãnh Tiểu Dã để ý tới, tận tình giơ tay ra.

      nằm bên trong, lại duỗi thêm cánh ra, Hoàng Phủ Diệu Dương lại ngủ bên hẹp, làm sao mà ngủ được.

      Đẩy chăn ra, xem cánh tay , Hoàng Phủ Diệu Dương chau mày, trực tiếp gối đầu lên tay .

      Muốn xem tay là cái gối sao, được lắm !

      Lãnh Tiểu Dã co tay cái, cả người đều thành tư thế nằm nghiêng.

      Phần giường phía sau còn rất rộng, nhưng cố tình chèn ép Hoàng Phủ Diệu Dương bên đây.

      Hừ!

      Ép chết !

      Hoàng Phủ Diệu Dương sớm nhìn ra ý đồ của , tức giận, chỉ duỗi thẳng cánh tay tới hông , thuận thế ôm vào lòng.

      Vốn cho rằng lập tức vùng vẫy, ai ngờ, Lãnh Tiểu Dã chỉ trốn, thậm chí còn ngại đưa chân vòng qua người .

      "Tay rất ấm, ngại chứ?"

      Chợt nở nụ cười xấu xa, đôi tay bé liền chui vào áo choàng tắm.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy khuôn ngực mình lạnh lẽo, hai tay bé khách khí phủ lên ngực .

      Cảm xúc đùi lạnh như băng, lại thêm hai chân , lòng bàn tay lạnh tới nỗi chút ấm áp.

      Cảm thấy da thịt run rẩy nổi lên tầng da gà, Lãnh Tiểu Dã lui vào trong chăn cười trộm.

      Bá tước đại nhân, có thể cảm nhận được lạnh lẽo này chưa?!

      Vì là sinh đổi, nên cơ thể Lãnh Tiểu Dã được tốt lắm, tuy người nhà luôn bồi bổ , còn rèn luyện thân thể, thế nhưng, từ khi sinh ra rất yếu.

      ràng nhất chính là thiếu máu, bình thường tay chân rét run, mỗi lần như vậy, tay chân đều lạnh như băng.

      Cảm giác đưa tay về phía chân , Lãnh Tiểu Dã im lặng chờ nổi bão.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bắt lấy chân , giống như nghĩ, khẽ mở hai chân ra, kẹp lấy chân .

      Lãnh Tiểu Dã còn nghi ngờ, rút cánh tay về, ôm chặt eo .

      "Như vậy có ấm áp hơn ?"

      Lãnh Tiểu Dã ngẩng đầu, nhìn .

      Trong phòng, chỉ có ngọn đèn , ánh sáng mờ mịt tản ra, ánh mắt có chút tức giận, ngược lại còn ra vẻ cực kỳ thân thiết.

      Tên này.. Chẳng lẽ bị làm lạnh đến nỗi ngu rồi sao?!

      Lãnh Tiểu Dã nhíu mày, đột nhiên ý thức được chuyện này có chút ái muội.

      Trách được, tình nguyện giúp làm ấm chân, ôm như vậy, mới là người được lợi.

      Tự bản thân mình chủ động thương !
      Nhận thấy điều này, lập tức rút chân ra, sau đó như con cá, xoay người chỗ khác.

      Vừa xoay người chưa được thước, lại duỗi tay ra, lầm nữa ôm chặt eo , kéo đến ngực mình.

      " làm gì vậy, mau buông tôi ra !"

      Lãnh Tiểu Dã giãy giụa.

      Nhâc chân kẹp lấy đôi chân lạnh như băng của , Hoàng Phủ Diệu Dương càng xiết chặt eo .

      "Nếu em dám cử động nữa..., tôi quân tâm bất cứ cái gì, trực tiếp muốn em !"

      Giọng vô cùng mờ ám, hô hấp ồ ồ ràng.

      Chiếc khăn tắm quấn quanh người sớm bị bung ra, người chỉ còn lại lớp áo ngủ mỏng manh.

      Ôm kích thích như vậy, huống chi còn vặn vẹo giãy giua.

      gì, nhưng ràng cảm thấy, thân thể bắt đầu rục rịch.

      Lãnh Tiểu Dã dám cứ động nữa, ngoài miệng vẫn chịu thua.

      "Nếu đêm nay, dám động vào tôi... Tôi liền thiến ."

      "Vậy em ngoan ngoãn nằm yên !"
      Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay trái lên, nắm lấy tay .

      "Đem tay chỗ khác." gầm .

      "Tôi chỉ giúp em sưởi ấm thôi." Giọng có chút vui.

      Nha đầu chết tiệt, có chút lương tâm, ràng chỉ muốn giúp sưởi ấm, lại còn vui.

      "Cái tay khác !"
      Tay khác?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương giật mình, lập tức chú ý tới tay phải, lúc này, mới thấy tay mình đặt lên ngực .

      Dưới lòng bàn tay, quả nho vốn mềm , giờ cứng rắn, cách tầng lớp mỏng, nhàng chỉa thẳng vào đầu ngón tay .

      dương môi, ngón tay nhàng xoa bóp.

      Khuôn mặt nhắn của nóng bừng lên, giùng giằng kháng cự.

      Hoàng Phủ Diệu Dương tiếp tục đùa nữa, dời bàn tay , đặt lòng bàn tay ấm áp bụng .

      "Chỉ cần em lộn xộn, tôi cam đoan, đêm nay đụng tới em !"
      Lãnh Tiểu Dã tiếp tục động đậy, nhắm mắt nghỉ ngơi, muốn chờ đến khi say giấc, trộm quần áo của trốn .

      Tay của đàn ông ấm áp, cơ thể cũng vậy, nhất là khi lưng dán chặt vào ngực , càng ấm hơn như lò sưởi, ngừng truyền nhiệt vào người .

      Cơn đau dưới bụng tan biến , hai tay hai chân đều được sưởi ấm.

      Bất tri bất giác, ngủ thiếp .

      Lần đầu tiên Lãnh Tiểu Dã bị mất ngủ khi đến ngày.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cũng đoán được, nhất định, nửa đêm, tìm cách trốn thoát.

      Vốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trong lòng lúc nào cũng đề phòng.

      ngờ, lại mất ngủ, mỗi ngày bá tước đại nhân chỉ cần ngủ bốn tiếng, thế nhưng, rất nhanh sau đó, cũng chìm vào giấc ngủ.

      Hai người đều nhắm mắt, ánh đèn mập mờ chiếu xuống mặt hai người, có vẻ mọi thứ đều rất yên ổn.

      Mãi đến khi bình mình thức dậy, mặt trời ngoi lên tận giữa trời, đến lúc toàn bộ du khách tỉnh lại.

      Lãnh Tiểu Dã khẽ 'ừm' tiếng, rồi mở to mắt.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 179+180

      Sau giấc ngủ thoải mái.

      Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, thu tay muốn duỗi người cái.

      Ánh mắt liền nhìn thấy gương mặt của Hoàng Phủ Diệu Dương, cánh tay vừa vươn ra lập tức cứng lại.

      Ngủ rất thoải mái, thế nhưng, quên vẫn còn giường.

      Thực ngủ sao?

      Lãnh Tiểu Dã bĩu môi, chuẩn bị bước xuống giường.

      Vừa mới đứng dậy, lấy cái băng vệ sinh từ trong túi ra, cánh tay lại bị kéo về.

      "Muốn trốn nữa sao?"

      Cơ thể Hoàng Phủ Diệu Dương lộn mộ vòng, áp lên người , ánh mắt màu lam chăm chú nhìn , giọng lộ chút tâm trạng phức tạp.

      có làm gì để chán ghét sao, vừa tỉnh dậy muốn trốn ?

      "Mặc như vậy, tôi còn có thể trốn được sao?" Đón nhận lấy ánh mắt của , giọng Lãnh Tiểu Dã tự chủ được mềm nhũn, "Tôi chỉ muốn toilet thôi."

      Nhìn thấy trong tay nắm vật gì đó, Hoàng Phủ Diệu Dương ngẩn ra, vội vàng rời khỏi người , kéo chăn qua đắp lên người , bước chân trần xuống, lấy áo choàng tắm mới đưa cho .

      "Buổi sáng trời lạnh, em mặc tạm cái này , tôi kêu người chuẩn bị cho em."

      Lãnh Tiểu Dã nhìn áo choàng tắm trước mắt, vươn tay nhận lấy, "Cảm ơn."

      Khoác áo choàng tắm lên người, nhấc chân vào toilet.

      "Tiểu Dã !" Thấy chuẩn bị đóng của, Hoàng Phủ Diệu Đương đột nhiên mở miệng, "Em... trốn nữa chứ?"

      Lãnh Tiểu Dã quay lại, chỉ thấy ánh mắt màu lam sâu lắng nhìn .

      Vẻ mặt đó, rất giống bộ dáng khi đứng dưới bậc cầu thang nhìn theo .

      Lại giả vờ đáng thường?

      Nhớ tới đêm qua giúp sưởi ấm, Lãnh Tiểu Dã bĩu môi.

      Du thuyền lớn như vậy, có thể trốn đâu sao?

      Dù sao tại trong kỳ nghỉ, muốn tìm cũng phải việc gì khó, nếu thế cần gì phải tiếp tục chạy trốn.

      "Bữa sáng, tôi muốn bánh quẩy với sữa đậu nành !"
      Ánh mắt Hoàng Phủ Diệu Dương như mặt trời, nháy mắt sáng bừng lên.

      "Được, tôi lập tức cho người chuẩn bị."

      Đem vẻ mặt của thu trong tầm mắt, Lãnh Tiểu Dã quay người vào toilet, khóe môi cũng giơ lên.

      Thực ngây thơ, chỉ là cùng ăn bữa sáng thôi mà, vui đến vậy sao?!

      Nhìn đóng cửa toilet, Hoàng Phủ Diệu Dương lập tức ra khỏi phòng ngủ, gọi quản gia giúp chuẩn bị bữa sáng cùng quần áo, lấy thêm cho quần áo của mình đến phòng tắm trong phòng khách.

      Lãnh Tiểu Dã từ trong toilet ra, nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương đâu, nhanh chóng bò lên giường, lần nữa chui vào ổ chăn ấm.

      bàn, đột nhiên di động rung lên dứt.

      Lãnh Tiểu Dã vội vàng vươn tay tới, lấy điện thoại di động.

      màn hình, chỉ thị dãy số lạ.

      Lãnh Tiểu Dã chỉ cho là Dạ Phong Dương, vội vàng nhảy xuống giường, chạy vào toilet nhận điện thoại.

      "Xin chào, có phải là tiểu thư Hứa Tiểu Dã ?"

      giọng nam xa lạ từ đầu kia điện thoại truyền tới.

      " là ai?" Lãnh Tiểu Dã đột nhiên nổi lên dự cảm bất thường.

      "Tôi là ai quan trọng, quan trọng là, bọn họ là ai !" Người đàn ông xa lạ hiểm cười tiếng, sau đó, từ trong điện thoại vang lên tiếng khóc lóc của , còn có cả giọng của Trần Tư Viễn, "Tiểu thư, mau báo cảnh sát !"
      "Nếu muốn bạn bị làm mồi cho cá, trong vòng mười phút, phải đêm tất cả tiền bạc tới đây, mình tới phong 3009, tầng ba." Giọng người đàn ông lần nữa vang lên bên tai , "Nhớ kỹ, chỉ được mình, nếu , tôi giết tên này trước, rồi xử luôn còn lại ! Bây giờ, trò chơi bắt đầu !"

      "Rốt cuộc là ai..."

      Lãnh Tiểu Dã chưa kịp hỏi xong, điện thoại bên kia cúp máy.

      "Đáng chết !" Lãnh Tiểu Dã mắng ra tiếng.

      vất vả mới có thể khiến Hoàng Phủ Diệu Dương ổn định chút, bên đây xảy ra chuyện.

      Những người này chỉ vì tiền, hay là vì nguyên nhân khác?!

      Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng dừng suy nghĩ, vội lao người ra khỏi toilet.

      tiếng động vang lên, cửa phòng bị đẩy ra.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bước tới, mang theo túi giấy, "Đây là quần áo và giày của em, bữa sáng cũng được chuẩn bị xong, em mau thay rồi dùng bữa !"
      Lãnh Tiểu Dã vội đặt điện thoại lên bồn rửa tay, tới nhận lấy chiếc túi giấy trong tay ánh, "Tôi thay quần áo, mau ra ngoài ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ gì, nhàng gật đầu, "Tôi chờ em ở bên ngoài."

      "Được!" Lãnh Tiểu Dã nhìn cười cái, đóng cửa lại, thuận tay khóa chốt.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nghe tiếng khóa cửa, chỉ nghĩ xấu hổ, cười cười, để ý.

      Trong toilet, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng lấy quần áo và giày trong túi ra, mặc bộ đồ thể thao cùng đôi giày vải vào, bỏ di động vào túi.

      Cất bước tới cửa sổ, nghĩ hồi, lại lui về, cẩn thân kéo ngăn kéo cạnh giường ra.

      Quả nhiên, trong ngăn kéo có khẩu súng.

      Đem súng nhét vào túi, xoay mặt nhìn cửa phòng.

      Lát nữa, tên kia vào mà thấy , nhất định tức chết mất.

      Nhưng, tình huống giờ ràng, nếu lỡ như là người của 'K', có kéo vào chỉ khiến mọi việc trở nên phiền toái.

      Cắn chặt răng, mở cửa sổ, nhảy ra ngoài.

      Thời gian còn sớm nữa, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thế này, chừng cả Annie và Trần Tư Viễn đều gặp chuyện may, đợi sau khi cứu bọn họ về, tìm cách giải thích với .

      Nhanh nhẹn trèo xuống cửa sổ, liếc mắt nhìn bốn phía khong người, đôi chân nhàng giẫm lên ban công tầng tám.

      Xuyên qua phòng khách bóng người, tùy tiện cầm lấy chiếc mũ che nắng, nghênh ngang ra ngoài.

      Vừa tới thang máy, liền lấy điện thoại ra, gọi cho Dạ Phong Dương.

      Điện thoại vừa kết , đối phương lại tắt máy.

      "TMD! Thời khắc mấu chốt giống như xe tuột xích !"

      Chửi tiếng, Lãnh Tiểu dã vào thang máy, ấn vào tầng ba.

      Cửa mang thấy đóng chặt, chậm rãi xuống.

      Bên trong thang máy, camera lập tức thu hình ảnh lại.

      Trong phòng điều khiển, nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã tiến vào thang máy, gã nhân viên lập tức cầm lấy bộ đàm.

      "Mục tiêu xuất , thang máy số 2, chúng tôi lập tức đưa ta đến tầng hầm, bên các người mau chóng phụ trách tiếp viện."

      " nghe !"
      Bên kia bộ đàm, giọng lạnh lẽo truyền tới.

      Nhân viên buông bộ đàm xuống, gõ bàn phim vài cái, điều khiển ròng rọc.

      màn hình, số tầng chuyển thành 2, tiếp tục xuống.

      ngừng lại tại tầng ba, mà cứ tiếp tục xuống dưới, tới tầng hầm khoang thuyền.

      Lãnh Tiểu Dã thấy số 3 biến thành số 2, liền nhíu mày lại.

      ràng nhấn vào tầng ba, nhưng thang máy lại ngừng lại.

      " em xinh đẹp, đừng sợ !" Gã nhân viên nhìn thấy dáng vẻ tại của , liền cười ra tiếng, " trai đây chỉ muốn tiễn em đến nơi có thể chơi đùa vui thôi !"
      Lãnh Tiểu Dã quay đầu lại, nhìn camera theo dõi ở góc, bĩu môi, hai chân dùng sức nhảy lên, đem camers kéo xuống.

      Màn hình trong phòng điều khiển, lập tức biến thành mảnh bông tuyết.

      "Nha đầu chết tiệt !" Gã nhân viên vội vàng cầm bộ đàm, " ta phá hủy camera, các ngươi phải cẩn thận chút !"
      Dunghyt97, ChrisJupiterGalileo thích bài này.

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 181+182

      Lầu 9.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thay quần áo xong, ngồi bên bàn đợi, nhưng mãi vẫn thấy Lãnh Tiểu Dã ra.

      nhíu mày, lâu vậy, mà chưa ra.

      Trong lòng lo lắng, cất bước tới, gõ của phòng.

      "Tiểu Dã?"

      Trong phòng, hề có động tĩnh gì.

      tăng thêm lực đạo, lại gõ ba tiếng.

      "Tiểu Dã, mở cửa!"
      Vân có gì.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhíu mày, nâng tay vỗ vào cửa, giọng có chút vội vã.

      "Tiểu Dã, mau lập tức mở cửa ra!"
      Trong phòng vẫn như trước có gì.

      Lau khóe môi, Hoàng Phủ Diệu Dương lui ra sau bước, dùng sức đá cước.

      Oành!

      Cửa phòng bị bay ra, trong phòng, rỗng tuếch, cửa toilet cũng mở ra, tùi giấy tùy ý vứt đất, bên trong chẳng có gì.

      cơn gió thổi ngang mặt .

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt, nhìn cánh cửa, khuôn mặt tuấn tú xanh mét.

      "Lãnh Tiểu Dã, em lại gạt tôi !"
      Xoay người, qua phòng khách, mở cửa ra.

      "Có lật ngược cả chiếc du thuyền này, cũng phải tìm được ấy, bắt ấy về đây cho tôi !"
      "Tiên sinh?" Lão quản gia hiểu, "Người ngài có phải... Tiểu thư?"

      Cả đêm qua, Lãnh Tiểu Dã vẫn hề rời nửa bước, vừa rồi còn muốn bá tước tiên sinh sắp xếp lão chuẩn bị bánh quẩy cùng sữa đậu nành, chỉ có khoảng thời gian ngắn như vậy, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện?!

      "Ngoài ấy ra còn ai sao?" Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận gào lên, "Có đem lật ngược du thuyền cũng phải mang được ấy đến trước mặt tôi!"
      Lãnh Tiểu Dã, đừng để tôi tìm được em!
      Lão quản gia chỉ nhìn sắc mặt, nhưng cũng biết bây giờ tâm trạng vô cùng tồi tệ, lập tức nhàng vẫy tay.

      Bọn cận vệ lập tức tản ra tìm.

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh ra khỏi phòng, vội vàng tới thang máy,

      tại, thể ngồi trong phòng đợi được.

      muốn tìm , tự mình tìm được , rồi lập tức mang về phủ Bá tước, vĩnh viễn cho cơ hội nào trốn thoát.

      Vĩnh viễn!
      Bước vào thang máy, Hoàng Phủ Diệu Dương đồng thời ra lệnh.

      "Gọi thêm trực thăng, cả hạm đội... Bắt đầu phong tỏa mấy trăm hải lý gần đây..., ngay cả con chim cũng được chạy thoát !"
      "Bá tước tiên sinh..." Lão quản gia có chút do dự, "Ngài... Nhất định phải làm vậy sao?"

      Đây là vùng biển quốc tế, lấy thân phận của có thể ra lệnh gọi hạm đội, nhưng, nếu để lộ chuyện này, công tước Charles nhất định nhân cơ hội này điều hay.

      Đến lúc đó, chỉ sợ phiền phức .

      Hoàng Phủ Diệu Dương dừng bước, quay sang, ánh mắt màu lam nhìn lão cái, nhấn mạnh từng chứ.

      "Làm theo lời tôi !"

      Lão quản gia đành đồng ý, "Vâng, bá tước tiên sinh!"
      ...

      ...

      Tầng hầm.

      Cửa thang máy số 2 chậm rãi tách ra.

      vài người áo đen đứng trước cửa thang máy, cầm súng nhắm vào bên trong.

      Nhưng, sau khi thang máy mở ra hoàn toàn, lại chẳng thấy ai.

      Người đâu?!

      Ai ai cũng đều lộ vẻ mặt nghi hoặc.

      tên cầm đầu khẽ giơ cằm, "Vào xem!'

      Nhìn thấy cửa thang máy sắp đóng lại, tên áo đen đứng bên phải bước lên, đỡ lấy cửa thang máy, vào trong xem xét.

      Xoạt!

      Hai tay Lãnh Tiểu Dã chống đỡ vào góc thang máy, nhìn thấy có người vào, lập tức thả lỏng, nhảy xuống.

      Bắt lấy tay phải của tên áo đen, dùng sức gập lại, Lãnh Tiểu Dã đoạt lấy khẩu súng trong tay đối phương, chỉa thẳng vào huyệt thái dương.

      Chắp tay ra sau, Lãnh Tiểu Dã đứng sau người kia.

      "Tất cả được nhúc nhích, nếu tôi giết chết !"

      "Mấy , mau bỏ súng xuống !" Em trai bị dọa sợ, sắc mặt bắt đầu tái nhợt.

      Mấy chục người bên ngoài thang máy nhìn thấy tình huống này, đều vô cùng kinh ngạc, ai ngờ tiểu nha đầu thế này, mà lại có thủ đoạn như vậy, thậm chí còn dám ra lệnh cho bọn họ.

      "Trợ lý và vệ sĩ của tôi đâu?" Lãnh Tiểu Dã nhíu mày quát hỏi.

      "Mau giết ta !"
      tên quát to, dời họng súng, nhắm ngay em trai kia trực tiếp bóp cò.

      Người thường có khả năng nhanh nhẹn như vậy, tên cầm đầu lập tức đoán được Lãnh Tiểu Dã có thể là cảnh sát.

      tiếng động vang lên, viên đạn xuyên qua khí, bắn thẳng vào tim của em trai kia.

      Lãnh Tiểu Dã hoảng sợ, vội đẩy cái thi thể trong tay về phía trước, nhân cơ hôi, phi người lên.

      Nhanh chóng đá văng khẩu súng chuẩn bị bắn , đồng thơ giơ tay lên.

      Đoàng đoàng đoàng !

      Tiếng súng vang lên hỗn loạn.

      Tiếng kêu thảm thiết, có ba người bị Lãnh Tiểu Dã bắn trúng, hai người ngay cánh tay, người ở đùi, tất cả đều phải chỗ trí mạng.

      Đối với Lãnh Tiểu Dã từ theo ba chui rừng rậm mà , khẩu súng này chỉ như món đồ chơi, sớm chơi nữa.

      Nháy mắt, toàn bộ bị diệt, tên cầm đầu bắn trung Lãnh Tiểu Dã, lập tức xoay người, queo vào hành lang, lấy bộ đàm ra.

      "Mọi người mau tới tầng hầm, nhớ mang theo cả vũ khí !"
      Lãnh Tiểu Dã men theo thanh đuổi tới, nâng tay bắn súng, cạch tiếng, khẩu súng truyền ra thanh hết đạn.

      Tên cầm đầu vốn nghĩ rằng mình tới số, nhưng khi nghe được tiếng hết đạn, lại vô cùng tỉnh táp.

      " bé, để xem tôi trừng trị thế nào !"

      xong, liền xong tới chỗ Lãnh Tiểu Dã.

      Lãnh Tiểu Dã dương môi, né tránh, lười biếng nâng tay phải lên, lấy khẩu súng của Hoàng Phủ Diệu Dương ra, nhắm thẳng vào mi tâm của .

      Cú đấm của tên cầm đầu dừng lại giữ tủng, sắc mặt liền biến hóa.

      "Đừng... Bỏ súng xuống, có chuyện gì từ từ với nhau !"

      Lãnh Tiểu Dã tiến lên bước, đem họng súng đặt lên mi tâm , "Người của tôi đâu?"

      Tên cầm đầu vội giơ hai tay lên, " đừng nổ súng, tôi dẫn !"
      Lãnh Tiểu Dã dương dương tự đắc, "Dẫn đường !"
      Tên cầm đầu xoay người, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, lập tức mang đến gian phòng cuối hành lang.

      Rất nhanh, hai người tới trước của, Lãnh Tiểu Dã nắm lấy cổ áo của , ra lệnh mở cửa.

      Cửa phòng bị đẩy ra, hai người bên trong hoảng loạn quay sang.

      Hai người kia, đúng là Annie và Trần Tư Viễn, cách đó xa, còn có thêm hai tên áo đen.

      Nhìn thấy dáng vẻ Trần Tư Viễn nghĩ cách cởi bỏ dây thừng, còn giúp luôn cả Annie.

      Sắc mặt Annie tái nhợt, quần áo hỗn độn, còn Trần Tư Viễn xanh mét, dưới mũi có vệt máu, tây trang cũng bị hư hại ít, rất ràng ta bị đánh .

      Thấy hai người sao, Lãnh Tiểu Dã thở dài hơi.

      "Nhanh lên, người của bọn chúng sắp tới rồi."

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 183+184

      Trần Tư Viễn thấy Lãnh Tiểu Dã từ xa tới, hơi giật mình nhưng lại vô cùng an tâm, vội vã quay đầu , nhanh chóng giúp Annie tháo dây thừng, đỡ ta dậy.

      Lãnh Tiểu Dã nâng tay phải lên, dùng cán súng đánh tên cầm đầu ngất xỉu, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.

      " theo tôi !"
      Ra khỏi phòng, Lãnh Tiểu Dã chạy tới cầu thang.

      Theo tình hình vừa rồi, nhìn ra, đây chắc hẳn là tay chân của tổ chức kia.

      Bây giờ vẫn chưa nghĩ được cách nào, bọn chúng biết phòng ngủ của , chỉ vì muốn bắt được .

      Nhưng đây phải chuyện trọng yếu, quan trọng nhất là phải cứu Annie và Trần Tư Viễn, bọn họ chỉ là những người bị liên lụy đến, thể ngồi xem được.

      thể thang máy được, nên phương pháp an toàn nhất chính là thang bộ, ra khỏi tầng hầm trước rồi lại nghĩ cách sau.

      ngờ, vừa chạy ra ngoài, thang máy vang lên tiếng động , sau đó người từ trong lao ra.

      Nhưng tên áo đen kia, trong tay đều cầm theo vũ khí.

      "Mau chạy !" Lãnh Tiểu Dã đẩy Annie và Trần Tư Viễn : "Mang ấy tới tầng thường."

      "Vậy còn ?!" Trần Tư Viễn lo lắng hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã cẩn thận đề phòng, "Tôi nghĩ cách dụ bọn chúng chỗ khác, rồi tới chỗ hai người !"
      Trần Tư VIễn vội vàng mở miệng, "Nhưng..."

      "Cậu có phải đàn ông vậy, TMD, mau !"
      Lãnh Tiểu Dã thấp giọng chửi câu, xoay người tới lối thoát hiểm, rồi dừng chân, tiếp tục chạy tới cầu thang ở cuối hành lang.

      Người trong thang máy lao ra, nghe được tiếng bước chân của , vội vàng đuổi tới.

      "Bên này !"
      "Mau bắt lấy ta !"
      ...

      Trần Tư Viễn nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài, nhíu mày, cõng Annie lưng, nhanh tới lầu .

      Thang bộ bên kia, Lãnh Tiểu Dã cố ý chạy chậm chút, còn nổ thêm hai phát súng, dụ dỗ bọn chúng đến gần , rồi bắt đầu chạy lên phía .

      Vừa rời khỏi lối thoát hiểm, tên áo đen chạy vọt tới.

      quýnh lên, vội vàng chạy lên thang bộ.

      Đan trong súng rất ít ỏi, biết bao lâu nữa hết.

      Lầu hai, lại có thêm vài người xông tới, Lãnh Tiểu Dã nhìn thấy bọn chúng giơ súng lên, liền phi thân, nhảy ra cửa sổ, bắt lấy sợ dây thừng bên ngoài.

      Viên đạn bay tới, xẹt qua đỉnh đầu .

      người chạy tới cửa sổ, nắm lấy sợi dây thừng mà đu lên.

      sàn tàu lầu , ít du khách ngắm cảnh, chợt nghe thấy tiếng súng, lập tức hét lên tiếng rồi trốn tránh.

      Tiếng súng cùng tiếng thét vang lên chói tai, vọng cả du thuyền.

      ...

      ...

      Trền lầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương sai người mở khóa cửa phòng Lãnh Tiểu Dã, quét mắt vòng, thấy phòng trống rỗng, xoay người , nhưng lại nghe thấy tiếng sung.

      Đầu lông mày nhảy dựng, nhanh tới cửa, nhìn xuống, chri thấy mọi người sàn tàu hoảng loạn chạy khắp nơi.

      "Mau xem sao thế này?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ra lệnh câu, xoay mặt , vốn muốn thu hồi tầm mắt, khóe mắt lại bắt được thân ảnh chuyển động.

      lập tức nhìn chằm chằm vào người kia.

      Thân ảnh nhắn gầy gò, thêm bộ đồ thể thao đen, mái tóc dài đen láy bị gió thổi tung lên, như ngọn lửa đen giữa trung.

      Mặc dù nhìn thấy mặt, nhưng Hoàng Phủ Diệu Dương nhận ra đó là Lãnh Tiểu Dã.

      "Đáng chết !"

      Chửi tiếng, liền xoay người lao ra cửa sổ.

      "Bá tước tiên sinh !"
      Lão quản cùng cận vệ nhìn thấy đột nhiên lao ra, liền lập tức theo.

      ...

      ...

      Lầu 4.

      Lãnh Tiểu Dã bắt lấy lan can, xoay người xuống gian phòng khách ban công.

      Vẫy vãy bàn tay bị đau, chạy nhanh vào phòng.

      Trong phòng, đôi nam nữ trẻ tuổi ôm hôn nhau, đột nhiên có người lạ xuất , cả hai người đều hoảng sợ.

      "Sorry!"

      Lãnh Tiểu Dã dùng tiếng xin lỗi lời, rồi mở cửa chạy vào hành lang.

      hành lang, tiếng bước chân dồn dập vang lên, để ý tới, tiếp tục chạy tới tầng năm.

      Tình hình thể khống chế được, tại, phải nghĩ cách rời khỏi đây.

      thể trong cậy vào Dạ Phong DƯơng được nữa, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

      du thuyền có trực thăng, cách tốt nhất, chính là mang Annie và Trần Tư Viễn rời khỏi đây, việc còn lại, đành phải giao cho Dạ Phong Dương.

      hết thang bộ lên tầng năm, Lãnh Tiểu Dã vừa mở cửa thoát hiểm ra, phải nghênh đón viên đạn.

      nhanh chóng lắc người cái, lui về sua cửa.

      Đoàng đoàng đoàng !

      Viên đạn bạy vụt tới, khiến cánh cửa thoát hiểm bị thủng lỗ.

      Vài người từ thang máy chạy ra, dùng vũ lực ngăn chặn Lãnh Tiểu Dã, rồi lập tức chạy tới gần cửa.

      "Người đâu?"

      Dạ Phong Dương vội vàng chạy tới.

      Mấy tên kia hề biết thân phận của , người trong đó quay mặt lại, " Dương, ở hành lang, nhưng ta giống như người có mang theo vũ khí !"

      "Đưa súng cho tôi !" Dạ Phong Dương đưa tay qua trước mặt tên đàn em.

      Tên đàn em lập tức giao súng mình cho Dạ Phong Dương, híp mắt cái, giải quyết mấy tên này.

      "Tiểu Dã, mau ra đây !"
      Lãnh Tiểu Dã kéo cửa lao tới, Dạ Phong Dương lập tức ném cho chiếc chìa khóa, "Tới tầng thượng mau, đây là chìa khóa trực thăng !"
      Tuy biết là vì nguyên nhân gì, nhưng Dạ Phong Dương vẫn kịp thời sắp xếp cho .

      "Cảm ơn !" Lãnh Tiểu Dã nhận lấy chìa khóa, xoay người vào hành lang.

      Nhìn thấy hai đội áo đen tới, vội vàng lùi lại.
      Dạ Phong Dương bước cái liền tới hành lang, "Tôi giúp dụ bọn chúng chỗ khác, mau chạy tới thang bộ phía Tây !"
      " cẩn thận chút !" Dặn dò tiếng, Lãnh Tiểu Dã xoay người chạy .

      Thân ảnh vừa biến mất ở góc hàng lang, hai đội áo đen lao tới.

      " Dương, người đâu rồi?!"

      người trong đó liền hỏi Dạ Phong Dương.

      "TMD, giết hết bốn người của chúng ta, rồi chạy tới thang bộ phía Đông, theo tôi, hôm nay nếu làm thịt nha đầu kia là được !"
      Dạ Phong Dương chửi câu, tới thang bộ hướng Đồng.

      Mọi người nào biết, và Lãnh Tiểu Dã là phe, ngây thơ chạy theo .

      Lãnh Tiểu Dã thở hồng học lao ra lầu 7, nghe tiếng bước chân hỗn loạn từ lầu 8, nhíu mày, xoay người, nhìn vào phía đại sảnh.

      Vừa xông ra đại sảnh, lập tức hối hận.

      Trong đại sảnh, bảo vệ du thuyền mang theo vũ khí tuần tra khắp nơi.

      Nhìn thấy , vài người giơ súng lên bắn.

      Viên đạn gào thét bay tới.

      Khụy người xuống, Lãnh Tiểu Dã gập người lại, tránh thoát mấy viên đạn kia, sau đó lăn tới núp sau bình hoa trang trí.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 185+186

      Năm bảo vệ ngã xuống đất, hai ba tên bị bắn vào tay, tên bị bắn vào chân.

      Lãnh Tiểu Dã tựa vào bình hoa thở dốc, tay phải nắm chặc khẩu súng, tay trái kéo dây giày ra ném ra ngoài.

      Dây giày rơi ngoài, vài bảo vệ lập tức nổ súng.

      Nhân cơ hội, lao người tới, hướng về người nhắm bắn.

      Phát súng đầu tiên, trúng vào đùi người.

      Phát súng thứ hai, thanh hết đạn vang lên.

      "Shit!"

      Chửi tiếng, Lãnh Tiểu Dã phi người lên sân khấu trước mắt.

      " ta hết đạn, mau tiến lên !"
      tên gào lên, trừ những người bị bắn ngay điểm yếu, còn những tên bị thương ở tay chân đều cầm lấy súng xông lên chỗ Lãnh Tiểu Dã.

      Viên đạn gào thét bay tới, khiến bức tường kính sau sân khấu vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bay khắp nơi.

      Lãnh Tiểu Dã dựa người ván gỗ, nhanh chóng liếc nhìn hai bên, tầm mắt liền dừng lại cửa sổ sát đât.

      Ngồi thẳng lên, như con mèo, Lãnh Tiểu Dã chống tay xuống đất, tay còn lại ném khẩu súng ra ngoài.

      Bọn địch lập tức bị khẩu súng của dụ dỗ, bắn ra viên đạn, trúng vào cửa sổ sát đất, cửa kính vỡ thành từng mảnh.

      Lãnh Tiểu Dã hít sâu, nhảy mạnh ra ngoài, cố gắng hết sức vượt ra khỏi cửa sổ sát đất.

      "Đừng để ta chạy thoát !"
      Bọn bảo vệ gào thét vừa đuổi theo vừa bắn .

      Lãnh Tiểu Dã tăng tốc, nhình thấy cánh cửa sổ còn xa, nhảy mạnh lên, như chú cá đen tuyền, nhảy về cửa sổ.

      Cửa đại sảnh, tiếng bước chân vội vã vang lên, người đầu, phía sau còn dẫn theo mười mấy tên thuộc hạ.

      Người đàn ông đầu, đúng là Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Vọt vào đại sảnh, liếc mắt thấy thân ảnh bay ra ngoài, lơ lửng trung quá giây, rồi biến khỏi tầm mắt .

      "Tiểu Dã !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương vội lên tiếng, chỉ hai chữ ngắn ngủn, nhưng cũng lộ vẻ tức giận trong .

      để ý đến vài người bảo vệ xoay lại nhìn , nhấc chân xông tới.

      Bọn bảo vệ thấy vậy đều sửng sốt chút, rồi dời họng súng qua phía .

      Tiếng súng vang lên, vài tên bảo vệ trực tiếp bị cận vệ của Hoàng Phủ Diệu Dương đánh lại.

      "Tiểu Dã !"

      Hoàng Phủ Diệu Dương vẫn chịu để ý bất cứ thứ gì xung quanh, chỉ vội vã chạy tới cửa sổ, nhìn ra.

      Ngoài cửa sổ, Lãnh Tiếu Dã giữ lấy sợi dây, thân mình treo lơ lửng giữ trung.

      Nghe được giọng của , ngẩng đầu lên, thấy đúng là Hoàng Phủ Diệu Dương, dưỡng môi nhìn xin lỗi .

      " xin lỗi, tôi có việc đột xuất !"
      Thấy sao, Hoàng Phủ Diệu Dương thở hơi, nhưng, vẫn chưa được lời nào, sợi dây Lãnh Tiểu Dã giữ lấy thể chịu nổi được trọng lương của .

      "Tiểu Dã !"
      Hoàng Phủ Diệu Dương lần thứ ba gọi tên , giọng vì quá vội vàng nên mất cảm xúc vốn có, nghe có vẻ vô cùng sắc nhọn mà chói tai.

      Nhìn bóng người nhanh chóng rơi xuống, bàn tay nắm chặt lại.

      Rơi tự do xuống đất, Lãnh Tiểu Dã 'ùm' tiếng ngã thẳng xuống bể phun nước, xung quanh xuất đầy bọt nước.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thấy cơ thể chìm vào trong nước, xoay người, chạy như điên ra khỏi phòng.

      "Bá tước tiên sinh !"
      Lão quản gia mang theo người đuổi tới.

      có tâm trạng thang bộ, từ lầu 7, Hoàng Phủ Diệu Dương nhảy xuống từng lầu.

      Đến khi lao tới hàng lang, lúc chú ý, hai tên bảo vệ chạy tới phía cái hồ.

      Nghe được tiếng bước chân sau lưng, hai tên đồng thời quay người lại nhìn.

      Hoàng Phủ Diệu Dương bắt cái, đập đầu bọn chúng vào chỗ, vứt sang bên, để ý tới, chạy tới bể phun nước.

      Bể phun nước, nửa người Lãnh Tiểu Dã nổi lên mặt nước.

      Trong lòng đột nhiên như bị chiếc búa nặng nề đánh vào.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cảm thấy trong ngực buồn bực, dường như thể nào hô hấp được, vội vàng qua, kéo Lãnh Tiểu Dã ôm vào trong lòng, dừng sức lăc vai .

      "Tiểu Dã, Tiểu Dã... Mở mắt ra , Tiểu Dã..."

      Lãnh Tiểu Dã khẽ động người, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt lại như cũ.

      "Bá tước tiên sinh?!" Lúc này lão quản gia cùng cận vệ chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng lão quản gia cũng căng thẳng kém, "Tiểu thư, ấy..."

      Ôm ngang người Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, con ngươi màu lam lạnh như băng tràn đầy tức giận.

      "Giết sạch toàn bộ cho tôi!"

      Sáu từ này, hoàn toàn vừa nghiến răng mà ra.

      Từng chữ, đều lộ ra vẻ tức giận ngút trời.

      ai dám phản bác, ai dám do dự, tất cả bọn cận vệ đều xoay người, nắm khẩu súng trong tay chạy vào hành lang.

      Tiếng súng vang lên, như trận đấu súng, tiếng thét chói tai của du khách, tiếng đàn ông kêu rên thảm thiết...

      Hoàng Phủ Diệu Dương làm như nghe thấy, ôm Lãnh Tiểu Dã lạnh như băng rời khỏi bể phun nước, lão quản gia cùng trợ lý vội chạy qua giúp đỡ.

      "Cút!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương quát hai người, ôm , khom người ngồi thuyền, bàn tay đỡ lấy khuôn mặt tái nhợt của .

      "Tiểu Dã, tỉnh..."

      "Tiểu Dã, tỉnh..."

      phản ứng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương tức giận nắm lấy cổ áo .

      "Tiểu Dã, tôi ra lệnh cho em lập tức tỉnh lại... Em là của tôi, tôi cho em chết, em được quyền chết, em có nghe hay ..."

      "Khụ!"

      Lãnh Tiểu Dã ho tiếng, ngụm nước trong miệng trào ra.

      "Tiểu Dã !"
      Trong mắt Hoàng Phủ Diệu Dương lóe lên tia vui mừng, vội vàng vỗ lên cơ thể, vuốt ve sau lưng .

      Lãnh Tiểu Dã ho khan, cuối cùng toàn bộ nước trong phổi đều tràn ra ngoài.

      Hít hơi sâu, vô lực mở to mắt, nhìn .

      "Hoàng Phủ... Diệu Dương?!"

      "Đúng vậy, là tôi đây."

      cười rộ lên, tay ôm chặt vào lòng, như món bảo bối.

      Nhận ra là , thần kinh cũng bình tĩnh lại.

      "Mau... Tới tầng thượng... Cứu Annie và Tư... Tue Viễn!"
      "Yên tâm , bọn họ có việc gì đâu." Nghe thấy tiếng ho khan, Hoàng Phủ Diệu Dương nới lỏng tay, để có thể hô hấp dễ dàng, "Người của tôi đến rồi!"
      Theo giọng của nah, tiếng cánh quạt giữa trung vang lên, vài chiếc trực thăng chiến đấu đỗ tại tầng thượng.
      Cùng lúc đó, hơn mười chiếc tàu chiến hạm cũng tập trung bốn phía, bao vây du thuyền..

      chiếc trực thăng lơ lửng sàn tàu, khoang cửa mở ra, thượng úy quân An Đức Lỗ nhanh chóng nhảy xuống, tới trước mặt Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nghiêm chỉnh, thi hành nghi thức chào hỏi quân đôi.

      "Thượng úy An Đức Lỗ xin ra mắt tướng quân, mời ngài ra lệnh."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :