1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Người Láng Giềng Của Ánh Trăng - Đinh Mặc

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 25-3

      hút thuốc, đột nhiên dừng động tác, đưa tay bóp đầu. Tên sĩ quan tỏ ra căng thẳng: “Ngài chỉ huy lại đau đầu rồi phải ? Ngài có sao ạ?”

      Trán Lin rịn mồ hôi, ánh mắt tối thẫm. Cuối cùng nghiến răng: “ sao, ra ngoài trước

      Vào thời khắc ngày và đêm giao nhau, Ứng Hàn Thời đứng ngoài cổng ngôi chùa Thạch Lăng. Đây là ngôi chùa cổ bị bỏ hoang, bờ tường rêu phong loang lổ, cỏ mọc um tùm. Khi ngọn gió thổi qua, cánh cửa gỗ khép hờ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Bên trong ngôi chùa tối om, biết ở đâu đó vang lên tiếng chó sủa.

      Ứng Hàn Thời đứng yên lặng lúc. tìm lượt ngọn núi này nhưng thấy tung tích của Cẩn Tri. Tiêu Khung Diễn cũng kiểm tra toàn bộ thị trấn. thể tự dưng biến mất, nhưng cũng ở trong tay Lin và người biến dị. Vậy chỉ có nơi chưa tìm đến.

      Gắn kết lại các manh mối với nhau, Ứng Hàn Thời đại khái đoán ra ngôi chùa này bị gì. Nhưng nếu Cẩn Tri thực ở trong đó… mình trong khu vực nhiễm xạ… giơ tay, đẩy cánh cổng.

      “Ứng Hàn Thời!” Đúng lúc này, giọng vô cùng quen thuộc biết từ nơi nào vọng tới. lập tức ngẩng đầu, quan sát bốn phía xung quanh nhưng thấy bóng dáng Cẩn Tri đâu.

      “Ứng Hàn Thời!” lại gọi tên .

      mở to mắt khi nhìn thấy quầng sáng màu bạc đột nhiên xuất từ phía sau lan tỏa ra xung quanh. Giây tiếp theo, thân hình mềm mại áp vào lưng .

      “Cuối cùng…em có thể quay về bên rồi”. thầm.

      Sắc trời u ám, gió thổi qua cành lá, cây cỏ, phát ra thanh xào xạc. Cẩn Tri ôm chặt cổ Ứng Hàn Thời, tựa như chỉ cần buông tay biến mất. Ngửi thấy mùi mồ hôi tỏa ra từ người , nở nụ cười áy náy: “Có phải tìm em rất lâu rồi ? Em cũng biết tại sao lại ra nông nỗi này”.

      Ứng Hàn Thời quay người về phía , bốn mắt nhìn nhau, liền ôm vào lòng. Vì dùng sức tương đối mạnh nên xương cốt của hơi đau.

      ra, kể từ lúc từ gian song song trở về, xung quanh xảy ra số chuyện lạ thường. Ví dụ như hôm xử lí tay họ Bạch, ngày hôm sau quay về ngôi biệt thự, nhớ mình thiếp ở ngoài ban công, lúc tỉnh lại nằm sofa trong phòng khách. việc tương tự xảy ra mấy lần nhưng cứ tưởng do Ứng Hàn Thời làm nên mấy bận tâm.

      Cho đến hôm nay, khi bị người Nano lôi xuống dưới, trong đầu chỉ có ý nghĩ mãnh liệt: được để họ bắt . Sau đó, ánh sáng bạc bất ngờ xuất xung quanh và người Nano. Thời gian như ngừng trôi. Đến khi định thần, Cẩn Tri và người Nano đứng con đường xa lại, biết nơi nào. Cả hai bên sững sờ lúc mới có phản ứng. lập tức bỏ chạy nhưng lại bị đối phương tóm được.

      “Buông tôi ra!” hét lên. Kết quả, quầng sáng lại xuất , hai người lại biến mất.

      Lần này, họ rơi xuống dòng nước chảy xiết. Cẩn Tri uống mấy ngụm nước, ho sặc sụa. Nhìn thấy người Nano bị nước cuốn trôi, vội vàng leo lên bờ trốn .

      Di động bị rơi xuống sông, có cách nào liên lạc với Ứng Hàn Thời được, thế là tập trung tinh thần để xuyên qua gian về nhà nghỉ. Ai ngờ lần này chẳng linh nghiệm, cố gắng lúc mà người vẫn đứng yên, hề nhúc nhích. Là người khá điềm tĩnh nên Cẩn Tri biết ngay bản thân chưa điều khiển thành thạo. Thế là thả lỏng tinh thần, nhớ lại cảm giác xuyên vừa rồi. Đến lúc thử lại, quả nhiên thành công.

      Nào ngờ sau khi quầng sáng tan biến, Cẩn Tri phát mình đứng mỏm núi. Còn chưa kịp định thần, trượt chân rơi xuống, may mà sao. Vài lần như vậy, cảm thấy khá hứng thú. Con người càng thoải mái tinh thần, khả năng kiểm soát phương hướng càng tốt hơn. Cuối cùng, Cẩn Tri cũng về đến nhà nghỉ Nam Tử. Nhưng vừa chạm đến mặt đất, xung quanh đột nhiên xuất mười mấy người đàn ông mặt mày hung dữ lao về phía . Cẩn Tri giật mình, vội vàng trốn trong quầng sáng.

      đứng ở sườn núi, tim đập thình thịch. biết đâu, nhìn thấy Ứng Hàn Thời ở ngoài cổng ngôi chùa cổ phía xa xa. Thế là lập tức xuyên đến chỗ .

      Cẩn Tri mỉm cười, ngẩng đầu hỏi Ứng Hàn Thời: “Đây được coi là trong họa có phúc nhỉ?”.

      “Ừ! Chắc là lúc ở gian song song, vết nứt của em bị “xé” to hơn.”

      đáp. Áp mặt vào lồng ngực đầy mùi nước mưa, đất cát và mồ hôi của , Cẩn Tri xót xa trong lòng: “Em khiến lo lắng rồi”.

      “Là bảo vệ em tử tế.” cất giọng trầm trầm.

      Cẩn Tri vội : “ đừng tự trách mình”.

      lúc sau, cười tủm tỉm, ánh mắt sáng ngời: “Bây giờ, em có thể tự bảo vệ bản thân, còn có khả năng bảo vệ cả nữa”.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười, lại ôm vào lòng. Hai người im lặng, lắng nghe nhịp tim của nhau. Vài giây sau, Cẩn Tri ngoảnh đầu về hướng cổng chùa: “Trong đó có gì thế?” Vừa , vừa vô thức đẩy cửa, liền bị kéo lui về sau mấy bước.

      “Sao vậy?” hỏi.

      “Chúng ta thể vào, bên trong nhiều khả năng có nguồn phóng xạ. Đám Trần Nam rất có thể bị nhiễm xạ nên mới biến dị”.

      “Thế à?” Cẩn Tri lại kéo Ứng Hàn Thời về phía sau. Chợt nghĩ ra vấn đề, quay sang hỏi : “Thế mà vừa rồi, còn định vào trong đó?”

      Ứng Hàn Thời lặng thinh.

      định vào tìm em phải ?”

      “Ừ!”

      Cẩn Tri liền đẩy vai : “ điên rồi sao? Sau này… nhớ đừng bao giờ làm mấy việc ngu ngốc như vậy nữa”.

      là Lưu Tinh, người đàn ông chính trực, thông tuệ, vậy mà vừa rồi suýt nữa…Nghĩ đến đây, sống lưng Cẩn Tri lạnh toát. Trước thái độ gay gắt của , Ứng Hàn Thời ngược lại chỉ nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như thường lệ.

      Mấy phút sau, ba người đứng tầng thượng của nhà nghỉ Nam Tử. Trời tờ mờ sáng, thị trấn bắt đầu thức tỉnh. Đám người biến dị vẫn còn trong sân, biết chờ đợi điều gì. Rất nhanh họ phát ra có mặt của Ứng Hàn Thời, họ phát ra tiếng kêu như loài dã thú, đồng tử cũng đổi thành màu nâu xám.

      Ứng Hàn Thời với Cẩn Tri và Tiêu Khung Diễn: “Hai người hãy ở lại đây, cẩn thận chút”.

      Cẩn Tri gật đầu, chàng người máy vẫy : “Lão đại cứ yên tâm .”

      Ứng Hàn Thời nhảy xuống đất, trong tay xuất vũ khí ánh sáng. vừa rời , Tiêu Khung Diễn liền ghé sát Cẩn Tri: “Tiểu Tri, có thể xuyên qua gian sao?”

      “Ừ”.

      Tiêu Khung Diễn vô cùng hưng phấn, lập tức túm lấy tay : “Woa, thế còn đợi gì nữa? mau đưa tôi xuyên !”.

      Cẩn Tri liếc mắt xuống bên dưới, thấy Ứng Hàn Thời hạ gục từng người biến dị. Có lần từng , mỗi lần dấn thân vào nguy hiểm, người bên cạnh đặt biệt là Tiêu Khung Diễn hề lo lắng cho . Bây giờ mới thấy, đúng là độc đấy, ngay cả Tiêu Khung Diễn cũng chẳng quan tâm đến chút nào.

      Trước ánh mắt mong chờ của chàng người máy, Cẩn Tri từ tốn đáp: “ được!”

      “Tại sao?”

      lẩm bẩm: “Lần đầu xui xẻo dẫn theo người nano. Lần thứ hai, tôi phải để dành cho ấy, xếp sau !”.

      Tiêu Khung Diễn khịt mũi: “ đúng là trọng sắc khinh bạn, trọng “người” khinh “máy”. Vậy tôi xếp thứ ba, nhớ đấy nhé!”

      lúc sau, dưới sân trở nên yên tĩnh, người biến dị nằm ngổn ngang mặt đất. Ứng Hàn Thời lại nhảy lên nóc nhà, : “Mẹ con Diệp Tử vẫn bất tỉnh. Họ bị quân nổi loạn cho uống thuốc nên trong thời gian ngắn tỉnh lại. Trời sáng rồi, Tiểu John mau chuyển đám người biến dị lên hang động rồi tính sau”.

      “Vâng.”

      Việc mấy người đàn ông đột nhiên biến mất khỏi thị trấn gây xôn xao đến mức nào, Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời còn tâm trí để nghĩ đến điều đó nữa.

      Trời sáng nhưng vẫn rất u ám, trong hang vừa ẩm ướt vừa giá lạnh. Tiêu Khung Diễn kiểm tra lượt mười hai người đàn ông nằm dưới đất rồi báo cáo với Ứng Hàn Thời: “Lão đại, em cần quét não bộ và cơ thể họ rồi mới có thể làm nguyên nhân biến dị”.

      Ứng Hàn Thời khẽ gật đầu.

      “Ngoài ra…” Tiêu Khung Diễn tiếp: “Theo cầu của , những người khác sẵn sàng chờ lệnh. Chúng ta có thể điều động bảy chiếc máy bay chiến đấu để tiến hành trận đánh với quân nổi loạn bất cứ lúc nào”.

      Trận đánh ư? Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời, chỉ thấy vẫn bình thản như thường lệ.

      khi giao chiến thể bỏ qua cho bọn họ.” cất giọng trầm tĩnh. Cẩn Tri giật mình, bất giác nhìn chằm chằm.

      “Bảy chiếc máy bay ư?” Ứng Hàn Thời hỏi.

      Tiêu Khung Diễn cười híp mắt: “Đúng thế! , em, Lâm Tiệp, Daniel, Tô, Trang Trang và cả…Nhiếp Sơ Hồng nữa. Lúc chúng ta rời khỏi núi Y Lam, chẳng phải để chiếc máy bay lấy được của quân nổi loạn cho Nhiếp Sơ Hồng sao? ta tích cực luyện tập ngày đêm, trình độ thua kém Trang Xung đâu. Lần này, Trang Xung báo với ta tiêu diệt quân nổi loạn, ta cũng cầu được tham gia để trả thù cho Tiểu Sinh".
      lyly, LoverainbowtqTrâu thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 25-4

      Ứng Hàn Thời trầm ngâm. Cẩn Tri nhớ Cố Tế Sinh từng Nhiếp Sơ Hồng rất khỏe và nhanh nhẹn. Chẳng khác nào bộ đội đặc công. Có , nhóm của được tiếp thêm sức mạnh.

      Tuy nhiên, theo tình hình trước mắt, giải quyết đám người biến dị là cần kíp hơn là giao tranh với quân nổi loạn. Tiêu Khung Diễn lập tức đến chỗ để máy móc, bắt đầu bận rộn. Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri bôn ba cả đêm, toàn thân mệt nhoài nên tranh thủ chợp mắt ở góc hang.

      Cho đến khi mặt trời xuống núi, Cẩn Tri nắm tay Ứng Hàn Thời, cùng ra ngoài cửa hang. Trước mắt là dải núi non trùng điệp như thấy tận cùng, hai người đứng sườn núi lúc, lại có hạt mưa rơi xuống.

      Cẩn Tri cất giọng cảm khái: “Hàn Thời, hình như kể từ lúc gặp , vào những thời điểm quan trọng, trời đều đổ mưa hay sao ấy?’

      ngước đầu, : “Mưa ngừng ngay thôi”.

      Câu đơn giản nhưng cũng đủ để Cẩn Tri cảm thấy ấm áp trong lòng. mỉm cười với : “hãy đưa tay cho em, đây cũng là thời khắc quan trọng đấy!”

      Ứng Hàn Thời hơi đỏ mặt, ánh mắt tràn ngập nụ cười dịu dàng: “Tiểu Tri! Tuy bây giờ em có khả năng đó , nhưng cũng đừng đắc ý quá, nên thận trọng hơn.” Dù mở miệng dạy bảo nhưng vẫn nắm tay .

      “Em biết rồi.”Cẩn Tri kéo vào quầng sáng bạc.

      Bầu trời thấp thoáng vài vì sao. Cẩn Tri nắm tay Ứng Hàn Thời nhảy đến ngọn cây cổ thụ và đỉnh núi cheo leo dốc đứng…Mỗi lần ánh sáng bạc vụt qua, cảnh vật xuất , chỉ dừng lại vài giây. Bắt gặp ý cười trong mắt , cũng nở nụ cười rạng rỡ rồi nhảy tiếp.

      Cẩn Tri có cảm giác vui vẻ chưa từng thấy. Trước kia đều là Ứng Hàn Thời đưa lướt mặt đất và trung. Lần này là dẫn dắt , kề vai sát cánh cùng . Bây giờ, có thể hiểu được tại sao Hạ Thanh Tri lại xuyên qua bóng đêm, hết nơi này đến nơi khác. Bởi vì cảm giác rất tự do và thoải mái, ngay cả cũng cưỡng lại được.

      “Đừng để bản thân mệt quá!” cất giọng dịu dàng: “Hôm nay, chúng ta đến đây thôi”.

      “Em muốn chơi thêm lúc nữa”. đáp. Chứng kiến người đàn ông tài giỏi này bị quầng sáng bạc của mình bao vây, Cẩn Tri nhất thời thể kiềm chế bản thân, nhướn người hôn lên má .

      Do Cẩn Tri phân tâm nên quầng sáng đột nhiên biến mất, đúng lúc hai người ở giữa trung , chưa kịp nhảy xuống đỉnh núi bên cạnh. Thế là họ rơi thẳng xuống vực sâu.

      “A” Cẩn Tri kêu lên tiếng thất thanh. Ứng Hàn Thời nhanh như chớp ôm lấy thắt lưng , bật người lên cao, cùng đáp xuống đỉnh núi.

      Cẩn Tri hơi mệt nên tựa vào người , cúi xuống nhìn : “Còn muốn nghịch ngợm nữa ?”

      Trong đầu bất chợt vụt qua ý nghĩ. Quầng sáng đột nhiên xuất , lập tức biến khỏi vòng tay .

      Cẩn Tri dừng chân ngay chạc cây cổ thụ phía đối diện. Vừa ôm lấy thân cây vừa định ngoảnh đầu trêu Ứng Hàn Thời, luồng gió mang theo mùi hương quen thuộc của ập đến. gần như đồng thời đuổi theo, ôm chặt thắt lưng .

      Cẩn Tri còn chưa kịp phản ứng, ấn vai vào thân cây rồi phủ môi xuống. Nếu phải do tâm trạng kích động, Ứng Hàn Thời rất hiếm khi cưỡng hôn . Cẩn Tri mở to mắt nhìn . hôn ngấu nghiến, cho tới khi thở gấp, mới buông tha.

      sao thế?” hỏi .

      “Sau này, em đừng tự động biến mất khỏi vòng tay như vậy.” Ánh mắt tối thẫm.

      “Tại sao cơ?”

      “Bởi vì biết em đâu.”

      Cẩn Tri nghĩ bụng, lại nổi lên lòng chiếm hữu đây mà. Vừa định mở miệng trêu , đột nhiên nhớ tới câu của Mục Nham: “Mỗi khi chứng kiến ấy xuyên qua gian, tôi đều rất buồn”.

      Cẩn Tri bất giác đứng nhìn Ứng Hàn Thời đăm đăm. Liệu có phải người đứng yên chỗ đều có tâm trạng như vậy hay ? Ngay cả Ứng Hàn Thời cũng thích biến khỏi vòng tay .

      “Vâng! Sau này em thế nữa.” .

      khẽ gật đầu, ôm tựa vào thân cây. lúc sau, Cẩn Tri hỏi: “ hiểu tại sao em có vết nứt thời nhỉ?”

      “Nhất định là có nguyên nhân cụ thể nào đó. Đợi giải quyết xong vụ này, chúng ta cùng tìm hiểu”.

      “Vâng.”

      Lúc hai người quay về hang động, Tiêu Khung Diễn ngồi vò đầu bứt tai bên cạnh mấy người biến dị vẫn bất tỉnh.

      Cẩn Tri hỏi: “Thế nào rồi?”

      Tiêu Khung Diễn đứng dậy, thở dài: “Lão đại, có lẽ em thể cứu mấy người này. Tình hình của họ rất phức tạp”.

      ra, ta đến chùa Thạch Lăng chuyến. Vì ta là người máy, chỉ có con chip và chương trình điều khiển chứ có não bộ nên ta chẳng bị ảnh hưởng bởi bức xạ. ta điều tra, nguồn gốc bức xạ chính là xác chiếc phi thuyền của quân nổi loạn, trong đó có chứa tàn dư năng lượng của nhiều loại tia vũ trụ.

      “Sau khi bị nhiễm xạ, trong cơ thể những người này tồn tại hai loại gen, con người và động vật họ Chó.” Tiêu Khung Diễn : “Ở đây, nhà nào cũng nuôi chó. Tôi đoán hôm tình cờ phát xác chiếc phi thuyền ở khu vực ngôi chùa cổ, chắc chắn họ dẫn chó cùng. Tôi có cách nào phân tích được nguyên lí và tác dụng của bức xạ, nhưng có thể khẳng định điều, bây giờ họ trong tình trạng nửa người nửa chó. Tốc độ và sức mạnh của họ tăng lên cách đáng sợ.”

      Ứng Hàn Thời và Cẩn Tri đều hướng ánh mắt về phía những gương mặt trắng bệch và cứng đờ dưới đất. bất giác nổi da gà khi nghe những lời này.

      có cách nào chữa trị cho họ sao?” Ứng Hàn Thời hỏi.

      Tiêu Khung Diễn lắc đầu: “Lão đại, quên rồi à? Công việc chính của em là máy tính và quản gia, quân y chỉ là phần với kiến thức cơ bản được tích hợp trong hệ thống của em thôi, Hơn nữa, em chỉ thông thạo chữa tri vết thương trong chiến đấu. Còn vấn đề hai loại gen cùng tồn tại này là thuộc về lĩnh vực di truyền học, em chịu thôi”. Ngừng lát, ta tiếp; “Chắc cũng chú ý, đám người này ở trạng thái ổn định. Đặc trưng của hai loại gen lần lượt xuất , hai ý thức tranh đoạt quyền thống trị. khi gen họ Chó chiếm thế thượng phong, họ hoàn toàn trở thành dã thú”.

      Ứng Hàn Thời trầm tư, Cẩn Tri nhíu mày. Đám đàn ông này đều là những người dân bình thường trong thị trấn, trông rất chất phác. chợt nhớ tới bà chủ Diệp Tử và cậu con trai , nhớ tới cảnh gia đình ba người đầm ấm của họ.

      “Nếu họ biến thành dã thú như thế nào?” hỏi.

      Tiêu Khung Diễn cất giọng nghiêm túc: “ chỉ còn cách giết chết họ mà thôi”.

      Ba người nhất thời im lặng.Tiêu Khung Diễn ngồi gục bên cạnh Trần Nam. ta là người máy tốt bụng và nhạy cảm nên trong lòng cũng chẳng mấy dễ chịu khi phải tuyên bố kết cục của những con người này.

      “Tôi có cách.” Ứng Hàn Thời lên tiếng.

      “Gì cơ?” Cẩn Tri và Tiêu Khung Diễn đồng thanh hỏi.

      cất giọng trầm trầm: “ khi hai loại gen đánh nhau, hai ý thức tranh đoạt quyền thống trị chúng ta chỉ cần “giết chết” ý thức của loài chó là được”.

      Cẩn Tri ngẩn người. Giết chết ý thức của loài chó ư? Nhưng phải làm thế nào? Bởi vì ý thức nằm trong não bộ của họ cơ mà?

      Tiêu Khung Diễn lập tức hiểu ra vấn đề, cười ngoác miệng: “Aaa…ngài chỉ huy giỏi quá! Chúng ta chẳng biết gì về sinh vật biến dị nhưng có thể dùng cách đơn giản và trực tiếp hơn. Chúng ta tạo ra gian hư ảo rồi nối với đại não của họ, để hai ý thức cùng tiến vào gian. Sau đó, chúng ta tiêu diệt ý thức động vật là được”.

      Ứng Hàn Thời mỉm cười. Cẩn Tri nhìn chăm chú. Đây chẳng khác nào giải bài toán phức tạp mãi ra, liền đổi phương thức khác, trực tiếp dùng cách thay thế tìm ra đáp án. Có điều , lần này lại gặp gian hư ảo hay sao?

      Hết chương 25

    3. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. hay quá thôi. thanks nàng nhiều.
      amylee thích bài này.

    4. Loverainbowtq

      Loverainbowtq New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      22
      Nàng ơi t ngóng truyện từng ngày nha :yoyo69::yoyo51::yoyo45:
      amylee thích bài này.

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      :yoyo49:lâu lắm k thấy nàng rồi
      amylee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :