1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Quân sủng: Cô vợ nhàn rỗi - Vân Thủy Yên Tình (28/205)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3.1: “đen ăn đen”

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Mới vừa khôi phục chút thể lực, dù sao vẫn còn sốt, linh hồn cùng thân thể vừa mới vừa kết hợp lại. Đuổi theo chân tên cướp mặc dù chậm, nhưng toàn là dựa vào kỹ xảo đuổi bắt kiếp trước của .

      "Đứng lại."

      Mất mặt a! Xui xẻo a! Đây là ngày từ khi xuất đạo tới nay, cuộc sống u ám nhất. Đường đường là vua đặc công, chỉ có bị tên cướp nhãi nhép cướp bóc thành công, còn đuổi theo ba con ngõ hẻm ngay cả cọng tóc cũng đụng được.

      Nếu là bị những tên kiếp trước kia biết, khẳng định phải bị chọc tức chết! Lòng bàn chân vô lực, bước nặng, bước , mỗi bước đều giống như giẫm ở nền hoa.

      "Đứng lại, túi của ta." Trưởng Tôn Ngưng đè huyệt Thái Dương căng đau, thở hồng hộc, trán đổ mồ hôi lạnh.

      ra , tiền mặt trong túi xách, để ở người, chỉ có tấm thẻ căn cước, cùng quyển《 Bản thảo cương mục 》mới mua, đó là lễ vật 'Trưởng Tôn Ngưng' trước kia để lại cho em trai Trưởng Tôn Mặc, có ý nghĩa rất quan trọng, cho nên mới liều mạng đuổi theo giành lại.

      "A!"

      Đột nhiên, tên cướp chạy ở trước mặt kêu thảm thiết, ngã xuống đất, chân bị trật, thể chạy tiếp.

      Trưởng Tôn Ngưng ở dưới tình thế cấp bách cởi giày làm 'lựu đạn' khiến cho bắp đùi tên cướp bị đập trúng tê dại, chân đột nhiên mất lực, lúc ngã quỵ đạp đến cục đá làm chân bị thương.

      "Bảo ngươi chạy, ngươi chạy nữa a!" Trưởng Tôn Ngưng chân chạm đất, nhảy tiến lên, mang giày xong, đoạt lại túi của mình phát, hung hăng đá tên cướp mấy đá. Hên là độ chuẩn xác ở kiếp trước vẫn còn, chẳng qua là lực lượng thân thể đủ, nếu phải trực tiếp phế bỏ chân là thể, ghê tởm!

      "Mi chạy a, có bản lãnh chạy nữa a, bà đây hôm nay xui xẻo đủ, mi còn tới gây chuyện, muốn thêm vào nữa!" Vừa , vừa ngoan độc đạp mấy đạp cho hả giận, nổi giận trong bụng vì có nơi sức, coi là tên này là bao cát trút giận.

      Trưởng Tôn Ngưng làm động tác thô lỗ, lại ưu nhã sáng ngời như vậy, con ngươi lóng lánh sâu thẳm giống như đá quý đen, trong suốt lại tiết độc ngừng.

      "Đau . . . Tha mạng, đừng đá, tha mạng, a... ." Tên cướp ôm đầu lăn lộn đầy đất, gào khóc quái dị.

      Trưởng Tôn Ngưng có lực, nhưng mỗi chân cũng đá vào huyệt vị, hiểu biết huyệt cực kì tinh chuẩn, nhưng lại hơn cả thầy thuốc Trung y, cho nên tên cướp mới đau thảm đến như vậy. Nơi này vắng vẻ, căn bản lo có người nghe được tiếng động.

      "Tha cho mi? Có can đảm động tới đồ của bà này, phải có năng lực gánh hậu quả." Trưởng Tôn Ngưng ánh mắt lạnh nhạt, an tĩnh giống như Thiên Sứ, lại làm ra hành vi tàn bạo như ma quỷ. Mặc dù vậy, huyệt vị bị đá phải, đều lưu lại bất cứ dấu vết gì, làm việc luôn có thói quen cẩn thận.

      "Bà của tôi, tha cho tôi , van cầu tha cho tôi , tôi cũng vì có nổi khổ tâm." Tên cướp cầu khẩn, cũng tự động sửa lại cách gọi, run lẩy bẩy nhìn Trưởng Tôn Ngưng.

      "Có nổi khổ tâm với Thượng Đế , bà đây đưa mi gặp Thượng Đế, miễn phí." Chưa từng có người nào có thể ức hiếp đến đầu phải trả giá lớn, trước kia có, tại thể có, tương lai cũng có.

      quyết tâm làm nhân vật , nhưng điều kiện tiên quyết là người khác thể ức hiếp đến đầu , nếu là có người có mắt, bị hoàn trả gấp mười gấp trăm lần trở lại.
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      PhongVy, Dion, sanone21122 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3.2: "đen ăn đen"

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      "Đừng có giết tôi, van cầu bà , đừng có giết tôi, cùng lắm . . . Cùng lắm tôi đưa tất cả tiền cướp được cho , cầu xin bỏ qua cho tôi lần này !" Sợ chết là bản năng, ngay cả con kiến hôi còn sống trộm, huống chi là người? Tên cướp cũng sợ chết, có ý đồ muốn dùng tiền tới bảo vệ tánh mạng.

      "Rơi vào trong tay bà , vốn là đều là của bà này." Chuyện “đen ăn đen”, trước kia làm ít. Trưởng Tôn Ngưng vừa , vừa chính xác lầm lục soát ra tất cả tiền mặt người tên cưới, tổng cộng vạn tám ngàn nguyên.

      "Mi cũng có bản lĩnh." Cướp nhiều như vậy, chỉ tiếc, toàn bộ đều là thay làm giá y (ý chỉ công sức của bị người khác dành mất).

      Ở năm 2001, hơn vạn nguyên coi là nhiều, nhưng đối với người bình thường nhà mà cũng tính là ít, vừa đúng lúc có thể giúp Trưởng Tôn Ngưng trong lúc khẩn cấp, dù sao tiền mặt cũng có tên, ở trong tay người nào là của người đó.

      ". . . Bà của tôi, tiền cũng là của rồi, tha cho tôi mạng ." Mắt tên cướp thấy thủ pháp thuần thục của Trưởng Tôn Ngưng, cũng biết lần này đụng nhầm người rồi, nhưng ai có thể nghĩ đến, học trò nghèo như thế nhưng lại che giấu tài năng đây?

      Tên cướp phải là người tốt, ràng, người đường mạng căn bản đáng tiền, lần này hối hận thôi, hối đến xanh ruột, hận mình có mắt tròng, nhưng mà đời có thuốc hối hận, thời gian cũng thể quay ngược lại. Tên cướp bởi vì sợ mà run rẩy lợi hại, bị dọa cho sợ đến nỗi khống chế được nước tiểu, đất ướt mảnh.

      Dọa cho sợ đến tè ra quần, thứ người như thế còn dám lăn lộn ngoài đời, làm cho người đường mất thể diện.

      Trưởng Tôn Ngưng khinh bỉ, đáy mắt thoáng qua chán ghét, nhìn như tùy ý đá cục đá lên, lại lấy góc độ xảo quyệt đánh trúng góc não bộ của tên cướp, giọng ngã xuống đất.

      Cầm tiền của người, cũng để lại cho người mạng, nếu phải cần thiết, cuộc đời này Trưởng Tôn Ngưng muốn nhuốm máu nhiều, nhưng từ đó tên cướp lâm vào hôn mê, có thể sống nữa hay , toàn bộ đành phải xem tạo hóa của chính mình.

      Vật có bản tính cạnh tranh, người thích sinh tồn, ra ngoài lăn lộn, sớm muộn cũng có ngày gặp hạn, quả đấm đủ cứng rắn, bị cá lớn ăn hết, đáng đời! Đó là số mệnh!

      nghĩ tới bản thân gặp họa đắc phúc, tâm tình tệ, xem ra vận xấu của mình sắp chấm dứt, kế tiếp nhất định có chuyện tốt. Mặt mũi như thiên sứ, hành động như ma quỷ, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh sâu thẳm như cũ, dậy nổi chút sóng gió, phảng phất như thế gian này chuyện có thể làm kinh ngạc sớm còn.

      Trưởng Tôn Ngưng theo đường cũ trở về, thần kinh căng thẳng thoáng buông lỏng, đột nhiên cảm giác đầu bộc phát choáng váng dữ dội, thể tay đỡ tường, miễn cưỡng chống đỡ. Đáng chết, mới vừa rồi chỉ lo đuổi theo tên cướp, đuổi theo ra thân mồ hôi, tại mồ hôi rơi xuống, gió lạnh thổi, cơn sốt càng dữ dội hơn. được, phải tìm chỗ mua thuốc, nghỉ ngơi tốt, nếu cứ như vậy mà chạy về nhà, bảo đảm gục ngã ở đường.

      Đều bệnh tới như núi sập, đường đường vua đặc công, thân thể mạnh khỏe so được với con báo, cuối cùng thắng được vi khuẩn bệnh ung thư (virus), rơi vào kết quả chết trong cạm bẫy do mình thiết kế. nghĩ tới mới vừa trọng sinh, bệnh cảm vặt nhoi lại rút gần nửa cái mạng của mình.

      Chợt, trái tim bỗng xông lên thương cảm, loài người rất bé, rất đáng buồn. Bất luận là người vĩ đại có địa vị cao thượng, tướng quân chiến công lẫy lừng, tài chủ phú giáp thiên hạ, hay là ăn xin lang thang đầu đường, ở dưới thiên tai, hay là trước mặt vi khuẩn bệnh ung thư nho cũng đều thể kháng cự.

      Trước kia, cũng nghĩ những thứ này, cũng có thời gian nghĩ, có lẽ là bởi vì sốt cao, khiến suy nghĩ của có chút hỗn loạn, trong đầu giống như ngựa thần lướt gió, cảm giác lâng lâng, bạn thân lại cũng bắt đầu đa sầu đa cảm.

      Ủa? Chỗ khúc quanh kia vì sao bỗng nhiên mọc ra gốc cây tùng lớn, còn cao thẳng to lớn, mình miễn cưỡng mới có thể ôm được, nhưng ràng thời điểm mình tới có thấy a? là quá đáng tin, ngay cả cây tùng lớn như thế cũng nhìn thấy. Tuy nhiên, nhìn qua giống như mọc tệ, dựa vào khẳng định rất thoải mái, mặc kệ, trước tiên cứ dựa vào rồi sau.

      Vì vậy, lê mười bước, từng bước hướng về phía 'cây tùng' tới.
      Last edited: 29/12/15
      PhongVy, Dion, sanone21122 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.1: đụng ngã 'cây Tùng’

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      "Ủa? Sao lại là thân cây trống trơn mọc lá, kỳ quái! ?" Trưởng Tôn Ngưng sốt cao, ý thức mất sạch, bắt đầu năng loạn xạ, lê đến trước mặt 'cây tùng', bàn tay bé vừa sờ vừa thầm mình."Còn nóng hổi, giống cái gì? tốt, chờ trời sáng . . Lấy. . . Mấy cây trồng trước cửa lớn nhà mình, ha hả... ." cười đến ngây ngốc, nhưng vẫn rất khả ái, hơi ngẩng đầu, mắt to nháy nháy giống như con mèo con làm nũng với chủ nhân.

      Hoa tử ngang lùi thân thể ra kéo dãn khoảng cách với Trưởng Tôn Ngưng, đầu khỏi mọc đầy vạch đen. vốn tới xem náo nhiệt, sao lại gặp gỡ cái 'Kẻ điên' này? Khó khăn lắm mới được nghỉ phép, vốn là bệnh viện thăm người bạn từ , nhưng khi ngang qua phòng cấp cứu, liếc thấy màn phát sinh bên trong, lại bị khơi dậy hứng thú. bé có đôi mắt tinh xảo đặc biệt như vậy người như thế nào?

      Lập tức quên chuyện thăm bạn lên chín tầng mây, đuổi theo . Thấy liên tục bị mấy quán cơm đuổi ra, xấu hổ, ủy khuất, tức giận, nhẫn nhục, lại cố gắng bỏ cuộc, trái tim tĩnh lặng gần ba mươi năm của bỗng chốc dần dần có nhiệt độ, muốn đưa cánh tay ra bảo vệ cho .

      Sau lại thấy đen ăn đen, giống như ngựa quen đường cũ cầm tiền làm của mình, thân thủ lưu loát mà người bình thường tuyệt đối thể có, bỗng nhiên cảm thấy có hứng thú với đồng thời còn có mấy phần tìm tòi nghiên cứu, cảnh giác.

      ngờ tới, ngã trái ngã phải bước qua, trong miệng lẩm bẩm, còn coi mình như cây tùng. Vóc người này, khí chất này, phong độ này của có chỗ nào giống như cây tùng, có cây tùng nhà ai lớn lên đẹp trai khí phách như ? Chỉ ra đây, lập tức chém.

      "Này, tỉnh tỉnh!"

      "Ừ? Biết chạy? Còn biết ? Bảo bối nha!" Trưởng Tôn Ngưng nghe tiếng , điều chỉnh phương hướng, tay bé vừa rơi xuống lại tiếp tục đưa về phía Hoa Tử Ngang, ôm lấy cánh tay : "Hắc hắc... ."

      "Cười ngốc cái gì?" Hoa Tử Ngang nghiêm mặt, rất ít khi tiếp xúc với phái nữ, cánh tay bị ôm, cả người cảm giác được tự nhiên, bứt rứt khó chịu, lại hiểu vì sao có hất ra.

      Ngay cả là người hay là cây cũng phân biệt ràng, sao còn có thể phân ra sắc mặt gì, dùng sức bắt được cánh tay , nhấc chân hướng người ôm lấy, "Ha hả. . . , bắt được rồi, bảo bối là của ta."

      "... ." này... Chẳng lẽ là đầu óc có bệnh?"Này, tỉnh táo chút!"

      "Ặc! ? đúng, phải là cây tùng, phải.. A. . . Đẹp trai! . . . Quân nhân. . . Quân nhân đẹp trai!" Mặt Trưởng Tôn Ngưng gần như dính mặt Hoa Tử Ngang, ý thức hỗn loạn, căn bản biết mình cái gì, " chàng. . . quân nhân đẹp trai,. . . Dáng dấp của giống như . . lão công Tương lai của tôi nha, ha ha. . . ."

      Mồ hôi! Hoa tử ngang im lặng chụp ót, con tại đều mạnh mẽ như vậy sao, nhào lên là lập tức nhận làm lão công? đường đường là quan chỉ huy 'Ngọa Long' của chiến đội bộ đội đặc chủng trực thuộc trung ương, lữ trưởng chiến lữ đặc biệt, nhân vật cấp Chiến thần toàn quân, giữ mình trong sạch gần ba mươi năm, tới cái xó này lại bị 'Đầu óc có vấn đề' dụ dỗ, quả nhiên tò mò hại chết người a! ra, cũng có mặt mũi làm người nữa.

      "Tôi... ."

      Hoa Tử Ngang vừa định giải thích, ngón tay Trưởng Tôn Ngưng để lên môi của : "Hư! Để cho tôi. . . Dựa vào lát, khó chịu!" xong, ngã 'phịch' vào trong ngực .

      A. . . , nóng như vậy! ? Ôm giống như ôm miếng thịt lò nướng vậy, chẳng lẽ này giờ ăn lung tung là,...còn sốt cao thêm nữa phải là nóng hỏng đầu luôn sao! Bệnh thành như vậy còn ra ngoài chạy loạn, đơn giản chính là đứa ngốc.

      chút do dự, Hoa Tử Ngang ngồi xuống ôm lấy Trưởng Tôn Ngưng, chạy về phía xe của mình.

      Trời dần sáng, gió dừng lại, bão tuyết bay xuống như lông ngỗng.

      đoạn chuyện xưa vì vậy mà kéo ra tới tận đại mạc...
      Last edited by a moderator: 29/12/15
      PhongVy, Dion, Chris2 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o vai chinh xuat hien rui phai ko ta

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4.2

      Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

      Khi Trưởng Tôn Ngưng tỉnh lại lần nữa, là chuyện của buổi chiều ngày hôm sau.

      Từ từ mở mắt ra, giơ tay lên sờ sờ đầu, nóng, cảm giác đầu óc tỉnh táo ít, theo thói quen quan sát hoàn cảnh nơi này. Căn phòng xa lạ, rộng rãi sáng ngời, điều hòa mở ấm áp thích hợp. Trang hoàng theo phong cách hai màu đen trắng đơn giản phóng khoáng, tương tự căn phòng kiếp trước của mình. Căn phòng được dọn dẹp phải hết sức gọn gàng, trong nhà trừ những vật phẩm cần thiết, món trang trí dư thừa nào.

      Có thể chắc chắn, chủ nhân phòng ngủ chỗ này, là người nghiêm túc, cao quý, mạnh mẽ, tỉnh táo, lưu loát, hơn nữa còn là người đàn ông thích sạch .

      Từ từ, đàn ông? Tại sao mình lại ở trong căn phòng của đàn ông? Chuyện này quá kinh khủng!

      Chỉ nhớ tên cướp đoạt ba lô của , đuổi theo, giải quyết tên cướp, lấy tiền của tên đó, đường trở về, sốt cao phải kịch liệt, trí nhớ rất mơ hồ, giống như nhìn thấy gốc cây cây tùng. . . a đúng, là người đàn ông, sau đó... . Suy nghĩ hồi lâu, Trưởng Tôn Ngưng cũng nghĩ ra tiếp sau xảy ra chuyện gì. Làm sao tới nơi này? Nơi đây lại là nơi nào? Là nhà của người đàn ông kia sao?

      Dựa vào! Chẳng lẽ gặp phải kẻ háo sắc, thừa dịp bệnh nghiêm trọng, tay trói gà chặt, ý thức xách về nhà, ăn hết xương cốt vào bụng !

      Cả gan, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, người cặn bã!

      Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!

      Quan trọng nhất là, căn bản là có cảm giác a! Thua thiệt quá lớn rồi!

      Trưởng Tôn Ngưng vội vàng vén lên chăn kiểm tra, nhìn còn đỡ, cúi đầu vừa nhìn, đập vào mắt đầu tiên là hai cái đùi đẹp trắng nõn thon dài, người chỉ mặc duy nhất cái áo sơ mi đàn ông lớn, miễn cưỡng có thể che kín bắp đùi, cẩn thận lộ ra màu hồng đồ lót bên trong. Trước ngực áo sơ mi bị chống đỡ phình lên, đưa tay vừa sờ, kinh ngạc.

      Wa, đáng kinh ngạc!

      Lúc vừa sống lại, bị bộ đồ đáng bỏ che kín, thân thể lại thoải mái, vốn cũng có để ý tới. Này vừa sờ khỏi vui mừng, đừng xem thân thể này gầy , trận gió là có thể thổi bay, nhưng nhàng nắm chặt, có ít nhất cỡ E, ôm trọn vểnh lên, là cái loại đàn ông thấy chảy nước miếng đó.

      Kiểm tra phen, người cũng có dấu vết đáng ngờ, cũng có chuyện hậu di chứng gì, xem ra chính mình còn là thân thể trong sạch, còn may! Thế nhưng, đối mặt với con mồi mê người như vậy, cũng cảm giác vậy có còn là đàn ông sao?

      Ai nha! Mặc kệ nó? Trưởng Tôn Ngưng phát mình sau khi sống lại, vô tình, càng ngày càng giống như . Mặc kệ, nơi này nên ở lâu, rời trước hãy , quần áo đâu?

      Ngồi ở giường, mọi nơi nhìn hồi lâu, cũng thấy món quần áo thực muốn mặc lên người đó của mình, quá thể! Ngoại trừ là đặc công vua bên ngoài, bản thân vẫn là kiểu người phóng khoáng lạc quan, kêu mặc loại quần áo mười mấy năm trước, còn là kiểu của bác trung niên, đó phải là nhổ cả thân lông chim Phượng Hoàng xinh đẹp của , mà cắm vào lông gà sao? Muốn chết!

      Rối rắm giải quyết được vấn đề, Trưởng Tôn Ngưng từ trước đến nay thuộc phái hành động, xuống giường, chân trần tới trước tủ treo quần áo, kéo cánh cửa tủ ra.

      Quân trang, duy nhất bộ.

      có thứ gì khác.

      Ặc... , người có tiền ở phòng ốc tốt như vậy, thể chuẩn bị thêm mấy bộ đồ thường sao?

      Vậy bây giờ làm sao! Quân trang? người mình cũng mặc áo sơ mi quân trang, trong đầu có chút hình ảnh từ từ lên, dường như nhớ lại, trước khi mất ý thức thấy người đàn ông là quân nhân, mình còn kêu ta...

      Lão công tương lai!
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      PhongVy, Dion, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :