1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng Sinh] Sống lại tái hôn lần nữa - Tiểu Thạc Thử 5030 [60/164]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13.1: Bắt kẻ ngoại tình (Phần 2)

      Edit : PMN

      Beta: Rùa Tuki

      Vương Tĩnh Kỳ đứng bên ngoài nhà hàng phương Tây lại lại, vào, chủ yếu bởi vì hai kẻ kia quá biết xấu hổ, vừa vào chọn chỗ ngồi đối diện cửa ra vào, chỉ cần bước vào, nhất định bị Trương Dương bắt gặp.

      ngồi xổm xuống góc tường, nghĩ xem nên làm gì bây giờ, nếu như chỉ chụp được tấm hình hai người họ tay nắm tay chắc chắc có hiệu quả cao, nhất định phải chộp được khoảnh khắc đặc biệt, mới có khả năng trị được Trương Dương, bằng nếu kinh động đến , sau này khó có thể tìm được chứng cứ.

      Bây giờ thể vào được nhà hàng, chỉ có thể chờ bọn họ ăn xong rồi theo đuôi.

      Lúc nhập tâm theo dõi, bỗng nhiên bả vai bị vỗ cái.

      giật thót mình quay lại, ra là người tài xế lúc nãy.

      “Tôi thấy vào trong. Liệu có phải tên cặn bã kia là người ngồi ở bàn đối diện cửa ra vào đúng ?” chàng tài xế tò mò thò đầu vào nhà hàng phương Tây nhìn qua lượt.

      “Đúng vậy, nhưng mà, sao lại tới đây?” Vương Tĩnh Kỳ có chút sợ hãi, cầm chặt lấy bato trong tay. theo dõi người ta, kết quả lại bị người xa lạ theo dõi lại.

      “Tôi vừa mới tìm chỗ đỗ xe. Giờ cũng giữa trưa rồi, vừa vặn ở đây cũng có nhà hàng nên tôi tới dùng bữa luôn. Hay đưa máy chụp ảnh cho tôi, tôi vào đó ăn trưa nhân tiện có thể giúp .” Người tài xế tới chỗ Vương Tĩnh Kỳ thuận tiện lấy cái balo đựng máy ảnh trong tay , vác lên vai mình, sau đó dặn dò: “ cũng đừng chạy lung tung. Khi nào ăn xong tôi ra đây tìm .” ta xong liền vào trong nhà hàng.

      Đối mặt với tình huống đột ngột này Vương Tĩnh Kỳ kịp phản ứng, ai mà nghĩ được người vừa mới gặp xe lại có thể quen biết nhanh như vậy, tự nhiên xách cái túi của mình . Đợi cho kịp phản ứng định kêu lên “ăn cướp” người tài xế vào trong nhà hàng.

      Vương Tĩnh Kỳ mở miệng rồi lại ngậm miệng, trong lòng nghĩ nghĩ lại chuyện này. Người tài xế đó có phải kẻ lừa gạt vậy? ta chỉ vừa quen biết , có thể giúp chụp được chứng cứ sao? Nơi này là nhà hàng rẻ, số tiền ta kiếm được chưa chắc đủ để mua ly nước uống trong đó. Chẳng lẽ đời này có người giống như Lôi Phong* sao?

      *Lôi Phong (18/12/1940 – 15/8/1962) là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong được hình tượng hóa thành nhân vật vị tha và khiêm tốn, người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc. Năm 1963, trở thành đề tài cho cuộc vận động mang tính tuyên truyền diễn ra toàn quốc có tên là “noi theo tấm gương đồng chí Lôi Phong. Lôi Phong được miêu tả như công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong. Sau khi Mao Trạch Đông qua đời, Lôi Phong vẫn là biểu tượng văn hóa. Tên của vào lời ăn tiếng hằng ngày và hình ảnh của xuất áo phông và quà lưu niệm.

      Hay là ta kiếm cớ, muốn lừa gạt , tuy cái balo của chẳng đáng giá nhưng cái máy ảnh kia cũng phải năm sáu ngàn tệ. Hôm nay lẽ bắt gian tình thành mà còn bị người ta ăn cướp sao…

      Vương Tĩnh Kỳ mờ mịt đứng ngây ra, sau đó dứt khoát tự mình canh chừng ở ngoài này, dù sao chuyện cũng rồi. ta vào từ đây chắc chắn cũng ra từ đây, nếu ta có ý xấu, báo cảnh sát.

      Sau đó Vương Tĩnh Kỳ liền ngồi xổm ở góc tường lo lắng chờ đợi, cứ phút lại ngó vào lần, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy.

      đường đèn đỏ bật sáng, chiếc Audi chậm rãi ngừng lại.

      “Cẩn Du, xem ngồi ở góc tường kìa, cứ thụt thò thụt thò trước nhà hàng cơm Tây kia, phải là ăn nổi nên đứng nhìn cho đỡ thèm chứ?” Chu Viễn Hàng thừa dịp lúc đèn đỏ, đưa mắt nhìn ngó xung quanh chút, chợt nhìn thấy chuyện thú vị.

      Người đàn ông ngồi bên cạnh cúi đầu cầm tài liệu đọc, nghe thấy ta mới ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa kính xe, vừa đúng lúc trông thấy Vương Tĩnh Kỳ quan sát tình hình bên trong nhà hàng. Bởi vì quay lưng về phía bọn họ cho nên chỉ nhìn thấy được mông của .

      Ánh mắt Chu Cẩn Du tập trung cái mông vểnh lên của Vương Tĩnh Kỳ, mắt cũng nháy nhìn chằm chằm vào nơi đó, thẳng đến khi người phụ nữ kia rụt đầu lại, lùi người ra sau, chiếc áo sơ mi dài mới che bờ mông tròn kia lại, mới hoạt động mắt chút, nhìn nhìn người phụ nữ ngồi xổm ở góc tường kia.

      Chương 13.2: Bắt kẻ ngoại tình (Phần 2)

      “Chà, người ở thành phố D này thú vị , xem ra chúng ta đến đúng chỗ rồi.” Chu Viễn Hàng có dự cảm, chuyến tới thành phố D lần này hẳn là có nhiều thứ hay ho đây.

      Xe chậm rãi khởi động, Chu Cẩn Du lại cúi đầu, : “Cậu yên thân chút, đừng có mà gây chuyện, nhớ gì à?” Trong giọng trầm ổn của tìm thấy chút biến hoá nào, giống như có chuyện gì xảy ra.

      Chu Viễn Hàng nghe xong xấu hổ vuốt vuốt cái mũi. ở Bắc Kinh ăn chơi suốt ngày nên mới bị hai vị phụ huynh đày đến đây, để theo Cẩn Du, tiện thể học tập tính tình ổn trọng của ta.

      Cắt, đó là do Cẩn Du cố ý ở trước mặt hai vị đại nhân mới làm ra vẻ như vậy thôi, mấy người em của ai mà biết, Cẩn Du cũng phải cái bánh tốt gì.

      Trong xe lại khôi phục im lặng, mắt nhìn văn kiện trong tay nhưng suy nghĩ của Chu Cẩn Du lại bay tới cái mông tròn của lúc nãy, nghĩ tới bộ dáng ngẩng cao ngạo nghễ của cái mông đó, tự nhiên di chuyển thân thể, vắt chéo hai chân lên để che dấu biến hoá của thân thể.

      Màu mắt của trở nên thâm sâu, kèm theo đó là kinh ngạc, thân thể của biết, chỉ nhìn thấy hình ảnh như vậy mà cơ thể có phản ứng. Xem ra Viễn Hàng đúng, lần này tới thành phố D đúng là sai.

      Vương Tĩnh Kỳ căn bản biết vừa mới có chuyện phát sinh xen vào, tại đặt hết toàn bộ tâm tư theo dõi tình hình bên trong nhà hàng. Cuối cùng sau gần tiếng lo lắng chờ đợi, người tài xế kia cũng đẩy cửa ra.

      Nhìn ta cầm theo cái máy ảnh tới chỗ , mới thở phào nhõm.

      “Em , máy ảnh của tệ. Có chế độ lấy nét nên mấy tấm hình tôi chụp rất ràng...” Người tài xế đến trước mặt , đầu tiên là cảm thán chiếc máy chụp hình phen.

      cảm ơn , vất vả rồi.” Vương Tĩnh Kỳ đưa tay cầm lấy balo của mình.

      “Ấy, cảm ơn cái gì, chỉ tiện tay mà thôi. đợi tôi lát tôi cho xem cái này.” Người tài xế trực tiếp cầm máy ảnh, mở tấm ảnh vừa mới chụp lên cho xem.

      “Góc độ này tệ, còn có tấm này, thoạt nhìn như hai người hôn nhau, kỳ bọn họ chẳng làm gì cả, chỉ là vấn đề góc độ thôi. Còn có tấm này, cả tấm này nữa, cũng là do tôi chọn góc chụp đó.” Người tài xế mở loạt hình cho Vương Tĩnh Kỳ xem, ta rất kiêu ngạo vì có thể chụp ra được những tấm hình như vậy.

      Vương Tĩnh Kỳ cầm lấy chiếc máy ảnh, mở từng tấm hình xem. Trình độ chụp ảnh của vị tài xế này đúng là khá tốt, đặc biệt là về mấy góc độ, có mấy tấm hình khiến cho người ta cảm thấy rất mập mờ, như là âu yếm nhau, còn giống như Trương Dương sờ mó ngực của ta vậy. Đương nhiên dùng gót chân cũng nghĩ ra được, ở nơi công cộng như vậy, dù có gấp gáp cỡ nào nữa cũng có khả năng làm ra hành vi thô tục như vậy, cho nên chắc chắc là do người lái xe này rất khéo léo tìm góc độ.

      “Còn tấm này là thành công nhất, lúc hai người bọn họ vụng trộm hôn môi, còn tưởng rằng có người chú ý tới, tôi luôn nhìn bọn họ chằm chằm, vừa thấy bọn họ xích lại gần nhau, biết sắp làm chuyện mờ ám, tôi liền chụp lại ngay, nhìn xem, rất ràng.” Người tài xế chỉ vào bức hình hai người miệng đối miệng đắc ý khoe.

      trai này, rất cảm ơn .” Lời cảm ơn lần này của Vương Tĩnh Kỳ là vô cùng chân thành.

      Ngược lại lại làm cho người tài xế ngượng ngùng.

      “Đâu có gì đâu em , ngay cả tiếng trai cũng gọi tôi rồi, đừng khách sáo như vậy, tôi gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ thôi, có gì, có gì đâu.” ta xấu hổ gãi gãi đầu.

      “Bữa ăn vừa rồi của tôi trả tiền. được từ chối đâu đấy.” Vương Tĩnh Kỳ lấy trăm tệ ra, mặc dù rất đau lòng nhưng cũng thực cảm kích trước hành động giúp đỡ của chàng này.

      “Ấy ấy, em , làm gì vậy, tôi cần tiền đâu, nếu như lấy tiền của tôi thành hạng người ra gì rồi. Vừa rồi ở trong đó tôi cũng ăn cái gì cả, tôi chỉ kêu nhân viên phục vụ lấy ly nước lọc miễn phí thôi. biết phản ứng của người phục vụ lúc đó thế nào đâu, rất buồn cười.” ta đưa tiền trả lại cho Vương Tĩnh Kỳ, sau đó nhớ lại lúc nãy vào nhà hàng, nhìn menu lúc lâu, cuối cùng lại gọi ly nước lọc, nhớ lại biểu lộ phong phú gương mặt của người nhân viên kia cảm thấy rất sảng khoái.

      Vương Tĩnh Kỳ trông thấy người ta cần, phần tâm ý này có dùng bao nhiêu tiền cũng thể mua được. Nghĩ vậy liền : “Vậy , xem như tôi may mắn có được người trai tốt bụng như làm bạn bè, cơm Tây tôi mời nổi, tôi mời ăn cái khác được ?”

      “Ha ha, được thôi, thấy có lòng như thế thôi tôi chiếm chút tiện nghi của vậy, chúng ta tới góc đường kia ăn mì kéo .”
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng11 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 14.1 : Kẻ vô sỉ

      Edit: huyền.uha

      Beta: Rùa Tuki

      chứng minh Vương Tĩnh Kỳ gặp được người tốt, sau khi mời người tài xế ăn mì xong, ta liền đưa rửa ảnh, sau đó đưa về nhà, trao đổi số điện thoại rồi mới chia tay.

      Tính ra người đàn ông lái taxi này chắc tám trăm năm trước là họ hàng với rồi, bởi vì ta họ Vương, tên Vương Hổ, cái tên nghe dũng mãnh.

      cũng cảm thấy so với kiếp trước, kiếp này may mắn hơn rất nhiều, vừa mới trọng sinh vài ngày, liền gặp được người tốt như vậy, lúc này Vương Tĩnh Kỳ hoàn toàn quên sạch, vừa rồi còn muốn hô hào báo cảnh sát chuyện ăn cướp.

      Hôm nay thuận lợi chụp được ảnh, còn quen được người tài xế có lòng tốt như vậy, tâm tình cực kì tốt, vừa bước vào nhà vừa ngâm nga bài hát, còn chưa kịp mở cửa, di động vang lên.

      Tâm trạng tốt của lập tức bị phá vỡ, nhưng vẫn nhận điện thoại.

      “Alo...” Vương Tĩnh Kỳ vừa alo tiếng, đầu bên kia liền tràng.

      “Tĩnh Kỳ, giờ này em ở đâu, phải bảo em hôm nay đến nhà của ư, giờ này sao còn chưa tới, em có biết ba mẹ và em đến bây giờ còn chưa có ăn cơm hay , em gọi xe đến Trương gia ngay lập tức cho .” Ngữ khí của Trương Dương rất tốt, bên này vừa cùng Từ Mai ăn cơm trưa xong, vừa định xem phim, trong nhà lại gọi điện thoại tới, bị bà già chửi cho trận, do có Từ Mai bên cạnh, cho nên mới cố gắng chịu đựng, câu cũng có phản bác, bởi vì Từ Mai biết đến tồn tại của Vương Tĩnh Kỳ, cho nên lúc cúp điện thoại liền lấy lý do mua đồ uống để gọi điện cho Vương Tĩnh Kỳ.

      Vương Tĩnh Kỳ trực tiếp dập máy, đúng là xem như con ở của nhà , bình thường ra ngoài kiếm tiềm cho , thứ bảy chủ nhật còn muốn đến nhà hầu hạ nhà già trẻ bọn họ.

      Di động lại vang lên, Vương Tĩnh Kỳ muốn nhận, trực tiếp ngắt máy. Sau nhiều lần như vậy, Vương Tĩnh Kỳ mới chậm chạp nhận điện thoại.

      “Alo…”

      “Tĩnh Kỳ, làm cái gì mà ngắt điện thoại của tôi hả?” Trương Dương ở bên kia tức điên lên, còn ngại lớn tiếng mắng, thời gian dài như vậy còn chưa trở về, Từ Mai nhìn qua bên này rồi.

      có, chắc tín hiệu tốt, cũng biết, di động của em hay chập chờn, đáng lẽ sớm nên đổi cái khác rồi. Đây phải chứng minh trong tay em có tiền sao.”

      Trương Dương nghẹn họng, sau đó kiên nhẫn : “Được rồi được rồi, lời vừa em có nghe ? Nhanh chạy ngay đến nhà , ba mẹ còn chưa có ăn cơm trưa đâu.”

      Vương Tĩnh Kỳ khoác balo lên vai, thay đổi tay cầm điện thoại, : “Ấy khoan, hai bác đừng chờ cơm em, em ăn ở nhà rồi.”

      cố ý hiểu sai làm cho Trương Dương thiếu chút nữa tức hộc máu. Ba mẹ làm gì tốt đến mức chờ cơm , ràng là muốn chờ đến nấu cơm giùm bọn họ có.

      nhìn Từ Mai muốn qua bên này, cũng có thời gian dây dưa nữa, trực tiếp ra lệnh: “Được rồi, em đừng có lộn xộn nữa, tuần trước chuyện em đưa tiền cho ba mẹ của em khiến ba mẹ tức giận rồi, vốn nghĩ tuần này đưa em về nhà làm bữa ăn ngon cho ba mẹ , biểu tốt chút, ai ngờ em lại quý trọng cơ hội. Em cũng biết tính của ba mẹ , nếu bọn họ tức giận, cũng còn cách nào. Được rồi, bây giờ cái gì cũng vô ích, em mau mua thịt cá, đến nhà nấu cơm cho ba mẹ , nhớ phải tỏ thái độ tốt chút.”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe xong cười lạnh, gia đình ta, cho dù đem thịt bỏ cho chó ăn cũng muốn đem cho người nhà ăn dù chỉ vụn thịt.

      Chương 14.2 : Kẻ vô sỉ

      “Em có tiền, vả lại, ba em còn tức giận nhà chuyện sắm sửa mà chẳng chẳng rằng, tuần này em vừa về nhà ba liền mắng em, bắt em ở nhà được đâu, đặc biệt là nhà , nếu em ba đánh gãy chân em, em cũng dám ra khỏi nhà.”

      “Em ở nhà? Sao lại nghe thấy tiếng ô tô?” Trương Dương có chút xác định, mới vừa rồi còn mơ hồ nghe thấy tiếng còi ô tô.

      nghe lầm rồi, em ở nhà. Nhưng mà ở đâu vậy?” Vương Tĩnh Kỳ trợn mắt dối.

      ? ở cơ quan tăng ca, em cũng phải biết, công ty rất bận rộn.” Trương Dương có chút bối rối, lập tức cố gắng giữ bình tĩnh, “Chuyện của em đừng quản. Cho dù là ba em cũng thể phân phải trái, em bây giờ là con dâu Trương gia, đến Trương gia nấu cho ba mẹ chồng bữa cơm có làm sao.”

      Vương Tĩnh Kỳ nghe những lời vô sỉ đó, thiếu chút nữa đem chỗ mì vừa mới ăn nhổ ra, vì muốn lãng phí lương thực, vẫn nên tránh chuyện với tên cặn bã như vậy.

      “Tính tình ba em như nào cũng biết, em dám , nếu để em đưa điện thoại cho ba em, chuyện với ông ấy nhé?”

      đoán chắc Trương Dương có lá gan kia, phải biết rằng ngày đó ba đến Trương gia làm loạn, khiến cho bọn họ biết lợi hại của ông.

      “Ấy, cần cần, và ba em có cái gì để đâu. Ba em cho em ra ngoài, vậy em ở nhà nghỉ ngơi hai ba ngày .” Ấn tượng của Trương Dương đối với ông Vương hung hãn vẫn khắc sâu, đó là người biết đạo lý, chẳng ai có thể chuyện với người biết lý lẽ như ông ta được.

      “Được rồi, vậy tăng ca , chúng ta kết hôn còn trông cậy vào tiền tăng ca đó.” Vương Tĩnh Kỳ châm chọc , dứt lời, trực tiếp cúp điện thoại.

      Trương Dương nghe trong điện thoại truyền đến thanh tút tút, hơi thể tin được nhìn điện thoại, Tĩnh Kỳ có phải biết cái gì hay , sao trong lời ta giống như có hàm ý gì khác.

      lập tức lắc đầu, có khả năng, ta ngốc như vậy, mỗi ngày ở trường là ở nhà, mấy khi ra ngoài, làm sao có thể biết được chuyện của mình.

      Lúc đứng bần thần suy nghĩ, Từ Mai bước tới.

      “Trương Dương, gọi điện thoại cho ai vậy, sao lâu thế, phim sắp bắt đầu rồi.” có chút hoài nghi nhìn Trương Dương.

      “À, có gì, chỉ là điện thoại của mấy người bán hàng đa cấp ấy mà, sao cũng nghe hiểu, cả nửa ngày, đến lúc tức giận mới cúp máy.” Trương Dương bối rối trong phút chốc, lập tức tùy tiện tìm cái lí do.

      Từ Mai gì, nhưng trong lòng cũng tin lời , mới vừa rồi ràng nhìn thấy chính chủ động gọi điện thoại cho người khác, hơn nữa tuy nghe thấy cái gì, nhưng nhìn biểu tình mặt , hẳn là người có quen biết, nhưng gọi điện thoại với người quen biết sao Trương Dương lại người lạ gọi điện thoại tới? Trong lòng Từ Mai bắt đầu nổi lên hoài nghi.

      Thấy Từ Mai nhìn lời nào, trong lòng Trương Dương hiểu tại sao lại cảm thấy lo lắng, sợ mình lung tung lộ ra cái gì đó, vội vàng : “Phim phải sắp bắt đầu rồi sao, chúng ta vào nhanh , mua đồ uống rồi.” xong liền kéo tay Từ Mai, bước nhanh về phía đại sảnh rạp chiếu phim.

      Từ Mai bị kéo , nghĩ đến vừa rồi mặt Trương Dương lóe qua tia chột dạ, trong lòng giấu giếm điều gì?

      Vương Tĩnh Kỳ xong, sau khi cúp điện thoại liền nhàng mở cửa bước vào nhà, nghe bên trong có tiếng ngáy, nhìn cửa phòng ba mẹ khép hờ, mới biết ba mẹ ngủ trưa.

      rón rén bước vào cửa, đổi dép xong liền về phòng của mình, trước tiên bỏ balo xuống, đem máy ảnh cất vào trong tủ quần áo.

      Vừa muốn thay quần áo ở nhà, cửa phòng liền bị đẩy ra.
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng11 others thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chi oi mong chi bi nguoi ta nhin kia

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15.1: Miễn là đụng đến vấn đề nguyên tắc, con li hôn.

      Edit: huyền.uha

      Beta: Rùa Tuki

      “Mẹ, con làm ồn đến mẹ sao?” Vương Tĩnh Kỳ nhìn mẹ vào.

      có, mẹ chỉ vừa đặt lưng chút, còn chưa có ngủ.” Bà Vương nghĩ tới con lại quay về sớm như vậy, trong lòng yên tâm nên mới tìm hỏi han.

      “Tĩnh Kỳ, hôm nay sao trở lại sớm thế? Mẹ chồng con tức giận sao?” Bà Vương lo lắng hỏi.

      Vương Tĩnh Kỳ sửng sốt, lập tức hiểu tại sao mẹ lại hỏi như vậy.

      Kiếp trước mỗi khi đến Trương gia, bình thường sáng sớm tinh mơ , thẳng đến trước khi ăn cơm tối mới về nhà. Mà giờ chỉ vừa mới qua bữa trưa, quay về sớm như vậy, khó trách mẹ lại gặng hỏi.

      “Mẹ, hôm nay con đến Trương gia, buổi sáng con ra ngoài dạo phố, trưa ăn cơm cùng bạn, cơm nước xong xuôi là con về nhà liền.”

      Trước kia cuối tuần đều chuẩn bị chu đáo đến Trương gia làm bảo mẫu, người bảo mẫu đúng nghĩa. Buổi sáng phải mua thịt cá đồ ăn đến nhà Trương gia, sau đó liền chui xuống bếp làm bữa cơm thịnh soạn cho nhà bọn họ.

      Ngoại trừ Trương Dương, bình thường chủ nhật đều có ở nhà mà ở đơn vị “tăng ca”, kiếp trước ngốc, lúc nào cũng cho rằng Trương Dương vì tương lai bọn họ ngừng phấn đấu, vì vậy dù người nhà chào đón, ai cũng nhìn vừa mắt, đều cảm thấy đáng giá, bởi vì vẫn cho rằng, có người vì thầm lặng trả giá.

      nhà Trương gia ăn cơm làm, còn soi mói bắt bẻ, phải thịt mặn là đồ ăn nhạt, còn là mua thiếu đồ ăn vân vân, nhưng mặc kệ ghét bỏ như thế nào, cuối bữa cả bàn đồ ăn ngay đến giọt canh cũng sót lại. Sau đó bọn họ ai nấy xách mông nghỉ ngơi, để mặc chén đũa ở đó, còn sai đem quần áo bẩn chồng chất trong nhà vệ sinh giặt sạch. Điều khiến khó chịu nhất chính là ngay cả đồ lót của cha chồng cũng đưa cho con dâu là giặt.

      Cái này cũng chưa xong, biết bình thường Trương gia sống kiểu gì, giặt hết quần áo còn phải chà rửa nhà bếp, toilet, bởi vì những chỗ đó rất dơ bẩn, khiến thể nhìn tiếp.

      Tóm lại mọi việc bảo mẫu cần làm, đều phải làm, thẳng đến khi làm xong bữa cơm tối cho nhà họ, nhiệm vụ của ở Trương gia coi như xong, lúc đó mới có thể về nhà.

      Vương Tĩnh Kỳ nghĩ lại, kiếp trước sống ở Trương gia, hình như Trương gia mỗi tuần đều thuê bảo mẫu, đương nhiên còn bằng bảo mẫu, đầu tiên là làm công, còn phải bỏ tiền ra mua đồ ăn, có lúc hai người em chồng còn nhao nhao đòi ăn thịt sườn, thứ hai, người bình thường thuê bảo mẫu, dù là người làm thuê nhưng vẫn được đối xử rất lịch , còn đến Trương gia luôn phải cúi thấp đầu, nhà bọn họ ai hoà nhã với cả.

      Cả đời làm việc vất vả, vốn muốn sống cùng Trương Dương nữa, vậy càng có lí do gì làm bảo mẫu miễn phí cho Trương gia.

      “Có phải bà xui gia tức giận , con phải giải thích cho ông bà xui gia hiểu, ba con tính tình cáu kỉnh, với hai người đó đừng coi là mà để trong lòng.” Bà Vương nghe đến nhà chồng, nghĩ rằng Trương gia tức giận, có chút sốt ruột .

      Bà sợ do chồng bà gây chuyện với người ta, khiến cho bị người nhà Trương gia mắng chửi. Bản thân bà như vậy, bà hi vọng con bà có thể tìm được người chồng tốt. Tuy nhiên theo như tình hình giờ dù có gả về Trương gia cũng thể bớt lo lắng được, nhưng như thế nào Trương Dương cũng là người có học, hai người chung sống, dù cho nhà chồng có gây khó dễ nhiều hơn chăng nữa, con bà cũng phải nhịn chút, như vậy cũng ảnh hưởng gì nhiều đến vợ chồng son bọn họ.
      Last edited: 18/2/16
      ly sắc, huyenlaw68, Phương Lăng7 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15.2: Miễn là đụng đến vấn đề nguyên tắc, con li hôn.

      “Mẹ, cần giải thích, nếu bọn họ tức giận vì ba, cũng còn cách nào. Ba con cũng sai.” Vương Tĩnh Kỳ kiếp trước còn oán trách ba mình, nhưng mà tại ngẫm lại, ngược lại còn muốn cảm kích ba, bởi vì đây là lần đầu tiên ba làm vậy, cả đời có lẽ cũng có lần thứ hai.

      như vậy, nhưng tính tình ba con như thế, lời dễ nghe thấy đâu, lúc nào cũng chỉ chửi với rủa, còn mắng cho ông bà xui gia còn mặt mũi, bọn họ làm sao đổ lên đầu con được? Tĩnh Kỳ à, con nghe lời mẹ, mẹ chồng xung đột với con dâu rất khó sống chung, con thể vì chút chuyện mà rước phiền phức vào người, đều oan gia nên giải nên kết, ngày mai con dành chút thời gian đến đó, giải thích với người ta, dù bà ấy mắng mấy câu cho hả giận con cũng phải nhịn, nếu rất khó xử cho Trương Dương!” Bà Vương tư tưởng cổ hủ, mặc kệ nguyên nhân mâu thuẫn là gì, mẹ đều cho rằng vấn đề nằm ở con dâu. Vả lại, cuộc sống vợ chồng, đàn ông vẫn thiên về gia đình mình hơn (ông Vương là ví dụ), tuy ngoài miệng ra, nhưng trong lòng luôn nhớ kỹ, nhất thiết phải thể ra ngoài.

      “Mẹ, chuyện Trương gia mẹ cần quan tâm. Hôn của con và Trương Dương con cũng muốn tiếp tục nữa, đăng ký kết hôn lâu như vậy, nhà bọn họ vẫn là hài lòng về con, vậy ly hôn là được rồi.” Vương Tĩnh Kỳ xong, liền chờ phản ứng của mẹ mình.

      Bà Vương là người truyền thống, suy nghĩ cổ hủ ăn sâu bén rễ, nếu làm sao chịu được tính khí ông Vương nhiều năm như vậy, lúc đánh lúc mắng, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện li hôn.

      bậy, li hôn cái gì, con đừng bao giờ có suy nghĩ đó, chúng ta là đàn bà, cả đời quan trọng nhất là thanh danh, nếu con ly hôn, khỏi cần phải , nước bọt của người đời cũng có thể dìm chết con, ba con cũng thể cho con về nhà, tới lúc đó con tính sao?” Bà Vương bắt đầu tức giận.

      “Tĩnh Kỳ, thời gian qua phải vẫn tốt sao, con và Trương Dương coi như cũng là môn đăng hộ đối, đều là sinh viên, đều là người có học, thể chỉ vì nhất thời xúc động mà làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời.” Bà xong còn lấy tay lau nước mắt, “Là mẹ biết bây giờ có học thể làm được gì, cho nên mẹ mới phải chịu áp lực lớn như vậy tạo điều kiện cho con học đại học, con phải để cho mẹ chút sĩ diện chứ.”

      Vương Tĩnh Kỳ nhìn bộ dạng này của mẹ mình, cũng đành chịu, “Mẹ, con chỉ vậy thôi, có li hôn, vả lại bây giờ xảy ra bao nhiêu chuyện, sao có thể li hôn. Mẹ đừng khóc nữa, con cam đoan với mẹ được chưa, miễn là đụng đến vấn đề nguyên tắc, con có thể nhẫn nhịn, để cho mẹ mắt mặt.” vậy nhưng vẫn giấu suy nghĩ trong lòng, tuy chỉ cần đụng đến vấn đề nguyên tắc li hôn, nhưng tại Trương Dương có tình nhân bên ngoài, đây thực vấn đề nghiêm trọng, việc li hôn là chuyện sớm muộn.

      Bà Vương biết suy tính trong lòng , nghe cam đoan như vậy mới ngưng khóc mỉm cười, sau lại hỏi: “Tĩnh Kỳ, trong tay con còn đủ tiền tiêu , chốc nữa mẹ đưa thêm cho con?”

      “Mẹ, cần đâu, con vẫn còn tiền mà, con ngày nào ở trường cũng ở trong phòng, làm gì có chỗ tiêu tiền.” Vương Tĩnh Kỳ cũng đành lòng cầm số tiền mẹ vất vả dành dụm.

      Vương gia mặc dù đều là công nhân viên chức, nhưng tiền lương đều ở trong tay ông Vương, bà Vương hàng tháng cũng chỉ cầm hơn hai trăm mua thức ăn, cho nên tiền riêng của bà rất khó khăn mới tiết kiệm được chút ít, sao có thể biết xấu hổ mà cầm lấy.

      Bà Vương nghe xong cũng yên tâm gật đầu. Cả đời con bà như vậy là tốt rồi, con bé cũng coi như có hi vọng.
      Last edited: 18/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :