1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu độc phi khuynh thành - Bình Qủa Đích Trùng Tử (240/401)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 28: Khiêu khích
      Efditor: VinJR


      Trong đại sảnh xa hoa phung phí, lầu, phòng ba người nhàn nhạt cạn chén. Tấn vương ngồi ở chủ vị, ngồi bên cạnh là hai vị công tử, nhạc công tỳ bà ngồi ở bên đàn.


      Tấn vương có nửa phần kiên nhẫn, trái lại vẻ mặt Tô Ấp kiên nhẫn, "Chỉ là cầm cơ mà thôi, mà cái giá lớn tầm thường."


      Tấn vương lắc đầu cười bất đắc dĩ, “Tính tình Tô Ấp luôn luôn cổ quái, để cho đợi lâu như vậy cũng là kỳ tích.”


      Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết cùng nhau tới, vừa mới tới cửa, đương nhiên nghe thấy lời bên trong. Thích Dao hung hăng nắm nắm tay lại, hít sâu hơi ngăn chặn phẫn nộ, l.q.d thầm nghĩ: ‘Nếu như phải muốn Tuyết nhi chịu thiệt, đương lão nương ta nguyện ý tới đây, sợ ta nhịn được kiếm giết chết ngươi.’


      Bàng Lạc Tuyết nhàng nắm lấy tay Thích Dao, Thích Dao nhìn Bàng Lạc Tuyết cười cười, gõ cửa vào.


      Quả nhiên, Tấn vương vẫn cười dịu dàng ấm áp như vậy, ngọc thụ lâm phong, Tô Ấp mặt đen xuống, Lâm Thanh trái lại thích thú thưởng thức bộ tranh vẽ trong phòng.


      Thích Dao cố ý giả ngu cười : “Công tử đợi lâu, biết là vị công tử kia là muốn nghe Như Yên của chúng tôi đàn sao?”


      Tô Ấp sắc mặt càng đen, thầm nghĩ: ‘Nghe đàn là do Tấn vương phân phó, chẳng lẽ còn cho phép bọn họ nghe?’ Liền hỏi: “Như Yên nương cầm kỹ hơn người, hai người chúng ta cũng là muốn nhờ vào phúc của Tấn vương gia, muốn nghe Như Yên nương đàn lại khúc.”


      Trong lòng Thích Dao cười lạnh, mấy người này sao da mặt lại dày như vậy, bèn cầm cây quạt lên nhàng quạt hai cái cười : “Ăn chực Dao Cơ ta trái lại thấy qua rồi, nghe chùa là lần đầu tiên thấy, xem ra cũng là mới mẻ.”


      Trong nháy mắt sắc mặt của Tô Ấp trở nên đỏ, nghĩ đường đường là công tử thừa tướng vậy mà lại ở Thúy Vi lâu của người ta nghe chùa, ra cũng sợ mọi người cười nhạo sao.



      Tấn vương ngồi ở bên nhìn thấy sắc mặt Tô Ấp đúng, Tô Ấp đối với còn có chỗ dùng, lúc này thể ủy khuất , thế là với Thích Dao: “Dao lâu chủ, l.q.d người vui bằng mọi người cùng vui, hôm nay bản vương mời hai vị công tử cùng nhau nghe, chắc hẳn Như Yên nương cũng chú ý đúng ?” xong nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết.


      Bàng Lạc Tuyết là ai, hận thể tới lột sống cái mặt nạ dối trá kia của Tấn vương ngươi.



      Bàng Lạc Tuyết thi lễ : “Như Yên đa tạ Tấn vương xem trọng, chỉ là tiểu nữ có quy tắc, tháng chỉ đàn lần. Hôm nay cũng là nễ mặt mũi Dao lâu chủ nên phá lệ, vừa rồi cũng qua, nếu như vương gia muốn nghe, để nhị vị công tử đến l.q.d phòng khách ngồi đợi chút. Hoặc là hôm nay cho Tấn vương gia mặt mũi, liền gấp ba giá tiền này lên, các vị đều là công tử thế gia, chắc hẳn cũng để ý chút tiền này. Xem như là tâng bốc Thúy Vi lâu của chúng ta lần, vương gia nghĩ như thế nào?”



      Sắc mặt Tấn vương trở nên trầm thầm nghĩ: “Tiểu nữ tử này cái hai cái trái lại lợi hại, cho là ta ngồi sao? Ta trái lại muốn nhìn xem thế nào, thế là cười : “Tiếng đàn của Như Yên tiểu thư tinh diệu dù cho phải trả giá gấp năm lần l.q.d cũng đáng giá. Chắc hẳn dung mạo của tiểu thư tuyệt đỉnh giống như tiếng đàn, chỉ là tiểu thư lấy khăn the che mặt lại, mặc dù tăng thêm cảm giác thần bí, thế nhưng đích thực là được hoàn mỹ. Ta như vậy, tiểu thư ngại tháo xuống mạng che mặt, tiểu vương nguyện ý đem giá trả gấp năm lần.”



      Trong lòng Tấn vương nghĩ, muốn biết ngươi là thần thánh phương nào, đột nhiên liền xuất ở kinh thành, lại bất ngờ mua Di Hồng viện, phải biết rằng, bước tiếp theo chính mình liền tính toán mua nơi này, nếu là có thể kết giao, chắc hẳn hai nữ nhân này là quân cờ tồi.



      Trong lòng Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết chán ghét đến cực điểm, Bàng Lạc Tuyết : “Tiểu nữ cầm cơ vụng về, may mắn hiếm thấy được lâu chủ thưởng thức. Nếu Tấn vương muốn lấy khăn che mặt của tiểu nữ xuống lại trả giá gấp năm lần, tiểu nữ đương nhiên tuân mệnh, chỉ là nếu làm tổn hại đến danh tiếng của Tấn vương, tiểu nữ là vạn vạn dám gánh chịu.”



      mang danh tiếng thế nào?” Tấn vương hỏi.


      "Tấn vương gia xem tài lấy sắc, lời này….. " Bàng Lạc Tuyết ủy ủy khuất khuất .



      Thích Dao cũng : “Danh tiếng Vương gia chỉ cần nghe là biết, Dao Cơ cho dù ở nơi hẻo lánh cũng có thể nghe thấy, mà vì việc nghe đàn này, sợ là ổn. thế này, giá tiền này Tấn vương , vương gia miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, vương gia cũng , vui vẻ mình bằng vui chung, bằng để Như Yên nương đánh đàn ở đại sảnh, các vị cũng có thể nghe, cũng coi như cho Tô công tử thể diện.”



      Sắc mặt Tấn vương đen thể đen hơn, Tô Ấp cùng Lâm Thanh trái lại bị câu của Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết dọa sợ, hai vị nương này trái lại ăn ý, công mà lấy bạc cũng , ngay cả tập trước cũng có, Tấn vương chỉ có thể đồng ý, nếu như đồng ý, thanh danh sau ngày hôm nay trái lại nhiều hơn tượng tượng.



      Tấn vương dù sao cũng là con cháu hoàng gia lăn lộn trong hoàng cung cũng rất lâu, cúi đầu ngẩng đầu trong nháy mắt sắc mặt biến đổi như bình thường: “Đa tạ nhị vị nương lo lắng vì bản vương mà trù tính như vậy, nếu nhị vị nương như thế, ta nếu như đồng ý, trái lại có vẻ bản vương có cho người mặt mũi, như vậy, vậy mời Như Yên nương vì mọi người chúng ta đánh đàn bài .”



      Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy giảo hoạt trong mắt đối phương, cả người vui vẻ tiếng xin cáo lui.


      Lúc này trong lòng Tấn vương chính là phiền muộn, nghe đàn bài mất trắng hai vạn năm ngàn lượng, chính mình còn được nghe thoải mái, sắc mặt đó hết mức đặc sắc.


      Tô Ấp cùng Lâm Thanh liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy kinh ngạc trong mắt đối phương. Tấn vương luôn luôn là chính nhân quân tử rộng lượng cẩn thận. Lúc này tấn Vương lại trở nên hung bạo nổi gân xanh, mặc dù tận lực che giấu, thế khớp xương nắm gắt gao đều trở nên trắng tái.


      Tấn vương chuyển chú ý tới ánh mắt của hai người kia, nghĩ đến chính mình cực lực che giấu tính tình thực , sao có thể bởi vì hai tiểu nữ tử mà phá vỡ, thế là cười : “Lâu chủ Thúy Vi lâu này quả nhiên là thú vị, nương Như Yên này cầm kỹ cũng tệ.”


      Hai người đều phụ họa gật đầu, trong lòng lại cảm thấy chán ghét, giống như bộ dạng mới xuất vừa nãy phải là . Lúc này phòng khách yên tĩnh lại, ba người trong lầu nhìn ra ngoài.



      Lúc này, Thích Dao đứng ở lầu hai, vỗ tay hai cái, ý bảo mọi người im lặng: “Hôm nay Tấn vương dùng hai vạn năm ngàn lượng để nương Như Yên đàn bản cho mọi người nghe, có thể thấy Tấn vương đối với Như Yên nương chúng ta rất hài lòng, hôm nay cũng là nhờ phúc của Tấn vương gia, vui vẻ mình bằng mọi người cùng vui, hôm nay Như Yên liền ở tại đại sảnh khảy bản.”



      xong, Bàng Lạc Tuyết ôm lấy cây đàn hướng đến cầm đài, tùy ý khảy bản Hàn Giang Nguyệt, làn điệu đơn giản, thủ hạ của Bàng Lạc Tuyết lại hơn mấy phần tâm nặng nề, người ở chỗ này đều có chút chìm đắm trong tâm của chính mình.



      Tấn vương cũng ngoại lệ, nghe được Thích Dao mình trả hơn hai vạn để nghe cầm, hận thể tự mình lên che miệng của nàng lại, chuyện này nhất định bị phụ hoàng mắng. Mà tiếng đàn của Bàng Lạc Tuyết hình như có ma lực, Tấn vương nghĩ mẫu phi chính mình mặc dù chỉ là cung nữ, thế nhưng lúc chính mình năm tuổi lại bị phụ hoàng chính mình sát hại, bị cho là con hoang đưa đến chỗ Võ Hiền Phi, làm con trai của nàng, mỗi ngày đều phải chịu đựng cái bà ấy kia răn dạy, hận thể đao giết chết nàng.



      Tấn vương dần dần lạc lối, làm cho Lâm Thanh cùng Tô Ấp nhìn thấy, tự nghĩ hảo hữu sợ là đơn giản như vậy, trong lòng tình nghĩa thân thiết đối với Tấn vương cũng lạnh nhạt ba phần.


      bản kết thúc, Tấn vương như chìm vào giấc mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Vội vã lời xin lỗi, cho người để bạc lại, tự mình về phủ trước.
      Last edited: 26/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 29: Vui mừng gặp lại


      Editor: VinJR


      Tấn vương đường hồn bay phách lạc trở lại vương phủ, quản gia kêu gọi mãi mà cũng nghe thấy, trực tiếp vào thư phòng, đóng cửa, ngồi ở trước bàn, dùng sức hô hấp hai cái mới cảm thấy mình còn sống.



      Tấn vương rót ly trà nóng, vị đắng của trà thoang thoảng tiến vào vị giác mới cảm giác mình sống lại, nữ nhân này lợi hại, nếu có thể thu làm người của mình, đúng là chuyện tốt, l.q.d cách ngôi vị hoàng đế của mình lại gần thêm bước. Chỉ sợ hai nữ nhân này cực kỳ khó chơi, chính mình phải tốn nhiều bạc như vậy lại chọc mình thân rối rắm.



      Trong Thúy Vi lâu, làn sóng nối tiếp làn sóng, khắp bầu trời rơi xuống ngoài cánh hoa còn có ngân phiếu cùng bạc đếm hết. Thời buổi khó kiếm tiền như bây giờ, Tiết ma ma sớm bị trận thế này dọa sợ. Sau khi Tấn vương rồi Tô Ấp cùng Lâm Thanh trái lại ở chung rất hòa hợp, mỗi người cũng bắt đầu đề phòng đối với Tấn vương. Hai người mặc dù có chức quan người thế nhưng phụ thân đều có địa vị, bản thân bọn cũng phải đồ ngốc, chuyện của giới quan lại đều tự khắc biết được. Tô Ấp nghe được tiếng đàn nhìn thấy biểu tình l.q.d của Tấn vương liền biết, địa vị của mình ở đây danh nghĩa cũng chỉ kết giao bằng hữu, bất quá cũng chống đối nổi cùng hoàng vị, cùng bọn giao hảo bất quá cũng chỉ là coi trọng cha nhà bọn , chính mình quả nhiên là mắt bị mù. Lâm Thanh càng cần phải , cùng với Tô Ấp là bạn tốt, tâm tư linh thông, tự nhiên nhìn ra được Tấn vương đơn giản, chỉ là ngờ, hôm nay bộc lộ chính mình ra như vậy.



      Bàng Lạc Tuyết đàn xong cùng Thích Dao trở lại gian phòng, kéo cuộn tranh gỗ lên, cẩn thận quan sát Tô Ấp cùng Lâm Thanh. Thích Dao hiểu, nhưng cũng có lên tiếng quấy rầy, chỉ vừa đến trưa, nhìn tai của Tô Ấp cùng Lâm Thanh đều đỏ, còn tưởng rằng là tức giận.


      Bàng Lạc Tuyết : “Hai vị công tử này, vị là con của thừa tướng, là công tử nhà đại học sĩ, hai vị đều là đương đại tài tử, trọng yếu hơn là hai người này là bằng hữu của Tấn vương.”


      Bàng Lạc Tuyết biết hai vị này cuối cùng là trợ thủ đắc lực nhất cho Tấn vương khi ngồi lên hoàng vị, mặc dù cuối cùng rơi vào kết quả được chim quên ná, đặng cá quên nơm.



      "Hai người này tuy là bằng hữu của Tấn vương, bất quá tại chỉ là quan hệ bình thường, huống hồ hai vị này cũng là chính nhân quân tử, chỉ bất quá bị miệng lưỡi Tấn vương mê hoặc. Nếu có thể để cho bọn họ nhìn thấy bản chất của Tấn vương, dù cho có lợi gì cho chúng ta, ít nhất cũng thể để hai người này trở thành trợ lực của Tấn vương.



      Thích Dao hơi cúi đầu suy nghĩ, nhìn kỹ lát, hai người giơ tay nhấc chân quả trang nhã, quân tử rong chơi ngay thẳng, hai người mặc dù ở nơi này, thế nhưng cũng chỉ là nghe đàn, vẫn chưa làm bất luận cử chỉ gì tốt, nhất là Lâm Thanh, l.q.d nhìn mày thanh mắt đẹp, so sánh với Tô Ấp cà lơ phất phơ biết gấp bao nhiêu lần. Thế là : “Tuyết nhi nhìn người rất chuẩn, ta thấy Tô công tử này có chửng chạc giống như Lâm công tử. Bất quá có thể kết giao, đương nhiên cũng thể bỏ qua cơ hội này.”



      Bàng Lạc Tuyết nghe thấy lời Thích Dao, như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.


      Hai người cùng nhau dắt tay ra khỏi mật thất, ở trong phòng Thích Dao, gọi Tiết ma ma tự mình đưa đến phòng hai người kia bình Bách Hoa tửu.


      Tiết ma ma gật đầu, đương nhiên dám hỏi nhiều, tự mình cầm bình Bách Hoa tửu đến, tới cửa sửa sang lại y phục cùng trâm cài tóc mới gõ cửa.


      "Mời vào." Trong giọng của Tô Ấp mang theo vài phần lười biếng, mắt xếch hẹp dài nửa hé mở, quá bất hôm nay cũng rất hài lòng.


      Tiết ma ma cười : “Nhị vị công tử may mắn, Bách Hoa tửu này là chút thành ý của Dao lâu chủ.”


      Lâm Thanh cười nhận lấy, Tô Ấp là miệng lưỡi ác độc: “Lâu chủ của ngươi biết làm ăn, vừa đánh vừa xoa, chiêu này dùng cũng thực tốt.”


      Tiết ma ma chỉ cười cười: “Nhị vị công tử thực biết đùa, đến Thúy Vi của chúng tôi đều là khách nhân, nô gia chỉ là cẩn thận hầu hạ. Nhị vị công tử nếu là có chỗ bất mãn xin cứ .”


      Lâm Thanh là người thành , đành lòng làm khó Tiết ma ma, thân thủ tiếp nhận rượu, cười : “Người cần chấp nhặt cùng , rượu này chúng ta nhận, đa tạ lâu chủ của ngươi, nếu như có thể, bản công tử muốn mời lâu chủ của ngươi uống mấy chén, ngươi xem có được hay ?”


      Tiết ma ma : “Nô gia này liền vì nhị vị công tử thu xếp, nhị vị công tử còn có cái gì khác muốn phân phó ?”


      có gì nữa, cái này là tặng ma ma uống trà.” Lâm Thanh , thuận tiện đem xâu bạn nhét vào trong tay Tiết ma ma.


      Tiết ma ma cung kính xin cáo lui.


      tới gian phòng của Thích Dao, Tiết ma ma theo như lời lúc nãy năm mười lại tất cả cho Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết. Thích Dao càng có ấn tượng tốt đối với Tô Ấp, phất tay để Tiết ma ma dẫn đường, hai người tới chỗ gian phòng của bọn họ. Phất tay bảo Tiết ma ma xuống, đóng cửa lại.


      Thích Dao cười vui vẻ, Bàng Lạc Tuyết cùng ở phía sau của nàng ôm cây đàn. Lâm Thanh còn thi lễ : “Dao lâu chủ thực là nể tình, hôm nay Thúy Vi lâu khai trương, tại hạ chúc Dao lâu chủ sinh ý thịnh vượng.”


      Thích Dao chau chau mày : “Thừa công tử chúc mừng, tiểu nữ tử cảm kích khôn cùng.”


      Lâm Thanh lại nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết: “Tiếng đàn của Như Yên nương tinh diệu, tại hạ thán phục.”


      Bàng Lạc Tuyết lễ độ trả lời: “Công tử khen lầm rồi, tiểu nữ tử cầm kỹ chỉ thường thôi, chỉ là vừa nãy biểu diễn khúc Hàn Giang, chủ yếu cũng là vì giải sầu nội tâm, chỉ là tiểu nữ thủ pháp đủ, thể để cho các vị đều hài lòng là lỗi của Như Yên.”



      Tô Ấp thầm nghĩ: Khúc Hàn Giang kia quả nhiên lợi hại, bình thường Tấn vương giấu tâm tình tốt như vậy đều bị ngươi lôi ra hết, còn cầm kỹ như kém, bất quá cũng nhờ Như Yên nương này, bằng chính mình còn muốn toàn tâm toàn ý l.q.d đem Tấn vương trở thành bằng hữu cùng sinh cùng tử. Mà mình tại sao chết cũng biết. Thế là mặt Tô Ấp cũng có tươi cười: “Như Yên tiểu thư tiếng đàn tinh diệu, tại hạ tam sinh hữu hạnh mới có thể nghe tiểu thư đánh đàn khúc. Hôm nay có thể cùng tiểu thư quen biết đương nhiên là duyên phận, bằng cùng uống chén coi như là kết giao bằng hữu. Sau này có phải dùng tới giúp đỡ của Tô Ấp ta, nhất định chậm trễ.”



      Bàng Lạc Tuyết thấy mục đích đạt được, có mấy lời cần phải quá nhiều, mọi người đều là người thông minh, quá nhiều ngược lại bị người hoài nghi.


      Bàng Lạc Tuyết cong mày cười, làm cho Tô Ấp nhìn ngây dại. Bàng Lạc Tuyết cái gì đều nghe vào, chỉ nhớ cặp con ngươi tình kia. Lâm Thanh lôi cái, mới hồi phục tinh thần lại.


      Thích Dao tự mình rót rượu, bốn người cùng uống mấy chén, có Tấn Vương ở đây ngăn cách, bốn người trái lại ở chung vui.


      Bàng Lạc Tuyết lại vì hai người bọn họ tự mình đàn khúc ‘Vui mừng gặp lại’, ý nghĩa càng lộ vẻ sâu thẳm, trong từ khúc nồng đậm niềm vui làm cho ngăn cách giữa bốn người đều tan rã ...


      Thích Dao bưng ly rượu lên, chén sau đó chén uống cạn hết, hai gò má dần dần trở nên phấn hồng, mà chính nàng lại có để ý.


      Lâm Thanh ngồi ở đối diện yên lặng nhìn Thích Dao ngồi ở chỗ kia, giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất, giống nữ nhân trải qua dày dặn gió sương. Có lẽ Lâm Thanh nhìn quá mức nghiêm túc, hoàn toàn thấy được Thích Dao cũng nhìn .


      Bộ dáng Lâm Thanh chuyên chú rơi vào trong mắt Thích Dao, Thích Dao nhịn được cười tiếng, Lâm Thanh bỗng nhiên hoàn hồn, hình dáng của hai người rơi vào trong mắt lẫn nhau.
      Last edited: 29/12/15
      milktruyenkythuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 30: Đoạt quyền

      Editor: VinJR


      Màn đêm buông xuống, Thích Dao ở lại Thúy Vi lâu xử lý các số chuyện, Bàng Lạc Tuyết cùng với Liên Diệp Liên Ngẫu trở lại Quốc công phủ.


      Trong Cẩm Tú các Dương thị ngồi ngay ngắn trước bàn ở chính sảnh, Bàng Lạc Băng hai mắt sưng đỏ đứng trước mặt Dương thị.



      Dương thị vốn phải người lòng dạ hẹp hòi, nhìn Bàng Lạc Băng giống như thỏ bị hoảng sợ khẩn trương vò vò khăn tay, mặc dù nhìn Bàng Lạc Băng tương tự năm phần cùng tam di nương, thế nhưng Dương thị nghĩ quy tội chuyện tam di nương hại nàng lên người Bàng Lạc Băng, Dương thị nhìn l.q.d tỳ nữ bên người của Bàng Lạc Băng, cười lạnh tiếng, nha đầu này là Tiểu Ngọc, nha hoàn bên cạnh của tam di nương, chắc là Dương Dĩnh kia bản thân yên lòng, sợ nàng hành hạ Bàng Lạc Băng.



      Dương thị ngẩng đầu hướng Bàng Lạc Băng cười cái, : “Băng nhi, đến đây.”


      Bàng Lạc Băng nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn mắt Dương thị, lại nghiêng đầu nhìn nhìn Tiểu Ngọc đứng bên cạnh, Tiểu Ngọc nháy mắt với nàng, Bàng Lạc Băng mới chậm rãi đến bên cạnh Dương thị.


      Dương thị đương nhiên là nhìn thấy động tác của Bàng Lạc Băng, nhíu chân mày, liếc mắt nhìn Tử Tước bên cạnh, l.q.d. Tử Tước ngầm hiểu : “Phu nhân muốn chuyện riêng tư cùng tam tiểu thư, bọn nô tỳ lui xuống trước , tam tiểu thư tạm thời ở tại thiên điện Cẩm Tú các, nô tỳ cho hạ nhân quét dọn xong rồi.”


      Tử Tước xong cũng gọi hạ nhân ra, tuy rằng Tiểu Ngọc khó xữ, tam di nương dặn nàng tấc cũng được rời tam tiểu thư, mà tình huống trước mắt này, lại được phép tự mình hành động, chỉ có thể theo Tử Tước ra ngoài.


      Trong lòng Bàng Lạc Băng lộp bộp lo lắng, đại phu này chẳng lẽ xấu chuyện gì, đều do mẫu thân hại nàng, bây giờ nàng bị liên lụy vào chuyện này, vành mắt tức đỏ lên: “Băng nhi thỉnh an mẫu thân.”



      Dương thị mỉm cười : “Đứng lên , Băng nhi năm nay cũng gần tròn mười tuổi, cũng trổ mã thành đại nương rồi, ngươi yên tâm, chuyện của mẫu thân ngươi, đương nhiên có cha ngươi làm chủ, ngươi nên an tâm ở trong Cẩm Tú các, ta mời ma ma dạy Tuyết nhi đến dạy ngươi quy củ, sau này có cha ngươi cho phép, l.q.d ngươi thể gặp mẫu thân ngươi, nếu để phụ thân ngươi biết được, chỉ mẫu thân ngươi bất hạnh, ngươi cũng bị phụ thân ngươi chán ghét mà vứt bỏ, những chuyện này ngươi phải cẩn thận chút, có cần cái gì, thiếu cái gì cứ tìm ma ma bên cạnh ta tiếng, cần khách khí với mẫu thân. Hôm nay trời cũng tối rồi, ngươi về nghỉ ngơi sớm chút.”



      Bàng Lạc Băng ở dưới cẩn thận nghe, mắt đỏ quyển : “Đa tạ mẫu thân giáo dục, Băng nhi biết.”


      xong, cúi đầu cáo lui.


      Ra cửa, Bàng Lạc Băng đường trở lại, thiên điện mặc dù lớn, thế nhưng so với viện của nàng lớn hơn nhiều, Tiểu Ngọc ở trong viện lo lắng chờ đợi. Bàng Lạc Băng chạy tới nhào vào trong lòng Tiểu Ngọc bắt đầu khóc.


      Tiểu Ngọc hoảng sợ: “Tam tiểu thư, phu nhân làm khó dễ người sao?”


      Bàng Lạc Băng lắc lắc đầu khóc ngừng: “Mẫu thân, mẫu thân được phụ thân cho phép, cho ta gặp mẫu thân, Tiểu Ngọc tỷ tỷ, ngươi ta có phải sau này được gặp lại mẫu thân nữa hay ?”


      Bàng Lạc Băng khóc thê thảm, thanh có chút khàn khàn, Tiểu Ngọc vội vàng an ủi : “Tam tiểu thư đừng khóc nữa, khóc như vậy làm tâm nô tỳ cũng đau, phu nhân kia chỉ là hù dọa ngươi, l.q.d tam phu nhân cho nô tỳ theo người, đương nhiên có phương pháp làm cho người khỏi đây, tiểu thư chỉ cần nhẫn nại thời gian ngắn, qua mấy ngày, tam phu nhân đương nhiên mang người trở lại.”


      Bàng Lạc Băng nghe đến đó mới dần dần ngừng khóc.


      Tử Tước trở lại chỗ Dương thị: “Phu nhân, nô tỳ tìm hiểu , tam phu nhân bị giam ở trong viện, tứ phu nhân đến bây giờ còn chưa tỉnh, nô tỳ Tiểu Ngọc theo bên cạnh l.q.d tam tiểu thư kia, nô tỳ cảm thấy yên lòng, tam phu nhân chắc chắn nguyện ý để cho tam tiểu thư theo phu nhân, phu nhân, chúng ta có phải nên nghĩ cách đưa Tiểu Ngọc khỏi đây hay , để tránh nàng sinh chuyện.”



      Dương thị gật gật đầu: “Tính tình của tam di nương, ta đương nhiên biết , nàng sao có thể để nữ nhi giao cho ta dạy dỗ, sớm muộn cũng tìm cách, Tiểu Ngọc này là nha hoàn thiếp thân của nàng, ngươi cho người để ý cẩn thận, đừng để Tiểu Ngọc gây ra chuyện, còn nữa, ngày mai Tuyết nhi qua đây, sớm chút chuẩn bị ít thức ăn nàng thích. lát nữa chuẩn bị ít đồ đưa đến chỗ nhị phu nhân, dặn nàng chăm sóc tốt Bàng Lạc Vũ, bằng , Cẩm Tú các này dù sao cũng rộng, bằng để đại tiểu thư tới nơi này ở cùng tam tiểu thư, cho nàng tỉnh ngộ, làm cho nàng biết, vị trí này phải ai cũng có thể làm, Dương gia ta mặc dù xuất thân sa sút, thế nhưng bổn phu nhân thế nào cũng là Dương quốc công phủ, đây là thực thể chối cãi. Dù cho tại nhà mẹ đẻ nàng có được thánh tâm, bất quá cũng chỉ là tiểu thư Hầu phủ, huống hồ ta mấy năm nay đều nhẫn, làm cho nàng ngày càng càn rỡ, tháng sau tiền tiêu hằng tháng giảm phân nửa để tỏ ý khiển trách.”



      Tử Tước lĩnh mệnh đến viện của nhị phu nhân, lúc này nhị phu nhân tự mình sắc thuốc cho Bàng Lạc Vũ, mặc dù thân thể Bàng Lạc Vũ tốt lên bảy tám phần, thế nhưng tâm lý bị hoảng loạn, lại thêm bị thổ huyết, thân thể cần tẩm bổ tốt, đôi tay bị phá hủy, thêu thùa may vá sợ là cũng thể động tới được nữa. Nghe được tin đại phu nhân truyền tới, hận thể lên đánh Tử Tước hai bạc tay, đại phu nhân trước đây ôn nhu mềm yếu ngờ tại tâm tư lại độc như vậy, nếu mình ngồi đây chờ chết, chắc hẳn chính mình cùng Vũ nhi trụ được bao lâu, cũng thể dạy dỗ trước mặt người khác, đáng trách đại phu nhân có đích nữ, bằng nàng hà tất gì phải rơi vào cảnh bị đại phu nhân áp chế như hôm nay. Tự cắn môi mình đến chảy máu.



      Tử Tước thu vào mắt, trong lòng càng khinh thường, nhị phu nhân luôn luôn giả dối, chỉ là phu nhân mấy năm nay nhịn nhiều lần như vậy, còn biết thu liễm mà còn làm trầm trọng thêm, làm bậy quá nhiều, cuối cùng bị báo ứng, thể nhịn được nữa đương nhiên cũng cần nhịn. Cái nhà này đương gia chủ mẫu chính là Dương thị, mặc kệ ngươi xuất thân tốt, thiếp cũng chỉ là thiếp.



      Sau khi chờ Tử Tước rồi, nhị phu nhân đóng cửa lại, hung hăng đập vỡ cái chén ở bàn, lại đẩy tấm bình phong rơi mặt đất còn hả giận, chính mình đường đường là đích nữ của Hầu phủ, muội muội là đương triều quý phi, đệ đệ là tướng quân, xuất thân chính mình thế nào so ra lại kém đại phu nhân Dương quốc công phủ ngày càng sa sút kia. Đại phu nhân này chỉ cần có ngươi ngày, chính mình liền vĩnh viễn bị ngươi áp chế, loại cảm giác này nàng thực là chịu đựng quá đủ rồi. Vũ nhi của mình cập kê, hôn của Vũ nhi là đại phu nhân làm chủ, l.q.d mình thế nào cũng thể để cho đại phu nhân làm hại nữ nhi của mình, thế là sửa sang lại y phục, lại phân phó người cầm chút thuốc bổ, đến hướng thư phòng.



      Tứ di nương sinh non làm cho thân tâm Bàng quốc công mệt mỏi, đại phu Dĩnh Nhi chịu đả kích quá lớn còn hôn mê, chắc hẳn ngày mai tỉnh lại lại làm trận ầm ĩ, mặc dù Bàng quốc công chính trực đứng tuổi, thân thể lại càng ngày càng kém. Chính mình cũng muốn đứa con trai, tứ di nương vừa mới mang thai làm cho ông cao hứng chút, lại bởi vì tam di nương đố kị mà mất đứa .



      Bàng quốc công chìm giữa suy nghĩ của mình, quản gia gõ cửa : “Lão gia, nhị phu nhân tới.”


      Bàng quốc công từ trong suy nghĩ tỉnh lại, ngẩng đầu : “Để cho nàng vào .”


      Nhị phu nhân tự mình bưng thuốc bổ tiến vào thư phòng: “Thiếp thân tham kiến lão gia, gần đây trong phủ xảy ra quá nhiều chuyện, thiếp thân biết trong lòng lão gia cũng rất khổ sở, thiếp thân cũng là như vậy, thiếp thân tự biết chính mình giúp được gì, cho nên tự mình làm canh bổ cho lão gia.”


      Bàng quốc công tự mình nhận lấy, lại kéo nhị phu nhân tới ngồi bên cạnh : “Thực là vất vả cho nàng rồi, Vũ nhi bị tội lớn như vậy, trong lòng ta cũng chịu nổi, nàng phải chiếu cố nó tốt. Cũng phải chú ý thân thể của mình.”



      Vẻ mặt nhị phu nhân e thẹn: “Phu nhân hôm nay bị ủy khuất, cũng trách ta thân là muội muội thể thay tỷ tỷ phân ưu, làm phiền tỷ tỷ tự mình giáo dục Băng nhi, lại phải làm lụng vất vả cho cái nhà này từ xuống dưới. Thiếp thân cho người hầm thuốc bổ cho tỷ tỷ tẩm bổ thân thể, tỷ tỷ dù sao cũng ba mươi, thân thể khó tránh khỏi ăn tiêu, thiếp thân có ý định giúp tỷ tỷ, lại sợ bị tỷ tỷ hiểu lầm, lão gia có thời gian ở cùng tỷ tỷ nhiều chút, thiếp hôm nay thấy, khóe mắt tỷ tỷ đều xuất vết vân , mặc dù lão phu nhân để cho Tuyết nhi học quản gia, chỉ là Tuyết nhi còn quá , phải bận tâm làm phiền tỷ tỷ.”



      Nhị phu nhân xong nhíu mày, mặc dù nhị phu nhân mới hơn hai mươi tuổi, được bảo dưỡng thỏa đáng, chút cũng nhìn ra sinh con, lại thêm hôm nay tận lực trang điểm, rơi vào trong mắt Bàng quốc công hiền lành ít.


      Bàng quốc công nghĩ đến bộ dáng tiều tụy của phu nhân, lại nhìn thấy nhị phu nhân giống như hoa đào ngày xuân liền : “Nàng cũng có lòng, phu nhân đích thực rất mệt nhọc, tam di nương lại hiểu chuyện, mặc dù có Tuyết nhi giúp đỡ dù sao cũng còn , thế này , ngày mai ta với phu nhân, để nàng giúp đỡ quản lý chuyện trong nhà, cũng để phu nhân bảo dưỡng thân thể tốt chút, việc này trong lòng ta hiểu .”


      Trong lòng Nhị phu nhân mừng thầm, chỉ cần có quyền quản gia, còn cần phải để ý chuyện đại phu nhân cắt xén tiền tiêu hằng tháng của nàng sao, chỉ cần còn nàng ở đây, đại phu nhân thể đụng đến Vũ nhi của nàng.


      Nhị phu nhân cung kính : “Thiếp thân đương nhiên cũng là vì lo lắng cho tỷ tỷ, chỉ cần mọi người chúng ta đoàn kết là tốt.” xong nhu nhược như có xương sống rúc vào trong lòng Bàng quốc công.


      Nhìn mỹ nhân trong ngực, Bàng quốc công : “Hôm nay ở lại thư phòng .”


      Nhị phu nhân ôm thắt lưng Bàng quốc công gật gật đầu.


      Ánh nến ôn hòa chiếu sáng phòng đầy tính cảm, chỉ là giọt nến sắc hồng kia lưu lại nỗi buồn nồng đậm.
      Last edited: 29/12/15
      milktruyenky thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Mưa gió nổi lên


      Editor: VinJR


      Trong Thính Vũ hiên.


      Thân thể Bàng Lạc Vũ sai biệt lắm tốt lên, từ sau khi bị hoàng hậu trách phạt, nàng vẫn luôn ở đây dưỡng bệnh, cũng gặp được Tấn vương, mặc dù vẫn lén lút viết thư an ủi cho nàng, thế nhưng cũng cảm thấy mất mát.



      Từ sau khi Tụng Chi bị đánh đuổi ra ngoài, tâm phúc bên người của nàng liền thiếu hụt, việc truyền tin tạm thời giao cho Cúc Thanh. Cũng may thân thể chính mình rốt cục cũng tốt. Hừ, l.q.d lần này mặc dù bị thương là ngoài ý muốn thế nhưng dù sao Bàng Lạc Tuyết vì vậy mà có được vinh dự đặc biệt, suy nghĩ chút liền ghen tức. Bất quá nàng tin lâu trong tương lai sắp tới, chờ mình ngồi lên được vị trí Tấn vương phi, Bàng Lạc Tuyết cũng chỉ là nắm bột trong tay mình, mặc cho mình nhào nắn.



      Lạc Tuyết các.


      Bàng Lạc Tuyết ở dưới đèn nhìn kỹ báo cáo Thích Dao đưa đến. Quả nhiên Thúy Vi lâu khai trương thuận lợi. Thích Dao quản lý tầm thường, ngay cả những chuyện gây hấn cũng giải quyết ổn thỏa, còn thuận tiện thâu tóm ba tòa nhà trong kinh thành, l.q.d chẳng khác nào nắm giữ toàn bộ kinh thành trong tay mình. Mặc dù là lão đại của Thúy Vi lâu, thế nhưng đối với ba chỗ đó đều tập trung chủ yếu vào chỉnh đốn và cải cách. Thích Dao nắm giữ Thúy Vi lâu, bây giờ nơi này chính là khu hoàng kim lớn nhất kinh thành.



      Bàng Lạc Tuyết ý bảo Thích Dao dùng danh nghĩa bản thân tập trung tất cả các thợ thêu và thợ làm trang sức trong kinh thành lại, mở cửa hiệu y phục cùng trang sức, lấy tên cửa hàng là Lâm Lang các, Lâm Lang các đương nhiên trở thành nơi các quý nương thích nhất kinh thành, những thứ trang sức chỉ độc nhất vô nhị, thiết kế chế tạo tốt nhất. Cho dù là chiếc khăn tay, Lâm Lang các cũng làm tinh xảo, đến cả trong cung cũng thể sánh bằng. Cho nên các nương nương trong cung thường xuyên sai phái tỳ nữ xuất cung đến mua. Yên chi bột nước bởi vì có vườn mẫu đơn, Liên Diệp cam kết tự điều chế tốt nhất kinh thành, bản thân Liên Diệp cũng tự đến học chế tạo, bây giờ cũng bận tối mày tối mặt. Liên Ngẫu được nàng phái học nghề làm rượu độc nhất kinh thành, l.q.d mà tất cả chi phí này đều được ủng hộ từ Thúy Vi lâu.



      "Hắt xì" Bàng Lạc Tuyết cầm khăn tay lên che miệng, thời tiết tháng tư vì sao hàn khí lại dày đặc như vậy. Chắc hẳn là có người nhắc đến nàng.


      Ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, ngày tốt như vậy, sợ là có người lại chịu nổi tịch mịch.


      Ngày thứ hai.


      Bầu trời ngoài cửa sổ có chút mờ mịt, Tử Quyên hầu hạ nàng mặc quần áo vào, rửa mặt hoàn tất, mặc vào cái áo choàng, đến Cẩm Tú các.


      Đại phu nhân vừa mới dậy, chắc hẳn hôm qua ngủ được ngon, tinh thần có chút mệt mỏi. Bàng Lạc Tuyết tự mình bưng trà sâm, mang qua hầu hạ Dương thị uống.


      Dương thị dịu dàng nâng trà lên uống, : “Hôm nay tới sớm như vậy, phụ thân con cho người tới đây hôm nay đến chủ viện ăn cơm, lão thái thái ta ăn cơm xong đến Hà Hương viện, ta đoán là có chuyện muốn , đúng rồi, ca ca của con đưa tới lượng vải vóc, ta cho người đưa đến Hà Hương viện, đợi chút nữa con cũng chọn chút.”


      Vừa mới xong liền nghe thấy Bàng Lạc Băng qua đây thỉnh an.


      Dương thị gật gật đầu. Tử Tước tự mình dẫn người tiến vào.


      Bàng Lạc Băng thân váy sam màu tím nhạt cũ kỷ, bên ngoài che cái áo khoát mỏng. Tiểu Ngọc cũng ở phía sau của nàng.


      Tiến vào kính cẩn hành lễ: “Băng nhi thỉnh an mẫu thân.”


      Dương thị gật gật đầu: “Chờ chút nữa, đến trong viện phụ thân ngươi ăn cơm xong. Sách ca đưa tới lượng vải, lát ngươi cũng chọn vài kiểu, may mấy bộ xiêm y. Ngươi vừa tới sợ là y phục nhiều, lấy y phục Tuyết nhi đến mặc tạm .”


      Bàng Lạc Băng nghĩ thầm y phục này là Tiểu Ngọc chọn, chắc hẳn nàng có lý do. Ngẩng đầu nhìn Dương thị : “Đa tạ mẫu thân.”


      Dương thị gật gật đầu, sau khi chờ thu thập tất cả xong. Mặc áo choàng vào, với các nàng: “Được rồi, thôi.”


      xong quay đầu ở đằng trước, Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Băng theo ở phía sau.

      ...

      Tới chủ viện, Bàng quốc công ngồi ở tháp, nhị phu nhân vẻ mặt e thẹn đứng ở bên người Bàng quốc công, hai người vô cùng thân thiết chuyện.


      Đại phu nhân vào liền nhìn thấy hai người cười cười rất náo nhiệt, trong mắt thoáng qua tia mất mát dễ phát , rất nhanh cười : “Khí sắc muội muội hôm nay rất tốt.” Lại quay đầu : “Thỉnh an lão gia.”


      Bàng quốc công gật gật đầu.


      Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Băng cũng vội vàng : “Thỉnh an phụ thân.”


      Vẻ mặt nhị phu nhân đắc ý: “Tham kiến phu nhân, phu nhân sao lại vậy, ta thấy gần đây khí sắc của phu nhân được tốt, vài ngày trước Quý phi đưa tới rất nhiều dược phẩm từ phía đông, dưỡng sắc đẹp gì tốt hơn, lát nữa muội muội liền đưa tới Cẩm Tú các ít.”


      Bàng quốc công kéo tay phu nhân: “Tay lạnh như vậy, tuy là tháng tư, thế nhưng thân thể nàng luôn yếu đuối, vừa lúc Nhược Sênh là người cẩn thận hiểu biết, l.q.d mặc dù nàng có Tuyết nhi giúp đỡ, nhưng ta vẫn là yên lòng, sau này để Nhược Sênh giúp nàng quản gia, nàng cũng có thể nghỉ ngơi tốt. Nhìn nàng tiều tụy rất nhiều.”


      Trong lòng Dương thị giật mình : “Như vậy đương nhiên tốt rồi, chỉ là trong nhà việc vặt nhiều, muội muội cũng phải dưỡng tốt thân thể, dù sao Vũ nhi thân thể tốt, làm phiền nhị phu nhân chiếu cố, trọng yếu hơn là muội muội có thể sinh cho lão gia thêm nhi tử.”


      Lời này trúng chỗ đau của Vương di nương, thế nhưng cũng lăn lộn trong đại gia tộc nhiều năm, như thế nào lại hiểu: “Đa tạ phu nhân quan tâm, l.q.d Vũ nhi tốt sai biệt lắm. Muội muội cũng học tập phu nhân nhiều hơn, giúp đỡ phu nhân quản lý chuyện lớn trong nhà, để người cũng có thể nghĩ ngơi nhiều chút.”


      Hai người nhìn nhau cười, các loại tư vị cũng chỉ có bản thân mình biết.


      Bàng quốc công hài lòng gật gật đầu, thế là cho người bày cơm, nhị phu nhân ở bên hầu hạ. Mấy người đều ôm tâm .


      Vừa mới ăn cơm xong, quản gia đưa tới trà xanh cho Bàng quốc công súc miệng.


      Lúc này Bàng Lạc Vũ tiến vào, thân màu trắng thuần khiết, tóc búi đuôi ngựa ra phía sau, sắc mặt còn có chút tái nhợt, ở bên cung kính nâng trà phụng dưỡng.


      Nhị di nương thấy Bàng quốc công có phản ứng trong lòng cũng quýnh lên. Hướng Bàng Lạc Vũ nháy mắt ra hiệu.


      Bàng Lạc Vũ quỳ xuống : “Vũ nhi thỉnh an phụ thân, thỉnh an mẫu thân.”


      Bàng quốc công nhìn thấy tay Bàng Lạc Vũ còn lưu lại vết thương, tay bưng chén run nhè .


      Trong lòng cũng có chút đành lòng, dù sao cũng là nữ nhi của mình, lúc trước có Tuyết nhi Băng nhi, hiểu nhất chính là nàng. Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt nhị di nương khẩn cầu, trong lòng mềm nhũn. Giơ tay lên tiếp nhận ly trà: “Đứng lên , mặt đất hàn khí nặng, ngươi bệnh nặng mới khỏi, đừng để phát bệnh. Sau này học tập quy củ tốt, tránh được làm chuyện sai trái.”


      Nhị phu nhân cũng là cầm khăn tay khẩn trương đứng ở bên, Dương thị tự mình tiến lên nâng Bàng Lạc Vũ dậy : “Ngươi cập kê, sau này làm chuyện gì đều phải thời khắc chú ý thân phận của mình, ai cũng muốn để cho lão gia lo lắng.”


      Bàng Lạc Vũ vội vàng : “Đa tạ mẫu thân nhắc nhở, sau này Vũ nhi ghi nhớ ổn thỏa.”


      Bàng Lạc Tuyết ở bên cạnh nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Vũ nhu nhược chỉ muốn buồn nôn, nếu như cứ như vậy muốn mạng của nàng chẳng phải là quá tiện nghi cho Bàng Lạc Vũ.


      “Đợi lát nữa cùng đến chỗ lão phu nhân thỉnh an, ca ca cho người đưa tới rất nhiều vải vóc hiếm lạ, chọn xong, qua mấy ngày, ca ca ngươi cũng trở về.”


      Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ mừng rỡ, thế nhưng suy nghĩ lão thái thái kia tính tình cổ quái như vậy, lập tức trong lòng cũng còn vui vẻ như trước.


      Bàng quốc công chú ý tới biểu tình biến hóa của Bàng Lạc Vũ, trái phải dắt tay phu nhân cùng nhị di nương, chuẩn bị tới Hà Hương viện.


      Lúc này, vẻ mặt quản gia sốt ruột chạy vào : “Lão gia, xong rồi...”


      Bàng quốc công kìm nén vui trong lòng nhìn ra ngoài......
      Last edited: 6/1/16
      milktruyenkyTôm Thỏ thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Phượng hoàng hỏa


      Editor: VinJR


      Quản gia thở hổn hển chạy tới, bên thở dốc, bên đứt quãng : “Lão gia, tứ phu nhân, tứ phu nhân….”


      Trong lòng Bàng quốc công như muốn nhảy dựng, chặn lại : “Tứ phu nhân bị làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”


      Quản gia thở mạnh hơi, vẫy tay với Bàng quốc công, làm cho mọi người chung quanh đều khẩn trương: “Tứ phu nhân tỉnh lại, chỉ là nghe nha hoàn bên người tứ phu nhân đến báo, l.q.d tứ phu nhân biết được đứa của mình còn, bây giờ khóc náo ngừng, bọn nha hoàn đều ngăn được, lão gia ngài mau đến đó xem chút .”


      Bàng quốc công nhíu nhíu mày, mặc dù biết tứ phu nhân tỉnh lại khẳng định tiếp nhận được chuyện này, thế nhưng cũng ngờ náo thành cái dạng này. tại định đến chỗ lão phu nhân, vậy phải làm sao bây giờ.


      Dương thị : “Lão gia trước tiên an ủi tứ muội muội chút, ta cùng nhị muội muội mang theo bọn thỉnh an lão phu nhân trước, để tránh lão phu nhân sốt ruột chờ.”


      Nhị phu nhân cũng : “Đúng vậy, lão gia, chắc hẳn tứ muội muội tại khổ sở, thể đến chỗ lão thái thái, mà bây giờ tứ muội muội náo loạn, l.q.d hay là lão gia tới đó, để tránh quấy nhiễu lão thái thái, vẫn là phu nhân nghĩ chu đáo.”


      Bàng quốc công gật gật đầu.


      Tuy trong lòng Nhị phu nhân cam lòng, mặc dù rất muốn xem tứ di nương tỉnh lại cực kỳ bi thương, thế nhưng cũng thể theo Dương thị đến Hà Hương viện.


      Trong Hà Hương viện, lão thái thái tà tà dựa lưng vào gối Phúc Tử ở sau người, bên cạnh có Vương ma ma bưng ly trà hầu hạ kế bên người, giọng . Thấy phu nhân tiến vào lập tức ngừng miệng.


      Dương thị ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương ma ma, lại rất nhanh quay đầu hướng lão phu nhân.


      Dương thị cười : “Tham kiến lão phu nhân, hôm nay khí sắc mẫu thân trái lại nhìn tốt hơn nhiều, chắc hẳn mấy ngày nay tĩnh dưỡng cũng có chút hiệu quả.”


      Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Băng cũng cung kính hành lễ : “Tham kiến tổ mẫu.”


      Nhị phu nhân cũng đứng ở bên hành lễ.


      Lão phu nhân giương mắt : “Đều tới, ta tĩnh dưỡng mấy ngày nay trong nhà trái lại náo nhiệt, làm cho ta chỉ chốc lát được an bình.”


      Dương thị vội vàng : “Đều là lỗi của con dâu, quản thúc tốt các muội muội, nên tam muội muội mới có thể phạm sai lầm như vậy, chắc hẳn tam muội muội cũng biết sai rồi, cũng phải cố ý. tại tứ muội muội mất đứa , l.q.d lão gia cũng rất thương tâm, vừa nãy quản gia tứ muội muội tỉnh, lão gia cũng rất lo lắng, cho nên xem trước.”


      Lão phu nhân cầm trong tay chuỗi lần tràng hạt chậm rãi đếm, trong phòng trong nháy mắt vắng vẻ im lặng, chỉ có tiếng va chạm giữa lần tràng hạt.


      Rất lâu sau lão thái thái mới ngẩng đầu : “Việc này tam phu nhân cũng bị trừng phạt, tứ phu nhân cũng là có phúc. Mấy năm nay dưới gối lão gia cũng được gì, cũng là do các ngươi chưa thành tâm hầu hạ.”


      Dương thị cùng nhị phu nhân vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.


      “Đứng lên , còn có đứa ở đây, ra bộ dáng gì nữa, việc này sau này hãy , hôm nay gọi các ngươi qua đây cũng là bởi vì Sách ca du học mấy ngày nữa trở về, qua ít nơi, vài ngày trước gởi tới ít gấm vóc hiếm lạ, hôm nay cho các ngươi qua đây lựa chọn.”


      “Đa tạ lão phu nhân.”


      Lão phu nhân ngẩng đầu nhìn mắt Vương ma ma, Vương ma ma ngầm hiểu vỗ vỗ tay liền có nha đầu mỗi người ôm cuộn tiến vào, có chừng hơn mười cuộn, mỗi loại đều vô cùng hoa mỹ.


      Dù là Dương thị xuất thân Dương quốc công phủ, nhưng vải vóc tinh xảo như vậy cũng có biện pháp ngắm nhìn thôi.


      mặt Lão phu nhân lúc này cũng lộ ra nụ cười: “Sách ca có ý, mamg đến nhiều vải vóc như vậy, chỉ là màu sắc quá mức diễm lệ, thích hợp cho bà gia như ta, vừa lúc cho các ngươi làm y phục.”


      Bàng Lạc Tuyết thấy Bàng Lạc Vũ sờ lên cuộn phượng hoàng hỏa, sắc vải đỏ rực, kim tuyến tinh tế kết vòng quanh thân phượng hoàng. Xem ra trong lòng Bàng Lạc Vũ vẫn thích nhất là màu đỏ, mặc dù lão phu nhân thích thứ xuất mặc màu đỏ, l.q.d thế nhưng vẫn nhịn được sờ cái, trong mắt Bàng Lạc Vũ thoáng qua vẻ đơn, lại dời sang cuộn vải hoa, màu sắc tương đối đẹp, nháy mắt ý bảo với nha hàng, nha đầu liền mang vải vóc đến giao cho nha đầu của Bàng Lạc Vũ.


      Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng cúi đầu đứng ở bên cũng có tham gia lựa chọn.


      Lão phu nhân cũng ngẩng đầu chú ý tới chỗ này, Bàng Lạc Băng mặc bộ y sam cũ kỷ, mặt vẻ mặt đơn cùng tuổi của nàng tương xứng.


      “Vì sao Băng nhi đến chọn, nhìn y phục người ngươi cũng đều cũ, tiểu thư nhà cao quý sao lại mặc y phục như vậy, thực làm mất thể diện.” Lão phu nhân vui .


      Bàng Lạc Băng bên cạnh rơi lệ gì, Tiểu Ngọc đứng bên cạnh lên tiếng: “Hồi lão phu nhân, y phục người tam tiểu thư luôn luôn đều là tam phu nhân sắp xếp, lần này tam tiểu thư đến ở trong viện đại phu nhân, tam phu nhân lại bị phạt, cho nên tiểu thư mang theo y phục.”


      Chân mày Lão phu nhân nhăn sâu hơn, nhìn về phía Dương thị.


      “Con dâu cho người lấy y phục lúc trước của Tuyết nhi tới cho Băng nhi mặc, vừa lúc hôm nay đến chọn vải vóc, may cho Băng nhi thêm nhiều bộ xiêm y. Cũng là thiếp thân lo chưa tới, đêm hôm qua Băng nhi vừa đến, thiếp thân sợ nàng nghỉ ngơi tốt nên chưa cho người may y phục, tam muội muội còn bị phạt nên có chỗ suy nghĩ chu toàn.”


      Lão phu nhân gật gật đầu, ánh mắt Dương thị vui nhìn về phía Bàng Lạc Băng, thầm nghĩ: Tiểu nha đầu này, tâm cơ lại thâm trầm như vậy. Việc này nhất định là tam phu nhân ở bên khuyến khích.


      Bàng Lạc Băng ở bên cúi đầu dám nhìn ánh mắt của Dương thị, hôm nay sáng sớm tam di nương phân phó Tiểu Ngọc an bài màn này, cũng may Dương thị cẩn thận, mới bị bắt lỗi.


      Lão thái thái nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết : “Tuyết nhi vì sao chọn? Nhìn thích hay sao?”


      Bàng Lạc Tuyết đến phía trước, lướt mắt nhìn vải vóc qua cái : “Tuyết nhi cảm thấy ánh mắt của ca ca vô cùng tốt, mỗi loại đều đẹp, Tuyết nhi chỉ sợ bị lòng tham chi phối, cho nên dám chọn.”


      Lão thái thái : “Chuyện này có đáng gì, ngươi thích cái nào trực tiếp chọn là được, chẳng qua chỉ là vài cuộn vải, cùng lắm bảo ca ca ngươi mang về thêm vài cuộn.”


      Lời của Lão thái thái làm Bàng Lạc Vũ cảm thấy cam lòng: ‘Đều là nữ nhi của phụ thân, Bàng Lạc Tuyết có thể được Lão thái thái thiên vị, mà bản thân mình bởi vì là thứ xuất, bị Bàng Lạc Tuyết cướp tất cả mến.’


      Bàng Lạc Tuyết : “Vậy bằng lão phu nhân chọn thay nữ nhi hai cuộn được ?”


      Lão phu nhân cũng từ chối: “Ta thấy phượng hoàng hỏa cũng tệ, kim tuyến tinh tế trái lại rất hợp với Tuyết nhi. Mây mù tiêu cũng đẹp, Tuyết nhi nhìn thấy thế nào?”


      Bàng Lạc Tuyết đương nhiên là thích: “Đa tạ lão tổ tông, nữ nhi cảm thấy ánh mắt tổ mẫu tốt, l.q.d hai cuộn này Tuyết nhi cực thích, bất quá Băng nhi muội muội vừa tới trong viện mẫu thân, chuẩn bị ít nhiều cũng có chút phiền toái, hay là đưa cuộn mây mù tiêu này cho tam muội muội, coi như vì tình cảm của tỷ muội chúng ta.”


      Lão thái thái mặt mày rạng rỡ: “Cũng chỉ có nha đầu Tuyết nhi là biết chuyện thức thời, nha đầu ngươi vậy, tổ mẫu đương nhiên là bằng lòng. Còn lại để đại phu nhân chọn hai cuộn đưa đến chỗ tứ di nương, còn lại đại phu nhân tự tính toán. Tứ phu nhân tỉnh, các ngươi thăm nàng chút , cũng miễn cho lão gia tự mình xử lý phiền phức.”


      Vẻ mặt Bàng Lạc Vũ phẫn uất nhìn Bàng Lạc Tuyết ôm cuộn phượng hoàng hỏa kia, ánh mắt rất nhanh bị đố kị xâm chiếm, mặc dù cuộn của mình cũng tệ, thế nhưng so với cuộn kia liền phân trời vực.


      “Tỷ tỷ là thích thất cuộn vải này sao? Muội thấy tỷ tỷ nhìn rất lâu, nếu như tỷ tỷ thích, Tuyết nhi đưa cho tỷ tỷ.” Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết chân thành.


      Bàng Lạc Vũ nhịn giãy giụa ở trong lòng, khóe miệng mỉm cười: “Muội muội sai rồi, tỷ tỷ chỉ là nhìn màu sắc này sáng rỡ, muội muội cần bận tâm. Cuộn phượng hoàng hỏa này quả nhiên là tầm thường, có thể thấy ánh mắt lão tổ tông vô cùng tốt.”


      Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng, thầm nghĩ: ‘Nhìn vẻ mặt ngươi bị đố kị thiêu cháy. khó chịu mới là lạ, ngươi muốn chịu đựng, Bàng Lạc Vũ ngươi cần phải biết chịu đựng tốt chút, l.q.d ta nhất định nhân từ mà nương tay.’ Thế là cười : “Tỷ tỷ phong thái yểu điệu, mặc cái gì cũng đẹp, tỷ tỷ nhận, vậy muội muội cũng miễn cưỡng, dù sao đây cũng là tâm ý của lão tổ tông.”


      Bàng Lạc Vũ trừ bỏ tia ý cười miễn cưỡng thầm nghĩ: ‘Bàng Lạc Tuyết ngươi hãy chờ đó, ta nhất định phải làm cho ngươi sống bằng chết, tất cả của ngươi là của ta.’ Nghĩ rồi ngẩng đầu thân thân thiết thiết kéo cánh tay Bàng Lạc Tuyết cùng đến viện tứ di nương.
      Last edited: 6/1/16
      milktruyenkyTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :